Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-52
Chương 52: Dương Mưu 2
"Được rồi, tâm ý của ngươi ta nhận, xem như cứu ngươi không vô ích."
Khóe miệng Lâm Tư Niệm kéo lên một nụ cười, đặt mấy tờ giấy chữ như gà bới kia lại trên án kỷ. Trầm ngâm trong chốc lát, nàng đột nhiên nhẹ giọng nói: "Nhìn hai tờ giấy này của ngươi, khiến ta nhớ lại lúc này năm ngoái, bộ dáng y sau khi uống say."
Tay thiếu niên ngừng lại, vô thức ngẩng đầu nhìn Lâm Tư Niệm.
Ánh nắng mờ nhạt ngoài cửa sổ tà tà chiếu vào trên gương mặt Lâm Tư Niệm. Nàng mỉm cười, dường như mỗi cọng tóc đều đang phát sáng: "Lúc đó y cứng rắn kéo ta mài mực, cùng y viết một đống thơ tình bừa bộn. Ngươi biết không, y thích nhất câu 'Kim ngã lai tư, vũ tuyết phi phi' (Hôm nay ta lại nhớ nàng, mưa tuyết mù mịt), bởi vì bên trong có tên của ta."
Nghe vậy, thiếu niên nắm chặt chủy thủ trong tay, trái tim mục nát chết lặng nứt ra giống như bùn ướt được phơi trong gió, đây là lần đầu tiên trong hơn mười năm nay hắn có cảm giác cảm giác chua xót và đau đớn.
Lâm Tư Niệm rơi vào trong hồi ức, tự mình khẽ thở dài: "Sau khi rời khỏi y, ta nhìn ai cũng như mang theo hình bóng của y."
Thiếu niên trầm mặc hồi lâu, làm một động tác hỏi nàng: Người ngươi nói, là nam nhân của ngươi?
Lâm Tư Niệm híp mắt gật đầu, vừa nhắc đến vấn đề này, nàng dường như đến mắt cũng phát sáng: "Đúng vậy, y là người ta yêu nhất đời này." Nghĩ một lát rồi lại nói tiếp: "Tất nhiên, ngoài cha mẹ ra."
Thiếu niên cúi người, như nhụt chí mà dùng thanh đao trong tay đâm lên chăn, một tay làm động tác: Vậy sao ngươi lại muốn ở đây, sao không đi gặp y.
Không ngờ rằng hắn sẽ hỏi như vậy, Lâm Tư Niệm trầm mặc một hồi lâu. Nàng gác hai chân lên ghế, một tay chống sau gáy, cười nói: "Trên đời này, không phải tất cả những người yêu nhau đều có thể đến với nhau. Y có lập trường của y, ta có khó xử của ta, y không ở cạnh ta, ta mới có thể trở nên càng kiên cường; ta không ở bên cạnh y, y mới có thể không có nỗi lo về sau mà làm việc y muốn làm. Như vậy... cũng rất tốt."
Nữ nhân trước mặt lúc cười lên, đuôi mắt đen dày cong lên, môi đỏ răng trắng, vô cùng rực rỡ xinh đẹp.
Thiếu niên có hơi tức giận, hậm hực nghĩ: Nếu rời xa người đó thật sự là lựa chọn đúng đắn, vậy trong mắt nàng vì sao lại tràn ngập sự đau khổ thế kia?
Thiếu niên còn chưa kịp tỉ mỉ cảm nhận được cảm giác không thích hợp không rõ ràng trong lòng mình từ đâu đến, đã nhìn thấy Lâm Tư Niệm cười nói: "Đang nói chuyện vui vẻ, ngươi tức giận cái gì."
Thiếu niên không để ý tới nàng, cúi người chơi đoản đao trong tay. Lâm Tư Niệm nhìn hắn đang ở trần quấn đầy băng gạt, cảm thấy mấy hôm nay hắn có mập lên một chút, sống lưng không còn nhô xương lên lộ liễu như trước nữa.
"Tiểu đoản đao trong tay ngươi thật đẹp, cướp từ đâu đấy?" Lâm Tư Niệm hỏi, rồi đưa tay muốn sờ lên hình chạm trổ hoa trên đoản đao.
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn nàng một cái, khóe miệng câu lên một nụ cười ác liệt, lập tức trở tay một cái đâm đoản đao vào trong bụng mình.
