Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12-1: Thạch nam (1)
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Những thứ mà mình ghét nhất: ngồi tàu hỏa, khai giảng, nhận sách, dọn phòng ký túc, xếp hàng mua cơm!
Hôm nay là ngày công bố thành tích thi lên thạc sĩ. Lý Di nhiên sốt sắng lướt di động chờ xem kết quả, vừa reload vòng bè bạn thì đọc được dòng chữ này. Cô nàng liếc mắt ngó Minh Tịnh ngồi bên cạnh: “Thế em có thích thứ gì không hở?”
“Có chứ, về phòng ngủ đánh một giấc no nê nè!” Minh Tịnh thuận tiện trừng Lý Di Nhiên một cái. Học tỷ đúng là chả có lương tâm gì hết. Sáng nay năm giờ cô đã phải dậy bắt tàu, trên đường đi bị kẹt giữa đám người trẩy hội du xuân, xơ xác lết tới trường học, chân vẫn còn chưa chạm đất thì đã bị Lý Di Nhiên ới sang làm chỗ dựa tinh thần cho đỡ căng thẳng sợ hãi. Người ta sợ từ trước thi, còn học tỷ thì đến lúc tra điểm mới sợ, mất bò mới lo làm chuồng.
“Chán chị quá đi, cứ đến thời khắc mấu chốt là lại bắt đầu tuột xích.” Lý Di Nhiên tức mình quay đi, lại load lại trang web tra điểm một lần nữa. “Minh Tịnh, có rồi, có rồi này.” Cô nàng túm tay Minh Tịnh, giọng nói run rẩy.
“Chị được bao nhiêu?” Minh Tịnh sáp lại gần. “386, chúc mừng học tỷ nha, dư sức qua vòng sơ tuyển rồi. Mau gọi điện thoại báo thầy Đỗ đi, để lúc phỏng vấn thầy ấy còn vẽ đường cho chị chạy.”
Lý Di Nhiên đột nhiên lặng im, sự hưng phấn vừa xong thoắt cái đã tan biến mất: “Chị định chọn giảng viên hướng dẫn khác.”
“Thật á?” Minh Tịnh vẫn nhớ Lý Di Nhiên quyết định thi lên cao học vì muốn làm nghiên cứu sinh của thầy giáo Đỗ.
“Thật chứ, nhìn cái bộ dạng gợi đòn của anh ấy, chị sẽ chịu không nổi đâu.”
Riêng điểm này thì Minh Tịnh hoàn toàn đồng cảm.
“Song với tư cách một người bạn trai, anh ấy cũng miễn cưỡng xem như đạt tiêu chuẩn. Chị tán thưởng tài hoa của anh ấy, cũng chết mê chết mệt cái nhan sắc kia, đương nhiên là hi vọng bọn chị có thể cùng nhau đi xa hơn nữa. Làm nghiên cứu sinh của anh ấy, cơ hội cũng nhiều hơn đấy, nhưng nhỡ chẳng may bọn chị bất đồng ý kiến thì anh ấy sẽ không nhường chị, thậm chí còn ác nghiệt cười nhạo chị. Cái tính cách đó của anh ấy kiểu gì cũng khiến mối quan hệ giữa bọn chị rạn nứt. Nếu như nhất định phải có một người thỏa hiệp và nhân nhượng, thôi cứ để chị làm đi!”
“Học tỷ, em nghĩ là…”
“Em nghĩ là chị nhỏ tuổi hơn nên anh ấy bắt buộc phải cung phụng, nâng niu chị trong lòng bàn tay hở? Ăn dưa bở vừa thôi nhóc! Để đi được từ yêu đương tới hôn nhân thì chả có ai là không phải hi sinh nửa con người mình, không tin thì em cứ về hỏi mẹ em xem,” Lý Di Nhiên giảng giải như bà cụ non.
Chu Tiểu Lượng thì làm sao biết hi sinh là gì cơ chứ, có mà lại thêm thêm nửa mình nữa thì có.
“Học tỷ, chị nghĩ kỹ là được rồi, dù sao thì em cũng sẽ ủng hộ chị.” Minh Tịnh không hẳn đồng tình với Lý Di Nhiên, nhưng cô thầm nghĩ chỉ cần chị ấy đã suy nghĩ cẩn thận là được. Chẳng phải người ta vẫn nói cuộc sống như một chiếc giày, người ngoài nhìn được xấu đẹp nhưng có êm chân hay không thì chỉ bản thân mình biết hay sao? Học tỷ lựa chọn như vậy, chắc chắn bởi đó là điều khiến chị ấy thấy thoải mái, cũng như cô và… Sao tự nhiên lại nghĩ đến học trưởng thế này?
Cuộc sống hiện tại của cô, chưa hẳn là quá dễ chịu, nhưng ít ra cũng bình đạm. Giờ cô đã có thể yên ổn sống đời sinh viên, dù có tới phòng học, thư viện, phòng tự học hay nhà ăn thì cũng sẽ không trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn. Ngay cả Hồ Nhã Lan cũng không muốn phí thời giờ liếc cô một cái. Cô lúc này đây bé xíu xiu như hạt cát, kè kè phân định cao thấp với cô thì quá hạ giá bản thân mình rồi.
Mùa xuân vừa đến, tin vui cũng giống như một dải hoa rạng đông(2), một bông hoa vừa hé mở là cả giàn cũng đua nhau bừng nở.
Cuối tháng Ba, Trần Tĩnh và Cổ Phạn kết hôn. Ngoài Minh Tịnh ra thì Trần Tĩnh còn mời thêm năm phù dâu nữa, thống nhất mặc váy dài màu hồng phấn. Chú rể cũng mời đến sáu phù rể, tất cả đều mặc âu phục và đeo nơ trước cổ.
Minh Tịnh cứ nghĩ nếu như hôm nay Cổ Phạn vẫn mặc một thân đạo phục lên sân khấu thì chắc hẳn sẽ rất đẹp, song cô đã phải thất vọng. Anh chàng vận một bộ lễ phục mà các quý ông lịch lãm trong phim Tây vẫn thường diện để đi dự tiệc tối, phẳng phiu không một nếp nhăn, ngay cả mái tóc dài ngày thường vẫn xõa lung tung cũng được thắt gọn sau lưng bằng một dải ruy băng mỏng. Có cô nàng phù dâu còn nhỏ giọng nhận xét rằng anh ta trông rất giống một hoàng tử.
Minh Tịnh cảm thấy hôn lễ lần này vẫn tương đối ổn, đến khi đôi bên trao nhẫn. Thông thường toàn là cô dâu mừng đến phát khóc, nhưng Trần Tĩnh lại cực kỳ bình tĩnh, còn Cổ Phạn thì sướt mướt mãi không thôi. Trần Tĩnh phải ôm chú rể an ủi một hồi, anh chàng mới ngưng khóc lóc. Diễn biến này khiến cho tâm trạng khách khứa nhất thời có chút khó tả, chỉ có thể nói là, kẻ làm nghệ thuật quả nhiên đa sầu đa cảm gấp mấy lần người bình thường.
Khách dự lễ đương nhiên cũng có nhiều người trong giới nghệ thuật, rất biết khuấy động không khí. Trần Tĩnh cũng không giữ kẽ, nô đùa với họ khắp nơi. Tiệc cưới rộn rã tới mức xuýt chút nữa đã rung chuyển cả khách sạn.
Nhóm phù rể ồn ào muốn các phù dâu lên biểu diễn vài tiết mục. Minh Tịnh nhỏ tuổi nhất, bị đẩy lên đàn một khúc. Cô đã lựa chọn bài “Mariage d’amour”. Tiếng nhạc thánh thót du dương, hoa tươi và rượu ngọt, một cô gái xinh xắn bên cây đàn dương cầm cổ, tất cả đều khiến cho tân khách ngây ngất.
