-
Chương 191-195
Chương 191: Chấp nhận điều kiện
Hai người Mạt Khánh Thiên và Mạt Vấn đang đờ đẫn nhìn lên hình chiếu.
Bọn họ nhìn chằm chằm hồi lâu, vẻ mặt tràn đầy ngơ ngác.
Một canh giờ đã trôi qua từ lâu nhưng Mục Vỹ vẫn chưa ra ngoài.
Quan trọng là hắn còn ở trong đó rất yên ổn.
Điều này quá thần kỳ!
“Mạt Vấn, đệ có chắc Mục Vỹ là kỳ tài luyện đan và luyện khí không?”
“Chắc chắn!”
“Chẳng lẽ cậu ta cũng là một thiên tài luyện võ nữa sao?”, Mạt Khánh Thiên há hốc mồm, bất đắc dĩ nói: “Đây là lần đầu tiên ta thấy có một võ giả dưới cảnh giới Thông Thần có thể bình an ở trong lò luyện Thông Tiên”.
“Đại ca, đệ đã nói với huynh rồi, Mục Vỹ không hề tầm thường”.
“Có lẽ bây giờ huynh đã tin rồi!”
Mạt Khánh Thiên lại nói: “Thiên tài như vậy hoàn toàn có đủ khả năng làm thầy giáo ở học viện Thất Hiền, đệ thấy sao?”
Học viện Thất Hiền là học viện lớn nhất đế quốc. Nó còn một cái tên khác chính là học viện Nam Vân!
Có thể nói có vô số võ giả thiên tài trên đế quốc Nam Vân muốn được gia nhập học viện Thất Hiền.
Tuy trên danh nghĩa đây là học viện do hoàng thất đế quốc thành lập nhưng nó đã phát triển trăm năm nay, thế lực phức tạp đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát của hoàng thất.
“Đại ca… Vừa rồi suýt nữa huynh đã giết cậu ấy, bây giờ lại mời cậu ấy vào học viện Thất Hiền, sao cậu ấy đồng ý được?”
“Chưa chắc đâu!”
Mặc dù Mạt Khánh Thiên không biết tại sao Mục Vỹ lại có thể kiên trì trong lò luyện Thông Tiên hơn một canh giờ nhưng ông cụ xác định đối với loại người như hắn chỉ có thể giữ quan hệ tốt.
Tiếng kẽo kẹt vang lên, cửa bị đẩy ra. Mục Vỹ nhíu mày mở mắt.
“Đã hết một canh giờ, ngươi đi ra được rồi!”
“Đi?”, Mục Vỹ giễu cợt nhìn Mạt Khánh Thiên: “Ta không đi, ta vẫn chưa ở trong đây đủ lâu!”
Chưa ở đủ lâu?
Mạt Khánh Thiên rất muốn đập chết hắn.
Thằng nhóc này quá vô sỉ.
“Mục lão đệ, lâu rồi không gặp, ha ha!”
Mạt Vấn chờ sau lưng Mạt Khánh Thiên không nhịn được tươi cười đi lên ôm hắn một cái.
“Mạt lão huynh, lâu rồi không gặp. Có phải ông nên giải thích cho tôi một lời hay không?”
Giải thích?
Mạt Vấn không hiểu.
“Suýt nữa ta đã bị đại ca của ông đập chết. Ông còn không biết xấu hổ xưng huynh gọi đệ với ta?”, Mục Vỹ phất tay nói: “Ta tới thành Nam Vân, ông không ra đón tiếp thì thôi, lại còn suýt để đại ca lấy mạng ra, đúng là thú vị”.
“Đâu có…”
Mạt Vấn cười khổ nói: “Đại ca ta chỉ làm theo quy tắc, không còn cách nào khác mà. Nếu không vì chuyện này, cậu cũng đâu thể phát hiện ra một nơi tốt như này, phải không?”
Mạt Vấn vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu, vẻ mặt vui cười.
“Nơi tốt?”
Mục Vỹ nhếch miệng đáp: “Đừng nói mấy thứ linh tinh này nữa. Ông đền bù cho ta kiểu gì?”
“Đơn giản, cậu cứ thoải mái gọi đồ ăn ở quán ăn trong thành Nam Vân!”
“Chỉ thế thôi à?”
“Không chỉ có thế”.
Mạt Khánh Thiên đột nhiên lên tiếng: “Sau này cậu muốn tới lò luyện Thông Tiên cứ tới, thế nào?”
“Được!”
“Nhưng cậu phải đồng ý một điều kiện của ta!”
“Điều kiện? Điều kiện gì?”
“Chuyện nhỏ thôi, làm thầy giáo ở học viện Thất Hiền trong ba năm. Ba năm này, cậu muốn ở trong lò luyện Thông Thiên bao lâu cũng được!”
“Đồng ý!”
Mục Vỹ không thèm nghĩ ngợi, lập tức đáp lời.
Phản ứng của hắn khiến Mạt Khánh Thiên và Mạt Vấn kinh ngạc đến ngây người. Hắn như đang lo lắng nếu trả lời chậm sẽ đánh mất bảo vật gì đó.
“Tốt, ba ngày sau tới học viện báo cáo!”
Mạt Khánh Thiên cười nói: “Cậu muốn ở lại đây bao lâu thì cứ ở”.
Dứt lời, ông cụ cười khà khà rời đi.
“Nào Mục lão đệ, để ta đưa cậu đi ăn một bữa ngon!”, thấy đại ca đi khuất, Mạt Vấn mới khôi phục bộ dạng thường ngày, lôi kéo Mục Vỹ cười nói vui vẻ.
“Được thôi!”
Mục Vỹ tu luyện lực linh hồn suốt một canh giờ, kinh mạch đã mất cảm giác.
Dù sao cũng là lần đầu tiên hấp thu lực linh hồn, đúng là hắn cần nghỉ ngơi một lát.
Trên lôi đài bên ngoài đại điện, cuộc tranh tài vẫn đang diễn ra, người lên khiêu chiến không dứt, cũng liên tục có người bị thách đấu.
Trông thấy Mục Vỹ còn sống đi ra, mọi người đều khiếp sợ.
“Mục Vỹ vi phạm quy tắc của Tụ Tiên Các, tự tiện giết người. Tụ Tiên Các đã đưa ra trừng phạt, chết hoặc đi vào lò luyện Thông Tiên. Mục Vỹ lựa chọn ở trong lò luyện Thông Tiên kiên trì suốt một canh giờ!”, Mạt Vấn lên tiếng giải thích.
“Kiên trì suốt một canh giờ? Sao có thể?”
“Đúng đó, lần trước ta đã chứng kiến một thiên tài ngút trời nhà họ Lâm có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm bị giam trong đó nửa canh giờ đã chảy máu khắp thất khiếu mà chết”.
“Phải đấy, nghe nói lò luyện Thông Tiên là địa khí cực phẩm. Sao Mục Vỹ có thể chống đỡ nổi?”
“Lẽ nào các ngươi nghi ngờ ta nói láo?”
Mạt Vấn sa sầm mặt nhìn đám người tranh luận ầm ĩ, trầm giọng hỏi.
Chương 192: Học viện Thất Hiền
“Các ngươi không tin lời đệ ấy thì cũng phải tin lời ta chứ!”, Mạt Khánh Thiên bỗng đi tới nói: “Không ai được phép phá hỏng quy tắc của Tụ Tiên Các. Kẻ nào không tin có thể tới nội đường kiểm tra. Nếu có điều giả dối, đời này ta sẽ không chạm vào đan dược nữa!”
Đối với thầy luyện đan, cả đời không chạm vào đan dược còn khó chịu hơn cả cái chết, huống chi là một thầy luyện đan bảy sao.
Lời Mạt Khánh Thiên nói khiến mọi người yên tĩnh lại.
Chỉ là bọn họ vẫn không thể tiếp nhận sự thật Mục Vỹ đã kiên trì trong lò luyện Thông Tiên suốt một canh giờ.
Mạt Vấn không thèm để ý, dứt khoát kéo tay Mục Vỹ bỏ đi.
Ông ấy không chịu nổi đám người mua danh chuộc tiếng này.
Tại Thiên Chi Các của thành Nam Vân.
Thiên Chi Các được coi là một trong các tửu lầu xa hoa nhất thành Nam Vân. Chất lượng phục vụ và món ngon ở đây lại càng không cần phải nói.
Mọi món ăn của quán đều chế biến từ thịt xương linh thú, hương vị ngon miệng, còn có công hiệu thần kỳ, siêu bổ dưỡng với võ giả.
Nhưng giá cả ở đây cũng cực kỳ cao. Một bữa cơm mất hơn một nghìn linh thạch trung phẩm, đây còn là mức thấp nhất.
Một linh thạch trung phẩm bằng cả trăm linh thạch hạ phẩm, chân nguyên trong đó mạnh gấp trăm lần, vô cùng quý giá.
Thu nhập một năm của nhà họ Mục ở thành Bắc Vân mới chỉ có mấy trăm nghìn linh thạch hạ phẩm, nếu đổi thành linh thạch trung phẩm cũng chỉ đủ ăn một bữa ở nơi này.
“Mục lão đệ, đây là nơi có món ngon nhất thành Nam Vân. Nếu cậu muốn, sau này ngày nào ta cũng sẽ đưa cậu tới đây ăn”, Mạt Vấn vui vẻ nói.
Ngày nào cũng ăn?
