Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
my-nhan-quat-hop-hoan-4
Chương 4: Mặt người dạ thú
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
(1) 小半个时辰: nửa canh giờ ngắn khoảng 40 phút.
Lâm Nhữ cau mày, có ý muốn để gã về trước, nhưng lại nghĩ đến phụ thân ở trong đại lao, trong lòng chắc lo cho con trai con gái nhất. Nếu như thêm một người đến thăm chắc chắn người sẽ cảm thấy an ủi hơn, nên y không nói nữa.
Quá giờ Ngọ, Phương Du Phong từ lầm bầm than nóng chuyển sang kêu đói, đáng thương mà ngóc đầu ra hỏi: “Nhữ lang, người trong phủ sẽ đưa cơm cho chúng ta chứ?”
“Không đâu.” Tầm mắt của Lâm Nhữ dính chặt vào phủ thứ sử.
“Một đám không có lương tâm.” Phương Du Phong bĩu môi.
Lâm Nhữ hít sâu, nhịn xuống cơn giận. Phụ thân còn trong đại lao, nếu mấy người đến chút bụng đói còn không nhịn được, thì Lỗ Huyền sẽ nhìn chúng ta như thế nào? Canh giữ trước cổng phủ thứ sử quyết không đi, là để tạo áp lực vô hình cho Lỗ Huyền, chắc chắn lòng hắn giờ như kiến bò chảo nóng. Hà Lịch luôn làm việc thận trọng, thấu đáo, đương nhiên sẽ ngăn cản người trong phủ đưa cơm đến.
Sai dịch cứ một chốc lại tiến vào bẩm báo, khiến cho Lỗ Huyền không thể nén được cơn giận. Chuyện Phương Đức Thanh có dính líu đến án mưu phản chỉ là hắn mượn cớ từ án của Tô Huyền Minh và Trương Thiều, trong thành Trường An vốn không truyền công văn xuống để hắn bắt trói Phương Đức Thanh.
Đi qua đi lại một lúc, Lỗ Huyền kéo cửa tủ năm ngăn ra. Bên trong là một bình sứ Thanh Hoa vẽ khói mây non nước đựng một ống quyển, bên trong ống quyển là một cuộn tranh. Hắn mở tranh ra treo lên tường. Đó là một bức họa mỹ nhân với ngọc làm đầu cuộn, giữa cuộn làm bằng gỗ trắc, hương gỗ thanh nhã vấn vít. Trong tranh là mỹ nhân đang cười duyên, chính là mỹ nhân trên chiếc quạt hợp hoan của nhà họ Phương năm ngoái.
Bức họa mỹ nhân này do Lỗ Huyền mời họa sĩ sau khi đến dự ngày hội đặt quạt, nhìn thấy mỹ nhân trên quạt hợp hoan của họ Phương rồi vẽ lại theo trí nhớ. Gió nhẹ thổi qua khung cửa, bức vẽ khẽ lay. Mỹ nhân trông như có hồn, tay áo nhẹ nhàng, làn nước thu đong đưa gợi tình. Lỗ Huyền thở gấp, đắm chìm vào đấy, như si như cuồng.
Tiếng gõ cửa cốc cốc vang lên, Lâm Nguyên kêu ở ngoài cửa, Lỗ Huyền bị làm phiền, hắn cau mày, hồi lâu mới bảo: “Vào đi.”
Góc áo của Lâm Nguyên lấm tấm máu, ngón cái tay phải phồng rộp đỏ thẫm, mu bàn tay dính một lớp tro than màu đen.
“Khai ra quạt hợp hoan mỹ nhân để đâu chưa?” Lỗ Huyền liếc Lâm Nguyên một cái, lại quay đầu ngơ ngẩn nhìn mỹ nhân trên bức vẽ.
Lâm Nguyên lắc đầu, thở dài nói: “Vẫn chưa, gã Phương Đức Thanh kia giống như làm bằng sắt, phạt roi gậy, phạt xối nước, phạt sắt nung, phạt châm kim đều đem ra hết. Thuộc hạ có ra tay cứng rắn, vẫn không hé răng nửa lời.”
“Không chịu khai ư?” Nếp nhăn giữa chân mày Lỗ Huyền sâu hơn, lớn tiếng hung ác nói. “Tiếp tục dùng trọng hình.”
