-
Chương 306-310
Chương 306: Thanh Ngọc Điện Trảm
Mục Vỹ quyết tâm dốc sức vào trận chiến này đến cùng.
Đương nhiên Lí Trạch Lâm cũng không đời nào nhận thua.
Trong khối cao cấp, gã chỉ thấy mỗi mình Ngạn Vân Ngọc là xứng làm đối thủ của mình, đến lúc này thì Mục Vỹ cũng đáng để đánh một trận lắm.
Đây mới là trận so tài giữa các cao thủ thực thụ. Hai bên đều có ý chí chiến đấu quyết liệt muốn đánh bại đối thủ.
"Ngươi rất mạnh!"
Lí Trạch Lâm nghiêm túc bảo: "Dù ta lấy hết sức ra đánh thì e là cũng không phải đối thủ của ngươi, nhưng đây là cuộc chiến của khối cao cấp, ta phải có trách nhiệm với học trò của mình".
"Cảm ơn, ngươi cũng rất mạnh. Ta cũng sẽ dốc hết sức".
Tuy Mục Vỹ mỉm cười nhưng không hề tỏ ra nhẹ nhàng thoải mái.
"Trận này sẽ gian nan lắm đây!", Mục Phong Hành ở khán đài thở ra một hơi rồi bình tĩnh nói.
Cậu ta đã năm lần bảy lượt thử vận chuyển chân nguyên nhưng lần nào cũng bị cơn đau dữ dội từ huyệt Khí Hải kéo về hiện thực.
"Đúng vậy. Lí Trạch Lâm là một trong những giáo viên đáng gờm nhất mà ta từng thấy trong Lôi Phong Viện. Có lẽ hắn là người đáng sợ nhất sau chủ nhiệm lớp đặc biệt Y Chiêm Long và Ngạn Vân Ngọc rồi".
Lâm Hiền Ngọc nặng nề lên tiếng: "Chưa kể, đây mới chỉ là suy đoán dựa trên năng lực hắn thể hiện ra, còn cấp độ thật sự thì..."
"Cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy, đã mở huyệt Thần Khuyết!"
Đột nhiên bên cạnh có một giọng nói vang lên.
"Lão Cam!"
"Lão Cam!"
Các học trò không ngờ lão Cam đột ngột xuất hiện, lập tức kính cẩn chào lớn.
Cam Kinh Vũ là sư phụ của hai vị đại sư Mạt Khánh Thiên và Mạt Vấn, dù nay đã lớn tuổi nhưng mọi người vẫn rất kính trọng vốn kiến thức về luyện đan của ông ấy.
"Tầng thứ bảy của cảnh giới Linh Huyệt rồi à?", Lâm Hiền Ngọc lẩm bẩm: "Như vậy thì, Mục Vỹ đang ở tầng thứ năm và đã mở huyệt Quan Nguyên, đả thông được huyệt Khí Hải nữa là lên tầng thứ sáu với hai huyệt khiếu lớn là huyệt Mệnh Môn và huyệt Thận Du. Chênh lệch tận bốn tầng cảnh giới nhỏ..."
Lâm Hiền Ngọc cũng hơi phân vân.
Trước đây gã tưởng Lí Trạch Lâm nhiều khả năng chỉ là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ sáu, đã mở huyệt Mệnh Môn hoặc huyệt Thận Du mà thôi. Ai mà ngờ được Lí Trạch Lâm đã khai thông huyệt Thần Khuyết ở tầng thứ bảy chứ.
"Sao thế? Không tin cậu ấy hả?", lão Cam thấy Lâm Hiền Ngọc khá lo lắng bèn cười hỏi.
"Không phải vậy, do sau Lí Trạch Lâm còn có Ngạn Vân Ngọc mạnh hơn nữa. Ta chưa từng nhìn thấu được gã..."
"Đừng lo, đến nay vẫn chưa có ai ước lượng được tiềm lực của cậu nhóc kia đâu. Rồi sẽ biết kết quả thôi", lão Cam cười thoải mái.
Tầng thứ bảy đả thông huyệt Thần Khuyết!
Đó là cao thủ tầng bảy đấy!
Đế quốc Nam Vân rất hiếm võ giả có cảnh giới Thông Thần, chỉ có số ít trưởng tộc của các gia tộc danh giá thậm chí cao thủ cao niên được gia tộc giấu kín mới đến được cảnh giới bậc này.
Thông thường, hầu như trưởng lão của các gia tộc đều nằm ở ba cảnh giới, đó là tầng tám với huyệt Phong Trì, tầng chín với huyệt Tam Dương Giao và tầng mười với huyệt Dũng Tuyền.
Ngoài ra còn có bang chủ và các chủ của một số thế lực lớn thứ hai.
Kế tiếp là cao thủ có cảnh giới tầng thứ bảy đã mở huyệt Thần Khuyết.
Người ở cấp độ này xứng đáng được gọi là bậc cao thủ.
Trông thì có vẻ như học viện Thất Hiền sở hữu rất nhiều người như thế này, nhưng phải hiểu rằng học viện Thất Hiền là nơi hội tụ tinh anh khắp nơi trên đế quốc Nam Vân.
Nếu không phải vậy thì năm gia tộc lớn đã chẳng cầm trịch năm viện trong đó vào tay mình làm gì!
Chỉ một phần rất nhỏ cư dân đế quốc Nam Vân là võ giả đã tu luyện đến cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy và mở huyệt Thần Khuyết.
Lúc này, cuộc so tài trên lôi đài đã bắt đầu.
Lí Trạch Lâm mặc một bộ y sam bình thường, mái tóc dài được buộc dưới chiếc khăn đội trên đầu, sau lưng giắt thanh trường kiếm được bọc trong vải bố rách nát.
Người như vậy nếu lẫn vào trong đám đông thì thật sự chẳng khác gì một kiếm khách rày đây mai đó, không có gì nổi bật.
Mục Vỹ thì mặc võ phục màu xanh đơn giản, mái tóc dài được buộc sau gáy, mấy sợi tóc con trên trán đung đưa theo gió.
Hình ảnh của hai người cực kỳ đối lập nhau.
"Ngươi không dùng kiếm sao?", thấy Lí Trạch Lâm không định động vào kiếm, Mục Vỹ mỉm cười hỏi.
"Tạm thời... không cần!"
"Tốt thôi!"
Mục Vỹ rất có thiện cảm với những người như Lí Trạch Lâm. Không ra vẻ, không giả tạo, bản thân thế nào thì thế đấy!
Xẹt xẹt...
Ngay sau đó, một tia chớp chậm rãi ngưng tụ nơi đầu ngón tay của hắn.
Những người trong sân luyện võ đồng loạt lùi một bước khi thấy tia chớp ấy.
Vừa qua chính chiêu này của Mục Vỹ đã oanh tạc cả lôi đài tanh bành, “dư âm ba ngày chưa hết”.
"Vốn chiêu này của ta không có tên đâu, nhưng khi thấy ngươi thì ta chợt nghĩ ra một cái tên, Thanh Ngọc Điện Trảm!"
"Có vẻ ngươi nghĩ ta có thể đỡ được nó nhỉ".
"Ha ha... Ngươi không đỡ được mới là lạ đấy!"
Trong lúc bông đùa, bóng dáng Mục Vỹ đã lao vụt đi như mũi tên rời cung. Tia chớp nhỏ bé trong tay hắn đâm thủng không khí, rẹt rẹt bắn vào Lí Trạch Lâm.
"Thanh Ngọc Điện Trảm, nổ!"
Mục Vỹ quát lên rồi chợt rút lui như một phát đạn pháo. Tia chớp thì tiếp tục áp sát Lí Trạch Lâm.
Lí Trạch Lâm nhìn Thanh Ngọc Điện Trảm sắp sửa chém mình, gã biết rõ nó kinh khủng đến nhường nào.
Nhưng gã vẫn đứng yên, không hề định rút lui!
Gã không muốn né tránh.
"Thánh Dụ Tâm Thuẫn!"
Ầm...
Một tiếng quát vang khắp sân luyện võ, sau đó là tiếng nổ động trời.
Đùng đoàng, đùng đoàng không ngừng, cả lôi đài ngập chìm trong cát bụi, không thể thấy rõ người bên trong.
Thậm chí phía góc lôi đài còn xuất hiện vài vết nứt.
Dư âm vụ nổ nhỏ dần. Những người đứng xem đã chuẩn bị tinh thần để chiêm ngưỡng uy lực khổng lồ này lần thứ hai, họ nhìn chằm chằm vào lôi đài.
Lí Trạch Lâm có đỡ được không?
Chương 307: Không ngờ hắn cũng là kiếm khách
Soạt...
Tầm nhìn từ từ rõ hơn, mọi người bật thốt khi nhìn thấy khung cảnh trên lôi đài.
Lí Trạch Lâm vừa thả hai tay xuống, trước người gã chẳng có gì, bản thân gã thì chỉ rối tóc một chút, không hề bị vụ nổ ảnh hưởng.
"Biết ngay mà!"
Thấy Lí Trạch Lâm lành lặn không bị thương gì, Mục Vỹ thở dài.
Thế mới thú vị chứ, có đối thủ kiểu này mới hăng say chiến đấu được!
"Hay lắm! Sau chiêu này còn chiêu khác nữa, không biết ngươi có đỡ được không!"
Mục Vỹ cười giảo hoạt.
Vừa nói, giữa hai tay hắn vừa xuất hiện hai tia chớp phát ra những tiếng tí tách vang đội.
Mục Vỹ từ từ khép hai tay vào nhau làm hai tia chớp nhập làm một.
Nó ngày một mạnh hơn, ngày một dài hơn. Cuối cùng, độ dài của tia chớp từ một ngón tay thành hai ngón... sau đó là ba ngón, bốn ngón.
Đến khi dài ra nửa mét mới dừng lại.
"Chiêu này... gọi là Thanh Ngọc Điện Trảm phiên bản cải tiến đi!"
Mục Vỹ thở ra rồi nhìn luồng sấm sét giữa hai tay, hắn bật cười xấu xa, sau đó ném thẳng ra ngoài.
