-
Chương 286-290
Chương 286: Năm đấu bảy
Mục Vỹ hừ lạnh một tiếng, sau đó chỉ vào xác linh thú nằm dưới đất rồi lạnh lùng nói: “Nhìn cho kỹ đi, vết thương bị giết của linh thú Xích Vũ Lang cấp bốn là một nhát Song Nhẫn Tiễn trí mạng. Đó là thần binh của Vương Tâm Nhã, trong số các học trò của ngươi, có ai dùng Song Nhẫn Tiễn không?”
“Ngoài ra, Vương Tâm Nhã bị thương bởi Đình Phong Phá Ngọc Quyền - võ kỹ Huyền Giai và Lưu Vũ Kiếm Pháp. Hai môn võ kỹ này đều được cất giữ trong học viện, hoàn toàn có thể tra ra được các học trò này của ngươi có tu luyện hay không. Hơn nữa, vết thương ở cánh tay của Vương Tâm Nhã rõ ràng là bị búa tạ đánh gãy xương, ngươi ngoảnh lại mở to mắt chó của mình ra mà xem trong tay đám học trò của ngươi đang cầm thứ gì kia?”
Một học trò đứng sau lưng Tiêu Bất Ngữ đang cầm một cái búa to.
Chỉ mấy phút ngắn ngủi mà Mục Vỹ đã phân tích được như vậy, điều này khiến Tiêu Bất Ngữ phải bất ngờ.
Hắn ta quay lại lườm đám học trò rồi lạnh lùng nói: “Cho là học trò của ta lòng dạ đen tối, nhưng chuyện này phải do viện trưởng phán xét, ai cho ngươi cái quyền giết trò ấy hả?”
Ha ha…
Nghe tới đây, Mục Vỹ bật cười.
Vậy là hắn hiểu rồi!
Bây giờ, Tiêu Bất Ngữ đã đuối lý nên bắt đầu vịn vào cớ hắn giết Khoách Minh, lẫn lộn đầu đuôi, giỏi thật!
“Đương nhiên ta sẽ nghe theo phán quyết của viện trưởng, nhưng giờ ta phải trị thương cho học trò của mình đã. Mời ngươi tránh xa ra, nhìn thấy ngươi cũng đủ làm ta phát bực rồi!”
“Ngươi…”
Hồng hộc…
Đột nhiên có mấy bóng người chạy nhanh tới.
“Tâm Nhã!”
Vương Hinh Vũ nhìn thấy vết thương của muội muội mình thì lập tức chạy tới.
“Có chuyện gì thế?”
“Hỏi hắn ý!”, Mục Vỹ nhìn Tiêu Bất Ngữ rồi hờ hững nói.
Vương Hinh Vũ liếc nhìn là đã đại khái nắm được tình hình, cô ta cảm kích nhìn Mục Vỹ rồi bắt đầu trị thương ngay cho muội muội mình.
Lúc này cũng có một bóng người đi từ trong đám đông ra.
“Viện phó La!”
Nhìn thấy người đó, các giáo viên của khối cao cấp đều cung kính hành lễ.
La Phù! Ông ấy là viện phó của Lôi Phong Viện, vốn phải xử lý mọi chuyện lớn nhỏ của viện, nhưng lần này đại sư Hồng Trần lại muốn đích thân lộ diện.
Ba ngày diễn ra cuộc thi không ngắn, đương nhiên một người đam mê với luyện khí như đại sư Hồng Trần sẽ không thể lãng phí.
Vì thế ông ấy sẽ giao những chuyện còn lại cho viện phó La giải quyết.
“Viện phó La, thầy Mục giết học trò trong lớp bốn của ta, mong viện phó đòi lại công bằng giúp, rốt cuộc Lôi Phong Viện có còn là một nơi chú trọng quy tắc nữa không đây?”
“Đương nhiên là có rồi!”
La Phù quan sát hiện trường rồi nói tiếp: “Mục Vỹ, dù Khoách Minh làm sai, nhưng dẫu sao cũng chưa phát sinh chuyện giết chóc gì. Vương Tâm Nhã chỉ bị thương thôi mà cậu đã giết Khoách Minh, như vậy là vi phạm quy tắc của học viện, theo lý sẽ phải chịu phạt!”
“Nhưng xét thấy cậu là giáo viên chủ nhiệm của lớp chín cao cấp nên sẽ phải tham gia cuộc tỉ thí của khối, vì thế ta sẽ xử phạt bằng cách giảm số học trò dự thi của lớp cậu từ bảy xuống năm người!”
Cái gì!
Nghe thấy vậy, Mục Vỹ mỉm cười!
Mẹ kiếp! Nói cho cùng thì lão già này với Tiêu Bất Ngữ là cùng một giuộc cả.
“Nực cười, đúng là nực cười! Viện phó La, ông nói kiểu gì vậy? Chẳng lẽ ta phải chờ học trò của mình bị giết thì mới xông ra giết Khoách Minh à?”
Mục Vỹ lạnh lùng nói: “Quy tắc là quy tắc, nhưng phiền viện phó La quan sát kỹ cục diện rồi hãy lôi quy tắc ra đây!”
“Cậu có ý gì?”
La Phù bực bội nói: “Ý cậu là ta xử sự bất công ư? Mục Vỹ, Hồng Trần là viện trưởng của Lôi Phong Viện, còn ta là viện phó, cậu đừng có mà quá đáng!”
“Lớp chín cao cấp chỉ được năm người tham gia thi đấu, nếu vượt qua số người trên thì ta sẽ giải tán lớp này ngay lập tức”.
Dứt lời, La Phù phất tay áo bỏ đi.
“Đồ cáo già!”
Mục Vỹ tỏ vẻ giận dữ nhìn La Phù rời đi.
Tiêu Bất Ngữ cười lạnh một tiếng rồi cũng quay người đi mất.
Những người khác thấy không còn gì hay để xem nữa cũng dần giải tán.
“Thầy Mục, trò xin lỗi!”, Vương Tâm Nhã tái mét mặt, nước mắt trực trào.
“Ha ha… Không sao, năm người thì năm người, dù chỉ có năm người tham gia thi đấu thì lớp chín chúng ta vẫn sẽ thắng như thường!”
Mục Vỹ thoải mái cười nói.
Nhìn nụ cười của Mục Vỹ, Vương Hinh Vũ thầm thấy có lỗi, một suy nghĩ nảy ra trong đầu cô ta.
Ba ngày diễn ra thi đấu lặng lẽ trôi qua, sau đó học trò của các lớp đều trở về từ dãy núi Phá Vân.
Các học trò trong lớp chín cũng đã biết được chuyện xảy ra vào ngày đầu tiên!
“Đáng chết! Ta thấy Tiêu Bất Ngữ đó rõ là cố ý, nếu thầy Mục đến chậm một chút thôi là đám Khoách Minh đó đã giết Vương Tâm Nhã rồi. Đến lúc đó, dù thầy ấy có giết Khoách Minh thì cũng làm được gì nữa đâu?”, Cảnh Tân Vũ tỏ vẻ phẫn nộ nói.
“Bây giờ vấn đề không nằm ở đấy nữa, mà lớp mình chỉ được năm người tham gia thi đấu thôi kia kìa, thế thì còn đánh đấm gì nữa? Năm đấu bảy, như vậy chắc chắn sẽ có ít nhất hai người phải luân phiên thi đấu”.
“Thầy Mục cũng vì vội quá nên đã làm bản thân bị thương, vì thế chúng ta không được sợ, giờ phải liều thôi!”
Sau khi nghe nghe kể về chuyện xảy ra vào ngày đầu tiên ở dãy núi Phá Vân, học trò của lớp chín đều đang đầy một bụng giận dữ.
Cuối cùng bảng thành tích đã có, bảy người đứng thứ hạng cao nhất của lớp chín là Mặc Dương, Mục Phong Hành, Lâm Chấp, Tiêu Khánh Dư, Cảnh Tân Vũ, Hiên Viên Giá và Hoàng Vô Cực!
Nhưng bây giờ, Hiên Viên Giá và Hoàng Vô Cực không còn được tham gia thi đấu nữa.
Lớp chín chỉ có năm người được tham gia là Mặc Dương, Mục Phong Hành, Lâm Chấp, Tiêu Khánh Dư và Cảnh Tân Vũ.
Vậy là đủ biết cuộc đấu lôi đài sắp tới sẽ khó khăn nhường nào.
Năm đấu bảy, khỏi nói sẽ mất sức tới mức nào.
Chương 287: Cuộc thi khiêu chiến bắt đầu
Mọi người quay về Lôi Phong Viện, trên đường đi, Mục Vỹ không nói không rằng, chỉ điều hoà hơi thở.
“Chắc là người đã thi triển một môn thân pháp nào đó nên giờ người không thể thi triển võ kỹ thân pháp nữa? Nếu không kể cả là mấy người Tiêu Bất Ngữ hay Vương Hinh Vũ cũng sẽ bị người bỏ xa phía sau rồi”.
Thấy Mục Vỹ im lìm, Lâm Hiền Ngọc lên tiếng.
“Nhiều lời thế nhỉ!”
“Thật lòng mà nói, nhiều lúc, thuộc hạ cũng không thể hiểu được người. Lúc đó thiếu chủ không chắc người gặp nguy hiểm có phải học trò của mình hay không mà, có cần phải liều mạng như vậy không?”
“Ai biết được chứ…”
Mục Vỹ cười cợt rồi lắc đầu nói: “Sao? Ngươi đã bị nhân cách vĩ đại của ta làm cảm động chưa? Hay là ở cạnh ta thêm ba năm nữa đi?”
“Người cứ mơ đi!”
Thấy Mục Vỹ vẫn còn tâm trạng bùa giỡn, Lâm Hiền Ngọc cười khổ một tiếng rồi không nói gì nữa.
Thân pháp Mục Vỹ thi triển là Mị Ảnh Quỷ Bộ, một môn thân pháp trong Mị Ảnh Thần Tông Môn.
