Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 57
Lấy hết sức lực giúp Hàn Tử Đằng đứng vững lại, Hiểu Di hỏi:
" Tử Đằng, anh có tự đi được không? "
Hàn Tử Đằng tủm tỉm cười gật đầu, hai tay nắm chặt bả vai của Hiểu Di, sau đó từng bước vững vàng đi về phía trước, đoạn lại quay đầu nhìn Hiểu Di cười ngây ngốc.
Khoảnh khắc đó trái tim Hiểu Di như tan chảy, vội vàng tiến lên đỡ lấy Hàn Tử Đằng, dìu anh đi về phía trước.
Hàn Tử Đằng cúi đầu đi theo Hiểu Di, từng bước từng bước ngay ngắn, không hề loạn.
Ở phía sau, thỉnh thoảng Hàn Tử Đằng lại bật cười, tiếng cười rất khẽ như gió thoảng bên má, Hiểu Di đột nhiên đứng lại. Hàn Tử Đằng đi ngay sau, không kịp phản ứng bèn đâm sầm vào cô.
Hiểu Di loạng choạng suýt ngã, may Hàn Tử Đằng đưa tay ra đỡ kịp thời.
" Anh sao vậy? Sao cười ngốc nghếch vậy? " Hiểu Di kéo dài giọng bất đắc dĩ hỏi, điệu bộ của anh dọa cô sợ chết khiếp.
Nụ cười sáng lạn của Hàn Tử Đằng tạm dừng, chỉ có hai mắt sáng lên một cách kỳ lạ. Anh cúi đầu, rồi lại ngẩng lên nhìn Hiểu Di, tựa như suy nghĩ nung lắm. Sau một hồi Hàn Tử Đằng mới chậm rãi mở miệng.
" Em, em đồng ý gả cho anh sao? "
Câu nói đứt quãng nhưng Hiểu Di vẫn hiểu được ý tứ, khóe miệng lại cong lên:
" Em đồng ý gả cho anh mà anh vui vậy sao? "
Hàn Tử Đằng cật lực gật đầu.
" Từ lúc nào anh trở nên hồ đồ như vậy chứ? "
Hiểu Di cười tươi rói, nhéo hai má Hàn Tử Đằng. Nếu để đối thủ trên thương trường của anh nhìn thấy bộ dạng này,chắc họ sẽ được mở rộng tầm mắt, há hốc miệng kinh ngạc mất.
" Chuyện này thật thần kỳ….Em nói xem, lúc đầu anh tiếp cận em đều có mục đích, lúc đó anh chán ghét em vô cùng. Vậy mà bây giờ anh lại sắp lấy em, chúng ta danh chính ngôn thuận ở bên nhau. Chuyện này không phải thần kì sao? Anh yêu em, em cũng yêu anh, anh thật là rất vui! "
" Em cũng rất vui, Tử Đằng " Hiểu Di thấy tim mình cũng đập rộn ràng, cao hứng đáp lại Hàn Tử Đằng.
" Vậy, Bảo bối của anh….anh hôn em nhé? " Hàn Tử Đằng cười lấy lòng, khuôn mặt không biết hồng vì men rượu hay vì ngượng ngùng.
Bị ánh mắt Hàn Tử Đằng cuốn hút, Hiểu Di không do dự liền gật đầu.
Hàn Tử Đằng cười vui vẻ, cúi đầu đặt môi mình lên môi cô. Không hề trằn trọc dây dưa, chỉ đơn giản là đặt nhẹ nhàng lên đó, lưu lại hơi thở còn nồng đậm men say.
Sau một lúc, anh rời khỏi môi cô, hai người cười vui vẻ nắm tay nhau về nhà, tưởng tượng đến ngày vui không còn xa, niềm hạnh phúc cũng lan tỏa khắp nơi.
Sáng sớm mùa hè, ngay cả không khí vẫn còn vô cùng trong lành, từng chiếc lá nho khẽ đung đưa trong gió. Từng chiếc lá như một khuôn mặt nhỏ xinh xắn, tươi cười, cùng tấu nên khúc nhạc vui tươi hạnh phúc.
Trong phòng Hàn Tử Đằng.
Trên giường, Hiểu Di lẳng lặng nằm trong lòng Hàn Tử Đằng, hai người gắt gao ôm nhau giống như hai đứa trẻ sinh đôi không muốn tách rời.
Một lát sau, hàng mi dài trên khuôn mặt Hiểu Di khẽ động, cô chậm rãi mở mắt, quay đầu nhìn về phía Hàn Tử Đằng đang ngủ say, trông anh vẫn tuấn tú như một thiên thần đang say ngủ.
Hiểu Di cẩn thận cầm lấy ngón tay của Hàn Tử Đằng, đem chiếc nhẫn của anh khẽ khàng đeo vào. Cô không phát hiện, trên đỉnh đầu Hàn Tử Đằng đang mỉm cười nhìn cô.
Kỳ thực, Hàn Tử Đằng đã sớm tỉnh, thấy Hiểu Di cứ nhìn mình chằm chằm, anh không mở mắt ngay mà muốn xem cô định làm gì.
Nhẫn vừa xuyên qua đầu ngón tay, Hàn Tử Đằng liền rút tay lại nắm chặt lấy bàn tay cô, cánh tay kia luồn vào bên hông, xoay người đặt cô nằm bên dưới mình.
" Hiểu Di, lại nghịch ngợm? " Ánh mắt đầy yêu thương của anh nhìn cô.
Anh rất thích cứ yên lặng như vậy mà ôm cô trong lòng, nhìn cô cười đến rung cả người, thích mùi thơm nhàn nhạt trên người cô, cảm giác trong trẻo sạch sẽ khiến người ta mê say. Hàn Tử Đằng cúi đầu hôn lên cần cổ cô, da thịt cô rất mát, như da trẻ con khiến anh không nhịn được mà cắn nhẹ một miếng.
" Ha ha ha… " Hiểu Di vặn vẹo cơ thể tránh né.
" Tử Đằng, ngứa… "
" Phạt em tội nghịch ngợm " Hàn Tử Đằngcười đáp. Hôm qua cô lấy nhẫn của anh không biết giấu đi đâu, hôm nay mới lại đem ra.
Nói xong, anh lại cúi xuống cắn gáy cô, lưu lại một dấu răng trên da thịt cô.
" Tử Đằng, anh có tự đi được không? "
Hàn Tử Đằng tủm tỉm cười gật đầu, hai tay nắm chặt bả vai của Hiểu Di, sau đó từng bước vững vàng đi về phía trước, đoạn lại quay đầu nhìn Hiểu Di cười ngây ngốc.
Khoảnh khắc đó trái tim Hiểu Di như tan chảy, vội vàng tiến lên đỡ lấy Hàn Tử Đằng, dìu anh đi về phía trước.
Hàn Tử Đằng cúi đầu đi theo Hiểu Di, từng bước từng bước ngay ngắn, không hề loạn.
Ở phía sau, thỉnh thoảng Hàn Tử Đằng lại bật cười, tiếng cười rất khẽ như gió thoảng bên má, Hiểu Di đột nhiên đứng lại. Hàn Tử Đằng đi ngay sau, không kịp phản ứng bèn đâm sầm vào cô.
Hiểu Di loạng choạng suýt ngã, may Hàn Tử Đằng đưa tay ra đỡ kịp thời.
" Anh sao vậy? Sao cười ngốc nghếch vậy? " Hiểu Di kéo dài giọng bất đắc dĩ hỏi, điệu bộ của anh dọa cô sợ chết khiếp.
Nụ cười sáng lạn của Hàn Tử Đằng tạm dừng, chỉ có hai mắt sáng lên một cách kỳ lạ. Anh cúi đầu, rồi lại ngẩng lên nhìn Hiểu Di, tựa như suy nghĩ nung lắm. Sau một hồi Hàn Tử Đằng mới chậm rãi mở miệng.
" Em, em đồng ý gả cho anh sao? "
Câu nói đứt quãng nhưng Hiểu Di vẫn hiểu được ý tứ, khóe miệng lại cong lên:
" Em đồng ý gả cho anh mà anh vui vậy sao? "
Hàn Tử Đằng cật lực gật đầu.
" Từ lúc nào anh trở nên hồ đồ như vậy chứ? "
Hiểu Di cười tươi rói, nhéo hai má Hàn Tử Đằng. Nếu để đối thủ trên thương trường của anh nhìn thấy bộ dạng này,chắc họ sẽ được mở rộng tầm mắt, há hốc miệng kinh ngạc mất.
" Chuyện này thật thần kỳ….Em nói xem, lúc đầu anh tiếp cận em đều có mục đích, lúc đó anh chán ghét em vô cùng. Vậy mà bây giờ anh lại sắp lấy em, chúng ta danh chính ngôn thuận ở bên nhau. Chuyện này không phải thần kì sao? Anh yêu em, em cũng yêu anh, anh thật là rất vui! "
" Em cũng rất vui, Tử Đằng " Hiểu Di thấy tim mình cũng đập rộn ràng, cao hứng đáp lại Hàn Tử Đằng.
" Vậy, Bảo bối của anh….anh hôn em nhé? " Hàn Tử Đằng cười lấy lòng, khuôn mặt không biết hồng vì men rượu hay vì ngượng ngùng.
Bị ánh mắt Hàn Tử Đằng cuốn hút, Hiểu Di không do dự liền gật đầu.
Hàn Tử Đằng cười vui vẻ, cúi đầu đặt môi mình lên môi cô. Không hề trằn trọc dây dưa, chỉ đơn giản là đặt nhẹ nhàng lên đó, lưu lại hơi thở còn nồng đậm men say.
Sau một lúc, anh rời khỏi môi cô, hai người cười vui vẻ nắm tay nhau về nhà, tưởng tượng đến ngày vui không còn xa, niềm hạnh phúc cũng lan tỏa khắp nơi.
Sáng sớm mùa hè, ngay cả không khí vẫn còn vô cùng trong lành, từng chiếc lá nho khẽ đung đưa trong gió. Từng chiếc lá như một khuôn mặt nhỏ xinh xắn, tươi cười, cùng tấu nên khúc nhạc vui tươi hạnh phúc.
Trong phòng Hàn Tử Đằng.
Trên giường, Hiểu Di lẳng lặng nằm trong lòng Hàn Tử Đằng, hai người gắt gao ôm nhau giống như hai đứa trẻ sinh đôi không muốn tách rời.
Một lát sau, hàng mi dài trên khuôn mặt Hiểu Di khẽ động, cô chậm rãi mở mắt, quay đầu nhìn về phía Hàn Tử Đằng đang ngủ say, trông anh vẫn tuấn tú như một thiên thần đang say ngủ.
Hiểu Di cẩn thận cầm lấy ngón tay của Hàn Tử Đằng, đem chiếc nhẫn của anh khẽ khàng đeo vào. Cô không phát hiện, trên đỉnh đầu Hàn Tử Đằng đang mỉm cười nhìn cô.
Kỳ thực, Hàn Tử Đằng đã sớm tỉnh, thấy Hiểu Di cứ nhìn mình chằm chằm, anh không mở mắt ngay mà muốn xem cô định làm gì.
Nhẫn vừa xuyên qua đầu ngón tay, Hàn Tử Đằng liền rút tay lại nắm chặt lấy bàn tay cô, cánh tay kia luồn vào bên hông, xoay người đặt cô nằm bên dưới mình.
" Hiểu Di, lại nghịch ngợm? " Ánh mắt đầy yêu thương của anh nhìn cô.
Anh rất thích cứ yên lặng như vậy mà ôm cô trong lòng, nhìn cô cười đến rung cả người, thích mùi thơm nhàn nhạt trên người cô, cảm giác trong trẻo sạch sẽ khiến người ta mê say. Hàn Tử Đằng cúi đầu hôn lên cần cổ cô, da thịt cô rất mát, như da trẻ con khiến anh không nhịn được mà cắn nhẹ một miếng.
" Ha ha ha… " Hiểu Di vặn vẹo cơ thể tránh né.
" Tử Đằng, ngứa… "
" Phạt em tội nghịch ngợm " Hàn Tử Đằngcười đáp. Hôm qua cô lấy nhẫn của anh không biết giấu đi đâu, hôm nay mới lại đem ra.
Nói xong, anh lại cúi xuống cắn gáy cô, lưu lại một dấu răng trên da thịt cô.
Bình luận facebook