Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 77-78
Chương 77: Chọn Rể (7)
“Bà ngoại nói, mẹ thừa hưởng trọn vẹn thiên phú của bà, nhưng cũng thừa hưởng trọn vẹn bất hạnh giống bà. Bà ngoại lúc trẻ cũng là người cao ngạo, yêu cầu với đàn ông cực cao, sau đó bà gặp được ông ngoại- một thanh niên anh tài tuấn, thề rằng không phải ông thì không lấy. Nhưng tình yêu phải từ hai phía, nếu chỉ là sự cố chấp của một bên, đó là gượng ép. Bà ngoại cố chấp đến với ông, nhưng là kết cục đã định sẵn. Mẹ giống bà như đúc, đều không phải hai bên có tình, đều là cố chấp.Sau khi ép buộc ba kết hôn, ba đã ngoại tình. Tân Giác nhỏ hơn em hai tháng, hơn nữa, em là sinh non…”
Tân Hoành nói đến đây, ánh mắt dần dần thu lại. Dịch Tân vốn đang nhìn cô cũng dần tập trung nghe cô nói.
“Nghe bà ngoại nói, ngay khi em ra đời, mẹ đã làm một việc, để tránh tương lai em sẽ lặp lại bi kịch tình cảm giống bà và mẹ.”
Cô chần chừ, nhìn anh thật sâu, băn khoăn hiện rõ trên nét mặt. Dịch Tân hiểu được sự lo lắng của cô, nhẹ nhàng cười một tiếng, “Em nói tiếp đi.”
Đôi khi cô nghĩ Dịch Tân hẳn là có dị năng, nên trước mặt anh, dù cô không nói ra miệng, anh luôn biết được. Anh rất hiểu cô. Nghĩ vậy, Tân Hoành cũng không e ngại nữa, “Mẹ cho em làm cô dâu nuôi từ nhỏ của Trầm Ngôn, ngay tại phòng sinh, khi đó Trầm Ngôn hai tuổi.”
“Hả?”
Dịch Tân thốt lên một tiếng, âm cuối cũng kéo dài, nghe ra ý vị sâu xa, thêm vào nụ cười như có như không, lại có thể hiểu theo muôn vàn ý nghĩa khác nhau. Thật ra, đây là chuyện sớm muộn anh cũng biết, nhưng lại chính tai nghe cô nói chuyện cô định chung thân với người đàn ông khác, anh rung động a. Anh hiểu rõ bản thân sẽ lung lay nên ban đầu không ép hỏi cô. Nhưng là cô tự nguyện giải thích với anh, lòng anh không khống chế được mong đợi… sự mong đợi này… do rất nhiều nguyên nhân. Một tiếng hỏi ngược lại kia, tuy không có ý nghĩa gì, nhưng nếu câu kế tiếp cô nói ra trái với mong đợi của anh, anh sẽ lý giải nó ra vô số ý tứ. Mà Tân Hoành không nghĩ nhiều, cô đem tiếng hỏi ngược kia hiểu là anh muốn nghe tiếp.
Cô gật đầu, “Bà ngoại nói,khi đó Trầm Ngôn chưa biết chữ, mẹ viết tên em lên giấy cho hắn xem, rồi nói cho hắn biết, cả đời phải đem hai chữ Tân Hoành trở thành trân quý nhất trong lòng, đặt ở vị trí quan trọng nhất. Nhưng một đứa bé hai tuổi thì sao có thể hiểu được. Tên của em quá phức tạp đối với hắn, hắn thấy trong tên của em có bộ hai, nên gọi tắt là ‘Tiểu Nhị’.”
Chương 78: Chọn Rể (8)
Tiểu Nhị… Hai chữ này, từ lần đầu tiên nghe thấy tên kia gọi cô như vậy, anh đã vướng mắc trong lòng, như sợi tơ trói quanh trái tim anh. Chuyện của cô, anh biết rất nhiều, thậm chí còn nhiều hơn cô, chỉ không thể nào điều tra ra hai chữ ‘Tiểu Nhị’ này từ đâu mà ra. Anh chỉ biết, không chỉ anh, mọi người, bao gồm cả Tân Giác, thậm chí Tân Hạo đều không biết. Hai chữ này chỉ tồn tại trong thế giới của Tân Hoành và Trầm Ngôn, thể hiện cho sự ăn ý giữa hai người họ. Sự ăn ý đó không ít lần khiến anh ghen tỵ, nổi điên, thì ra nó sinh ra ngay khi cô ra đời.
Cô ra đời tên kia mới hai tuổi, phải ôm trong lòng tình cảm sâu đến nhường nào mới có sự cố chấp với hai từ này như vậy? Hắn ngoan cường dùng hai chữ này khóa chặt mối liên hệ của hai người, ngầm hiểu với nhau, không cho phép bất cứ ai khác biết được. Bởi vậy, Tân Giác vô cùng căm hận, hắn phải chôn vùi nỗi hận đó trong lòng.
