Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12-3: Thạch nam (3)
*Chương có nội dung hình ảnh
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi quen hơn với Nghiêm Hạo, David đã tặng anh một đĩa nhạc cũ của The Beatles có tên là “Oh my love”, không biết đào từ đâu ra. Cuối tuần, anh ta lại mời Nghiêm Hạo đến một bữa tiệc do một người bạn chủ trì, nhưng Nghiêm Hạo đã uyển chuyển từ chối.
David không phát hiện ra sự lạnh nhạt của anh nên những buổi tiệc sau đấy vẫn cứ rủ anh đi cùng. Nghiêm Hạo từ chối ba lần, trong lòng cũng hơi băn khoăn, tới lần thứ tư thì quyết định đi.
Bữa tiệc lần ấy được tổ chức trong một biệt thự ngoại thành, không biết là sinh nhật ai. Khách đến dự tiệc rất đông, nam nữ gì cũng có hết, không phải đều là sinh viên Harvard mà còn cả rất nhiều người đến từ những đại học khác, đa phần gặp nhau lần đầu. Bạn học của bạn học, bạn bè của bạn bè, dù chẳng quen biết gì nhau nhưng vẫn chuyện trò rôm rả. Có người uống rượu, có kẻ khiêu vũ, cũng có một số người tản bộ ngoài bãi cỏ với một anh chàng hoặc là cô nàng duyên dáng nào đó vừa gặp.
David vừa đưa Nghiêm Hạo tới nơi thì đã lập tức mất hút. Trong lúc Nghiêm Hạo nhâm nhi một ly champagne nhỏ, có người bưng một chiếc bánh dâu tây đến cạnh anh, hỏi anh có muốn ăn không. Nghiêm Hạo nhẹ nhàng từ chối.
Đó là một cô gái phương Đông với làn da nâu bánh mật, dáng người cao ráo, thân hình cực kỳ bốc lửa, hình như là thường xuyên tập thể hình, ánh mắt nhìn người cũng rất dạn dĩ.
“Người Hàn Quốc đúng không?” Cô gái ngồi xuống cạnh anh, cũng cầm một ly champagne.
“Không phải, là người Trung Quốc.”
Cô gái hơi hé miệng, xong rồi lại vươn tay ra: “Tôi cũng là người Trung Quốc. À không, ông nội của tôi là người Trung Quốc thì đúng hơn. Tôi tên Jian Xin, đã từng tới Trung Quốc rồi.”
Giản Tâm là Hoa kiều đời thứ ba điển hình, ngoại hình vẫn là phương Đông nhưng xương cốt đã hoàn toàn bị Tây hóa, có khi còn chẳng nói được chút tiếng Trung nào cũng nên. Nghiêm Hạo khẽ chạm đầu ngón tay cô nàng, sau đó mau chóng buông ra.
“Cậu qua đấy du lịch à?” Anh hỏi chuyện thuần túy vì phép lịch sự chứ thực ra chẳng hề có mấy hứng thú.
“Không, tôi đi khảo sát. Tôi học tiến sĩ ngành Thực vật học, chuyên nghiên cứu các loại thực vật quý hiếm.”
Bởi vì cô nàng nhắc tới thực vật nên Nghiêm Hạo cũng chuyên tâm nghe hơn. Anh nhìn sắc da của cô, lại nhớ tới khoảng thời gian làm cỏ trồng hoa trong căn nhà nhỏ, da của Minh Tịnh cũng bị cháy nắng thành như vậy. Trong một khoảnh khắc, nỗi nhớ nhung như một dòng nước ào ạt cuộn qua lòng anh, khiến trái tim anh nhộn nhạo. Anh lại hỏi: “Có phát hiện gì mới không?”
Giản Tâm bỗng nhiên trở nên kích động, hệt như Columbus lúc phát hiện ra Châu Mỹ: “Có có, lúc đến Trùng Khánh chúng tôi đã tìm thấy thạch thượng hoa, một loài thực vật độc nhất vô nhị trên thế giới, có hình dáng giống như bươm bướm đậu trên vách đá, chỉ mọc từ những kẽ đá khô cằn. Lá cây tương đối nhỏ, hình thoi, còn hoa thì là màu tím. Loại hoa này ra khỏi môi trường đá, chuyển xuống mặt đất là sẽ không thể sinh trưởng. Tôi vẫn đang nghiên cứu nguyên nhân của hiện tượng này. Sắp tới tôi sẽ tới Tây Tạng, giáo sư của chúng tôi cũng vừa phát hiện ra một loài thực vật mới ở đó. Cậu đã từng đến Tây Tạng bao giờ chưa?”
“Đến rồi.”
Giản Tâm háo hức hỏi: “Vậy cậu có thể làm hướng dẫn viên cho tôi được không? Tôi muốn thực hiện một nghiên cứu độc lập để làm luận án tốt nghiệp tiến sĩ.”
“Tôi sẽ giới thiệu cho cậu một người địa phương đáng tin cậy, thời gian tới tôi không có dự định về nước.”
“Gần đây tôi cũng không rảnh. Khi nào thì cậu về? Tôi sẽ đi dịp đấy luôn.”
Nghiêm Hạo khẽ cong môi, không trả lời nữa. Đây thực ra là một tín hiệu “kiểu Nghiêm Hạo”, ngụ ý anh không muốn tiếp tục câu chuyện, nhưng Giản Tâm lại không hiểu. Đến tận khi bữa tiệc kết thúc, cô nàng vẫn chưa rời khỏi vị trí. Một người bạn của cô tới rủ cô nhảy cùng, nhưng Giản Tâm lại xua tay. Anh bạn này là một cậu chàng trông rất nhã nhặn, lúc rời đi còn loáng thoáng thất vọng.
Giản Tâm và Nghiêm Hạo trò chuyện về đề tài nghiên cứu của cô, về những nơi cô từng đi, những hiểm nguy từng gặp phải, và cả chuyện tình cảm ngốc xít với một cậu trai hồi cấp ba. Cô còn kể với Nghiêm Hạo, hoạt động cô thích nhất là leo núi.