Môn bộ pháp này chú trọng sự quỷ dị, lẽ ra chỉ có võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tám và khai thông huyệt Phong Trì mới có thể thi triển được, nhưng Mục Vỹ đã vượt qua cảnh giới của bản thân.
Nhưng hắn không ngờ lực phản phệ lại mạnh tới vậy.
Thấy sắc mặt hơi mệt của Mục Vỹ, Mục Phong Hành ở trong đám đông cũng không nói gì.
Cậu ta đang tu luyện Mị Ảnh Thần Tông Môn do Mục Vỹ truyền cho nên đương nhiên biết tại sao Mục Vỹ lại bị thương.
“Có đáng không chứ?”, Mục Phong Hành nhìn Mục Vỹ rồi nghĩ thầm.
Cả đoàn người bắt đầu hướng về Lôi Phong Viện, trên đường đi bầu không khí giữa các lớp cao cấp rất sôi nổi.
“Này, ngươi nghe nói gì chưa? Lớp chín cao cấp giờ thảm rồi, từ bảy người giảm còn năm người tham gia thi đấu!”
“Đáng đời, ha ha… Để ta xem lần này bọn họ còn vênh váo nữa không, chậc, đúng là hả lòng hả dạ”.
“Đúng đấy, cóc ghẻ mà tưởng mình là rồng trong thiên hạ à? Lần này, ta phải diệt sạch nhuệ khí của bọn nó mới được”.
Nghe tin lớp chín bị phạt, chỉ được năm người tham gia thi đấu, các lớp cao cấp khác đều hả hê.
Đoàn người tiến vào Lôi Phong Viện, xung quanh sân luyện võ bây giờ đã đông kín người ngồi xem trên các khán đài.
Không ai có thể bỏ qua cuộc thi của khối cao cấp.
“Năm trò đi theo ta!”
Mục Vỹ nhìn nhóm Mặc Dương rồi nói: “Cuộc tỉ thí lần này của mười tám lớp sẽ khiêu chiến theo số thứ tự, bắt đầu từ lớp mười tám khiêu chiến lớp mười bảy, người thắng sẽ tiếp tục khiêu chiến. Như vậy thì sau tám vòng đấu nữa mới có lớp khác khiêu chiến lớp chín chúng ta”.
“Ta rất yên tâm về năm trò, vì thế cứ lượng sức mà đấu, đừng miễn cưỡng bản thân quá. Nếu thấy không ổn thì ta vẫn còn cách khác!”
“Thầy Mục yên tâm ạ, chúng trò nhất định sẽ dạy cho bọn họ một bài học!”, Tiêu Khánh Dư bừng bừng khí thế nói.
“Sư phụ, con sẽ cố hết sức ạ!”
“Ừ!”
Mục Vỹ vỗ vai bọn họ, sau đó ho khan vài tiếng rồi che miệng cười nói: “Ta đi nghỉ một lát đây, đừng tạo áp lực quá lớn cho mình!”
“Vâng!”
Bọn họ quay người đi, Mục Vỹ xoè tay ra, giữa lòng bàn tay là máu tươi đáng sợ.
“Chỉ là tầng thứ năm thi triển Mị Ảnh Quỷ Bộ thôi mà, gì mà khiếp thế này…”, Mục Vỹ cười khổ lắc đầu, nhìn máu tươi trong lòng bàn tay rồi tự giễu.
“Đại ca!”
Không biết Mục Phong Hành xuất hiện bên cạnh Mục Vỹ từ lúc nào, cậu ta đưa một chiếc khăn tay ra.
“Tiểu tử này… Ta không sao!”
“Đại ca, huynh yên tâm, đệ nhất định sẽ thắng!”
Mục Phong Hành gật đầu.
Thật ra ban đầu, cậu ta không thể ngờ Mục Vỹ lại dồn nhiều tâm huyết cho lớp chín đến vậy.
Đến chính Mục Vỹ cũng ngạc nhiên vì điều này.
Vòng thi thứ hai chính thức bắt đầu!
Đầu tiên là lớp mười tám khiêu chiến lớp mười bảy!
Trận đấu vừa bắt đầu, học trò của hai lớp đã nhảy lên sàn đấu và lao vào nhau ngay.
Mục Vỹ không có hứng thú với trận đấy này, nên đi tìm một chỗ để dưỡng thương.
Bây giờ, hắn là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm và mở huyệt Quan Nguyên.
Ở tầng thứ năm có hai huyệt khiếu là Quan Nguyên và Khí Hải, hai huyệt khiếu này liên quan đến sự mạnh yếu bạo phát chân nguyên của võ giả, cho nên vô cùng quan trọng.
Nhưng bây giờ vì sử dụng vượt mức Mị Ảnh Quỷ Bộ, nên cơ thể của Mục Vỹ đã bị thương, kinh mạch cũng bị tổn hại.
Điều này khiến chân nguyên bạo phát của hắn trở nên yếu ớt.
Vòng đấu khiêu chiến rất nhanh, chẳng mấy đã đến lớp chín lên thi đấu, vì vậy Mục Vỹ buộc phải bình phục nhanh hơn.
Thời gian cứ thế trôi qua, trên sàn đấu vang lên tiếng hoan hô, nhảy nhót, than vãn hoà lẫn với nhau, khiến người ta inh màng nhĩ.
Nhưng tất cả chuyên này không liên quan đến Mục Vỹ.
Tinh thần của hắn đang chìm đắm trong đầu, tư duy vây quanh lực linh hồn để không bị phân tâm bởi bên ngoài.
“Tiếp theo đến lớp mười một khiêu chiến lớp chín!”
Lớp mười một đã thắng lớp mười, sau khi nghỉ ngơi và hồi phục thì lớp mười một sẽ bắt đầu khiêu chiến lớp chín.
Đầu tiên là trận đấu của học trò!
Nhóm Mặc Dương lên sàn đấu.
Kha Trạch Minh dẫn bảy học trò của lớp mười một lên sàn đấu.
“Ha ha… Các huynh đệ lớp mười một ơi, lẽ ra bây giờ chúng ta sẽ khiêu chiến lớp tám, tiếc là lớp ta bị người khác hạ một bậc rồi chen ngang lên trước, các huynh đệ có cam tâm không?”
“Không!”
Một tiếng quát chấn động vang vọng trên sàn đấu!
Chương 288: Giành lại vị thế
“Không cam tâm thì các huynh đệ nên làm gì?”
“Giành lại, giành lại!”
Tiếng hô vang của lớp mười một làm chấn động cả sân luyện võ.
Nghe thấy tiếng cổ vũ của lớp mười một, năm người nhóm Mặc Dương đối mắt nhìn nhau, sau đó tỏ vẻ như đang xem một lũ ngớ ngẩn.
“Trận đầu tiên ngươi lên hay ta?”
Mặc Dương nhìn Mục Phong Hành rồi cười hỏi.
“Ngươi lên đi, thời khắc khoe mẽ tốt thế này đương nhiên ta sẽ nhường cho ngươi rồi. Ta không muốn bị đại ca mắng là cướp mất cơ hội toả sáng của đồ đệ huynh ấy”.
“Bây giờ, ngươi cũng mồm mép tép nhảy phết đấy!”
Mặc Dương cười lớn rồi nhảy lên lôi đài.
“Khưu Phong Ngọc, trận đầu trò lên đi!”, thấy người lên tỉ thí đầu tiên của lớp chín là Mặc Dương, Kha Trạch Minh sầm mặt.
Theo gã được biết, Mặc Dương là học trò xuất sắc nhất của lớp chín, kiếm ý tuyệt đỉnh, ít nhất giờ cũng đã là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tư.
Đương nhiên gã phải cử học trò mạnh nhất lên ứng chiến với một học trò như thế này.
“Vâng, thầy Kha yên tâm, trò sẽ không cho họ cơ hội thắng trận này đâu ạ!”
“Ừm!”
Vừa nhảy lên sàn đấu, Khưu Phong Ngọc đã mỉm cười nhìn Mặc Dương rồi nói: “Mặc Dương, ngươi là thiên tài kiếm thuật, thế thì chúng ta dùng kiếm đi! Ta muốn xem rốt cuộc kiếm ý đỉnh phong của ngươi lợi hại đến đâu!”
Nghe thấy vậy, Mặc Dương lắc đầu.
“Đối phó với ngươi thì ta không cần phải dùng đến kiếm!”
“Ngông cuồng!”
Nghe thấy vậy, Khưu Phong Ngọc đương nhiên tức nổ phổi, dẫu sao thì y cũng là học trò mạnh nhất của lớp mười một.
Trận trước khi đấu với lớp mười, chính y là người xoay chuyển tình thế, cuối cùng lớp mười một đã đánh bại lớp mười với tỉ số 4 - 3.
Vậy mà Mặc Dương này dám coi thường y!
“Ngươi muốn nghĩ sao cũng được!”
Mặc Dương bước lên trước, toả khí thế ra.
“Cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tư!”
Sau khi cảm nhận được khí thế trên người Mặc Dương, Khưu Phong Ngọc mừng rỡ.
Y cứ tưởng sau ba tháng, chắc Mặc Dương đã đột phá lên tầng thứ năm, ai ngờ gã vẫn ngang tầm với y.
Vậy thì không có gì phải lo rồi!
“Giết!”
Khưu Phong Ngọc khẽ hô lên một tiếng, sau đó giơ hai tay ra, một luồng khí kình bổ nhào về phía Mặc Dương.
Thiên tài kiếm thuật? Không dùng đến kiếm thì Mặc Dương còn làm được gì?
Thấy Khưu Phong Ngọc lao tới, Mặc Dương xuống tấn, sau đó nhẹ tung một quyền trông có vẻ rất tầm thường ra.
Bụp…
Hai chiêu thức va chạm, hai người bọn họ lập tức tách ra.
Cộp…
Nhưng Mặc Dương vẫn đứng nguyên tại chỗ, còn Khưu Phong Ngọc thì bết bát, bay ra xa hàng chục mét rồi ngã khỏi lôi đài.
