Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
chap-67
Chương 67: Chân Tướng
Trong Đông cung phủ Thái tử, Triệu Thạc bộ dáng tiều tụy, y phục minh hoàng trên người hắn như treo trên một cây trúc trống rỗng. Hắn lúc này vô cùng lo lắng đi qua đi lại trong phòng, đôi môi tái nhợt hé mở, như đang lẩm bẩm cái gì.
Tôn thái phó đẩy cửa bước vào, lúc thấy Thái tử thần sắc, lão nhân này nhất thời trợn to mắt, "Điện hạ có phải bị bệnh hay không, sao trông tiều tụy như vậy?"
Hương khói trong lò lượn lờ, vẻ mặt Triệu Thạc hiện lờ mờ dưới ánh làn khói trắng nhạt. Thấy Tôn thái phó đi vào, hắn liền vui mừng: "Lão sư đến rồi!" Rồi lại nhíu mày, môi nhanh chóng phát động, nói thầm: "Bổn cung nhất định phải giết ả, nhất định phải giết ả!"
Tôn thái phó nâng mắt, cẩn thận đánh giá gương mặt Triệu Thạc, trong lòng chậm rãi bao phủ một tầng mây đen: "Điện hạ muốn giết ai?"
"Còn ai nữa, tất nhiên là con gái của Lâm Duy Đường Lâm Tư Niệm!" Dứt lời, Triệu Thạc hung hăng hất tung ly dạ quang trên bàn, trong đôi mắt tràn đầy hận ý thâm độc, nói năng lộn xộn: "Ngươi nghe nói gì không, ả bây giờ đã trở thành cung chủ Diệt hoa cung, nắm trong tay ba ngàn giáo đồ! Đệ tử Diệt hoa cung người nào cũng đều là sát thủ và thích khách trăm người chọn một, bây giờ Tạ Thiếu Ly cũng mất tích rồi, hắn nhất định đi tìm Lâm Tư Niệm liên thủ đối phó ta! Đúng, nhất định là như vậy!"
Tôn thái phó thở dài một hơi, rung chòm râu dùng giọng nói già nua khàn khàn nói: "Không phải đâu, Điện hạ. Năm ngoái trong linh đường Tạ phủ, Điện hạ không phải tận mắt chứng kiến phu thê bọn họ đánh xé lẫn nhau, thề không đội trời chung sao? Càng huống hồ Hoàng cung cấm vệ nghiêm ngặt, thích khách không thể tiến vào."
Vừa nhắc đến chuyện năm ngoái ở linh đường Tạ phủ, Triệu Thạc liền nhớ đến thủ thế bắn tên Lâm Tư Niệm làm với hắn trước khi bị cứu đi, nhất thời toàn thân run rẫy, khóe miệng co quắp một phen, lo sợ nói: "Không, ta với ngươi đều xem thường nữ nhân kia rồi! Ả dám, ả muốn giết ta! Triệu Anh không có tác dụng, An Khang tung tích không rõ, tất cả đều là do nữ nhân kia làm trò quỷ! Ra bây giờ đêm đến thường mơ thấy ả, trong đầu đều là cảnh ả muốn giết ta, ả..."
Mới nói được một nửa, ánh mắt Triệu Thạc liền nhìn chằm chằm lư hương trên án kỷ, run run nói: "Dập nó đi, ta không muốn ngửi lại hương này nữa!"
"Đây không phải Long Tiên Hương điện hạ thích nhất sao." Tôn thái phó nghi hoặc, đứng dậy dập tắt lư hương, làn khói trắng tụ lại một điểm trong không trung rồi tan ra. Tôn thái phó phất tay xua tan làn khói, khép tay áo hỏi Thái tử: "Điện hại tinh thần không tốt lắm, có cần lão thần gọi thái y tới xem không?"
"Ta không có bệnh!"
"Là lão thần mạo phạm."
Bên ngoài vang lên từng trận huyên náo, Triệu Thạc như chim sợ cành cong nhảy dựng lên, quát: "Tiếng gì đó! Người đâu! Cứu giá!"
Nghe tiếng kêu thất thanh của Thái tử, một đám thị vệ rầm rập tiến vào, rút kiếm mờ mịt nói:" Điện hạ, thích khách ở đâu!"