Lần này, Lí Trạch Lâm vừa thấy tia sét kia đã biến sắc, vội vàng bước một bước ra sau.
Cùng lúc đó, gã với tay ra trường kiếm sau lưng.
Keng...
Âm thanh kiếm rời vỏ vang lên.
Lí Trạch Lâm dùng hai tay cầm kiếm chém một nhát vào luồng sấm sét kia.
Mọi người thấy có hai luồng kiếm khí như cánh hoa xuất hiện sau nhát kiếm đó rồi chuyển động trước người Lí Trạch Lâm.
Uỳnh...
Tiếng sấm thình lình vang lên, tia chớp vòng qua Lí Trạch Lâm, tiến thẳng ra sau gã rồi nổ tung.
Tiếng nổ vang vọng bên tai không dứt, sắc mặt của đám đông khi nhìn hai người trên lôi đài lúc này cũng đã thay đổi.
Quái vật!
Hai tên quái vật y chang nhau!
"Ha ha... Quả nhiên ngươi không làm ta thất vọng".
"Ngươi cũng vậy!"
Lí Trạch Lâm đáp: "Nhưng ngươi đã ép ta lấy kiếm ra. Ngươi thua chắc rồi".
"Vậy hả? Thế thì ta càng mong chờ hơn!", Mục Vỹ khẽ nhoẻn môi cười.
So tài về kiếm thuật?
Từ khi sống lại đến nay, hắn chưa từng gặp được người nào làm hắn muốn rút kiếm ra. Nhưng hôm nay đã có một Lí Trạch Lâm đáng để hắn làm vậy.
"Mặc Dương, cho thầy mượn kiếm Thanh Giao dùng một lát".
"Vâng!"
Mặc Dương nghe vậy thì mừng rỡ, nhanh chóng ném kiếm Thanh Giao đến.
Kiếm Thanh Giao là huyền khí trung phẩm bao gồm các đặc điểm của kiếm Thanh Khuyết do Mục Vỹ tự luyện ra. Kiếm Thanh Khuyết được chế tạo theo phương pháp được truyền lại trong Tru Tiên Đồ, kiếm Thanh Giao thì được Mục Vỹ dùng kĩ thuật luyện khí trau dồi qua mấy nghìn năm của chính bản thân mình mà luyện ra, đương nhiên không hề kém cạnh.
Nhưng những người dưới lôi đài lại rất đỗi kinh ngạc vì cảnh tượng này.
Mục Vỹ biết dùng kiếm!
Từ khi Mục Vỹ đến đế quốc Nam Vân rồi đến học viện Thất Hiền, không biết bao nhiêu người đã tìm tòi những thông tin liên quan đến hắn.
Nhưng không một ai biết Mục Vỹ biết dùng kiếm.
Vì họ toàn thấy hắn tay không đánh với người khác.
Là kiếm thuật của Mục Vỹ cao siêu đến độ không ai có thể bắt hắn dùng kiếm, hay Mục Vỹ chỉ làm màu, thấy Lí Trạch Lâm rút kiếm cũng muốn thể hiện nên mới lấy kiếm ra đánh?
Dù là khả năng nào, việc trường kiếm ra khỏi vỏ vẫn làm ý chiến chiến đấu trong mắt Lí Trạch Lâm trở nên rõ hơn.
"Ta mà dùng kiếm thì ngươi chỉ có đường thua!", gã hờ hững nói.
"Trùng hợp thật, ta cũng vậy!"
Hai người không hẹn mà cùng mỉm cười.
Choang...
Nhưng câu nói chưa kịp vọng ra thì hai bóng người đã chạm trán với nhau một cách dữ dội, hai thanh kiếm chéo nhau trước mặt hai người, bốn mắt nhìn nhau.
Nhanh quá!
Tốc độ vung kiếm của hai người nhanh như chớp vậy.
Dương Kiệt nổi tiếng với khoái kiếm kia mà so với họ thì chẳng khác gì thứ cặn bã, bết bát. Khoái kiếm như thế thì nên đặt lại là kiếm rề rà còn hơn.
Có khi Dương Kiệt còn chưa kịp rút kiếm đã bị hai người giết luôn rồi.
Giờ phút này, Lí Trạch Lâm cũng thầm sửng sốt.
Trước giờ gã chưa từng để lộ ra kiếm thuật của mình trong học viện, nhưng gã là người rõ đường kiếm của mình nhanh đến thế nào nhất.
Lí Trạch Lâm có thể dõng dạc tuyên bố rằng không một thiên tài kiếm thuật nào trong học viện Thất Hiền có thể so bì với mình.
Nhưng hôm nay, người đó đã xuất hiện.
Đó là Mục Vỹ!
"Kiếm của ngươi rất nhanh!"
"Thường thôi, ta không chỉ nhanh mà còn có..."
Kiếm ý!
Giữa những âm thanh vang dội, khí thế Mục Vỹ biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Kiếm của hắn đầy khí thế sát phạt nhưsống dậy.
"Kiếm ý, kiếm ý chắc rồi!"
"Trời! Mục Vỹ... Mục Vỹ... Không ngờ hắn cũng là kiếm khách, lại còn là kiếm khách đã lĩnh ngộ kiếm ý".
"Hay ta điên nên gặp ảo giác?"
Cảnh tượng này làm cho toàn bộ sân luyện võ dậy sóng. Họ đều chắc chắn với suy nghĩ của mình, nhìn đăm đăm Mục Vỹ trên lôi đài như nhìn một tên yêu nghiệt.
Ngay lúc đó, một người xuất hiện trên ngọn tháp cao bên ngoài sân luyện võ của Lôi Phong Viện.
Người đó mặc trường sam màu đen, mái tóc dài như thác nước một màu mực, khuôn mặt xanh xao như nến sáp.
Đó là Trương Tử Hào, một trong mười trưởng lão của học viện Thất Hiền!
Chương 308: Kiếm thế ảo
Trương Tử Hào luyện kiếm từ năm 7 tuổi.
16 tuổi nhập môn kiếm ý.
22 tuổi kiếm ý đại thành.
34 tuổi kiếm ý đỉnh phong.
Ông ta từng là một truyền kỳ của đế quốc Nam Vân.
Nhiều người đều đoán hiện tại Trương Tử Hào đã lĩnh ngộ được kiếm thế.
Với sức mạnh to lớn do kiếm ý đỉnh phong mang lại, dù Trương Tử Hào đơn thương độc mã nhưng được tôn sùng là một trong mười trưởng lão của học viện Thất Hiền với địa vị sánh ngang Mạt Khánh Thiên.
"Không nhầm được, là chỗ này!"
Trương Tử Hào đứng trên tháp nhìn xuống dưới.
"Khí thế vừa rồi không thể nhầm được, là... kiếm thế!", Trương Tử Hào lẩm bẩm: "Không, mới được vài phần tương tự thôi chưa thực sự đến, là kiếm thế ảo rồi!"
Nhịp thở của Trương Tử Hào trở nên dồn dập, ông ta nhìn xuống dưới tìm kiếm.
Khi Mục Vỹ rơi vào đường nhìn, đôi mắt ông ta rực sáng như ưng thấy mồi.
"Là cậu ta!"
Nhắm Mục Vỹ làm mục tiêu, Trương Tử Hào thu khí thế rồi đứng trên tháp quan sát cuộc thi đấu đặc biệt này.
"Thú vị thật, thú vị thật! Một cậu thanh niên tầm 20 tuổi, trẻ hơn cả một số đệ tử trên long bảng mà đã có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm, mở huyệt Quan Nguyệt và nắm giữ kiếm thế ảo. Hơn cả tài năng thiên bẩm!"
Trương Tử Hào nhận xét về Mục Vỹ.
Lúc này, mọi sự chú ý của Mục Vỹ đều tập trung vào cuộc chiến với Lí Trạch Lâm nên không thể để ý đến bên ngoài.
Kiếm ý vừa xuất hiện, khí thế toàn thân Mục Vỹ thay đổi hoàn toàn.
Nếu nói rằng Mục Vỹ ban nãy là một thanh kiếm bị bụi trần che phủ chưa rời vỏ, thì giờ đây hắn đã tỏa sáng.
Bản thân Mục Vỹ cũng thấy có lẽ do mình hay giấu tài mới làm cho nhiều người tưởng hắn là trái hồng mềm muốn nắn sao thì nắn.
Nhân dịp này, hắn phải chứng minh cho họ biết thứ duy nhất đánh giá được thực lực không phải chỉ mỗi mình cảnh giới.
"Kiếm ý! Không ngờ ngươi cũng lĩnh ngộ được kiếm ý, ta thiển cận thật", Lí Trạch Lâm cười gượng rồi nói: "Chẳng qua có là kiếm ý thì kiếm của ta cũng muốn sống mái với ngươi một phen".
"Đường kiếm của ngươi rất nhanh, phải công nhận là nếu ta không có kiếm ý sẽ không đỡ được rồi. Hôm nay hãy cho ta thấy kiếm ý mạnh hơn hay khoái kiếm chân chính mạnh hơn đi".
Thật ra, Mục Vỹ biết kiếm thế ảo mình đang nắm giữ là một lợi thế rất lớn.
Và hơn hết, sự lợi hại của kiếm thế ảo hoàn toàn đủ để bù đắp khoảng cách bốn tầng cảnh giới nhỏ giữa hắn với Lí Trạch Lâm.
Hắn cũng không dám chắc mình có thể dễ dàng đánh bại được một đối thủ vừa có cảnh giới vững chắc vừa nắm giữ khoái kiếm như gã!
"Hợp ý ta lắm, vậy ta cũng không giấu nữa!", Lí Trạch Lâm cười sảng khoái rồi xoay tròn trường kiếm đang cầm với tốc độ càng lúc càng nhanh.
"Kiếm quyết ta tu luyện có tên là Truy Phong Đoạt Mệnh. Đuổi gió, đoạt mạng, một khi thi triển đôi lúc ta cũng không khống chế được. Thầy Mục cẩn thận nhé!"