“Người cũng sắp không xong rồi, tiếp tục dùng hình sẽ chết.” Lâm Nguyên giật mình.
“Nếu không thì sao?” Lỗ Huyền phiền não, buông tay áo đi qua đi lại. “Phương Lâm Nhữ một mực canh ở cửa phủ, muốn bản quan đưa ra một lời giải thích. Ngươi cũng biết án này của Phương Đức Thanh không thể xét thẩm công khai đường hoàng, rắp tâm tính toán đến vậy rồi, chẳng lẽ cứ thế cho qua?”
Lâm Nguyên lúng túng. Án hôm nay do gã bày ra, vốn tưởng mười phần đã nắm chín, ai ngờ người tính không bằng trời tính. Lỗ Huyền thèm muốn mỹ nhân quạt hợp hoan của họ Phương đã lâu, bởi vì người họ Phương làm việc không tìm ra kẽ hở, không cách nào nắm đằng chuôi được, đành phải cố nhịn. Gã liền san sẻ thay cho Lỗ Huyền, vừa nghe trong thành Trường An có Tô Huyền Minh cùng Trương Thiều mưu phản, liền mượn cơ hội này hiến kế trị tội Phương Đức Thanh, rồi đoạt lấy quạt hợp hoan mỹ nhân của họ Phương. Để hành sự không gặp trở ngại, nên chọn lấy ngày đặt quạt vào Lập Hạ của họ Phương. Lúc trước gã nghe qua, mỗi lần đến ngày đặt hàng, họ Phương đều sẽ lấy ra quạt hợp hoan mỹ nhân từ gian Ngọc Lan của Phương Đức Thanh. Khi ấy phủ thứ sử dùng tội mưu phản lùng sục bắt bớ Phương Đức Thanh trước, sau đó sẽ khám xét gian Ngọc Lan, tránh tai mắt mọi người liền đem quạt hợp hoan mỹ nhân đi. Cho dù họ Phương có tố cáo, tra xét Phương Đức Thanh không hề mưu phản đi nữa, không chứng minh được quạt hợp hoan mỹ nhân rơi vào tay Lỗ Huyền, họ Phương cũng không còn cách nào.
“Sớm biết không tìm ra được, thì chờ trong buổi đặt quạt họ Phương mang quạt hợp hoan mỹ nhân ra hẵng động thủ.” Lâm Nguyên ủ rũ cúi đầu nói.
“Trong buổi đặt quạt lắm tai mắt như vậy, bản quan cầm quạt hợp hoan, sau đó không trả lại được chắc?” Lỗ Huyền giận đùng đùng hỏi ngược lại. Tầm mắt dời khỏi mỹ nhân trên bức vẽ, nheo lại đôi mắt hình tam giác như mắt ưng, xuyên qua cửa sổ nhìn xa xa mà nói: “Sao Phương Lâm Nhữ lại là một chàng trai nhỉ, thật đáng tiếc.”
Da đầu Lâm Nguyên run lên, ngây người nói: “Nghe nói y có muội muội sinh đôi giống y như đúc, đại nhân muốn thuộc hạ nghĩ cách lấy được không?”
“Người đẹp bệnh tật thì hay ho gì.” Lỗ Huyền phất tay, cau mày chốc lát, đầu ngón tay xoa xoa như động tác vuốt tiền, nói. “Ngươi đi ra gặp Phương Lâm Nhữ. Nếu y thức thời, thì cho y vào đại lao thăm Phương Đức Thanh.”
“Phương Đức Thanh không còn chỗ nào lành lặn, cho Phương Lâm Nhữ gặp ổn chứ?” Lâm Nguyên rầu rĩ.
“Ta là muốn cho y thấy, khôn hồn thì khuyên Phương Đức Thanh giao quạt hợp hoan mỹ nhân ra đây. Nếu không thức thời giống Phương Đức Thanh, bản quan cũng tống y vào đại lao.” Lỗ Huyền âm trầm nói.
