Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
C101.txt
Editor: Trà Xanh
Màn đêm buông xuống, Lục La nấu ăn trong căn bếp nhỏ, hương thơm tỏa ra từng đợt. Sau khi Thẩm Oanh mang thai không có cảm giác thèm ăn, Hồng Lăng và Lục La nghĩ nhiều cách làm đồ ăn ngon để nàng ăn nhiều một chút. Nàng được nuông chiều nên ăn không vô đồ ăn do đầu bếp hầu phủ nấu.
Vì vậy Lục La chịu trách nhiệm thực đơn ăn uống cho nàng.
Lục La bưng năm món và hai loại canh đặt trên bàn, vui vẻ vỗ tay: “Nấu xong rồi! Cô nương mau ra đây xem, tiểu công tử sẽ thích ăn.”
Trời đã về chiều, Thẩm Oanh không thể đọc rõ chữ trong sách, nghe giọng của Lục La thì đặt sách xuống, đi ra gian ngoài. Có thịt có rau, màu sắc rực rỡ, hương thơm nức mũi, quả là ngon hơn ngự trù trong cung.
Thẩm Oanh ngồi xuống, đang định cầm đũa, Bùi Duyên từ bên ngoài bước vào.
“Hầu gia đã về.” Thẩm Oanh muốn đứng dậy, Bùi Duyên đè tay và ngồi xuống bên cạnh nàng.
Dịch cô cô vội vàng thêm một cái chén và đôi đũa, Bùi Duyên thấy Thẩm Oanh bất động liền nói: “Nàng ăn trước đi.”
Thẩm Oanh biết hắn ăn nhiều, cả bàn này chắc không đủ cho hắn, hắn đang chờ nàng ăn xong mới ăn nốt phần còn lại.
“Ngài đến đây sao không nói trước? Chúng ta không chuẩn bị gì cả.” Thẩm Oanh nhẹ giọng trách.
Bùi Duyên thở dài, thật ra cũng không có hứng thú gì: “Chưa tìm được Ngột Thuật. Cẩm Y Vệ và cấm vệ trong cung cũng được phái tới, chẳng qua vì tránh cho bá tánh hoảng sợ nên không gióng trống khua chiêng, chỉ âm thầm điều tra. Ta không lo chuyện khác, chỉ sợ hắn gặp bất trắc gì, không giải thích được với Thát Đát.”
Đại Nghiệp và Thát Đát rất khó khăn mới ngừng chiến tranh, nếu vì Tứ vương tử mà khai chiến lần thứ hai, dân chúng sẽ là người chịu khổ.
Thẩm Oanh hỏi: “Tứ vương tử đang ở kinh thành, sao nhiều người như vậy mà không tìm được? Hầu gia tìm Tứ vương tử ở đâu?”
“Tửu lầu, quán ăn, chợ trong kinh, đã tìm ở tất cả những nơi náo nhiệt, chẳng thấy bóng dáng đâu, biến mất như làn gió mong manh.”
Thẩm Oanh suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu Hầu gia là Tứ vương tử, theo tính tình ham chơi của hắn, đến nơi phồn hoa đô hội nhất của Đại Nghiệp sẽ tới tửu lầu và quán ăn sao? Cho dù có, cũng sẽ không ở đó quá lâu. Tứ vương tử ắt hẳn sẽ ở một nơi có thể ăn uống, sinh hoạt, và quan trọng nhất là được vui chơi. Hầu gia nghĩ xem sẽ là nơi nào?”
Lời Thẩm Oanh nhắc nhở Bùi Duyên, hắn vỗ tay, hôn lên mặt Thẩm Oanh: “Gia Gia, nàng đúng là tiểu Gia Cát của ta. Nàng ăn cơm trước đi, ta ra ngoài tìm!”
Thẩm Oanh chưa kịp phản ứng, Bùi Duyên đã hấp tấp đi ra ngoài.
Dịch cô cô bất lực nói: “Tứ vương tử này thật là, biết mình có sứ mệnh còn biến mất như hài tử, để cho một đám người đi tìm. Không phải là chỗ vui chơi cho tiểu hài tử.”
Thẩm Oanh vừa ăn vừa suy nghĩ, sự thật chắc không phải thế. Nếu hắn chỉ muốn vui chơi sẽ không cần nhận công việc đi sứ. Dù sao hắn cũng là vương tử, không ai có thể buộc hắn làm chuyện hắn không muốn. Nếu đã tới Đại Nghiệp, sẽ không chỉ ham chơi, có thể là có ý gì khác.
Nếu có cơ hội, nàng rất muốn gặp vị Tứ vương tử thú vị này.
Thanh Phong vừa mới về phòng, chưa ngồi nóng ghế lại bị Bùi Duyên kêu đi ra ngoài.
“Gia, có chuyện gì?” Hắn hỏi. Chạy cả ngày bên ngoài, hắn thật sự rất mệt, cổ họng khô khốc, giọng nói nghèn nghẹn. Hiện giờ nếu Tứ vương tử xuất hiện trước mặt hắn, hắn sẽ giết người.
