Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
C100.txt
Editor: Trà Xanh
Trong cung đột nhiên trở nên lộn xộn, viện chính của Thái Y Viện và ngự y chạy đến trước.
Sau khi nhận được tin, Hoắc Thái hậu và Từ Hành cũng đến thăm. Nhưng vài vị ngự y đang vây quanh long sàng để chẩn đoán và điều trị, hai người họ không thể đến gần nên đành chờ trong noãn các.
Hoắc Thái hậu ngồi trên giường đất, dò hỏi đại nội quan: “Đã xảy ra chuyện gì? Đang yên lành sao tự nhiên bị ngất?”
Đại nội quan đổ mồ hôi đầy trán, muốn nói sự thật nhưng không dám nói ra.
Từ Hành nói: “Mẫu hậu yên tâm, chắc dạo này Hoàng thượng quá bận rộn với chính sự nên mệt mỏi. Việc cấp bách là phải phong tỏa tin tức, đừng truyền ra ngoài cung khiến triều thần hoảng sợ. Sứ thần Thát Đát vẫn còn ở đây.”
Hoắc Thái hậu gật đầu, phất tay ra hiệu đại nội quan đi làm.
Trong noãn các chỉ còn Hoắc Thái hậu và Từ Hành, Hoắc Thái hậu lo lắng nhìn một bên rèm. Trên thực tế, từ khi Thẩm thị qua đời, hoàng đế vẫn luôn bất thường. Không những lơ là hậu cung, ở trên triều cũng trở nên quyết đoán hơn. Trước kia còn biết tránh mũi nhọn của những lão thần, hiện giờ hầu như không nể nang tình cảm gì. Rất nhiều lão thần chạy đến tố cáo với Hoắc Thái hậu, bà chỉ có thể xoa dịu và ngăn cản bọn họ bằng một câu “Hậu cung không được tham gia vào chính sự”.
Nếu Hoắc Thái hậu không biết tính tình của nhi tử, bà sẽ cho rằng hắn muốn tự tử đi theo Thẩm thị.
Khi Thẩm thị còn sống, hắn băn khoăn và cân nhắc mọi thứ. Thẩm thị chết, ngọn núi lớn đè trên người hắn dường như sụp đổ. Hắn giống con ngựa hoang thoát cương, không chịu bất kỳ sự kiềm chế nào nữa.
“Thái Hậu, ta có việc bận tâm, không biết có nên nói hay không.” Từ Hành nói.
“Ngươi cứ nói.”
Từ Hành nói: “Ngài đừng trách thiếp thân lắm miệng. Lần trước Hoàng thượng bắt được một kẻ quản lý thuốc của ngự dược phòng trong cung, Hoàng thượng luôn cho rằng hắn có đồng phạm. Nếu người nọ có thể động tay động chân vào các hương liệu đưa đến hậu cung mà không ai phát hiện, vậy trong hoàng cung hoặc Thái Y Viện có thể còn nội ứng của hắn, không biết người bên cạnh Hoàng thượng…?”
Hoắc Thái hậu lắc đầu: “Chưa đến mức đó. Chế độ ăn uống và sinh hoạt của Hoàng thượng hàng ngày luôn được kiểm tra rất cẩn thận, hẳn là sẽ không có cơ hội ra tay cho nên mới bắt đầu từ hậu cung, ngươi không cần lo lắng. Mới vừa tra xét Thái Y Viện và ngự dược phòng, vô luận đánh nhau kiểu nào, chỉ sợ sẽ làm cho người ta hoảng sợ. Hơn nữa hậu cung không được tham gia vào chính sự, chờ Hoàng thượng tỉnh sẽ tự mình quyết định.”
Xưa nay các hoàng đế Đại Nghiệp đột tử khá nhiều, cho nên nội thị xung quanh hoàng đế đều trải qua quá trình tuyển chọn nghiêm khắc, bọn họ vô cùng cẩn thận đối với trang phục, thức ăn và phương tiện đi lại của hoàng đế, vì vậy sẽ không xuất hiện sơ hở như hậu cung.
“Vâng.” Từ Hành rũ mi đáp. Một câu “Hậu cung không được tham gia vào chính sự” là gông cùm mà cả đời các phi tần đều không thể thoát khỏi. Dù có trí tuệ của Gia Cát, trái tim của Tỷ Can, vĩnh viễn cũng không có chỗ để phát huy. Đây là nỗi buồn của nữ tử chốn hậu cung. Chưa từng có hoàng đế nào nghĩ đến việc bãi bỏ quy định này.
Một lúc sau, viện chính Thái Y Viện đi ra, hành lễ với Hoắc Thái hậu và Từ Hành.
“Hoàng thượng thế nào?” Hoắc Thái hậu lo lắng hỏi.
Viện chính nghiêm túc: “Hoàng thượng làm việc quá sức, cần nghỉ ngơi thật tốt, nếu tiếp tục như vậy, thân thể sẽ suy sụp. Vi thần đề nghị ngài tĩnh dưỡng nửa tháng, tạm thời đừng động vào chính sự, nhưng có lẽ Hoàng thượng sẽ không nghe.”