Lâm Nhữ dâng kim phật lên, Lỗ Huyền rất hài lòng. Lâm Nguyên không muốn cùng vào đại lao, mang Lâm Nhữ cùng Phương Du Phong giao cho cai ngục ở đại lao. Đại lao khói mù cùng ướt lạnh, hành lang dài chật hẹp thấp nhỏ nhìn không thấy cuối. Phòng giam hai bên thỉnh thoảng truyền tới tiếng cùm sắt va đập kêu leng keng. Từng hàng cọc gỗ dựng thẳng ngăn cách các buồng giam, một đống rơm rạ là giường của phạm nhân. Không khí vẩn đục, mùi phân thối cùng mùi nước tiểu khai hỗn tạp trong mùi gỉ sắt của máu, làm người ta muốn nôn mửa. Phạm nhân trong phòng giam hai bên đều quần áo lam lũ dơ bẩn không chịu nổi. Nghe được tiếng người, có kẻ nhào tới bên chốt cửa nhìn ra, như thú hoang đói rục, hai mắt đỏ rực hung dữ trừng Lâm Nhữ cùng Phương Du Phong, ngỡ như một khắc sau liền nhào ra cắn động mạch cổ của họ. Lại có kẻ ngồi như chết lặng, ánh mắt ảm đạm, hết thảy làm như không nghe không thấy gì, giống hệt những cái xác khô. Mỗi bước đi càng khiến lòng của Lâm Nhữ trĩu nặng. Phương Du Phong che miệng, càng đi càng chậm, sau đó không chịu đi nữa.
“Nhữ lang, huynh sợ lắm. Huynh không dám vào thăm phụ thân, đệ vào một mình đi.”
Lâm Nhữ nắm chặt tay mình, hít sâu một hơi, sắc mặt ung dung rồi gật đầu: “Được, huynh ra ngoài đại lao chờ đệ.”
Vì đã đoán được tình hình của phụ thân không tốt, dọc đường suy nghĩ phải nhịn bằng được, chớ lộ ra đau lòng khiếp sợ, tránh cho phụ thân thêm lo. Đến khi gặp được, Lâm Nhữ không thể kìm nén được mà hét lớn kinh sợ. Toàn thân Phương Đức Thanh không có chỗ nào lành lặn. Xiêm áo cùng da thịt trộn lẫn, lõm vào một vệt lại một mảng, có đen sạm, có đỏ thẫm, da phồng rộp do sau khi bị sắt nung áp vào lại bị xối nước muối. Chân bị xích không mang giầy, mười ngón chân không còn móng đang chảy máu đỏ bừng.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Lâm Nhữ cau mày, có ý muốn để gã về trước, nhưng lại nghĩ đến phụ thân ở trong đại lao, trong lòng chắc lo cho con trai con gái nhất. Nếu như thêm một người đến thăm chắc chắn người sẽ cảm thấy an ủi hơn, nên y không nói nữa.
Quá giờ Ngọ, Phương Du Phong từ lầm bầm than nóng chuyển sang kêu đói, đáng thương mà ngóc đầu ra hỏi: “Nhữ lang, người trong phủ sẽ đưa cơm cho chúng ta chứ?”
“Không đâu.” Tầm mắt của Lâm Nhữ dính chặt vào phủ thứ sử.
“Một đám không có lương tâm.” Phương Du Phong bĩu môi.
Lâm Nhữ hít sâu, nhịn xuống cơn giận. Phụ thân còn trong đại lao, nếu mấy người đến chút bụng đói còn không nhịn được, thì Lỗ Huyền sẽ nhìn chúng ta như thế nào? Canh giữ trước cổng phủ thứ sử quyết không đi, là để tạo áp lực vô hình cho Lỗ Huyền, chắc chắn lòng hắn giờ như kiến bò chảo nóng. Hà Lịch luôn làm việc thận trọng, thấu đáo, đương nhiên sẽ ngăn cản người trong phủ đưa cơm đến.
Sai dịch cứ một chốc lại tiến vào bẩm báo, khiến cho Lỗ Huyền không thể nén được cơn giận. Chuyện Phương Đức Thanh có dính líu đến án mưu phản chỉ là hắn mượn cớ từ án của Tô Huyền Minh và Trương Thiều, trong thành Trường An vốn không truyền công văn xuống để hắn bắt trói Phương Đức Thanh.
Đi qua đi lại một lúc, Lỗ Huyền kéo cửa tủ năm ngăn ra. Bên trong là một bình sứ Thanh Hoa vẽ khói mây non nước đựng một ống quyển, bên trong ống quyển là một cuộn tranh. Hắn mở tranh ra treo lên tường. Đó là một bức họa mỹ nhân với ngọc làm đầu cuộn, giữa cuộn làm bằng gỗ trắc, hương gỗ thanh nhã vấn vít. Trong tranh là mỹ nhân đang cười duyên, chính là mỹ nhân trên chiếc quạt hợp hoan của nhà họ Phương năm ngoái.
Bức họa mỹ nhân này do Lỗ Huyền mời họa sĩ sau khi đến dự ngày hội đặt quạt, nhìn thấy mỹ nhân trên quạt hợp hoan của họ Phương rồi vẽ lại theo trí nhớ. Gió nhẹ thổi qua khung cửa, bức vẽ khẽ lay. Mỹ nhân trông như có hồn, tay áo nhẹ nhàng, làn nước thu đong đưa gợi tình. Lỗ Huyền thở gấp, đắm chìm vào đấy, như si như cuồng.
Tiếng gõ cửa cốc cốc vang lên, Lâm Nguyên kêu ở ngoài cửa, Lỗ Huyền bị làm phiền, hắn cau mày, hồi lâu mới bảo: “Vào đi.”
Góc áo của Lâm Nguyên lấm tấm máu, ngón cái tay phải phồng rộp đỏ thẫm, mu bàn tay dính một lớp tro than màu đen.
“Khai ra quạt hợp hoan mỹ nhân để đâu chưa?” Lỗ Huyền liếc Lâm Nguyên một cái, lại quay đầu ngơ ngẩn nhìn mỹ nhân trên bức vẽ.
Lâm Nguyên lắc đầu, thở dài nói: “Vẫn chưa, gã Phương Đức Thanh kia giống như làm bằng sắt, phạt roi gậy, phạt xối nước, phạt sắt nung, phạt châm kim đều đem ra hết. Thuộc hạ có ra tay cứng rắn, vẫn không hé răng nửa lời.”
“Không chịu khai ư?” Nếp nhăn giữa chân mày Lỗ Huyền sâu hơn, lớn tiếng hung ác nói. “Tiếp tục dùng trọng hình.”
“Người cũng sắp không xong rồi, tiếp tục dùng hình sẽ chết.” Lâm Nguyên giật mình.
“Nếu không thì sao?” Lỗ Huyền phiền não, buông tay áo đi qua đi lại. “Phương Lâm Nhữ một mực canh ở cửa phủ, muốn bản quan đưa ra một lời giải thích. Ngươi cũng biết án này của Phương Đức Thanh không thể xét thẩm công khai đường hoàng, rắp tâm tính toán đến vậy rồi, chẳng lẽ cứ thế cho qua?”
Lâm Nguyên lúng túng. Án hôm nay do gã bày ra, vốn tưởng mười phần đã nắm chín, ai ngờ người tính không bằng trời tính. Lỗ Huyền thèm muốn mỹ nhân quạt hợp hoan của họ Phương đã lâu, bởi vì người họ Phương làm việc không tìm ra kẽ hở, không cách nào nắm đằng chuôi được, đành phải cố nhịn. Gã liền san sẻ thay cho Lỗ Huyền, vừa nghe trong thành Trường An có Tô Huyền Minh cùng Trương Thiều mưu phản, liền mượn cơ hội này hiến kế trị tội Phương Đức Thanh, rồi đoạt lấy quạt hợp hoan mỹ nhân của họ Phương. Để hành sự không gặp trở ngại, nên chọn lấy ngày đặt quạt vào Lập Hạ của họ Phương. Lúc trước gã nghe qua, mỗi lần đến ngày đặt hàng, họ Phương đều sẽ lấy ra quạt hợp hoan mỹ nhân từ gian Ngọc Lan của Phương Đức Thanh. Khi ấy phủ thứ sử dùng tội mưu phản lùng sục bắt bớ Phương Đức Thanh trước, sau đó sẽ khám xét gian Ngọc Lan, tránh tai mắt mọi người liền đem quạt hợp hoan mỹ nhân đi. Cho dù họ Phương có tố cáo, tra xét Phương Đức Thanh không hề mưu phản đi nữa, không chứng minh được quạt hợp hoan mỹ nhân rơi vào tay Lỗ Huyền, họ Phương cũng không còn cách nào.
