-
Chương 316-320
Chương 316: Ngông đáo để
Thanh đao trên trời sừng sững cách mặt đất một trăm mét che đi mọi ánh sáng.
Thanh kiếm bên kia cũng cắm vào tầng mây, kêu gọi sấm sét ầm ầm kéo đến.
Giờ phút này, sát khí bộc phát ra từ đao lẫn kiếm đều lên đến đỉnh điểm.
Ầm...
Cuộc chạm trán làm cả sân luyện võ rung lắc dữ dội, trong lòng ai nấy cũng đều chấn động.
Đây còn là uy lực mà một võ giả cảnh giới Linh Huyệt có thể phát ra ư?
Nhưng lúc này không ai có tâm trạng suy nghĩ về câu hỏi này nữa.
Thế của nhát đao vừa rồi không gì có thể địch nổi. Nó bổ xuống một đường thật sâu lên dãy phòng học sau lưng sân luyện võ.
Một kiếm ấy cũng để lại vết chém hun hút trên phòng giáo viên phía trước bãi tập.
Thế của đao và kiếm cứ như thể hai vị cao nhân cười nói trên đỉnh núi, nắm giữ sinh tử của ngàn vạn sinh linh trong tay.
Tất cả mọi người đều hoảng sợ trước vết chém trên hai tòa nhà, nhưng ai có thể trụ lại đến phút cuối cùng mới là điều họ muốn thấy nhất.
Phụt...
Thế kiếm và đao tan biến, chợt có tiếng hộc máu phát ra từ lôi đài.
Kiếm của Mục Vỹ rơi leng keng xuống đất. Toàn thân kiếm Thanh Giao đầy rẫy những dấu vụn vỡ lổm ngổm như bị ai cắn.
Trên ngực Mục Vỹ lại có thêm một vết chém trông cực kỳ kinh khủng.
Hắn vẫn đứng nhưng chao đảo như một ngọn núi lung lay chỉ cần thêm một cọng rơm nữa thôi sẽ sụp đổ.
Thấy Mục Vỹ như vậy, tất cả mọi người lập tức đưa mắt sang Ngạn Vân Ngọc.
Ngạn Vân Ngọc lúc này đang trợn trừng mắt, vết thương kéo dài từ xương quai xanh đến bắp đùi vẫn kinh hồn như thế.
Gã vẫn đứng thẳng người, trên người tí tách tia điện nhưng không mảy may chạm vào da thịt.
Tuy nhiên, ai nấy đều ngẩn người khi thấy vết kiếm lê một đường từ trán đến bụng gã.
Ngạn Vân Ngọc!
Chết rồi!
Sự im lặng chết chóc cùng tiếng gió thổi xào xạc trên sân luyện võ dội vào lòng mỗi người.
Ngạn Vân Ngọc đã chết!
Gã đã chết!
Một cao thủ đã đến cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tám và đã khai thông huyệt Phong Trì, một cao thủ đã lĩnh ngộ đao thế, đã chết tại đây.
Chết trong tay Mục Vỹ.
Giờ đây, lòng họ buốt lạnh hơn bao giờ hết.
Mục Vỹ đang ở cảnh giới nào?
Hắn chỉ mới mở đến huyệt Quan Nguyên, cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm sơ kỳ mà thôi.
Thế mà hắn có thể giết chết thiên tài xuất chúng ấy.
Mục Vỹ nhìn dáng vẻ mắt trợn to, chết không nhắm mắt của Ngạn Vân Ngọc, gượng gạo nhếch mép, máu ồ ạt chảy ra khỏi miệng.
Nhưng rồi hắn mỉm cười.
"Ngại quá, chém lệch rồi, ai mà ngờ được chém ngay chỗ hiểm của ngươi chứ, xin lỗi!"
Mục Vỹ nhẹ nhàng nói với thi thể của Ngạn Vân Ngọc.
"Thú vị thật, thích cậu thanh niên này rồi đấy..."
Trương Tử Hào đang đứng trên tháp xem cuộc so tài khẽ mỉm cười, thích thú thấy rõ.
Đối với Lôi Phong Viện, trong một trận tỉ thí, nếu một cao thủ cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tám chết thì sẽ là một tổn thất rất lớn. Ông ta muốn xem Mục Vỹ sẽ hạ màn thế nào.
"Chết rồi!"
La Phù run rẩy nhìn xác Ngạn Vân Ngọc, ông ta đi lên lôi đài xơ xác, tan hoang.
Ngay khắc trước thôi, ông ta còn đang trò chuyện với Ngạn Vân Ngọc và cất nhắc gã vào chức viện phó đầy quyền lực của học viện.
Thế mà nay Ngạn Vân Ngọc đã trở thành một cái xác rồi.
"Người đâu, bắt Mục Vỹ lại cho ta!"
La Phù nhìn Ngạn Vân Ngọc, đột nhiên quát tháo.
"Lão điên La Phù kia, ông dựa vào đâu mà đòi bắt ta?", Mục Vỹ phun một ngụm máu ra rồi nói lớn.
"Dựa vào đâu?"
La Phù thẹn quá hóa giận: "Đây là một cuộc so tài mà ngươi dám thẳng tay sát hại giáo viên cùng học viện với mình. Lôi Phong Viện bọn ta không hiếm thầy giáo cao cấp như ngươi đâu. Ngươi độc ác như thế, phải bị thiên đao vạn quả, phế bỏ tu vi, sa thải khỏi Lôi Phong Viện!"
"Ghê chưa kìa!"
Mục Vỹ cười phá lên rồi nói: "Tỉ thí vốn là bên bờ sống chết, ai đảm bảo được người nào sống người nào chết chứ? Trước giờ năm nào cũng có án mạng trong các cuộc tỉ thí của học viện cơ mà".
"Nhưng người ngươi giết là Ngạn Vân Ngọc, là cao thủ siêu cấp trong tương lai của học viện ta đấy có biết không?"
"Nực cười!"
Mục Vỹ cười châm biếm: "Nghĩa là theo ý ông, nếu Ngạn Vân Ngọc giết một thiên tài tuyệt thế như ta thì hắn cũng phải chết à? Thế thôi đổi tên cuộc chiến của khối cao cấp thành cuộc chiến đẫm máu khối cao cấp luôn đi, có lý do để giết đám giáo viên cao cấp rồi còn gì".
"Chỉ biết to cái miệng là giỏi, hôm nay ta phải bắt ngươi, xem ai dám cản!"
Sau mệnh lệnh của La Phù, mấy gã mặc đồ đen bên cạnh mau chóng xông đến.
Những kẻ mặc đồ đen đó đều có cảnh giới ít nhất là Linh Huyệt tầng thứ năm, có thể thấy thực lực của họ rất mạnh.
"Ai dám!"
Mặc Dương giơ kiếm đứng trước người Mục Vỹ.
"Trò tránh ra!"
Mục Vỹ nhếch mép nhìn Mặc Dương: "Mục Vỹ ta cứ đứng đây đấy, để xem hôm nay ai dám bắt ta!"
Nói xong, hắn cầm kiếm Thanh Giao tiến lại gần bốn tên áo đen đang xông tới đầu tiên.
Phập phập phập...
Bóng người Mục Vỹ chớp nhoáng qua lại.
Một kiếm cắt phăng cổ.
Nhưng Mục Vỹ chém bay cổ bốn người chứ không phải một người nữa!
Bốn gã đó đứng sững như trời trồng mặc cho Mục Vỹ lướt kiếm qua dễ dàng như giết gà.
"Ơ?"
Cảnh tượng này làm cho Trương Tử Hào đứng thẳng người dậy, đường đường một thế hệ danh kiếm lại suýt ngã khỏi tháp.
"Mẹ kiếp, sao vậy được!"
Trương Tử Hào không nhịn được chửi thề, khó tin nhìn trừng trừng Mục Vỹ như thấy trời đất sụp đổ.
Chương 317: Đây là lời của Mục Thanh Vũ ta!
"Cái gì!"
La Phù thấy Mục Vỹ giết bốn tên võ giả thấp nhất là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm chỉ bằng một nhát kiếm cũng há hốc mồm.
Lẽ nào ông ta phải tự ra tay?
"Mục Vỹ, ngươi phản rồi đúng không? Từ hôm nay, ngươi không được phép ở lại Lôi Phong Viện nữa!"
"Vậy luôn? Có giỏi thì tự bắt ta đi!"
Kiếm Thanh Giao trong tay Mục Vỹ đã thành một đống sắt sứt mẻ, nhưng chính thanh kiếm ấy lại khiến cho những kẻ mặc đồ đen khác sợ hãi, không dám tiến lên nửa bước."
"Ngươi..."
"Lớp chín cao cấp, các ngươi cứ đứng đấy nhìn thầy Mục của mình bị vây bắt à?"
Một tiếng thét thình lình vang lên giữa đám đông.
Là Tiêu Khánh Dư!
Tiêu Khánh Dư chợt đứng dậy. Nhìn cậu ấy từ trên xuống dưới mà xem, nào còn có vẻ hấp hối vì thương thế quá nặng như vừa rồi.
Niệm Linh Quan đang đứng đợi cũng ngạc nhiên quá đỗi, há hốc mồm.
"Dư Nhi, con..."
"Con không sao đâu mẹ, ngược lại còn khỏe như vâm ấy chứ!"
"Ơ, con... Linh Huyệt tầng thứ năm..."
"Vâng, con thánh thú bướng bỉnh kia đã bị con xử đẹp rồi ạ! Từ hôm nay trở đi, mạng sống của con thuộc về thầy Mục, nếu không nhờ thầy thì giờ con vẫn là một đứa khù khờ chứ nào có thể sống thoải mái được như bây giờ".
Tiêu Khánh Dư cười sung sướng, đi đến phía trước Mục Vỹ.