“Ý của mẹ là ngay khi em trào đời sẽ tìm cho em một người đàn ông chỉ thuộc về em, để người đó thủ hộ em cả đời. Nhưng bà ngoại phản đối, bà cho rằng việc mẹ làm là quá cực đoan, mọi chuyện nên thuận theo tự nhiên, không nên cưỡng cầu như vậy. Cho nên, từ khi em còn nhỏ đã được bà ngoại cho biết, chuyện hôn ước này không cần xem là thật.”
Ánh mắt thâm trầm của Dịch Tân vẫn luôn khóa chặt lấy cô, ngón tay anh gõ nhẹ trên mặt bàn, “Vậy em nghĩ sao?”
Cô cười khẽ, nhìn thẳng vào mắt anh, vô cùng thản nhiên nói, “Em chưa bao giờ nghĩ sẽ gả cho Trầm Ngôn.”
“Tại sao?”
“Bởi em luôn có cảm giác, nếu gả cho anh ta, vậy sẽ trở thành một phiên bản mới của Tân Hạo và Du Tiểu Nghi.” Nói đến đây, cô khẽ cau mày, giống như chắc chắn như vậy, lại giống như không phải, “Tân Giác từ nhỏ đã rất thích Trầm Ngôn, cũng không bao giờ che dấu tình cảm đó. Hạ Noãn Tâm ủng hộ, ba em từ chối cho ý kiến, mà Trầm Ngôn, hắn ta không tiếp nhận, cũng không cự tuyệt. Tân Giác vì hắn mà có địch ý rất mãnh liệt với em, Trầm Ngôn chỉ đứng một bên quan sát bọn em giằng co. Chuyện như vậy khiến em có cảm giác, mẹ em và Hạ Noãn Tâm tranh giành cả đời, hiện tại, đến phiên em và Tân Giác.”
“Khi đó, em càng kiên định, em muốn gả cho một người không cần quá thông minh, không cần quá dễ nhìn, cũng như giàu có, quyền lực, ngay cả anh ta không có bất cứ thứ gì, chỉ là một người bình thường, nhưng người đó phải hoàn toàn thuộc về em, không cần tranh giành, người đó chỉ là của riêng em.”
“Tất nhiên, người đó không thể là Trầm Ngôn. Cho nên, như lới bà ngoại nói, em chưa từng coi trọng hôn ước khi đó.”
“Bà ngoại nói, mẹ thừa hưởng trọn vẹn thiên phú của bà, nhưng cũng thừa hưởng trọn vẹn bất hạnh giống bà. Bà ngoại lúc trẻ cũng là người cao ngạo, yêu cầu với đàn ông cực cao, sau đó bà gặp được ông ngoại- một thanh niên anh tài tuấn, thề rằng không phải ông thì không lấy. Nhưng tình yêu phải từ hai phía, nếu chỉ là sự cố chấp của một bên, đó là gượng ép. Bà ngoại cố chấp đến với ông, nhưng là kết cục đã định sẵn. Mẹ giống bà như đúc, đều không phải hai bên có tình, đều là cố chấp.Sau khi ép buộc ba kết hôn, ba đã ngoại tình. Tân Giác nhỏ hơn em hai tháng, hơn nữa, em là sinh non…”
Tân Hoành nói đến đây, ánh mắt dần dần thu lại. Dịch Tân vốn đang nhìn cô cũng dần tập trung nghe cô nói.
“Nghe bà ngoại nói, ngay khi em ra đời, mẹ đã làm một việc, để tránh tương lai em sẽ lặp lại bi kịch tình cảm giống bà và mẹ.”
Cô chần chừ, nhìn anh thật sâu, băn khoăn hiện rõ trên nét mặt. Dịch Tân hiểu được sự lo lắng của cô, nhẹ nhàng cười một tiếng, “Em nói tiếp đi.”
Đôi khi cô nghĩ Dịch Tân hẳn là có dị năng, nên trước mặt anh, dù cô không nói ra miệng, anh luôn biết được. Anh rất hiểu cô. Nghĩ vậy, Tân Hoành cũng không e ngại nữa, “Mẹ cho em làm cô dâu nuôi từ nhỏ của Trầm Ngôn, ngay tại phòng sinh, khi đó Trầm Ngôn hai tuổi.”
“Hả?”
Dịch Tân thốt lên một tiếng, âm cuối cũng kéo dài, nghe ra ý vị sâu xa, thêm vào nụ cười như có như không, lại có thể hiểu theo muôn vàn ý nghĩa khác nhau. Thật ra, đây là chuyện sớm muộn anh cũng biết, nhưng lại chính tai nghe cô nói chuyện cô định chung thân với người đàn ông khác, anh rung động a. Anh hiểu rõ bản thân sẽ lung lay nên ban đầu không ép hỏi cô. Nhưng là cô tự nguyện giải thích với anh, lòng anh không khống chế được mong đợi… sự mong đợi này… do rất nhiều nguyên nhân. Một tiếng hỏi ngược lại kia, tuy không có ý nghĩa gì, nhưng nếu câu kế tiếp cô nói ra trái với mong đợi của anh, anh sẽ lý giải nó ra vô số ý tứ. Mà Tân Hoành không nghĩ nhiều, cô đem tiếng hỏi ngược kia hiểu là anh muốn nghe tiếp.
Cô gật đầu, “Bà ngoại nói,khi đó Trầm Ngôn chưa biết chữ, mẹ viết tên em lên giấy cho hắn xem, rồi nói cho hắn biết, cả đời phải đem hai chữ Tân Hoành trở thành trân quý nhất trong lòng, đặt ở vị trí quan trọng nhất. Nhưng một đứa bé hai tuổi thì sao có thể hiểu được. Tên của em quá phức tạp đối với hắn, hắn thấy trong tên của em có bộ hai, nên gọi tắt là ‘Tiểu Nhị’.”
Chương 78: Chọn Rể (8)
Tiểu Nhị… Hai chữ này, từ lần đầu tiên nghe thấy tên kia gọi cô như vậy, anh đã vướng mắc trong lòng, như sợi tơ trói quanh trái tim anh. Chuyện của cô, anh biết rất nhiều, thậm chí còn nhiều hơn cô, chỉ không thể nào điều tra ra hai chữ ‘Tiểu Nhị’ này từ đâu mà ra. Anh chỉ biết, không chỉ anh, mọi người, bao gồm cả Tân Giác, thậm chí Tân Hạo đều không biết. Hai chữ này chỉ tồn tại trong thế giới của Tân Hoành và Trầm Ngôn, thể hiện cho sự ăn ý giữa hai người họ. Sự ăn ý đó không ít lần khiến anh ghen tỵ, nổi điên, thì ra nó sinh ra ngay khi cô ra đời.
Cô ra đời tên kia mới hai tuổi, phải ôm trong lòng tình cảm sâu đến nhường nào mới có sự cố chấp với hai từ này như vậy? Hắn ngoan cường dùng hai chữ này khóa chặt mối liên hệ của hai người, ngầm hiểu với nhau, không cho phép bất cứ ai khác biết được. Bởi vậy, Tân Giác vô cùng căm hận, hắn phải chôn vùi nỗi hận đó trong lòng.
“Ý của mẹ là ngay khi em trào đời sẽ tìm cho em một người đàn ông chỉ thuộc về em, để người đó thủ hộ em cả đời. Nhưng bà ngoại phản đối, bà cho rằng việc mẹ làm là quá cực đoan, mọi chuyện nên thuận theo tự nhiên, không nên cưỡng cầu như vậy. Cho nên, từ khi em còn nhỏ đã được bà ngoại cho biết, chuyện hôn ước này không cần xem là thật.”
Ánh mắt thâm trầm của Dịch Tân vẫn luôn khóa chặt lấy cô, ngón tay anh gõ nhẹ trên mặt bàn, “Vậy em nghĩ sao?”
Cô cười khẽ, nhìn thẳng vào mắt anh, vô cùng thản nhiên nói, “Em chưa bao giờ nghĩ sẽ gả cho Trầm Ngôn.”
“Tại sao?”
“Bởi em luôn có cảm giác, nếu gả cho anh ta, vậy sẽ trở thành một phiên bản mới của Tân Hạo và Du Tiểu Nghi.” Nói đến đây, cô khẽ cau mày, giống như chắc chắn như vậy, lại giống như không phải, “Tân Giác từ nhỏ đã rất thích Trầm Ngôn, cũng không bao giờ che dấu tình cảm đó. Hạ Noãn Tâm ủng hộ, ba em từ chối cho ý kiến, mà Trầm Ngôn, hắn ta không tiếp nhận, cũng không cự tuyệt. Tân Giác vì hắn mà có địch ý rất mãnh liệt với em, Trầm Ngôn chỉ đứng một bên quan sát bọn em giằng co. Chuyện như vậy khiến em có cảm giác, mẹ em và Hạ Noãn Tâm tranh giành cả đời, hiện tại, đến phiên em và Tân Giác.”
“Khi đó, em càng kiên định, em muốn gả cho một người không cần quá thông minh, không cần quá dễ nhìn, cũng như giàu có, quyền lực, ngay cả anh ta không có bất cứ thứ gì, chỉ là một người bình thường, nhưng người đó phải hoàn toàn thuộc về em, không cần tranh giành, người đó chỉ là của riêng em.”
“Tất nhiên, người đó không thể là Trầm Ngôn. Cho nên, như lới bà ngoại nói, em chưa từng coi trọng hôn ước khi đó.”
Bình luận facebook