• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Mục Thần (7 Viewers)

  • Chương 266-270

Chương 266: Sư phụ ngươi là ai?

“Thầy Mục thật lợi hại, cua được Vương Hinh Vũ về tay rồi”, Hoàng Vô Cực hóng hớt được chuyện hay, hâm mộ nói.

“Các ngươi thì biết cái quái gì? Ta chưa từng thấy người phụ nữ nào mà thầy Mục không chiếm được. Tiêu Doãn Nhi là đại mỹ nữ của học viện Thất Hiền chúng ta phải không? Người ta là cao thủ trên long bảng, chẳng phải cuối cùng vẫn trở thành vị hôn thê của thầy Mục sao?”

Cảnh Tân Vũ cười nói: “Tiêu Khánh Dư, ngươi làm em vợ phải để ý kỹ thầy Mục. Nhỡ sau này thầy ấy được nhiều người để ý tới, đừng để tỷ tỷ ngươi bị cướp mất cái danh phu nhân này”.

“Biến đi, cút sang một bên. Các ngươi thì biết cái gì?”

Sau khi kỳ lân Thanh Ngọc Hoả trong người Tiêu Khánh Dư bị thu phục, hắn ta cũng trở nên cởi mở hơn hẳn.

“Mối hôn sự này vốn là giao dịch lợi ích, còn chưa biết có thành hay không. Thầy Mục của chúng ta đã có một vị hôn thê, nghe nói xinh đẹp tuyệt trần, nhưng mà hình như…”

“Hình như cái gì? Mau nói ra xem…”

Nghe thấy Tiêu Khánh Dư nói vậy, mấy người còn lại lập tức nổi lên hứng thú, vội vàng gặng hỏi.

“Nhưng mà hình như vị hôn thê của thầy Mục đến Thánh Đan Tông rồi, tình hình cụ thể ra sao ta cũng không biết. Trời ạ, đừng hỏi nữa. Chúng ta phải chiêu mộ học viên mới, lần này phải tranh thủ mời được mấy người có thiên phú”.

“Bỏ đi thôi!”

Hiên Viên Giá nhếch miệng nói: “Mỗi lần học viện tuyển chọn học viên mới đều phải trải qua ba vòng kiểm tra. Sau khi kiểm tra xong, học viên được tuyển sẽ tự chọn lớp. Tính trong Lôi Phong Viện của chúng ta, chắc chắn mấy lớp cao cấp kia sẽ được chọn trước rồi mới đến lượt chúng ta. Hai ngày này chúng ta không có chuyện gì làm đâu”.

“Không thể nói như thế, lỡ như mèo mù vớ được cá rán thì sao?”

“Đáng tiếc thật, nếu Tô Hân Nhiên và Lăng Vũ Nguyệt ở đây thì tốt biết mấy. Lúc nào mỹ nữ cũng có thể hấp dẫn người khác!”, Hoàng Vô Cực thở dài than vãn.

“Hoàng Vô Cực, ta phát hiện càng ngày ngươi càng muốn ăn đòn đấy!”

Cảnh Tân Vũ lại nói tiếp: “Bây giờ Cổ Vũ Phàm đi theo đại sư Hồng Trần học luyện khí mỗi ngày. Lăng Vũ Nguyệt thì đi theo đại sư Mạt, Tô Hân Nhiên học luyện đan với lão Cam. Cái tên Mục Phong Hành kia thì lúc nào cũng giống như đại hiệp cô độc vậy. Lâm Chấp thì quá tẻ nhạt. Đến cả thầy Mục cũng được mỹ nữ chào đón. Chỉ còn mấy người chúng ta phải chịu khổ ở đây!”

“Này, ta muốn hỏi một chút, đây là nơi chiêu mộ học viên của lớp chín trung cấp phải không?”

Mấy người đang mải trò chuyện thì bỗng nghe thấy một giọng nói sang sảng vang lên.

“Xin hỏi ngươi là…”

“Chào các vị học trưởng, ta tên là Mặc Dương, tới từ thành Bắc Vân. Xin hỏi đây có phải là lớp chín trung cấp của thầy Mục không? Ta tới đăng ký gia nhập lớp chín trung cấp!”

Mặc Dương?

Thiết Phong nghe thấy chàng trai trước mặt tự giới thiệu, lập tức trợn tròn hai mắt, đẩy đám người Hoàng Vô Cực, Cảnh Tân Vũ ra.

“Ngươi tên là Mặc Dương?”

“Đúng vậy, đây là giấy chứng nhận vượt qua kiểm tra của ta!”

Mặc Dương lấy ra một tờ giấy màu vàng cũ.

Trên đó liệt kê các thành tích kiểm tra.

Cảnh Tân Vũ đang định lấy về xem thử, Thiết Phong đã hất cậu ấy ra, cười lớn nói: “Không cần xem nữa, ha ha…”

“Mặc Dương, ngươi là Mặc Dương, đứng đầu ba vòng kiểm tra của Lôi Phong Viện. Khả năng lĩnh ngộ kiếm ý ít nhất là kiếm ý viên mãn. Ta biết ngươi!”