“Chúng ta tìm sai chỗ rồi.” Bùi Duyên nói, tay vẫn cầm bản đồ phố phường trong kinh thành, “Không cần tìm tửu lầu và quán ăn, hãy đến sòng bạc và thanh lâu náo nhiệt ngày đêm. Ngươi ra lệnh cho mọi người cầm bức vẽ, bảo bọn họ mặc quần áo bình thường như bá tánh đi vào, đừng rút dây động rừng. Ngột Thuật rất gian xảo, một khi thấy có gì không ổn sẽ chuồn mất.”
Thanh Phong gật đầu, nhưng không khỏi than thở: “Tứ vương tử này rốt cuộc có trách nhiệm hay không? Làm sứ thần thì ở trong Tứ Phương quán không được sao? Cứ nhất định phải quậy tung lên để mọi người lục soát đi tìm.”
Bùi Duyên cảm thấy lần này Ngột Thuật vào kinh tựa như có mục đích khác, nhưng tạm thời chưa nhìn ra là mục đích gì, liệu nó có ảnh hưởng đến tương lai của Đại Nghiệp hay không. Quan hệ giữa hắn và Ngột Thuật không phải kẻ thù cũng không phải bạn bè, tự nhận không hiểu rõ hắn ta, cho nên việc tìm kiếm tựa như mò kim đáy biển. May mắn có Thẩm Oanh gợi ý, nếu không hắn bây giờ vẫn chưa tìm ra trọng điểm.
Thanh Phong dẫn một đội lính đi ra ngoài, tìm vài sòng bạc lớn. Bùi Duyên tự mình dẫn một đội khác, bắt đầu tìm từ nơi phong nguyệt nổi tiếng nhất kinh thành. Hắn biết nếu mình lộ mặt thì Ngột Thuật sẽ biết, cho nên chọn một tửu lầu ở góc phố, cho người tản ra, tự mình đi lên chờ.
Từ lầu hai của tửu lầu này có thể thấy ngọn đèn dầu của phố kia tối hơn các phố xá khác, biển hiệu phía trước của nhiều cửa hàng đều dùng đèn lồng đỏ viết chữ. Bắt mắt nhất trong đó chính là ba chữ to “Ca Nguyệt Phường”.
Bùi Duyên có nghe nói về thanh lâu này, nổi tiếng nhất không gì khác ngoài hai thứ, một là rất đắt, có người vung tiền như rác, một đêm là táng gia bại sản. Một là phong nhã, cô nương bên trong không chỉ có ngoại hình đa dạng, nam nhân luôn tìm được loại mình thích, hơn nữa còn có người giỏi tài nghệ, thông thạo cầm kỳ thư họa, biết ngâm thơ đối câu, và đi tửu lệnh.
Nghe nói lúc đầu Ca Nguyệt Phường chỉ có mặt tiền nhỏ với mười mấy cô nương, sau đó kinh doanh càng làm càng lớn, mua luôn sân trái và sân phải rồi trở thành quy mô như hiện nay. Chủ nhân phía sau đã đổi nhiều lần, hiện giờ Bùi Duyên cũng không biết cụ thể là người nào kinh doanh. Tuy hắn nghe nói những việc này nhưng chưa bao giờ đặt chân vào nên không biết nhiều về nó.
Giờ phút này là thời điểm ca múa nhộn nhịp trong Ca Nguyệt Phường. Đại đường lầu một chật kín người không còn chỗ trống, trên khán đài ngập tràn hoa, vài vũ nương Tây Vực mặc váy hở hang đang uốn éo vòng eo và ánh mắt hút hồn đã thu hút hàng loạt tràng pháo tay của khán giả.
Nhã gian lầu hai dành cho khách bình thường qua đêm, bọn họ trả giá cao thì có thể chọn cô nương mình thích, chỉ cần cô nương đồng ý, có thể cùng nhau qua đêm. Mà tòa nhà hai tầng này chẳng qua là một mồi nhử, không phải là trung tâm của Ca Nguyệt Phường.
Từ cửa phụ của đại đường, qua một hành lang gồm chín khúc cua và mười tám đường cong, sẽ đến một nơi giống kiến trúc đình viện Giang Nam. Nơi đây được che giấu rất kỹ, phong cảnh dễ chịu, dành để chiêu đãi các vị khách quyền quý trong triều.
Trong tòa nhà nhỏ trên non bộ, Lam Yên dựa vào lan can, trong tay cầm một cây quạt tròn, thưởng thức non sông tươi đẹp dưới ánh trăng, vẻ mặt tự đắc. Một người đứng phía sau nàng nói: “Bùi phu nhân, bây giờ ngươi có thể nói mục đích đưa ta tới đây phải không?”
Người này chính là Ngột Thuật mà Bùi Duyên đang tìm khắp nơi. Hắn mặc trang phục người Hán, nhưng ngoại hình xuất chúng không thể che giấu thân phận.
Lam Yên khẽ phe phẩy quạt tròn, mỉm cười: “Tứ vương tử nghĩ gì về kinh thành, hiểu gì về hoàng đế của Đại Nghiệp chúng ta?”
“Vì sao ta phải trả lời ngươi?” Ngột Thuật hỏi ngược lại.
