Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-37
Chương 37: Chấp Niệm 4
Đêm qua lặng lẽ rơi một trận mưa xuân, sáng sớm tỉnh dậy, trên mặt đất và nóc nhà đều được bao phủ bởi một lớp ẩm ướt mỏng, đầu cành cây nhú lên một vài mầm non xanh mướt, cây đào vừa được chuyển đến trong viện đã e thẹn lộ ra từng búp hồng, trong không trung tràn ngập mùi hương cỏ làm say lòng người.
Tạ Thiếu Ly vẫn dậy sớm như thường, tắm rửa thay y phục trở lại sương phòng, thấy Lâm Tư Niệm vẫn còn đang cuộn mình trong chăn ngủ say, y vô thức thả nhẹ cước bộ, hôn nhẹ lên trán nàng, lúc này mới phân phó Thanh Linh: "Hai khắc sau gọi phu nhân dậy dùng bữa sáng."
Còn chưa đợi Thanh Linh trả lời, y lại bổ sung: "Phu nhân thích ăn bánh hoa quế đường hạt dẻ, gọi thiện phòng làm rồi mang lên. Còn có, coi chừng phu nhân, đừng để nàng lại uống thuốc bây, cũng đừng để nàng ra khỏi phủ."
Tối qua bí mật uống thuốc của Lâm Tư Niệm bị y đánh vỡ, liền nháo lên đòi về Lâm phủ, Tạ Thiếu Ly phải hết sức khuyên nhủ mới khiến việc này qua đi. Giờ lâm triều buổi sáng đã đến, y thực lo lắng Lâm Tư Niệm sẽ nhân cơ hội y không có ở nhà mà trốn đi lần nữa.
Thanh Linh yếu ớt 'Vâng' một tiếng, lại lo lắng nói: "Nhưng, phu nhân cũng không chắc sẽ nghe lời nô tài."
"Nếu như nàng ấy bướng bỉnh, người cứ bảo Trương Định vào cung tìm ta."
Trương Định là phó tướng đã đi theo Tạ Thiếu Ly gần mười năm, từ trước đến nay làm việc điều rất chu đáo. Y giao phó hết tất cả rồi mới lưu luyến nhìn Lâm Tư Niệm một cái, cầm lấy cung bào phủ lên người rồi mới giẫm lên bùn đất ẩm ướt bước ra ngoài.
Tạ Thiếu Ly đi không được bao lâu, Lâm Tư Niệm liền tỉnh.
Sau khi nàng ngồi trước gương rửa mặt chải đầu xong, liền từ trong ngăn kéo lấy ra một bộ xiêm y xanh thẫm thêu như ý vân mang vào, rồi tựa trên giường của quý phi làm từ gỗ đàn hương lười biếng dùng bữa.
Thanh Linh bưng bánh hoa quế đường hạt dẻ còn nóng hổi vào, ngẩng đầu thấy cách ăn mặc của Lâm Tư Niệm liền cả kinh, vô thức hỏi: "Phu nhân hôm nay sao lại ăn mặc có vẻ thành niên vậy?"
Lâm Tư Niệm đang khuấy bát cháo trong tay, thờ ơ cười nói: "Ta thích màu thẫm, tốt nhất là có thể tối như bầu trời đêm kia. Đáng tiếc, ta đã lật tung cả tủ quần áo cũng không thể tìm thấy một kiện hắc y nào."
Hắc y? Đó chẳng phải là áo quần mà người thường mang.
Trong lòng Thanh Linh cả kinh, có chút lo lắng đặt điểm tâm lên bàn: "Lúc trước phu nhân không phải thích những bộ áo quần màu nhạt sao, đặc biệt là màu xanh biển và đỏ nhạt..."
"Có sao?" Lâm Tư Niệm nhấp một miếng cháo, nhớ lại một lúc rồi nhàn nhạt nói: "Không nhớ nữa."
Thanh Linh liền không dám nhiều lời nữa.
Dùng xong bữa sáng, Lâm Tư Niệm bắt đầu dọn dẹp vật tư. Thanh Linh đứng đằng sau nàng vươn dài cả cổ, cảm giác được có gì đó không tốt, liền dán người lên tường lặng lẽ ra ngoài.
"Nếu như ngươi muốn tìm Trương Định đi mật báo, có lẽ bây giờ ta nên đánh gãy chân ngươi, cắt lưỡi ngươi." Lâm Tư Niệm chọn ra mấy kiện y phục ném vào trong tay nải, hời hợt liếc mắt nhìn Thanh Linh.
Cả lưng Thanh Linh lạnh toát, cứng nhắc tại chổ bất động, giả ngu nói: "Phu nhân cần tìm gì, nô tài giúp người tìm."
Lâm Tư Niệm mở hộp trang điểm trên bàn ra, rất nhiều đồ trang sức ngân trâm vàng ngọc, tất cả đều là Tạ Thiếu Ly âm thầm tặng nàng, nàng chưa từng dùng đến, lần này mở ra nhưng lại cảm thấy thật bùi ngùi.