Máu tươi văng ra tứ phía.
Bàn tay Lâm Tư Niệm cứng lại trong không trung, trên mu bàn tay trắng nõn bắn lên vào giọt máu. Nàng ngẩn người, bàn tay khẽ run lên, lập tức đứng thẳng dậy, dùng tay bưng lại miệng vết thương đang không ngừng chảy máu: "Ngươi điên rồi!"
Nàng giận đến phát run, mặc cho thiếu niên mềm oặt ngã vào trong lòng mính, run giọng nói: "Tên điên này, khó khăn lắm ta mới cứu được ngươi, ngươi..."
Thấy mặt nàng đầy vẻ kinh hãi, thiếu niên mới biết nàng thật sự lo lắng, hắn đột nhiên không còn hăng hái tiếp tục trò đùa nữa, chỉ mở to mắt đen như giếng cạn không gợn sóng nhìn nàng, chậm rãi ngồi dậy, ném thanh đoản đao máu tươi nhễ nhại kia sang một bên.
"Ngươi..."
Thấy sắc mặt hắn vẫn bình thường, Lâm Tư Niệm đưa tay sờ lên bụng hắn, ngoài dịch thể đỏ tươi ra thì không hề có vết thương nào.
Thiếu niên không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt nàng, vặn vẹo ngón tay một lúc, làm một động tác nói: Đây là đạo cụ lấy từ nghệ nhân trên giang hồ, là đồ giả.
Lâm Tư Niệm cầm thanh đoản đao kia lên, đè lại trong lòng bàn tay, quả nhiên, lưỡi đao có thể co duỗi, hơn nữa trên mũi dao còn có một lỗ nhỏ, khi lưỡi dao bị đè lại dịch thể đỏ tươi ngay lập tức sẽ tràn ra từ lỗ nhỏ, nhìn vào trông giống như bị thương, đủ để khiến người ta tin là thật.
Thiếu niên cẩn thận quan sát sắc mặt Lâm Tư Niệm, vẻ mặt cư nhiên có vài phần lo lắng, qua một lúc sau, hắn mới thở dài một hơi, thử làm một động tác thăm dò: Ngươi giận sao?
Lâm Tư Niệm cười lạnh: "Ngươi nói xem, đùa ta rất vui sao?"
Thiếu niên mím lại đôi môi mỏng, nói: " Ngươi vì sao lại giận, vì ta gạt ngươi, hay vì... lo lắng cho ta?
Lâm Tư Niệm: "Ha ha, ngươi thật to gan."
Thiếu nên mở to mắt, không hiểu lắm câu này có ý gì, lại hỏi: Ngươi vì sao lại đối xử tốt với ta như vậy, là bởi vì ta giống 'y' sao?
"Bởi vì là một người tốt ngu ngốc, thấy con chó con mèo nào đều muốn giúp." Lâm Tư Niệm kéo khóe miệng đứng dậy, dùng thanh chủy thủ kia đâm một cái lên người thiếu niên, lạnh giọng nói: "Lần sau ngươi ngươi có bị đánh chết ta cũng không cứu ngươi nữa, tự sống cho tốt."
Dứt lời, Lâm Tư Niệm xoay người phất áo bỏ đi.
Thiếu niên ôm ngực nằm ngã ra trên giường, rồi lại nhanh chóng ngồi dậy, vô thanh hé miệng sau lưng nàng, liều mạng làm động tác giải thích, nhưng Lâm Tư Niệm vẫn không quay người lại, không nhìn thấy gì.
Lâm Tư Niệm trở về phòng ngồi xuống, giận đến mức muốn đánh người.
Nàng giận như vậy, không chỉ vì thiếu niên giở trò đùa mình, mà vì thấy bộ dáng hắn dùng dao đâm bản thân đầy máu, khiến nàng nhớ đến Tiêu Hận Thủy trong vực vào ngày thanh minh kia.
Sỡ dĩ nàng quan tâm thiếu niên như vậy, một là thấy hắn đáng thương, hao là hắn có hai phần giống Tạ Thiếu Ly, điều thứ ba, là hắn có độ tuổi gần với Tiêu Hận Thủy...
