Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Muốn Em Là Của Riêng - Chương 73: Cắn (H)
Một lúc sau
Mễ Nhiên không rõ hiện tại là bao nhiêu giờ, đã sáng hay tới trưa mà chỉ biết Dụ Khang Trạch đã vần cô từ nãy chưa buông. Bên dưới tư m*t đã nhớp nháp d*ch thì khuôn miệng hắn lại cúi xuống liếm láp, tiện theo đó thổi nhẹ vào khiến nộn hu*ệt liền mát mẻ, bớt nóng rát. Vấn đề nằm ở hai bầu ng*c sữa, chúng đã tấy đỏ lên rồi, nh* hoa bị cắn mút đến to phình đại, không những không khiến Dụ Khang Trạch lo lắng bản thân hành động hơi quá mà càng khiến tên biến thái này điên cuồng ngậm m*t.
Mễ Nhiên đảo mắt một hồi rồi nghĩ kĩ, điều bây giờ là phải thoát khỏi cái thắt lưng đang trói chặt cổ tay cô, vậy tiếp theo mới tính toán được. Dụ Khang Trạch đang cúi đầu xuống sò hu*ệt Mễ Nhiên, lưỡi hắn thuần thục đưa vào sâu bên trong để trêu đùa với nộn th*t non mềm, thi thoảng đá lên viên ngọc hồng rồi cắn nhẹ bằng răng cửa khiến nữ nhân nhạy cảm đến cong uốn người.
Giọng cô nho nhỏ như mèo hen, mang cả chút ấm ức lên tiếng van cầu:
- A Trạch..dừng lại..nơi đó...nơi đó...ah...ư..ưm...
Chỉ nghe Mễ Nhiên nói “dừng lại” là Dụ Khang Trạch liền giở thói xấu, hắn ngậm lấy hạt trân trâu hồng hào kia trong miệng, chiếc lưỡi liên tục tấn công vào hạt th*t yếu ớt khiến bên dưới tư m*t lại ồng ộc chảy d*ch. Chứng kiến điều đó, nam nhân được phen cà rỡn:
- Tiểu yêu tinh... rõ ràng còn khoái cảm vậy mà muốn dừng?
Dụ Khang Trạch vòng ngón tay xuống vê tròn vùng th*t e ấp trong hai cánh hồng, hắn biết khi bản thân từ từ kích thích sẽ khiến Mễ Nhiên rối trí trong những khoái cảm hắn mang lại. Mễ Nhiên đúng là thế thật, cơ thể này sớm đã theo địch, phản bội lại suy nghĩ trong đầu nữ nhân. Cô thở gấp liên hồi, hỏi:
- Hộc..hộc..um..không dừng...nhưng..cởi trói cho em..ưm... được không..ah..
Dụ Khang Trạch có vẻ xuôi theo ý cô, bên dưới côn th*t lại một lần nữa xâm nhập, đâm sâu lên tận bụng dưới nhưng nhịp chậm rãi nên Mễ Nhiên cơ bản không cuộn sôi bên dưới. Bụng cô mới sáng ngủ dậy là xẹp lép nhưng đang trương nhẹ lên vì bể d*ch mà Dụ Khang Trạch bắn sâu vào từ nãy. Nam nhân trườn lên đối diện khuôn mặt cô, nhìn ngắm đôi môi hồng mọng chúm chím khiến hắn không cầm lòng mà khen ngợi:
- Đáng yêu quá..bảo bối của tôi
Bàn tay hắn đưa lên cổ tay đang bị thít chặt, cởi nhẹ chiếc thắt lưng liên bung ra rơi xuống đất, hai tay cô được giải thoát nhưng Mễ Nhiên lại chưa thể động đậy. Chúng bị trói chặt quá lâu nên khớp xương đang cứng nguyên tại đó, Dụ Khang Trạch biết vậy liền nâng nhẹ một cánh tay giúp vật nhỏ, đưa lên miệng mình, nam nhân hôn âu yếm xung quanh. Bên dưới vừa luận động, bên trên thì nghịch đùa các bộ phận khác, tên tham lam như Dụ Khang Trạch luôn là vậy
Nam nhân hôn lên các đầu ngón tay rồi ngậm lấy trong miệng, hàm răng hắn cắn yêu nhẹ nhàng rồi liếm láp các đầu ngón. Mễ Nhiên run lẩy bẩy hơn nữa, đầu ngón truyền đến những dây thần kinh cảm giác khiến cô nhạy cảm bất thường. Nữ nhân đưa tay cố ẩn ngực hắn chống lên, nỉ non:
- Khang Trạch... đừng ngậm..ah...ah...
Dụ Khang Trạch nhếch cười thích thú, d*ch bọt hắn chảy dọc xuống mu bàn tay của Mễ Nhiên, chất lỏng trong suốt sền sệt ấy càng ngày càng nhiều, tiếng mút mát cũng vang lên kích tình: “Chụt...Chụt...”
Dụ Khang Trạch lúc sau nâng nữ nhân trong lòng ngồi thẳng dậy, áp cơ thể vào lồng ngực mình, hai nhũ h*a nóng rát chạm vào khuôn ngực rắn chắc của nam nhân khiến hắn lại muốn cấu cắn nơi đây thêm nữa. Đầu cô dựa lên vai hắn, bàn tay nam nhân thô ráp rờ quanh vùng lưng láng mịn của bảo bối trong lòng, làn da cô giờ không còn trắng noãn như hồi sáng mới nhìn mà lấm chấm vết hoa xanh – tím – đỏ,..đủ các loại màu sắc. Trong khi Dụ Khang Trạch thưởng thức bằng thị giác một cách thỏa mãn thì bỗng nhiên bên vành tai hắn truyền đến cơn đau thấu tận xương
Mễ Nhiên nhân cơ hội dựa vào vai hắn nằm gục mà dùng lấy chiếc răng nanh cắn găm vào sụn tai, khỏi nói phải đau tê tái đến mức nào. Chiếc răng nanh nhọn như găm đến chảy máu rồi vì cô ngửi thấy thoang thoảng mùi sắt tanh, Dụ Khang Trạch cũng gầm rống lên vì đau:
- Aggg...
Cô nhả ra rồi nhân cơ hội cơn đau đến choáng váng đầu óc của Dụ Khang Trạch thì ẩn hắn ra xa, mình nhanh nhẹn khoác tạm chiếc áo mỏng che chắn cơ thể, hai chân chạm xuống đất thì run rẩy như sắp gãy nhưng nghị lực muốn thoát khỏi tên ác ma này lớn hơn bao giờ hết, mau đi ra mau mở khóa phòng rồi rối rắm:
- A Trạch... em xin lỗi...
Mặc kệ Dụ Khang Trạch có vấn đề gì không, Mễ Nhiên chỉ chăm chăm nhìn về đằng trước rồi chạy, cô như con thỏ bị thương mà chỉ biết bước đi rất yếu ớt. Hai bên đầu gối lập cập run rẩy, t*nh d*ch từ khe suối chảy rỉ xuống hết đùi non và không ngừng rỉ xuống sàn gỗ, nữ nhân chống tạm tay vào tường rồi nhăn mặt đau đớn, sắp vào phòng tắm, cô sẽ ở lì trong đấy không ra..Mễ Nhiên tạm thời chỉ nghĩ được cách trốn chạy như thế
Bất giác sau lưng lại trùm lên bóng hình cao lớn của tên ác ma kia, tiếng gằn cũng vang lên đáng sợ:
- Nhạc Mễ Nhiên...
Mễ Nhiên giật bắn lên, sợ đến không nhúc nhích nổi mà quay đầu đối diện với hắn, sau cùng cảm thấy cơ thể bị nhấc bổng lên thật nhanh rồi ngã phịch xuống giường nệm. Nữ nhân rối rắm nhìn người đàn ông trước mặt, bên tai đúng là chảy cả máu ra rồi nhưng thứ khiến cô e sợ chính là khuôn mặt đằng đằng sát khí của Dụ Khang Trạch, hơi thở nóng giận hắn phả ra khiến bầu không khí cũng đặc quánh lại.
Dụ Khang Trạch không nói lời nào, trực tiếp đem cô úp ngược lại, hai đầu gối như hai thanh chống dựng cao lên, sò hu*ệt một lần nữa đối diện với thứ hùng vĩ của hắn. Mễ Nhiên chưa kịp định hình thì cú thúc thẳng mà trượt sâu vào khiến cô thốt thoảng, nam nhân th*o từ sau, ở tư thế này côn th*t không cần dùng sức mà tự đưa đẩy được sâu tận cùng. Mễ Nhiên chịu không nổi, tư m*t đã yếu mềm còn bị hắn đem ra th*o thúc từ này đến giờ không ngừng nghỉ, từng đợt d*ch bắn vào liên tục khiến Mễ Nhiên cứng ngắc cả bụng. Vật nhỏ liền khóc lên, ấm ức:
- A Trạch...ha..hức.hức...không được mà..hức hức...
Dụ Khang Trạch đánh bôm bốp vào bên mông của yêu tinh dưới thân hắn, gằn trách:
- Em to gan lắm.. em cắn tôi đến chảy máu thì tôi sẽ th*o đến rút cạn sức thì thôi
Mễ Nhiên nghe vậy liền sợ hãi lắc đầu, nấc lên nỉ non:
- Ah..hức hức.. Mễ Nhiên không dám nữa...ah..ah..không dám lần sau..hức hức
P/s: nu9 cơ bản thì đã yêu anh nhà rồi, có những chi tiết của các chap trước là nu9 bện hơi nam9, đêm không nằm trong vòng tay cũng trằn trọc mà sáng ngủ dậy cũng sớm vì không có cảm giác quen thuộc bên cạnh. Còn để xác nhận nu9 yêu nam9 bằng lời hay thể hiện hành động thì các bạn độc giả có thể thì hãy đợi các chap sau vì mình cần lồng ghép các chi tiết có logic một chút chứ không thể tiện là cho vào bừa một chỗ để xác nhận tình cảm được. Cảm ơn mng đã ủng hộ mình, chúc các bạn có ngày cuối tuần vui vẻ
Mễ Nhiên không rõ hiện tại là bao nhiêu giờ, đã sáng hay tới trưa mà chỉ biết Dụ Khang Trạch đã vần cô từ nãy chưa buông. Bên dưới tư m*t đã nhớp nháp d*ch thì khuôn miệng hắn lại cúi xuống liếm láp, tiện theo đó thổi nhẹ vào khiến nộn hu*ệt liền mát mẻ, bớt nóng rát. Vấn đề nằm ở hai bầu ng*c sữa, chúng đã tấy đỏ lên rồi, nh* hoa bị cắn mút đến to phình đại, không những không khiến Dụ Khang Trạch lo lắng bản thân hành động hơi quá mà càng khiến tên biến thái này điên cuồng ngậm m*t.
Mễ Nhiên đảo mắt một hồi rồi nghĩ kĩ, điều bây giờ là phải thoát khỏi cái thắt lưng đang trói chặt cổ tay cô, vậy tiếp theo mới tính toán được. Dụ Khang Trạch đang cúi đầu xuống sò hu*ệt Mễ Nhiên, lưỡi hắn thuần thục đưa vào sâu bên trong để trêu đùa với nộn th*t non mềm, thi thoảng đá lên viên ngọc hồng rồi cắn nhẹ bằng răng cửa khiến nữ nhân nhạy cảm đến cong uốn người.
Giọng cô nho nhỏ như mèo hen, mang cả chút ấm ức lên tiếng van cầu:
- A Trạch..dừng lại..nơi đó...nơi đó...ah...ư..ưm...
Chỉ nghe Mễ Nhiên nói “dừng lại” là Dụ Khang Trạch liền giở thói xấu, hắn ngậm lấy hạt trân trâu hồng hào kia trong miệng, chiếc lưỡi liên tục tấn công vào hạt th*t yếu ớt khiến bên dưới tư m*t lại ồng ộc chảy d*ch. Chứng kiến điều đó, nam nhân được phen cà rỡn:
- Tiểu yêu tinh... rõ ràng còn khoái cảm vậy mà muốn dừng?
Dụ Khang Trạch vòng ngón tay xuống vê tròn vùng th*t e ấp trong hai cánh hồng, hắn biết khi bản thân từ từ kích thích sẽ khiến Mễ Nhiên rối trí trong những khoái cảm hắn mang lại. Mễ Nhiên đúng là thế thật, cơ thể này sớm đã theo địch, phản bội lại suy nghĩ trong đầu nữ nhân. Cô thở gấp liên hồi, hỏi:
- Hộc..hộc..um..không dừng...nhưng..cởi trói cho em..ưm... được không..ah..
Dụ Khang Trạch có vẻ xuôi theo ý cô, bên dưới côn th*t lại một lần nữa xâm nhập, đâm sâu lên tận bụng dưới nhưng nhịp chậm rãi nên Mễ Nhiên cơ bản không cuộn sôi bên dưới. Bụng cô mới sáng ngủ dậy là xẹp lép nhưng đang trương nhẹ lên vì bể d*ch mà Dụ Khang Trạch bắn sâu vào từ nãy. Nam nhân trườn lên đối diện khuôn mặt cô, nhìn ngắm đôi môi hồng mọng chúm chím khiến hắn không cầm lòng mà khen ngợi:
- Đáng yêu quá..bảo bối của tôi
Bàn tay hắn đưa lên cổ tay đang bị thít chặt, cởi nhẹ chiếc thắt lưng liên bung ra rơi xuống đất, hai tay cô được giải thoát nhưng Mễ Nhiên lại chưa thể động đậy. Chúng bị trói chặt quá lâu nên khớp xương đang cứng nguyên tại đó, Dụ Khang Trạch biết vậy liền nâng nhẹ một cánh tay giúp vật nhỏ, đưa lên miệng mình, nam nhân hôn âu yếm xung quanh. Bên dưới vừa luận động, bên trên thì nghịch đùa các bộ phận khác, tên tham lam như Dụ Khang Trạch luôn là vậy
Nam nhân hôn lên các đầu ngón tay rồi ngậm lấy trong miệng, hàm răng hắn cắn yêu nhẹ nhàng rồi liếm láp các đầu ngón. Mễ Nhiên run lẩy bẩy hơn nữa, đầu ngón truyền đến những dây thần kinh cảm giác khiến cô nhạy cảm bất thường. Nữ nhân đưa tay cố ẩn ngực hắn chống lên, nỉ non:
- Khang Trạch... đừng ngậm..ah...ah...
Dụ Khang Trạch nhếch cười thích thú, d*ch bọt hắn chảy dọc xuống mu bàn tay của Mễ Nhiên, chất lỏng trong suốt sền sệt ấy càng ngày càng nhiều, tiếng mút mát cũng vang lên kích tình: “Chụt...Chụt...”
Dụ Khang Trạch lúc sau nâng nữ nhân trong lòng ngồi thẳng dậy, áp cơ thể vào lồng ngực mình, hai nhũ h*a nóng rát chạm vào khuôn ngực rắn chắc của nam nhân khiến hắn lại muốn cấu cắn nơi đây thêm nữa. Đầu cô dựa lên vai hắn, bàn tay nam nhân thô ráp rờ quanh vùng lưng láng mịn của bảo bối trong lòng, làn da cô giờ không còn trắng noãn như hồi sáng mới nhìn mà lấm chấm vết hoa xanh – tím – đỏ,..đủ các loại màu sắc. Trong khi Dụ Khang Trạch thưởng thức bằng thị giác một cách thỏa mãn thì bỗng nhiên bên vành tai hắn truyền đến cơn đau thấu tận xương
Mễ Nhiên nhân cơ hội dựa vào vai hắn nằm gục mà dùng lấy chiếc răng nanh cắn găm vào sụn tai, khỏi nói phải đau tê tái đến mức nào. Chiếc răng nanh nhọn như găm đến chảy máu rồi vì cô ngửi thấy thoang thoảng mùi sắt tanh, Dụ Khang Trạch cũng gầm rống lên vì đau:
- Aggg...