Trông thấy cảnh tượng này, cả sân luyện võ đều im lìm.
Mặc Dương này… biến thái quá!
Gã không dùng kiếm, chỉ dùng quyền thôi mà cũng lợi hại vậy sao?
“Trận thứ nhất, lớp chín thắng!”
Tiếng hoan hô vang lên, Mặc Dương quay người mỉm cười đi xuống khỏi lôi đài.
“Có áp lực không?”, Mục Vỹ cười hỏi khi thấy Mặc Dương đi xuống.
“Con đánh bại hắn bằng một chiêu, người không bị mất thể diện chứ ạ!”
“Đương nhiên!”
Trận thứ hai, Mục Phong Hành lên.
“Đáng chết, Hoắc Hâm, trò lên đi!”
“Vâng thưa thầy Kha!”
Khưu Phong Ngọc là học trò mạnh nhất của lớp mười một mà lại bị đánh bại bằng một chiêu, Mặc Dương này đúng là khủng khiếp, biết vậy thì gã đã cử người yếu nhất lên rồi.
Nhưng Mục Phong Hành này không biến thái như Mặc Dương, trận thứ hai này kiểu gì lớp gã cũng thắng!
“Hoắc Hâm, xin chỉ giáo!”
“Mục Phong Hành, thỉnh giáo!”
Hai người họ chào hỏi, sau đó trận thứ hai bắt đầu.
Mục Phong Hành vốn không dùng vũ khí gì, mà chỉ dựa vào thân pháp và quyền cước.
Trận đấu vừa bắt đầu, Hoắc Hâm lập tức lùi lại cách Mục Phong Hành ba mét, sát mép lôi đài.
Hắn biết thân pháp của Mục Phong Hành lợi hại nên mới cố ý làm như vậy.
Nhưng hành động này của hắn lại bị mọi người ở khán đài chê cười.
“Đúng là mất mặt!”, thấy Hoắc Hâm làm vậy, Kha Trạch Minh chỉ thấy mặt mình nóng ran.
Dù biết đối thủ có thân pháp mạnh thì tốt xấu gì cũng nên làm ra vẻ một chút, chứ sợ thành ra thế kia thì làm ăn gì?
“Trốn được sao?”
Nhưng ngay sau khi Hoắc Hâm vừa đứng vững, đã có một bàn tay đánh tới sau lưng hắn, một tiếng hét vang lên.
“Mẹ ơi!”
Hoắc Hâm lảo đảo ngã xuống đất, rồi trợn mắt há mồm nhìn Mục Phong Hành ở đằng sau.
Sao… cậu ta lại tới đây?
“Tiếp chiêu!
Mục Phong Hành tiếp tục ta tay, một đòn Cương Thủ Trảo mạnh mẽ bay về phía Hoắc Hâm.
Trông thấy đòn này tới gần, Hoắc Hâm vội lùi lại mười bước để tránh.
Nhưng Hoắc Hâm chưa kịp xả hơi, một bàn tay đã đánh hắn bay lên.
Hắn ngoảnh lại nhìn thấy Mục Phong Hành đã đứng ngay sau lưng.
Đôi mắt Hoắc Hâm chớp vài cái rồi nhắm tịt, hắn đã bất tỉnh nhân sự.
Trận thứ hai lớp chín thắng!
“Đồ vô dụng!”
Thấy Hoắc Hâm bị doạ sợ tới mức ngất xỉu, Kha Trạch Minh nổi điên lên.
Lớp gã đã liên tục thua hai trận. Mới bắt đầu mà lớp mười một đã rơi vào thế nguy hiểm thì năm trận tiếp theo đánh sao đây?
“Trận thứ ba để ta!”, Lâm Chấp đeo trường thương sau lưng, tiến lên nói: “Ta cũng phải xem thương pháp của mình dạo này ra sao chứ!”
“Thương pháp của ngươi đến ta còn không dám chống trả, võ kỹ Vũ Lăng Thương Pháp mà thầy Mục truyền cho ngươi có bỏ ra ngàn vàng cũng không đổi được”.
“Đừng nói là ngàn vàng, dù có lấy mạng sống ra thì ta cũng không đổi”.
Lâm Chấp mỉm cười rồi bước lên lôi đài.
Chương 289: Chiến thắng dễ dàng
Thấy Lâm Chấp đi lên, Kha Trạch Minh coi như thở phào một hơi.
Lâm Chấp là một nỗi nhục của nhà họ Lâm, gã là con của tì nữ, thân phận còn kém cả con riêng.
Hơn nữa, Lâm Chấp này cũng không có tên tuổi gì trong lớp chín cả, trận thứ ba này lớp mười một thắng chắc rồi!
“Thích Doãn, trò lên trận thứ ba đi! Nhất định phải thắng đấy!”
“Vâng ạ!”
Thấy Kha Trạch Minh gọi tên mình, Thích Doãn đầy mừng rỡ đi lên lôi đài.
Vũ khí của hắn ta là một thanh Đại Khảm Đao.
Bề ngang lưỡi đao to bằng một bàn tay, mặt đao đỏ au hệt như nhuốm máu tươi!
“Ha ha, hai trận đầu thua rồi nên năm trận sau lớp ta không thể thua nữa, đối đầu với một tên còn thua cả con riêng như ngươi thì Thích Doãn ta thắng chắc rồi”.
Vừa đi lên, Thích Doãn đã cười lớn nói.
Tên này xong đời rồi!
Nghe Thích Doãn nói vậy, nhóm Mặc Dương, Mục Phong Hành và Tiêu Khánh Dư biến sắc mặt.
Con riêng!
Cách gọi này như một cái gai với Lâm Chấp, vì đây không chỉ là nỗi hổ thẹn của gã, mà còn là của mẫu thân gã.
Ai cũng có giới hạn của mình!
Mẫu thân của Lâm Chấp chính là giới hạn của gã, điểm này thì ai cũng rõ.
“Các người đoán xem tên này sẽ bị bẻ gãy mấy cái xương sườn?”, Mặc Dương nuốt ực một cái rồi hỏi.
“Ba?”
“Gì? Chắc phải năm cái!”
Lâm Chấp ở trên lôi đài bắt đầu sa sầm mặt.
“Ngươi chán sống rồi!”
“Ha ha… Chán sống? Ngươi cũng đòi nói câu này ư?”, Thích Doãn cười lớn rồi nhảy lên cao, sau đó chém thanh đại đao về phía Lâm Chấp.
“Cút!”
Khi thấy Thích Doãn nhảy lên, Lâm Chấp đã hét lớn.
Gã vung cây trường thương ra, một âm thanh vun vút vang lên từ cây thương.
Cheng…
Rắc!
Ngay sau đó, người Thích Doãn đã bị một thương đánh bay, cùng lúc đó tiếng xương gãy vang lên răng rắc, kết hợp với tiếng kêu gào thảm thiết của hắn ta khiến người nghe phải tê dại.
Trận đấu đến mức này, không chỉ lớp mười một, mà ngay Kha Trạch Minh cũng phải nuốt nước miếng.
Mẹ kiếp! Rốt cuộc đây là cái lớp gì mà đào tạo ra một đám biến thái thế này?
Kha Trạch Minh bất lực xua tay: “Các trò… ai đồng ý lên trận tiếp theo?”
Đến lúc này, gã đã không còn hi vọng gì sẽ thắng nữa, chỉ mong có thể thua một cách đẹp mặt thôi.
Nhưng bốn học trò còn lại đứng sau Kha Trạch Minh đều lùi lại, sợ bị gọi tên.
“Xem bản lĩnh của các trò kìa! Thăng Ngự, trò lên đi!”
Kha Trạch Minh chọn đại một người rồi ra lệnh.
“Thầy Kha, trò…”
“Đừng nhiều lời, ta bảo trò lên thì lên đi!”, Kha Trạch Minh trợn mắt.
Ba người còn lại thở phào một hơi.
Thăng Ngự bước lên, đôi chân hắn run rẩy khi nhìn thấy Tiêu Khánh Dư đang mỉm cười đi lên.
Không phải hắn đang làm quá lên, mà là sợ thật!
Ba tên trước đó đều là quái vật, ai biết tên này sẽ có thủ đoạn gì đây.
“Tại hạ Tiêu Khánh Dư!”
“Ha ha… Thăng Ngự!”
Trận đấu bắt đầu!
Thăng Ngự tháo hai thanh kiếm đeo sau lưng xuống, nắm chặt trong tay, hắn là người dùng kiếm.
Thấy Thăng Ngự lấy kiếm ra, Tiêu Khánh Dư lịch sự hỏi: “Chuẩn bị xong chưa?”
“Hả? Xong… xong rồi!”, Thăng Ngự lắp bắp đáp.
“Ờ!”
Dứt lời, Tiêu Khánh Dư giang rộng hai tay.
Ầm…
Một con hoả xà lập tức chui từ giữa hai tay cậu ấy ra.
Leng keng…
Ngay sau đó người Thăng Ngự đen thui, đầu tóc bốc khói, đôi mắt đờ đẫn, hai thanh kiếm rơi xuống đất kêu leng keng.
“Gì thế!”
Trông thấy cảnh tượng này, Kha Trạch Minh cũng khó có thể tin nổi.
Thằng có kiếm thuật cao siêu, người có thân pháp quỷ dị, kẻ thì thương pháp bá đạo, giờ lại xuất hiện một đứa biết phun lửa…
Trận thứ tư, lớp chín thắng!
Sau tiếng thông báo của trọng tài, lớp mười một đã bại hoàn toàn trước lớp chín vì đã thua bốn trận, nên lớp thua sẽ dừng bước tại đây.
“Tiếp theo là trận đấu của giáo viên!”
Khi giọng nói của trọng tài vang lên, Kha Trạch Minh tỏ vẻ giận dữ, gã hung hăng đi lên lôi đài.
Còn Mục Vỹ thì trông vẫn hơi nhợt nhạt, hắn lững thững đi lên.
“Hừ! Mục Vỹ, dù học trò của ta thua học trò của ngươi, nhưng Kha Trạch Minh ta là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm và khai thông huyệt Quan Nguyên, vì thế ta chắc chắn sẽ thắng ngươi!”
“Sao? Thế à?”
Mục Vỹ nhướn mày, mỉm cười hỏi.
“Ngươi…”
Nhưng vẻ mặt này của Mục Vỹ lại là một sự khiêu khích trắng trợn với Kha Trạch Minh.
Nhưng Mục Vỹ đâu thèm quan tâm gã nghĩ gì.
“Thầy Mục cố lên, chúng trò đã thắng vẻ vang thì thầy cũng không thể thua được”.
“Đúng vậy, đánh bại đối thủ bằng một chiêu mới siêu ạ!”
“Đúng rồi, để đám coi thường lớp chín ngậm miệng đi ạ!”
Nghe tiếng cổ vũ của đám học trò bên dưới, Mục Vỹ lắc đầu cười khổ.
Nhưng Vương Hinh Vũ, Lâm Hiền Ngọc và Mục Phong Hành ở trong đám đông đều đang nhíu chặt hàng lông mày.
Bọn họ biết rõ vết thương lúc trước của Mục Vỹ là do hắn miễn cưỡng sử dụng võ kỹ vượt cảnh giới, nhẹ thì tĩnh mạch tổn thương, nặng thì tinh thần hỗn loạn, thậm chí còn chết bất đắc kỳ tử.
Vì thế, đây là lý do vì sao dù là võ kỹ hay công pháp thì võ giả luôn phải phân biệt rõ cấp bậc.
Các cấp của võ kỹ là Hoàng Giai, Huyền Giai, Địa Giai, Thiên Giai phải theo thứ tự, không được vượt cấp linh tinh.
Nhưng Mục Vỹ mới là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm mà đã sử dụng bí tịch thân pháp dành cho cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tám. Như thế là làm liều, hắn làm vậy chỉ vì một lý do, là khi học trò của hắn gặp nguy hiểm!
“Mục Vỹ, ta sẽ không thua ngươi đâu!”
Để một lớp vừa lên khối cao cấp đánh bại lớp mình, Kha Trạch Minh đã thấy rất mất mặt, nếu giờ gã lại thua Mục Vỹ thì còn gì là thể diện nữa.
Chương 290: Thua trong một chiêu
Kha Trạch Minh quát lên rồi xông về phía Mục Vỹ.
Gã đang ở cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm, toàn vẹn về cả cảnh giới lẫn võ kỹ. Để có thể trở thành thầy giáo cao cấp, trước tiên thực lực phải mạnh.
Lớp mười một đã bị đánh cho tơi tả, người làm thầy như gã phải giương cao ngọn cờ, giành chiến thắng trong cuộc tranh đấu của các giáo viên.
Xưa nay đều biết Mục Vỹ rất giỏi trong việc dạy dỗ học trò, nhưng bản thân hắn thì không nổi bật được như thế!
"Thầy Mục, xin chỉ giáo!"
"Được!"
Được?
Nghe thấy câu trả lời của Mục Vỹ, Kha Trạch Minh suýt chút nữa đã hộc máu. Đúng là mặt dày, gã chỉ khách sáo thôi mà Mục Vỹ cũng tưởng gã xin hắn chỉ giáo thật!
Keng...
Một âm thanh vang lên, một cây rìu dài bằng cánh tay xuất hiện trong tay Kha Trạch Minh. Cán chỉ dài bằng cánh tay, mặt rìu thì lớn bằng bàn tay, từ trên xuống dưới một màu đen tuyền trông rất tinh tế.
"Ô, lão Kha nghiêm túc rồi, lấy cả huyền khí trung phẩm ra luôn kìa", Hướng Hâm - chủ nhiệm lớp mười cười nói.
Y không hề chán nản khi bị lớp mười một đánh bại, bởi lớp này thật sự mạnh hơn lớp mười của y rất nhiều. Thua họ thì chẳng có gì phải chống trả cả.
Giờ đây, nhìn thấy Kha Trạch Minh đã dốc hết vốn liếng ra, y càng thích thú hơn.
"Giết!"
Kha Trạch Minh giơ cây rìu nhỏ lên, sát ý ầm ầm phóng ra, sau đó gã lao tới chỗ của Mục Vỹ.
Tuy chưa từng thấy Mục Vỹ xuất thủ nên trong thâm tâm Kha Trạch Minh vẫn luôn coi thường hắn, nhưng gã cần giành chiến thắng về cho trận đấu này, gã phải thắng tuyệt đối!
"Vũ Long Cầm Trảo Thủ!"
Thấy Kha Trạch Minh lao tới, Mục Vỹ nghiêng người, giơ tay tung chưởng. Cú chưởng hư ảo đập vào Kha Trạch Minh.
Ầm...
Uỳnh...
Hai tiếng động truyền đến, Mục Vỹ và Kha Trạch Minh đổi vị trí cho nhau, mỗi người đứng đối diện với đối thủ.
Tuy nhiên, tình thế hoàn toàn xoay chuyển.
Cây rìu của Kha Trạch Minh đã rơi vào tay Mục Vỹ.
Bị giật binh khí khiến cho Kha Trạch Minh xấu hổ đến đỏ cả mặt, không nói nổi một câu.
"Cảm ơn vì đã nhường!"
Mục Vỹ giao rìu nhỏ cho Kha Trạch Minh rồi mỉm cười, nói.
Kết thúc rồi?
Mới một chiêu mà đã kết thúc rồi?
Lớp mười một khiêu chiến lớp chín, trận này sao mà thắng nhẹ nhàng quá vậy!
Chủ nhiệm lớp tám Mạnh Trạch Vũ, chủ nhiệm lớp bảy Cố Tân Vũ thấy cảnh này thì nhìn nhau.
Tiếp đến, Mục Vỹ sẽ chỉ đạo lớp chín khiêu chiến lớp họ.
Cuộc thi đấu tạm dừng, các học trò trên sân luyện võ đều xôn xao, không ngừng bàn tán về chuyện vừa xảy ra.
Cùng lúc đó, mấy bóng người đang đứng bên lề sân luyện võ nhìn vào cuộc tranh tài.
"Lớp chín cao cấp à? Tiêu Doãn Nhi, hôn phu của muội là thầy của lớp đó đúng không?"
"Liên quan gì đến huynh!", Tiêu Doãn Nhi hậm hực nói: "Thích Thiếu Uy, tốt xấu gì huynh cũng xếp thứ chín mươi lăm trên long bảng, sao suốt ngày thích hóng chuyện thế hả!"
"Ta thích hóng chuyện?"
Thích Thiếu Uy đứng hình khi nghe thấy lời nói của Tiêu Doãn Nhi.
Hắn ta chỉ hỏi Tiêu Doãn Nhi rằng Mục Vỹ đó có phải hôn phu của cô ta thôi mà, sao lại thành hóng chuyện rồi?
"Hai người đừng ầm ĩ nữa, Lâm đại đại bảo chúng ta tới đây để xem có mầm non nào đáng bồi dưỡng vào long bảng không cơ mà, hai người nghiêm túc chút đi!"
Người thanh niên bên cạnh gượng cười.
"Dụ Phong, ngươi đừng có giảng hòa nữa!"
Trong học viện Thất Hiền, cao thủ trên long bảng mang ý nghĩa là vô địch.
Mỗi một viện trong bảy đại viện đều có linh bảng riêng, và chỉ một trăm người trên linh bảng mới có tư cách tiến vào long bảng.
Tất cả cao thủ trên long bảng đều là những người có thiên phú xuất chúng trong học viện, đương nhiên coi trời bằng vung.
Bởi vậy, học viện Thất Hiền đã cử ra một người phụ trách quản lý bọn cao thủ trên long bảng.
Ai nắm giữ vị trí này phải có tiếng tăm, thực lực phải hơn những người có tên trên long bảng, quan trọng nhất là phải cực kỳ xuất sắc.
Sau cùng, nhóm thành viên cấp cao trong học viện Thất Hiền quyết định, người sẽ chịu trách nhiệm việc quản lý một trăm tài năng của long bảng chính là Lâm Tiêu Thiên!
Lâm Tiêu Thiên này luôn âm thầm lặng lẽ trong học viện Thất Hiền.
Nhưng mỗi một học trò long bảng đều dè chừng khi nghe được cái tên này.
Trên thực tế, từ khi được Lâm Tiêu Thiên tiếp quản, các học trò trên long bảng quả thật đã trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều, ít nhất không còn hành xử ngang tàng trong học viện như trước đây nữa.
Bọn học trò trên long bảng thường gọi Lâm Tiêu Thiên là Lâm đại đại.
"Đương nhiên ta nhớ lời dặn của Lâm đại đại, nhưng ngươi cũng đừng nảy ý nghĩ linh tinh đấy", Tiêu Doãn Nhi nhìn Dụ Phong, lầm bầm.
Ý nghĩ linh tinh?
Dụ Phong lắc đầu cười trừ, không nói nữa.
"Nào nào nào, Tiêu Doãn Nhi, muội nói nghe thử hôn phu của muội ra sao xem nào? Giáo viên bình thường đâu thể nào đưa lớp chín sơ cấp lên lớp trung cấp, rồi lên lớp cao cấp chỉ trong vòng chưa đến một năm được! Hôn phu của muội đã đến cảnh giới nào rồi? Ta nghĩ hắn có thể đấu lại Lâm đại đại đấy!"
"Thích Thiếu Uy, huynh lại ngứa đòn rồi hả!"
"Thôi được rồi mà. Thích Thiếu Uy, Lâm đại đại lợi hại đến đâu, chúng ta khỏi cần bàn cãi nữa. Mục Vỹ mà đấu lại Lâm đại đại á? Ngươi đúng là gì cũng dám nghĩ, đừng lấy chuyện này ra đùa chứ, lo mà quan sát trận đấu đi!"
"Biết rồi, xem thi đấu!"