Lam Yên không quan tâm, xoay tròn cây quạt và nói: “Đương kim thiên tử có tính đa nghi, các ngươi yêu cầu mở thêm hoạt động giao lưu ở biên giới hoặc bàn điều kiện rút lui mười dặm sẽ không được hắn chấp thuận. Hắn phái quan viên tới đàm phán với các ngươi đều là quan trong kinh không quen thuộc với nội tình Thát Đá. Nói chuyện với bọn họ giống như đàn gảy tai trâu. Tứ vương tử không lo lắng sao?”
Ngột Thuật hờ hững nói: “Không đồng ý thì không đồng ý, dù sao chúng ta không tổn thất gì, chỉ cần hai bên đình chiến, bá tánh có thể yên tâm, Thát Đát cũng có thể đổi được lương thực và vật tư qua mùa đông, chúng ta cũng không có yêu cầu gì khác. Ta coi như tới Đại Nghiệp chơi một chuyến.”
Lam Yên lắc đầu đứng lên. Vóc dáng nàng không cao và cũng mảnh mai, nhưng Ngột Thuật mơ hồ có chút sợ nàng. Một nữ nhân tự mình gánh vác một thanh lâu như vầy, còn có thể quy tụ nhân vật nổi tiếng trong kinh thì tuyệt đối không đơn giản. Càng không đơn giản hơn chính là, nàng có cách đưa tin đến vương đình Thát Đát, dụ hắn đến Ca Nguyệt Phường, còn biết cách thoát khỏi các thủ vệ dày đặc.
“Tứ vương tử có lẽ không hiểu lắm về vị Hoàng thượng đầy tham vọng này.” Lam Yên nhẹ nhàng nói, “Hiện giờ hắn đình chiến bởi vì thủy tặc ở Phúc Kiến và Chiết Giang khiến hắn sứt đầu mẻ trán và ngáng chân hắn. Khi phía nam được an bình, chuyện tiếp theo hắn sẽ ra tay là xử lý Thát Đát.”
Ngột thuật tỏ vẻ không tin: “Ta không phải tiểu hài tử ba tuổi, hắn muốn đánh Thát Đát dễ dàng vậy sao?”
“Tứ vương tử không tin à? Mấy năm nay Tĩnh Viễn Hầu canh giữ Tây Bắc, tuy nói rằng không để người Thát Đát nam tiến, nhưng hắn cũng không xâm phạm một tấc đất của các ngươi, điều này đã khiến cho Hoàng Thượng bất mãn. Hoàng thượng bất mãn quân Tây Bắc nghe theo Tĩnh Viễn Hầu như thiên lôi sai đâu đánh đó, rất nhiều lần muốn lấy lại binh quyền trong tay hắn nhưng đều thất bại. Hiện giờ, quan hệ giữa quân thần bọn họ chỉ là hòa bình ngoài mặt, nhưng sẽ không duy trì được lâu. Trung Nguyên của chúng ta có câu nói là một núi không thể chứa hai hổ.”
Ngột Thuật khoát tay: “Nhưng ta không hiểu, chuyện này có liên quan gì đến Thát Đát?”
“Một khi Tĩnh Viễn Hầu rút khỏi Tây Bắc, Hoàng thượng sẽ phái đại tướng mới, hắn sẽ canh giữ lãnh thổ Đại Nghiệp và không xâm phạm các ngươi sao? Vương đình Thát Đát vừa trải qua đại chiến, sinh lực bị thiệt hại nghiêm trọng, hơn nữa ngươi hiểu rõ tính tình của Vương huynh ngươi nhất. Nếu đại binh của Đại Nghiệp tiếp cận, hắn có thể tổ chức kháng cự mạnh mẽ không?”
“Ý của ngươi là, trước đây Hoàng thượng cố ý hướng dẫn Tĩnh Viễn Hầu giúp Vương huynh ta vì muốn tấn công Thát Đát trong tương lai?” Ngột Thuật ngạc nhiên hỏi. Thật vậy, nếu Đại Nghiệp phát động chiến tranh, hắn không lo lắng chuyện thay đổi hai hoặc ba vị Vương huynh, nhưng Hãn vương hiện nay…
Trong mắt Lam Yên dường như lóe lên ngọn lửa: “Hoàng đế có tham vọng và khát vọng. Hắn muốn lập công lừng danh thiên hạ, mở mang lãnh thổ, lưu danh sử sách. Cho nên hắn vô tình vô nghĩa, tính toán từng bước, xóa sạch những cản trở trên đường bước lên ngôi để không ai có thể ngăn cản hắn tung hoành ngang dọc. Ai chống lại hắn sẽ kết thúc bằng cái chết.”
Ngột Thuật rùng mình, hắn từng nghe chuyện cửu vương tranh đoạt vô cùng bi thảm của Đại Nghiệp, mà đương kim thiên tử là người chiến thắng cuối cùng. Những người như bọn họ e rằng chưa đủ trình độ chơi cùng hoàng đế.
“Vậy tại sao ngươi nói với ta chuyện này?”
Lam Yên bẻ cây quạt: “Tứ vương tử, có câu nói rằng kẻ thù của kẻ thù là bạn. Nếu Tứ vương tử muốn Thát Đát và Đại Nghiệp hòa thuận thì phải nghĩ cách giữ được Tĩnh Viễn Hầu. Mục tiêu của chúng ta cơ bản giống nhau.”