"Vẫn luôn cẩn thận đây!"
Mục Vỹ cười ha ha rồi tiến lên một bước.
Cuộc chiến giữa hai cao thủ chính thức bắt đầu.
Đuổi gió, đoạt mạng, kiếm của Lí Trạch Lâm đơn giản và tự nhiên, dài ba thước, mũi kiếm thẳng tắp. Khi gã vung kiếm, những luồng kiếm khí màu xanh len lỏi ra khắp lôi đài.
Mục Vỹ thì chỉ cầm kiếm Thanh Giao quan sát Lí Trạch Lâm, chưa định xuất thủ.
Trong tích tắc, Lí Trạch Lâm cử động.
Kiếm đi nhanh, người còn nhanh hơn!
Sau nhát kiếm, cả lôi đài gió nổi mây vần, cuồng phong trỗi dậy, tiếng gió rít gào kết hợp với âm thanh của kiếm dấy lên một trận kiếm phong.
Kiếm phong gào thét tấn công Mục Vỹ.
Luồng kiếm phong này không thể tránh được.
Vậy thì chiến thôi!
Kiếm Thanh Giao bay lên, Mục Vỹ không né tránh mà tiến thẳng vào trong cơn gió lốc đến trung tâm của nó.
Leng keng, leng keng...
Kiếm kêu lanh lảnh giữa những tiếng gió rít gào. Trong luồng kiếm phong xuất hiện vài ảo ảnh của Mục Vỹ, tốc độ của hắn ngày một nhanh hơn.
Thấy vậy, mắt Lí Trạch Lâm sáng bừng.
Gã thấp thoáng nhận ra kiếm ý của Mục Vỹ hoàn toàn khác biệt so với của Mặc Dương.
Chính xác hơn, kiếm ý của Mục Vỹ uyên thâm hơn, khí thế ẩn chứa bên trong là khí thế hùng hậu của đất trời.
Đương nhiên kiếm ý của Mục Vỹ khác với kiếm ý của Mặc Dương rồi.
Mặc Dương là kiếm ý đỉnh phong, còn Mục Vỹ đã đến kiếm thế ảo.
Kiếm ý là võ giả lĩnh ngộ kiếm và tự mình điều khiển kiếm, trong khi kiếm thế là sự thông thấu đối với kiếm của võ giả và họ khống chế kiếm nhờ vào thế của đất trời.
Trước một không gian rộng lớn như thế, con người chỉ là một sinh vật nhỏ bé mà thôi.
Kiếm thế ảo và kiếm ý chênh lệch nhau gấp trăm lần cũng là chuyện thường tình.
Thế mà Lí Trạch Lâm vẫn có thể không ngã khi đối phó với kiếm thế ảo của Mục Vỹ, quả là không đơn giản.
Mục Vỹ xâm nhập vào trong cơn lốc, kiếm Thanh Giao sáng nhấp nháy. Cuồng phong ngày càng yếu dưới từng nhát kiếm, cuối cùng tan biến đi.
Đôi mắt Lí Trạch Lâm sáng ngời, gã biến mất trong gió lốc rồi chợt xông lại gần Mục Vỹ.
Kiếm chém vào nhau phát ra những tiếng đinh đang vang dội giữa hai người.
Những người ở khán đài đều xem đến mê mẩn.
Trận so tài này quá tuyệt vời.
Kiếm của Lí Trạch Lâm đã nhanh đến tận cùng nhưng lần nào cũng bị cản lại khi sắp chém trúng Mục Vỹ.
Dần dần, mọi người phát hiện không chỉ đường kiếm của Lí Trạch Lâm nhanh mà kiếm của Mục Vỹ còn hơn thế.
Từng đợt giao tranh đều nồng nặc khí thế sát phạt, chiêu sau kinh khủng hơn chiêu trước.
"Phong Khởi Vân Trảm!"
Mục Vỹ hét lớn, kiếm Thanh Giao trong tay hắn bay vút lên trời phát ra tiếng kêu xé gió, rít chói tai.
Đây là lần đầu tiên Mục Vỹ thi triển chiêu thức trong Vô Tâm Kiếm Phổ.
Gió rào rạt cuồn cuộn tụ tập trên đỉnh đầu Mục Vỹ. Ảo ảnh khổng lồ của thanh kiếm xuất hiện rồi hóa thành gió, đi đến đâu oanh tạc đến đấy.
Chương 309: Chỉ còn ngươi cản được hắn
"Truy Phong Đoạt Mệnh!"
Lí Trạch Lâm thấy chiêu thức đó cũng không dám chủ quan, chém trường kiếm mộc mạc ra.
Ầm...
Hai bên va uỳnh vào nhau, kiếm khí hừng hực vây quanh.
Keng keng keng...
Lí Trạch Lâm lùi ba bước, Mục Vỹ cũng lùi ba bước.
Trận giao phong cho thấy kẻ tám lạng người nửa cân.
Kết quả này làm cho mọi người đều kinh ngạc.
Có vài người lần đầu thấy có kẻ đối chiến với Mục Vỹ mà không bị lép vế.
Ai cũng biết từ trận đấu đầu tiên đến giờ, Mục Vỹ luôn có thể áp đảo đối thủ.
Cũng như vậy, có những người nay mới nhận ra lần đầu tiên có người đánh ngang cơ với Lí Trạch Lâm.
Cả hai người này đều không đơn giản chút nào.
"Ha ha, hay, đã thật! Đón thêm một kiếm của ta đi!"
Mục Vỹ cười vui vẻ, tốc độ vung kiếm Thanh Giao nhanh hơn.
"Phá Vân Trùng Thiên!"
Thức thứ hai của Vô Tâm Kiếm Phổ, tất thảy bóng mây đều tản đi khi bị kiếm Thanh Giao đâm phá.
Trong những trận đấu trước, Mục Vỹ luôn thi triển chiêu thức trong các võ kỹ Mị Ảnh Thần Tông Môn, Vô Thượng Minh Thân và Vương Bá Kim Thân.
Đây là những võ kỹ hắn sưu tập được từ tiểu thế giới Tam Thiên đến đại thế giới Vạn Thiên. Môn võ kỹ nào cũng vô cùng huyền diệu.
Hai võ kỹ hắn tu luyện nhiều nhất là Thiên Lôi Thần Thể Quyết và Vô Tâm Kiếm Phổ.
Theo Mục Vỹ, vì chúng có mặt tại không gian thần bí trong Tru Tiên Đồ nên có lẽ là võ kỹ đến từ Thần Vực.
Uy lực có lớn không? Quá lớn đấy chứ!
Vậy nên Mục Vỹ mới dành cả mấy tháng trời để lĩnh ngộ Vô Tâm Kiếm Phổ.
Lí Trạch Lâm đỡ được thức thứ nhất là đủ để Mục Vỹ xem trọng gã rồi.
Hắn biết ngay người này rất mạnh mà!
Nhưng thức thứ hai là giải quyết xong thôi!
Với chiêu thức Phá Vân Trùng Thiên, kiếm Thanh Giao như một con rồng xông đến cuối tầng trời, cùng ảo ảnh cự kiếm từ trên trời giáng xuống Lí Trạch Lâm chỉ trong chớp mắt.
"Phá Mệnh Nhi Lập!"
Lí Trạch Lâm quát lớn rồi cầm kiếm tấn công.
Cuồng phong nổi lên, hai người trên lôi đài hoàn toàn bị ánh kiếm che lấp. Trời đổi sắc, tiếng gió thổi mỗi lúc một dữ dội hơn.
Ầm...
Một tiếng nổ vang lên, tất thảy đều biến mất.
Chỉ còn hai người đứng trên lôi đài.
Mục Vỹ và Lí Trạch Lâm đều chĩa kiếm vào đối phương.
Tuy nhiên, kiếm của Mục Vỹ chạm vào cổ Lí Trạch Lâm, trong khi kiếm của Lí Trạch Lâm thì còn cách Mục Vỹ nửa cánh tay.
Ai thắng ai thua đã rõ!
"Ta thua rồi!" Lí Trạch Lâm hạ kiếm xuống, thản nhiên cười.
"Trận đấu này vốn không công bằng, ngay từ đầu ngươi đã thua rồi".
Mục Vỹ khẽ mỉm cười, bình thản đáp.
Câu nói này cực kỳ ngạo mạn, nhưng Lí Trạch Lâm hiểu Mục Vỹ không làm cao mà chỉ nói sự thật.
"Lí Trạch Lâm thua hả?"
"Má ơi, không ngờ đến cả Lí Trạch Lâm cũng không phải đối thủ của Mục Vỹ. Chúng ta xem thường Mục Vỹ quá".
"Xem ra trong khối cao cấp chỉ có Ngạn Vân Ngọc là đối chọi được với Mục Vỹ!"
Những người xung quanh thấy Lí Trạch Lâm thua thì ngạc nhiên quá đỗi. Mục Vỹ là thế này sao? Thực lực của hắn còn hơn năng lực dạy dỗ lớp chín cao cấp của hắn nữa.
"Mục Vỹ lớp chín cao cấp thắng. Tiếp theo, lớp chín cao cấp khiêu chiến lớp một cao cấp".
Lời tuyên bố của trọng tài nói lên cuộc đấu này đã đến hồi kết. Cuối cùng cũng đến trận lớp chín cao cấp khiêu chiến lớp một.
Nhưng nhìn tình hình lớp chín hiện giờ có lẽ không thể phát huy được dù chỉ một nửa sức chiến đấu thực sự của họ, họ sẽ làm thế nào để chiến thắng lớp một cao cấp đây?
Có người cho rằng lớp chín cao cấp đi được đến bước này đã là điều không tưởng rồi.
Đây là trận so tài cuối cùng, cũng là trận gay cấn nhất!
"Ngạn Vân Ngọc, Mục Vỹ thách đến đầu ngươi rồi kìa!", Tiêu Bất Ngữ thấy Lí Trạch Lâm thua lạnh lùng nói: "Giờ chỉ còn ngươi cản chân được hắn thôi".
