Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
my-nhan-quat-hop-hoan-5
Chương 5: Lấy lui làm tiến
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Nó có đến, nhưng bị dọa sợ nên không dám vào đúng không?” Phương Đức Thanh nhìn ánh mắt của y sao lại không hiểu ra. Một cơn ho khan dữ dội, máu tươi trong miệng trào ra. Lâm Nhữ sợ hãi nói: “Phụ thân chớ tức giận.”
Y vuốt ngực cho Phương Đức Thanh dễ thở, nhìn chung quanh một lát, thấy không có bất cứ thứ gì thừa thãi, y ngân ngấn nước mắt xé một góc áo bào, lau vết máu trên miệng Phương Đức Thanh.
“Sao con lại không phải là một chàng trai!” Phương Đức Thanh lẩm bẩm.
Nhị lang Lâm Nhữ của họ Phương thật ra là nhị nương, còn người quanh năm bị bệnh liệt giường mới là nhị lang. Năm đó Lâm Nhữ cùng Cẩm Phong chào đời cách nhau không quá một khắc, đứa nữ thì giơ tay đá chân khóc to vang dội, đứa nam lại nhắm nghiền hai mắt không ư hử gì. Tuy Phương Đức Thanh đã có một đứa con trai, nhưng suy cho cùng con của thiếp thất sao bằng được con của chính thê. Hơn nữa chính thất phu nhân Khương thị tính tình dịu dàng nhã nhặn, nên ông yêu thương Khương thị, càng thêm coi trọng đứa con của chính thê này, sốt ruột mời mọi danh y, dùng vô số linh chi nghìn năm của Tây Vực vẫn không khá khẩm hơn chút nào. Chữa bệnh không thấy khởi sắc lại đến coi bói quẻ, bán tiên nói rằng phong thủy tổ tiên nhà họ Phương là nữ vượng nam suy, phải lấy con gái nuôi như con trai, con trai nuôi như con gái, mới có thể bảo toàn tính mạng. Cho nên ông nghe theo, đổi vị trí con gái và con trai, trong nhà trừ hai vợ chồng già cùng thiếp thân hầu hạ Lâm Nhữ với Cẩm Phong, những người khác ai cũng không biết được sự thật. Con gái mỗi một năm trưởng thành, đã đến tuổi hứa hôn rồi. Phương Đức Thanh cũng từng nghĩ qua việc công khai thân phận nữ nhi, nhưng con trai trưởng thì không ra hồn, con trai thứ bệnh tình không hề tiến triển, con gái quản lý cơ nghiệp gia đình quá xuất sắc, gánh vác được nửa gánh nặng cho họ Phương. Khi làm ăn, Phương Đức Thanh không thể rời bỏ được con gái nửa bước, thành ra do dự mãi không chịu công khai. Không ngờ họa từ trên trời rơi xuống, có lẽ là ý trời đã định, gánh nặng của họ Phương cuối cùng phải dựa vào con gái gánh vác.
Phương Đức Thanh nâng cánh tay, muốn nắm lấy tay Lâm Nhữ, ngón tay mềm oặt lại không nắm được.
Đôi tay của phụ thân lúc trước thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, luôn được bảo dưỡng rất tốt, mà hôm nay như bị tàn phế. Nước mắt Lâm Nhữ rơi đầy mặt, đưa tay cho Phương Đức Thanh nắm lấy, nghẹn ngào an ủi: “Phụ thân chớ thương tâm, con tuy không phải thân nam nhi, nhưng đánh chém trên thương trường có mấy tên bì kịp. Nếu để người ta biết con là thân nữ nhi, sợ rằng những gã đó sẽ đỏ mắt, oán rằng sinh con trai chưa chắc đã vui, sinh con gái chưa chắc đã rầu, trách sao con trai lại so không bằng con gái.”
“Phải, tuy Nhữ nương của phụ thân là phận nữ, nhưng so với nam còn tài giỏi hơn nhiều!” Phương Đức Thanh than nhẹ, bình tĩnh nhìn Lâm Nhữ, vẻ mặt bần thần. Từ lúc chào đời đã được nuôi như nam nhi, cả người Lâm Nhữ không hề có vẻ yếu đuối thẹn thùng của một thiếu nữ. Thân người thon dài đĩnh đạc, lông mày cong vút, đôi mắt phượng sáng trong, hàng mi dài tinh tế, mướt mát như cánh bướm. Ánh mắt tự tin lại ngạo nghễ, lộ ra phong thái bất phàm dát vàng nạm ngọc từ trong căn cốt, cử chỉ nhanh nhẹn, hành sự quyết đoán. Y là người trẻ tuổi xuất sắc nhất thành Nhuận Châu. Phương Đức Thanh tự tin, nhìn khắp Đại Đường này, không có mấy người qua được con gái ông.
