-
Chương 201-205
Chương 201: Điều ta cần là thiên tài
Đến cảnh giới Thông Thần mới chính thức bước trên con đường của võ giả?
Nghe thấy những lời gần như là nói hươu nói vượn của Mục Vỹ, nét mặt của Lâm Hiền Ngọc dần trở nên trầm trọng.
Suy cho cùng, gã chỉ là con cháu trong một gia tộc ở thành Nam Vân, hoàn toàn không biết gì về trình độ của nhà họ Mục.
Mục Vỹ thấy Lâm Hiền Ngọc thần người ra thì ho vài tiếng rồi nói: "Ặc, khó hiểu lắm sao? Cứ xem như ta nói linh tinh đi, nhưng những lời tiếp theo ngươi phải ghi nhớ".
"Kinh mạch là căn cơ xuyên suốt cơ thể võ giả, nói đúng hơn thì xương cốt là nền tảng của cơ thể võ giả, kinh mạch là khung cố định nền tảng, máu thịt là thứ được đắp nặn vào để khung cao lên như tháp trời. Cả ba thứ không được thiếu cái nào".
"Thế nhưng, ngươi mất đi kinh mạch gần sáu năm ròng mà vẫn sống sờ sờ. Vậy tức là không phải cơ thể ngươi không còn kinh mạch nữa, mà là... nó đã hình thành một kinh mạch khác, một hệ thống kinh mạch hoàn toàn khác với kinh mạch của võ giả thông thường".
Cái gì!
Lời nói của Mục Vỹ làm cho lòng Lâm Hiền Ngọc dậy sóng.
Gã đã có một hệ thống kinh mạch khác ư?
"Chính xác hơn, kinh mạch của ngươi vẫn chưa được hoàn thiện nhưng chỉ cần tu luyện, nó sẽ trở thành một hệ thống kinh mạch lợi hại hơn cả kinh mạch chân chính gấp trăm lần".
Sao có thể như vậy?
Ngay cả Thanh Trĩ và Thanh Sương cũng ngạc nhiên quá đỗi trước những lời này của hắn.
Lâm Hiền Ngọc còn sống đã là kỳ tích rồi, vậy mà vẫn có thể tu luyện ra một loại kinh mạch đặc biệt ư?
"Các ngươi nhìn ta làm gì? Ta có phải tinh tinh đâu!"
Mục Vỹ bất đắc dĩ bĩu môi, nói tiếp: "Thế này cho dễ hiểu. Ta hỏi ngươi, có phải ngày nào vào một thời gian nhất định ngươi cũng thấy đau nhức toàn thân, lúc đó ngươi chỉ muốn chết đi cho xong nên mới mượn rượu giải sầu đồng thời làm mình không thấy đau nữa, từ khi mất đi tinh hoa huyết mạch ngươi đã luôn như vậy đúng không?"
"Sao ngươi biết?"
Đến phụ mẫu gã cũng không biết chuyện này, sao Mục Vỹ lại biết được?
Ai cũng biết trước giờ Lâm Hiền Ngọc luôn là một người kiêu ngạo nên sau khi huyết mạch bị tước đi, gã một mực chịu đựng tất cả đau đớn cùng những lời chế nhạo.
Mỗi trưa, máu trong cơ thể sẽ chảy thật nhanh như rơi vào trong suối nước nóng. Những lúc như thế, gã lại đau đến không muốn sống nữa.
Vậy nên mỗi ngày gã đều lấy rượu để đánh lạc hướng bản thân.
Mục Vỹ khoát tay rồi hỏi: "Nhưng sau cơn đau, ngươi cảm nhận được dòng chảy của máu bình thường trở lại, thậm chí còn thuận lợi hơn trước đó nữa phải không?"
"Không sai!"
Giờ đây, ánh mắt của Lâm Hiền Ngọc khi nhìn hắn đã không còn hiện lên sự khinh thường nữa, thay vào đó là mong chờ.
Gã mong chờ Mục Vỹ sẽ tiếp tục nói ra chuyện gì khiến mình kinh ngạc.
Quả nhiên!
Thấy Lâm Hiền Ngọc gật đầu chắc nịch, lòng Mục Vỹ mừng khôn xiết.
"Vậy thì dễ rồi!"
Mục Vỹ giữ bình tĩnh nói tiếp: "Vũ trụ mênh mông, nơi chúng ta đang sống chỉ là một góc mà thôi, còn nhiều chuyện thần kỳ ngươi chưa biết lắm".
"Trong quá khứ, có một vị đại năng cũng như ngươi, bị kẻ thù truy sát, đùa cợt tước đi thần mạch của mình, từ đó trở thành một phế nhân. Nhưng ông ấy một lòng nghị lực, chẳng những không chết mà còn giấu mình, tự sáng tạo ra một bộ pháp quyết tu luyện lại toàn bộ kinh mạch, mạnh hơn trước đó gấp trăm lần, thực lực tăng cường một cách đáng sợ, đập vỡ xương, xé rách mạch của kẻ thù, cuối cùng trở thành một cao thủ ngang trời!"
Nghe vậy, Lâm Hiền Ngọc hoàn toàn khiếp sợ.
Bị cướp đi huyết mạch thì tự xây dựng lại!
"Công pháp đó tên là Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết. Công pháp này không chỉ có thể khôi phục kinh mạch mà còn tu luyện nó càng tinh thâm hơn, sức mạnh của huyết mạch càng lớn, thậm chí đến cuối cùng còn có thể so với huyết mạch của thần thú".
Mục Vỹ mỉm cười: "Đúng lúc ta có!"
Nhìn thấy nụ cười có phần ranh ma của hắn, Lâm Hiền Ngọc cắn răng.
Từ khi gã biến thành phế nhân, tất cả mọi thứ đều thay đổi, mất đi tình thương của cha, huynh đệ ruột cũng ngoảnh mặt. Chỉ còn là một tên rác rưởi chịu mọi sự nhạo báng.
Hôm nay, một cơ hội được mở ra trước mắt, Lâm Hiền Ngọc không thể không động lòng.
Mạnh Quảng Lăng tìm đến gã cũng vì cơ thể tàn phế này, chẳng qua gã biết rõ thủ đoạn của y nên không muốn hợp tác.
Mục Vỹ đang ngồi trước mặt cũng có mục đích riêng.
Nhưng làm hộ vệ thiếp thân ba năm đổi lấy cơ hội vùng lên cho mình thì rất đáng!
"Thiếu chủ!"
Lâm Hiền Ngọc từ từ khom lưng, chắp tay cúi đầu rồi kính cẩn gọi.
Nhìn thấy vẻ mặt của gã, Mục Vỹ mỉm cười.
Muốn thu phục một thiên tài là rất khó, người như thế luôn có lòng tự tôn và kiêu ngạo, không ai có thể sỉ nhục.
Tuy nhiên, Mục Vỹ chỉ muốn nhờ gã một thời gian chứ không phải thu phục gã.
Hắn cần người giúp đỡ trong lúc ở thành Nam Vân!
Lâm Hiền Ngọc xem như là người đầu tiên hắn ngỏ ý mời chào.
"Tốt!"
"Một câu thiếu chủ này của ngươi đã đủ rồi!", Mục Vỹ cười ha ha rồi nói: "Bây giờ ta sẽ truyền cho ngươi khẩu quyết của Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết tầng thứ nhất. Ngươi phải đột phá đến cảnh giới Linh Huyệt trong một tháng, nếu không thì hủy bỏ mọi giao ước giữa chúng ta!"
"Dù tu luyện thành công nhưng chưa đạt tới tầng thứ nhất của cảnh giới Linh Huyệt thì ta vẫn không cần ngươi nữa. Điều ta cần là thiên tài, không phải phế vật. Một tháng nữa ngươi sẽ tự rõ sự đáng sợ của Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết thôi".
Dứt lời, một cuộn giấy hiện ra từ trong nhẫn không gian của Mục Vỹ, trên cuộn giấy chằng chịt chữ.
Hành động lấy cuốn sách ra của hắn làm cho Lâm Hiền Ngọc bất ngờ.
Chương 202: Thời hạn ba năm
"Ngẩn ra đó làm gì?"
Mục Vỹ thúc giục: "Sao còn chưa nhận?"
"Ngươi... cứ cho ta thế sao?"
"Bộ chẳng lẽ ngươi còn kêu thiếu chủ ta đây quỳ xuống đưa cho ngươi?", Mục Vỹ trừng mắt nhìn gã.
"Đây là một bộ pháp quyết thần kỳ, ngươi... ngươi không sợ ta tu luyện thành công rồi truyền cho con cháu nhà họ Lâm, sau đó..."
"Ha ha..."
Nghe thấy lời nói của Lâm Hiền Ngọc, Mục Vỹ cười phá lên: "Ngươi tưởng ta là đồ ngốc à? Ngươi nghĩ ai cũng có thể luyện được Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết này sao? Thể chất như ngươi cả nghìn năm cũng chưa chắc xuất hiện một người, yêu cầu để có thể tu luyện Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết rất nghiêm khắc, ngươi cứ việc tuồn ra ngoài đi, để xem ai có thể chịu đựng cơn thập tử nhất sinh để đánh gãy gân mạch ra từng khúc, vứt bỏ tu vi để tu luyện lại từ đầu với võ kỹ này".
Lâm Hiền Ngọc gật đầu, trong lòng cũng hiểu điều đó.
Nhưng có một điều gã thắc mắc.
Tên Mục Vỹ này lấy được thứ đồ thần thông đó từ đâu?