Cái gì?

Mấy người Hoàng Vô Cực, Cảnh Tân Vũ và Hiên Viên Giá nghe thấy lời Thiết Phong nói đều trợn mắt há mồm, vẻ mặt khó tin.

Đứng đầu ba vòng kiểm tra?

Vòng nào cũng đạt hạng nhất?

Tên nhóc này uống phải thuốc thần gì đúng không?

Khi học viện Thất Hiền chiêu mộ học viên, mỗi viện đều tự tổ chức các cuộc thi riêng. Các học viên thi đỗ của từng học viện đều được tự lựa chọn lớp thích hợp với bản thân.

Mặc Dương đứng đầu cả ba vòng thi của Lôi Phong Viện, kiếm thuật thần kỳ biến hoá khó lường.

Nghe nói trong lúc kiểm tra, thầy giáo lớp đặc biệt của Lôi Phong Viện đã chủ động chào mời nhưng lại bị Mặc Dương từ chối.

Mà giờ đây, đánh chết bọn họ cũng không tưởng tượng nổi Mặc Dương lại tới lớp chín trung cấp!

Kiếm ý là cái gì?

Đó là ý cảnh mà một vị kiếm khách tha thiết mơ ước.

Kiếm ý bao gồm nhập môn, tiểu thành, đại thành, viên mãn, đỉnh phong. Mà hiện giờ, kiếm ý của Mặc Dương ít nhất phải đạt tới cấp viên mãn.

Thiên phú kiếm thuật như vậy đúng là xưa nay chưa từng có, chỉ sợ sau này cũng không có người thứ hai.

Đám người Hiên Viên Giá, Cảnh Tân Vũ, Hoàng Vô Cực và Tiêu Khánh Dư nhặt phiếu thành tích bị Thiết Phong hất bay xuống đất, ai nấy đều trợn tròn mắt.

Đây đúng là yêu nghiệt!

Không ngờ lại từ chối lớp đặc biệt, chạy tới lớp trung cấp.

“Này Mặc Dương, tại sao ngươi không chịu gia nhập lớp đặc biệt? Đó là căn cứ của các cao thủ trên linh bảng của Lôi Phong Viện, hội tụ toàn bộ các yêu nghiệt có thiên phú xuất chúng nhất của Lôi Phong Viện chúng ta đấy!”

“Ồ? Vậy sao? Nhưng mà ta không có hứng thú!”, Mặc Dương gãi đầu cười đáp: “Ta tới để tìm sư phụ!”

Sư phụ?

“Thế sư phụ ngươi là ai?”

“Mục Vỹ!”



“Thầy Mục, học trò này của ta đã bị nhiễm Bách Bộ Thanh Vân Tán, có lẽ trông hơi…”

“Ta biết, không sao!”
Chương 267: Một đôi tay là đủ

Mục Vỹ cười nói: “Để Vương đại mỹ nữ nợ ta một lần, Bách Bộ Thanh Vân Tán cũng không đáng sợ”.

Nói trắng ra, Bách Bộ Thanh Vân Tán được coi là một loại độc dược kích thích dục vọng của con người.

Loại độc dược này có thể tích luỹ trong người võ giả, khiến người nhiễm phải sẽ bị kích thích dục vọng. Nếu chỉ đơn giản là dùng thể xác để giải độc, kết quả sẽ khiến độc dược ngày càng ăn sâu, cuối cùng khiến người trúng độc hoàn toàn trở thành một thứ công cụ mặc người giày vò đến khi mất mạng.

Ở trong tiểu thế giới Tam Thiên, loại độc dược này cũng rất hiếm thấy.

Không ngờ lại có người dám sử dụng nó trong Lôi Phong Viện.

“Thầy Mục, chính là ở đây!”, Vương Hinh Vũ đi tới trước một gian phòng dành cho giáo viên, khổ sở nói: “Hi vọng thầy Mục nhìn thấy cảnh tượng bên trong vẫn có thể giữ vững tinh thần trị độc cho học trò của ta”.

“Yên tâm, ta biết Bách Bộ Thanh Vân Tán. Loại xuân dược này rất ghê gớm, có thể giết người trong vô hình. Ta vẫn có cách để giải độc!”

Dứt lời, Mục Vỹ mở cửa đi vào.

Bên trong căn trong trưng bày đủ loại trang sức được sắp xếp gọn gàng, rõ ràng là khuê các của một cô nương. Mùi thơm ngát tràn ngập làm say lòng người.

Lúc này, trên chiếc giường màu hồng có một người bị trói chặt hai tay hai chân, toàn thân đỏ ửng mê người đang không ngừng giãy dụa.

Người này mặc một chiếc váy ngắn màu hồng, ngực ưỡn cao, hai chân thon dài. Chỉ là hiện giờ hai tay bị trói vào hai bên cột giường bằng dây thừng, hai chân cũng vậy.