"Khỏi lo!"
Ngạn Vân Ngọc liếm môi rồi cười đáp: "Đấu với ta, hắn thua chắc rồi".
Dứt lời, gã xoay lại nhìn bảy người đằng sau.
"Trần Vũ Hiên, Lục Vân, Liễu Hân Nhiễm, Khâu Vũ, La Minh, Tử Hân Nhiên, Bạch Tiểu La. Các trò là bảy người mạnh nhất lớp một cao cấp ta, biết trận thi đấu này sẽ đem đến điều gì chứ?"
"Vâng! Thầy đừng lo, lớp chín cao cấp chỉ là một đám ô hợp thôi ạ, đánh bại dễ như ăn cháo!"
"Tốt lắm!"
Ngạn Vân Ngọc cười khẩy: "4-0 cho ta, không được có kết quả nào khác! Không nhầm thì lần này lớp chín sẽ cử Mặc Dương ra thi đấu trước, qua trận hai thằng nhãi đó sẽ tham gia tiếp nên Bạch Tiểu La trận đầu đi. Thầy tin trò!"
"Vâng!"
Bạch Tiểu La là một kẻ gầy như cây sậy, mắt láo liên trông cực kỳ bỉ ổi.
Lớp một cao cấp luôn đứng đầu một cách vẻ vang không chỉ nhờ thực lực mạnh mẽ của Ngạn Vân Ngọc mà còn nhờ Thất Đại Chiến Lang dưới trướng gã.
Thất Đại Chiến Lang chỉ bảy người mạnh nhất lớp một cao cấp.
Thực lực của bảy người này yếu nhất cũng là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm đã mở huyệt Khí Hải, mạnh nhất là đã khai thông huyệt Thận Du - giai đoạn sau của cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ sáu.
Cuộc chiến giữa hai lớp mạnh nhất đã đến!
Chương 310: Kế sách đê hèn
“Trận thứ nhất, Bạch Tiểu La của lớp một cao cấp xin thỉnh giáo!”
Bạch Tiểu La?
Nghe thấy cái tên này, mọi người dưới khán đài đều ngẩn ra.
Bạch Tiểu La là một trong Thất Đại Chiến Lang của lớp một cao cấp, nhưng y là người yếu nhất có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm hậu kỳ và khai thông huyệt Khí Hải.
Lẽ ra Trần Vũ Hiên - Lang Vương phải lên trận đầu tiên chứ nhỉ?
“Ngạn Vân Ngọc này đúng là gian xảo!”, sau khi giao đấu xong, Lí Trạch Lâm không về lớp của mình ngay, mà đi đến cạnh Mục Vỹ.
“Hả?”
“Trong Thất Đại Chiến Lang của lớp một cao cấp thì Trần Vũ Hiên xếp thứ nhất, còn Bạch Tiểu La xếp thứ bảy. Bây giờ, lớp của ngươi chỉ còn bốn người lên thi đấu, hắn để Bạch Tiểu La lên tỉ thí đầu tiên để làm hao sức của Mặc Dương, cuối cùng mới để Trần Vũ Hiên lên. Như vậy lớp hắn chỉ thua một trận, nhưng sau đó sẽ thắng cuộc thi một cách rực rỡ”.
“Ách… Lớp chín của ta khủng khiếp thế ư?”
Mục Vỹ ngẩn ra.
Ngạn Vân Ngọc này đúng là cẩn thận quá mức, đến cách như vậy mà cũng nghĩ ra.
“Thế thì ta cũng đành chịu thôi. Chắc chắn Mặc Dương không thể chỉ đấu một trận nên trận đầu này, nó vẫn phải lên!”
Mục Vỹ cười khổ một tiếng rồi im bặt.
Hắn chỉ dạy bảo cho bốn học trò của mình, còn quyền lựa chọn vào lúc này hoàn toàn thuộc về bọn họ.
“Trận thứ nhất để ta!”
Mặc Dương không nhì nhằng mà lập tức đi lên lôi đài ngay.
Trận này dường như lớp chín không còn sự lựa chọn nào khác.
Gã và Lâm Chấp giỏi về tấn công nên ít nhất mỗi người phải tham gia hai trận trong bảy vòng đấu. Trận đầu tiên cực kỳ quan trọng, cho nên gã buộc phải lên.
“Xin chỉ bảo!”
Bạch Tiểu La không hề lo lắng nhìn Mặc Dương, ngược lại y còn nở nụ cười trêu tức.
Ngạn Vân Ngọc ra lệnh cho y phải làm Mặc Dương hao sức, nhưng y tự thấy mình có thể đánh bại Mặc Dương, vì vậy ngoài việc khiến gã mất sức thì y sẽ đánh bại gã hoàn toàn luôn.
“Mời!”, Mặc Dương chắp tay, rồi nắm lấy kiếm Thanh Giao.
Cuộc thi đã đi đến vòng cuối, nếu thua thì không còn ý nghĩa gì hết.
Tất cả đều nằm ở kiếm chiêu của gã.
Hai người lập tức giao đấu, trên lôi đài lúc này chỉ có hai bóng người qua lại như thoi đưa.
Bạch Tiểu La có vóc dáng hơi gầy, y là võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm hậu kỳ và khai thông huyệt Khí Hải, có sở trường thân pháp tránh né, nên Mặc Dương nhất thời không thể nắm bắt được y.
“Tại sao Bạch Tiểu La này cứ trốn mà không tấn công thế nhỉ?”
Trông thấy vậy, một người ở trong đám đông chợt lên tiếng.
“Thì chơi xấu chứ sao! Hắn sẽ vần cho người mạnh nhất của lớp chín mệt lả trước, ba người còn lại chỉ cần thua một trận là lớp chín thua rồi còn gì”.
“Không phải chứ! Lớp một cao cấp mà phải dùng tới thủ đoạn này sao?”
“Sao không? Nếu không thì người đầu tiên lên thi đấu phải là Trần Vũ Hiên chứ không phải Bạch Tiểu La, ai chẳng biết Bạch Tiểu La giỏi nhất là ẩn trốn”.
Thấy Bạch Tiểu La chỉ ẩn trốn trên lôi đài, các học trò bên dưới bắt đầu mắng nhiếc.
Nhưng bây giờ, Bạch Tiểu La không hề quan tâm đến chuyện đó.
Thời cơ chưa tới, nếu tới thì y nhất định sẽ cho Mặc Dương một đòn nặng ký.
“Chạy ư?”
Thấy Bạch Tiểu La mãi không chịu giao thủ với mình, Mặc Dương đứng im tại chỗ, không đuổi theo nữa.
“Hử? Sao không đuổi nữa thế Mặc đại thiên tài? Mới thế đã mệt rồi à?”, thấy Mặc Dương dừng lại, Bạch Tiểu La cười trêu chọc.
“Mệt?”
Mặc Dương lắc đầu rồi im lặng.
Nhưng gã lại chầm chậm giơ kiếm Thanh Giao lên, kiếm ý tập trung ở mũi kiếm, sau đó nối đuôi nhau bắn ra như đám yêu tinh đang nhảy nhót.
Cuối cùng, các kiếm ý này tập trung ở một điểm rồi bay thẳng tới chỗ Bạch Tiểu La.
“Ta cứ tưởng Mặc đại thiên tài mệt rồi cơ?”, Bạch Tiểu La cười lạnh nói: “Ra là đang tích tụ chân nguyên, chuẩn bị tung sát chiêu!”
“Sát chiêu? Đúng, ta chuẩn bị lấy mạng ngươi đây!”
Lửa giận trong người Mặc Dương đã bị Bạch Tiểu La thổi bùng lên.
Lớp một cao cấp biết rõ lớp chín bọn họ chỉ còn bốn người lên thi đấu, nhưng vẫn dùng thủ đoạn xấu xa này, đúng là quá vô sỉ.
Nếu đối thủ đã bỉ ổi như vậy thì gã cũng không cần phải nương tay làm gì.
“Mạng của ta? Chỉ sợ ngươi không lấy được thôi!”
Bạch Tiểu La mỉm cười châm chọc, sau đó lập tức thi triển thân pháp né tránh khi thấy kiếm ý của Mặc Dương bay tới.
Y lùi lại mười mét rồi ngoảnh mặt cười.
Nhưng khi thấy kiếm quang vẫn bám sát theo sao, nụ cười trên mặt y cứng đờ, không thể cười cợt nổi nữa.
“Đáng chết!”
Thấy kiếm khí đó cứ bám sát theo sau mình, Bạch Tiểu La biến sắc mặt rồi tung người nhảy lên cao.
Nhưng y nhảy lên thì kiếm quang đó cũng bay lên theo!
Kiếm quang như cái đuôi ấy đeo bám y không ngừng, tốc độ thì ngày một nhanh, đường kiếm cũng ngày một dài.
Đây là kiếm thuật gì vậy?
Trông thấy vậy, Bạch Tiểu La tỏ ra ngạc nhiên.
Nhưng Mặc Dương đã không cho y cơ hội ngạc nhiên nữa.
Tốc độ bay của kiếm bất ngờ tăng nhanh gấp nhiều lần, vù một tiếng, đường kiếm ấy đã đâm vào sườn trái của Bạch Tiểu La, máu đã nhuộm đỏ chỗ áo ở bụng y.
Phụt một tiếng, Bạch Tiểu La ngã xuống đất, không đứng dậy được nữa.
Trận thứ nhất, Mặc Dương thắng!
“Trận thứ hai, Tử Hân Nhiên, trò lên đi!”
Thấy Bạch Tiểu La đã thua, Ngạn Vân Ngọc không hề động viên y, mà trực tiếp gọi người thứ hai lên trận tiếp theo luôn.
Trong Thất Lang của lớp một thì Tử Hân Nhiên có thực lực mạnh hơn Bạch Tiểu La, kỹ năng nhuyễn kiếm của cô ta xuất quỷ nhập thần.
“Để ta!”, Lâm Chấp cười nói: “Có câu ỷ nhu thắng cương, ta muốn xem Tử Hân Nhiên này có khắc chế được cương mãnh của ta không”.
Mục Vỹ quyết tâm dốc sức vào trận chiến này đến cùng.
Đương nhiên Lí Trạch Lâm cũng không đời nào nhận thua.
Trong khối cao cấp, gã chỉ thấy mỗi mình Ngạn Vân Ngọc là xứng làm đối thủ của mình, đến lúc này thì Mục Vỹ cũng đáng để đánh một trận lắm.
Đây mới là trận so tài giữa các cao thủ thực thụ. Hai bên đều có ý chí chiến đấu quyết liệt muốn đánh bại đối thủ.
"Ngươi rất mạnh!"
Lí Trạch Lâm nghiêm túc bảo: "Dù ta lấy hết sức ra đánh thì e là cũng không phải đối thủ của ngươi, nhưng đây là cuộc chiến của khối cao cấp, ta phải có trách nhiệm với học trò của mình".
"Cảm ơn, ngươi cũng rất mạnh. Ta cũng sẽ dốc hết sức".
Tuy Mục Vỹ mỉm cười nhưng không hề tỏ ra nhẹ nhàng thoải mái.
"Trận này sẽ gian nan lắm đây!", Mục Phong Hành ở khán đài thở ra một hơi rồi bình tĩnh nói.
Cậu ta đã năm lần bảy lượt thử vận chuyển chân nguyên nhưng lần nào cũng bị cơn đau dữ dội từ huyệt Khí Hải kéo về hiện thực.
"Đúng vậy. Lí Trạch Lâm là một trong những giáo viên đáng gờm nhất mà ta từng thấy trong Lôi Phong Viện. Có lẽ hắn là người đáng sợ nhất sau chủ nhiệm lớp đặc biệt Y Chiêm Long và Ngạn Vân Ngọc rồi".
Lâm Hiền Ngọc nặng nề lên tiếng: "Chưa kể, đây mới chỉ là suy đoán dựa trên năng lực hắn thể hiện ra, còn cấp độ thật sự thì..."
"Cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy, đã mở huyệt Thần Khuyết!"
Đột nhiên bên cạnh có một giọng nói vang lên.
"Lão Cam!"
"Lão Cam!"
Các học trò không ngờ lão Cam đột ngột xuất hiện, lập tức kính cẩn chào lớn.
Cam Kinh Vũ là sư phụ của hai vị đại sư Mạt Khánh Thiên và Mạt Vấn, dù nay đã lớn tuổi nhưng mọi người vẫn rất kính trọng vốn kiến thức về luyện đan của ông ấy.
"Tầng thứ bảy của cảnh giới Linh Huyệt rồi à?", Lâm Hiền Ngọc lẩm bẩm: "Như vậy thì, Mục Vỹ đang ở tầng thứ năm và đã mở huyệt Quan Nguyên, đả thông được huyệt Khí Hải nữa là lên tầng thứ sáu với hai huyệt khiếu lớn là huyệt Mệnh Môn và huyệt Thận Du. Chênh lệch tận bốn tầng cảnh giới nhỏ..."
Lâm Hiền Ngọc cũng hơi phân vân.
Trước đây gã tưởng Lí Trạch Lâm nhiều khả năng chỉ là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ sáu, đã mở huyệt Mệnh Môn hoặc huyệt Thận Du mà thôi. Ai mà ngờ được Lí Trạch Lâm đã khai thông huyệt Thần Khuyết ở tầng thứ bảy chứ.
"Sao thế? Không tin cậu ấy hả?", lão Cam thấy Lâm Hiền Ngọc khá lo lắng bèn cười hỏi.
"Không phải vậy, do sau Lí Trạch Lâm còn có Ngạn Vân Ngọc mạnh hơn nữa. Ta chưa từng nhìn thấu được gã..."
"Đừng lo, đến nay vẫn chưa có ai ước lượng được tiềm lực của cậu nhóc kia đâu. Rồi sẽ biết kết quả thôi", lão Cam cười thoải mái.
Tầng thứ bảy đả thông huyệt Thần Khuyết!
Đó là cao thủ tầng bảy đấy!
Đế quốc Nam Vân rất hiếm võ giả có cảnh giới Thông Thần, chỉ có số ít trưởng tộc của các gia tộc danh giá thậm chí cao thủ cao niên được gia tộc giấu kín mới đến được cảnh giới bậc này.
Thông thường, hầu như trưởng lão của các gia tộc đều nằm ở ba cảnh giới, đó là tầng tám với huyệt Phong Trì, tầng chín với huyệt Tam Dương Giao và tầng mười với huyệt Dũng Tuyền.
Ngoài ra còn có bang chủ và các chủ của một số thế lực lớn thứ hai.
Kế tiếp là cao thủ có cảnh giới tầng thứ bảy đã mở huyệt Thần Khuyết.
Người ở cấp độ này xứng đáng được gọi là bậc cao thủ.
Trông thì có vẻ như học viện Thất Hiền sở hữu rất nhiều người như thế này, nhưng phải hiểu rằng học viện Thất Hiền là nơi hội tụ tinh anh khắp nơi trên đế quốc Nam Vân.
Nếu không phải vậy thì năm gia tộc lớn đã chẳng cầm trịch năm viện trong đó vào tay mình làm gì!
Chỉ một phần rất nhỏ cư dân đế quốc Nam Vân là võ giả đã tu luyện đến cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ bảy và mở huyệt Thần Khuyết.
Lúc này, cuộc so tài trên lôi đài đã bắt đầu.
Lí Trạch Lâm mặc một bộ y sam bình thường, mái tóc dài được buộc dưới chiếc khăn đội trên đầu, sau lưng giắt thanh trường kiếm được bọc trong vải bố rách nát.
Người như vậy nếu lẫn vào trong đám đông thì thật sự chẳng khác gì một kiếm khách rày đây mai đó, không có gì nổi bật.
Mục Vỹ thì mặc võ phục màu xanh đơn giản, mái tóc dài được buộc sau gáy, mấy sợi tóc con trên trán đung đưa theo gió.
Hình ảnh của hai người cực kỳ đối lập nhau.
"Ngươi không dùng kiếm sao?", thấy Lí Trạch Lâm không định động vào kiếm, Mục Vỹ mỉm cười hỏi.
"Tạm thời... không cần!"
"Tốt thôi!"
Mục Vỹ rất có thiện cảm với những người như Lí Trạch Lâm. Không ra vẻ, không giả tạo, bản thân thế nào thì thế đấy!
Xẹt xẹt...
Ngay sau đó, một tia chớp chậm rãi ngưng tụ nơi đầu ngón tay của hắn.
Những người trong sân luyện võ đồng loạt lùi một bước khi thấy tia chớp ấy.
Vừa qua chính chiêu này của Mục Vỹ đã oanh tạc cả lôi đài tanh bành, “dư âm ba ngày chưa hết”.
"Vốn chiêu này của ta không có tên đâu, nhưng khi thấy ngươi thì ta chợt nghĩ ra một cái tên, Thanh Ngọc Điện Trảm!"
"Có vẻ ngươi nghĩ ta có thể đỡ được nó nhỉ".
"Ha ha... Ngươi không đỡ được mới là lạ đấy!"
Trong lúc bông đùa, bóng dáng Mục Vỹ đã lao vụt đi như mũi tên rời cung. Tia chớp nhỏ bé trong tay hắn đâm thủng không khí, rẹt rẹt bắn vào Lí Trạch Lâm.
"Thanh Ngọc Điện Trảm, nổ!"
Mục Vỹ quát lên rồi chợt rút lui như một phát đạn pháo. Tia chớp thì tiếp tục áp sát Lí Trạch Lâm.
Lí Trạch Lâm nhìn Thanh Ngọc Điện Trảm sắp sửa chém mình, gã biết rõ nó kinh khủng đến nhường nào.
Nhưng gã vẫn đứng yên, không hề định rút lui!
Gã không muốn né tránh.
"Thánh Dụ Tâm Thuẫn!"
Ầm...
Một tiếng quát vang khắp sân luyện võ, sau đó là tiếng nổ động trời.
Đùng đoàng, đùng đoàng không ngừng, cả lôi đài ngập chìm trong cát bụi, không thể thấy rõ người bên trong.
Thậm chí phía góc lôi đài còn xuất hiện vài vết nứt.
Dư âm vụ nổ nhỏ dần. Những người đứng xem đã chuẩn bị tinh thần để chiêm ngưỡng uy lực khổng lồ này lần thứ hai, họ nhìn chằm chằm vào lôi đài.
Lí Trạch Lâm có đỡ được không?
Chương 307: Không ngờ hắn cũng là kiếm khách
Soạt...
Tầm nhìn từ từ rõ hơn, mọi người bật thốt khi nhìn thấy khung cảnh trên lôi đài.
Lí Trạch Lâm vừa thả hai tay xuống, trước người gã chẳng có gì, bản thân gã thì chỉ rối tóc một chút, không hề bị vụ nổ ảnh hưởng.
"Biết ngay mà!"
Thấy Lí Trạch Lâm lành lặn không bị thương gì, Mục Vỹ thở dài.
Thế mới thú vị chứ, có đối thủ kiểu này mới hăng say chiến đấu được!
"Hay lắm! Sau chiêu này còn chiêu khác nữa, không biết ngươi có đỡ được không!"
Mục Vỹ cười giảo hoạt.
Vừa nói, giữa hai tay hắn vừa xuất hiện hai tia chớp phát ra những tiếng tí tách vang đội.
Mục Vỹ từ từ khép hai tay vào nhau làm hai tia chớp nhập làm một.
Nó ngày một mạnh hơn, ngày một dài hơn. Cuối cùng, độ dài của tia chớp từ một ngón tay thành hai ngón... sau đó là ba ngón, bốn ngón.
Đến khi dài ra nửa mét mới dừng lại.
"Chiêu này... gọi là Thanh Ngọc Điện Trảm phiên bản cải tiến đi!"
Mục Vỹ thở ra rồi nhìn luồng sấm sét giữa hai tay, hắn bật cười xấu xa, sau đó ném thẳng ra ngoài.
Lần này, Lí Trạch Lâm vừa thấy tia sét kia đã biến sắc, vội vàng bước một bước ra sau.
Cùng lúc đó, gã với tay ra trường kiếm sau lưng.
Keng...
Âm thanh kiếm rời vỏ vang lên.
Lí Trạch Lâm dùng hai tay cầm kiếm chém một nhát vào luồng sấm sét kia.
Mọi người thấy có hai luồng kiếm khí như cánh hoa xuất hiện sau nhát kiếm đó rồi chuyển động trước người Lí Trạch Lâm.
Uỳnh...
Tiếng sấm thình lình vang lên, tia chớp vòng qua Lí Trạch Lâm, tiến thẳng ra sau gã rồi nổ tung.
Tiếng nổ vang vọng bên tai không dứt, sắc mặt của đám đông khi nhìn hai người trên lôi đài lúc này cũng đã thay đổi.
Quái vật!
Hai tên quái vật y chang nhau!
"Ha ha... Quả nhiên ngươi không làm ta thất vọng".
"Ngươi cũng vậy!"
Lí Trạch Lâm đáp: "Nhưng ngươi đã ép ta lấy kiếm ra. Ngươi thua chắc rồi".
"Vậy hả? Thế thì ta càng mong chờ hơn!", Mục Vỹ khẽ nhoẻn môi cười.
So tài về kiếm thuật?
Từ khi sống lại đến nay, hắn chưa từng gặp được người nào làm hắn muốn rút kiếm ra. Nhưng hôm nay đã có một Lí Trạch Lâm đáng để hắn làm vậy.
"Mặc Dương, cho thầy mượn kiếm Thanh Giao dùng một lát".
"Vâng!"
Mặc Dương nghe vậy thì mừng rỡ, nhanh chóng ném kiếm Thanh Giao đến.
Kiếm Thanh Giao là huyền khí trung phẩm bao gồm các đặc điểm của kiếm Thanh Khuyết do Mục Vỹ tự luyện ra. Kiếm Thanh Khuyết được chế tạo theo phương pháp được truyền lại trong Tru Tiên Đồ, kiếm Thanh Giao thì được Mục Vỹ dùng kĩ thuật luyện khí trau dồi qua mấy nghìn năm của chính bản thân mình mà luyện ra, đương nhiên không hề kém cạnh.
Nhưng những người dưới lôi đài lại rất đỗi kinh ngạc vì cảnh tượng này.
Mục Vỹ biết dùng kiếm!
Từ khi Mục Vỹ đến đế quốc Nam Vân rồi đến học viện Thất Hiền, không biết bao nhiêu người đã tìm tòi những thông tin liên quan đến hắn.
Nhưng không một ai biết Mục Vỹ biết dùng kiếm.
Vì họ toàn thấy hắn tay không đánh với người khác.
Là kiếm thuật của Mục Vỹ cao siêu đến độ không ai có thể bắt hắn dùng kiếm, hay Mục Vỹ chỉ làm màu, thấy Lí Trạch Lâm rút kiếm cũng muốn thể hiện nên mới lấy kiếm ra đánh?
Dù là khả năng nào, việc trường kiếm ra khỏi vỏ vẫn làm ý chiến chiến đấu trong mắt Lí Trạch Lâm trở nên rõ hơn.
"Ta mà dùng kiếm thì ngươi chỉ có đường thua!", gã hờ hững nói.
"Trùng hợp thật, ta cũng vậy!"
Hai người không hẹn mà cùng mỉm cười.
Choang...
Nhưng câu nói chưa kịp vọng ra thì hai bóng người đã chạm trán với nhau một cách dữ dội, hai thanh kiếm chéo nhau trước mặt hai người, bốn mắt nhìn nhau.
Nhanh quá!
Tốc độ vung kiếm của hai người nhanh như chớp vậy.
Dương Kiệt nổi tiếng với khoái kiếm kia mà so với họ thì chẳng khác gì thứ cặn bã, bết bát. Khoái kiếm như thế thì nên đặt lại là kiếm rề rà còn hơn.
Có khi Dương Kiệt còn chưa kịp rút kiếm đã bị hai người giết luôn rồi.
Giờ phút này, Lí Trạch Lâm cũng thầm sửng sốt.
Trước giờ gã chưa từng để lộ ra kiếm thuật của mình trong học viện, nhưng gã là người rõ đường kiếm của mình nhanh đến thế nào nhất.
Lí Trạch Lâm có thể dõng dạc tuyên bố rằng không một thiên tài kiếm thuật nào trong học viện Thất Hiền có thể so bì với mình.
Nhưng hôm nay, người đó đã xuất hiện.
Đó là Mục Vỹ!
"Kiếm của ngươi rất nhanh!"
"Thường thôi, ta không chỉ nhanh mà còn có..."
Kiếm ý!
Giữa những âm thanh vang dội, khí thế Mục Vỹ biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Kiếm của hắn đầy khí thế sát phạt nhưsống dậy.
"Kiếm ý, kiếm ý chắc rồi!"
"Trời! Mục Vỹ... Mục Vỹ... Không ngờ hắn cũng là kiếm khách, lại còn là kiếm khách đã lĩnh ngộ kiếm ý".
"Hay ta điên nên gặp ảo giác?"
Cảnh tượng này làm cho toàn bộ sân luyện võ dậy sóng. Họ đều chắc chắn với suy nghĩ của mình, nhìn đăm đăm Mục Vỹ trên lôi đài như nhìn một tên yêu nghiệt.
Ngay lúc đó, một người xuất hiện trên ngọn tháp cao bên ngoài sân luyện võ của Lôi Phong Viện.
Người đó mặc trường sam màu đen, mái tóc dài như thác nước một màu mực, khuôn mặt xanh xao như nến sáp.
Đó là Trương Tử Hào, một trong mười trưởng lão của học viện Thất Hiền!
Chương 308: Kiếm thế ảo
Trương Tử Hào luyện kiếm từ năm 7 tuổi.
16 tuổi nhập môn kiếm ý.
22 tuổi kiếm ý đại thành.
34 tuổi kiếm ý đỉnh phong.
Ông ta từng là một truyền kỳ của đế quốc Nam Vân.
Nhiều người đều đoán hiện tại Trương Tử Hào đã lĩnh ngộ được kiếm thế.
Với sức mạnh to lớn do kiếm ý đỉnh phong mang lại, dù Trương Tử Hào đơn thương độc mã nhưng được tôn sùng là một trong mười trưởng lão của học viện Thất Hiền với địa vị sánh ngang Mạt Khánh Thiên.
"Không nhầm được, là chỗ này!"
Trương Tử Hào đứng trên tháp nhìn xuống dưới.
"Khí thế vừa rồi không thể nhầm được, là... kiếm thế!", Trương Tử Hào lẩm bẩm: "Không, mới được vài phần tương tự thôi chưa thực sự đến, là kiếm thế ảo rồi!"
Nhịp thở của Trương Tử Hào trở nên dồn dập, ông ta nhìn xuống dưới tìm kiếm.
Khi Mục Vỹ rơi vào đường nhìn, đôi mắt ông ta rực sáng như ưng thấy mồi.
"Là cậu ta!"
Nhắm Mục Vỹ làm mục tiêu, Trương Tử Hào thu khí thế rồi đứng trên tháp quan sát cuộc thi đấu đặc biệt này.
"Thú vị thật, thú vị thật! Một cậu thanh niên tầm 20 tuổi, trẻ hơn cả một số đệ tử trên long bảng mà đã có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm, mở huyệt Quan Nguyệt và nắm giữ kiếm thế ảo. Hơn cả tài năng thiên bẩm!"
Trương Tử Hào nhận xét về Mục Vỹ.
Lúc này, mọi sự chú ý của Mục Vỹ đều tập trung vào cuộc chiến với Lí Trạch Lâm nên không thể để ý đến bên ngoài.
Kiếm ý vừa xuất hiện, khí thế toàn thân Mục Vỹ thay đổi hoàn toàn.
Nếu nói rằng Mục Vỹ ban nãy là một thanh kiếm bị bụi trần che phủ chưa rời vỏ, thì giờ đây hắn đã tỏa sáng.
Bản thân Mục Vỹ cũng thấy có lẽ do mình hay giấu tài mới làm cho nhiều người tưởng hắn là trái hồng mềm muốn nắn sao thì nắn.
Nhân dịp này, hắn phải chứng minh cho họ biết thứ duy nhất đánh giá được thực lực không phải chỉ mỗi mình cảnh giới.
"Kiếm ý! Không ngờ ngươi cũng lĩnh ngộ được kiếm ý, ta thiển cận thật", Lí Trạch Lâm cười gượng rồi nói: "Chẳng qua có là kiếm ý thì kiếm của ta cũng muốn sống mái với ngươi một phen".
"Đường kiếm của ngươi rất nhanh, phải công nhận là nếu ta không có kiếm ý sẽ không đỡ được rồi. Hôm nay hãy cho ta thấy kiếm ý mạnh hơn hay khoái kiếm chân chính mạnh hơn đi".
Thật ra, Mục Vỹ biết kiếm thế ảo mình đang nắm giữ là một lợi thế rất lớn.
Và hơn hết, sự lợi hại của kiếm thế ảo hoàn toàn đủ để bù đắp khoảng cách bốn tầng cảnh giới nhỏ giữa hắn với Lí Trạch Lâm.
Hắn cũng không dám chắc mình có thể dễ dàng đánh bại được một đối thủ vừa có cảnh giới vững chắc vừa nắm giữ khoái kiếm như gã!
"Hợp ý ta lắm, vậy ta cũng không giấu nữa!", Lí Trạch Lâm cười sảng khoái rồi xoay tròn trường kiếm đang cầm với tốc độ càng lúc càng nhanh.
"Kiếm quyết ta tu luyện có tên là Truy Phong Đoạt Mệnh. Đuổi gió, đoạt mạng, một khi thi triển đôi lúc ta cũng không khống chế được. Thầy Mục cẩn thận nhé!"