“Phụ thân, Lỗ Huyền lấy đi rất nhiều đồ quý nhà ta, nên lần này lộng hành như vậy không phải vì án mưu phản chứ?” Lâm Nhữ hỏi, dè dặt đỡ Phương Đức Thanh đến vách tường. Bề mặt gồ ghề, sợ phụ thân sẽ bị đau, nên động tác của y rất nhẹ.
“Tất nhiên không rồi.” Phương Đức Thanh cười khẽ một tiếng, bùi ngùi trước sự nhạy bén của con gái. “Hắn vì quạt hợp hoan mỹ nhân.”
“Quạt hợp hoan mỹ nhân!” Lâm Nhữ cắn môi khẽ kêu, giờ không tiện kể, sợ phụ thân đã sầu còn thêm phẫn hận, nhưng cũng không thể không nói. Vậy nên Lâm Nhữ vẫn phải kể những chuyện xảy ra sau khi ông bị bắt đi cho Phương Đức Thanh nghe, còn tự trách không ngừng mà nói: “Con gái sơ ý, quạt hợp hoan mỹ nhân đã bị hắn lấy đi rồi.”
“Không bị tịch thu tài sản! Tốt quá rồi!” Phương Đức Thanh nhẹ nhõm cười, vui vẻ nhìn con gái. “Hắn không thể hùng hổ làm càn nữa đâu. Hôm nay Lỗ Huyền không tịch thu tài sản, thì về sau không còn cơ hội nữa. Giỏi lắm.”
“Nhưng quạt hợp hoan mỹ nhân bị hắn lấy đi rồi, nhà chúng ta…” Lâm Nhữ cắn răng. Họ Phương mà không có chiếc quạt gia truyền quý giá đó, thì có khác gì những nhà chế quạt thường thường kia đâu.
“Hắn chưa lấy được, trừ gia chủ họ Phương, ai cũng không thể lấy được quạt quý của họ Phương.” Phương Đức Thanh nhàn nhạt nói.
Lâm Nhữ kinh ngạc: “Gian Ngọc Lan bị lật tung cả lên, lúc con coi lại đã không thấy quạt hợp hoan mỹ nhân.”
“Đó là do quạt hợp hoan mỹ nhân được giấu ở một nơi không ai nghĩ đến.” Phương Đức Thanh ho khan mấy tiếng. Đôi mắt lão luyện đang mơ màng giờ lóe ra ánh sáng. “Trời không tuyệt đường họ Phương chúng ta. Nhữ nương, xé một góc áo bào cho phụ thân.”
Muốn áo bào làm gì? Lâm Nhữ không hỏi, nghe lời xé xuống, theo Phương Đức Thanh ra hiệu, trải góc áo bào lên hai cẳng tay đặt trước mặt ông. Không có bút lẫn mực, Phương Đức Thanh lấy tay quệt máu trên người mình, xương ngón đã gãy nên viết xuống từng nét thật khó khăn.
“Luân hồi vô thường, suối vàng khó tránh, nhờ ơn trời cao, tổ tông che chở. Di mệnh trước lúc lâm chung, chính thứ giàu nghèo khác biệt, nay lấy con trai trưởng là Lâm Nhữ kế thừa gia tộc. Hễ là con cháu họ Phương đều cần phải tôn trọng, cùng nhau gánh vác sản nghiệp gia đình. Phương Đức Thanh lập thư vào Lập Hạ năm Trường Khánh thứ tư.”
Đây là di thư truyền cho người kế vị của gia chủ!
Lâm Nhữ biến sắc: “Phụ thân, con là phận nữ.”
“Phận nữ thì sao? Con cũng mới nói mình không thua kém đấng nam nhi nào.” Phương Đức Thanh cười mỉm nhìn con gái.