"Mặc Dương, Mục Phong Hành, sao các ngươi còn đứng đó? Khi nào tu vi ta cao hơn các ngươi sẽ đánh cho mông các ngươi nở hoa!"
Câu nói của Tiêu Khánh Dư làm cho Mặc Dương và Mục Phong Hành cười trừ, họ lập tức chạy đến chỗ của Mục Vỹ.
"Lớp chín ở đây, thầy Mục sẽ bình an vô sự!"
"Đúng!"
"Đúng!"
Phút chốc, toàn thể học trò lớp chín lao lên lôi đài rồi vây quanh Mục Vỹ để bảo vệ hắn.
Đây hoàn toàn là tinh thần tự giác, không ai cưỡng ép, không ai bắt buộc.
"Được lắm, hay cho một Mục Vỹ!"
La Phù nổi cơn thịnh nộ.
"Giáo viên cao cấp có trách nhiệm giáo dục học trò, còn ngươi thì biến lớp chín cao cấp thành địa bàn của mình và đào tạo nhân tài cho mình. Ngươi còn dám nói ngươi không tư lợi?"
"Nhảm nhí!"
Mục Vỹ giễu cợt: "Chẳng lẽ học trò của ta thấy ta gặp nạn mà đứng yên nhìn ta chết mới đúng hả? Vậy mấy đứa Mục Vỹ này dạy dỗ nên là học trò hay thú vật đây?"
"Ngươi... Ta phải bắt ngươi về tra khảo mới được!"
La Phù giận dữ thét.
Ông ta tiến lên một bước rồi vỗ tay. Tiếng gió ầm ầm vang lên, cả lớp chín đều bị trận gió thổi bay, chỉ còn Mục Vỹ lẻ loi đứng một mình.
Nhưng Mục Vỹ không tránh né, không ẩn thân thậm chí không phản kháng chút nào. Hắn vẫn đứng đấy.
"La Phù, nhớ năm nào phụ thân ta đối xử tử tế với ông, đào tạo ông thành phó viện trưởng của Lôi Phong Viện. Vậy mà bây giờ ông dám xuống tay với con ta, to gan đấy!"
Cú chưởng La Phù vừa tung ra tấn công Mục Vỹ bất chợt chững lại.
Vì đã có một bóng dáng xuất hiện trước người hắn như một làn gió mát.
"Mục Thanh Vũ!"
Khi đã nhận ra người đó là ai, trên mặt La Phù rịn đầy mồ hôi, giọng run run gằn ra từng chữ.
"Con còn tưởng cha tính mặc xác thằng con bị cha bắt làm thiếu trưởng tộc chết ở đây cơ", nhìn thấy Mục Thanh Vũ đã xuất hiện, Mục Vỹ than thở.
"Lý nào lại vậy?"
Mục Thanh Vũ tủm tỉm quay lại nhìn Mục Vỹ: "Tên nhãi nhà con không sợ trời không sợ đất mà giờ trách ngược lại ta hả? Hay ta giết ông ta để xin lỗi con nhé?"
Trong lúc nói chuyện, Mục Thanh Vũ giơ tay lên. La Phù thoáng chốc không động đậy nổi, chân nguyên đao gió cứa vào cổ La Phù. Máu chảy tí tách.
"Ấy đừng đừng! Cha đừng giết ông ta, không là con hứng hết tội lỗi đấy, họ sẽ bảo con ỷ có nhà họ Mục mà ngang ngược đấy!"
Ngang ngược? Ỷ có nhà họ Mục?
Các giáo viên lẫn học trò đều đứng hình.
Với thực lực cho thấy hôm nay, Mục Vỹ cần phải có nhà họ Mục chống lưng mới ngạo mạn, ngang ngược được hả?
"Cái thằng này..."
Mục Thanh Vũ rút tay về, lắc đầu cười trừ với Mục Vỹ.
"Chuyện hôm nay dừng tại đây. La Phù, ông biến khỏi Lôi Phong Viện cho ta, nói cho Hồng Trần biết đây là lời của Mục Thanh Vũ ta!"
Ngầu đét!
Mục Vỹ cảm thấy lời lẽ của Mục Thanh Vũ gắt quá chừng!
Đây mới là phong thái của trưởng tộc nhà họ Mục chứ. Nhà họ Mục có thể phát triển và tiến vào hàng ngũ năm gia tộc lớn một cách vẻ vang chỉ trong mười mấy năm ngắn ngủi hoàn toàn nhờ một mình Mục Thanh Vũ.
Nhìn lúc này là biết!
"Giỏi quá, ngầu lắm, cuối cùng cũng có được chút xíu ngông nghênh, ngang ngược giống con rồi!", Mục Vỹ đột nhiên khen ngợi Mục Thanh Vũ.
Hả?
Câu nói của Mục Vỹ làm cả sân luyện võ im phăng phắc.
Đáng ra câu này phải do Mục Thanh Vũ nói chứ?
"Chuyện gì đây? Xảy ra chuyện gì vậy?"
Giữa lúc đó, một người mặc trường bào màu trắng đi đến sân luyện võ.
Đó là đại sư Hồng Trần.
Ông ấy đang cầm một thanh trường kiếm, không biết vì sao nơi này lại tan hoang như thế nên ngơ ngác nhìn mọi người.
Đám đông lại được dịp trợn tròn mắt vì sự xuất hiện của đại sư Hồng Trần.
Đại sư Hồng Trần này đúng là dở hơi!
Trên cương vị là viện trưởng Lôi Phong Viện mà không đến xem thi đấu, chuyện ầm ĩ ra nông nỗi này mới thong thả đi ra!
Chương 318: Kiếm khách Tử Dạ
Nhưng khi thấy đại sư Hồng Trần xuất hiện, mọi người càng thấy tò mò hơn, vì ban nãy bọn họ đã nghe thấy rõ mười mươi lời nói của Mục Thanh Vũ.
Song đại sư Hồng Trần mới là viện trưởng, nếu có sa thải một viện phó thì cũng chưa tới lượt Mục Thanh Vũ quyết định.
Bọn họ muốn xem đại sư Hồng Trần sẽ giải quyết thế nào.
“Viện trưởng đại nhân, xin cứu mạng!”
Thấy Hồng Trần tới, La Phù vội gào lên như túm được cái phao cứu sinh: “Viện trưởng đại nhân, cứu ta với. Ta chỉ xử lý công việc theo quy tắc thôi, nhưng trưởng tộc Mục lại…”
“Lại làm sao?”
Hồng Trần nhíu mày, không nhịn được quát.
Ông ấy là viện trưởng của Lôi Phong Viện, đồng thời còn là một thầy luyện huyền khí cực phẩm, điều ông ấy ghét nhất là có thế lực tranh chấp trong học viện.
Nhưng những tranh chấp này lại xảy ra thường xuyên.
“Ta…”
Nói rồi, La Phù cúi đầu xuống, tỏ vẻ oan ức.
Thấy vậy, Mục Vỹ chỉ muốn bật cười.
Là một viện phó mà La Phù lại bày ra cái vẻ mặt đáng xấu hổ đó.
“Viện trưởng Hồng Trần, Mục Vỹ là thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục ta, đến Lôi Phong Viện làm thầy giáo. Ta nghĩ nếu nó làm trái quy tắc thì phải bị phạt, nhưng nếu Vỹ Nhi bị đối xử bất công thì người làm cha như ta đương nhiên không thể ngoảnh mặt làm ngơ”.
Mục Thanh Vũ cũng không muốn dài dòng.
Ngày trước, Mục Vỹ như thế nào thì ông ấy không quan tâm. Nhưng bây giờ, hắn đã là thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục thì phải có thân phận mà một thiếu trưởng tộc nên có.
Nếu ai có ý đồ xấu với Mục Vỹ thì cũng như đối đầu với nhà họ Mục.
Điểm này, Mục Thanh Vũ quyết không khoan nhượng.
Đây là vấn đề tôn nghiêm của nhà họ Mục.
“La Phù, ông nói rõ cho ta nghe, chuyện này là như thế nào hả? Cút cho ta!”
Thấy Mục Thanh Vũ sa sầm mặt, đại sư Hồng Trần chợt quát.
Tiếng quát này khiến La Phù suýt nữa ngây người.
Đại sư Hồng Trần định trở mặt ư? Vì Mục Thanh Vũ mà ông ấy định trở mặt với ông ta?
“Vâng!”
Nhưng dù thế, La Phù cũng không dám cãi lời.
“Ha ha… Không ngờ đại sư Hồng Trần lại xử phạt cấp dưới nhẹ tay thế này!”
Đúng lúc này, một tiếng cười sảng khoái vang lên.
Một tia sáng xuyên thủng tầng mây ở phía chân trời, ngay sau đó đã đáp xuống lôi đài.
“Kiếm khách Tử Dạ!”
Trông thấy người đó, Mục Thanh Vũ khẽ nhíu mày.
Kiếm khách Tử Dạ?
Nghe Mục Thanh Vũ nói vậy, mọi người có mặt ở đó đều ngẩn ra.
Trong học viện Thất Hiền chỉ có duy nhất một người có biệt danh này, đó là Trương Tử Hào!
Hồi còn trẻ, Trương Tử Hào rất ngông cuồng. Ông ta là một sát thủ, thủ đoạn độc ác, kiếm thuật cao cường nên được gọi là kiếm khách Tử Dạ.
Ông ta thường ra tay vào ban đêm, giết người một cách vô hình.
“Trương Tử Hào, ông không yên phận ở Phong Hiền Viện đi còn đến Lôi Phong Viện của ta làm gì?”, nhìn thấy Trương Tử Hào, đại sư Hồng Trần hậm hực nói.
Trương Tử Hào vốn là một kiếm khách cao cường, viện trưởng của Phong Hiền Viện, đồng thời còn là một trong mười đại trưởng lão.