Mục Vỹ hừ lạnh một tiếng, sau đó chỉ vào xác linh thú nằm dưới đất rồi lạnh lùng nói: “Nhìn cho kỹ đi, vết thương bị giết của linh thú Xích Vũ Lang cấp bốn là một nhát Song Nhẫn Tiễn trí mạng. Đó là thần binh của Vương Tâm Nhã, trong số các học trò của ngươi, có ai dùng Song Nhẫn Tiễn không?”
“Ngoài ra, Vương Tâm Nhã bị thương bởi Đình Phong Phá Ngọc Quyền - võ kỹ Huyền Giai và Lưu Vũ Kiếm Pháp. Hai môn võ kỹ này đều được cất giữ trong học viện, hoàn toàn có thể tra ra được các học trò này của ngươi có tu luyện hay không. Hơn nữa, vết thương ở cánh tay của Vương Tâm Nhã rõ ràng là bị búa tạ đánh gãy xương, ngươi ngoảnh lại mở to mắt chó của mình ra mà xem trong tay đám học trò của ngươi đang cầm thứ gì kia?”
Một học trò đứng sau lưng Tiêu Bất Ngữ đang cầm một cái búa to.
Chỉ mấy phút ngắn ngủi mà Mục Vỹ đã phân tích được như vậy, điều này khiến Tiêu Bất Ngữ phải bất ngờ.
Hắn ta quay lại lườm đám học trò rồi lạnh lùng nói: “Cho là học trò của ta lòng dạ đen tối, nhưng chuyện này phải do viện trưởng phán xét, ai cho ngươi cái quyền giết trò ấy hả?”
Ha ha…
Nghe tới đây, Mục Vỹ bật cười.
Vậy là hắn hiểu rồi!
Bây giờ, Tiêu Bất Ngữ đã đuối lý nên bắt đầu vịn vào cớ hắn giết Khoách Minh, lẫn lộn đầu đuôi, giỏi thật!
“Đương nhiên ta sẽ nghe theo phán quyết của viện trưởng, nhưng giờ ta phải trị thương cho học trò của mình đã. Mời ngươi tránh xa ra, nhìn thấy ngươi cũng đủ làm ta phát bực rồi!”
“Ngươi…”
Hồng hộc…
Đột nhiên có mấy bóng người chạy nhanh tới.
“Tâm Nhã!”
Vương Hinh Vũ nhìn thấy vết thương của muội muội mình thì lập tức chạy tới.
“Có chuyện gì thế?”
“Hỏi hắn ý!”, Mục Vỹ nhìn Tiêu Bất Ngữ rồi hờ hững nói.
Vương Hinh Vũ liếc nhìn là đã đại khái nắm được tình hình, cô ta cảm kích nhìn Mục Vỹ rồi bắt đầu trị thương ngay cho muội muội mình.
Lúc này cũng có một bóng người đi từ trong đám đông ra.
“Viện phó La!”
Nhìn thấy người đó, các giáo viên của khối cao cấp đều cung kính hành lễ.
La Phù! Ông ấy là viện phó của Lôi Phong Viện, vốn phải xử lý mọi chuyện lớn nhỏ của viện, nhưng lần này đại sư Hồng Trần lại muốn đích thân lộ diện.
Ba ngày diễn ra cuộc thi không ngắn, đương nhiên một người đam mê với luyện khí như đại sư Hồng Trần sẽ không thể lãng phí.
Vì thế ông ấy sẽ giao những chuyện còn lại cho viện phó La giải quyết.
“Viện phó La, thầy Mục giết học trò trong lớp bốn của ta, mong viện phó đòi lại công bằng giúp, rốt cuộc Lôi Phong Viện có còn là một nơi chú trọng quy tắc nữa không đây?”
“Đương nhiên là có rồi!”
La Phù quan sát hiện trường rồi nói tiếp: “Mục Vỹ, dù Khoách Minh làm sai, nhưng dẫu sao cũng chưa phát sinh chuyện giết chóc gì. Vương Tâm Nhã chỉ bị thương thôi mà cậu đã giết Khoách Minh, như vậy là vi phạm quy tắc của học viện, theo lý sẽ phải chịu phạt!”
“Nhưng xét thấy cậu là giáo viên chủ nhiệm của lớp chín cao cấp nên sẽ phải tham gia cuộc tỉ thí của khối, vì thế ta sẽ xử phạt bằng cách giảm số học trò dự thi của lớp cậu từ bảy xuống năm người!”
Cái gì!
Nghe thấy vậy, Mục Vỹ mỉm cười!
Mẹ kiếp! Nói cho cùng thì lão già này với Tiêu Bất Ngữ là cùng một giuộc cả.
“Nực cười, đúng là nực cười! Viện phó La, ông nói kiểu gì vậy? Chẳng lẽ ta phải chờ học trò của mình bị giết thì mới xông ra giết Khoách Minh à?”
Mục Vỹ lạnh lùng nói: “Quy tắc là quy tắc, nhưng phiền viện phó La quan sát kỹ cục diện rồi hãy lôi quy tắc ra đây!”
“Cậu có ý gì?”
La Phù bực bội nói: “Ý cậu là ta xử sự bất công ư? Mục Vỹ, Hồng Trần là viện trưởng của Lôi Phong Viện, còn ta là viện phó, cậu đừng có mà quá đáng!”
“Lớp chín cao cấp chỉ được năm người tham gia thi đấu, nếu vượt qua số người trên thì ta sẽ giải tán lớp này ngay lập tức”.
Dứt lời, La Phù phất tay áo bỏ đi.
“Đồ cáo già!”
Mục Vỹ tỏ vẻ giận dữ nhìn La Phù rời đi.
Tiêu Bất Ngữ cười lạnh một tiếng rồi cũng quay người đi mất.
Những người khác thấy không còn gì hay để xem nữa cũng dần giải tán.
“Thầy Mục, trò xin lỗi!”, Vương Tâm Nhã tái mét mặt, nước mắt trực trào.
“Ha ha… Không sao, năm người thì năm người, dù chỉ có năm người tham gia thi đấu thì lớp chín chúng ta vẫn sẽ thắng như thường!”
Mục Vỹ thoải mái cười nói.
Nhìn nụ cười của Mục Vỹ, Vương Hinh Vũ thầm thấy có lỗi, một suy nghĩ nảy ra trong đầu cô ta.
Ba ngày diễn ra thi đấu lặng lẽ trôi qua, sau đó học trò của các lớp đều trở về từ dãy núi Phá Vân.
Các học trò trong lớp chín cũng đã biết được chuyện xảy ra vào ngày đầu tiên!
“Đáng chết! Ta thấy Tiêu Bất Ngữ đó rõ là cố ý, nếu thầy Mục đến chậm một chút thôi là đám Khoách Minh đó đã giết Vương Tâm Nhã rồi. Đến lúc đó, dù thầy ấy có giết Khoách Minh thì cũng làm được gì nữa đâu?”, Cảnh Tân Vũ tỏ vẻ phẫn nộ nói.
“Bây giờ vấn đề không nằm ở đấy nữa, mà lớp mình chỉ được năm người tham gia thi đấu thôi kia kìa, thế thì còn đánh đấm gì nữa? Năm đấu bảy, như vậy chắc chắn sẽ có ít nhất hai người phải luân phiên thi đấu”.
“Thầy Mục cũng vì vội quá nên đã làm bản thân bị thương, vì thế chúng ta không được sợ, giờ phải liều thôi!”
Sau khi nghe nghe kể về chuyện xảy ra vào ngày đầu tiên ở dãy núi Phá Vân, học trò của lớp chín đều đang đầy một bụng giận dữ.
Cuối cùng bảng thành tích đã có, bảy người đứng thứ hạng cao nhất của lớp chín là Mặc Dương, Mục Phong Hành, Lâm Chấp, Tiêu Khánh Dư, Cảnh Tân Vũ, Hiên Viên Giá và Hoàng Vô Cực!
Nhưng bây giờ, Hiên Viên Giá và Hoàng Vô Cực không còn được tham gia thi đấu nữa.
Lớp chín chỉ có năm người được tham gia là Mặc Dương, Mục Phong Hành, Lâm Chấp, Tiêu Khánh Dư và Cảnh Tân Vũ.
Vậy là đủ biết cuộc đấu lôi đài sắp tới sẽ khó khăn nhường nào.
Năm đấu bảy, khỏi nói sẽ mất sức tới mức nào.
Chương 287: Cuộc thi khiêu chiến bắt đầu
Mọi người quay về Lôi Phong Viện, trên đường đi, Mục Vỹ không nói không rằng, chỉ điều hoà hơi thở.
“Chắc là người đã thi triển một môn thân pháp nào đó nên giờ người không thể thi triển võ kỹ thân pháp nữa? Nếu không kể cả là mấy người Tiêu Bất Ngữ hay Vương Hinh Vũ cũng sẽ bị người bỏ xa phía sau rồi”.
Thấy Mục Vỹ im lìm, Lâm Hiền Ngọc lên tiếng.
“Nhiều lời thế nhỉ!”
“Thật lòng mà nói, nhiều lúc, thuộc hạ cũng không thể hiểu được người. Lúc đó thiếu chủ không chắc người gặp nguy hiểm có phải học trò của mình hay không mà, có cần phải liều mạng như vậy không?”
“Ai biết được chứ…”
Mục Vỹ cười cợt rồi lắc đầu nói: “Sao? Ngươi đã bị nhân cách vĩ đại của ta làm cảm động chưa? Hay là ở cạnh ta thêm ba năm nữa đi?”
“Người cứ mơ đi!”
Thấy Mục Vỹ vẫn còn tâm trạng bùa giỡn, Lâm Hiền Ngọc cười khổ một tiếng rồi không nói gì nữa.
Thân pháp Mục Vỹ thi triển là Mị Ảnh Quỷ Bộ, một môn thân pháp trong Mị Ảnh Thần Tông Môn.
Môn bộ pháp này chú trọng sự quỷ dị, lẽ ra chỉ có võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tám và khai thông huyệt Phong Trì mới có thể thi triển được, nhưng Mục Vỹ đã vượt qua cảnh giới của bản thân.
Nhưng hắn không ngờ lực phản phệ lại mạnh tới vậy.
Thấy sắc mặt hơi mệt của Mục Vỹ, Mục Phong Hành ở trong đám đông cũng không nói gì.
Cậu ta đang tu luyện Mị Ảnh Thần Tông Môn do Mục Vỹ truyền cho nên đương nhiên biết tại sao Mục Vỹ lại bị thương.
“Có đáng không chứ?”, Mục Phong Hành nhìn Mục Vỹ rồi nghĩ thầm.
Cả đoàn người bắt đầu hướng về Lôi Phong Viện, trên đường đi bầu không khí giữa các lớp cao cấp rất sôi nổi.
“Này, ngươi nghe nói gì chưa? Lớp chín cao cấp giờ thảm rồi, từ bảy người giảm còn năm người tham gia thi đấu!”
“Đáng đời, ha ha… Để ta xem lần này bọn họ còn vênh váo nữa không, chậc, đúng là hả lòng hả dạ”.
“Đúng đấy, cóc ghẻ mà tưởng mình là rồng trong thiên hạ à? Lần này, ta phải diệt sạch nhuệ khí của bọn nó mới được”.
Nghe tin lớp chín bị phạt, chỉ được năm người tham gia thi đấu, các lớp cao cấp khác đều hả hê.
Đoàn người tiến vào Lôi Phong Viện, xung quanh sân luyện võ bây giờ đã đông kín người ngồi xem trên các khán đài.
Không ai có thể bỏ qua cuộc thi của khối cao cấp.
“Năm trò đi theo ta!”
Mục Vỹ nhìn nhóm Mặc Dương rồi nói: “Cuộc tỉ thí lần này của mười tám lớp sẽ khiêu chiến theo số thứ tự, bắt đầu từ lớp mười tám khiêu chiến lớp mười bảy, người thắng sẽ tiếp tục khiêu chiến. Như vậy thì sau tám vòng đấu nữa mới có lớp khác khiêu chiến lớp chín chúng ta”.
“Ta rất yên tâm về năm trò, vì thế cứ lượng sức mà đấu, đừng miễn cưỡng bản thân quá. Nếu thấy không ổn thì ta vẫn còn cách khác!”
“Thầy Mục yên tâm ạ, chúng trò nhất định sẽ dạy cho bọn họ một bài học!”, Tiêu Khánh Dư bừng bừng khí thế nói.
“Sư phụ, con sẽ cố hết sức ạ!”
“Ừ!”
Mục Vỹ vỗ vai bọn họ, sau đó ho khan vài tiếng rồi che miệng cười nói: “Ta đi nghỉ một lát đây, đừng tạo áp lực quá lớn cho mình!”
“Vâng!”
Bọn họ quay người đi, Mục Vỹ xoè tay ra, giữa lòng bàn tay là máu tươi đáng sợ.
“Chỉ là tầng thứ năm thi triển Mị Ảnh Quỷ Bộ thôi mà, gì mà khiếp thế này…”, Mục Vỹ cười khổ lắc đầu, nhìn máu tươi trong lòng bàn tay rồi tự giễu.
“Đại ca!”
Không biết Mục Phong Hành xuất hiện bên cạnh Mục Vỹ từ lúc nào, cậu ta đưa một chiếc khăn tay ra.
“Tiểu tử này… Ta không sao!”
“Đại ca, huynh yên tâm, đệ nhất định sẽ thắng!”
Mục Phong Hành gật đầu.
Thật ra ban đầu, cậu ta không thể ngờ Mục Vỹ lại dồn nhiều tâm huyết cho lớp chín đến vậy.
Đến chính Mục Vỹ cũng ngạc nhiên vì điều này.
Vòng thi thứ hai chính thức bắt đầu!
Đầu tiên là lớp mười tám khiêu chiến lớp mười bảy!
Trận đấu vừa bắt đầu, học trò của hai lớp đã nhảy lên sàn đấu và lao vào nhau ngay.
Mục Vỹ không có hứng thú với trận đấy này, nên đi tìm một chỗ để dưỡng thương.
Bây giờ, hắn là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm và mở huyệt Quan Nguyên.
Ở tầng thứ năm có hai huyệt khiếu là Quan Nguyên và Khí Hải, hai huyệt khiếu này liên quan đến sự mạnh yếu bạo phát chân nguyên của võ giả, cho nên vô cùng quan trọng.
Nhưng bây giờ vì sử dụng vượt mức Mị Ảnh Quỷ Bộ, nên cơ thể của Mục Vỹ đã bị thương, kinh mạch cũng bị tổn hại.
Điều này khiến chân nguyên bạo phát của hắn trở nên yếu ớt.
Vòng đấu khiêu chiến rất nhanh, chẳng mấy đã đến lớp chín lên thi đấu, vì vậy Mục Vỹ buộc phải bình phục nhanh hơn.
Thời gian cứ thế trôi qua, trên sàn đấu vang lên tiếng hoan hô, nhảy nhót, than vãn hoà lẫn với nhau, khiến người ta inh màng nhĩ.
Nhưng tất cả chuyên này không liên quan đến Mục Vỹ.
Tinh thần của hắn đang chìm đắm trong đầu, tư duy vây quanh lực linh hồn để không bị phân tâm bởi bên ngoài.
“Tiếp theo đến lớp mười một khiêu chiến lớp chín!”
Lớp mười một đã thắng lớp mười, sau khi nghỉ ngơi và hồi phục thì lớp mười một sẽ bắt đầu khiêu chiến lớp chín.
Đầu tiên là trận đấu của học trò!
Nhóm Mặc Dương lên sàn đấu.
Kha Trạch Minh dẫn bảy học trò của lớp mười một lên sàn đấu.
“Ha ha… Các huynh đệ lớp mười một ơi, lẽ ra bây giờ chúng ta sẽ khiêu chiến lớp tám, tiếc là lớp ta bị người khác hạ một bậc rồi chen ngang lên trước, các huynh đệ có cam tâm không?”
“Không!”
Một tiếng quát chấn động vang vọng trên sàn đấu!
Chương 288: Giành lại vị thế
“Không cam tâm thì các huynh đệ nên làm gì?”
“Giành lại, giành lại!”
Tiếng hô vang của lớp mười một làm chấn động cả sân luyện võ.
Nghe thấy tiếng cổ vũ của lớp mười một, năm người nhóm Mặc Dương đối mắt nhìn nhau, sau đó tỏ vẻ như đang xem một lũ ngớ ngẩn.
“Trận đầu tiên ngươi lên hay ta?”
Mặc Dương nhìn Mục Phong Hành rồi cười hỏi.
“Ngươi lên đi, thời khắc khoe mẽ tốt thế này đương nhiên ta sẽ nhường cho ngươi rồi. Ta không muốn bị đại ca mắng là cướp mất cơ hội toả sáng của đồ đệ huynh ấy”.
“Bây giờ, ngươi cũng mồm mép tép nhảy phết đấy!”
Mặc Dương cười lớn rồi nhảy lên lôi đài.
“Khưu Phong Ngọc, trận đầu trò lên đi!”, thấy người lên tỉ thí đầu tiên của lớp chín là Mặc Dương, Kha Trạch Minh sầm mặt.
Theo gã được biết, Mặc Dương là học trò xuất sắc nhất của lớp chín, kiếm ý tuyệt đỉnh, ít nhất giờ cũng đã là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tư.
Đương nhiên gã phải cử học trò mạnh nhất lên ứng chiến với một học trò như thế này.
“Vâng, thầy Kha yên tâm, trò sẽ không cho họ cơ hội thắng trận này đâu ạ!”
“Ừm!”
Vừa nhảy lên sàn đấu, Khưu Phong Ngọc đã mỉm cười nhìn Mặc Dương rồi nói: “Mặc Dương, ngươi là thiên tài kiếm thuật, thế thì chúng ta dùng kiếm đi! Ta muốn xem rốt cuộc kiếm ý đỉnh phong của ngươi lợi hại đến đâu!”
Nghe thấy vậy, Mặc Dương lắc đầu.
“Đối phó với ngươi thì ta không cần phải dùng đến kiếm!”
“Ngông cuồng!”
Nghe thấy vậy, Khưu Phong Ngọc đương nhiên tức nổ phổi, dẫu sao thì y cũng là học trò mạnh nhất của lớp mười một.
Trận trước khi đấu với lớp mười, chính y là người xoay chuyển tình thế, cuối cùng lớp mười một đã đánh bại lớp mười với tỉ số 4 - 3.
Vậy mà Mặc Dương này dám coi thường y!
“Ngươi muốn nghĩ sao cũng được!”
Mặc Dương bước lên trước, toả khí thế ra.
“Cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tư!”
Sau khi cảm nhận được khí thế trên người Mặc Dương, Khưu Phong Ngọc mừng rỡ.
Y cứ tưởng sau ba tháng, chắc Mặc Dương đã đột phá lên tầng thứ năm, ai ngờ gã vẫn ngang tầm với y.
Vậy thì không có gì phải lo rồi!
“Giết!”
Khưu Phong Ngọc khẽ hô lên một tiếng, sau đó giơ hai tay ra, một luồng khí kình bổ nhào về phía Mặc Dương.
Thiên tài kiếm thuật? Không dùng đến kiếm thì Mặc Dương còn làm được gì?
Thấy Khưu Phong Ngọc lao tới, Mặc Dương xuống tấn, sau đó nhẹ tung một quyền trông có vẻ rất tầm thường ra.
Bụp…
Hai chiêu thức va chạm, hai người bọn họ lập tức tách ra.
Cộp…
Nhưng Mặc Dương vẫn đứng nguyên tại chỗ, còn Khưu Phong Ngọc thì bết bát, bay ra xa hàng chục mét rồi ngã khỏi lôi đài.