Ngón tay nàng lướt qua đống trang sức kim quang kia từng chút một, con mắt đen lạnh nhiễm lên vài tia ấm áp. Một lúc sau nàng nhắm mắt lại hít thở thật sâu, tay áo phất qua đem hộp trang sức đóng lại.
Lâm Tư Niệm nói: "Về Lâm phủ."
"Phu nhân!" Thanh Linh khóc nức nở, quỳ xuống đất cầu xin: "Cần phu nhân nể tình Thanh Linh đã hầu hạ phu nhân nửa năm nay, đừng làm khó nô tỳ! Thế tử gia nếu như biết người đi rồi, nô tỳ có chết cũng không toàn thây..."
"Ta chỉ là về Lâm phu xử lý vài chuyện, ngươi liền đòi sống đòi chết rồi." Lâm Tư Niệm thở dài, đeo trên lưng một chiếc túi đơn giản rồi bước ra cửa.
Lúc đi ngang qua Thanh Linh, nàng không đành lòng, nhẹ giọng nói: "Phu quân suốt ngày lao lực, chuyện nhỏ này không cần đến làm phiền y, ta tự có chừng mực. Thanh Linh, ngươi nếu như còn muốn theo ta thì không cần nhiều lời."
Thấy nàng bước ra cửa, Thanh Linh nhanh chóng lau nước mắt, nhanh chóng đứng dậy khúm núm chạy theo sau Lâm Tư Niệm.
Thanh Linh nghĩ, nếu đã không ngăn cản được chủ tử, chi bằng trông chừng nàng, tốt xấu gì cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.
Lúc đi ngang qua hành lang trong viện, Lâm Tư Niệm liền ngừng lại.
Ánh mắt nàng dừng lại trên vài dây leo xanh mướt dưới hiên, đó là những dây leo của cây nho trông năm ngoái, lúc này đang là mùa sinh sôi nảy nở, nho dây mọc mầm, những màu xanh mềm mại sinh trưởng tốt, thuận theo hành lang leo lên phía trên.
Lâm Tư Niệm thậm chí có thể tưởng tượng đến lúc hạ đến hình dáng hành lang treo đầy những dây leo xanh biếc. Nếu như không có những biến cố kia thì nàng lúc này đã hạnh phúc tựa vào lòng Tạ Thiếu Ly, dưới ánh trăng nâng cốc nói cười, vui đùa hóng gió.
Đáng tiếc, trên thế gian này không hề có hai từ nếu như.
Quản gia mới trong phủ là một nam tử to lớn, lúc này vừa lúc đi qua, thấy Lâm Tư Niệm đứng trong viện ngẩn người, liền cúi người nói: "Phu nhân chuẩn bị ra ngoài? Hôm nay trời rất âm u, Thanh Linh, nhanh đưa ô cho phu nhân rồi hẳn ra ngoài."
Lại nói: "Chỉ có mỗi Thanh Linh thì không được, phải phải thêm nhiều thị vệ..."
Lâm Tư Niệm tỉnh lại trong trầm mặc, giương tay ngăn lại lời nói quá nhiệt tình của quản gia, nhàn nhạt nói: "Không cần."
Thanh Linh đứng đằng sau Lâm Tư Niệm liều mạng nháy mắt với quản gia, quản gia ngẩn người, tầm mắt rơi trên tay nải trên người Lâm Tư Niệm, nhất thời hiểu được đang xảy ra chuyện gì.
Quản gia hé miệng, muốn khuyên nhủ nhưng lại sợ Lâm Tư Niệm tức giận.
Lâm Tư Niệm cứ như thế lướt qua quản gia, bước ra ngoài.
Thanh Linh vội vàng nhận lấy tai nải trong tay nàng, nhỏ giọng nói: "'Nô tỳ đến đây phu nhân."
Lâm Tư Niệm biết nàng muốn thay Tạ Thiếu Ly xem chừng nàng, cũng không ngăn cản, để nàng tùy ý theo.
Lâm Tư Niệm ngồi trên xe ngựa, rất nhanh đã đến Lâm phủ.
Cửa Lâ phủ ẫn treo hai chiếc lồng đèn trắng, trong cảnh đẹp nhộn nhịp khắp thành càng trở nên gai mắt. Lâm Tư Niệm híp mắt đứng trước cửa, mười ngón tay trong tay áo nắm lại, vết thương trong lòng dường như lại bị hung hăng xé mở, máu tươi lại rỉ ra.
Nàng nhắm mắt định thần, lúc mở mắt ra, trong con ngươi đã là một mảnh lãnh mạc.
Lâm Túc đang ngồi dưới hoa đào trong viện xem sách ngẩn người, lập tức đóng sách lại đứng dậy: "A muội?"
Lâm Tư Niệm không chớp mắt, đến nhìn cũng không nhìn Lâm Túc một cái, chỉ giẫm lên nền đất ẩm ướt trước viện bước vào đại sảnh.
