Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-12
Chương 12: Định Tình 7 – Nghe Nói, Tối Qua Hai Đứa Còn Chưa Động Phòng?
Bên cạnh có thêm một cơ thể nam tính nóng hổi, cứng rắn như vậy, Lâm Tư Niệm lần đầu tiên mất ngủ.
Bóng đêm mờ mịt, tiếng nước chảy róc rách, đèn hỉ đốt hết liền vô thanh lụi tàn. Nàng nhắm mắt nằm ngửa, cảm thấy hơi khô nóng nhưng lại không dám làm ra hành động thiếu suy nghĩ nào, sợ sẽ đánh thức người bên cạnh, chỉ có thể cứng ngắc chịu đựng.
Tạ Thiếu Ly tuy nhìn qua mặt lạnh như ngọc, nhưng cơ thể lại cường tráng ấm áp, cơ bắp rắn chắc, tràn đầy sức sống. Chóp mũi Lâm Tư Niệm rịn ra một tầng mồ hôi, nằm cứng ngắc không dám cử động, bên tai vang lên tiếng hô hấp đều đều của Tạ Thiếu Ly, nghĩ: Y ngủ rồi sao?
Lâm Tư Niệm lặng lẽ mở mắt, chuyển động gò má sang nhìn, đúng lúc đối mặt với ánh mắt trong vắt nhưng lạnh lùng của Tạ Thiếu Ly.
“...”
Không ngờ rằng y vẫn còn thức, Lâm Tư Niệm hơi mất tự nhiên cười rồi nhanh chóng nhắm mắt lại, quay mặt về chổ cũ.
“Không ngủ được?”
Tạ Thiếu Ly nhàn nhạt hỏi, giọng nói trong đêm tối vô cùng câu nhân, khiến tim Lâm Tư Niệm đập loạn thình thịch.
Lâm Tư Niệm nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Sau một trận sột soạt nhẹ, Tạ Thiếu Ly chần chừ giơ cánh tay lên, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Lâm Tư Niệm đang lộ ra bên ngoài.
Lòng bàn tay y ấm nóng hữu lực, Lâm Tư Niệm lại giống như bị bỏng, nhanh chóng rút tay về, cả người nhanh chóng chui vào trong chăn, chỉ để lộ ra đôi mắt thủy quang long lanh, ấp úng nói: “Có... có chút nóng.”
Nói xong, nàng không dám nhìn thẳng Tạ Thiếu Ly nữa, vội vã xoay người nằm nghiêng, đưa lưng về phía Tạ Thiếu Ly giả vờ ngủ.
Đằng sau thật lâu không phát ra âm thanh gì, Lâm Tư Niệm thấp thỏm nghĩ: Y đang làm gì, có phải tức giận rồi không?
Sau đó lại ảo não: Tạ Thiếu Ly tướng mạo song toàn, biết văn biết võ, được y nắm tay cũng không mất mát gì, càng huống hồ đây không phải là khung cảnh bản thân vẫn luôn kỳ vọng sao, sao chuyện đến trước mặt lại sợ như thế này?
Diệp công hảo long*! Trong lòng nàng tự phỉ nhổ chính mình.
Diệp công hảo long* chỉ ra vẻ yêu thích bên ngoài
Không biết qua bao lâu phía sau mới vang lên tiếng Tạ Thiếu Ly trầm mặc: “Ngày mai phải dậy sớm, ngủ đ.”
Lâm Tư Niệm cẩn thận xem xét ngữ điệu của y nhưng lại không phát hiện ra một chút tâm tình không vui nào, liền thoáng yên tâm, trong đầu lại tự luyện tập cảnh ngày mai đến thỉnh an kính trà Vương phi một hồi lâu, cho đến khi chắc chắn không còn sơ sót nào mới dần dần chìm vào giấc ngủ.
Đợi đến khi nàng đã ngủ say, Tạ Thiếu Ly lại nắm chặt ngón tay thứ hai của nàng, sau đó là ngón thứ ba, thứ tư... cho đến khi đem cả bàn tay nàng ôm trọn vào lòng bàn tay mình, Tạ Thiếu Ly mới nhẹ nhàng cong lên khóe môi, thỏa mãn mà khép mắt lại.
Trong đêm tối, Lâm Tư Niệm nằm mơ một giấc mộng kỳ lạ.
Nàng thấy bàn thân đang chạy trong một cánh rừng đầy sương mờ, sâu không thấy điểm cuối. Cứ đi, đi mãi, không biết ở đâu nhảy ra một con mèo lớn cao cở một người, toàn thân tuyết trắng. Đôi con ngươi màu hổ phách của con mèo híp lại, đuôi dài vung vẫy, lười biếng nằm dài trên một tảng đá dưới ánh nắng nhìn nàng.
Lâm Tư Niệm móc hết đồ vật trên người mình để lấy lòng nó, nhưng con mèo lại không thèm để ý đến nàng.