“Tâm Nhã, muội sao rồi?”

Vương Hinh Vũ đến bên cạnh nhìn người con gái quyến rũ đang nằm trên giường, lo lắng hỏi thăm.

“Tỷ, muội… muốn, muội… muốn”, gương mặt Vương Tâm Nhã đỏ bừng, vẻ mặt câu dẫn thấp giọng cầu xin, không thèm để ý tới sự tồn tại của Mục Vỹ.

Đàn ông!

Khi nhìn thấy Mục Vỹ, Vương Tâm Nhã đột nhiên như nổi điên, muốn lao vào người hắn, hoà tan hắn trong cơ thể của mình.

“Thầy Mục, muội ấy là muội muội của ta, cũng là học trò của ta. Muội ấy bị người ta hạ độc Bách Bộ Thanh Vân Tán. Nếu thầy Mục có cách xin hãy nhanh chóng cứu giúp”.

“Không thành vấn đề!”

Mục Vỹ ngồi xuống cạnh giường, tinh tế đánh giá Vương Tâm Nhã.

Cô ta không giống với tỷ tỷ Vương Hinh Vũ, mới vào tuổi mười tám, đúng lúc cơ thể đang dậy thì, mỗi một bộ phận đều rất mê người.

Cộng thêm dược hiệu của Bách Bộ Thanh Vân Tán khiến lúc này, Vương Tâm Nhã giống như một trái đào mật mặc người ăn sạch.

“Đàn ông, ta muốn đàn ông. Ta muốn có đàn ông!”, sau khi thấy Mục Vỹ, Vương Tâm Nhã hoàn toàn mất khống chế dục vọng. Cô ta thèm muốn hai tay của hắn, thèm muốn thân thể của hắn, thèm muốn hắn giải thoát cho mình.

“Cô Vương tới tìm ta chắc chắn là tin tưởng ta. Lát nữa có thể ta sẽ có một vài hành động đắc tội muội muội của cô, mong cô hiểu cho”.

“Tất nhiên rồi!”

Từ lần trước nhìn thấy Trịnh Thành Vân cởi chuồng chạy bộ, Vương Hinh Vũ mới biết đến Mục Vỹ.

Sau khi điều tra kỹ càng, cô ta càng phát hiện ra điểm khác biệt của Mục Vỹ.

Mục Vỹ có thiên phú luyện đan siêu phàm mà người khác không tài nào hiểu nổi. Thậm chí có vẻ hắn đã có thoả thuận gì đó với hai vị đại sư Mạt.

Vì vậy, khi muội muội bị người ta hạ độc Bách Bộ Thanh Vân Tán vào nửa tháng trước, cô ta nghĩ đủ mọi cách giải độc cho muội muội nhưng vẫn không có tiến triển gì.

Trước mắt, e là chỉ khi mời hai vị đại sư Mạt tới cứu chữa mới có hi vọng.

Nhưng bây giờ, đại sư Mạt Vấn một lòng đam mê luyện đan, đại sư Mạt Khánh Thiên vốn là thần long thấy đầu không thầy đuôi, sao cô ta có thể gặp được.

Hiện giờ chỉ còn cách tới tìm Mục Vỹ.

Cô ta vốn cũng không ôm ấp hi vọng gì.

Nhưng lúc cô ta hỏi mấy thầy luyện đan bốn sao, năm sao về Bách Bộ Thanh Vân Tán, bọn họ đều chưa từng nghe tới. Thế mà Mục Vỹ lại biết được.

Phản ứng đó không phải giả vờ.

Cô ta đã nhờ Mục Vỹ tới giúp đỡ thì chỉ có thể tin tưởng vào hắn.

Bởi vì độc tố đã tích luỹ trong người Vương Tâm Nhã hơn nửa tháng. Nếu còn tiếp tục như vậy, kéo dài đến hai mươi mốt ngày, độc dược trong người muội muội sẽ không thể giải được nữa.

Đến lúc đó cô ta chỉ có thể trơ mắt nhìn độc tố trong người muội muội phát tác đến chết.

Hoặc là tìm cho muội muội một trăm đàn ông để giải trừ độc tố. Dù là vậy, cuối cùng muội muội vẫn phải chết, trước khi chết còn phải chịu sỉ nhục như vậy, cô ta tuyệt đối không cho phép.

“Được, vậy thì ta bắt đầu đây!”

“Hả?”

Vương Hinh Vũ ngạc nhiên hỏi: “Chẳng lẽ thầy Mục không cần chuẩn bị chút linh dược hay đan dược gì sao?”

“Không cần!”

Mục Vỹ tràn trề tự tin đáp: “Chỉ cần một đôi tay của ta là đủ rồi!”

Một đôi tay là đủ rồi?

Vương Hinh Vũ đỏ mặt nghĩ, chẳng lẽ hắn muốn dùng tay giúp muội muội…

Trông thấy vẻ mặt kỳ quái của cô ta, Mục Vỹ gãi đầu khó hiểu, không thèm để ý nữa. Hắn đi thẳng tới bên cạnh Vương Tâm Nhã, cởi dây trói tay chân cho cô ta.