Điện thờ trong sảnh đầy hương khói cúng cho linh vị Lâm Duy Đường Và Lâm Vu Thị.
Lâm Tư Niệm ngẩng người nhìn dòng chữ "Tiên khảo Lâm Duy Đường đại nhân chi vị" cùng với "Tiên tỉ Lâm Vu Thị chi vị" trên bài vị, trong lòng càng thêm đau đớn, những hồi ức hắc ám cứ xông lên từng đợt, ép nàng không thể hô hấp được.
Lâm Túc đứng đằng sau nàng, áy náy nói: "A muội, sao không nói lời nào đã trở về ròi? Ta còn chưa kịp chuẩn bị..."
"Ai mà muội của huynh?" Lâm Tư Niệm dâng hương vái linh vị, nhanh chóng cắm hương vào lư, quay người nhìn Tâm Túc.
Y bào màu xanh thẫm của nàng khiến làm nổi bật lên làn da trắng muốt của nàng, bờ môi đỏ thắm treo lên ý cười lạnh lẽo, lạnh đến thấu xương.
Mặt Lâm Túc đỏ bừng, nháy mắt lại trở nên tái nhợt.
Hắn đọc đủ thi thư, nhưng lại bị một câu của muội muội làm cho nghẹn đến không nói nên lời, chỉ có thể cứng người đứng đó, trúc trắc xin lỗi: "Xin lỗi, Phi Phi."
"Dừng lại, không được gọi nhũ danh của ta." Lâm Tư Niệm xoay người, y bào mãu thẫm như bóng đêm phủ xuống, trong ánh mắt kinh ngạc của Lâm Túc, nàng thoải mái ngồi tựa vào ghế trên điện thờ.
Đó là vị trí chủ nhà Lâm gia, đã từng thuộc về Lâm Duy Đường, sau đó thuộc về Lâm phu nhân. Sau khi mẫu thân mất, đến Lâm túc còn không dám ngồi vào vị trí kia, hôm nay, Lâm Tư Niệm lại ngồi lên đó, tỏa ra một cổ uy nghiêm bất khả xâm phạm.
Lâm Túc đột nhiên cảm thấy, hắn dường như không quen muội muội trước mặt kia.
Cô nương diễm lệ xinh đẹp, thần tình âm trầm này, có còn là muội muội ngây thơ trong sáng kia của hắn không?
Không cho phép hắn đoán mò, Lâm Tư Niệm một tay đặt lên huyệt thái dương, một tay tùy tiện quấn lấy lọn tóc, lạnh nhạt nói: "Huynh sớm đã qua tuổi làm quan, phải trở về thành gia lập nghiệp, còn tiếp tục nương nhờ trong Lâm phủ, e rằng có chút không ổn."
Nghe thấy câu 'nương nhờ Lâm phủ', mặt Lâm Túc liền tái, hắn nhìn Lâm Tư Niệm đang ngồi vững vàng trên vị trí gia chủ, một lúc sau mới khàn giọng nói: "Muội đây là, muốn đuổi ca ca ra khỏi phủ sao?"
"Không phải đuổi, là mời." Lâm Tư Niệm cười trào phúng: "Nếu như là đuổi, huynh tưởng ta còn nói những lời khách khí như thế này với huynh sao?"
"Thế tử phi, muội thật hận ta đến mức này sao, đến ca ca cũng không muốn gọi ta một tiếng?" Lâm Túc hít sâu, trong ánh mắc đỏ rực tràn ngập hổ thẹn, cố gắng nói: "Chuyện của mẹ, là sơ sẩy của ta, là ta đếm đó không tham rượu uống say! Nhưng ai ngờ lại có thể đến mức này, xảy ra chuyện ngay đêm đó..."
"Không thể ngờ đến? Huynh trưởng chớ quên sở dĩ mẹ không dám đến Tạ phủ là vì mẹ chỉ tin tưởng rằng có huynh thì sẽ không ra xảy ra chuyện, lúc ta giao mẹ cho huynh, đã dặn dò huynh như thế nào? Huynh lại đã thề thốt như thế nào bảo sẽ không để xảy ra chuyện!"
"Ca ca biết, nhưng cha mẹ đã như vậy, Lâm gia phải có người vực dậy..."
"Lâm gia? Lúc này huynh đã biết mình là người Lâm gia à. Ta và mẹ đều cho rằng huynh là một nam nhi đỉnh thiên lập địa, mới tin tưởng huynh ỷ lại vào huynh, nhưng huynh thì sao?"
Lâm Tư Niệm cười mỉa mai: "Huynh lúc trẻ cậy khí, đoạn tuyệt quan hệ với phu thân đi phiêu bạc, vừa đi liền đến bảy năm, bảy năm này huynh có từng về nhà nhìn bọn họ một cái không? Thi cốt phụ thân chết trận ở đất khách còn chưa lạnh, huynh có từng trở về làm hiểu tử một ngày? Mẫu thân bệnh nặng lẻ loi hiu quạnh, huynh có từng một lần nào ở bên cạnh bưng thuốc không! Huynh rõ ràng biết bây giờ là thời khắc nguy hiểm, nhưng lại bỏ lại mẫu thân đi uống rượu, tạo nên tai họa như bây giờ! Lúc đó, huynh sao không nhớ đến mình họ Lâm?"