Lâm Tư Niệm thất vọng rũ xuống tầm mắt, đang định đi thì con mèo kia lại đột nhiên nhảy khỏi tảng đá, ngoan ngoãn mà nằm xuống, thè cái lưỡi phấn nộn ra liếm ngón tay nàng, sau đó trong sự kinh ngạc của nàng mà liếm ngón thứ hai, thứ ba... cuối cùng vẫy đuôi một cái, nhào vào lòng nàng, kêu lên một tiếng đầy nịnh nọt.
Con mèo lớn kia lấy cằm dụi vào búi tóc của nàng, Lâm Tư Niệm vùi mình vào lớp lông mềm mại, thoải mái cười ra tiếng.
Giờ Thìn chưa đến nhưng Lâm Tư Niệm đã tỉnh.
Nàng lười biếng duỗi người trong chăn, lại ôm chăn lăn một vòng mới mơ hồ ôm đầu tóc bù xù ngồi dậy. Vuốt mắt nhìn, bên cạnh trống không, chăn gối được xếp gọn gàng nhưng lại không thấy Tạ Thiếu Ly đâu.
Xốc lên mành trướng bằng lụa đỏ, ánh sáng trong phòng hôn ám, trời chỉ vừa tảng sáng, sớm như vậy Tạ Thiếu Ly đi đâu rồi?
Đang suy nghĩ, thị tỳ bên ngoài nghe thấy động tĩnh liền có một hàng người bưng nước nóng, quần áo và đồ ăn vào, quỳ xuống hành lễ: “Chào buổi sáng, phu nhân.”
Lâm Tư Niệm ý bào bọn họ đứng dậy, lại có chút ngại ngùng từ chối thị tỳ đang đi đến định mang áo quần giúp nàng rồi tự mình mang lấy, nhẹ nhàng nói: “Các người đi làm việc đi, ta tự mình làm được rồi.”
Thị tỳ kia tướng mạo nhu thuận, thấy Lâm Tư Niệm không quen được người khác hầu hạ liền ngoan ngoãn lui về một bên, tự báo danh tính: “Nô tỳ Thanh Linh được Thế tử phân phó đến đây, bắt đầu từ hôm nay sẽ do nô tỳ hầu hạ phu nhân.”
À, đoán chừng đây là một nha đầu nhanh nhẹn.
Lâm Tư Niệm nhận lấy khăn lau mặt, thuận miệng hỏi: “Thế tử đâu?”
Thanh Linh đáp: “Thế tử mỗi ngày đều dậy vào giờ mão, luyện công ở trong viện đúng một canh giờ sau đó sẽ về phòng dùng bữa sáng.”
Sớm vậy sao?
Lâm Tư Niệm cẩn thận búi tóc, âm thầm khích lệ bản thân, phu quân sớm vậy đã đi luyện công, một người vợ trên danh nghĩa như nàng cũng nên biểu hiện thật tốt, cố gắng phối hợp với Tạ gia diễn tốt vai diễn này mới được.
Hai tiểu nha hoàn đang dọn dẹp giường, nhìn thấy chăn đệm sạch sẽ trên giường liền không khỏi giật mình, bối rối đứng tại chổ.
Thanh Linh cũng liếc cái giường sạch sẽ đến không ngờ kia, trong lòng liền rõ, không khỏi đồng tình vài phần với Lâm Tư Niệm, lại mơ hồ lo lắng vì tiền đồ của mình sau này.
Còn cho rằng được điều đến bên cạnh Thế tử phi, bản thân cũng có thể một bước lên mây, ai ngờ rằng Thế tử phi này không được sủng ái, đêm tân hôn đầu tiên đến động phòng cũng không được trọn vẹn...
Nhưng mà dù sao cũng là một đại nha hoàn lớn lên ở Vương phủ, Thanh Linh rất biết cách giấu đi tâm tình của mình, chỉ là ý cười trên mặt giảm đi mấy phần, hất cằm lên ý bảo hai tiểu thị tỳ kia lui xuống.
Hai tiểu nha hoàn như được đại xá, nhanh chóng ôm chăn khom người lui ra.
Lâm Tư Niệm ăn mặc gọn gọn ra khỏi phòng, vừa đến trước viện đã ngạc nhiên trợn to mắt.
Chỉ nhìn thấy những chổ trống trong viện bây giờ đặt đầy những giàn hoa, lại còn trồng thêm không ít dây leo xanh biếc, nhiều loại cúc và lan đá màu sắc sặc sỡ, rất đẹp. Lâm Tư Niệm thuận theo giàn hoa đi thẳng, bờ tưởng hai bên còn trồng thêm chừng mười cây mơ và đào, lúc này vẫn chưa đến thời kỳ trổ bông, trên cành chỉ nhú lên vài chồi non nhắn bóng, dưới mái hành lang còn trồng thêm vài bụi nho khô khốc. Lâm Tư Niệm đã có thể tưởng tượng được mỹ cảnh hai năm sau, những chiếc lá nho xanh biếc sẽ leo đầy hành lang liền không nhịn được vui thích mà cười rộ lên.