Ngột Thuật nói thật: “Nhưng ta vẫn không biết làm sao, cũng không thể tin tưởng ngươi.”
Lam Yên không để ý: “Tìm người của ngươi đến đây, ta sẽ phái người đưa ngươi đi ra ngoài, rồi tìm cách liên lạc với ngươi. Tuy nhiên ngươi tốt nhất đừng nói cho bất kỳ ai chuyện gặp ta, đây là vì tốt cho ngươi. Còn việc khác, ngươi nhìn kỹ những gì xảy ra tiếp theo sẽ hiểu.”
Đây là lần đầu tiên Ngột Thuật phát hiện mình hoàn toàn không hiểu một người, không biết nguồn gốc của nàng, không biết nàng có mục đích gì, cũng không biết nàng là kẻ thù hay là bạn. Nhưng không hiểu sao, có thể thấy ở nàng một sức mạnh đan xen với nỗi buồn và sự thù hận, khiến nàng trở nên rất mạnh mẽ đầy sức thuyết phục.
Lam Yên yêu cầu tiểu quan nhi đưa Ngột Thuật ra ngoài. Ngột Thuật mới đi vài bước đã bị người của Bùi Duyên cản lại. Ngột Thuật bị đưa tới trước mặt Bùi Duyên, Bùi Duyên đã uống hết một bình trà, trên bàn rải rác vỏ đậu phộng, còn có vài dĩa đồ ăn vặt giết thời gian.
Bùi Duyên ra hiệu những người khác lui ra, ngẩng đầu nhìn Ngột Thuật: “Ngài rốt cuộc muốn làm gì? Có biết nhiều người đang tìm ngài trong kinh thành không? Ngài đừng nói với ta, ngài đến Đại Nghiệp để xem nữ nhân và tìm vui nên quên mất trách nhiệm của mình?”
Ngột Thuật ngồi đối diện Bùi Duyên, tiện tay lấy đậu phộng ăn. Bùi Duyên vỗ mạnh lên mu bàn tay hắn: “Ăn cái gì mà ăn!”
“Ôi, đau quá!” Ngột Thuật che mu bàn tay mình và kêu lên, “Tứ Phương quán kia chẳng khác gì ngục giam, thủ vệ bên trong như cai ngục, cả ngày nhìn chằm chằm người, làm như muốn nhìn lỗ thủng ở trên người của người khác. Nếu là ngài, ngài muốn ở cùng chỗ với cô nương xinh đẹp hay ở với bọn họ?”
“Ngài không ở Tứ Phương quán sao biết bên trong thế nào?”
Ngột Thuật lột đậu phộng, ngửa đầu ném lên, thuận lợi bắt được. “Tai mắt của ta rất nhiều. Ngài đừng tưởng rằng nhốt những thân binh của ta ở Đại Đồng thì ta sẽ bị điếc và mù. Đã trễ rồi, ngài cần gì tự mình tới tìm ta.”
“Ngày mai ta muốn vào cung, nếu hôm nay không tìm thấy ngài, làm sao báo cáo kết quả cho Hoàng thượng?” Bùi Duyên liếc xéo hắn.
Ngột Thuật nhớ tới lời Lam Yên, giả vờ thản nhiên hỏi: “Quan hệ giữa ngài và hoàng đế thế nào? Nếu không tìm thấy ta, hắn sẽ gây khó dễ cho ngài hả?”
Bùi Duyên nhìn hắn một đỗi lâu và không nói lời nào.
Ngột Thuật bị hắn nhìn lạnh cả sống lưng: “Ngài nhìn ta như thế làm gì? Ta chẳng qua tò mò chút thôi.”
“Đừng nghĩ cạy miệng ta. Giữa chúng ta chưa đến nổi phải giấu nhau chuyện gì.” Bùi Duyên đứng dậy nói mà không quay đầu lại, “Ngài về lại Tứ Phương quán đi, nếu chọc giận Hoàng thượng, không chỉ mình ngài mà toàn bộ Thát Đát phải chịu đựng luôn. Hiện giờ ngài đại diện cho quốc gia của ngài, đừng đùa.” Nói hết lời, người đã đến góc cầu thang, đi thẳng xuống lầu.
Ngay lập tức có hai nam nhân mặc trang phục bình thường đi lên, cúi người hành lễ, tỏ vẻ bọn họ sẽ đưa Ngột Thuật về.
Ngột Thuật cười. Tuy nói thân phận và lập trường hoàn toàn khác nhau, nhưng hắn vẫn có thiện ý nhắc nhở mình. Người này ngăn chặn đại quân Thát Đát, phòng thủ kiên cố vùng Tây Bắc của Đại Nghiệp, nhưng không biết có bao nhiêu tướng lĩnh và dũng sĩ Thát Đát muốn giết hắn. Từ góc nhìn của Ngột Thuật, hắn không nên thích người này.
Nhưng xưa nay hắn luôn cư xử ngay thẳng và chính trực, thật sự rất khó làm người ta không thích. Thật ra dù không có Lam Yên, nếu hoàng đế Đại Nghiệp muốn loại bỏ người này, Ngột Thuật cảm thấy mình sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Tuy nhiên, hắn thật sự rất muốn biết, vị Bùi phu nhân kia đang tính toán điều gì.