Lúc này, trong mười đại trưởng lão của học viện Thất Hiền thì đã có ba người tới đây, ngoài ra còn có Niệm Linh Quan - viện phó của Hoả Viện nữa.
Ba nhân vật lớn đều xuất hiện ở đây, đám học trò không một ai dám ho he gì.
“Phong Hiền Viện không có cuộc thi của khối cao cấp. Ta đến đây đương nhiên để xem trò vui, tiện thể xem có học trò nào phù hợp làm đệ tử quan môn của Trương Tử Hào ta không”.
Hử?
Nghe thấy thế, đại sư Hồng Trần và Mục Thanh Vũ đều ngây người.
Bọn họ biết rõ Trương Tử Hào là người như thế nào. Lão già này tự cho mình là kiếm khách số một của đế quốc Nam Vân, đã lĩnh ngộ được kiếm thế nên vô cùng kiêu ngạo. Ông ta luôn miệng kêu gào muốn thu nhận một người làm đệ tử quan môn, những mãi chưa vừa mắt một ai.
Hôm nay bỗng dưng ông ta lại xuất hiện đòi nhận đệ tử?
“Một kiếm khách đã lĩnh ngộ kiếm thế ảo đương nhiên có thể khiến Trương Tử Hào ta động lòng rồi!”, dứt câu, Trương Tử Hào nhìn sang Mục Vỹ.
Kiếm thế ảo?
Ai cơ?
Câu nói này của ông ta khiến mọi người đều thấy mơ hồ.
Nhưng khi thấy Trương Tử Hào nhìn Mục Vỹ, tất cả mọi người đã hiểu ra ngay.
Thứ mà Mục Vỹ đã lĩnh ngộ không chỉ là kiếm ý đỉnh phong, mà là… kiếm thế ảo.
“Khụ khụ…”
Mục Thanh Vũ ho khan vài tiếng rồi nhìn Mục Vỹ với vẻ tức giận, rốt cuộc thằng nhãi này còn có bao nhiêu bí mật giấu ông ấy nữa?
“Ông muốn nhận Mục Vỹ làm đệ tử ư?”
Đại sư Hồng Trần lập tức nổi giận, hừ nói: “Ta nhổ vào! Trương Tử Hào, ông còn vô liêm sỉ tới mức đến Lôi Phong Viện của ta cướp người ư? Phong Hiền Viện của ông hết người rồi à?”
“Đại sư Hồng Trần hà tất phải nổi nóng, ta chỉ nhận đồ đệ thôi, chứ có nói là cướp Mục Vỹ đi đâu”.
“Không được!”
Đại sư Hồng Trần lập tức bị kích động.
“Mục Vỹ hợp nhất là luyện khí, Cổ Vũ Phàm do một tay cậu ấy dạy dỗ có thiên bẩm luyện khí tuyệt vời. Từ đó có thể thấy Mục Vỹ rất tinh thông luyện khí, hơn nữa ta đã quan sát kiếm Thanh Giao và kiếm Thanh Khuyết mà Mặc Dương từng sử dụng rồi. Ngoài thầy luyện khí cấp đại sư tuyệt đỉnh ra thì không một ai có thể luyện chế được”.
“Ngoài ra, Mục Vỹ có khả năng lĩnh ngộ riêng về luyện khí, ta thấy khế văn của các món phàm khí thượng phẩm mà Tề Minh luyện chế ra đều có văn lộ riêng. Một thiên tài như vậy không làm thầy luyện khí mà đi theo ông học kiếm thuật ư? Đùa nhau à?”
“Ta nhổ vào!”
Song một tiếng quát tháo lại vang lên.
“Hồng Trần, Trương Tử Hào, hai ông sống ngần ấy tuổi rồi mà vẫn không biết xấu hổ thế à! Nghe ta nói đây này, Mục Vỹ hợp nhất là làm thầy luyện đan”.
Chương 319: Thi nhau tặng quà
“Mạt Vấn, ông lại đến làm loạn gì đấy!”
Thấy Mạt Vấn và Mạt Khánh Thiên cùng đi tới, Hồng Trần chẹp miệng.
“Sao ta không được đến? Lão đây là thầy luyện đan bảy sao, mà lại không được hoan nghênh ở Lôi Phong Viện của ông à?”
Bảy sao?
Nghe Mạt Vấn giới thiệu về mình, Hồng Trần ngẩn người.
Trước kia luôn có tin đồn là Mạt Vấn đã luyện chế thành công đan dược thất phẩm rồi, nhưng đó chỉ là tin đồn thôi. Bây giờ, ông ấy đã chính miệng thừa nhận thì rõ là đúng rồi.
“Mục lão đệ, đây là Thánh Tâm Thiên Đan - đan dược thất phẩm. Cậu đã quá mất sức trong cuộc thi hôm nay rồi, mau uống đi. Sau này mà rảnh, ta sẽ luyện chế thêm cho cậu mấy viên nữa!”
Phụt…
Nghe thấy thế, mọi người đều như muốn hộc máu.
Nếu rảnh sẽ luyện chế thêm mấy viên đan dược thất phẩm nữa, Mạt Vấn này coi đan dược thất phẩm là rau ngoài chợ à!
“Cảm ơn lão Mạt!”
Mục Vỹ mỉm cười, hắn biết Thánh Tâm Thiên Đan, nhưng bây giờ thì chưa cần dùng tới, song một người khác thì cần.
“Tiêu Khánh Dư, cầm lấy này!”
Mục Vỹ tiện tay ném viên đan dược thất phẩm cho Tiêu Khánh Dư.
Mẹ ơi!
Nhìn Mạt Vấn và Mục Vỹ, mọi người chỉ muốn phát điên, đến nhóm Mục Thanh Vũ cũng thấy người ngợm nhức nhối.
Một viên đan dược thất phẩm không dưới mấy trăm vạn linh thạch trung phẩm, thế mà bọn họ lại tặng cho người khác một cách thoải mái như vậy, ngoài ra còn làm như không có chuyện gì nữa.
Số linh thạch này đến năm gia tộc lớn cũng không thể tặng một cách bừa bãi thế được.
“He he, nếu không có Mục lão đệ, chắc cả đời này ta cũng không có hi vọng luyện chế ra đan dược thất phẩm mất nên Mục lão đệ muốn làm gì với viên đan dược này thì làm”, Mạt Vấn không quan tâm Mục Vỹ tặng đan dược cho ai, chỉ cần hắn nhận tấm lòng của ông ấy là được.
Hơn nữa, ông ấy còn cần Mục Vỹ trị thương cho sư phụ của mình.
“Mạt Vấn, Mạt Khánh Thiên, hai ông đúng là đồ mặt dày! Tặng quà đến mức khiến Hồng Trần ta thấy ngứa cả mắt rồi”.
Hồng Trần chợt quát, sau đó rút thanh trường kiếm ra vút một tiếng.
“Kiếm Thanh Giao của thầy Mục đã bị tổn hại nặng trong cuộc thi này. Lão phu vừa luyện chế xong một món huyền khí cực phẩm là kiếm Thanh Long. Dù thanh kiếm này có cấp bậc cao, nhưng độ tinh tế thì không thể bằng kiếm Thanh Giao mà thầy Mục đã luyện chế ra rồi tặng cho đồ đệ tài giỏi Cổ Vũ Phàm của ta được”.
Trời ạ!
Huyền khí cực phẩm cứ thế là tặng ư?
Huyền khí cực phẩm có ý nghĩa gì ở đế quốc Nam Vân?
Đó là món thần binh có cấp bậc mạnh nhất. Hiện giờ, chưa có thầy luyện khí nào ở đế quốc Đại Tần có thể luyện chế ra địa khí, vì thế hầu như đều phải mua ở trung tâm đại lục.
Nhưng các món địa khí đều được các gia tộc lớn coi như vật báu trấn tộc, nào ai nỡ bán đi.
Huyền khí cực phẩm phải nói là cực kỳ kiếm.
Thế mà đại sư Hồng Trần cũng mang ra tặng được ư?
“Đa tạ!”
Mục Vỹ ngoảnh lại nhìn Mặc Dương rồi cười nói: “Đồ đệ ngoan, sư phụ đã làm hỏng thanh kiếm của con, giờ đền con thanh kiếm này nhé!”
“Đa tạ sư phụ!”
Mặc Dương nhận lấy thanh kiếm rồi toét miệng cười.
Điên rồi!
Điên hết cả rồi!
Thấy năm nhân vật lớn của học viện Thất Hiền cùng xuất hiện ở đây, hơn nữa mục tiêu của họ hình như chỉ có Mục Vỹ, tất cả mọi người đều thấy phát điên.
Xưa nay, bọn họ cứ tưởng thiếu trưởng tộc Mục Vỹ của nhà họ Mục chỉ là một con rối, không ngờ Mục Thanh Vũ lại coi trọng hắn như vậy.
Hình như ông ấy lập hắn làm thiếu trưởng tộc không phải trò đùa.
Còn đám đại sư Hồng Trần, Mạt Vấn và Trương Tử Hào thì đều có cái nhìn khác nhau về Mục Vỹ.
Từ khi nào Mục Vỹ lại trở nên nổi tiếng như vậy?
“Trương Tử Hào, muốn nhận đồ đệ thì ít ra ông cũng phải có chút thành ý chứ?”
Đại sư Hồng Trần vừa nói dứt câu, Mục Vỹ lập tức hớn hở nhìn sang Trương Tử Hào.
Không cần biết hắn có đồng ý hay không, nhưng ít ra Trương Tử Hào này cũng phải móc một món đồ quý ra mới đúng chứ.
Nhưng Trương Tử Hào lại nhìn trái ngó phải với vẻ ngượng ngùng.
Hôm nay, ông ta đến đây chỉ vì cảm nhận được một luồng kiếm thế, chứ có chuẩn bị quà cáp gì đâu.