Thanh Linh nhìn thần sắc Lâm Tư Niệm, còn không quên chen vào vài lời khen hoa mỹ: “Nghe nói Thế tử đã suốt đêm gọi thợ đến bố trí, hậu viện còn trồng một vườn thuốc lớn, phu nhân muốn đi xem không?”
Lâm Tư Niệm liền gật đầu, nhấc váy đang muốn chạy đến hậu viện nhưng lại đột nhiên đụng phải một lồng ngực ấm áp mà rắn chắc.
Nàng kêu lên một tiếng, ngước đầu nhìn, vừa vặn chạm vào sóng mắt sâu không thấy đáy của Tạ Thiếu Ly.
Tạ Thiếu Ly một bộ võ đạo màu xanh nhạt, bao cổ tay màu đen huyền, cả người anh khí tuấn lãng. Lâm Tư Niệm đang đắm chìm vào trong hưng phấn nên nhìn lại Tạ Thiếu Ly không chút e dè, chiếc cằm nhỏ xinh xắn hơi nhếch lên về phía giàn hoa, cong mắt cười: “Không ngờ răng huynh sẽ vì muội mà trồng hoa, còn cả vườn thuốc kia nữa, đa tạ đa tạ!”
Tạ Thiếu Ly vẫn còn đang ôm Lâm Tư Niệm, áo quần hai người chạm vào nhau, có thể ngửi thấy được mùi lan hương nhàn nhạt trên người đối phương. Y có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, đều nghẹn đến tai đỏ cả lên rồi, nhưng chỉ có thể vờ như không có gì mà thốt lên một câu: “Chuyện nhỏ.”
Lâm Tư Niệm không hề phát hiện điều bức rức của y, chỉ cười rạng rỡ một cái, cũng không đi xem vườn thuốc nữa, bước những bước không được tự nhiên lắm rời khỏi lồng ngực y: “Sắp đến giờ thin rồi, chúng ta đi dâng trà cho cha mẹ thôi.”
Hai chữ “cha mẹ” của nàng vô cùng nhẹ nhàng, gò má còn hơi đỏ như đang ngại khiến cho trong lòng Tạ Thiếu Ly như bị lông vũ lướt qua, ngứa vô cùng.
Vừa thấy nụ cười của Lâm Tư Niệm, Lâm Tư Niệm luôn đè nén không được có những suy nghĩ không có phong phạm của quân tử, chỉ có thể nghiêng mặt sang một bên không nhìn nàng nữa, nhẹ hừ một tiếng, nói: “Ta đi tắm thay đồ.”
Thấy Tạ Thiếu Ly phản ứng lãnh đạm như vậy, trong lòng Thanh Linh lại lạnh thêm một nửa: Chỉ tử là một người què thì thôi, lại còn không hiểu niềm vui của nam nhân, những ngày tháng sau này làm sao sống đây!
Lâm Tư Niệm không dấu vết chút liếc nhìn Thanh Linh một cái, nàng trời sinh mẫn cảm sao lại không biết trong lòng Thanh Linh đang lo lắng điều gì. Chỉ là Thanh Linh chung quy vẫn là người ngoài, không biết Lâm Tư Niệm càng thấp kém bình thường thì lại càng có lợi với thế cục của Tạ gia.
Không ai sẽ kiêng kỵ một nữ nhân không có người đỡ lưng, lại không được sủng ái, đến giá trị bắt nàng để uy hiếp Tạ Thiếu Ly cũng không có... như thế, chẳng gì tốt hơn được nữa.
Chủ tớ hai người theo đuổi tâm tư của mình. Lát sau, Tạ Thiếu Ly tắm xong, thay y bào màu tím khói nghiêm nghị, càng làm toát lên nét cao quý tuấn lãng. Lâm Tư Niệm nhìn Tạ Thiếu Ly vừa mới tắm xong bước đến trong sắng sớm, đột nhiên có chút xấu hổ, lắp bắp hỏi: “Muội mang như vậy hợp lễ không, có cần thay xiêm y khác không?”
Dứt lời, nàng còn giơ hai tay ra, nhón chân xoay một vòng, bộ váy hoa mẫu đơn đỏ nhạt tung lên như đang nở rộ, dưới ánh nắng hắt vào từ cửa sổ thoáng chốc kinh diễm khiến Tạ Thiếu Ly hơi sững sốt.
Chân trái Lâm Tư Niệm không vững, Tạ Thiếu Ly liền đến đỡ lấy nàng, thật lâu sau mới buông ra, thuận tay sửa lại đầu tóc có chút rối của nàng, hầu kết giật giật, nhẹ giọng nói: “Rất tốt, không cần đổi.”
Lâm Tư Niệm thở nhẹ một hơi, cùng Tạ Thiếu Ly lên kiệu đi đến đại môn Vương phủ.