Màn đêm buông xuống, Lục La nấu ăn trong căn bếp nhỏ, hương thơm tỏa ra từng đợt. Sau khi Thẩm Oanh mang thai không có cảm giác thèm ăn, Hồng Lăng và Lục La nghĩ nhiều cách làm đồ ăn ngon để nàng ăn nhiều một chút. Nàng được nuông chiều nên ăn không vô đồ ăn do đầu bếp hầu phủ nấu.
Vì vậy Lục La chịu trách nhiệm thực đơn ăn uống cho nàng.
Lục La bưng năm món và hai loại canh đặt trên bàn, vui vẻ vỗ tay: “Nấu xong rồi! Cô nương mau ra đây xem, tiểu công tử sẽ thích ăn.”
Trời đã về chiều, Thẩm Oanh không thể đọc rõ chữ trong sách, nghe giọng của Lục La thì đặt sách xuống, đi ra gian ngoài. Có thịt có rau, màu sắc rực rỡ, hương thơm nức mũi, quả là ngon hơn ngự trù trong cung.
Thẩm Oanh ngồi xuống, đang định cầm đũa, Bùi Duyên từ bên ngoài bước vào.
“Hầu gia đã về.” Thẩm Oanh muốn đứng dậy, Bùi Duyên đè tay và ngồi xuống bên cạnh nàng.
Dịch cô cô vội vàng thêm một cái chén và đôi đũa, Bùi Duyên thấy Thẩm Oanh bất động liền nói: “Nàng ăn trước đi.”
Thẩm Oanh biết hắn ăn nhiều, cả bàn này chắc không đủ cho hắn, hắn đang chờ nàng ăn xong mới ăn nốt phần còn lại.
“Ngài đến đây sao không nói trước? Chúng ta không chuẩn bị gì cả.” Thẩm Oanh nhẹ giọng trách.
Bùi Duyên thở dài, thật ra cũng không có hứng thú gì: “Chưa tìm được Ngột Thuật. Cẩm Y Vệ và cấm vệ trong cung cũng được phái tới, chẳng qua vì tránh cho bá tánh hoảng sợ nên không gióng trống khua chiêng, chỉ âm thầm điều tra. Ta không lo chuyện khác, chỉ sợ hắn gặp bất trắc gì, không giải thích được với Thát Đát.”
Đại Nghiệp và Thát Đát rất khó khăn mới ngừng chiến tranh, nếu vì Tứ vương tử mà khai chiến lần thứ hai, dân chúng sẽ là người chịu khổ.
Thẩm Oanh hỏi: “Tứ vương tử đang ở kinh thành, sao nhiều người như vậy mà không tìm được? Hầu gia tìm Tứ vương tử ở đâu?”
“Tửu lầu, quán ăn, chợ trong kinh, đã tìm ở tất cả những nơi náo nhiệt, chẳng thấy bóng dáng đâu, biến mất như làn gió mong manh.”
Thẩm Oanh suy nghĩ một chút rồi nói: “Nếu Hầu gia là Tứ vương tử, theo tính tình ham chơi của hắn, đến nơi phồn hoa đô hội nhất của Đại Nghiệp sẽ tới tửu lầu và quán ăn sao? Cho dù có, cũng sẽ không ở đó quá lâu. Tứ vương tử ắt hẳn sẽ ở một nơi có thể ăn uống, sinh hoạt, và quan trọng nhất là được vui chơi. Hầu gia nghĩ xem sẽ là nơi nào?”
Lời Thẩm Oanh nhắc nhở Bùi Duyên, hắn vỗ tay, hôn lên mặt Thẩm Oanh: “Gia Gia, nàng đúng là tiểu Gia Cát của ta. Nàng ăn cơm trước đi, ta ra ngoài tìm!”
Thẩm Oanh chưa kịp phản ứng, Bùi Duyên đã hấp tấp đi ra ngoài.
Dịch cô cô bất lực nói: “Tứ vương tử này thật là, biết mình có sứ mệnh còn biến mất như hài tử, để cho một đám người đi tìm. Không phải là chỗ vui chơi cho tiểu hài tử.”
Thẩm Oanh vừa ăn vừa suy nghĩ, sự thật chắc không phải thế. Nếu hắn chỉ muốn vui chơi sẽ không cần nhận công việc đi sứ. Dù sao hắn cũng là vương tử, không ai có thể buộc hắn làm chuyện hắn không muốn. Nếu đã tới Đại Nghiệp, sẽ không chỉ ham chơi, có thể là có ý gì khác.
Nếu có cơ hội, nàng rất muốn gặp vị Tứ vương tử thú vị này.
Thanh Phong vừa mới về phòng, chưa ngồi nóng ghế lại bị Bùi Duyên kêu đi ra ngoài.
“Gia, có chuyện gì?” Hắn hỏi. Chạy cả ngày bên ngoài, hắn thật sự rất mệt, cổ họng khô khốc, giọng nói nghèn nghẹn. Hiện giờ nếu Tứ vương tử xuất hiện trước mặt hắn, hắn sẽ giết người.