“Nhưng... Nhà chúng ta đâu phải không có con trai. Nếu sức khỏe nhị huynh không tốt, phụ thân có thể truyền cho đại huynh, con sẽ theo phò trợ huynh ấy.” Lâm Nhữ nói. Phương Đức Thanh lắc đầu, khổ sở cười một tiếng. “Phụ thân đã nghĩ qua, con cũng thấy đấy, Du Phong tầm thường không có chí tiến thủ đã đành, nhưng sao đến lòng can đảm cũng không có, tới phòng giam thôi đã sợ hãi, rồi bỏ mặc cả phụ thân. Nó như vậy không thể cáng đáng sản nghiệp của họ Phương. Nếu truyền cho nó mà nó không nghe lời con, chẳng khác nào mang tai vạ cho họ Phương.”
“Phụ thân...” Lâm Nhữ còn muốn khuyên nhủ, Phương Đức Thanh đã phất tay, đôi mắt ưu sầu nhìn con gái: “Giá mà còn lựa chọn khác, phụ thân cũng không muốn đem gánh nặng họ Phương đè nặng đôi vai con. Con nói sao cũng là phận nữ, để con đánh chém trên thương trường giữa bầy hổ rình mồi kia, lòng phụ thân sao nỡ.” Vì đột ngột nói nhiều, nên ông thở gấp, ho khan không ngừng. Khi đã ổn lại, lệ rơm rớm khóe mắt. “Phụ thân không ngờ đến họa từ trên trời rơi xuống, trước đó không an bài ổn thỏa nên đã làm khó con rồi.”
“Phụ thân!” Nước mắt đầy mặt Lâm Nhữ, y vuốt ngực để Phương Đức Thanh dễ thở. Dưới tay y không có chỗ nào lành lặn, vô cùng căm phẫn, hận Lỗ Huyền thấu xương, cố nén để an ủi Phương Đức Thanh. “Phụ thân chớ nản lòng, con nhất định nghĩ cách đưa phụ thân ra. Đợi phụ thân ra rồi, chúng ta sẽ tiếp tục con đường mà phụ thân lựa chọn. Phụ thân không cần lo lắng.”
“Ra ngoài?” Phương Đức Thanh lắc đầu, thở phì phò nói. “Con chớ làm gì hết, dân không đấu lại quan. Chúng ta trước giờ cũng không trải qua chuyện thế này, không đấu lại Lỗ Huyền đâu, sơ hở sẽ làm họ Phương bị lật cả lên. Con cứ mặc kệ phụ thân, gánh vác cho tốt sản nghiệp họ Phương, còn những việc khác để về sau lại mưu tính.”
Làm sao mà mặc kệ được! Vô nhân tính đến mức nào mới có thể vứt bỏ phụ thân mình không màng đến! Lâm Nhữ cắn răng nhịn xuống, dù không đành lại không thể không thỏa hiệp: “Phụ thân, Lỗ Huyền thèm khát quạt hợp hoan mỹ nhân của chúng ta, thì chúng ta thỏa mãn hắn. Dù là báu vật, nhưng sao có thể quan trọng hơn người được, chỉ cần phụ thân bình an ra khỏi đại lao.” Nhượng bộ với thế lực ác độc, không phải vì bản thân mềm yếu, mà vì phải sống mới có thể đấu lại.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Y vuốt ngực cho Phương Đức Thanh dễ thở, nhìn chung quanh một lát, thấy không có bất cứ thứ gì thừa thãi, y ngân ngấn nước mắt xé một góc áo bào, lau vết máu trên miệng Phương Đức Thanh.
“Sao con lại không phải là một chàng trai!” Phương Đức Thanh lẩm bẩm.