"À đúng rồi, chữ viết của ta hơi xấu nhưng vẫn nhìn ra được, đọc tạm nhá!", Mục Vỹ phất tay rồi xoay người đi.
"Một tháng tới, ngươi hãy tự tìm một nơi để tu luyện, một tháng sau tiến vào cảnh giới Linh Huyệt rồi thì tìm ta. Từ nay về sau, ngươi chính là hộ vệ số một của Mục Vỹ ta!"
Giọng nói ngả ngớn vọng lại từ ngoài cửa làm cho khóe môi Lâm Hiền Ngọc giật giật.
"Cái tên này... chép tay à? Mà cũng không sao...", cầm pháp quyết tu luyện Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết tầng thứ nhất lên, gã lặng lẽ quan sát.
Trong tiềm thức, Lâm Hiền Ngọc cho rằng Mục Vỹ có cơ duyên nên mới lấy được võ kỹ thần kỳ này chứ không được truyền lại bản gốc.
Nếu gã biết bản gốc ở hết trong đầu của Mục Vỹ thì không biết sẽ cảm thấy thế nào.
"Thiếu chủ, một võ kỹ thần kỳ như thế mà thiếu chủ cứ thế cho hắn sao?", rời khỏi Thiên Chi Các, Thanh Sương rốt cuộc không nén nổi tò mò.
"Có vấn đề gì sao?"
"Đừng nói là thiếu chủ lừa hắn đấy chứ?"
"Ngươi thấy ta có giống hạng người đó không?"
Mục Vỹ thấy Thanh Trĩ và Thanh Sương không hẹn mà cùng gật đầu thì cạn lời.
"Lâm Hiền Ngọc là một thiên tài, ta không muốn thiên phú của hắn bị lãng phí. Hơn nữa, cuốn Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết kia ta cũng không dùng được, có cơ hội này thì cho hắn, đơn giản thế thôi".
Mục Vỹ cười nói: "Hạn ba năm. Nói không chừng người này có thể đột phá đến cảnh giới Thông Thần trong ba năm đấy".
Thông Thần?
Thanh Trĩ và Thanh Sương thầm nghi ngờ.
Huyết mạch của Lâm Hiền Ngọc bị đứt đoạn, Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết được Mục Vỹ bày vẽ như một thứ thần kỳ kia nhìn kiểu gì cũng giống hàng vỉa hè, chỉ có tên ngốc Lâm Hiền Ngọc mới tin.
Gã có thể đột phá cảnh giới Linh Huyệt trong một tháng quá là kỳ tích!
Tu luyện đến cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất trong một tháng với cơ thể đứt đoạn huyết mạch ư? Chém gió còn không nhanh được như vậy!
"Không tin à?", thấy hai nha đầu đều tỏ ra nghi ngờ, Mục Vỹ cười ha ha: "Hay chúng ta cược đi?"
"Cược gì?"
"Nếu một tháng sau Lâm Hiền Ngọc đến gặp ta thì chứng minh hắn đã bước vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất. Ta cũng không đòi hỏi các ngươi làm gì, chỉ cần hầu hạ bản thiếu chủ một đêm là được. Nếu thua, ta sẽ tường trình với phụ thân và thuyên chuyển hai ngươi đi, thấy sao? Ở với ta có vẻ các ngươikhông vui lắm".
"Hầu hạ ngài? Hừ!"
"Sao, không dám cược à?"
"Có gì không dám!", Thanh Trĩ ngẩng đầu để lộ cần cổ trắng như tuyết, ưỡn ngực lên: "Cược thì cược, ngài mà thất hứa, ta sẽ đích thân làm thịt ngài".
"Được thôi!"
Nhìn khuôn mặt ửng hồng của Thanh Trĩ, Mục Vỹ thầm giật mình.
Nhớ ngày nào Dao Nhi khi đứng trước mặt hắn cũng vừa thẹn thùng, vừa kiêu kỳ lại không mất vẻ nghịch ngợm đáng yêu như thế này.
Nghĩ đến Tần Mộng Dao, nét mặt của Mục Vỹ đột nhiên trở nên buồn bã, cúi đầu đi tiếp.
"Dao Nhi, muội yên tâm, huynh sẽ đến gặp muội sớm thôi".
Hắn đã nhận được hồi âm từ đại sư Diêu, biết được Tần Mộng Dao vẫn bình yên ở Thánh Đan Tông.
Đây mới là điều làm hắn yên tâm nhất.
"Tỷ tỷ...", thấy bóng lưng cô đơn của Mục Vỹ, Thanh Sương kéo vạt áo của tỷ tỷ mình, nói: "Tỷ đừng đối xử với thiếu chủ như vậy, thật ra... ngài ấy cũng tốt lắm".
"Hắn mà tốt?", Thanh Trĩ trợn mắt nhìn muội muội.
"Tỷ không biết sao? Lúc ở thành Bắc Vân, thiếu chủ có một vị hôn thê tên là Tần Mộng Dao. Thiếu chủ đã vì cô ấy mà chiến đấu với ảo ảnh của tông chủ Thánh Đan Tông, không tiếc dùng một trăm năm tuổi thọ của mình để liều mạng với ông ta. Tuy cuối cùng thất bại nhưng điều đó đủ để cho thấy tâm ý của thiếu chủ đối với vị hôn thê".
"Hừ!", nghe vậy, Thanh Trĩ khịt mũi khinh thường: "Vậy vì sao hắn còn trêu đùa bọn mình? Tỷ thấy hắn là tay chơi chính hiệu thì đúng hơn".
"Tỷ tỷ... trưởng tộc có lệnh chúng ta phải phục tùng mọi mệnh lệnh của thiếu trưởng tộc, dù là... chuyện đó, lẽ nào tỷ đã quên?"
"Tỷ không quên!"
Thanh Trĩ không cam lòng: "Tỷ chỉ... tỷ chỉ không muốn hắn được sung sướng không như vậy. Dù ngày hắn yêu cầu chúng ta hầu hạ hắn rồi cũng sẽ đến, nhưng trước đó tỷ muốn làm hắn phải khổ sở".
Trở lại nhà họ Mục, Mục Vỹ về đình viện của mình chuyên tâm tu luyện.
Các vết thương trên người hắn về cơ bản đều đã lành lặn, tiếp theo hắn sẽ đến học viện Thất Hiền ghi danh.
Chương 203: Học viện Thất Hiền
Gần đây Mục Vỹ đã tìm hiểu một số thông tin về học viện này.
Học viện Thất Hiền chia làm bảy viện, mỗi viện có một viện trưởng riêng. Nói cách khác, học viện Thất Hiền có thể chia ra bảy học viện độc lập, nhưng khi kết hợp sẽ là một thế lực hùng mạnh.
Bảy học viện này được đặt tên theo kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, phong, lôi. Hiện nay, trong học viện Thất Hiền, năm viện Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ được năm thế lực lớn là bốn gia tộc Lâm, Tiêu, Mục, Cổ và hoàng thất kiểm soát. Phong Viện và Lôi Viện thì có nhiều thế lực đan xen phức tạp.
Tuy nhiên, dường như có hai bàn tay vô hình điều khiển, khiến cho năm thế lực mãi vẫn không thể thu hai viện này vào túi.
Tuyết đối đừng nên xem thường học viện Thất Hiền.
Người bên ngoài đều xem đây là học viện của đế quốc, gần như các thiên tài trên khắp đế quốc Nam Vân đều muốn được vào học viện Thất Hiền.
Vậy nên đây là trạm trung chuyển nhân tài, cũng là nơi các gia tộc lớn coi trọng nhất.
Bởi thiên tài là yếu tố hàng đầu để một gia tộc có thể vực dậy.
Ban đầu, nhà họ Mục không được tính vào hàng ngũ năm thế lực lớn, sở dĩ có thể nhanh chóng quật khởi như vậy là vì Mục Thanh Vũ đã giành quyền quản lý Thổ Viện trong học viện Thất Hiền vào tay, dù không biết ông ấy đã dùng cách nào.
Giữa bảy học viện lớn của học viện Thất Hiền tồn tại rất nhiều cuộc cạnh tranh bí mật.
Nhưng nơi khiến người ta cảm thấy khó đoán chính là hai viện riêng lẻ – Lôi Phong Viện và Phong Hiền Viện. Gần như toàn bộ thầy giáo, đệ tử kể cả thầy luyện đan và thầy luyện khí của hai học viện lớn này đều không thuộc năm thế lực kể trên.
Chỉ có một phần rất nhỏ là người của năm thế lực, lại còn bị tẩy chay gay gắt.
"Xem ra Lôi Phong Viện và Phong Hiền Viện không đơn giản!"
Sau một lúc suy tư về các phân viện của học viện Thất Hiền, cuối cùng Mục Vỹ hạ quyết tâm, chọn ra học viện mình muốn vào.
"Phong Hiền Viện!"
Hắn không bừa bãi chọn đại Phong Hiền Viện.
Mặc dù nhà họ Mục đã nắm Thổ Viện trong tay nhưng những người bên đó chắc chắn đều nghe theo lệnh của Mục Thanh Vũ, hắn không mời chào ai được.
Vậy thì chi bằng tiến vào Phong Hiền Viện, biến đó thành căn cứ cho nhân tài phe mình!
Sau giai đoạn không ngừng bổ sung nhân tài, thế lực của hắn sẽ có thể khởi bước.
Vì rất gấp nên Mục Vỹ lập tức đến học viện Thất Hiền ghi danh ngay sau khi hạ quyết tâm.
Không thể không thừa nhận rằng, diện tích của học viện Thất Hiền vượt xa dự đoán của hắn.
Khi đứng trước cổng học viện, đập vào mắt là một dòng bảy ký tự ngay ngắn trên cổng đại diện cho học viện Thất Hiền, vô cùng khí thế.
Cánh cổng dài một trăm mét chiếm trọn cả con phố.
Học viện Thất Hiền vốn được xây ở chính giữa Đế Đô, chỉ cách hoàng cung ở đó vài con phố, có thể nói là người giỏi đất thiêng.
Bên cạnh đó, làm Mục Vỹ choáng ngợp hơn hết là ngọn núi cao sừng sững trong học viện.
Đó là một ngọn núi cao khoảng ngàn mét với những ngọn núi nhỏ xung quanh, dù đứng ngoài cổng cũng thấy rõ mồn một.
Học viện Thất Hiền chiếm diện tích rất lớn, trong đó có một khu rừng có từ thời xa xưa, là một khu rừng rậm nguyên thủy thực sự.
Nghe nói một lão quái vật trong học viện đã vào dãy núi Phá Vân nhổ tận gốc một nhánh sơn mạch và chuyển vào đây.
Hơn nữa, hàng năm học viện sẽ bắt một lượng linh thú cấp cao nhất định về nuôi dưỡng để các đệ tử được rèn luyện thực tế.
Một học viện tụ tập những cao thủ hàng đầu của năm thế lực lớn làm thầy giáo như thế, vừa có những võ kỹ quý giá là trân bảo của năm thế lực lớn, vừa hội tụ những thầy luyện đan như Mạt Khánh Thiên, Mạt Vấn, không thiếu đan dược lẫn vũ khí có phẩm chất cao, lại còn là thánh địa vô số thiên tài đều hướng đến, hàng năm mà không đào tạo ra nhiều cao thủ tiếng tăm lẫy lừng mới quái.
"Học viện Nam Vân, học viện Thất Hiền, ha ha..."
Nhìn cánh cổng học viện Thất Hiền, nhớ lại học viện Bắc Vân – nơi mình từng làm việc, Mục Vỹ bật cười.
Vòng qua vòng lại, không ngờ cuối cùng hắn vẫn làm thầy.
Chỉ là lần này công việc làm thầy giáo của Mục Vỹ không phải chỉ đơn giản là giáo dục đệ tử.
Mời chào và phát triển đoàn thể đệ tử của mình, biến nó trở thành quân đội cho nhà họ Mục mới là quan trọng nhất!
"Tên điên đằng trước cút đi!"
Mục Vỹ đang xây dựng kế hoạch cho mục tiêu cao siêu vĩ đại của mình thì bị một tiếng mắng kéo về thực tại.
Hắn xoay người, trước mắt xuất hiện một cỗ xe ngựa khổng lồ lấp lánh.
Cỗ xe cao ba mét, dài khoảng năm mét trông như một gian phòng di động, bề ngoài được trang trí rất hoa lệ và sang trọng.
Nhất là linh thú kéo xe.
"Linh thú cấp năm – ngựa một sừng!"
Ngựa một sừng là một linh thú có trí thông minh, không mạnh về tấn công lắm nhưng có thể lực cao và ý thức trung thành với chủ nên rất được con cháu thế phiệt trong Đế Đô ưa chuộng.
"Dám mắng ta?"
Mục Vỹ xoay người đứng ngay giữa cổng không nhúc nhích, nghênh ngang nhìn cỗ xe ngựa sang trọng ấy.
"Tên thối tha kia, dám cản đường của Cửu hoàng tử à, ngươi muốn chết rồi phải không!"
Người đánh xe thấy Mục Vỹ cả gan không tránh ra, còn đứng giữa đường khiêu khích nhìn mình thì tức sôi máu, vỗ ngựa xông thẳng về phía hắn.
Tuy sức tấn công của ngựa một sừng không lớn nhưng sừng của nó lại rất cứng.
Dù sao cũng là linh thú cấp năm, không thể yếu được.
Đang lúc gã hầu đánh xe cho rằng cái sừng ngựa sắp đâm cho tên trước mắt đi đời nhà ma, kẻ nào dám cản xe của Cửu hoàng tử chính là tự đào mồ chôn cho mình.
Chương 204: Có kẻ gây sự
"Xùy!"
Thấy con ngựa một sừng kéo cả cỗ xe chạy nhanh đến, Mục Vỹ khịt mũi khinh thường, vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích như không muốn phản kháng.
Gã hầu đánh ngựa thấy cảnh này càng phấn khởi hơn.
"Tiểu Cúc, đâm chết tên khốn kiếp đó đi!"
Gã ra lệnh, ngựa một sừng tăng tốc.
Đây không phải lần đầu tiên xảy ra chuyện này. Trước đây cũng có một số người không biết sống chết dám cản xe ngựa của Cửu hoàng tử, không chịu nhường đường nên đều bị ngựa một sừng đâm cho thành tàn tật, thậm chí còn chết cả mấy người. Cuối cùng chuyện lớn hóa chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có.
Vậy nên học viện Thất Hiền không còn ai dám chặn xe giữa đường như vậy.
Tên này vừa nhìn đã biết là người mới, quần áo cũng thô sơ, nhất định không có hậu thuẫn, chết chắc rồi.
"Cút đi!"
Đột nhiên, Mục Vỹ trầm giọng hét lên, không thấy hắn làm gì nhưng ngựa một sừng lại nhanh chóng dừng lại, vó trước giơ thật cao.
"Rầm rầm!"
Thân hình khổng lồ của ngựa một sừng dựng đứng gần như tạo góc chín mươi độ với mặt đất, toàn thân đè lên cỗ xe đằng sau.
Cỗ xe ngựa sang trọng phát ra mấy tiếng rắc rắc, ầm ầm vỡ nát.
Hai người quần áo xốc xếch rơi ra khỏi xe.
Một người trong đó mặc trường bào màu bạc, mày kiếm mắt ưng, khuôn mặt nhợt nhạt làm người ta liên tưởng ngay đến mấy người túng dục quá độ.
Người còn lại là một nữ tử. Lúc này cả người cô ta chỉ có mấy miếng vải che mấy chỗ nhạy cảm, nhìn hai điểm đỏ trước ngực cùng vết cào trên cổ và thân, không khó để tưởng tượng vừa rồi hai người này đã làm gì trên xe.
"Chơi" trên xe kìa!
Mục Vỹ không thèm quan tâm đến họ, chỉ xoay người bỏ đi.
"Tiểu Quý Tử, ngươi muốn chết phải không, đánh xe kiểu gì thế hả?", nam tử mặt trắng tát vào mặt gã hầu vừa đứng dậy làm gã lại mất thăng bằng ngã xuống đất.
Hoàng Thượng Vũ nổi cơn xung thiên.
Vừa rồi hắn ta đang mây mưa trong xe, đến lúc hưng phất nhất thì Tiểu Quý Tử đánh xe càng lúc càng nhanh làm hắn ta sung sướng tột độ.
Ai ngờ chưa chạm đến đỉnh thì đột nhiên xe ngựa lật, đang phiêu phiêu trên thiên đường thì rớt xuống trần gian, sao hắn ta không nổi điên cho được?
"Cửu hoàng tử, chuyện này không phải do tiểu nhân đâu ạ!"
Tiểu Quý Tử che cái má sưng vù, mặt như đưa đám: "Là hắn... chính kẻ này đã cản xe ngựa của chúng ta đấy ạ!"
"Đứng lại!"
Thấy Mục Vỹ định bỏ đi, Hoàng Thượng Vũ tức không chịu nổi.
"Tiện dân thấp hèn kia, cản đường ta còn làm xe ngựa của ta bị lật mà dám bỏ chạy à? Trong học viện Thất Hiền này, ngươi có thể chạy đi đâu?"
"Ơ? Ngươi kêu ta à?"
Thấy dáng vẻ thở hổn hển của Hoàng Thượng Vũ, Mục Vỹ khoát tay rồi nói: "Xe ngựa của ngươi bị lật thì liên quan gì đến ta?"
"Sao không liên quan, do ngươi giở trò cả!", Tiểu Quý Tử chen vào.
"Tốt thôi, ngươi nói ta giở trò, vậy cho hỏi ngươi thấy ta làm không?"
Tiểu Quý Tử hoang mang lắc đầu.
"Ngươi có thấy ta dùng vũ khí gì để lật xe ngựa không?"
Gã lại lắc đầu.
"Thế có phải ta đâu!"
"Không đúng, vừa rồi ngươi hét lên làm ngựa một sừng giật mình!", Tiểu Quý Tử sực nhớ ra.
"Ồ? Theo lời tiểu huynh đệ này thì ta hét một cái là ngựa một sừng sợ tới mức tiểu ra phải không?"
"Không sai, đúng là thế!"
"Ha ha..."
Hắn bỗng cười phá lên, Hoàng Thượng Vũ hỏi: "Ngươi cười cái gì?"
"Ngươi tin à? Nhìn lại cảnh giới của ta xem, chỉ là Linh Huyệt tầng thứ nhất thôi, trong khi ngựa một sừng là linh thú cấp năm, ta hét một tiếng là hù được nó? Điêu, dù ngựa một sừng không mạnh về tấn công nhưng đâu đến nỗi dễ bị dọa thế?"
Nghe được lời giải thích của Mục Vỹ, Hoàng Thượng Vũ âm trầm mặt nhìn gã hầu của mình.
"Ngươi dám lừa ta?"
"Tiểu nhân không dám thưa ngài, tiểu nhân nào dám lừa ngài chứ!", Tiểu Quý Tử quỳ xuống dập đầu, không dám thở mạnh.
Gã biết rõ tính tình của chủ tử nhà mình.
Nói một câu làm hắn ta không hài lòng là giết ngay, quá thường thấy.
"Cửu gia, Tiểu Quý Tử một lòng trung thành với ngài, ta thấy tám phần mười là tên đó giở trò gì rồi!", nữ tử quyến rũ bên cạnh Hoàng Thượng Vũ bỗng dưng uốn éo cơ thể như rắn nước, lấn người đến.
Nữ tử kia nhìn Mục Vỹ, nói: "Tên này ăn mặc mộc mạc thế này chắc cũng chỉ là thứ cặn bã trong học viện Thất Hiền thôi, hay cứ giết đi ạ, vừa rồi người ta chưa hưởng thụ xong cơ mà!"
Nói rồi nữ tử dán sát "hung khí" khổng lồ của mình lên vai của Hoàng Thượng Vũ.
Người hắn ta tức khắc nóng ran, dục vọng lại dâng lên.
"Bảo bối đã nói như vậy thì giết đi!"
Hoàng Thượng Vũ mỉm cười, giết người mà như giết một con kiến.
"Ồ? Giết ta?"
Mục Vỹ lắc đầu cười mỉa.
Không ngờ ngày đầu đến học viện Thất Hiền đã gặp phải chuyện phiền phức thế này.
Bị nghĩ là một con chó cản đường hắn đã nhịn rồi.
Giờ thì tên này còn đòi giết hắn như giết chó.
Chương 205: Vị trí trưởng lão
"Trước tiên, ta mới đến học viện Thất Hiền nên không muốn gây rắc rối, và ta không chọc giận gì ngươi, ngươi..."
"Thôi đi!"
Hoàng Thượng Vũ ngắt lời Mục Vỹ: "Từ trước đến giờ ngựa một sừng của ta luôn ôn hòa, hôm nay lại nóng nảy như thế chắc là do chướng mắt ngươi nên mới nổi giận làm ta cũng bị ảnh hưởng theo. Đương nhiên ta sẽ không trừng phạt ngựa một sừng của ta rồi, nhưng ngươi thì phải gánh hậu quả".
"Hậu quả là... chết?"
"Đúng!"
Mục Vỹ cười phá lên!
Đầu óc tên này đúng là úng phân!
Ban đầu đã không muốn chấp nhặt với ngươi nhưng xem ra phải ầm ĩ ngay ngày đầu đến học viện rồi.
Hoàng Thượng Vũ chắp tay lại, trêu cợt nhìn Mục Vỹ.
"Xích Kim Chi Nhẫn".
Quát một tiếng, một luồng sáng màu vàng xuất hiện trong tay hắn ta. Luồng sáng vàng sắc bén bắn thẳng tới Mục Vỹ.
"Hay đấy!"
Lần này ra ngoài Mục Vỹ không để Thanh Trĩ và Thanh Sương đi theo. Hai cô này ngày nào cũng theo dõi hắn như theo dõi tù phạm, không thật lòng nghe theo lệnh hắn nên rất phiền.
Mục Vỹ bước ra đối đầu trực diện với Hoàng Thượng Vũ, sấm sét màu xanh trong tay nổ ra, đánh tới.
Từ khi tu luyện đến tầng thứ tư của Thiên Lôi Thần Thể Quyết, trong cơ thể hắn đã tích lũy được kha khá sức mạnh sấm sét.
Tại tầng thứ tư này, võ giả có thể biến hóa sấm sét ra hình dạng theo như ý muốn.
Sấm sét bắn ra trong chớp mắt, ánh chớp tỏa ra bốn phía.
Ở đòn công kích của Hoàng Thượng Vũ có sự cứng cáp của kim loại, nhưng dù là kim loại cứng đến đâu cũng như một tờ giấy mỏng manh trước thuộc tính sấm sét vô địch, trấn áp mọi tà ác trên thế gian.
"Ầm!"
Một tiếng nổ nặng nề vang lên, sấm sét lan tràn ra xung quanh kéo theo tiếng thét đau đớn.
Hoàng Thượng Vũ run cầm cập ngã xuống đất, không động đậy nổi, toàn thân bị sấm sét bao phủ, cơ thể co giật không ngừng như bị động kinh.
"Ngươi... ngươi ngươi..."
Tiểu Quý Tử nhìn trân trối, lắp bắp nói: "Ngươi dám đánh Cửu hoàng tử, ngươi muốn chết à!"
Gã biết Cửu hoàng tử có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai, là một võ giả rất mạnh thế mà lại bị Mục Vỹ hạ gục chỉ bằng một chiêu.
"Hừ, cũng chưa giết hắn mà?", Mục Vỹ bĩu môi: "Mà mạng của hai ngươi chắc không quý như mạng hắn đâu nhỉ?"
Thấy hắn đưa mắt sang mình, Tiểu Quý Tử và nữ tử quyến rũ giật mình, bất giác nín thở.
"Nói cho tên này biết ta là thầy Mục Vỹ của Lôi Phong Viện, muốn báo thù cứ đến đấy tìm ta".
Mục Vỹ bỏ lại một câu rồi nghênh ngang bỏ đi.
"Lôi Phong Viện... ngươi chết chắc rồi!"
Nhìn bóng lưng hắn, Tiểu Quý Tử chửi rủa rồi vội kéo chủ tử của mình lên, chạy tới Kim Viện.
Kim Viện nằm trong học viện Thất Hiền, nằm dưới sự quản lý của hoàng thất.
Chỉ cần đến Kim Viện gọi thầy giáo thuộc phe hoàng thất đến, tên Mục Vỹ đó rồi cũng phải quỳ xuống cầu xin tha thứ thôi.
Một bên khác, Mục Vỹ sải bước đi dạo trong học viện Thất Hiền.
Không thể phủ nhận rằng học viện Thất Hiền rất rộng lớn, trong đây còn có một mô hình dãy núi nhỏ, quả là một phong cảnh nên thơ.
Bên cạnh đó, bảy viện của học viện Thất Hiền tách biệt với nhau như một thể độc lập, có điều trên đường đi Mục Vỹ nhìn thấy rất nhiều cảnh gây gổ thậm chí là đánh nhau.
"Đúng là tuổi trẻ bồng bột..."
Nhìn những người kia lao vào đấm đá, Mục Vỹ lắc đầu.
Có thể nói rằng năm trên bảy viện nằm trong tay năm thế lực lớn, những người trong đó đều là võ giả tương lai của năm thế lực lớn.
Đánh nhau gây hại đến bản thân những người này là chuyện nhỏ, năm thế lực đứng sau là chuyện lớn. Bọn này bị lợi ích làm cho mụ mẫm cả rồi.
"Há, Mục lão đệ!"
Mục Vỹ đang đi trong học viện thì bị một tiếng kêu làm sởn cả gai ốc.
"Lão Mạt, lần nào cũng thế, ông đừng làm vậy nữa được không? Dù gì ông cũng là thầy luyện đan sáu sao, phải có phong độ của đại sư chứ!"
"Không sao không sao, bọn nịnh nọt kia ta đách thèm quan tâm, dám làm phiền ta thì ta cho nổ banh xác. Ta chỉ thế này với cậu thôi".
Đại sư Mạt sảng khoái cười, rất vui vì Mục Vỹ đã đến học viện.
"Ta biết ngay cậu sẽ không ở thành Bắc Vân lâu mà, là vàng ắt tỏa sáng. Ta chỉ muốn ở bên cậu mỗi ngày thôi!"
Ở bên mình mỗi ngày?
Nghe thấy câu này của đại sư Mạt, Mục Vỹ gạt tay ông ấy ra, trừng mắt lên: "Ông định làm gì?"
"Hả?"
"Ối trời ơi, đừng nói mấy cái này nữa. Cậu chưa quen thuộc với học viện Thất Hiền, ta dẫn cậu đi tham quan nhé".
"Ông dẫn ta đi tham quan?", Mục Vỹ quan sát Mạt Vấn, hỏi: "Lão Mạt, vừa rồi ta thấy nhiều vụ đánh nhau lắm, cái học viện này loạn chết đi được, ông không sợ sao?"
"Cậu đừng lo, trong bảy viện, năm thế lực lớn nắm giữ năm viện Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, còn Lôi Phong Viện và Phong Hiền Viện thì trộn lẫn nhiều thế lực nhưng ta là trưởng lão trong hội trưởng lão của bảy đại viện đấy nhé. Bọn nó mà không nghe lời, ta cho cuốn gói ngay”.
Trưởng lão trong hội trưởng lão?
"Đừng xem thường chức vụ trưởng lão trong hội trưởng lão. Trưởng lão của học viện này có thể tự trục xuất đệ tử, không cần biết là con cháu nhà ai, làm gì, thích trục xuất là trục xuất!"
"Kiểu trưởng lão như thế chắc ít lắm nhỉ?"
"Không nhiều không nhiều, năm thế lực lớn chiếm năm vị trí, nhưng năm trưởng lão này không có quyền lực lớn như ta, dù toàn là người có thân phận hiển hách. À, đại ca ta là trưởng lão có quyền thế lớn nhất nhóm mấy trưởng lão còn lại đấy".
Mạt Khánh Thiên là thầy luyện đan bảy sao, đương nhiên có tư cách trở thành người đứng đầu năm trưởng lão.
Đến cảnh giới Thông Thần mới chính thức bước trên con đường của võ giả?
Nghe thấy những lời gần như là nói hươu nói vượn của Mục Vỹ, nét mặt của Lâm Hiền Ngọc dần trở nên trầm trọng.
Suy cho cùng, gã chỉ là con cháu trong một gia tộc ở thành Nam Vân, hoàn toàn không biết gì về trình độ của nhà họ Mục.
Mục Vỹ thấy Lâm Hiền Ngọc thần người ra thì ho vài tiếng rồi nói: "Ặc, khó hiểu lắm sao? Cứ xem như ta nói linh tinh đi, nhưng những lời tiếp theo ngươi phải ghi nhớ".
"Kinh mạch là căn cơ xuyên suốt cơ thể võ giả, nói đúng hơn thì xương cốt là nền tảng của cơ thể võ giả, kinh mạch là khung cố định nền tảng, máu thịt là thứ được đắp nặn vào để khung cao lên như tháp trời. Cả ba thứ không được thiếu cái nào".
"Thế nhưng, ngươi mất đi kinh mạch gần sáu năm ròng mà vẫn sống sờ sờ. Vậy tức là không phải cơ thể ngươi không còn kinh mạch nữa, mà là... nó đã hình thành một kinh mạch khác, một hệ thống kinh mạch hoàn toàn khác với kinh mạch của võ giả thông thường".
Cái gì!
Lời nói của Mục Vỹ làm cho lòng Lâm Hiền Ngọc dậy sóng.
Gã đã có một hệ thống kinh mạch khác ư?
"Chính xác hơn, kinh mạch của ngươi vẫn chưa được hoàn thiện nhưng chỉ cần tu luyện, nó sẽ trở thành một hệ thống kinh mạch lợi hại hơn cả kinh mạch chân chính gấp trăm lần".
Sao có thể như vậy?
Ngay cả Thanh Trĩ và Thanh Sương cũng ngạc nhiên quá đỗi trước những lời này của hắn.
Lâm Hiền Ngọc còn sống đã là kỳ tích rồi, vậy mà vẫn có thể tu luyện ra một loại kinh mạch đặc biệt ư?
"Các ngươi nhìn ta làm gì? Ta có phải tinh tinh đâu!"
Mục Vỹ bất đắc dĩ bĩu môi, nói tiếp: "Thế này cho dễ hiểu. Ta hỏi ngươi, có phải ngày nào vào một thời gian nhất định ngươi cũng thấy đau nhức toàn thân, lúc đó ngươi chỉ muốn chết đi cho xong nên mới mượn rượu giải sầu đồng thời làm mình không thấy đau nữa, từ khi mất đi tinh hoa huyết mạch ngươi đã luôn như vậy đúng không?"
"Sao ngươi biết?"
Đến phụ mẫu gã cũng không biết chuyện này, sao Mục Vỹ lại biết được?
Ai cũng biết trước giờ Lâm Hiền Ngọc luôn là một người kiêu ngạo nên sau khi huyết mạch bị tước đi, gã một mực chịu đựng tất cả đau đớn cùng những lời chế nhạo.
Mỗi trưa, máu trong cơ thể sẽ chảy thật nhanh như rơi vào trong suối nước nóng. Những lúc như thế, gã lại đau đến không muốn sống nữa.
Vậy nên mỗi ngày gã đều lấy rượu để đánh lạc hướng bản thân.
Mục Vỹ khoát tay rồi hỏi: "Nhưng sau cơn đau, ngươi cảm nhận được dòng chảy của máu bình thường trở lại, thậm chí còn thuận lợi hơn trước đó nữa phải không?"
"Không sai!"
Giờ đây, ánh mắt của Lâm Hiền Ngọc khi nhìn hắn đã không còn hiện lên sự khinh thường nữa, thay vào đó là mong chờ.
Gã mong chờ Mục Vỹ sẽ tiếp tục nói ra chuyện gì khiến mình kinh ngạc.
Quả nhiên!
Thấy Lâm Hiền Ngọc gật đầu chắc nịch, lòng Mục Vỹ mừng khôn xiết.
"Vậy thì dễ rồi!"
Mục Vỹ giữ bình tĩnh nói tiếp: "Vũ trụ mênh mông, nơi chúng ta đang sống chỉ là một góc mà thôi, còn nhiều chuyện thần kỳ ngươi chưa biết lắm".
"Trong quá khứ, có một vị đại năng cũng như ngươi, bị kẻ thù truy sát, đùa cợt tước đi thần mạch của mình, từ đó trở thành một phế nhân. Nhưng ông ấy một lòng nghị lực, chẳng những không chết mà còn giấu mình, tự sáng tạo ra một bộ pháp quyết tu luyện lại toàn bộ kinh mạch, mạnh hơn trước đó gấp trăm lần, thực lực tăng cường một cách đáng sợ, đập vỡ xương, xé rách mạch của kẻ thù, cuối cùng trở thành một cao thủ ngang trời!"
Nghe vậy, Lâm Hiền Ngọc hoàn toàn khiếp sợ.
Bị cướp đi huyết mạch thì tự xây dựng lại!
"Công pháp đó tên là Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết. Công pháp này không chỉ có thể khôi phục kinh mạch mà còn tu luyện nó càng tinh thâm hơn, sức mạnh của huyết mạch càng lớn, thậm chí đến cuối cùng còn có thể so với huyết mạch của thần thú".
Mục Vỹ mỉm cười: "Đúng lúc ta có!"
Nhìn thấy nụ cười có phần ranh ma của hắn, Lâm Hiền Ngọc cắn răng.
Từ khi gã biến thành phế nhân, tất cả mọi thứ đều thay đổi, mất đi tình thương của cha, huynh đệ ruột cũng ngoảnh mặt. Chỉ còn là một tên rác rưởi chịu mọi sự nhạo báng.
Hôm nay, một cơ hội được mở ra trước mắt, Lâm Hiền Ngọc không thể không động lòng.
Mạnh Quảng Lăng tìm đến gã cũng vì cơ thể tàn phế này, chẳng qua gã biết rõ thủ đoạn của y nên không muốn hợp tác.
Mục Vỹ đang ngồi trước mặt cũng có mục đích riêng.
Nhưng làm hộ vệ thiếp thân ba năm đổi lấy cơ hội vùng lên cho mình thì rất đáng!
"Thiếu chủ!"
Lâm Hiền Ngọc từ từ khom lưng, chắp tay cúi đầu rồi kính cẩn gọi.
Nhìn thấy vẻ mặt của gã, Mục Vỹ mỉm cười.
Muốn thu phục một thiên tài là rất khó, người như thế luôn có lòng tự tôn và kiêu ngạo, không ai có thể sỉ nhục.
Tuy nhiên, Mục Vỹ chỉ muốn nhờ gã một thời gian chứ không phải thu phục gã.
Hắn cần người giúp đỡ trong lúc ở thành Nam Vân!
Lâm Hiền Ngọc xem như là người đầu tiên hắn ngỏ ý mời chào.
"Tốt!"
"Một câu thiếu chủ này của ngươi đã đủ rồi!", Mục Vỹ cười ha ha rồi nói: "Bây giờ ta sẽ truyền cho ngươi khẩu quyết của Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết tầng thứ nhất. Ngươi phải đột phá đến cảnh giới Linh Huyệt trong một tháng, nếu không thì hủy bỏ mọi giao ước giữa chúng ta!"
"Dù tu luyện thành công nhưng chưa đạt tới tầng thứ nhất của cảnh giới Linh Huyệt thì ta vẫn không cần ngươi nữa. Điều ta cần là thiên tài, không phải phế vật. Một tháng nữa ngươi sẽ tự rõ sự đáng sợ của Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết thôi".
Dứt lời, một cuộn giấy hiện ra từ trong nhẫn không gian của Mục Vỹ, trên cuộn giấy chằng chịt chữ.
Hành động lấy cuốn sách ra của hắn làm cho Lâm Hiền Ngọc bất ngờ.
Chương 202: Thời hạn ba năm
"Ngẩn ra đó làm gì?"
Mục Vỹ thúc giục: "Sao còn chưa nhận?"
"Ngươi... cứ cho ta thế sao?"
"Bộ chẳng lẽ ngươi còn kêu thiếu chủ ta đây quỳ xuống đưa cho ngươi?", Mục Vỹ trừng mắt nhìn gã.
"Đây là một bộ pháp quyết thần kỳ, ngươi... ngươi không sợ ta tu luyện thành công rồi truyền cho con cháu nhà họ Lâm, sau đó..."
"Ha ha..."
Nghe thấy lời nói của Lâm Hiền Ngọc, Mục Vỹ cười phá lên: "Ngươi tưởng ta là đồ ngốc à? Ngươi nghĩ ai cũng có thể luyện được Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết này sao? Thể chất như ngươi cả nghìn năm cũng chưa chắc xuất hiện một người, yêu cầu để có thể tu luyện Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết rất nghiêm khắc, ngươi cứ việc tuồn ra ngoài đi, để xem ai có thể chịu đựng cơn thập tử nhất sinh để đánh gãy gân mạch ra từng khúc, vứt bỏ tu vi để tu luyện lại từ đầu với võ kỹ này".
Lâm Hiền Ngọc gật đầu, trong lòng cũng hiểu điều đó.
Nhưng có một điều gã thắc mắc.
Tên Mục Vỹ này lấy được thứ đồ thần thông đó từ đâu?
"À đúng rồi, chữ viết của ta hơi xấu nhưng vẫn nhìn ra được, đọc tạm nhá!", Mục Vỹ phất tay rồi xoay người đi.
"Một tháng tới, ngươi hãy tự tìm một nơi để tu luyện, một tháng sau tiến vào cảnh giới Linh Huyệt rồi thì tìm ta. Từ nay về sau, ngươi chính là hộ vệ số một của Mục Vỹ ta!"
Giọng nói ngả ngớn vọng lại từ ngoài cửa làm cho khóe môi Lâm Hiền Ngọc giật giật.
"Cái tên này... chép tay à? Mà cũng không sao...", cầm pháp quyết tu luyện Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết tầng thứ nhất lên, gã lặng lẽ quan sát.
Trong tiềm thức, Lâm Hiền Ngọc cho rằng Mục Vỹ có cơ duyên nên mới lấy được võ kỹ thần kỳ này chứ không được truyền lại bản gốc.
Nếu gã biết bản gốc ở hết trong đầu của Mục Vỹ thì không biết sẽ cảm thấy thế nào.
"Thiếu chủ, một võ kỹ thần kỳ như thế mà thiếu chủ cứ thế cho hắn sao?", rời khỏi Thiên Chi Các, Thanh Sương rốt cuộc không nén nổi tò mò.
"Có vấn đề gì sao?"
"Đừng nói là thiếu chủ lừa hắn đấy chứ?"
"Ngươi thấy ta có giống hạng người đó không?"
Mục Vỹ thấy Thanh Trĩ và Thanh Sương không hẹn mà cùng gật đầu thì cạn lời.
"Lâm Hiền Ngọc là một thiên tài, ta không muốn thiên phú của hắn bị lãng phí. Hơn nữa, cuốn Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết kia ta cũng không dùng được, có cơ hội này thì cho hắn, đơn giản thế thôi".
Mục Vỹ cười nói: "Hạn ba năm. Nói không chừng người này có thể đột phá đến cảnh giới Thông Thần trong ba năm đấy".
Thông Thần?
Thanh Trĩ và Thanh Sương thầm nghi ngờ.
Huyết mạch của Lâm Hiền Ngọc bị đứt đoạn, Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết được Mục Vỹ bày vẽ như một thứ thần kỳ kia nhìn kiểu gì cũng giống hàng vỉa hè, chỉ có tên ngốc Lâm Hiền Ngọc mới tin.
Gã có thể đột phá cảnh giới Linh Huyệt trong một tháng quá là kỳ tích!
Tu luyện đến cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất trong một tháng với cơ thể đứt đoạn huyết mạch ư? Chém gió còn không nhanh được như vậy!
"Không tin à?", thấy hai nha đầu đều tỏ ra nghi ngờ, Mục Vỹ cười ha ha: "Hay chúng ta cược đi?"
"Cược gì?"
"Nếu một tháng sau Lâm Hiền Ngọc đến gặp ta thì chứng minh hắn đã bước vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất. Ta cũng không đòi hỏi các ngươi làm gì, chỉ cần hầu hạ bản thiếu chủ một đêm là được. Nếu thua, ta sẽ tường trình với phụ thân và thuyên chuyển hai ngươi đi, thấy sao? Ở với ta có vẻ các ngươikhông vui lắm".
"Hầu hạ ngài? Hừ!"
"Sao, không dám cược à?"
"Có gì không dám!", Thanh Trĩ ngẩng đầu để lộ cần cổ trắng như tuyết, ưỡn ngực lên: "Cược thì cược, ngài mà thất hứa, ta sẽ đích thân làm thịt ngài".
"Được thôi!"
Nhìn khuôn mặt ửng hồng của Thanh Trĩ, Mục Vỹ thầm giật mình.
Nhớ ngày nào Dao Nhi khi đứng trước mặt hắn cũng vừa thẹn thùng, vừa kiêu kỳ lại không mất vẻ nghịch ngợm đáng yêu như thế này.
Nghĩ đến Tần Mộng Dao, nét mặt của Mục Vỹ đột nhiên trở nên buồn bã, cúi đầu đi tiếp.
"Dao Nhi, muội yên tâm, huynh sẽ đến gặp muội sớm thôi".
Hắn đã nhận được hồi âm từ đại sư Diêu, biết được Tần Mộng Dao vẫn bình yên ở Thánh Đan Tông.
Đây mới là điều làm hắn yên tâm nhất.
"Tỷ tỷ...", thấy bóng lưng cô đơn của Mục Vỹ, Thanh Sương kéo vạt áo của tỷ tỷ mình, nói: "Tỷ đừng đối xử với thiếu chủ như vậy, thật ra... ngài ấy cũng tốt lắm".
"Hắn mà tốt?", Thanh Trĩ trợn mắt nhìn muội muội.
"Tỷ không biết sao? Lúc ở thành Bắc Vân, thiếu chủ có một vị hôn thê tên là Tần Mộng Dao. Thiếu chủ đã vì cô ấy mà chiến đấu với ảo ảnh của tông chủ Thánh Đan Tông, không tiếc dùng một trăm năm tuổi thọ của mình để liều mạng với ông ta. Tuy cuối cùng thất bại nhưng điều đó đủ để cho thấy tâm ý của thiếu chủ đối với vị hôn thê".
"Hừ!", nghe vậy, Thanh Trĩ khịt mũi khinh thường: "Vậy vì sao hắn còn trêu đùa bọn mình? Tỷ thấy hắn là tay chơi chính hiệu thì đúng hơn".
"Tỷ tỷ... trưởng tộc có lệnh chúng ta phải phục tùng mọi mệnh lệnh của thiếu trưởng tộc, dù là... chuyện đó, lẽ nào tỷ đã quên?"
"Tỷ không quên!"
Thanh Trĩ không cam lòng: "Tỷ chỉ... tỷ chỉ không muốn hắn được sung sướng không như vậy. Dù ngày hắn yêu cầu chúng ta hầu hạ hắn rồi cũng sẽ đến, nhưng trước đó tỷ muốn làm hắn phải khổ sở".
Trở lại nhà họ Mục, Mục Vỹ về đình viện của mình chuyên tâm tu luyện.
Các vết thương trên người hắn về cơ bản đều đã lành lặn, tiếp theo hắn sẽ đến học viện Thất Hiền ghi danh.
Chương 203: Học viện Thất Hiền
Gần đây Mục Vỹ đã tìm hiểu một số thông tin về học viện này.
Học viện Thất Hiền chia làm bảy viện, mỗi viện có một viện trưởng riêng. Nói cách khác, học viện Thất Hiền có thể chia ra bảy học viện độc lập, nhưng khi kết hợp sẽ là một thế lực hùng mạnh.
Bảy học viện này được đặt tên theo kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, phong, lôi. Hiện nay, trong học viện Thất Hiền, năm viện Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ được năm thế lực lớn là bốn gia tộc Lâm, Tiêu, Mục, Cổ và hoàng thất kiểm soát. Phong Viện và Lôi Viện thì có nhiều thế lực đan xen phức tạp.
Tuy nhiên, dường như có hai bàn tay vô hình điều khiển, khiến cho năm thế lực mãi vẫn không thể thu hai viện này vào túi.
Tuyết đối đừng nên xem thường học viện Thất Hiền.
Người bên ngoài đều xem đây là học viện của đế quốc, gần như các thiên tài trên khắp đế quốc Nam Vân đều muốn được vào học viện Thất Hiền.
Vậy nên đây là trạm trung chuyển nhân tài, cũng là nơi các gia tộc lớn coi trọng nhất.
Bởi thiên tài là yếu tố hàng đầu để một gia tộc có thể vực dậy.
Ban đầu, nhà họ Mục không được tính vào hàng ngũ năm thế lực lớn, sở dĩ có thể nhanh chóng quật khởi như vậy là vì Mục Thanh Vũ đã giành quyền quản lý Thổ Viện trong học viện Thất Hiền vào tay, dù không biết ông ấy đã dùng cách nào.
Giữa bảy học viện lớn của học viện Thất Hiền tồn tại rất nhiều cuộc cạnh tranh bí mật.
Nhưng nơi khiến người ta cảm thấy khó đoán chính là hai viện riêng lẻ – Lôi Phong Viện và Phong Hiền Viện. Gần như toàn bộ thầy giáo, đệ tử kể cả thầy luyện đan và thầy luyện khí của hai học viện lớn này đều không thuộc năm thế lực kể trên.
Chỉ có một phần rất nhỏ là người của năm thế lực, lại còn bị tẩy chay gay gắt.
"Xem ra Lôi Phong Viện và Phong Hiền Viện không đơn giản!"
Sau một lúc suy tư về các phân viện của học viện Thất Hiền, cuối cùng Mục Vỹ hạ quyết tâm, chọn ra học viện mình muốn vào.
"Phong Hiền Viện!"
Hắn không bừa bãi chọn đại Phong Hiền Viện.
Mặc dù nhà họ Mục đã nắm Thổ Viện trong tay nhưng những người bên đó chắc chắn đều nghe theo lệnh của Mục Thanh Vũ, hắn không mời chào ai được.
Vậy thì chi bằng tiến vào Phong Hiền Viện, biến đó thành căn cứ cho nhân tài phe mình!
Sau giai đoạn không ngừng bổ sung nhân tài, thế lực của hắn sẽ có thể khởi bước.
Vì rất gấp nên Mục Vỹ lập tức đến học viện Thất Hiền ghi danh ngay sau khi hạ quyết tâm.
Không thể không thừa nhận rằng, diện tích của học viện Thất Hiền vượt xa dự đoán của hắn.
Khi đứng trước cổng học viện, đập vào mắt là một dòng bảy ký tự ngay ngắn trên cổng đại diện cho học viện Thất Hiền, vô cùng khí thế.
Cánh cổng dài một trăm mét chiếm trọn cả con phố.
Học viện Thất Hiền vốn được xây ở chính giữa Đế Đô, chỉ cách hoàng cung ở đó vài con phố, có thể nói là người giỏi đất thiêng.
Bên cạnh đó, làm Mục Vỹ choáng ngợp hơn hết là ngọn núi cao sừng sững trong học viện.
Đó là một ngọn núi cao khoảng ngàn mét với những ngọn núi nhỏ xung quanh, dù đứng ngoài cổng cũng thấy rõ mồn một.
Học viện Thất Hiền chiếm diện tích rất lớn, trong đó có một khu rừng có từ thời xa xưa, là một khu rừng rậm nguyên thủy thực sự.
Nghe nói một lão quái vật trong học viện đã vào dãy núi Phá Vân nhổ tận gốc một nhánh sơn mạch và chuyển vào đây.
Hơn nữa, hàng năm học viện sẽ bắt một lượng linh thú cấp cao nhất định về nuôi dưỡng để các đệ tử được rèn luyện thực tế.
Một học viện tụ tập những cao thủ hàng đầu của năm thế lực lớn làm thầy giáo như thế, vừa có những võ kỹ quý giá là trân bảo của năm thế lực lớn, vừa hội tụ những thầy luyện đan như Mạt Khánh Thiên, Mạt Vấn, không thiếu đan dược lẫn vũ khí có phẩm chất cao, lại còn là thánh địa vô số thiên tài đều hướng đến, hàng năm mà không đào tạo ra nhiều cao thủ tiếng tăm lẫy lừng mới quái.
"Học viện Nam Vân, học viện Thất Hiền, ha ha..."
Nhìn cánh cổng học viện Thất Hiền, nhớ lại học viện Bắc Vân – nơi mình từng làm việc, Mục Vỹ bật cười.
Vòng qua vòng lại, không ngờ cuối cùng hắn vẫn làm thầy.
Chỉ là lần này công việc làm thầy giáo của Mục Vỹ không phải chỉ đơn giản là giáo dục đệ tử.
Mời chào và phát triển đoàn thể đệ tử của mình, biến nó trở thành quân đội cho nhà họ Mục mới là quan trọng nhất!
"Tên điên đằng trước cút đi!"
Mục Vỹ đang xây dựng kế hoạch cho mục tiêu cao siêu vĩ đại của mình thì bị một tiếng mắng kéo về thực tại.
Hắn xoay người, trước mắt xuất hiện một cỗ xe ngựa khổng lồ lấp lánh.
Cỗ xe cao ba mét, dài khoảng năm mét trông như một gian phòng di động, bề ngoài được trang trí rất hoa lệ và sang trọng.
Nhất là linh thú kéo xe.
"Linh thú cấp năm – ngựa một sừng!"
Ngựa một sừng là một linh thú có trí thông minh, không mạnh về tấn công lắm nhưng có thể lực cao và ý thức trung thành với chủ nên rất được con cháu thế phiệt trong Đế Đô ưa chuộng.
"Dám mắng ta?"
Mục Vỹ xoay người đứng ngay giữa cổng không nhúc nhích, nghênh ngang nhìn cỗ xe ngựa sang trọng ấy.
"Tên thối tha kia, dám cản đường của Cửu hoàng tử à, ngươi muốn chết rồi phải không!"
Người đánh xe thấy Mục Vỹ cả gan không tránh ra, còn đứng giữa đường khiêu khích nhìn mình thì tức sôi máu, vỗ ngựa xông thẳng về phía hắn.
Tuy sức tấn công của ngựa một sừng không lớn nhưng sừng của nó lại rất cứng.
Dù sao cũng là linh thú cấp năm, không thể yếu được.
Đang lúc gã hầu đánh xe cho rằng cái sừng ngựa sắp đâm cho tên trước mắt đi đời nhà ma, kẻ nào dám cản xe của Cửu hoàng tử chính là tự đào mồ chôn cho mình.
Chương 204: Có kẻ gây sự
"Xùy!"
Thấy con ngựa một sừng kéo cả cỗ xe chạy nhanh đến, Mục Vỹ khịt mũi khinh thường, vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích như không muốn phản kháng.
Gã hầu đánh ngựa thấy cảnh này càng phấn khởi hơn.
"Tiểu Cúc, đâm chết tên khốn kiếp đó đi!"
Gã ra lệnh, ngựa một sừng tăng tốc.
Đây không phải lần đầu tiên xảy ra chuyện này. Trước đây cũng có một số người không biết sống chết dám cản xe ngựa của Cửu hoàng tử, không chịu nhường đường nên đều bị ngựa một sừng đâm cho thành tàn tật, thậm chí còn chết cả mấy người. Cuối cùng chuyện lớn hóa chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có.
Vậy nên học viện Thất Hiền không còn ai dám chặn xe giữa đường như vậy.
Tên này vừa nhìn đã biết là người mới, quần áo cũng thô sơ, nhất định không có hậu thuẫn, chết chắc rồi.
"Cút đi!"
Đột nhiên, Mục Vỹ trầm giọng hét lên, không thấy hắn làm gì nhưng ngựa một sừng lại nhanh chóng dừng lại, vó trước giơ thật cao.
"Rầm rầm!"
Thân hình khổng lồ của ngựa một sừng dựng đứng gần như tạo góc chín mươi độ với mặt đất, toàn thân đè lên cỗ xe đằng sau.
Cỗ xe ngựa sang trọng phát ra mấy tiếng rắc rắc, ầm ầm vỡ nát.
Hai người quần áo xốc xếch rơi ra khỏi xe.
Một người trong đó mặc trường bào màu bạc, mày kiếm mắt ưng, khuôn mặt nhợt nhạt làm người ta liên tưởng ngay đến mấy người túng dục quá độ.
Người còn lại là một nữ tử. Lúc này cả người cô ta chỉ có mấy miếng vải che mấy chỗ nhạy cảm, nhìn hai điểm đỏ trước ngực cùng vết cào trên cổ và thân, không khó để tưởng tượng vừa rồi hai người này đã làm gì trên xe.
"Chơi" trên xe kìa!
Mục Vỹ không thèm quan tâm đến họ, chỉ xoay người bỏ đi.
"Tiểu Quý Tử, ngươi muốn chết phải không, đánh xe kiểu gì thế hả?", nam tử mặt trắng tát vào mặt gã hầu vừa đứng dậy làm gã lại mất thăng bằng ngã xuống đất.
Hoàng Thượng Vũ nổi cơn xung thiên.
Vừa rồi hắn ta đang mây mưa trong xe, đến lúc hưng phất nhất thì Tiểu Quý Tử đánh xe càng lúc càng nhanh làm hắn ta sung sướng tột độ.
Ai ngờ chưa chạm đến đỉnh thì đột nhiên xe ngựa lật, đang phiêu phiêu trên thiên đường thì rớt xuống trần gian, sao hắn ta không nổi điên cho được?
"Cửu hoàng tử, chuyện này không phải do tiểu nhân đâu ạ!"
Tiểu Quý Tử che cái má sưng vù, mặt như đưa đám: "Là hắn... chính kẻ này đã cản xe ngựa của chúng ta đấy ạ!"
"Đứng lại!"
Thấy Mục Vỹ định bỏ đi, Hoàng Thượng Vũ tức không chịu nổi.
"Tiện dân thấp hèn kia, cản đường ta còn làm xe ngựa của ta bị lật mà dám bỏ chạy à? Trong học viện Thất Hiền này, ngươi có thể chạy đi đâu?"
"Ơ? Ngươi kêu ta à?"
Thấy dáng vẻ thở hổn hển của Hoàng Thượng Vũ, Mục Vỹ khoát tay rồi nói: "Xe ngựa của ngươi bị lật thì liên quan gì đến ta?"
"Sao không liên quan, do ngươi giở trò cả!", Tiểu Quý Tử chen vào.
"Tốt thôi, ngươi nói ta giở trò, vậy cho hỏi ngươi thấy ta làm không?"
Tiểu Quý Tử hoang mang lắc đầu.
"Ngươi có thấy ta dùng vũ khí gì để lật xe ngựa không?"
Gã lại lắc đầu.
"Thế có phải ta đâu!"
"Không đúng, vừa rồi ngươi hét lên làm ngựa một sừng giật mình!", Tiểu Quý Tử sực nhớ ra.
"Ồ? Theo lời tiểu huynh đệ này thì ta hét một cái là ngựa một sừng sợ tới mức tiểu ra phải không?"
"Không sai, đúng là thế!"
"Ha ha..."
Hắn bỗng cười phá lên, Hoàng Thượng Vũ hỏi: "Ngươi cười cái gì?"
"Ngươi tin à? Nhìn lại cảnh giới của ta xem, chỉ là Linh Huyệt tầng thứ nhất thôi, trong khi ngựa một sừng là linh thú cấp năm, ta hét một tiếng là hù được nó? Điêu, dù ngựa một sừng không mạnh về tấn công nhưng đâu đến nỗi dễ bị dọa thế?"
Nghe được lời giải thích của Mục Vỹ, Hoàng Thượng Vũ âm trầm mặt nhìn gã hầu của mình.
"Ngươi dám lừa ta?"
"Tiểu nhân không dám thưa ngài, tiểu nhân nào dám lừa ngài chứ!", Tiểu Quý Tử quỳ xuống dập đầu, không dám thở mạnh.
Gã biết rõ tính tình của chủ tử nhà mình.
Nói một câu làm hắn ta không hài lòng là giết ngay, quá thường thấy.
"Cửu gia, Tiểu Quý Tử một lòng trung thành với ngài, ta thấy tám phần mười là tên đó giở trò gì rồi!", nữ tử quyến rũ bên cạnh Hoàng Thượng Vũ bỗng dưng uốn éo cơ thể như rắn nước, lấn người đến.
Nữ tử kia nhìn Mục Vỹ, nói: "Tên này ăn mặc mộc mạc thế này chắc cũng chỉ là thứ cặn bã trong học viện Thất Hiền thôi, hay cứ giết đi ạ, vừa rồi người ta chưa hưởng thụ xong cơ mà!"
Nói rồi nữ tử dán sát "hung khí" khổng lồ của mình lên vai của Hoàng Thượng Vũ.
Người hắn ta tức khắc nóng ran, dục vọng lại dâng lên.
"Bảo bối đã nói như vậy thì giết đi!"
Hoàng Thượng Vũ mỉm cười, giết người mà như giết một con kiến.
"Ồ? Giết ta?"
Mục Vỹ lắc đầu cười mỉa.
Không ngờ ngày đầu đến học viện Thất Hiền đã gặp phải chuyện phiền phức thế này.
Bị nghĩ là một con chó cản đường hắn đã nhịn rồi.
Giờ thì tên này còn đòi giết hắn như giết chó.
Chương 205: Vị trí trưởng lão
"Trước tiên, ta mới đến học viện Thất Hiền nên không muốn gây rắc rối, và ta không chọc giận gì ngươi, ngươi..."
"Thôi đi!"
Hoàng Thượng Vũ ngắt lời Mục Vỹ: "Từ trước đến giờ ngựa một sừng của ta luôn ôn hòa, hôm nay lại nóng nảy như thế chắc là do chướng mắt ngươi nên mới nổi giận làm ta cũng bị ảnh hưởng theo. Đương nhiên ta sẽ không trừng phạt ngựa một sừng của ta rồi, nhưng ngươi thì phải gánh hậu quả".
"Hậu quả là... chết?"
"Đúng!"
Mục Vỹ cười phá lên!
Đầu óc tên này đúng là úng phân!
Ban đầu đã không muốn chấp nhặt với ngươi nhưng xem ra phải ầm ĩ ngay ngày đầu đến học viện rồi.
Hoàng Thượng Vũ chắp tay lại, trêu cợt nhìn Mục Vỹ.
"Xích Kim Chi Nhẫn".
Quát một tiếng, một luồng sáng màu vàng xuất hiện trong tay hắn ta. Luồng sáng vàng sắc bén bắn thẳng tới Mục Vỹ.
"Hay đấy!"
Lần này ra ngoài Mục Vỹ không để Thanh Trĩ và Thanh Sương đi theo. Hai cô này ngày nào cũng theo dõi hắn như theo dõi tù phạm, không thật lòng nghe theo lệnh hắn nên rất phiền.
Mục Vỹ bước ra đối đầu trực diện với Hoàng Thượng Vũ, sấm sét màu xanh trong tay nổ ra, đánh tới.
Từ khi tu luyện đến tầng thứ tư của Thiên Lôi Thần Thể Quyết, trong cơ thể hắn đã tích lũy được kha khá sức mạnh sấm sét.
Tại tầng thứ tư này, võ giả có thể biến hóa sấm sét ra hình dạng theo như ý muốn.
Sấm sét bắn ra trong chớp mắt, ánh chớp tỏa ra bốn phía.
Ở đòn công kích của Hoàng Thượng Vũ có sự cứng cáp của kim loại, nhưng dù là kim loại cứng đến đâu cũng như một tờ giấy mỏng manh trước thuộc tính sấm sét vô địch, trấn áp mọi tà ác trên thế gian.
"Ầm!"
Một tiếng nổ nặng nề vang lên, sấm sét lan tràn ra xung quanh kéo theo tiếng thét đau đớn.
Hoàng Thượng Vũ run cầm cập ngã xuống đất, không động đậy nổi, toàn thân bị sấm sét bao phủ, cơ thể co giật không ngừng như bị động kinh.
"Ngươi... ngươi ngươi..."
Tiểu Quý Tử nhìn trân trối, lắp bắp nói: "Ngươi dám đánh Cửu hoàng tử, ngươi muốn chết à!"
Gã biết Cửu hoàng tử có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ hai, là một võ giả rất mạnh thế mà lại bị Mục Vỹ hạ gục chỉ bằng một chiêu.
"Hừ, cũng chưa giết hắn mà?", Mục Vỹ bĩu môi: "Mà mạng của hai ngươi chắc không quý như mạng hắn đâu nhỉ?"
Thấy hắn đưa mắt sang mình, Tiểu Quý Tử và nữ tử quyến rũ giật mình, bất giác nín thở.
"Nói cho tên này biết ta là thầy Mục Vỹ của Lôi Phong Viện, muốn báo thù cứ đến đấy tìm ta".
Mục Vỹ bỏ lại một câu rồi nghênh ngang bỏ đi.
"Lôi Phong Viện... ngươi chết chắc rồi!"
Nhìn bóng lưng hắn, Tiểu Quý Tử chửi rủa rồi vội kéo chủ tử của mình lên, chạy tới Kim Viện.
Kim Viện nằm trong học viện Thất Hiền, nằm dưới sự quản lý của hoàng thất.
Chỉ cần đến Kim Viện gọi thầy giáo thuộc phe hoàng thất đến, tên Mục Vỹ đó rồi cũng phải quỳ xuống cầu xin tha thứ thôi.
Một bên khác, Mục Vỹ sải bước đi dạo trong học viện Thất Hiền.
Không thể phủ nhận rằng học viện Thất Hiền rất rộng lớn, trong đây còn có một mô hình dãy núi nhỏ, quả là một phong cảnh nên thơ.
Bên cạnh đó, bảy viện của học viện Thất Hiền tách biệt với nhau như một thể độc lập, có điều trên đường đi Mục Vỹ nhìn thấy rất nhiều cảnh gây gổ thậm chí là đánh nhau.
"Đúng là tuổi trẻ bồng bột..."
Nhìn những người kia lao vào đấm đá, Mục Vỹ lắc đầu.
Có thể nói rằng năm trên bảy viện nằm trong tay năm thế lực lớn, những người trong đó đều là võ giả tương lai của năm thế lực lớn.
Đánh nhau gây hại đến bản thân những người này là chuyện nhỏ, năm thế lực đứng sau là chuyện lớn. Bọn này bị lợi ích làm cho mụ mẫm cả rồi.
"Há, Mục lão đệ!"
Mục Vỹ đang đi trong học viện thì bị một tiếng kêu làm sởn cả gai ốc.
"Lão Mạt, lần nào cũng thế, ông đừng làm vậy nữa được không? Dù gì ông cũng là thầy luyện đan sáu sao, phải có phong độ của đại sư chứ!"
"Không sao không sao, bọn nịnh nọt kia ta đách thèm quan tâm, dám làm phiền ta thì ta cho nổ banh xác. Ta chỉ thế này với cậu thôi".
Đại sư Mạt sảng khoái cười, rất vui vì Mục Vỹ đã đến học viện.
"Ta biết ngay cậu sẽ không ở thành Bắc Vân lâu mà, là vàng ắt tỏa sáng. Ta chỉ muốn ở bên cậu mỗi ngày thôi!"
Ở bên mình mỗi ngày?
Nghe thấy câu này của đại sư Mạt, Mục Vỹ gạt tay ông ấy ra, trừng mắt lên: "Ông định làm gì?"
"Hả?"
"Ối trời ơi, đừng nói mấy cái này nữa. Cậu chưa quen thuộc với học viện Thất Hiền, ta dẫn cậu đi tham quan nhé".
"Ông dẫn ta đi tham quan?", Mục Vỹ quan sát Mạt Vấn, hỏi: "Lão Mạt, vừa rồi ta thấy nhiều vụ đánh nhau lắm, cái học viện này loạn chết đi được, ông không sợ sao?"
"Cậu đừng lo, trong bảy viện, năm thế lực lớn nắm giữ năm viện Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, còn Lôi Phong Viện và Phong Hiền Viện thì trộn lẫn nhiều thế lực nhưng ta là trưởng lão trong hội trưởng lão của bảy đại viện đấy nhé. Bọn nó mà không nghe lời, ta cho cuốn gói ngay”.
Trưởng lão trong hội trưởng lão?
"Đừng xem thường chức vụ trưởng lão trong hội trưởng lão. Trưởng lão của học viện này có thể tự trục xuất đệ tử, không cần biết là con cháu nhà ai, làm gì, thích trục xuất là trục xuất!"
"Kiểu trưởng lão như thế chắc ít lắm nhỉ?"
"Không nhiều không nhiều, năm thế lực lớn chiếm năm vị trí, nhưng năm trưởng lão này không có quyền lực lớn như ta, dù toàn là người có thân phận hiển hách. À, đại ca ta là trưởng lão có quyền thế lớn nhất nhóm mấy trưởng lão còn lại đấy".
Mạt Khánh Thiên là thầy luyện đan bảy sao, đương nhiên có tư cách trở thành người đứng đầu năm trưởng lão.
Bình luận facebook