Cũng chỉ có thầy luyện đan mới có thể ăn uống ở đây mỗi ngày. Còn những người khác, dù là gia tộc lớn như nhà họ Mục cũng sẽ phải kiệt quệ.
“Lão Mạt, sao ông lại ở Tụ Tiên Các? Rốt cuộc Tụ Tiên Các thuộc về thế lực nào?”
“Cậu đừng hỏi cái này nữa, ta không rõ lắm đâu. Dù sao cũng đừng xem thường Tụ Tiên Các. Ha ha, vừa hay, cậu vào học viện Thất Hiền là có thể gặp ta mỗi ngày. Ta cũng tiện hỏi cậu về đan dược. Dạo này ta đang bị phương thức luyện chế của một viên đan dược thất phẩm tra tấn đau cả đầu”.
“Đan dược thất phẩm? Lão Mạt, ông được đấy!”
“Làm gì có? May mà nhờ lần trước được cậu chỉ dạy, ta mới lần mò được chút ít. Nếu không e là cả đời này cũng không thể đạt tới bảy sao”.
Thực ra câu nói này của Mạt Vấn hơi khoa trương một chút.
Chẳng qua ông ấy quá cố chấp, không nhìn ra được một vài chuyện. Trước kia Mục Vỹ cũng chỉ gợi ý hướng đi mà thôi.
Thanh Trĩ và Thanh Sương đứng sau lưng Mục Vỹ nhìn bộ dạng thân quen của hai người, không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
Mạt Vấn là ai?
Thầy luyện đan sáu sao có địa vị cao quý, tiếng tăm lừng lẫy khắp đế quốc Nam Vân.
Thế nhưng giờ đây, ông ấy lại xưng huynh gọi đệ với thiếu gia nhà mình. Rốt cuộc là chuyện gì?
“Sao đại sư Mạt lại quen biết Mục Vỹ?”, cuối cùng Tiêu Doãn Nhi ngồi cạnh bàn không nhịn được lên tiếng dò hỏi.
Mục Vỹ dám gọi lão Mạt, nhưng cô ấy không dám.
“Ha ha… chuyện xưa không cần nhắc tới!”, Mạt Vấn cười đáp: “Dù sao hôm nay được gặp lại Mục lão đệ, ta rất vui. Ta biết ngay mà, kỳ tài ngút trời như Mục lão đệ sao có thể bị mai một tài năng ở thành Bắc Vân được?”
“Hai người cũng ngồi xuống đi!”
Thức ăn dần được dọn lên bàn. Mục Vỹ nói với hai tỷ muội Thanh Trĩ.
Thấy họ đứng im không nhúc nhích, hắn trầm giọng quát: “Đây là mệnh lệnh!”
Mạt Vấn gọi hẳn một bàn thức ăn lớn, làm sao ba người họ có thể ăn hết được?
Sợ là Thanh Trĩ và Thanh Sương khó có cơ hội được thưởng thức những món ăn này, chẳng bằng bảo họ ngồi xuống ăn cùng.
Hơn nữa, Mục Vỹ từng bước quật khởi từ một tên tiểu tử ở tầng dưới chót đến Tiên Vương, vốn không quen cảm giác được hầu hạ.
“Vâng!”
Cuối cùng, hai tỷ muội Thanh Trĩ, Thanh Sương không thuyết phục được Mục Vỹ, bèn ngồi xuống ăn cơm.
Không thể không thừa nhận, đồ ăn của Thiên Chi Các này đều rất ngon.
Thanh Trĩ vốn còn giữ thận trọng cũng bắt đầu ăn uống thoải mái. Còn Tiêu Doãn Nhi đã cúi cả người xuống để ăn.
“Lão Mạt, bây giờ có thể nói cho ta về học viện Thất Hiền được chưa?”
“Đương nhiên!”
Sau khi ăn uống no nê, Mạt Vấn ngà ngà say nói: “Học viện Thất Hiền vốn do hoàng thất lập nên. Nhưng thế lực trong học viên ngày càng trở nên rắc rối, phức tạp, hoàng thất dần mất quyền khống chế. Hiện giờ trong học viện Thất Hiền có năm thế lực lớn công khai nắm quyền, là ai thì chắc ta không cần nói nữa!”
“Kỳ thực, học viện Thất Hiền vốn tên là học viện Nam Vân, sau này đổi tên là vì chia cắt thế lực trong học viện”.
“Học viện Thất Hiền chia thành bảy viện khác nhau, mỗi viện do một gia tộc lớn âm thầm kiểm soát. Năm thế lực lớn kiểm soát năm viện. Đừng coi thường năm viện này. Tám phần mười nhân tài trong năm thế lực lớn đều đi ra từ học viện Thất Hiền”.
“Thế còn hai viện nữa thì sao?”
“Ha ha, hai viện kia khó mà nói rõ. Dù là thầy cô hay học trò của hai viện đều có đủ loại thân phận, nhìn qua có vẻ không thuộc bất kỳ thế lực nào. Thế nhưng dường như thế lực nào cũng có liên quan”.
“Ừ!”
Nghe thấy lời giới thiệu mang theo men say của Mạt Vấn, Mục vỹ gật đầu đáp.
Trông có vẻ hắn đồng ý vào học viện Thất Hiền chỉ là tuỳ tiện phụ hoạ nhưng thực ra không phải.
Hắn chân ướt chân ráo tới thành Nam Vân, thân phận thiếu trưởng tộc nhà họ Mục không đủ để hắn đứng vững ở đây.
Hơn nữa, hắn không chỉ muốn thoát khỏi sự khống chế của Mục Thanh Vũ mà còn muốn tìm hiểu về Thánh Đan Tông.
Ba năm là đủ.
Dù sao đế quốc Nam Vân cũng là một nước lớn, thành Nam Vân là đế đô của đế quốc. Quy mô và tin tức của Thánh Đan Các ở thành Nam Vân hơn xa thành Bắc Vân.
Ý định của Mục Vỹ chính là đánh sập hoàn toàn Thánh Đan Các được Thánh Đan Tông lập nên ở đây.
Học viện Thất Hiền có thế lực phức tạp, rất thích hợp để hắn hành động.
Chương 193: Ám sát ở tửu lầu
Ăn xong, Mục Vỹ buồn đi tiểu.
Thiên Chi Các có ba tầng, phòng của Mục Vỹ ở tầng thứ ba. Lúc này, trong các phòng đều chật kín khách, nhưng hiệu quả cách âm rất tốt. Hắn đi lại trong hành lang dài dằng dặc nhưng không hề nghe thấy một tiếng động nào.
Bất chợt, cảm giác nguy hiểm ập đến.
Bịch bịch…
Ngay sau đó, tiếng đánh đấm vang lên liên tiếp. Vách tường của một gian phòng trên hành lang đột nhiên nổ tung. Bốn người chĩa dao về phía Mục Vỹ.
“Phá Vân Kiếm Trận!”
Bốn tiếng quát khẽ đồng loạt vang lên. Bốn lưỡi dao như bốn thanh đoản kiếm nhằm thẳng vào chỗ yếu hại trên người hắn.
“Hừ!”
Ngay từ khi bước vào hành lang, Mục Vỹ đã cảm nhận được sát khí quẩn quanh. Khi bốn người kia vừa xuất hiện, hắn liền lùi lại tránh né.
Chiêu đầu tiên thất bại, bốn người không hề do dự ra tay lần nữa.
Bọn họ đều có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm, động tác đều tăm tắp, rõ ràng đã được huấn luyện bài bản.
Bốn người này liên thủ đánh giết một võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ sáu cũng dễ như trở bàn tay.
“Giết!”
Tiếng quát khẽ vang lên. Bốn người ngăn chặn mọi góc chết mà Mục Vỹ có thể ẩn nấp, khiến hắn không thể tránh né.
Thấy vậy, hắn bèn tiến lên một bước. Tiếng sấm vang rền, quanh người Mục Vỹ dần tụ lại một tia sức mạnh sấm sét nhạt màu.
Keng keng…
Bàn tay va chạm với lưỡi dao vang lên tiếng kêu leng keng. Mục Vỹ lùi lại, hai cánh tay có thêm bốn vệt máu.
Cơ thể của hắn đã được tôi luyện bằng Thiên Lôi Thần Thể Quyết, đạt đến mức độ phàm khí cực phẩm cũng không thể làm hắn bị thương.
“Tiêu diệt từng phần!”
Mục Vỹ dựa vào sức mạnh thân xác tập trung công kích vào một người bên trái, bỏ qua ba người còn lại.
Người kia cũng không ngờ trong tình huống này, Mục Vỹ vẫn còn dám đánh trả, thẳng tay đâm vào tim hắn.
Vèo vèo. Mục Vỹ chạy nhanh như bay, nghiêng người né tránh. Toàn bộ lưỡi dao không đâm vào ngực hắn, cũng không trúng tim mà bị chệch đi.
Rõ ràng sát thủ kia không ngờ Mục Vỹ lại chọn cách này để liều mạng với mình, bắt đầu bối rối.
Chỉ một chút bối rối đã trở thành điểm yếu trí mạng.
Trong lúc nguy cấp, ánh sáng nhàn nhạt của sức mạnh sấm sét quanh người Mục Vỹ loé lên, sét đánh inh ỏi.
Lực linh hồn lớn bằng hạt đậu trong đầu hắn lập tức phát huy tác dụng.