"Ta..." Lâm Túc lùi về sau một bước, gương mặt ôn hậu trở nên tái nhợt, bị Lâm Tư Niệm nói đến không thể phản bác.
Lâm Tư Niệm cười sắc bén mà xinh đẹp, khóe mắt hiện lên tia thủy quang lạnh lẽo: "Huynh luôn miệng nói nhân nghĩ trung hiếu, nhưng luôn làm chuyện thế gian bất hiếu bất nghĩa, nói cho cùng cũng là một ngụy quân tử tự cho mình là thanh cao, nào có tư cách nói mình là người Lâm gia!"
Lâm Túc nháy mắt giống như sụp đổ, loại người văn nhân giả thanh cao dưới những lời nói sắc bén của Lâm Tư Niệm liền bị đánh tan tát, chỉ còn lại sự hoảng loạn lo lắng.
Hắn đưa tay vuốt con mắt ửng đỏ, yết hầu lay động, khàn giọng nói: "Muội muốn thế nào mới chịu tha thứ cho ta?"
Lâm Tư Niệm chậm rãi mở miệng, lạnh lùng nói: "Không phải huynh rất thích đoạn tuyệt quan hệ với Lâm gia sao, không phải huynh luôn chê mẹ gan nhỏ yếu mềm làm huynh mất mặt sao? Hôm nay không bằng làm dứt khoát một lần đi."
Hai hàng nước mắt Lâm Túc rơi xuống, ngẩn người nhìn nàng.
Miệng Lâm Tư Niệm khẽ động, nói: "Đi đi. Từ nay về sau, những người sống và chết trong Lâm phủ này đều không còn quan hệ gì với huynh nữa."
"Thế tử phu, huynh muội chúng ta tình như chân tay, cảnh tượng lúc nhỏ còn nắm tay nhau vui đùa còn rõ ràng trước mắt." Lâm Túc khó khăn nói: "Muội thật xem là thật, muốn làm đến bước này sao?"
"Nếu không phải niệm tình nghĩa huynh muội của chúng ta thì cỏ trên mộ huynh trưởng e rằng cũng đã xanh rồi. Có hay không có người huynh trưởng như huynh cũng chẳng có gì khác biệt, huynh nói, ta còn giữ huynh lại làm gì?"
Lâm Tư Niệm nhắm mắt, bấm tay xoa huyệt thái dương: "Nhân lúc còn sớm hãy đi đi, những lời như vậy muội sẽ không nói ba lần, tránh cho cha mẹ nhìn thấy đứa con bất hiếu này, hồn phách sẽ khó yên."
Hai hàng nước mắt chảy dài trên gương mặt dày rộng của Lâm Túc, hắn giống như trong nháy mắt bị đánh bay tất cả ngạo khí, trở nên vô cùng chật vật.
Huynh muội hai người giằng co trong chốc lát, Lâm Túc cuối cùng cúi đầu, mất hồn bước ra khỏi cửa.
Lâm Tư Niệm nhàn nhạt nói: "Người đâu, mang hết đồ đạc của hắn mang ra ngoài."
Trong chốc lát, Lâm Túc thu dọn tất cả đồ đạc lúc trước mang đến Lâm phủ, chỉ màng đi một thùng sách, đến y phục cũng không mang theo. Hắn đứng trước cửa, trong con mắt đỏ au không rõ là khuất nhục hay là hổ thẹn, nhìn Lâm Tư Niệm nói: "A muội, ta đi đây."
Lâm Tư Niệm trừng mắt, trong con mắt hẹp dài hiện lên tia lạnh lùng. Nàng gọi Lâm Túc: "Đợi đã."
Trong mắt Lâm Túc lóe lên một tia sáng, mong đợi quay người nhìn nàng.
Lâm Tư Niệm nói: "Ta biết huynh và Tiêu sư đệ quan hệ không tồi, ta nói trước, bất cứ người nào giúp đỡ Triệu Thạc đều là kẻ thù của ta. Nếu như huynh gia nhập dưới trướng Thái tử, liền đừng trách sau này đao kiếm tương tranh."
Điều nàng muốn nói, chính là chuyện này.
Ánh sáng trong mắt Lâm Túc trong nháy mắt lụi tàn, một mảnh khô héo. Hắn không gật cũng không lắc đầu, chỉ cứng nhắc thẩn thờ xoay người, bước từng bước ra khỏi Lâm phủ.