“Nghiên cứu thực vật là một công việc tốn nhiều công sức. Tôi phải rèn luyện thể lực thường xuyên, nếu không ra ngoài khảo sát tình hình kiểu gì cũng bị người ta ghét bỏ cho xem.” Cô nàng tinh nghịch nháy mắt với anh.
Nghiêm Hạo cười cười. Để kiếm được những loài thực vật quý hiếm thì đều phải đến núi cao đồng hoang hay chốn sa mạc khô cằn, quả thực đòi hỏi thể lực vượt trội.
Thời điểm tàn tiệc, Giản Tâm còn nhấn mạnh với Nghiêm Hạo: “Tôi thích Trung Quốc lắm, thảm thực vật bên ấy phong phú vô cùng. Người Trung Quốc còn sử dụng một số loại thực vật làm dược liệu, tôi hi vọng có thể tìm hiểu thêm về chúng.”
Khi trở về xe, David huých tay Nghiêm Hạo, nói đầy ẩn ý: “Sao nào, bữa tiệc thú vị chứ hả? Hôm nay thu hoạch của cậu cũng lớn thật đấy. Có nhìn thấy Jeff không, trông mặt cậu ta cứ dài như cái mặt ngựa ấy. Jeff vất vả lắm mới thuyết phục được Jian Xin làm bạn gái của mình, kết quả lại thành ông mai cho cậu. Ha ha!”
Jeff? Cái cậu trai trông hiền hiền kia ư?
“Dáng người Jian Xin đúng là tuyệt vời. Cái vòng ngực ấy, rồi cả vòng eo ấy nữa, cậu có để ý không đó?”
“Có thể đổi sang đề tài khác được không?” Còn tiếp tục nói thêm nữa thì David sẽ kể chuyện mười tám cộng mất.
David trừng mắt: “Chúa ơi, cậu yêu cô ta rồi sao? Tôi nghe nói đàn ông phương Đông không bao giờ cho phép người khác nhìn ngắm vợ mình, đối với họ đấy là một loại xúc phạm.”
Nghiêm Hạo ngậm miệng, không muốn phải phí lời nữa.
Thế là từ đó, David liền cố chấp cho rằng Nghiêm Hạo yêu Giản Tâm, mà Giản Tâm cũng đối xử với Nghiêm Hạo rất khác biệt, vô cùng nồng nhiệt và cũng chẳng thèm che giấu.
Sau buổi tiệc ấy không lâu, có một lần Nghiêm Hạo đến thư viện sau bữa trưa. Anh vừa ngồi xuống thì Giản Tâm cũng kéo chiếc ghế đối diện ra. Cô vẫn còn đang mặc áo blouse trắng, mười đầu ngón tay đầy đất, thở hổn hển nói: “Tôi vừa mới ra khỏi phòng nghiên cứu, trông thấy cậu từ đằng xa thì liền chạy tới đây luôn. Cậu chờ mấy phút được không, tôi đi rửa tay với thay quần áo rồi ăn tạm chút gì đó. À còn phải rửa mặt nữa, hôm qua soi kính hiển vi cả đêm, giờ hai mắt mờ hết rồi.”
“Có việc gì à?” Nghiêm Hạo nhướng mày.
Giản Tâm thẳng thắn đáp: “Muốn nói chuyện với cậu thôi!”
Nghiêm Hạo thực sự không biết giữa bọn họ có chuyện gì mà Giản Tâm phải quýnh quáng đuổi theo như vậy, hơn nữa thời giờ của cô cũng vô cùng quý báu.
Nhưng trông dáng vẻ này của Giản Tâm thì xem ra dù anh lạnh mặt từ chối cũng chẳng có tác dụng gì. Tư duy của cô và của anh hoàn toàn không cùng tần số với nhau. Trong đôi mắt cô, vẻ lạnh nhạt và xa cách của anh chính là sự kín đáo và ý nhị của người con trai phương Đông.
Thật ra thì Giản Tâm cũng không khiến người ta cảm thấy khó chịu. Cô thường rủ Nghiêm Hạo cùng dạo bộ hoặc cùng đi ăn sandwich, cuối tuần còn hay kéo anh tham gia tiệc tùng hoặc đi cắm trại dã ngoại. Năng lượng của cô dường như bất tận. Leo núi mà cô vẫn bước như bay, dựng lều trại hay nhóm lửa cũng rất quen tay thạo việc.
Những lúc bận rộn cô có thể ở lì trong viện nghiên cứu nhiều ngày, song chỉ cần ra khỏi cửa, cô sẽ gọi điện nói chuyện với anh đôi câu, sau đó mới về chung cư ngủ bù.
Bọn họ giống như một đôi bạn hợp tính tình, chưa từng nắm tay hoặc hôn môi, cũng chưa từng đề cập đến yêu hay thích, có chút bình đạm như nước giống mối quan hệ giữa những kẻ quân tử thời xưa. Chỉ có một lần khi ra ngoài ăn tối cùng nhau, trời bất ngờ đổ mưa to, Nghiêm Hạo bắt một chiếc taxi đưa Giản Tâm về chung cư của cô. Lúc mở cửa xuống xe, Giản Tâm cầm tay Nghiêm Hạo, đầu ngón tay gãi gãi vào lòng bàn tay của anh, nhẹ giọng hỏi: “Trời lạnh như vậy, có muốn lên nhà uống một ly café cho ấm người không?”
“Tối nay tôi còn phải viết luận văn, để lần sau đi!” Hai người đều đang ngồi ở ghế sau, hương nước hoa trên người cô quẩn quanh chóp mũi của anh. Thậm chí không cần tiếp xúc, anh cũng có thể cảm nhận được da thịt nóng bỏng của cô.
Giản Tâm không nói lời nào, song cũng không buông tay, chỉ nhìn anh bằng ánh mắt rực lửa.
“Xin lỗi!”
Giản Tâm thoáng thở dài, quay đầu xuống xe. Thế rồi bỗng nhiên, cô lại đột ngột xoay người, vụt tới hôn phớt một cái lên đôi môi anh: “Ngủ ngon nhé!”