“Thầy Mục!”

“Sao thế?”

“Tâm Nhã trúng Bách Bộ Thanh Vân Tán, nếu cởi trói sợ là…”

“Sợ là sẽ nhảy bổ tới cưỡng bức ta hả?”

“Ừ!”

“Nếu dùng đan dược để giải loại độc này, dù là đan dược gì cũng đều sẽ kích thích Bách Bộ Thanh Vân Tán, khiến độc tố càng lan rộng. Cách duy nhất chính là đả thông kinh mạch trong cơ thể, nhờ đó đẩy lùi độc tố ra ngoài!”

Mục Vỹ giải thích: “Kinh mạch là nơi nhạy cảm nhất của võ giả nên không thể trói muội muội của cô chặt như vậy, lại càng không được để cô ta mặc quần áo!”

Nói rồi, hắn xé toạc váy áo trên người Vương Tâm Nhã. Một cơ thể hoàn mỹ lập tức hiện ra trước mắt hai người.
Chương 268: Khống Kinh Thuật

Thấy thế, sắc mặt Vương Hinh Vũ lại càng đỏ bừng.

Cô ta làm vậy thật sư đúng sao?

Nhưng nếu còn không trị độc, muội muội sẽ phải chết. Hiện giờ mới chỉ để Mục Vỹ nhìn thấy cơ thể của muội muội mà thôi, không ảnh hưởng quá lớn!

“Ta sắp bắt đầu rồi. Cô Vương hãy nhớ, cô chỉ có thể đứng nhìn bên cạnh, dù muội muội của cô thế nào cũng không được ngăn cản. Nếu không cô ta sẽ chết”, Mục Vỹ ho khan nói: “Tiếp theo có lẽ xảy ra một vài chuyện không thích hợp cho trẻ nhỏ. Nếu cô không nhìn tiếp được thì có thể…”

“Không sao! Thầy bắt đầu đi!”, Vương Hinh Vũ hít sâu một hơi, bình tĩnh đáp.

“Được!”

Ngay khi được cởi trói, Vương Tâm Nhã nhìn thấy Mục Vỹ như mèo gặp chuột, hưng phấn bố nhào lên người hắn bắt đầu cấu xé quần áo.

“Tâm Nhã!”

“Cô Vương đừng ngăn cản”.

Mục Vỹ lên tiếng, hai tay bắt đầu hành động.

Hiện giờ Vương Tâm Nhã đã hoàn toàn mất đi ý thức, tất cả hành vi đều làm trong vô thức.

Cô ta vuốt ve ngực Mục Vỹ, tay còn lại đặt trên ngực mình, không ngừng thấp giọng rên rỉ.

Trông cô ta như một con mèo cái động đực, không cách nào kiềm chế nổi.

“Uy lực của Bách Bộ Thanh Vân Tán thật không tầm tường, muốn giết chết cô ta như một cô gái chốn thanh lâu. Người này quá nhẫn tâm. Xem ra thân phận của Vương Hinh Vũ cũng không đơn giản”.

Mục Vỹ không thèm để ý tới việc Vương Tâm Nhã đang làm, bắt đầu di chuyển hai tay đến từng bộ phận.

Võ giả cảnh giới Linh Huyệt khai thông huyệt khiếu trong cơ thể, vận chuyển chân nguyên. Nói cho cùng vẫn là vận dụng kinh mạch của bản thân võ giả.

Huyệt khiếu được thông suốt nhờ kinh mạch. Thanh Vân Tán bám vào trên huyệt khiếu kinh mạch của võ giả. Một khi võ giả dùng chân nguyên giải độc, độc tố sẽ càng thêm mãnh liệt, ngược lại sẽ hỏng việc.

Cho nên Mục Vỹ đang dùng một bộ y thuyết mình từng nắm giữ để cứu chữa.

Khống Kinh Thuật!

Khống Kinh Thuật đơn giản chính là thủ đoạn khống chế kinh mạch của võ giả, giải trừ độc dược võ giả trúng phải, cực kỳ thích hợp để đối phó loại xuân dược như Bách Bộ Thanh Vân Tán này.

Mục Vỹ đặt tay lên từng bộ phận trên cơ thể Vương Tâm Nhã, vừa sờ vừa vỗ vừa đẩy, đủ loại động tác, hầu như đã sờ soạng khắp người cô ta.

Vương Hinh Vũ thấy thế, nhiều lần muốn ngăn cản nhưng cuối cùng vẫn nhịn lại.

Cô ta đã đưa Mục Vỹ tới thì sẽ lựa chọn tin tưởng hắn.

“Ta muốn!”

Tai nạn của Khống Kinh Thuật chính là từ chỗ này mà ra.

Một khi bị đứt đoạn sẽ phí hết công sức, thậm chí còn khiến người trúng độc lập tức chết bất đắc kỳ tử.