“Sớm biết không tìm ra được, thì chờ trong buổi đặt quạt họ Phương mang quạt hợp hoan mỹ nhân ra hẵng động thủ.” Lâm Nguyên ủ rũ cúi đầu nói.
“Trong buổi đặt quạt lắm tai mắt như vậy, bản quan cầm quạt hợp hoan, sau đó không trả lại được chắc?” Lỗ Huyền giận đùng đùng hỏi ngược lại. Tầm mắt dời khỏi mỹ nhân trên bức vẽ, nheo lại đôi mắt hình tam giác như mắt ưng, xuyên qua cửa sổ nhìn xa xa mà nói: “Sao Phương Lâm Nhữ lại là một chàng trai nhỉ, thật đáng tiếc.”
Da đầu Lâm Nguyên run lên, ngây người nói: “Nghe nói y có muội muội sinh đôi giống y như đúc, đại nhân muốn thuộc hạ nghĩ cách lấy được không?”
“Người đẹp bệnh tật thì hay ho gì.” Lỗ Huyền phất tay, cau mày chốc lát, đầu ngón tay xoa xoa như động tác vuốt tiền, nói. “Ngươi đi ra gặp Phương Lâm Nhữ. Nếu y thức thời, thì cho y vào đại lao thăm Phương Đức Thanh.”
“Phương Đức Thanh không còn chỗ nào lành lặn, cho Phương Lâm Nhữ gặp ổn chứ?” Lâm Nguyên rầu rĩ.
“Ta là muốn cho y thấy, khôn hồn thì khuyên Phương Đức Thanh giao quạt hợp hoan mỹ nhân ra đây. Nếu không thức thời giống Phương Đức Thanh, bản quan cũng tống y vào đại lao.” Lỗ Huyền âm trầm nói.
Lâm Nhữ dâng kim phật lên, Lỗ Huyền rất hài lòng. Lâm Nguyên không muốn cùng vào đại lao, mang Lâm Nhữ cùng Phương Du Phong giao cho cai ngục ở đại lao. Đại lao khói mù cùng ướt lạnh, hành lang dài chật hẹp thấp nhỏ nhìn không thấy cuối. Phòng giam hai bên thỉnh thoảng truyền tới tiếng cùm sắt va đập kêu leng keng. Từng hàng cọc gỗ dựng thẳng ngăn cách các buồng giam, một đống rơm rạ là giường của phạm nhân. Không khí vẩn đục, mùi phân thối cùng mùi nước tiểu khai hỗn tạp trong mùi gỉ sắt của máu, làm người ta muốn nôn mửa. Phạm nhân trong phòng giam hai bên đều quần áo lam lũ dơ bẩn không chịu nổi. Nghe được tiếng người, có kẻ nhào tới bên chốt cửa nhìn ra, như thú hoang đói rục, hai mắt đỏ rực hung dữ trừng Lâm Nhữ cùng Phương Du Phong, ngỡ như một khắc sau liền nhào ra cắn động mạch cổ của họ. Lại có kẻ ngồi như chết lặng, ánh mắt ảm đạm, hết thảy làm như không nghe không thấy gì, giống hệt những cái xác khô. Mỗi bước đi càng khiến lòng của Lâm Nhữ trĩu nặng. Phương Du Phong che miệng, càng đi càng chậm, sau đó không chịu đi nữa.
“Nhữ lang, huynh sợ lắm. Huynh không dám vào thăm phụ thân, đệ vào một mình đi.”
Lâm Nhữ nắm chặt tay mình, hít sâu một hơi, sắc mặt ung dung rồi gật đầu: “Được, huynh ra ngoài đại lao chờ đệ.”
Vì đã đoán được tình hình của phụ thân không tốt, dọc đường suy nghĩ phải nhịn bằng được, chớ lộ ra đau lòng khiếp sợ, tránh cho phụ thân thêm lo. Đến khi gặp được, Lâm Nhữ không thể kìm nén được mà hét lớn kinh sợ. Toàn thân Phương Đức Thanh không có chỗ nào lành lặn. Xiêm áo cùng da thịt trộn lẫn, lõm vào một vệt lại một mảng, có đen sạm, có đỏ thẫm, da phồng rộp do sau khi bị sắt nung áp vào lại bị xối nước muối. Chân bị xích không mang giầy, mười ngón chân không còn móng đang chảy máu đỏ bừng.
Bình luận facebook