Nghiêm Hạo yên lặng ngồi đó, nhìn không ra anh đang ngạc nhiên, mừng rỡ hay là tức giận. Chiếc xe đã đi thật xa, anh mới khẽ quay người, nhìn vào bóng mình phản chiếu trên cửa sổ xe, chậm rãi đưa tay lên sờ sờ môi, đột nhiên cảm thấy hơi muốn ăn kẹo hạnh nhân.
Thế nhưng từ ấy về sau, Giản Tâm không hề làm điều gì tương tự với anh nữa. Bọn họ vẫn cứ hòa hợp như trước, như thể trong đêm mưa đó chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
…
Phiên tòa kéo dài hơn bốn tiếng đồng hồ với đủ các kiểu giằng co, thẩm phán gõ búa, tuyên bố hôm sau tái thẩm. Cơ cấu luật pháp của Hoa Kỳ rất chặt chẽ, việc truy tố và bào chữa diễn ra cực kỳ gay gắt trước tòa. Chỉ cần buông lỏng một chút, tất sẽ dẫn tới thất bại thảm hại. Thầy giáo của Nghiêm Hạo gọi mỗi một phiên tòa là một trận chiến, để có thể chiến thắng thì trước khi ra trận phải chuẩn bị thật kỹ càng. Những giảng viên như thầy có thể giảng bài trôi chảy trên lớp, nhưng có khả năng sử dụng chứng cứ và các tài liệu tố tụng linh hoạt để bào chữa thật tinh vi hay không thì còn phải xem ngộ tính cá nhân được tích lũy theo thời gian. Những thứ này chỉ có thể ngầm hiểu chứ không diễn giải được bằng lời lẽ, bởi vậy mỗi luật sư lại có một loại phong cách khác nhau. Thầy giáo còn nói, thể loại bào chữa cao thâm nhất chính là bào chữa hình sự. Ông đã đề cử Nghiêm Hạo đọc cuốn “Bào chữa tổng hợp Harvard”, trong đó mục đặc sắc nhất chính là “Phương pháp giảng dạy tình huống”.
Thật ra Đại học Luật Harvard vẫn luôn bám sát phương pháp giảng dạy tình huống này. Ở trên lớp, giảng viên thường chỉ định sinh viên tiến hành bào chữa cho một tình huống cụ thể. Trải qua kiểu đào tạo ấy, đa số sinh viên trường đều có khả năng biện luận vượt trội và suy nghĩ rất nhanh nhẹn. Bào chữa hình sự giống như một ngọn núi băng, trong đó chỉ có khoảng một phần năm là nổi, còn lại là bốn phần chìm. Đối với người bình thường mà nói, bốn phần năm băng chìm này trên tòa chẳng có gì là đặc biệt, song trên thực tế, đó lại là phần quan trọng nhất, thú vị nhất, hấp dẫn nhất trong quá trình bào chữa.
“Em có muốn tự mình tiếp nhận các vụ án không?” Thầy giáo hỏi.
Ngay từ đầu Nghiêm Hạo đã có dự định đấy. Cải cách và đổi mới luật học đều phải được dẫn dắt bởi thực tiễn. Theo như kế hoạch, anh sẽ mất khoảng hai ba năm chuẩn bị.
“Vậy thì chờ sang năm mới rồi thử đi!” Thầy giáo rất thích cậu sinh viên bí hiểm người Châu Á này của mình. Cậu ta có trí tuệ cùng chiến lược bào chữa bẩm sinh và tài biện hộ xuất chúng, thủ thuật ứng đối cũng rất cao siêu, đáng tiếc là không có ý định ở lại nước Mỹ.
Trở về trường học, Nghiêm Hạo sửa lại ghi chép phiên tòa hôm nay một chút rồi đưa cho thầy giáo xem. Hai người trò chuyện một lát, sau đó chào tạm biệt.
Buổi chiều trời lại trở lạnh. Nghiêm Hạo nhớ ra sữa và bánh mì ở nhà mình đã hết sạch, đồ vệ sinh trong phòng tắm cũng cần mua mới vài thứ nên quyết định tranh thủ ghé qua siêu thị. Anh vừa định bước lên xe thì bỗng có người nhảy ra, chặn đứng đường đi của anh.
“Thành công rồi hả?” Nghiêm Hạo nhìn vẻ mặt hớn ha hớn hở của Giản Tâm, đương nhiên đoán được đáp án.
Cách đây không lâu Giản Tâm vừa tới sa mạc và quay trở về với một nắm rêu đen, còn nói đó là một loại thực vật tên gọi syntrichia caninervis, đã bị chết khô vài chục năm nay. Lúc trước Giản Tâm vô tình khiến rêu bị ướt, không ngờ năm giây sau lại có kỳ tích xuất hiện, phần rêu dính nước ngả sang màu xanh. Cô thí nghiệm vài lần, phát hiện loại rêu này luôn có thể chuyển xanh bất kể là trong tối hay ngoài sáng. Đây quả thực là một khám phá đáng kinh ngạc, nếu như nghiên cứu ra được nguyên nhân thì sẽ rất có ý nghĩa đối với sản xuất nông nghiệp và canh tác giống cải tiến ở các vùng khô hạn.
“Chưa biết chừng lại đoạt giải Nobel cũng nên!” Giản Tâm cực kỳ đắc ý.
“Có giải Nobel nông nghiệp à?” Giản Tâm lúc này trông rất giống một cô gái nhỏ dễ thỏa mãn, hoàn toàn không như đêm ấy. Giản Tâm của đêm ấy, phong tình, quyến rũ, nhu mì, khiến cho người ta nghẹt thở.
“Tôi mặc kệ, dù sao tôi cũng muốn đi ăn mừng, muốn vui say cho thỏa thích. Đã hơn tháng nay không uống rượu chẳng ăn kem, cũng chả tụ tập tiệc tùng hay đi leo núi gì được, tôi muốn bù lại tất cả những gì đã mất,” Giản Tâm giang tay hét to. “Còn nữa, cậu phải đi cùng với tôi.”
Nghiêm Hạo xin lỗi cô nàng: “Dạo này tôi bận lắm.”
“Thế thì tôi kiếm người khác.” Giản Tâm biến mất như một cơn lốc.
Nghiêm Hạo tin tưởng sức hấp dẫn của Giản Tâm, chỉ cần cô hô một lời là sẽ tập hợp được cả một đội. Y như rằng ngày hôm sau, cô nàng đã rủ được một đoàn người đi cắm trại, cả David cũng tham gia. Trời rét vậy mà lại đi cắm trại, chẳng hiểu bọn họ nghĩ gì.
David nói: “Việc cắm trại vào mùa đông có thể rèn luyện khả năng sống sót của con người trong những môi trường khắc nghiệt, đây là một loại trải nghiệm rất khác biệt đấy. Cậu đã xem “Người về từ cõi chết”(7) chưa? Hoàn cảnh như thế mới gọi là hung hiểm, chỗ chúng ta chỉ hơi lạnh thì có ăn nhằm gì chứ.”
“Mà cậu không đi thật à?” David hỏi Nghiêm Hạo.
“Tôi không đi đâu, mọi người cứ chơi vui nhé.” Nhận án không phải là chuyện nhẹ nhàng gì. Hiện tại anh có rất nhiều việc phải xử lý, mỗi ngày còn ngủ ít đi hai tiếng.
“Người anh em này, tôi thấy Jian hơi buồn đấy. Cậu mà cứ tiếp tục như thế này thì sẽ đánh mất người ta cho coi,” David tốt bụng nhắc nhở.
“Cô ấy vốn dĩ đâu thuộc về tôi.” Nói gì mà đánh mất chứ?
Hội Giản Tâm lên đường vào sáng sớm ngày hôm sau. Bọn họ đi ba chiếc xe, đích đến là một vùng núi cách đấy hơn một trăm kilômét. Sáng dậy khỏi giường Nghiêm Hạo vẫn còn bình thường, đến gần giữa trưa anh bỗng nháy mắt liên tục. Nghiêm Hạo chỉ cho rằng dạo này mình thiếu ngủ nên vậy. Thế nhưng sau đó, anh lại cảm thấy rối loạn, làm gì cũng chẳng thể tập trung được.
Nghiêm Hạo tuyệt đối không phải một người duy tâm, nhưng khi trong lòng có người mà mình quan tâm thì con người ta tự nhiên cũng sẽ trở nên duy tâm. Chỉ cần gọi một cuộc mà đối phương không bắt máy, chúng ta sẽ tự động mường tượng trong đầu hàng chục sự cố bất ngờ, thậm chí lại còn càng nghĩ càng sợ.
Hiện tại xung quanh Nghiêm Hạo mọi sự vẫn đang bình lặng, chú sóc nhỏ còn nhảy khỏi ngọn cây, giương đôi mắt tròn nhìn anh.
Nghiêm Hạo gọi điện về cho mẹ trước tiên, bà vẫn hỏi han cuộc sống hàng ngày của anh như thường lệ, trước khi cúp máy còn không quên dặn dò đôi câu. Về phần bố tất nhiên cũng không cần hỏi nữa. Nghiêm Hạo chần chừ một thoáng, cuối cùng vẫn gọi điện cho giáo sư Trần.
Giáo sư Trần nhận được điện thoại của anh thì vừa bất ngờ vừa hưng phấn, lập tức hỏi xem anh ở bên đó học hành thế nào. Biết được Nghiêm Hạo chuẩn bị tự tiếp nhận án, giáo sư Trần rất tự hào.
“Thầy ơi, Kinh Đại dạo này vẫn yên ổn chứ?” Nghiêm Hạo biết câu hỏi này quá chung chung, nhưng anh không còn cách khác.
Giáo sư Trần dí dỏm đáp: “Thầy thì vẫn cứ vậy thôi, ngốc vẫn hoài ngốc, còn kẻ thông minh thì đã thành tinh hết rồi.”
Nghiêm Hạo nghe tiếng cười sang sảng của giáo sư Trần, thầm nghĩ chắc là chẳng có chuyện gì, sao tự dưng mình lại nghi thần nghi quỷ thế nhỉ?
Thế nhưng anh vẫn thấy chưa an lòng. Nghiêm Hạo không làm việc nữa, chỉ lên mạng đọc tin thời sự. Thế giới hôm nay nhìn chung thì cũng yên bình, khu vực Trung Đông không có gì bất ổn, Syria cũng không xảy ra cuộc tập kích nào, một đoàn tàu hỏa Ấn Độ bị trật đường ray nhưng không ghi nhận thương vong… À, tin tức này quan trọng đây. Một giờ trước, một chuyến bay cất cánh từ Cape Town tại Nam Phi bị rơi gần Mũi Hảo Vọng, trên máy bay có một trăm linh chín vị khách cùng sáu thành viên phi hành đoàn, khả năng là không một ai sống sót.
Nghiêm Hạo đang muốn đọc kỹ thì điện thoại đột nhiên đổ chuông. Anh cúi xuống nhìn màn hình, là David gọi đến. Anh đứng lên, đi ra cửa sổ nghe máy: “Đi chơi vui không?”
Giọng của David run run: “Yan, Jian Xin xảy ra chuyện rồi. Bên này vừa mới có tuyết, đá núi đóng băng nên quá trơn trượt. Cô ấy đi leo núi, bị ngã từ trên vách xuống.”
Trái tim treo lơ lửng suốt cả ngày bỗng rơi xuống như tảng đá, mắt không còn nháy nữa, người cũng đã bình tâm hơn. Nghiêm Hạo tự hỏi chính mình: đây là điểm mấu chốt ư?
(7) Người về từ cõi chết (The Revenant): Một bộ phim chính kịch của Mỹ sản xuất năm 2015, kể về một thợ săn lông thú (do Leonardo DiCaprio thủ vai) vật lộn để sống sót nhằm báo thù tay lính đánh thuê tàn nhẫn đã bỏ mặc anh đến chết bên bờ sông Missouri. Bộ phim đã từng nhận được 12 đề cử Oscar và chiến thắng 3 hạng mục.
Xem ảnh 1
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi quen hơn với Nghiêm Hạo, David đã tặng anh một đĩa nhạc cũ của The Beatles có tên là “Oh my love”, không biết đào từ đâu ra. Cuối tuần, anh ta lại mời Nghiêm Hạo đến một bữa tiệc do một người bạn chủ trì, nhưng Nghiêm Hạo đã uyển chuyển từ chối.
David không phát hiện ra sự lạnh nhạt của anh nên những buổi tiệc sau đấy vẫn cứ rủ anh đi cùng. Nghiêm Hạo từ chối ba lần, trong lòng cũng hơi băn khoăn, tới lần thứ tư thì quyết định đi.
Bữa tiệc lần ấy được tổ chức trong một biệt thự ngoại thành, không biết là sinh nhật ai. Khách đến dự tiệc rất đông, nam nữ gì cũng có hết, không phải đều là sinh viên Harvard mà còn cả rất nhiều người đến từ những đại học khác, đa phần gặp nhau lần đầu. Bạn học của bạn học, bạn bè của bạn bè, dù chẳng quen biết gì nhau nhưng vẫn chuyện trò rôm rả. Có người uống rượu, có kẻ khiêu vũ, cũng có một số người tản bộ ngoài bãi cỏ với một anh chàng hoặc là cô nàng duyên dáng nào đó vừa gặp.
David vừa đưa Nghiêm Hạo tới nơi thì đã lập tức mất hút. Trong lúc Nghiêm Hạo nhâm nhi một ly champagne nhỏ, có người bưng một chiếc bánh dâu tây đến cạnh anh, hỏi anh có muốn ăn không. Nghiêm Hạo nhẹ nhàng từ chối.
Đó là một cô gái phương Đông với làn da nâu bánh mật, dáng người cao ráo, thân hình cực kỳ bốc lửa, hình như là thường xuyên tập thể hình, ánh mắt nhìn người cũng rất dạn dĩ.
“Người Hàn Quốc đúng không?” Cô gái ngồi xuống cạnh anh, cũng cầm một ly champagne.
“Không phải, là người Trung Quốc.”
Cô gái hơi hé miệng, xong rồi lại vươn tay ra: “Tôi cũng là người Trung Quốc. À không, ông nội của tôi là người Trung Quốc thì đúng hơn. Tôi tên Jian Xin, đã từng tới Trung Quốc rồi.”
Giản Tâm là Hoa kiều đời thứ ba điển hình, ngoại hình vẫn là phương Đông nhưng xương cốt đã hoàn toàn bị Tây hóa, có khi còn chẳng nói được chút tiếng Trung nào cũng nên. Nghiêm Hạo khẽ chạm đầu ngón tay cô nàng, sau đó mau chóng buông ra.
“Cậu qua đấy du lịch à?” Anh hỏi chuyện thuần túy vì phép lịch sự chứ thực ra chẳng hề có mấy hứng thú.
“Không, tôi đi khảo sát. Tôi học tiến sĩ ngành Thực vật học, chuyên nghiên cứu các loại thực vật quý hiếm.”
Bởi vì cô nàng nhắc tới thực vật nên Nghiêm Hạo cũng chuyên tâm nghe hơn. Anh nhìn sắc da của cô, lại nhớ tới khoảng thời gian làm cỏ trồng hoa trong căn nhà nhỏ, da của Minh Tịnh cũng bị cháy nắng thành như vậy. Trong một khoảnh khắc, nỗi nhớ nhung như một dòng nước ào ạt cuộn qua lòng anh, khiến trái tim anh nhộn nhạo. Anh lại hỏi: “Có phát hiện gì mới không?”
Giản Tâm bỗng nhiên trở nên kích động, hệt như Columbus lúc phát hiện ra Châu Mỹ: “Có có, lúc đến Trùng Khánh chúng tôi đã tìm thấy thạch thượng hoa, một loài thực vật độc nhất vô nhị trên thế giới, có hình dáng giống như bươm bướm đậu trên vách đá, chỉ mọc từ những kẽ đá khô cằn. Lá cây tương đối nhỏ, hình thoi, còn hoa thì là màu tím. Loại hoa này ra khỏi môi trường đá, chuyển xuống mặt đất là sẽ không thể sinh trưởng. Tôi vẫn đang nghiên cứu nguyên nhân của hiện tượng này. Sắp tới tôi sẽ tới Tây Tạng, giáo sư của chúng tôi cũng vừa phát hiện ra một loài thực vật mới ở đó. Cậu đã từng đến Tây Tạng bao giờ chưa?”
“Đến rồi.”
Giản Tâm háo hức hỏi: “Vậy cậu có thể làm hướng dẫn viên cho tôi được không? Tôi muốn thực hiện một nghiên cứu độc lập để làm luận án tốt nghiệp tiến sĩ.”
“Tôi sẽ giới thiệu cho cậu một người địa phương đáng tin cậy, thời gian tới tôi không có dự định về nước.”
“Gần đây tôi cũng không rảnh. Khi nào thì cậu về? Tôi sẽ đi dịp đấy luôn.”
Nghiêm Hạo khẽ cong môi, không trả lời nữa. Đây thực ra là một tín hiệu “kiểu Nghiêm Hạo”, ngụ ý anh không muốn tiếp tục câu chuyện, nhưng Giản Tâm lại không hiểu. Đến tận khi bữa tiệc kết thúc, cô nàng vẫn chưa rời khỏi vị trí. Một người bạn của cô tới rủ cô nhảy cùng, nhưng Giản Tâm lại xua tay. Anh bạn này là một cậu chàng trông rất nhã nhặn, lúc rời đi còn loáng thoáng thất vọng.
Giản Tâm và Nghiêm Hạo trò chuyện về đề tài nghiên cứu của cô, về những nơi cô từng đi, những hiểm nguy từng gặp phải, và cả chuyện tình cảm ngốc xít với một cậu trai hồi cấp ba. Cô còn kể với Nghiêm Hạo, hoạt động cô thích nhất là leo núi.
“Nghiên cứu thực vật là một công việc tốn nhiều công sức. Tôi phải rèn luyện thể lực thường xuyên, nếu không ra ngoài khảo sát tình hình kiểu gì cũng bị người ta ghét bỏ cho xem.” Cô nàng tinh nghịch nháy mắt với anh.
Nghiêm Hạo cười cười. Để kiếm được những loài thực vật quý hiếm thì đều phải đến núi cao đồng hoang hay chốn sa mạc khô cằn, quả thực đòi hỏi thể lực vượt trội.
Thời điểm tàn tiệc, Giản Tâm còn nhấn mạnh với Nghiêm Hạo: “Tôi thích Trung Quốc lắm, thảm thực vật bên ấy phong phú vô cùng. Người Trung Quốc còn sử dụng một số loại thực vật làm dược liệu, tôi hi vọng có thể tìm hiểu thêm về chúng.”
Khi trở về xe, David huých tay Nghiêm Hạo, nói đầy ẩn ý: “Sao nào, bữa tiệc thú vị chứ hả? Hôm nay thu hoạch của cậu cũng lớn thật đấy. Có nhìn thấy Jeff không, trông mặt cậu ta cứ dài như cái mặt ngựa ấy. Jeff vất vả lắm mới thuyết phục được Jian Xin làm bạn gái của mình, kết quả lại thành ông mai cho cậu. Ha ha!”
Jeff? Cái cậu trai trông hiền hiền kia ư?
“Dáng người Jian Xin đúng là tuyệt vời. Cái vòng ngực ấy, rồi cả vòng eo ấy nữa, cậu có để ý không đó?”
“Có thể đổi sang đề tài khác được không?” Còn tiếp tục nói thêm nữa thì David sẽ kể chuyện mười tám cộng mất.
David trừng mắt: “Chúa ơi, cậu yêu cô ta rồi sao? Tôi nghe nói đàn ông phương Đông không bao giờ cho phép người khác nhìn ngắm vợ mình, đối với họ đấy là một loại xúc phạm.”
Nghiêm Hạo ngậm miệng, không muốn phải phí lời nữa.
Thế là từ đó, David liền cố chấp cho rằng Nghiêm Hạo yêu Giản Tâm, mà Giản Tâm cũng đối xử với Nghiêm Hạo rất khác biệt, vô cùng nồng nhiệt và cũng chẳng thèm che giấu.
Sau buổi tiệc ấy không lâu, có một lần Nghiêm Hạo đến thư viện sau bữa trưa. Anh vừa ngồi xuống thì Giản Tâm cũng kéo chiếc ghế đối diện ra. Cô vẫn còn đang mặc áo blouse trắng, mười đầu ngón tay đầy đất, thở hổn hển nói: “Tôi vừa mới ra khỏi phòng nghiên cứu, trông thấy cậu từ đằng xa thì liền chạy tới đây luôn. Cậu chờ mấy phút được không, tôi đi rửa tay với thay quần áo rồi ăn tạm chút gì đó. À còn phải rửa mặt nữa, hôm qua soi kính hiển vi cả đêm, giờ hai mắt mờ hết rồi.”
“Có việc gì à?” Nghiêm Hạo nhướng mày.
Giản Tâm thẳng thắn đáp: “Muốn nói chuyện với cậu thôi!”
Nghiêm Hạo thực sự không biết giữa bọn họ có chuyện gì mà Giản Tâm phải quýnh quáng đuổi theo như vậy, hơn nữa thời giờ của cô cũng vô cùng quý báu.
Nhưng trông dáng vẻ này của Giản Tâm thì xem ra dù anh lạnh mặt từ chối cũng chẳng có tác dụng gì. Tư duy của cô và của anh hoàn toàn không cùng tần số với nhau. Trong đôi mắt cô, vẻ lạnh nhạt và xa cách của anh chính là sự kín đáo và ý nhị của người con trai phương Đông.
Thật ra thì Giản Tâm cũng không khiến người ta cảm thấy khó chịu. Cô thường rủ Nghiêm Hạo cùng dạo bộ hoặc cùng đi ăn sandwich, cuối tuần còn hay kéo anh tham gia tiệc tùng hoặc đi cắm trại dã ngoại. Năng lượng của cô dường như bất tận. Leo núi mà cô vẫn bước như bay, dựng lều trại hay nhóm lửa cũng rất quen tay thạo việc.
Những lúc bận rộn cô có thể ở lì trong viện nghiên cứu nhiều ngày, song chỉ cần ra khỏi cửa, cô sẽ gọi điện nói chuyện với anh đôi câu, sau đó mới về chung cư ngủ bù.
Bọn họ giống như một đôi bạn hợp tính tình, chưa từng nắm tay hoặc hôn môi, cũng chưa từng đề cập đến yêu hay thích, có chút bình đạm như nước giống mối quan hệ giữa những kẻ quân tử thời xưa. Chỉ có một lần khi ra ngoài ăn tối cùng nhau, trời bất ngờ đổ mưa to, Nghiêm Hạo bắt một chiếc taxi đưa Giản Tâm về chung cư của cô. Lúc mở cửa xuống xe, Giản Tâm cầm tay Nghiêm Hạo, đầu ngón tay gãi gãi vào lòng bàn tay của anh, nhẹ giọng hỏi: “Trời lạnh như vậy, có muốn lên nhà uống một ly café cho ấm người không?”
“Tối nay tôi còn phải viết luận văn, để lần sau đi!” Hai người đều đang ngồi ở ghế sau, hương nước hoa trên người cô quẩn quanh chóp mũi của anh. Thậm chí không cần tiếp xúc, anh cũng có thể cảm nhận được da thịt nóng bỏng của cô.
Giản Tâm không nói lời nào, song cũng không buông tay, chỉ nhìn anh bằng ánh mắt rực lửa.
“Xin lỗi!”
Giản Tâm thoáng thở dài, quay đầu xuống xe. Thế rồi bỗng nhiên, cô lại đột ngột xoay người, vụt tới hôn phớt một cái lên đôi môi anh: “Ngủ ngon nhé!”