Mục Vỹ không dám dừng lại!

Thế nhưng hắn cũng không thể ngăn cản Vương Tâm Nhã.

Trong lúc đẩy, sờ, vỗ, Mục Vỹ đã tập hợp độc tố trong người Vương Tâm Nhã, giam cầm lại. Đợi đến bước cuối cùng sẽ đẩy hết ra ngoài cơ thể.

Suốt quá trình này, nếu khiến độc tố trong người cô ta xảy ra dị biến thì cũng sẽ phí hết công sức.

Đây cũng là lý do khiến Mục Vỹ cảm thấy kinh ngạc khi biết Vương Tâm Nhã trúng phải Bách Bộ Thanh Vân Tán.

Có thể nói dù là đại sư Mạt cũng không có khả năng giải được loại độc này. Nó chỉ tồn tại trong tiểu thế giới Tam Thiên.

Bây giờ lại lưu truyền tới Thiên Vận Đại Lục, không khỏi khiến người ta thấy kỳ quái.

Trông thấy Vương Tâm Nhã đã cưỡi lên người Mục Vỹ, muốn cưỡng bức hắn, Vương Hinh Vũ định ngăn cản.

“Không được!”

Mục Vỹ quát: “Bây giờ cứ mặc kệ cô ta, nếu không công sức sẽ đổ sông đổ bể. Chỉ cần kiên trì thêm một lát nữa là có thể thành công!”

“Nhưng mà…”

Vương Hinh Vũ lo lắng nhìn quần áo của Mục Vỹ đang bị Vương Tâm Nhã xé rách.

Lỡ như chưa kịp giải độc, Vương Tâm Nhã đã cưỡng bức Mục Vỹ thì coi như hỏng chuyện.

Mục Vỹ ngày càng tăng tốc độ xoa nắn cơ thể Vương Tâm Nhã, mặt đỏ tới tận mang tai.

Sau khi thân mật sờ soạng Vương Tâm Nhã một hồi, dù trong lòng hắn không có ý nghĩ xấu xa gì nhưng vẫn không kìm được phản ứng của cơ thể.

Mục Vỹ không khỏi thầm mắng một câu.

“Lúc này tiểu huynh đệ nhà ngươi thể hiện cái gì, chỉ gây rắc rối cho ông đây thôi!”

Vương Tâm Nhã mặc kệ Mục Vỹ, chỉ muốn phát tiết dục vọng trong lòng. Vương Hinh Vũ không dám làm gì, Mục Vỹ cũng không dám ngăn cản.

Roẹt một tiếng, lần này đổi thành Vương Tâm Nhã xé nát chiếc quần cuối cùng trên người Mục Vỹ.

Vương Hinh Vũ không kìm được hốt hoảng hô lên, vội vàng nhắm chặt mắt lại. Nhưng nghĩ tới nếu muội muội ngồi xuống, tất cả đều không thể cứu chữa, thế là lại vội vàng mở mắt ra.

Mục Vỹ bị xé sạch quần áo không khỏi ngượng ngùng, nhưng lại đập tay vào ngực Vương Tâm Nhã.

Phụt…

Hắn vội vàng đứng bật dậy đỡ Vương Tâm Nhã, không thèm để ý mình đang trần truồng, chậm rãi di chuyển tay ở sau lưng cô ta.

Dần dần, Vương Hinh Vũ trông thấy sau lưng muội muội mình xuất hiện một con bọ cạp độc màu nâu, kinh ngạc há hốc mồm.

Mục Vỹ vỗ mấy cái, máu tím sau lưng Vương Tâm Nhã tràn ra. Rốt cuộc cô ta cũng bình tĩnh lại, nhịp thở dần trở nên ổn định.

“Người hạ độc đúng là nhẫn tâm, đầu tiên dùng Bách Bộ Thanh Vân Tán che chắn, thực ra độc dược chính là con Tử Ngọc Hạt Độc này. Nếu không phải muốn dồn muội muội cô vào chỗ chết, chắc chắn sẽ không làm như vậy!”

“Đa tạ thầy Mục!”

Thấy hơi thở của muội muội dần bình ổn lại, Vương Hinh Vũ chắp tay nói.

Nhưng khi nhìn lên người hắn lại liếc mắt đi, đỏ mặt nói: “Thầy Mục có thể mặc quần áo vào trước không?”
Chương 269: Có giết người diệt khẩu không?

“Hả? À được, được thôi!”

Mục Vỹ xấu hổ lấy một bộ quần áo trong nhẫn không gian vội vàng mặc lên rồi quay lại khoác cho Vương Tâm Nhã một bộ quần áo.

“Chuyện ở đây đã giải quyết xong. Cô Vương nhớ nợ ta một ân huệ đấy!”

“Đa tạ thầy Mục!”

“Thầy Mục, thầy Mục!”

Đúng lúc đó, ngoài cửa đột nhiên truyền tới tiếng hô hoán gấp gáp.