Hoắc Thái hậu nhíu mày: “Thật sự nghiêm trọng như vậy? Thân thể hắn từ trước đến nay rất tốt, sao đến nỗi này?”
Viện chính nhấn mạnh: “Thứ cho vi thần nói thẳng, Hoàng thượng vốn đang ở độ tuổi sung mãn, nhưng thân thể lại giống như một lão giả. Dù nền tảng có tốt đến đâu cũng không chịu nổi cảnh mất ngủ lâu dài và suy nghĩ lo lắng nhiều. Hơn nữa trong lòng Hoàng thượng có phiền muộn, khí huyết không thông cộng với mệt mỏi, trường hợp nặng có thể gây mỏi mệt tứ chi hoặc nằm liệt trên giường.”
“Nực cười!” Hoắc Thái hậu đập mạnh lên bàn dài bằng gỗ mun bên cạnh, “Ngươi dám nguyền rủa hoàng đế?”
Viện chính quỳ dưới đất: “Thái hậu thứ tội, thần liều chết cũng muốn nói thật, mọi suy nghĩ đều vì long thể của Hoàng thượng. Xin để đại thần nội các tạm thời quản lý triều chính, thật sự không thể tiếp tục như vậy.”
Hoắc Thái hậu trầm mặc không nói, Từ Hành vội vàng ngắt lời: “Thái hậu bớt giận, viện chính là y giả, phụ trách chăm sóc Hoàng thượng. Thỉnh Thái hậu khuyên nhủ Hoàng thượng.”
“Hắn chịu nghe lời của ta sao?” Thái Hậu lắc đầu thở dài.
Từ Hành nói: “Vậy để thiếp thân thử xem?”
Hoắc Thái hậu không còn cách nào khác, đành phải gật đầu đồng ý để nàng thử một lần.
Từ Hành sai cung nhân bên cạnh ẵm tiểu hoàng tử đến, chờ Bùi Chương tỉnh thì hai mẹ con cùng vào. Hoàng tử còn rất nhỏ, được quấn trong khăn, lông mày còn chưa đủ dài, bé không nhìn ai, chỉ mở đôi mắt đen lúng liếng nhìn rất ngây thơ trong sáng.
“Thiếp thân và tiểu hoàng tử thỉnh an Hoàng thượng.” Từ Hành nói từ bên ngoài màn Minh Hoàng.
“Vào đi.” Một giọng nói yếu ớt truyền ra từ bên trong.
Nội thị giúp Từ Hành vén màn, Từ Hành đi đến mép giường: “Thiếp thân và hoàng tử lo lắng cho sự an nguy của Hoàng thượng nên đến thăm. Nguyên nhi, mau nhìn phụ hoàng.”
Hài tử vẫn còn nhỏ và không hiểu gì nhưng bé di chuyển đôi mắt đen lúng liếng theo động tác của mẫu thân, tựa như thật sự đang tìm phụ thân.
Bùi Chương cảm thấy mềm mại trong lòng. Dù hắn cảnh giác với tất cả mọi người, không tin tưởng ai, nhưng hài tử ruột thịt này dường như có sự liền tâm với hắn. Hắn thở dài trong lòng, đáng tiếc đứa nhỏ này không phải do Gia Gia sinh, nếu không hắn nhất định sẽ thương yêu vô cùng.
“Bé còn nhỏ, nàng dẫn đến làm gì?” Bùi Chương giơ tay, rờ tóc máu mềm mại của hài tử.
“Hoàng thượng.” Từ Hành ôm hài tử quỳ xuống, “Viện chính nói ngài bệnh, cần tĩnh dưỡng thật tốt, ngài có thể nghỉ ngơi nửa tháng, tạm thời giao việc triều chính cho nội các xử lý được không?”
Bùi Chương nhìn túi thơm treo trên đỉnh màn, không nói gì. Vừa rồi hắn loáng thoáng nghe được những lời viện chính nói bên ngoài noãn các. Hắn hiểu rõ cơ thể mình thế nào. Chẳng qua hắn giống như một con ngựa liều mạng chạy về phía trước, không dám dừng lại. Bởi vì một khi dừng lại, hắn sẽ bị sự trống trải hoặc cảm xúc cô độc bao phủ.
Hắn không mạnh mẽ đến độ không thể phá hủy. Trái lại, nội tâm hắn mong manh hơn những gì người khác tưởng tượng.
Từ Hành nói tiếp: “Hoàng tử còn nhỏ, không thể chống lại mưa gió bên ngoài, rất cần Hoàng Thượng phù hộ mới có thể lớn lên bình an vô sự. Cho dù Hoàng thượng không nghĩ cho bản thân thì cũng nghĩ cho giang sơn xã tắc, bá tánh thiên hạ và hài tử duy nhất của ngài. Nếu ngài ngã xuống, bé có thể làm được gì? Bé không biết gì cả, chỉ có thể bị người ta xâu xé.”