Nghiêm Hạo yên lặng ngồi đó, nhìn không ra anh đang ngạc nhiên, mừng rỡ hay là tức giận. Chiếc xe đã đi thật xa, anh mới khẽ quay người, nhìn vào bóng mình phản chiếu trên cửa sổ xe, chậm rãi đưa tay lên sờ sờ môi, đột nhiên cảm thấy hơi muốn ăn kẹo hạnh nhân.
Thế nhưng từ ấy về sau, Giản Tâm không hề làm điều gì tương tự với anh nữa. Bọn họ vẫn cứ hòa hợp như trước, như thể trong đêm mưa đó chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.
…
Phiên tòa kéo dài hơn bốn tiếng đồng hồ với đủ các kiểu giằng co, thẩm phán gõ búa, tuyên bố hôm sau tái thẩm. Cơ cấu luật pháp của Hoa Kỳ rất chặt chẽ, việc truy tố và bào chữa diễn ra cực kỳ gay gắt trước tòa. Chỉ cần buông lỏng một chút, tất sẽ dẫn tới thất bại thảm hại. Thầy giáo của Nghiêm Hạo gọi mỗi một phiên tòa là một trận chiến, để có thể chiến thắng thì trước khi ra trận phải chuẩn bị thật kỹ càng. Những giảng viên như thầy có thể giảng bài trôi chảy trên lớp, nhưng có khả năng sử dụng chứng cứ và các tài liệu tố tụng linh hoạt để bào chữa thật tinh vi hay không thì còn phải xem ngộ tính cá nhân được tích lũy theo thời gian. Những thứ này chỉ có thể ngầm hiểu chứ không diễn giải được bằng lời lẽ, bởi vậy mỗi luật sư lại có một loại phong cách khác nhau. Thầy giáo còn nói, thể loại bào chữa cao thâm nhất chính là bào chữa hình sự. Ông đã đề cử Nghiêm Hạo đọc cuốn “Bào chữa tổng hợp Harvard”, trong đó mục đặc sắc nhất chính là “Phương pháp giảng dạy tình huống”.
Thật ra Đại học Luật Harvard vẫn luôn bám sát phương pháp giảng dạy tình huống này. Ở trên lớp, giảng viên thường chỉ định sinh viên tiến hành bào chữa cho một tình huống cụ thể. Trải qua kiểu đào tạo ấy, đa số sinh viên trường đều có khả năng biện luận vượt trội và suy nghĩ rất nhanh nhẹn. Bào chữa hình sự giống như một ngọn núi băng, trong đó chỉ có khoảng một phần năm là nổi, còn lại là bốn phần chìm. Đối với người bình thường mà nói, bốn phần năm băng chìm này trên tòa chẳng có gì là đặc biệt, song trên thực tế, đó lại là phần quan trọng nhất, thú vị nhất, hấp dẫn nhất trong quá trình bào chữa.
“Em có muốn tự mình tiếp nhận các vụ án không?” Thầy giáo hỏi.
Ngay từ đầu Nghiêm Hạo đã có dự định đấy. Cải cách và đổi mới luật học đều phải được dẫn dắt bởi thực tiễn. Theo như kế hoạch, anh sẽ mất khoảng hai ba năm chuẩn bị.
“Vậy thì chờ sang năm mới rồi thử đi!” Thầy giáo rất thích cậu sinh viên bí hiểm người Châu Á này của mình. Cậu ta có trí tuệ cùng chiến lược bào chữa bẩm sinh và tài biện hộ xuất chúng, thủ thuật ứng đối cũng rất cao siêu, đáng tiếc là không có ý định ở lại nước Mỹ.
Trở về trường học, Nghiêm Hạo sửa lại ghi chép phiên tòa hôm nay một chút rồi đưa cho thầy giáo xem. Hai người trò chuyện một lát, sau đó chào tạm biệt.
Buổi chiều trời lại trở lạnh. Nghiêm Hạo nhớ ra sữa và bánh mì ở nhà mình đã hết sạch, đồ vệ sinh trong phòng tắm cũng cần mua mới vài thứ nên quyết định tranh thủ ghé qua siêu thị. Anh vừa định bước lên xe thì bỗng có người nhảy ra, chặn đứng đường đi của anh.
“Thành công rồi hả?” Nghiêm Hạo nhìn vẻ mặt hớn ha hớn hở của Giản Tâm, đương nhiên đoán được đáp án.
Cách đây không lâu Giản Tâm vừa tới sa mạc và quay trở về với một nắm rêu đen, còn nói đó là một loại thực vật tên gọi syntrichia caninervis, đã bị chết khô vài chục năm nay. Lúc trước Giản Tâm vô tình khiến rêu bị ướt, không ngờ năm giây sau lại có kỳ tích xuất hiện, phần rêu dính nước ngả sang màu xanh. Cô thí nghiệm vài lần, phát hiện loại rêu này luôn có thể chuyển xanh bất kể là trong tối hay ngoài sáng. Đây quả thực là một khám phá đáng kinh ngạc, nếu như nghiên cứu ra được nguyên nhân thì sẽ rất có ý nghĩa đối với sản xuất nông nghiệp và canh tác giống cải tiến ở các vùng khô hạn.
“Chưa biết chừng lại đoạt giải Nobel cũng nên!” Giản Tâm cực kỳ đắc ý.
“Có giải Nobel nông nghiệp à?” Giản Tâm lúc này trông rất giống một cô gái nhỏ dễ thỏa mãn, hoàn toàn không như đêm ấy. Giản Tâm của đêm ấy, phong tình, quyến rũ, nhu mì, khiến cho người ta nghẹt thở.
“Tôi mặc kệ, dù sao tôi cũng muốn đi ăn mừng, muốn vui say cho thỏa thích. Đã hơn tháng nay không uống rượu chẳng ăn kem, cũng chả tụ tập tiệc tùng hay đi leo núi gì được, tôi muốn bù lại tất cả những gì đã mất,” Giản Tâm giang tay hét to. “Còn nữa, cậu phải đi cùng với tôi.”
Nghiêm Hạo xin lỗi cô nàng: “Dạo này tôi bận lắm.”