Gió xuân ấm áp, trăm hoa khoe sắc, hắn một thân thanh y ánh lên hoa đào khắp viện, đơn bạc mà hiu quạnh, dần dần, dần dần biến mất trong tầm mắt của Lâm Tư Niệm.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Đêm qua lặng lẽ rơi một trận mưa xuân, sáng sớm tỉnh dậy, trên mặt đất và nóc nhà đều được bao phủ bởi một lớp ẩm ướt mỏng, đầu cành cây nhú lên một vài mầm non xanh mướt, cây đào vừa được chuyển đến trong viện đã e thẹn lộ ra từng búp hồng, trong không trung tràn ngập mùi hương cỏ làm say lòng người.
Tạ Thiếu Ly vẫn dậy sớm như thường, tắm rửa thay y phục trở lại sương phòng, thấy Lâm Tư Niệm vẫn còn đang cuộn mình trong chăn ngủ say, y vô thức thả nhẹ cước bộ, hôn nhẹ lên trán nàng, lúc này mới phân phó Thanh Linh: "Hai khắc sau gọi phu nhân dậy dùng bữa sáng."
Còn chưa đợi Thanh Linh trả lời, y lại bổ sung: "Phu nhân thích ăn bánh hoa quế đường hạt dẻ, gọi thiện phòng làm rồi mang lên. Còn có, coi chừng phu nhân, đừng để nàng lại uống thuốc bây, cũng đừng để nàng ra khỏi phủ."
Tối qua bí mật uống thuốc của Lâm Tư Niệm bị y đánh vỡ, liền nháo lên đòi về Lâm phủ, Tạ Thiếu Ly phải hết sức khuyên nhủ mới khiến việc này qua đi. Giờ lâm triều buổi sáng đã đến, y thực lo lắng Lâm Tư Niệm sẽ nhân cơ hội y không có ở nhà mà trốn đi lần nữa.
Thanh Linh yếu ớt 'Vâng' một tiếng, lại lo lắng nói: "Nhưng, phu nhân cũng không chắc sẽ nghe lời nô tài."
"Nếu như nàng ấy bướng bỉnh, người cứ bảo Trương Định vào cung tìm ta."
Trương Định là phó tướng đã đi theo Tạ Thiếu Ly gần mười năm, từ trước đến nay làm việc điều rất chu đáo. Y giao phó hết tất cả rồi mới lưu luyến nhìn Lâm Tư Niệm một cái, cầm lấy cung bào phủ lên người rồi mới giẫm lên bùn đất ẩm ướt bước ra ngoài.
Tạ Thiếu Ly đi không được bao lâu, Lâm Tư Niệm liền tỉnh.
Sau khi nàng ngồi trước gương rửa mặt chải đầu xong, liền từ trong ngăn kéo lấy ra một bộ xiêm y xanh thẫm thêu như ý vân mang vào, rồi tựa trên giường của quý phi làm từ gỗ đàn hương lười biếng dùng bữa.
Thanh Linh bưng bánh hoa quế đường hạt dẻ còn nóng hổi vào, ngẩng đầu thấy cách ăn mặc của Lâm Tư Niệm liền cả kinh, vô thức hỏi: "Phu nhân hôm nay sao lại ăn mặc có vẻ thành niên vậy?"
Lâm Tư Niệm đang khuấy bát cháo trong tay, thờ ơ cười nói: "Ta thích màu thẫm, tốt nhất là có thể tối như bầu trời đêm kia. Đáng tiếc, ta đã lật tung cả tủ quần áo cũng không thể tìm thấy một kiện hắc y nào."
Hắc y? Đó chẳng phải là áo quần mà người thường mang.
Trong lòng Thanh Linh cả kinh, có chút lo lắng đặt điểm tâm lên bàn: "Lúc trước phu nhân không phải thích những bộ áo quần màu nhạt sao, đặc biệt là màu xanh biển và đỏ nhạt..."
"Có sao?" Lâm Tư Niệm nhấp một miếng cháo, nhớ lại một lúc rồi nhàn nhạt nói: "Không nhớ nữa."
Thanh Linh liền không dám nhiều lời nữa.
Dùng xong bữa sáng, Lâm Tư Niệm bắt đầu dọn dẹp vật tư. Thanh Linh đứng đằng sau nàng vươn dài cả cổ, cảm giác được có gì đó không tốt, liền dán người lên tường lặng lẽ ra ngoài.
"Nếu như ngươi muốn tìm Trương Định đi mật báo, có lẽ bây giờ ta nên đánh gãy chân ngươi, cắt lưỡi ngươi." Lâm Tư Niệm chọn ra mấy kiện y phục ném vào trong tay nải, hời hợt liếc mắt nhìn Thanh Linh.
Cả lưng Thanh Linh lạnh toát, cứng nhắc tại chổ bất động, giả ngu nói: "Phu nhân cần tìm gì, nô tài giúp người tìm."
Lâm Tư Niệm mở hộp trang điểm trên bàn ra, rất nhiều đồ trang sức ngân trâm vàng ngọc, tất cả đều là Tạ Thiếu Ly âm thầm tặng nàng, nàng chưa từng dùng đến, lần này mở ra nhưng lại cảm thấy thật bùi ngùi.