"Vẫn luôn cẩn thận đây!"
Mục Vỹ cười ha ha rồi tiến lên một bước.
Cuộc chiến giữa hai cao thủ chính thức bắt đầu.
Đuổi gió, đoạt mạng, kiếm của Lí Trạch Lâm đơn giản và tự nhiên, dài ba thước, mũi kiếm thẳng tắp. Khi gã vung kiếm, những luồng kiếm khí màu xanh len lỏi ra khắp lôi đài.
Mục Vỹ thì chỉ cầm kiếm Thanh Giao quan sát Lí Trạch Lâm, chưa định xuất thủ.
Trong tích tắc, Lí Trạch Lâm cử động.
Kiếm đi nhanh, người còn nhanh hơn!
Sau nhát kiếm, cả lôi đài gió nổi mây vần, cuồng phong trỗi dậy, tiếng gió rít gào kết hợp với âm thanh của kiếm dấy lên một trận kiếm phong.
Kiếm phong gào thét tấn công Mục Vỹ.
Luồng kiếm phong này không thể tránh được.
Vậy thì chiến thôi!
Kiếm Thanh Giao bay lên, Mục Vỹ không né tránh mà tiến thẳng vào trong cơn gió lốc đến trung tâm của nó.
Leng keng, leng keng...
Kiếm kêu lanh lảnh giữa những tiếng gió rít gào. Trong luồng kiếm phong xuất hiện vài ảo ảnh của Mục Vỹ, tốc độ của hắn ngày một nhanh hơn.
Thấy vậy, mắt Lí Trạch Lâm sáng bừng.
Gã thấp thoáng nhận ra kiếm ý của Mục Vỹ hoàn toàn khác biệt so với của Mặc Dương.
Chính xác hơn, kiếm ý của Mục Vỹ uyên thâm hơn, khí thế ẩn chứa bên trong là khí thế hùng hậu của đất trời.
Đương nhiên kiếm ý của Mục Vỹ khác với kiếm ý của Mặc Dương rồi.
Mặc Dương là kiếm ý đỉnh phong, còn Mục Vỹ đã đến kiếm thế ảo.
Kiếm ý là võ giả lĩnh ngộ kiếm và tự mình điều khiển kiếm, trong khi kiếm thế là sự thông thấu đối với kiếm của võ giả và họ khống chế kiếm nhờ vào thế của đất trời.
Trước một không gian rộng lớn như thế, con người chỉ là một sinh vật nhỏ bé mà thôi.
Kiếm thế ảo và kiếm ý chênh lệch nhau gấp trăm lần cũng là chuyện thường tình.
Thế mà Lí Trạch Lâm vẫn có thể không ngã khi đối phó với kiếm thế ảo của Mục Vỹ, quả là không đơn giản.
Mục Vỹ xâm nhập vào trong cơn lốc, kiếm Thanh Giao sáng nhấp nháy. Cuồng phong ngày càng yếu dưới từng nhát kiếm, cuối cùng tan biến đi.
Đôi mắt Lí Trạch Lâm sáng ngời, gã biến mất trong gió lốc rồi chợt xông lại gần Mục Vỹ.
Kiếm chém vào nhau phát ra những tiếng đinh đang vang dội giữa hai người.
Những người ở khán đài đều xem đến mê mẩn.
Trận so tài này quá tuyệt vời.
Kiếm của Lí Trạch Lâm đã nhanh đến tận cùng nhưng lần nào cũng bị cản lại khi sắp chém trúng Mục Vỹ.
Dần dần, mọi người phát hiện không chỉ đường kiếm của Lí Trạch Lâm nhanh mà kiếm của Mục Vỹ còn hơn thế.
Từng đợt giao tranh đều nồng nặc khí thế sát phạt, chiêu sau kinh khủng hơn chiêu trước.
"Phong Khởi Vân Trảm!"
Mục Vỹ hét lớn, kiếm Thanh Giao trong tay hắn bay vút lên trời phát ra tiếng kêu xé gió, rít chói tai.
Đây là lần đầu tiên Mục Vỹ thi triển chiêu thức trong Vô Tâm Kiếm Phổ.
Gió rào rạt cuồn cuộn tụ tập trên đỉnh đầu Mục Vỹ. Ảo ảnh khổng lồ của thanh kiếm xuất hiện rồi hóa thành gió, đi đến đâu oanh tạc đến đấy.
Chương 309: Chỉ còn ngươi cản được hắn
"Truy Phong Đoạt Mệnh!"
Lí Trạch Lâm thấy chiêu thức đó cũng không dám chủ quan, chém trường kiếm mộc mạc ra.
Ầm...
Hai bên va uỳnh vào nhau, kiếm khí hừng hực vây quanh.
Keng keng keng...
Lí Trạch Lâm lùi ba bước, Mục Vỹ cũng lùi ba bước.
Trận giao phong cho thấy kẻ tám lạng người nửa cân.
Kết quả này làm cho mọi người đều kinh ngạc.
Có vài người lần đầu thấy có kẻ đối chiến với Mục Vỹ mà không bị lép vế.
Ai cũng biết từ trận đấu đầu tiên đến giờ, Mục Vỹ luôn có thể áp đảo đối thủ.
Cũng như vậy, có những người nay mới nhận ra lần đầu tiên có người đánh ngang cơ với Lí Trạch Lâm.
Cả hai người này đều không đơn giản chút nào.
"Ha ha, hay, đã thật! Đón thêm một kiếm của ta đi!"
Mục Vỹ cười vui vẻ, tốc độ vung kiếm Thanh Giao nhanh hơn.
"Phá Vân Trùng Thiên!"
Thức thứ hai của Vô Tâm Kiếm Phổ, tất thảy bóng mây đều tản đi khi bị kiếm Thanh Giao đâm phá.
Trong những trận đấu trước, Mục Vỹ luôn thi triển chiêu thức trong các võ kỹ Mị Ảnh Thần Tông Môn, Vô Thượng Minh Thân và Vương Bá Kim Thân.
Đây là những võ kỹ hắn sưu tập được từ tiểu thế giới Tam Thiên đến đại thế giới Vạn Thiên. Môn võ kỹ nào cũng vô cùng huyền diệu.
Hai võ kỹ hắn tu luyện nhiều nhất là Thiên Lôi Thần Thể Quyết và Vô Tâm Kiếm Phổ.
Theo Mục Vỹ, vì chúng có mặt tại không gian thần bí trong Tru Tiên Đồ nên có lẽ là võ kỹ đến từ Thần Vực.
Uy lực có lớn không? Quá lớn đấy chứ!
Vậy nên Mục Vỹ mới dành cả mấy tháng trời để lĩnh ngộ Vô Tâm Kiếm Phổ.
Lí Trạch Lâm đỡ được thức thứ nhất là đủ để Mục Vỹ xem trọng gã rồi.
Hắn biết ngay người này rất mạnh mà!
Nhưng thức thứ hai là giải quyết xong thôi!
Với chiêu thức Phá Vân Trùng Thiên, kiếm Thanh Giao như một con rồng xông đến cuối tầng trời, cùng ảo ảnh cự kiếm từ trên trời giáng xuống Lí Trạch Lâm chỉ trong chớp mắt.
"Phá Mệnh Nhi Lập!"
Lí Trạch Lâm quát lớn rồi cầm kiếm tấn công.
Cuồng phong nổi lên, hai người trên lôi đài hoàn toàn bị ánh kiếm che lấp. Trời đổi sắc, tiếng gió thổi mỗi lúc một dữ dội hơn.
Ầm...
Một tiếng nổ vang lên, tất thảy đều biến mất.
Chỉ còn hai người đứng trên lôi đài.
Mục Vỹ và Lí Trạch Lâm đều chĩa kiếm vào đối phương.
Tuy nhiên, kiếm của Mục Vỹ chạm vào cổ Lí Trạch Lâm, trong khi kiếm của Lí Trạch Lâm thì còn cách Mục Vỹ nửa cánh tay.
Ai thắng ai thua đã rõ!
"Ta thua rồi!" Lí Trạch Lâm hạ kiếm xuống, thản nhiên cười.
"Trận đấu này vốn không công bằng, ngay từ đầu ngươi đã thua rồi".
Mục Vỹ khẽ mỉm cười, bình thản đáp.
Câu nói này cực kỳ ngạo mạn, nhưng Lí Trạch Lâm hiểu Mục Vỹ không làm cao mà chỉ nói sự thật.
"Lí Trạch Lâm thua hả?"
"Má ơi, không ngờ đến cả Lí Trạch Lâm cũng không phải đối thủ của Mục Vỹ. Chúng ta xem thường Mục Vỹ quá".
"Xem ra trong khối cao cấp chỉ có Ngạn Vân Ngọc là đối chọi được với Mục Vỹ!"
Những người xung quanh thấy Lí Trạch Lâm thua thì ngạc nhiên quá đỗi. Mục Vỹ là thế này sao? Thực lực của hắn còn hơn năng lực dạy dỗ lớp chín cao cấp của hắn nữa.
"Mục Vỹ lớp chín cao cấp thắng. Tiếp theo, lớp chín cao cấp khiêu chiến lớp một cao cấp".
Lời tuyên bố của trọng tài nói lên cuộc đấu này đã đến hồi kết. Cuối cùng cũng đến trận lớp chín cao cấp khiêu chiến lớp một.
Nhưng nhìn tình hình lớp chín hiện giờ có lẽ không thể phát huy được dù chỉ một nửa sức chiến đấu thực sự của họ, họ sẽ làm thế nào để chiến thắng lớp một cao cấp đây?
Có người cho rằng lớp chín cao cấp đi được đến bước này đã là điều không tưởng rồi.
Đây là trận so tài cuối cùng, cũng là trận gay cấn nhất!
"Ngạn Vân Ngọc, Mục Vỹ thách đến đầu ngươi rồi kìa!", Tiêu Bất Ngữ thấy Lí Trạch Lâm thua lạnh lùng nói: "Giờ chỉ còn ngươi cản chân được hắn thôi".
"Khỏi lo!"
