-
Chương 311-315
Chương 311: Ý cảnh của gió
Lâm Chấp mỉm cười thản nhiên rồi đi lên lôi đài.
“Không ngờ lại là ngươi!”, thấy Lâm Chấp đi lên, Tử Hân Nhiên cười lạnh rồi nói: “Nghe nói hễ ai gọi ngươi là con riêng của tỳ nữ thì ngươi sẽ nổi điên lên đúng không? Đồ con riêng!”
“Ha ha…”
Nghe thấy vậy, Lâm Chấp mỉm cười thoải mái, nói: “Cô nói đúng, hễ ai gọi ta như vậy thì ta sẽ nổi cơn thịnh nộ, nhưng ta của lúc đó sẽ khủng khiếp hơn bình thường rất nhiều lần đấy”.
Dứt lời, Lâm Chấp cầm thương xông lên!
Đấu đến vòng này thì gã biết rõ phải bỏ qua cái tôi cá nhân, vì thắng lợi mới là điều quan trọng nhất.
“Lên đi!”
Tử Hân Nhiên rút kiếm ra, thanh kiếm loé sáng.
Hai người họ bắt đầu giao chiến trên lôi đài, tu vi của Tử Hân Nhiên cao hơn Lâm Chấp nên uy lực kiếm pháp của cô ta cũng mạnh hơn.
Cây trường thương của Lâm Chấp quá cứng rắn, mỗi khi bị Tử Hân Nhiên áp sát, gã lại bị thương vài chỗ.
Tử Hân Nhiên thì ngược lại, mỗi đòn tấn công của Lâm Chấp đều bị thanh nhuyễn kiếm của cô ta chặn lại!
Dần dà, vết thương trên người Lâm Chấp ngày một nhiều, tất cả đều do kiếm của Tử Hân Nhiên gây ra. Dù đều là vết thương nhỏ, nhưng mỗi khi gã cử động, đụng vào vết thương khiến máu chảy ra.
“Sao? Phục chưa?”
Thấy người Lâm Chấp dính đầy máu, Tử Hân Nhiên cười lạnh hỏi.
Lớp chín cao cấp chỉ là rác rưởi với cô ta, bọn họ ăn may nên mới đi được đến vòng này. Nhưng khi gặp lớp một có thực lực mạnh mẽ thì sao họ còn cơ hội thắng chứ!
“Phục? Tiểu cô nương, đã ra đâu vào đâu đâu?”, Lâm Chấp cười nói: “Chắc cô không biết, lớp chín thường gọi Lâm Chấp ta là tên điên khùng. Giờ ta sẽ cho cô xem thế nào là điên dại nhé!”
Lâm Chấp hét lớn lên, cây trường thương cũng trở nên hung hãn hơn, mỗi một thương gã đâm ra đều có thương mang lưu chuyển, thương kình hùng hồn.
Lúc này, Tử Hân Nhiên mới cảm thấy áp lực.
Đúng là nhu có thể khắc cương, nhưng một khi cương mãnh đến cực điểm thì nhu sẽ không thể chặn được nữa.
Dù lần nào, Tử Hân Nhiên cũng chém Lâm Chấp bị thương, nhưng cô ta cũng bị cây trường thương của gã đẩy ra.
Trận đấu tiếp tục, dần dà, Tử Hân Nhiên đã không còn chém Lâm Chấp bị thương nhiều như lúc trước nữa.
Ngược lại, sau mỗi lần áp sát Lâm Chấp, Tử Hân Nhiên đều bị Lâm Chấp dùng trường thương đánh vào người, khiến cô ta bị nội thương.
Tiếp theo, thế tiến công của Lâm Chấp ngày càng mạnh, còn Tử Hân Nhiên chỉ có thể bị động phòng thủ.
Bịch…
Cuối cùng một âm thanh vang lên, Lâm Chấp cầm trường thương đập vào bụng của Tử Hân Nhiên.
Cùng lúc đó, thanh nhuyễn kiếm của Tử Hân Nhiên cũng chém một đường vào ngực của gã.
Nhưng sau cùng, Lâm Chấp vẫn chịu được một kiếm đó và đứng ngạo nghễ trên lôi đài, còn Tử Hân Nhiên thì hộc ra một ngụm máu rồi ngất xỉu.
“Vô dụng? Loại như cô cũng xứng gọi ta như vậy sao?”
Thấy Tử Hân Nhiên đã ngất xỉu, Lâm Chấp xì một tiếng vì động tới vết thương, sau đó nhăn nhở tập tễnh đi xuống dưới.
“Không cần mạng nữa hả?”
Thấy Lâm Chấp bị thương khắp mình mẩy, Mục Vỹ thờ ơ hỏi.
“Mạng là phải dùng thực lực để đổi lấy ạ! Mẫu thân cho trò mạng sống, còn thầy Mục cho trò hồi sinh. Mạng của trò vẫn còn, không đáng lo đâu ạ!”
“Ngồi xuống!”
Mục Vỹ nhìn nụ cười chân thành của Lâm Chấp rồi lạnh lùng ra lệnh.
Sau đó từng giọt linh dịch như tơ trong lòng bàn tay của Mục Vỹ chầm chậm chui vào mọi ngóc ngách trong người Lâm Chấp, vết thương trên người gã dần khép miệng…
“Lớp chín thắng liên tiếp hai trận rồi đấy!”, Tiêu Bất Ngữ đứng cạnh Ngạn Vân Ngọc, cười nói: “Ngạn Vân Ngọc, đến lúc thể hiện tài năng rồi chứ?”
“Lớp chín tuyệt đối không thể thắng tiếp được nữa đâu!”
Ngạn Vân Ngọc nói tiếp: “Trận thứ ba, Lục Vân lên đi!”
“Vâng!”
Nghe thấy tên Lục Vân, Tiêu Bất Ngữ mỉm cười.
Lục Vân là người đứng thứ hai trong Thất Lang của lớp một cao cấp, chỉ sau mỗi Trần Vũ Hiên, thậm chí thực lực của tên này còn mạnh hơn Tiêu Bất Ngữ một bậc.
Trận thứ ba này, lớp chín buộc phải thua.
“Trận thứ ba, Tiêu Khánh Dư xin được chỉ bảo!”
Tiêu Khánh Dư bước lên lôi đài, sau đó cười khổ nhìn Lục Vân ở phía đối diện.
Lục Vân là Chiến Lang thứ hai của khối cao cấp. Trước kia, khi còn học ở lớp chín sơ cấp, cậu ấy đã nghe kể rất nhiều về người này.
Nào là thiên bẩm cao, thực lực mạnh, hơn nữa hắn ta còn là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ sáu hậu kỳ và khai thông huyệt Thận Du.
Còn cậu ấy mới là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tư!
Sự cách biệt này phải gọi là xa như trời với đất!
Nhưng sự chênh lệch của cảnh giới không liên quan đến thực lực. Thầy Mục mới là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm tiền kỳ và mở được huyệt Nội Quan còn có thể đánh bại Lí Trạch Lâm cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy và khai thông huyệt Thần Khuyết thì sao cậu ấy lại không thể chứ?
Kỹ năng mà một người đã dung hoà kỳ lân Thanh Ngọc Hoả vào cơ thể như cậu ấy có thể sử dụng là hoả thuật!
Khả năng thắng ở trận này gần như bằng không, nhưng Tiêu Khánh Dư vẫn mong có kỳ tích xảy ra.
“Chiến!”
Tiêu Khánh Dư khẽ hô lên một tiếng rồi xuất chiêu, hai con rồng lửa phun ngọn lửa màu xanh ra, từng quả cầu lửa nổ tung.
“Ta đã biết rõ hết mọi chiêu thức của ngươi, còn ngươi thì không biết gì về ta cả. Trận này khỏi cần đánh nữa, ngươi thua chắc rồi!”
“Nói khoác không biết ngại miệng! Thua ư? Ta cũng sẽ cho ngươi thấy nhiệt huyết của lớp chín!”
Tiêu Khánh Dư xì một tiếng, khinh thường nói.
Bốc phét thì ai chẳng làm được! Dù trận này Tiêu Khánh Dư không thể thắng được, nhưng kể cả có thua thì cậu ấy cũng phải để mọi người thấy lớp chín không có ai hèn nhát!
Chương 312: Liều mạng
“Biết rõ không thể làm được nhưng vẫn cố không phải là kiên trì mà là ngu xuẩn, ngu xuẩn đến cực điểm!”
Lục Vân lắc đầu, vung tay lên, một làn sóng vô hình lập tức lao về phía Tiêu Khánh Dư.
Làn sóng ấy không hề có một quỹ đạo nào, nhưng đầu của một con rồng lửa phía trước Tiêu Khánh Dư đã nhanh chóng nổ tung.
Ngọn lửa tản ra khắp lôi đài như pháo hoa nở rộ.
Một cảnh tượng đẹp thế này đáng tiếc không có ai thường thức.
Bây giờ, mọi người đều đang tập trung theo dõi Lục Vân.
Đó là… sức mạnh gì vậy?
“Sức gió!”
Mục Vỹ có vẻ ngạc nhiên nói.
Sức gió, nói một cách chính xác thì đây không phải là sức mạnh của võ giả, mà là võ giả dựa vào sự gắn kết chặt chẽ với tự nhiên để lĩnh ngộ ý cảnh của gió.
Ý cảnh này tương tự như kiếm ý, nó có uy lực mạnh mẽ, giết người một cách vô hình.
Ví dụ như một chiếc lá bay trong không khí, khi có cơn gió tiếp sức, nó hoàn toàn có thể biến thành một ám khí giết người, xuyên thủng bụng.
“Phen này, Tiêu Khánh Dư nguy hiểm rồi!”, khi thấy sức gió của Lục Vân bùng nổ, Mục Vỹ biết trận này Tiêu Khánh Dư chắc chắn sẽ thua.