Mắt Lâm Tư Niệm đỏ lên, nhắm mắt cụt hứng ngã lên giường. Ngay cả người thiên hạ mắng nàng là nữ ma đàu bán mạng cho Hoa Lệ cũng chỉ mình nàng biết nàng không phải người như thế, cũng không phải hoàn toàn là người xấu, nàng đang khó khăn tồn tại trong khe nứt giữa chính và tà, khao khát một tia cân bằng.
Kết quả là, chỉ còn lại thân xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi.
Đang lúc tâm phiền ý loạn, đột nhiên nghe thấy một trận tiếng bước chân nhẹ đến gần, có người vào.
Lâm Tư Niệm cho rằng là nha đầu, liền lười mở mắt, mệt mỏi nói: "Ta ngủ một lát, ngươi ăn cơm trước đi."
Người sau tấm bình phong không lên tiếng, Lâm Tư Niệm mở mắt, thấy thiếu niên đang khoác một kiện áo đơn sơ, từng bước từng bước đi đến.
"..."
Lâm Tư Niệm hừ một tiếng lại nhắm mắt, không để ý đến hắn.
Nhưng thiếu niên lại cẩn thận đi đến cạnh giường, cơ thể quấn đầy băng gạt có chút gầy, đầu tóc rối bời, trông rất đáng thương. Hắn do dự nâng tay, lắc lắc vai Lâm Tư Niệm.
Lâm Tư Niệm hừ một tiếng, bình tĩnh mở mắt: "Ngươi đến làm gì."
Thiếu niên lại làm động tác: Xin lỗi.
Lâm Tư Niệm nhẹ 'ha' một tiếng, kéo lên khóe miệng nói: "Ngươi có lỗi với ta chổ nào chứ."
Thiếu niên nói: Không biết, ngươi giận rồi, ta liền muốn xin lỗi.
"Ngươi nghe đây, Thập Thất." Lâm Tư Niệm giơ ngón tay nâng cằm hắn, môi đỏ cong thành một độ cong châm chọc: "Ta cứu ngươi, từ trước đến nay chỉ vì ta thích, chẳng liền quan gì đến thứ khác cả, ngươi nghĩ nhiều rồi, cũng đừng tự mình đa tình. Ngoài ra, ta bình sinh ghét nhất người khác lấy ta ra làm trò đùa, trò đùa dai này của ngươi, chẳng vui chút nào."
Ngữ khí của nàng nhẹ bỗng, nhưng lại sinh ra một cổ khí thế nghiêm nghị bất khả xâm phạm.
Thiếu niên bị nàng nâng cằm, chỉ có thể trưng đôi mắt không có tiêu điểm, nói: Ta hiểu rồi.
"Không, ngươi không hiểu, ngươi quá tham lam." Lâm Tư Niệm cười, buông tay ra, nhàn nhạt nói: "Cút đi, để ta yên tĩnh một chút."
Có vài vấn đề, nàng phải nghĩ thông.
Lâm Tư Niệm nghĩ một hồi lâu, kết quả nghĩ được gì, nhưng khiến nàng phát hiện ra một sự thật bất ngờ.
... Mùa dâu tháng này của nàng không thấy đến.
Không phải chứ! Tâm Lâm Tư Niệm có chút hoảng đè lên mạch, thầm nghĩ: Lúc tân hôn liền quấn lấy Tạ Thiếu Ly ngày đêm, bụng cũng không thấy động tĩnh gì, chẳng lẽ lần vui vẻ vào đêm trung thu kia, một lần liền trúng chiêu?
Nhưng mạch tượng thực sự giống như có chuyển động, chắc là hỉ mạch không sai.
Lâm Tư Niệm nhất thời vừa lo vừa mừng, căn bản không ngờ mình cư nhiên lại mang thai vào thời khắc quan trọng như thế này. Lại nghĩ một lát, việc mới qua một tháng, có lẽ cũng chưa chuẩn?
Lâm Tư Niệm khoác lên trường bào đi lại trong phòng, lại vô thức xoa tay lên bụng, ở đó vẫn bằng phẳng yên tĩnh, căn bản không hề cảm nhận được tồn tại một sinh mệnh khác. Nàng hít sâu một hơi, cưỡng bách bản thân bình tĩnh lại, cho dù như thế nào thì vẫn phải yên lặng xem xét tình hình.