Tôn thái phó mở cửa sổ nhìn ra ngoài, bình tĩnh nói: "Là âm thanh gió thổi khiến lá rơi thôi."
"Không, nhất định có người mai phục ở đây ám toán ta!" Triệu Thạc mở to con mắt đầy tia máu, toàn thân run như cầy sấy, vẻ mặt đầy sợ hãi: "Nghe, có người đang nói chuyện!"
Tôn thái phó và đám thị vệ nhìn nhau, rồi lại lắng tai nghe, lắc đầu nói: "Lão thần không nghe thấy, điện hạ có phải suy nghĩ quá độ rồi không?"
"Bổn cung nói có là có, các ngươi điếc cả rồi sao!" Thái tử chợt quát, giọng nói bị vỡ, hai má gầy gõ hõm xuống, nào còn bộ dáng khí phách phong độ như năm xưa?
Tôn thái phó thở dài, phất tay với đám thị vệ: "Triệt để điều tra trên dưới trong cung một phen, tăng cường phòng bị, bảo vệ tốt điện hạ."
Thị vệ ôm quyền lui ra.
Tôn thái phó nhìn Triệ Thạc vẫn còn run rẫy, gấp tay áo cúi người nói: "Về chuyện Lâm Tư Niệm, xin điện hạ hãy suy nghĩ lại. Ả bây giờ không chỉ là kẻ trùm đầu thế lực giang hồ, lại là thê tử trên danh nghĩa của Tiểu Tạ tướng quân, sau lưng quan hệ rộng rãi, muốn đụng ả, chúng ta cũng phải lột một tầng da, càng huống hồ, Kim Lăng vương đã không thể dùng được nữa..."
"Đến lão sư cũng không muốn giúp bổn cung sao!" Trên mặt Triệu Thạc hiện lên một tầng đau khổ, thầm nói: "Nếu nhe hắn còn sống, hắn nhất định sẽ không nói như vậy, hắn nhất định dốc hết lòng nghĩ cách giúp bổn cung phá bỏ mọi rào cản."
Hả, hắn?
May mà người đó chết rồi, nếu không, Thái tử sớm muội cũng phải chết dưới lời nói xảo trá của hắn.
Trong lòng Tôn thái phó cười xùy, nhưng vẻ mặt lại vẫn bình tĩnh như trước, khẩn thiết nói: "Điện hạ tin nhầm người, cũng dùng sai cách rồi. Tiểu Tạ tướng quân là anh tài hiếm gặp, lúc trước Định Tây vương và Lâm Tư Niệm còn ở bên hắn, hắn ít nhiều gì cũng còn chút vướng bận, sẽ không làm loạn với Điện hạ... Nhưng bây giờ, Điện hạ nếu như tin lầm lời tiểu nhân dèm pha, đuổi cùng giết tận cha mẹ và thê tử của Tiểu Tạ tướng quân, vậy hắn sẽ như mãnh hổ xuất chuống, thiên hạ không người nào có thể ngăn được hắn!"
"Hắn nếu như không phục ta, bổn cung liền giết hắn!"
"Con thỏ nóng nảy còn có thể cắn người, càng huống hồ Tiểu Tạ Tướng quân vốn không phải thỏ, là dã thú răng nanh sắc nhọn!" Tôn thái phó vuốt vuốt chòm râu bạc, nhắm mắt nói: "Điện hạ sao không hiểu, giết người dễ, điều khiển người mới khó. Thân là người bề trên, điều điện hạ cần làm không phải là mài sắc đao kiếm, mà là dùng tốt quân cờ trong tay."
Tôn thái phó nói ra quan hệ gay gắt này nhưng Triệu Thạc lại không hề kích động, chỉ bày vẻ mặt cổ quái nhìn chằm chằm Tôn thái phó, nói: "Lão sư, ngươi thay đổi rồi."
Tôn thái phó thầm thở dài một tiếng, thầm nghĩ: Người thay đổi không phải là lão phu, mà là người đó!
Mắt thấy thánh thượng tuổi tác đã cao, long thể ngày càng yếu, lúc trước Tôn gia theo phe nâng đỡ Thái tử, đuổi cùng giết tận những vị Hoàng tử trưởng thành khác, chỉ lưu lại một đứa nhỏ còn chưa được bốn tuổi, có thể nói là vì Thái tử quét sạch mọi chướng ngại. Nhưng bây giờ bộ dáng điên loạn như thế này của Thái tử, có thể đăng cơ hay không lại là một vấn đề...