“Chúng ta tìm sai chỗ rồi.” Bùi Duyên nói, tay vẫn cầm bản đồ phố phường trong kinh thành, “Không cần tìm tửu lầu và quán ăn, hãy đến sòng bạc và thanh lâu náo nhiệt ngày đêm. Ngươi ra lệnh cho mọi người cầm bức vẽ, bảo bọn họ mặc quần áo bình thường như bá tánh đi vào, đừng rút dây động rừng. Ngột Thuật rất gian xảo, một khi thấy có gì không ổn sẽ chuồn mất.”
Thanh Phong gật đầu, nhưng không khỏi than thở: “Tứ vương tử này rốt cuộc có trách nhiệm hay không? Làm sứ thần thì ở trong Tứ Phương quán không được sao? Cứ nhất định phải quậy tung lên để mọi người lục soát đi tìm.”
Bùi Duyên cảm thấy lần này Ngột Thuật vào kinh tựa như có mục đích khác, nhưng tạm thời chưa nhìn ra là mục đích gì, liệu nó có ảnh hưởng đến tương lai của Đại Nghiệp hay không. Quan hệ giữa hắn và Ngột Thuật không phải kẻ thù cũng không phải bạn bè, tự nhận không hiểu rõ hắn ta, cho nên việc tìm kiếm tựa như mò kim đáy biển. May mắn có Thẩm Oanh gợi ý, nếu không hắn bây giờ vẫn chưa tìm ra trọng điểm.
Thanh Phong dẫn một đội lính đi ra ngoài, tìm vài sòng bạc lớn. Bùi Duyên tự mình dẫn một đội khác, bắt đầu tìm từ nơi phong nguyệt nổi tiếng nhất kinh thành. Hắn biết nếu mình lộ mặt thì Ngột Thuật sẽ biết, cho nên chọn một tửu lầu ở góc phố, cho người tản ra, tự mình đi lên chờ.
Từ lầu hai của tửu lầu này có thể thấy ngọn đèn dầu của phố kia tối hơn các phố xá khác, biển hiệu phía trước của nhiều cửa hàng đều dùng đèn lồng đỏ viết chữ. Bắt mắt nhất trong đó chính là ba chữ to “Ca Nguyệt Phường”.
Bùi Duyên có nghe nói về thanh lâu này, nổi tiếng nhất không gì khác ngoài hai thứ, một là rất đắt, có người vung tiền như rác, một đêm là táng gia bại sản. Một là phong nhã, cô nương bên trong không chỉ có ngoại hình đa dạng, nam nhân luôn tìm được loại mình thích, hơn nữa còn có người giỏi tài nghệ, thông thạo cầm kỳ thư họa, biết ngâm thơ đối câu, và đi tửu lệnh.
Nghe nói lúc đầu Ca Nguyệt Phường chỉ có mặt tiền nhỏ với mười mấy cô nương, sau đó kinh doanh càng làm càng lớn, mua luôn sân trái và sân phải rồi trở thành quy mô như hiện nay. Chủ nhân phía sau đã đổi nhiều lần, hiện giờ Bùi Duyên cũng không biết cụ thể là người nào kinh doanh. Tuy hắn nghe nói những việc này nhưng chưa bao giờ đặt chân vào nên không biết nhiều về nó.
Giờ phút này là thời điểm ca múa nhộn nhịp trong Ca Nguyệt Phường. Đại đường lầu một chật kín người không còn chỗ trống, trên khán đài ngập tràn hoa, vài vũ nương Tây Vực mặc váy hở hang đang uốn éo vòng eo và ánh mắt hút hồn đã thu hút hàng loạt tràng pháo tay của khán giả.
Nhã gian lầu hai dành cho khách bình thường qua đêm, bọn họ trả giá cao thì có thể chọn cô nương mình thích, chỉ cần cô nương đồng ý, có thể cùng nhau qua đêm. Mà tòa nhà hai tầng này chẳng qua là một mồi nhử, không phải là trung tâm của Ca Nguyệt Phường.
Từ cửa phụ của đại đường, qua một hành lang gồm chín khúc cua và mười tám đường cong, sẽ đến một nơi giống kiến trúc đình viện Giang Nam. Nơi đây được che giấu rất kỹ, phong cảnh dễ chịu, dành để chiêu đãi các vị khách quyền quý trong triều.
Trong tòa nhà nhỏ trên non bộ, Lam Yên dựa vào lan can, trong tay cầm một cây quạt tròn, thưởng thức non sông tươi đẹp dưới ánh trăng, vẻ mặt tự đắc. Một người đứng phía sau nàng nói: “Bùi phu nhân, bây giờ ngươi có thể nói mục đích đưa ta tới đây phải không?”
Người này chính là Ngột Thuật mà Bùi Duyên đang tìm khắp nơi. Hắn mặc trang phục người Hán, nhưng ngoại hình xuất chúng không thể che giấu thân phận.
Lam Yên khẽ phe phẩy quạt tròn, mỉm cười: “Tứ vương tử nghĩ gì về kinh thành, hiểu gì về hoàng đế của Đại Nghiệp chúng ta?”
“Vì sao ta phải trả lời ngươi?” Ngột Thuật hỏi ngược lại.
