-
Chương 261-265
Chương 261: Gọi người tới
Đột nhiên Mục Vỹ cảm thấy bên cạnh có thêm mấy cận vệ cũng không tồi. Có Lâm Hiền Ngọc và hai tỷ muội Thanh Trĩ Thanh Sương, hắn chỉ cần ra lệnh là đủ, ngồi mát ăn bát vàng!
“Đi!”
Trịnh Thành Vân nghe thấy mình phải tới phủ nhà họ Mục lập tức tỏ vẻ mếu máo cầu xin. Thế nhưng bị Lâm Hiền Ngọc đè lại, lão ta không thể phản kháng.
“Đại hộ pháp, đại hộ pháp. Bọn ta tới rồi!”
Đúng lúc Lâm Hiền Ngọc định lôi Trịnh Thành Vân rời đi, hai người Cảnh Tân Vũ và Hiên Viên Giá lại xông tới, cười tủm tỉm đón lấy Trịnh Thành Vân.
Lâm Hiền Ngọc nhìn hai người họ bằng ánh mắt kỳ quái.
Đại hộ pháp?
Từ bao giờ gã lại có thêm cái tên này!
“Ha ha, đại hộ pháp. Sau này ngài chính là hộ pháp đứng đầu bên cạnh sư phụ. Hai người bọn ta là bộ đôi hộ pháp át chủ bài!”
Hai người kia khoe cơ bắp vạm vỡ, vẻ mặt kiêu ngạo nói.
“Nếu gặp phải đám tôm tép kia, chỉ cần bọn ta đứng im một chỗ đã doạ được rồi. Không được thì để bọn ta ra tay, không đánh lại được thì lại mời ngài lên”.
Thấy bộ dạng đắc ý của hai người họ, Lâm Hiền Ngọc không hiểu ra sao.
“Hai người các trò muốn làm hộ vệ hả? Ít ra cũng phải có tu vi cao hơn ta chứ?”, Mục Vỹ khinh bỉ xua tay, không nhịn được nói: “Cút sang một bên, không rảnh chơi với các trò”.
“Chúng trò không nói đùa với thầy!”
Cảnh Tân Vũ và Hiên Viên Giá đều không chịu buông tay, kiên trì tóm chặt cánh tay của Trịnh Thành Vân.
Thấy bọn họ như vậy, Mục Vỹ bất đắc dĩ cười khổ, đành phải quay người rời đi.
Hai đứa nhóc này còn tưởng đứng cạnh mình oai phong lắm.
Nhưng bọn họ không hề hay biết thực tế nguy hiểm tới mức nào.
“Đi thôi!”
Hắn thở dài đi trước dẫn đường rời khỏi đám đông.
“Mục Vỹ!”
Giờ phút này, Khô Du Chá vẫn bị hai người Thanh Trĩ Thanh Sương cầm chân.
“Ngươi không dám đánh với ta cũng được. Nhưng ba tháng sau sẽ bắt đầu cuộc thi của các lớp cao cấp trong Lôi Phong Viện. Nếu ngươi có thể khiến lớp chín trung cấp thăng lên cao cấp, khi đó ngươi chính là thầy giáo cao cấp của Lôi Phong Viện. Giáo viên của các lớp cao cấp cũng sẽ tham gia thi đấu”.
“Nếu ngươi tự thấy mình có bản lĩnh thì hãy giúp lớp chín trung cấp thăng lên lớp chín cao cấp đi. Ta và ngươi sẽ chiến một trận trong cuộc đấu giữa các giáo viên, khiến ngươi mất hết mặt mũi!”
“Năm nay không được thì đợi sang năm, sang năm không được ta lại đợi sang năm nữa. Chỉ sợ cả đời này ngươi cũng không thể khiến lớp chín trung cấp thăng lên cao cấp được thôi”.
Cuộc thi giữa các lớp cao cấp?
Cuộc thi giữa các giáo viên?
Không phải Mục Vỹ không biết chuyện này, nhưng hiện giờ Khô Du Chá nhắc tới rõ ràng là đang khiêu khích hắn.
Không thể không nói, muốn các học trò từ cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất tăng lên tầng thứ ba trong vòng ba tháng là rất khó!
Còn khó hơn tăng từ cảnh giới thân xác lên cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất gấp mười lần.
Nhưng ý đồ khiêu khích của đối phương quá rõ ràng, Mục Vỹ có muốn trốn tránh cũng không thoát được.
“Các học trò lớp chín trung cấp, người ta muốn giẫm lên mặt mũi các trò thì các trò phải làm gì?”
“Giẫm trả lại!”
“Lớp chín vô địch!”
“Bóp chết bọn hắn!”
Toàn bộ người của lớp chín đều hô vang.
“Được rồi, ta đi trước đây. Nên làm gì thì làm đi!”, Mục Vỹ khoát tay rời đi.
Thấy thế, Thiết Phong xua tay nói: “Mau trở về đi. Hiện giờ lớp chúng ta là lớp chín trung cấp, mọi người cần tranh thủ đột phát cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba mới được. Sau này trở thành học trò của lớp cao cấp thì lớp ba, lớp sáu cao cấp gì đó đều sẽ trở thành đối thủ của chúng ta!”
“Được!”
Thiết Phong vừa dứt lời, đám học trò lớp chín trung cấp đều bừng bừng ý chí.
Lúc trước bọn họ vẫn luôn cho rằng bản thân là rác rưởi, là phế vật, nhưng hiện giờ thì không!
Dù không phải vì chính mình, bọn họ cũng phải nỗ lực vì Mục Vỹ, vì người thầy bọn họ kính yêu!
Nhà họ Mục ở Đế Đô.
Mục Vỹ vừa bước vào, lão quản gia đã vội vàng chạy ra đón.
“Li thúc mời các vị phu nhân và thiếu gia của các nhánh tới đây giúp tôi”.
“Ý của thiếu trưởng tộc là…”
Mục Li là lão quản gia của nhà họ Mục, không biết võ công nhưng lại nắm giữ quyền lực không nhỏ.
Theo như Mục Vỹ được biết, trước giờ Mục Li luôn được Mục Thanh Vũ tin tưởng. Mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều giao cho ông ta xử lý.
Bản thân hắn cũng không nhìn thấu người này, nhưng đã được Mục Thanh Vũ coi trọng như vậy thì chắc chắn không hề đơn giản, cứ đối xử cung kính là được.
“Li thúc cứ kệ ta. Hôm nay ta muốn dùng đến quyền lợi của thiếu trưởng tộc”.
“À được rồi!”, Mục Li đáp lại một tiếng rồi bắt đầu gọi người tới.
Đám người Lâm Hiền Ngọc, Thanh Trĩ, Cảnh Tân Vũ đứng sau cũng không hiểu chuyện gì.
Rốt cuộc Mục Vỹ muốn làm gì?
Chẳng mấy chốc, các phu nhân và con cháu đang ở trong tộc đều lần lượt xuất hiện.
Đại phu nhân, nhị phu nhân, tam phu nhân, tứ phu nhân dẫn theo con trai đứng trong sảnh lớn nhà họ Mục.
“Mục Vỹ ngươi muốn làm gì? Sao lại gọi bọn ta tới? Đừng tưởng ngươi là thiếu trưởng tộc thì có thể lạm dụng chức quyền”, đại phu nhân lên tiếng trước tiên.
Nhị phu nhân lập tức tiếp lời: “Dù là trưởng tộc, nếu không có việc gì cũng không thể đùa giỡn bọn ta. Nếu hôm nay ngươi không có việc gì, bọn ta sẽ bẩm báo lại với trưởng tộc!”
“Đại phu nhân và nhị phu nhân đừng vội. Hôm nay ta mời mọi người tới đương nhiên là có việc, hơn nữa còn liên quan tới tương lai hưng suy và vinh nhục của nhà họ Mục chúng ta. Vậy nên mong các vị phu nhân hãy phối hợp”.
Việc liên quan tới tương lai hưng suy và vinh nhục của nhà họ Mục?
Nghe thấy vậy, đám người đều sững sờ.
Rốt cuộc là có chuyện gì?
Chương 262: Trừng phạt
Mục Vỹ ho khan vài tiếng rồi nói: “Có người đã đút lót nhân sĩ trong học viện Thất Hiền để đuổi ta - thiếu trưởng tộc của các vị ra khỏi học viện, điều này đã khiến nhà họ Mục mất sạch thể diện”.
“Đây là sự khiêu khích với nhà họ Mục và tất cả các vị”.
“May là ta đã bắt được người đó, hơn nữa còn đưa tới đây hôm nay”.
Mục Vỹ dứt lời, Lâm Hiền Ngọc đã áp tải Trịnh Thành Vân đi ra.
Không biết trong miệng Trịnh Thành Vân bị nhét thứ gì mà lão ta chỉ có thể ưm ưm, chứ không nói được câu nào.
“Chính là ông ta, Trịnh Thành Vân - phó phụ trách của khối sơ cấp tại Lôi Phong Viện. Ông ta muốn làm ta mất mặt rồi đuổi khỏi học viện, vì thế hôm nay ta đã dẫn ông ta tới”.
Mục Vỹ nói tiếp: “Hơn nữa, phó phụ trách Trịnh đã nhận là có người sai khiến ông ta làm như vậy. Người này chính là một trong số các vị ở đây. Hôm nay, ta mong bà ta dám đứng ra. Chứ để ta lôi ra thì e mọi người sẽ mất hết mặt mũi đấy”.
Dứt lời, Mục Vỹ lẳng lặng đứng đó, không nói gì nữa.
Hắn biết sẽ có người lên tiếng ngay thôi.
Đại phu nhân mở lời trước tiên: “Mục Vỹ, cậu láo quá rồi đấy! Phó chủ nhiệm Trịnh là phó phụ trách khối sơ cấp của Lôi Phong Viện, cậu làm thế này định để nhà họ Mục đối đầu với Lôi Phong Viện ư?”