Dù sao thì, thân thể thánh tượng tuy không được tốt, nhưng đầu óc vẫn còn thanh tỉnh, người tuyệt sẽ không truyền hoàng vị cho một đứa con thần kinh có vấn đề. Cho dù, đây là đứa con trai trưởng thành suy nhất của ông...
Hài, vịt đã nấu chín sắp bay mất rồi, chẳng lẽ giang sơn này thật sự sắp đổi chủ rồi sao? Nhưng nếu Thái tử không làm được gì, chẳng lẽ thánh thượng sẽ phế trường lập ấu (phế người trưởng thành lập trẻ con), lập Ninh Vương bốn tuổi làm Thái tử?
Nhất thời trong não Tôn thái phó lóe lên vô số suy nghĩ, nhưng đều bị ông cất giấu rất kỹ. Ông ngồi dậy, lại khép ông tay áo: "Lão thần đã nói hết lời, mong điện hạ suy nghĩ lại."
Triệu Thạc ngẩn người trợn mắt, môi nhanh chóng nhúc nhích, cả người như mất hồn, căn bản không để ý đến lời nói của Tôn thái phó.
Tôn thái phó thở dài, lặng lẽ lui ra ngoài. Thị vệ Đông cung đang gào hét điều tra ở các viện, Tôn thái phó phất tay với đám thị vệ, hỏi: "Thái tử điện hạ gần đây luôn thường đa nghi nghĩ nhiều như vậy sao?"
"Bẩm Thái phó, bắt đầu từ cuối năm ngoái, ban đêm điện hạ luôn ngủ không an giấc, thường thường giật mình tỉnh dậy, luôn nói trong cung có người muốn hại mình, nhưng thuộc hạ đã điều tra hơn nhiều lần, không hề thấy gì bất thường." Thị vệ sắc mặt có chút lo lắng, lại nhịn không được oán trách hai câu: "Bắt đầu từ tháng bảy tháng tám, tinh thần Điện hạ càng lúc càng tệ, ban đêm không ngủ được, còn bắt đầu xuất hiện ảo giác..."
Tôn thái phó nhẹ 'ờ' một tiếng, thấp giọng hỏi: "Thức ăn nước uống của điện hạ có điều tra chưa? Có người hạ gì vào không..."
Ông nói rất mập mờ, không lẽ là oan hồn bất tán của mấy vị hoàng tử kia? Cho dù như thế nào, Thái tử sợ là... không còn dùng được nữa.
Tôn thái phó khoang tay nhìn bầu trời đầy mây trong thâm cung, đột nhiên lẩm bẩm: "Mưa gió sắp đến, thành Lâm An sợ là sắp thay đổi rồi."
...
Mà trong Diệt hoa cung ở Quỳ Châu cách ngàn dặm bên ngoài, mặt trời ấm áp lặn xuống ngọn núi nhỏ yên tĩnh, chiếu sáng một vùng cây hoang tàn. Lâm Tư Niệm đã đổi sang đồ mùa đông, tựa vào Tạ Thiếu Ly bên cửa sổ hướng đông, ôm tiểu Tạ Thần phơi nắng.
Tiểu Tạ Thần mở to đôi mắt trong suốt, thích thú nhìn Lâm Tư Niệm cười, rồi lại giơ bàn tay nhỏ trắng nõn như ngó sen nghịch ngợm nắm lấy một chùm tóc rơi xuống của Tạ Thiếu Ly, kéo mạnh một cái, đứa nhỏ sức lực cũng thật lớn, Tạ Thiếu Ly không khỏi nhíu mày một cái.
Lâm Tư Niệm nở một nụ cười, một tay chống cằm, giơ ngón trỏ chọt lên gương mặt đầy thịt của con trai, "Tiểu tử này tuy khá giống huynh nhưng tính cách hoạt bát này lại giống muội."
Tạ Thiếu Ly nắm lấy bàn tay của con trai, rút lại lọn tóc của mình, rồi lại giơ tay nhéo nhẹ lên bàn tay đầy thịt kia, gương mặt tuấn lãng ấm áp, đột nhiên cong môi nhẹ nói: "Mềm quá."