Ngón tay nàng lướt qua đống trang sức kim quang kia từng chút một, con mắt đen lạnh nhiễm lên vài tia ấm áp. Một lúc sau nàng nhắm mắt lại hít thở thật sâu, tay áo phất qua đem hộp trang sức đóng lại.
Lâm Tư Niệm nói: "Về Lâm phủ."
"Phu nhân!" Thanh Linh khóc nức nở, quỳ xuống đất cầu xin: "Cần phu nhân nể tình Thanh Linh đã hầu hạ phu nhân nửa năm nay, đừng làm khó nô tỳ! Thế tử gia nếu như biết người đi rồi, nô tỳ có chết cũng không toàn thây..."
"Ta chỉ là về Lâm phu xử lý vài chuyện, ngươi liền đòi sống đòi chết rồi." Lâm Tư Niệm thở dài, đeo trên lưng một chiếc túi đơn giản rồi bước ra cửa.
Lúc đi ngang qua Thanh Linh, nàng không đành lòng, nhẹ giọng nói: "Phu quân suốt ngày lao lực, chuyện nhỏ này không cần đến làm phiền y, ta tự có chừng mực. Thanh Linh, ngươi nếu như còn muốn theo ta thì không cần nhiều lời."
Thấy nàng bước ra cửa, Thanh Linh nhanh chóng lau nước mắt, nhanh chóng đứng dậy khúm núm chạy theo sau Lâm Tư Niệm.
Thanh Linh nghĩ, nếu đã không ngăn cản được chủ tử, chi bằng trông chừng nàng, tốt xấu gì cũng có thể chiếu cố lẫn nhau.
Lúc đi ngang qua hành lang trong viện, Lâm Tư Niệm liền ngừng lại.
Ánh mắt nàng dừng lại trên vài dây leo xanh mướt dưới hiên, đó là những dây leo của cây nho trông năm ngoái, lúc này đang là mùa sinh sôi nảy nở, nho dây mọc mầm, những màu xanh mềm mại sinh trưởng tốt, thuận theo hành lang leo lên phía trên.
Lâm Tư Niệm thậm chí có thể tưởng tượng đến lúc hạ đến hình dáng hành lang treo đầy những dây leo xanh biếc. Nếu như không có những biến cố kia thì nàng lúc này đã hạnh phúc tựa vào lòng Tạ Thiếu Ly, dưới ánh trăng nâng cốc nói cười, vui đùa hóng gió.
Đáng tiếc, trên thế gian này không hề có hai từ nếu như.
Quản gia mới trong phủ là một nam tử to lớn, lúc này vừa lúc đi qua, thấy Lâm Tư Niệm đứng trong viện ngẩn người, liền cúi người nói: "Phu nhân chuẩn bị ra ngoài? Hôm nay trời rất âm u, Thanh Linh, nhanh đưa ô cho phu nhân rồi hẳn ra ngoài."
Lại nói: "Chỉ có mỗi Thanh Linh thì không được, phải phải thêm nhiều thị vệ..."
Lâm Tư Niệm tỉnh lại trong trầm mặc, giương tay ngăn lại lời nói quá nhiệt tình của quản gia, nhàn nhạt nói: "Không cần."
Thanh Linh đứng đằng sau Lâm Tư Niệm liều mạng nháy mắt với quản gia, quản gia ngẩn người, tầm mắt rơi trên tay nải trên người Lâm Tư Niệm, nhất thời hiểu được đang xảy ra chuyện gì.
Quản gia hé miệng, muốn khuyên nhủ nhưng lại sợ Lâm Tư Niệm tức giận.
Lâm Tư Niệm cứ như thế lướt qua quản gia, bước ra ngoài.
Thanh Linh vội vàng nhận lấy tai nải trong tay nàng, nhỏ giọng nói: "'Nô tỳ đến đây phu nhân."
Lâm Tư Niệm biết nàng muốn thay Tạ Thiếu Ly xem chừng nàng, cũng không ngăn cản, để nàng tùy ý theo.
Lâm Tư Niệm ngồi trên xe ngựa, rất nhanh đã đến Lâm phủ.
Cửa Lâ phủ ẫn treo hai chiếc lồng đèn trắng, trong cảnh đẹp nhộn nhịp khắp thành càng trở nên gai mắt. Lâm Tư Niệm híp mắt đứng trước cửa, mười ngón tay trong tay áo nắm lại, vết thương trong lòng dường như lại bị hung hăng xé mở, máu tươi lại rỉ ra.
Nàng nhắm mắt định thần, lúc mở mắt ra, trong con ngươi đã là một mảnh lãnh mạc.
Lâm Túc đang ngồi dưới hoa đào trong viện xem sách ngẩn người, lập tức đóng sách lại đứng dậy: "A muội?"
Lâm Tư Niệm không chớp mắt, đến nhìn cũng không nhìn Lâm Túc một cái, chỉ giẫm lên nền đất ẩm ướt trước viện bước vào đại sảnh.
