-
Chương 181-185
Chương 181: Tụ Tiên Các
“Thiên Lôi Thần Thể Quyết mạnh thật đấy! Đến tu vi của mình ở kiếp trước cũng không thể mở được bộ võ kỹ tuyệt diệu thế này. Trong Tru Tiên Đồ có vô vàn các võ kỹ như thế này, nhất định sẽ có ngày mình phải tìm hiểu được điều bí mật bên trong”.
Mục Vỹ thầm hạ quyết tâm, sau đó quyết định tạm gác việc tu luyện Thiên Lôi Thần Thể Quyết lại.
Tu vi hiện tại của hắn là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất, hắn đã mở được huyệt Hợp Cốc. Với cảnh giới hiện tại, hắn miễn cưỡng mới có thể tu luyện được tầng thứ ba.
Nếu cứ tiếp tục, thân thể của hắn sẽ không thể chịu được mất.
Tiếp theo đây, hắn sẽ nghiên cứu Vô Tâm Kiếm Phổ.
Mấy ngày qua, Mục Vỹ vẫn luôn suy nghĩ về bốn bức vẽ quá mức đơn giản ấy, rốt cuộc chúng có ý nghĩa gì, nhưng hắn vẫn chưa có thu thập gì cả.
Khi Mục Vỹ đang định lấy Vô Tâm Kiếm Phổ ra nghiên cứu tiếp thì Thanh Trĩ đi tới.
“Thiếu trưởng tộc!”
“Có chuyện gì?”
“Trưởng tộc có lệnh, bảo thiếu trưởng tộc lập tức quay về”.
“Hả?”, Mục Vỹ nhướn mày, nói: “Có chuyện lớn gì à?”
“Thiếu trưởng tộc quên rồi sao? Trưởng tộc từng nói sẽ dẫn thiếu trưởng tộc đi làm quen với các thanh niên kiệt xuất của thành Nam Vân. Hôm nay, vừa hay có đấu võ ở Tụ Tiên Các”.
Đấu võ?
“Đấu võ gì cơ?”
“Tụ Tiên Các là một thế lực rất thần bí ở đế quốc Nam Vân. Bề ngoài thì nó là một tửu quán, nhưng thực chất là nơi giao dịch buôn bán. Hàng tháng, nơi này đếu lấy một món bảo bối ra để tiến hành đấu võ. Ai tham gia tỉ thí mà thắng được liên tiếp mười người, sẽ có được món bảo bối ấy!”
Trông thấy Mục Vỹ có vẻ khinh thường, Thanh Trĩ lại nói: “Thiếu trưởng tộc đừng coi thường Tụ Tiên Các, bảo bối ở đây đều vô cùng quý giá. Hơn thế nữa, chỉ các võ giả cùng cảnh giới mới được tiến hành khiêu chiến thôi!”
“Hả? Không phải Mục Thanh Vũ định bắt ta tham gia kiểu tỉ thí này đấy chứ?”
“Thiếu trưởng tộc, người đừng coi thường kiểu tỉ thí này!”
Thanh Sương cũng chen lời: “Hôm nay, các thanh niên xuất sắc của bốn gia tộc lớn và con cháu của hoàng thất đều tới tham gia, tất cả cũng chỉ bởi phần thưởng quá hấp dẫn đấy ạ!”
“Hấp dẫn? Được, thế thì đi xem sao!”
Sở dĩ Mục Vỹ đồng ý đi, không phải là vì phần thưởng, mà là hắn muốn biết tu vi của các thiên tài ở thành Nam Vân rốt cuộc đã đạt đến cảnh giới nào.
Thành Nam Vân là kinh đô của đế quốc Nam Vân, nên sầm uất hơn thành Bắc Vân rất nhiều.
Tụ Tiên Các nằm ở vị trí trung tâm của thành Nam Vân, có diện tích hàng nghìn mẫu, nhìn từ xa đã có ba chữ lớn đập vào mắt.
Lúc này, trước cửa Tụ Tiên Các đã đông kín người, xe ngựa không thể lưu thông được.
Nhưng khi bọn họ nhìn thấy xe ngựa của Mục Vỹ thì lại lập tức dẹp sang một bên nhường đường.
Nhà họ Mục là gia tộc đỉnh cấp nổi danh lừng lẫy ở thành Nam Vân, nên đương nhiên bọn họ không dám cản đường. Lối đi đang đông đúc lập tức tách ra một con đường.
“Mục Vỹ, Mục Vỹ!”
Nhưng khi Mục Vỹ vừa đi xuyên qua đám đông chật chội, một tiếng gọi vang lên, hắn dừng xe ngựa, híp mắt nhìn người đó qua bức màn che.
“Dừng xe!”
“Vâng!”
Xe ngựa dừng lại, một bóng người nhảy lên xe của Mục Vỹ như một bóng ma.
“Tiêu đại tiểu thư, là thê tử tương lai của Mục Vỹ ta, mà cô lại nhảy lên xe của ta thế này, không sợ bị người ta bàn ra tán vào à?”
Người đó không phải ai khác, mà chính là Tiêu Doãn Nhi.
“Ta không sợ! Lần này ta đến là để xem đấu võ, ngươi đừng có làm ầm lên thế!”, sau khi nhảy lên xe ngựa, Tiêu Doãn Nhi bắt đầu cởi áo.
Ngay sau đó, một mỹ nhân xinh đẹp ở trước mặt Mục Vỹ lập tức biến thành một thanh niên tuấn tú. Nhưng dù cô ấy có quấn thế nào thì khuôn ngực cao ngất ấy trông vẫn rất lộ liễu như bắp thịt cỡ khủng.
Một “người đàn ông” có gương mặt thanh tú mà lại có cơ bắp cuồn cuộn thế này thì đúng là khó có ai tin được.
“Ngươi ngẩn ra đấy làm gì? Mau đi thôi!”
Tiêu Doãn Nhi thúc giục nói: “Ngươi cũng đến tỉ thí à? Cũng đúng thôi, Mục thúc thúc lập ngươi làm thiếu trưởng tộc thì chắc chắn sẽ bắt ngươi thể hiện tài năng. Hình như hôm nay, thiên tài của cả thành Nam Vân đều đến tham gia buổi đấu võ ở Tụ Tiên Các đấy. Chưa bàn đến phần thưởng hấp dẫn thì đây cũng là một cơ hội tốt để nâng cao danh tiếng”.
“Nhưng ngươi mới là tầng thứ mười của cảnh giới thân xác, còn chưa đến… Ớ? Cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất, bảo sao! Mục thúc thúc để ngươi làm thiếu trưởng tộc cũng có lý do cả”.
“Nhưng ngươi mới bước vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất thôi. Các võ giả ở cảnh giới này khi đến tham gia tỉ thí sẽ cố hết sức áp chế cảnh giới lại, không cho đột phá nữa. Ngươi muốn thắng liên tiếp mười trận thì khó, khó đấy!”
Nghe cô gái bên cạnh líu lo nói không ngừng nghỉ, Mục Vỹ chỉ cười khổ, coi như đã trả lời.
“Mà không lẽ cô lại ưng ý một người phu quân tương lai như ta à?”
“Sao cũng được, kể cả không ưng thì cũng liên quan gì đâu! Dẫu sao cũng chỉ làm màu thôi mà, nếu ta thật sự không đồng ý thì thà chết cũng không chịu, cha ta sẽ không ép ta đâu!”
Tiêu Doãn Nhi không hề lo lắng về hôn ước này.
Xem ra hôn ước này cũng có tính chất tương tự như hôn ước của hắn với Dao Nhi trước kia.
“Ngươi cũng đừng lo về chuyện này quá! Ta hiểu cha mình, cha ta là một người bụng dạ hẹp hòi. Ngoài mặt trông nhà họ Mục và nhà họ Tiêu có vẻ hoà thuận, nhưng thực chất luôn ngấm ngầm tranh đấu và chém giết nhau. Nhìn vẻ ngoài thì cha ta và Mục thúc thúc rất vui vẻ hoà nhã, nhưng thật ra đều là kiểu người trong ngoài bất nhất. Nên lời họ nói, ngươi đừng tin quá!”
Đương nhiên Mục Vỹ biết những điều này, chỉ là Tiêu Doãn Nhi nói thẳng ra một cách thản nhiên như vậy khiến hắn hơi bất ngờ.
Chương 182: Bảng Địa Tiên
"Tới rồi tới rồi! Nhìn kìa, đó là Cổ Càn Vũ, thiên tài mới nổi của nhà họ Cổ, mới 16 tuổi mà đã có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất rồi đấy. Quả nhiên cậu ta lại đang đấu võ rồi!"
Xuống xe, Tiêu Doãn Nhi vừa vào Tụ Tiên Các đã nói liên hồi.
"Cổ Càn Vũ?"
"Đúng vậy, con cháu trong nhà họ Cổ. Cậu ta đã đoạt giải quán quân ba tháng liên tiếp, lấy đi ba món bảo bối trên lôi đài dành cho võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất này rồi. Quá khủng!"
Tiêu Doãn Nhi dí dỏm nói: "Sao? Có muốn lên võ đài đấu một trận không?"
Mục Vỹ cũng ở cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất, có điều đối phương chỉ mới 16 tuổi, còn hắn thì đã 19. Hai bên cách nhau 3 tuổi mà lên đài đấu võ thì Mục Vỹ không biết giấu mặt vào đâu.
"Uỳnh!"
Trên lôi đài, Cổ Càn Vũ tung một cú đấm đánh cho tên võ giả có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất phải lùi lại. Người đó vừa thụt lùi vừa hộc máu, đang đứng mà toàn thân run rẩy không ngừng.
"Ngươi thua rồi!"
"Thực lực của Cổ thiếu gia quả là bất phàm, Lưu Nghê ta hoàn toàn thua!"
Người đó chắp tay rồi nhảy xuống lôi đài, khảng khái rời đi.