Nụ cười của y như kinh hồng lóe qua, mắt Lâm Tư Niệm sáng lên, vội vàng nghiêng người hôn lên môi y.
Con trai trong lòng bi bô một tiếng, mở to mắt, chu miệng nhỏ thổi bong bóng, dường như cũng muốn cướp kẹo của cha mẹ.
Nụ hôn đó như chuồn chuôn lướt trên mặt nước, vừa chạm liền tách ra, nhưng Tạ Thiếu Ly lại có chút ngượng nói: "Thần nhi đang nhìn đó."
Lâm Tư Niệm giống như con mèo ăn trộm, lười biếng híp mắt: "Nụ cười của Thiếu Ly ca ca ngàn vàng khó mua, ta vừa thấy liền nhìn không được muốn nếm thử, xem nụ cười của huynh có vị gì."
Ánh mắt Tạ Thiếu Ly dưới ánh mặt trời càng trở nên trong suốt mà ấm áp, y nhẹ nhàng nhìn Lâm Tư Niệm, ôm nàng và con trai vào lòng, cúi đầu hôn trán nàng, nói: "Vị gì?"
"Ngọt." Lâm Tư Niệm cười nói.
Khóe miệng Tạ Thiếu Ly cong lên, y nhớ đến bộ dáng lúc đau khổ tuyệt vọng nhất của Lâm Tư Niệm, trong lòng liền đau xót, khẽ nói: "Phi Phi..."
"Hả?" Lâm Tư Niệm đáp lại.
Nàng như một cọng cỏ dại không tên, cắm rễ vào đá, lớn lên trong mưa gió, không bám vào bất kỳ ai, từng trải qua tàn phá, từng trùng sinh, mang theo thương tích toàn thân, nhưng vẫn luôn kiên cường hướng về một bầu trời rộng lớn nở hoa rực rỡ.
Tạ Thiếu Ly cảm thấy mình nợ nàng, kiếp này, kiếp sau, vĩnh viễn đều không thể trả hết.
Tạ Thiếu Ly nhìn nàng ấm áp, lắc đầu, nói: "Ta rất thích muội, Phi Phi."
Tâm Tư Niệm ngẩn người, lập tức cúi đầu giả vời không để ý, nhưng lại không thể khống chế nhếch khóe miệng lên: "Biết rồi."
Mắt nàng đảo một vòng, nâng tay ôm lấy cổ Tạ Thiếu Ly, thấp giọng nói bên tai y: "Điều lần trươc huynh đáp ứng muội, còn chưa làm đâu!"
"Phi Phi..." Nàng vừa nhắc đến chuyện xấu hổ kia, Tạ Thiếu Ly luôn có chút quẫn bách, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn nàng.
"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, huynh không thể đổi ý." Lâm Tư Niệm đưa con trai đang bì bõm hát loạn vào lòng Tạ Thiếu Ly, chuyển đề tài: "Hai ngày nữa chúng ta phải rời Diệt hoa cung rồi, người trong cung rất phức tạp, muội sợ Thập Thất không ứng phó được, ít nhiều gì cũng phải dặn hắn mấy câu."
Tạ Thiếu Ly ôm con trai, ngừng một lúc, mới nhẹ ừ một tiếng.
Lâm Tư Niệm quan sát sắc mặt y, không nhìn ra tâm tình gì đặc biệt, chỉ có thể nửa giả nửa thật cười nói: "Muội đi tìm hắn, huynh không ghen chứ?"
Tạ Thiếu Ly trầm mặc hồi lâu, mới nhẹ ngẩng đầu, nghiêm túc nói: "Ghen. Cho nên, muội phải nhanh trở lại."
Lâm Tư Niệm khẽ cười, "Huynh nói, tính cách chúng ta có phải nhầm rồi không, sao muội cảm thấy huynh còn giống thâm khuê oán phụ hơn muội nữa..."
Tạ Thiếu Ly nhàn nhạt liếc Lâm Tư Niệm một cái, uy nghiêm trong mắt không nói cũng thấy được.
Lâm Tư Niệm rụt cổ, thức thời không nói bậy nữa, vừa vờ như không có chuyện gì xảy ra, vừa sợ hãi trong lòng: A di đà phật, con hổ có ấm áp đến đâu cũng không thể vuốt râu nó được!