Điện thờ trong sảnh đầy hương khói cúng cho linh vị Lâm Duy Đường Và Lâm Vu Thị.
Lâm Tư Niệm ngẩng người nhìn dòng chữ "Tiên khảo Lâm Duy Đường đại nhân chi vị" cùng với "Tiên tỉ Lâm Vu Thị chi vị" trên bài vị, trong lòng càng thêm đau đớn, những hồi ức hắc ám cứ xông lên từng đợt, ép nàng không thể hô hấp được.
Lâm Túc đứng đằng sau nàng, áy náy nói: "A muội, sao không nói lời nào đã trở về ròi? Ta còn chưa kịp chuẩn bị..."
"Ai mà muội của huynh?" Lâm Tư Niệm dâng hương vái linh vị, nhanh chóng cắm hương vào lư, quay người nhìn Tâm Túc.
Y bào màu xanh thẫm của nàng khiến làm nổi bật lên làn da trắng muốt của nàng, bờ môi đỏ thắm treo lên ý cười lạnh lẽo, lạnh đến thấu xương.
Mặt Lâm Túc đỏ bừng, nháy mắt lại trở nên tái nhợt.
Hắn đọc đủ thi thư, nhưng lại bị một câu của muội muội làm cho nghẹn đến không nói nên lời, chỉ có thể cứng người đứng đó, trúc trắc xin lỗi: "Xin lỗi, Phi Phi."
"Dừng lại, không được gọi nhũ danh của ta." Lâm Tư Niệm xoay người, y bào mãu thẫm như bóng đêm phủ xuống, trong ánh mắt kinh ngạc của Lâm Túc, nàng thoải mái ngồi tựa vào ghế trên điện thờ.
Đó là vị trí chủ nhà Lâm gia, đã từng thuộc về Lâm Duy Đường, sau đó thuộc về Lâm phu nhân. Sau khi mẫu thân mất, đến Lâm túc còn không dám ngồi vào vị trí kia, hôm nay, Lâm Tư Niệm lại ngồi lên đó, tỏa ra một cổ uy nghiêm bất khả xâm phạm.
Lâm Túc đột nhiên cảm thấy, hắn dường như không quen muội muội trước mặt kia.
Cô nương diễm lệ xinh đẹp, thần tình âm trầm này, có còn là muội muội ngây thơ trong sáng kia của hắn không?
Không cho phép hắn đoán mò, Lâm Tư Niệm một tay đặt lên huyệt thái dương, một tay tùy tiện quấn lấy lọn tóc, lạnh nhạt nói: "Huynh sớm đã qua tuổi làm quan, phải trở về thành gia lập nghiệp, còn tiếp tục nương nhờ trong Lâm phủ, e rằng có chút không ổn."
Nghe thấy câu 'nương nhờ Lâm phủ', mặt Lâm Túc liền tái, hắn nhìn Lâm Tư Niệm đang ngồi vững vàng trên vị trí gia chủ, một lúc sau mới khàn giọng nói: "Muội đây là, muốn đuổi ca ca ra khỏi phủ sao?"
"Không phải đuổi, là mời." Lâm Tư Niệm cười trào phúng: "Nếu như là đuổi, huynh tưởng ta còn nói những lời khách khí như thế này với huynh sao?"
"Thế tử phi, muội thật hận ta đến mức này sao, đến ca ca cũng không muốn gọi ta một tiếng?" Lâm Túc hít sâu, trong ánh mắc đỏ rực tràn ngập hổ thẹn, cố gắng nói: "Chuyện của mẹ, là sơ sẩy của ta, là ta đếm đó không tham rượu uống say! Nhưng ai ngờ lại có thể đến mức này, xảy ra chuyện ngay đêm đó..."
"Không thể ngờ đến? Huynh trưởng chớ quên sở dĩ mẹ không dám đến Tạ phủ là vì mẹ chỉ tin tưởng rằng có huynh thì sẽ không ra xảy ra chuyện, lúc ta giao mẹ cho huynh, đã dặn dò huynh như thế nào? Huynh lại đã thề thốt như thế nào bảo sẽ không để xảy ra chuyện!"
"Ca ca biết, nhưng cha mẹ đã như vậy, Lâm gia phải có người vực dậy..."
"Lâm gia? Lúc này huynh đã biết mình là người Lâm gia à. Ta và mẹ đều cho rằng huynh là một nam nhi đỉnh thiên lập địa, mới tin tưởng huynh ỷ lại vào huynh, nhưng huynh thì sao?"
Lâm Tư Niệm cười mỉa mai: "Huynh lúc trẻ cậy khí, đoạn tuyệt quan hệ với phu thân đi phiêu bạc, vừa đi liền đến bảy năm, bảy năm này huynh có từng về nhà nhìn bọn họ một cái không? Thi cốt phụ thân chết trận ở đất khách còn chưa lạnh, huynh có từng trở về làm hiểu tử một ngày? Mẫu thân bệnh nặng lẻ loi hiu quạnh, huynh có từng một lần nào ở bên cạnh bưng thuốc không! Huynh rõ ràng biết bây giờ là thời khắc nguy hiểm, nhưng lại bỏ lại mẫu thân đi uống rượu, tạo nên tai họa như bây giờ! Lúc đó, huynh sao không nhớ đến mình họ Lâm?"