Đột nhiên lại nhớ đến lúc từ Quảng Nguyên về Lâm An, nàng và Tạ Thiếu Ly hồ nháo một trận trên xe, Tạ Thiếu Ly ghé xuống bên tai nàng thấp giọng nói: Phi Phi, đợi cơ thể nàng tốt hơn, chúng ta liền sinh một đứa con đi.
Nếu hắn biết mình sắp được làm cha, không biết là sẽ vui như thế nào.
Nghĩ đến đây, khóe miệng nàng hơi nhếch lên, để lộ ra một nụ cười.
Nha đầu bưng cơm tiến vào liền thấy Lâm Tư Niệm ôm bụng nằm trên giường, sắc mặt có chút quỷ dị, giống như vui nhưng cũng giống như đang lo lắng. Trong lòng nha đầu nghi hoặc, nhịn không được nhiều chuyện hỏi: "Phu nhân, người sao vậy? Bụng không khỏe sao, có cần em xoa cho người không?"
Cái này không được xoa! Lâm Tư Niệm hồi thần, cười nói: "Không có. Ngươi làm món gì đó, thơm quá đi!"
"Làm những món mà người thích, đều là món cay." Nha đầu bưng mâm cơm lên đặt trên bàn, nhìn Lâm Tư Niệm cười tranh công.
"Sau này làm nhiều món thanh đạm một chút, như canh gà hầm gì đó."
"Nhưng phu nhân không phải thích ngọt với cay sao, chẳng lẽ, em nấu không ngon sao?"
"Không có chuyện đó, là ta muốn đổi khẩu vị." Lâm Tư Niệm búng ngón tay lên trán nha đầu, lại dặn dò: "Đợi một lát mài cho ta mấy cân vừng đen trắng thành bột."
Nha đầu hiếu kỳ nói: "Mài gừng thành bột làm gì?"
Lâm Tư Niệm chút nữa đã buột miệng nói: "Tất nhiên là để sinh một bảo bảo đáng yêu trắng trẻo mập mạp rồi.
Nhưng lại nghĩ một lát, nàng ở Diệt hoa cung, còn phải cố gắng cẩn thận nhiều, liền cười nói: "Ăn vừng trắng có thể khiến da dẻ trắng hơn, vừng đen có thể khiến đầu tóc vừa đen vừa dày."
Mắt nha đầu sáng lên, kéo kéo hai bím tóc trên đầu nói: "Thật sao, vậy em cũng muốn ăn."
Lâm Tư Niệm thản nhiên nói: "Phải xem biểu hiện của ngươi đã."
Nha đầu vui mừng hô lên một tiếng, đến cơm cũng không ăn, bỏ lại chén đũa hào hứng đi mài vừng.
Bởi vì trong bụng đột nhiên xuất hiện một tiểu bảo bảo, kế hoạch đối phó với Triệu Thạc của Lâm Tư Niệm chỉ có thể tạm thời dừng lại. Ngày tháng bình yên qua hơn một tháng, Lâm Tư Niệm lại bắt mạch, lần này chắc chắn bản thân thực sự đã mang thai rồi.
Nhưng còn chưa kịp đợi nàng vui mừng, đêm đến Diệt hoa cung có một bị khách không mời mà đến.
Tháng mười đầu đông, trời đã bắt đầu lạnh, hơn nữa Diệt hoa cung được xây trên núi, gió vì thế mà càng lớn. Gió lạnh ngoài cửa sổ gào thét, Lâm Tư Niệm mơ màng ngủ, đang lúc nửa tỉnh nửa mê liền cảm giác được có một bóng đen xoẹt qua trước cửa sổ.
Lâm Tư Niệm đã trải qua rất nhiều chuyện ngoài ý muôn và hành thích, cho nên vô cùng cảnh giác, dường như lập tức mở mắt ngồi dậy, tay vô thức mò xuống dưới gối.
Nhưng còn chưa kịp đợi nàng rút chủy thủ từ dưới gối ta, bóng đen kia đã đột nhiên bổ nhào đến, tay chế trụ miệng nàng: "Đừng lên tiếng, là ta."
Tạ Thiếu Ly?!
Toàn thân Lâm Tư Niệm cứng lại, trợn to mắt, nâng tau kéo tấm vải đen che mặt người nọ, dùng khẩu hình nói: "Huynh sao lại đến đây, huynh điên rồi!"
Ánh mắt Tạ Thiếu Ly sáng lên vài phần, cuối cùng không nói gì, cúi người hung hăn hôn trụ miệng nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
"Được rồi, tâm ý của ngươi ta nhận, xem như cứu ngươi không vô ích."