Ông ta cứ tưởng mình chỉ cần xuất hiện và toả ánh hào quang thì Mục Vỹ sẽ thấy chấn động với uy danh kiếm khách Tử Dạ của ông ta, rồi khéo còn đòi làm đệ tử của ông ta cho bằng được.
Dẫu sao, nhận một kiếm khách tuyệt đỉnh đã lĩnh ngộ kiếm thế làm sư phụ thì cũng sẽ nhận được rất nhiều lợi ích mà.
Ai ngờ, giữa chừng lại có Hồng Trần và Mạt Vấn nhảy ra, sao hai lão già này coi trọng Mục Vỹ thế nhỉ?
Mà cũng tại ông ta không lưu tâm, giờ để tuột mất một hạt giống tiềm năng thế này thì đúng là đáng tiếc, tới mức khiến người ta đau lòng.
Cuối cùng, Trương Tử Hào chỉ biết ngẩn ngơ.
“Sao? Chưa chuẩn bị chứ gì?”, đại sư Hồng Trần cười lớn nói: “Ta thấy ông chỉ nổi hứng nhất thời thôi, cái gì mà thu nhận đệ tử toàn là bốc phét. Thôi ông về Phong Hiền Viện của ông đi, xem có thứ đồ gì tốt rồi hãy quay lại đây”.
“Kiếm khách Tử Dạ, thế này là ông không đúng rồi”, Mạt Vấn cười bỡn cợt, không nhịn được châm chọc một câu.
“Ai bảo ta chưa chuẩn bị quà? Mục Vỹ, hôm nay lão già này nghĩ đủ cách để làm khó cậu, nếu cậu muốn thì ta sẽ giết lão cho cậu ngay!”
Trương Tử Hào chỉ vào La Phù rồi nghiêm túc nói.
Chương 320: Từ chối
Trời ạ!
Thấy Trương Tử Hào chỉ vào mình, La Phù sợ hết hồn, suýt nữa ngã xuống đất.
Chuyện quái gì vậy? Không có quà gặp mặt nên định lấy đầu ông ta ra để thay thế ư!
Sớm biết thế này thì ông ta đã chuồn từ lâu rồi.
“Hừ! La Phù là viện phó của Lôi Phong Viện ta, dù ông ta có làm sai thì cũng phải do ta trừng phạt, ông không có quyền”.
“He he, đúng là ta không có quyền, nhưng ta có rất nhiều cách để giết lão ta, ông làm gì được nào?”, Trương Tử Hào nhìn Hồng Trần rồi đắc ý nói.
Danh tiếng kiếm khách Tử Dạ của ông ta đâu phải tự dưng mà có.
“Ông…”
Đại sư Hồng Trần tức giận nói: “La Phù có sai cũng phải do ta phạt, ông muốn giết ông ta không dễ vậy đâu”.
Thương cho thanh danh một đời của La Phù, ông ta là viện phó của Lôi Phong Viện, quyền lực cao ngất, nhưng chỉ vì đắc tội với Mục Vỹ mà bây giờ bị người ta đá qua đá lại như một kẻ vô dụng.
“Giết người thì thôi!”, Mục Vỹ mỉm cười nói: “Nhưng còn chuyện nhận đồ đệ thì… Bây giờ, ta đang là thầy giáo nên không thể làm đồ đệ ông được đâu”.
“Hả?”
Nghe Mục Vỹ nói vậy, Trương Tử Hào cau mày.
Khi Trương Tử Hào muốn nhận đồ đệ thì ai cũng mong người đó là mình, mà Mục Vỹ lại từ chối ư?
“Nói đi, cậu có điều kiện gì?”
“Ta không có điều kiện gì cả, chỉ là ông chưa đủ trình độ để dạy ta thôi, hơn nữa ta cũng không cần ai dạy mình cả”.
Mục Vỹ hờ hững đáp một câu, nhưng mọi người xung quanh đều đã nghệt mặt ra.
Hôm nay rốt cuộc là ngày gì mà lắm chuyện giật gân vậy? Đúng là khiến người ta không thể chịu nổi và tin được.
“Ta không đủ tư cách để dạy cậu ư?”
Trương Tử Hào cười lớn nói: “Mục Vỹ, ta công nhận là cậu có thiên bẩm cao siêu, kiếm thế ảo thì lợi hại. Nhưng kiếm thế ảo không phải là kiếm thế, cậu phải hiểu như vậy”.
“Cùng một đường kiếm, nhưng ý cảnh do ta và cậu tạo ra có sự cách biệt rất lớn, cậu hãy nhìn mà xem…”
Nói rồi, Trương Tử Hào giơ tay lên, một thanh trường kiếm xuất hiện. Ông ta khẽ vung một đường, đường kiếm ấy trông rất bình thường, nhưng khi mọi người nhìn thấy thì nó lại rất có sức hút với họ.
Đó là một loại ý cảnh rất khó phân biệt, khiến người ta chìm đắm say mê.
Nhưng ngay sau đó, Trương Tử Hào lật bàn tay, thanh trường kiếm lập tức đảo ngược, một luồng sát khí lập tức khiến tất cả mọi người cảm thấy như đối mặt với cái chết.
Các học trò có tu vi hơi thấp đều đã tái mặt, người ngợm chao đảo.
“Kiếm thế là chiều hướng của đất trời, điều quan trọng là sự kết hợp giữa võ giả và kiếm, kiếm và đất trời. Sức mạnh to lớn của thiên nhiên mà võ giả dẫn dắt được mạnh tới đâu là dựa vào khả năng lĩnh ngộ của người đó về kiếm thế”.
“Thế này ư?”
Trương Tử Hào còn chưa nói hết câu, Mục Vỹ đã cầm lấy trường kiếm rồi khẽ vung một đường, sau đó xoay chuyển rồi đâm ra.
Kiếm khí sắc nhọn bao trùm không gian, tiếng vun vút khẽ vang lên trên khắp sân luyện võ.
Kiếm thế!
Trương Tử Hào trợn mắt há mồm nhìn Mục Vỹ.
Trước lúc giao chiến, hắn còn là kiếm thế ảo, mà bây giờ đã biến thành kiếm thế rồi.
Sau một trận đấu, kiếm thế ảo của Mục Vỹ đã trở thành kiếm thế.
Sao có thể?
Trương Tử Hào không thể tin nổi.
Khả năng lĩnh ngộ thế này thì đúng là ông ta không đủ tư cách làm sư phụ của Mục Vỹ rồi.
Không tới mười năm nữa, chắc kiếm thế của Mục Vỹ sẽ đạt tới cấp đỉnh phong, sau đó lĩnh ngộ được kiếm tâm của mình và trở thành kiếm khách tuyệt thế.
“Ha ha, ra là Trương Tử Hào ta tự cao tự đại. Thế gian lớp lớp nhân tài, xem ra ta già rồi, già thật rồi!”
Trương Tử Hào cười khổ một tiếng, sau đó vung tay rời đi.
“Khụ khụ”, Hồng Trần nhìn Mục Vỹ rồi ho khan vài tiếng, nói: “Thầy Mục, cậu yên tâm! Ta nhất định sẽ điều tra rõ chuyện xảy ra ngày hôm nay để đòi lại công bằng cho lớp chín cao cấp”.
“Đa tạ viện trưởng!”
Mục Vỹ chắp tay rồi nhìn học trò của lớp chín.
“Tiêu Khánh Dư, đi về rồi uống viên đan dược ấy đi, thương tích trên người trò sẽ nhanh khỏi thôi, nhớ chưa?”
“Vâng ạ!”
“Mục Phong Hành, lát đến chỗ đại sư Mạt Vấn lấy một viên Cố Bản Tâm Đan - đan dược tứ phẩm mà uống. Ngày mai, trò sẽ hồi phục thôi, không để lại di chứng về sau đâu”.
“Vâng!”
“Được rồi, lớp chín giải tán! Mọi người đều mệt vì cuộc thi hôm nay rồi, về nghỉ ngơi đi”.
“Vâng!”
Mục Vỹ hạ lệnh, lớp chín dần tản đi.
Cuộc thi của khối cao cấp đã đi đến hồi kết, vị trí số một coi như đã rõ rồi.
Nhưng bây giờ không ai tranh luận xem người đứng đầu là ai nữa, vì sự thể hiện của Mục Vỹ ngày hôm nay đã ngoài sức tưởng tượng của mọi người. Cả học viện Thất Hiền đã hoàn toàn chấn động.
Thiên bẩm mà Ngạn Vân Ngọc thể hiện có thể sánh ngang với giáo viên của lớp đặc biệt, nhưng gã đã chết.
Một thiên tài đã chết thì đâu còn là thiên tài nữa.
Mọi người bắt đầu rời khỏi sân luyện võ.
“Y Chiêm Long, thấy nguy hiểm chưa hả?”
Có hai bóng người đang đứng trên một toà lầu cao ở phía xa.
Một người trong đó mặc áo trắng, mái tóc dài buộc cao bay phất phơ, trông đẹp như một bức hoạ.
“Ta ư?”
Nghe thấy người bên cạnh hỏi, Y Chiêm Long mỉm cười.
“Nguy hiểm ư? Ta là giáo viên của lớp đặc biệt, ngồi ở vị trí này thì lúc nào cũng bị nhiều người khiêu chiến. Mục Vỹ kia đúng là giỏi thật, nhưng tiếc là cảnh giới thấp quá”.
Y Chiêm Long cất giọng nhẹ nhàng, không rõ tâm trạng ra sao.
“Còn ngươi thì sao Lâm Tiêu Thiên? Ngươi là người quản lý đám tiểu yêu ở long bảng mà giờ lại chạy đến đây xem trò vui, đúng là khiến ta thấy ngạc nhiên đấy”.