Bùi Chương quay đầu nhìn Từ Hành, nhàn nhạt nói: “Trang phi quá lời. Chưa kể Trẫm sẽ không có việc gì, cho dù có chuyện, văn võ cả triều sẽ ủng hộ hài tử của Trẫm.”
Từ Hành lắc đầu: “Hoàng thượng thật sự yên tâm đến vậy sao? Văn võ cả triều này, ngoại trừ phụ thân của thiếp thân, ai sẽ nguyện ý khuất phục một đứa trẻ? Trong tất cả các triều đại, chuyện lật đổ ấu chủ ít lắm sao?”
“Càn rỡ, Trẫm chưa chết. Hơn nữa đây cũng không phải là chuyện để nàng lo!” Bùi Chương quát.
Từ Hành cắn môi, không lùi bước như trước đây: “Dù hôm nay Hoàng thượng muốn trị tội thiếp thân, thiếp thân cũng muốn nói. Thiếp thân không chỉ là phi tần hậu cung, cũng là mẫu thân của hoàng tử. Cha mẹ yêu con nên luôn suy nghĩ vì con. Thiếp thân không muốn hoàng tử gặp chuyện gì, càng không muốn mất ngài. Cho nên cầu xin ngài, chỉ cần tạm thời tĩnh dưỡng nửa tháng, có được không?”
Nói đến chỗ xúc động, nước mắt nàng trào ra, tí tách rơi vào khăn quấn. Hài tử tựa như cảm nhận được, òa khóc. Từ Hành ôm bé và khóc thành tiếng.
Bùi Chương nhìn hai mẹ con đang khóc, bất lực thở dài: “Được rồi, đừng khóc nữa, Trẫm hứa với nàng. Ngày nào còn Trẫm, bé sẽ không chịu khổ.”
Từ Hành vui vẻ ngẩng đầu: “Hoàng thượng nói thật sao?”
“Vua không nói chơi. Ẵm hài tử về đi.”
Từ Hành cúi người hành lễ, lúc này mới ẵm hài tử ra ngoài.
Bùi Chương cảm thấy những người xung quanh dường như có mong muốn rất đơn giản, một lời hứa hoặc sự quan tâm của hắn đủ để bọn họ biết ơn. Có lẽ đây là thiên ân mà mọi người thường nói.
Hắn kêu đại nội quan vào: “Ngươi đi truyền Hoắc Văn Tiến vào cung, ngày mai lại truyền các thần tới gặp Trẫm.”
Nội thị đến Hoắc phủ nhưng trống không, liền tìm đến nơi Hoắc Văn Tiến thường mua vui, chính là ở Ca Nguyệt Phường, mới tìm được kẻ uống say mèm đang ngủ ở ôn nhu hương.
Hoắc Văn Tiến say rượu chưa tỉnh. Nghe nói Hoàng thượng truyền lập tức tỉnh rượu hơn phân nửa, vừa sai thủ hạ đi lấy quần áo vừa hỏi: “Vị công công này, không biết Hoàng thượng truyền ta có chuyện gì?” Hắn cẩn thận nghĩ lại, dạo này hắn không làm điều gì quá phận, không làm chuyện hoang đường ầm ĩ đến ngự tiền.
Nội thị xụ mặt lắc đầu, càng nhíu mày khi thấy trong phòng có hai cô nương quần áo không chỉnh tề, vội vàng khoác áo đi ra ngoài. Hoắc Lục công tử thật sự quá mức buông thả.
Hoắc Văn Tiến vội vàng rửa mặt, chải đầu, thay quần áo rồi theo nội thị vào cung. Việc Bùi Chương ngất xỉu được giấu kín cho nên ngoài cung không biết gì. Hoắc Văn Tiến quỳ gối trên điện: “Tiểu dân bái kiến Hoàng thượng.”
Bùi Chương cúi đầu nhìn hắn: “Nghe nói ngươi thường đến một thanh lâu gọi là Ca Nguyệt Phường?”
Hoắc Văn Tiến thầm nhủ trong lòng, chẳng lẽ không được đến thanh lâu? Hoàng thượng còn quan tâm đến tận chuyện này ư? Nhưng hắn vẫn đáp: “Cũng không thường xuyên, chỉ thỉnh thoảng đến ngồi chơi.”
Bùi Chương kêu đại nội quan đem bức vẽ đến trước mặt hắn: “Ngươi nhìn kỹ, có nhận ra người trong tranh không?”
Hoắc Văn Tiến nhìn chằm chằm bức vẽ, lẩm bẩm: “Có vẻ đã gặp, nhưng lại có vẻ chưa thấy.” Mỗi ngày có không dưới một trăm người ra vào Ca Nguyệt Phường. Ngoại trừ những người Hoắc Văn Tiến quen biết, hắn không để ý đến những người khác.