Khóe miệng Lâm Tư Niệm kéo lên một nụ cười, đặt mấy tờ giấy chữ như gà bới kia lại trên án kỷ. Trầm ngâm trong chốc lát, nàng đột nhiên nhẹ giọng nói: "Nhìn hai tờ giấy này của ngươi, khiến ta nhớ lại lúc này năm ngoái, bộ dáng y sau khi uống say."
Tay thiếu niên ngừng lại, vô thức ngẩng đầu nhìn Lâm Tư Niệm.
Ánh nắng mờ nhạt ngoài cửa sổ tà tà chiếu vào trên gương mặt Lâm Tư Niệm. Nàng mỉm cười, dường như mỗi cọng tóc đều đang phát sáng: "Lúc đó y cứng rắn kéo ta mài mực, cùng y viết một đống thơ tình bừa bộn. Ngươi biết không, y thích nhất câu 'Kim ngã lai tư, vũ tuyết phi phi' (Hôm nay ta lại nhớ nàng, mưa tuyết mù mịt), bởi vì bên trong có tên của ta."
Nghe vậy, thiếu niên nắm chặt chủy thủ trong tay, trái tim mục nát chết lặng nứt ra giống như bùn ướt được phơi trong gió, đây là lần đầu tiên trong hơn mười năm nay hắn có cảm giác cảm giác chua xót và đau đớn.
Lâm Tư Niệm rơi vào trong hồi ức, tự mình khẽ thở dài: "Sau khi rời khỏi y, ta nhìn ai cũng như mang theo hình bóng của y."
Thiếu niên trầm mặc hồi lâu, làm một động tác hỏi nàng: Người ngươi nói, là nam nhân của ngươi?
Lâm Tư Niệm híp mắt gật đầu, vừa nhắc đến vấn đề này, nàng dường như đến mắt cũng phát sáng: "Đúng vậy, y là người ta yêu nhất đời này." Nghĩ một lát rồi lại nói tiếp: "Tất nhiên, ngoài cha mẹ ra."
Thiếu niên cúi người, như nhụt chí mà dùng thanh đao trong tay đâm lên chăn, một tay làm động tác: Vậy sao ngươi lại muốn ở đây, sao không đi gặp y.
Không ngờ rằng hắn sẽ hỏi như vậy, Lâm Tư Niệm trầm mặc một hồi lâu. Nàng gác hai chân lên ghế, một tay chống sau gáy, cười nói: "Trên đời này, không phải tất cả những người yêu nhau đều có thể đến với nhau. Y có lập trường của y, ta có khó xử của ta, y không ở cạnh ta, ta mới có thể trở nên càng kiên cường; ta không ở bên cạnh y, y mới có thể không có nỗi lo về sau mà làm việc y muốn làm. Như vậy... cũng rất tốt."
Nữ nhân trước mặt lúc cười lên, đuôi mắt đen dày cong lên, môi đỏ răng trắng, vô cùng rực rỡ xinh đẹp.
Thiếu niên có hơi tức giận, hậm hực nghĩ: Nếu rời xa người đó thật sự là lựa chọn đúng đắn, vậy trong mắt nàng vì sao lại tràn ngập sự đau khổ thế kia?
Thiếu niên còn chưa kịp tỉ mỉ cảm nhận được cảm giác không thích hợp không rõ ràng trong lòng mình từ đâu đến, đã nhìn thấy Lâm Tư Niệm cười nói: "Đang nói chuyện vui vẻ, ngươi tức giận cái gì."
Thiếu niên không để ý tới nàng, cúi người chơi đoản đao trong tay. Lâm Tư Niệm nhìn hắn đang ở trần quấn đầy băng gạt, cảm thấy mấy hôm nay hắn có mập lên một chút, sống lưng không còn nhô xương lên lộ liễu như trước nữa.
"Tiểu đoản đao trong tay ngươi thật đẹp, cướp từ đâu đấy?" Lâm Tư Niệm hỏi, rồi đưa tay muốn sờ lên hình chạm trổ hoa trên đoản đao.
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn nàng một cái, khóe miệng câu lên một nụ cười ác liệt, lập tức trở tay một cái đâm đoản đao vào trong bụng mình.
Máu tươi văng ra tứ phía.