“Được đấy nhỉ?”, Tiêu Khánh Dư bực tức nói: “Có giỏi thì ngươi làm nổ tung hết rồng lửa của ta đi!”
Đoàng…
Ngay sau đó, có liên tiếp mười hai con rồng lửa xuất hiện vây quanh người Tiêu Khánh Dư.
Giết!
Tiêu Khánh Dư lách người rồi lao lên.
“Đồ ngu xuẩn!”
Thấy Tiêu Khánh Dư xông lên, Lục Vân tỏ vẻ khinh bỉ.
Tiêu Khánh Dư quá yếu, cảnh giới thì thấp, nếu không có thanh hoả của kỳ lân Thanh Ngọc Hoả thì hắn đã chết không có chỗ chôn rồi.
Lục Vân tung một chưởng ra, tiếng ầm ầm vang lên, mấy con rồng lửa trước người Tiêu Khánh Dư lại nổ tung.
Nhưng Tiêu Khánh Dư vẫn thấy chết không sờn, tiếp tục xông lên.
Cùng lúc đó, bên cạnh người cậu ấy chợt xuất hiện mấy quả cầu lửa.
Cả thảy bảy quả cầu lửa này bắt đầu xoay quanh thành hình tròn, rồi trực tiếp bắn ra.
“Cút!”
Thấy bảy quả cầu lửa ấy bay tới, Lục Vân bình thản điểm một ngón tay, bảy luồng khí xoay tròn trước mặt hắn ta tan ra rồi bay tứ tung.
Bụp bụp…
Sau đó, chúng lại nổ tung.
Cuối cùng, các đòn tấn công của Tiêu Khánh Dư chưa áp sát người Lục Vân thì đều đã bị đánh tan.
Đây chính là ý cảnh của gió!
“Chết tiệt!”
Thấy các đòn tấn công của mình đều bị đánh bại, ánh mắt của Tiêu Khánh Dư lạnh đi.
Cậu ấy không muốn thua, dù đối thủ rất mạnh, tới mức cậu ấy không hề có lực đánh trả.
Nhưng cậu ấy vẫn muốn chiến đấu tiếp.
“Rồng gầm!”
Tiêu Khánh Dư khẽ hô lên, bên ngoài cơ thể có tầng tầng lớp lớp các hoả ảnh lấp lánh, các tiếng tanh tách vang lên, một cảnh tượng khiến người ta khiếp sợ.
“Hoả thể của kỳ lân Thanh Ngọc Hoả!”
Trông thấy vậy, Mục Vỹ ngẩn ra rồi lập tức cười khổ.
“Không ngờ tên nhóc này cũng giỏi ra phết!”
Hoả thể của kỳ lân Thanh Ngọc Hoả yêu cầu người dung hợp phải hiểu rõ suy nghĩ của nó. Xem ra, Tiêu Khánh Dư đã chiếm thế thượng phong khi giao lưu với con kỳ lân này rồi.
Nếu không kỳ lân Thanh Ngọc Hoả không thể cam tâm giao chân hoả bản mệnh của nó cho Tiêu Khánh Dư, để cậu ấy thi triển được.
“Thổi à? Ngươi giỏi thổi gió lắm đúng không? Thổi tiếp đi!”
Tiêu Khánh Dư trợn trừng mắt nhìn Lục Vân với vẻ đầy điên cuồng.
Vù vù…
Nghe thấy Tiêu Khánh Dư nói vậy, Lục Vân lạnh mặt, rồi phóng đao gió ra vèo vèo về phía Tiêu Khánh Dư.
Nhưng những đao gió này chỉ có thể đánh tới bên ngoài cơ thể của Tiêu Khánh Dư đã bị hoả thể chặn lại, không thể bay tiếp được nữa.
“Đả thương!”
Lục Vân khẽ hô lên, lần đầu tiên hắn ta biến sắc mặt.
Hắn ta vừa giơ tay lên, một cơn lốc đã xuất hiện rồi bổ nhào về phía Tiêu Khánh Dư.
Bị cơn lốc ấy bao vây, người Tiêu Khánh Dư bay lên, một tiếng nổ vang.
Đùng…
Tiếng gió dừng lại, Tiêu Khánh Dư ngã mạnh xuống đất tạo thành một cái hố to, người cậu ấy dính đầy máu, miệng cũng hộc ra một ngụm máu tươi.
“Đồ ăn hại!”
Thấy Tiêu Khánh Dư ngã xuống, Lục Vân mắng nhỏ một câu rồi quay người nhìn trọng tài.
“Đồ ăn… hại, ngươi… đang nói bản thân mình à?”
Nhưng Lục Vân vừa định bảo trọng tài tuyên bố chiến thắng thì Tiêu Khánh Dư lại bất chợt đứng dậy.
“Sao? Vội bảo trọng tài tuyên bố chiến thắng thế à?”
Tiêu Khánh Dư đứng dậy, cười nham nhở nói: “Dục tốc bất đạt, ta còn chưa thua, ngươi đã vội cái gì?”
Dứt lời, Tiêu Khánh Dư phụt một tiếng hộc ra một ngụm máu, thế lửa ngày một mạnh bên ngoài cơ thể.
“Ý cảnh của gió? Ngươi rất giỏi, nhưng ta không thể để ngươi thắng được, ít thất thì ta cũng không được thua!”
Tiêu Khánh Dư vừa nói dứt câu, các ánh lửa đã loé lên bên ngoài cơ thể cậu ấy!
“Nếu ta không thể thắng ngươi thì ta cũng không cho ngươi thắng!”
Nói xong, Tiêu Khánh Dư lại xông lên.
“Không được!”
Chương 313: Nghiêm mặt
Trông thấy vậy, Mục Vỹ giậm chân rồi bay vút lên lôi đài.
Nhưng đã muộn!
Ầm…
Một tiếng nổ vang lên, cả sân luyện võ đều rung chuyển, lôi đài cũng nổ tan tành.
“Khốn kiếp!”
Thấy lôi đài nổ tung, nơi thi đấu lanh tanh bành thế này thì còn thi thố cái mẹ gì nữa? Tiêu Khánh Dư không muốn sống nữa sao?
Khói bay mù mịt, Mục Vỹ chui vào bên trong, sau đó một người được hắn bế ra ngoài.
Lúc này, mạch máu trên người Tiêu Khánh Dư đã nổ tung, máu tươi bị lửa đốt cháy thành màu đỏ sậm, mùi máu tanh nồng nặc.
Mục Vỹ không nói không rằng lập tức đưa lực linh hồn vào trong cơ thể Tiêu Khánh Dư.
“Con súc sinh kia, ra đây cho ta!”, Mục Vỹ quát với đầu óc của Tiêu Khánh Dư.
“Không thể trách ta được, là hắn ép ta làm vậy”, kỳ lân Thanh Ngọc Hoả trong đầu Tiêu Khánh Dư đáp.
“Hả? Thế ư?”, Mục Vỹ lạnh giọng mắng: “Đồ súc sinh, ta thừa biết trong đầu ngươi nghĩ gì. Nếu Tiêu Khánh Dư chết thì ngươi sẽ được tự do đúng không? Nhưng ta nói cho ngươi biết nếu trò ấy chết, đời này Mục Vỹ ta sẽ cho ngươi mãi mãi bị hành hạ linh hồn trong lò luyện Thông Tiên, đừng mơ thoát được”.
“Đừng mà…”
Kỳ lân Thanh Ngọc Hoả sợ hãi khi nhớ lại lần bị dày vò trong lò luyện Thông Tiên.
“Không muốn hả? Thế thì ngoan ngoãn ở lại cho ta, bảo đảm Tiêu Khánh Dư không chết. Nếu không nhất định ta sẽ cho ngươi biết thế nào là sống không bằng chết”.
“Vâng vâng!”
Kỳ lân Thanh Ngọc Hoả biết rõ sự đày đoạ của lò luyện Thông Tiên với linh hồn, nó có thể đùa bỡn Tiêu Khánh Dư, nhưng gặp Mục Vỹ thì chịu chết.
Mục Vỹ rút lực linh hồn ra khỏi đầu Tiêu Khánh Dư, sau đó lập tức điều động linh dịch trong cơ thể truyền hết vào trong người Tiêu Khánh Dư.
“Thầy Mục…”
“Ổn rồi, chỉ hôn mê tạm thời thôi. Giờ đừng động vào trò ấy, để trò ấy tự hồi phục”.
Mục Vỹ biết bây giờ chỉ có thể để kỳ lân Thanh Ngọc Hoả trị thương cho Tiêu Khánh Dư thì hắn mới có thể luyện chế đan dược cho trò ấy uống.
“Dư Nhi…”
Đúng lúc này, một tiếng hét vang lên.
Một người trông đầy đặn lao ra từ trong đám người.
Niệm Linh Quan!
“Mục Vỹ, Dư Nhi của ta sao rồi? Chỉ là một cuộc thi thôi mà ngươi bắt Dư Nhi của ta liều mạng thế ư?”
Niệm Linh Quan nhìn Mục Vỹ rồi mắng: “Mục Vỹ, ngươi đã từng cứu Dư Nhi, ta rất cảm kích. Nhưng bây giờ, ngươi ép nó ra nông nỗi này, nếu Dư Nhi có mệnh hệ gì, ta sẽ hỏi tội ngươi”.
“Mẹ…”
Tiêu Doãn Nhi ở phía xa đã chứng kiến cạnh tượng này nên vội vàng chạy lại.
“Im miệng! Con còn nói nữa, có tin mẹ sẽ bảo cha con nhốt con lại không?”
Dứt lời, Niệm Linh Quan không nhìn Mục Vỹ nữa, toan đưa Tiêu Khánh Dư đi.
“Bây giờ bà mà động vào Tiêu Khánh Dư là trò ấy sẽ chết ngay!”, Mục Vỹ lạnh giọng nói.
“Ngươi uy hiếp ta?”