Lúc bước xuống sân khấu, Minh Tịnh cảm nhận được một ánh mắt rất quen thuộc. Cô quay đầu lại, vừa lúc bắt gặp anh Cổ đang nhìn mình. Anh Cổ ngày thường vẫn ăn mặc khá trang trọng cho nên hôm nay nhìn anh chẳng khác biệt mấy, duy chỉ có nụ cười là nhiệt tình hơn rất nhiều. Anh hẳn là đang vui lắm. Đứa em trai sắp sửa đắc đạo thành tiên cuối cùng cũng đã kết hôn, hơn nữa lại còn rước được một nữ tiến sĩ về nhà.
Anh giới thiệu vợ của mình với Minh Tịnh. Đó là một người phụ nữ dáng vóc đầy đặn, nom rất giống kiểu người giỏi vun vén chuyện gia đình. Bọn họ còn có một cậu con trai mười tuổi. Cu cậu giờ đã biết nam và nữ khác biệt, Minh Tịnh sờ má cậu bé, cậu có vẻ khá thẹn thùng. Dựa theo bối phận mà nói thì hẳn là đứa nhỏ này nên gọi Minh Tịnh là cô, nhưng thằng bé vẫn nhất định kêu chị, khiến mọi người cười bể bụng.
Anh Cổ mời Minh Tịnh ngồi xuống bàn ăn với mình. Làm phù dâu cũng chẳng dễ dàng gì, mới sáng sớm ra đã phải tất bật cùng cô dâu mới. Minh Tịnh nhón lấy một miếng bánh gạo vuông(3). Trong hôn lễ người ta thường bày bánh gạo vuông xếp chồng, ngụ ý những ngày tháng sau này của đôi vợ chồng mới cưới sẽ như cây vâng lời(4) nở hoa, bông sau cao hơn bông trước.
Không biết là lại có tiết mục gì sắp bắt đầu mà MC lên sân khấu gọi vang: “Đội ngũ phù dâu đâu hết cả rồi?”
Minh Tịnh vội vã nuốt miếng bánh trong miệng xuống. Anh Cổ thấy cô cuống đến sắp nghẹn, nhếch môi cười: “Đúng là một cô bé ngốc.”
Minh Tịnh bị miếng bánh chặn ngang họng, nhất thời không thể nói được nên chỉ đành tròn mắt nhìn anh Cổ, ra chiều mình chẳng hiểu anh nói gì. Anh Cổ cười cười, cũng không nhiều lời nữa.
Bước được hai bước, Minh Tịnh bỗng quay đầu lại: “Anh Cổ, thật ra anh không phải là tài xế đúng không?” Đây không phải là câu hỏi. Cô như một đứa trẻ đang giải đố, nóng lòng muốn biết đáp án: “Anh từng đi lính ạ?”
Anh Cổ cũng không phủ nhận: “Ừ, bộ đội đặc chủng.”
“Oa, lợi hại quá đi!” Minh Tịnh nghịch ngợm cúi đầu chào anh, le lưỡi rồi xách váy chạy lên sân khấu.
Giữa vô số những tạp âm hỗn loạn, dường như cô vẫn nghe được tiếng anh Cổ lẩm bẩm: “Đến cái tuổi này của anh mà vẫn còn đi học nữa thì thầy cô sẽ sợ chết khiếp mất, với lại học cũng chẳng vào, thôi thì đành đổi sang cương vị khác, nhường suất cho người khác vậy.”
Minh Tịnh không hiểu nổi anh Cổ đang nói gì. Cô mải mê suy nghĩ cho nên không để ý phía trước có một bậc thang, giẫm hụt một bước, cả người liền ngã sõng soài ra đất. Song cô chẳng hề thấy đau, chỉ loáng chốc đã tự mình đứng dậy, vẫn cứ tham dự các tiết mục khác, khi chụp ảnh chung cũng vẫn hớn hở tươi cười. Mãi đến khi trở lại phòng ngủ tắm rửa, Minh Tịnh mới thấy chân mình rướm máu. Cô lấy điện thoại ra chụp liên tiếp chín tấm ảnh, gửi sang cho Trần Tĩnh đòi bồi thường.
Trần Tĩnh lúc này đang chuẩn bị ra sân bay, sắp sửa bay tới Nam Phi hưởng tuần trăng mật. Cô nàng cứng rắn đáp lại: “Ai bảo đầu óc em cứ treo ngược trên mây cơ, đừng có tưởng chị không biết lúc đấy em nghĩ tới ai, hừ!”
Minh Tịnh ngồi bó gối trên giường, ánh mắt vô hồn. Vầng trăng sáng treo cao ngoài cửa sổ cũng chẳng thể nào soi tỏ màn đêm miên man dày đặc.
…
Cuộc sống mới của Sơn Béo phất lên như thể hack game, chỉ mới chuyển ngành có một học kỳ mà đã giành hai giải thưởng. Trong đợt nghỉ đông, giảng viên hướng dẫn đưa cậu chàng sang Hồng Kông tham dự một cuộc thi thiết kế ô tô Châu Á, vốn chỉ định cho cậu tới quan sát học hỏi vài ý tưởng mới, ai dè Sơn Béo còn lén chuẩn bị cả tác phẩm dự thi. Tác phẩm của cậu trước mắt vẫn chưa thể đưa vào sản xuất, tuy nhiên ý tưởng thì rất độc đáo. Điểm nhấn của thiết kế này nằm ở công năng gạt nước. Bình thường lái xe giữa trời mưa bão tài xế đã khó nhìn rõ, lại cộng thêm cần gạt nước đưa qua đưa lại trước mặt, tầm nhìn càng bị ảnh hưởng. Sáng kiến của Sơn Béo là bỏ qua cần gạt nước và sử dụng loại kính chắn gió cảm ứng, một khi cảm ứng được trên bề mặt kính có bụi bẩn hoặc nước mưa thì sẽ tự động rửa sạch hoặc loại bỏ.
Ban tổ chức cuộc thi đã trao cho Sơn Béo giải khuyến khích, mặc dù giải thưởng không cao nhưng vẫn ẵm được kha khá tiền về. Vừa quay trở lại trường học, Sơn Béo liền không kìm nổi mà chạy đến trước mặt Minh Tịnh khoe khoang. Minh Tịnh cũng chẳng đòi hỏi gì nhiều, chỉ cần cậu chàng dẫn đi ăn một bữa no nê là được. Tất nhiên Sơn Béo sảng khoái đồng ý. Tiền kiếm được chả tiêu thì để làm gì, hơn nữa lại còn là món tiền không ngờ tới như thế này.
Cậu cười cười bảo Minh Tịnh: “Bây giờ mình có tiền đồ lắm nhá, muốn làm bạn với mình thì phải nỗ lực hơn nữa đi, nếu không tương lai chúng ta không cùng một đẳng cấp đâu.”
Minh Tịnh nhếch mép cười nhạo: “Ông trời không cho cậu một thân hình nảy lửa nên chỉ đành đền bù vào trí óc thôi. Còn mình đã khuynh quốc khuynh thành lại còn tài hoa tuyệt đỉnh thì cần chi phải thông minh nữa, cậu muốn mình trở thành kẻ thù của cả thế giới này sao?”
“Đã xấu còn không biết ngượng!” Sơn Béo ngoài miệng chê bôi, song ánh mắt lại lấp lánh tự hào.
Kỳ thi cuối học kỳ một, bởi vì giáo viên Biên soạn Tin tức quá lười nên đã ra một đề chung cho tất cả sinh viên. Kết quả Minh Tịnh học môn tự chọn mà lại giành lấy ngôi đầu, vượt qua cả các sinh viên khoa Báo chí, mà điểm chuyên ngành của cô thì lại càng bỏ xa bạn học.
Có một cô bạn cùng lớp hỏi Minh Tịnh làm cách nào để cải thiện thành tích chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.
“Thất tình đó,” Minh Tịnh tự giễu.