Tạ Doãn có việc quân trên người, lúc này không ở trong phủ, Lâm Tư Niệm liền cùng với Tạ Thiếu Ly đến hậu viện bái kiến Vương phi.
Thấy con trai, con dâu đến, Vương phi vẫn là bộ dáng không lạnh không nhạt, nhận chén trà của Lâm Tư Niệm dâng lên, uống rôig mới phân phó phu thê hai người ngồi xuống, lạnh lùng nói: “Nghe nói, hôm qua hai con còn chưa động phòng?”
Vương phi nhìn như ít giao du với bên ngoài nhưng thông tin lại đến rất nhanh.
Lâm Tư Niệm bị bà dọa cho một trận, lại chút mù mịt nhìn Tạ Thiếu Ly: Chẳng lẽ không phải nằm ngủ chung giường là động phòng rồi sao?
Tạ Thiếu Ly thần sắc không đổi, nghiêm túc nói: “Đêm qua quá mệt, không gấp.”
Vương phi từ chối cho ý kiến, quay đầu nói với Lâm Tư Niệm: “Tạ Thiếu Ly tính tình cao ngạo, có rất nhiều lời thà để cho nát ở trong lòng cũng không chịu nói ra, con phải lượng thứ cho nó .”
Vương phi nói lời khách khí xa lạ, dương như đối diện bà không phải là đứa con máu mủ của mình. Thái độ này, đừng nói là Tạ Thiếu Ly, ngay đến nàng là người ngoài nghe thấy trong lòng cũng cảm thấy khó chịu.
Nghĩ như vậy, Lâm Tư Niệm cười nói: “Phu quân đối xử với con rất tốt.”
Vương phi gật đầu, nhắm mặt bắt đầu tĩnh tọa: “Từ nay về sau, cái loại thỉnh an lễ nghi phiền phức này miễn đi, nếu không có chuyện gì lớn thì không cần đến tìm ta.”
Lời này của bà thực sự quá lạnh lùng, giống như trước mặt mình không phải là con trai ruột mà một người lạ không hề quen biết.
Lời Lâm Tư Niệm chuẩn bị nói toàn bộ đều nuốt xuống, Tạ Thiếu Ly cũng hạ tầm mắt, nhẹ nhàng đáp lại một tiếng “vâng”.
Trong ánh mắt y hiện lên một tia cô đơn, cuối cùng không thể thoát khỏi tầm mắt của Lâm Tư Niệm. Trong giây phút đó, nàng lần đầu tiên cảm thấy đau lòng cho thanh niên được gọi là thiên chi kiêu tử* bên cạnh này.
*Thiên chi kiêu tử: Đứa con sinh ra đã kiêu ngạo
Lâm Tư Niệm không quyền không lự, phụ thân yếu đuối, mẫu thân bình thường, huynh trưởng phản nghịch, những mỗi người đều mang đến cho nàng tình yêu vô tư nhất. Còn Tạ Thiếu Ly thì sao?
Y sinh ra đã ngậm thìa vàng, nhưng từ nhỏ đã nếm trải mùi vị cô đơn và đau xót. Phụ thân thường chinh chiến ngoài xa trường không về, mẫu thân lãnh đạm, bạn bè cùng tuổi bên cạnh cũng chỉ có một mình Triệu Anh. Y nhìn thì cái gì cũng có nhưng thực ra chẳng có gì.
Trên đường trở về, tâm tình Lâm Tư Niệm bất giác trĩu nặng.
Không gian trong kiệu không lớn, nàng lén quan sát Tạ Thiếu Ly không nói lời nào ngồi bên cạnh, nghĩ: Tùy nói là diễn trò, nhưng bản thân sau này phải đối xử với y tốt một chút.
Đang suy nghĩ miên mang, kiệu đột nhiên xóc nảy một cái, Lâm Tư Niệm ngồi không vững, cả người mất thăng bằng rơi vào trong lòng Tạ Thiếu Ly.
Lồng ngực y dày rộng, trên vạt áo tản ra mùi đàn hương sạch sẽ. Lâm Tư Niệm đang mê muội đột nhiên bưng lấy chóp mũi bị đụng đau nhói, tay chân nhảy dựng cả lên, mang theo giọng mũi nói: “Xin lỗi xin lỗi!”
Tạ Thiếu Ly nhíu mày, giơ tay chạm vào chóp mũi đang đỏ lên của nàng: “Đau?”
Lâm Tư Niệm cưỡng ép nuốt nước mắt vào trong, cười nói: “Không đau, huynh có bị thương không?”
Tạ Thiếu Ly nghĩ: Giống như được một con thỏ nhảy vào lòng, mềm mại, ánh mắt như ẩn chứa thủy quang, thật muốn ôm muội ấy một cái.
Y mục quang thâm thúy, nhấp mím môi, khóe miệng nhẹ cong lên rồi biến mất.
Lâm Tư Niệm thấy y không nói, trong lòng lại ẩn ẩn bất an, y nhất định là giận rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Bên cạnh có thêm một cơ thể nam tính nóng hổi, cứng rắn như vậy, Lâm Tư Niệm lần đầu tiên mất ngủ.
Bóng đêm mờ mịt, tiếng nước chảy róc rách, đèn hỉ đốt hết liền vô thanh lụi tàn. Nàng nhắm mắt nằm ngửa, cảm thấy hơi khô nóng nhưng lại không dám làm ra hành động thiếu suy nghĩ nào, sợ sẽ đánh thức người bên cạnh, chỉ có thể cứng ngắc chịu đựng.
Tạ Thiếu Ly tuy nhìn qua mặt lạnh như ngọc, nhưng cơ thể lại cường tráng ấm áp, cơ bắp rắn chắc, tràn đầy sức sống. Chóp mũi Lâm Tư Niệm rịn ra một tầng mồ hôi, nằm cứng ngắc không dám cử động, bên tai vang lên tiếng hô hấp đều đều của Tạ Thiếu Ly, nghĩ: Y ngủ rồi sao?
Lâm Tư Niệm lặng lẽ mở mắt, chuyển động gò má sang nhìn, đúng lúc đối mặt với ánh mắt trong vắt nhưng lạnh lùng của Tạ Thiếu Ly.
“...”
Không ngờ rằng y vẫn còn thức, Lâm Tư Niệm hơi mất tự nhiên cười rồi nhanh chóng nhắm mắt lại, quay mặt về chổ cũ.
“Không ngủ được?”
Tạ Thiếu Ly nhàn nhạt hỏi, giọng nói trong đêm tối vô cùng câu nhân, khiến tim Lâm Tư Niệm đập loạn thình thịch.
Lâm Tư Niệm nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Sau một trận sột soạt nhẹ, Tạ Thiếu Ly chần chừ giơ cánh tay lên, nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay Lâm Tư Niệm đang lộ ra bên ngoài.
Lòng bàn tay y ấm nóng hữu lực, Lâm Tư Niệm lại giống như bị bỏng, nhanh chóng rút tay về, cả người nhanh chóng chui vào trong chăn, chỉ để lộ ra đôi mắt thủy quang long lanh, ấp úng nói: “Có... có chút nóng.”
Nói xong, nàng không dám nhìn thẳng Tạ Thiếu Ly nữa, vội vã xoay người nằm nghiêng, đưa lưng về phía Tạ Thiếu Ly giả vờ ngủ.
Đằng sau thật lâu không phát ra âm thanh gì, Lâm Tư Niệm thấp thỏm nghĩ: Y đang làm gì, có phải tức giận rồi không?
Sau đó lại ảo não: Tạ Thiếu Ly tướng mạo song toàn, biết văn biết võ, được y nắm tay cũng không mất mát gì, càng huống hồ đây không phải là khung cảnh bản thân vẫn luôn kỳ vọng sao, sao chuyện đến trước mặt lại sợ như thế này?
Diệp công hảo long*! Trong lòng nàng tự phỉ nhổ chính mình.
Diệp công hảo long* chỉ ra vẻ yêu thích bên ngoài
Không biết qua bao lâu phía sau mới vang lên tiếng Tạ Thiếu Ly trầm mặc: “Ngày mai phải dậy sớm, ngủ đ.”
Lâm Tư Niệm cẩn thận xem xét ngữ điệu của y nhưng lại không phát hiện ra một chút tâm tình không vui nào, liền thoáng yên tâm, trong đầu lại tự luyện tập cảnh ngày mai đến thỉnh an kính trà Vương phi một hồi lâu, cho đến khi chắc chắn không còn sơ sót nào mới dần dần chìm vào giấc ngủ.
Đợi đến khi nàng đã ngủ say, Tạ Thiếu Ly lại nắm chặt ngón tay thứ hai của nàng, sau đó là ngón thứ ba, thứ tư... cho đến khi đem cả bàn tay nàng ôm trọn vào lòng bàn tay mình, Tạ Thiếu Ly mới nhẹ nhàng cong lên khóe môi, thỏa mãn mà khép mắt lại.
Trong đêm tối, Lâm Tư Niệm nằm mơ một giấc mộng kỳ lạ.
Nàng thấy bàn thân đang chạy trong một cánh rừng đầy sương mờ, sâu không thấy điểm cuối. Cứ đi, đi mãi, không biết ở đâu nhảy ra một con mèo lớn cao cở một người, toàn thân tuyết trắng. Đôi con ngươi màu hổ phách của con mèo híp lại, đuôi dài vung vẫy, lười biếng nằm dài trên một tảng đá dưới ánh nắng nhìn nàng.
Lâm Tư Niệm móc hết đồ vật trên người mình để lấy lòng nó, nhưng con mèo lại không thèm để ý đến nàng.
Lâm Tư Niệm thất vọng rũ xuống tầm mắt, đang định đi thì con mèo kia lại đột nhiên nhảy khỏi tảng đá, ngoan ngoãn mà nằm xuống, thè cái lưỡi phấn nộn ra liếm ngón tay nàng, sau đó trong sự kinh ngạc của nàng mà liếm ngón thứ hai, thứ ba... cuối cùng vẫy đuôi một cái, nhào vào lòng nàng, kêu lên một tiếng đầy nịnh nọt.
Con mèo lớn kia lấy cằm dụi vào búi tóc của nàng, Lâm Tư Niệm vùi mình vào lớp lông mềm mại, thoải mái cười ra tiếng.
Giờ Thìn chưa đến nhưng Lâm Tư Niệm đã tỉnh.
Nàng lười biếng duỗi người trong chăn, lại ôm chăn lăn một vòng mới mơ hồ ôm đầu tóc bù xù ngồi dậy. Vuốt mắt nhìn, bên cạnh trống không, chăn gối được xếp gọn gàng nhưng lại không thấy Tạ Thiếu Ly đâu.
Xốc lên mành trướng bằng lụa đỏ, ánh sáng trong phòng hôn ám, trời chỉ vừa tảng sáng, sớm như vậy Tạ Thiếu Ly đi đâu rồi?
Đang suy nghĩ, thị tỳ bên ngoài nghe thấy động tĩnh liền có một hàng người bưng nước nóng, quần áo và đồ ăn vào, quỳ xuống hành lễ: “Chào buổi sáng, phu nhân.”
Lâm Tư Niệm ý bào bọn họ đứng dậy, lại có chút ngại ngùng từ chối thị tỳ đang đi đến định mang áo quần giúp nàng rồi tự mình mang lấy, nhẹ nhàng nói: “Các người đi làm việc đi, ta tự mình làm được rồi.”
Thị tỳ kia tướng mạo nhu thuận, thấy Lâm Tư Niệm không quen được người khác hầu hạ liền ngoan ngoãn lui về một bên, tự báo danh tính: “Nô tỳ Thanh Linh được Thế tử phân phó đến đây, bắt đầu từ hôm nay sẽ do nô tỳ hầu hạ phu nhân.”
À, đoán chừng đây là một nha đầu nhanh nhẹn.
Lâm Tư Niệm nhận lấy khăn lau mặt, thuận miệng hỏi: “Thế tử đâu?”
Thanh Linh đáp: “Thế tử mỗi ngày đều dậy vào giờ mão, luyện công ở trong viện đúng một canh giờ sau đó sẽ về phòng dùng bữa sáng.”
Sớm vậy sao?
Lâm Tư Niệm cẩn thận búi tóc, âm thầm khích lệ bản thân, phu quân sớm vậy đã đi luyện công, một người vợ trên danh nghĩa như nàng cũng nên biểu hiện thật tốt, cố gắng phối hợp với Tạ gia diễn tốt vai diễn này mới được.
Hai tiểu nha hoàn đang dọn dẹp giường, nhìn thấy chăn đệm sạch sẽ trên giường liền không khỏi giật mình, bối rối đứng tại chổ.
Thanh Linh cũng liếc cái giường sạch sẽ đến không ngờ kia, trong lòng liền rõ, không khỏi đồng tình vài phần với Lâm Tư Niệm, lại mơ hồ lo lắng vì tiền đồ của mình sau này.
Còn cho rằng được điều đến bên cạnh Thế tử phi, bản thân cũng có thể một bước lên mây, ai ngờ rằng Thế tử phi này không được sủng ái, đêm tân hôn đầu tiên đến động phòng cũng không được trọn vẹn...
Nhưng mà dù sao cũng là một đại nha hoàn lớn lên ở Vương phủ, Thanh Linh rất biết cách giấu đi tâm tình của mình, chỉ là ý cười trên mặt giảm đi mấy phần, hất cằm lên ý bảo hai tiểu thị tỳ kia lui xuống.
Hai tiểu nha hoàn như được đại xá, nhanh chóng ôm chăn khom người lui ra.
Lâm Tư Niệm ăn mặc gọn gọn ra khỏi phòng, vừa đến trước viện đã ngạc nhiên trợn to mắt.
Chỉ nhìn thấy những chổ trống trong viện bây giờ đặt đầy những giàn hoa, lại còn trồng thêm không ít dây leo xanh biếc, nhiều loại cúc và lan đá màu sắc sặc sỡ, rất đẹp. Lâm Tư Niệm thuận theo giàn hoa đi thẳng, bờ tưởng hai bên còn trồng thêm chừng mười cây mơ và đào, lúc này vẫn chưa đến thời kỳ trổ bông, trên cành chỉ nhú lên vài chồi non nhắn bóng, dưới mái hành lang còn trồng thêm vài bụi nho khô khốc. Lâm Tư Niệm đã có thể tưởng tượng được mỹ cảnh hai năm sau, những chiếc lá nho xanh biếc sẽ leo đầy hành lang liền không nhịn được vui thích mà cười rộ lên.
Thanh Linh nhìn thần sắc Lâm Tư Niệm, còn không quên chen vào vài lời khen hoa mỹ: “Nghe nói Thế tử đã suốt đêm gọi thợ đến bố trí, hậu viện còn trồng một vườn thuốc lớn, phu nhân muốn đi xem không?”
Lâm Tư Niệm liền gật đầu, nhấc váy đang muốn chạy đến hậu viện nhưng lại đột nhiên đụng phải một lồng ngực ấm áp mà rắn chắc.
Nàng kêu lên một tiếng, ngước đầu nhìn, vừa vặn chạm vào sóng mắt sâu không thấy đáy của Tạ Thiếu Ly.
Tạ Thiếu Ly một bộ võ đạo màu xanh nhạt, bao cổ tay màu đen huyền, cả người anh khí tuấn lãng. Lâm Tư Niệm đang đắm chìm vào trong hưng phấn nên nhìn lại Tạ Thiếu Ly không chút e dè, chiếc cằm nhỏ xinh xắn hơi nhếch lên về phía giàn hoa, cong mắt cười: “Không ngờ răng huynh sẽ vì muội mà trồng hoa, còn cả vườn thuốc kia nữa, đa tạ đa tạ!”
Tạ Thiếu Ly vẫn còn đang ôm Lâm Tư Niệm, áo quần hai người chạm vào nhau, có thể ngửi thấy được mùi lan hương nhàn nhạt trên người đối phương. Y có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, đều nghẹn đến tai đỏ cả lên rồi, nhưng chỉ có thể vờ như không có gì mà thốt lên một câu: “Chuyện nhỏ.”
Lâm Tư Niệm không hề phát hiện điều bức rức của y, chỉ cười rạng rỡ một cái, cũng không đi xem vườn thuốc nữa, bước những bước không được tự nhiên lắm rời khỏi lồng ngực y: “Sắp đến giờ thin rồi, chúng ta đi dâng trà cho cha mẹ thôi.”
Hai chữ “cha mẹ” của nàng vô cùng nhẹ nhàng, gò má còn hơi đỏ như đang ngại khiến cho trong lòng Tạ Thiếu Ly như bị lông vũ lướt qua, ngứa vô cùng.
Vừa thấy nụ cười của Lâm Tư Niệm, Lâm Tư Niệm luôn đè nén không được có những suy nghĩ không có phong phạm của quân tử, chỉ có thể nghiêng mặt sang một bên không nhìn nàng nữa, nhẹ hừ một tiếng, nói: “Ta đi tắm thay đồ.”
Thấy Tạ Thiếu Ly phản ứng lãnh đạm như vậy, trong lòng Thanh Linh lại lạnh thêm một nửa: Chỉ tử là một người què thì thôi, lại còn không hiểu niềm vui của nam nhân, những ngày tháng sau này làm sao sống đây!
Lâm Tư Niệm không dấu vết chút liếc nhìn Thanh Linh một cái, nàng trời sinh mẫn cảm sao lại không biết trong lòng Thanh Linh đang lo lắng điều gì. Chỉ là Thanh Linh chung quy vẫn là người ngoài, không biết Lâm Tư Niệm càng thấp kém bình thường thì lại càng có lợi với thế cục của Tạ gia.
Không ai sẽ kiêng kỵ một nữ nhân không có người đỡ lưng, lại không được sủng ái, đến giá trị bắt nàng để uy hiếp Tạ Thiếu Ly cũng không có... như thế, chẳng gì tốt hơn được nữa.
Chủ tớ hai người theo đuổi tâm tư của mình. Lát sau, Tạ Thiếu Ly tắm xong, thay y bào màu tím khói nghiêm nghị, càng làm toát lên nét cao quý tuấn lãng. Lâm Tư Niệm nhìn Tạ Thiếu Ly vừa mới tắm xong bước đến trong sắng sớm, đột nhiên có chút xấu hổ, lắp bắp hỏi: “Muội mang như vậy hợp lễ không, có cần thay xiêm y khác không?”
Dứt lời, nàng còn giơ hai tay ra, nhón chân xoay một vòng, bộ váy hoa mẫu đơn đỏ nhạt tung lên như đang nở rộ, dưới ánh nắng hắt vào từ cửa sổ thoáng chốc kinh diễm khiến Tạ Thiếu Ly hơi sững sốt.
Chân trái Lâm Tư Niệm không vững, Tạ Thiếu Ly liền đến đỡ lấy nàng, thật lâu sau mới buông ra, thuận tay sửa lại đầu tóc có chút rối của nàng, hầu kết giật giật, nhẹ giọng nói: “Rất tốt, không cần đổi.”
Lâm Tư Niệm thở nhẹ một hơi, cùng Tạ Thiếu Ly lên kiệu đi đến đại môn Vương phủ.
Tạ Doãn có việc quân trên người, lúc này không ở trong phủ, Lâm Tư Niệm liền cùng với Tạ Thiếu Ly đến hậu viện bái kiến Vương phi.
Thấy con trai, con dâu đến, Vương phi vẫn là bộ dáng không lạnh không nhạt, nhận chén trà của Lâm Tư Niệm dâng lên, uống rôig mới phân phó phu thê hai người ngồi xuống, lạnh lùng nói: “Nghe nói, hôm qua hai con còn chưa động phòng?”
Vương phi nhìn như ít giao du với bên ngoài nhưng thông tin lại đến rất nhanh.
Lâm Tư Niệm bị bà dọa cho một trận, lại chút mù mịt nhìn Tạ Thiếu Ly: Chẳng lẽ không phải nằm ngủ chung giường là động phòng rồi sao?
Tạ Thiếu Ly thần sắc không đổi, nghiêm túc nói: “Đêm qua quá mệt, không gấp.”
Vương phi từ chối cho ý kiến, quay đầu nói với Lâm Tư Niệm: “Tạ Thiếu Ly tính tình cao ngạo, có rất nhiều lời thà để cho nát ở trong lòng cũng không chịu nói ra, con phải lượng thứ cho nó .”
Vương phi nói lời khách khí xa lạ, dương như đối diện bà không phải là đứa con máu mủ của mình. Thái độ này, đừng nói là Tạ Thiếu Ly, ngay đến nàng là người ngoài nghe thấy trong lòng cũng cảm thấy khó chịu.
Nghĩ như vậy, Lâm Tư Niệm cười nói: “Phu quân đối xử với con rất tốt.”
Vương phi gật đầu, nhắm mặt bắt đầu tĩnh tọa: “Từ nay về sau, cái loại thỉnh an lễ nghi phiền phức này miễn đi, nếu không có chuyện gì lớn thì không cần đến tìm ta.”
Lời này của bà thực sự quá lạnh lùng, giống như trước mặt mình không phải là con trai ruột mà một người lạ không hề quen biết.
Lời Lâm Tư Niệm chuẩn bị nói toàn bộ đều nuốt xuống, Tạ Thiếu Ly cũng hạ tầm mắt, nhẹ nhàng đáp lại một tiếng “vâng”.
Trong ánh mắt y hiện lên một tia cô đơn, cuối cùng không thể thoát khỏi tầm mắt của Lâm Tư Niệm. Trong giây phút đó, nàng lần đầu tiên cảm thấy đau lòng cho thanh niên được gọi là thiên chi kiêu tử* bên cạnh này.
*Thiên chi kiêu tử: Đứa con sinh ra đã kiêu ngạo
Lâm Tư Niệm không quyền không lự, phụ thân yếu đuối, mẫu thân bình thường, huynh trưởng phản nghịch, những mỗi người đều mang đến cho nàng tình yêu vô tư nhất. Còn Tạ Thiếu Ly thì sao?
Y sinh ra đã ngậm thìa vàng, nhưng từ nhỏ đã nếm trải mùi vị cô đơn và đau xót. Phụ thân thường chinh chiến ngoài xa trường không về, mẫu thân lãnh đạm, bạn bè cùng tuổi bên cạnh cũng chỉ có một mình Triệu Anh. Y nhìn thì cái gì cũng có nhưng thực ra chẳng có gì.
Trên đường trở về, tâm tình Lâm Tư Niệm bất giác trĩu nặng.
Không gian trong kiệu không lớn, nàng lén quan sát Tạ Thiếu Ly không nói lời nào ngồi bên cạnh, nghĩ: Tùy nói là diễn trò, nhưng bản thân sau này phải đối xử với y tốt một chút.
Đang suy nghĩ miên mang, kiệu đột nhiên xóc nảy một cái, Lâm Tư Niệm ngồi không vững, cả người mất thăng bằng rơi vào trong lòng Tạ Thiếu Ly.
Lồng ngực y dày rộng, trên vạt áo tản ra mùi đàn hương sạch sẽ. Lâm Tư Niệm đang mê muội đột nhiên bưng lấy chóp mũi bị đụng đau nhói, tay chân nhảy dựng cả lên, mang theo giọng mũi nói: “Xin lỗi xin lỗi!”
Tạ Thiếu Ly nhíu mày, giơ tay chạm vào chóp mũi đang đỏ lên của nàng: “Đau?”
Lâm Tư Niệm cưỡng ép nuốt nước mắt vào trong, cười nói: “Không đau, huynh có bị thương không?”
Tạ Thiếu Ly nghĩ: Giống như được một con thỏ nhảy vào lòng, mềm mại, ánh mắt như ẩn chứa thủy quang, thật muốn ôm muội ấy một cái.
Y mục quang thâm thúy, nhấp mím môi, khóe miệng nhẹ cong lên rồi biến mất.
Lâm Tư Niệm thấy y không nói, trong lòng lại ẩn ẩn bất an, y nhất định là giận rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Bình luận facebook