Cạch một tiếng, cửa phòng lập tức bị mở ra. Một bóng người ngã rầm xuống đất rồi vội vàng đứng dậy hét lên: “Thầy Mục, không xong rồi, không…”

Cảnh Tân Vũ bị doạ sợ chết khiếp!

Cậu ấy nhìn cảnh tượng trước mặt, kinh ngạc không nói nên lời.

Trong phòng, Mục Vỹ đang đỏ mặt, còn thay một bộ quần áo mới.

Vương Hinh Vũ cũng mặt đỏ bừng bừng, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Ở trên giường có một mỹ nhân toàn thân đỏ ửng, trên người chỉ được che kín bởi một bộ quần áo. Da thịt như ẩn như hiện, hằn lên vết tay bị sờ mó.

“Vãi chưởng!”

Cảnh Tân Vũ không nhịn được chửi tục một tiếng.

“Sao thế Cảnh Tân Vũ, tìm thấy thầy Mục chưa?”

Ngay sau đó lại có thêm một bóng người xông vào từ ngoài cửa.

“Con mẹ nó!”

Hiên Viên Giá trông thấy cảnh tượng trong phòng, không kìm được chửi tục thêm lần nữa.

“Chuyện gì đấy?”

Hoàng Vô Cực bước vào, nhìn thấy ba người trong phòng liền hoá đá.

Một lúc lâu sau cậu ta mới chậm rãi thốt lên: “Mẹ nó!”

Ba gã đàn ông cao lớn đứng trước cửa chắn hết ánh nắng, chết lặng như ba cái tượng đá, hoàn toàn không biết nên nói gì.

“Cút!”

Mục Vỹ nhìn ba người họ quát lớn.

“Vâng vâng vâng!”

Ba người Hiên Viên Giá cuống quýt rời đi.

“Xin lỗi cô Vương, học trò của ta không biết lễ phép!”

“Không sao, xem ra bọn họ tới tìm thầy có chuyện quan trọng. Thầy Mục mau đi đi!”

“Gặp lại sau!”

Dứt lời, Mục Vỹ xấu hổ quay lưng đi mất.

“Xong đời rồi, xong đời rồi!”, Cảnh Tân Vũ đứng ngoài cửa lo lắng nói.

“Xong đời cái gì?”, Hiên Viên Chá ngơ ngác hỏi.

“Ngươi nghĩ xem. Không ngờ thầy Mục có khẩu vị nặng như vậy, dám xử muội muội ngay trước mặt tỷ tỷ, lại còn bị chúng ta bắt được. Ngươi nói liệu chúng ta có bị giết người diệt khẩu không đây!”

“Đúng đấy!”, Hoàng Vô Cực tiếp lời: “Ta thấy cái tên Tiêu Khánh Dư sắp phát điên rồi. Thầy Mục có khẩu vị nặng như vậy, liệu sau này có xử tỷ tỷ của Tiểu Dư Nhi ngay trước mặt hắn không?”

“Không phải chứ!”, Hiên Viên Giá kinh ngạc nói: “Ngươi nhìn mặt Vương Hinh Vũ đi, rõ ràng là để ý thầy Mục, chắc chắn đã ngầm cho phép rồi. Xem ra thầy Mục và Vương Hinh Vũ cũng có bí mật không thể nói cho người khác biết. Cả hai người họ đều có khẩu vị nặng!”

“Nặng cái đầu trò!”

Mục Vỹ đứng đằng sau cốc đầu ba người mắng: “Ba tên ranh con các trò, ta thấy dạo này các trò tu luyện quá nhẹ nhàng nên muốn tìm chút việc để làm phải không? Hôm nào lên núi rèn luyện cho ta”.

“Á, xong đời rồi. Thầy Mục muốn giết chúng ta diệt khẩu”, Hoàng Vô Cực tái mét mặt mày, không nhịn được lùi lại một bước.

“Thầy Mục yên tâm, chuyện hôm nay chỉ có trời biết đất biết, thầy biết, ba chúng trò biết và hai tỷ muội kia biết thôi. Chúng trò sẽ không kể ra ngoài đâu”.

“Đúng đấy thầy, đừng giết chúng trò diệt khẩu mà”.

“Cút sang một bên!”

Mục Vỹ nhìn ba người họ, vừa tức vừa buồn cười.

“Nói đi, vội vội vàng vàng tìm ta có chuyện gì?”

“Ôi chao, hỏng rồi, quên mất chuyện chính rồi”.

Cảnh Tân Vũ nói gấp: “Chuyện là thế này, có một thiên tài siêu cấp tìm tới muốn gia nhập lớp chín trung cấp của chúng ta, thế nhưng mấy tên khốn lớp bốn cao cấp kia lại muốn cướp đoạt, đang đánh nhau với bọn lớp trưởng rồi. Thế nên chúng trò mới phải nhanh chóng tìm thầy”.

“Thiên tài?”

