• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Mục Thần (2 Viewers)

  • Chương 276-280

Chương 276: Nhẹ tay thôi

Hiện giờ đám học trò lớp chín trung cấp ở trên sân luyện võ lại sục sôi ý chí chiến đấu thêm lần nữa.

Lại thắng rồi!

Lần này bọn họ phải đối mặt với lớp bốn cao cấp, thế nhưng bọn họ lại thắng tiếp.

Lớp chín trung cấp đã thoát khỏi cái danh phế vật khia xưa, trở thành một lớp không thể coi thường trong Lôi Phong Viện.

“Thắng vui lắm đúng không?”

“Đương nhiên rồi thầy Mục. Lớp bốn cao cấp nằm trong bốn lớp nổi danh nhất Lôi Phong Viện, chúng ta thắng được bọn họ nghĩa là gì?”

“Nghĩa là gì?”

“Nghĩa là lớp chín chúng ta lợi hại hơn mấy lớp cao cấp kia rồi!”

“Ồ…”

Mục Vỹ lại nói: “Được, vậy thì chúng ta tiếp tục huấn luyện đi. Thiết Phong, Hoàng Vô Cực, Hiên Viên Giá, Cảnh Tân Vũ, Tiêu Khánh Dư, năm trò liên thủ tấn công Mặc Dương”.

“Năm người liên thủ tấn công Mặc Dương?”

“Thầy Mục nói đùa đúng không? Quả thật Mặc Dương rất lợi hại, nhưng năm người chúng trò…”

“Đúng rồi, dù có thắng cũng chả hay ho gì!”

“Lắm mồm quá đấy!”

Mục Vỹ quát lớn: “Mau lên, nếu thua thì năm trò chạy quanh sân luyện võ hai mươi vòng cho ta. Còn thắng thì Mặc Dương chạy hai mươi vòng”.

“Được thôi!”

Nghe thấy Mục Vỹ lập ra quân lệnh, đám người Cảnh Tân Vũ lập tức lấy lại tinh thần.

Năm đánh một mà còn không đánh lại, thì bọn họ chịu phạt cũng đúng thôi.

“Mặc Dương đánh nhẹ tay thôi, đừng làm chúng bị thương!”

“Vâng thưa sư phụ!”

Đánh nhẹ tay thôi?

Năm người Thiết Phong lập tức nổi giận, rõ ràng là quá xem thường bọn họ. Chẳng qua Mặc Dương có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba, kiếm ý đỉnh phong mà thôi, năm người bọn họ không đánh lại được mới lạ đấy.

“Lên đi!”

Ngay sau tiếng ra lệnh, năm người tức tốc xông lên vây quanh Mặc Dương.

Hai người Cảnh Tân Vũ và Hiên Viên Giá tu luyện Vương Bá Kim Thân, vốn có dáng người cao to, sức phòng thủ cực kỳ mạnh mẽ. Vô Thượng Minh Thân của Hoàng Vô Cực cũng đứng đầu trong các pháp quyết rèn luyện thân thể.

Ba người họ phòng thủ phía trước tạo cơ hội cho Thiết Phong và Tiêu Khánh Dư tấn công.

Mà lúc này đây, trong lòng bàn tay Tiêu Khánh Dư bất chợt xuất hiện một luồng ánh sáng màu đỏ.

“Ai da, năm đánh một hả, không tồi đâu. Đáng tiếc là các ngươi vẫn sẽ phải thua!”, kỳ lân Thanh Ngọc Hoả bị mấy tầng trận pháp giam giữ trong đầu Tiêu Khánh Dư cười nói.

“Đừng nói nhảm nữa, ngoan ngoãn giúp ta là được rồi!”

“Hay là thế này đi? Ngươi thả ta ra ngoài, ta giúp các ngươi giành chiến thắng?”

“Thả ngươi ra? Nằm mơ đi!”, Tiêu Khánh Dư cười đáp: “Cả đời này ngươi cứ ở trong người ta thôi, nếu có biểu hiện tốt ta có thể tha cho ngươi một mạng, nói không chừng trong tương lai còn có thể giúp ngươi tái tạo lại thân thể. Còn nếu biểu hiện không tốt, ta lập tức tiêu diệt ngươi”.

“Hừ, dựa vào người mà đòi tái tạo thân thể cho ta? Chẳng có chút xíu hy vọng nào đâu. Nhưng người thầy kia của ngươi còn có thể”, kỳ lân Thanh Ngọc Hoả nhếch miệng khinh bỉ.

“Tiểu Thanh, năm người bọn ta đánh không lại một mình hắn ta sao?”

“Đánh không lại. Hắn ta có kiếm ý đỉnh phong, dù là mười người các ngươi cũng không phải đối thủ”.

“Ta không tin!”

“Không tin thì thôi!”

Lúc này đã bắt đầu cuộc chiến. Năm người bao vây Mặc Dương, tung ra đủ các loại công kích.

Ba cái đệm thịt đứng chắn ở đằng trước, Thiết Phong và Tiêu Khánh Dư tuỳ ý tấn công. Nhìn tình hình có vẻ rối loạn phức tạp thế nhưng lại ngay ngắn trật tự.

Chỉ là khi bị năm người họ lần lượt tấn công, Mặc Dương vẫn không hề hoảng loạn, hời hợt vung kiếm ra. Nhưng ánh kiếm bắn tới lại dạt dào sát khí.

Đây chính là chỗ thần kỳ khó lường lúc ẩn lúc hiện của kiếm ý.

Đấu được một lúc, năm người Thiết Phong thở hồng hộc, ngược lại Mặc Dương vẫn bình tĩnh tung chiêu, kiếm đánh ra mang theo khí thế chấn động đất trời.

“Dừng tay đi!”

Bấy giờ Mục Vỹ bỗng lên tiếng: “Hiện giờ các trò có còn thấy vui khi đánh thắng được lớp bốn nữa không?”

“Mở to mắt ra mà xem!”

Mục Vỹ quát khẽ một tiếng, một thanh trường kiếm lập tức hiện ra trong tay.

“Mặc Dương, tấn công ta đi!”

“Vâng!”

Mặc Dương nghe lệnh nhấc kiếm lên. Kiếm của gã là huyền khí trung phẩm, còn kiếm của Mục Vỹ chỉ là một thanh phàm khí thượng phẩm.

Chiêu kiếm của Mặc Dương vẫn là chiêu kiếm đánh với năm người Thiết Phong lúc trước.

Khi lưỡi kiếm gần chạm tới Mục Vỹ, hắn đột nhiên giơ tay lên, đơn giản vung kiếm ra.

Đinh…

Chiêu kiếm của Mặc Dương lập tức bị ngăn cản, bóng dáng của gã cũng dừng lại.

Nhưng Mục Vỹ vẫn không ngừng.

Lần này Mục Vỹ đánh trả. Chiêu thức không hề có gì đẹp mắt.

Keng…

Hai kiếm va chạm vào nhau vang lên tiếng đinh tai nhức óc.

Một chiêu, Mặc Dương lùi lại.

Thêm một chiêu nữa, Mặc Dương lại càng gặp nguy.

Rõ ràng đám người nhìn thấy sự lợi hại của kiếm ý đỉnh phong Mặc Dương đánh ra, thế nhưng gặp phải Mục Vỹ lại chẳng hề chiếm được ưu thế.
Chương 277: Sao lại không dám?

“Nhìn thấy rõ chưa? Tuy Mặc Dương lĩnh ngộ kiếm ý, có kiếm ý đỉnh phong. Nhưng kiếm thuật của trò ấy vẫn còn rất ngây ngô. Năm trò không đánh bại được trò ấy không phải vì kiếm ý của trò ấy, mà bởi vì năm trò quá yếu”.

“Dù là cao thủ lĩnh ngộ kiếm thế cũng không thể nào phá được Vương Bá Kim Thân đâu. Vô Thương Minh Thân cũng không cần phải nói. Lửa của kỳ lân Thanh Ngọc Hoả chính là lửa của thánh thú, uy lực mạnh mẽ. Nếu kỳ lân Thanh Ngọc Hoả tiến hoá thành thần thú thì lửa của nó chính là lửa thần thú, mạnh ngang thiên hoả”.

“Các trò hãy tự nhìn lại mình xem, các trò tu luyện các thần kỹ này thành cái gì rồi?”

“Lớp chín đánh bại được lớp chín mươi tám, lớp bốn là nhờ có mấy người Mặc Dương, Mục Phong Hành có thực lực cá nhân siêu phàm. Còn nếu là các trò đấu với lớp bốn cao cấp nhất định sẽ thua rất thảm!”

“Thầy Mục, chúng trò sai rồi!”

Đến tận lúc này, bọn họ mới hiểu được ý đồ thật sự của Mục Vỹ.

Không sai, dạo gần đây lớp chín nổi danh khắp nơi đều là nhờ mấy người Mục Phong Hành. Thật ra phần lớn học trò trong lớp chín cũng chỉ có thực lực Linh Huyệt tầng thứ nhất mà thôi.

“Ta hi vọng không phải là mỗi lần người khác khiêu chiến lớp chín chúng ta, ta đều phải chọn người cẩn thận để đấu. Cái ta hi vọng chính là, dù lớp cao cấp hay lớp đặc biệt, dù cao thủ long bảng khiêu chiến lớp chín, ta chỉ cần tiện tay chỉ vào bất kỳ người nào cũng đều có thể giành chiến thắng”.

Mục Vỹ trịnh trọng nói: “Ta là thầy giáo, đương nhiên sẽ tự làm tốt chuyện ta mình. Các trò không thể cứ mãi trông cậy vào ta được. Tu hành thật sự là bản tâm của võ giả, không thể nhờ vào đan dược, võ kỹ thần kỳ nâng cao”.

“Vâng!”

“Vâng!”

“Vâng!”

Nghe xong, đám học trò lớp chín cảm động từ đáy lòng đáp lại.

Mục Vỹ nói không sai. Mấy ngày này bọn họ có thể không ngừng nâng cao thực lực hoàn toàn là nhờ vào đan dược và võ kỹ Mục Vỹ cung cấp, chứ không phải bọn họ tự cố gắng tu luyện ra.

Võ giả tu hành phải tu bản tâm.

“Về hết đi!”

Mục Vỹ xua tay rồi quay người đi khỏi.

Bấy giờ đám người mới bắt đầu bàn luận ầm ĩ.

“Mặc Dương, ngươi lợi hại thật đấy, năm người bọn ta cũng không làm gì được kiếm ý đỉnh phong của ngươi!”

“Đúng đấy, kiếm pháp sắc bén, kiếm ý khủng bố. Sau này chắc chắn ngươi sẽ trở nên mạnh mẽ giống như trưởng lão Trương Tử Hào trong mười đại trưởng lão của học viện Thất Hiền chúng ta”.

“Tuy Trương Tử Hào là trưởng lão nhưng tuổi còn rất trẻ. Chính vì nhờ lĩnh ngộ kiếm ý, về sau lại đột phá kiếm thế. Chẳng mấy chốc ngươi cũng vậy thôi”.

Mặc Dương nghe thấy bọn họ khen mình chỉ cười khổ không nói.

“Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, thầy Mục có cảnh giới tương đương với ngươi lại có thể cản được kiếm ý của ngươi, đúng là quá lợi hại!”, Hoàng Vô Cực hâm mộ nói.

“Mặc Dương, ngươi có thể so cao thấp với thầy Mục, không tồi đâu”.

So cao thấp?

Mặc Dương bật cười.

“Không đâu, thật ra thầy Mục vẫn chưa đánh hết sức. Thầy ấy… cũng lĩnh ngộ được kiếm ý rồi!”, Mặc Dương cười khổi nói: “Hơn nữa lúc ở thành Bắc Vân, ít nhất thầy ấy phải lĩnh ngộ kiếm ý đỉnh phong. Còn bây giờ… ta cũng không biết nữa!”

Yên tĩnh!

Bốn phía lặng ngắt như tờ.

Mặc Dương nói xong, phát hiện đám người lớp chín xung quanh mình đều như hoá đá.

“Các ngươi…”

“Trời đất ơi, luyện đan, luyện khí, võ kỹ, kiếm ý, ta thật sự rất muốn biết trên đời này còn cái gì mà thầy Mục không làm được nữa”.

Kiếm ý!

Không ngờ thầy Mục còn là một kiếm khách lợi hại lĩnh ngộ kiếm ý.

Thế nhưng bọn họ chưa từng nhìn thấy hắn sử dụng trường kiếm, vốn không hề hay biết hắn còn có kiếm ý.

Đã vậy còn mạnh hơn cả Mặc Dương, chẳng lẽ là… là kiếm thế?

“Sư phụ thực sự rất lợi hại. Vậy nên ta càng phải cố gắng đuổi kịp bước chân của người. Một ngày nào đó ta sẽ đứng cạnh sư phụ đón sư nương trở về!”

Mặc Dương lẩm bẩm một mình, giọng nói tràn ngập kiên định.

Bọn họ dần biết về trận chiến ở thành Bắc Vân.

Thầy Mục đã từng dám đấu với cả cao thủ cảnh giới Thông Thần, dù cho khi đó hắn còn chưa đột phá cảnh giới Linh Huyệt.

“Ha ha, đương nhiên không thể để một mình ngươi làm chuyện tốt như vậy. Mặc dù thầy Mục không nhận bọn ta làm đồ đệ nhưng bọn ta cũng không thể thụt lùi được!”

Thiết Phong cười phá lên: “Hơn nữa ta cũng muốn xem thử, người lọt được vào mắt xanh của thầy Mục sẽ xinh đẹp tài năng đến mức độ nào?”

“Hả? Vậy thì các ngươi có dám liều mạng không?”, Mặc Dương hỏi thử.

“Sao lại không dám? Liều mạng thế nào?”

“Ba tháng sau là cuộc chiến giữa các lớp cao cấp của Lôi Phong Viện chúng ta. Mười lăm lớp cao cấp sẽ được xếp hạng lại một lần nữa. Trong vòng ba tháng này, chúng ta đưa lớp chín trung cấp thăng lên lớp chín cao cấp, sau đó khiêu chiến lớp một cao cấp cho mấy kẻ lớp cao cấp hay mắt chó coi thường người khác kia mở rộng tầm mắt. Có dám không?”

“Sao lại không dám?”

Mặt Thiết Phong đỏ rực, cười lớn nói: “Hôm nay đám khốn lớp bốn kia bị các ngươi hành xác, ta không có cơ hội ra sân. Thế thì cứ đợi cuộc chiến vào ba tháng sau lại hành bọn họ thêm một lần nữa đi”.

“Nào lớp chín, mọi người có dám không?”

“Dám!”

“Dám!”



Đám người phấn khích reo hò. Các lớp khác trên sân luyện võ đều nhìn sang lớp chín.

Trong mắt bọn họ tràn đầy sự khinh miệt.

Thăng lên lớp cao cấp trong vòng ba tháng? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày.

Muốn một trăm mười học viên của cả lớp đột phá từ cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất lên cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba chỉ trong ba tháng, nghĩ thế nào cũng chỉ có một từ, nói nhảm!

Nhưng hiện giờ lớp chín cũng chẳng thèm để ý tới người khác nghĩ gì về bọn họ. Thầy Mục có thể điên cuồng yêu cầu toàn bộ mấy người bọn họ đột phá cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất trong vòng một tháng, tiến vào lớp trung cấp.

Vậy thì tại sao bọn họ không thể tự định ra mục tiêu tăng lên lớp cao cấp.

Nhiệt huyết của võ giả cần phải trân trọng, sợ gì chứ!
Chương 278: Thêm học trò mới

Các học trò trong lớp chín đều khoảng 16, 17 tuổi, đây chính là giai đoạn nhiệt huyết của tuổi trẻ nên bọn họ đã hoàn toàn bùng nổ dưới sự cảm hoá của Mục Vỹ.

“Cứ để bọn họ cười cợt cho chán đi, một khi ta mà điên lên thì đến bản thân ta còn thấy sợ đấy!”, Hiên Viên Giá cười lớn nói.

Cảnh Tân Vũ bĩu môi nói: “Ngươi tu luyện Vương Bá Kim Thân không tiến bộ bằng ta mà cũng đòi điên lên? Ta quyết phải trở thành hộ vệ nam thân cận số một của thầy Mục mới được”.

“Thôi đi, Lâm Hiền Ngọc giành vị trí ấy rồi. Tên đó giờ biến thái lắm, ngày nào cũng tiến bộ chóng mặt. Nghe đâu, gã đang tu luyện Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết. Tu luyện võ kỹ này vất vả thì khỏi phải nói rồi, nhưng ta phải công nhận là nó giúp nâng cao thực lực nhanh thật!”

“Xem ra ta phải cố gắng hơn nữa thôi, không sẽ bị Lâm Hiền Ngọc ấy dẫn trước quá xa thì không hay!”, Lâm Chấp nghiêm túc nói.

Tiêu Khánh Dư cười nói: “Các ngươi tiếp tục thảo luận đi, ta phải luyện tập tiếp với Tiểu Thanh đây!”

“Ngươi đừng có buồn nôn vậy nữa được không? Còn Tiểu Thanh nữa, nó là một loài bò sát đấy. Có giỏi thì ngươi gọi nó ra đây, ta sẽ bóp chết nó luôn”.

“Hoàng Vô Cực, ngươi đừng có mà đắc ý vội, sớm muộn sẽ có ngày ta nướng ngươi thành than!”



Những người khác đều thấy rõ ràng lớp chín vẫn vậy, nhưng bọn họ đã không còn giống như trước nữa!

Sau khi rời đi, Mục Vỹ mỉm cười khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Thế mới đúng chứ lại!

Một đám oắt con suốt ngày chỉ biết diễu võ dương oai, nhỡ một ngày nào đó hắn rời khỏi thành Nam Vân, rời khỏi học viện Thất Hiền thì kiểu gì bọn chúng cũng bị người ta dạy dỗ lại.

Phải đột phá lên cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba trong vòng ba tháng, Mục Vỹ muốn xem đám nhóc ấy sẽ hoàn thành mục tiêu này như thế nào.

“Thầy Mục!”

Lúc Mục Vỹ đang chuẩn bị quay người rời đi, một giọng nói đã vang lên phía sau làm hắn lảo đảo suýt nữa ngã nhào.

“Khụ khụ, cô Vương, lâu rồi không gặp!”

“Đúng vậy, chuyện lần trước… ta vẫn chưa cảm ơn thầy Mục tử tế nên lần này dẫn muội muội đến gặp thầy để cảm ơn”.

Vương Tâm Nhã chầm chậm bước từ phía sau Vương Hinh Vũ ra rồi cúi đầu xuống.

Cô ta mặc một chiếc váy dài màu hồng, dáng người nhanh nhẹn, trông cũng khoảng 17, 18 tuổi, khác với tỷ tỷ mình, cô ta như một nụ hoả chớm nở.

Mục Vỹ nhớ lại lần trước bông hoa này suýt nữa bị mình hái mất, hắn thầm mắng mình là cầm thú, nhưng ánh mắt thì vẫn dán chặt vào người Vương Tâm Nhã như chỉ muốn nhìn xuyên thấu y phục của cô ta.

“Khụ khụ…”

“Hả? À, dù độc đã được giải thì vẫn nên chú ý một chút. Ta thấy kẻ liên tiếp hạ độc này hình như có thù oán với hai tỷ muội cô đấy nên cô Vương cũng phải để tâm”.

“Đa tạ thầy Mục quan tâm!”

“Vậy thì ta xin cáo từ!”

“Thầy Mục khoan hãy đi!”

“Sao? Có chuyện gì à?”

Vương Hinh Vũ do dự vài giây rồi nói: “Thầy Mục, Tâm Nhã đã nghe kể về sự tích của thầy ở học viện nên bây giờ muốn gia nhập vào lớp chín. Ta biết lớp thầy đã đông lắm rồi, nhưng mong thầy nể mặt ta mà thu nhận Tâm Nhã”.

Thu nhận Vương Tâm Nhã!

Đùa nhau à?

Vương Tâm Nhã là học trò trong lớp của Vương Hinh Vũ, từ xưa tới nay chỉ thấy học trò của lớp trung cấp nhảy lên lớp cao cấp, chứ hắn chưa thấy học trò của lớp cao cấp xuống lớp trung cấp học bao giờ.

“Xin thầy Mục hãy nhận trò ạ!”

Vương Tâm Nhã hơi cúi người xuống, ngập ngừng nói.

“Chuyện này…”

“Coi như Vương Hinh Vũ ta lại nợ thầy Mục một ân tình nữa, được không?”, Vương Hinh Vũ vội nói.

Nợ tiếp á?

Mục Vỹ thầm mắng, cô tưởng ân tình của cô đáng giá lắm à?

“Được rồi, đứng dậy đi, ngày mai hãy đến lớp chín của ta báo danh”.

“Cảm ơn thầy Mục!”, Vương Tâm Nhã đứng thẳng dậy, gương mặt đầy vẻ mừng rỡ.



“Muội muội, có phải muội thích hắn rồi không?”, Vương Hinh Vũ nhìn bóng lưng rời đi của Mục Vỹ rồi chợt hỏi.

“Dạ? Không, làm gì có…”

“Muội muội, muội phải luôn nhớ thân phận của mình, cả đế quốc Nam Vân này không có ai xứng với muội cả. Hơn nữa, dù ta có đồng ý thì cha mẹ và ông nội cũng không chấp nhận đâu, nên muội hãy… kìm lòng đi!”

“Tại sao chứ?”

Nghe thấy vậy, Vương Tâm Nhã bĩu môi rồi hừ nói: “Vì ở Thiên Vận Đại Lục, chúng ta là…”

“Không sao trăng gì cả. Muội chỉ cần nhớ, nếu muội thích hắn và ở bên cạnh hắn thì sẽ là hại hắn thôi”.

“Muội mặc kệ!”

Vương Tâm Nhã bướng bỉnh nói: “Hắn đã nhìn thấy cơ thể của muội rồi thì ai dám lấy muội nữa? Mà muội thích ai là việc của muội, cha mẹ cũng không được ngăn cấm!”

“Hồ đồ! Đó là để chữa bệnh cho muội thôi!”

“Hừ!”

Vương Tâm Nhã tức giận hầm hừ, rồi quay người chạy mất.

Cùng lúc đó, Mục Vỹ cũng đang thấy chán nản vì lời đề nghị bất ngờ của Vương Hinh Vũ.

“Lẽ nào vì dạo này mình đẹp trai lên ư?”, Mục Vỹ vừa đi vừa lẩm bẩm.

“Cái gì đẹp trai cơ?”

Mục Vỹ ngẩng đầu lên nhìn bóng dáng xinh đẹp ở trước mặt rồi cười nhăn nhở nói: “Đương nhiên là ta đẹp trai rồi. Tiêu Doãn Nhi, cô xem bao giờ thì chúng ta cử hành hôn lễ được?”

“Ai thèm thành hôn với ngươi, ta đến để hỏi ngươi về tình hình của đệ đệ ta, à mẹ ta muốn gặp ngươi đó!”

“Mẹ cô? Không gặp!”

Mục Vỹ từ chối thẳng thừng!

Hắn vẫn nhớ rõ chuyện lần trước ở Tụ Tiên Các, suýt nữa hắn đã bị Niệm Linh Quan giết, cho nên hắn không bao giờ muốn gặp lại bà nữa.

“Ngươi…”, Tiêu Doãn Nhi vội nói: “Mẹ ta là viện phó của Hoả Viện tại học viện Thất Hiền. Bà thấy hổ thẹn với ngươi về chuyện lần trước nên bảo ta tới tìm ngươi”.

“Chậc, cha ta còn là viện trưởng của Thổ Viện tại học viện Thất Hiền đấy, viện phó đã là gì?”

“Ngươi… đúng là tên đần độn!”

Tiêu Doãn Nhi tức đến mức thở hổn hển, sau đó nhìn Mục Vỹ như muốn bổ đầu hắn ra xem bên trong có thứ gì.

“Không có chuyện gì nữa thì ta đi trước đây. Ta bận lắm, không rảnh rỗi suốt ngày đi buôn chuyện như đám cao thủ long bảng các người đâu”.
Chương 279: Tháp Lôi Phong

“Xì, nếu ngươi muốn thì cũng có thể trở thành cao thủ long bảng còn gì!”

“Hử? Giáo viên cũng có thể trở thành cao thủ long bảng ư?”

“Đương nhiên! Mà trong học viện không chỉ có long bảng của học trò đâu, giáo viên cũng có nữa. Ngươi phải biết mỗi một đại viện trong bảy đại viện của học viện Thất Hiền đều có mười mấy giáo viên, tính cả giáo viên dạy thay nữa cũng phải mấy trăm người rồi nên đương nhiên cũng phải có một bảng xếp hạng trình độ của giáo viên chứ”.

Tiêu Doãn Nhi cười nói: “Nhưng ta thấy ngươi đừng mơ đến bảng xếp hạng ấy làm gì, khoảng cách hàng trăm người là xa lắm đấy”.

“Đa tạ cô đã nhắc nhở, tạm biệt!”

Mục Vỹ chẳng buồn quan tâm đến Tiêu Doãn Nhi nữa mà bước nhanh bỏ đi.

Tiêu Doãn Nhi tức anh ách nhìn bóng lưng bỏ đi của Mục Vỹ, hắn đúng là cái đồ không biết xấu hổ.

Có ai trong học viện Thất Hiền không biết đến danh tiếng của Tiêu Doãn Nhi cô chứ, Mục Vỹ này thì giỏi rồi, hễ gặp cô ấy là trốn.

Bây giờ, quá trình dẫn dắt lớp chín càng lâu, hắn càng cảm thấy không yên tâm về lớp.

Lớp chín càng mạnh thì người có ý đồ với lớp càng nhiều.

Nên trước mắt, nâng cao cảnh giới là việc quan trọng nhất.

Đám nhóc này ai cũng ngày một tiến bộ hơn, nếu mình cứ giậm chân tại chỗ thì mất mặt chết mất.

“Hiền Ngọc!”

“Có thuộc hạ!”

Mục Vỹ gọi một tiếng là Lâm Hiền Ngọc xuất hiện ngay hệt như một hồn ma.

“Lần sau ngươi đừng xuất hiện âm thầm thế được không hả? Đổi cách khác đi!”

Nghe câu oán trách của Mục Vỹ, Lâm Hiền Ngọc câm nín.

“Tại người nói ngày nào thuộc hạ cũng kè kè bên cạnh khiến người chướng mắt, thế khác gì bảo thuộc hạ ẩn thân đi đâu?”

“…”

“Lôi Phong Viện có chỗ nào thích hợp để đột phá không? Những nơi nguy hiểm một chút ý”.

“Tháp Lôi Phong!”

“Đúng rồi, chỉ Lôi Phong Viện mới có tháp Lôi Phong. Toà tháp này có cả thảy mười tầng, mỗi tầng tương đương với một tầng cảnh giới của võ giả ở cảnh giới Linh Huyệt. Không chỉ học trò của học viện, đến các giáo viên cũng thường xuyên chọn nơi đó để nâng cao thực lực của bản thân”.

“Nâng cao thế nào?”

“Thuộc hạ không biết!”

“…”

“Ngươi…”

Thấy vẻ mặt hờ hững của Lâm Hiền Ngọc, Mục Vỹ chỉ vào gã rồi hất tay nói: “Đi, đến tháp Lôi Phong. Ngươi sẽ cùng ta vượt cửa ải”.

Tháp Lôi Phong!

Toà tháp này được đích thân đại sư Hồng Trần - viện trưởng của Lôi Phong Viện xây dựng. Mỗi tầng đều có thú canh giữ, bọn chúng sẽ được sắp xếp tuỳ theo thực lực của võ giả, mà thực lực thật sự của chúng thường mạnh hơn võ giả cùng cấp vài lần.

Bước vào tháp Lôi Phong rất đơn giản.

Chỉ cần thông báo tên và thân phận là được.

“Tầng một của tháp Lôi Phong phù hợp cho võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ nhất, các tầng sau cũng tương tự cứ thế mà nâng tầng cảnh giới lên. Nhưng lần đầu tiên vào tháp Lôi Phong thì phải bắt đầu từ tầng một”.

“Ừ!”

Bọn họ đi vào tầng một.

Kẽo kẹt một tiếng, cửa lớn bị đẩy mở.

Trong các căn phòng vuông vức liên tục vang lên những tiếng đánh đấm.

“Muốn đi lên tầng hai thì bắt buộc phải hoàn thành khiêu chiến ở tầng một, đó là đánh bại ba con thú canh giữ”.

“Được!”

Nghe Lâm Hiền Ngọc giới thiệu, Mục Vỹ chỉ đành thực hiện từng bước theo yêu cầu.

“Con thú canh giữ thứ nhất là báo Hoả Diệm, tương đương với linh thú cấp một”.

“Ừm!”

Mục Vỹ bước vào căn phòng, tung một chưởng ra, đầu báo Hoả Diệm nổ tung, từng bộ phận trên cơ thể rơi lộp bộp dưới đất.

Mục Vỹ liên tiếp khiêu chiến ba con thú canh giữ rồi bước lên tầng hai.

Hắn là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba nên không có chút hứng thú nào với thú canh giữ dưới tầng cảnh giới này.

Vì thế liên tục mấy lần, Mục Vỹ đã đi lên tầng bốn.

Nhưng sau khi đi vào căn phòng ở tầng thứ tư chưa được bao lâu, hắn đã phủi tay rồi đi ra.

“Xem ra phải lên tầng năm mới ăn thua rồi!”

Tầng năm tương đương với võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm, mà cảnh giới này lại chia thành hai cấp độ là huyệt Quan Nguyên và huyệt Khí Hải.

Lần này, Mục Vỹ dứt khoát thả cả ba con thú canh giữ ra cùng một lúc.

Bịch…

Tiếng đấm đá không ngừng vọng từ trong phòng ra.

“Thế này mới thú vị chứ lại!”

Sau đó, hắn lại bước từ căn phòng ở tầng năm ra.

“Thành công rồi ạ?”, Lâm Hiền Ngọc ngạc nhiên hỏi khi thấy Mục Vỹ đi ra.

“Không lẽ có thế mà cũng thất bại? Đi thôi, lên tầng sáu!”

Tầng sáu là nơi để võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ sáu bước vào để rèn luyện, Lâm Hiền Ngọc nhìn Mục Vỹ như nhìn một con quái vật.

“Bây giờ, ngươi là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ sáu rồi đúng không? Khai thông huyệt Mệnh Môn rồi thì cũng cần tập luyện, tầng này ngươi không cần phải chờ ta nữa, tự chọn thú canh giữ mà rèn luyện đi”.

“Vâng!”

Hai người bọn họ chia ra bước vào hai phòng khác nhau.

Lâm Hiền Ngọc vừa bước vào phòng đã có một luồng khí thế áp bức mạnh mẽ ập tới.

“Thú canh giữ cấp sáu - Tuyết Vực Bạo Lang”.

Lâm Hiền Ngọc hít sâu một hơi khi nhìn thấy con thú này.

Tuyết Vực Bạo Lang sánh ngang với võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ sáu, đồng thời đã khai thông huyệt Thận Du. Với thực lực hiện tại, gã sẽ gặp chút phiền phức khi đối mặt với nó.

Nhưng dù thế thì Lâm Hiền Ngọc vẫn đi vào.
Chương 280: Sự bình yên trước cơn bão

Lần này phải mất nửa canh giờ, Lâm Hiền Ngọc mới đầm đìa mồ hôi đi ra ngoài.

Ba con thú canh giữ đều sánh ngang với võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ sáu nên gã cũng phải mất nhiều sức mới thành công!

“Cuối cùng cũng thò mặt ra rồi đấy!”

Nhưng Lâm Hiền Ngọc vừa đi ra ngoài, một giọng nói quen thuộc vang lên đã khiến gã phải ngây người.

“Sao… sao người xong nhanh thế!”

“Hả? Là ngươi quá chậm thì có! Nhanh, lên tầng bảy thôi!”

“Tầng bảy ạ? Không được đâu, tầng bảy sẽ tương đương với thú canh giữ cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy và mở được huyệt Thần Khuyết. Chắc không cần thuộc hạ nhắc nhở người về sự hung hãn của võ giả ở cảnh giới này chứ ạ?”

“Lắm lời thế nhờ! Không đến cực hạn thì ta không đột phá được nên phải nhanh lên. Ngươi phải biết Nghịch Thiên Thần Mạch Quyết của ngươi cũng vậy, giờ ngươi mới ở tầng thứ hai thôi nhưng chắc không cần ta nói về sự tuyệt diệu của nó đúng không? Càng gặp hoàn cảnh khó khăn thì ngươi càng dễ kích thích được tiềm năng của mình”.

“Vâng!”

Hai người thống nhất rồi tiến lên tầng bảy.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thoáng cái hai tháng đã trôi qua.

Trong hai tháng vừa qua, gần như ngày nào Mục Vỹ cũng đến rèn luyện ở tháp Lôi Phong.

Mãi đến khi thú canh giữ ở đây đã bị thương quá nặng và bị đại sư Hồng Trần cảnh cáo một phen, Mục Vỹ mới đành bó tay, bởi chỉ có nơi đây và dãy núi Phá Vân để hắn chạy qua chạy lại.

Dạo này, Lôi Phong Viện có vẻ khá im ắng.

Nhưng ai cũng biết cơn bão dưới vẻ vắng lặng này sắp ập tới.

Cuộc thi hàng năm của khối cao cấp sắp bắt đầu.

Tỉ thí giữa các lớp cao cấp là hoạt động thường niên của Lôi Phong Viện.

Hiện giờ, khối cao cấp có mười tám lớp. Lớp một, sáu, mười lăm và hai mươi bảy đều đang dốc sức luyện tập.

Việc đầu tiên mà các học trò của khối cao cấp chuẩn bị cho cuộc thi là tới dãy núi Phá Vân săn linh thú.

Cuối cùng bảy người xuất sắc nhất của lớp sẽ giành được quyền tham gia cuộc thi.

Các lớp sẽ tiến hành thách đấu bảy trận, thắng bốn trên bảy sẽ giành chiến thắng.

Sau đó sẽ là trận đấu được các học trò mong đợi nhất - giao đấu của giáo viên.

Các lớp cao cấp đều âm thầm ganh đua nhau, đương nhiên sự ganh đua giữa các giáo viên còn mạnh hơn hẳn.

Bởi nếu trong một lớp có học trò thắng mà giáo viên thua thì quá là mất mặt. Còn nếu lớp đó thua thì hiển nhiên giáo viên phải nhanh chóng lấy lại thể diện cho lớp.

Vì thế hai tháng qua, cả giáo viên và học trò của khối cao cấp đều chăm chỉ rèn luyện.

Nhưng đúng lúc này lại có một tin tức nóng sốt lan truyền trong Lôi Phong Viện.

Lớp chín trung cấp đã nâng lên thành lớp cao cấp!

Tin tức này gần như đã khiến Lôi Phong Viện hoàn toàn bùng nổ.

Hai tháng trước, lớp chín vừa từ lớp sơ cấp nâng lên lớp trung cấp, mà giờ lại lên thành lớp cao cấp rồi.

Tốc độ này quả là nhanh chóng mặt!

Còn người đứng sau tất cả, chủ nhiệm Mục Vỹ của bọn họ dạo này đang đi đâu?

Hai tháng nay, gần như bọn họ không nghe thấy bất kỳ tin tức gì về hắn cả.

Trong phòng luyện khí của Lôi Phong Viện.

Đại sư Hồng Trần mặc áo bào màu trắng đứng trước lò luyện khí nhìn Cổ Vũ Phàm cụt một tay rồi hỏi: “Nghe nói lớp trò vừa nâng lên thành lớp cao cấp hả?”

“Vâng!”

“Mục Vỹ này đúng là giỏi thật, giống hệt cha trò năm xưa”.

“Đại sư Hồng Trần, làm thế này sai rồi. Trò nghe thầy Mục bảo không thể cho đồng Cổ Kim vào chung với đá Lạc Phàn được. Dù trông bề ngoài không có ảnh hưởng gì, nhưng thực chất sẽ tạo ra hiểm hoạ ngầm cho món binh khí mà mình luyện chế”.

“Hả?”

Nghe thấy Cổ Vũ Phàm nhắc nhở, đại sư Hồng Trần gật đầu nói: “Có lý. Tiểu Phàm này, sau này có cơ hội hãy chăm nghe thầy Mục giảng bài rồi về kể lại cho ta, nhớ chưa?”

“Vâng ạ!”

“Ừm, tốt! Lớp chín trung cấp của các trò được nâng lên thành lớp cao cấp, ta là viện trưởng của Lôi Phong Viện cũng nên bảy tỏ chút thái độ chứ nhỉ! Chúc mừng nhé!”

Đại sư Hồng Trần ngẫm nghĩ trong đầu xem nên tặng quà gì cho lớp chín.



Trong đại sảnh của nhà họ Tiêu.

“Dư Nhi, nghe nói lớp con đã nâng lên thành lớp cao cấp rồi, mà giờ con cũng là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ ba rồi nhỉ!”

“Vâng thưa phụ thân!”

“Ừm, giỏi, giỏi lắm!”, Tiêu Chiến Thiên cười lớn nói: “Từ khi con hồi phục, nội bộ nhà họ Tiêu đã đoàn kết hơn nhiều, thầy Mục của các con giỏi thật đấy”.

“Thầy Mục siêu lắm ạ, cao thâm khó lường. Cha, nếu có thời gian thì cha bảo mẹ đi xin lỗi thầy ấy đi. Dẫu sao ngày trước thầy Mục cũng cứu con, nhưng mẹ suýt nữa đã giết thầy ấy”.

“À… Chuyện này tính sau đi”.

Thấy con trai mình như vậy, Tiêu Chiến Thiên thầm cười khổ.

Niệm Linh Quan là phu nhân của nhà họ Tiêu, đồng thời là viện phó của Hoả Viện tại học viện Thất Hiền, thế mà bảo bà đi xin lỗi một giáo viên của lớp cao cấp ư? Đùa nhau à?

Bây giờ, Lôi Phong Viện của học viện Thất Hiền đều đang thảo luận về việc lớp chín trung cấp được nâng lên lớp cao cấp.

Chuyện này thật sự quá khó tin.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom