Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 75-76
Chương 75: Chọn Rể (5)
Cô đang ốm, cho nên bữa khuya cũng rất đơn giản, ít dầu mỡ. Bắp cải xào, thịt cua đậu hũ, có thêm cháo bí đỏ.
Bữa ăn nhẹ diễn ra trong không khí ấm áp. Lặng lẽ dùng xong, không ai nói gì.
Dịch Tân hơi híp mắt nhìn cô, bị anh nhìn chằm chặp, cô cúi đầu. Môi anh xẹt qua nụ cười giễu, nhàn nhạt nói: “Về phòng nghỉ ngơi đi.”
Dứt lời anh đứng dậy. Ngón tay lại bị một bàn tay mềm mại nắm lấy. Anh quay đầu, thấy cô đang ngước lên nhìn anh, mà cô chỉ nắm lấy một ngón tay anh đã thành công kéo anh dừng lại.
“Em… muốn nói với anh chuyện trước khi em gả cho anh.”
Đôi khi Dịch Tân không thể không thừa nhận, quy luật di truyền thật huyền diệu. Du Thận Khanh là nhà ngôn ngữ học nổi tiếng quốc tế, con gái bà – Du Tiểu Nghi là một phiên dịch viên nổi danh, mà Tân Hoành, có lẽ di truyền
có chút thất bại. Nhưng từ những gì cô
nói, hoàn toàn có thể thấy sức mạnh của ngôn từ. Cô nói với anh là “Trước khi em gả cho anh” chứ không phải
“Thân thế của em”, không phải “Em với Trầm Ngôn”, cũng không phải “Đến tận
năm em 20 tuổi”… Cô biết, hoặc coi như không biết mà dùng bốn chữ “ em gả cho anh”, đủ để bác bỏ hoàn toàn những chuyện trong quá khứ, trong thế giới của cô, chỉ có hai người là anh và cô.
Ba chữ này đủ để đánh tan tất cả nguội lạnh trong lòng anh, khiến anh nguyện mở lòng vì cô. Cô thật dễ dàng chiếm cứ lòng anh, chỉ một câu nói đã xóa tan mọi nghi ngờ, khiến anh không còn một chút ý nghĩ khác. Anh để cô kéo ngồi xuống bên cạnh, anh nhìn cô.
Tân Hoành bị anh nhìn như vậy theo bản năng cúi thấp đầu. “Anh… hẳn là đã
biết chuyện của mẹ em. Mẹ em là Du Tiểu Nghi, em nghĩ, trong mắt người ngoài, mẹ khi còn sống được biết đến với hai từ “hăng hái và thất bại thảm hại.”
Anh nhíu mày, chuyện của Du Tiểu Nghi, anh đã biết, nhưng nghe cô dùng hai từ vừa rồi miêu tả về bà, đúng là lần
đầu tiên. Cô vợ bé nhỏ của anh đúng là có thiên phú về mặt dùng từ mà.
“Năm hai mươi tuổi em tốt nghiệp đại học, nên được rất nhiều người khen ngợi. Nhưng lúc mẹ hai mươi tuổi, bà đã là một phiên dịch viên cao cấp nổi tiếng rồi. Khi còn nhỏ, em được xem mẹ lên song truyền hình,em đã nghĩ, mẹ tự tin như thế, sáng chói như thế, thật huy hoàng. Em nghĩ, người như mẹ luôn đứng trên đỉnh cao trong lĩnh vực của mình, có vô số người lầy mẹ làm mục tiêu theo đuổi.”
Khi nói về mẹ, Tân Hoành vẫn nở một nụ cười nhàn nhạt, trong đó ẩn chứa vô tận tự hào, khóe mắt cô hơi nhíu lại, như đang chìm đắm trong ký ức về mẹ mình. Tuy nhiên, nụ cười đó dần phai nhạt.
“Chỉ là, mỗi khi có chuyện liên quan đến ba em, lậ tức cuộc sống của mẹ trở nên rối loạn, thất bại thảm hại.”
Chương 76: Chọn Rể (6)
“Hình như trời sinh mẹ và ba đã là thiên địch của nhau, chỉ cần hai người ở chung một chỗ, sẽ lập tức xảy ra tranh chấp. Chỉ là một chuyện vụn vặt cũng khiến hai người cãi cọ, sau đó mẹ sẽ mất đi kiểm soát. Lúc ấy, em không thể hiểu người như mẹ tại sao lại trở nên mất kiểm soát? Mẹ thành đạt như vậy, mẹ là con gái của Du Thận Khanh- người được vô số đàn ông tài tuấn coi là giấc mơ để theo đuổi, lại trở nên như thế?”
“Sau đó bà ngoại nói cho em, đó là bởi mẹ bất an. Bởi vì mẹ yêu ba, nhưng ba không yêu mẹ, ba yêu người phụ nữ khác, nếu muốn giành được ba, mẹ nhất định phải tranh đoạt, hơn nữa nhất định phải thắng. Nhưng trong cuộc tranh đoạt ấy, chưa khi nào ba nghiêng về phía mẹ, cho nên mẹ không cam tâm, nên trong lòng luôn khổ sở giãy giụa. Chuyện duy nhất mẹ có thể làm là trút giận lên ba. Mẹ sớm thất bại, nhưng lại không thể thoát ra được, vĩnh viễn không thể đứng lên. Là người thua cuộc,mẹ không thể làm gì khác ngoài cuồng loạn.”
Đã là nửa đêm nhưng biệt thự Dịch gia vẫn đèn đuốc sáng trưng, ánh sáng từ ngọn đèn thủy tinh cao quý chiếu rõ từng góc nhỏ, không bỏ qua một ngóc ngách nào. Ánh sáng đó ấm áp, thản nhiên như chính chủ nhân của nó. Bị bao trùm bởi ánh sáng đó, Tân Hoành ngồi rất ngay ngắn, hai tay đặt trên đùi, khuôn mặt tái nhợt hướng về phía anh nhưng anh không bắt được ánh mắt của cô. Cô bình thản kể về mẹ là người không may mắn, là người phụ nữ số khổ như thế nào, cái bình thản đó, như đang kể về chuyện của một người không liên quan, nói đúng hơn, sự bình thản đó là kết quả sau một quá trình bị đau đớn hành hạ, là kinh nghiệm xương máu cô đã rút ra, sau khi mọi đau đớn lắng xuống, chỉ còn lại sự bình thản này.
Dịch Tân nghiêng người dựa vào thành ghế, ánh mắt của anh rất giống cô, bình thản, không thương xót, không giận dữ. Ánh mắt thâm trầm khóa chặt lấy cô, rồi từ trong ánh mắt cô, anh bắt được một tia gợn sóng trong sự trống rỗng đó. Dường như càng ngày anh càng thưởng thức cô gái trước mặt, chỉ một ánh mắt của cô đã thành công đoạt được anh. Phụ nữ anh không thích, anh sẽ chẳng quan tâm, nhưng cô, anh lại cực kỳ ưa thích, nhìn môi cô mấp máy mà lòng anh như được một bàn tay nhẹ nhàng xoa dịu, anh chỉ muốn nhét cô vào trong lồng ngực.
Cô đang ốm, cho nên bữa khuya cũng rất đơn giản, ít dầu mỡ. Bắp cải xào, thịt cua đậu hũ, có thêm cháo bí đỏ.
Bữa ăn nhẹ diễn ra trong không khí ấm áp. Lặng lẽ dùng xong, không ai nói gì.
Dịch Tân hơi híp mắt nhìn cô, bị anh nhìn chằm chặp, cô cúi đầu. Môi anh xẹt qua nụ cười giễu, nhàn nhạt nói: “Về phòng nghỉ ngơi đi.”
Dứt lời anh đứng dậy. Ngón tay lại bị một bàn tay mềm mại nắm lấy. Anh quay đầu, thấy cô đang ngước lên nhìn anh, mà cô chỉ nắm lấy một ngón tay anh đã thành công kéo anh dừng lại.
“Em… muốn nói với anh chuyện trước khi em gả cho anh.”
Đôi khi Dịch Tân không thể không thừa nhận, quy luật di truyền thật huyền diệu. Du Thận Khanh là nhà ngôn ngữ học nổi tiếng quốc tế, con gái bà – Du Tiểu Nghi là một phiên dịch viên nổi danh, mà Tân Hoành, có lẽ di truyền
có chút thất bại. Nhưng từ những gì cô
nói, hoàn toàn có thể thấy sức mạnh của ngôn từ. Cô nói với anh là “Trước khi em gả cho anh” chứ không phải
“Thân thế của em”, không phải “Em với Trầm Ngôn”, cũng không phải “Đến tận
năm em 20 tuổi”… Cô biết, hoặc coi như không biết mà dùng bốn chữ “ em gả cho anh”, đủ để bác bỏ hoàn toàn những chuyện trong quá khứ, trong thế giới của cô, chỉ có hai người là anh và cô.
Ba chữ này đủ để đánh tan tất cả nguội lạnh trong lòng anh, khiến anh nguyện mở lòng vì cô. Cô thật dễ dàng chiếm cứ lòng anh, chỉ một câu nói đã xóa tan mọi nghi ngờ, khiến anh không còn một chút ý nghĩ khác. Anh để cô kéo ngồi xuống bên cạnh, anh nhìn cô.
Tân Hoành bị anh nhìn như vậy theo bản năng cúi thấp đầu. “Anh… hẳn là đã
biết chuyện của mẹ em. Mẹ em là Du Tiểu Nghi, em nghĩ, trong mắt người ngoài, mẹ khi còn sống được biết đến với hai từ “hăng hái và thất bại thảm hại.”
Anh nhíu mày, chuyện của Du Tiểu Nghi, anh đã biết, nhưng nghe cô dùng hai từ vừa rồi miêu tả về bà, đúng là lần
đầu tiên. Cô vợ bé nhỏ của anh đúng là có thiên phú về mặt dùng từ mà.
“Năm hai mươi tuổi em tốt nghiệp đại học, nên được rất nhiều người khen ngợi. Nhưng lúc mẹ hai mươi tuổi, bà đã là một phiên dịch viên cao cấp nổi tiếng rồi. Khi còn nhỏ, em được xem mẹ lên song truyền hình,em đã nghĩ, mẹ tự tin như thế, sáng chói như thế, thật huy hoàng. Em nghĩ, người như mẹ luôn đứng trên đỉnh cao trong lĩnh vực của mình, có vô số người lầy mẹ làm mục tiêu theo đuổi.”
Khi nói về mẹ, Tân Hoành vẫn nở một nụ cười nhàn nhạt, trong đó ẩn chứa vô tận tự hào, khóe mắt cô hơi nhíu lại, như đang chìm đắm trong ký ức về mẹ mình. Tuy nhiên, nụ cười đó dần phai nhạt.
“Chỉ là, mỗi khi có chuyện liên quan đến ba em, lậ tức cuộc sống của mẹ trở nên rối loạn, thất bại thảm hại.”
Chương 76: Chọn Rể (6)
“Hình như trời sinh mẹ và ba đã là thiên địch của nhau, chỉ cần hai người ở chung một chỗ, sẽ lập tức xảy ra tranh chấp. Chỉ là một chuyện vụn vặt cũng khiến hai người cãi cọ, sau đó mẹ sẽ mất đi kiểm soát. Lúc ấy, em không thể hiểu người như mẹ tại sao lại trở nên mất kiểm soát? Mẹ thành đạt như vậy, mẹ là con gái của Du Thận Khanh- người được vô số đàn ông tài tuấn coi là giấc mơ để theo đuổi, lại trở nên như thế?”
“Sau đó bà ngoại nói cho em, đó là bởi mẹ bất an. Bởi vì mẹ yêu ba, nhưng ba không yêu mẹ, ba yêu người phụ nữ khác, nếu muốn giành được ba, mẹ nhất định phải tranh đoạt, hơn nữa nhất định phải thắng. Nhưng trong cuộc tranh đoạt ấy, chưa khi nào ba nghiêng về phía mẹ, cho nên mẹ không cam tâm, nên trong lòng luôn khổ sở giãy giụa. Chuyện duy nhất mẹ có thể làm là trút giận lên ba. Mẹ sớm thất bại, nhưng lại không thể thoát ra được, vĩnh viễn không thể đứng lên. Là người thua cuộc,mẹ không thể làm gì khác ngoài cuồng loạn.”
Đã là nửa đêm nhưng biệt thự Dịch gia vẫn đèn đuốc sáng trưng, ánh sáng từ ngọn đèn thủy tinh cao quý chiếu rõ từng góc nhỏ, không bỏ qua một ngóc ngách nào. Ánh sáng đó ấm áp, thản nhiên như chính chủ nhân của nó. Bị bao trùm bởi ánh sáng đó, Tân Hoành ngồi rất ngay ngắn, hai tay đặt trên đùi, khuôn mặt tái nhợt hướng về phía anh nhưng anh không bắt được ánh mắt của cô. Cô bình thản kể về mẹ là người không may mắn, là người phụ nữ số khổ như thế nào, cái bình thản đó, như đang kể về chuyện của một người không liên quan, nói đúng hơn, sự bình thản đó là kết quả sau một quá trình bị đau đớn hành hạ, là kinh nghiệm xương máu cô đã rút ra, sau khi mọi đau đớn lắng xuống, chỉ còn lại sự bình thản này.
Dịch Tân nghiêng người dựa vào thành ghế, ánh mắt của anh rất giống cô, bình thản, không thương xót, không giận dữ. Ánh mắt thâm trầm khóa chặt lấy cô, rồi từ trong ánh mắt cô, anh bắt được một tia gợn sóng trong sự trống rỗng đó. Dường như càng ngày anh càng thưởng thức cô gái trước mặt, chỉ một ánh mắt của cô đã thành công đoạt được anh. Phụ nữ anh không thích, anh sẽ chẳng quan tâm, nhưng cô, anh lại cực kỳ ưa thích, nhìn môi cô mấp máy mà lòng anh như được một bàn tay nhẹ nhàng xoa dịu, anh chỉ muốn nhét cô vào trong lồng ngực.
Bình luận facebook