Sang tháng Năm, cây ngô đồng cũng đã bắt đầu trổ lá. Vài chiếc lá non nhú lên từ những cành khô, tuyền một màu xanh lục, lưa thưa tựa những sợi tóc mới mọc trên đầu trẻ nít.
Hoa anh đào đã tàn úa, mùa tulip cùng mẫu đơn trong công viên cũng đã qua. Nguyệt quý(5) vừa lúc chớm nở, mùi hương bị tản mát trong không khí cho nên không quá nồng nàn.
Trong siêu thị đã bắt đầu bày bán anh đào, không biết là nhờ mưa thuận gió hòa hay kỹ thuật gieo trồng tân tiến mà những trái anh đào này đều tròn trịa đến lạ, nom cứ như mã não vậy. Các chủ sạp hàng hiện giờ cũng rất chú trọng hình thức, bọn họ đều đựng trái cây trong những chiếc giỏ mây, lại còn thắt thêm cả nơ rồi mới bày lên trên kệ. Minh Tịnh vừa mới trông thấy đã bất giác nuốt nước bọt, song nhìn xuống giá cả thì lại không dám mơ tưởng nữa. Thế nhưng cô vẫn thèm mãi, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ đành đi vòi Sơn Béo.
Sơn Béo hào phóng nói: “Mua đi. Mấy hôm tới hết mùa là ăn không ngon nữa đâu.”
Trong mắt Minh Tịnh lúc này chỉ toàn anh đào nên chẳng ý kiến gì nhiều. Sơn Béo mua cho cô một giỏ anh đào nhỏ, cô cũng không ăn mảnh, chia cho cậu một phần ba. Khi Minh Tịnh tung tăng cầm giỏ anh đào về phòng ngủ thì Hồ Nhã Lan đang nghe điện thoại ngoài hành lang, mắt còn dòm vào chiếc giỏ cô cầm trong tay. Minh Tịnh cười cười, coi như không thấy.
Hồ Nhã Lan đang tiếp điện thoại của Hồ Nhã Trúc. Paris và Bắc Kinh lệch nhau tám tiếng, ngày nào Hồ Nhã Trúc cũng gọi điện cho em gái vào khoảng giữa trưa.
Hồ Nhã Trúc vừa đến Paris, tháng lương đầu tiên đã mua cho Hồ Nhã Lan một bộ mỹ phẩm cùng với một chiếc túi xách, sau đó nhờ đồng nghiệp cùng hãng hàng không mang về hộ, so với giá mua trong nước thì rẻ hơn rất nhiều. Khi Hồ Nhã Lan nhận quà, đám nữ sinh trong lớp đều hâm mộ đến phát điên.
Có một cô nàng ướm hỏi: “Hồ Nhã Lan, chị cậu ở Paris mua đồ tiện thật đấy. Lần này cậu nhường mình đi, lần tới cậu lại nhờ chị gái mua hộ sau. Mình trả tiền chỉ thấp hơn hàng nhập khẩu một chút thôi, cậu xem xem có được không?”
Hồ Nhã Lan tươi cười nói: “Mình đâu có làm kinh doanh, sao có thể kiếm tiền của bạn học được chứ?”
Cô bạn kia lại bảo: “Đây đâu phải là kiếm tiền, đây là giúp đỡ.” Nói xong, cô nàng liền lấy luôn túi xách và mỹ phẩm, trực tiếp chuyển tiền qua WeChat cho Hồ Nhã Lan. Những cô gái khác thấy vậy thì đều hận mình phản ứng quá chậm, sôi nổi bảo Hồ Nhã Lan nhờ Hồ Nhã Trúc mua thêm cho mình mấy thứ.
Hồ Nhã Lan nghiêm mặt nói: “Mua nhiều đương nhiên không được, chút ít thì còn có thể.”
Hội nữ sinh lại nói: “Vậy cậu cứ ghi lại giúp bọn mình trước đã, khi nào có cơ hội thì mua sau.”
Hồ Nhã Lan chú thích rất kỹ, ai trước ai sau, ai đặt mỹ phẩm ai cần túi xách, thậm chí còn có cả những người muốn gửi mua quần áo nữa!
Ghi chép xong xuôi, Hồ Nhã Lan mới nói: “Chị gái mình chỉ là nhân viên bình thường thôi, mà chỗ đồ này lại đều là hàng xa xỉ, chẳng may mua về các cậu không chịu lấy nữa thì bọn mình không gánh được đâu. Tốt nhất là thu tiền trước cho chắc ăn nhé.”
Mấy cô nàng kia đồng loạt gật đầu: “Cũng phải.”
Trước kia Hồ Nhã Lan được các nam sinh bám đuôi, giờ lại đến hội con gái cung phụng như thánh nữ.
Cứ thỉnh thoảng cô nàng lại vác một túi đồ lớn tới lớp. Mỗi lần như vậy, đám nữ sinh đều nháo nhào lên như đi hội. Dần dà, một vài bạn nam cũng bắt đầu đến tìm Hồ Nhã Lan nhờ mua đồ. Muốn làm vui lòng bạn gái, còn có thứ gì hay hớm hơn mỹ phẩm và túi xách chứ?
Đổng Đông cũng từng thử đặt hàng một lần. Bạn gái của cậu ta chính là đồng hương Mễ Giai Giai, sau khi theo đuổi người ta một thời gian thì cuối cùng đã hái được quả ngọt.
Đổng Đông nói thầm riêng với Minh Tịnh: “Hồ Nhã Lan chào giá chẳng màng tình cảm tí gì luôn, vậy mà ngoài miệng thì cứ nói ngọt xớt ấy. Hai chị em nhà họ Hồ đúng là bẩm sinh có máu làm ăn, sống ở thời đại nào cũng sẽ khấm khá cả thôi. Trông thì như hoa thật đấy, nhưng cậu không thể xem họ là bình họa di động được đâu.”
Minh Tịnh nghi ngờ lúc đầu Hồ Nhã Trúc mua túi xách và mỹ phẩm cho Hồ Nhã Lan, kỳ thực chính là thả câu. Đàn cá tự động cắn câu, không thể trách mồi câu quá hấp dẫn hay kẻ đánh cá quá vô tình.
Hồ Nhã Lan kiếm được bộn tiền, cả người tự nhiên toát ra phong thái của bậc trưởng giả.
Lúc tan học, cô nàng đến nhà vệ sinh ngay sau Minh Tịnh, còn dùng thái độ chỉ dẫn cho kẻ đang u mê lạc lối mà nói: “Việc này cậu cũng có thể làm được mà. Anh Nghiêm Hạo chẳng phải đang ở Mỹ ư, nước Mỹ cũng nhiều hàng tốt. Tuy rằng hai người đã chia tay rồi, nhưng chuyện tình cảm với việc làm ăn nào liên quan gì tới nhau.”
Sáng hôm sau Minh Tịnh đi ăn sáng gặp Lý Di Nhiên, liền thuật lại những lời này. Lý Di Nhiên nghe xong, tức giận đến mức nhả cả miếng bánh quẩy trong miệng ra mà nói: “Em bảo lại với cô ả là em chả thèm buôn bán mấy thứ linh tinh như mỹ phẩm với chả túi xách, đã làm thì phải làm lớn. Chẳng phải bố mẹ em đang ở Nam Phi sao, cứ hỏi xem cô ta có cần mua một viên kim cương không?”
“Lúc đấy em chẳng trả lời gì cả, chỉ cười cười thế thôi.”
“Cô ta đâu phải hướng dẫn em bán hàng đâu, chẳng qua vẫn không cam lòng, hận người Nghiêm Hạo thích là em đấy.”
Bàn tay đang cầm sữa đậu nành của Minh Tịnh run lên, nửa ly sữa đổ ra ngoài.
Lý Di Nhiên ý thức được mình lỡ lời, sao tự dưng lại nhắc tới Nghiêm Hạo cơ chứ? Cô muốn nói lời xin lỗi, nhưng lại chẳng biết nói sao cho phải. Bây giờ bất kể nói gì cũng đều là xát muối lên vết thương cũ, chọc vào chỗ đau trong lòng Minh Tịnh.
“Học tỷ, hôm nay chị sẽ chụp ảnh tốt nghiệp phải không?” Minh Tịnh vừa dùng giấy ăn lau sữa trên bàn vừa hỏi.
“Ừ, á quên, còn phải đi thay lễ phục cử nhân nữa. Trời ạ, bộ đồ kia không biết đã có bao nhiêu người khoác vào rồi, bẩn chết đi được ấy,” Lý Di Nhiên vội vàng chuyển đề tài.
“Đó là một loại vinh dự đấy chị!” Học tỷ cũng sắp phải tốt nghiệp rồi, tuy vẫn sẽ tiếp tục học ở Kinh Đại, song Minh Tịnh vẫn cảm thấy có chút hụt hẫng.
Người nói tuần này chưa đi ăn được là Sơn Béo, kết quả người thay đổi chủ ý cũng là cậu ta. Cái anh chàng này càng bận thì ăn uống càng linh đình. Cu cậu thức đêm vẽ vời mấy hôm, cảm thấy mình đã chịu khổ, cần bồi bổ cho chu đáo. Lần này ra ngoài ăn uống, Sơn Béo không chỉ mời mỗi Minh Tịnh mà còn rủ thêm cả Đổng Đông và Mễ Giai Giai.
“Nhỡ chẳng may xảy ra chuyện gì trên lớp thì cậu cũng cần có người hỗ trợ mình chứ, tốt nhất là nên thân thiết với Đổng Đông vào.” Sơn Béo còn giống mẹ Minh Tịnh hơn Chu Tiểu Lượng, suốt ngày lo lắng cô đi học sẽ bị người ta bắt nạt.
Minh Tịnh không phục: “Quan hệ của mình với bạn học kém tới vậy à?”
“Không kém, nhưng mà cũng chẳng tốt lắm,” Sơn Béo nói thẳng.
Minh Tịnh không phải không có bạn chơi, chỉ cần cô muốn thì người cùng đi vệ sinh hay giữ chỗ hộ cũng chẳng thiếu. Ngặt nỗi mỗi lần nói chuyện, bọn họ lại dùng giọng điệu quan tâm mà âm thầm dò hỏi: “Học trưởng Nghiêm thực sự không liên lạc với cậu tí nào sao?”
Học trưởng đã không còn xuất hiện trên giang hồ nữa, thế nhưng giang hồ vẫn luôn lưu truyền truyền thuyết về anh.
Sơn Béo mời mọi người ăn cơm tối, cậu chàng quả thực là chả sợ mập tẹo nào. Bốn người hẹn trước là sẽ gặp nhau ở trạm xe buýt ngoài trường. Minh Tịnh đi cùng Sơn Béo, tình cờ nghe được mấy bài hát mới ra ngoài trạm xe. Trong đó có một bài do một ca sĩ từ show tài năng thể hiện, tiếng hát eo éo chả khác nào tiếng mèo kêu. Thế mà không hiểu sao Sơn Béo lại thấy say mê, còn khen cô nàng hát bằng cả linh hồn của mình.
Minh Tịnh trêu Sơn Béo chẳng biết cái gì, chỉ có ma quỷ mới dùng linh hồn để ca hát thôi, còn người thường đều dùng giọng. Chẳng phải những người hát hay người ta vẫn gọi là giọng ca vàng đó sao?
Sơn Béo luống cuống trừng mắt: “Ma quỷ gì chứ? Trên đời này làm gì có ma quỷ hả!”
Minh Tịnh gật gù: “Có đó, trong lòng cậu đấy còn gì?”
Sơn Béo toát mồ hôi lạnh, lắp bắp hỏi: “Làm sao cậu biết?” Cô ca sĩ kia chính là lớp phó học tập mà cậu chàng từng hôn trộm, không biết vì sao lại đi tham gia chương trình tìm kiếm tài năng, sau đó thì debut. Lúc cậu nhìn thấy tin này trong group lớp, còn tưởng là mắt mình mờ. Lớp phó học tập lọt vào top mười cả nước một cách diệu kỳ, Sơn Béo trước nay chưa bao giờ đu idol cũng bắt đầu học cách đu. Ban đầu cậu còn cảm thấy cô nàng hát rất bình thường, nhưng nghe nhiều rồi thì dần dần cũng lọt tai.
Vẻ mặt Minh Tịnh vẫn cứ điềm nhiên như không.
Sơn Béo vừa trông thấy cô như vậy thì liền biết là Minh Tịnh chẳng hiểu gì, chỉ là chó ngáp phải ruồi. Cậu lau mồ hôi, nói: “Thế cậu tính thử xem hai vợ chồng Đổng Đông khoảng bao lâu nữa thì đến?”
Chuyện này có gì khó chứ? Minh Tịnh móc iPhone từ ba lô ra, vừa gọi được cho Đổng Đông thì một chiếc xe máy từ làn giữa không hiểu sao lại chuyển hướng về phía trạm buýt. Khi xe lướt qua Minh Tịnh, người đàn ông điều khiển xe duỗi một tay ra giật lấy iPhone của cô. Đến khi Minh Tịnh và Sơn Béo kịp hoàn hồn, chiếc xe máy kia đã hòa vào dòng xe cộ tấp nập, chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.
Sơn Béo hốt hoảng gào lên có cướp, la hét muốn báo cảnh sát.
Minh Tịnh ngẩn người, đăm đăm nhìn theo hướng chiếc xe kia vừa biến mất. Đây là đã lần thứ hai cô mất iPhone, lần đầu tiên là bị móc mất trên tàu điện ngầm, thần không biết quỷ không hay, còn lần này lại là bị người ta trắng trợn giật khỏi tay mình giữa chốn phố xá đông người. Chiếc iPhone ấy là học trưởng nhờ bạn mang từ Hồng Kông về cho cô, bình thường cô vẫn nâng niu vô cùng. iPhone có hơn hai trăm số điện thoại, có ảnh chụp chung của cô và học trưởng ở nhà nhỏ, còn có toàn bộ tin nhắn học trưởng từng gửi cô giữa lúc đêm khuya thanh vắng. Tất cả đều không còn, không còn nữa.
Minh Tịnh chầm chậm chớp mắt. Học trưởng đi Mỹ đã được nửa năm. Có thể là vì họ đã từng cùng ở Kinh Đại cho nên mỗi khi đi lại trong trường, cô lại cảm giác như vẫn còn một sợi dây mỏng manh kết nối hai người bọn họ. Thế nhưng giờ phút này, lần đầu tiên Minh Tịnh ý thức được, tất cả những gì cô và học trưởng từng có, toàn bộ toàn bộ, hết thảy hết thảy, đều bị gột sạch cả rồi.
(1) Thạch nam: Một loại cây thường xanh có chu kỳ sống khoảng bốn thập kỷ, có tác dụng chống viêm, kháng khuẩn, chữa lành vết thương…
Xem ảnh 1
(2) Hoa rạng đông: Còn gọi là chùm ớt, một loại cây dây leo thường được trồng làm cảnh, có nguồn gốc từ miền Nam Brazil.
Xem ảnh 2
(3) Bánh gạo vuông: Một loại bánh hấp làm từ bột tẻ, bột nếp, đường và hoa mộc khô rắc lên trên.
Xem ảnh 3
(4) Cây vâng lời (obedient plant): Còn gọi là cây ngoan ngoãn, một loài thực vật thuộc họ hoa môi, có nguồn gốc từ Bắc Mỹ.
Xem ảnh 4
(5) Nguyệt quý: Một loại hoa thuộc họ hồng có nguồn gốc từ Tây Nam Trung Quốc, còn được gọi là hoa hồng Trung Quốc.
Xem ảnh 5
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Những thứ mà mình ghét nhất: ngồi tàu hỏa, khai giảng, nhận sách, dọn phòng ký túc, xếp hàng mua cơm!
Hôm nay là ngày công bố thành tích thi lên thạc sĩ. Lý Di nhiên sốt sắng lướt di động chờ xem kết quả, vừa reload vòng bè bạn thì đọc được dòng chữ này. Cô nàng liếc mắt ngó Minh Tịnh ngồi bên cạnh: “Thế em có thích thứ gì không hở?”
“Có chứ, về phòng ngủ đánh một giấc no nê nè!” Minh Tịnh thuận tiện trừng Lý Di Nhiên một cái. Học tỷ đúng là chả có lương tâm gì hết. Sáng nay năm giờ cô đã phải dậy bắt tàu, trên đường đi bị kẹt giữa đám người trẩy hội du xuân, xơ xác lết tới trường học, chân vẫn còn chưa chạm đất thì đã bị Lý Di Nhiên ới sang làm chỗ dựa tinh thần cho đỡ căng thẳng sợ hãi. Người ta sợ từ trước thi, còn học tỷ thì đến lúc tra điểm mới sợ, mất bò mới lo làm chuồng.
“Chán chị quá đi, cứ đến thời khắc mấu chốt là lại bắt đầu tuột xích.” Lý Di Nhiên tức mình quay đi, lại load lại trang web tra điểm một lần nữa. “Minh Tịnh, có rồi, có rồi này.” Cô nàng túm tay Minh Tịnh, giọng nói run rẩy.
“Chị được bao nhiêu?” Minh Tịnh sáp lại gần. “386, chúc mừng học tỷ nha, dư sức qua vòng sơ tuyển rồi. Mau gọi điện thoại báo thầy Đỗ đi, để lúc phỏng vấn thầy ấy còn vẽ đường cho chị chạy.”
Lý Di Nhiên đột nhiên lặng im, sự hưng phấn vừa xong thoắt cái đã tan biến mất: “Chị định chọn giảng viên hướng dẫn khác.”
“Thật á?” Minh Tịnh vẫn nhớ Lý Di Nhiên quyết định thi lên cao học vì muốn làm nghiên cứu sinh của thầy giáo Đỗ.
“Thật chứ, nhìn cái bộ dạng gợi đòn của anh ấy, chị sẽ chịu không nổi đâu.”
Riêng điểm này thì Minh Tịnh hoàn toàn đồng cảm.
“Song với tư cách một người bạn trai, anh ấy cũng miễn cưỡng xem như đạt tiêu chuẩn. Chị tán thưởng tài hoa của anh ấy, cũng chết mê chết mệt cái nhan sắc kia, đương nhiên là hi vọng bọn chị có thể cùng nhau đi xa hơn nữa. Làm nghiên cứu sinh của anh ấy, cơ hội cũng nhiều hơn đấy, nhưng nhỡ chẳng may bọn chị bất đồng ý kiến thì anh ấy sẽ không nhường chị, thậm chí còn ác nghiệt cười nhạo chị. Cái tính cách đó của anh ấy kiểu gì cũng khiến mối quan hệ giữa bọn chị rạn nứt. Nếu như nhất định phải có một người thỏa hiệp và nhân nhượng, thôi cứ để chị làm đi!”
“Học tỷ, em nghĩ là…”
“Em nghĩ là chị nhỏ tuổi hơn nên anh ấy bắt buộc phải cung phụng, nâng niu chị trong lòng bàn tay hở? Ăn dưa bở vừa thôi nhóc! Để đi được từ yêu đương tới hôn nhân thì chả có ai là không phải hi sinh nửa con người mình, không tin thì em cứ về hỏi mẹ em xem,” Lý Di Nhiên giảng giải như bà cụ non.
Chu Tiểu Lượng thì làm sao biết hi sinh là gì cơ chứ, có mà lại thêm thêm nửa mình nữa thì có.
“Học tỷ, chị nghĩ kỹ là được rồi, dù sao thì em cũng sẽ ủng hộ chị.” Minh Tịnh không hẳn đồng tình với Lý Di Nhiên, nhưng cô thầm nghĩ chỉ cần chị ấy đã suy nghĩ cẩn thận là được. Chẳng phải người ta vẫn nói cuộc sống như một chiếc giày, người ngoài nhìn được xấu đẹp nhưng có êm chân hay không thì chỉ bản thân mình biết hay sao? Học tỷ lựa chọn như vậy, chắc chắn bởi đó là điều khiến chị ấy thấy thoải mái, cũng như cô và… Sao tự nhiên lại nghĩ đến học trưởng thế này?
Cuộc sống hiện tại của cô, chưa hẳn là quá dễ chịu, nhưng ít ra cũng bình đạm. Giờ cô đã có thể yên ổn sống đời sinh viên, dù có tới phòng học, thư viện, phòng tự học hay nhà ăn thì cũng sẽ không trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn. Ngay cả Hồ Nhã Lan cũng không muốn phí thời giờ liếc cô một cái. Cô lúc này đây bé xíu xiu như hạt cát, kè kè phân định cao thấp với cô thì quá hạ giá bản thân mình rồi.
Mùa xuân vừa đến, tin vui cũng giống như một dải hoa rạng đông(2), một bông hoa vừa hé mở là cả giàn cũng đua nhau bừng nở.
Cuối tháng Ba, Trần Tĩnh và Cổ Phạn kết hôn. Ngoài Minh Tịnh ra thì Trần Tĩnh còn mời thêm năm phù dâu nữa, thống nhất mặc váy dài màu hồng phấn. Chú rể cũng mời đến sáu phù rể, tất cả đều mặc âu phục và đeo nơ trước cổ.
Minh Tịnh cứ nghĩ nếu như hôm nay Cổ Phạn vẫn mặc một thân đạo phục lên sân khấu thì chắc hẳn sẽ rất đẹp, song cô đã phải thất vọng. Anh chàng vận một bộ lễ phục mà các quý ông lịch lãm trong phim Tây vẫn thường diện để đi dự tiệc tối, phẳng phiu không một nếp nhăn, ngay cả mái tóc dài ngày thường vẫn xõa lung tung cũng được thắt gọn sau lưng bằng một dải ruy băng mỏng. Có cô nàng phù dâu còn nhỏ giọng nhận xét rằng anh ta trông rất giống một hoàng tử.
Minh Tịnh cảm thấy hôn lễ lần này vẫn tương đối ổn, đến khi đôi bên trao nhẫn. Thông thường toàn là cô dâu mừng đến phát khóc, nhưng Trần Tĩnh lại cực kỳ bình tĩnh, còn Cổ Phạn thì sướt mướt mãi không thôi. Trần Tĩnh phải ôm chú rể an ủi một hồi, anh chàng mới ngưng khóc lóc. Diễn biến này khiến cho tâm trạng khách khứa nhất thời có chút khó tả, chỉ có thể nói là, kẻ làm nghệ thuật quả nhiên đa sầu đa cảm gấp mấy lần người bình thường.
Khách dự lễ đương nhiên cũng có nhiều người trong giới nghệ thuật, rất biết khuấy động không khí. Trần Tĩnh cũng không giữ kẽ, nô đùa với họ khắp nơi. Tiệc cưới rộn rã tới mức xuýt chút nữa đã rung chuyển cả khách sạn.
Nhóm phù rể ồn ào muốn các phù dâu lên biểu diễn vài tiết mục. Minh Tịnh nhỏ tuổi nhất, bị đẩy lên đàn một khúc. Cô đã lựa chọn bài “Mariage d’amour”. Tiếng nhạc thánh thót du dương, hoa tươi và rượu ngọt, một cô gái xinh xắn bên cây đàn dương cầm cổ, tất cả đều khiến cho tân khách ngây ngất.
Lúc bước xuống sân khấu, Minh Tịnh cảm nhận được một ánh mắt rất quen thuộc. Cô quay đầu lại, vừa lúc bắt gặp anh Cổ đang nhìn mình. Anh Cổ ngày thường vẫn ăn mặc khá trang trọng cho nên hôm nay nhìn anh chẳng khác biệt mấy, duy chỉ có nụ cười là nhiệt tình hơn rất nhiều. Anh hẳn là đang vui lắm. Đứa em trai sắp sửa đắc đạo thành tiên cuối cùng cũng đã kết hôn, hơn nữa lại còn rước được một nữ tiến sĩ về nhà.
Anh giới thiệu vợ của mình với Minh Tịnh. Đó là một người phụ nữ dáng vóc đầy đặn, nom rất giống kiểu người giỏi vun vén chuyện gia đình. Bọn họ còn có một cậu con trai mười tuổi. Cu cậu giờ đã biết nam và nữ khác biệt, Minh Tịnh sờ má cậu bé, cậu có vẻ khá thẹn thùng. Dựa theo bối phận mà nói thì hẳn là đứa nhỏ này nên gọi Minh Tịnh là cô, nhưng thằng bé vẫn nhất định kêu chị, khiến mọi người cười bể bụng.
Anh Cổ mời Minh Tịnh ngồi xuống bàn ăn với mình. Làm phù dâu cũng chẳng dễ dàng gì, mới sáng sớm ra đã phải tất bật cùng cô dâu mới. Minh Tịnh nhón lấy một miếng bánh gạo vuông(3). Trong hôn lễ người ta thường bày bánh gạo vuông xếp chồng, ngụ ý những ngày tháng sau này của đôi vợ chồng mới cưới sẽ như cây vâng lời(4) nở hoa, bông sau cao hơn bông trước.
Không biết là lại có tiết mục gì sắp bắt đầu mà MC lên sân khấu gọi vang: “Đội ngũ phù dâu đâu hết cả rồi?”
Minh Tịnh vội vã nuốt miếng bánh trong miệng xuống. Anh Cổ thấy cô cuống đến sắp nghẹn, nhếch môi cười: “Đúng là một cô bé ngốc.”
Minh Tịnh bị miếng bánh chặn ngang họng, nhất thời không thể nói được nên chỉ đành tròn mắt nhìn anh Cổ, ra chiều mình chẳng hiểu anh nói gì. Anh Cổ cười cười, cũng không nhiều lời nữa.
Bước được hai bước, Minh Tịnh bỗng quay đầu lại: “Anh Cổ, thật ra anh không phải là tài xế đúng không?” Đây không phải là câu hỏi. Cô như một đứa trẻ đang giải đố, nóng lòng muốn biết đáp án: “Anh từng đi lính ạ?”
Anh Cổ cũng không phủ nhận: “Ừ, bộ đội đặc chủng.”
“Oa, lợi hại quá đi!” Minh Tịnh nghịch ngợm cúi đầu chào anh, le lưỡi rồi xách váy chạy lên sân khấu.
Giữa vô số những tạp âm hỗn loạn, dường như cô vẫn nghe được tiếng anh Cổ lẩm bẩm: “Đến cái tuổi này của anh mà vẫn còn đi học nữa thì thầy cô sẽ sợ chết khiếp mất, với lại học cũng chẳng vào, thôi thì đành đổi sang cương vị khác, nhường suất cho người khác vậy.”
Minh Tịnh không hiểu nổi anh Cổ đang nói gì. Cô mải mê suy nghĩ cho nên không để ý phía trước có một bậc thang, giẫm hụt một bước, cả người liền ngã sõng soài ra đất. Song cô chẳng hề thấy đau, chỉ loáng chốc đã tự mình đứng dậy, vẫn cứ tham dự các tiết mục khác, khi chụp ảnh chung cũng vẫn hớn hở tươi cười. Mãi đến khi trở lại phòng ngủ tắm rửa, Minh Tịnh mới thấy chân mình rướm máu. Cô lấy điện thoại ra chụp liên tiếp chín tấm ảnh, gửi sang cho Trần Tĩnh đòi bồi thường.
Trần Tĩnh lúc này đang chuẩn bị ra sân bay, sắp sửa bay tới Nam Phi hưởng tuần trăng mật. Cô nàng cứng rắn đáp lại: “Ai bảo đầu óc em cứ treo ngược trên mây cơ, đừng có tưởng chị không biết lúc đấy em nghĩ tới ai, hừ!”
Minh Tịnh ngồi bó gối trên giường, ánh mắt vô hồn. Vầng trăng sáng treo cao ngoài cửa sổ cũng chẳng thể nào soi tỏ màn đêm miên man dày đặc.
…
Cuộc sống mới của Sơn Béo phất lên như thể hack game, chỉ mới chuyển ngành có một học kỳ mà đã giành hai giải thưởng. Trong đợt nghỉ đông, giảng viên hướng dẫn đưa cậu chàng sang Hồng Kông tham dự một cuộc thi thiết kế ô tô Châu Á, vốn chỉ định cho cậu tới quan sát học hỏi vài ý tưởng mới, ai dè Sơn Béo còn lén chuẩn bị cả tác phẩm dự thi. Tác phẩm của cậu trước mắt vẫn chưa thể đưa vào sản xuất, tuy nhiên ý tưởng thì rất độc đáo. Điểm nhấn của thiết kế này nằm ở công năng gạt nước. Bình thường lái xe giữa trời mưa bão tài xế đã khó nhìn rõ, lại cộng thêm cần gạt nước đưa qua đưa lại trước mặt, tầm nhìn càng bị ảnh hưởng. Sáng kiến của Sơn Béo là bỏ qua cần gạt nước và sử dụng loại kính chắn gió cảm ứng, một khi cảm ứng được trên bề mặt kính có bụi bẩn hoặc nước mưa thì sẽ tự động rửa sạch hoặc loại bỏ.
Ban tổ chức cuộc thi đã trao cho Sơn Béo giải khuyến khích, mặc dù giải thưởng không cao nhưng vẫn ẵm được kha khá tiền về. Vừa quay trở lại trường học, Sơn Béo liền không kìm nổi mà chạy đến trước mặt Minh Tịnh khoe khoang. Minh Tịnh cũng chẳng đòi hỏi gì nhiều, chỉ cần cậu chàng dẫn đi ăn một bữa no nê là được. Tất nhiên Sơn Béo sảng khoái đồng ý. Tiền kiếm được chả tiêu thì để làm gì, hơn nữa lại còn là món tiền không ngờ tới như thế này.
Cậu cười cười bảo Minh Tịnh: “Bây giờ mình có tiền đồ lắm nhá, muốn làm bạn với mình thì phải nỗ lực hơn nữa đi, nếu không tương lai chúng ta không cùng một đẳng cấp đâu.”
Minh Tịnh nhếch mép cười nhạo: “Ông trời không cho cậu một thân hình nảy lửa nên chỉ đành đền bù vào trí óc thôi. Còn mình đã khuynh quốc khuynh thành lại còn tài hoa tuyệt đỉnh thì cần chi phải thông minh nữa, cậu muốn mình trở thành kẻ thù của cả thế giới này sao?”
“Đã xấu còn không biết ngượng!” Sơn Béo ngoài miệng chê bôi, song ánh mắt lại lấp lánh tự hào.
Kỳ thi cuối học kỳ một, bởi vì giáo viên Biên soạn Tin tức quá lười nên đã ra một đề chung cho tất cả sinh viên. Kết quả Minh Tịnh học môn tự chọn mà lại giành lấy ngôi đầu, vượt qua cả các sinh viên khoa Báo chí, mà điểm chuyên ngành của cô thì lại càng bỏ xa bạn học.
Có một cô bạn cùng lớp hỏi Minh Tịnh làm cách nào để cải thiện thành tích chỉ trong một khoảng thời gian ngắn như vậy.
“Thất tình đó,” Minh Tịnh tự giễu.
Sang tháng Năm, cây ngô đồng cũng đã bắt đầu trổ lá. Vài chiếc lá non nhú lên từ những cành khô, tuyền một màu xanh lục, lưa thưa tựa những sợi tóc mới mọc trên đầu trẻ nít.
Hoa anh đào đã tàn úa, mùa tulip cùng mẫu đơn trong công viên cũng đã qua. Nguyệt quý(5) vừa lúc chớm nở, mùi hương bị tản mát trong không khí cho nên không quá nồng nàn.
Trong siêu thị đã bắt đầu bày bán anh đào, không biết là nhờ mưa thuận gió hòa hay kỹ thuật gieo trồng tân tiến mà những trái anh đào này đều tròn trịa đến lạ, nom cứ như mã não vậy. Các chủ sạp hàng hiện giờ cũng rất chú trọng hình thức, bọn họ đều đựng trái cây trong những chiếc giỏ mây, lại còn thắt thêm cả nơ rồi mới bày lên trên kệ. Minh Tịnh vừa mới trông thấy đã bất giác nuốt nước bọt, song nhìn xuống giá cả thì lại không dám mơ tưởng nữa. Thế nhưng cô vẫn thèm mãi, nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ đành đi vòi Sơn Béo.
Sơn Béo hào phóng nói: “Mua đi. Mấy hôm tới hết mùa là ăn không ngon nữa đâu.”
Trong mắt Minh Tịnh lúc này chỉ toàn anh đào nên chẳng ý kiến gì nhiều. Sơn Béo mua cho cô một giỏ anh đào nhỏ, cô cũng không ăn mảnh, chia cho cậu một phần ba. Khi Minh Tịnh tung tăng cầm giỏ anh đào về phòng ngủ thì Hồ Nhã Lan đang nghe điện thoại ngoài hành lang, mắt còn dòm vào chiếc giỏ cô cầm trong tay. Minh Tịnh cười cười, coi như không thấy.
Hồ Nhã Lan đang tiếp điện thoại của Hồ Nhã Trúc. Paris và Bắc Kinh lệch nhau tám tiếng, ngày nào Hồ Nhã Trúc cũng gọi điện cho em gái vào khoảng giữa trưa.
Hồ Nhã Trúc vừa đến Paris, tháng lương đầu tiên đã mua cho Hồ Nhã Lan một bộ mỹ phẩm cùng với một chiếc túi xách, sau đó nhờ đồng nghiệp cùng hãng hàng không mang về hộ, so với giá mua trong nước thì rẻ hơn rất nhiều. Khi Hồ Nhã Lan nhận quà, đám nữ sinh trong lớp đều hâm mộ đến phát điên.
Có một cô nàng ướm hỏi: “Hồ Nhã Lan, chị cậu ở Paris mua đồ tiện thật đấy. Lần này cậu nhường mình đi, lần tới cậu lại nhờ chị gái mua hộ sau. Mình trả tiền chỉ thấp hơn hàng nhập khẩu một chút thôi, cậu xem xem có được không?”
Hồ Nhã Lan tươi cười nói: “Mình đâu có làm kinh doanh, sao có thể kiếm tiền của bạn học được chứ?”
Cô bạn kia lại bảo: “Đây đâu phải là kiếm tiền, đây là giúp đỡ.” Nói xong, cô nàng liền lấy luôn túi xách và mỹ phẩm, trực tiếp chuyển tiền qua WeChat cho Hồ Nhã Lan. Những cô gái khác thấy vậy thì đều hận mình phản ứng quá chậm, sôi nổi bảo Hồ Nhã Lan nhờ Hồ Nhã Trúc mua thêm cho mình mấy thứ.
Hồ Nhã Lan nghiêm mặt nói: “Mua nhiều đương nhiên không được, chút ít thì còn có thể.”
Hội nữ sinh lại nói: “Vậy cậu cứ ghi lại giúp bọn mình trước đã, khi nào có cơ hội thì mua sau.”
Hồ Nhã Lan chú thích rất kỹ, ai trước ai sau, ai đặt mỹ phẩm ai cần túi xách, thậm chí còn có cả những người muốn gửi mua quần áo nữa!
Ghi chép xong xuôi, Hồ Nhã Lan mới nói: “Chị gái mình chỉ là nhân viên bình thường thôi, mà chỗ đồ này lại đều là hàng xa xỉ, chẳng may mua về các cậu không chịu lấy nữa thì bọn mình không gánh được đâu. Tốt nhất là thu tiền trước cho chắc ăn nhé.”
Mấy cô nàng kia đồng loạt gật đầu: “Cũng phải.”
Trước kia Hồ Nhã Lan được các nam sinh bám đuôi, giờ lại đến hội con gái cung phụng như thánh nữ.
Cứ thỉnh thoảng cô nàng lại vác một túi đồ lớn tới lớp. Mỗi lần như vậy, đám nữ sinh đều nháo nhào lên như đi hội. Dần dà, một vài bạn nam cũng bắt đầu đến tìm Hồ Nhã Lan nhờ mua đồ. Muốn làm vui lòng bạn gái, còn có thứ gì hay hớm hơn mỹ phẩm và túi xách chứ?
Đổng Đông cũng từng thử đặt hàng một lần. Bạn gái của cậu ta chính là đồng hương Mễ Giai Giai, sau khi theo đuổi người ta một thời gian thì cuối cùng đã hái được quả ngọt.
Đổng Đông nói thầm riêng với Minh Tịnh: “Hồ Nhã Lan chào giá chẳng màng tình cảm tí gì luôn, vậy mà ngoài miệng thì cứ nói ngọt xớt ấy. Hai chị em nhà họ Hồ đúng là bẩm sinh có máu làm ăn, sống ở thời đại nào cũng sẽ khấm khá cả thôi. Trông thì như hoa thật đấy, nhưng cậu không thể xem họ là bình họa di động được đâu.”
Minh Tịnh nghi ngờ lúc đầu Hồ Nhã Trúc mua túi xách và mỹ phẩm cho Hồ Nhã Lan, kỳ thực chính là thả câu. Đàn cá tự động cắn câu, không thể trách mồi câu quá hấp dẫn hay kẻ đánh cá quá vô tình.
Hồ Nhã Lan kiếm được bộn tiền, cả người tự nhiên toát ra phong thái của bậc trưởng giả.
Lúc tan học, cô nàng đến nhà vệ sinh ngay sau Minh Tịnh, còn dùng thái độ chỉ dẫn cho kẻ đang u mê lạc lối mà nói: “Việc này cậu cũng có thể làm được mà. Anh Nghiêm Hạo chẳng phải đang ở Mỹ ư, nước Mỹ cũng nhiều hàng tốt. Tuy rằng hai người đã chia tay rồi, nhưng chuyện tình cảm với việc làm ăn nào liên quan gì tới nhau.”
Sáng hôm sau Minh Tịnh đi ăn sáng gặp Lý Di Nhiên, liền thuật lại những lời này. Lý Di Nhiên nghe xong, tức giận đến mức nhả cả miếng bánh quẩy trong miệng ra mà nói: “Em bảo lại với cô ả là em chả thèm buôn bán mấy thứ linh tinh như mỹ phẩm với chả túi xách, đã làm thì phải làm lớn. Chẳng phải bố mẹ em đang ở Nam Phi sao, cứ hỏi xem cô ta có cần mua một viên kim cương không?”
“Lúc đấy em chẳng trả lời gì cả, chỉ cười cười thế thôi.”
“Cô ta đâu phải hướng dẫn em bán hàng đâu, chẳng qua vẫn không cam lòng, hận người Nghiêm Hạo thích là em đấy.”
Bàn tay đang cầm sữa đậu nành của Minh Tịnh run lên, nửa ly sữa đổ ra ngoài.
Lý Di Nhiên ý thức được mình lỡ lời, sao tự dưng lại nhắc tới Nghiêm Hạo cơ chứ? Cô muốn nói lời xin lỗi, nhưng lại chẳng biết nói sao cho phải. Bây giờ bất kể nói gì cũng đều là xát muối lên vết thương cũ, chọc vào chỗ đau trong lòng Minh Tịnh.
“Học tỷ, hôm nay chị sẽ chụp ảnh tốt nghiệp phải không?” Minh Tịnh vừa dùng giấy ăn lau sữa trên bàn vừa hỏi.
“Ừ, á quên, còn phải đi thay lễ phục cử nhân nữa. Trời ạ, bộ đồ kia không biết đã có bao nhiêu người khoác vào rồi, bẩn chết đi được ấy,” Lý Di Nhiên vội vàng chuyển đề tài.
“Đó là một loại vinh dự đấy chị!” Học tỷ cũng sắp phải tốt nghiệp rồi, tuy vẫn sẽ tiếp tục học ở Kinh Đại, song Minh Tịnh vẫn cảm thấy có chút hụt hẫng.
Người nói tuần này chưa đi ăn được là Sơn Béo, kết quả người thay đổi chủ ý cũng là cậu ta. Cái anh chàng này càng bận thì ăn uống càng linh đình. Cu cậu thức đêm vẽ vời mấy hôm, cảm thấy mình đã chịu khổ, cần bồi bổ cho chu đáo. Lần này ra ngoài ăn uống, Sơn Béo không chỉ mời mỗi Minh Tịnh mà còn rủ thêm cả Đổng Đông và Mễ Giai Giai.
“Nhỡ chẳng may xảy ra chuyện gì trên lớp thì cậu cũng cần có người hỗ trợ mình chứ, tốt nhất là nên thân thiết với Đổng Đông vào.” Sơn Béo còn giống mẹ Minh Tịnh hơn Chu Tiểu Lượng, suốt ngày lo lắng cô đi học sẽ bị người ta bắt nạt.
Minh Tịnh không phục: “Quan hệ của mình với bạn học kém tới vậy à?”
“Không kém, nhưng mà cũng chẳng tốt lắm,” Sơn Béo nói thẳng.
Minh Tịnh không phải không có bạn chơi, chỉ cần cô muốn thì người cùng đi vệ sinh hay giữ chỗ hộ cũng chẳng thiếu. Ngặt nỗi mỗi lần nói chuyện, bọn họ lại dùng giọng điệu quan tâm mà âm thầm dò hỏi: “Học trưởng Nghiêm thực sự không liên lạc với cậu tí nào sao?”
Học trưởng đã không còn xuất hiện trên giang hồ nữa, thế nhưng giang hồ vẫn luôn lưu truyền truyền thuyết về anh.
Sơn Béo mời mọi người ăn cơm tối, cậu chàng quả thực là chả sợ mập tẹo nào. Bốn người hẹn trước là sẽ gặp nhau ở trạm xe buýt ngoài trường. Minh Tịnh đi cùng Sơn Béo, tình cờ nghe được mấy bài hát mới ra ngoài trạm xe. Trong đó có một bài do một ca sĩ từ show tài năng thể hiện, tiếng hát eo éo chả khác nào tiếng mèo kêu. Thế mà không hiểu sao Sơn Béo lại thấy say mê, còn khen cô nàng hát bằng cả linh hồn của mình.
Minh Tịnh trêu Sơn Béo chẳng biết cái gì, chỉ có ma quỷ mới dùng linh hồn để ca hát thôi, còn người thường đều dùng giọng. Chẳng phải những người hát hay người ta vẫn gọi là giọng ca vàng đó sao?
Sơn Béo luống cuống trừng mắt: “Ma quỷ gì chứ? Trên đời này làm gì có ma quỷ hả!”
Minh Tịnh gật gù: “Có đó, trong lòng cậu đấy còn gì?”
Sơn Béo toát mồ hôi lạnh, lắp bắp hỏi: “Làm sao cậu biết?” Cô ca sĩ kia chính là lớp phó học tập mà cậu chàng từng hôn trộm, không biết vì sao lại đi tham gia chương trình tìm kiếm tài năng, sau đó thì debut. Lúc cậu nhìn thấy tin này trong group lớp, còn tưởng là mắt mình mờ. Lớp phó học tập lọt vào top mười cả nước một cách diệu kỳ, Sơn Béo trước nay chưa bao giờ đu idol cũng bắt đầu học cách đu. Ban đầu cậu còn cảm thấy cô nàng hát rất bình thường, nhưng nghe nhiều rồi thì dần dần cũng lọt tai.
Vẻ mặt Minh Tịnh vẫn cứ điềm nhiên như không.
Sơn Béo vừa trông thấy cô như vậy thì liền biết là Minh Tịnh chẳng hiểu gì, chỉ là chó ngáp phải ruồi. Cậu lau mồ hôi, nói: “Thế cậu tính thử xem hai vợ chồng Đổng Đông khoảng bao lâu nữa thì đến?”
Chuyện này có gì khó chứ? Minh Tịnh móc iPhone từ ba lô ra, vừa gọi được cho Đổng Đông thì một chiếc xe máy từ làn giữa không hiểu sao lại chuyển hướng về phía trạm buýt. Khi xe lướt qua Minh Tịnh, người đàn ông điều khiển xe duỗi một tay ra giật lấy iPhone của cô. Đến khi Minh Tịnh và Sơn Béo kịp hoàn hồn, chiếc xe máy kia đã hòa vào dòng xe cộ tấp nập, chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.
Sơn Béo hốt hoảng gào lên có cướp, la hét muốn báo cảnh sát.
Minh Tịnh ngẩn người, đăm đăm nhìn theo hướng chiếc xe kia vừa biến mất. Đây là đã lần thứ hai cô mất iPhone, lần đầu tiên là bị móc mất trên tàu điện ngầm, thần không biết quỷ không hay, còn lần này lại là bị người ta trắng trợn giật khỏi tay mình giữa chốn phố xá đông người. Chiếc iPhone ấy là học trưởng nhờ bạn mang từ Hồng Kông về cho cô, bình thường cô vẫn nâng niu vô cùng. iPhone có hơn hai trăm số điện thoại, có ảnh chụp chung của cô và học trưởng ở nhà nhỏ, còn có toàn bộ tin nhắn học trưởng từng gửi cô giữa lúc đêm khuya thanh vắng. Tất cả đều không còn, không còn nữa.
Minh Tịnh chầm chậm chớp mắt. Học trưởng đi Mỹ đã được nửa năm. Có thể là vì họ đã từng cùng ở Kinh Đại cho nên mỗi khi đi lại trong trường, cô lại cảm giác như vẫn còn một sợi dây mỏng manh kết nối hai người bọn họ. Thế nhưng giờ phút này, lần đầu tiên Minh Tịnh ý thức được, tất cả những gì cô và học trưởng từng có, toàn bộ toàn bộ, hết thảy hết thảy, đều bị gột sạch cả rồi.
(1) Thạch nam: Một loại cây thường xanh có chu kỳ sống khoảng bốn thập kỷ, có tác dụng chống viêm, kháng khuẩn, chữa lành vết thương…
Xem ảnh 1
(2) Hoa rạng đông: Còn gọi là chùm ớt, một loại cây dây leo thường được trồng làm cảnh, có nguồn gốc từ miền Nam Brazil.
Xem ảnh 2
(3) Bánh gạo vuông: Một loại bánh hấp làm từ bột tẻ, bột nếp, đường và hoa mộc khô rắc lên trên.
Xem ảnh 3
(4) Cây vâng lời (obedient plant): Còn gọi là cây ngoan ngoãn, một loài thực vật thuộc họ hoa môi, có nguồn gốc từ Bắc Mỹ.
Xem ảnh 4
(5) Nguyệt quý: Một loại hoa thuộc họ hồng có nguồn gốc từ Tây Nam Trung Quốc, còn được gọi là hoa hồng Trung Quốc.
Xem ảnh 5
Bình luận facebook