Đại nội quan thu bức vẽ, Hoắc Văn Tiến nhìn sắc mặt Bùi Chương và hỏi: “Hoàng thượng, người này rất quan trọng phải không? Nếu tiểu dân có thể giúp chuyện gì, ngài cứ việc sai bảo.”
Đại nội quan nói: “Nếu ngươi gặp hắn ở Ca Nguyệt Phường, hoặc biết hắn quen cô nương nào thì báo cho Hoàng thượng, thông tin này rất hữu ích.”
Hoắc Văn Tiến nhe răng cười đầy đắc ý: “Chuyện này đơn giản, Hoàng thượng giao bức vẽ cho tiểu dân, trong vòng 3 ngày, tiểu dân nhất định cho ngài câu trả lời thỏa đáng.”
Xưa nay Bùi Chương cảm thấy hắn không đáng tin cậy nên chẳng hy vọng. Nhưng hắn xung phong nhận việc đến Ca Nguyệt Phường điều tra, vậy cũng tốt hơn là phái Cẩm Y Vệ gióng trống khua chiêng, tránh việc rút dây động rừng. Ở nơi phong nguyệt có đủ loại người, lén lút trao đổi với nhau là chuyện thường, chưa chắc có thể tra ra được chi tiết gì. Hắn ra dấu bảo đại nội quan đưa bức vẽ cho Hoắc Văn Tiến, sau đó nói: “Ngươi có thể âm thầm điều tra, đừng nói cho ai biết là ý của Trẫm.”
“Hoàng thượng yên tâm, tiểu dân biết nên làm thế nào. Có thể làm việc cho ngài là vinh hạnh của tiểu nhân.” Hoắc Văn Tiến cuộn bức vẽ lại, còn không quên nịnh nọt.
Bùi Chương phất tay để hắn lui ra.
Đại nội quan bưng cho Bùi Chương một chén trà, nhỏ giọng nói: “Tạm thời có thể giao việc triều chính cho các thần, nhưng ai sẽ tiếp đoàn sứ thần Thát Đát? Đối phương là Tứ vương tử Thát Đát, có thân phận tôn quý, e rằng đại thần bình thường không xứng.”
Bùi Chương xoa trán và nói: “Không phải Tĩnh Viễn Hầu vẫn còn ở kinh thành hay sao? Hắn quen thuộc với Thát Đát, đã từng đối phó với Tứ vương tử. Cứ giao cho hắn chuyện đàm phán hòa bình.”
“Hoàng thượng không sợ hắn và Tứ vương tử có giao dịch ngầm hay sao? Ngài vẫn luôn kiêng kị Tĩnh Viễn Hầu.”
Bùi Chương giật khóe miệng: “Hắn dám à? Ở dưới mí mắt Trẫm, hắn dám giở trò? Hơn nữa trước đây Trẫm không nắm được nhược điểm của hắn nên không khống chế quyền lực của hắn được. Hiện giờ nhược điểm của hắn nằm trong tay Trẫm, Trẫm cảm thấy yên tâm.”
Đại nội quan biết Hoàng thượng đang nói về thiếp thất của Tĩnh Viễn Hầu. Hơn nữa thiếp thất kia hiện giờ còn có thai. Khi còn ở Tây Bắc, đại nội quan cho rằng Hoàng thượng đối với thiếp thất kia có chút đặc biệt cho nên lúc đó không bắt Tĩnh Viễn Hầu. Hiện giờ, có vẻ Hoàng thượng phát hiện điểm yếu của Tĩnh Viễn Hầu nên mới có cái nhìn khác về thiếp thất kia.
—
Tỷ Can là một nhà chính trị thời nhà Thương. Ông được biết đến như một trung thần, luôn can gián nên khiến Đế Tân mất lòng. Đặc biệt, Tỷ Can cực kỳ có mâu thuẫn với vợ yêu của Đế Tân là Đát Kỷ. Một lần, Tỷ Can không thể chịu được hành vi của Đát Kỷ, khẳng khái trước mặt Đế Tân nói: Không nghe theo điển phạm của đời trước, lại chỉ chăm chăm nghe theo ý kiến của một mụ đàn bà, ngày rước họa không còn xa nữa! Đế Tân tức giận giết chết Tỷ Can rất tàn khốc bằng cách cho người mổ tim ông. (https://vi.wikipedia.org/wiki/Tỷ_Can)
Gia Cát Lượng, biểu tự Khổng Minh, là Thừa tướng, công thần khai quốc, nhà chính trị, nhà ngoại giao, chỉ huy quân sự, nhà giáo dục, và cũng là một nhà phát minh kỹ thuật nổi tiếng của nhà Thục Hán thời Tam Quốc. Đóng góp lớn nhất của Gia Cát Lượng là giúp Lưu Bị gây dựng nên nhà Thục Hán, hình thành thế chân vạc tam quốc, liên minh Thục-Ngô chống Ngụy. (https://vi.wikipedia.org/wiki/Gia_Cát_Lượng)
______________________________________________________
Trong cung đột nhiên trở nên lộn xộn, viện chính của Thái Y Viện và ngự y chạy đến trước.
Sau khi nhận được tin, Hoắc Thái hậu và Từ Hành cũng đến thăm. Nhưng vài vị ngự y đang vây quanh long sàng để chẩn đoán và điều trị, hai người họ không thể đến gần nên đành chờ trong noãn các.
Hoắc Thái hậu ngồi trên giường đất, dò hỏi đại nội quan: “Đã xảy ra chuyện gì? Đang yên lành sao tự nhiên bị ngất?”
Đại nội quan đổ mồ hôi đầy trán, muốn nói sự thật nhưng không dám nói ra.
Từ Hành nói: “Mẫu hậu yên tâm, chắc dạo này Hoàng thượng quá bận rộn với chính sự nên mệt mỏi. Việc cấp bách là phải phong tỏa tin tức, đừng truyền ra ngoài cung khiến triều thần hoảng sợ. Sứ thần Thát Đát vẫn còn ở đây.”
Hoắc Thái hậu gật đầu, phất tay ra hiệu đại nội quan đi làm.
Trong noãn các chỉ còn Hoắc Thái hậu và Từ Hành, Hoắc Thái hậu lo lắng nhìn một bên rèm. Trên thực tế, từ khi Thẩm thị qua đời, hoàng đế vẫn luôn bất thường. Không những lơ là hậu cung, ở trên triều cũng trở nên quyết đoán hơn. Trước kia còn biết tránh mũi nhọn của những lão thần, hiện giờ hầu như không nể nang tình cảm gì. Rất nhiều lão thần chạy đến tố cáo với Hoắc Thái hậu, bà chỉ có thể xoa dịu và ngăn cản bọn họ bằng một câu “Hậu cung không được tham gia vào chính sự”.
Nếu Hoắc Thái hậu không biết tính tình của nhi tử, bà sẽ cho rằng hắn muốn tự tử đi theo Thẩm thị.
Khi Thẩm thị còn sống, hắn băn khoăn và cân nhắc mọi thứ. Thẩm thị chết, ngọn núi lớn đè trên người hắn dường như sụp đổ. Hắn giống con ngựa hoang thoát cương, không chịu bất kỳ sự kiềm chế nào nữa.
“Thái Hậu, ta có việc bận tâm, không biết có nên nói hay không.” Từ Hành nói.
“Ngươi cứ nói.”
Từ Hành nói: “Ngài đừng trách thiếp thân lắm miệng. Lần trước Hoàng thượng bắt được một kẻ quản lý thuốc của ngự dược phòng trong cung, Hoàng thượng luôn cho rằng hắn có đồng phạm. Nếu người nọ có thể động tay động chân vào các hương liệu đưa đến hậu cung mà không ai phát hiện, vậy trong hoàng cung hoặc Thái Y Viện có thể còn nội ứng của hắn, không biết người bên cạnh Hoàng thượng…?”
Hoắc Thái hậu lắc đầu: “Chưa đến mức đó. Chế độ ăn uống và sinh hoạt của Hoàng thượng hàng ngày luôn được kiểm tra rất cẩn thận, hẳn là sẽ không có cơ hội ra tay cho nên mới bắt đầu từ hậu cung, ngươi không cần lo lắng. Mới vừa tra xét Thái Y Viện và ngự dược phòng, vô luận đánh nhau kiểu nào, chỉ sợ sẽ làm cho người ta hoảng sợ. Hơn nữa hậu cung không được tham gia vào chính sự, chờ Hoàng thượng tỉnh sẽ tự mình quyết định.”
Xưa nay các hoàng đế Đại Nghiệp đột tử khá nhiều, cho nên nội thị xung quanh hoàng đế đều trải qua quá trình tuyển chọn nghiêm khắc, bọn họ vô cùng cẩn thận đối với trang phục, thức ăn và phương tiện đi lại của hoàng đế, vì vậy sẽ không xuất hiện sơ hở như hậu cung.
“Vâng.” Từ Hành rũ mi đáp. Một câu “Hậu cung không được tham gia vào chính sự” là gông cùm mà cả đời các phi tần đều không thể thoát khỏi. Dù có trí tuệ của Gia Cát, trái tim của Tỷ Can, vĩnh viễn cũng không có chỗ để phát huy. Đây là nỗi buồn của nữ tử chốn hậu cung. Chưa từng có hoàng đế nào nghĩ đến việc bãi bỏ quy định này.
Một lúc sau, viện chính Thái Y Viện đi ra, hành lễ với Hoắc Thái hậu và Từ Hành.
“Hoàng thượng thế nào?” Hoắc Thái hậu lo lắng hỏi.
Viện chính nghiêm túc: “Hoàng thượng làm việc quá sức, cần nghỉ ngơi thật tốt, nếu tiếp tục như vậy, thân thể sẽ suy sụp. Vi thần đề nghị ngài tĩnh dưỡng nửa tháng, tạm thời đừng động vào chính sự, nhưng có lẽ Hoàng thượng sẽ không nghe.”
Hoắc Thái hậu nhíu mày: “Thật sự nghiêm trọng như vậy? Thân thể hắn từ trước đến nay rất tốt, sao đến nỗi này?”
Viện chính nhấn mạnh: “Thứ cho vi thần nói thẳng, Hoàng thượng vốn đang ở độ tuổi sung mãn, nhưng thân thể lại giống như một lão giả. Dù nền tảng có tốt đến đâu cũng không chịu nổi cảnh mất ngủ lâu dài và suy nghĩ lo lắng nhiều. Hơn nữa trong lòng Hoàng thượng có phiền muộn, khí huyết không thông cộng với mệt mỏi, trường hợp nặng có thể gây mỏi mệt tứ chi hoặc nằm liệt trên giường.”
“Nực cười!” Hoắc Thái hậu đập mạnh lên bàn dài bằng gỗ mun bên cạnh, “Ngươi dám nguyền rủa hoàng đế?”
Viện chính quỳ dưới đất: “Thái hậu thứ tội, thần liều chết cũng muốn nói thật, mọi suy nghĩ đều vì long thể của Hoàng thượng. Xin để đại thần nội các tạm thời quản lý triều chính, thật sự không thể tiếp tục như vậy.”
Hoắc Thái hậu trầm mặc không nói, Từ Hành vội vàng ngắt lời: “Thái hậu bớt giận, viện chính là y giả, phụ trách chăm sóc Hoàng thượng. Thỉnh Thái hậu khuyên nhủ Hoàng thượng.”
“Hắn chịu nghe lời của ta sao?” Thái Hậu lắc đầu thở dài.
Từ Hành nói: “Vậy để thiếp thân thử xem?”
Hoắc Thái hậu không còn cách nào khác, đành phải gật đầu đồng ý để nàng thử một lần.
Từ Hành sai cung nhân bên cạnh ẵm tiểu hoàng tử đến, chờ Bùi Chương tỉnh thì hai mẹ con cùng vào. Hoàng tử còn rất nhỏ, được quấn trong khăn, lông mày còn chưa đủ dài, bé không nhìn ai, chỉ mở đôi mắt đen lúng liếng nhìn rất ngây thơ trong sáng.
“Thiếp thân và tiểu hoàng tử thỉnh an Hoàng thượng.” Từ Hành nói từ bên ngoài màn Minh Hoàng.
“Vào đi.” Một giọng nói yếu ớt truyền ra từ bên trong.
Nội thị giúp Từ Hành vén màn, Từ Hành đi đến mép giường: “Thiếp thân và hoàng tử lo lắng cho sự an nguy của Hoàng thượng nên đến thăm. Nguyên nhi, mau nhìn phụ hoàng.”
Hài tử vẫn còn nhỏ và không hiểu gì nhưng bé di chuyển đôi mắt đen lúng liếng theo động tác của mẫu thân, tựa như thật sự đang tìm phụ thân.
Bùi Chương cảm thấy mềm mại trong lòng. Dù hắn cảnh giác với tất cả mọi người, không tin tưởng ai, nhưng hài tử ruột thịt này dường như có sự liền tâm với hắn. Hắn thở dài trong lòng, đáng tiếc đứa nhỏ này không phải do Gia Gia sinh, nếu không hắn nhất định sẽ thương yêu vô cùng.
“Bé còn nhỏ, nàng dẫn đến làm gì?” Bùi Chương giơ tay, rờ tóc máu mềm mại của hài tử.
“Hoàng thượng.” Từ Hành ôm hài tử quỳ xuống, “Viện chính nói ngài bệnh, cần tĩnh dưỡng thật tốt, ngài có thể nghỉ ngơi nửa tháng, tạm thời giao việc triều chính cho nội các xử lý được không?”
Bùi Chương nhìn túi thơm treo trên đỉnh màn, không nói gì. Vừa rồi hắn loáng thoáng nghe được những lời viện chính nói bên ngoài noãn các. Hắn hiểu rõ cơ thể mình thế nào. Chẳng qua hắn giống như một con ngựa liều mạng chạy về phía trước, không dám dừng lại. Bởi vì một khi dừng lại, hắn sẽ bị sự trống trải hoặc cảm xúc cô độc bao phủ.
Hắn không mạnh mẽ đến độ không thể phá hủy. Trái lại, nội tâm hắn mong manh hơn những gì người khác tưởng tượng.
Từ Hành nói tiếp: “Hoàng tử còn nhỏ, không thể chống lại mưa gió bên ngoài, rất cần Hoàng Thượng phù hộ mới có thể lớn lên bình an vô sự. Cho dù Hoàng thượng không nghĩ cho bản thân thì cũng nghĩ cho giang sơn xã tắc, bá tánh thiên hạ và hài tử duy nhất của ngài. Nếu ngài ngã xuống, bé có thể làm được gì? Bé không biết gì cả, chỉ có thể bị người ta xâu xé.”
Bùi Chương quay đầu nhìn Từ Hành, nhàn nhạt nói: “Trang phi quá lời. Chưa kể Trẫm sẽ không có việc gì, cho dù có chuyện, văn võ cả triều sẽ ủng hộ hài tử của Trẫm.”
Từ Hành lắc đầu: “Hoàng thượng thật sự yên tâm đến vậy sao? Văn võ cả triều này, ngoại trừ phụ thân của thiếp thân, ai sẽ nguyện ý khuất phục một đứa trẻ? Trong tất cả các triều đại, chuyện lật đổ ấu chủ ít lắm sao?”
“Càn rỡ, Trẫm chưa chết. Hơn nữa đây cũng không phải là chuyện để nàng lo!” Bùi Chương quát.
Từ Hành cắn môi, không lùi bước như trước đây: “Dù hôm nay Hoàng thượng muốn trị tội thiếp thân, thiếp thân cũng muốn nói. Thiếp thân không chỉ là phi tần hậu cung, cũng là mẫu thân của hoàng tử. Cha mẹ yêu con nên luôn suy nghĩ vì con. Thiếp thân không muốn hoàng tử gặp chuyện gì, càng không muốn mất ngài. Cho nên cầu xin ngài, chỉ cần tạm thời tĩnh dưỡng nửa tháng, có được không?”
Nói đến chỗ xúc động, nước mắt nàng trào ra, tí tách rơi vào khăn quấn. Hài tử tựa như cảm nhận được, òa khóc. Từ Hành ôm bé và khóc thành tiếng.
Bùi Chương nhìn hai mẹ con đang khóc, bất lực thở dài: “Được rồi, đừng khóc nữa, Trẫm hứa với nàng. Ngày nào còn Trẫm, bé sẽ không chịu khổ.”
Từ Hành vui vẻ ngẩng đầu: “Hoàng thượng nói thật sao?”
“Vua không nói chơi. Ẵm hài tử về đi.”
Từ Hành cúi người hành lễ, lúc này mới ẵm hài tử ra ngoài.
Bùi Chương cảm thấy những người xung quanh dường như có mong muốn rất đơn giản, một lời hứa hoặc sự quan tâm của hắn đủ để bọn họ biết ơn. Có lẽ đây là thiên ân mà mọi người thường nói.
Hắn kêu đại nội quan vào: “Ngươi đi truyền Hoắc Văn Tiến vào cung, ngày mai lại truyền các thần tới gặp Trẫm.”
Nội thị đến Hoắc phủ nhưng trống không, liền tìm đến nơi Hoắc Văn Tiến thường mua vui, chính là ở Ca Nguyệt Phường, mới tìm được kẻ uống say mèm đang ngủ ở ôn nhu hương.
Hoắc Văn Tiến say rượu chưa tỉnh. Nghe nói Hoàng thượng truyền lập tức tỉnh rượu hơn phân nửa, vừa sai thủ hạ đi lấy quần áo vừa hỏi: “Vị công công này, không biết Hoàng thượng truyền ta có chuyện gì?” Hắn cẩn thận nghĩ lại, dạo này hắn không làm điều gì quá phận, không làm chuyện hoang đường ầm ĩ đến ngự tiền.
Nội thị xụ mặt lắc đầu, càng nhíu mày khi thấy trong phòng có hai cô nương quần áo không chỉnh tề, vội vàng khoác áo đi ra ngoài. Hoắc Lục công tử thật sự quá mức buông thả.
Hoắc Văn Tiến vội vàng rửa mặt, chải đầu, thay quần áo rồi theo nội thị vào cung. Việc Bùi Chương ngất xỉu được giấu kín cho nên ngoài cung không biết gì. Hoắc Văn Tiến quỳ gối trên điện: “Tiểu dân bái kiến Hoàng thượng.”
Bùi Chương cúi đầu nhìn hắn: “Nghe nói ngươi thường đến một thanh lâu gọi là Ca Nguyệt Phường?”
Hoắc Văn Tiến thầm nhủ trong lòng, chẳng lẽ không được đến thanh lâu? Hoàng thượng còn quan tâm đến tận chuyện này ư? Nhưng hắn vẫn đáp: “Cũng không thường xuyên, chỉ thỉnh thoảng đến ngồi chơi.”
Bùi Chương kêu đại nội quan đem bức vẽ đến trước mặt hắn: “Ngươi nhìn kỹ, có nhận ra người trong tranh không?”
Hoắc Văn Tiến nhìn chằm chằm bức vẽ, lẩm bẩm: “Có vẻ đã gặp, nhưng lại có vẻ chưa thấy.” Mỗi ngày có không dưới một trăm người ra vào Ca Nguyệt Phường. Ngoại trừ những người Hoắc Văn Tiến quen biết, hắn không để ý đến những người khác.
Đại nội quan thu bức vẽ, Hoắc Văn Tiến nhìn sắc mặt Bùi Chương và hỏi: “Hoàng thượng, người này rất quan trọng phải không? Nếu tiểu dân có thể giúp chuyện gì, ngài cứ việc sai bảo.”
Đại nội quan nói: “Nếu ngươi gặp hắn ở Ca Nguyệt Phường, hoặc biết hắn quen cô nương nào thì báo cho Hoàng thượng, thông tin này rất hữu ích.”
Hoắc Văn Tiến nhe răng cười đầy đắc ý: “Chuyện này đơn giản, Hoàng thượng giao bức vẽ cho tiểu dân, trong vòng 3 ngày, tiểu dân nhất định cho ngài câu trả lời thỏa đáng.”
Xưa nay Bùi Chương cảm thấy hắn không đáng tin cậy nên chẳng hy vọng. Nhưng hắn xung phong nhận việc đến Ca Nguyệt Phường điều tra, vậy cũng tốt hơn là phái Cẩm Y Vệ gióng trống khua chiêng, tránh việc rút dây động rừng. Ở nơi phong nguyệt có đủ loại người, lén lút trao đổi với nhau là chuyện thường, chưa chắc có thể tra ra được chi tiết gì. Hắn ra dấu bảo đại nội quan đưa bức vẽ cho Hoắc Văn Tiến, sau đó nói: “Ngươi có thể âm thầm điều tra, đừng nói cho ai biết là ý của Trẫm.”
“Hoàng thượng yên tâm, tiểu dân biết nên làm thế nào. Có thể làm việc cho ngài là vinh hạnh của tiểu nhân.” Hoắc Văn Tiến cuộn bức vẽ lại, còn không quên nịnh nọt.
Bùi Chương phất tay để hắn lui ra.
Đại nội quan bưng cho Bùi Chương một chén trà, nhỏ giọng nói: “Tạm thời có thể giao việc triều chính cho các thần, nhưng ai sẽ tiếp đoàn sứ thần Thát Đát? Đối phương là Tứ vương tử Thát Đát, có thân phận tôn quý, e rằng đại thần bình thường không xứng.”
Bùi Chương xoa trán và nói: “Không phải Tĩnh Viễn Hầu vẫn còn ở kinh thành hay sao? Hắn quen thuộc với Thát Đát, đã từng đối phó với Tứ vương tử. Cứ giao cho hắn chuyện đàm phán hòa bình.”
“Hoàng thượng không sợ hắn và Tứ vương tử có giao dịch ngầm hay sao? Ngài vẫn luôn kiêng kị Tĩnh Viễn Hầu.”
Bùi Chương giật khóe miệng: “Hắn dám à? Ở dưới mí mắt Trẫm, hắn dám giở trò? Hơn nữa trước đây Trẫm không nắm được nhược điểm của hắn nên không khống chế quyền lực của hắn được. Hiện giờ nhược điểm của hắn nằm trong tay Trẫm, Trẫm cảm thấy yên tâm.”
Đại nội quan biết Hoàng thượng đang nói về thiếp thất của Tĩnh Viễn Hầu. Hơn nữa thiếp thất kia hiện giờ còn có thai. Khi còn ở Tây Bắc, đại nội quan cho rằng Hoàng thượng đối với thiếp thất kia có chút đặc biệt cho nên lúc đó không bắt Tĩnh Viễn Hầu. Hiện giờ, có vẻ Hoàng thượng phát hiện điểm yếu của Tĩnh Viễn Hầu nên mới có cái nhìn khác về thiếp thất kia.
—
Tỷ Can là một nhà chính trị thời nhà Thương. Ông được biết đến như một trung thần, luôn can gián nên khiến Đế Tân mất lòng. Đặc biệt, Tỷ Can cực kỳ có mâu thuẫn với vợ yêu của Đế Tân là Đát Kỷ. Một lần, Tỷ Can không thể chịu được hành vi của Đát Kỷ, khẳng khái trước mặt Đế Tân nói: Không nghe theo điển phạm của đời trước, lại chỉ chăm chăm nghe theo ý kiến của một mụ đàn bà, ngày rước họa không còn xa nữa! Đế Tân tức giận giết chết Tỷ Can rất tàn khốc bằng cách cho người mổ tim ông. (https://vi.wikipedia.org/wiki/Tỷ_Can)
Gia Cát Lượng, biểu tự Khổng Minh, là Thừa tướng, công thần khai quốc, nhà chính trị, nhà ngoại giao, chỉ huy quân sự, nhà giáo dục, và cũng là một nhà phát minh kỹ thuật nổi tiếng của nhà Thục Hán thời Tam Quốc. Đóng góp lớn nhất của Gia Cát Lượng là giúp Lưu Bị gây dựng nên nhà Thục Hán, hình thành thế chân vạc tam quốc, liên minh Thục-Ngô chống Ngụy. (https://vi.wikipedia.org/wiki/Gia_Cát_Lượng)
______________________________________________________
Bình luận facebook