Nó biến thành một tia nhỏ lao thẳng về phía người áo đen đằng trước.
Thoáng chốc, người kia chỉ thấy trời đất tối sầm, mất hết tri giác.
Mục Vỹ tung đấm trúng ngực hắn ta.
“Bịch” một tiếng. Rõ ràng người kia mặc một bộ áo giáp huyền khí.
Nếu không một đòn này đã đủ tiễn hắn ta về chầu trời.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh.
Cùng lúc đó, ba người còn lại cũng đánh tới.
Nhưng hiện giờ Mục Vỹ đã không thể đánh trả.
Bốn sát thủ cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm chuẩn bị đầy đủ, còn hắn không có lấy một chiếc huyền khí vừa tay.
Phập phập phập…
Ba lưỡi dao đâm thẳng vào bụng, đùi và sau lưng Mục Vỹ, máu tươi ồ ạt chảy ra.
Nhưng sau đó, ba tên sát thủ lại bàng hoàng phát hiện, bọn họ không thể rút dao ra nổi.
Sức mạnh sấm sét có lực hút mãnh liệt với thần binh. Xung quanh Mục Vỹ tràn ngập sức mạnh sấm sét, cưỡng chế hút ba con dao kia bám chặt vào người hắn.
“Muốn giết ta nhất định phải đánh một đòn trí mạng. Chủ nhân của các ngươi không nói cho các ngươi biết à?”
Mục Vỹ khẽ quát một tiếng, giơ hai tay lên, lôi ấn không ngừng hiện ra.
Ầm…
Tiếng nổ vang truyền tơi. Ba người kia lập tức bị nổ bay, khoé miệng trào máu.
“Thiếu chủ!”
Đột nhiên có tiếng hô hoán. Thanh Trĩ và Thanh Sương tức tốc chạy tới.
Lúc đầu bên ngoài có người đánh nhau, bọn họ cũng không để ý. Dù sao nơi này cũng là Thiên Chi Các.
Nhưng khi thấy Mục Vỹ đi lâu không về, lại nghe thấy tiếng đánh nhau, bọn họ mới chạy ra xem.
Nào ngờ lại có kẻ to gan lớn mật dám ám sát thiếu chủ nhà mình ở Thiên Chi Các.
Đúng là to gan!
“Giữ người sống!”
Trông thấy Thanh Trĩ và Thanh Sương ra tay, Mục Vỹ lạnh giọng ra lệnh.
Cùng lúc đó, Tiêu Doãn Nhi cũng vội vàng chạy đến, theo sau còn có đại sư Mạt.
“Mục lão đệ!”
Nhìn thấy trên người Mục Vỹ bị bốn lưỡi dao đâm vào, Mạt Vấn nổi giận đùng đùng.
Ông ấy chọn Thiên Chi Các để mở tiệc chiêu đãi Mục Vỹ, không ngờ lại có người tới ám sát hắn, hơn nữa còn suýt thành công.
Chương 194: Lâm Hiền Ngọc
“Hôm nay, bốn người các ngươi đừng hòng chạy thoát!”, lúc đại sư Mạt lên tiếng, khí thế toàn thân ông bùng phát, trông hoàn toàn khác với ông lão có vẻ điên cuồng của ban nãy.
Trông thấy Thanh Sương, Thanh Trĩ và Mạt Vấn, bốn tên đó đưa mắt nhìn nhau, sau đó nghiến răng kèn kẹt, rồi nằm vật ra đất, hộc máu đen.
Bọn chúng đã uống thuốc độc để tự sát ngay lập tức.
Mục Vỹ thầm thấy kinh ngạc khi trông thấy bốn người đó tự sát.
Thế lực có thể huấn luyện ra những sát thủ chuyên nghiệp thế này ở thành Nam Vân chắc chưa đếm hết mười đầu ngón tay.
Có thể là ai được nhỉ?
Vù vù vù…
Sau khi bốn người đó tự sát, tiếng xé gió vang lên, ngay sau đó đã có mười mấy người tập trung ở hành lang.
Những người này đều mặc y phục màu bạc và cùng đạt cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tư, trông thấy cảnh tượng trước mắt, ai nấy đều tỏ vẻ ngạc nhiên.
Có người dám hành thích ở Thiên Chi Các, chán sống rồi hay sao?
“Có chuyện gì thế?”
Một tiếng hô hoán vang lên, sau đó một người đàn ông mập mạp chạy như bay đến.
“Thiên Cực Du, ta thấy ngươi nên đóng cửa Thiên Chi Các đi!”, trông thấy người đàn ông mập mạp ấy, Mạt Vấn quát: “Hôm nay, ta tiếp khách ở đây, mà Thiên Chi Các của ngươi lại xuất hiện sát thủ, đúng là xui xẻo mà!”
“Hiểu lầm, nhất định là hiểu lầm thôi ạ!”
Nhìn thấy Mạt Vấn, Thiên Cực Du lập tức gọi to: “Đại sư Mạt, đại sư Mạt! Nếu ta biết ngài ở đây thì sao chỉ có vài tên hộ vệ như thế này, chuyện ngày hôm nay thật sự không liên quan đến ta!”
Thiên Cực Du là chủ của Thiên Chi Các, cũng coi như một nhân vật có máu mặt ở thành Nam Vân. Nhưng dù ông ta có nổi tiếng đến mấy thì vẫn không dám càn quấy khi ở trước mặt Mạt Vấn.
“Hừ! Thiên Cực Du, tốt nhất ngươi hãy cho ta một câu trả lời thích đáng cho chuyện này!”, Mạt Vấn không lằng nhằng nữa, lập tức kiểm tra cho Mục Vỹ.
“Đừng rút ra!”
Thấy Mạt Vấn định rút bốn chuôi dao ra, Mục Vỹ nói: “Trên bốn con dao này có tẩm chất kịch độc, nếu rút ra thì ta sẽ chết ngay, thần đan cũng không cứu được. Hãy đưa ta về trước đã, Mạt lão ca, hãy đưa ta đến phòng luyện đan của ông”.
“Được được, không thành vấn đề!”
Mạt Vấn không dám chậm trễ, cũng không trách mắng Thiên Cực Du nữa, mà vội vã vận chuyển chân nguyên chầm chậm đỡ Mục Vỹ dậy.
“Thiên Cực Du, chuyện này chưa xong đâu. Không có kết quả thì Mạt Vấn ta thề sẽ khiến Thiên Chi Các của ngươi biến mất khỏi thành Nam Vân mãi mãi!”
Nghe thấy vậy, Tiêu Doãn Nhi và hai chị em Thanh Trĩ ở bên cạnh cũng trợn mắt há mồm.
Dù đại sư Mạt là thầy luyện đan sáu sao, địa vị cũng cao ngất, nhưng ông chưa từng có xích mích với ai bao giờ.
Tất cả mọi người trong thành Nam Vân đều biết, đại sư Mạt Vấn nổi tiếng là người có tính cách hiền hoà.
Nhưng hôm nay, ông lại nói ra những lời độc ác như vậy.
Mặt Thiên Cực Du lập tức trắng như tờ giấy.
Xong đời rồi!
“Có chuyện gì thế!”
Song khi Mạt Vấn chuẩn bị đỡ Mục Vỹ dậy để rời đi thì cánh cửa lớn của một phòng bao bị mở ra, một bóng người lắc lư đi ra.
“Lâm công tử”.
Trông thấy bóng người say mềm ấy, Thiên Cực Du càng cúi người xuống thấp hơn, nụ cười trên mặt đầy vẻ xu nịnh.
“Ông chủ Thiên, có chuyện gì thế? Bổn thiếu gia đang uống rượu vui vẻ mà, sao ông lại làm phiền ta thế hả?”
Người này mặc một bộ y phục gấm vóc lụa là, lưng thắt ngọc bảo, tóc buộc cao, trông có khí chất của một gã thư sinh ngông cuồng.
“Hiểu lầm, là hiểu lầm ạ. Hôm nay tiểu lâu xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, đã làm phiền đến Lâm công tử, đúng là đáng trách ạ!”, Thiên Cực Du hận không thể cúi cái đầu xuống thấp hết cỡ, ông ta khéo léo nói: “Lâm công tử, cậu tiếp tục uống rượu đi ạ!”
“Uống cái con khỉ! Bị ông quấy rầy, ta hết hứng uống rượu rồi”.
Mặt Lâm Hiền Ngọc đỏ bừng, gã quát: “Sau này, ta sẽ không đến Thiên Chi Các của ông nữa. Ở gia tộc đã bị người ta coi thường, đến đây uống rượu giải sầu mà cũng không được vui”.
Lâm Hiền Ngọc nói rồi, nhìn sang Mục Vỹ.
“Ai đây? Người của đoàn xiếc à? Trên người cắm nhiều dao thế này mà chưa chết sao?”, Lâm Hiền Ngọc nhìn Mục Vỹ, sau đó bật cười lớn.
Gã loạng choạng bước lên trước, nhìn Mục Vỹ đang nằm trên băng ca, Lâm Hiền Ngọc giơ ngón tay ra, chọc vào mấy con dao đó.
“Cút ngay!”
Hai chị em Thanh Trĩ lập tức lộ vẻ sát ý, toả chân nguyên ra, bụp một tiếng, Lâm Hiền Ngọc đó đã bị đẩy lùi ra sau, ngã mạnh xuống hành lang, nằm bụp xuống đất.