“Mục Vỹ, cậu là thiếu trưởng tộc mà lại nghe lời người ngoài xúi giục nghi ngờ người nhà, đó mới là nỗi nhục của gia tộc ta đấy”, nhị phu nhân lập tức phụ hoạ theo.
“Thiếu trưởng tộc Mục!”, tam phu nhân lạnh lùng nói: “Chuyện này chưa có bằng chứng gì mà cậu đã gọi chúng ta tới, cậu có vẻ hơi lạm dụng thân phận thiếu trưởng tộc của mình quá rồi”.
Mục Vỹ vẫn không nói gì, chỉ im lặng chờ ba vị phu nhân nói xong, hắn mới mỉm cười.
“Xem ra ba vị phu nhân đều không hài lòng về ta, tốt lắm!”
Mục Vỹ vẫn giữ nụ cười trên môi, nói: “Ta từ thành Bắc Vân đến thành Nam Vân nhưng không mưu đồ gì cả, vị trí thiếu trưởng tộc nhà họ Mục ta cũng không ham, mà là Mục Thanh Vũ bắt ta làm”.
“Nhưng ta không ham là việc của ta, còn các vị vì thế mà ra tay với ta thì ta không thể chấp nhận được. Ngày đầu tiên ta đến nhà họ Mục, ta đã nói rõ rồi. Nếu mọi người muốn chung sống hoà thuận thì ta hoan nghênh, nhưng nếu có ai dám động vào ta thì ta sẽ trả lại gấp mười lần”.
Nói rồi, Mục Vỹ quét mắt nhìn mọi người rồi lạnh giọng nói: “Bây giờ, ai sai khiến Trịnh Thành Vân thì nhận đi, ta sẽ bỏ qua. Nếu để ta lôi ra thì đừng trách Mục Vỹ ta ra tay tàn nhẫn”.
Ánh mắt nhìn mọi người của Mục Vỹ dần lạnh đi.
Hắn chưa bao giờ mềm lòng, đặc biệt là với người muốn hãm hại hắn.
“Không ai đứng ra nhận đúng không?”
Mục Vỹ lắc đầu nhìn bọn họ: “Ta đã cho các người cơ hội rồi nhé. Lúc trước, các người đã ám sát ta một lần, giờ thêm trò này nữa thì ta sẽ gộp cả nợ cũ lẫn mới rồi tính một thể nha”.
“Đại phu nhân!”
Mục Vỹ khẽ gọi, giọng điệu cao ngất: “Lần ta bị ám sát ở Thiên Chi Các, hình như ông chủ Thiên Cực Du là võ giả mà bà từng cứu ở thành Cổ Nguyệt mười lăm năm trước thì phải. Nhiều năm qua, Thiên Chi Các có thể lên như diều gặp gió và trở thành tửu lâu nổi tiếng ở thành Nam Vân, có vẻ bà cũng bỏ ra không ít công sức nhỉ!”
“Nhị phu nhân, Trịnh Thành Vân là người ở trong gia tộc nhà bà từ hai mươi năm trước. Thời gian qua, dưới sự hỗ trợ của bà, ông ta đã trở thành một phó phụ trách ở Lôi Phong Viện, còn tiến vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm. Bà đã bỏ ra nhiều công sức như vậy, nên chắc giờ đang rất đau lòng khi nhìn thấy bộ dạng này của ông ta đúng không?”
Hai câu nói này của Mục Vỹ khiến đại phu nhân và nhị phu nhân tái mặt.
Đến trưởng tộc cũng chưa chắc đã biết chuyện này, vậy Mục Vỹ đã nghe ngóng được từ đâu?
“Cậu nói láo!”, đại phu nhân nổi giận đùng đùng: “Mục Vỹ, nếu cậu còn ăn nói bừa bãi nữa, nhất định ta sẽ bẩm báo với trưởng tộc để ông ấy trừng trị cậu”.
“Đúng thế!”, nhị phu nhân lập tức bực bội quát: “Cậu mới đến đây chưa được bao lâu, mối quan hệ giữa mọi người rắc rối phức tạp, cậu thì biết từ đâu đến đâu? Tưởng nắm được một vài chuyện thì có thể càn quấy ở đây ư?”
“Ta càn quấy?”
Bạt bạt…
Mục Vỹ vỗ tay, mấy người bên ngoài cửa được áp giải vào.
Trông thấy mấy người đó, đại phu nhân và nhị phu nhân biến sắc mặt.
Bình thường, những người này đều là tai mắt linh hoạt của bọn họ ở thành Nam Vân, vậy mà đều bị Mục Vỹ tóm được.
“Mục Vỹ, cậu…”
“Bây giờ các bà còn gì để nguỵ biện nữa không?”
Nếu là trước kia, sau khi tra ra được những tin tức kia, Mục Vỹ đã không nói một câu mà đánh cho hai mụ tiện nhân này một trận rồi.
Nhưng bây giờ nhà họ Mục vẫn do Mục Thanh Vũ quản lý, nên hắn không tiện ra tay.
“Hừ, cậu tưởng có thể gây khó dễ cho ta được ư?” đại phu nhân kiêu ngạo nói: “Ta là con gái của chủ hiệu buôn Bắc Vận, hai mươi phần trăm các giao dịch của nhà họ Mục đều dựa vào sự vận hành của hiệu buôn này, cậu dám động vào ta không?”
“Ta là…”
Bạt…
Thấy đại phu nhân đang khoe khoang vị thế của nhà đẻ mình, nhị phu nhân cũng lập tức tiếp lời.
Nhưng mụ ta còn chưa nói hết câu, một tiếng bạt tai đã vang lên.
CHương 263: Cường thê
Âm thanh này vô cùng nhức nhối.
Mục Vỹ giơ tay lên rồi đánh xuống.
Trên má của đại phu nhân hằn một vệt tay rõ ràng.
Trời…
Trông thấy Mục Vỹ tát đại phu nhân, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến sững sờ.
“Đúng là không biết xấu hổ!”
Mục Vỹ xua tay rồi mắng: “Ta đã nói rồi, tốt nhất là bà nên thừa nhận, không thì đừng trách ta không nể tình”.
“Mục Vỹ, ngươi dám đánh ta?”
“Ta còn muốn giết bà nữa kia, chứ tát một phát thế này còn nhẹ chán, đây mới chỉ là bắt đầu thôi. Đại phu nhân, bà tự ý mưu sát thiếu trưởng tộc, ta không trừng trị bà thì để Mục Thậm Minh chịu phạt thay bà, ta chỉ chặt một cánh tay của hắn thôi”.
Cái gì!
Nghe thấy Mục Vỹ nói vậy, đại phu nhân đờ ra tại chỗ.
Không chỉ có đại phu nhân, mà các vị phu nhân khác cũng trố mắt ra nhìn.
Lần này, Mục Vỹ thật sự nghiêm túc, chứ không còn đùa cợt nữa!
Bọn họ cứ tưởng hắn sẽ có những hình phạt nhỏ thôi, ai dè hắn lại làm lớn chuyện lên như thế này.
Mục Li là quản gia lâu năm ở nhà họ Mục, ông ta luôn đứng một bên nhưng không nói gì, tuy nhiên ánh mắt ông ta nhìn Mục Vỹ ngày một rực sáng.
Thiếu trưởng tộc là thân phận tượng trưng cho tương lai của nhà họ Mục, dẫu sao Mục Vỹ cũng từ thành Bắc Vân tới đây nên bị kỳ thị cũng là chuyện thường tình.
Nhưng nếu hắn cứ bị khinh khi mãi như vậy thì sau này chắc chắn không thể trở thành trưởng tộc thật sự của nhà họ Mục được.
Điều mà một gia tộc lớn như nhà họ Mục cần không chỉ là một trưởng tộc nhân từ, hơn cả phải là một trưởng tộc quyết đoán.
“Mục Vỹ, ngươi dám!”
“Sao không dám?”, Mục Vỹ hỏi ngược lại: “Ta là thiếu trưởng tộc, địa vị trong gia tộc chỉ đứng sau trưởng tộc và vài vị trưởng lão. Hôm nay dù có những người đó ở đây, ta cũng vẫn có quyền quyết định của thiếu trưởng tộc. Nếu không chẳng phải địa vị này không có giá trị gì sao?”
“Ngươi…”
“Lâm Hiền Ngọc!”
“Có thuộc hạ!”
“Chặt một cánh tay của Mục Thậm Minh cho ta!”
“Vâng!”
Mục Vỹ chặt đứt một tay của Mục Thâm Minh, nhưng vẫn có thể nối lại. Nhưng hắn muốn Mục Thậm Minh chịu chút khổ cực, để lấy đó làm một lời cảnh cáo.
“Mục Vỹ, ngươi…”, đại phu nhân đã bốc hoả lên đầu.
A…
Nhưng lúc này đã có một tiếng kêu thảm thiết vang lên, mặt Mục Thậm Minh tái nhợt, một cánh tay lìa ra, mặt gã vã mồ hôi.
“Mục Vỹ, nhất định ta sẽ báo cáo chuyện này cho trưởng tộc”.
“Tuỳ bà!”
Mục Vỹ nhún vai rồi quay lại nhìn nhị phu nhân. Mụ ta có hai người con trai là Mục Phương Ngọc và Mục Khuynh Thiên, mà Mục Khuynh Thiên chính là người mà lần trước Mục Vỹ đã dạy cho một bài học.
“Nhị phu nhân, bà có hai người con trai nên chọn một đứa đi”.
“Nếu ta không chọn thì sao?”, nhị phu nhân lạnh giọng hỏi.
“Đơn giản thôi, ta sẽ chặt tay của cả hai luôn”.