Bàn tay Lâm Tư Niệm cứng lại trong không trung, trên mu bàn tay trắng nõn bắn lên vào giọt máu. Nàng ngẩn người, bàn tay khẽ run lên, lập tức đứng thẳng dậy, dùng tay bưng lại miệng vết thương đang không ngừng chảy máu: "Ngươi điên rồi!"
Nàng giận đến phát run, mặc cho thiếu niên mềm oặt ngã vào trong lòng mính, run giọng nói: "Tên điên này, khó khăn lắm ta mới cứu được ngươi, ngươi..."
Thấy mặt nàng đầy vẻ kinh hãi, thiếu niên mới biết nàng thật sự lo lắng, hắn đột nhiên không còn hăng hái tiếp tục trò đùa nữa, chỉ mở to mắt đen như giếng cạn không gợn sóng nhìn nàng, chậm rãi ngồi dậy, ném thanh đoản đao máu tươi nhễ nhại kia sang một bên.
"Ngươi..."
Thấy sắc mặt hắn vẫn bình thường, Lâm Tư Niệm đưa tay sờ lên bụng hắn, ngoài dịch thể đỏ tươi ra thì không hề có vết thương nào.
Thiếu niên không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt nàng, vặn vẹo ngón tay một lúc, làm một động tác nói: Đây là đạo cụ lấy từ nghệ nhân trên giang hồ, là đồ giả.
Lâm Tư Niệm cầm thanh đoản đao kia lên, đè lại trong lòng bàn tay, quả nhiên, lưỡi đao có thể co duỗi, hơn nữa trên mũi dao còn có một lỗ nhỏ, khi lưỡi dao bị đè lại dịch thể đỏ tươi ngay lập tức sẽ tràn ra từ lỗ nhỏ, nhìn vào trông giống như bị thương, đủ để khiến người ta tin là thật.
Thiếu niên cẩn thận quan sát sắc mặt Lâm Tư Niệm, vẻ mặt cư nhiên có vài phần lo lắng, qua một lúc sau, hắn mới thở dài một hơi, thử làm một động tác thăm dò: Ngươi giận sao?
Lâm Tư Niệm cười lạnh: "Ngươi nói xem, đùa ta rất vui sao?"
Thiếu niên mím lại đôi môi mỏng, nói: " Ngươi vì sao lại giận, vì ta gạt ngươi, hay vì... lo lắng cho ta?
Lâm Tư Niệm: "Ha ha, ngươi thật to gan."
Thiếu nên mở to mắt, không hiểu lắm câu này có ý gì, lại hỏi: Ngươi vì sao lại đối xử tốt với ta như vậy, là bởi vì ta giống 'y' sao?
"Bởi vì là một người tốt ngu ngốc, thấy con chó con mèo nào đều muốn giúp." Lâm Tư Niệm kéo khóe miệng đứng dậy, dùng thanh chủy thủ kia đâm một cái lên người thiếu niên, lạnh giọng nói: "Lần sau ngươi ngươi có bị đánh chết ta cũng không cứu ngươi nữa, tự sống cho tốt."
Dứt lời, Lâm Tư Niệm xoay người phất áo bỏ đi.
Thiếu niên ôm ngực nằm ngã ra trên giường, rồi lại nhanh chóng ngồi dậy, vô thanh hé miệng sau lưng nàng, liều mạng làm động tác giải thích, nhưng Lâm Tư Niệm vẫn không quay người lại, không nhìn thấy gì.
Lâm Tư Niệm trở về phòng ngồi xuống, giận đến mức muốn đánh người.
Nàng giận như vậy, không chỉ vì thiếu niên giở trò đùa mình, mà vì thấy bộ dáng hắn dùng dao đâm bản thân đầy máu, khiến nàng nhớ đến Tiêu Hận Thủy trong vực vào ngày thanh minh kia.
Sỡ dĩ nàng quan tâm thiếu niên như vậy, một là thấy hắn đáng thương, hao là hắn có hai phần giống Tạ Thiếu Ly, điều thứ ba, là hắn có độ tuổi gần với Tiêu Hận Thủy...
Mắt Lâm Tư Niệm đỏ lên, nhắm mắt cụt hứng ngã lên giường. Ngay cả người thiên hạ mắng nàng là nữ ma đàu bán mạng cho Hoa Lệ cũng chỉ mình nàng biết nàng không phải người như thế, cũng không phải hoàn toàn là người xấu, nàng đang khó khăn tồn tại trong khe nứt giữa chính và tà, khao khát một tia cân bằng.
Kết quả là, chỉ còn lại thân xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi.
Đang lúc tâm phiền ý loạn, đột nhiên nghe thấy một trận tiếng bước chân nhẹ đến gần, có người vào.
Lâm Tư Niệm cho rằng là nha đầu, liền lười mở mắt, mệt mỏi nói: "Ta ngủ một lát, ngươi ăn cơm trước đi."
Người sau tấm bình phong không lên tiếng, Lâm Tư Niệm mở mắt, thấy thiếu niên đang khoác một kiện áo đơn sơ, từng bước từng bước đi đến.
"..."
Lâm Tư Niệm hừ một tiếng lại nhắm mắt, không để ý đến hắn.
Nhưng thiếu niên lại cẩn thận đi đến cạnh giường, cơ thể quấn đầy băng gạt có chút gầy, đầu tóc rối bời, trông rất đáng thương. Hắn do dự nâng tay, lắc lắc vai Lâm Tư Niệm.
Lâm Tư Niệm hừ một tiếng, bình tĩnh mở mắt: "Ngươi đến làm gì."
Thiếu niên lại làm động tác: Xin lỗi.
Lâm Tư Niệm nhẹ 'ha' một tiếng, kéo lên khóe miệng nói: "Ngươi có lỗi với ta chổ nào chứ."
Thiếu niên nói: Không biết, ngươi giận rồi, ta liền muốn xin lỗi.
"Ngươi nghe đây, Thập Thất." Lâm Tư Niệm giơ ngón tay nâng cằm hắn, môi đỏ cong thành một độ cong châm chọc: "Ta cứu ngươi, từ trước đến nay chỉ vì ta thích, chẳng liền quan gì đến thứ khác cả, ngươi nghĩ nhiều rồi, cũng đừng tự mình đa tình. Ngoài ra, ta bình sinh ghét nhất người khác lấy ta ra làm trò đùa, trò đùa dai này của ngươi, chẳng vui chút nào."
Ngữ khí của nàng nhẹ bỗng, nhưng lại sinh ra một cổ khí thế nghiêm nghị bất khả xâm phạm.
Thiếu niên bị nàng nâng cằm, chỉ có thể trưng đôi mắt không có tiêu điểm, nói: Ta hiểu rồi.
"Không, ngươi không hiểu, ngươi quá tham lam." Lâm Tư Niệm cười, buông tay ra, nhàn nhạt nói: "Cút đi, để ta yên tĩnh một chút."
Có vài vấn đề, nàng phải nghĩ thông.
Lâm Tư Niệm nghĩ một hồi lâu, kết quả nghĩ được gì, nhưng khiến nàng phát hiện ra một sự thật bất ngờ.
... Mùa dâu tháng này của nàng không thấy đến.
Không phải chứ! Tâm Lâm Tư Niệm có chút hoảng đè lên mạch, thầm nghĩ: Lúc tân hôn liền quấn lấy Tạ Thiếu Ly ngày đêm, bụng cũng không thấy động tĩnh gì, chẳng lẽ lần vui vẻ vào đêm trung thu kia, một lần liền trúng chiêu?
Nhưng mạch tượng thực sự giống như có chuyển động, chắc là hỉ mạch không sai.
Lâm Tư Niệm nhất thời vừa lo vừa mừng, căn bản không ngờ mình cư nhiên lại mang thai vào thời khắc quan trọng như thế này. Lại nghĩ một lát, việc mới qua một tháng, có lẽ cũng chưa chuẩn?
Lâm Tư Niệm khoác lên trường bào đi lại trong phòng, lại vô thức xoa tay lên bụng, ở đó vẫn bằng phẳng yên tĩnh, căn bản không hề cảm nhận được tồn tại một sinh mệnh khác. Nàng hít sâu một hơi, cưỡng bách bản thân bình tĩnh lại, cho dù như thế nào thì vẫn phải yên lặng xem xét tình hình.
Đột nhiên lại nhớ đến lúc từ Quảng Nguyên về Lâm An, nàng và Tạ Thiếu Ly hồ nháo một trận trên xe, Tạ Thiếu Ly ghé xuống bên tai nàng thấp giọng nói: Phi Phi, đợi cơ thể nàng tốt hơn, chúng ta liền sinh một đứa con đi.