Mỗi tháng Tụ Tiên Các đều trở nên náo nhiệt, thắng hay bại đều là chuyện thường tình.
"Người tiếp theo!"
Cổ Càn Vũ vẫn điềm tĩnh đứng trên lôi đài nhìn những người bên dưới.
Cùng lúc đó, trên những lôi đài khác cũng có người đang tham gia thi đấu.
Từ tầng thứ nhất đến tầng thứ năm của cảnh giới Linh Huyệt, trận đấu trên mỗi một lôi đài đều vô cùng gay cấn.
"Ngươi không lên đó thi đấu sao?", thấy dáng vẻ buồn chán của Mục Vỹ, Tiêu Doãn Nhi bắt đầu giật dây.
"Ta xin kiếu!"
Mục Vỹ tự giễu cợt mình: "Những người này đều là thiên tài, ta không chọc vào nổi đâu".
"Hừ!"
Tiêu Doãn Nhi bĩu môi, lại nhìn lên lôi đài tiếp tục quan sát trận đấu.
"Nhìn kìa, nhìn kìa, bảng Địa Tiên lại thay đổi!"
Bảng Địa Tiên?
"Bảng Địa Tiên tổng cộng được chia ra làm năm bảng, xếp thứ hạng của các thiên tài từ tầng thứ nhất đến tầng thứ năm của cảnh giới Linh Huyệt, chỉ có mười người đứng đầu bảng mới có thể ra sân".
Tiêu Doãn Nhi thấy vẻ mặt thắc mắc của Mục Vỹ thì giới thiệu.
Khi đám đông ồ lên, hắn nhìn thấy cái tên Cổ Càn Vũ trên bảng Địa Tiên đầu tiên được đẩy lên cao một thứ hạng, đứng ở hàng thứ ba.
Phía trên y còn có hai người.
Lâm Triết Vũ và Cổ Thanh.
"Đấy thấy chưa! Lần này Cổ Càn Vũ đứng thứ ba rồi, lần sau nếu cậu ta khiêu chiến Lâm Triết Vũ mà có thể thăng lên hạng hai thì lại được thưởng rồi!"
"Đúng đó, ba người đứng đầu trong bảng Địa Tiên thứ nhất có đến hai là thuộc nhà họ Cổ, quả là lợi hại".
"Thế đã là gì, ngươi không thấy bảng Thiên Tiên hôm đó gần như không nhúc nhích gì luôn sao, mười người tốp đầu từ đầu đến cuối vẫn vậy!"
Bảng Thiên Tiên!
Lần này, Mục Vỹ còn chưa lên tiếng thì Tiêu Doãn Nhi đã hớn hở giới thiệu: "Bảng Thiên Tiên là bảng xếp hạng dành cho những thiên tài có cảnh giới trên Linh Huyệt tầng thứ năm, lấy một trăm người trên tầng thứ năm của thành Nam Vân".
"Không phải ai cũng có thể có tên trên bảng danh sách này đâu, phải là thiên tài dưới 25 tuổi mới được. Nhưng những người có thể nằm trong tốp một trăm hiện nay đa số đều là con cháu trong hoàng thất và bốn gia tộc lớn, thứ hạng thì cơ bản là không thay đổi. Những người này mới là thiên tài đứng đầu thành Nam Vân, đều có thực lực cao thâm khó dò, thiên phú dị bẩm..."
"Dừng dừng, đừng có vì mình được xếp thứ mười nên nói khoa trương thế được không?"
Nhìn cái tên Tiêu Doãn Nhi trên hàng thứ mười của bảng Thiên Tiên, Mục Vỹ trừng mắt nhìn cô ấy.
"He he... Cha ta bảo rằng ta mà chịu nỗ lực là lấy được vị trí thứ nhất rồi. Mà đó chẳng qua chỉ là một danh hiệu thôi, để ý làm gì, đứng thứ mười thì cha ta cũng hài lòng nên cũng được rồi".
"Cô nghĩ thoáng nhỉ!"
"Thì còn cách nào đâu!"
Hai người đang nói chuyện thì có một người chạy lên lôi đài.
"Cổ Càn Vũ, ngươi đã lên hạng thứ ba bảng Nhất Linh của bảng Địa Tiên, hôm nay có thể khiêu chiến Lâm Triết Vũ ta đây rồi, có điều không biết ngươi có dám hay không!"
Người vừa lên lôi đài cũng độ 16, 17 tuổi, hai tay chắp sau lưng, mái tóc dài được buộc lên, thái độ vô cùng cao ngạo.
"Ngươi cũng can đảm đấy Lâm Triết Vũ. Lần này ta sẽ đánh bại ngươi, giành lấy hạng hai!"
"Tới đi!"
Trong lúc nói chuyện, hai người đã lao vào đấm đá.
Lâm Triết Vũ vừa lên lôi đài, không khí bất chợt nóng lên.
Họ cũng rất muốn biết rốt cuộc Cổ Càn Vũ vừa lên hạng thứ ba có phải đối thủ của Lâm Triết Vũ hay không.
Nhà họ Cổ và nhà họ Lâm đều là những gia tộc tiếng tăm lẫy lừng trong thành Nam Vân, xưa nay luôn bất hòa với nhau, con cháu của hai bên cũng không ít lần xảy ra tranh chấp.
"Xích Vân Chưởng!"
"Khô Minh Quyền!"
Trên lôi đài có chu vi một trăm mét, hai người bộc phát sức chiến đấu mạnh mẽ.
Một quyền rồi một chưởng, chiêu thức nào cũng đầy khí thế. Đến lúc này Mục Vỹ cũng không thể không than thở rằng thành Nam Vân thật sự là một cấp bậc khác so với thành Bắc Vân.
Võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng hai, tầng ba như Mục Phong Nguyên hay Mục Phong Thanh mà ở đây thì có lẽ còn không tiếp nổi một cú đấm của Cổ Càn Vũ và Lâm Triết Vũ.
Hai thiên tài này không chú trọng về số lượng mà là chất lượng của võ kỹ.
Hai người vừa lên lôi đài đã thi triển quyền chưởng võ kỹ của bản thân, tuy chỉ có như vậy nhưng mỗi lần họ thi triển các chiêu ra thì lại tự biến hóa đa dạng.
Chương 183: Ai thắng?
"Hê hê, thầy Mục vĩ đại, ngươi thấy ai trong hai người này sẽ thắng?"
Trên lôi đài, Lâm Triết Vũ đang có những đòn công kích rất hung mãnh nhưng lại chưa đủ lực để làm một đòn dứt điểm, trong khi Cổ Càn Vũ thì tấn công lẫn phòng ngự đều có trật tự, không hoảng không loạn.
"Chắc là Lâm Triết Vũ đấy!"
"Hả?"
Nghe thấy câu trả lời của Mục Vỹ, Tiêu Doãn Nhi ngẩn người.
"Sao lại nói vậy chứ huynh đài, rõ ràng Lâm Triết Vũ tấn công rất dữ dội nhưng lại như hụt hơi vậy, còn tên nhóc Cổ Càn Vũ kia thì đang co cụm mà phòng thủ, sao Lâm Triết Vũ lại thắng được?"
"Cổ Phần huynh đừng chấp nhặt với loại người dốt nát chả biết gì này. Cổ Càn Vũ nhất định sẽ thắng, cậu ấy chỉ đang đợi thời cơ để tung đòn chí mạng cho tên họ Lâm kia thất bại ê chề thôi".
Bỗng dưng thấy hai người xuất hiện, vẻ mặt Mục Vỹ mờ mịt.
"Ê ê Cổ Phần, Trần Hạ, người ta bàn luận thì liên quan gì đến hai đứa đệ? Nếu Cổ Càn Vũ có bản lĩnh thật thì dù Mục Vỹ có nói gì cũng không thua đâu!"
Tiêu Doãn Nhi nghe thấy lời nói của họ thì lập tức nổi đóa.
"Doãn Nhi tỷ!"
"Doãn Nhi tỷ!"
Thấy Tiêu Doãn Nhi lên tiếng, hai tên thiếu gia mới nhận ra cô ấy đang đứng trước mặt mình.
"Hai đứa vẫn chưa quên mặt của ta nhỉ? Đây là vị hôn phu của ta, cũng thiếu trưởng tộc nhà họ Mục hiện nay – Mục Vỹ. Sau này ăn nói lịch sự một chút!"
Tiêu Doãn Nhi trừng mắt nhìn hai người, quát.
"Dạ dạ!"
Cô ấy thấy hai người thành thật đứng một bên mới xoay người, thì thầm bên tai Mục Vỹ: "Uầy, nói nghe nè, nhìn kiểu gì cũng thấy Cổ Càn Vũ thắng chắc cú rồi. Nếu ta không bảo hai đứa nó yên lặng thì ngươi đã mất mặt rồi đấy".
"..."
Mục Vỹ cạn lời.
Tiêu Doãn Nhi này nhìn cũng rất ra dáng mỹ nữ có đẳng cấp, có điều cứ thấy giống kiểu ngực to não như trái nho.
Nhưng cô ấy cứ liên tục nhắc đến thân phận vị hôn phu của mình, hình như có gì đó sai sai.
"Trần Hạ, vị hôn phu của Doãn Nhi tỷ đây sao? Người này thấy cũng khoảng 20 tuổi rồi nhỉ? 20 tuổi mà mới tầng thứ nhất của cảnh giới Linh Huyệt, không xứng với Doãn Nhi tỷ chút nào", Cổ Phần cảm thấy bất bình.
"Ngươi tức làm gì!", Trần Hạ đáp: "Người đang ở trên lôi đài mới tức kìa. Ngươi khỏi lo làm gì, lát nữa Càn Vũ thắng trận xong sẽ dạy dỗ Mục Vỹ này thôi mà. Cậu ấy thích Doãn Nhi tỷ lắm, xem tỷ ấy như của mình luôn mà!"
"Ừ nhỉ, lát nữa có trò hay để xem rồi!"
Một bên khác, Tiêu Doãn Nhi một mực quấn lấy Mục Vỹ. Mặc dù trông có vẻ Lâm Triết Vũ là người chiếm ưu thế nhưng Cổ Càn Vũ rõ ràng cũng đang chờ thời cơ, sao có thể thua cuộc?
"Dừng!"
Thật sự chịu không nổi việc cô ấy cứ hỏi đi hỏi lại nữa, Mục Vỹ dừng lại, nói: "Cô thấy huyệt Hợp Cốc đã được khai thông ở hai tay Lâm Triết Vũ rồi chứ?"
"Thấy, mà sao?"
"Hai huyệt Hợp Cốc của cậu ta rất vững chắc, rõ ràng vẫn chưa dùng hết sức. Mọi đòn tấn công của cậu ta đều là giả, nhưng cô nhìn Cổ Càn Vũ xem, bàn tay của cậu ta đã nổi gân xanh lên rồi, hiển nhiên là dùng sức quá độ".
"Quan trọng nhất là, cô nhìn Lâm Triết Vũ đi, sở dĩ cậu ta vẫn chưa dùng hết bản lĩnh là vì sợ không áp chế được chân nguyên trong cơ thể, để rồi đột phá tiến vào tầng thứ hai, đả thông huyệt Nội Quan. Xem ra cậu ta muốn ở lại tầng thứ nhất để đánh bại Cổ Thanh, người đang đứng nhất kia".
Tiêu Doãn Nhi không ngừng gật đầu trong lúc nghe Mục Vỹ phân tích, thật lâu sau mới sực nhận ra.
Cũng có lý đấy chứ!
"Ầm!"
Giờ phút này, trận đấu trên lôi đài đã đến hồi quyết liệt, Lâm Triết Vũ và Cổ Càn Vũ không còn thi triển võ kỹ để thăm dò nhau mà là công kích một cách táo bạo.
Đám đông vây xem đều nín thở, sợ bỏ lỡ bất cứ khoảnh khắc nào.
Đối với họ, cuộc thi đấu thế này không phải chỉ để xem mà còn để học tập. Họ muốn học kỹ xảo và phản xạ trong chiến đấu của các thiên tài.
"Thiên Mạc Chi Nhãn!"
Khẽ quát một tiếng, dường như Lâm Triết Vũ đã quyết định bùng nổ, chắp tay trước ngực. Chân nguyên điên cuồng bộc phát từ huyệt Hợp Cốc tụ tập thành một thiên nhãn trước đỉnh đầu.
Thiên nhãn nhanh chóng phóng đại.
Phút chốc đã to chừng mười trượng.
"Tâm Ta Vĩnh Hằng!"
Cổ Càn Vũ cũng không giữ sức, đồng thời bắt đầu công kích.
Hai người không còn thử nhau nữa mà đã bắt đầu chiến đấu thực sự.
Người Cổ Càn Vũ cong lại, hai tay vỗ xuống mặt đất. Mặt sàn lôi đài cứng rắn xuất hiện vài vết nứt, chân nguyên xung quanh điên cuồng xoay tròn, hình thành một cơn gió lốc.
"Lên!"
"Lên!"
Hai bóng người ầm ầm đập vào nhau gần như cùng một lúc.
Cơn lốc chân nguyên quanh người Cổ Càn Vũ phóng ra những cơn gió sắc lẻm, gần như đâm rách tất thảy.
Nó chưa đến trước người Lâm Triết Vũ mà đã xé nát quần áo y ra.
Nhưng trước việc này, Lâm Triết Vũ lại không nóng nảy cũng không hoảng hốt, vẫn đứng tại chỗ.
Đang lúc mọi người cảm thấy khó hiểu thì y hành động.
"Thua đi!"
Lâm Triết Vũ gầm lên, quần áo phấp phới, mái tóc dài tung bay, thiên nhãn trên đỉnh đầu lao thẳng về phía Cổ Càn Vũ.
Kết quả của trận đấu sắp được tiết lộ...
"Bành!"
Chợt một tiếng nổ vang trời, hai thiên tài cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất hoàn toàn đụng vào nhau, lôi đài có chu vi một trăm mét tức thì hơi rung chuyển.
Nhưng đám đông lại không quan tâm đến điều đó, họ chỉ muốn biết ai sẽ là người thắng!
Chương 184: Bạo lực không đúng đâu
"Phụt!"
Tiếng phun máu truyền đến từ trên lôi đài rất rõ, một người chật vật bước lùi ra sau.
Cổ Càn Vũ!
Khi nhìn thấy đó là ai, những người xung quanh đều cảm thấy khó tin.
Mặc dù nãy giờ y luôn trông như đang phòng thủ nhưng lại khiến cho Lâm Triết Vũ hoàn toàn không thể tìm ra sơ hở để công kích.
Sao lúc này lại thua?
"Chết tiệt, thua là sao, do cái miệng quạ đen của ngươi cả", thấy Cổ Càn Vũ thua cuộc, Cổ Phần trừng mắt nhìn Mục Vỹ rồi vội vã chạy lên lôi đài.
"Càn Vũ, ngươi không sao chứ?"
Gã ta chạy tới, quan tâm hỏi han.
"Không có gì đáng ngại. Thua mất rồi!"
Cổ Càn Vũ thở hắt ra, nét mặt chán nản.
"Cổ Càn Vũ, cuối cùng ngươi vẫn không phải đối thủ của Lâm Triết Vũ ta, nhận thua sớm tốt cho ngươi hơn", Lâm Triết Vũ ngạo nghễ nói: "Mục tiêu của ta là Cổ Thanh. Không đánh bại hắn, ta sẽ không bước vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai".
"Người sẽ không thành công đâu. Ngươi vĩnh viễn sẽ không biết Cổ Thanh mạnh đến mức độ nào!"
"Thua còn om sòm!"
Liếc mắt nhìn Cổ Càn Vũ, Lâm Triết Vũ xoay người lạnh lùng bỏ đi.
"Càn Vũ, ngươi đừng để ý. Ngươi đã đứng thứ ba rồi, trên khắp thành Nam Vân này không mấy ai mạnh bằng ngươi đâu!"
"Cổ Phần, ngươi đừng an ủi ta, Cổ Càn Vũ ta đã làm thì phải đứng nhất!"
"Càn Vũ, Doãn Nhi tỷ đã tới rồi, bên cạnh tỷ ấy còn có tên hôn phu Mục Vỹ kia. Vừa rồi chính miệng hắn đã nói ngươi nhất định sẽ thua, nếu hắn không quở như thế thì có lẽ ngươi đã thắng rồi, ngươi chỉ thiếu một chút nữa thôi là thắng rồi!"
Hôn phu? Mục Vỹ?
Nghe thấy lời này, Cổ Càn Vũ mở miệng nuốt một viên đan dược, giọng điệu bất thiện: "Đưa ta đi xem".
Lúc đứng dậy, sắc mặt của y đã tốt hơn nhiều.
"Doãn Nhi tỷ!"
Đến gần Mục Vỹ và Tiêu Doãn Nhi, Cổ Càn Vũ đắm đuối nhìn Tiêu Doãn Nhi đến mức thiếu điều muốn tan vào trong cơ thể cô ấy, làm lơ Mục Vỹ.
"Càn Vũ, làm tốt lắm, tuy bại mà vinh!", Tiêu Doãn Nhi động viên y.
"Cảm ơn Doãn Nhi tỷ, lần sau ta nhất định sẽ lấy được hạng nhất để khỏi có ai đó chỉ biết ăn nói linh tinh bên tai tỷ".
Ăn nói linh tinh?
Mục Vỹ kinh ngạc, trong lòng thầm cười khổ.
"Càn Vũ, đừng nói như thế!"
Tiêu Doãn Nhi cau mày khiển trách: "Vị này là Mục Vỹ, thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục và là hôn phu của ta đấy!"
Nghe cô ấy nói vậy, Mục Vỹ lại nhíu mày.
Tiêu Doãn Nhi này thật là, nói một lần xem như bỏ qua, đây là lần thứ ba rồi, rõ ràng đang rước thêm hận thù về cho hắn mà.
Ánh mắt của tên nhóc này khi hướng về Tiêu Doãn Nhi tràn đầy tình yêu, nhìn là biết y thích kiểu ngự tỷ. Cô ấy nói kiểu vậy sẽ làm Cổ Càn Vũ bùng nổ cho xem.
"Hắn mà xứng!"
Nhìn Mục Vỹ, Cổ Càn Vũ nói mà không thèm nể nang ai: "Mặc dù không biết tại sao hắn là thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục, nhưng hắn cùng tuổi với Doãn Nhi tỷ mà cảnh giới còn chưa vượt qua Linh Huyệt tầng thứ năm, ta thấy đây chỉ là một kẻ rác rưởi mà thôi, xứng với tỷ chỗ nào".
Thường thì ai nghe vậy cũng nổi giận.
Nhưng Mục Vỹ vẫn đứng tại chỗ, nhoẻn môi cười như người mà Cổ Càn Vũ đang nói đến không phải mình.
"Ơ, không ngờ còn mặt dày nữa cơ".
Cổ Phần cười hùa theo: "Càn Vũ, ta thấy không phải mặt dày mà là mặt mỏng thì đúng hơn. Không biết nên chui vào đâu, cứng họng rồi đây mà!"
Hai người không hẹn mà cùng nhìn sang Mục Vỹ, nhưng ánh nhìn của hắn lại đang hướng về trận đấu trên lôi đài, dáng vẻ đấy hoàn toàn không giống như đang nghe họ nói chuyện.
Dù sao Mục Vỹ đã 19 tuổi, sắp 20, thật sự chẳng có tiếng nói chung với những thanh thiếu niên 16, 17 tuổi này.
Nói thế nào hắn cũng là lão yêu quái sống thêm một kiếp, cần gì phải quan tâm đến lời nói của mấy đứa ranh chưa đủ lông đủ cánh.
"Ê! Ngươi bị điếc à?"
Cổ Phần thấy Mục Vỹ cứ im lặng thì không nhịn nổi nữa, đi tới vỗ lên vai hắn.
Tiêu Doãn Nhi chỉ đứng xem trò hay, không hề có ý định giúp đỡ.
Một chưởng này của Cổ Phần có thể nói là đã dùng toàn bộ sức mạnh của cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất mà mình đang có, nặng gần ba mươi tấn, có thể tưởng tượng được lực của một chưởng ấy sẽ thế nào khi vỗ lên vai của Mục Vỹ.
Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc là khi cái vỗ vai này hạ xuống, họ không thấy hắn có biểu hiện gì, còn Cổ Phần thì hít một hơi, lập tức giật tay ra.
Gã ta nhìn lại, phát hiện bàn tay của mình bị cháy khét cả một mảng, đầu ngón tay run rẩy không ngừng, mất cảm giác.
Đám nhóc này cười nhạo hắn thì có thể, chứ leo lên đầu hắn ngồi rồi mà còn nhịn nữa thì hắn là thằng nhát chết!
"Cậu bạn này, bạo lực là không đúng đâu!"
Mục Vỹ phất tay, không nhẫn nhịn nữa: "Ta không có hứng thú ồn ào với cậu đâu. Hơn nữa, nói cho hai cậu biết, ta là thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục đấy, dám động vào ta thêm lần nữa xem!"
Cổ Càn Vũ và Cổ Phần đều sững sờ khi nghe thấy lời hăm dọa của hắn.
Không sai, Mục Vỹ dù sao cũng là thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục, nếu làm gì hắn, bị nhà họ Mục giết thì gia tộc của họ cũng không nói gì được.
Bởi lẽ thiếu trưởng tộc là tương lai của một gia tộc, có ý nghĩa rất quan trọng.
Nhưng ngay sau đó, Cổ Càn Vũ lại nở nụ cười đầy xảo trá.
Y không nói hai lời, nhảy lên lôi đài rồi nhìn chòng chọc vào Mục Vỹ.
"Ơ? Không phải Cổ Càn Vũ đấy sao? Sao hắn lại lên lôi đài nữa?"
"Đúng đấy, mới đó mà hắn đã lấy sức rồi à, muốn tiếp tục khiêu chiến Lâm Triết Vũ sao?"
"Không thể nào, trong thời gian ngắn thế này thì hồi sức được bao nhiêu, chắc chắn là do chuyện khác rồi".
Thấy y nhảy lên lôi đài, đám đông xì xào bàn tán.
Chương 185: Giờ đã biết lỗi chưa?
"Các vị, Tụ Tiên Các là nơi các thiên tài trên toàn đế quốc Nam Vân chúng ta tụ tập, những người tới đây đều có bản lĩnh bất phàm. Hôm nay, một thiên tài đã đến Tụ Tiên Các, chỉ là vị thiên tài này vừa mới tới thành Nam Vân không lâu, hơn nữa còn đến từ thành Bắc Vân, có phải chúng ta nên mở tiệc chào mừng không?"
"Thiên tài?"
"Lại một thiên tài mới đến, còn đến từ thành Bắc Vân?"
"Cổ Càn Vũ, ngươi đừng vòng vo nữa, rốt cuộc người đó là ai?"
Thấy đám đông trở nên xôn xao, Cổ Càn Vũ hả hê cười: "Thiếu trưởng tộc nhà họ Mục –Mục Vỹ!"
Nói rồi y khiêu khích nhìn về phía Mục Vỹ.
"Các vị đừng xem thường thiếu trưởng tộc Mục, nghe nói hiện thiếu trưởng tộc đã 19 tuổi, cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất nhưng có thể vượt cấp giết võ giả tầng thứ ba, thiên tư bất phàm".
"Hừ! Cổ Càn Vũ, ngươi có nhầm không thế? 19 tuổi mà cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất? Thiên tài? Đùa gì thế!"
"Phải đấy, không phải khoác lác chứ võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai, thứ ba ở cái thành Bắc Vân đấy ta hạ gục được một đống".
"Chứ sao, không biết trưởng tộc Mục Thanh Vũ nghĩ sao mà cho người này làm thiếu trưởng tộc nữa, xem ra nhà họ Mục đã sa sút rồi".
Đám đông nghe thấy lời của Cổ Càn Vũ đều cười phá lên.
Họ đều chế giễu nhìn Mục Vỹ.
"Ôi, các vị không thể nói vậy được, thiếu trưởng tộc Mục có tài lắm. Hôm nay, Cổ Càn Vũ ta đây bất tài nhưng muốn lãnh giáo thiếu trưởng tộc Mục, được chứ?"
Vừa nói Cổ Càn Vũ vừa khom người nhìn hắn.
"Được, tất nhiên là được!"
Mục Vỹ mỉm cười, nhảy lên lôi đài.
Giờ mà nhịn được thì không phải người nữa.
Nhảy một bước lên lôi đài, hắn tủm tỉm nhìn Cổ Càn Vũ ở phía đối diện, nói: "Cổ thiếu gia, đấu võ ở Tụ Tiên Các không được gây chết người nhỉ?"
"Thiếu trưởng tộc Mục yên tâm, không thể giết người đâu, ta sẽ nương tay".
Nương tay?
Được lắm!
Mục Vỹ thầm nói: Ta cũng sẽ nương tay.
Hai người bắt đầu tranh tài.
Cổ Càn Vũ phải cất công như vậy là để ép Mục Vỹ lên lôi đài, thấy hắn đã lên đây thì không nhẫn nại được nữa.
"Mạt Nhật Thiên Tai!"
Khẽ quát một tiếng, lần này Cổ Càn Vũ thi triển tuyệt chiêu của mình.
Trong trận đấu vừa rồi với Lâm Triết Vũ, vì chân nguyên trong cơ thể bị tiêu hao quá mức nên y không thể sử dụng chiêu này, nếu không đã không thua rồi.
Giờ đây đã hoàn toàn bình phục, y có thể sử dụng nó rồi.
Điều Cổ Càn Vũ muốn là đánh cho Mục Vỹ phải tháo chạy, không tiếp nổi một chiêu của mình, triệt để làm bẽ mặt nhà họ Mục.
Đòn tấn công của y đã đến nhưng Mục Vỹ chỉ đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
Những người xung quanh thấy cảnh này đều không rõ nguyên do.
Dù thế nào Mục Vỹ này cũng có thể đánh trả được chứ? Sao cứ đứng sững ra đó, tính mặc kệ Cổ Càn Vũ đánh bại mình sao?
"Keng!"
Đột nhiên có tiếng kêu lanh lảnh vang lên, bầu không khí chìm vào im lặng.
"Á!"
Ngay sau đó, tiếng hét đau đớn như đâm thủng màng nhĩ mọi người, một người loạng choạng lùi ra sau.
Không ngờ lại là Cổ Càn Vũ.
Vừa đụng phải Mục Vỹ, cả quần áo của y đều nổ tung, hai tay cũng cháy đen y hệt Cổ Phần.
Chuyện này là sao?
Thấy dáng vẻ này của Cổ Càn Vũ, Mục Vỹ chỉ khịt mũi coi thường.
Những ngày qua hắn luôn ở trong Lôi Âm Cốc để tu luyện Thiên Lôi Thần Thể Quyết, đã đến tầng thứ ba. Sức mạnh sấm sét cuồng bạo ngập tràn toàn thân.
Chỉ cần hắn muốn, sức mạnh sấm sét sẽ hội tụ trong cơ thể, Cổ Càn Vũ với cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất này có gọt nhọn đầu cũng không phá được.
"Bạn nhỏ, đã biết chưa?"
"Biết gì?"
"Biết tại sao ta là thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục chưa?"
"Ngươi..."
Mục Vỹ cười ha ha: "Làm sai thì phải gánh lấy hậu quả, hậu quả của cậu là..."
Lời vừa dứt, nơi hắn vừa đứng chỉ còn lại bóng dáng.
"Ầm!"
Tiếng động vang trời nổ ra, Mục Vỹ xuất hiện sau lưng Cổ Càn Vũ từ lúc nào.
Thiên Lôi Thần Thể Quyết không chỉ mang lại sức mạnh mà còn cả tốc độ như sấm sét.
"Vốn định làm lơ nhưng cậu cứ cố tình kiếm chuyện. Này thì kiếm chuyện, còn dám kiếm chuyện nữa không?", Mục Vỹ vừa nói vừa tóm lấy cổ áo của Cổ Càn Vũ, tung một cú đấm.
Cú đấm này nối tiếp cú đấm kia, hoàn toàn không ngơi tay, dần dần đầu của Cổ Càn Vũ sưng như đầu con heo.
Thấy cảnh này, những người dưới lôi đài đều trợn mắt há hốc mồm.
Chuyện gì đây?
Sao Mục Vỹ này lại lợi hại đến thế.
Tuy 19 tuổi mà có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất thì có hơi thấp,nhưng không ngờ hắn lại có thể hoàn toàn áp đảo người xếp thứ ba trên bảng Địa Tiên thứ nhất như Cổ Càn Vũ.
"Giờ đã biết sai chưa?"
"Ưm ưm ưm..."
Cổ Càn Vũ há miệng nhưng không nói nên lời dù chỉ một câu.
"Mục Vỹ, đủ rồi!", sau cùng, Tiêu Doãn Nhi không nhịn nổi nữa nên lên tiếng ngăn cản.
"Được thôi!"
Mục Vỹ nói rồi thả tay, Cổ Càn Vũ ngã nhào xuống đất không nhúc nhích như một con chó đã chết.
“Thiên Lôi Thần Thể Quyết mạnh thật đấy! Đến tu vi của mình ở kiếp trước cũng không thể mở được bộ võ kỹ tuyệt diệu thế này. Trong Tru Tiên Đồ có vô vàn các võ kỹ như thế này, nhất định sẽ có ngày mình phải tìm hiểu được điều bí mật bên trong”.
Mục Vỹ thầm hạ quyết tâm, sau đó quyết định tạm gác việc tu luyện Thiên Lôi Thần Thể Quyết lại.
Tu vi hiện tại của hắn là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất, hắn đã mở được huyệt Hợp Cốc. Với cảnh giới hiện tại, hắn miễn cưỡng mới có thể tu luyện được tầng thứ ba.
Nếu cứ tiếp tục, thân thể của hắn sẽ không thể chịu được mất.
Tiếp theo đây, hắn sẽ nghiên cứu Vô Tâm Kiếm Phổ.
Mấy ngày qua, Mục Vỹ vẫn luôn suy nghĩ về bốn bức vẽ quá mức đơn giản ấy, rốt cuộc chúng có ý nghĩa gì, nhưng hắn vẫn chưa có thu thập gì cả.
Khi Mục Vỹ đang định lấy Vô Tâm Kiếm Phổ ra nghiên cứu tiếp thì Thanh Trĩ đi tới.
“Thiếu trưởng tộc!”
“Có chuyện gì?”
“Trưởng tộc có lệnh, bảo thiếu trưởng tộc lập tức quay về”.
“Hả?”, Mục Vỹ nhướn mày, nói: “Có chuyện lớn gì à?”
“Thiếu trưởng tộc quên rồi sao? Trưởng tộc từng nói sẽ dẫn thiếu trưởng tộc đi làm quen với các thanh niên kiệt xuất của thành Nam Vân. Hôm nay, vừa hay có đấu võ ở Tụ Tiên Các”.
Đấu võ?
“Đấu võ gì cơ?”
“Tụ Tiên Các là một thế lực rất thần bí ở đế quốc Nam Vân. Bề ngoài thì nó là một tửu quán, nhưng thực chất là nơi giao dịch buôn bán. Hàng tháng, nơi này đếu lấy một món bảo bối ra để tiến hành đấu võ. Ai tham gia tỉ thí mà thắng được liên tiếp mười người, sẽ có được món bảo bối ấy!”
Trông thấy Mục Vỹ có vẻ khinh thường, Thanh Trĩ lại nói: “Thiếu trưởng tộc đừng coi thường Tụ Tiên Các, bảo bối ở đây đều vô cùng quý giá. Hơn thế nữa, chỉ các võ giả cùng cảnh giới mới được tiến hành khiêu chiến thôi!”
“Hả? Không phải Mục Thanh Vũ định bắt ta tham gia kiểu tỉ thí này đấy chứ?”
“Thiếu trưởng tộc, người đừng coi thường kiểu tỉ thí này!”
Thanh Sương cũng chen lời: “Hôm nay, các thanh niên xuất sắc của bốn gia tộc lớn và con cháu của hoàng thất đều tới tham gia, tất cả cũng chỉ bởi phần thưởng quá hấp dẫn đấy ạ!”
“Hấp dẫn? Được, thế thì đi xem sao!”
Sở dĩ Mục Vỹ đồng ý đi, không phải là vì phần thưởng, mà là hắn muốn biết tu vi của các thiên tài ở thành Nam Vân rốt cuộc đã đạt đến cảnh giới nào.
Thành Nam Vân là kinh đô của đế quốc Nam Vân, nên sầm uất hơn thành Bắc Vân rất nhiều.
Tụ Tiên Các nằm ở vị trí trung tâm của thành Nam Vân, có diện tích hàng nghìn mẫu, nhìn từ xa đã có ba chữ lớn đập vào mắt.
Lúc này, trước cửa Tụ Tiên Các đã đông kín người, xe ngựa không thể lưu thông được.
Nhưng khi bọn họ nhìn thấy xe ngựa của Mục Vỹ thì lại lập tức dẹp sang một bên nhường đường.
Nhà họ Mục là gia tộc đỉnh cấp nổi danh lừng lẫy ở thành Nam Vân, nên đương nhiên bọn họ không dám cản đường. Lối đi đang đông đúc lập tức tách ra một con đường.
“Mục Vỹ, Mục Vỹ!”
Nhưng khi Mục Vỹ vừa đi xuyên qua đám đông chật chội, một tiếng gọi vang lên, hắn dừng xe ngựa, híp mắt nhìn người đó qua bức màn che.
“Dừng xe!”
“Vâng!”
Xe ngựa dừng lại, một bóng người nhảy lên xe của Mục Vỹ như một bóng ma.
“Tiêu đại tiểu thư, là thê tử tương lai của Mục Vỹ ta, mà cô lại nhảy lên xe của ta thế này, không sợ bị người ta bàn ra tán vào à?”
Người đó không phải ai khác, mà chính là Tiêu Doãn Nhi.
“Ta không sợ! Lần này ta đến là để xem đấu võ, ngươi đừng có làm ầm lên thế!”, sau khi nhảy lên xe ngựa, Tiêu Doãn Nhi bắt đầu cởi áo.
Ngay sau đó, một mỹ nhân xinh đẹp ở trước mặt Mục Vỹ lập tức biến thành một thanh niên tuấn tú. Nhưng dù cô ấy có quấn thế nào thì khuôn ngực cao ngất ấy trông vẫn rất lộ liễu như bắp thịt cỡ khủng.
Một “người đàn ông” có gương mặt thanh tú mà lại có cơ bắp cuồn cuộn thế này thì đúng là khó có ai tin được.
“Ngươi ngẩn ra đấy làm gì? Mau đi thôi!”
Tiêu Doãn Nhi thúc giục nói: “Ngươi cũng đến tỉ thí à? Cũng đúng thôi, Mục thúc thúc lập ngươi làm thiếu trưởng tộc thì chắc chắn sẽ bắt ngươi thể hiện tài năng. Hình như hôm nay, thiên tài của cả thành Nam Vân đều đến tham gia buổi đấu võ ở Tụ Tiên Các đấy. Chưa bàn đến phần thưởng hấp dẫn thì đây cũng là một cơ hội tốt để nâng cao danh tiếng”.
“Nhưng ngươi mới là tầng thứ mười của cảnh giới thân xác, còn chưa đến… Ớ? Cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất, bảo sao! Mục thúc thúc để ngươi làm thiếu trưởng tộc cũng có lý do cả”.
“Nhưng ngươi mới bước vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất thôi. Các võ giả ở cảnh giới này khi đến tham gia tỉ thí sẽ cố hết sức áp chế cảnh giới lại, không cho đột phá nữa. Ngươi muốn thắng liên tiếp mười trận thì khó, khó đấy!”
Nghe cô gái bên cạnh líu lo nói không ngừng nghỉ, Mục Vỹ chỉ cười khổ, coi như đã trả lời.
“Mà không lẽ cô lại ưng ý một người phu quân tương lai như ta à?”
“Sao cũng được, kể cả không ưng thì cũng liên quan gì đâu! Dẫu sao cũng chỉ làm màu thôi mà, nếu ta thật sự không đồng ý thì thà chết cũng không chịu, cha ta sẽ không ép ta đâu!”
Tiêu Doãn Nhi không hề lo lắng về hôn ước này.
Xem ra hôn ước này cũng có tính chất tương tự như hôn ước của hắn với Dao Nhi trước kia.
“Ngươi cũng đừng lo về chuyện này quá! Ta hiểu cha mình, cha ta là một người bụng dạ hẹp hòi. Ngoài mặt trông nhà họ Mục và nhà họ Tiêu có vẻ hoà thuận, nhưng thực chất luôn ngấm ngầm tranh đấu và chém giết nhau. Nhìn vẻ ngoài thì cha ta và Mục thúc thúc rất vui vẻ hoà nhã, nhưng thật ra đều là kiểu người trong ngoài bất nhất. Nên lời họ nói, ngươi đừng tin quá!”
Đương nhiên Mục Vỹ biết những điều này, chỉ là Tiêu Doãn Nhi nói thẳng ra một cách thản nhiên như vậy khiến hắn hơi bất ngờ.
Chương 182: Bảng Địa Tiên
"Tới rồi tới rồi! Nhìn kìa, đó là Cổ Càn Vũ, thiên tài mới nổi của nhà họ Cổ, mới 16 tuổi mà đã có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất rồi đấy. Quả nhiên cậu ta lại đang đấu võ rồi!"
Xuống xe, Tiêu Doãn Nhi vừa vào Tụ Tiên Các đã nói liên hồi.
"Cổ Càn Vũ?"
"Đúng vậy, con cháu trong nhà họ Cổ. Cậu ta đã đoạt giải quán quân ba tháng liên tiếp, lấy đi ba món bảo bối trên lôi đài dành cho võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất này rồi. Quá khủng!"
Tiêu Doãn Nhi dí dỏm nói: "Sao? Có muốn lên võ đài đấu một trận không?"
Mục Vỹ cũng ở cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất, có điều đối phương chỉ mới 16 tuổi, còn hắn thì đã 19. Hai bên cách nhau 3 tuổi mà lên đài đấu võ thì Mục Vỹ không biết giấu mặt vào đâu.
"Uỳnh!"
Trên lôi đài, Cổ Càn Vũ tung một cú đấm đánh cho tên võ giả có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất phải lùi lại. Người đó vừa thụt lùi vừa hộc máu, đang đứng mà toàn thân run rẩy không ngừng.
"Ngươi thua rồi!"
"Thực lực của Cổ thiếu gia quả là bất phàm, Lưu Nghê ta hoàn toàn thua!"
Người đó chắp tay rồi nhảy xuống lôi đài, khảng khái rời đi.
Mỗi tháng Tụ Tiên Các đều trở nên náo nhiệt, thắng hay bại đều là chuyện thường tình.
"Người tiếp theo!"
Cổ Càn Vũ vẫn điềm tĩnh đứng trên lôi đài nhìn những người bên dưới.
Cùng lúc đó, trên những lôi đài khác cũng có người đang tham gia thi đấu.
Từ tầng thứ nhất đến tầng thứ năm của cảnh giới Linh Huyệt, trận đấu trên mỗi một lôi đài đều vô cùng gay cấn.
"Ngươi không lên đó thi đấu sao?", thấy dáng vẻ buồn chán của Mục Vỹ, Tiêu Doãn Nhi bắt đầu giật dây.
"Ta xin kiếu!"
Mục Vỹ tự giễu cợt mình: "Những người này đều là thiên tài, ta không chọc vào nổi đâu".
"Hừ!"
Tiêu Doãn Nhi bĩu môi, lại nhìn lên lôi đài tiếp tục quan sát trận đấu.
"Nhìn kìa, nhìn kìa, bảng Địa Tiên lại thay đổi!"
Bảng Địa Tiên?
"Bảng Địa Tiên tổng cộng được chia ra làm năm bảng, xếp thứ hạng của các thiên tài từ tầng thứ nhất đến tầng thứ năm của cảnh giới Linh Huyệt, chỉ có mười người đứng đầu bảng mới có thể ra sân".
Tiêu Doãn Nhi thấy vẻ mặt thắc mắc của Mục Vỹ thì giới thiệu.
Khi đám đông ồ lên, hắn nhìn thấy cái tên Cổ Càn Vũ trên bảng Địa Tiên đầu tiên được đẩy lên cao một thứ hạng, đứng ở hàng thứ ba.
Phía trên y còn có hai người.
Lâm Triết Vũ và Cổ Thanh.
"Đấy thấy chưa! Lần này Cổ Càn Vũ đứng thứ ba rồi, lần sau nếu cậu ta khiêu chiến Lâm Triết Vũ mà có thể thăng lên hạng hai thì lại được thưởng rồi!"
"Đúng đó, ba người đứng đầu trong bảng Địa Tiên thứ nhất có đến hai là thuộc nhà họ Cổ, quả là lợi hại".
"Thế đã là gì, ngươi không thấy bảng Thiên Tiên hôm đó gần như không nhúc nhích gì luôn sao, mười người tốp đầu từ đầu đến cuối vẫn vậy!"
Bảng Thiên Tiên!
Lần này, Mục Vỹ còn chưa lên tiếng thì Tiêu Doãn Nhi đã hớn hở giới thiệu: "Bảng Thiên Tiên là bảng xếp hạng dành cho những thiên tài có cảnh giới trên Linh Huyệt tầng thứ năm, lấy một trăm người trên tầng thứ năm của thành Nam Vân".
"Không phải ai cũng có thể có tên trên bảng danh sách này đâu, phải là thiên tài dưới 25 tuổi mới được. Nhưng những người có thể nằm trong tốp một trăm hiện nay đa số đều là con cháu trong hoàng thất và bốn gia tộc lớn, thứ hạng thì cơ bản là không thay đổi. Những người này mới là thiên tài đứng đầu thành Nam Vân, đều có thực lực cao thâm khó dò, thiên phú dị bẩm..."
"Dừng dừng, đừng có vì mình được xếp thứ mười nên nói khoa trương thế được không?"
Nhìn cái tên Tiêu Doãn Nhi trên hàng thứ mười của bảng Thiên Tiên, Mục Vỹ trừng mắt nhìn cô ấy.
"He he... Cha ta bảo rằng ta mà chịu nỗ lực là lấy được vị trí thứ nhất rồi. Mà đó chẳng qua chỉ là một danh hiệu thôi, để ý làm gì, đứng thứ mười thì cha ta cũng hài lòng nên cũng được rồi".
"Cô nghĩ thoáng nhỉ!"
"Thì còn cách nào đâu!"
Hai người đang nói chuyện thì có một người chạy lên lôi đài.
"Cổ Càn Vũ, ngươi đã lên hạng thứ ba bảng Nhất Linh của bảng Địa Tiên, hôm nay có thể khiêu chiến Lâm Triết Vũ ta đây rồi, có điều không biết ngươi có dám hay không!"
Người vừa lên lôi đài cũng độ 16, 17 tuổi, hai tay chắp sau lưng, mái tóc dài được buộc lên, thái độ vô cùng cao ngạo.
"Ngươi cũng can đảm đấy Lâm Triết Vũ. Lần này ta sẽ đánh bại ngươi, giành lấy hạng hai!"
"Tới đi!"
Trong lúc nói chuyện, hai người đã lao vào đấm đá.
Lâm Triết Vũ vừa lên lôi đài, không khí bất chợt nóng lên.
Họ cũng rất muốn biết rốt cuộc Cổ Càn Vũ vừa lên hạng thứ ba có phải đối thủ của Lâm Triết Vũ hay không.
Nhà họ Cổ và nhà họ Lâm đều là những gia tộc tiếng tăm lẫy lừng trong thành Nam Vân, xưa nay luôn bất hòa với nhau, con cháu của hai bên cũng không ít lần xảy ra tranh chấp.
"Xích Vân Chưởng!"
"Khô Minh Quyền!"
Trên lôi đài có chu vi một trăm mét, hai người bộc phát sức chiến đấu mạnh mẽ.
Một quyền rồi một chưởng, chiêu thức nào cũng đầy khí thế. Đến lúc này Mục Vỹ cũng không thể không than thở rằng thành Nam Vân thật sự là một cấp bậc khác so với thành Bắc Vân.
Võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng hai, tầng ba như Mục Phong Nguyên hay Mục Phong Thanh mà ở đây thì có lẽ còn không tiếp nổi một cú đấm của Cổ Càn Vũ và Lâm Triết Vũ.
Hai thiên tài này không chú trọng về số lượng mà là chất lượng của võ kỹ.
Hai người vừa lên lôi đài đã thi triển quyền chưởng võ kỹ của bản thân, tuy chỉ có như vậy nhưng mỗi lần họ thi triển các chiêu ra thì lại tự biến hóa đa dạng.
Chương 183: Ai thắng?
"Hê hê, thầy Mục vĩ đại, ngươi thấy ai trong hai người này sẽ thắng?"
Trên lôi đài, Lâm Triết Vũ đang có những đòn công kích rất hung mãnh nhưng lại chưa đủ lực để làm một đòn dứt điểm, trong khi Cổ Càn Vũ thì tấn công lẫn phòng ngự đều có trật tự, không hoảng không loạn.
"Chắc là Lâm Triết Vũ đấy!"
"Hả?"
Nghe thấy câu trả lời của Mục Vỹ, Tiêu Doãn Nhi ngẩn người.
"Sao lại nói vậy chứ huynh đài, rõ ràng Lâm Triết Vũ tấn công rất dữ dội nhưng lại như hụt hơi vậy, còn tên nhóc Cổ Càn Vũ kia thì đang co cụm mà phòng thủ, sao Lâm Triết Vũ lại thắng được?"
"Cổ Phần huynh đừng chấp nhặt với loại người dốt nát chả biết gì này. Cổ Càn Vũ nhất định sẽ thắng, cậu ấy chỉ đang đợi thời cơ để tung đòn chí mạng cho tên họ Lâm kia thất bại ê chề thôi".
Bỗng dưng thấy hai người xuất hiện, vẻ mặt Mục Vỹ mờ mịt.
"Ê ê Cổ Phần, Trần Hạ, người ta bàn luận thì liên quan gì đến hai đứa đệ? Nếu Cổ Càn Vũ có bản lĩnh thật thì dù Mục Vỹ có nói gì cũng không thua đâu!"
Tiêu Doãn Nhi nghe thấy lời nói của họ thì lập tức nổi đóa.
"Doãn Nhi tỷ!"
"Doãn Nhi tỷ!"
Thấy Tiêu Doãn Nhi lên tiếng, hai tên thiếu gia mới nhận ra cô ấy đang đứng trước mặt mình.
"Hai đứa vẫn chưa quên mặt của ta nhỉ? Đây là vị hôn phu của ta, cũng thiếu trưởng tộc nhà họ Mục hiện nay – Mục Vỹ. Sau này ăn nói lịch sự một chút!"
Tiêu Doãn Nhi trừng mắt nhìn hai người, quát.
"Dạ dạ!"
Cô ấy thấy hai người thành thật đứng một bên mới xoay người, thì thầm bên tai Mục Vỹ: "Uầy, nói nghe nè, nhìn kiểu gì cũng thấy Cổ Càn Vũ thắng chắc cú rồi. Nếu ta không bảo hai đứa nó yên lặng thì ngươi đã mất mặt rồi đấy".
"..."
Mục Vỹ cạn lời.
Tiêu Doãn Nhi này nhìn cũng rất ra dáng mỹ nữ có đẳng cấp, có điều cứ thấy giống kiểu ngực to não như trái nho.
Nhưng cô ấy cứ liên tục nhắc đến thân phận vị hôn phu của mình, hình như có gì đó sai sai.
"Trần Hạ, vị hôn phu của Doãn Nhi tỷ đây sao? Người này thấy cũng khoảng 20 tuổi rồi nhỉ? 20 tuổi mà mới tầng thứ nhất của cảnh giới Linh Huyệt, không xứng với Doãn Nhi tỷ chút nào", Cổ Phần cảm thấy bất bình.
"Ngươi tức làm gì!", Trần Hạ đáp: "Người đang ở trên lôi đài mới tức kìa. Ngươi khỏi lo làm gì, lát nữa Càn Vũ thắng trận xong sẽ dạy dỗ Mục Vỹ này thôi mà. Cậu ấy thích Doãn Nhi tỷ lắm, xem tỷ ấy như của mình luôn mà!"
"Ừ nhỉ, lát nữa có trò hay để xem rồi!"
Một bên khác, Tiêu Doãn Nhi một mực quấn lấy Mục Vỹ. Mặc dù trông có vẻ Lâm Triết Vũ là người chiếm ưu thế nhưng Cổ Càn Vũ rõ ràng cũng đang chờ thời cơ, sao có thể thua cuộc?
"Dừng!"
Thật sự chịu không nổi việc cô ấy cứ hỏi đi hỏi lại nữa, Mục Vỹ dừng lại, nói: "Cô thấy huyệt Hợp Cốc đã được khai thông ở hai tay Lâm Triết Vũ rồi chứ?"
"Thấy, mà sao?"
"Hai huyệt Hợp Cốc của cậu ta rất vững chắc, rõ ràng vẫn chưa dùng hết sức. Mọi đòn tấn công của cậu ta đều là giả, nhưng cô nhìn Cổ Càn Vũ xem, bàn tay của cậu ta đã nổi gân xanh lên rồi, hiển nhiên là dùng sức quá độ".
"Quan trọng nhất là, cô nhìn Lâm Triết Vũ đi, sở dĩ cậu ta vẫn chưa dùng hết bản lĩnh là vì sợ không áp chế được chân nguyên trong cơ thể, để rồi đột phá tiến vào tầng thứ hai, đả thông huyệt Nội Quan. Xem ra cậu ta muốn ở lại tầng thứ nhất để đánh bại Cổ Thanh, người đang đứng nhất kia".
Tiêu Doãn Nhi không ngừng gật đầu trong lúc nghe Mục Vỹ phân tích, thật lâu sau mới sực nhận ra.
Cũng có lý đấy chứ!
"Ầm!"
Giờ phút này, trận đấu trên lôi đài đã đến hồi quyết liệt, Lâm Triết Vũ và Cổ Càn Vũ không còn thi triển võ kỹ để thăm dò nhau mà là công kích một cách táo bạo.
Đám đông vây xem đều nín thở, sợ bỏ lỡ bất cứ khoảnh khắc nào.
Đối với họ, cuộc thi đấu thế này không phải chỉ để xem mà còn để học tập. Họ muốn học kỹ xảo và phản xạ trong chiến đấu của các thiên tài.
"Thiên Mạc Chi Nhãn!"
Khẽ quát một tiếng, dường như Lâm Triết Vũ đã quyết định bùng nổ, chắp tay trước ngực. Chân nguyên điên cuồng bộc phát từ huyệt Hợp Cốc tụ tập thành một thiên nhãn trước đỉnh đầu.
Thiên nhãn nhanh chóng phóng đại.
Phút chốc đã to chừng mười trượng.
"Tâm Ta Vĩnh Hằng!"
Cổ Càn Vũ cũng không giữ sức, đồng thời bắt đầu công kích.
Hai người không còn thử nhau nữa mà đã bắt đầu chiến đấu thực sự.
Người Cổ Càn Vũ cong lại, hai tay vỗ xuống mặt đất. Mặt sàn lôi đài cứng rắn xuất hiện vài vết nứt, chân nguyên xung quanh điên cuồng xoay tròn, hình thành một cơn gió lốc.
"Lên!"
"Lên!"
Hai bóng người ầm ầm đập vào nhau gần như cùng một lúc.
Cơn lốc chân nguyên quanh người Cổ Càn Vũ phóng ra những cơn gió sắc lẻm, gần như đâm rách tất thảy.
Nó chưa đến trước người Lâm Triết Vũ mà đã xé nát quần áo y ra.
Nhưng trước việc này, Lâm Triết Vũ lại không nóng nảy cũng không hoảng hốt, vẫn đứng tại chỗ.
Đang lúc mọi người cảm thấy khó hiểu thì y hành động.
"Thua đi!"
Lâm Triết Vũ gầm lên, quần áo phấp phới, mái tóc dài tung bay, thiên nhãn trên đỉnh đầu lao thẳng về phía Cổ Càn Vũ.
Kết quả của trận đấu sắp được tiết lộ...
"Bành!"
Chợt một tiếng nổ vang trời, hai thiên tài cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất hoàn toàn đụng vào nhau, lôi đài có chu vi một trăm mét tức thì hơi rung chuyển.
Nhưng đám đông lại không quan tâm đến điều đó, họ chỉ muốn biết ai sẽ là người thắng!
Chương 184: Bạo lực không đúng đâu
"Phụt!"
Tiếng phun máu truyền đến từ trên lôi đài rất rõ, một người chật vật bước lùi ra sau.
Cổ Càn Vũ!
Khi nhìn thấy đó là ai, những người xung quanh đều cảm thấy khó tin.
Mặc dù nãy giờ y luôn trông như đang phòng thủ nhưng lại khiến cho Lâm Triết Vũ hoàn toàn không thể tìm ra sơ hở để công kích.
Sao lúc này lại thua?
"Chết tiệt, thua là sao, do cái miệng quạ đen của ngươi cả", thấy Cổ Càn Vũ thua cuộc, Cổ Phần trừng mắt nhìn Mục Vỹ rồi vội vã chạy lên lôi đài.
"Càn Vũ, ngươi không sao chứ?"
Gã ta chạy tới, quan tâm hỏi han.
"Không có gì đáng ngại. Thua mất rồi!"
Cổ Càn Vũ thở hắt ra, nét mặt chán nản.
"Cổ Càn Vũ, cuối cùng ngươi vẫn không phải đối thủ của Lâm Triết Vũ ta, nhận thua sớm tốt cho ngươi hơn", Lâm Triết Vũ ngạo nghễ nói: "Mục tiêu của ta là Cổ Thanh. Không đánh bại hắn, ta sẽ không bước vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai".
"Người sẽ không thành công đâu. Ngươi vĩnh viễn sẽ không biết Cổ Thanh mạnh đến mức độ nào!"
"Thua còn om sòm!"
Liếc mắt nhìn Cổ Càn Vũ, Lâm Triết Vũ xoay người lạnh lùng bỏ đi.
"Càn Vũ, ngươi đừng để ý. Ngươi đã đứng thứ ba rồi, trên khắp thành Nam Vân này không mấy ai mạnh bằng ngươi đâu!"
"Cổ Phần, ngươi đừng an ủi ta, Cổ Càn Vũ ta đã làm thì phải đứng nhất!"
"Càn Vũ, Doãn Nhi tỷ đã tới rồi, bên cạnh tỷ ấy còn có tên hôn phu Mục Vỹ kia. Vừa rồi chính miệng hắn đã nói ngươi nhất định sẽ thua, nếu hắn không quở như thế thì có lẽ ngươi đã thắng rồi, ngươi chỉ thiếu một chút nữa thôi là thắng rồi!"
Hôn phu? Mục Vỹ?
Nghe thấy lời này, Cổ Càn Vũ mở miệng nuốt một viên đan dược, giọng điệu bất thiện: "Đưa ta đi xem".
Lúc đứng dậy, sắc mặt của y đã tốt hơn nhiều.
"Doãn Nhi tỷ!"
Đến gần Mục Vỹ và Tiêu Doãn Nhi, Cổ Càn Vũ đắm đuối nhìn Tiêu Doãn Nhi đến mức thiếu điều muốn tan vào trong cơ thể cô ấy, làm lơ Mục Vỹ.
"Càn Vũ, làm tốt lắm, tuy bại mà vinh!", Tiêu Doãn Nhi động viên y.
"Cảm ơn Doãn Nhi tỷ, lần sau ta nhất định sẽ lấy được hạng nhất để khỏi có ai đó chỉ biết ăn nói linh tinh bên tai tỷ".
Ăn nói linh tinh?
Mục Vỹ kinh ngạc, trong lòng thầm cười khổ.
"Càn Vũ, đừng nói như thế!"
Tiêu Doãn Nhi cau mày khiển trách: "Vị này là Mục Vỹ, thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục và là hôn phu của ta đấy!"
Nghe cô ấy nói vậy, Mục Vỹ lại nhíu mày.
Tiêu Doãn Nhi này thật là, nói một lần xem như bỏ qua, đây là lần thứ ba rồi, rõ ràng đang rước thêm hận thù về cho hắn mà.
Ánh mắt của tên nhóc này khi hướng về Tiêu Doãn Nhi tràn đầy tình yêu, nhìn là biết y thích kiểu ngự tỷ. Cô ấy nói kiểu vậy sẽ làm Cổ Càn Vũ bùng nổ cho xem.
"Hắn mà xứng!"
Nhìn Mục Vỹ, Cổ Càn Vũ nói mà không thèm nể nang ai: "Mặc dù không biết tại sao hắn là thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục, nhưng hắn cùng tuổi với Doãn Nhi tỷ mà cảnh giới còn chưa vượt qua Linh Huyệt tầng thứ năm, ta thấy đây chỉ là một kẻ rác rưởi mà thôi, xứng với tỷ chỗ nào".
Thường thì ai nghe vậy cũng nổi giận.
Nhưng Mục Vỹ vẫn đứng tại chỗ, nhoẻn môi cười như người mà Cổ Càn Vũ đang nói đến không phải mình.
"Ơ, không ngờ còn mặt dày nữa cơ".
Cổ Phần cười hùa theo: "Càn Vũ, ta thấy không phải mặt dày mà là mặt mỏng thì đúng hơn. Không biết nên chui vào đâu, cứng họng rồi đây mà!"
Hai người không hẹn mà cùng nhìn sang Mục Vỹ, nhưng ánh nhìn của hắn lại đang hướng về trận đấu trên lôi đài, dáng vẻ đấy hoàn toàn không giống như đang nghe họ nói chuyện.
Dù sao Mục Vỹ đã 19 tuổi, sắp 20, thật sự chẳng có tiếng nói chung với những thanh thiếu niên 16, 17 tuổi này.
Nói thế nào hắn cũng là lão yêu quái sống thêm một kiếp, cần gì phải quan tâm đến lời nói của mấy đứa ranh chưa đủ lông đủ cánh.
"Ê! Ngươi bị điếc à?"
Cổ Phần thấy Mục Vỹ cứ im lặng thì không nhịn nổi nữa, đi tới vỗ lên vai hắn.
Tiêu Doãn Nhi chỉ đứng xem trò hay, không hề có ý định giúp đỡ.
Một chưởng này của Cổ Phần có thể nói là đã dùng toàn bộ sức mạnh của cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất mà mình đang có, nặng gần ba mươi tấn, có thể tưởng tượng được lực của một chưởng ấy sẽ thế nào khi vỗ lên vai của Mục Vỹ.
Nhưng điều khiến người ta kinh ngạc là khi cái vỗ vai này hạ xuống, họ không thấy hắn có biểu hiện gì, còn Cổ Phần thì hít một hơi, lập tức giật tay ra.
Gã ta nhìn lại, phát hiện bàn tay của mình bị cháy khét cả một mảng, đầu ngón tay run rẩy không ngừng, mất cảm giác.
Đám nhóc này cười nhạo hắn thì có thể, chứ leo lên đầu hắn ngồi rồi mà còn nhịn nữa thì hắn là thằng nhát chết!
"Cậu bạn này, bạo lực là không đúng đâu!"
Mục Vỹ phất tay, không nhẫn nhịn nữa: "Ta không có hứng thú ồn ào với cậu đâu. Hơn nữa, nói cho hai cậu biết, ta là thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục đấy, dám động vào ta thêm lần nữa xem!"
Cổ Càn Vũ và Cổ Phần đều sững sờ khi nghe thấy lời hăm dọa của hắn.
Không sai, Mục Vỹ dù sao cũng là thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục, nếu làm gì hắn, bị nhà họ Mục giết thì gia tộc của họ cũng không nói gì được.
Bởi lẽ thiếu trưởng tộc là tương lai của một gia tộc, có ý nghĩa rất quan trọng.
Nhưng ngay sau đó, Cổ Càn Vũ lại nở nụ cười đầy xảo trá.
Y không nói hai lời, nhảy lên lôi đài rồi nhìn chòng chọc vào Mục Vỹ.
"Ơ? Không phải Cổ Càn Vũ đấy sao? Sao hắn lại lên lôi đài nữa?"
"Đúng đấy, mới đó mà hắn đã lấy sức rồi à, muốn tiếp tục khiêu chiến Lâm Triết Vũ sao?"
"Không thể nào, trong thời gian ngắn thế này thì hồi sức được bao nhiêu, chắc chắn là do chuyện khác rồi".
Thấy y nhảy lên lôi đài, đám đông xì xào bàn tán.
Chương 185: Giờ đã biết lỗi chưa?
"Các vị, Tụ Tiên Các là nơi các thiên tài trên toàn đế quốc Nam Vân chúng ta tụ tập, những người tới đây đều có bản lĩnh bất phàm. Hôm nay, một thiên tài đã đến Tụ Tiên Các, chỉ là vị thiên tài này vừa mới tới thành Nam Vân không lâu, hơn nữa còn đến từ thành Bắc Vân, có phải chúng ta nên mở tiệc chào mừng không?"
"Thiên tài?"
"Lại một thiên tài mới đến, còn đến từ thành Bắc Vân?"
"Cổ Càn Vũ, ngươi đừng vòng vo nữa, rốt cuộc người đó là ai?"
Thấy đám đông trở nên xôn xao, Cổ Càn Vũ hả hê cười: "Thiếu trưởng tộc nhà họ Mục –Mục Vỹ!"
Nói rồi y khiêu khích nhìn về phía Mục Vỹ.
"Các vị đừng xem thường thiếu trưởng tộc Mục, nghe nói hiện thiếu trưởng tộc đã 19 tuổi, cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất nhưng có thể vượt cấp giết võ giả tầng thứ ba, thiên tư bất phàm".
"Hừ! Cổ Càn Vũ, ngươi có nhầm không thế? 19 tuổi mà cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất? Thiên tài? Đùa gì thế!"
"Phải đấy, không phải khoác lác chứ võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai, thứ ba ở cái thành Bắc Vân đấy ta hạ gục được một đống".
"Chứ sao, không biết trưởng tộc Mục Thanh Vũ nghĩ sao mà cho người này làm thiếu trưởng tộc nữa, xem ra nhà họ Mục đã sa sút rồi".
Đám đông nghe thấy lời của Cổ Càn Vũ đều cười phá lên.
Họ đều chế giễu nhìn Mục Vỹ.
"Ôi, các vị không thể nói vậy được, thiếu trưởng tộc Mục có tài lắm. Hôm nay, Cổ Càn Vũ ta đây bất tài nhưng muốn lãnh giáo thiếu trưởng tộc Mục, được chứ?"
Vừa nói Cổ Càn Vũ vừa khom người nhìn hắn.
"Được, tất nhiên là được!"
Mục Vỹ mỉm cười, nhảy lên lôi đài.
Giờ mà nhịn được thì không phải người nữa.
Nhảy một bước lên lôi đài, hắn tủm tỉm nhìn Cổ Càn Vũ ở phía đối diện, nói: "Cổ thiếu gia, đấu võ ở Tụ Tiên Các không được gây chết người nhỉ?"
"Thiếu trưởng tộc Mục yên tâm, không thể giết người đâu, ta sẽ nương tay".
Nương tay?
Được lắm!
Mục Vỹ thầm nói: Ta cũng sẽ nương tay.
Hai người bắt đầu tranh tài.
Cổ Càn Vũ phải cất công như vậy là để ép Mục Vỹ lên lôi đài, thấy hắn đã lên đây thì không nhẫn nại được nữa.
"Mạt Nhật Thiên Tai!"
Khẽ quát một tiếng, lần này Cổ Càn Vũ thi triển tuyệt chiêu của mình.
Trong trận đấu vừa rồi với Lâm Triết Vũ, vì chân nguyên trong cơ thể bị tiêu hao quá mức nên y không thể sử dụng chiêu này, nếu không đã không thua rồi.
Giờ đây đã hoàn toàn bình phục, y có thể sử dụng nó rồi.
Điều Cổ Càn Vũ muốn là đánh cho Mục Vỹ phải tháo chạy, không tiếp nổi một chiêu của mình, triệt để làm bẽ mặt nhà họ Mục.
Đòn tấn công của y đã đến nhưng Mục Vỹ chỉ đứng tại chỗ, không nhúc nhích.
Những người xung quanh thấy cảnh này đều không rõ nguyên do.
Dù thế nào Mục Vỹ này cũng có thể đánh trả được chứ? Sao cứ đứng sững ra đó, tính mặc kệ Cổ Càn Vũ đánh bại mình sao?
"Keng!"
Đột nhiên có tiếng kêu lanh lảnh vang lên, bầu không khí chìm vào im lặng.
"Á!"
Ngay sau đó, tiếng hét đau đớn như đâm thủng màng nhĩ mọi người, một người loạng choạng lùi ra sau.
Không ngờ lại là Cổ Càn Vũ.
Vừa đụng phải Mục Vỹ, cả quần áo của y đều nổ tung, hai tay cũng cháy đen y hệt Cổ Phần.
Chuyện này là sao?
Thấy dáng vẻ này của Cổ Càn Vũ, Mục Vỹ chỉ khịt mũi coi thường.
Những ngày qua hắn luôn ở trong Lôi Âm Cốc để tu luyện Thiên Lôi Thần Thể Quyết, đã đến tầng thứ ba. Sức mạnh sấm sét cuồng bạo ngập tràn toàn thân.
Chỉ cần hắn muốn, sức mạnh sấm sét sẽ hội tụ trong cơ thể, Cổ Càn Vũ với cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất này có gọt nhọn đầu cũng không phá được.
"Bạn nhỏ, đã biết chưa?"
"Biết gì?"
"Biết tại sao ta là thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục chưa?"
"Ngươi..."
Mục Vỹ cười ha ha: "Làm sai thì phải gánh lấy hậu quả, hậu quả của cậu là..."
Lời vừa dứt, nơi hắn vừa đứng chỉ còn lại bóng dáng.
"Ầm!"
Tiếng động vang trời nổ ra, Mục Vỹ xuất hiện sau lưng Cổ Càn Vũ từ lúc nào.
Thiên Lôi Thần Thể Quyết không chỉ mang lại sức mạnh mà còn cả tốc độ như sấm sét.
"Vốn định làm lơ nhưng cậu cứ cố tình kiếm chuyện. Này thì kiếm chuyện, còn dám kiếm chuyện nữa không?", Mục Vỹ vừa nói vừa tóm lấy cổ áo của Cổ Càn Vũ, tung một cú đấm.
Cú đấm này nối tiếp cú đấm kia, hoàn toàn không ngơi tay, dần dần đầu của Cổ Càn Vũ sưng như đầu con heo.
Thấy cảnh này, những người dưới lôi đài đều trợn mắt há hốc mồm.
Chuyện gì đây?
Sao Mục Vỹ này lại lợi hại đến thế.
Tuy 19 tuổi mà có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất thì có hơi thấp,nhưng không ngờ hắn lại có thể hoàn toàn áp đảo người xếp thứ ba trên bảng Địa Tiên thứ nhất như Cổ Càn Vũ.
"Giờ đã biết sai chưa?"
"Ưm ưm ưm..."
Cổ Càn Vũ há miệng nhưng không nói nên lời dù chỉ một câu.
"Mục Vỹ, đủ rồi!", sau cùng, Tiêu Doãn Nhi không nhịn nổi nữa nên lên tiếng ngăn cản.
"Được thôi!"
Mục Vỹ nói rồi thả tay, Cổ Càn Vũ ngã nhào xuống đất không nhúc nhích như một con chó đã chết.