“Mẹ…”
Nghe thấy vậy, Mục Khuynh Thiên khóc lóc, kéo áo mẹ mình, người y bắt đầu run như cầy sấy.
“Đúng là chẳng ra làm sao, đứt tay vẫn nối lại được cơ mà, xem con khóc lóc ra cái dạng gì rồi. Nếu con được một phần tính cách của huynh trưởng con thôi thì vị trí thiếu trưởng tộc này đã không rơi vào tay kẻ khác”.
“Hả? Nhị phu nhân nói thế ý chê ta không thích hợp làm thiếu trưởng tộc ư? Được thôi, Lâm Hiền Ngọc, chặt cả hai tay của Mục Khuynh Thiên cho ta, coi như bù cho đại ca Mục Phương Ngọc của hắn luôn”.
“Mẹ…”, nghe thấy vậy, chân Mục Khuynh Thiên mềm nhũn, y ngã quỵ xuống.
“Đồ kém cỏi, đứng lên cho ta!”
“Mẹ…”
“Khóc? Khóc thì có tác dụng gì?”, Mục Vỹ cười nói: “Làm sai thì phải trả giá thôi. Đại phu nhân và nhị phu nhân là trưởng bối nên ta không tiện trừng phạt, các người là con đương nhiên phải chịu thay rồi”.
“Được, làm đi! Mục Vỹ, chuyện ngày hôm nay chưa xong đâu”, nhị phu nhân lạnh mặt, quay người đi không nhìn nữa.
Lâm Hiền Ngọc bước tới, nhìn Mục Khuynh Thiên bằng vẻ mặt vô tình.
“Khoãn đã!”
Đúng lúc này, đột nhiên có một giọng nói ngăn cản vang lên.
Người đó đeo trường kiếm sau lưng, bước tới.
Người này có tướng mạo sương gió, đôi môi bàng bạc, trông khá giống Mục Khuynh Thiên.
“Mục Phương Ngọc!”
“Đại ca!”
Thấy Mục Phương Ngọc xuất hiện, Mục Khuynh Thiên mừng rỡ như nhìn thấy cứu tinh, y lau nước mắt rồi mau chóng đứng dậy.
“Thiếu trưởng tộc, cậu chưa báo chuyện này với trưởng tộc đã tự ý trừng phạt, như vậy có bất kính với trưởng tộc không?”, Mục Phương Ngọc hỏi thẳng.
“Bất kính?”
Mục Vỹ bật cười.
“Mục Phương Ngọc, ta thấy hình như ngươi không biết quyền lợi của thiếu trưởng tộc thì phải? Ta có quyền tự xử lý việc này, từ lúc ta vào nhà họ Mục đến nay, bất kể là trưởng tộc hay các vị trưởng lão, đều không một ai xuất hiện, ngươi không thấy lạ sao? Thật ra trưởng tộc đã ngầm cho phép hành vi của ta rồi”.
“Dẫu sao giết thiếu trưởng tộc cũng như phá hoại tương lai của gia tộc. Chuyện lớn thế này mà chỉ phạt chặt đứt một cánh tay là rất nhẹ rồi, không phải sao?”
Nhẹ?
Mục Vỹ nói câu này một cách rất hời hợt.
“Thiếu trưởng tộc, chuyện này cần điều tra rõ ràng đã, nếu không sẽ khiến kẻ khác có ý đồ xấu muốn gây chia rẽ mối quan hệ trong nội tộc”.
“Điều tra rõ ràng? Ta đã điều tra rất rõ rồi, lẽ nào ngươi nghi ngờ năng lực của ta?”
“Không dám!”
“Thế thì tốt! Nếu ngươi đã đến rồi thì Mục Khuynh Thiên không cần chịu phạt thay ngươi nữa, ngươi tự làm hay để ta giúp?”
Mục Vỹ hỏi một cách chắc nịch.
Mục Phương Ngọc không ngờ Mục Vỹ lại cường thế như vậy, hắn không cho hắn ta một cơ hội nào để giải thích và phân tích cả.
Nói là làm!
Lần này, Mục Vỹ quyết không nương tay!
Chương 264: Ghim thù
“Mục Vỹ, có nhất thiết phải làm đến mức tuyệt tình như vậy không?”, Mục Phương Ngọc đã không thể nhịn được cơn tức trong lòng nữa, lạnh giọng hỏi.
Tuyệt tình?
Mục Vỹ bật cười.
“Bọn họ hết lần này đến lần khác phái người đi giết ta, mà bây giờ ngươi còn nói ta tuyệt tình? Mục Phương Ngọc, mẹ kiếp! Ngươi đừng có tỏ ra là người bị hại ra nữa!”
Mục Vỹ tức giận mắng to: “Ta đã cho bọn họ cơ hội nhưng không một ai trân trọng. Bây giờ, người đồng ý chịu phạt hay phản kháng đây?”
“Mục Vỹ, tuy bây giờ ngươi là thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục, nhưng chưa đến lượt ngươi giải quyết chuyện của gia tộc đâu”.
“Đến lượt hay không ta không cần biết, nhưng ít nhất thì bây giờ ta sẽ xử lý chuyện này”.
Mục Vỹ cười lạnh nói: “Mục Phương Ngọc, nếu bây giờ ngươi ngoan ngoãn nhận sai và tự chặt một tay thì đây sẽ chỉ là sự trừng phạt nho nhỏ. Còn nếu ngươi không biết điều, thì thứ bị đứt không chỉ là một cánh tay đâu!”
“Ngươi…”
“Ngươi cái gì mà ngươi?”
“Đại ca!”, Mục Khuynh Thiên đã vã mồ hôi khắp mặt, cụt tay có thể nối lại được, nhưng thực lực của y chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.
“Mục Vỹ, nếu ngươi đã quyết làm vậy thì đừng hối hận”.
“Lắm lời thế nhỉ! Thanh Sương, Thanh Trĩ, chặt một tay của hắn để trừng phạt cho ta!”
“Vâng!”
“Ta tự làm!”
Bây giờ, Mục Vỹ là thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục nên hắn ta không thể không tuân theo. Nếu hắn ta phản kháng sẽ chỉ tạo cơ hội cho Mục Vỹ tác oai tác quái thêm.
Mục Phương Ngọc lạnh mặt, dựng bàn tay thành đao rồi chém xuống.
Rắc một tiếng, hắn ta tái mặt, không nhịn được hít vào một hơi lạnh.
Nỗi nhục của ngày hôm nay chắc chắn hắn ta sẽ bắt Mục Vỹ trả lại gấp bội!
“Ta đi được chưa?”
“Được rồi!”, Mục Vỹ cười nói: “Mục Phương Ngọc, ta biết ngươi đang nghĩ gì trong đầu. Nhưng ta thật lòng khuyên ngươi tốt nhất đừng làm những chuyện ngu xuẩn”.
“Chuyện ngu xuẩn? Chính mình đang làm những chuyện như vậy mà vẫn còn rảnh rỗi dạy dỗ người khác?”
Nghe thấy vậy, Mục Vỹ mỉm cười nhưng không để tâm.
Lần đầu tiên đến nhà họ Mục, hắn đã xác định rõ lập trường của mình. Nhưng các thế lực nhỏ trong gia tộc quá rắc rối, nên thái độ của hắn chưa làm họ thức tỉnh.
Chuyện hắn làm lúc này là để tỏ rõ thái độ của mình.
Nếu ai còn dám giờ trò thì lần sau không chỉ đơn giản là chặt tay như thế này.
Xong việc, các vị phu nhân ai về nhà nấy.
Đại phu nhân đã tức đến run người, thấy con trai mình bị đứt một tay, mặt mày tái xanh, bà ta càng nổi giận hơn.
“Mẹ, con không sao!”
“Không sao? Đúng là đứt tay vẫn có thể nối lại được, nhưng sẽ để lại di chứng cho những lần tăng tu vi về sau, sao con có thể nói không sao được chứ?”
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì hết, mẹ sẽ lo chuyện này. Thậm Minh, con hãy nghỉ ngơi thật tốt, không phải lo lắng gì hết!”
“Vâng!”
Cùng lúc đó, Mục Khuynh Thiên vừa rên rỉ vừa nhìn mẹ mình trong phòng của nhị phu nhân.
Mục Phương Ngọc thì sa sầm mặt, không nói gì.
“Phương Ngọc…”
“Mẹ yên tâm, Mục Vỹ không ảnh hưởng đến con đâu”.
“Phương Ngọc, mẹ biết trong lòng con không phục. Mẹ cũng không biết phụ thân con nghĩ gì mà lập Mục Vỹ làm thiếu trưởng tộc nữa!”, nhị phu nhân an ủi nói: “Nhưng con yên tâm, mẹ còn sống ngày nào thì Mục Vỹ đó đừng mơ trở thành trưởng tộc được”.
“Con biết! Hắn không thể trở thành trưởng tộc của nhà họ Mục được đâu!”
Xử lý xong việc của gia tộc, Mục Vỹ vui hẳn lên. Hắn thả Trịnh Thành Vân về học viện, dẫu sao lão ta cũng là thầy giáo của Lôi Phong Viện, nếu giết lão ta thì hắn sẽ gặp khá nhiều phiền phức.
Mục Vỹ vừa đi vào biệt viện, chuẩn bị đi tắm uyên ương với Thanh Sương và Thanh Trĩ thì có một người bất ngờ xuất hiện trong phòng.
“Hai người các ngươi lui xuống đi!”
Thấy Thanh Sương, Thanh Trĩ mặc bộ đồ mỏng tang ướt át, Mục Thanh Vũ xua tay ra hiệu cho họ lui xuống.
“Cha, cha đến chẳng đúng lúc gì cả. Con đang định đi hưởng thụ một chút!”, Mục Vỹ ngồi phịch xuống bồn nước, không vui nói.
“Hưởng thụ?”
Mục Thanh Vũ cười khổ.
“Cái thằng này, còn biết hưởng thụ à? Con làm vậy khiến ta không còn một cơ hội hưởng thụ nào đây này! Bây giờ, đại phu nhân và nhị phu nhân đang ráo riết tìm ta, bọn họ chặn trước cửa phòng ta mấy canh giờ rồi”.
“Thế thì liên quan gì đến con?”
Mục Thanh Vũ cười khổ khi nhìn thấy dáng vẻ xấu xa của Mục Vỹ.
“Nhưng chuyện ngày hôm nay, ta sẽ không trách con. Con là thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục nên làm thế là đúng, nhưng con vẫn làm sai một việc”.
“Làm sai một việc? Là gì việc gì ạ?”
“Trịnh Thành Vân!”
Mục Thanh Vũ hờ hững nói: “Hễ có ai muốn hại con thì bất kể họ có suy nghĩ gì, con cũng nên diệt trừ để phòng hậu hoạ về sau. Con làm Trịnh Thành Vân nhục nhã như thế, chắc chắn ông ta sẽ oán hận trong lòng, cho nên chi bằng giết luôn đi cho xong”.
Giết luôn?
Nghe Mục Thanh Vũ nói vậy, Mục Vỹ ngẩn ra.
Dù hắn biết Trịnh Thành Vân có ý đồ xấu với mình, nhưng tội đó chưa đáng chết.
“Về sau, đừng bắt ta phải giúp con xử lý những chuyện này nữa, nghe chưa?”
“Vâng!”
Mục Vỹ cũng thấy rất bất ngờ, sự tàn độc và sát phạt quyết đoán của Mục Thanh Vũ thật sự khiến hắn thấy ngạc nhiên.
Nhà họ Mục có thể phát triển nhanh chóng trong vòng mấy chục năm, quả nhiên không thể thiếu công lao của Mục Thanh Vũ.
Nhưng ông ấy làm vậy cũng là truyền cho hắn một tín hiệu.
Để sau này, hắn có thể thoải mái ra tay lo liệu các việc ở Lôi Phong Viện mà không phải kiêng kỵ gì hết.
Chương 265: Bắt đầu tuyển sinh
“Xem ra vị trí thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục cũng hữu dụng ra phết!”, Mục Vỹ ngâm mình trong bồn tắm, khẽ nhắm mắt lại.
Bây giờ, hắn đã là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba, tu luyện Thiên Lôi Thần Thể Quyết cũng rất có thành tựu, Vô Tâm Kiếm Phổ cũng đã lĩnh ngộ được hết, hơn nữa lực linh hồn còn không ngừng được rèn luyện.
Dù những người khác có tài giỏi đến đâu cũng không thể biết cảnh giới hiện tại của hắn là như thế nào!
…
Gần đây, học viện Thất Hiền bắt đầu trở nên nhộn nhịp.
Lý do rất đơn giản, là vì học viện bắt đầu tuyển sinh. Sự phát triển và lớn mạnh của các thế lực đều gắn liền với dòng chảy huyết dịch mới, đương nhiên học viện Thất Hiền cũng không ngoại lệ.
Mà lần chiêu sinh này của học viện để chia học trò cho bảy đại viện, nên có thể chiêu mộ được thiên tài thế nào thì phải xem bản lĩnh và tiềm lực kinh tế của các học viện đến đâu.
Mới đây, lớp chín sơ cấp đã lên thành lớp trung cấp và dần có tên tuổi trong Lôi Phong Viện.
Dẫu sao khối trung cấp cũng có mười mấy lớp, hơn nữa, dạo này Mục Vỹ còn bảo các học trò trong lớp chín bắt đầu khiêu chiến học trò của các lớp khác nên lớp họ dần trở nên nổi trội trong Lôi Phong Viện.
“Thầy Mục, thầy Mục! Lần chiêu sinh này, lớp chín trung cấp chúng ta cứ phải gọi là rực rỡ nên tranh thủ tuyển vài nhân tài để lớp thêm lớn mạnh đi ạ”, Thiết Phong phấn khích nói trên sân luyện võ của Lôi Phong Viện.
“Tiểu tử này, mơ mộng vừa thôi! Các lớp cao cấp đã khởi động việc tuyển thiên tài rồi, mà làm gì có thiên tài nào chọn lớp trung cấp, chê lớp cao cấp chứ?”
“Biết thế nào được ạ! Thầy Mục, thầy đang rất nổi tiếng, rất nhiều thiên tài của đế quốc Nam Vân đến đây vì thầy đấy ạ”.
“Hử?”
Thấy Mục Vỹ bắt đầu có hứng thú, Thiết Phong vội nói: “Thầy Mục, thầy không biết đấy thôi. Dạo này, thầy nổi như cồn ở học viện Thất Hiền, đừng nói là lớp trung cấp chúng ta, đến các giáo viên của lớp cao cấp cũng chú ý đến thầy đấy ạ!”
“Nói ta nghe về các giáo viên lớp cao cấp xem nào!”
“Vâng ạ!”
Thiết Phong cười nham nhở rồi nói: “Đầu tiên là Ngạn Vân Ngọc - giáo viên chủ nhiệm của lớp một cao cấp. Thầy ấy có tu vi cao thâm khó lường, từng là cao thủ long bảng của học viện Thất Hiền, sau đó đến Lôi Phong Viện chúng ta làm thầy dạy. Lớp một cao cấp có nghĩa là đứng đầu đấy thầy!”
“Thứ hai là Lí Trạch Lâm - giáo viên chủ nhiệm của lớp hai cao cấp. Thầy giáo này không đơn giản, không phải cao thủ long bảng, cũng không nổi tiếng trong học viện, nhưng không biết tại sao lại được chủ nhiệm lớp hai cao cấp. Hơn nữa, thầy ấy có hành tung rất bí ẩn, chẳng ai thấy mặt mấy khi, đến học trò lớp hai cũng ít khi gặp ạ”.
“Người thứ ba là Vương Hinh Vũ - giáo viên chủ nhiệm lớp ba cao cấp. Vị này trò phải giới thiệu chi tiết cho thầy mới được”.
“Hử?”
“Hì hì, thầy Mục, thầy không biết chứ. Vị này chính là đại mỹ nữ nổi tiếng bậc nhất của Lôi Phong Viện chúng ta, không chỉ là chủ nhiệm lớp ba cao cấp, mà mặt mũi vóc dáng đều không chê vào đâu được, hơn nữa…”
“Hơn nữa, dáng người thanh mảnh, gương mặt lạnh lùng, tóc dài như thác, lông mày sắc nét!”
“Sao thầy biết ạ?”
“Là cô ta phải không?”, Mục Vỹ gật đầu, ra hiệu cho Thiết Phong nhìn lại phía sau.
Thiết Phong ngoảnh lại nhìn bóng người phía sau rồi hét ầm lên, sau đó lùi lại.
“Thầy Mục, học trò của thầy đúng thật là… mồm miệng lanh lợi quá đấy!”
Vương Hinh Vũ đỏ mặt, ngại ngùng nói.
Chân dài, da trắng, mông cong!
Học trò của Mục Vỹ đúng là lưu manh.
Nhớ lại lúc trước, Mục Vỹ bắt Trịnh Thành Vân khoả thân chạy quanh sân võ, cô ta cũng đủ hiểu một thầy giáo lắm trò thế này không phải hạng người tốt lành gì.
“Cô Vương, xin hỏi có việc gì không?”
“Không có việc thì không được đến tìm thầy ư?”
“Đương nhiên không phải thế, ta luôn rất vui khi được nói chuyện với người đẹp”.
“Thôi, xem thầy nghĩ một đằng nói một nẻo kìa! Ta cũng không nói vòng vo nữa”, Vương Hinh Vũ nói tiếp: “Lần này ta đến là có một chuyện muốn nhờ thầy. Ta biết thầy Mục tinh thông luyện đan, thủ pháp kỳ diệu. Ta có một học trò đang bị trúng độc, mong thầy Mục cứu giúp”.
“Loại độc gì?”
“Bách Bộ Thanh Vân Tán!”
Hử?
Mục Vỹ ngẩn người khi nghe thấy cái tên này.
Kiếp trước, hắn đã nghe nói đến loại độc dược Bách Bộ Thanh Vân Tán này, nhưng tới khi đến tiểu thế giới Tam Thiên thì hắn mới biết về nó.
Không ngờ nó cũng xuất hiện ở Thiên Vận Đại Lục.
“Thầy Mục có cách gì không?”
“Có!”
Mục Vỹ gật đầu, cười đáp: “Nhưng ta và cô Vương không có quen biết gì, tại sao ta phải giúp cô chuyện này?”
Vương Hinh Vũ ngẩn người khi thấy dáng vẻ nghiêm túc của Mục Vỹ.
Cô ta không ngờ hắn lại nói ra câu này.
Phải biết rằng cô ta là đại mỹ nữ bậc nhất của Lôi Phong Viện, dù cô ta có yêu cầu khó đến đâu cũng có cả tá người nguyện ý giúp đỡ, vậy mà Mục Vỹ lại đòi điều kiện?
“Hay là thế này đi! Ta thấy cô Vương vẫn chưa chuẩn bị quà cảm ơn gì, mà tạm thời ta cũng không thiếu thốn thứ chi. Thế coi như cô Vương nợ ta một ân tình nhé, sau này cô trả lại cho ta là được”.
“Được thôi!”
“Thế thì đi thôi!”
Đi?
“Đi xem thương tích của học trò đó!”
“À, được!”
Vương Hinh Vũ ngẩn người, rồi dẫn Mục Vỹ đi.
Các học trò của lớp chín trung cấp đứng phía sau đã bùng nổ.
Đột nhiên Mục Vỹ cảm thấy bên cạnh có thêm mấy cận vệ cũng không tồi. Có Lâm Hiền Ngọc và hai tỷ muội Thanh Trĩ Thanh Sương, hắn chỉ cần ra lệnh là đủ, ngồi mát ăn bát vàng!
“Đi!”
Trịnh Thành Vân nghe thấy mình phải tới phủ nhà họ Mục lập tức tỏ vẻ mếu máo cầu xin. Thế nhưng bị Lâm Hiền Ngọc đè lại, lão ta không thể phản kháng.
“Đại hộ pháp, đại hộ pháp. Bọn ta tới rồi!”
Đúng lúc Lâm Hiền Ngọc định lôi Trịnh Thành Vân rời đi, hai người Cảnh Tân Vũ và Hiên Viên Giá lại xông tới, cười tủm tỉm đón lấy Trịnh Thành Vân.
Lâm Hiền Ngọc nhìn hai người họ bằng ánh mắt kỳ quái.
Đại hộ pháp?
Từ bao giờ gã lại có thêm cái tên này!
“Ha ha, đại hộ pháp. Sau này ngài chính là hộ pháp đứng đầu bên cạnh sư phụ. Hai người bọn ta là bộ đôi hộ pháp át chủ bài!”
Hai người kia khoe cơ bắp vạm vỡ, vẻ mặt kiêu ngạo nói.
“Nếu gặp phải đám tôm tép kia, chỉ cần bọn ta đứng im một chỗ đã doạ được rồi. Không được thì để bọn ta ra tay, không đánh lại được thì lại mời ngài lên”.
Thấy bộ dạng đắc ý của hai người họ, Lâm Hiền Ngọc không hiểu ra sao.
“Hai người các trò muốn làm hộ vệ hả? Ít ra cũng phải có tu vi cao hơn ta chứ?”, Mục Vỹ khinh bỉ xua tay, không nhịn được nói: “Cút sang một bên, không rảnh chơi với các trò”.
“Chúng trò không nói đùa với thầy!”
Cảnh Tân Vũ và Hiên Viên Giá đều không chịu buông tay, kiên trì tóm chặt cánh tay của Trịnh Thành Vân.
Thấy bọn họ như vậy, Mục Vỹ bất đắc dĩ cười khổ, đành phải quay người rời đi.
Hai đứa nhóc này còn tưởng đứng cạnh mình oai phong lắm.
Nhưng bọn họ không hề hay biết thực tế nguy hiểm tới mức nào.
“Đi thôi!”
Hắn thở dài đi trước dẫn đường rời khỏi đám đông.
“Mục Vỹ!”
Giờ phút này, Khô Du Chá vẫn bị hai người Thanh Trĩ Thanh Sương cầm chân.
“Ngươi không dám đánh với ta cũng được. Nhưng ba tháng sau sẽ bắt đầu cuộc thi của các lớp cao cấp trong Lôi Phong Viện. Nếu ngươi có thể khiến lớp chín trung cấp thăng lên cao cấp, khi đó ngươi chính là thầy giáo cao cấp của Lôi Phong Viện. Giáo viên của các lớp cao cấp cũng sẽ tham gia thi đấu”.
“Nếu ngươi tự thấy mình có bản lĩnh thì hãy giúp lớp chín trung cấp thăng lên lớp chín cao cấp đi. Ta và ngươi sẽ chiến một trận trong cuộc đấu giữa các giáo viên, khiến ngươi mất hết mặt mũi!”
“Năm nay không được thì đợi sang năm, sang năm không được ta lại đợi sang năm nữa. Chỉ sợ cả đời này ngươi cũng không thể khiến lớp chín trung cấp thăng lên cao cấp được thôi”.
Cuộc thi giữa các lớp cao cấp?
Cuộc thi giữa các giáo viên?
Không phải Mục Vỹ không biết chuyện này, nhưng hiện giờ Khô Du Chá nhắc tới rõ ràng là đang khiêu khích hắn.
Không thể không nói, muốn các học trò từ cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất tăng lên tầng thứ ba trong vòng ba tháng là rất khó!
Còn khó hơn tăng từ cảnh giới thân xác lên cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất gấp mười lần.
Nhưng ý đồ khiêu khích của đối phương quá rõ ràng, Mục Vỹ có muốn trốn tránh cũng không thoát được.
“Các học trò lớp chín trung cấp, người ta muốn giẫm lên mặt mũi các trò thì các trò phải làm gì?”
“Giẫm trả lại!”
“Lớp chín vô địch!”
“Bóp chết bọn hắn!”
Toàn bộ người của lớp chín đều hô vang.
“Được rồi, ta đi trước đây. Nên làm gì thì làm đi!”, Mục Vỹ khoát tay rời đi.
Thấy thế, Thiết Phong xua tay nói: “Mau trở về đi. Hiện giờ lớp chúng ta là lớp chín trung cấp, mọi người cần tranh thủ đột phát cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba mới được. Sau này trở thành học trò của lớp cao cấp thì lớp ba, lớp sáu cao cấp gì đó đều sẽ trở thành đối thủ của chúng ta!”
“Được!”
Thiết Phong vừa dứt lời, đám học trò lớp chín trung cấp đều bừng bừng ý chí.
Lúc trước bọn họ vẫn luôn cho rằng bản thân là rác rưởi, là phế vật, nhưng hiện giờ thì không!
Dù không phải vì chính mình, bọn họ cũng phải nỗ lực vì Mục Vỹ, vì người thầy bọn họ kính yêu!
Nhà họ Mục ở Đế Đô.
Mục Vỹ vừa bước vào, lão quản gia đã vội vàng chạy ra đón.
“Li thúc mời các vị phu nhân và thiếu gia của các nhánh tới đây giúp tôi”.
“Ý của thiếu trưởng tộc là…”
Mục Li là lão quản gia của nhà họ Mục, không biết võ công nhưng lại nắm giữ quyền lực không nhỏ.
Theo như Mục Vỹ được biết, trước giờ Mục Li luôn được Mục Thanh Vũ tin tưởng. Mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà đều giao cho ông ta xử lý.
Bản thân hắn cũng không nhìn thấu người này, nhưng đã được Mục Thanh Vũ coi trọng như vậy thì chắc chắn không hề đơn giản, cứ đối xử cung kính là được.
“Li thúc cứ kệ ta. Hôm nay ta muốn dùng đến quyền lợi của thiếu trưởng tộc”.
“À được rồi!”, Mục Li đáp lại một tiếng rồi bắt đầu gọi người tới.
Đám người Lâm Hiền Ngọc, Thanh Trĩ, Cảnh Tân Vũ đứng sau cũng không hiểu chuyện gì.
Rốt cuộc Mục Vỹ muốn làm gì?
Chẳng mấy chốc, các phu nhân và con cháu đang ở trong tộc đều lần lượt xuất hiện.
Đại phu nhân, nhị phu nhân, tam phu nhân, tứ phu nhân dẫn theo con trai đứng trong sảnh lớn nhà họ Mục.
“Mục Vỹ ngươi muốn làm gì? Sao lại gọi bọn ta tới? Đừng tưởng ngươi là thiếu trưởng tộc thì có thể lạm dụng chức quyền”, đại phu nhân lên tiếng trước tiên.
Nhị phu nhân lập tức tiếp lời: “Dù là trưởng tộc, nếu không có việc gì cũng không thể đùa giỡn bọn ta. Nếu hôm nay ngươi không có việc gì, bọn ta sẽ bẩm báo lại với trưởng tộc!”
“Đại phu nhân và nhị phu nhân đừng vội. Hôm nay ta mời mọi người tới đương nhiên là có việc, hơn nữa còn liên quan tới tương lai hưng suy và vinh nhục của nhà họ Mục chúng ta. Vậy nên mong các vị phu nhân hãy phối hợp”.
Việc liên quan tới tương lai hưng suy và vinh nhục của nhà họ Mục?
Nghe thấy vậy, đám người đều sững sờ.
Rốt cuộc là có chuyện gì?
Chương 262: Trừng phạt
Mục Vỹ ho khan vài tiếng rồi nói: “Có người đã đút lót nhân sĩ trong học viện Thất Hiền để đuổi ta - thiếu trưởng tộc của các vị ra khỏi học viện, điều này đã khiến nhà họ Mục mất sạch thể diện”.
“Đây là sự khiêu khích với nhà họ Mục và tất cả các vị”.
“May là ta đã bắt được người đó, hơn nữa còn đưa tới đây hôm nay”.
Mục Vỹ dứt lời, Lâm Hiền Ngọc đã áp tải Trịnh Thành Vân đi ra.
Không biết trong miệng Trịnh Thành Vân bị nhét thứ gì mà lão ta chỉ có thể ưm ưm, chứ không nói được câu nào.
“Chính là ông ta, Trịnh Thành Vân - phó phụ trách của khối sơ cấp tại Lôi Phong Viện. Ông ta muốn làm ta mất mặt rồi đuổi khỏi học viện, vì thế hôm nay ta đã dẫn ông ta tới”.
Mục Vỹ nói tiếp: “Hơn nữa, phó phụ trách Trịnh đã nhận là có người sai khiến ông ta làm như vậy. Người này chính là một trong số các vị ở đây. Hôm nay, ta mong bà ta dám đứng ra. Chứ để ta lôi ra thì e mọi người sẽ mất hết mặt mũi đấy”.
Dứt lời, Mục Vỹ lẳng lặng đứng đó, không nói gì nữa.
Hắn biết sẽ có người lên tiếng ngay thôi.
Đại phu nhân mở lời trước tiên: “Mục Vỹ, cậu láo quá rồi đấy! Phó chủ nhiệm Trịnh là phó phụ trách khối sơ cấp của Lôi Phong Viện, cậu làm thế này định để nhà họ Mục đối đầu với Lôi Phong Viện ư?”
“Mục Vỹ, cậu là thiếu trưởng tộc mà lại nghe lời người ngoài xúi giục nghi ngờ người nhà, đó mới là nỗi nhục của gia tộc ta đấy”, nhị phu nhân lập tức phụ hoạ theo.
“Thiếu trưởng tộc Mục!”, tam phu nhân lạnh lùng nói: “Chuyện này chưa có bằng chứng gì mà cậu đã gọi chúng ta tới, cậu có vẻ hơi lạm dụng thân phận thiếu trưởng tộc của mình quá rồi”.
Mục Vỹ vẫn không nói gì, chỉ im lặng chờ ba vị phu nhân nói xong, hắn mới mỉm cười.
“Xem ra ba vị phu nhân đều không hài lòng về ta, tốt lắm!”
Mục Vỹ vẫn giữ nụ cười trên môi, nói: “Ta từ thành Bắc Vân đến thành Nam Vân nhưng không mưu đồ gì cả, vị trí thiếu trưởng tộc nhà họ Mục ta cũng không ham, mà là Mục Thanh Vũ bắt ta làm”.
“Nhưng ta không ham là việc của ta, còn các vị vì thế mà ra tay với ta thì ta không thể chấp nhận được. Ngày đầu tiên ta đến nhà họ Mục, ta đã nói rõ rồi. Nếu mọi người muốn chung sống hoà thuận thì ta hoan nghênh, nhưng nếu có ai dám động vào ta thì ta sẽ trả lại gấp mười lần”.
Nói rồi, Mục Vỹ quét mắt nhìn mọi người rồi lạnh giọng nói: “Bây giờ, ai sai khiến Trịnh Thành Vân thì nhận đi, ta sẽ bỏ qua. Nếu để ta lôi ra thì đừng trách Mục Vỹ ta ra tay tàn nhẫn”.
Ánh mắt nhìn mọi người của Mục Vỹ dần lạnh đi.
Hắn chưa bao giờ mềm lòng, đặc biệt là với người muốn hãm hại hắn.
“Không ai đứng ra nhận đúng không?”
Mục Vỹ lắc đầu nhìn bọn họ: “Ta đã cho các người cơ hội rồi nhé. Lúc trước, các người đã ám sát ta một lần, giờ thêm trò này nữa thì ta sẽ gộp cả nợ cũ lẫn mới rồi tính một thể nha”.
“Đại phu nhân!”
Mục Vỹ khẽ gọi, giọng điệu cao ngất: “Lần ta bị ám sát ở Thiên Chi Các, hình như ông chủ Thiên Cực Du là võ giả mà bà từng cứu ở thành Cổ Nguyệt mười lăm năm trước thì phải. Nhiều năm qua, Thiên Chi Các có thể lên như diều gặp gió và trở thành tửu lâu nổi tiếng ở thành Nam Vân, có vẻ bà cũng bỏ ra không ít công sức nhỉ!”
“Nhị phu nhân, Trịnh Thành Vân là người ở trong gia tộc nhà bà từ hai mươi năm trước. Thời gian qua, dưới sự hỗ trợ của bà, ông ta đã trở thành một phó phụ trách ở Lôi Phong Viện, còn tiến vào cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm. Bà đã bỏ ra nhiều công sức như vậy, nên chắc giờ đang rất đau lòng khi nhìn thấy bộ dạng này của ông ta đúng không?”
Hai câu nói này của Mục Vỹ khiến đại phu nhân và nhị phu nhân tái mặt.
Đến trưởng tộc cũng chưa chắc đã biết chuyện này, vậy Mục Vỹ đã nghe ngóng được từ đâu?
“Cậu nói láo!”, đại phu nhân nổi giận đùng đùng: “Mục Vỹ, nếu cậu còn ăn nói bừa bãi nữa, nhất định ta sẽ bẩm báo với trưởng tộc để ông ấy trừng trị cậu”.
“Đúng thế!”, nhị phu nhân lập tức bực bội quát: “Cậu mới đến đây chưa được bao lâu, mối quan hệ giữa mọi người rắc rối phức tạp, cậu thì biết từ đâu đến đâu? Tưởng nắm được một vài chuyện thì có thể càn quấy ở đây ư?”
“Ta càn quấy?”
Bạt bạt…
Mục Vỹ vỗ tay, mấy người bên ngoài cửa được áp giải vào.
Trông thấy mấy người đó, đại phu nhân và nhị phu nhân biến sắc mặt.
Bình thường, những người này đều là tai mắt linh hoạt của bọn họ ở thành Nam Vân, vậy mà đều bị Mục Vỹ tóm được.
“Mục Vỹ, cậu…”
“Bây giờ các bà còn gì để nguỵ biện nữa không?”
Nếu là trước kia, sau khi tra ra được những tin tức kia, Mục Vỹ đã không nói một câu mà đánh cho hai mụ tiện nhân này một trận rồi.
Nhưng bây giờ nhà họ Mục vẫn do Mục Thanh Vũ quản lý, nên hắn không tiện ra tay.
“Hừ, cậu tưởng có thể gây khó dễ cho ta được ư?” đại phu nhân kiêu ngạo nói: “Ta là con gái của chủ hiệu buôn Bắc Vận, hai mươi phần trăm các giao dịch của nhà họ Mục đều dựa vào sự vận hành của hiệu buôn này, cậu dám động vào ta không?”
“Ta là…”
Bạt…
Thấy đại phu nhân đang khoe khoang vị thế của nhà đẻ mình, nhị phu nhân cũng lập tức tiếp lời.
Nhưng mụ ta còn chưa nói hết câu, một tiếng bạt tai đã vang lên.
CHương 263: Cường thê
Âm thanh này vô cùng nhức nhối.
Mục Vỹ giơ tay lên rồi đánh xuống.
Trên má của đại phu nhân hằn một vệt tay rõ ràng.
Trời…
Trông thấy Mục Vỹ tát đại phu nhân, tất cả mọi người đều kinh ngạc đến sững sờ.
“Đúng là không biết xấu hổ!”
Mục Vỹ xua tay rồi mắng: “Ta đã nói rồi, tốt nhất là bà nên thừa nhận, không thì đừng trách ta không nể tình”.
“Mục Vỹ, ngươi dám đánh ta?”
“Ta còn muốn giết bà nữa kia, chứ tát một phát thế này còn nhẹ chán, đây mới chỉ là bắt đầu thôi. Đại phu nhân, bà tự ý mưu sát thiếu trưởng tộc, ta không trừng trị bà thì để Mục Thậm Minh chịu phạt thay bà, ta chỉ chặt một cánh tay của hắn thôi”.
Cái gì!
Nghe thấy Mục Vỹ nói vậy, đại phu nhân đờ ra tại chỗ.
Không chỉ có đại phu nhân, mà các vị phu nhân khác cũng trố mắt ra nhìn.
Lần này, Mục Vỹ thật sự nghiêm túc, chứ không còn đùa cợt nữa!
Bọn họ cứ tưởng hắn sẽ có những hình phạt nhỏ thôi, ai dè hắn lại làm lớn chuyện lên như thế này.
Mục Li là quản gia lâu năm ở nhà họ Mục, ông ta luôn đứng một bên nhưng không nói gì, tuy nhiên ánh mắt ông ta nhìn Mục Vỹ ngày một rực sáng.
Thiếu trưởng tộc là thân phận tượng trưng cho tương lai của nhà họ Mục, dẫu sao Mục Vỹ cũng từ thành Bắc Vân tới đây nên bị kỳ thị cũng là chuyện thường tình.
Nhưng nếu hắn cứ bị khinh khi mãi như vậy thì sau này chắc chắn không thể trở thành trưởng tộc thật sự của nhà họ Mục được.
Điều mà một gia tộc lớn như nhà họ Mục cần không chỉ là một trưởng tộc nhân từ, hơn cả phải là một trưởng tộc quyết đoán.
“Mục Vỹ, ngươi dám!”
“Sao không dám?”, Mục Vỹ hỏi ngược lại: “Ta là thiếu trưởng tộc, địa vị trong gia tộc chỉ đứng sau trưởng tộc và vài vị trưởng lão. Hôm nay dù có những người đó ở đây, ta cũng vẫn có quyền quyết định của thiếu trưởng tộc. Nếu không chẳng phải địa vị này không có giá trị gì sao?”
“Ngươi…”
“Lâm Hiền Ngọc!”
“Có thuộc hạ!”
“Chặt một cánh tay của Mục Thậm Minh cho ta!”
“Vâng!”
Mục Vỹ chặt đứt một tay của Mục Thâm Minh, nhưng vẫn có thể nối lại. Nhưng hắn muốn Mục Thậm Minh chịu chút khổ cực, để lấy đó làm một lời cảnh cáo.
“Mục Vỹ, ngươi…”, đại phu nhân đã bốc hoả lên đầu.
A…
Nhưng lúc này đã có một tiếng kêu thảm thiết vang lên, mặt Mục Thậm Minh tái nhợt, một cánh tay lìa ra, mặt gã vã mồ hôi.
“Mục Vỹ, nhất định ta sẽ báo cáo chuyện này cho trưởng tộc”.
“Tuỳ bà!”
Mục Vỹ nhún vai rồi quay lại nhìn nhị phu nhân. Mụ ta có hai người con trai là Mục Phương Ngọc và Mục Khuynh Thiên, mà Mục Khuynh Thiên chính là người mà lần trước Mục Vỹ đã dạy cho một bài học.
“Nhị phu nhân, bà có hai người con trai nên chọn một đứa đi”.
“Nếu ta không chọn thì sao?”, nhị phu nhân lạnh giọng hỏi.
“Đơn giản thôi, ta sẽ chặt tay của cả hai luôn”.
“Mẹ…”
Nghe thấy vậy, Mục Khuynh Thiên khóc lóc, kéo áo mẹ mình, người y bắt đầu run như cầy sấy.
“Đúng là chẳng ra làm sao, đứt tay vẫn nối lại được cơ mà, xem con khóc lóc ra cái dạng gì rồi. Nếu con được một phần tính cách của huynh trưởng con thôi thì vị trí thiếu trưởng tộc này đã không rơi vào tay kẻ khác”.
“Hả? Nhị phu nhân nói thế ý chê ta không thích hợp làm thiếu trưởng tộc ư? Được thôi, Lâm Hiền Ngọc, chặt cả hai tay của Mục Khuynh Thiên cho ta, coi như bù cho đại ca Mục Phương Ngọc của hắn luôn”.
“Mẹ…”, nghe thấy vậy, chân Mục Khuynh Thiên mềm nhũn, y ngã quỵ xuống.
“Đồ kém cỏi, đứng lên cho ta!”
“Mẹ…”
“Khóc? Khóc thì có tác dụng gì?”, Mục Vỹ cười nói: “Làm sai thì phải trả giá thôi. Đại phu nhân và nhị phu nhân là trưởng bối nên ta không tiện trừng phạt, các người là con đương nhiên phải chịu thay rồi”.
“Được, làm đi! Mục Vỹ, chuyện ngày hôm nay chưa xong đâu”, nhị phu nhân lạnh mặt, quay người đi không nhìn nữa.
Lâm Hiền Ngọc bước tới, nhìn Mục Khuynh Thiên bằng vẻ mặt vô tình.
“Khoãn đã!”
Đúng lúc này, đột nhiên có một giọng nói ngăn cản vang lên.
Người đó đeo trường kiếm sau lưng, bước tới.
Người này có tướng mạo sương gió, đôi môi bàng bạc, trông khá giống Mục Khuynh Thiên.
“Mục Phương Ngọc!”
“Đại ca!”
Thấy Mục Phương Ngọc xuất hiện, Mục Khuynh Thiên mừng rỡ như nhìn thấy cứu tinh, y lau nước mắt rồi mau chóng đứng dậy.
“Thiếu trưởng tộc, cậu chưa báo chuyện này với trưởng tộc đã tự ý trừng phạt, như vậy có bất kính với trưởng tộc không?”, Mục Phương Ngọc hỏi thẳng.
“Bất kính?”
Mục Vỹ bật cười.
“Mục Phương Ngọc, ta thấy hình như ngươi không biết quyền lợi của thiếu trưởng tộc thì phải? Ta có quyền tự xử lý việc này, từ lúc ta vào nhà họ Mục đến nay, bất kể là trưởng tộc hay các vị trưởng lão, đều không một ai xuất hiện, ngươi không thấy lạ sao? Thật ra trưởng tộc đã ngầm cho phép hành vi của ta rồi”.
“Dẫu sao giết thiếu trưởng tộc cũng như phá hoại tương lai của gia tộc. Chuyện lớn thế này mà chỉ phạt chặt đứt một cánh tay là rất nhẹ rồi, không phải sao?”
Nhẹ?
Mục Vỹ nói câu này một cách rất hời hợt.
“Thiếu trưởng tộc, chuyện này cần điều tra rõ ràng đã, nếu không sẽ khiến kẻ khác có ý đồ xấu muốn gây chia rẽ mối quan hệ trong nội tộc”.
“Điều tra rõ ràng? Ta đã điều tra rất rõ rồi, lẽ nào ngươi nghi ngờ năng lực của ta?”
“Không dám!”
“Thế thì tốt! Nếu ngươi đã đến rồi thì Mục Khuynh Thiên không cần chịu phạt thay ngươi nữa, ngươi tự làm hay để ta giúp?”
Mục Vỹ hỏi một cách chắc nịch.
Mục Phương Ngọc không ngờ Mục Vỹ lại cường thế như vậy, hắn không cho hắn ta một cơ hội nào để giải thích và phân tích cả.
Nói là làm!
Lần này, Mục Vỹ quyết không nương tay!
Chương 264: Ghim thù
“Mục Vỹ, có nhất thiết phải làm đến mức tuyệt tình như vậy không?”, Mục Phương Ngọc đã không thể nhịn được cơn tức trong lòng nữa, lạnh giọng hỏi.
Tuyệt tình?
Mục Vỹ bật cười.
“Bọn họ hết lần này đến lần khác phái người đi giết ta, mà bây giờ ngươi còn nói ta tuyệt tình? Mục Phương Ngọc, mẹ kiếp! Ngươi đừng có tỏ ra là người bị hại ra nữa!”
Mục Vỹ tức giận mắng to: “Ta đã cho bọn họ cơ hội nhưng không một ai trân trọng. Bây giờ, người đồng ý chịu phạt hay phản kháng đây?”
“Mục Vỹ, tuy bây giờ ngươi là thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục, nhưng chưa đến lượt ngươi giải quyết chuyện của gia tộc đâu”.
“Đến lượt hay không ta không cần biết, nhưng ít nhất thì bây giờ ta sẽ xử lý chuyện này”.
Mục Vỹ cười lạnh nói: “Mục Phương Ngọc, nếu bây giờ ngươi ngoan ngoãn nhận sai và tự chặt một tay thì đây sẽ chỉ là sự trừng phạt nho nhỏ. Còn nếu ngươi không biết điều, thì thứ bị đứt không chỉ là một cánh tay đâu!”
“Ngươi…”
“Ngươi cái gì mà ngươi?”
“Đại ca!”, Mục Khuynh Thiên đã vã mồ hôi khắp mặt, cụt tay có thể nối lại được, nhưng thực lực của y chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.
“Mục Vỹ, nếu ngươi đã quyết làm vậy thì đừng hối hận”.
“Lắm lời thế nhỉ! Thanh Sương, Thanh Trĩ, chặt một tay của hắn để trừng phạt cho ta!”
“Vâng!”
“Ta tự làm!”
Bây giờ, Mục Vỹ là thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục nên hắn ta không thể không tuân theo. Nếu hắn ta phản kháng sẽ chỉ tạo cơ hội cho Mục Vỹ tác oai tác quái thêm.
Mục Phương Ngọc lạnh mặt, dựng bàn tay thành đao rồi chém xuống.
Rắc một tiếng, hắn ta tái mặt, không nhịn được hít vào một hơi lạnh.
Nỗi nhục của ngày hôm nay chắc chắn hắn ta sẽ bắt Mục Vỹ trả lại gấp bội!
“Ta đi được chưa?”
“Được rồi!”, Mục Vỹ cười nói: “Mục Phương Ngọc, ta biết ngươi đang nghĩ gì trong đầu. Nhưng ta thật lòng khuyên ngươi tốt nhất đừng làm những chuyện ngu xuẩn”.
“Chuyện ngu xuẩn? Chính mình đang làm những chuyện như vậy mà vẫn còn rảnh rỗi dạy dỗ người khác?”
Nghe thấy vậy, Mục Vỹ mỉm cười nhưng không để tâm.
Lần đầu tiên đến nhà họ Mục, hắn đã xác định rõ lập trường của mình. Nhưng các thế lực nhỏ trong gia tộc quá rắc rối, nên thái độ của hắn chưa làm họ thức tỉnh.
Chuyện hắn làm lúc này là để tỏ rõ thái độ của mình.
Nếu ai còn dám giờ trò thì lần sau không chỉ đơn giản là chặt tay như thế này.
Xong việc, các vị phu nhân ai về nhà nấy.
Đại phu nhân đã tức đến run người, thấy con trai mình bị đứt một tay, mặt mày tái xanh, bà ta càng nổi giận hơn.
“Mẹ, con không sao!”
“Không sao? Đúng là đứt tay vẫn có thể nối lại được, nhưng sẽ để lại di chứng cho những lần tăng tu vi về sau, sao con có thể nói không sao được chứ?”
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì hết, mẹ sẽ lo chuyện này. Thậm Minh, con hãy nghỉ ngơi thật tốt, không phải lo lắng gì hết!”
“Vâng!”
Cùng lúc đó, Mục Khuynh Thiên vừa rên rỉ vừa nhìn mẹ mình trong phòng của nhị phu nhân.
Mục Phương Ngọc thì sa sầm mặt, không nói gì.
“Phương Ngọc…”
“Mẹ yên tâm, Mục Vỹ không ảnh hưởng đến con đâu”.
“Phương Ngọc, mẹ biết trong lòng con không phục. Mẹ cũng không biết phụ thân con nghĩ gì mà lập Mục Vỹ làm thiếu trưởng tộc nữa!”, nhị phu nhân an ủi nói: “Nhưng con yên tâm, mẹ còn sống ngày nào thì Mục Vỹ đó đừng mơ trở thành trưởng tộc được”.
“Con biết! Hắn không thể trở thành trưởng tộc của nhà họ Mục được đâu!”
Xử lý xong việc của gia tộc, Mục Vỹ vui hẳn lên. Hắn thả Trịnh Thành Vân về học viện, dẫu sao lão ta cũng là thầy giáo của Lôi Phong Viện, nếu giết lão ta thì hắn sẽ gặp khá nhiều phiền phức.
Mục Vỹ vừa đi vào biệt viện, chuẩn bị đi tắm uyên ương với Thanh Sương và Thanh Trĩ thì có một người bất ngờ xuất hiện trong phòng.
“Hai người các ngươi lui xuống đi!”
Thấy Thanh Sương, Thanh Trĩ mặc bộ đồ mỏng tang ướt át, Mục Thanh Vũ xua tay ra hiệu cho họ lui xuống.
“Cha, cha đến chẳng đúng lúc gì cả. Con đang định đi hưởng thụ một chút!”, Mục Vỹ ngồi phịch xuống bồn nước, không vui nói.