Mục Vỹ kinh ngạc nói: “Thiên tài được Lôi Phong Viện tuyển vào đều được tự mình chọn lớp, hẳn là phải xin vào lớp đặc biệt trước, không được lại xin vào lớp cao cấp, không được nữa mới đến lượt lớp trung cấp chúng ta. Thiên tài mà các trò nhắc tới phải bị lớp cao cấp đánh rớt mới phải chứ? Sao lớp bốn cao cấp còn chạy tới cướp người?”

“Không phải đâu, thầy sai rồi”.

Hoàng Vô Cực cuống quýt nói: “Vị thiên tài này không hề tầm thường, còn từng là học trò của thầy. Hắn có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba, thực lực không đơn giản, còn lĩnh ngộ được kiếm ý!”

Lĩnh ngộ kiếm ý?

Mục Vỹ nhếch miệng cười. Hắn đã đoán ra được người này là ai!

Nếu là gã thì từ chối lời mời của lớp đặc biệt và sự lôi kéo của lớp cao cấp cũng có thể hiểu được.

“Không ngờ thằng nhóc này lại tới đây tìm mình, coi như ngươi còn có tình nghĩa!”
Chương 270: Thực lực của từng người

Mục Vỹ cười lớn nói: “Đi, về xem sao! Ta muốn xem lớp bốn cao cấp chết bầm kia dám bắt nạt trên đầu trên cổ lớp chín trung cấp của ta thế nào!”

Nghe thấy vậy, nhóm Hiên Viên Giá lập tức nổi hứng ngay.

Thầy Mục oách thật! Thầy ấy nói câu này như kiểu bọn họ mới là lớp cao cấp, còn lớp bốn chỉ là lớp trung cấp.



Trên sân luyện võ rộng lớn của Lôi Phong Viện treo đầy các tấm biểu ngữ với các tựa đề bắt mắt.

“Chủ nhiệm của lớp mười hai trung cấp - Phòng Ngọc Lan, cao thủ linh bảng một thời của Lôi Phong Viện, đồng thời đã dạy dỗ ra các học trò là cao thủ của long bảng”.

“Chủ nhiệm của lớp hai mươi sáu sơ cấp…”

Cả sân luyện võ bây giờ dường như đều đã bị lấp kín bởi các tấm biểu ngữ của hàng trăm lớp học tại Lôi Phong Viện, tuyển sinh là việc lớn của tất cả các lớp.

Dòng chảy huyết mạch mới là động lực cuối cùng để một lớp học tiến bộ hơn.

Học viện đã sắp xếp để các học trò mới được tuyển sẽ tự chọn lớp cho mình, mục đích là để họ có thể chọn một lớp học phù hợp với bản thân.

Bây giờ có cả đống người đang đứng trước vị trí tuyển sinh của lớp chín trung cấp, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.

“Thiết Phong, Mặc Dương là thiên tài kiếm đạo thắng cả ba bài kiểm tra trong đợt tuyển sinh này. Cậu ấy vào lớp chín trung cấp của các người đúng là chôn vùi nhân tài. Tốt nhất các người nên thức thời một chút, nhường cậu ấy cho lớp bốn cao cấp chúng ta đi!”

Một thiếu niên khoảng 17, 18 tuổi đứng trước đám đông, kiêu căng nói: “Giáo viên chủ nhiệm của lớp ta là Tiêu Bất Ngữ, chắc không nói thì các ngươi cũng biết vị thế của thầy ấy ở Lôi Phong Viện rồi. Để Mặc Dương vào lớp chín trung cấp của các ngươi thì làm được gì chứ? Đúng là chôn vùi một thiên tài”.

“Chôn cái đầu ngươi ý!”

Nghe Triết Phong Vân nói vậy, Thiết Phong xì một tiếng, mắng: “Triết Phong Vân, lớp bốn các ngươi bất tài thì đừng có làm loạn ở đây. Mặc Dương tự nguyện chọn vào lớp chín của chúng ta, đó là nhờ sức hút mãnh liệt của thầy Mục, ngươi thì biết cái gì hả?”

“Học viện tổ chức cách tuyển sinh như thế này là để các học trò được tuỳ ý lựa chọn lớp học phù hợp với bản thân. Triết Phong Vân ngươi thì giỏi rồi, dám coi quy định của học viện như rác rưởi. Hơn nữa, Mặc Dương người ta cũng đâu thèm đi theo ngươi”.

“Phải không Mặc Dương?”

Mặc Dương gật đầu nói: “Ừm, vị học trưởng này, ta chỉ muốn vào lớp chín trung cấp thôi, xin lỗi nhớ!”

“Mặc Dương, ngươi đừng lo, Thiết Phong này mồm mép tép nhảy, chắc chắn đã mê hoặc ngươi. Chờ ngươi vào lớp bốn của chúng ta rồi sẽ biết sự lợi hại của lớp ta thôi”.

“Ay da, nói như vậy là Triết Phong Vân ngươi định khai chiến hả?”

“Đánh thì đánh, bọn ta sợ lớp chín các ngươi chắc?”