“Ta không rảnh! Ta chỉ nói một lần thôi, tin hay không tuỳ bà. Niệm Linh Quan, ta đã bỏ qua cho bà một lần rồi. Nếu không phải nể tình bà là mẫu thân của Tiêu Khánh Dư - học trò của ta thì ta đã cho bà mấy cái bạt tai rồi”.
“Ngươi…”
Nghe thấy vậy, Niệm Linh Quan bùng lửa giận.
Nhưng Tiêu Khánh Dư đang bị như vậy nên bà ta đành nhịn.
“Cuộc thi tiếp tục!”
Mục Vỹ quay lại nhìn các học trò của lớp chín rồi thờ ơ nói.
Ai cũng nghe ra sự giận dữ trong giọng nói của Mục Vỹ, một cơn giận khủng khiếp.
“Trận thứ ba, lớp một cao cấp thắng!”
Trọng tài tuyên bố.
Lớp một cao cấp thắng ư?
Dựa vào đâu chứ?
Nghe thấy thế, lớp chín nổi giận.
Bây giờ, Tiêu Khánh Dư đang bị thương khắp mình mẩy và hôn mê, còn Lục Vân cũng chẳng khá hơn là bao, hơn nữa cũng đã ngất xỉu, vậy dựa vào đâu mà lớp một thắng?
Lửa giận trong Mục Vỹ đã hoàn toàn bùng cháy.
“Cả hai đều đã hôn mê, tại sao lại tuyên bố lớp một thắng?”
“Ta là trọng tài, lẽ nào lời nói không có trọng lượng ư?”
Trưởng lão trọng tài nghiêm mặt nhìn Mục Vỹ rồi mắng.
“Ông là trọng tài, nhưng lời tuyên bố của ông đã đúng chưa? Cả hai cùng ngất xỉu thì phải là hoà chứ?”
“Mục Vỹ, ngươi đừng có mà kiếm chuyện!”
Đúng lúc này, La Phù đứng dậy nhìn Mục Vỹ rồi quát: “Trọng tài đã nói là công bằng rồi, nếu ngươi không phục thì có thể không tham gia cuộc thi nữa”.
Không tham gia nữa?
Mẹ kiếp!
“Được, ta không thi nữa, bây giờ ta sẽ rút khỏi cuộc thi luôn!” Mục Vỹ phất ống tay áo rồi mắng: “Lớp chín đi theo ta!”
“Mục Vỹ, ngươi định làm phản à? Ngươi có còn coi quy tắc của học viện ra gì nữa không?”
“Phản cái con khỉ!”
Mục Vỹ quay lại nhìn La Phù rồi nói: “Tham gia một cuộc thi bất công thế này thì có ý nghĩa gì? Lão già kia, ông đây không thi nữa, ông làm gì được ta nào?”
Mục Vỹ đã nổi giận.
“Ngươi mắng ta?”
“Ta mắng lão già mù mắt nhà ông đấy thì sao nào? Kết quả có rồi, ông không thấy sao?”
Mục Vỹ không thể nhịn được nữa.
Tiêu Khánh Dư không tiếc tính mạng để giành lấy chiến thắng, hắn là thầy giáo nên phải đòi tỉ số hoà cho trận này, hắn không thể Tiêu Khánh Dư tốn công vô ích được.
La Phù này rõ là cùng một giuộc với Ngạn Vân Ngọc, ngay lúc đầu lớp họ chỉ được năm người tham gia thi đấu đã có tính toán rồi.
Điều đó hắn có thể nhịn, nhưng các học trò của hắn vất vả thi đến vòng này, hắn không thể bỏ phí một trận nào được, bởi hắn đã nhìn thấy sự cố gắng của từng người.
Trận này nhất định phải là hoà!
“Ha ha… Viện phó La đừng tức giận! Nếu vậy thì lớp một cao cấp của ta sẽ tạm lùi một bước, trận này coi như hoà đi”.
Đúng lúc này, Ngạn Vân Ngọc đứng dậy cười lớn nói.
Lớp một cao cấp sẽ tạm lùi một bước, trận này coi như hoà?
“Ngạn Vân Ngọc, ngươi còn liêm sỉ nữa không hả?”
Một tiếng quát chợt vang lên.
Chương 314: Đao thế
Mục Vỹ chỉ vào Ngạn Vân Ngọc, cười lạnh: "Ngươi là chủ nhiệm lớp một cao cấp sao lại có suy nghĩ đáng xấu hổ như thế?"
"Trận đầu ngươi cho Bạch Tiểu La ra sân để tiêu hao sức lực của Mặc Dương vì sợ lớp chín bọn ta thắng chứ gì? Bọn ta chỉ còn bốn người mà phải đấu những bảy trận, mắc gì ngươi sợ bóng sợ gió vậy?"
"Ta nói cho mà nghe, Ngạn Vân Ngọc nhà ngươi đúng là nhát cáy!"
"Thầy Mục ăn nói cho đàng hoàng đi! Ta đã nhún nhường rồi ngươi còn muốn gì nữa? Lôi Phong Viện không phải Thổ Viện của nhà họ Mục cho ngươi tác oai tác quái đâu!"
Ngạn Vân Ngọc đanh mặt quát.
"Ngươi nhún nhường? Ta cần ngươi nhường không?", Mục Vỹ khinh thường nói móc: "Đấu ba trận thắng hai một huề, lớp một cao cấp bọn ngươi giỏi quá nhỉ?"
"Ngươi..."
"Chứ gì nữa, Lục Vân mạnh thứ hai lớp ngươi còn bắt học trò ta một sống hai chết luôn cơ mà? Chắc ngươi tưởng thắng chắc rồi đúng không?"
Ngạn Vân Ngọc lạnh lùng đáp: "Thắng hay không ta không biết, nhưng ít ra Mục Vỹ ngươi không đấu lại ta!"
"Ta không đấu lại ngươi?"
Mục Vỹ cười châm biếm.
"Tốt thôi. Ngạn Vân Ngọc, vậy thì ngươi có dám đánh một trận với Mục Vỹ ta không? Lớp chín cao cấp của ta thắng thì đường hoàng đoạt quán quân, thua thì Mục Vỹ ta công khai quỳ xin lỗi ngươi".
"Dám không?"
"Sao không dám?"
Ngạn Vân Ngọc nhếch môi cười, gã chỉ chờ mỗi câu này của Mục Vỹ.
Nếu vẫn thi đấu như thường, lớp một của gã ngoài Trần Vũ Hiên có thể tiếp thêm một trận nữa ra thì còn lại đều không phải đối thủ của Mặc Dương.
Bây giờ Mục Vỹ chịu thách đấu gã, vào thẳng trận của giáo viên luôn chứ không tiếp tục mấy trận kia nữa thì gã phải đồng ý chứ.
Mục Vỹ dựa vào kiếm ý đỉnh phong để đánh bại Lí Trạch Lâm.
Nhưng đấu với gã thì có kiếm ý đỉnh phong cũng chẳng được tích sự gì đâu.
Vì gã là một cao thủ có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tám nổi trội và đã mở huyệt Phong Trì.
Trong lòng Mục Vỹ cũng đang rất háo hức.
Hắn muốn khích tướng Ngạn Vân Ngọc nên mới cố ý xỉ vả La Phù đấy.
Nếu như lớp chín cao cấp được đầy đủ bảy người ra sân, thêm cả Hoàng Vô Cực và Hiên Viên Giá thì Mục Vỹ có lòng tin sẽ giành thắng lợi một cách dễ dàng.
Nhưng thực tế lại trái ngược. Ngay từ đầu cuộc so tài này đã không công bằng, mấy trận tiếp theo bọn Mặc Dương, Cảnh Tân Vũ mà ra sân thì chắc có chết cũng thắng cho bằng được quá.
Hắn không muốn học trò của mình liều lĩnh như thế, lỡ xảy ra chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng thì có hối hận cả đời cũng không bù đắp được.
Bởi vậy Mục Vỹ mới đứng ra chọc giận La Phù và Ngạn Vân Ngọc để chỉ còn trận đấu của hắn và gã thôi.
Mà hắn cũng muốn cuộc chiến này xảy ra.
Phải đột phá bản thân khỏi giới hạn, thách thức chính mình tiến tới cảnh giới cao hơn.
Dù hắn là Tiên Vương tái thế thì giờ đây hắn cũng chỉ đạt đến cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm sơ kỳ, đả thông được huyệt Quan Nguyên thôi.
Hắn còn cách Ngạn Vân Ngọc huyệt Khí Hải tầng thứ năm hậu kỳ, huyệt Mệnh Môn với huyệt Thận Du tầng thứ sáu và huyệt Thần Khuyết tầng thứ bảy nữa. Những bốn cấp bậc.
Cách biệt như trời với đất vậy!
Kể cả khi đã tu luyện Thiên Lôi Thần Thể Quyết đến cảnh giới cao nhất kết hợp với kiếm thế ảo của Vô Tâm Kiếm Phổ, Mục Vỹ cũng không nghĩ mình có thể hạ bệ Ngạn Vân Ngọc dễ dàng.
Nhưng thà hắn liều còn hơn để bọn học trò bạt mạng.
Đây là lựa chọn của Mục Vỹ, là khí phách của hắn.
"Chính miệng ngươi nói thua thì quỳ dập đầu xin lỗi đấy nhé Mục Vỹ. Giả sử ngươi thắng được ta thì ta cũng không còn mặt mũi nào đảm nhiệm chức chủ nhiệm lớp một cao cấp đâu".
"Nói nhảm hoài thế thứ ngạo mạn kia? Mục Vỹ ta đây không sợ mà thầy giáo giỏi nhất khối cao cấp như ngươi sợ à?"
"Ta mà sợ?"
Ngạn Vân Ngọc khịt mũi khinh thường rồi bước lên lôi đài.