“Hưởng thụ?”
Mục Thanh Vũ cười khổ.
“Cái thằng này, còn biết hưởng thụ à? Con làm vậy khiến ta không còn một cơ hội hưởng thụ nào đây này! Bây giờ, đại phu nhân và nhị phu nhân đang ráo riết tìm ta, bọn họ chặn trước cửa phòng ta mấy canh giờ rồi”.
“Thế thì liên quan gì đến con?”
Mục Thanh Vũ cười khổ khi nhìn thấy dáng vẻ xấu xa của Mục Vỹ.
“Nhưng chuyện ngày hôm nay, ta sẽ không trách con. Con là thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục nên làm thế là đúng, nhưng con vẫn làm sai một việc”.
“Làm sai một việc? Là gì việc gì ạ?”
“Trịnh Thành Vân!”
Mục Thanh Vũ hờ hững nói: “Hễ có ai muốn hại con thì bất kể họ có suy nghĩ gì, con cũng nên diệt trừ để phòng hậu hoạ về sau. Con làm Trịnh Thành Vân nhục nhã như thế, chắc chắn ông ta sẽ oán hận trong lòng, cho nên chi bằng giết luôn đi cho xong”.
Giết luôn?
Nghe Mục Thanh Vũ nói vậy, Mục Vỹ ngẩn ra.
Dù hắn biết Trịnh Thành Vân có ý đồ xấu với mình, nhưng tội đó chưa đáng chết.
“Về sau, đừng bắt ta phải giúp con xử lý những chuyện này nữa, nghe chưa?”
“Vâng!”
Mục Vỹ cũng thấy rất bất ngờ, sự tàn độc và sát phạt quyết đoán của Mục Thanh Vũ thật sự khiến hắn thấy ngạc nhiên.
Nhà họ Mục có thể phát triển nhanh chóng trong vòng mấy chục năm, quả nhiên không thể thiếu công lao của Mục Thanh Vũ.
Nhưng ông ấy làm vậy cũng là truyền cho hắn một tín hiệu.
Để sau này, hắn có thể thoải mái ra tay lo liệu các việc ở Lôi Phong Viện mà không phải kiêng kỵ gì hết.
Chương 265: Bắt đầu tuyển sinh
“Xem ra vị trí thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục cũng hữu dụng ra phết!”, Mục Vỹ ngâm mình trong bồn tắm, khẽ nhắm mắt lại.
Bây giờ, hắn đã là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba, tu luyện Thiên Lôi Thần Thể Quyết cũng rất có thành tựu, Vô Tâm Kiếm Phổ cũng đã lĩnh ngộ được hết, hơn nữa lực linh hồn còn không ngừng được rèn luyện.
Dù những người khác có tài giỏi đến đâu cũng không thể biết cảnh giới hiện tại của hắn là như thế nào!
…
Gần đây, học viện Thất Hiền bắt đầu trở nên nhộn nhịp.
Lý do rất đơn giản, là vì học viện bắt đầu tuyển sinh. Sự phát triển và lớn mạnh của các thế lực đều gắn liền với dòng chảy huyết dịch mới, đương nhiên học viện Thất Hiền cũng không ngoại lệ.
Mà lần chiêu sinh này của học viện để chia học trò cho bảy đại viện, nên có thể chiêu mộ được thiên tài thế nào thì phải xem bản lĩnh và tiềm lực kinh tế của các học viện đến đâu.
Mới đây, lớp chín sơ cấp đã lên thành lớp trung cấp và dần có tên tuổi trong Lôi Phong Viện.
Dẫu sao khối trung cấp cũng có mười mấy lớp, hơn nữa, dạo này Mục Vỹ còn bảo các học trò trong lớp chín bắt đầu khiêu chiến học trò của các lớp khác nên lớp họ dần trở nên nổi trội trong Lôi Phong Viện.
“Thầy Mục, thầy Mục! Lần chiêu sinh này, lớp chín trung cấp chúng ta cứ phải gọi là rực rỡ nên tranh thủ tuyển vài nhân tài để lớp thêm lớn mạnh đi ạ”, Thiết Phong phấn khích nói trên sân luyện võ của Lôi Phong Viện.
“Tiểu tử này, mơ mộng vừa thôi! Các lớp cao cấp đã khởi động việc tuyển thiên tài rồi, mà làm gì có thiên tài nào chọn lớp trung cấp, chê lớp cao cấp chứ?”
“Biết thế nào được ạ! Thầy Mục, thầy đang rất nổi tiếng, rất nhiều thiên tài của đế quốc Nam Vân đến đây vì thầy đấy ạ”.
“Hử?”
Thấy Mục Vỹ bắt đầu có hứng thú, Thiết Phong vội nói: “Thầy Mục, thầy không biết đấy thôi. Dạo này, thầy nổi như cồn ở học viện Thất Hiền, đừng nói là lớp trung cấp chúng ta, đến các giáo viên của lớp cao cấp cũng chú ý đến thầy đấy ạ!”
“Nói ta nghe về các giáo viên lớp cao cấp xem nào!”
“Vâng ạ!”
Thiết Phong cười nham nhở rồi nói: “Đầu tiên là Ngạn Vân Ngọc - giáo viên chủ nhiệm của lớp một cao cấp. Thầy ấy có tu vi cao thâm khó lường, từng là cao thủ long bảng của học viện Thất Hiền, sau đó đến Lôi Phong Viện chúng ta làm thầy dạy. Lớp một cao cấp có nghĩa là đứng đầu đấy thầy!”
“Thứ hai là Lí Trạch Lâm - giáo viên chủ nhiệm của lớp hai cao cấp. Thầy giáo này không đơn giản, không phải cao thủ long bảng, cũng không nổi tiếng trong học viện, nhưng không biết tại sao lại được chủ nhiệm lớp hai cao cấp. Hơn nữa, thầy ấy có hành tung rất bí ẩn, chẳng ai thấy mặt mấy khi, đến học trò lớp hai cũng ít khi gặp ạ”.
“Người thứ ba là Vương Hinh Vũ - giáo viên chủ nhiệm lớp ba cao cấp. Vị này trò phải giới thiệu chi tiết cho thầy mới được”.
“Hử?”
“Hì hì, thầy Mục, thầy không biết chứ. Vị này chính là đại mỹ nữ nổi tiếng bậc nhất của Lôi Phong Viện chúng ta, không chỉ là chủ nhiệm lớp ba cao cấp, mà mặt mũi vóc dáng đều không chê vào đâu được, hơn nữa…”
“Hơn nữa, dáng người thanh mảnh, gương mặt lạnh lùng, tóc dài như thác, lông mày sắc nét!”
“Sao thầy biết ạ?”
“Là cô ta phải không?”, Mục Vỹ gật đầu, ra hiệu cho Thiết Phong nhìn lại phía sau.
Thiết Phong ngoảnh lại nhìn bóng người phía sau rồi hét ầm lên, sau đó lùi lại.
“Thầy Mục, học trò của thầy đúng thật là… mồm miệng lanh lợi quá đấy!”
Vương Hinh Vũ đỏ mặt, ngại ngùng nói.
Chân dài, da trắng, mông cong!
Học trò của Mục Vỹ đúng là lưu manh.
Nhớ lại lúc trước, Mục Vỹ bắt Trịnh Thành Vân khoả thân chạy quanh sân võ, cô ta cũng đủ hiểu một thầy giáo lắm trò thế này không phải hạng người tốt lành gì.
“Cô Vương, xin hỏi có việc gì không?”
“Không có việc thì không được đến tìm thầy ư?”
“Đương nhiên không phải thế, ta luôn rất vui khi được nói chuyện với người đẹp”.
“Thôi, xem thầy nghĩ một đằng nói một nẻo kìa! Ta cũng không nói vòng vo nữa”, Vương Hinh Vũ nói tiếp: “Lần này ta đến là có một chuyện muốn nhờ thầy. Ta biết thầy Mục tinh thông luyện đan, thủ pháp kỳ diệu. Ta có một học trò đang bị trúng độc, mong thầy Mục cứu giúp”.
“Loại độc gì?”
“Bách Bộ Thanh Vân Tán!”
Hử?
Mục Vỹ ngẩn người khi nghe thấy cái tên này.
Kiếp trước, hắn đã nghe nói đến loại độc dược Bách Bộ Thanh Vân Tán này, nhưng tới khi đến tiểu thế giới Tam Thiên thì hắn mới biết về nó.
Không ngờ nó cũng xuất hiện ở Thiên Vận Đại Lục.
“Thầy Mục có cách gì không?”
“Có!”
Mục Vỹ gật đầu, cười đáp: “Nhưng ta và cô Vương không có quen biết gì, tại sao ta phải giúp cô chuyện này?”
Vương Hinh Vũ ngẩn người khi thấy dáng vẻ nghiêm túc của Mục Vỹ.
Cô ta không ngờ hắn lại nói ra câu này.
Phải biết rằng cô ta là đại mỹ nữ bậc nhất của Lôi Phong Viện, dù cô ta có yêu cầu khó đến đâu cũng có cả tá người nguyện ý giúp đỡ, vậy mà Mục Vỹ lại đòi điều kiện?
“Hay là thế này đi! Ta thấy cô Vương vẫn chưa chuẩn bị quà cảm ơn gì, mà tạm thời ta cũng không thiếu thốn thứ chi. Thế coi như cô Vương nợ ta một ân tình nhé, sau này cô trả lại cho ta là được”.
“Được thôi!”
“Thế thì đi thôi!”
Đi?
“Đi xem thương tích của học trò đó!”
“À, được!”
Vương Hinh Vũ ngẩn người, rồi dẫn Mục Vỹ đi.
Các học trò của lớp chín trung cấp đứng phía sau đã bùng nổ.
Bình luận facebook