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Trong Đông cung phủ Thái tử, Triệu Thạc bộ dáng tiều tụy, y phục minh hoàng trên người hắn như treo trên một cây trúc trống rỗng. Hắn lúc này vô cùng lo lắng đi qua đi lại trong phòng, đôi môi tái nhợt hé mở, như đang lẩm bẩm cái gì.
Tôn thái phó đẩy cửa bước vào, lúc thấy Thái tử thần sắc, lão nhân này nhất thời trợn to mắt, "Điện hạ có phải bị bệnh hay không, sao trông tiều tụy như vậy?"
Hương khói trong lò lượn lờ, vẻ mặt Triệu Thạc hiện lờ mờ dưới ánh làn khói trắng nhạt. Thấy Tôn thái phó đi vào, hắn liền vui mừng: "Lão sư đến rồi!" Rồi lại nhíu mày, môi nhanh chóng phát động, nói thầm: "Bổn cung nhất định phải giết ả, nhất định phải giết ả!"
Tôn thái phó nâng mắt, cẩn thận đánh giá gương mặt Triệu Thạc, trong lòng chậm rãi bao phủ một tầng mây đen: "Điện hạ muốn giết ai?"
"Còn ai nữa, tất nhiên là con gái của Lâm Duy Đường Lâm Tư Niệm!" Dứt lời, Triệu Thạc hung hăng hất tung ly dạ quang trên bàn, trong đôi mắt tràn đầy hận ý thâm độc, nói năng lộn xộn: "Ngươi nghe nói gì không, ả bây giờ đã trở thành cung chủ Diệt hoa cung, nắm trong tay ba ngàn giáo đồ! Đệ tử Diệt hoa cung người nào cũng đều là sát thủ và thích khách trăm người chọn một, bây giờ Tạ Thiếu Ly cũng mất tích rồi, hắn nhất định đi tìm Lâm Tư Niệm liên thủ đối phó ta! Đúng, nhất định là như vậy!"
Tôn thái phó thở dài một hơi, rung chòm râu dùng giọng nói già nua khàn khàn nói: "Không phải đâu, Điện hạ. Năm ngoái trong linh đường Tạ phủ, Điện hạ không phải tận mắt chứng kiến phu thê bọn họ đánh xé lẫn nhau, thề không đội trời chung sao? Càng huống hồ Hoàng cung cấm vệ nghiêm ngặt, thích khách không thể tiến vào."
Vừa nhắc đến chuyện năm ngoái ở linh đường Tạ phủ, Triệu Thạc liền nhớ đến thủ thế bắn tên Lâm Tư Niệm làm với hắn trước khi bị cứu đi, nhất thời toàn thân run rẫy, khóe miệng co quắp một phen, lo sợ nói: "Không, ta với ngươi đều xem thường nữ nhân kia rồi! Ả dám, ả muốn giết ta! Triệu Anh không có tác dụng, An Khang tung tích không rõ, tất cả đều là do nữ nhân kia làm trò quỷ! Ra bây giờ đêm đến thường mơ thấy ả, trong đầu đều là cảnh ả muốn giết ta, ả..."
Mới nói được một nửa, ánh mắt Triệu Thạc liền nhìn chằm chằm lư hương trên án kỷ, run run nói: "Dập nó đi, ta không muốn ngửi lại hương này nữa!"
"Đây không phải Long Tiên Hương điện hạ thích nhất sao." Tôn thái phó nghi hoặc, đứng dậy dập tắt lư hương, làn khói trắng tụ lại một điểm trong không trung rồi tan ra. Tôn thái phó phất tay xua tan làn khói, khép tay áo hỏi Thái tử: "Điện hại tinh thần không tốt lắm, có cần lão thần gọi thái y tới xem không?"
"Ta không có bệnh!"
"Là lão thần mạo phạm."
Bên ngoài vang lên từng trận huyên náo, Triệu Thạc như chim sợ cành cong nhảy dựng lên, quát: "Tiếng gì đó! Người đâu! Cứu giá!"
Nghe tiếng kêu thất thanh của Thái tử, một đám thị vệ rầm rập tiến vào, rút kiếm mờ mịt nói:" Điện hạ, thích khách ở đâu!"
Tôn thái phó mở cửa sổ nhìn ra ngoài, bình tĩnh nói: "Là âm thanh gió thổi khiến lá rơi thôi."
"Không, nhất định có người mai phục ở đây ám toán ta!" Triệu Thạc mở to con mắt đầy tia máu, toàn thân run như cầy sấy, vẻ mặt đầy sợ hãi: "Nghe, có người đang nói chuyện!"
Tôn thái phó và đám thị vệ nhìn nhau, rồi lại lắng tai nghe, lắc đầu nói: "Lão thần không nghe thấy, điện hạ có phải suy nghĩ quá độ rồi không?"
"Bổn cung nói có là có, các ngươi điếc cả rồi sao!" Thái tử chợt quát, giọng nói bị vỡ, hai má gầy gõ hõm xuống, nào còn bộ dáng khí phách phong độ như năm xưa?
Tôn thái phó thở dài, phất tay với đám thị vệ: "Triệt để điều tra trên dưới trong cung một phen, tăng cường phòng bị, bảo vệ tốt điện hạ."
Thị vệ ôm quyền lui ra.
Tôn thái phó nhìn Triệ Thạc vẫn còn run rẫy, gấp tay áo cúi người nói: "Về chuyện Lâm Tư Niệm, xin điện hạ hãy suy nghĩ lại. Ả bây giờ không chỉ là kẻ trùm đầu thế lực giang hồ, lại là thê tử trên danh nghĩa của Tiểu Tạ tướng quân, sau lưng quan hệ rộng rãi, muốn đụng ả, chúng ta cũng phải lột một tầng da, càng huống hồ, Kim Lăng vương đã không thể dùng được nữa..."
"Đến lão sư cũng không muốn giúp bổn cung sao!" Trên mặt Triệu Thạc hiện lên một tầng đau khổ, thầm nói: "Nếu nhe hắn còn sống, hắn nhất định sẽ không nói như vậy, hắn nhất định dốc hết lòng nghĩ cách giúp bổn cung phá bỏ mọi rào cản."
Hả, hắn?
May mà người đó chết rồi, nếu không, Thái tử sớm muội cũng phải chết dưới lời nói xảo trá của hắn.
Trong lòng Tôn thái phó cười xùy, nhưng vẻ mặt lại vẫn bình tĩnh như trước, khẩn thiết nói: "Điện hạ tin nhầm người, cũng dùng sai cách rồi. Tiểu Tạ tướng quân là anh tài hiếm gặp, lúc trước Định Tây vương và Lâm Tư Niệm còn ở bên hắn, hắn ít nhiều gì cũng còn chút vướng bận, sẽ không làm loạn với Điện hạ... Nhưng bây giờ, Điện hạ nếu như tin lầm lời tiểu nhân dèm pha, đuổi cùng giết tận cha mẹ và thê tử của Tiểu Tạ tướng quân, vậy hắn sẽ như mãnh hổ xuất chuống, thiên hạ không người nào có thể ngăn được hắn!"
"Hắn nếu như không phục ta, bổn cung liền giết hắn!"
"Con thỏ nóng nảy còn có thể cắn người, càng huống hồ Tiểu Tạ Tướng quân vốn không phải thỏ, là dã thú răng nanh sắc nhọn!" Tôn thái phó vuốt vuốt chòm râu bạc, nhắm mắt nói: "Điện hạ sao không hiểu, giết người dễ, điều khiển người mới khó. Thân là người bề trên, điều điện hạ cần làm không phải là mài sắc đao kiếm, mà là dùng tốt quân cờ trong tay."
Tôn thái phó nói ra quan hệ gay gắt này nhưng Triệu Thạc lại không hề kích động, chỉ bày vẻ mặt cổ quái nhìn chằm chằm Tôn thái phó, nói: "Lão sư, ngươi thay đổi rồi."
Tôn thái phó thầm thở dài một tiếng, thầm nghĩ: Người thay đổi không phải là lão phu, mà là người đó!
Mắt thấy thánh thượng tuổi tác đã cao, long thể ngày càng yếu, lúc trước Tôn gia theo phe nâng đỡ Thái tử, đuổi cùng giết tận những vị Hoàng tử trưởng thành khác, chỉ lưu lại một đứa nhỏ còn chưa được bốn tuổi, có thể nói là vì Thái tử quét sạch mọi chướng ngại. Nhưng bây giờ bộ dáng điên loạn như thế này của Thái tử, có thể đăng cơ hay không lại là một vấn đề...
Dù sao thì, thân thể thánh tượng tuy không được tốt, nhưng đầu óc vẫn còn thanh tỉnh, người tuyệt sẽ không truyền hoàng vị cho một đứa con thần kinh có vấn đề. Cho dù, đây là đứa con trai trưởng thành suy nhất của ông...
Hài, vịt đã nấu chín sắp bay mất rồi, chẳng lẽ giang sơn này thật sự sắp đổi chủ rồi sao? Nhưng nếu Thái tử không làm được gì, chẳng lẽ thánh thượng sẽ phế trường lập ấu (phế người trưởng thành lập trẻ con), lập Ninh Vương bốn tuổi làm Thái tử?
Nhất thời trong não Tôn thái phó lóe lên vô số suy nghĩ, nhưng đều bị ông cất giấu rất kỹ. Ông ngồi dậy, lại khép ông tay áo: "Lão thần đã nói hết lời, mong điện hạ suy nghĩ lại."
Triệu Thạc ngẩn người trợn mắt, môi nhanh chóng nhúc nhích, cả người như mất hồn, căn bản không để ý đến lời nói của Tôn thái phó.
Tôn thái phó thở dài, lặng lẽ lui ra ngoài. Thị vệ Đông cung đang gào hét điều tra ở các viện, Tôn thái phó phất tay với đám thị vệ, hỏi: "Thái tử điện hạ gần đây luôn thường đa nghi nghĩ nhiều như vậy sao?"
"Bẩm Thái phó, bắt đầu từ cuối năm ngoái, ban đêm điện hạ luôn ngủ không an giấc, thường thường giật mình tỉnh dậy, luôn nói trong cung có người muốn hại mình, nhưng thuộc hạ đã điều tra hơn nhiều lần, không hề thấy gì bất thường." Thị vệ sắc mặt có chút lo lắng, lại nhịn không được oán trách hai câu: "Bắt đầu từ tháng bảy tháng tám, tinh thần Điện hạ càng lúc càng tệ, ban đêm không ngủ được, còn bắt đầu xuất hiện ảo giác..."
Tôn thái phó nhẹ 'ờ' một tiếng, thấp giọng hỏi: "Thức ăn nước uống của điện hạ có điều tra chưa? Có người hạ gì vào không..."
Ông nói rất mập mờ, không lẽ là oan hồn bất tán của mấy vị hoàng tử kia? Cho dù như thế nào, Thái tử sợ là... không còn dùng được nữa.
Tôn thái phó khoang tay nhìn bầu trời đầy mây trong thâm cung, đột nhiên lẩm bẩm: "Mưa gió sắp đến, thành Lâm An sợ là sắp thay đổi rồi."
...
Mà trong Diệt hoa cung ở Quỳ Châu cách ngàn dặm bên ngoài, mặt trời ấm áp lặn xuống ngọn núi nhỏ yên tĩnh, chiếu sáng một vùng cây hoang tàn. Lâm Tư Niệm đã đổi sang đồ mùa đông, tựa vào Tạ Thiếu Ly bên cửa sổ hướng đông, ôm tiểu Tạ Thần phơi nắng.
Tiểu Tạ Thần mở to đôi mắt trong suốt, thích thú nhìn Lâm Tư Niệm cười, rồi lại giơ bàn tay nhỏ trắng nõn như ngó sen nghịch ngợm nắm lấy một chùm tóc rơi xuống của Tạ Thiếu Ly, kéo mạnh một cái, đứa nhỏ sức lực cũng thật lớn, Tạ Thiếu Ly không khỏi nhíu mày một cái.
Lâm Tư Niệm nở một nụ cười, một tay chống cằm, giơ ngón trỏ chọt lên gương mặt đầy thịt của con trai, "Tiểu tử này tuy khá giống huynh nhưng tính cách hoạt bát này lại giống muội."
Tạ Thiếu Ly nắm lấy bàn tay của con trai, rút lại lọn tóc của mình, rồi lại giơ tay nhéo nhẹ lên bàn tay đầy thịt kia, gương mặt tuấn lãng ấm áp, đột nhiên cong môi nhẹ nói: "Mềm quá."