Mục Vỹ xoay người, nói lớn với Niệm Linh Quan: "Bà già kia, đừng có động vào học trò ta, nó chết là ta diệt cả nhà họ Tiêu bà đấy!"
Bà già kia?
Niệm Linh Quan bị Mục Vỹ gọi vậy thì tức run người.
"Học trò ta" cái đầu cậu!
Nó là đứa con Niệm Linh Quan ta mang nặng đẻ đau mười tháng mới sinh ra, ta thương nó hơn cậu!
Mục Vỹ làm lơ, cũng tiến lên lôi đài.
Tay đã thủ sẵn kiếm Thanh Giao.
Trong trận chiến này, hắn chỉ cần dùng hết sức đánh một trận thật đã thôi.
"Mục Vỹ, tất cả những gì ngươi có chỉ có mỗi kiếm ý đỉnh phong thôi đúng không?", Ngạn Vân Ngọc nhếch mép: "Hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy kiếm ý của ngươi nực cười đến mức nào".
Câu vừa dứt, mấy tiếng động vang lên.
Ngạn Vân Ngọc nắm chặt một thanh đại đao trong tay.
Đại đao dài gần một mét, rộng hơn một bàn tay, phần sống đao được nạm ba cái vành, lưỡi đao sắc nhọn và mỏng như cánh ve.
"Huyền khí trung phẩm, Linh Phệ Đao!"
Dưới khán đài nhanh chóng có người nhận ra đao của Ngạn Vân Ngọc.
"Đây là thanh bảo đao được đấu giá trong Tụ Tiên Các thời gian trước, được một người mặc đồ đen mua với giá 150 nghìn linh thạch trung phẩm, không ngờ đó lại là Ngạn Vân Ngọc".
"Đao hả? Ngươi thấy Ngạn Vân Ngọc dùng đao bao giờ chưa?"
"Chưa, ta nhớ hình như Ngạn Vân Ngọc chưa từng dùng đao mà?"
Ngạn Vân Ngọc đột nhiên lấy đao ra làm những người ở đây sững sờ.
Ngạn Vân Ngọc biết dùng đao ư?
Bản thân gã đã có thực lực rất kinh khủng rồi, chắc đao pháp cũng khó lường lắm.
"Mục Vỹ, ngươi tưởng có kiếm ý đỉnh phong là nhất rồi à?"
Ngạn Vân Ngọc mỉa mai: "Có mạnh đến đâu cũng đâu bằng được đao thế của ta?"
Đao thế!
Vừa nghe câu này của Ngạn Vân Ngọc, toàn bộ sân luyện võ ồ lên, ai cũng kinh ngạc.
Đao thế! Không ngờ Ngạn Vân Ngọc đã lĩnh ngộ được đao thế.
Đao cũng có đao ý như kiếm có kiếm ý, hơn đao ý một bậc là đao thế.
Nhưng Ngạn Vân Ngọc chưa bao giờ lấy đao ra nên làm gì có ai biết gã đã lĩnh ngộ được đao thế.
Thì ra, từ trước đến giờ, Ngạn Vân Ngọc mới là kẻ ẩn giấu sâu nhất!
"Đao thế..."
Trương Tử Hào đang đứng trên tháp nở nụ cười.
"Đao là bá chủ của thần binh, nhưng so với kiếm thì đao nổi bật về sức mạnh hơn chứ không uyển chuyển, vậy nên kiếm mới là chúa tể của binh khí, còn được gọi là vua của binh khí".
"Mà đao thế đối chiến với kiếm thế ảo à? Hay đấy, hay đấy!"
Trương Tử Hào đứng trên tháp gật gù, làn gió mát thổi lất phất tóc ông ta.
Chương 315: Đủ để giết ngươi
"Mục Vỹ, đón chiêu này của ta đi!"
Ngạn Vân Ngọc muốn dạy dỗ Mục Vỹ vì việc trước đó đã oang oang chửi thẳng mặt gã là rác rưởi lắm rồi. Ai mới là rác rưởi, hôm nay đấu là biết thôi!
"Ai sợ ngươi!"
Mục Vỹ cầm kiếm đi tới.
Hắn không sợ Ngạn Vân Ngọc vì đã có kiếm thế ảo. Đao thế khó lường đấy, nhưng hắn tin tưởng vào kiếm thuật của mình hơn.
Uỳnh...
Hai người vừa bắt đầu tấn công thì trên lôi đài phát ra tiếng nổ.
Một số võ giả ngạc nhiên phát hiện ra rằng đao và kiếm của mình cục cựa bay tới chỗ của hai người.
Đây chính là sự đáng sợ của đao thế và kiếm thế ảo.
Danh hiệu bá chủ binh khí và vua của binh khí không phải đặt ra cho vui.
Bành...
Ầm ầm...
Ầm ầm ầm...
Lôi đài bị cát bụi che phủ, hai bóng người lao vào tấn công lẫn nhau, trong phút chốc ánh kiếm và bóng đao chồng chất lên nhau.
Đây mới thực sự là cuộc chiến giữa những bậc cao thủ.
"Phong Khởi Vân Trảm!"
"Phá Thiên Thức!"
Hai tiếng quát đồng thời vang lên, hai bóng người tới rồi lùi, tiếng kiếm và đao dội vào tai mỗi người một cách dữ dội.
Giờ phút này, họ đã quên mất Mục Vỹ chỉ mới đả thông được huyệt Quan Nguyên - tầng năm sơ kỳ, trong khi Ngạn Vân Ngọc đã tu luyện đến tầng thứ tám và mở huyệt Phong Trì.
Trong mắt họ chỉ còn trận tỉ thí gay cấn giữa một kiếm khách tuyệt thế và một đao khách xuất trần.
"Thiên Động Nhất Kiếm!"
Mục Vỹ hét lớn một tiếng, bây giờ hắn tập trung vào tấn công chứ không màng phòng thủ nữa.
"Hoàng Thiên Thức!"
Ngạn Vân Ngọc cũng hừng hực ý chí chiến đấu như Mục Vỹ. Gã chém một đao ra, ánh đao dài trăm trượng xé cả chân trời.
Có thể thấy, ngay lúc này, đao quang và kiếm quang đang hội tụ trên đỉnh cao.
"Phập!", "Phập!"
Sau hai tiếng vật nhọn đâm vào da thịt, hai bóng người cùng bước lùi.
Trên ngực Mục Vỹ có một đường đao kéo từ bụng lên dưới cổ họng lộ ra xương sườn trắng muốt, vết thương to thấy rõ.
Bên kia, Ngạn Vân Ngọc cũng vậy.
Một vết kiếm rạch từ vai gã xuống đùi, máu rơi tí tách xuống đất.
Nhưng cả hai đều mặc kệ, chỉ nhìn chằm chằm đối phương.
"Phụt!"
Mục Vỹ phun một ngụm máu đen lớn ra rồi mỉm cười.
"Ngạn Vân Ngọc, ngươi đã mở huyệt Phong Trì của tầng thứ tám rồi nhưng có làm gì được ta đâu?"
Đến lúc này, mọi người mới sực nhớ ra đúng là vậy, hai người chênh lệch nhau đến bốn bậc cảnh giới thế mà Mục Vỹ lại có thể làm Ngạn Vân Ngọc bị thương đến mức đó.
Nếu Mục Vỹ cũng đả thông huyệt Phong Trì ở tầng thứ tám, liệu Ngạn Vân Ngọc có cầm cự được đến bây giờ không?
"Không làm gì được? Ta sẽ giết ngươi!"
Linh Phệ Đao trên mặt đất tóe ra tia chớp, Ngạn Vân Ngọc cầm trường đao nhìn Mục Vỹ với ánh mắt như nhìn một chú dê con sắp bị làm thịt.
"Xẹt xẹt", trên lưỡi đao của Ngạn Vân Ngọc thoáng chốc một màu máu.
Lửa!
Thú hỏa!
Không ngờ Ngạn Vân Ngọc lại có thú hỏa.
Khoảnh khắc ấy, tất cả mọi người đều cảm thấy thế giới loạn hết cả rồi.
Ngạn Vân Ngọc này đúng là yêu nghiệt.
Thực lực của gã như thế làm chủ nhiệm lớp một cao cấp thôi thì quá uổng, gã nên làm chủ nhiệm lớp đặc biệt của Lôi Phong Viện mới xứng đáng với năng lực của mình.
Đã mở đến huyệt Phong Trì của tầng thứ tám, lĩnh ngộ đao thế còn có thú hỏa, ai mà bì nổi năng lực và tiềm năng của gã!
Thú hỏa?
Mục Vỹ buồn cười.
Hắn đúng là không có thú hỏa, nhưng thứ còn kinh khủng hơn thú hỏa thì hắn có đấy.
Hắn giơ trường kiếm lên, chỉ mũi kiếm vào trời.
Ầm...
Trong chốc lát, một tia chớp giáng xuống.
Nó đánh vào mũi kiếm của Mục Vỹ, cả thân kiếm tức khắc bị sấm sét vây quanh.
Điên hả!
Sao ai cũng điên thế!
Khung cảnh này làm cho cả võ trường nổ tung, mấy chục nghìn người hối hả tranh nhau chạy ra ngoài.
Một kẻ nắm giữ thú hỏa, một kẻ dám mượn sấm trời, hai tên này đúng là điên không ai bằng, điên đến nỗi không muốn sống nữa.
"Có đao thế và thú hỏa thì đã sao?"
"Đủ để giết ngươi!"
"Sao vẫn thích khua môi múa mép thế!"
Một khoảng lặng ngắn xảy ra giữa hai người.
"Kiếm Xuất Nhật Lạc!"
"Đao Diệt Càn Khôn!"
Mục Vỹ và Ngạn Vân Ngọc không hẹn cùng bước ra.
Đao hừng hực đao thế, lấy thú hỏa làm công.
Kiếm dùng kiếm thế ảo và sấm sét làm bệ phóng.
Trận đấu cuối cùng đã đến hồi kết.
Lâm Chấp mỉm cười thản nhiên rồi đi lên lôi đài.
“Không ngờ lại là ngươi!”, thấy Lâm Chấp đi lên, Tử Hân Nhiên cười lạnh rồi nói: “Nghe nói hễ ai gọi ngươi là con riêng của tỳ nữ thì ngươi sẽ nổi điên lên đúng không? Đồ con riêng!”
“Ha ha…”
Nghe thấy vậy, Lâm Chấp mỉm cười thoải mái, nói: “Cô nói đúng, hễ ai gọi ta như vậy thì ta sẽ nổi cơn thịnh nộ, nhưng ta của lúc đó sẽ khủng khiếp hơn bình thường rất nhiều lần đấy”.
Dứt lời, Lâm Chấp cầm thương xông lên!
Đấu đến vòng này thì gã biết rõ phải bỏ qua cái tôi cá nhân, vì thắng lợi mới là điều quan trọng nhất.
“Lên đi!”
Tử Hân Nhiên rút kiếm ra, thanh kiếm loé sáng.
Hai người họ bắt đầu giao chiến trên lôi đài, tu vi của Tử Hân Nhiên cao hơn Lâm Chấp nên uy lực kiếm pháp của cô ta cũng mạnh hơn.
Cây trường thương của Lâm Chấp quá cứng rắn, mỗi khi bị Tử Hân Nhiên áp sát, gã lại bị thương vài chỗ.
Tử Hân Nhiên thì ngược lại, mỗi đòn tấn công của Lâm Chấp đều bị thanh nhuyễn kiếm của cô ta chặn lại!
Dần dà, vết thương trên người Lâm Chấp ngày một nhiều, tất cả đều do kiếm của Tử Hân Nhiên gây ra. Dù đều là vết thương nhỏ, nhưng mỗi khi gã cử động, đụng vào vết thương khiến máu chảy ra.
“Sao? Phục chưa?”
Thấy người Lâm Chấp dính đầy máu, Tử Hân Nhiên cười lạnh hỏi.
Lớp chín cao cấp chỉ là rác rưởi với cô ta, bọn họ ăn may nên mới đi được đến vòng này. Nhưng khi gặp lớp một có thực lực mạnh mẽ thì sao họ còn cơ hội thắng chứ!
“Phục? Tiểu cô nương, đã ra đâu vào đâu đâu?”, Lâm Chấp cười nói: “Chắc cô không biết, lớp chín thường gọi Lâm Chấp ta là tên điên khùng. Giờ ta sẽ cho cô xem thế nào là điên dại nhé!”
Lâm Chấp hét lớn lên, cây trường thương cũng trở nên hung hãn hơn, mỗi một thương gã đâm ra đều có thương mang lưu chuyển, thương kình hùng hồn.
Lúc này, Tử Hân Nhiên mới cảm thấy áp lực.
Đúng là nhu có thể khắc cương, nhưng một khi cương mãnh đến cực điểm thì nhu sẽ không thể chặn được nữa.
Dù lần nào, Tử Hân Nhiên cũng chém Lâm Chấp bị thương, nhưng cô ta cũng bị cây trường thương của gã đẩy ra.
Trận đấu tiếp tục, dần dà, Tử Hân Nhiên đã không còn chém Lâm Chấp bị thương nhiều như lúc trước nữa.
Ngược lại, sau mỗi lần áp sát Lâm Chấp, Tử Hân Nhiên đều bị Lâm Chấp dùng trường thương đánh vào người, khiến cô ta bị nội thương.
Tiếp theo, thế tiến công của Lâm Chấp ngày càng mạnh, còn Tử Hân Nhiên chỉ có thể bị động phòng thủ.
Bịch…
Cuối cùng một âm thanh vang lên, Lâm Chấp cầm trường thương đập vào bụng của Tử Hân Nhiên.
Cùng lúc đó, thanh nhuyễn kiếm của Tử Hân Nhiên cũng chém một đường vào ngực của gã.
Nhưng sau cùng, Lâm Chấp vẫn chịu được một kiếm đó và đứng ngạo nghễ trên lôi đài, còn Tử Hân Nhiên thì hộc ra một ngụm máu rồi ngất xỉu.
“Vô dụng? Loại như cô cũng xứng gọi ta như vậy sao?”
Thấy Tử Hân Nhiên đã ngất xỉu, Lâm Chấp xì một tiếng vì động tới vết thương, sau đó nhăn nhở tập tễnh đi xuống dưới.
“Không cần mạng nữa hả?”
Thấy Lâm Chấp bị thương khắp mình mẩy, Mục Vỹ thờ ơ hỏi.
“Mạng là phải dùng thực lực để đổi lấy ạ! Mẫu thân cho trò mạng sống, còn thầy Mục cho trò hồi sinh. Mạng của trò vẫn còn, không đáng lo đâu ạ!”
“Ngồi xuống!”
Mục Vỹ nhìn nụ cười chân thành của Lâm Chấp rồi lạnh lùng ra lệnh.
Sau đó từng giọt linh dịch như tơ trong lòng bàn tay của Mục Vỹ chầm chậm chui vào mọi ngóc ngách trong người Lâm Chấp, vết thương trên người gã dần khép miệng…
“Lớp chín thắng liên tiếp hai trận rồi đấy!”, Tiêu Bất Ngữ đứng cạnh Ngạn Vân Ngọc, cười nói: “Ngạn Vân Ngọc, đến lúc thể hiện tài năng rồi chứ?”
“Lớp chín tuyệt đối không thể thắng tiếp được nữa đâu!”
Ngạn Vân Ngọc nói tiếp: “Trận thứ ba, Lục Vân lên đi!”
“Vâng!”
Nghe thấy tên Lục Vân, Tiêu Bất Ngữ mỉm cười.
Lục Vân là người đứng thứ hai trong Thất Lang của lớp một cao cấp, chỉ sau mỗi Trần Vũ Hiên, thậm chí thực lực của tên này còn mạnh hơn Tiêu Bất Ngữ một bậc.
Trận thứ ba này, lớp chín buộc phải thua.
“Trận thứ ba, Tiêu Khánh Dư xin được chỉ bảo!”
Tiêu Khánh Dư bước lên lôi đài, sau đó cười khổ nhìn Lục Vân ở phía đối diện.
Lục Vân là Chiến Lang thứ hai của khối cao cấp. Trước kia, khi còn học ở lớp chín sơ cấp, cậu ấy đã nghe kể rất nhiều về người này.
Nào là thiên bẩm cao, thực lực mạnh, hơn nữa hắn ta còn là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ sáu hậu kỳ và khai thông huyệt Thận Du.
Còn cậu ấy mới là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tư!
Sự cách biệt này phải gọi là xa như trời với đất!
Nhưng sự chênh lệch của cảnh giới không liên quan đến thực lực. Thầy Mục mới là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm tiền kỳ và mở được huyệt Nội Quan còn có thể đánh bại Lí Trạch Lâm cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy và khai thông huyệt Thần Khuyết thì sao cậu ấy lại không thể chứ?
Kỹ năng mà một người đã dung hoà kỳ lân Thanh Ngọc Hoả vào cơ thể như cậu ấy có thể sử dụng là hoả thuật!
Khả năng thắng ở trận này gần như bằng không, nhưng Tiêu Khánh Dư vẫn mong có kỳ tích xảy ra.
“Chiến!”
Tiêu Khánh Dư khẽ hô lên một tiếng rồi xuất chiêu, hai con rồng lửa phun ngọn lửa màu xanh ra, từng quả cầu lửa nổ tung.
“Ta đã biết rõ hết mọi chiêu thức của ngươi, còn ngươi thì không biết gì về ta cả. Trận này khỏi cần đánh nữa, ngươi thua chắc rồi!”
“Nói khoác không biết ngại miệng! Thua ư? Ta cũng sẽ cho ngươi thấy nhiệt huyết của lớp chín!”
Tiêu Khánh Dư xì một tiếng, khinh thường nói.
Bốc phét thì ai chẳng làm được! Dù trận này Tiêu Khánh Dư không thể thắng được, nhưng kể cả có thua thì cậu ấy cũng phải để mọi người thấy lớp chín không có ai hèn nhát!
Chương 312: Liều mạng
“Biết rõ không thể làm được nhưng vẫn cố không phải là kiên trì mà là ngu xuẩn, ngu xuẩn đến cực điểm!”
Lục Vân lắc đầu, vung tay lên, một làn sóng vô hình lập tức lao về phía Tiêu Khánh Dư.
Làn sóng ấy không hề có một quỹ đạo nào, nhưng đầu của một con rồng lửa phía trước Tiêu Khánh Dư đã nhanh chóng nổ tung.
Ngọn lửa tản ra khắp lôi đài như pháo hoa nở rộ.
Một cảnh tượng đẹp thế này đáng tiếc không có ai thường thức.
Bây giờ, mọi người đều đang tập trung theo dõi Lục Vân.
Đó là… sức mạnh gì vậy?
“Sức gió!”
Mục Vỹ có vẻ ngạc nhiên nói.
Sức gió, nói một cách chính xác thì đây không phải là sức mạnh của võ giả, mà là võ giả dựa vào sự gắn kết chặt chẽ với tự nhiên để lĩnh ngộ ý cảnh của gió.
Ý cảnh này tương tự như kiếm ý, nó có uy lực mạnh mẽ, giết người một cách vô hình.
Ví dụ như một chiếc lá bay trong không khí, khi có cơn gió tiếp sức, nó hoàn toàn có thể biến thành một ám khí giết người, xuyên thủng bụng.
“Phen này, Tiêu Khánh Dư nguy hiểm rồi!”, khi thấy sức gió của Lục Vân bùng nổ, Mục Vỹ biết trận này Tiêu Khánh Dư chắc chắn sẽ thua.
“Được đấy nhỉ?”, Tiêu Khánh Dư bực tức nói: “Có giỏi thì ngươi làm nổ tung hết rồng lửa của ta đi!”
Đoàng…
Ngay sau đó, có liên tiếp mười hai con rồng lửa xuất hiện vây quanh người Tiêu Khánh Dư.
Giết!
Tiêu Khánh Dư lách người rồi lao lên.
“Đồ ngu xuẩn!”
Thấy Tiêu Khánh Dư xông lên, Lục Vân tỏ vẻ khinh bỉ.
Tiêu Khánh Dư quá yếu, cảnh giới thì thấp, nếu không có thanh hoả của kỳ lân Thanh Ngọc Hoả thì hắn đã chết không có chỗ chôn rồi.
Lục Vân tung một chưởng ra, tiếng ầm ầm vang lên, mấy con rồng lửa trước người Tiêu Khánh Dư lại nổ tung.
Nhưng Tiêu Khánh Dư vẫn thấy chết không sờn, tiếp tục xông lên.
Cùng lúc đó, bên cạnh người cậu ấy chợt xuất hiện mấy quả cầu lửa.
Cả thảy bảy quả cầu lửa này bắt đầu xoay quanh thành hình tròn, rồi trực tiếp bắn ra.
“Cút!”
Thấy bảy quả cầu lửa ấy bay tới, Lục Vân bình thản điểm một ngón tay, bảy luồng khí xoay tròn trước mặt hắn ta tan ra rồi bay tứ tung.
Bụp bụp…
Sau đó, chúng lại nổ tung.
Cuối cùng, các đòn tấn công của Tiêu Khánh Dư chưa áp sát người Lục Vân thì đều đã bị đánh tan.
Đây chính là ý cảnh của gió!
“Chết tiệt!”
Thấy các đòn tấn công của mình đều bị đánh bại, ánh mắt của Tiêu Khánh Dư lạnh đi.
Cậu ấy không muốn thua, dù đối thủ rất mạnh, tới mức cậu ấy không hề có lực đánh trả.
Nhưng cậu ấy vẫn muốn chiến đấu tiếp.
“Rồng gầm!”
Tiêu Khánh Dư khẽ hô lên, bên ngoài cơ thể có tầng tầng lớp lớp các hoả ảnh lấp lánh, các tiếng tanh tách vang lên, một cảnh tượng khiến người ta khiếp sợ.
“Hoả thể của kỳ lân Thanh Ngọc Hoả!”
Trông thấy vậy, Mục Vỹ ngẩn ra rồi lập tức cười khổ.
“Không ngờ tên nhóc này cũng giỏi ra phết!”
Hoả thể của kỳ lân Thanh Ngọc Hoả yêu cầu người dung hợp phải hiểu rõ suy nghĩ của nó. Xem ra, Tiêu Khánh Dư đã chiếm thế thượng phong khi giao lưu với con kỳ lân này rồi.
Nếu không kỳ lân Thanh Ngọc Hoả không thể cam tâm giao chân hoả bản mệnh của nó cho Tiêu Khánh Dư, để cậu ấy thi triển được.
“Thổi à? Ngươi giỏi thổi gió lắm đúng không? Thổi tiếp đi!”
Tiêu Khánh Dư trợn trừng mắt nhìn Lục Vân với vẻ đầy điên cuồng.
Vù vù…
Nghe thấy Tiêu Khánh Dư nói vậy, Lục Vân lạnh mặt, rồi phóng đao gió ra vèo vèo về phía Tiêu Khánh Dư.
Nhưng những đao gió này chỉ có thể đánh tới bên ngoài cơ thể của Tiêu Khánh Dư đã bị hoả thể chặn lại, không thể bay tiếp được nữa.
“Đả thương!”
Lục Vân khẽ hô lên, lần đầu tiên hắn ta biến sắc mặt.
Hắn ta vừa giơ tay lên, một cơn lốc đã xuất hiện rồi bổ nhào về phía Tiêu Khánh Dư.
Bị cơn lốc ấy bao vây, người Tiêu Khánh Dư bay lên, một tiếng nổ vang.
Đùng…
Tiếng gió dừng lại, Tiêu Khánh Dư ngã mạnh xuống đất tạo thành một cái hố to, người cậu ấy dính đầy máu, miệng cũng hộc ra một ngụm máu tươi.
“Đồ ăn hại!”
Thấy Tiêu Khánh Dư ngã xuống, Lục Vân mắng nhỏ một câu rồi quay người nhìn trọng tài.
“Đồ ăn… hại, ngươi… đang nói bản thân mình à?”
Nhưng Lục Vân vừa định bảo trọng tài tuyên bố chiến thắng thì Tiêu Khánh Dư lại bất chợt đứng dậy.
“Sao? Vội bảo trọng tài tuyên bố chiến thắng thế à?”
Tiêu Khánh Dư đứng dậy, cười nham nhở nói: “Dục tốc bất đạt, ta còn chưa thua, ngươi đã vội cái gì?”
Dứt lời, Tiêu Khánh Dư phụt một tiếng hộc ra một ngụm máu, thế lửa ngày một mạnh bên ngoài cơ thể.
“Ý cảnh của gió? Ngươi rất giỏi, nhưng ta không thể để ngươi thắng được, ít thất thì ta cũng không được thua!”
Tiêu Khánh Dư vừa nói dứt câu, các ánh lửa đã loé lên bên ngoài cơ thể cậu ấy!
“Nếu ta không thể thắng ngươi thì ta cũng không cho ngươi thắng!”
Nói xong, Tiêu Khánh Dư lại xông lên.
“Không được!”
Chương 313: Nghiêm mặt
Trông thấy vậy, Mục Vỹ giậm chân rồi bay vút lên lôi đài.
Nhưng đã muộn!
Ầm…
Một tiếng nổ vang lên, cả sân luyện võ đều rung chuyển, lôi đài cũng nổ tan tành.
“Khốn kiếp!”
Thấy lôi đài nổ tung, nơi thi đấu lanh tanh bành thế này thì còn thi thố cái mẹ gì nữa? Tiêu Khánh Dư không muốn sống nữa sao?
Khói bay mù mịt, Mục Vỹ chui vào bên trong, sau đó một người được hắn bế ra ngoài.
Lúc này, mạch máu trên người Tiêu Khánh Dư đã nổ tung, máu tươi bị lửa đốt cháy thành màu đỏ sậm, mùi máu tanh nồng nặc.
Mục Vỹ không nói không rằng lập tức đưa lực linh hồn vào trong cơ thể Tiêu Khánh Dư.
“Con súc sinh kia, ra đây cho ta!”, Mục Vỹ quát với đầu óc của Tiêu Khánh Dư.
“Không thể trách ta được, là hắn ép ta làm vậy”, kỳ lân Thanh Ngọc Hoả trong đầu Tiêu Khánh Dư đáp.
“Hả? Thế ư?”, Mục Vỹ lạnh giọng mắng: “Đồ súc sinh, ta thừa biết trong đầu ngươi nghĩ gì. Nếu Tiêu Khánh Dư chết thì ngươi sẽ được tự do đúng không? Nhưng ta nói cho ngươi biết nếu trò ấy chết, đời này Mục Vỹ ta sẽ cho ngươi mãi mãi bị hành hạ linh hồn trong lò luyện Thông Tiên, đừng mơ thoát được”.
“Đừng mà…”
Kỳ lân Thanh Ngọc Hoả sợ hãi khi nhớ lại lần bị dày vò trong lò luyện Thông Tiên.
“Không muốn hả? Thế thì ngoan ngoãn ở lại cho ta, bảo đảm Tiêu Khánh Dư không chết. Nếu không nhất định ta sẽ cho ngươi biết thế nào là sống không bằng chết”.
“Vâng vâng!”
Kỳ lân Thanh Ngọc Hoả biết rõ sự đày đoạ của lò luyện Thông Tiên với linh hồn, nó có thể đùa bỡn Tiêu Khánh Dư, nhưng gặp Mục Vỹ thì chịu chết.
Mục Vỹ rút lực linh hồn ra khỏi đầu Tiêu Khánh Dư, sau đó lập tức điều động linh dịch trong cơ thể truyền hết vào trong người Tiêu Khánh Dư.
“Thầy Mục…”
“Ổn rồi, chỉ hôn mê tạm thời thôi. Giờ đừng động vào trò ấy, để trò ấy tự hồi phục”.
Mục Vỹ biết bây giờ chỉ có thể để kỳ lân Thanh Ngọc Hoả trị thương cho Tiêu Khánh Dư thì hắn mới có thể luyện chế đan dược cho trò ấy uống.
“Dư Nhi…”
Đúng lúc này, một tiếng hét vang lên.
Một người trông đầy đặn lao ra từ trong đám người.
Niệm Linh Quan!
“Mục Vỹ, Dư Nhi của ta sao rồi? Chỉ là một cuộc thi thôi mà ngươi bắt Dư Nhi của ta liều mạng thế ư?”
Niệm Linh Quan nhìn Mục Vỹ rồi mắng: “Mục Vỹ, ngươi đã từng cứu Dư Nhi, ta rất cảm kích. Nhưng bây giờ, ngươi ép nó ra nông nỗi này, nếu Dư Nhi có mệnh hệ gì, ta sẽ hỏi tội ngươi”.
“Mẹ…”
Tiêu Doãn Nhi ở phía xa đã chứng kiến cạnh tượng này nên vội vàng chạy lại.
“Im miệng! Con còn nói nữa, có tin mẹ sẽ bảo cha con nhốt con lại không?”
Dứt lời, Niệm Linh Quan không nhìn Mục Vỹ nữa, toan đưa Tiêu Khánh Dư đi.
“Bây giờ bà mà động vào Tiêu Khánh Dư là trò ấy sẽ chết ngay!”, Mục Vỹ lạnh giọng nói.
“Ngươi uy hiếp ta?”
“Ta không rảnh! Ta chỉ nói một lần thôi, tin hay không tuỳ bà. Niệm Linh Quan, ta đã bỏ qua cho bà một lần rồi. Nếu không phải nể tình bà là mẫu thân của Tiêu Khánh Dư - học trò của ta thì ta đã cho bà mấy cái bạt tai rồi”.
“Ngươi…”
Nghe thấy vậy, Niệm Linh Quan bùng lửa giận.
Nhưng Tiêu Khánh Dư đang bị như vậy nên bà ta đành nhịn.
“Cuộc thi tiếp tục!”
Mục Vỹ quay lại nhìn các học trò của lớp chín rồi thờ ơ nói.
Ai cũng nghe ra sự giận dữ trong giọng nói của Mục Vỹ, một cơn giận khủng khiếp.
“Trận thứ ba, lớp một cao cấp thắng!”
Trọng tài tuyên bố.
Lớp một cao cấp thắng ư?
Dựa vào đâu chứ?
Nghe thấy thế, lớp chín nổi giận.
Bây giờ, Tiêu Khánh Dư đang bị thương khắp mình mẩy và hôn mê, còn Lục Vân cũng chẳng khá hơn là bao, hơn nữa cũng đã ngất xỉu, vậy dựa vào đâu mà lớp một thắng?
Lửa giận trong Mục Vỹ đã hoàn toàn bùng cháy.
“Cả hai đều đã hôn mê, tại sao lại tuyên bố lớp một thắng?”
“Ta là trọng tài, lẽ nào lời nói không có trọng lượng ư?”
Trưởng lão trọng tài nghiêm mặt nhìn Mục Vỹ rồi mắng.
“Ông là trọng tài, nhưng lời tuyên bố của ông đã đúng chưa? Cả hai cùng ngất xỉu thì phải là hoà chứ?”
“Mục Vỹ, ngươi đừng có mà kiếm chuyện!”
Đúng lúc này, La Phù đứng dậy nhìn Mục Vỹ rồi quát: “Trọng tài đã nói là công bằng rồi, nếu ngươi không phục thì có thể không tham gia cuộc thi nữa”.
Không tham gia nữa?
Mẹ kiếp!
“Được, ta không thi nữa, bây giờ ta sẽ rút khỏi cuộc thi luôn!” Mục Vỹ phất ống tay áo rồi mắng: “Lớp chín đi theo ta!”
“Mục Vỹ, ngươi định làm phản à? Ngươi có còn coi quy tắc của học viện ra gì nữa không?”
“Phản cái con khỉ!”
Mục Vỹ quay lại nhìn La Phù rồi nói: “Tham gia một cuộc thi bất công thế này thì có ý nghĩa gì? Lão già kia, ông đây không thi nữa, ông làm gì được ta nào?”
Mục Vỹ đã nổi giận.
“Ngươi mắng ta?”
“Ta mắng lão già mù mắt nhà ông đấy thì sao nào? Kết quả có rồi, ông không thấy sao?”
Mục Vỹ không thể nhịn được nữa.
Tiêu Khánh Dư không tiếc tính mạng để giành lấy chiến thắng, hắn là thầy giáo nên phải đòi tỉ số hoà cho trận này, hắn không thể Tiêu Khánh Dư tốn công vô ích được.
La Phù này rõ là cùng một giuộc với Ngạn Vân Ngọc, ngay lúc đầu lớp họ chỉ được năm người tham gia thi đấu đã có tính toán rồi.
Điều đó hắn có thể nhịn, nhưng các học trò của hắn vất vả thi đến vòng này, hắn không thể bỏ phí một trận nào được, bởi hắn đã nhìn thấy sự cố gắng của từng người.
Trận này nhất định phải là hoà!
“Ha ha… Viện phó La đừng tức giận! Nếu vậy thì lớp một cao cấp của ta sẽ tạm lùi một bước, trận này coi như hoà đi”.
Đúng lúc này, Ngạn Vân Ngọc đứng dậy cười lớn nói.
Lớp một cao cấp sẽ tạm lùi một bước, trận này coi như hoà?
“Ngạn Vân Ngọc, ngươi còn liêm sỉ nữa không hả?”
Một tiếng quát chợt vang lên.
Chương 314: Đao thế
Mục Vỹ chỉ vào Ngạn Vân Ngọc, cười lạnh: "Ngươi là chủ nhiệm lớp một cao cấp sao lại có suy nghĩ đáng xấu hổ như thế?"
"Trận đầu ngươi cho Bạch Tiểu La ra sân để tiêu hao sức lực của Mặc Dương vì sợ lớp chín bọn ta thắng chứ gì? Bọn ta chỉ còn bốn người mà phải đấu những bảy trận, mắc gì ngươi sợ bóng sợ gió vậy?"
"Ta nói cho mà nghe, Ngạn Vân Ngọc nhà ngươi đúng là nhát cáy!"
"Thầy Mục ăn nói cho đàng hoàng đi! Ta đã nhún nhường rồi ngươi còn muốn gì nữa? Lôi Phong Viện không phải Thổ Viện của nhà họ Mục cho ngươi tác oai tác quái đâu!"
Ngạn Vân Ngọc đanh mặt quát.
"Ngươi nhún nhường? Ta cần ngươi nhường không?", Mục Vỹ khinh thường nói móc: "Đấu ba trận thắng hai một huề, lớp một cao cấp bọn ngươi giỏi quá nhỉ?"
"Ngươi..."
"Chứ gì nữa, Lục Vân mạnh thứ hai lớp ngươi còn bắt học trò ta một sống hai chết luôn cơ mà? Chắc ngươi tưởng thắng chắc rồi đúng không?"
Ngạn Vân Ngọc lạnh lùng đáp: "Thắng hay không ta không biết, nhưng ít ra Mục Vỹ ngươi không đấu lại ta!"
"Ta không đấu lại ngươi?"
Mục Vỹ cười châm biếm.
"Tốt thôi. Ngạn Vân Ngọc, vậy thì ngươi có dám đánh một trận với Mục Vỹ ta không? Lớp chín cao cấp của ta thắng thì đường hoàng đoạt quán quân, thua thì Mục Vỹ ta công khai quỳ xin lỗi ngươi".
"Dám không?"
"Sao không dám?"
Ngạn Vân Ngọc nhếch môi cười, gã chỉ chờ mỗi câu này của Mục Vỹ.
Nếu vẫn thi đấu như thường, lớp một của gã ngoài Trần Vũ Hiên có thể tiếp thêm một trận nữa ra thì còn lại đều không phải đối thủ của Mặc Dương.
Bây giờ Mục Vỹ chịu thách đấu gã, vào thẳng trận của giáo viên luôn chứ không tiếp tục mấy trận kia nữa thì gã phải đồng ý chứ.
Mục Vỹ dựa vào kiếm ý đỉnh phong để đánh bại Lí Trạch Lâm.
Nhưng đấu với gã thì có kiếm ý đỉnh phong cũng chẳng được tích sự gì đâu.
Vì gã là một cao thủ có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tám nổi trội và đã mở huyệt Phong Trì.
Trong lòng Mục Vỹ cũng đang rất háo hức.
Hắn muốn khích tướng Ngạn Vân Ngọc nên mới cố ý xỉ vả La Phù đấy.
Nếu như lớp chín cao cấp được đầy đủ bảy người ra sân, thêm cả Hoàng Vô Cực và Hiên Viên Giá thì Mục Vỹ có lòng tin sẽ giành thắng lợi một cách dễ dàng.
Nhưng thực tế lại trái ngược. Ngay từ đầu cuộc so tài này đã không công bằng, mấy trận tiếp theo bọn Mặc Dương, Cảnh Tân Vũ mà ra sân thì chắc có chết cũng thắng cho bằng được quá.
Hắn không muốn học trò của mình liều lĩnh như thế, lỡ xảy ra chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng thì có hối hận cả đời cũng không bù đắp được.
Bởi vậy Mục Vỹ mới đứng ra chọc giận La Phù và Ngạn Vân Ngọc để chỉ còn trận đấu của hắn và gã thôi.
Mà hắn cũng muốn cuộc chiến này xảy ra.
Phải đột phá bản thân khỏi giới hạn, thách thức chính mình tiến tới cảnh giới cao hơn.
Dù hắn là Tiên Vương tái thế thì giờ đây hắn cũng chỉ đạt đến cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm sơ kỳ, đả thông được huyệt Quan Nguyên thôi.
Hắn còn cách Ngạn Vân Ngọc huyệt Khí Hải tầng thứ năm hậu kỳ, huyệt Mệnh Môn với huyệt Thận Du tầng thứ sáu và huyệt Thần Khuyết tầng thứ bảy nữa. Những bốn cấp bậc.
Cách biệt như trời với đất vậy!
Kể cả khi đã tu luyện Thiên Lôi Thần Thể Quyết đến cảnh giới cao nhất kết hợp với kiếm thế ảo của Vô Tâm Kiếm Phổ, Mục Vỹ cũng không nghĩ mình có thể hạ bệ Ngạn Vân Ngọc dễ dàng.
Nhưng thà hắn liều còn hơn để bọn học trò bạt mạng.
Đây là lựa chọn của Mục Vỹ, là khí phách của hắn.
"Chính miệng ngươi nói thua thì quỳ dập đầu xin lỗi đấy nhé Mục Vỹ. Giả sử ngươi thắng được ta thì ta cũng không còn mặt mũi nào đảm nhiệm chức chủ nhiệm lớp một cao cấp đâu".
"Nói nhảm hoài thế thứ ngạo mạn kia? Mục Vỹ ta đây không sợ mà thầy giáo giỏi nhất khối cao cấp như ngươi sợ à?"
"Ta mà sợ?"
Ngạn Vân Ngọc khịt mũi khinh thường rồi bước lên lôi đài.
Mục Vỹ xoay người, nói lớn với Niệm Linh Quan: "Bà già kia, đừng có động vào học trò ta, nó chết là ta diệt cả nhà họ Tiêu bà đấy!"
Bà già kia?
Niệm Linh Quan bị Mục Vỹ gọi vậy thì tức run người.
"Học trò ta" cái đầu cậu!
Nó là đứa con Niệm Linh Quan ta mang nặng đẻ đau mười tháng mới sinh ra, ta thương nó hơn cậu!
Mục Vỹ làm lơ, cũng tiến lên lôi đài.
Tay đã thủ sẵn kiếm Thanh Giao.
Trong trận chiến này, hắn chỉ cần dùng hết sức đánh một trận thật đã thôi.
"Mục Vỹ, tất cả những gì ngươi có chỉ có mỗi kiếm ý đỉnh phong thôi đúng không?", Ngạn Vân Ngọc nhếch mép: "Hôm nay ta sẽ cho ngươi thấy kiếm ý của ngươi nực cười đến mức nào".
Câu vừa dứt, mấy tiếng động vang lên.
Ngạn Vân Ngọc nắm chặt một thanh đại đao trong tay.
Đại đao dài gần một mét, rộng hơn một bàn tay, phần sống đao được nạm ba cái vành, lưỡi đao sắc nhọn và mỏng như cánh ve.
"Huyền khí trung phẩm, Linh Phệ Đao!"
Dưới khán đài nhanh chóng có người nhận ra đao của Ngạn Vân Ngọc.
"Đây là thanh bảo đao được đấu giá trong Tụ Tiên Các thời gian trước, được một người mặc đồ đen mua với giá 150 nghìn linh thạch trung phẩm, không ngờ đó lại là Ngạn Vân Ngọc".
"Đao hả? Ngươi thấy Ngạn Vân Ngọc dùng đao bao giờ chưa?"
"Chưa, ta nhớ hình như Ngạn Vân Ngọc chưa từng dùng đao mà?"
Ngạn Vân Ngọc đột nhiên lấy đao ra làm những người ở đây sững sờ.
Ngạn Vân Ngọc biết dùng đao ư?
Bản thân gã đã có thực lực rất kinh khủng rồi, chắc đao pháp cũng khó lường lắm.
"Mục Vỹ, ngươi tưởng có kiếm ý đỉnh phong là nhất rồi à?"
Ngạn Vân Ngọc mỉa mai: "Có mạnh đến đâu cũng đâu bằng được đao thế của ta?"
Đao thế!
Vừa nghe câu này của Ngạn Vân Ngọc, toàn bộ sân luyện võ ồ lên, ai cũng kinh ngạc.
Đao thế! Không ngờ Ngạn Vân Ngọc đã lĩnh ngộ được đao thế.
Đao cũng có đao ý như kiếm có kiếm ý, hơn đao ý một bậc là đao thế.
Nhưng Ngạn Vân Ngọc chưa bao giờ lấy đao ra nên làm gì có ai biết gã đã lĩnh ngộ được đao thế.
Thì ra, từ trước đến giờ, Ngạn Vân Ngọc mới là kẻ ẩn giấu sâu nhất!
"Đao thế..."
Trương Tử Hào đang đứng trên tháp nở nụ cười.
"Đao là bá chủ của thần binh, nhưng so với kiếm thì đao nổi bật về sức mạnh hơn chứ không uyển chuyển, vậy nên kiếm mới là chúa tể của binh khí, còn được gọi là vua của binh khí".
"Mà đao thế đối chiến với kiếm thế ảo à? Hay đấy, hay đấy!"
Trương Tử Hào đứng trên tháp gật gù, làn gió mát thổi lất phất tóc ông ta.
Chương 315: Đủ để giết ngươi
"Mục Vỹ, đón chiêu này của ta đi!"
Ngạn Vân Ngọc muốn dạy dỗ Mục Vỹ vì việc trước đó đã oang oang chửi thẳng mặt gã là rác rưởi lắm rồi. Ai mới là rác rưởi, hôm nay đấu là biết thôi!
"Ai sợ ngươi!"
Mục Vỹ cầm kiếm đi tới.
Hắn không sợ Ngạn Vân Ngọc vì đã có kiếm thế ảo. Đao thế khó lường đấy, nhưng hắn tin tưởng vào kiếm thuật của mình hơn.
Uỳnh...
Hai người vừa bắt đầu tấn công thì trên lôi đài phát ra tiếng nổ.
Một số võ giả ngạc nhiên phát hiện ra rằng đao và kiếm của mình cục cựa bay tới chỗ của hai người.
Đây chính là sự đáng sợ của đao thế và kiếm thế ảo.
Danh hiệu bá chủ binh khí và vua của binh khí không phải đặt ra cho vui.
Bành...
Ầm ầm...
Ầm ầm ầm...
Lôi đài bị cát bụi che phủ, hai bóng người lao vào tấn công lẫn nhau, trong phút chốc ánh kiếm và bóng đao chồng chất lên nhau.
Đây mới thực sự là cuộc chiến giữa những bậc cao thủ.
"Phong Khởi Vân Trảm!"
"Phá Thiên Thức!"
Hai tiếng quát đồng thời vang lên, hai bóng người tới rồi lùi, tiếng kiếm và đao dội vào tai mỗi người một cách dữ dội.
Giờ phút này, họ đã quên mất Mục Vỹ chỉ mới đả thông được huyệt Quan Nguyên - tầng năm sơ kỳ, trong khi Ngạn Vân Ngọc đã tu luyện đến tầng thứ tám và mở huyệt Phong Trì.
Trong mắt họ chỉ còn trận tỉ thí gay cấn giữa một kiếm khách tuyệt thế và một đao khách xuất trần.
"Thiên Động Nhất Kiếm!"
Mục Vỹ hét lớn một tiếng, bây giờ hắn tập trung vào tấn công chứ không màng phòng thủ nữa.
"Hoàng Thiên Thức!"
Ngạn Vân Ngọc cũng hừng hực ý chí chiến đấu như Mục Vỹ. Gã chém một đao ra, ánh đao dài trăm trượng xé cả chân trời.
Có thể thấy, ngay lúc này, đao quang và kiếm quang đang hội tụ trên đỉnh cao.
"Phập!", "Phập!"
Sau hai tiếng vật nhọn đâm vào da thịt, hai bóng người cùng bước lùi.
Trên ngực Mục Vỹ có một đường đao kéo từ bụng lên dưới cổ họng lộ ra xương sườn trắng muốt, vết thương to thấy rõ.
Bên kia, Ngạn Vân Ngọc cũng vậy.
Một vết kiếm rạch từ vai gã xuống đùi, máu rơi tí tách xuống đất.
Nhưng cả hai đều mặc kệ, chỉ nhìn chằm chằm đối phương.
"Phụt!"
Mục Vỹ phun một ngụm máu đen lớn ra rồi mỉm cười.
"Ngạn Vân Ngọc, ngươi đã mở huyệt Phong Trì của tầng thứ tám rồi nhưng có làm gì được ta đâu?"
Đến lúc này, mọi người mới sực nhớ ra đúng là vậy, hai người chênh lệch nhau đến bốn bậc cảnh giới thế mà Mục Vỹ lại có thể làm Ngạn Vân Ngọc bị thương đến mức đó.
Nếu Mục Vỹ cũng đả thông huyệt Phong Trì ở tầng thứ tám, liệu Ngạn Vân Ngọc có cầm cự được đến bây giờ không?
"Không làm gì được? Ta sẽ giết ngươi!"
Linh Phệ Đao trên mặt đất tóe ra tia chớp, Ngạn Vân Ngọc cầm trường đao nhìn Mục Vỹ với ánh mắt như nhìn một chú dê con sắp bị làm thịt.
"Xẹt xẹt", trên lưỡi đao của Ngạn Vân Ngọc thoáng chốc một màu máu.
Lửa!
Thú hỏa!
Không ngờ Ngạn Vân Ngọc lại có thú hỏa.
Khoảnh khắc ấy, tất cả mọi người đều cảm thấy thế giới loạn hết cả rồi.
Ngạn Vân Ngọc này đúng là yêu nghiệt.
Thực lực của gã như thế làm chủ nhiệm lớp một cao cấp thôi thì quá uổng, gã nên làm chủ nhiệm lớp đặc biệt của Lôi Phong Viện mới xứng đáng với năng lực của mình.
Đã mở đến huyệt Phong Trì của tầng thứ tám, lĩnh ngộ đao thế còn có thú hỏa, ai mà bì nổi năng lực và tiềm năng của gã!
Thú hỏa?
Mục Vỹ buồn cười.
Hắn đúng là không có thú hỏa, nhưng thứ còn kinh khủng hơn thú hỏa thì hắn có đấy.
Hắn giơ trường kiếm lên, chỉ mũi kiếm vào trời.
Ầm...
Trong chốc lát, một tia chớp giáng xuống.
Nó đánh vào mũi kiếm của Mục Vỹ, cả thân kiếm tức khắc bị sấm sét vây quanh.
Điên hả!
Sao ai cũng điên thế!
Khung cảnh này làm cho cả võ trường nổ tung, mấy chục nghìn người hối hả tranh nhau chạy ra ngoài.
Một kẻ nắm giữ thú hỏa, một kẻ dám mượn sấm trời, hai tên này đúng là điên không ai bằng, điên đến nỗi không muốn sống nữa.
"Có đao thế và thú hỏa thì đã sao?"
"Đủ để giết ngươi!"
"Sao vẫn thích khua môi múa mép thế!"
Một khoảng lặng ngắn xảy ra giữa hai người.
"Kiếm Xuất Nhật Lạc!"
"Đao Diệt Càn Khôn!"
Mục Vỹ và Ngạn Vân Ngọc không hẹn cùng bước ra.
Đao hừng hực đao thế, lấy thú hỏa làm công.
Kiếm dùng kiếm thế ảo và sấm sét làm bệ phóng.
Trận đấu cuối cùng đã đến hồi kết.
Bình luận facebook