“Hở?”
Mục Vỹ chăm chú nhìn Lâm Hiền Ngọc đang nằm dưới đất.
Tên này không có một chút chân nguyên nào trong người cả!
Mang tiếng là con cháu nhà họ Lâm, mà lại là một người bình thường không hề tu luyện gì, đúng là quái lạ.
“Ha ha…”, Lâm Hiền Ngọc đứng dậy, rồi cười một cách thảm thương, nói: “Quả nhiên ta đúng là một tên ăn hại thật sự, ai cũng có thể đạp lên đầu, rồi đấm đá”.
Trong giọng nói của Lâm Hiền Ngọc chứa đầy sự tuyệt vọng và tự giễu.
“Lâm Hiền Ngọc, ta không tính toán với ngươi, mau cút ngay!”
Đại sư Mạt Vấn hừ lạnh một tiếng, rồi đỡ Mục Vỹ dậy rời đi.
Chương 195: Kẻ đứng phía sau
Không lâu sau, Mạt Vấn đã đưa Mục Vỹ đến nơi ở của mình là học viện Thất Hiền. Ông đặt Mục Vỹ lên giường, không dám động chạm bừa bãi.
Theo ông thấy thì Mục Vỹ hiểu rõ về tình trạng thương tích của bản thân hơn ông nhiều.
Bây giờ, Mục Vỹ bảo gì thì ông làm vậy là được.
“Thiếu chủ, người không sao chứ!”, thấy trên người Mục Vỹ vẫn cắm bốn con dao, Thanh Sương lộ vẻ lo lắng.
Hai chị em họ là người mà trưởng tộc cử đi theo sát để bảo vệ thiếu trưởng tộc. Bây giờ, Mục Vỹ suýt nữa mất mạng, tất cả là do sự thất trách của hai người họ.
“Ta không sao!”
Mục Vỹ mỉm cười đau đớn, sau đó phựt một tiếng rút con dao trên đùi ra, máu tươi đã chảy.
“A…”
Trông thấy Mục Vỹ đột nhiên rút dao ra, Thanh Sương và Thanh Trĩ đều ngạc nhiên hét lên.
Phựt phựt phựt…
Ngay sau đó, Mục Vỹ liên tục rút nốt ba con dao còn lại ra, máu tươi chảy ướt đẫm áo quần của hắn, trông rất đáng sợ.
“Mục lão đệ, cậu không sao chứ?”
Mạt Vấn lo lắng hỏi khi nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Mục Vỹ: “Không phải cậu nói trên những con dao này có tẩm chất kịch độc hay sao?”
“Lúc trước thì có, nhưng giờ thì hết rồi!”
Mục Vỹ vận chuyển chân nguyên trong cơ thể, rút thần lực từ trong Tru Tiên Đồ ra, nhỏ từng chút quanh miệng vết thương, dần cầm máu lại.
“Chuyện này…”
Ban nãy máu còn chảy không ngừng, mà giờ đã tạo vảy.
Khả năng hồi phục của hắn quá khủng khiếp!
Mục Vỹ không muốn để lộ tác dụng thần kỳ của thần lực, nên không giải thích gì nhiều.
“Thanh Trĩ, ngươi hãy đi điều tra lai lịch của mấy con dao này. Chúng là huyền khí trung phẩm, đám sát thủ được trang bị loại dao này thì chắc hẳn tổ chức của bọn chúng không hề đơn giản!”
“Vâng!”
“Thanh Sương, ngươi hãy đi điều tra thân phận của bốn người đó, từ lúc họ ra đời đến trước lúc chết”.
“Vâng!”
Mục Vỹ vò đầu, cười khổ nói: “Ta còn chưa bắt đầu hành động, mà đã có người định lấy mạng của ta rồi. Sát thủ cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm, còn có những bốn tên, đúng là coi trọng ta quá đấy!”
“Ta thấy cũng thường thôi”, Tiêu Doãn Nhi bật cười nói: “Bốn sát thủ cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm, họ có thủ đoạn thành thục như vậy mà không giết được ngươi trong một khoảng thời gian ngắn, đúng là khiến ta bất ngờ”.
“Ai cũng có bí quyết bảo vệ tính mạng của mình, ta cũng không ngoại lệ!”
Mục Vỹ không nhiều lời.
“À, Tiêu Doãn Nhi, Lâm Hiền Ngọc đó là thế nào vậy?”, Mục Vỹ nghi hoặc hỏi: “Chắc gã là con cháu nhà họ Lâm đúng không? Nhưng tại sao trong người không có một chút chân nguyên nào? Đúng là kỳ quái!”
“Gã ý hả… cũng là một kẻ đáng thương!”
Tiêu Doãn Nhi thở dài nói: “Lâm Hiền Ngọc là con cháu chi chính của nhà họ Lâm. Từ nhỏ, gã đã bộc lộ thiên bẩm hơn người, nhưng không may gã lại có một người ca ca giỏi giang hơn là Lâm Bân. Lâm Bân là thiên tài nổi tiếng của nhà họ Lâm, hai anh em họ từ nhỏ đến lớn luôn cạnh tranh với nhau. Nhưng khổ nỗi, trong một lần thử thách, Lâm Bân suýt nữa bị một con linh thú xé xác, cuối cùng bắt buộc phải dùng một loại bí pháp cấy ghép huyết mạch của người khác vào trong cơ thể”.
Cấy ghép huyết mạch! Bảo sao!
“Lâm Hiền Ngọc và Lâm Bân là hai anh em ruột, cuối cùng nhà họ Lâm đã quyết định hi sinh Lâm Hiền Ngọc để giữ lại Lâm Bân. Vì thế, bây giờ trong người Lâm Hiền Ngọc không có một chút kinh mạch nào. Gã có thể sống sót một cách thần kỳ, nhưng sẽ chỉ là một người hoàn toàn bình thường thôi”.
“Sau khi Lâm Hiền Ngọc bị rút mất huyết mạch và trở thành một người bình thường, cả ngày gã chỉ biết uống rượu. Còn Lâm Bân vì thấy hổ thẹn với đệ đệ của mình, nên luôn theo sát bảo vệ cho gã! Trưởng tộc nhà họ Lâm là Lâm Chấn Thiên lại càng che chở cho đứa con trai này hơn!”
Hổ thẹn? Che chở?
Ha ha…
Mục Vỹ thầm cười lạnh.
Kiểu quan tâm và hổ thẹn này vốn không phải là điều mà Lâm Hiền Ngọc muốn.
Gã vốn có cơ hội trở thành thiên tài nổi tiếng, nhưng vì một thiên tài giỏi giang hơn mình mà đã bị tước đoạt mất tất cả.
Lâm Hiền Ngọc quả là khổ sở!
Mục Vỹ ghi nhớ cái tên này, bắt đầu có tính toán.
Mất hết sạch kinh mạch thì không thể tu luyện được ư? Với người khác thì đúng là vậy, nhưng với Mục Vỹ thì ngược lại!
“À Tiêu Doãn Nhi, cô có quen người thanh niên đứng cạnh Lâm Hiền Ngọc đó không?”
“Sau này cứ gọi ta là Doãn Nhi, ta là thê tử tương lai của ngươi mà”, Tiêu Doãn Nhi cười nói: “Người thanh niên đứng cạnh á? Ờ… Ngươi nói đến Mạnh Quảng Lăng à? Người này không đơn giản đâu!”
“Y không phải người của bốn gia tộc lớn, cũng không phải người của hoàng thất, mà chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt thôi, nhưng cũng nổi tiếng phết đấy!”
Tiêu Doãn Nhi đầy hứng thú nói: “Còn chuyện liên quan đến y thì nhiều lắm, nhưng không ai biết rốt cuộc y đến từ đâu, thuộc thế lực nào. Nhưng quan hệ giữa y và Lâm Hiền Ngọc hình như… không được tốt mấy!”
“Ừm, ta biết rồi!”
Mục Vỹ gật đầu, rồi cúi đầu xuống.
Nhìn vết thương trên người mình, gương mặt hắn ngày một sa sầm.
Có người đã hành động, vậy thì hắn cũng không cần phải khách sáo nữa.
Mười ngày liên tiếp, Mục Vỹ luôn ở trong nhà họ Mục, đóng cửa không ra ngoài.
Nhờ từng giọt thần lực chữa bệnh, vết thương trên người hắn đã dần hồi phục, bên ngoài cơ thể phủ một lớp ánh sáng xanh, hệt như chưa từng bị thương.
“Thiếu trưởng tộc!”
Một hôm, Thanh Trĩ và Thanh Sương đến.
“Không tra ra được lai lịch của bốn món huyền khí đó, vì… điều tra đến nhà họ Mục là hết!”
“Ý của ngươi là bốn món huyền khí đó từ kho vũ khí của nhà họ Mục mà ra?”
“Vâng!”
Thanh Sương cũng lên tiếng: “Thiếu trưởng tộc, lý lịch từ lúc bốn người đó sinh ra đến ngày người bị ám sát đã tra rõ rồi ạ. Bọn họ từng vào nhà họ Mục, sau đó bị nhị phu nhân đuổi đi, từ đó bặt vô âm tín. Mãi đến khi người về phủ, bọn họ mới lại xuất hiện”.
“Nhị phu nhân ư?”
Giọng Mục Vỹ lạnh đi, mặt hắn lộ ra tia sát ý.
Hai người Mạt Khánh Thiên và Mạt Vấn đang đờ đẫn nhìn lên hình chiếu.
Bọn họ nhìn chằm chằm hồi lâu, vẻ mặt tràn đầy ngơ ngác.
Một canh giờ đã trôi qua từ lâu nhưng Mục Vỹ vẫn chưa ra ngoài.
Quan trọng là hắn còn ở trong đó rất yên ổn.
Điều này quá thần kỳ!
“Mạt Vấn, đệ có chắc Mục Vỹ là kỳ tài luyện đan và luyện khí không?”
“Chắc chắn!”
“Chẳng lẽ cậu ta cũng là một thiên tài luyện võ nữa sao?”, Mạt Khánh Thiên há hốc mồm, bất đắc dĩ nói: “Đây là lần đầu tiên ta thấy có một võ giả dưới cảnh giới Thông Thần có thể bình an ở trong lò luyện Thông Tiên”.
“Đại ca, đệ đã nói với huynh rồi, Mục Vỹ không hề tầm thường”.
“Có lẽ bây giờ huynh đã tin rồi!”
Mạt Khánh Thiên lại nói: “Thiên tài như vậy hoàn toàn có đủ khả năng làm thầy giáo ở học viện Thất Hiền, đệ thấy sao?”
Học viện Thất Hiền là học viện lớn nhất đế quốc. Nó còn một cái tên khác chính là học viện Nam Vân!
Có thể nói có vô số võ giả thiên tài trên đế quốc Nam Vân muốn được gia nhập học viện Thất Hiền.
Tuy trên danh nghĩa đây là học viện do hoàng thất đế quốc thành lập nhưng nó đã phát triển trăm năm nay, thế lực phức tạp đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát của hoàng thất.
“Đại ca… Vừa rồi suýt nữa huynh đã giết cậu ấy, bây giờ lại mời cậu ấy vào học viện Thất Hiền, sao cậu ấy đồng ý được?”
“Chưa chắc đâu!”
Mặc dù Mạt Khánh Thiên không biết tại sao Mục Vỹ lại có thể kiên trì trong lò luyện Thông Tiên hơn một canh giờ nhưng ông cụ xác định đối với loại người như hắn chỉ có thể giữ quan hệ tốt.
Tiếng kẽo kẹt vang lên, cửa bị đẩy ra. Mục Vỹ nhíu mày mở mắt.
“Đã hết một canh giờ, ngươi đi ra được rồi!”
“Đi?”, Mục Vỹ giễu cợt nhìn Mạt Khánh Thiên: “Ta không đi, ta vẫn chưa ở trong đây đủ lâu!”
Chưa ở đủ lâu?
Mạt Khánh Thiên rất muốn đập chết hắn.
Thằng nhóc này quá vô sỉ.
“Mục lão đệ, lâu rồi không gặp, ha ha!”
Mạt Vấn chờ sau lưng Mạt Khánh Thiên không nhịn được tươi cười đi lên ôm hắn một cái.
“Mạt lão huynh, lâu rồi không gặp. Có phải ông nên giải thích cho tôi một lời hay không?”
Giải thích?
Mạt Vấn không hiểu.
“Suýt nữa ta đã bị đại ca của ông đập chết. Ông còn không biết xấu hổ xưng huynh gọi đệ với ta?”, Mục Vỹ phất tay nói: “Ta tới thành Nam Vân, ông không ra đón tiếp thì thôi, lại còn suýt để đại ca lấy mạng ra, đúng là thú vị”.
“Đâu có…”
Mạt Vấn cười khổ nói: “Đại ca ta chỉ làm theo quy tắc, không còn cách nào khác mà. Nếu không vì chuyện này, cậu cũng đâu thể phát hiện ra một nơi tốt như này, phải không?”
Mạt Vấn vừa nói vừa nháy mắt ra hiệu, vẻ mặt vui cười.
“Nơi tốt?”
Mục Vỹ nhếch miệng đáp: “Đừng nói mấy thứ linh tinh này nữa. Ông đền bù cho ta kiểu gì?”
“Đơn giản, cậu cứ thoải mái gọi đồ ăn ở quán ăn trong thành Nam Vân!”
“Chỉ thế thôi à?”
“Không chỉ có thế”.
Mạt Khánh Thiên đột nhiên lên tiếng: “Sau này cậu muốn tới lò luyện Thông Tiên cứ tới, thế nào?”
“Được!”
“Nhưng cậu phải đồng ý một điều kiện của ta!”
“Điều kiện? Điều kiện gì?”
“Chuyện nhỏ thôi, làm thầy giáo ở học viện Thất Hiền trong ba năm. Ba năm này, cậu muốn ở trong lò luyện Thông Thiên bao lâu cũng được!”
“Đồng ý!”
Mục Vỹ không thèm nghĩ ngợi, lập tức đáp lời.
Phản ứng của hắn khiến Mạt Khánh Thiên và Mạt Vấn kinh ngạc đến ngây người. Hắn như đang lo lắng nếu trả lời chậm sẽ đánh mất bảo vật gì đó.
“Tốt, ba ngày sau tới học viện báo cáo!”
Mạt Khánh Thiên cười nói: “Cậu muốn ở lại đây bao lâu thì cứ ở”.
Dứt lời, ông cụ cười khà khà rời đi.
“Nào Mục lão đệ, để ta đưa cậu đi ăn một bữa ngon!”, thấy đại ca đi khuất, Mạt Vấn mới khôi phục bộ dạng thường ngày, lôi kéo Mục Vỹ cười nói vui vẻ.
“Được thôi!”
Mục Vỹ tu luyện lực linh hồn suốt một canh giờ, kinh mạch đã mất cảm giác.
Dù sao cũng là lần đầu tiên hấp thu lực linh hồn, đúng là hắn cần nghỉ ngơi một lát.
Trên lôi đài bên ngoài đại điện, cuộc tranh tài vẫn đang diễn ra, người lên khiêu chiến không dứt, cũng liên tục có người bị thách đấu.
Trông thấy Mục Vỹ còn sống đi ra, mọi người đều khiếp sợ.
“Mục Vỹ vi phạm quy tắc của Tụ Tiên Các, tự tiện giết người. Tụ Tiên Các đã đưa ra trừng phạt, chết hoặc đi vào lò luyện Thông Tiên. Mục Vỹ lựa chọn ở trong lò luyện Thông Tiên kiên trì suốt một canh giờ!”, Mạt Vấn lên tiếng giải thích.
“Kiên trì suốt một canh giờ? Sao có thể?”
“Đúng đó, lần trước ta đã chứng kiến một thiên tài ngút trời nhà họ Lâm có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm bị giam trong đó nửa canh giờ đã chảy máu khắp thất khiếu mà chết”.
“Phải đấy, nghe nói lò luyện Thông Tiên là địa khí cực phẩm. Sao Mục Vỹ có thể chống đỡ nổi?”
“Lẽ nào các ngươi nghi ngờ ta nói láo?”
Mạt Vấn sa sầm mặt nhìn đám người tranh luận ầm ĩ, trầm giọng hỏi.
Chương 192: Học viện Thất Hiền
“Các ngươi không tin lời đệ ấy thì cũng phải tin lời ta chứ!”, Mạt Khánh Thiên bỗng đi tới nói: “Không ai được phép phá hỏng quy tắc của Tụ Tiên Các. Kẻ nào không tin có thể tới nội đường kiểm tra. Nếu có điều giả dối, đời này ta sẽ không chạm vào đan dược nữa!”
Đối với thầy luyện đan, cả đời không chạm vào đan dược còn khó chịu hơn cả cái chết, huống chi là một thầy luyện đan bảy sao.
Lời Mạt Khánh Thiên nói khiến mọi người yên tĩnh lại.
Chỉ là bọn họ vẫn không thể tiếp nhận sự thật Mục Vỹ đã kiên trì trong lò luyện Thông Tiên suốt một canh giờ.
Mạt Vấn không thèm để ý, dứt khoát kéo tay Mục Vỹ bỏ đi.
Ông ấy không chịu nổi đám người mua danh chuộc tiếng này.
Tại Thiên Chi Các của thành Nam Vân.
Thiên Chi Các được coi là một trong các tửu lầu xa hoa nhất thành Nam Vân. Chất lượng phục vụ và món ngon ở đây lại càng không cần phải nói.
Mọi món ăn của quán đều chế biến từ thịt xương linh thú, hương vị ngon miệng, còn có công hiệu thần kỳ, siêu bổ dưỡng với võ giả.
Nhưng giá cả ở đây cũng cực kỳ cao. Một bữa cơm mất hơn một nghìn linh thạch trung phẩm, đây còn là mức thấp nhất.
Một linh thạch trung phẩm bằng cả trăm linh thạch hạ phẩm, chân nguyên trong đó mạnh gấp trăm lần, vô cùng quý giá.
Thu nhập một năm của nhà họ Mục ở thành Bắc Vân mới chỉ có mấy trăm nghìn linh thạch hạ phẩm, nếu đổi thành linh thạch trung phẩm cũng chỉ đủ ăn một bữa ở nơi này.
“Mục lão đệ, đây là nơi có món ngon nhất thành Nam Vân. Nếu cậu muốn, sau này ngày nào ta cũng sẽ đưa cậu tới đây ăn”, Mạt Vấn vui vẻ nói.
Ngày nào cũng ăn?
Cũng chỉ có thầy luyện đan mới có thể ăn uống ở đây mỗi ngày. Còn những người khác, dù là gia tộc lớn như nhà họ Mục cũng sẽ phải kiệt quệ.
“Lão Mạt, sao ông lại ở Tụ Tiên Các? Rốt cuộc Tụ Tiên Các thuộc về thế lực nào?”
“Cậu đừng hỏi cái này nữa, ta không rõ lắm đâu. Dù sao cũng đừng xem thường Tụ Tiên Các. Ha ha, vừa hay, cậu vào học viện Thất Hiền là có thể gặp ta mỗi ngày. Ta cũng tiện hỏi cậu về đan dược. Dạo này ta đang bị phương thức luyện chế của một viên đan dược thất phẩm tra tấn đau cả đầu”.
“Đan dược thất phẩm? Lão Mạt, ông được đấy!”
“Làm gì có? May mà nhờ lần trước được cậu chỉ dạy, ta mới lần mò được chút ít. Nếu không e là cả đời này cũng không thể đạt tới bảy sao”.
Thực ra câu nói này của Mạt Vấn hơi khoa trương một chút.
Chẳng qua ông ấy quá cố chấp, không nhìn ra được một vài chuyện. Trước kia Mục Vỹ cũng chỉ gợi ý hướng đi mà thôi.
Thanh Trĩ và Thanh Sương đứng sau lưng Mục Vỹ nhìn bộ dạng thân quen của hai người, không khỏi trợn mắt há hốc mồm.
Mạt Vấn là ai?
Thầy luyện đan sáu sao có địa vị cao quý, tiếng tăm lừng lẫy khắp đế quốc Nam Vân.
Thế nhưng giờ đây, ông ấy lại xưng huynh gọi đệ với thiếu gia nhà mình. Rốt cuộc là chuyện gì?
“Sao đại sư Mạt lại quen biết Mục Vỹ?”, cuối cùng Tiêu Doãn Nhi ngồi cạnh bàn không nhịn được lên tiếng dò hỏi.
Mục Vỹ dám gọi lão Mạt, nhưng cô ấy không dám.
“Ha ha… chuyện xưa không cần nhắc tới!”, Mạt Vấn cười đáp: “Dù sao hôm nay được gặp lại Mục lão đệ, ta rất vui. Ta biết ngay mà, kỳ tài ngút trời như Mục lão đệ sao có thể bị mai một tài năng ở thành Bắc Vân được?”
“Hai người cũng ngồi xuống đi!”
Thức ăn dần được dọn lên bàn. Mục Vỹ nói với hai tỷ muội Thanh Trĩ.
Thấy họ đứng im không nhúc nhích, hắn trầm giọng quát: “Đây là mệnh lệnh!”
Mạt Vấn gọi hẳn một bàn thức ăn lớn, làm sao ba người họ có thể ăn hết được?
Sợ là Thanh Trĩ và Thanh Sương khó có cơ hội được thưởng thức những món ăn này, chẳng bằng bảo họ ngồi xuống ăn cùng.
Hơn nữa, Mục Vỹ từng bước quật khởi từ một tên tiểu tử ở tầng dưới chót đến Tiên Vương, vốn không quen cảm giác được hầu hạ.
“Vâng!”
Cuối cùng, hai tỷ muội Thanh Trĩ, Thanh Sương không thuyết phục được Mục Vỹ, bèn ngồi xuống ăn cơm.
Không thể không thừa nhận, đồ ăn của Thiên Chi Các này đều rất ngon.
Thanh Trĩ vốn còn giữ thận trọng cũng bắt đầu ăn uống thoải mái. Còn Tiêu Doãn Nhi đã cúi cả người xuống để ăn.
“Lão Mạt, bây giờ có thể nói cho ta về học viện Thất Hiền được chưa?”
“Đương nhiên!”
Sau khi ăn uống no nê, Mạt Vấn ngà ngà say nói: “Học viện Thất Hiền vốn do hoàng thất lập nên. Nhưng thế lực trong học viên ngày càng trở nên rắc rối, phức tạp, hoàng thất dần mất quyền khống chế. Hiện giờ trong học viện Thất Hiền có năm thế lực lớn công khai nắm quyền, là ai thì chắc ta không cần nói nữa!”
“Kỳ thực, học viện Thất Hiền vốn tên là học viện Nam Vân, sau này đổi tên là vì chia cắt thế lực trong học viện”.
“Học viện Thất Hiền chia thành bảy viện khác nhau, mỗi viện do một gia tộc lớn âm thầm kiểm soát. Năm thế lực lớn kiểm soát năm viện. Đừng coi thường năm viện này. Tám phần mười nhân tài trong năm thế lực lớn đều đi ra từ học viện Thất Hiền”.
“Thế còn hai viện nữa thì sao?”
“Ha ha, hai viện kia khó mà nói rõ. Dù là thầy cô hay học trò của hai viện đều có đủ loại thân phận, nhìn qua có vẻ không thuộc bất kỳ thế lực nào. Thế nhưng dường như thế lực nào cũng có liên quan”.
“Ừ!”
Nghe thấy lời giới thiệu mang theo men say của Mạt Vấn, Mục vỹ gật đầu đáp.
Trông có vẻ hắn đồng ý vào học viện Thất Hiền chỉ là tuỳ tiện phụ hoạ nhưng thực ra không phải.
Hắn chân ướt chân ráo tới thành Nam Vân, thân phận thiếu trưởng tộc nhà họ Mục không đủ để hắn đứng vững ở đây.
Hơn nữa, hắn không chỉ muốn thoát khỏi sự khống chế của Mục Thanh Vũ mà còn muốn tìm hiểu về Thánh Đan Tông.
Ba năm là đủ.
Dù sao đế quốc Nam Vân cũng là một nước lớn, thành Nam Vân là đế đô của đế quốc. Quy mô và tin tức của Thánh Đan Các ở thành Nam Vân hơn xa thành Bắc Vân.
Ý định của Mục Vỹ chính là đánh sập hoàn toàn Thánh Đan Các được Thánh Đan Tông lập nên ở đây.
Học viện Thất Hiền có thế lực phức tạp, rất thích hợp để hắn hành động.
Chương 193: Ám sát ở tửu lầu
Ăn xong, Mục Vỹ buồn đi tiểu.
Thiên Chi Các có ba tầng, phòng của Mục Vỹ ở tầng thứ ba. Lúc này, trong các phòng đều chật kín khách, nhưng hiệu quả cách âm rất tốt. Hắn đi lại trong hành lang dài dằng dặc nhưng không hề nghe thấy một tiếng động nào.
Bất chợt, cảm giác nguy hiểm ập đến.
Bịch bịch…
Ngay sau đó, tiếng đánh đấm vang lên liên tiếp. Vách tường của một gian phòng trên hành lang đột nhiên nổ tung. Bốn người chĩa dao về phía Mục Vỹ.
“Phá Vân Kiếm Trận!”
Bốn tiếng quát khẽ đồng loạt vang lên. Bốn lưỡi dao như bốn thanh đoản kiếm nhằm thẳng vào chỗ yếu hại trên người hắn.
“Hừ!”
Ngay từ khi bước vào hành lang, Mục Vỹ đã cảm nhận được sát khí quẩn quanh. Khi bốn người kia vừa xuất hiện, hắn liền lùi lại tránh né.
Chiêu đầu tiên thất bại, bốn người không hề do dự ra tay lần nữa.
Bọn họ đều có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm, động tác đều tăm tắp, rõ ràng đã được huấn luyện bài bản.
Bốn người này liên thủ đánh giết một võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ sáu cũng dễ như trở bàn tay.
“Giết!”
Tiếng quát khẽ vang lên. Bốn người ngăn chặn mọi góc chết mà Mục Vỹ có thể ẩn nấp, khiến hắn không thể tránh né.
Thấy vậy, hắn bèn tiến lên một bước. Tiếng sấm vang rền, quanh người Mục Vỹ dần tụ lại một tia sức mạnh sấm sét nhạt màu.
Keng keng…
Bàn tay va chạm với lưỡi dao vang lên tiếng kêu leng keng. Mục Vỹ lùi lại, hai cánh tay có thêm bốn vệt máu.
Cơ thể của hắn đã được tôi luyện bằng Thiên Lôi Thần Thể Quyết, đạt đến mức độ phàm khí cực phẩm cũng không thể làm hắn bị thương.
“Tiêu diệt từng phần!”
Mục Vỹ dựa vào sức mạnh thân xác tập trung công kích vào một người bên trái, bỏ qua ba người còn lại.
Người kia cũng không ngờ trong tình huống này, Mục Vỹ vẫn còn dám đánh trả, thẳng tay đâm vào tim hắn.
Vèo vèo. Mục Vỹ chạy nhanh như bay, nghiêng người né tránh. Toàn bộ lưỡi dao không đâm vào ngực hắn, cũng không trúng tim mà bị chệch đi.
Rõ ràng sát thủ kia không ngờ Mục Vỹ lại chọn cách này để liều mạng với mình, bắt đầu bối rối.
Chỉ một chút bối rối đã trở thành điểm yếu trí mạng.
Trong lúc nguy cấp, ánh sáng nhàn nhạt của sức mạnh sấm sét quanh người Mục Vỹ loé lên, sét đánh inh ỏi.
Lực linh hồn lớn bằng hạt đậu trong đầu hắn lập tức phát huy tác dụng.
Nó biến thành một tia nhỏ lao thẳng về phía người áo đen đằng trước.
Thoáng chốc, người kia chỉ thấy trời đất tối sầm, mất hết tri giác.
Mục Vỹ tung đấm trúng ngực hắn ta.
“Bịch” một tiếng. Rõ ràng người kia mặc một bộ áo giáp huyền khí.
Nếu không một đòn này đã đủ tiễn hắn ta về chầu trời.
Mọi chuyện diễn ra quá nhanh.
Cùng lúc đó, ba người còn lại cũng đánh tới.
Nhưng hiện giờ Mục Vỹ đã không thể đánh trả.
Bốn sát thủ cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm chuẩn bị đầy đủ, còn hắn không có lấy một chiếc huyền khí vừa tay.
Phập phập phập…
Ba lưỡi dao đâm thẳng vào bụng, đùi và sau lưng Mục Vỹ, máu tươi ồ ạt chảy ra.
Nhưng sau đó, ba tên sát thủ lại bàng hoàng phát hiện, bọn họ không thể rút dao ra nổi.
Sức mạnh sấm sét có lực hút mãnh liệt với thần binh. Xung quanh Mục Vỹ tràn ngập sức mạnh sấm sét, cưỡng chế hút ba con dao kia bám chặt vào người hắn.
“Muốn giết ta nhất định phải đánh một đòn trí mạng. Chủ nhân của các ngươi không nói cho các ngươi biết à?”
Mục Vỹ khẽ quát một tiếng, giơ hai tay lên, lôi ấn không ngừng hiện ra.
Ầm…
Tiếng nổ vang truyền tơi. Ba người kia lập tức bị nổ bay, khoé miệng trào máu.
“Thiếu chủ!”
Đột nhiên có tiếng hô hoán. Thanh Trĩ và Thanh Sương tức tốc chạy tới.
Lúc đầu bên ngoài có người đánh nhau, bọn họ cũng không để ý. Dù sao nơi này cũng là Thiên Chi Các.
Nhưng khi thấy Mục Vỹ đi lâu không về, lại nghe thấy tiếng đánh nhau, bọn họ mới chạy ra xem.
Nào ngờ lại có kẻ to gan lớn mật dám ám sát thiếu chủ nhà mình ở Thiên Chi Các.
Đúng là to gan!
“Giữ người sống!”
Trông thấy Thanh Trĩ và Thanh Sương ra tay, Mục Vỹ lạnh giọng ra lệnh.
Cùng lúc đó, Tiêu Doãn Nhi cũng vội vàng chạy đến, theo sau còn có đại sư Mạt.
“Mục lão đệ!”
Nhìn thấy trên người Mục Vỹ bị bốn lưỡi dao đâm vào, Mạt Vấn nổi giận đùng đùng.
Ông ấy chọn Thiên Chi Các để mở tiệc chiêu đãi Mục Vỹ, không ngờ lại có người tới ám sát hắn, hơn nữa còn suýt thành công.
Chương 194: Lâm Hiền Ngọc
“Hôm nay, bốn người các ngươi đừng hòng chạy thoát!”, lúc đại sư Mạt lên tiếng, khí thế toàn thân ông bùng phát, trông hoàn toàn khác với ông lão có vẻ điên cuồng của ban nãy.
Trông thấy Thanh Sương, Thanh Trĩ và Mạt Vấn, bốn tên đó đưa mắt nhìn nhau, sau đó nghiến răng kèn kẹt, rồi nằm vật ra đất, hộc máu đen.
Bọn chúng đã uống thuốc độc để tự sát ngay lập tức.
Mục Vỹ thầm thấy kinh ngạc khi trông thấy bốn người đó tự sát.
Thế lực có thể huấn luyện ra những sát thủ chuyên nghiệp thế này ở thành Nam Vân chắc chưa đếm hết mười đầu ngón tay.
Có thể là ai được nhỉ?
Vù vù vù…
Sau khi bốn người đó tự sát, tiếng xé gió vang lên, ngay sau đó đã có mười mấy người tập trung ở hành lang.
Những người này đều mặc y phục màu bạc và cùng đạt cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tư, trông thấy cảnh tượng trước mắt, ai nấy đều tỏ vẻ ngạc nhiên.
Có người dám hành thích ở Thiên Chi Các, chán sống rồi hay sao?
“Có chuyện gì thế?”
Một tiếng hô hoán vang lên, sau đó một người đàn ông mập mạp chạy như bay đến.
“Thiên Cực Du, ta thấy ngươi nên đóng cửa Thiên Chi Các đi!”, trông thấy người đàn ông mập mạp ấy, Mạt Vấn quát: “Hôm nay, ta tiếp khách ở đây, mà Thiên Chi Các của ngươi lại xuất hiện sát thủ, đúng là xui xẻo mà!”
“Hiểu lầm, nhất định là hiểu lầm thôi ạ!”
Nhìn thấy Mạt Vấn, Thiên Cực Du lập tức gọi to: “Đại sư Mạt, đại sư Mạt! Nếu ta biết ngài ở đây thì sao chỉ có vài tên hộ vệ như thế này, chuyện ngày hôm nay thật sự không liên quan đến ta!”
Thiên Cực Du là chủ của Thiên Chi Các, cũng coi như một nhân vật có máu mặt ở thành Nam Vân. Nhưng dù ông ta có nổi tiếng đến mấy thì vẫn không dám càn quấy khi ở trước mặt Mạt Vấn.
“Hừ! Thiên Cực Du, tốt nhất ngươi hãy cho ta một câu trả lời thích đáng cho chuyện này!”, Mạt Vấn không lằng nhằng nữa, lập tức kiểm tra cho Mục Vỹ.
“Đừng rút ra!”
Thấy Mạt Vấn định rút bốn chuôi dao ra, Mục Vỹ nói: “Trên bốn con dao này có tẩm chất kịch độc, nếu rút ra thì ta sẽ chết ngay, thần đan cũng không cứu được. Hãy đưa ta về trước đã, Mạt lão ca, hãy đưa ta đến phòng luyện đan của ông”.
“Được được, không thành vấn đề!”
Mạt Vấn không dám chậm trễ, cũng không trách mắng Thiên Cực Du nữa, mà vội vã vận chuyển chân nguyên chầm chậm đỡ Mục Vỹ dậy.
“Thiên Cực Du, chuyện này chưa xong đâu. Không có kết quả thì Mạt Vấn ta thề sẽ khiến Thiên Chi Các của ngươi biến mất khỏi thành Nam Vân mãi mãi!”
Nghe thấy vậy, Tiêu Doãn Nhi và hai chị em Thanh Trĩ ở bên cạnh cũng trợn mắt há mồm.
Dù đại sư Mạt là thầy luyện đan sáu sao, địa vị cũng cao ngất, nhưng ông chưa từng có xích mích với ai bao giờ.
Tất cả mọi người trong thành Nam Vân đều biết, đại sư Mạt Vấn nổi tiếng là người có tính cách hiền hoà.
Nhưng hôm nay, ông lại nói ra những lời độc ác như vậy.
Mặt Thiên Cực Du lập tức trắng như tờ giấy.
Xong đời rồi!
“Có chuyện gì thế!”
Song khi Mạt Vấn chuẩn bị đỡ Mục Vỹ dậy để rời đi thì cánh cửa lớn của một phòng bao bị mở ra, một bóng người lắc lư đi ra.
“Lâm công tử”.
Trông thấy bóng người say mềm ấy, Thiên Cực Du càng cúi người xuống thấp hơn, nụ cười trên mặt đầy vẻ xu nịnh.
“Ông chủ Thiên, có chuyện gì thế? Bổn thiếu gia đang uống rượu vui vẻ mà, sao ông lại làm phiền ta thế hả?”
Người này mặc một bộ y phục gấm vóc lụa là, lưng thắt ngọc bảo, tóc buộc cao, trông có khí chất của một gã thư sinh ngông cuồng.
“Hiểu lầm, là hiểu lầm ạ. Hôm nay tiểu lâu xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, đã làm phiền đến Lâm công tử, đúng là đáng trách ạ!”, Thiên Cực Du hận không thể cúi cái đầu xuống thấp hết cỡ, ông ta khéo léo nói: “Lâm công tử, cậu tiếp tục uống rượu đi ạ!”
“Uống cái con khỉ! Bị ông quấy rầy, ta hết hứng uống rượu rồi”.
Mặt Lâm Hiền Ngọc đỏ bừng, gã quát: “Sau này, ta sẽ không đến Thiên Chi Các của ông nữa. Ở gia tộc đã bị người ta coi thường, đến đây uống rượu giải sầu mà cũng không được vui”.
Lâm Hiền Ngọc nói rồi, nhìn sang Mục Vỹ.
“Ai đây? Người của đoàn xiếc à? Trên người cắm nhiều dao thế này mà chưa chết sao?”, Lâm Hiền Ngọc nhìn Mục Vỹ, sau đó bật cười lớn.
Gã loạng choạng bước lên trước, nhìn Mục Vỹ đang nằm trên băng ca, Lâm Hiền Ngọc giơ ngón tay ra, chọc vào mấy con dao đó.
“Cút ngay!”
Hai chị em Thanh Trĩ lập tức lộ vẻ sát ý, toả chân nguyên ra, bụp một tiếng, Lâm Hiền Ngọc đó đã bị đẩy lùi ra sau, ngã mạnh xuống hành lang, nằm bụp xuống đất.