Trông thấy cảnh tượng này, cả sân luyện võ đều im lìm.
Mặc Dương này… biến thái quá!
Gã không dùng kiếm, chỉ dùng quyền thôi mà cũng lợi hại vậy sao?
“Trận thứ nhất, lớp chín thắng!”
Tiếng hoan hô vang lên, Mặc Dương quay người mỉm cười đi xuống khỏi lôi đài.
“Có áp lực không?”, Mục Vỹ cười hỏi khi thấy Mặc Dương đi xuống.
“Con đánh bại hắn bằng một chiêu, người không bị mất thể diện chứ ạ!”
“Đương nhiên!”
Trận thứ hai, Mục Phong Hành lên.
“Đáng chết, Hoắc Hâm, trò lên đi!”
“Vâng thưa thầy Kha!”
Khưu Phong Ngọc là học trò mạnh nhất của lớp mười một mà lại bị đánh bại bằng một chiêu, Mặc Dương này đúng là khủng khiếp, biết vậy thì gã đã cử người yếu nhất lên rồi.
Nhưng Mục Phong Hành này không biến thái như Mặc Dương, trận thứ hai này kiểu gì lớp gã cũng thắng!
“Hoắc Hâm, xin chỉ giáo!”
“Mục Phong Hành, thỉnh giáo!”
Hai người họ chào hỏi, sau đó trận thứ hai bắt đầu.
Mục Phong Hành vốn không dùng vũ khí gì, mà chỉ dựa vào thân pháp và quyền cước.
Trận đấu vừa bắt đầu, Hoắc Hâm lập tức lùi lại cách Mục Phong Hành ba mét, sát mép lôi đài.
Hắn biết thân pháp của Mục Phong Hành lợi hại nên mới cố ý làm như vậy.
Nhưng hành động này của hắn lại bị mọi người ở khán đài chê cười.
“Đúng là mất mặt!”, thấy Hoắc Hâm làm vậy, Kha Trạch Minh chỉ thấy mặt mình nóng ran.
Dù biết đối thủ có thân pháp mạnh thì tốt xấu gì cũng nên làm ra vẻ một chút, chứ sợ thành ra thế kia thì làm ăn gì?
“Trốn được sao?”
Nhưng ngay sau khi Hoắc Hâm vừa đứng vững, đã có một bàn tay đánh tới sau lưng hắn, một tiếng hét vang lên.
“Mẹ ơi!”
Hoắc Hâm lảo đảo ngã xuống đất, rồi trợn mắt há mồm nhìn Mục Phong Hành ở đằng sau.
Sao… cậu ta lại tới đây?
“Tiếp chiêu!
Mục Phong Hành tiếp tục ta tay, một đòn Cương Thủ Trảo mạnh mẽ bay về phía Hoắc Hâm.
Trông thấy đòn này tới gần, Hoắc Hâm vội lùi lại mười bước để tránh.
Nhưng Hoắc Hâm chưa kịp xả hơi, một bàn tay đã đánh hắn bay lên.
Hắn ngoảnh lại nhìn thấy Mục Phong Hành đã đứng ngay sau lưng.
Đôi mắt Hoắc Hâm chớp vài cái rồi nhắm tịt, hắn đã bất tỉnh nhân sự.
Trận thứ hai lớp chín thắng!
“Đồ vô dụng!”
Thấy Hoắc Hâm bị doạ sợ tới mức ngất xỉu, Kha Trạch Minh nổi điên lên.
Lớp gã đã liên tục thua hai trận. Mới bắt đầu mà lớp mười một đã rơi vào thế nguy hiểm thì năm trận tiếp theo đánh sao đây?
“Trận thứ ba để ta!”, Lâm Chấp đeo trường thương sau lưng, tiến lên nói: “Ta cũng phải xem thương pháp của mình dạo này ra sao chứ!”
“Thương pháp của ngươi đến ta còn không dám chống trả, võ kỹ Vũ Lăng Thương Pháp mà thầy Mục truyền cho ngươi có bỏ ra ngàn vàng cũng không đổi được”.
“Đừng nói là ngàn vàng, dù có lấy mạng sống ra thì ta cũng không đổi”.
Lâm Chấp mỉm cười rồi bước lên lôi đài.
Chương 289: Chiến thắng dễ dàng
Thấy Lâm Chấp đi lên, Kha Trạch Minh coi như thở phào một hơi.
Lâm Chấp là một nỗi nhục của nhà họ Lâm, gã là con của tì nữ, thân phận còn kém cả con riêng.
Hơn nữa, Lâm Chấp này cũng không có tên tuổi gì trong lớp chín cả, trận thứ ba này lớp mười một thắng chắc rồi!
“Thích Doãn, trò lên trận thứ ba đi! Nhất định phải thắng đấy!”
“Vâng ạ!”
Thấy Kha Trạch Minh gọi tên mình, Thích Doãn đầy mừng rỡ đi lên lôi đài.
Vũ khí của hắn ta là một thanh Đại Khảm Đao.
Bề ngang lưỡi đao to bằng một bàn tay, mặt đao đỏ au hệt như nhuốm máu tươi!
“Ha ha, hai trận đầu thua rồi nên năm trận sau lớp ta không thể thua nữa, đối đầu với một tên còn thua cả con riêng như ngươi thì Thích Doãn ta thắng chắc rồi”.
Vừa đi lên, Thích Doãn đã cười lớn nói.
Tên này xong đời rồi!
Nghe Thích Doãn nói vậy, nhóm Mặc Dương, Mục Phong Hành và Tiêu Khánh Dư biến sắc mặt.
Con riêng!
Cách gọi này như một cái gai với Lâm Chấp, vì đây không chỉ là nỗi hổ thẹn của gã, mà còn là của mẫu thân gã.
Ai cũng có giới hạn của mình!
Mẫu thân của Lâm Chấp chính là giới hạn của gã, điểm này thì ai cũng rõ.
“Các người đoán xem tên này sẽ bị bẻ gãy mấy cái xương sườn?”, Mặc Dương nuốt ực một cái rồi hỏi.
“Ba?”
“Gì? Chắc phải năm cái!”
Lâm Chấp ở trên lôi đài bắt đầu sa sầm mặt.
“Ngươi chán sống rồi!”
“Ha ha… Chán sống? Ngươi cũng đòi nói câu này ư?”, Thích Doãn cười lớn rồi nhảy lên cao, sau đó chém thanh đại đao về phía Lâm Chấp.
“Cút!”
Khi thấy Thích Doãn nhảy lên, Lâm Chấp đã hét lớn.
Gã vung cây trường thương ra, một âm thanh vun vút vang lên từ cây thương.
Cheng…
Rắc!
Ngay sau đó, người Thích Doãn đã bị một thương đánh bay, cùng lúc đó tiếng xương gãy vang lên răng rắc, kết hợp với tiếng kêu gào thảm thiết của hắn ta khiến người nghe phải tê dại.
Trận đấu đến mức này, không chỉ lớp mười một, mà ngay Kha Trạch Minh cũng phải nuốt nước miếng.
Mẹ kiếp! Rốt cuộc đây là cái lớp gì mà đào tạo ra một đám biến thái thế này?
Kha Trạch Minh bất lực xua tay: “Các trò… ai đồng ý lên trận tiếp theo?”
Đến lúc này, gã đã không còn hi vọng gì sẽ thắng nữa, chỉ mong có thể thua một cách đẹp mặt thôi.
Nhưng bốn học trò còn lại đứng sau Kha Trạch Minh đều lùi lại, sợ bị gọi tên.
“Xem bản lĩnh của các trò kìa! Thăng Ngự, trò lên đi!”
Kha Trạch Minh chọn đại một người rồi ra lệnh.
“Thầy Kha, trò…”
“Đừng nhiều lời, ta bảo trò lên thì lên đi!”, Kha Trạch Minh trợn mắt.
Ba người còn lại thở phào một hơi.
Thăng Ngự bước lên, đôi chân hắn run rẩy khi nhìn thấy Tiêu Khánh Dư đang mỉm cười đi lên.
Không phải hắn đang làm quá lên, mà là sợ thật!
Ba tên trước đó đều là quái vật, ai biết tên này sẽ có thủ đoạn gì đây.
“Tại hạ Tiêu Khánh Dư!”
“Ha ha… Thăng Ngự!”
Trận đấu bắt đầu!
Thăng Ngự tháo hai thanh kiếm đeo sau lưng xuống, nắm chặt trong tay, hắn là người dùng kiếm.
Thấy Thăng Ngự lấy kiếm ra, Tiêu Khánh Dư lịch sự hỏi: “Chuẩn bị xong chưa?”
“Hả? Xong… xong rồi!”, Thăng Ngự lắp bắp đáp.
“Ờ!”
Dứt lời, Tiêu Khánh Dư giang rộng hai tay.
Ầm…
Một con hoả xà lập tức chui từ giữa hai tay cậu ấy ra.
Leng keng…
Ngay sau đó người Thăng Ngự đen thui, đầu tóc bốc khói, đôi mắt đờ đẫn, hai thanh kiếm rơi xuống đất kêu leng keng.
“Gì thế!”
Trông thấy cảnh tượng này, Kha Trạch Minh cũng khó có thể tin nổi.
Thằng có kiếm thuật cao siêu, người có thân pháp quỷ dị, kẻ thì thương pháp bá đạo, giờ lại xuất hiện một đứa biết phun lửa…
Trận thứ tư, lớp chín thắng!
Sau tiếng thông báo của trọng tài, lớp mười một đã bại hoàn toàn trước lớp chín vì đã thua bốn trận, nên lớp thua sẽ dừng bước tại đây.
“Tiếp theo là trận đấu của giáo viên!”
Khi giọng nói của trọng tài vang lên, Kha Trạch Minh tỏ vẻ giận dữ, gã hung hăng đi lên lôi đài.
Còn Mục Vỹ thì trông vẫn hơi nhợt nhạt, hắn lững thững đi lên.
“Hừ! Mục Vỹ, dù học trò của ta thua học trò của ngươi, nhưng Kha Trạch Minh ta là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm và khai thông huyệt Quan Nguyên, vì thế ta chắc chắn sẽ thắng ngươi!”
“Sao? Thế à?”
Mục Vỹ nhướn mày, mỉm cười hỏi.
“Ngươi…”
Nhưng vẻ mặt này của Mục Vỹ lại là một sự khiêu khích trắng trợn với Kha Trạch Minh.
Nhưng Mục Vỹ đâu thèm quan tâm gã nghĩ gì.
“Thầy Mục cố lên, chúng trò đã thắng vẻ vang thì thầy cũng không thể thua được”.
“Đúng vậy, đánh bại đối thủ bằng một chiêu mới siêu ạ!”
“Đúng rồi, để đám coi thường lớp chín ngậm miệng đi ạ!”
Nghe tiếng cổ vũ của đám học trò bên dưới, Mục Vỹ lắc đầu cười khổ.
Nhưng Vương Hinh Vũ, Lâm Hiền Ngọc và Mục Phong Hành ở trong đám đông đều đang nhíu chặt hàng lông mày.
Bọn họ biết rõ vết thương lúc trước của Mục Vỹ là do hắn miễn cưỡng sử dụng võ kỹ vượt cảnh giới, nhẹ thì tĩnh mạch tổn thương, nặng thì tinh thần hỗn loạn, thậm chí còn chết bất đắc kỳ tử.
Vì thế, đây là lý do vì sao dù là võ kỹ hay công pháp thì võ giả luôn phải phân biệt rõ cấp bậc.
Các cấp của võ kỹ là Hoàng Giai, Huyền Giai, Địa Giai, Thiên Giai phải theo thứ tự, không được vượt cấp linh tinh.
Nhưng Mục Vỹ mới là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm mà đã sử dụng bí tịch thân pháp dành cho cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tám. Như thế là làm liều, hắn làm vậy chỉ vì một lý do, là khi học trò của hắn gặp nguy hiểm!
“Mục Vỹ, ta sẽ không thua ngươi đâu!”
Để một lớp vừa lên khối cao cấp đánh bại lớp mình, Kha Trạch Minh đã thấy rất mất mặt, nếu giờ gã lại thua Mục Vỹ thì còn gì là thể diện nữa.
Chương 290: Thua trong một chiêu
Kha Trạch Minh quát lên rồi xông về phía Mục Vỹ.
Gã đang ở cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm, toàn vẹn về cả cảnh giới lẫn võ kỹ. Để có thể trở thành thầy giáo cao cấp, trước tiên thực lực phải mạnh.
Lớp mười một đã bị đánh cho tơi tả, người làm thầy như gã phải giương cao ngọn cờ, giành chiến thắng trong cuộc tranh đấu của các giáo viên.
Xưa nay đều biết Mục Vỹ rất giỏi trong việc dạy dỗ học trò, nhưng bản thân hắn thì không nổi bật được như thế!
"Thầy Mục, xin chỉ giáo!"
"Được!"
Được?
Nghe thấy câu trả lời của Mục Vỹ, Kha Trạch Minh suýt chút nữa đã hộc máu. Đúng là mặt dày, gã chỉ khách sáo thôi mà Mục Vỹ cũng tưởng gã xin hắn chỉ giáo thật!
Keng...
Một âm thanh vang lên, một cây rìu dài bằng cánh tay xuất hiện trong tay Kha Trạch Minh. Cán chỉ dài bằng cánh tay, mặt rìu thì lớn bằng bàn tay, từ trên xuống dưới một màu đen tuyền trông rất tinh tế.
"Ô, lão Kha nghiêm túc rồi, lấy cả huyền khí trung phẩm ra luôn kìa", Hướng Hâm - chủ nhiệm lớp mười cười nói.
Y không hề chán nản khi bị lớp mười một đánh bại, bởi lớp này thật sự mạnh hơn lớp mười của y rất nhiều. Thua họ thì chẳng có gì phải chống trả cả.
Giờ đây, nhìn thấy Kha Trạch Minh đã dốc hết vốn liếng ra, y càng thích thú hơn.
"Giết!"
Kha Trạch Minh giơ cây rìu nhỏ lên, sát ý ầm ầm phóng ra, sau đó gã lao tới chỗ của Mục Vỹ.
Tuy chưa từng thấy Mục Vỹ xuất thủ nên trong thâm tâm Kha Trạch Minh vẫn luôn coi thường hắn, nhưng gã cần giành chiến thắng về cho trận đấu này, gã phải thắng tuyệt đối!
"Vũ Long Cầm Trảo Thủ!"
Thấy Kha Trạch Minh lao tới, Mục Vỹ nghiêng người, giơ tay tung chưởng. Cú chưởng hư ảo đập vào Kha Trạch Minh.
Ầm...
Uỳnh...
Hai tiếng động truyền đến, Mục Vỹ và Kha Trạch Minh đổi vị trí cho nhau, mỗi người đứng đối diện với đối thủ.
Tuy nhiên, tình thế hoàn toàn xoay chuyển.
Cây rìu của Kha Trạch Minh đã rơi vào tay Mục Vỹ.
Bị giật binh khí khiến cho Kha Trạch Minh xấu hổ đến đỏ cả mặt, không nói nổi một câu.
"Cảm ơn vì đã nhường!"
Mục Vỹ giao rìu nhỏ cho Kha Trạch Minh rồi mỉm cười, nói.
Kết thúc rồi?
Mới một chiêu mà đã kết thúc rồi?
Lớp mười một khiêu chiến lớp chín, trận này sao mà thắng nhẹ nhàng quá vậy!
Chủ nhiệm lớp tám Mạnh Trạch Vũ, chủ nhiệm lớp bảy Cố Tân Vũ thấy cảnh này thì nhìn nhau.
Tiếp đến, Mục Vỹ sẽ chỉ đạo lớp chín khiêu chiến lớp họ.
Cuộc thi đấu tạm dừng, các học trò trên sân luyện võ đều xôn xao, không ngừng bàn tán về chuyện vừa xảy ra.
Cùng lúc đó, mấy bóng người đang đứng bên lề sân luyện võ nhìn vào cuộc tranh tài.
"Lớp chín cao cấp à? Tiêu Doãn Nhi, hôn phu của muội là thầy của lớp đó đúng không?"
"Liên quan gì đến huynh!", Tiêu Doãn Nhi hậm hực nói: "Thích Thiếu Uy, tốt xấu gì huynh cũng xếp thứ chín mươi lăm trên long bảng, sao suốt ngày thích hóng chuyện thế hả!"
"Ta thích hóng chuyện?"
Thích Thiếu Uy đứng hình khi nghe thấy lời nói của Tiêu Doãn Nhi.
Hắn ta chỉ hỏi Tiêu Doãn Nhi rằng Mục Vỹ đó có phải hôn phu của cô ta thôi mà, sao lại thành hóng chuyện rồi?
"Hai người đừng ầm ĩ nữa, Lâm đại đại bảo chúng ta tới đây để xem có mầm non nào đáng bồi dưỡng vào long bảng không cơ mà, hai người nghiêm túc chút đi!"
Người thanh niên bên cạnh gượng cười.
"Dụ Phong, ngươi đừng có giảng hòa nữa!"
Trong học viện Thất Hiền, cao thủ trên long bảng mang ý nghĩa là vô địch.
Mỗi một viện trong bảy đại viện đều có linh bảng riêng, và chỉ một trăm người trên linh bảng mới có tư cách tiến vào long bảng.
Tất cả cao thủ trên long bảng đều là những người có thiên phú xuất chúng trong học viện, đương nhiên coi trời bằng vung.
Bởi vậy, học viện Thất Hiền đã cử ra một người phụ trách quản lý bọn cao thủ trên long bảng.
Ai nắm giữ vị trí này phải có tiếng tăm, thực lực phải hơn những người có tên trên long bảng, quan trọng nhất là phải cực kỳ xuất sắc.
Sau cùng, nhóm thành viên cấp cao trong học viện Thất Hiền quyết định, người sẽ chịu trách nhiệm việc quản lý một trăm tài năng của long bảng chính là Lâm Tiêu Thiên!
Lâm Tiêu Thiên này luôn âm thầm lặng lẽ trong học viện Thất Hiền.
Nhưng mỗi một học trò long bảng đều dè chừng khi nghe được cái tên này.
Trên thực tế, từ khi được Lâm Tiêu Thiên tiếp quản, các học trò trên long bảng quả thật đã trở nên ngoan ngoãn hơn rất nhiều, ít nhất không còn hành xử ngang tàng trong học viện như trước đây nữa.
Bọn học trò trên long bảng thường gọi Lâm Tiêu Thiên là Lâm đại đại.
"Đương nhiên ta nhớ lời dặn của Lâm đại đại, nhưng ngươi cũng đừng nảy ý nghĩ linh tinh đấy", Tiêu Doãn Nhi nhìn Dụ Phong, lầm bầm.
Ý nghĩ linh tinh?
Dụ Phong lắc đầu cười trừ, không nói nữa.
"Nào nào nào, Tiêu Doãn Nhi, muội nói nghe thử hôn phu của muội ra sao xem nào? Giáo viên bình thường đâu thể nào đưa lớp chín sơ cấp lên lớp trung cấp, rồi lên lớp cao cấp chỉ trong vòng chưa đến một năm được! Hôn phu của muội đã đến cảnh giới nào rồi? Ta nghĩ hắn có thể đấu lại Lâm đại đại đấy!"
"Thích Thiếu Uy, huynh lại ngứa đòn rồi hả!"
"Thôi được rồi mà. Thích Thiếu Uy, Lâm đại đại lợi hại đến đâu, chúng ta khỏi cần bàn cãi nữa. Mục Vỹ mà đấu lại Lâm đại đại á? Ngươi đúng là gì cũng dám nghĩ, đừng lấy chuyện này ra đùa chứ, lo mà quan sát trận đấu đi!"
"Biết rồi, xem thi đấu!"