Nhị lang Lâm Nhữ của họ Phương thật ra là nhị nương, còn người quanh năm bị bệnh liệt giường mới là nhị lang. Năm đó Lâm Nhữ cùng Cẩm Phong chào đời cách nhau không quá một khắc, đứa nữ thì giơ tay đá chân khóc to vang dội, đứa nam lại nhắm nghiền hai mắt không ư hử gì. Tuy Phương Đức Thanh đã có một đứa con trai, nhưng suy cho cùng con của thiếp thất sao bằng được con của chính thê. Hơn nữa chính thất phu nhân Khương thị tính tình dịu dàng nhã nhặn, nên ông yêu thương Khương thị, càng thêm coi trọng đứa con của chính thê này, sốt ruột mời mọi danh y, dùng vô số linh chi nghìn năm của Tây Vực vẫn không khá khẩm hơn chút nào. Chữa bệnh không thấy khởi sắc lại đến coi bói quẻ, bán tiên nói rằng phong thủy tổ tiên nhà họ Phương là nữ vượng nam suy, phải lấy con gái nuôi như con trai, con trai nuôi như con gái, mới có thể bảo toàn tính mạng. Cho nên ông nghe theo, đổi vị trí con gái và con trai, trong nhà trừ hai vợ chồng già cùng thiếp thân hầu hạ Lâm Nhữ với Cẩm Phong, những người khác ai cũng không biết được sự thật. Con gái mỗi một năm trưởng thành, đã đến tuổi hứa hôn rồi. Phương Đức Thanh cũng từng nghĩ qua việc công khai thân phận nữ nhi, nhưng con trai trưởng thì không ra hồn, con trai thứ bệnh tình không hề tiến triển, con gái quản lý cơ nghiệp gia đình quá xuất sắc, gánh vác được nửa gánh nặng cho họ Phương. Khi làm ăn, Phương Đức Thanh không thể rời bỏ được con gái nửa bước, thành ra do dự mãi không chịu công khai. Không ngờ họa từ trên trời rơi xuống, có lẽ là ý trời đã định, gánh nặng của họ Phương cuối cùng phải dựa vào con gái gánh vác.
Phương Đức Thanh nâng cánh tay, muốn nắm lấy tay Lâm Nhữ, ngón tay mềm oặt lại không nắm được.
Đôi tay của phụ thân lúc trước thon dài trắng nõn, khớp xương rõ ràng, luôn được bảo dưỡng rất tốt, mà hôm nay như bị tàn phế. Nước mắt Lâm Nhữ rơi đầy mặt, đưa tay cho Phương Đức Thanh nắm lấy, nghẹn ngào an ủi: “Phụ thân chớ thương tâm, con tuy không phải thân nam nhi, nhưng đánh chém trên thương trường có mấy tên bì kịp. Nếu để người ta biết con là thân nữ nhi, sợ rằng những gã đó sẽ đỏ mắt, oán rằng sinh con trai chưa chắc đã vui, sinh con gái chưa chắc đã rầu, trách sao con trai lại so không bằng con gái.”
“Phải, tuy Nhữ nương của phụ thân là phận nữ, nhưng so với nam còn tài giỏi hơn nhiều!” Phương Đức Thanh than nhẹ, bình tĩnh nhìn Lâm Nhữ, vẻ mặt bần thần. Từ lúc chào đời đã được nuôi như nam nhi, cả người Lâm Nhữ không hề có vẻ yếu đuối thẹn thùng của một thiếu nữ. Thân người thon dài đĩnh đạc, lông mày cong vút, đôi mắt phượng sáng trong, hàng mi dài tinh tế, mướt mát như cánh bướm. Ánh mắt tự tin lại ngạo nghễ, lộ ra phong thái bất phàm dát vàng nạm ngọc từ trong căn cốt, cử chỉ nhanh nhẹn, hành sự quyết đoán. Y là người trẻ tuổi xuất sắc nhất thành Nhuận Châu. Phương Đức Thanh tự tin, nhìn khắp Đại Đường này, không có mấy người qua được con gái ông.
“Phụ thân, Lỗ Huyền lấy đi rất nhiều đồ quý nhà ta, nên lần này lộng hành như vậy không phải vì án mưu phản chứ?” Lâm Nhữ hỏi, dè dặt đỡ Phương Đức Thanh đến vách tường. Bề mặt gồ ghề, sợ phụ thân sẽ bị đau, nên động tác của y rất nhẹ.
“Tất nhiên không rồi.” Phương Đức Thanh cười khẽ một tiếng, bùi ngùi trước sự nhạy bén của con gái. “Hắn vì quạt hợp hoan mỹ nhân.”
“Quạt hợp hoan mỹ nhân!” Lâm Nhữ cắn môi khẽ kêu, giờ không tiện kể, sợ phụ thân đã sầu còn thêm phẫn hận, nhưng cũng không thể không nói. Vậy nên Lâm Nhữ vẫn phải kể những chuyện xảy ra sau khi ông bị bắt đi cho Phương Đức Thanh nghe, còn tự trách không ngừng mà nói: “Con gái sơ ý, quạt hợp hoan mỹ nhân đã bị hắn lấy đi rồi.”
“Không bị tịch thu tài sản! Tốt quá rồi!” Phương Đức Thanh nhẹ nhõm cười, vui vẻ nhìn con gái. “Hắn không thể hùng hổ làm càn nữa đâu. Hôm nay Lỗ Huyền không tịch thu tài sản, thì về sau không còn cơ hội nữa. Giỏi lắm.”
