Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 59
Đến lúc tan làm, Hiểu Di đang thu thập đống tài liệu trên bàn để chuẩn bị ra về. Lúc này có một nhân viên hành chính đưa tới một văn kiện, nói rằng phía Ước Hàn quên mang đi.
Vì vậy Hiểu Di đành phải mang đám văn kiện đó đến phòng của Ước Hàn. Kỳ thực cô không muốn ở một mình cùng anh ta, nhưng vì công việc nên không còn cách nào khác.
Có chút do dự, Hiểu Di chậm rãi bước về phía văn phòng của Ước Hàn, ở dưới lầu nhìn thấy văn phòng anh ta vẫn sáng đèn. Lấy hết sức can đảm, Hiểu Di hít một hơi sâu rồi đi lên. Đây là lần đầu tiên cô đến văn phòng của anh ta.
Hành lang không một bóng người, Hiểu Di gõ cửa một lúc nhưng không thấy ai trả lời bèn đẩy cửa bước vào. Đèn sáng nhưng trong phòng không có người, chẳng lẽ Ước Hàn đã về nhà? Hiểu Di có chút nghi hoặc trong lòng.
Ngay lúc cô xoay người rời đi, lại nghe thấy có tiếng động phát ra từ phòng nghỉ bên trong. Chẳng lẽ anh ta ở trong phòng nghỉ? Hiểu Di nghĩ một lát, rồi đi qua đẩy cửa vào.
" Ước Hàn, anh ở trong này à? Tôi còn tưởng anh tan làm rồi " Đang nói, Hiểu Di bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc nói không ra lời.
Trong phòng nghỉ đang diễn ra một cảnh tượng khiến người ta phải đỏ mặt. Hai thân người quấn lấy nhau trên ghế sô pha, nghe tiếng nói bèn dừng động tác mà nhìn ra cửa.
Ước Hàn để trần nửa người trên, mái tóc rối bù, vài sợi thả rơi xuống trán, vô cùng gợi cảm. Mà dưới thân anh ta là một người con gái Trung Quốc vô cùng xinh đẹp, da dẻ nõn nà, cả cơ thể có vẻ như bị kích thích mà run rẩy không thôi.
Mà bàn tay của Ước Hàn, đang đặt trên bộ ngực đẫy đà của cô ta, xoa bóp không ngừng.
" Xin lỗi, xin lỗi, tôi đến không đúng lúc. Tôi đi ngay, hai người cứ tiếp tục đi! "
Sau một hồi ngây ngốc, Hiểu Di mới định thần lại, hai má nóng bừng. Sau khi giải thích xong liền quay người đi, còn không quên khép cửa lại.
Ước Hàn cũng bị bất ngờ, không kịp phản ứng, vẫn duy trì bộ dạng như khi Hiểu Di mới vào.
Giọng Hiểu Di từ ngoài cửa vọng vào.
" Ước Hàn tiên sinh, các anh để quên văn kiện chỗ chúng tôi, tôi mang qua đây cho anh. Tôi để trên bàn làm việc rồi, tôi đi trước đây "
Nghe thấy giọng Hiểu Di, lúc này Ước Hàn mới phản ứng lại, quơ vội chiếc áo sơ mi trên ghế khoác vào người rồi đuổi theo, cuống quít giải thích.
" Không, Hiểu Di tiểu thư, em hiểu lầm rồi, mọi chuyện không như em tưởng tượng đâu. Tôi với cô ta chẳng qua chỉ là gặp dịp mà chơi vậy thôi! "
Nhưng lúc này, Hiểu Di đã chạy tới cửa thang máy, nhấn nút xuống dưới tầng.
Đến khi đuổi xuống dưới tầng, Hiểu Di đã lên xe đi mất. Ước Hàn chán nản vò đầu đến rối rắm rồi lấy xe đuổi theo.
Ngồi trong taxi Hiểu Di vừa tự hỏi, vừa cười khổ. Đàn ông đúng là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Mồm vừa ngọt xớt nói thích một người, giây sau đã có thể cùng người khác lên giường. Loại chuyện như vậy, nếu đổi lại là người phụ nữ kia chắc cũng không chấp nhận được.
Phụ nữ rất ích kỷ. Khi cô ta không yêu anh, anh muốn làm gì tùy anh, cô ta không hơi đâu mà quản. Nhưng một khi cô ta đã yêu, trong lòng anh cũng chỉ được phép có một người mà thôi.
Yêu phải người đàn ông như Ước Hàn, người phụ nữ kia nhất định sẽ phải chịu ấm ức.
Vì Hàn Tử Đằng đang đi công tác nên thời gian này Hiểu Di đến ở cùng Bác Thẩm. Vì Bác Thẩm đã già yếu rồi vì thế cô cũng muốn qua ở cùng Bác Thẩm vài ngày để giúp Bác làm một số công việc nhà, nếu cô ở một mình ở căn hộ mà không có Hàn Tử Đằng chắc sẽ chán chết mất!
Vừa về đến nhà, Hiểu Di thấy người hầu báo có Ước Hàn đến tìm cô, nói muốn gặp cô.
Hiểu Di định từ chối, nhưng nghĩ đi nghĩ lại gặp cũng tốt. Chi bằng nói một lần cho xong, không để anh ta dây dưa với mình, lại nảy sinh nhiều thị phi.
" Hiểu Di tiểu thư, em tức giận sao? " Thấy Hiểu Di, Ước Hàn lập tức đi đến trước mặt cô giải thích.
" Thật xin lỗi, đây đều là lỗi của tôi. Em tha thứ cho tôi được không? "
" Ước Hàn, anh hiểu lầm rồi, tôi không có tức giận " Hiểu Di trả lời.
" Chúng ta không có quan hệ gì, sao tôi lại giận anh được? "
" Nhưng…tôi… "Ước Hàn cảm thấy cứng họng.
" Anh không cần nói thêm gì nữa, Ước Hàn, trước đây tôi đã nói rất nhiều lần rồi, chúng ta chỉ là bạn bè bình thường. Tôi gặp chuyện này, phải giải thích hoặc xin lỗi anh mới đúng, chứ anh không phải đi theo tôi giải thích thế này đâu " Hiểu Di nhìn Ước Hàn, ánh mắt thẳng thắn nói.
Nhìn thái độ dứt khoát của Hiểu Di, Ước Hàn đành thở dài:
" Hiểu Di, chẳng lẽ giữa chúng ta không thể có khả năng sao? Tôi thật sự rất thích em "
" Ước Hàn, trong lòng tôi chỉ có một mình Tử Đằng thôi, không thể có thêm ai cả. Tôi đồng ý làm bạn bè với anh, nhưng nếu chuyện hôm nay khiến anh hiểu lầm tôi có tư tình với anh thì, xin lỗi, tôi sẽ cố gắng không để anh hiểu lầm thêm nữa" . ngôn tình tổng tài
Nghe Hiểu Di cự tuyệt dứt khoát như vậy, Ước Hàn cũng không biết làm thế nào. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, máu trong huyết quản anh ta sục sôi,chẳng lẽ cứ như vậy mà buông tha cho người đẹp này sao? Anh ta không cam lòng bị đánh bại, không cam lòng thua Hàn Tử Đằng. Cái gì anh ta thích, ắt phải đoạt cho bằng được.
Vì vậy Hiểu Di đành phải mang đám văn kiện đó đến phòng của Ước Hàn. Kỳ thực cô không muốn ở một mình cùng anh ta, nhưng vì công việc nên không còn cách nào khác.
Có chút do dự, Hiểu Di chậm rãi bước về phía văn phòng của Ước Hàn, ở dưới lầu nhìn thấy văn phòng anh ta vẫn sáng đèn. Lấy hết sức can đảm, Hiểu Di hít một hơi sâu rồi đi lên. Đây là lần đầu tiên cô đến văn phòng của anh ta.
Hành lang không một bóng người, Hiểu Di gõ cửa một lúc nhưng không thấy ai trả lời bèn đẩy cửa bước vào. Đèn sáng nhưng trong phòng không có người, chẳng lẽ Ước Hàn đã về nhà? Hiểu Di có chút nghi hoặc trong lòng.
Ngay lúc cô xoay người rời đi, lại nghe thấy có tiếng động phát ra từ phòng nghỉ bên trong. Chẳng lẽ anh ta ở trong phòng nghỉ? Hiểu Di nghĩ một lát, rồi đi qua đẩy cửa vào.
" Ước Hàn, anh ở trong này à? Tôi còn tưởng anh tan làm rồi " Đang nói, Hiểu Di bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc nói không ra lời.
Trong phòng nghỉ đang diễn ra một cảnh tượng khiến người ta phải đỏ mặt. Hai thân người quấn lấy nhau trên ghế sô pha, nghe tiếng nói bèn dừng động tác mà nhìn ra cửa.
Ước Hàn để trần nửa người trên, mái tóc rối bù, vài sợi thả rơi xuống trán, vô cùng gợi cảm. Mà dưới thân anh ta là một người con gái Trung Quốc vô cùng xinh đẹp, da dẻ nõn nà, cả cơ thể có vẻ như bị kích thích mà run rẩy không thôi.
Mà bàn tay của Ước Hàn, đang đặt trên bộ ngực đẫy đà của cô ta, xoa bóp không ngừng.
" Xin lỗi, xin lỗi, tôi đến không đúng lúc. Tôi đi ngay, hai người cứ tiếp tục đi! "
Sau một hồi ngây ngốc, Hiểu Di mới định thần lại, hai má nóng bừng. Sau khi giải thích xong liền quay người đi, còn không quên khép cửa lại.
Ước Hàn cũng bị bất ngờ, không kịp phản ứng, vẫn duy trì bộ dạng như khi Hiểu Di mới vào.
Giọng Hiểu Di từ ngoài cửa vọng vào.
" Ước Hàn tiên sinh, các anh để quên văn kiện chỗ chúng tôi, tôi mang qua đây cho anh. Tôi để trên bàn làm việc rồi, tôi đi trước đây "
Nghe thấy giọng Hiểu Di, lúc này Ước Hàn mới phản ứng lại, quơ vội chiếc áo sơ mi trên ghế khoác vào người rồi đuổi theo, cuống quít giải thích.
" Không, Hiểu Di tiểu thư, em hiểu lầm rồi, mọi chuyện không như em tưởng tượng đâu. Tôi với cô ta chẳng qua chỉ là gặp dịp mà chơi vậy thôi! "
Nhưng lúc này, Hiểu Di đã chạy tới cửa thang máy, nhấn nút xuống dưới tầng.
Đến khi đuổi xuống dưới tầng, Hiểu Di đã lên xe đi mất. Ước Hàn chán nản vò đầu đến rối rắm rồi lấy xe đuổi theo.
Ngồi trong taxi Hiểu Di vừa tự hỏi, vừa cười khổ. Đàn ông đúng là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Mồm vừa ngọt xớt nói thích một người, giây sau đã có thể cùng người khác lên giường. Loại chuyện như vậy, nếu đổi lại là người phụ nữ kia chắc cũng không chấp nhận được.
Phụ nữ rất ích kỷ. Khi cô ta không yêu anh, anh muốn làm gì tùy anh, cô ta không hơi đâu mà quản. Nhưng một khi cô ta đã yêu, trong lòng anh cũng chỉ được phép có một người mà thôi.
Yêu phải người đàn ông như Ước Hàn, người phụ nữ kia nhất định sẽ phải chịu ấm ức.
Vì Hàn Tử Đằng đang đi công tác nên thời gian này Hiểu Di đến ở cùng Bác Thẩm. Vì Bác Thẩm đã già yếu rồi vì thế cô cũng muốn qua ở cùng Bác Thẩm vài ngày để giúp Bác làm một số công việc nhà, nếu cô ở một mình ở căn hộ mà không có Hàn Tử Đằng chắc sẽ chán chết mất!
Vừa về đến nhà, Hiểu Di thấy người hầu báo có Ước Hàn đến tìm cô, nói muốn gặp cô.
Hiểu Di định từ chối, nhưng nghĩ đi nghĩ lại gặp cũng tốt. Chi bằng nói một lần cho xong, không để anh ta dây dưa với mình, lại nảy sinh nhiều thị phi.
" Hiểu Di tiểu thư, em tức giận sao? " Thấy Hiểu Di, Ước Hàn lập tức đi đến trước mặt cô giải thích.
" Thật xin lỗi, đây đều là lỗi của tôi. Em tha thứ cho tôi được không? "
" Ước Hàn, anh hiểu lầm rồi, tôi không có tức giận " Hiểu Di trả lời.
" Chúng ta không có quan hệ gì, sao tôi lại giận anh được? "
" Nhưng…tôi… "Ước Hàn cảm thấy cứng họng.
" Anh không cần nói thêm gì nữa, Ước Hàn, trước đây tôi đã nói rất nhiều lần rồi, chúng ta chỉ là bạn bè bình thường. Tôi gặp chuyện này, phải giải thích hoặc xin lỗi anh mới đúng, chứ anh không phải đi theo tôi giải thích thế này đâu " Hiểu Di nhìn Ước Hàn, ánh mắt thẳng thắn nói.
Nhìn thái độ dứt khoát của Hiểu Di, Ước Hàn đành thở dài:
" Hiểu Di, chẳng lẽ giữa chúng ta không thể có khả năng sao? Tôi thật sự rất thích em "
" Ước Hàn, trong lòng tôi chỉ có một mình Tử Đằng thôi, không thể có thêm ai cả. Tôi đồng ý làm bạn bè với anh, nhưng nếu chuyện hôm nay khiến anh hiểu lầm tôi có tư tình với anh thì, xin lỗi, tôi sẽ cố gắng không để anh hiểu lầm thêm nữa" . ngôn tình tổng tài
Nghe Hiểu Di cự tuyệt dứt khoát như vậy, Ước Hàn cũng không biết làm thế nào. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, máu trong huyết quản anh ta sục sôi,chẳng lẽ cứ như vậy mà buông tha cho người đẹp này sao? Anh ta không cam lòng bị đánh bại, không cam lòng thua Hàn Tử Đằng. Cái gì anh ta thích, ắt phải đoạt cho bằng được.
Bình luận facebook