Nụ cười của y như kinh hồng lóe qua, mắt Lâm Tư Niệm sáng lên, vội vàng nghiêng người hôn lên môi y.
Con trai trong lòng bi bô một tiếng, mở to mắt, chu miệng nhỏ thổi bong bóng, dường như cũng muốn cướp kẹo của cha mẹ.
Nụ hôn đó như chuồn chuôn lướt trên mặt nước, vừa chạm liền tách ra, nhưng Tạ Thiếu Ly lại có chút ngượng nói: "Thần nhi đang nhìn đó."
Lâm Tư Niệm giống như con mèo ăn trộm, lười biếng híp mắt: "Nụ cười của Thiếu Ly ca ca ngàn vàng khó mua, ta vừa thấy liền nhìn không được muốn nếm thử, xem nụ cười của huynh có vị gì."
Ánh mắt Tạ Thiếu Ly dưới ánh mặt trời càng trở nên trong suốt mà ấm áp, y nhẹ nhàng nhìn Lâm Tư Niệm, ôm nàng và con trai vào lòng, cúi đầu hôn trán nàng, nói: "Vị gì?"
"Ngọt." Lâm Tư Niệm cười nói.
Khóe miệng Tạ Thiếu Ly cong lên, y nhớ đến bộ dáng lúc đau khổ tuyệt vọng nhất của Lâm Tư Niệm, trong lòng liền đau xót, khẽ nói: "Phi Phi..."
"Hả?" Lâm Tư Niệm đáp lại.
Nàng như một cọng cỏ dại không tên, cắm rễ vào đá, lớn lên trong mưa gió, không bám vào bất kỳ ai, từng trải qua tàn phá, từng trùng sinh, mang theo thương tích toàn thân, nhưng vẫn luôn kiên cường hướng về một bầu trời rộng lớn nở hoa rực rỡ.
Tạ Thiếu Ly cảm thấy mình nợ nàng, kiếp này, kiếp sau, vĩnh viễn đều không thể trả hết.
Tạ Thiếu Ly nhìn nàng ấm áp, lắc đầu, nói: "Ta rất thích muội, Phi Phi."
Tâm Tư Niệm ngẩn người, lập tức cúi đầu giả vời không để ý, nhưng lại không thể khống chế nhếch khóe miệng lên: "Biết rồi."
Mắt nàng đảo một vòng, nâng tay ôm lấy cổ Tạ Thiếu Ly, thấp giọng nói bên tai y: "Điều lần trươc huynh đáp ứng muội, còn chưa làm đâu!"
"Phi Phi..." Nàng vừa nhắc đến chuyện xấu hổ kia, Tạ Thiếu Ly luôn có chút quẫn bách, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn nàng.
"Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, huynh không thể đổi ý." Lâm Tư Niệm đưa con trai đang bì bõm hát loạn vào lòng Tạ Thiếu Ly, chuyển đề tài: "Hai ngày nữa chúng ta phải rời Diệt hoa cung rồi, người trong cung rất phức tạp, muội sợ Thập Thất không ứng phó được, ít nhiều gì cũng phải dặn hắn mấy câu."
Tạ Thiếu Ly ôm con trai, ngừng một lúc, mới nhẹ ừ một tiếng.
Lâm Tư Niệm quan sát sắc mặt y, không nhìn ra tâm tình gì đặc biệt, chỉ có thể nửa giả nửa thật cười nói: "Muội đi tìm hắn, huynh không ghen chứ?"
Tạ Thiếu Ly trầm mặc hồi lâu, mới nhẹ ngẩng đầu, nghiêm túc nói: "Ghen. Cho nên, muội phải nhanh trở lại."
Lâm Tư Niệm khẽ cười, "Huynh nói, tính cách chúng ta có phải nhầm rồi không, sao muội cảm thấy huynh còn giống thâm khuê oán phụ hơn muội nữa..."
Tạ Thiếu Ly nhàn nhạt liếc Lâm Tư Niệm một cái, uy nghiêm trong mắt không nói cũng thấy được.
Lâm Tư Niệm rụt cổ, thức thời không nói bậy nữa, vừa vờ như không có chuyện gì xảy ra, vừa sợ hãi trong lòng: A di đà phật, con hổ có ấm áp đến đâu cũng không thể vuốt râu nó được!
Bạn đang đọc truyện trên: Vietwriter.com
Bình luận facebook