Cô nhả ra rồi nhân cơ hội cơn đau đến choáng váng đầu óc của Dụ Khang Trạch thì ẩn hắn ra xa, mình nhanh nhẹn khoác tạm chiếc áo mỏng che chắn cơ thể, hai chân chạm xuống đất thì run rẩy như sắp gãy nhưng nghị lực muốn thoát khỏi tên ác ma này lớn hơn bao giờ hết, mau đi ra mau mở khóa phòng rồi rối rắm:
- A Trạch... em xin lỗi...
Mặc kệ Dụ Khang Trạch có vấn đề gì không, Mễ Nhiên chỉ chăm chăm nhìn về đằng trước rồi chạy, cô như con thỏ bị thương mà chỉ biết bước đi rất yếu ớt. Hai bên đầu gối lập cập run rẩy, t*nh d*ch từ khe suối chảy rỉ xuống hết đùi non và không ngừng rỉ xuống sàn gỗ, nữ nhân chống tạm tay vào tường rồi nhăn mặt đau đớn, sắp vào phòng tắm, cô sẽ ở lì trong đấy không ra..Mễ Nhiên tạm thời chỉ nghĩ được cách trốn chạy như thế
Bất giác sau lưng lại trùm lên bóng hình cao lớn của tên ác ma kia, tiếng gằn cũng vang lên đáng sợ:
- Nhạc Mễ Nhiên...
Mễ Nhiên giật bắn lên, sợ đến không nhúc nhích nổi mà quay đầu đối diện với hắn, sau cùng cảm thấy cơ thể bị nhấc bổng lên thật nhanh rồi ngã phịch xuống giường nệm. Nữ nhân rối rắm nhìn người đàn ông trước mặt, bên tai đúng là chảy cả máu ra rồi nhưng thứ khiến cô e sợ chính là khuôn mặt đằng đằng sát khí của Dụ Khang Trạch, hơi thở nóng giận hắn phả ra khiến bầu không khí cũng đặc quánh lại.
Dụ Khang Trạch không nói lời nào, trực tiếp đem cô úp ngược lại, hai đầu gối như hai thanh chống dựng cao lên, sò hu*ệt một lần nữa đối diện với thứ hùng vĩ của hắn. Mễ Nhiên chưa kịp định hình thì cú thúc thẳng mà trượt sâu vào khiến cô thốt thoảng, nam nhân th*o từ sau, ở tư thế này côn th*t không cần dùng sức mà tự đưa đẩy được sâu tận cùng. Mễ Nhiên chịu không nổi, tư m*t đã yếu mềm còn bị hắn đem ra th*o thúc từ này đến giờ không ngừng nghỉ, từng đợt d*ch bắn vào liên tục khiến Mễ Nhiên cứng ngắc cả bụng. Vật nhỏ liền khóc lên, ấm ức:
- A Trạch...ha..hức.hức...không được mà..hức hức...
Dụ Khang Trạch đánh bôm bốp vào bên mông của yêu tinh dưới thân hắn, gằn trách:
- Em to gan lắm.. em cắn tôi đến chảy máu thì tôi sẽ th*o đến rút cạn sức thì thôi
Mễ Nhiên nghe vậy liền sợ hãi lắc đầu, nấc lên nỉ non:
- Ah..hức hức.. Mễ Nhiên không dám nữa...ah..ah..không dám lần sau..hức hức
P/s: nu9 cơ bản thì đã yêu anh nhà rồi, có những chi tiết của các chap trước là nu9 bện hơi nam9, đêm không nằm trong vòng tay cũng trằn trọc mà sáng ngủ dậy cũng sớm vì không có cảm giác quen thuộc bên cạnh. Còn để xác nhận nu9 yêu nam9 bằng lời hay thể hiện hành động thì các bạn độc giả có thể thì hãy đợi các chap sau vì mình cần lồng ghép các chi tiết có logic một chút chứ không thể tiện là cho vào bừa một chỗ để xác nhận tình cảm được. Cảm ơn mng đã ủng hộ mình, chúc các bạn có ngày cuối tuần vui vẻ
Bình luận facebook