“Mẹ kiếp, đánh chúng nó!”

Thiết Phong tức giận gào to, sau đó dẫn mấy chục học trò của lớp chín xông lên. Triết Phong Vân vốn là lớp trưởng của lớp bốn cao cấp, y cũng không thế nhịn thêm được nữa nên lập tức dẫn các học trò của lớp bốn lao tới.

“Phiền phức thật đấy!”

Thấy hai bên đánh nhau, Mục Phong Hành chán nản lắc đầu, còn mấy người kia loáng cái đã lao vào cuộc chiến.

Cùng lúc đó, Lâm Chấp cầm trường thương chạy về, rồi cũng không chịu yếu thế mà xông vào đám người.

Dạo này, gã đang tu luyện Vũ Lăng Thương Pháp mà Mục Vỹ truyền riêng cho, gã đã luyện đến đại thành, giờ thì đang gào thét rồi xông vào đám đông.

Tuy lớp chín chiếm ưu thế về số người, nhưng lớp bốn cao cấp dẫu sao cũng thuộc khối cao cấp, các học trò trong lớp đều đã đạt đến cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba trở lên nên không ai chịu yếu thế cả.

Dần dà, lớp chín đã rơi vào thế hạ phong.

Nếu không nhờ Lâm Chấp và Mục Phong Hành thi triển thực lực khiến người ta phải kinh ngạc thì chắc lớp chín đã binh bại như núi đổ.

Mặc Dương thấy đau đầu khi chứng kiến cảnh tượng này.

“Mẹ nó nữa! Dám đánh người của lớp chín ta à? Chán sống rồi đúng không?”

Đúng lúc này, ba người có vóc dáng vạm vỡ xông lên, lao vào đám người như tấm lá chắn bằng thịt.

“Tiểu tử kia, không lên mà thể hiện bản thân đi à?”

Khi Mặc Dương đang xem bốn bề dậy sống, một giọng nói đã vang lên.

“Nhưng ta…”

Gã định lên tiếng giải thích, nhưng khi quay lại nhìn thấy một bóng người không cường tráng đứng trước mặt, gã lập tức ngẩn người.

“Là thành viên của lớp chín thì đương nhiên phải thể hiện mình! Huống hồ… đây còn là mệnh lệnh của sư phụ!”

Mặc Dương mỉm cười, rút thanh trường kiếm sau lưng ra khỏi vỏ.

Đó vẫn là phàm khí thượng phẩm kiếm Thanh Khuyết, thanh kiếm vẫn vậy, nhưng chủ nhân của nó thì đã mạnh mẽ hơn lúc trước rất nhiều.

Mặc Dương rút kiếm ra, kiếm Thanh Khuyết chỉ là một món phàm khí thượng phẩm đơn giản. Với võ giả cảnh giới Linh Huyệt mà nói thì phàm khí đã không còn quá hữu dụng nữa.

Nhưng Mặc Dương vẫn dùng thanh kiếm này.

Chỉ vì sư phụ - người đã thay đổi cả cuộc đời của gã đã tự tay rèn ra thanh kiếm này cho gã.

“Tru Thiên Cửu Thức!

Mặc Dương chém một kiếm ra, toàn bộ cục diện trận chiến lập tức nổi bão táp.

Tru Thiên Cửu Thức là chiêu thức mà Mục Vỹ đã dạy gã trước lúc đi. Nhưng điều khiến Mục Vỹ thấy lạ là không ngờ Mặc Dương có thể đạt đến trình độ này.

“Kiếm ý tuyệt diệu… Thằng nhóc này giỏi lắm, suýt nữa lừa được cả sư phụ!”

Thấy Mặc Dương cầm kiếm trong tay lao đi vun vút như chốn không người, Mục Vỹ biết rõ gã không còn là tên quỷ nghịch ngợm tại buổi dạy đầu tiên của hắn nữa.

Mà đã là một con chim ưng mạnh mẽ giang rộng đôi cánh bay lượn trên trời cao.

“Khốn kiếp! Đây là kiếm ý!”

Hiên Viên Giá lách người, tránh được dư âm một kiếm này của Mặc Dương, nhưng cánh tay của cậu ấy vẫn bị sượt chảy máu.

Phải biết rằng cậu ấy tu luyện Vương Bá Kim Thân nên biết rõ tác dụng của môn võ kỹ này đến sức dẻo dai của cơ thể lớn đến nhường nào, vậy mà suýt nữa người cậu ấy đã bị một kiếm của Mặc Dương xuyên qua.

“Quái vật!”

Thấy Mặc Dương thoải mái vung kiếm trong đám người, kiếm khí hung hãn, Hiên Viên Giá vội né đi.

Có thêm mấy người đó gia nhập, đám học trò của lớp bốn dần thấy không địch lại đối thủ.

Trò đùa gì vậy!

Bọn họ là lớp bốn cao cấp cơ mà, sao có thể không địch lại được lớp trung cấp chứ?
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom