-
Chương 296-300
Chương 296: Phong Tâm Linh Ấn
“Lớp chín là số một!”
“Lớp chín vô địch!”
“Sư phụ vô địch!”
Mục Vỹ vừa mắng xong, cả sân luyện võ đều im phăng phắc, chỉ có học trò lớp chín gào thét điên cuồng.
Thử hỏi có ai dám lớn giọng mắng nhiếc các lớp cao cấp và đặc biệt là Ngạn Vân Ngọc - giáo viên chủ nhiệm của lớp một cao cấp khi đang diễn ra cuộc thi đấu như thế này không.
Có Mục Vỹ!
Hắn muốn mắng thì mắng thôi.
Mục Vỹ giơ tay lên ra hiệu cho lớp chín giữ im lặng, sau đó nhìn chăm chăm vào Thứ Dục ở phía trước.
“Tại hạ Mục Vỹ, thầy chủ nhiệm của lớp chín cao cấp, xin thỉnh giáo!”
“Đồ vô dụng!”
Mục Vỹ lịch sự lên tiếng, nhưng Thứ Dục đã nổi điên vì những câu nói lúc trước của hắn.
“Đồ vô dụng thì mãi vô dụng thôi. Mục Vỹ, không bao giờ ngươi thay đổi được lớp chín vô dụng và chính bản thân ngươi đâu, đây đều là sự thật. Một đứa con riêng được ngồi vào vị trí thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục mà tưởng mình là chim phượng hoàng ư?”
Thứ Dục cười lạnh nói: “Ngươi chỉ là một tên ngu dốt mà thôi, bây giờ đứng gào thét ở đây thì có tác dụng gì? Lớp chín của ngươi thua là cái chắc rồi, còn ngươi cũng sẽ bại dưới tay ta thôi!”
“Hơn nữa, một tên đần độn như ngươi mà dám mở mồm mắng Ngạn Vân Ngọc, không cần nghĩ ta cũng biết bây giờ hắn đang tức như thế nào. Còn ngươi ngu đần không biết đến sự lợi hại của hắn đâu, nếu không chắc ngươi đã không dám thốt lên những lời đó!”
“Hắn giỏi thì liên quan gì đến ngươi? Đúng là cái loại rắn chuột một ổ”.
“Ngươi…”
“Đánh thì đánh đi, lèm bà lèm bèm! Ta nghe nói ngươi giỏi nhất là liều mạng, khi đánh nhau không màng đến mạng sống, tới khi đối thủ chịu thua mới thôi đúng không?”
Thứ Dục mỉm cười lạnh lùng, không trả lời.
“Thế thì hôm nay, ta sẽ đánh cho ngươi quỳ gối xin tha”.
Dứt lời, Mục Vỹ đã lao lên.
Từ giờ, hắn sẽ thích làm gì thì làm.
“Thiên Độc Thủ!”
Thứ Dục khẽ hô lên, một sợi tơ màu tím quấn quanh đầu ngón tay gã ta, sau đó bắn về phía Mục Vỹ.
Gã ta đã là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ sáu và khai thông huyệt Thận Du, còn Mục Vỹ chỉ là tầng thứ năm và mở được huyệt Quan Nguyên. Hai người họ cách nhau một tầng cảnh giới nên gã ta sẽ đánh bại Mục Vỹ một cách dễ dàng.
Ngoài ra, gã ta vốn không sợ chết, không sợ đánh đấm và bị thương.
“Độc? Độc cái con khỉ!”
Mục Vỹ lách người, giậm chân xuống đất rồi nhảy tới sau lưng Thứ Dục.
“Độc? Để ta xem ngươi hạ độc ta kiểu gì!”
Mục Vỹ lật bàn tay, một huyền ấn xuất hiện bên trên.
“Là Phong Tâm Linh Ấn trong Vô Thượng Minh Thân!”
Hoàng Vô Cực ngạc nhiên hô lên.
Mục Vỹ đã truyền Vô Thượng Minh Thân cho Hoàng Vô Cực, vì thế cậu ta biết Phong Tâm Linh Ấn, chỉ có điều bây giờ cậu ta chưa thể thi triển được.
Ít nhất phải là võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ sáu thì mới có thể làm được, vậy mà Mục Vỹ lại thành công.
“Phong!”
Mục Vỹ khẽ hô lên, sau đó đập bàn tay, một linh ấn bay nhanh tới phía sau Thứ Dục.
Một tiếng rên khe khẽ vang lên, linh ấn đã đập trúng lưng Thứ Dục. Ngay sau đó, gã ta chỉ cảm thấy toàn thân mình như đang bị thu nhỏ lại.
Tuy đây chỉ là ảo giác, nhưng gã ta lại có cảm giác rất giống thật.
Dù cơ thể không hề thay đổi gì, nhưng gã ta lại thấy mình đang bị thu nhỏ đi rất nhiều lần, tới mức thấy Mục Vỹ như một ngọn núi cao vạn trượng đang đứng trước mặt.
“Đến lúc này rồi còn định giả bộ với ta!”
Mục Vỹ đá văng phịch một cái, Thứ Dục thấy có hai cánh tay chắn trước mặt mình khiến gã ta không thể thi triển chiêu thức phòng ngự.
Mọi người đều ngạc nhiên!
Sao Thứ Dục không chống trả?
Bọn họ không hề biết điều Thứ Dục đang chịu đựng.
Bây giờ, trong mắt Thứ Dục, Mục Vỹ như một ngọn núi cao vạn trượng đang đứng sừng sững ở đó.
Thấy Mục Vỹ giậm chân một cái, gã ta chỉ cảm thấy ngọn núi cao trước mặt đang đè xuống nên nào còn tâm trí để phản kháng nữa.
Nhưng những người khác không hề cảm nhận được điều này.
“Phong Tâm Linh Ấn khoá tâm trí của kẻ thù lại, khiến người đó sinh ảo giác. Loại ảo giác này như thế nào thì tuỳ theo người thi triển linh ấn!”
Hoàng Vô Cực hào hứng nói: “Không ngờ thầy Mục đều sử dụng thuần thục những môn võ kỹ truyền cho chúng ta, đúng là hạ bút thành văn”.
Nghe thấy vậy, Lâm Hiền Ngọc im lặng.
Có lẽ người ngoài thấy Mục Vỹ chỉ biết dạy dỗ và trách mắng học trò, còn mình thì rảnh rang.
Nhưng bọn họ không trông thấy sự nỗ lực từng giây từng phút của hắn.
“Còn kêu mình không sợ bị thương, đánh tiếp được nữa không?”
Mục Vỹ đạp từng cú lên người Thứ Dục, rồi không ngừng quát tháo.
Bây giờ, Thứ Dục đang nằm trên lôi đài, mặt mũi bầm dập, trên người toàn là dấu chân, không còn một chỗ nào lành lặn.
“Cứu, cứu với…”
Bị Mục Vỹ liên tiếp đạp vào người, Thứ Dục chỉ biết kêu cứu, chứ không có một động tác phản kháng nào.
Cảnh tượng này khiến học trò của lớp năm cao cấp phải trợn tròn mắt.
Đây là thầy Thứ Dục mà bọn họ biết ư?
Thầy Thứ Dục dám đánh, dám chết bây giờ đã biến thành cái bao cát chỉ biết chịu đòn.
“Trọng tài, còn không tuyên bố kết thúc thì gã ta sẽ chết đấy”, Mục Vỹ thở dốc, dừng động tác rồi gọi trọng tài.
“Hả? À à, trận này thầy Mục Vỹ của lớp chín cao cấp thắng!”
Bị cước pháp đơn giản mà điên cuồng của Mục Vỹ làm kinh hãi, trọng tài đã quên cả việc tuyên bố kết thúc trận đấu.
Không ai ngờ trận đấu của Mục Vỹ và Thứ Dục lại kết thúc như thế này.
Nhưng điều khiến họ ngạc nhiên hơn là phản ứng của Thứ Dục!
Gã ta hệt như đã biến thành một người khác.
Chương 297: Toàn thắng!
“Ngạn Vân Ngọc, ngươi đã nhìn rõ chưa?”, Tiêu Bất Ngữ ngồi bên dưới quan sát trận đấu rồi nghi hoặc hỏi.
“Chút tài mọn thôi mà!”
Ngạn Vân Ngọc cười lạnh một tiếng rồi nói: “Nhất định ta sẽ cho hắn thừa sống thiếu chết”.
“Ha ha… Ngươi đùa à! Ta thấy chắc ngươi không có cơ hội thực hiện điều đó đâu. Mục Phong Hành đã không thể thi đấu được nữa, lớp chín của hắn sẽ đấu với lớp bốn của ta. Ít nhất lớp ta sẽ hạ được hai học trò của lớp chín, chắc chưa tới lớp ngươi thì lớp chín đã bị loại rồi”.
“Ha ha… Dù thế, nhưng đã bị mắng là bất tài thì đương nhiên ta vẫn phải giao thủ với kẻ ngông cuồng ngu dốt lại nhận mình là thiên tài đó”.
Ngạn Vân Ngọc thầm nổi sát ý.
Gã là thầy chủ nhiệm của lớp một cao cấp, chưa một ai dám nói về gã như vậy.
Mục Vỹ là người đầu tiên!
Lớp chín đã giành toàn thắng trước lớp năm.
Kết quả này nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Nhưng sự thật đã phơi bày trước mắt, bọn họ không muốn tin cũng không được.
Nhưng trận sau sẽ phải khiêu chiến lớp bốn cao cấp thì lớp chín phải lựa chọn thế nào?
Bây giờ, lớp chín chỉ còn bốn người có thể thi đấu. Nếu không thể thắng luôn bốn trận thì sẽ có một người phải đấu hai trận.
Càng về sau, đối thủ càng mạnh, đấu hai trận là chuyện không hề đơn giản.
Bây giờ, họ đang xem lớp chín sẽ lựa chọn như thế nào!
“Trận tiếp theo, lớp bốn cao cấp các ngươi cứ chờ đấy!”
Nhóm Mặc Dương đứng trên lôi đài nhìn học trò của lớp bốn ở phía đối diện rồi tuyên bố.
“Chậc!”
Nghe thấy vậy, một giọng nói vang lên trong đám học trò của lớp bốn.
Một người thiếu niên đội mũ vải chẹp miệng nhìn sang Triết Phong Vân ở bên cạnh rồi khinh thường nói: “Triết Phong Vân, ta nói chứ, ngươi là lớp trưởng mà lại thua cái tên này trong lần tỉ thí trước, đúng là mất mặt!”.
“Dương Phàm, ngươi…”
“Lớp trưởng Triết, không lẽ ca ca ta nói sai ư?”, một người thiếu niên khác đeo trường kiếm bên hông bật cười nói: “Đại ca Dương Phàm của ta đứng đầu lớp bốn cao cấp. Lần trước, đại ca vừa dẫn bốn người chúng ta ra ngoài rèn luyện thì ngươi đã làm lớp bốn mất thể diện rồi, ha ha…”
“Dương Phàm, Dương Kiệt, đủ rồi đấy!”
Tiêu Bất Ngữ đã đi tới, hắn ta nhìn hai huynh đệ Dương Phàm rồi nói: “Ta biết các trò lợi hại, nhưng dù sao Triết Phong Vân cũng là lớp trưởng và có khá nhiều công hiến cho lớp, các trò không được càn quấy như thế!”
“Vâng thưa thầy Tiêu!”
“Ừm! Lần này có hai huynh đệ các trò, Mệnh Bất Phàm và Vu Thanh Vân ở đây thì lớp chín cao cấp thua là cái chắc. Lần trước là do lớp ta khinh suất nên giờ hãy nhớ phải tuân thủ quy tắc, không được giết người, nhưng khi giao đấu sẽ khó tránh khỏi bị thương nặng đấy!”
“Chúng trò hiểu ạ!”
Dương Kiệt cười nói: “Trong đám đó chỉ có Mặc Dương lĩnh ngộ được kiếm ý là khá lợi hại. Đại ca này, lát nữa hãy giao tên đó cho đệ. Đệ đang rất mong chờ được chiêm ngưỡng kiếm ý của gã!”
“Được!”
Dương Phàm liếc mắt nhìn nhóm Mặc Dương với vẻ khinh thường.
“Dương Kiệt, Mệnh Bất Phàm, Vu Thanh Vân, mọi người hãy nhớ lần này mục tiêu của chúng ta là lớp ba. Năm nay, thầy Tiêu đang đứng trong tốp ba giáo viên giỏi nhất. Nếu ai trong các ngươi cản bước thầy thì đừng có trách ta”!
“Được!”
Dương Phàm đã ra ngoài một thời gian và tích luỹ được nhiều kinh nghiệm, mục đích của hắn ta là thi triển tài năng đánh bại lớp ba để lọt vào tốp ba trong cuộc thi của khối cao cấp.
Tiếp theo lớp chín sẽ khiêu chiến lớp bốn.
Ở dưới lôi đài, Mục Phong Hành sầm mặt nhìn Mục Vỹ.
“Ca, không được ạ?”
“Tạm thời thì không, dù bây giờ ta đi luyện đan ngay thì cũng không kịp được. Ngày mai, đệ sẽ bình thường trở lại nên đừng tham gia vòng đấu tiếp theo”.
“Đệ không tham gia làm sao được?”
“Thế đệ định đấu thế nào?”, Mục Vỹ mắng: “Bây giờ chắc đệ biết rõ mỗi khi vận chuyển chân nguyên, huyệt Khí Hải sẽ vô cùng đau đớn, còn các huyệt khiếu khác cũng bị đau theo. Chịu đựng cơn đau như vậy để lên lôi đài thì đệ có thể phát huy thực lực của mình tới đâu?”
“Đáng chết!”
Mục Phong Hành vỗ mạnh vào đùi, bây giờ cậu ta mà làm gì sơ suất thì sẽ ảnh hưởng tới lớp chín và Mục Vỹ.
“Đừng bướng nữa! Sắp đấu với lớp bốn rồi, bốn người các trò phải chuẩn bị thật kỹ. Người mạnh nhất trong lớp bốn không phải là Triết Phong Vân, mà là hai huynh đệ Dương Phàm và Dương Kiệt. Hai người họ đều là võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm và khai thông huyệt Khí Hải nên không ai được phép lơ là. Còn Mệnh Bất Phàm và Vu Thanh Vân cũng là võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm và khai thông được huyệt Quan Nguyên, hai người này chỉ kém hai huynh đệ Dương Phàm một chút thôi”.
“Vâng!”
“Vâng!”
“Ca, đệ có một thỉnh cầu. Dù đệ không thi đấu nhưng đệ vẫn muốn đi lên lôi đài để cổ vũ cho bọn họ!”, Mục Phong Hành chợt nói.
Mục Vỹ mỉm cười nhìn Mục Phong Hành rồi gật đầu.
Một lát sau, cuộc tỉ thí của lớp chín và lớp bốn đã bắt đầu.
“Đại ca, trận đầu để đệ lên cho. Mặc Dương đó chắc chắn sẽ lên thi đấu”, Dương Kiệt mỉm cười, chủ động đề nghị.
“Lên đi!”
Trong lớp bốn, Dương Kiệt chỉ thua mỗi hắn ta nên Dương Phàm rất tin tưởng đệ đệ của mình. Trận đầu tiên lấy tinh thần nên hắn ta để Dương Kiệt lên biểu diễn một màn đẹp mắt.
“Chào các thiên tài của lớp chín! Kẻ bất tài Dương Kiệt ta lên khiêu chiến các ngươi đây, có ai dám ứng chiến không?”
Vừa đi lên, Dương Kiệt đã nói một cách quái gở.
Ban nãy, Mục Vỹ lớn giọng mắng những người khác là lũ vô dụng, nhưng nếu bây giờ lớp chín thua lớp bốn thì đúng là hắn tự vả vào mặt.
“Ta!”
Mặc Dương nhìn thanh trường kiếm đeo trên hông của Dương Kiệt rồi lập tức nhảy lên lôi đài.
Chương 298: Khoái kiếm và kiếm ý
Theo quan điểm của Mặc Dương, Dương Kiệt có thể nói là một kiếm khách tài ba, luôn mang kiếm theo mình, lòng bàn tay có vết chai dày chứng tỏ y thường xuyên dùng kiếm.
Ngoài ra, gã cũng biết một số thông tin về Dương Kiệt.
Trong Lôi Phong Viện, huynh đệ nhà họ Dương nổi tiếng là cặp bài trùng, người dùng đao, người dùng kiếm.
Dương Phàm giỏi dùng đao, Dương Kiệt thiện dùng kiếm. Kiếm của Dương Kiệt được gọi là khoái kiếm.
Trong tất cả những võ công có trên đời, chỉ có tốc độ là mạnh mẽ nhất.
Khi tốc độ đạt đến một trình độ nhất định, một tờ giấy mỏng cũng có thể đâm thủng núi non.
Nghe nói chưa có ai đủ sức chống đỡ được khoái kiếm của Dương Kiệt.
Trận đấu giữa khoái kiếm và kiếm ý này định sẵn là một trận chiến vô cùng gay cấn.
Thực lực Dương Kiệt thế nào đã quá rõ ràng, Mặc Dương thì từ đầu đến giờ rất ít khi dùng kiếm, nhưng đã rút kiếm là thắng.
Hai kiếm khách thiên tài đấu với nhau, rốt cuộc ai sẽ thắng?
"Ha ha... Thiên tài đã lĩnh ngộ kiếm ý đỉnh phong kia, ta nóng lòng muốn biết kiếm của ngươi mạnh hơn hay khoái kiếm của ta mạnh hơn lắm đấy".
"Ta cũng thế!"
Dương Kiệt mỉm cười, tiếp tục nói: "Mới khen ngươi vài câu thôi mà đã tưởng thật rồi. Từ khi Dương Kiệt ta bắt đầu luyện kiếm, chưa có ai thắng được ta về mặt kiếm đạo đâu".
"Đấy là do ngươi chưa gặp ta thôi!"
Sột soạt...
Gã vừa nói xong thì hai tiếng động vang lên. Kiếm rời vỏ, thân cũng động!
Thanh kiếm Dương Kiệt đang cầm chỉ rộng bằng hai ngón tay, nhưng y vừa ra sân thì trường kiếm đã lóe sáng, rút ra với tốc độ nhanh đến mức không tài nào thấy rõ.
Cùng lúc đó, Mặc Dương tĩnh tâm, cầm kiếm Thanh Giao trong tay.
Đây là trận chiến thử thách nhất của gã đến nay, tuyệt đối không được xem nhẹ Dương Kiệt.
Nhưng gã cũng không phải thỏ đâu.
Kiếm phát ra tiếng "keng keng", hai bóng người trong sân đâm vào nhau.
"Dương Phàm, trò đoán xem Dương Kiệt có thể đánh bại Mặc Dương không?", dưới lôi đài, Tiêu Bất Ngữ lên tiếng.
"Khó đoán lắm ạ!"
Dương Phàm nói thẳng: "Khoái kiếm của Dương Kiệt đúng là khó có ai chống lại nổi, nhưng kiếm ý đỉnh phong của Mặc Dương còn kinh khủng hơn. Trò cũng không chắc!"
"Nhưng..." Dương Phàm bỗng mỉm cười: "Dương Kiệt mà muốn thắng ắt sẽ sử dụng chiêu thức đệ ấy tự hào nhất, và Mặc Dương đó sẽ thua thôi".
"Ồ?"
Nghe vậy, Tiêu Bất Ngữ cũng cười theo.
Ba tháng trước, tại bọn lớp chín mà hắn ta chẳng còn tí thể diện nào, giờ thì thời khắc lấy lại sĩ diện đã tới rồi.
Lớp bốn phải thắng trận chiến này bằng mọi giá.
Mục tiêu của hắn ta là Vương Hinh Vũ - cô giáo lớp ba cao cấp.
Không trừng trị quỷ nhỏ đó thì Tiêu Bất Ngữ hắn ta không yên lòng được.
Keng, keng, keng...
Giữa lúc đó, hai bóng người trên lôi đài đang đi đi về về, ánh kiếm nối tiếp nhau.
Những đường kiếm của Dương Kiệt như cơn gió. Rút kiếm nhanh, thu kiếm còn nhanh hơn.
Nhưng điều khiến mọi người ngạc nhiên hơn cả là tốc độ vung kiếm của Mặc Dương cũng cực kỳ nhanh chóng.
"Thầy Mục nhìn Mặc Dương kìa, cậu ta..."
"Ta không bao giờ nghi ngờ kiếm thuật của Mặc Dương, có điều nó ít kinh nghiệm thực chiến hơn Dương Kiệt, dù thắng trận này...", Mục Vỹ không nói tiếp.
Dù thắng trận này, e là Mặc Dương vẫn sẽ bị trọng thương.
Chẳng qua hiện tại vẫn chưa nói được gì, tiềm lực của con người vốn là vô hạn, phải xem Mặc Dương có thể tiến đến bước nào.
"Tru Thiên Cửu Thức, thức Phạt Thiên!"
Sau khi Mặc Dương cất tiếng, kiếm Thanh Giao trong tay gã uốn lượn như rồng như phượng, ánh kiếm đổ nghiêng. Ý cảnh vô hình bao trùm toàn bộ lôi đài.
Kiếm ý!
Kiếm ý mạnh ở khả năng đề cao cảnh giới cho bản thân võ giả. Không những thế, ngay thời khắc thi triển kiếm ý, toàn bộ thiên hạ sẽ trở thành lãnh địa của kiếm khách. Kiếm ý bao phủ nơi nào, nơi đó kiếm khách là chí tôn, là vô địch.
Khi kiếm ý của Mặc Dương xuất hiện rồi bao vây Dương Kiệt, tốc độ vung kiếm của y trở nên chậm chạp ngay lập tức.
Đương nhiên Mặc Dương sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.
Một tiếng "phập" vang lên, Mặc Dương thừa dịp Dương Kiệt sơ suất đâm kiếm ra. Máu tươi chảy dọc xuống theo cánh tay của y.
Dương Kiệt nhìn máu trên vai, cười khà khà, chậm rãi hạ kiếm xuống.
"Ngươi đâm ta? Ngươi dám đâm ta!"
Dương Kiệt cười một cách man rợ, tốc độ vung kiếm của y lúc chậm lúc nhanh, nhẹ nhàng và mờ ảo như con bướm đang chao lượn.
"Còn định chơi với ngươi một lát nữa cơ, giờ thì khỏi đi".
Dương Kiệt hét lên, sau đó gào thét: "Rồng ngâm cửu thiên, phượng vang vạn dặm, Sát Thần Thiên Vũ Kiếm!"
Sau tiếng gọi ấy, Dương Kiệt bay lên trời.
Kiếm khí chuyển động vù vù theo cánh tay của y. Nhanh dần, nhanh dần.
"Là chiêu này!"
Khung cảnh này làm cho Dương Phàm trợn to hai mắt, nhịp thở cũng dồn dập hơn.
Sột soạt, sột soạt...
Bóng dáng Dương Kiệt bay lên trên lôi đài, kiếm này nhanh hơn đường kiếm trước, tốc độ càng lúc càng nhanh. Từng mũi kiếm bắn kiếm khí ra.
Chỗ kiếm khí kia không lao về phía Mặc Dương mà tụ lại một chỗ.
Khoảnh khắc ấy, Mặc Dương nghiêm mặt lại.
Kiếm Thanh Giao chậm rãi bay lơ lửng trong tay gã.
Không có chiêu thức lộng lẫy, cũng không có ánh kiếm chói lòa, kiếm Thanh Giao xoay quanh người Mặc Dương một vòng rồi yên lặng bập bềnh trước mặt gã.
Lúc này, Mặc Dương vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, chỉ nhìn Dương Kiệt ở phía đối diện.
Hầu như những người trong sân luyện võ đều nhìn hai người trên lôi đài với vẻ khó hiểu, chỉ có số ít biết cuộc so tài này đã đến cuối rồi.
Ai thắng ai thua, tất cả sẽ biết sau một chiêu.
Chương 299: Ai dám nhận lời khiêu chiến của ta
"Sát Thần Thiên Vũ Kiếm!"
"Kiếm Thần Chi Ngữ!"
Hai tiếng quát đồng thời vang lên.
Ngay sau đó, kiếm khí dày đặc quanh thân Dương Kiệt hóa thành ngàn vạn thanh phi kiếm. Một cơn mưa kiếm hình tròn ồ ạt bắn tới nơi Mặc Dương đang đứng.
Cùng lúc đó, ánh kiếm quanh thân Mặc Dương đã xoay vần nhanh đến đỉnh điểm, sau đó tất cả cuồn cuộn kề cận gã.
Leng keng, leng keng...
Những âm thanh kỳ lạ vang lên xung quanh Mặc Dương, từng bóng kiếm lao vọt tới, áp sát gã.
Trước người Mặc Dương chẳng có gì ngoài thanh kiếm đang lặng lẽ lơ lửng kia, nhưng chiêu kiếm của Dương Kiệt hoàn toàn không thể phá vỡ lớp phòng ngự của gã.
"Khốn kiếp!"
Dương Kiệt thấy vậy thì mặt trắng bệch, thầm chửi thề rồi phun ra một ngụm máu. Khoảng không được ánh kiếm che phủ phút chốc nhuộm đỏ.
Bịch...
Kiếm chuyển sang màu đỏ làm Mặc Dương biến sắc, gã lùi về sau một bước.
"Tuy không giết được ngươi nhưng ta sẽ tích lũy kiếm ý đủ để khiến ngươi trọng thương!"
Mặc Dương hét lớn, trường kiếm trong tay bỗng đổi hướng.
Thanh kiếm từ đứng thẳng chuyển sang nằm ngang, mũi kiếm chỉ thẳng vào Dương Kiệt.
"Trận đấu kết thúc tại đây!"
Mặc Dương nhếch mép, thình lình đâm kiếm.
Vụt vụt vụt...
Trong nháy mắt, một loạt kiếm giáng xuống như cơn mưa trút nước.
Ánh kiếm giăng đầy trời lao thẳng tới Dương Kiệt. Độ nhọn và mật độ của kiếm đã cao hơn trước đó hơn mười lần, có điều mục tiêu công kích của chúng đã đổi, biến thành Dương Kiệt.
Soạt soạt soạt...
Dương Kiệt muốn tránh khỏi cơn mưa kiếm bàng bạc nhưng không còn chỗ nào để trốn nữa.
Những thanh kiếm này chỉ nhằm vào y!
"Chết tiệt!"
Dương Kiệt nhìn mưa kiếm chửi thề, nhưng cũng chẳng làm nên trò trống gì.
Y không thể phản kháng.
Uỳnh...
Sau tiếng nổ, Dương Kiệt ngã xuống đất. Hôn mê.
Cơ thể y chằng chịt vết cắt của kiếm, ai nhìn vào cũng thấy đáng sợ.
Trận đầu, lớp chín thắng.
Mặc Dương đã cho mọi người thấy kiếm thuật tài tình của mình một lần nữa.
Kiếm ý đỉnh phong, quả là hùng mạnh.
"Dương Kiệt!"
Dương Phàm nhảy lên lôi đài rồi ôm Dương Kiệt đã ngất xuống.
"Lớp chín cao cấp ở dưới kia, ai dám nhận lời khiêu chiến của ta!"
Thấy đệ đệ mình ra nông nỗi này, Dương Phàm nổi giận đùng đùng.
"Để ta!", Lâm Chấp đáp.
"Thôi để ta đi!", nhưng Tiêu Khánh Dư đứng một bên lại chủ động xin ra thi đấu.
"Đao pháp của Dương Phàm cũng mạnh mẽ như thương pháp của ngươi vậy, nhưng dù gì cảnh giới của hắn cũng cao hơn ngươi. Trận này cứ để ta, ta có hỏa thuật nên hắn không dễ tiếp cận ta đâu".
Mấy người nhìn nhau, cuối cùng vẫn gật đầu.
Hiện tại trong đội ngũ thiếu mất một người là Mục Phong Hành, họ phải cân nhắc kĩ lưỡng cho những trận tiếp theo.
Trận hai, Tiêu Khánh Dư ra sân.
Dương Phàm được lớp bốn cao cấp công nhận là người mạnh nhất lớp, đao pháp vừa hoàn chỉnh vừa tiêu sái, mỗi một đao đều ẩn chứa khí thế bá vương.
Dương Phàm thấy Tiêu Khánh Dư ra sân thì thầm khinh thường.
Tiêu Khánh Dư chỉ giỏi dựa vào lửa của kỳ lân Thanh Ngọc Hỏa - huyết mạch thánh thú để công kích thôi nên chẳng đáng để lo.
Đối với hắn ta, chỉ có Mặc Dương mới xứng làm đối thủ.
"Ta sẽ đánh bại ngươi trong ba chiêu!"
Dương Phàm nhìn Tiêu Khánh Dư, hừ lạnh.
"Mơ đi!", Tiêu Khánh Dư bị hắn ta nói vậy cũng giận đùng đùng.
Đúng là cậu ấy không phải người nổi bật nhất lớp chín nhưng cũng không dễ gì đánh bại cậu ấy đâu.
Lũ lớp bốn này ngạo mạn như nhau, chướng mắt quá đi mất.
Mắt của lũ này bị đóng đinh trên trần nhà cả rồi!
"Bắt đầu!"
Sau khi trọng tài ra lệnh, Dương Phàm không nói không rằng, mau chóng bổ đại đao dài hơn một mét xuống Tiêu Khánh Dư.
"Rồng Hỏa Linh!"
Tiêu Khánh Dư tức khắc thụt lùi, giữa hai tay xuất hiện hai con rồng lửa.
Một chiêu độc cả thiên hạ!
Những lần giao tiếp với kỳ lân Thanh Ngọc Hỏa đã giúp Tiêu Khánh Dư sử dụng thú hỏa ngày một thuần thục hơn.
Hai con rồng lửa, một con công kích, một con xoay quanh thân Tiêu Khánh Dư.
Tiêu Khánh Dư tấn công nhưng vẫn không quên phòng thủ, điều này cho thấy cậu ấy là người thấu đáo.
Dương Phàm này rất hung mãnh nên nếu đối đầu trực diện với hắn ta thì chỉ có nước tốn sức thôi. Nhưng cậu ấy đánh từ xa kết hợp với thuật cầu lửa và rồng lửa, không lo Dương Phàm sẽ tìm được cơ hội lại gần.
Bị Tiêu Khánh Dư trêu đùa, Dương Phàm tức giận đến điên lên. Tốc độ vung đao của hắn ta mỗi lúc một nhanh.
Đao thức cũng ngày càng mạnh.
"Khai Sơn Thập Bát Thức!"
Dương Phàm gầm thét rồi đanh thép chém đại đao đang cầm lên rồng lửa của Tiêu Khánh Dư.
Sau mỗi nhát chém, đại đao của hắn ta lại nóng hơn.
Dần dần, trường đao đỏ cháy như que hàn, lưỡi đao hùng hậu kết hợp với chiêu thức bá đạo bổ nhát cuối cùng, đánh tan một con rồng lửa kề cạnh Tiêu Khánh Dư.
Rồng lửa biến mất, Tiêu Khánh Dư cũng vội vàng bước lùi đồng thời liên tục phóng vài quả cầu lửa để cản trở cú tấn công của Dương Phàm.
Trong cuộc đấu, nguy hiểm đến thì tránh đi, đòn đánh thì phải biết nắm bắt cơ hội mà phát ra, đây là điều ai cũng biết.
Nhưng giờ đây, Dương Phàm không thèm tránh né mà oằn mình đón lấy những ngọn lửa hừng hực kia.
Chương 300: Thanh Ngọc Lưu Kim Thuật
"Sao hả, ngươi liều được thì ông đây cũng liều được!"
Dương Phàm liều lĩnh thấy chết không sờn như thế làm Tiêu Khánh Dư cũng hăng máu lên.
Cả rồng lửa lẫn cầu lửa đều biến mất, một vòng lửa mờ ảo bao phủ bên ngoài cơ thể Tiêu Khánh Dư. Ngọn lửa đó như một đóa sen xanh bao bọc toàn thân cậu ấy.
"Dốc sức thôi!"
Tiêu Khánh Dư hét lớn rồi tiến lên một bước, dùng chính đôi tay rực lửa của mình để mạnh mẽ đương đầu với đại đao của Dương Phàm.
Ầm...
Đao chém xuống gây ra tiếng vang động trời. Hai bóng người đồng thời lùi về sau.
Có thể thấy họ đã trở nên hiếu chiến hơn bao giờ hết.
Tiêu Khánh Dư không muốn thua trận thi đấu này, Dương Phàm nào muốn?
Điều quan trọng nhất trong cuộc chiến giữa các võ giả là gì? Lòng dũng cảm!
Thứ Tiêu Khánh Dư không thiếu nhất lúc này chính là dũng cảm.
Từng chiêu, từng thức đều quay cuồng trong khí thế tàn bạo.
Giờ phút này, Tiêu Khánh Dư đã khác xa so với khi tham gia những trận chiến trước đó. Ngập tràn ý chí chiến đấu.
Hai người cứ tiếp tục bạt mạng sống mái với nhau như thế, đến cuối cùng.
Tiếng "phịch" vang lên, Dương Phàm bước lùi lại, hai tay run bần bật. Đại đao rơi xuống đất phát ra tiếng leng keng.
Bên kia, Tiêu Khánh Dư cũng cúi người thở hồng hộc.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt đầy ngoan cường.
Phịch...
Nhưng rốt cuộc, Dương Phàm ngã sầm xuống đất. Khung cảnh này làm cho Tiêu Khánh Dư mỉm cười, người cậu ấy loạng choạng tưởng chừng sắp ngã xuống đất nhưng vẫn kiên cường đứng đấy.
Thắng rồi!
Cậu ấy đã thắng trận hai rồi, thắng đối thủ Dương Phàm - người mạnh nhất lớp bốn cao cấp rồi. Cậu ấy không làm mọi người thất vọng!
Tiếp đó, trận so tài giữa Lâm Chấp và Mệnh Bất Phàm, Cảnh Tân Vũ và Vu Thanh Vân chiến thắng đều nghiêng về lớp chín.
Lớp chín cao cấp lại giành về thành tích 4 - 0, chiến thắng vòng đấu.
Tuy nhiên, ai cũng nhận ra cuộc chiến này có điều khác hơn.
Trong trận trước, lớp chín thắng một cách nhẹ nhàng, lần này thì cả bốn người ra sân mà trận nào cũng trầy trật cả.
Tiêu Khánh Dư cũng gần như vắt kiệt sức trong trận đấu với Dương Phàm.
Họ sẽ vượt qua những trận kế tiếp thế nào đây?
Nhưng trận so tài giữa các giáo viên tiếp đó mới là trận mọi người háo hức nhất.
Chủ nhiệm lớp bốn Tiêu Bất Ngữ và chủ nhiệm lớp chín Mục Vỹ.
Ai cũng biết lớp bốn đã bị lớp chín đánh cho tơi tả trong trận so tài ngắn trước kia, trong cuộc chiến của khối cao cấp lần này thì bốn người mạnh nhất đều đã trở lại nhưng vẫn bị lớp chín đánh bại.
Với tính cách của Tiêu Bất Ngữ, chắc chắn hắn ta sẽ không bỏ qua.
Nhưng Mục Vỹ cũng không kém cạnh. Trong trận đấu lúc trước, hắn đã chửi bới cả năm lớp một cách ngang ngược và ngông nghênh rằng họ là lũ vô tích sự.
Kết quả sẽ thế nào, ai hơn kém ai?
"Mục Vỹ, thương thế của ngươi đã đỡ hơn chưa?", Tiêu Bất Ngữ lên lôi đài rồi cười hỏi Mục Vỹ.
"Cảm ơn thầy Tiêu đã quan tâm, lành lặn không di chứng luôn, ít nhất có thể tẩn cho ngươi khóc như một con chó đấy".
"Hừ, ngươi tưởng ta ngu si như Thứ Dục kia à?", Tiêu Bất Ngữ cười lạnh: "Ngươi và ta đều là con cháu của gia tộc bề thế, phải biết nền tảng của con cháu trong gia tộc lớn nằm ở đâu chứ".
Tiêu Bất Ngữ đã tu luyện đến cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ sáu và khai mở huyệt Thận Du. Hắn ta tự nhận bản thân cũng có thể hành Thứ Dục.
Thế nên việc Mục Vỹ đánh bại Thứ Dục chẳng chứng minh được điều gì!
"Tiêu Bất Ngữ, tên ngươi với con người ngươi thật chẳng hợp nhau chút nào. Bất Ngữ là là kiệm lời, ngươi thì miệng thối cứ ưa sủa".
"Ngươi..."
Tiêu Bất Ngữ nhìn Mục Vỹ, mặt lạnh dần.
Hắn ta nhớ lại những lời Ngạn Vân Ngọc từng nói với mình, đó là dù không thể thắng được Mục Vỹ thì chí ít cũng phải liều mạng đả thương hắn. Ít nhất, hắn không được phép tham gia trận thi đấu tiếp theo trong trạng thái đỉnh cao.
Lớp bốn của hắn ta không thể giữ chân Mục Vỹ thì giao cho lớp ba, lớp hai và lớp một sắp đến.
Đã có sẵn Ngạn Vân Ngọc thề không bỏ qua Mục Vỹ đây!
Trước đó Tiêu Bất Ngữ đã nghĩ ra sách lược cho trận chiến này. Có thua cũng phải làm Mục Vỹ bị thương.
"Thanh Ngọc Lưu Kim Thuật!"
Tiêu Bất Ngữ quát lớn rồi xòe tay vỗ ầm xuống đất. Mặt đất mau chóng nứt ra, một tảng đá với thể tích một mét khối từ mặt đất dựng đứng lên.
Mặt ngoài tảng đá không ngừng vỡ vụn phát ra những tiếng rắc rắc, nó biến thành từng hòn đá nhỏ một, cuối cùng mang dáng hình một người đá.
Người đá đó cao ba mét, tay và cánh tay đều được tạo ra từ những viên đá nhỏ và cứng, trông rất hùng tráng.
"Thanh Ngọc Lưu Kim Thuật!"
Tiêu Khánh Dư sững người khi thấy chiêu thức Tiêu Bất Ngữ thi triển là Thanh Ngọc Lưu Kim Thuật.
Cùng lúc đó, Tiêu Doãn Nhi ở khán đài cũng hơi nhíu mày.
"Thanh Ngọc Lưu Kim Thuật cơ à, Tiêu Bất Ngữ này đúng là hiểm độc!"
Thanh Ngọc Lưu Kim Thuật là võ kỹ bất truyền của nhà họ Tiêu, muốn luyện được khó như lên trời, thế mà hôm nay Tiêu Bất Ngữ lại thi triển nó. Điều này làm cho hai tỷ đệ vừa kinh ngạc vừa hiểu ra tại sao cha mẹ mình từng sống thật khó khăn, e dè trong gia tộc.
Trong nhà họ Tiêu, gia đình Tiêu Chiến Thiên chỉ có một đứa con trai và một đứa con gái nhưng thế hệ chú bác thì cực kỳ đông con. Nhánh nào nhánh nấy cạnh tranh chức vị trưởng tộc rất khốc liệt. Tiêu Khánh Dư mà không được chữa bệnh thì nội bộ nhà họ Tiêu đã là rồng tranh hổ đấu rồi.
Nhưng dù Tiêu Khánh Dư đã khỏe mạnh, tình hình tranh đấu trong nội bộ nhà họ Tiêu vẫn rất căng thẳng.
Vì trước mắt Tiêu Khánh Dư vẫn chưa đủ mạnh để cáng đáng chức trưởng tộc.
Có vẻ hôm nay Tiêu Bất Ngữ muốn thể hiện năng lực xuất chúng của mình. Thanh Ngọc Lưu Kim Thuật có uy lực rất lớn, giả như Mục Vỹ có thể chống đỡ được thì e là trận sau cũng khó lòng tiếp tục tham gia.
“Lớp chín là số một!”
“Lớp chín vô địch!”
“Sư phụ vô địch!”
Mục Vỹ vừa mắng xong, cả sân luyện võ đều im phăng phắc, chỉ có học trò lớp chín gào thét điên cuồng.
Thử hỏi có ai dám lớn giọng mắng nhiếc các lớp cao cấp và đặc biệt là Ngạn Vân Ngọc - giáo viên chủ nhiệm của lớp một cao cấp khi đang diễn ra cuộc thi đấu như thế này không.
Có Mục Vỹ!
Hắn muốn mắng thì mắng thôi.
Mục Vỹ giơ tay lên ra hiệu cho lớp chín giữ im lặng, sau đó nhìn chăm chăm vào Thứ Dục ở phía trước.
“Tại hạ Mục Vỹ, thầy chủ nhiệm của lớp chín cao cấp, xin thỉnh giáo!”
“Đồ vô dụng!”
Mục Vỹ lịch sự lên tiếng, nhưng Thứ Dục đã nổi điên vì những câu nói lúc trước của hắn.
“Đồ vô dụng thì mãi vô dụng thôi. Mục Vỹ, không bao giờ ngươi thay đổi được lớp chín vô dụng và chính bản thân ngươi đâu, đây đều là sự thật. Một đứa con riêng được ngồi vào vị trí thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục mà tưởng mình là chim phượng hoàng ư?”
Thứ Dục cười lạnh nói: “Ngươi chỉ là một tên ngu dốt mà thôi, bây giờ đứng gào thét ở đây thì có tác dụng gì? Lớp chín của ngươi thua là cái chắc rồi, còn ngươi cũng sẽ bại dưới tay ta thôi!”
“Hơn nữa, một tên đần độn như ngươi mà dám mở mồm mắng Ngạn Vân Ngọc, không cần nghĩ ta cũng biết bây giờ hắn đang tức như thế nào. Còn ngươi ngu đần không biết đến sự lợi hại của hắn đâu, nếu không chắc ngươi đã không dám thốt lên những lời đó!”
“Hắn giỏi thì liên quan gì đến ngươi? Đúng là cái loại rắn chuột một ổ”.
“Ngươi…”
“Đánh thì đánh đi, lèm bà lèm bèm! Ta nghe nói ngươi giỏi nhất là liều mạng, khi đánh nhau không màng đến mạng sống, tới khi đối thủ chịu thua mới thôi đúng không?”
Thứ Dục mỉm cười lạnh lùng, không trả lời.
“Thế thì hôm nay, ta sẽ đánh cho ngươi quỳ gối xin tha”.
Dứt lời, Mục Vỹ đã lao lên.
Từ giờ, hắn sẽ thích làm gì thì làm.
“Thiên Độc Thủ!”
Thứ Dục khẽ hô lên, một sợi tơ màu tím quấn quanh đầu ngón tay gã ta, sau đó bắn về phía Mục Vỹ.
Gã ta đã là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ sáu và khai thông huyệt Thận Du, còn Mục Vỹ chỉ là tầng thứ năm và mở được huyệt Quan Nguyên. Hai người họ cách nhau một tầng cảnh giới nên gã ta sẽ đánh bại Mục Vỹ một cách dễ dàng.
Ngoài ra, gã ta vốn không sợ chết, không sợ đánh đấm và bị thương.
“Độc? Độc cái con khỉ!”
Mục Vỹ lách người, giậm chân xuống đất rồi nhảy tới sau lưng Thứ Dục.
“Độc? Để ta xem ngươi hạ độc ta kiểu gì!”
Mục Vỹ lật bàn tay, một huyền ấn xuất hiện bên trên.
“Là Phong Tâm Linh Ấn trong Vô Thượng Minh Thân!”
Hoàng Vô Cực ngạc nhiên hô lên.
Mục Vỹ đã truyền Vô Thượng Minh Thân cho Hoàng Vô Cực, vì thế cậu ta biết Phong Tâm Linh Ấn, chỉ có điều bây giờ cậu ta chưa thể thi triển được.
Ít nhất phải là võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ sáu thì mới có thể làm được, vậy mà Mục Vỹ lại thành công.
“Phong!”
Mục Vỹ khẽ hô lên, sau đó đập bàn tay, một linh ấn bay nhanh tới phía sau Thứ Dục.
Một tiếng rên khe khẽ vang lên, linh ấn đã đập trúng lưng Thứ Dục. Ngay sau đó, gã ta chỉ cảm thấy toàn thân mình như đang bị thu nhỏ lại.
Tuy đây chỉ là ảo giác, nhưng gã ta lại có cảm giác rất giống thật.
Dù cơ thể không hề thay đổi gì, nhưng gã ta lại thấy mình đang bị thu nhỏ đi rất nhiều lần, tới mức thấy Mục Vỹ như một ngọn núi cao vạn trượng đang đứng trước mặt.
“Đến lúc này rồi còn định giả bộ với ta!”
Mục Vỹ đá văng phịch một cái, Thứ Dục thấy có hai cánh tay chắn trước mặt mình khiến gã ta không thể thi triển chiêu thức phòng ngự.
Mọi người đều ngạc nhiên!
Sao Thứ Dục không chống trả?
Bọn họ không hề biết điều Thứ Dục đang chịu đựng.
Bây giờ, trong mắt Thứ Dục, Mục Vỹ như một ngọn núi cao vạn trượng đang đứng sừng sững ở đó.
Thấy Mục Vỹ giậm chân một cái, gã ta chỉ cảm thấy ngọn núi cao trước mặt đang đè xuống nên nào còn tâm trí để phản kháng nữa.
Nhưng những người khác không hề cảm nhận được điều này.
“Phong Tâm Linh Ấn khoá tâm trí của kẻ thù lại, khiến người đó sinh ảo giác. Loại ảo giác này như thế nào thì tuỳ theo người thi triển linh ấn!”
Hoàng Vô Cực hào hứng nói: “Không ngờ thầy Mục đều sử dụng thuần thục những môn võ kỹ truyền cho chúng ta, đúng là hạ bút thành văn”.
Nghe thấy vậy, Lâm Hiền Ngọc im lặng.
Có lẽ người ngoài thấy Mục Vỹ chỉ biết dạy dỗ và trách mắng học trò, còn mình thì rảnh rang.
Nhưng bọn họ không trông thấy sự nỗ lực từng giây từng phút của hắn.
“Còn kêu mình không sợ bị thương, đánh tiếp được nữa không?”
Mục Vỹ đạp từng cú lên người Thứ Dục, rồi không ngừng quát tháo.
Bây giờ, Thứ Dục đang nằm trên lôi đài, mặt mũi bầm dập, trên người toàn là dấu chân, không còn một chỗ nào lành lặn.
“Cứu, cứu với…”
Bị Mục Vỹ liên tiếp đạp vào người, Thứ Dục chỉ biết kêu cứu, chứ không có một động tác phản kháng nào.
Cảnh tượng này khiến học trò của lớp năm cao cấp phải trợn tròn mắt.
Đây là thầy Thứ Dục mà bọn họ biết ư?
Thầy Thứ Dục dám đánh, dám chết bây giờ đã biến thành cái bao cát chỉ biết chịu đòn.
“Trọng tài, còn không tuyên bố kết thúc thì gã ta sẽ chết đấy”, Mục Vỹ thở dốc, dừng động tác rồi gọi trọng tài.
“Hả? À à, trận này thầy Mục Vỹ của lớp chín cao cấp thắng!”
Bị cước pháp đơn giản mà điên cuồng của Mục Vỹ làm kinh hãi, trọng tài đã quên cả việc tuyên bố kết thúc trận đấu.
Không ai ngờ trận đấu của Mục Vỹ và Thứ Dục lại kết thúc như thế này.
Nhưng điều khiến họ ngạc nhiên hơn là phản ứng của Thứ Dục!
Gã ta hệt như đã biến thành một người khác.
Chương 297: Toàn thắng!
“Ngạn Vân Ngọc, ngươi đã nhìn rõ chưa?”, Tiêu Bất Ngữ ngồi bên dưới quan sát trận đấu rồi nghi hoặc hỏi.
“Chút tài mọn thôi mà!”
Ngạn Vân Ngọc cười lạnh một tiếng rồi nói: “Nhất định ta sẽ cho hắn thừa sống thiếu chết”.
“Ha ha… Ngươi đùa à! Ta thấy chắc ngươi không có cơ hội thực hiện điều đó đâu. Mục Phong Hành đã không thể thi đấu được nữa, lớp chín của hắn sẽ đấu với lớp bốn của ta. Ít nhất lớp ta sẽ hạ được hai học trò của lớp chín, chắc chưa tới lớp ngươi thì lớp chín đã bị loại rồi”.
“Ha ha… Dù thế, nhưng đã bị mắng là bất tài thì đương nhiên ta vẫn phải giao thủ với kẻ ngông cuồng ngu dốt lại nhận mình là thiên tài đó”.
Ngạn Vân Ngọc thầm nổi sát ý.
Gã là thầy chủ nhiệm của lớp một cao cấp, chưa một ai dám nói về gã như vậy.
Mục Vỹ là người đầu tiên!
Lớp chín đã giành toàn thắng trước lớp năm.
Kết quả này nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Nhưng sự thật đã phơi bày trước mắt, bọn họ không muốn tin cũng không được.
Nhưng trận sau sẽ phải khiêu chiến lớp bốn cao cấp thì lớp chín phải lựa chọn thế nào?
Bây giờ, lớp chín chỉ còn bốn người có thể thi đấu. Nếu không thể thắng luôn bốn trận thì sẽ có một người phải đấu hai trận.
Càng về sau, đối thủ càng mạnh, đấu hai trận là chuyện không hề đơn giản.
Bây giờ, họ đang xem lớp chín sẽ lựa chọn như thế nào!
“Trận tiếp theo, lớp bốn cao cấp các ngươi cứ chờ đấy!”
Nhóm Mặc Dương đứng trên lôi đài nhìn học trò của lớp bốn ở phía đối diện rồi tuyên bố.
“Chậc!”
Nghe thấy vậy, một giọng nói vang lên trong đám học trò của lớp bốn.
Một người thiếu niên đội mũ vải chẹp miệng nhìn sang Triết Phong Vân ở bên cạnh rồi khinh thường nói: “Triết Phong Vân, ta nói chứ, ngươi là lớp trưởng mà lại thua cái tên này trong lần tỉ thí trước, đúng là mất mặt!”.
“Dương Phàm, ngươi…”
“Lớp trưởng Triết, không lẽ ca ca ta nói sai ư?”, một người thiếu niên khác đeo trường kiếm bên hông bật cười nói: “Đại ca Dương Phàm của ta đứng đầu lớp bốn cao cấp. Lần trước, đại ca vừa dẫn bốn người chúng ta ra ngoài rèn luyện thì ngươi đã làm lớp bốn mất thể diện rồi, ha ha…”
“Dương Phàm, Dương Kiệt, đủ rồi đấy!”
Tiêu Bất Ngữ đã đi tới, hắn ta nhìn hai huynh đệ Dương Phàm rồi nói: “Ta biết các trò lợi hại, nhưng dù sao Triết Phong Vân cũng là lớp trưởng và có khá nhiều công hiến cho lớp, các trò không được càn quấy như thế!”
“Vâng thưa thầy Tiêu!”
“Ừm! Lần này có hai huynh đệ các trò, Mệnh Bất Phàm và Vu Thanh Vân ở đây thì lớp chín cao cấp thua là cái chắc. Lần trước là do lớp ta khinh suất nên giờ hãy nhớ phải tuân thủ quy tắc, không được giết người, nhưng khi giao đấu sẽ khó tránh khỏi bị thương nặng đấy!”
“Chúng trò hiểu ạ!”
Dương Kiệt cười nói: “Trong đám đó chỉ có Mặc Dương lĩnh ngộ được kiếm ý là khá lợi hại. Đại ca này, lát nữa hãy giao tên đó cho đệ. Đệ đang rất mong chờ được chiêm ngưỡng kiếm ý của gã!”
“Được!”
Dương Phàm liếc mắt nhìn nhóm Mặc Dương với vẻ khinh thường.
“Dương Kiệt, Mệnh Bất Phàm, Vu Thanh Vân, mọi người hãy nhớ lần này mục tiêu của chúng ta là lớp ba. Năm nay, thầy Tiêu đang đứng trong tốp ba giáo viên giỏi nhất. Nếu ai trong các ngươi cản bước thầy thì đừng có trách ta”!
“Được!”
Dương Phàm đã ra ngoài một thời gian và tích luỹ được nhiều kinh nghiệm, mục đích của hắn ta là thi triển tài năng đánh bại lớp ba để lọt vào tốp ba trong cuộc thi của khối cao cấp.
Tiếp theo lớp chín sẽ khiêu chiến lớp bốn.
Ở dưới lôi đài, Mục Phong Hành sầm mặt nhìn Mục Vỹ.
“Ca, không được ạ?”
“Tạm thời thì không, dù bây giờ ta đi luyện đan ngay thì cũng không kịp được. Ngày mai, đệ sẽ bình thường trở lại nên đừng tham gia vòng đấu tiếp theo”.
“Đệ không tham gia làm sao được?”
“Thế đệ định đấu thế nào?”, Mục Vỹ mắng: “Bây giờ chắc đệ biết rõ mỗi khi vận chuyển chân nguyên, huyệt Khí Hải sẽ vô cùng đau đớn, còn các huyệt khiếu khác cũng bị đau theo. Chịu đựng cơn đau như vậy để lên lôi đài thì đệ có thể phát huy thực lực của mình tới đâu?”
“Đáng chết!”
Mục Phong Hành vỗ mạnh vào đùi, bây giờ cậu ta mà làm gì sơ suất thì sẽ ảnh hưởng tới lớp chín và Mục Vỹ.
“Đừng bướng nữa! Sắp đấu với lớp bốn rồi, bốn người các trò phải chuẩn bị thật kỹ. Người mạnh nhất trong lớp bốn không phải là Triết Phong Vân, mà là hai huynh đệ Dương Phàm và Dương Kiệt. Hai người họ đều là võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm và khai thông huyệt Khí Hải nên không ai được phép lơ là. Còn Mệnh Bất Phàm và Vu Thanh Vân cũng là võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm và khai thông được huyệt Quan Nguyên, hai người này chỉ kém hai huynh đệ Dương Phàm một chút thôi”.
“Vâng!”
“Vâng!”
“Ca, đệ có một thỉnh cầu. Dù đệ không thi đấu nhưng đệ vẫn muốn đi lên lôi đài để cổ vũ cho bọn họ!”, Mục Phong Hành chợt nói.
Mục Vỹ mỉm cười nhìn Mục Phong Hành rồi gật đầu.
Một lát sau, cuộc tỉ thí của lớp chín và lớp bốn đã bắt đầu.
“Đại ca, trận đầu để đệ lên cho. Mặc Dương đó chắc chắn sẽ lên thi đấu”, Dương Kiệt mỉm cười, chủ động đề nghị.
“Lên đi!”
Trong lớp bốn, Dương Kiệt chỉ thua mỗi hắn ta nên Dương Phàm rất tin tưởng đệ đệ của mình. Trận đầu tiên lấy tinh thần nên hắn ta để Dương Kiệt lên biểu diễn một màn đẹp mắt.
“Chào các thiên tài của lớp chín! Kẻ bất tài Dương Kiệt ta lên khiêu chiến các ngươi đây, có ai dám ứng chiến không?”
Vừa đi lên, Dương Kiệt đã nói một cách quái gở.
Ban nãy, Mục Vỹ lớn giọng mắng những người khác là lũ vô dụng, nhưng nếu bây giờ lớp chín thua lớp bốn thì đúng là hắn tự vả vào mặt.
“Ta!”
Mặc Dương nhìn thanh trường kiếm đeo trên hông của Dương Kiệt rồi lập tức nhảy lên lôi đài.
Chương 298: Khoái kiếm và kiếm ý
Theo quan điểm của Mặc Dương, Dương Kiệt có thể nói là một kiếm khách tài ba, luôn mang kiếm theo mình, lòng bàn tay có vết chai dày chứng tỏ y thường xuyên dùng kiếm.
Ngoài ra, gã cũng biết một số thông tin về Dương Kiệt.
Trong Lôi Phong Viện, huynh đệ nhà họ Dương nổi tiếng là cặp bài trùng, người dùng đao, người dùng kiếm.
Dương Phàm giỏi dùng đao, Dương Kiệt thiện dùng kiếm. Kiếm của Dương Kiệt được gọi là khoái kiếm.
Trong tất cả những võ công có trên đời, chỉ có tốc độ là mạnh mẽ nhất.
Khi tốc độ đạt đến một trình độ nhất định, một tờ giấy mỏng cũng có thể đâm thủng núi non.
Nghe nói chưa có ai đủ sức chống đỡ được khoái kiếm của Dương Kiệt.
Trận đấu giữa khoái kiếm và kiếm ý này định sẵn là một trận chiến vô cùng gay cấn.
Thực lực Dương Kiệt thế nào đã quá rõ ràng, Mặc Dương thì từ đầu đến giờ rất ít khi dùng kiếm, nhưng đã rút kiếm là thắng.
Hai kiếm khách thiên tài đấu với nhau, rốt cuộc ai sẽ thắng?
"Ha ha... Thiên tài đã lĩnh ngộ kiếm ý đỉnh phong kia, ta nóng lòng muốn biết kiếm của ngươi mạnh hơn hay khoái kiếm của ta mạnh hơn lắm đấy".
"Ta cũng thế!"
Dương Kiệt mỉm cười, tiếp tục nói: "Mới khen ngươi vài câu thôi mà đã tưởng thật rồi. Từ khi Dương Kiệt ta bắt đầu luyện kiếm, chưa có ai thắng được ta về mặt kiếm đạo đâu".
"Đấy là do ngươi chưa gặp ta thôi!"
Sột soạt...
Gã vừa nói xong thì hai tiếng động vang lên. Kiếm rời vỏ, thân cũng động!
Thanh kiếm Dương Kiệt đang cầm chỉ rộng bằng hai ngón tay, nhưng y vừa ra sân thì trường kiếm đã lóe sáng, rút ra với tốc độ nhanh đến mức không tài nào thấy rõ.
Cùng lúc đó, Mặc Dương tĩnh tâm, cầm kiếm Thanh Giao trong tay.
Đây là trận chiến thử thách nhất của gã đến nay, tuyệt đối không được xem nhẹ Dương Kiệt.
Nhưng gã cũng không phải thỏ đâu.
Kiếm phát ra tiếng "keng keng", hai bóng người trong sân đâm vào nhau.
"Dương Phàm, trò đoán xem Dương Kiệt có thể đánh bại Mặc Dương không?", dưới lôi đài, Tiêu Bất Ngữ lên tiếng.
"Khó đoán lắm ạ!"
Dương Phàm nói thẳng: "Khoái kiếm của Dương Kiệt đúng là khó có ai chống lại nổi, nhưng kiếm ý đỉnh phong của Mặc Dương còn kinh khủng hơn. Trò cũng không chắc!"
"Nhưng..." Dương Phàm bỗng mỉm cười: "Dương Kiệt mà muốn thắng ắt sẽ sử dụng chiêu thức đệ ấy tự hào nhất, và Mặc Dương đó sẽ thua thôi".
"Ồ?"
Nghe vậy, Tiêu Bất Ngữ cũng cười theo.
Ba tháng trước, tại bọn lớp chín mà hắn ta chẳng còn tí thể diện nào, giờ thì thời khắc lấy lại sĩ diện đã tới rồi.
Lớp bốn phải thắng trận chiến này bằng mọi giá.
Mục tiêu của hắn ta là Vương Hinh Vũ - cô giáo lớp ba cao cấp.
Không trừng trị quỷ nhỏ đó thì Tiêu Bất Ngữ hắn ta không yên lòng được.
Keng, keng, keng...
Giữa lúc đó, hai bóng người trên lôi đài đang đi đi về về, ánh kiếm nối tiếp nhau.
Những đường kiếm của Dương Kiệt như cơn gió. Rút kiếm nhanh, thu kiếm còn nhanh hơn.
Nhưng điều khiến mọi người ngạc nhiên hơn cả là tốc độ vung kiếm của Mặc Dương cũng cực kỳ nhanh chóng.
"Thầy Mục nhìn Mặc Dương kìa, cậu ta..."
"Ta không bao giờ nghi ngờ kiếm thuật của Mặc Dương, có điều nó ít kinh nghiệm thực chiến hơn Dương Kiệt, dù thắng trận này...", Mục Vỹ không nói tiếp.
Dù thắng trận này, e là Mặc Dương vẫn sẽ bị trọng thương.
Chẳng qua hiện tại vẫn chưa nói được gì, tiềm lực của con người vốn là vô hạn, phải xem Mặc Dương có thể tiến đến bước nào.
"Tru Thiên Cửu Thức, thức Phạt Thiên!"
Sau khi Mặc Dương cất tiếng, kiếm Thanh Giao trong tay gã uốn lượn như rồng như phượng, ánh kiếm đổ nghiêng. Ý cảnh vô hình bao trùm toàn bộ lôi đài.
Kiếm ý!
Kiếm ý mạnh ở khả năng đề cao cảnh giới cho bản thân võ giả. Không những thế, ngay thời khắc thi triển kiếm ý, toàn bộ thiên hạ sẽ trở thành lãnh địa của kiếm khách. Kiếm ý bao phủ nơi nào, nơi đó kiếm khách là chí tôn, là vô địch.
Khi kiếm ý của Mặc Dương xuất hiện rồi bao vây Dương Kiệt, tốc độ vung kiếm của y trở nên chậm chạp ngay lập tức.
Đương nhiên Mặc Dương sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.
Một tiếng "phập" vang lên, Mặc Dương thừa dịp Dương Kiệt sơ suất đâm kiếm ra. Máu tươi chảy dọc xuống theo cánh tay của y.
Dương Kiệt nhìn máu trên vai, cười khà khà, chậm rãi hạ kiếm xuống.
"Ngươi đâm ta? Ngươi dám đâm ta!"
Dương Kiệt cười một cách man rợ, tốc độ vung kiếm của y lúc chậm lúc nhanh, nhẹ nhàng và mờ ảo như con bướm đang chao lượn.
"Còn định chơi với ngươi một lát nữa cơ, giờ thì khỏi đi".
Dương Kiệt hét lên, sau đó gào thét: "Rồng ngâm cửu thiên, phượng vang vạn dặm, Sát Thần Thiên Vũ Kiếm!"
Sau tiếng gọi ấy, Dương Kiệt bay lên trời.
Kiếm khí chuyển động vù vù theo cánh tay của y. Nhanh dần, nhanh dần.
"Là chiêu này!"
Khung cảnh này làm cho Dương Phàm trợn to hai mắt, nhịp thở cũng dồn dập hơn.
Sột soạt, sột soạt...
Bóng dáng Dương Kiệt bay lên trên lôi đài, kiếm này nhanh hơn đường kiếm trước, tốc độ càng lúc càng nhanh. Từng mũi kiếm bắn kiếm khí ra.
Chỗ kiếm khí kia không lao về phía Mặc Dương mà tụ lại một chỗ.
Khoảnh khắc ấy, Mặc Dương nghiêm mặt lại.
Kiếm Thanh Giao chậm rãi bay lơ lửng trong tay gã.
Không có chiêu thức lộng lẫy, cũng không có ánh kiếm chói lòa, kiếm Thanh Giao xoay quanh người Mặc Dương một vòng rồi yên lặng bập bềnh trước mặt gã.
Lúc này, Mặc Dương vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, chỉ nhìn Dương Kiệt ở phía đối diện.
Hầu như những người trong sân luyện võ đều nhìn hai người trên lôi đài với vẻ khó hiểu, chỉ có số ít biết cuộc so tài này đã đến cuối rồi.
Ai thắng ai thua, tất cả sẽ biết sau một chiêu.
Chương 299: Ai dám nhận lời khiêu chiến của ta
"Sát Thần Thiên Vũ Kiếm!"
"Kiếm Thần Chi Ngữ!"
Hai tiếng quát đồng thời vang lên.
Ngay sau đó, kiếm khí dày đặc quanh thân Dương Kiệt hóa thành ngàn vạn thanh phi kiếm. Một cơn mưa kiếm hình tròn ồ ạt bắn tới nơi Mặc Dương đang đứng.
Cùng lúc đó, ánh kiếm quanh thân Mặc Dương đã xoay vần nhanh đến đỉnh điểm, sau đó tất cả cuồn cuộn kề cận gã.
Leng keng, leng keng...
Những âm thanh kỳ lạ vang lên xung quanh Mặc Dương, từng bóng kiếm lao vọt tới, áp sát gã.
Trước người Mặc Dương chẳng có gì ngoài thanh kiếm đang lặng lẽ lơ lửng kia, nhưng chiêu kiếm của Dương Kiệt hoàn toàn không thể phá vỡ lớp phòng ngự của gã.
"Khốn kiếp!"
Dương Kiệt thấy vậy thì mặt trắng bệch, thầm chửi thề rồi phun ra một ngụm máu. Khoảng không được ánh kiếm che phủ phút chốc nhuộm đỏ.
Bịch...
Kiếm chuyển sang màu đỏ làm Mặc Dương biến sắc, gã lùi về sau một bước.
"Tuy không giết được ngươi nhưng ta sẽ tích lũy kiếm ý đủ để khiến ngươi trọng thương!"
Mặc Dương hét lớn, trường kiếm trong tay bỗng đổi hướng.
Thanh kiếm từ đứng thẳng chuyển sang nằm ngang, mũi kiếm chỉ thẳng vào Dương Kiệt.
"Trận đấu kết thúc tại đây!"
Mặc Dương nhếch mép, thình lình đâm kiếm.
Vụt vụt vụt...
Trong nháy mắt, một loạt kiếm giáng xuống như cơn mưa trút nước.
Ánh kiếm giăng đầy trời lao thẳng tới Dương Kiệt. Độ nhọn và mật độ của kiếm đã cao hơn trước đó hơn mười lần, có điều mục tiêu công kích của chúng đã đổi, biến thành Dương Kiệt.
Soạt soạt soạt...
Dương Kiệt muốn tránh khỏi cơn mưa kiếm bàng bạc nhưng không còn chỗ nào để trốn nữa.
Những thanh kiếm này chỉ nhằm vào y!
"Chết tiệt!"
Dương Kiệt nhìn mưa kiếm chửi thề, nhưng cũng chẳng làm nên trò trống gì.
Y không thể phản kháng.
Uỳnh...
Sau tiếng nổ, Dương Kiệt ngã xuống đất. Hôn mê.
Cơ thể y chằng chịt vết cắt của kiếm, ai nhìn vào cũng thấy đáng sợ.
Trận đầu, lớp chín thắng.
Mặc Dương đã cho mọi người thấy kiếm thuật tài tình của mình một lần nữa.
Kiếm ý đỉnh phong, quả là hùng mạnh.
"Dương Kiệt!"
Dương Phàm nhảy lên lôi đài rồi ôm Dương Kiệt đã ngất xuống.
"Lớp chín cao cấp ở dưới kia, ai dám nhận lời khiêu chiến của ta!"
Thấy đệ đệ mình ra nông nỗi này, Dương Phàm nổi giận đùng đùng.
"Để ta!", Lâm Chấp đáp.
"Thôi để ta đi!", nhưng Tiêu Khánh Dư đứng một bên lại chủ động xin ra thi đấu.
"Đao pháp của Dương Phàm cũng mạnh mẽ như thương pháp của ngươi vậy, nhưng dù gì cảnh giới của hắn cũng cao hơn ngươi. Trận này cứ để ta, ta có hỏa thuật nên hắn không dễ tiếp cận ta đâu".
Mấy người nhìn nhau, cuối cùng vẫn gật đầu.
Hiện tại trong đội ngũ thiếu mất một người là Mục Phong Hành, họ phải cân nhắc kĩ lưỡng cho những trận tiếp theo.
Trận hai, Tiêu Khánh Dư ra sân.
Dương Phàm được lớp bốn cao cấp công nhận là người mạnh nhất lớp, đao pháp vừa hoàn chỉnh vừa tiêu sái, mỗi một đao đều ẩn chứa khí thế bá vương.
Dương Phàm thấy Tiêu Khánh Dư ra sân thì thầm khinh thường.
Tiêu Khánh Dư chỉ giỏi dựa vào lửa của kỳ lân Thanh Ngọc Hỏa - huyết mạch thánh thú để công kích thôi nên chẳng đáng để lo.
Đối với hắn ta, chỉ có Mặc Dương mới xứng làm đối thủ.
"Ta sẽ đánh bại ngươi trong ba chiêu!"
Dương Phàm nhìn Tiêu Khánh Dư, hừ lạnh.
"Mơ đi!", Tiêu Khánh Dư bị hắn ta nói vậy cũng giận đùng đùng.
Đúng là cậu ấy không phải người nổi bật nhất lớp chín nhưng cũng không dễ gì đánh bại cậu ấy đâu.
Lũ lớp bốn này ngạo mạn như nhau, chướng mắt quá đi mất.
Mắt của lũ này bị đóng đinh trên trần nhà cả rồi!
"Bắt đầu!"
Sau khi trọng tài ra lệnh, Dương Phàm không nói không rằng, mau chóng bổ đại đao dài hơn một mét xuống Tiêu Khánh Dư.
"Rồng Hỏa Linh!"
Tiêu Khánh Dư tức khắc thụt lùi, giữa hai tay xuất hiện hai con rồng lửa.
Một chiêu độc cả thiên hạ!
Những lần giao tiếp với kỳ lân Thanh Ngọc Hỏa đã giúp Tiêu Khánh Dư sử dụng thú hỏa ngày một thuần thục hơn.
Hai con rồng lửa, một con công kích, một con xoay quanh thân Tiêu Khánh Dư.
Tiêu Khánh Dư tấn công nhưng vẫn không quên phòng thủ, điều này cho thấy cậu ấy là người thấu đáo.
Dương Phàm này rất hung mãnh nên nếu đối đầu trực diện với hắn ta thì chỉ có nước tốn sức thôi. Nhưng cậu ấy đánh từ xa kết hợp với thuật cầu lửa và rồng lửa, không lo Dương Phàm sẽ tìm được cơ hội lại gần.
Bị Tiêu Khánh Dư trêu đùa, Dương Phàm tức giận đến điên lên. Tốc độ vung đao của hắn ta mỗi lúc một nhanh.
Đao thức cũng ngày càng mạnh.
"Khai Sơn Thập Bát Thức!"
Dương Phàm gầm thét rồi đanh thép chém đại đao đang cầm lên rồng lửa của Tiêu Khánh Dư.
Sau mỗi nhát chém, đại đao của hắn ta lại nóng hơn.
Dần dần, trường đao đỏ cháy như que hàn, lưỡi đao hùng hậu kết hợp với chiêu thức bá đạo bổ nhát cuối cùng, đánh tan một con rồng lửa kề cạnh Tiêu Khánh Dư.
Rồng lửa biến mất, Tiêu Khánh Dư cũng vội vàng bước lùi đồng thời liên tục phóng vài quả cầu lửa để cản trở cú tấn công của Dương Phàm.
Trong cuộc đấu, nguy hiểm đến thì tránh đi, đòn đánh thì phải biết nắm bắt cơ hội mà phát ra, đây là điều ai cũng biết.
Nhưng giờ đây, Dương Phàm không thèm tránh né mà oằn mình đón lấy những ngọn lửa hừng hực kia.
Chương 300: Thanh Ngọc Lưu Kim Thuật
"Sao hả, ngươi liều được thì ông đây cũng liều được!"
Dương Phàm liều lĩnh thấy chết không sờn như thế làm Tiêu Khánh Dư cũng hăng máu lên.
Cả rồng lửa lẫn cầu lửa đều biến mất, một vòng lửa mờ ảo bao phủ bên ngoài cơ thể Tiêu Khánh Dư. Ngọn lửa đó như một đóa sen xanh bao bọc toàn thân cậu ấy.
"Dốc sức thôi!"
Tiêu Khánh Dư hét lớn rồi tiến lên một bước, dùng chính đôi tay rực lửa của mình để mạnh mẽ đương đầu với đại đao của Dương Phàm.
Ầm...
Đao chém xuống gây ra tiếng vang động trời. Hai bóng người đồng thời lùi về sau.
Có thể thấy họ đã trở nên hiếu chiến hơn bao giờ hết.
Tiêu Khánh Dư không muốn thua trận thi đấu này, Dương Phàm nào muốn?
Điều quan trọng nhất trong cuộc chiến giữa các võ giả là gì? Lòng dũng cảm!
Thứ Tiêu Khánh Dư không thiếu nhất lúc này chính là dũng cảm.
Từng chiêu, từng thức đều quay cuồng trong khí thế tàn bạo.
Giờ phút này, Tiêu Khánh Dư đã khác xa so với khi tham gia những trận chiến trước đó. Ngập tràn ý chí chiến đấu.
Hai người cứ tiếp tục bạt mạng sống mái với nhau như thế, đến cuối cùng.
Tiếng "phịch" vang lên, Dương Phàm bước lùi lại, hai tay run bần bật. Đại đao rơi xuống đất phát ra tiếng leng keng.
Bên kia, Tiêu Khánh Dư cũng cúi người thở hồng hộc.
Hai người nhìn nhau, ánh mắt đầy ngoan cường.
Phịch...
Nhưng rốt cuộc, Dương Phàm ngã sầm xuống đất. Khung cảnh này làm cho Tiêu Khánh Dư mỉm cười, người cậu ấy loạng choạng tưởng chừng sắp ngã xuống đất nhưng vẫn kiên cường đứng đấy.
Thắng rồi!
Cậu ấy đã thắng trận hai rồi, thắng đối thủ Dương Phàm - người mạnh nhất lớp bốn cao cấp rồi. Cậu ấy không làm mọi người thất vọng!
Tiếp đó, trận so tài giữa Lâm Chấp và Mệnh Bất Phàm, Cảnh Tân Vũ và Vu Thanh Vân chiến thắng đều nghiêng về lớp chín.
Lớp chín cao cấp lại giành về thành tích 4 - 0, chiến thắng vòng đấu.
Tuy nhiên, ai cũng nhận ra cuộc chiến này có điều khác hơn.
Trong trận trước, lớp chín thắng một cách nhẹ nhàng, lần này thì cả bốn người ra sân mà trận nào cũng trầy trật cả.
Tiêu Khánh Dư cũng gần như vắt kiệt sức trong trận đấu với Dương Phàm.
Họ sẽ vượt qua những trận kế tiếp thế nào đây?
Nhưng trận so tài giữa các giáo viên tiếp đó mới là trận mọi người háo hức nhất.
Chủ nhiệm lớp bốn Tiêu Bất Ngữ và chủ nhiệm lớp chín Mục Vỹ.
Ai cũng biết lớp bốn đã bị lớp chín đánh cho tơi tả trong trận so tài ngắn trước kia, trong cuộc chiến của khối cao cấp lần này thì bốn người mạnh nhất đều đã trở lại nhưng vẫn bị lớp chín đánh bại.
Với tính cách của Tiêu Bất Ngữ, chắc chắn hắn ta sẽ không bỏ qua.
Nhưng Mục Vỹ cũng không kém cạnh. Trong trận đấu lúc trước, hắn đã chửi bới cả năm lớp một cách ngang ngược và ngông nghênh rằng họ là lũ vô tích sự.
Kết quả sẽ thế nào, ai hơn kém ai?
"Mục Vỹ, thương thế của ngươi đã đỡ hơn chưa?", Tiêu Bất Ngữ lên lôi đài rồi cười hỏi Mục Vỹ.
"Cảm ơn thầy Tiêu đã quan tâm, lành lặn không di chứng luôn, ít nhất có thể tẩn cho ngươi khóc như một con chó đấy".
"Hừ, ngươi tưởng ta ngu si như Thứ Dục kia à?", Tiêu Bất Ngữ cười lạnh: "Ngươi và ta đều là con cháu của gia tộc bề thế, phải biết nền tảng của con cháu trong gia tộc lớn nằm ở đâu chứ".
Tiêu Bất Ngữ đã tu luyện đến cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ sáu và khai mở huyệt Thận Du. Hắn ta tự nhận bản thân cũng có thể hành Thứ Dục.
Thế nên việc Mục Vỹ đánh bại Thứ Dục chẳng chứng minh được điều gì!
"Tiêu Bất Ngữ, tên ngươi với con người ngươi thật chẳng hợp nhau chút nào. Bất Ngữ là là kiệm lời, ngươi thì miệng thối cứ ưa sủa".
"Ngươi..."
Tiêu Bất Ngữ nhìn Mục Vỹ, mặt lạnh dần.
Hắn ta nhớ lại những lời Ngạn Vân Ngọc từng nói với mình, đó là dù không thể thắng được Mục Vỹ thì chí ít cũng phải liều mạng đả thương hắn. Ít nhất, hắn không được phép tham gia trận thi đấu tiếp theo trong trạng thái đỉnh cao.
Lớp bốn của hắn ta không thể giữ chân Mục Vỹ thì giao cho lớp ba, lớp hai và lớp một sắp đến.
Đã có sẵn Ngạn Vân Ngọc thề không bỏ qua Mục Vỹ đây!
Trước đó Tiêu Bất Ngữ đã nghĩ ra sách lược cho trận chiến này. Có thua cũng phải làm Mục Vỹ bị thương.
"Thanh Ngọc Lưu Kim Thuật!"
Tiêu Bất Ngữ quát lớn rồi xòe tay vỗ ầm xuống đất. Mặt đất mau chóng nứt ra, một tảng đá với thể tích một mét khối từ mặt đất dựng đứng lên.
Mặt ngoài tảng đá không ngừng vỡ vụn phát ra những tiếng rắc rắc, nó biến thành từng hòn đá nhỏ một, cuối cùng mang dáng hình một người đá.
Người đá đó cao ba mét, tay và cánh tay đều được tạo ra từ những viên đá nhỏ và cứng, trông rất hùng tráng.
"Thanh Ngọc Lưu Kim Thuật!"
Tiêu Khánh Dư sững người khi thấy chiêu thức Tiêu Bất Ngữ thi triển là Thanh Ngọc Lưu Kim Thuật.
Cùng lúc đó, Tiêu Doãn Nhi ở khán đài cũng hơi nhíu mày.
"Thanh Ngọc Lưu Kim Thuật cơ à, Tiêu Bất Ngữ này đúng là hiểm độc!"
Thanh Ngọc Lưu Kim Thuật là võ kỹ bất truyền của nhà họ Tiêu, muốn luyện được khó như lên trời, thế mà hôm nay Tiêu Bất Ngữ lại thi triển nó. Điều này làm cho hai tỷ đệ vừa kinh ngạc vừa hiểu ra tại sao cha mẹ mình từng sống thật khó khăn, e dè trong gia tộc.
Trong nhà họ Tiêu, gia đình Tiêu Chiến Thiên chỉ có một đứa con trai và một đứa con gái nhưng thế hệ chú bác thì cực kỳ đông con. Nhánh nào nhánh nấy cạnh tranh chức vị trưởng tộc rất khốc liệt. Tiêu Khánh Dư mà không được chữa bệnh thì nội bộ nhà họ Tiêu đã là rồng tranh hổ đấu rồi.
Nhưng dù Tiêu Khánh Dư đã khỏe mạnh, tình hình tranh đấu trong nội bộ nhà họ Tiêu vẫn rất căng thẳng.
Vì trước mắt Tiêu Khánh Dư vẫn chưa đủ mạnh để cáng đáng chức trưởng tộc.
Có vẻ hôm nay Tiêu Bất Ngữ muốn thể hiện năng lực xuất chúng của mình. Thanh Ngọc Lưu Kim Thuật có uy lực rất lớn, giả như Mục Vỹ có thể chống đỡ được thì e là trận sau cũng khó lòng tiếp tục tham gia.