“Thế thì tôi kiếm người khác.” Giản Tâm biến mất như một cơn lốc.
Nghiêm Hạo tin tưởng sức hấp dẫn của Giản Tâm, chỉ cần cô hô một lời là sẽ tập hợp được cả một đội. Y như rằng ngày hôm sau, cô nàng đã rủ được một đoàn người đi cắm trại, cả David cũng tham gia. Trời rét vậy mà lại đi cắm trại, chẳng hiểu bọn họ nghĩ gì.
David nói: “Việc cắm trại vào mùa đông có thể rèn luyện khả năng sống sót của con người trong những môi trường khắc nghiệt, đây là một loại trải nghiệm rất khác biệt đấy. Cậu đã xem “Người về từ cõi chết”(7) chưa? Hoàn cảnh như thế mới gọi là hung hiểm, chỗ chúng ta chỉ hơi lạnh thì có ăn nhằm gì chứ.”
“Mà cậu không đi thật à?” David hỏi Nghiêm Hạo.
“Tôi không đi đâu, mọi người cứ chơi vui nhé.” Nhận án không phải là chuyện nhẹ nhàng gì. Hiện tại anh có rất nhiều việc phải xử lý, mỗi ngày còn ngủ ít đi hai tiếng.
“Người anh em này, tôi thấy Jian hơi buồn đấy. Cậu mà cứ tiếp tục như thế này thì sẽ đánh mất người ta cho coi,” David tốt bụng nhắc nhở.
“Cô ấy vốn dĩ đâu thuộc về tôi.” Nói gì mà đánh mất chứ?
Hội Giản Tâm lên đường vào sáng sớm ngày hôm sau. Bọn họ đi ba chiếc xe, đích đến là một vùng núi cách đấy hơn một trăm kilômét. Sáng dậy khỏi giường Nghiêm Hạo vẫn còn bình thường, đến gần giữa trưa anh bỗng nháy mắt liên tục. Nghiêm Hạo chỉ cho rằng dạo này mình thiếu ngủ nên vậy. Thế nhưng sau đó, anh lại cảm thấy rối loạn, làm gì cũng chẳng thể tập trung được.
Nghiêm Hạo tuyệt đối không phải một người duy tâm, nhưng khi trong lòng có người mà mình quan tâm thì con người ta tự nhiên cũng sẽ trở nên duy tâm. Chỉ cần gọi một cuộc mà đối phương không bắt máy, chúng ta sẽ tự động mường tượng trong đầu hàng chục sự cố bất ngờ, thậm chí lại còn càng nghĩ càng sợ.
Hiện tại xung quanh Nghiêm Hạo mọi sự vẫn đang bình lặng, chú sóc nhỏ còn nhảy khỏi ngọn cây, giương đôi mắt tròn nhìn anh.
Nghiêm Hạo gọi điện về cho mẹ trước tiên, bà vẫn hỏi han cuộc sống hàng ngày của anh như thường lệ, trước khi cúp máy còn không quên dặn dò đôi câu. Về phần bố tất nhiên cũng không cần hỏi nữa. Nghiêm Hạo chần chừ một thoáng, cuối cùng vẫn gọi điện cho giáo sư Trần.
Giáo sư Trần nhận được điện thoại của anh thì vừa bất ngờ vừa hưng phấn, lập tức hỏi xem anh ở bên đó học hành thế nào. Biết được Nghiêm Hạo chuẩn bị tự tiếp nhận án, giáo sư Trần rất tự hào.
“Thầy ơi, Kinh Đại dạo này vẫn yên ổn chứ?” Nghiêm Hạo biết câu hỏi này quá chung chung, nhưng anh không còn cách khác.
Giáo sư Trần dí dỏm đáp: “Thầy thì vẫn cứ vậy thôi, ngốc vẫn hoài ngốc, còn kẻ thông minh thì đã thành tinh hết rồi.”
Nghiêm Hạo nghe tiếng cười sang sảng của giáo sư Trần, thầm nghĩ chắc là chẳng có chuyện gì, sao tự dưng mình lại nghi thần nghi quỷ thế nhỉ?
Thế nhưng anh vẫn thấy chưa an lòng. Nghiêm Hạo không làm việc nữa, chỉ lên mạng đọc tin thời sự. Thế giới hôm nay nhìn chung thì cũng yên bình, khu vực Trung Đông không có gì bất ổn, Syria cũng không xảy ra cuộc tập kích nào, một đoàn tàu hỏa Ấn Độ bị trật đường ray nhưng không ghi nhận thương vong… À, tin tức này quan trọng đây. Một giờ trước, một chuyến bay cất cánh từ Cape Town tại Nam Phi bị rơi gần Mũi Hảo Vọng, trên máy bay có một trăm linh chín vị khách cùng sáu thành viên phi hành đoàn, khả năng là không một ai sống sót.
Nghiêm Hạo đang muốn đọc kỹ thì điện thoại đột nhiên đổ chuông. Anh cúi xuống nhìn màn hình, là David gọi đến. Anh đứng lên, đi ra cửa sổ nghe máy: “Đi chơi vui không?”
Giọng của David run run: “Yan, Jian Xin xảy ra chuyện rồi. Bên này vừa mới có tuyết, đá núi đóng băng nên quá trơn trượt. Cô ấy đi leo núi, bị ngã từ trên vách xuống.”
Trái tim treo lơ lửng suốt cả ngày bỗng rơi xuống như tảng đá, mắt không còn nháy nữa, người cũng đã bình tâm hơn. Nghiêm Hạo tự hỏi chính mình: đây là điểm mấu chốt ư?
(7) Người về từ cõi chết (The Revenant): Một bộ phim chính kịch của Mỹ sản xuất năm 2015, kể về một thợ săn lông thú (do Leonardo DiCaprio thủ vai) vật lộn để sống sót nhằm báo thù tay lính đánh thuê tàn nhẫn đã bỏ mặc anh đến chết bên bờ sông Missouri. Bộ phim đã từng nhận được 12 đề cử Oscar và chiến thắng 3 hạng mục.
Xem ảnh 1
Bình luận facebook