Lam Yên không quan tâm, xoay tròn cây quạt và nói: “Đương kim thiên tử có tính đa nghi, các ngươi yêu cầu mở thêm hoạt động giao lưu ở biên giới hoặc bàn điều kiện rút lui mười dặm sẽ không được hắn chấp thuận. Hắn phái quan viên tới đàm phán với các ngươi đều là quan trong kinh không quen thuộc với nội tình Thát Đá. Nói chuyện với bọn họ giống như đàn gảy tai trâu. Tứ vương tử không lo lắng sao?”
Ngột Thuật hờ hững nói: “Không đồng ý thì không đồng ý, dù sao chúng ta không tổn thất gì, chỉ cần hai bên đình chiến, bá tánh có thể yên tâm, Thát Đát cũng có thể đổi được lương thực và vật tư qua mùa đông, chúng ta cũng không có yêu cầu gì khác. Ta coi như tới Đại Nghiệp chơi một chuyến.”
Lam Yên lắc đầu đứng lên. Vóc dáng nàng không cao và cũng mảnh mai, nhưng Ngột Thuật mơ hồ có chút sợ nàng. Một nữ nhân tự mình gánh vác một thanh lâu như vầy, còn có thể quy tụ nhân vật nổi tiếng trong kinh thì tuyệt đối không đơn giản. Càng không đơn giản hơn chính là, nàng có cách đưa tin đến vương đình Thát Đát, dụ hắn đến Ca Nguyệt Phường, còn biết cách thoát khỏi các thủ vệ dày đặc.
“Tứ vương tử có lẽ không hiểu lắm về vị Hoàng thượng đầy tham vọng này.” Lam Yên nhẹ nhàng nói, “Hiện giờ hắn đình chiến bởi vì thủy tặc ở Phúc Kiến và Chiết Giang khiến hắn sứt đầu mẻ trán và ngáng chân hắn. Khi phía nam được an bình, chuyện tiếp theo hắn sẽ ra tay là xử lý Thát Đát.”
Ngột thuật tỏ vẻ không tin: “Ta không phải tiểu hài tử ba tuổi, hắn muốn đánh Thát Đát dễ dàng vậy sao?”
“Tứ vương tử không tin à? Mấy năm nay Tĩnh Viễn Hầu canh giữ Tây Bắc, tuy nói rằng không để người Thát Đát nam tiến, nhưng hắn cũng không xâm phạm một tấc đất của các ngươi, điều này đã khiến cho Hoàng Thượng bất mãn. Hoàng thượng bất mãn quân Tây Bắc nghe theo Tĩnh Viễn Hầu như thiên lôi sai đâu đánh đó, rất nhiều lần muốn lấy lại binh quyền trong tay hắn nhưng đều thất bại. Hiện giờ, quan hệ giữa quân thần bọn họ chỉ là hòa bình ngoài mặt, nhưng sẽ không duy trì được lâu. Trung Nguyên của chúng ta có câu nói là một núi không thể chứa hai hổ.”
Ngột Thuật khoát tay: “Nhưng ta không hiểu, chuyện này có liên quan gì đến Thát Đát?”
“Một khi Tĩnh Viễn Hầu rút khỏi Tây Bắc, Hoàng thượng sẽ phái đại tướng mới, hắn sẽ canh giữ lãnh thổ Đại Nghiệp và không xâm phạm các ngươi sao? Vương đình Thát Đát vừa trải qua đại chiến, sinh lực bị thiệt hại nghiêm trọng, hơn nữa ngươi hiểu rõ tính tình của Vương huynh ngươi nhất. Nếu đại binh của Đại Nghiệp tiếp cận, hắn có thể tổ chức kháng cự mạnh mẽ không?”
“Ý của ngươi là, trước đây Hoàng thượng cố ý hướng dẫn Tĩnh Viễn Hầu giúp Vương huynh ta vì muốn tấn công Thát Đát trong tương lai?” Ngột Thuật ngạc nhiên hỏi. Thật vậy, nếu Đại Nghiệp phát động chiến tranh, hắn không lo lắng chuyện thay đổi hai hoặc ba vị Vương huynh, nhưng Hãn vương hiện nay…
Trong mắt Lam Yên dường như lóe lên ngọn lửa: “Hoàng đế có tham vọng và khát vọng. Hắn muốn lập công lừng danh thiên hạ, mở mang lãnh thổ, lưu danh sử sách. Cho nên hắn vô tình vô nghĩa, tính toán từng bước, xóa sạch những cản trở trên đường bước lên ngôi để không ai có thể ngăn cản hắn tung hoành ngang dọc. Ai chống lại hắn sẽ kết thúc bằng cái chết.”
Ngột Thuật rùng mình, hắn từng nghe chuyện cửu vương tranh đoạt vô cùng bi thảm của Đại Nghiệp, mà đương kim thiên tử là người chiến thắng cuối cùng. Những người như bọn họ e rằng chưa đủ trình độ chơi cùng hoàng đế.
“Vậy tại sao ngươi nói với ta chuyện này?”
Lam Yên bẻ cây quạt: “Tứ vương tử, có câu nói rằng kẻ thù của kẻ thù là bạn. Nếu Tứ vương tử muốn Thát Đát và Đại Nghiệp hòa thuận thì phải nghĩ cách giữ được Tĩnh Viễn Hầu. Mục tiêu của chúng ta cơ bản giống nhau.”
Ngột Thuật nói thật: “Nhưng ta vẫn không biết làm sao, cũng không thể tin tưởng ngươi.”
Lam Yên không để ý: “Tìm người của ngươi đến đây, ta sẽ phái người đưa ngươi đi ra ngoài, rồi tìm cách liên lạc với ngươi. Tuy nhiên ngươi tốt nhất đừng nói cho bất kỳ ai chuyện gặp ta, đây là vì tốt cho ngươi. Còn việc khác, ngươi nhìn kỹ những gì xảy ra tiếp theo sẽ hiểu.”
Đây là lần đầu tiên Ngột Thuật phát hiện mình hoàn toàn không hiểu một người, không biết nguồn gốc của nàng, không biết nàng có mục đích gì, cũng không biết nàng là kẻ thù hay là bạn. Nhưng không hiểu sao, có thể thấy ở nàng một sức mạnh đan xen với nỗi buồn và sự thù hận, khiến nàng trở nên rất mạnh mẽ đầy sức thuyết phục.
Lam Yên yêu cầu tiểu quan nhi đưa Ngột Thuật ra ngoài. Ngột Thuật mới đi vài bước đã bị người của Bùi Duyên cản lại. Ngột Thuật bị đưa tới trước mặt Bùi Duyên, Bùi Duyên đã uống hết một bình trà, trên bàn rải rác vỏ đậu phộng, còn có vài dĩa đồ ăn vặt giết thời gian.
Bùi Duyên ra hiệu những người khác lui ra, ngẩng đầu nhìn Ngột Thuật: “Ngài rốt cuộc muốn làm gì? Có biết nhiều người đang tìm ngài trong kinh thành không? Ngài đừng nói với ta, ngài đến Đại Nghiệp để xem nữ nhân và tìm vui nên quên mất trách nhiệm của mình?”
Ngột Thuật ngồi đối diện Bùi Duyên, tiện tay lấy đậu phộng ăn. Bùi Duyên vỗ mạnh lên mu bàn tay hắn: “Ăn cái gì mà ăn!”
“Ôi, đau quá!” Ngột Thuật che mu bàn tay mình và kêu lên, “Tứ Phương quán kia chẳng khác gì ngục giam, thủ vệ bên trong như cai ngục, cả ngày nhìn chằm chằm người, làm như muốn nhìn lỗ thủng ở trên người của người khác. Nếu là ngài, ngài muốn ở cùng chỗ với cô nương xinh đẹp hay ở với bọn họ?”
“Ngài không ở Tứ Phương quán sao biết bên trong thế nào?”
Ngột Thuật lột đậu phộng, ngửa đầu ném lên, thuận lợi bắt được. “Tai mắt của ta rất nhiều. Ngài đừng tưởng rằng nhốt những thân binh của ta ở Đại Đồng thì ta sẽ bị điếc và mù. Đã trễ rồi, ngài cần gì tự mình tới tìm ta.”
“Ngày mai ta muốn vào cung, nếu hôm nay không tìm thấy ngài, làm sao báo cáo kết quả cho Hoàng thượng?” Bùi Duyên liếc xéo hắn.
Ngột Thuật nhớ tới lời Lam Yên, giả vờ thản nhiên hỏi: “Quan hệ giữa ngài và hoàng đế thế nào? Nếu không tìm thấy ta, hắn sẽ gây khó dễ cho ngài hả?”
Bùi Duyên nhìn hắn một đỗi lâu và không nói lời nào.
Ngột Thuật bị hắn nhìn lạnh cả sống lưng: “Ngài nhìn ta như thế làm gì? Ta chẳng qua tò mò chút thôi.”
“Đừng nghĩ cạy miệng ta. Giữa chúng ta chưa đến nổi phải giấu nhau chuyện gì.” Bùi Duyên đứng dậy nói mà không quay đầu lại, “Ngài về lại Tứ Phương quán đi, nếu chọc giận Hoàng thượng, không chỉ mình ngài mà toàn bộ Thát Đát phải chịu đựng luôn. Hiện giờ ngài đại diện cho quốc gia của ngài, đừng đùa.” Nói hết lời, người đã đến góc cầu thang, đi thẳng xuống lầu.
Ngay lập tức có hai nam nhân mặc trang phục bình thường đi lên, cúi người hành lễ, tỏ vẻ bọn họ sẽ đưa Ngột Thuật về.
Ngột Thuật cười. Tuy nói thân phận và lập trường hoàn toàn khác nhau, nhưng hắn vẫn có thiện ý nhắc nhở mình. Người này ngăn chặn đại quân Thát Đát, phòng thủ kiên cố vùng Tây Bắc của Đại Nghiệp, nhưng không biết có bao nhiêu tướng lĩnh và dũng sĩ Thát Đát muốn giết hắn. Từ góc nhìn của Ngột Thuật, hắn không nên thích người này.
Nhưng xưa nay hắn luôn cư xử ngay thẳng và chính trực, thật sự rất khó làm người ta không thích. Thật ra dù không có Lam Yên, nếu hoàng đế Đại Nghiệp muốn loại bỏ người này, Ngột Thuật cảm thấy mình sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Tuy nhiên, hắn thật sự rất muốn biết, vị Bùi phu nhân kia đang tính toán điều gì.
Bình luận facebook