“Hở?”
Mục Vỹ chăm chú nhìn Lâm Hiền Ngọc đang nằm dưới đất.
Tên này không có một chút chân nguyên nào trong người cả!
Mang tiếng là con cháu nhà họ Lâm, mà lại là một người bình thường không hề tu luyện gì, đúng là quái lạ.
“Ha ha…”, Lâm Hiền Ngọc đứng dậy, rồi cười một cách thảm thương, nói: “Quả nhiên ta đúng là một tên ăn hại thật sự, ai cũng có thể đạp lên đầu, rồi đấm đá”.
Trong giọng nói của Lâm Hiền Ngọc chứa đầy sự tuyệt vọng và tự giễu.
“Lâm Hiền Ngọc, ta không tính toán với ngươi, mau cút ngay!”
Đại sư Mạt Vấn hừ lạnh một tiếng, rồi đỡ Mục Vỹ dậy rời đi.
Chương 195: Kẻ đứng phía sau
Không lâu sau, Mạt Vấn đã đưa Mục Vỹ đến nơi ở của mình là học viện Thất Hiền. Ông đặt Mục Vỹ lên giường, không dám động chạm bừa bãi.
Theo ông thấy thì Mục Vỹ hiểu rõ về tình trạng thương tích của bản thân hơn ông nhiều.
Bây giờ, Mục Vỹ bảo gì thì ông làm vậy là được.
“Thiếu chủ, người không sao chứ!”, thấy trên người Mục Vỹ vẫn cắm bốn con dao, Thanh Sương lộ vẻ lo lắng.
Hai chị em họ là người mà trưởng tộc cử đi theo sát để bảo vệ thiếu trưởng tộc. Bây giờ, Mục Vỹ suýt nữa mất mạng, tất cả là do sự thất trách của hai người họ.
“Ta không sao!”
Mục Vỹ mỉm cười đau đớn, sau đó phựt một tiếng rút con dao trên đùi ra, máu tươi đã chảy.
“A…”
Trông thấy Mục Vỹ đột nhiên rút dao ra, Thanh Sương và Thanh Trĩ đều ngạc nhiên hét lên.
Phựt phựt phựt…
Ngay sau đó, Mục Vỹ liên tục rút nốt ba con dao còn lại ra, máu tươi chảy ướt đẫm áo quần của hắn, trông rất đáng sợ.
“Mục lão đệ, cậu không sao chứ?”
Mạt Vấn lo lắng hỏi khi nhìn thấy gương mặt tái nhợt của Mục Vỹ: “Không phải cậu nói trên những con dao này có tẩm chất kịch độc hay sao?”
“Lúc trước thì có, nhưng giờ thì hết rồi!”
Mục Vỹ vận chuyển chân nguyên trong cơ thể, rút thần lực từ trong Tru Tiên Đồ ra, nhỏ từng chút quanh miệng vết thương, dần cầm máu lại.
“Chuyện này…”
Ban nãy máu còn chảy không ngừng, mà giờ đã tạo vảy.
Khả năng hồi phục của hắn quá khủng khiếp!
Mục Vỹ không muốn để lộ tác dụng thần kỳ của thần lực, nên không giải thích gì nhiều.
“Thanh Trĩ, ngươi hãy đi điều tra lai lịch của mấy con dao này. Chúng là huyền khí trung phẩm, đám sát thủ được trang bị loại dao này thì chắc hẳn tổ chức của bọn chúng không hề đơn giản!”
“Vâng!”
“Thanh Sương, ngươi hãy đi điều tra thân phận của bốn người đó, từ lúc họ ra đời đến trước lúc chết”.
“Vâng!”
Mục Vỹ vò đầu, cười khổ nói: “Ta còn chưa bắt đầu hành động, mà đã có người định lấy mạng của ta rồi. Sát thủ cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm, còn có những bốn tên, đúng là coi trọng ta quá đấy!”
“Ta thấy cũng thường thôi”, Tiêu Doãn Nhi bật cười nói: “Bốn sát thủ cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm, họ có thủ đoạn thành thục như vậy mà không giết được ngươi trong một khoảng thời gian ngắn, đúng là khiến ta bất ngờ”.
“Ai cũng có bí quyết bảo vệ tính mạng của mình, ta cũng không ngoại lệ!”
Mục Vỹ không nhiều lời.
“À, Tiêu Doãn Nhi, Lâm Hiền Ngọc đó là thế nào vậy?”, Mục Vỹ nghi hoặc hỏi: “Chắc gã là con cháu nhà họ Lâm đúng không? Nhưng tại sao trong người không có một chút chân nguyên nào? Đúng là kỳ quái!”
“Gã ý hả… cũng là một kẻ đáng thương!”
Tiêu Doãn Nhi thở dài nói: “Lâm Hiền Ngọc là con cháu chi chính của nhà họ Lâm. Từ nhỏ, gã đã bộc lộ thiên bẩm hơn người, nhưng không may gã lại có một người ca ca giỏi giang hơn là Lâm Bân. Lâm Bân là thiên tài nổi tiếng của nhà họ Lâm, hai anh em họ từ nhỏ đến lớn luôn cạnh tranh với nhau. Nhưng khổ nỗi, trong một lần thử thách, Lâm Bân suýt nữa bị một con linh thú xé xác, cuối cùng bắt buộc phải dùng một loại bí pháp cấy ghép huyết mạch của người khác vào trong cơ thể”.
Cấy ghép huyết mạch! Bảo sao!
“Lâm Hiền Ngọc và Lâm Bân là hai anh em ruột, cuối cùng nhà họ Lâm đã quyết định hi sinh Lâm Hiền Ngọc để giữ lại Lâm Bân. Vì thế, bây giờ trong người Lâm Hiền Ngọc không có một chút kinh mạch nào. Gã có thể sống sót một cách thần kỳ, nhưng sẽ chỉ là một người hoàn toàn bình thường thôi”.
“Sau khi Lâm Hiền Ngọc bị rút mất huyết mạch và trở thành một người bình thường, cả ngày gã chỉ biết uống rượu. Còn Lâm Bân vì thấy hổ thẹn với đệ đệ của mình, nên luôn theo sát bảo vệ cho gã! Trưởng tộc nhà họ Lâm là Lâm Chấn Thiên lại càng che chở cho đứa con trai này hơn!”
Hổ thẹn? Che chở?
Ha ha…
Mục Vỹ thầm cười lạnh.
Kiểu quan tâm và hổ thẹn này vốn không phải là điều mà Lâm Hiền Ngọc muốn.
Gã vốn có cơ hội trở thành thiên tài nổi tiếng, nhưng vì một thiên tài giỏi giang hơn mình mà đã bị tước đoạt mất tất cả.
Lâm Hiền Ngọc quả là khổ sở!
Mục Vỹ ghi nhớ cái tên này, bắt đầu có tính toán.
Mất hết sạch kinh mạch thì không thể tu luyện được ư? Với người khác thì đúng là vậy, nhưng với Mục Vỹ thì ngược lại!
“À Tiêu Doãn Nhi, cô có quen người thanh niên đứng cạnh Lâm Hiền Ngọc đó không?”
“Sau này cứ gọi ta là Doãn Nhi, ta là thê tử tương lai của ngươi mà”, Tiêu Doãn Nhi cười nói: “Người thanh niên đứng cạnh á? Ờ… Ngươi nói đến Mạnh Quảng Lăng à? Người này không đơn giản đâu!”
“Y không phải người của bốn gia tộc lớn, cũng không phải người của hoàng thất, mà chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt thôi, nhưng cũng nổi tiếng phết đấy!”
Tiêu Doãn Nhi đầy hứng thú nói: “Còn chuyện liên quan đến y thì nhiều lắm, nhưng không ai biết rốt cuộc y đến từ đâu, thuộc thế lực nào. Nhưng quan hệ giữa y và Lâm Hiền Ngọc hình như… không được tốt mấy!”
“Ừm, ta biết rồi!”
Mục Vỹ gật đầu, rồi cúi đầu xuống.
Nhìn vết thương trên người mình, gương mặt hắn ngày một sa sầm.
Có người đã hành động, vậy thì hắn cũng không cần phải khách sáo nữa.
Mười ngày liên tiếp, Mục Vỹ luôn ở trong nhà họ Mục, đóng cửa không ra ngoài.
Nhờ từng giọt thần lực chữa bệnh, vết thương trên người hắn đã dần hồi phục, bên ngoài cơ thể phủ một lớp ánh sáng xanh, hệt như chưa từng bị thương.
“Thiếu trưởng tộc!”
Một hôm, Thanh Trĩ và Thanh Sương đến.
“Không tra ra được lai lịch của bốn món huyền khí đó, vì… điều tra đến nhà họ Mục là hết!”
“Ý của ngươi là bốn món huyền khí đó từ kho vũ khí của nhà họ Mục mà ra?”
“Vâng!”
Thanh Sương cũng lên tiếng: “Thiếu trưởng tộc, lý lịch từ lúc bốn người đó sinh ra đến ngày người bị ám sát đã tra rõ rồi ạ. Bọn họ từng vào nhà họ Mục, sau đó bị nhị phu nhân đuổi đi, từ đó bặt vô âm tín. Mãi đến khi người về phủ, bọn họ mới lại xuất hiện”.
“Nhị phu nhân ư?”
Giọng Mục Vỹ lạnh đi, mặt hắn lộ ra tia sát ý.