Thanh đao trên trời sừng sững cách mặt đất một trăm mét che đi mọi ánh sáng.
Thanh kiếm bên kia cũng cắm vào tầng mây, kêu gọi sấm sét ầm ầm kéo đến.
Giờ phút này, sát khí bộc phát ra từ đao lẫn kiếm đều lên đến đỉnh điểm.
Ầm...
Cuộc chạm trán làm cả sân luyện võ rung lắc dữ dội, trong lòng ai nấy cũng đều chấn động.
Đây còn là uy lực mà một võ giả cảnh giới Linh Huyệt có thể phát ra ư?
Nhưng lúc này không ai có tâm trạng suy nghĩ về câu hỏi này nữa.
Thế của nhát đao vừa rồi không gì có thể địch nổi. Nó bổ xuống một đường thật sâu lên dãy phòng học sau lưng sân luyện võ.
Một kiếm ấy cũng để lại vết chém hun hút trên phòng giáo viên phía trước bãi tập.
Thế của đao và kiếm cứ như thể hai vị cao nhân cười nói trên đỉnh núi, nắm giữ sinh tử của ngàn vạn sinh linh trong tay.
Tất cả mọi người đều hoảng sợ trước vết chém trên hai tòa nhà, nhưng ai có thể trụ lại đến phút cuối cùng mới là điều họ muốn thấy nhất.
Phụt...
Thế kiếm và đao tan biến, chợt có tiếng hộc máu phát ra từ lôi đài.
Kiếm của Mục Vỹ rơi leng keng xuống đất. Toàn thân kiếm Thanh Giao đầy rẫy những dấu vụn vỡ lổm ngổm như bị ai cắn.
Trên ngực Mục Vỹ lại có thêm một vết chém trông cực kỳ kinh khủng.
Hắn vẫn đứng nhưng chao đảo như một ngọn núi lung lay chỉ cần thêm một cọng rơm nữa thôi sẽ sụp đổ.
Thấy Mục Vỹ như vậy, tất cả mọi người lập tức đưa mắt sang Ngạn Vân Ngọc.
Ngạn Vân Ngọc lúc này đang trợn trừng mắt, vết thương kéo dài từ xương quai xanh đến bắp đùi vẫn kinh hồn như thế.
Gã vẫn đứng thẳng người, trên người tí tách tia điện nhưng không mảy may chạm vào da thịt.
Tuy nhiên, ai nấy đều ngẩn người khi thấy vết kiếm lê một đường từ trán đến bụng gã.
Ngạn Vân Ngọc!
Chết rồi!
Sự im lặng chết chóc cùng tiếng gió thổi xào xạc trên sân luyện võ dội vào lòng mỗi người.
Ngạn Vân Ngọc đã chết!
Gã đã chết!
Một cao thủ đã đến cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tám và đã khai thông huyệt Phong Trì, một cao thủ đã lĩnh ngộ đao thế, đã chết tại đây.
Chết trong tay Mục Vỹ.
Giờ đây, lòng họ buốt lạnh hơn bao giờ hết.
Mục Vỹ đang ở cảnh giới nào?
Hắn chỉ mới mở đến huyệt Quan Nguyên, cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm sơ kỳ mà thôi.
Thế mà hắn có thể giết chết thiên tài xuất chúng ấy.
Mục Vỹ nhìn dáng vẻ mắt trợn to, chết không nhắm mắt của Ngạn Vân Ngọc, gượng gạo nhếch mép, máu ồ ạt chảy ra khỏi miệng.
Nhưng rồi hắn mỉm cười.
"Ngại quá, chém lệch rồi, ai mà ngờ được chém ngay chỗ hiểm của ngươi chứ, xin lỗi!"
Mục Vỹ nhẹ nhàng nói với thi thể của Ngạn Vân Ngọc.
"Thú vị thật, thích cậu thanh niên này rồi đấy..."
Trương Tử Hào đang đứng trên tháp xem cuộc so tài khẽ mỉm cười, thích thú thấy rõ.
Đối với Lôi Phong Viện, trong một trận tỉ thí, nếu một cao thủ cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ tám chết thì sẽ là một tổn thất rất lớn. Ông ta muốn xem Mục Vỹ sẽ hạ màn thế nào.
"Chết rồi!"
La Phù run rẩy nhìn xác Ngạn Vân Ngọc, ông ta đi lên lôi đài xơ xác, tan hoang.
Ngay khắc trước thôi, ông ta còn đang trò chuyện với Ngạn Vân Ngọc và cất nhắc gã vào chức viện phó đầy quyền lực của học viện.
Thế mà nay Ngạn Vân Ngọc đã trở thành một cái xác rồi.
"Người đâu, bắt Mục Vỹ lại cho ta!"
La Phù nhìn Ngạn Vân Ngọc, đột nhiên quát tháo.
"Lão điên La Phù kia, ông dựa vào đâu mà đòi bắt ta?", Mục Vỹ phun một ngụm máu ra rồi nói lớn.
"Dựa vào đâu?"
La Phù thẹn quá hóa giận: "Đây là một cuộc so tài mà ngươi dám thẳng tay sát hại giáo viên cùng học viện với mình. Lôi Phong Viện bọn ta không hiếm thầy giáo cao cấp như ngươi đâu. Ngươi độc ác như thế, phải bị thiên đao vạn quả, phế bỏ tu vi, sa thải khỏi Lôi Phong Viện!"
"Ghê chưa kìa!"
Mục Vỹ cười phá lên rồi nói: "Tỉ thí vốn là bên bờ sống chết, ai đảm bảo được người nào sống người nào chết chứ? Trước giờ năm nào cũng có án mạng trong các cuộc tỉ thí của học viện cơ mà".
"Nhưng người ngươi giết là Ngạn Vân Ngọc, là cao thủ siêu cấp trong tương lai của học viện ta đấy có biết không?"
"Nực cười!"
Mục Vỹ cười châm biếm: "Nghĩa là theo ý ông, nếu Ngạn Vân Ngọc giết một thiên tài tuyệt thế như ta thì hắn cũng phải chết à? Thế thôi đổi tên cuộc chiến của khối cao cấp thành cuộc chiến đẫm máu khối cao cấp luôn đi, có lý do để giết đám giáo viên cao cấp rồi còn gì".
"Chỉ biết to cái miệng là giỏi, hôm nay ta phải bắt ngươi, xem ai dám cản!"
Sau mệnh lệnh của La Phù, mấy gã mặc đồ đen bên cạnh mau chóng xông đến.
Những kẻ mặc đồ đen đó đều có cảnh giới ít nhất là Linh Huyệt tầng thứ năm, có thể thấy thực lực của họ rất mạnh.
"Ai dám!"
Mặc Dương giơ kiếm đứng trước người Mục Vỹ.
"Trò tránh ra!"
Mục Vỹ nhếch mép nhìn Mặc Dương: "Mục Vỹ ta cứ đứng đây đấy, để xem hôm nay ai dám bắt ta!"
Nói xong, hắn cầm kiếm Thanh Giao tiến lại gần bốn tên áo đen đang xông tới đầu tiên.
Phập phập phập...
Bóng người Mục Vỹ chớp nhoáng qua lại.
Một kiếm cắt phăng cổ.
Nhưng Mục Vỹ chém bay cổ bốn người chứ không phải một người nữa!
Bốn gã đó đứng sững như trời trồng mặc cho Mục Vỹ lướt kiếm qua dễ dàng như giết gà.
"Ơ?"
Cảnh tượng này làm cho Trương Tử Hào đứng thẳng người dậy, đường đường một thế hệ danh kiếm lại suýt ngã khỏi tháp.
"Mẹ kiếp, sao vậy được!"
Trương Tử Hào không nhịn được chửi thề, khó tin nhìn trừng trừng Mục Vỹ như thấy trời đất sụp đổ.
Chương 317: Đây là lời của Mục Thanh Vũ ta!
"Cái gì!"
La Phù thấy Mục Vỹ giết bốn tên võ giả thấp nhất là cảnh giới Linh Huyệt tầng thứ năm chỉ bằng một nhát kiếm cũng há hốc mồm.
Lẽ nào ông ta phải tự ra tay?
"Mục Vỹ, ngươi phản rồi đúng không? Từ hôm nay, ngươi không được phép ở lại Lôi Phong Viện nữa!"
"Vậy luôn? Có giỏi thì tự bắt ta đi!"
Kiếm Thanh Giao trong tay Mục Vỹ đã thành một đống sắt sứt mẻ, nhưng chính thanh kiếm ấy lại khiến cho những kẻ mặc đồ đen khác sợ hãi, không dám tiến lên nửa bước."
"Ngươi..."
"Lớp chín cao cấp, các ngươi cứ đứng đấy nhìn thầy Mục của mình bị vây bắt à?"
Một tiếng thét thình lình vang lên giữa đám đông.
Là Tiêu Khánh Dư!
Tiêu Khánh Dư chợt đứng dậy. Nhìn cậu ấy từ trên xuống dưới mà xem, nào còn có vẻ hấp hối vì thương thế quá nặng như vừa rồi.
Niệm Linh Quan đang đứng đợi cũng ngạc nhiên quá đỗi, há hốc mồm.
"Dư Nhi, con..."
"Con không sao đâu mẹ, ngược lại còn khỏe như vâm ấy chứ!"
"Ơ, con... Linh Huyệt tầng thứ năm..."
"Vâng, con thánh thú bướng bỉnh kia đã bị con xử đẹp rồi ạ! Từ hôm nay trở đi, mạng sống của con thuộc về thầy Mục, nếu không nhờ thầy thì giờ con vẫn là một đứa khù khờ chứ nào có thể sống thoải mái được như bây giờ".
Tiêu Khánh Dư cười sung sướng, đi đến phía trước Mục Vỹ.
"Mặc Dương, Mục Phong Hành, sao các ngươi còn đứng đó? Khi nào tu vi ta cao hơn các ngươi sẽ đánh cho mông các ngươi nở hoa!"
Câu nói của Tiêu Khánh Dư làm cho Mặc Dương và Mục Phong Hành cười trừ, họ lập tức chạy đến chỗ của Mục Vỹ.
"Lớp chín ở đây, thầy Mục sẽ bình an vô sự!"
"Đúng!"
"Đúng!"
Phút chốc, toàn thể học trò lớp chín lao lên lôi đài rồi vây quanh Mục Vỹ để bảo vệ hắn.
Đây hoàn toàn là tinh thần tự giác, không ai cưỡng ép, không ai bắt buộc.
"Được lắm, hay cho một Mục Vỹ!"
La Phù nổi cơn thịnh nộ.
"Giáo viên cao cấp có trách nhiệm giáo dục học trò, còn ngươi thì biến lớp chín cao cấp thành địa bàn của mình và đào tạo nhân tài cho mình. Ngươi còn dám nói ngươi không tư lợi?"
"Nhảm nhí!"
Mục Vỹ giễu cợt: "Chẳng lẽ học trò của ta thấy ta gặp nạn mà đứng yên nhìn ta chết mới đúng hả? Vậy mấy đứa Mục Vỹ này dạy dỗ nên là học trò hay thú vật đây?"
"Ngươi... Ta phải bắt ngươi về tra khảo mới được!"
La Phù giận dữ thét.
Ông ta tiến lên một bước rồi vỗ tay. Tiếng gió ầm ầm vang lên, cả lớp chín đều bị trận gió thổi bay, chỉ còn Mục Vỹ lẻ loi đứng một mình.
Nhưng Mục Vỹ không tránh né, không ẩn thân thậm chí không phản kháng chút nào. Hắn vẫn đứng đấy.
"La Phù, nhớ năm nào phụ thân ta đối xử tử tế với ông, đào tạo ông thành phó viện trưởng của Lôi Phong Viện. Vậy mà bây giờ ông dám xuống tay với con ta, to gan đấy!"
Cú chưởng La Phù vừa tung ra tấn công Mục Vỹ bất chợt chững lại.
Vì đã có một bóng dáng xuất hiện trước người hắn như một làn gió mát.
"Mục Thanh Vũ!"
Khi đã nhận ra người đó là ai, trên mặt La Phù rịn đầy mồ hôi, giọng run run gằn ra từng chữ.
"Con còn tưởng cha tính mặc xác thằng con bị cha bắt làm thiếu trưởng tộc chết ở đây cơ", nhìn thấy Mục Thanh Vũ đã xuất hiện, Mục Vỹ than thở.
"Lý nào lại vậy?"
Mục Thanh Vũ tủm tỉm quay lại nhìn Mục Vỹ: "Tên nhãi nhà con không sợ trời không sợ đất mà giờ trách ngược lại ta hả? Hay ta giết ông ta để xin lỗi con nhé?"
Trong lúc nói chuyện, Mục Thanh Vũ giơ tay lên. La Phù thoáng chốc không động đậy nổi, chân nguyên đao gió cứa vào cổ La Phù. Máu chảy tí tách.
"Ấy đừng đừng! Cha đừng giết ông ta, không là con hứng hết tội lỗi đấy, họ sẽ bảo con ỷ có nhà họ Mục mà ngang ngược đấy!"
Ngang ngược? Ỷ có nhà họ Mục?
Các giáo viên lẫn học trò đều đứng hình.
Với thực lực cho thấy hôm nay, Mục Vỹ cần phải có nhà họ Mục chống lưng mới ngạo mạn, ngang ngược được hả?
"Cái thằng này..."
Mục Thanh Vũ rút tay về, lắc đầu cười trừ với Mục Vỹ.
"Chuyện hôm nay dừng tại đây. La Phù, ông biến khỏi Lôi Phong Viện cho ta, nói cho Hồng Trần biết đây là lời của Mục Thanh Vũ ta!"
Ngầu đét!
Mục Vỹ cảm thấy lời lẽ của Mục Thanh Vũ gắt quá chừng!
Đây mới là phong thái của trưởng tộc nhà họ Mục chứ. Nhà họ Mục có thể phát triển và tiến vào hàng ngũ năm gia tộc lớn một cách vẻ vang chỉ trong mười mấy năm ngắn ngủi hoàn toàn nhờ một mình Mục Thanh Vũ.
Nhìn lúc này là biết!
"Giỏi quá, ngầu lắm, cuối cùng cũng có được chút xíu ngông nghênh, ngang ngược giống con rồi!", Mục Vỹ đột nhiên khen ngợi Mục Thanh Vũ.
Hả?
Câu nói của Mục Vỹ làm cả sân luyện võ im phăng phắc.
Đáng ra câu này phải do Mục Thanh Vũ nói chứ?
"Chuyện gì đây? Xảy ra chuyện gì vậy?"
Giữa lúc đó, một người mặc trường bào màu trắng đi đến sân luyện võ.
Đó là đại sư Hồng Trần.
Ông ấy đang cầm một thanh trường kiếm, không biết vì sao nơi này lại tan hoang như thế nên ngơ ngác nhìn mọi người.
Đám đông lại được dịp trợn tròn mắt vì sự xuất hiện của đại sư Hồng Trần.
Đại sư Hồng Trần này đúng là dở hơi!
Trên cương vị là viện trưởng Lôi Phong Viện mà không đến xem thi đấu, chuyện ầm ĩ ra nông nỗi này mới thong thả đi ra!
Chương 318: Kiếm khách Tử Dạ
Nhưng khi thấy đại sư Hồng Trần xuất hiện, mọi người càng thấy tò mò hơn, vì ban nãy bọn họ đã nghe thấy rõ mười mươi lời nói của Mục Thanh Vũ.
Song đại sư Hồng Trần mới là viện trưởng, nếu có sa thải một viện phó thì cũng chưa tới lượt Mục Thanh Vũ quyết định.
Bọn họ muốn xem đại sư Hồng Trần sẽ giải quyết thế nào.
“Viện trưởng đại nhân, xin cứu mạng!”
Thấy Hồng Trần tới, La Phù vội gào lên như túm được cái phao cứu sinh: “Viện trưởng đại nhân, cứu ta với. Ta chỉ xử lý công việc theo quy tắc thôi, nhưng trưởng tộc Mục lại…”
“Lại làm sao?”
Hồng Trần nhíu mày, không nhịn được quát.
Ông ấy là viện trưởng của Lôi Phong Viện, đồng thời còn là một thầy luyện huyền khí cực phẩm, điều ông ấy ghét nhất là có thế lực tranh chấp trong học viện.
Nhưng những tranh chấp này lại xảy ra thường xuyên.
“Ta…”
Nói rồi, La Phù cúi đầu xuống, tỏ vẻ oan ức.
Thấy vậy, Mục Vỹ chỉ muốn bật cười.
Là một viện phó mà La Phù lại bày ra cái vẻ mặt đáng xấu hổ đó.
“Viện trưởng Hồng Trần, Mục Vỹ là thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục ta, đến Lôi Phong Viện làm thầy giáo. Ta nghĩ nếu nó làm trái quy tắc thì phải bị phạt, nhưng nếu Vỹ Nhi bị đối xử bất công thì người làm cha như ta đương nhiên không thể ngoảnh mặt làm ngơ”.
Mục Thanh Vũ cũng không muốn dài dòng.
Ngày trước, Mục Vỹ như thế nào thì ông ấy không quan tâm. Nhưng bây giờ, hắn đã là thiếu trưởng tộc của nhà họ Mục thì phải có thân phận mà một thiếu trưởng tộc nên có.
Nếu ai có ý đồ xấu với Mục Vỹ thì cũng như đối đầu với nhà họ Mục.
Điểm này, Mục Thanh Vũ quyết không khoan nhượng.
Đây là vấn đề tôn nghiêm của nhà họ Mục.
“La Phù, ông nói rõ cho ta nghe, chuyện này là như thế nào hả? Cút cho ta!”
Thấy Mục Thanh Vũ sa sầm mặt, đại sư Hồng Trần chợt quát.
Tiếng quát này khiến La Phù suýt nữa ngây người.
Đại sư Hồng Trần định trở mặt ư? Vì Mục Thanh Vũ mà ông ấy định trở mặt với ông ta?
“Vâng!”
Nhưng dù thế, La Phù cũng không dám cãi lời.
“Ha ha… Không ngờ đại sư Hồng Trần lại xử phạt cấp dưới nhẹ tay thế này!”
Đúng lúc này, một tiếng cười sảng khoái vang lên.
Một tia sáng xuyên thủng tầng mây ở phía chân trời, ngay sau đó đã đáp xuống lôi đài.
“Kiếm khách Tử Dạ!”
Trông thấy người đó, Mục Thanh Vũ khẽ nhíu mày.
Kiếm khách Tử Dạ?
Nghe Mục Thanh Vũ nói vậy, mọi người có mặt ở đó đều ngẩn ra.
Trong học viện Thất Hiền chỉ có duy nhất một người có biệt danh này, đó là Trương Tử Hào!
Hồi còn trẻ, Trương Tử Hào rất ngông cuồng. Ông ta là một sát thủ, thủ đoạn độc ác, kiếm thuật cao cường nên được gọi là kiếm khách Tử Dạ.
Ông ta thường ra tay vào ban đêm, giết người một cách vô hình.
“Trương Tử Hào, ông không yên phận ở Phong Hiền Viện đi còn đến Lôi Phong Viện của ta làm gì?”, nhìn thấy Trương Tử Hào, đại sư Hồng Trần hậm hực nói.
Trương Tử Hào vốn là một kiếm khách cao cường, viện trưởng của Phong Hiền Viện, đồng thời còn là một trong mười đại trưởng lão.
Lúc này, trong mười đại trưởng lão của học viện Thất Hiền thì đã có ba người tới đây, ngoài ra còn có Niệm Linh Quan - viện phó của Hoả Viện nữa.
Ba nhân vật lớn đều xuất hiện ở đây, đám học trò không một ai dám ho he gì.
“Phong Hiền Viện không có cuộc thi của khối cao cấp. Ta đến đây đương nhiên để xem trò vui, tiện thể xem có học trò nào phù hợp làm đệ tử quan môn của Trương Tử Hào ta không”.
Hử?
Nghe thấy thế, đại sư Hồng Trần và Mục Thanh Vũ đều ngây người.
Bọn họ biết rõ Trương Tử Hào là người như thế nào. Lão già này tự cho mình là kiếm khách số một của đế quốc Nam Vân, đã lĩnh ngộ được kiếm thế nên vô cùng kiêu ngạo. Ông ta luôn miệng kêu gào muốn thu nhận một người làm đệ tử quan môn, những mãi chưa vừa mắt một ai.
Hôm nay bỗng dưng ông ta lại xuất hiện đòi nhận đệ tử?
“Một kiếm khách đã lĩnh ngộ kiếm thế ảo đương nhiên có thể khiến Trương Tử Hào ta động lòng rồi!”, dứt câu, Trương Tử Hào nhìn sang Mục Vỹ.
Kiếm thế ảo?
Ai cơ?
Câu nói này của ông ta khiến mọi người đều thấy mơ hồ.
Nhưng khi thấy Trương Tử Hào nhìn Mục Vỹ, tất cả mọi người đã hiểu ra ngay.
Thứ mà Mục Vỹ đã lĩnh ngộ không chỉ là kiếm ý đỉnh phong, mà là… kiếm thế ảo.
“Khụ khụ…”
Mục Thanh Vũ ho khan vài tiếng rồi nhìn Mục Vỹ với vẻ tức giận, rốt cuộc thằng nhãi này còn có bao nhiêu bí mật giấu ông ấy nữa?
“Ông muốn nhận Mục Vỹ làm đệ tử ư?”
Đại sư Hồng Trần lập tức nổi giận, hừ nói: “Ta nhổ vào! Trương Tử Hào, ông còn vô liêm sỉ tới mức đến Lôi Phong Viện của ta cướp người ư? Phong Hiền Viện của ông hết người rồi à?”
“Đại sư Hồng Trần hà tất phải nổi nóng, ta chỉ nhận đồ đệ thôi, chứ có nói là cướp Mục Vỹ đi đâu”.
“Không được!”
Đại sư Hồng Trần lập tức bị kích động.
“Mục Vỹ hợp nhất là luyện khí, Cổ Vũ Phàm do một tay cậu ấy dạy dỗ có thiên bẩm luyện khí tuyệt vời. Từ đó có thể thấy Mục Vỹ rất tinh thông luyện khí, hơn nữa ta đã quan sát kiếm Thanh Giao và kiếm Thanh Khuyết mà Mặc Dương từng sử dụng rồi. Ngoài thầy luyện khí cấp đại sư tuyệt đỉnh ra thì không một ai có thể luyện chế được”.
“Ngoài ra, Mục Vỹ có khả năng lĩnh ngộ riêng về luyện khí, ta thấy khế văn của các món phàm khí thượng phẩm mà Tề Minh luyện chế ra đều có văn lộ riêng. Một thiên tài như vậy không làm thầy luyện khí mà đi theo ông học kiếm thuật ư? Đùa nhau à?”
“Ta nhổ vào!”
Song một tiếng quát tháo lại vang lên.
“Hồng Trần, Trương Tử Hào, hai ông sống ngần ấy tuổi rồi mà vẫn không biết xấu hổ thế à! Nghe ta nói đây này, Mục Vỹ hợp nhất là làm thầy luyện đan”.
Chương 319: Thi nhau tặng quà
“Mạt Vấn, ông lại đến làm loạn gì đấy!”
Thấy Mạt Vấn và Mạt Khánh Thiên cùng đi tới, Hồng Trần chẹp miệng.
“Sao ta không được đến? Lão đây là thầy luyện đan bảy sao, mà lại không được hoan nghênh ở Lôi Phong Viện của ông à?”
Bảy sao?
Nghe Mạt Vấn giới thiệu về mình, Hồng Trần ngẩn người.
Trước kia luôn có tin đồn là Mạt Vấn đã luyện chế thành công đan dược thất phẩm rồi, nhưng đó chỉ là tin đồn thôi. Bây giờ, ông ấy đã chính miệng thừa nhận thì rõ là đúng rồi.
“Mục lão đệ, đây là Thánh Tâm Thiên Đan - đan dược thất phẩm. Cậu đã quá mất sức trong cuộc thi hôm nay rồi, mau uống đi. Sau này mà rảnh, ta sẽ luyện chế thêm cho cậu mấy viên nữa!”
Phụt…
Nghe thấy thế, mọi người đều như muốn hộc máu.
Nếu rảnh sẽ luyện chế thêm mấy viên đan dược thất phẩm nữa, Mạt Vấn này coi đan dược thất phẩm là rau ngoài chợ à!
“Cảm ơn lão Mạt!”
Mục Vỹ mỉm cười, hắn biết Thánh Tâm Thiên Đan, nhưng bây giờ thì chưa cần dùng tới, song một người khác thì cần.
“Tiêu Khánh Dư, cầm lấy này!”
Mục Vỹ tiện tay ném viên đan dược thất phẩm cho Tiêu Khánh Dư.
Mẹ ơi!
Nhìn Mạt Vấn và Mục Vỹ, mọi người chỉ muốn phát điên, đến nhóm Mục Thanh Vũ cũng thấy người ngợm nhức nhối.
Một viên đan dược thất phẩm không dưới mấy trăm vạn linh thạch trung phẩm, thế mà bọn họ lại tặng cho người khác một cách thoải mái như vậy, ngoài ra còn làm như không có chuyện gì nữa.
Số linh thạch này đến năm gia tộc lớn cũng không thể tặng một cách bừa bãi thế được.
“He he, nếu không có Mục lão đệ, chắc cả đời này ta cũng không có hi vọng luyện chế ra đan dược thất phẩm mất nên Mục lão đệ muốn làm gì với viên đan dược này thì làm”, Mạt Vấn không quan tâm Mục Vỹ tặng đan dược cho ai, chỉ cần hắn nhận tấm lòng của ông ấy là được.
Hơn nữa, ông ấy còn cần Mục Vỹ trị thương cho sư phụ của mình.
“Mạt Vấn, Mạt Khánh Thiên, hai ông đúng là đồ mặt dày! Tặng quà đến mức khiến Hồng Trần ta thấy ngứa cả mắt rồi”.
Hồng Trần chợt quát, sau đó rút thanh trường kiếm ra vút một tiếng.
“Kiếm Thanh Giao của thầy Mục đã bị tổn hại nặng trong cuộc thi này. Lão phu vừa luyện chế xong một món huyền khí cực phẩm là kiếm Thanh Long. Dù thanh kiếm này có cấp bậc cao, nhưng độ tinh tế thì không thể bằng kiếm Thanh Giao mà thầy Mục đã luyện chế ra rồi tặng cho đồ đệ tài giỏi Cổ Vũ Phàm của ta được”.
Trời ạ!
Huyền khí cực phẩm cứ thế là tặng ư?
Huyền khí cực phẩm có ý nghĩa gì ở đế quốc Nam Vân?
Đó là món thần binh có cấp bậc mạnh nhất. Hiện giờ, chưa có thầy luyện khí nào ở đế quốc Đại Tần có thể luyện chế ra địa khí, vì thế hầu như đều phải mua ở trung tâm đại lục.
Nhưng các món địa khí đều được các gia tộc lớn coi như vật báu trấn tộc, nào ai nỡ bán đi.
Huyền khí cực phẩm phải nói là cực kỳ kiếm.
Thế mà đại sư Hồng Trần cũng mang ra tặng được ư?
“Đa tạ!”
Mục Vỹ ngoảnh lại nhìn Mặc Dương rồi cười nói: “Đồ đệ ngoan, sư phụ đã làm hỏng thanh kiếm của con, giờ đền con thanh kiếm này nhé!”
“Đa tạ sư phụ!”
Mặc Dương nhận lấy thanh kiếm rồi toét miệng cười.
Điên rồi!
Điên hết cả rồi!
Thấy năm nhân vật lớn của học viện Thất Hiền cùng xuất hiện ở đây, hơn nữa mục tiêu của họ hình như chỉ có Mục Vỹ, tất cả mọi người đều thấy phát điên.
Xưa nay, bọn họ cứ tưởng thiếu trưởng tộc Mục Vỹ của nhà họ Mục chỉ là một con rối, không ngờ Mục Thanh Vũ lại coi trọng hắn như vậy.
Hình như ông ấy lập hắn làm thiếu trưởng tộc không phải trò đùa.
Còn đám đại sư Hồng Trần, Mạt Vấn và Trương Tử Hào thì đều có cái nhìn khác nhau về Mục Vỹ.
Từ khi nào Mục Vỹ lại trở nên nổi tiếng như vậy?
“Trương Tử Hào, muốn nhận đồ đệ thì ít ra ông cũng phải có chút thành ý chứ?”
Đại sư Hồng Trần vừa nói dứt câu, Mục Vỹ lập tức hớn hở nhìn sang Trương Tử Hào.
Không cần biết hắn có đồng ý hay không, nhưng ít ra Trương Tử Hào này cũng phải móc một món đồ quý ra mới đúng chứ.
Nhưng Trương Tử Hào lại nhìn trái ngó phải với vẻ ngượng ngùng.
Hôm nay, ông ta đến đây chỉ vì cảm nhận được một luồng kiếm thế, chứ có chuẩn bị quà cáp gì đâu.
Ông ta cứ tưởng mình chỉ cần xuất hiện và toả ánh hào quang thì Mục Vỹ sẽ thấy chấn động với uy danh kiếm khách Tử Dạ của ông ta, rồi khéo còn đòi làm đệ tử của ông ta cho bằng được.
Dẫu sao, nhận một kiếm khách tuyệt đỉnh đã lĩnh ngộ kiếm thế làm sư phụ thì cũng sẽ nhận được rất nhiều lợi ích mà.
Ai ngờ, giữa chừng lại có Hồng Trần và Mạt Vấn nhảy ra, sao hai lão già này coi trọng Mục Vỹ thế nhỉ?
Mà cũng tại ông ta không lưu tâm, giờ để tuột mất một hạt giống tiềm năng thế này thì đúng là đáng tiếc, tới mức khiến người ta đau lòng.
Cuối cùng, Trương Tử Hào chỉ biết ngẩn ngơ.
“Sao? Chưa chuẩn bị chứ gì?”, đại sư Hồng Trần cười lớn nói: “Ta thấy ông chỉ nổi hứng nhất thời thôi, cái gì mà thu nhận đệ tử toàn là bốc phét. Thôi ông về Phong Hiền Viện của ông đi, xem có thứ đồ gì tốt rồi hãy quay lại đây”.
“Kiếm khách Tử Dạ, thế này là ông không đúng rồi”, Mạt Vấn cười bỡn cợt, không nhịn được châm chọc một câu.
“Ai bảo ta chưa chuẩn bị quà? Mục Vỹ, hôm nay lão già này nghĩ đủ cách để làm khó cậu, nếu cậu muốn thì ta sẽ giết lão cho cậu ngay!”
Trương Tử Hào chỉ vào La Phù rồi nghiêm túc nói.
Chương 320: Từ chối
Trời ạ!
Thấy Trương Tử Hào chỉ vào mình, La Phù sợ hết hồn, suýt nữa ngã xuống đất.
Chuyện quái gì vậy? Không có quà gặp mặt nên định lấy đầu ông ta ra để thay thế ư!
Sớm biết thế này thì ông ta đã chuồn từ lâu rồi.
“Hừ! La Phù là viện phó của Lôi Phong Viện ta, dù ông ta có làm sai thì cũng phải do ta trừng phạt, ông không có quyền”.
“He he, đúng là ta không có quyền, nhưng ta có rất nhiều cách để giết lão ta, ông làm gì được nào?”, Trương Tử Hào nhìn Hồng Trần rồi đắc ý nói.
Danh tiếng kiếm khách Tử Dạ của ông ta đâu phải tự dưng mà có.
“Ông…”
Đại sư Hồng Trần tức giận nói: “La Phù có sai cũng phải do ta phạt, ông muốn giết ông ta không dễ vậy đâu”.
Thương cho thanh danh một đời của La Phù, ông ta là viện phó của Lôi Phong Viện, quyền lực cao ngất, nhưng chỉ vì đắc tội với Mục Vỹ mà bây giờ bị người ta đá qua đá lại như một kẻ vô dụng.
“Giết người thì thôi!”, Mục Vỹ mỉm cười nói: “Nhưng còn chuyện nhận đồ đệ thì… Bây giờ, ta đang là thầy giáo nên không thể làm đồ đệ ông được đâu”.
“Hả?”
Nghe Mục Vỹ nói vậy, Trương Tử Hào cau mày.
Khi Trương Tử Hào muốn nhận đồ đệ thì ai cũng mong người đó là mình, mà Mục Vỹ lại từ chối ư?
“Nói đi, cậu có điều kiện gì?”
“Ta không có điều kiện gì cả, chỉ là ông chưa đủ trình độ để dạy ta thôi, hơn nữa ta cũng không cần ai dạy mình cả”.
Mục Vỹ hờ hững đáp một câu, nhưng mọi người xung quanh đều đã nghệt mặt ra.
Hôm nay rốt cuộc là ngày gì mà lắm chuyện giật gân vậy? Đúng là khiến người ta không thể chịu nổi và tin được.
“Ta không đủ tư cách để dạy cậu ư?”
Trương Tử Hào cười lớn nói: “Mục Vỹ, ta công nhận là cậu có thiên bẩm cao siêu, kiếm thế ảo thì lợi hại. Nhưng kiếm thế ảo không phải là kiếm thế, cậu phải hiểu như vậy”.
“Cùng một đường kiếm, nhưng ý cảnh do ta và cậu tạo ra có sự cách biệt rất lớn, cậu hãy nhìn mà xem…”
Nói rồi, Trương Tử Hào giơ tay lên, một thanh trường kiếm xuất hiện. Ông ta khẽ vung một đường, đường kiếm ấy trông rất bình thường, nhưng khi mọi người nhìn thấy thì nó lại rất có sức hút với họ.
Đó là một loại ý cảnh rất khó phân biệt, khiến người ta chìm đắm say mê.
Nhưng ngay sau đó, Trương Tử Hào lật bàn tay, thanh trường kiếm lập tức đảo ngược, một luồng sát khí lập tức khiến tất cả mọi người cảm thấy như đối mặt với cái chết.
Các học trò có tu vi hơi thấp đều đã tái mặt, người ngợm chao đảo.
“Kiếm thế là chiều hướng của đất trời, điều quan trọng là sự kết hợp giữa võ giả và kiếm, kiếm và đất trời. Sức mạnh to lớn của thiên nhiên mà võ giả dẫn dắt được mạnh tới đâu là dựa vào khả năng lĩnh ngộ của người đó về kiếm thế”.
“Thế này ư?”
Trương Tử Hào còn chưa nói hết câu, Mục Vỹ đã cầm lấy trường kiếm rồi khẽ vung một đường, sau đó xoay chuyển rồi đâm ra.
Kiếm khí sắc nhọn bao trùm không gian, tiếng vun vút khẽ vang lên trên khắp sân luyện võ.
Kiếm thế!
Trương Tử Hào trợn mắt há mồm nhìn Mục Vỹ.
Trước lúc giao chiến, hắn còn là kiếm thế ảo, mà bây giờ đã biến thành kiếm thế rồi.
Sau một trận đấu, kiếm thế ảo của Mục Vỹ đã trở thành kiếm thế.
Sao có thể?
Trương Tử Hào không thể tin nổi.
Khả năng lĩnh ngộ thế này thì đúng là ông ta không đủ tư cách làm sư phụ của Mục Vỹ rồi.
Không tới mười năm nữa, chắc kiếm thế của Mục Vỹ sẽ đạt tới cấp đỉnh phong, sau đó lĩnh ngộ được kiếm tâm của mình và trở thành kiếm khách tuyệt thế.
“Ha ha, ra là Trương Tử Hào ta tự cao tự đại. Thế gian lớp lớp nhân tài, xem ra ta già rồi, già thật rồi!”
Trương Tử Hào cười khổ một tiếng, sau đó vung tay rời đi.
“Khụ khụ”, Hồng Trần nhìn Mục Vỹ rồi ho khan vài tiếng, nói: “Thầy Mục, cậu yên tâm! Ta nhất định sẽ điều tra rõ chuyện xảy ra ngày hôm nay để đòi lại công bằng cho lớp chín cao cấp”.
“Đa tạ viện trưởng!”
Mục Vỹ chắp tay rồi nhìn học trò của lớp chín.
“Tiêu Khánh Dư, đi về rồi uống viên đan dược ấy đi, thương tích trên người trò sẽ nhanh khỏi thôi, nhớ chưa?”
“Vâng ạ!”
“Mục Phong Hành, lát đến chỗ đại sư Mạt Vấn lấy một viên Cố Bản Tâm Đan - đan dược tứ phẩm mà uống. Ngày mai, trò sẽ hồi phục thôi, không để lại di chứng về sau đâu”.
“Vâng!”
“Được rồi, lớp chín giải tán! Mọi người đều mệt vì cuộc thi hôm nay rồi, về nghỉ ngơi đi”.
“Vâng!”
Mục Vỹ hạ lệnh, lớp chín dần tản đi.
Cuộc thi của khối cao cấp đã đi đến hồi kết, vị trí số một coi như đã rõ rồi.
Nhưng bây giờ không ai tranh luận xem người đứng đầu là ai nữa, vì sự thể hiện của Mục Vỹ ngày hôm nay đã ngoài sức tưởng tượng của mọi người. Cả học viện Thất Hiền đã hoàn toàn chấn động.
Thiên bẩm mà Ngạn Vân Ngọc thể hiện có thể sánh ngang với giáo viên của lớp đặc biệt, nhưng gã đã chết.
Một thiên tài đã chết thì đâu còn là thiên tài nữa.
Mọi người bắt đầu rời khỏi sân luyện võ.
“Y Chiêm Long, thấy nguy hiểm chưa hả?”
Có hai bóng người đang đứng trên một toà lầu cao ở phía xa.
Một người trong đó mặc áo trắng, mái tóc dài buộc cao bay phất phơ, trông đẹp như một bức hoạ.
“Ta ư?”
Nghe thấy người bên cạnh hỏi, Y Chiêm Long mỉm cười.
“Nguy hiểm ư? Ta là giáo viên của lớp đặc biệt, ngồi ở vị trí này thì lúc nào cũng bị nhiều người khiêu chiến. Mục Vỹ kia đúng là giỏi thật, nhưng tiếc là cảnh giới thấp quá”.
Y Chiêm Long cất giọng nhẹ nhàng, không rõ tâm trạng ra sao.
“Còn ngươi thì sao Lâm Tiêu Thiên? Ngươi là người quản lý đám tiểu yêu ở long bảng mà giờ lại chạy đến đây xem trò vui, đúng là khiến ta thấy ngạc nhiên đấy”.
Bình luận facebook