"Ta..." Lâm Túc lùi về sau một bước, gương mặt ôn hậu trở nên tái nhợt, bị Lâm Tư Niệm nói đến không thể phản bác.
Lâm Tư Niệm cười sắc bén mà xinh đẹp, khóe mắt hiện lên tia thủy quang lạnh lẽo: "Huynh luôn miệng nói nhân nghĩ trung hiếu, nhưng luôn làm chuyện thế gian bất hiếu bất nghĩa, nói cho cùng cũng là một ngụy quân tử tự cho mình là thanh cao, nào có tư cách nói mình là người Lâm gia!"
Lâm Túc nháy mắt giống như sụp đổ, loại người văn nhân giả thanh cao dưới những lời nói sắc bén của Lâm Tư Niệm liền bị đánh tan tát, chỉ còn lại sự hoảng loạn lo lắng.
Hắn đưa tay vuốt con mắt ửng đỏ, yết hầu lay động, khàn giọng nói: "Muội muốn thế nào mới chịu tha thứ cho ta?"
Lâm Tư Niệm chậm rãi mở miệng, lạnh lùng nói: "Không phải huynh rất thích đoạn tuyệt quan hệ với Lâm gia sao, không phải huynh luôn chê mẹ gan nhỏ yếu mềm làm huynh mất mặt sao? Hôm nay không bằng làm dứt khoát một lần đi."
Hai hàng nước mắt Lâm Túc rơi xuống, ngẩn người nhìn nàng.
Miệng Lâm Tư Niệm khẽ động, nói: "Đi đi. Từ nay về sau, những người sống và chết trong Lâm phủ này đều không còn quan hệ gì với huynh nữa."
"Thế tử phu, huynh muội chúng ta tình như chân tay, cảnh tượng lúc nhỏ còn nắm tay nhau vui đùa còn rõ ràng trước mắt." Lâm Túc khó khăn nói: "Muội thật xem là thật, muốn làm đến bước này sao?"
"Nếu không phải niệm tình nghĩa huynh muội của chúng ta thì cỏ trên mộ huynh trưởng e rằng cũng đã xanh rồi. Có hay không có người huynh trưởng như huynh cũng chẳng có gì khác biệt, huynh nói, ta còn giữ huynh lại làm gì?"
Lâm Tư Niệm nhắm mắt, bấm tay xoa huyệt thái dương: "Nhân lúc còn sớm hãy đi đi, những lời như vậy muội sẽ không nói ba lần, tránh cho cha mẹ nhìn thấy đứa con bất hiếu này, hồn phách sẽ khó yên."
Hai hàng nước mắt chảy dài trên gương mặt dày rộng của Lâm Túc, hắn giống như trong nháy mắt bị đánh bay tất cả ngạo khí, trở nên vô cùng chật vật.
Huynh muội hai người giằng co trong chốc lát, Lâm Túc cuối cùng cúi đầu, mất hồn bước ra khỏi cửa.
Lâm Tư Niệm nhàn nhạt nói: "Người đâu, mang hết đồ đạc của hắn mang ra ngoài."
Trong chốc lát, Lâm Túc thu dọn tất cả đồ đạc lúc trước mang đến Lâm phủ, chỉ màng đi một thùng sách, đến y phục cũng không mang theo. Hắn đứng trước cửa, trong con mắt đỏ au không rõ là khuất nhục hay là hổ thẹn, nhìn Lâm Tư Niệm nói: "A muội, ta đi đây."
Lâm Tư Niệm trừng mắt, trong con mắt hẹp dài hiện lên tia lạnh lùng. Nàng gọi Lâm Túc: "Đợi đã."
Trong mắt Lâm Túc lóe lên một tia sáng, mong đợi quay người nhìn nàng.
Lâm Tư Niệm nói: "Ta biết huynh và Tiêu sư đệ quan hệ không tồi, ta nói trước, bất cứ người nào giúp đỡ Triệu Thạc đều là kẻ thù của ta. Nếu như huynh gia nhập dưới trướng Thái tử, liền đừng trách sau này đao kiếm tương tranh."
Điều nàng muốn nói, chính là chuyện này.
Ánh sáng trong mắt Lâm Túc trong nháy mắt lụi tàn, một mảnh khô héo. Hắn không gật cũng không lắc đầu, chỉ cứng nhắc thẩn thờ xoay người, bước từng bước ra khỏi Lâm phủ.
Gió xuân ấm áp, trăm hoa khoe sắc, hắn một thân thanh y ánh lên hoa đào khắp viện, đơn bạc mà hiu quạnh, dần dần, dần dần biến mất trong tầm mắt của Lâm Tư Niệm.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Bình luận facebook