Ngạn Vân Ngọc liếm môi rồi cười đáp: "Đấu với ta, hắn thua chắc rồi".
Dứt lời, gã xoay lại nhìn bảy người đằng sau.
"Trần Vũ Hiên, Lục Vân, Liễu Hân Nhiễm, Khâu Vũ, La Minh, Tử Hân Nhiên, Bạch Tiểu La. Các trò là bảy người mạnh nhất lớp một cao cấp ta, biết trận thi đấu này sẽ đem đến điều gì chứ?"
"Vâng! Thầy đừng lo, lớp chín cao cấp chỉ là một đám ô hợp thôi ạ, đánh bại dễ như ăn cháo!"
"Tốt lắm!"
Ngạn Vân Ngọc cười khẩy: "4-0 cho ta, không được có kết quả nào khác! Không nhầm thì lần này lớp chín sẽ cử Mặc Dương ra thi đấu trước, qua trận hai thằng nhãi đó sẽ tham gia tiếp nên Bạch Tiểu La trận đầu đi. Thầy tin trò!"
"Vâng!"
Bạch Tiểu La là một kẻ gầy như cây sậy, mắt láo liên trông cực kỳ bỉ ổi.
Lớp một cao cấp luôn đứng đầu một cách vẻ vang không chỉ nhờ thực lực mạnh mẽ của Ngạn Vân Ngọc mà còn nhờ Thất Đại Chiến Lang dưới trướng gã.
Thất Đại Chiến Lang chỉ bảy người mạnh nhất lớp một cao cấp.
Thực lực của bảy người này yếu nhất cũng là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm đã mở huyệt Khí Hải, mạnh nhất là đã khai thông huyệt Thận Du - giai đoạn sau của cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ sáu.
Cuộc chiến giữa hai lớp mạnh nhất đã đến!
Chương 310: Kế sách đê hèn
“Trận thứ nhất, Bạch Tiểu La của lớp một cao cấp xin thỉnh giáo!”
Bạch Tiểu La?
Nghe thấy cái tên này, mọi người dưới khán đài đều ngẩn ra.
Bạch Tiểu La là một trong Thất Đại Chiến Lang của lớp một cao cấp, nhưng y là người yếu nhất có cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm hậu kỳ và khai thông huyệt Khí Hải.
Lẽ ra Trần Vũ Hiên - Lang Vương phải lên trận đầu tiên chứ nhỉ?
“Ngạn Vân Ngọc này đúng là gian xảo!”, sau khi giao đấu xong, Lí Trạch Lâm không về lớp của mình ngay, mà đi đến cạnh Mục Vỹ.
“Hả?”
“Trong Thất Đại Chiến Lang của lớp một cao cấp thì Trần Vũ Hiên xếp thứ nhất, còn Bạch Tiểu La xếp thứ bảy. Bây giờ, lớp của ngươi chỉ còn bốn người lên thi đấu, hắn để Bạch Tiểu La lên tỉ thí đầu tiên để làm hao sức của Mặc Dương, cuối cùng mới để Trần Vũ Hiên lên. Như vậy lớp hắn chỉ thua một trận, nhưng sau đó sẽ thắng cuộc thi một cách rực rỡ”.
“Ách… Lớp chín của ta khủng khiếp thế ư?”
Mục Vỹ ngẩn ra.
Ngạn Vân Ngọc này đúng là cẩn thận quá mức, đến cách như vậy mà cũng nghĩ ra.
“Thế thì ta cũng đành chịu thôi. Chắc chắn Mặc Dương không thể chỉ đấu một trận nên trận đầu này, nó vẫn phải lên!”
Mục Vỹ cười khổ một tiếng rồi im bặt.
Hắn chỉ dạy bảo cho bốn học trò của mình, còn quyền lựa chọn vào lúc này hoàn toàn thuộc về bọn họ.
“Trận thứ nhất để ta!”
Mặc Dương không nhì nhằng mà lập tức đi lên lôi đài ngay.
Trận này dường như lớp chín không còn sự lựa chọn nào khác.
Gã và Lâm Chấp giỏi về tấn công nên ít nhất mỗi người phải tham gia hai trận trong bảy vòng đấu. Trận đầu tiên cực kỳ quan trọng, cho nên gã buộc phải lên.
“Xin chỉ bảo!”
Bạch Tiểu La không hề lo lắng nhìn Mặc Dương, ngược lại y còn nở nụ cười trêu tức.
Ngạn Vân Ngọc ra lệnh cho y phải làm Mặc Dương hao sức, nhưng y tự thấy mình có thể đánh bại Mặc Dương, vì vậy ngoài việc khiến gã mất sức thì y sẽ đánh bại gã hoàn toàn luôn.
“Mời!”, Mặc Dương chắp tay, rồi nắm lấy kiếm Thanh Giao.
Cuộc thi đã đi đến vòng cuối, nếu thua thì không còn ý nghĩa gì hết.
Tất cả đều nằm ở kiếm chiêu của gã.
Hai người lập tức giao đấu, trên lôi đài lúc này chỉ có hai bóng người qua lại như thoi đưa.
Bạch Tiểu La có vóc dáng hơi gầy, y là võ giả cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm hậu kỳ và khai thông huyệt Khí Hải, có sở trường thân pháp tránh né, nên Mặc Dương nhất thời không thể nắm bắt được y.
“Tại sao Bạch Tiểu La này cứ trốn mà không tấn công thế nhỉ?”
Trông thấy vậy, một người ở trong đám đông chợt lên tiếng.
“Thì chơi xấu chứ sao! Hắn sẽ vần cho người mạnh nhất của lớp chín mệt lả trước, ba người còn lại chỉ cần thua một trận là lớp chín thua rồi còn gì”.
“Không phải chứ! Lớp một cao cấp mà phải dùng tới thủ đoạn này sao?”
“Sao không? Nếu không thì người đầu tiên lên thi đấu phải là Trần Vũ Hiên chứ không phải Bạch Tiểu La, ai chẳng biết Bạch Tiểu La giỏi nhất là ẩn trốn”.
Thấy Bạch Tiểu La chỉ ẩn trốn trên lôi đài, các học trò bên dưới bắt đầu mắng nhiếc.
Nhưng bây giờ, Bạch Tiểu La không hề quan tâm đến chuyện đó.
Thời cơ chưa tới, nếu tới thì y nhất định sẽ cho Mặc Dương một đòn nặng ký.
“Chạy ư?”
Thấy Bạch Tiểu La mãi không chịu giao thủ với mình, Mặc Dương đứng im tại chỗ, không đuổi theo nữa.
“Hử? Sao không đuổi nữa thế Mặc đại thiên tài? Mới thế đã mệt rồi à?”, thấy Mặc Dương dừng lại, Bạch Tiểu La cười trêu chọc.
“Mệt?”
Mặc Dương lắc đầu rồi im lặng.
Nhưng gã lại chầm chậm giơ kiếm Thanh Giao lên, kiếm ý tập trung ở mũi kiếm, sau đó nối đuôi nhau bắn ra như đám yêu tinh đang nhảy nhót.
Cuối cùng, các kiếm ý này tập trung ở một điểm rồi bay thẳng tới chỗ Bạch Tiểu La.
“Ta cứ tưởng Mặc đại thiên tài mệt rồi cơ?”, Bạch Tiểu La cười lạnh nói: “Ra là đang tích tụ chân nguyên, chuẩn bị tung sát chiêu!”
“Sát chiêu? Đúng, ta chuẩn bị lấy mạng ngươi đây!”
Lửa giận trong người Mặc Dương đã bị Bạch Tiểu La thổi bùng lên.
Lớp một cao cấp biết rõ lớp chín bọn họ chỉ còn bốn người lên thi đấu, nhưng vẫn dùng thủ đoạn xấu xa này, đúng là quá vô sỉ.
Nếu đối thủ đã bỉ ổi như vậy thì gã cũng không cần phải nương tay làm gì.
“Mạng của ta? Chỉ sợ ngươi không lấy được thôi!”
Bạch Tiểu La mỉm cười châm chọc, sau đó lập tức thi triển thân pháp né tránh khi thấy kiếm ý của Mặc Dương bay tới.
Y lùi lại mười mét rồi ngoảnh mặt cười.
Nhưng khi thấy kiếm quang vẫn bám sát theo sao, nụ cười trên mặt y cứng đờ, không thể cười cợt nổi nữa.
“Đáng chết!”
Thấy kiếm khí đó cứ bám sát theo sau mình, Bạch Tiểu La biến sắc mặt rồi tung người nhảy lên cao.
Nhưng y nhảy lên thì kiếm quang đó cũng bay lên theo!
Kiếm quang như cái đuôi ấy đeo bám y không ngừng, tốc độ thì ngày một nhanh, đường kiếm cũng ngày một dài.
Đây là kiếm thuật gì vậy?
Trông thấy vậy, Bạch Tiểu La tỏ ra ngạc nhiên.
Nhưng Mặc Dương đã không cho y cơ hội ngạc nhiên nữa.
Tốc độ bay của kiếm bất ngờ tăng nhanh gấp nhiều lần, vù một tiếng, đường kiếm ấy đã đâm vào sườn trái của Bạch Tiểu La, máu đã nhuộm đỏ chỗ áo ở bụng y.
Phụt một tiếng, Bạch Tiểu La ngã xuống đất, không đứng dậy được nữa.
Trận thứ nhất, Mặc Dương thắng!
“Trận thứ hai, Tử Hân Nhiên, trò lên đi!”
Thấy Bạch Tiểu La đã thua, Ngạn Vân Ngọc không hề động viên y, mà trực tiếp gọi người thứ hai lên trận tiếp theo luôn.
Trong Thất Lang của lớp một thì Tử Hân Nhiên có thực lực mạnh hơn Bạch Tiểu La, kỹ năng nhuyễn kiếm của cô ta xuất quỷ nhập thần.
“Để ta!”, Lâm Chấp cười nói: “Có câu ỷ nhu thắng cương, ta muốn xem Tử Hân Nhiên này có khắc chế được cương mãnh của ta không”.