Nếu hắn biết mình sắp được làm cha, không biết là sẽ vui như thế nào.
Nghĩ đến đây, khóe miệng nàng hơi nhếch lên, để lộ ra một nụ cười.
Nha đầu bưng cơm tiến vào liền thấy Lâm Tư Niệm ôm bụng nằm trên giường, sắc mặt có chút quỷ dị, giống như vui nhưng cũng giống như đang lo lắng. Trong lòng nha đầu nghi hoặc, nhịn không được nhiều chuyện hỏi: "Phu nhân, người sao vậy? Bụng không khỏe sao, có cần em xoa cho người không?"
Cái này không được xoa! Lâm Tư Niệm hồi thần, cười nói: "Không có. Ngươi làm món gì đó, thơm quá đi!"
"Làm những món mà người thích, đều là món cay." Nha đầu bưng mâm cơm lên đặt trên bàn, nhìn Lâm Tư Niệm cười tranh công.
"Sau này làm nhiều món thanh đạm một chút, như canh gà hầm gì đó."
"Nhưng phu nhân không phải thích ngọt với cay sao, chẳng lẽ, em nấu không ngon sao?"
"Không có chuyện đó, là ta muốn đổi khẩu vị." Lâm Tư Niệm búng ngón tay lên trán nha đầu, lại dặn dò: "Đợi một lát mài cho ta mấy cân vừng đen trắng thành bột."
Nha đầu hiếu kỳ nói: "Mài gừng thành bột làm gì?"
Lâm Tư Niệm chút nữa đã buột miệng nói: "Tất nhiên là để sinh một bảo bảo đáng yêu trắng trẻo mập mạp rồi.
Nhưng lại nghĩ một lát, nàng ở Diệt hoa cung, còn phải cố gắng cẩn thận nhiều, liền cười nói: "Ăn vừng trắng có thể khiến da dẻ trắng hơn, vừng đen có thể khiến đầu tóc vừa đen vừa dày."
Mắt nha đầu sáng lên, kéo kéo hai bím tóc trên đầu nói: "Thật sao, vậy em cũng muốn ăn."
Lâm Tư Niệm thản nhiên nói: "Phải xem biểu hiện của ngươi đã."
Nha đầu vui mừng hô lên một tiếng, đến cơm cũng không ăn, bỏ lại chén đũa hào hứng đi mài vừng.
Bởi vì trong bụng đột nhiên xuất hiện một tiểu bảo bảo, kế hoạch đối phó với Triệu Thạc của Lâm Tư Niệm chỉ có thể tạm thời dừng lại. Ngày tháng bình yên qua hơn một tháng, Lâm Tư Niệm lại bắt mạch, lần này chắc chắn bản thân thực sự đã mang thai rồi.
Nhưng còn chưa kịp đợi nàng vui mừng, đêm đến Diệt hoa cung có một bị khách không mời mà đến.
Tháng mười đầu đông, trời đã bắt đầu lạnh, hơn nữa Diệt hoa cung được xây trên núi, gió vì thế mà càng lớn. Gió lạnh ngoài cửa sổ gào thét, Lâm Tư Niệm mơ màng ngủ, đang lúc nửa tỉnh nửa mê liền cảm giác được có một bóng đen xoẹt qua trước cửa sổ.
Lâm Tư Niệm đã trải qua rất nhiều chuyện ngoài ý muôn và hành thích, cho nên vô cùng cảnh giác, dường như lập tức mở mắt ngồi dậy, tay vô thức mò xuống dưới gối.
Nhưng còn chưa kịp đợi nàng rút chủy thủ từ dưới gối ta, bóng đen kia đã đột nhiên bổ nhào đến, tay chế trụ miệng nàng: "Đừng lên tiếng, là ta."
Tạ Thiếu Ly?!
Toàn thân Lâm Tư Niệm cứng lại, trợn to mắt, nâng tau kéo tấm vải đen che mặt người nọ, dùng khẩu hình nói: "Huynh sao lại đến đây, huynh điên rồi!"
Ánh mắt Tạ Thiếu Ly sáng lên vài phần, cuối cùng không nói gì, cúi người hung hăn hôn trụ miệng nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Bình luận facebook