“Nhưng quạt hợp hoan mỹ nhân bị hắn lấy đi rồi, nhà chúng ta…” Lâm Nhữ cắn răng. Họ Phương mà không có chiếc quạt gia truyền quý giá đó, thì có khác gì những nhà chế quạt thường thường kia đâu.
“Hắn chưa lấy được, trừ gia chủ họ Phương, ai cũng không thể lấy được quạt quý của họ Phương.” Phương Đức Thanh nhàn nhạt nói.
Lâm Nhữ kinh ngạc: “Gian Ngọc Lan bị lật tung cả lên, lúc con coi lại đã không thấy quạt hợp hoan mỹ nhân.”
“Đó là do quạt hợp hoan mỹ nhân được giấu ở một nơi không ai nghĩ đến.” Phương Đức Thanh ho khan mấy tiếng. Đôi mắt lão luyện đang mơ màng giờ lóe ra ánh sáng. “Trời không tuyệt đường họ Phương chúng ta. Nhữ nương, xé một góc áo bào cho phụ thân.”
Muốn áo bào làm gì? Lâm Nhữ không hỏi, nghe lời xé xuống, theo Phương Đức Thanh ra hiệu, trải góc áo bào lên hai cẳng tay đặt trước mặt ông. Không có bút lẫn mực, Phương Đức Thanh lấy tay quệt máu trên người mình, xương ngón đã gãy nên viết xuống từng nét thật khó khăn.
“Luân hồi vô thường, suối vàng khó tránh, nhờ ơn trời cao, tổ tông che chở. Di mệnh trước lúc lâm chung, chính thứ giàu nghèo khác biệt, nay lấy con trai trưởng là Lâm Nhữ kế thừa gia tộc. Hễ là con cháu họ Phương đều cần phải tôn trọng, cùng nhau gánh vác sản nghiệp gia đình. Phương Đức Thanh lập thư vào Lập Hạ năm Trường Khánh thứ tư.”
Đây là di thư truyền cho người kế vị của gia chủ!
Lâm Nhữ biến sắc: “Phụ thân, con là phận nữ.”
“Phận nữ thì sao? Con cũng mới nói mình không thua kém đấng nam nhi nào.” Phương Đức Thanh cười mỉm nhìn con gái.
“Nhưng... Nhà chúng ta đâu phải không có con trai. Nếu sức khỏe nhị huynh không tốt, phụ thân có thể truyền cho đại huynh, con sẽ theo phò trợ huynh ấy.” Lâm Nhữ nói. Phương Đức Thanh lắc đầu, khổ sở cười một tiếng. “Phụ thân đã nghĩ qua, con cũng thấy đấy, Du Phong tầm thường không có chí tiến thủ đã đành, nhưng sao đến lòng can đảm cũng không có, tới phòng giam thôi đã sợ hãi, rồi bỏ mặc cả phụ thân. Nó như vậy không thể cáng đáng sản nghiệp của họ Phương. Nếu truyền cho nó mà nó không nghe lời con, chẳng khác nào mang tai vạ cho họ Phương.”
“Phụ thân...” Lâm Nhữ còn muốn khuyên nhủ, Phương Đức Thanh đã phất tay, đôi mắt ưu sầu nhìn con gái: “Giá mà còn lựa chọn khác, phụ thân cũng không muốn đem gánh nặng họ Phương đè nặng đôi vai con. Con nói sao cũng là phận nữ, để con đánh chém trên thương trường giữa bầy hổ rình mồi kia, lòng phụ thân sao nỡ.” Vì đột ngột nói nhiều, nên ông thở gấp, ho khan không ngừng. Khi đã ổn lại, lệ rơm rớm khóe mắt. “Phụ thân không ngờ đến họa từ trên trời rơi xuống, trước đó không an bài ổn thỏa nên đã làm khó con rồi.”
“Phụ thân!” Nước mắt đầy mặt Lâm Nhữ, y vuốt ngực để Phương Đức Thanh dễ thở. Dưới tay y không có chỗ nào lành lặn, vô cùng căm phẫn, hận Lỗ Huyền thấu xương, cố nén để an ủi Phương Đức Thanh. “Phụ thân chớ nản lòng, con nhất định nghĩ cách đưa phụ thân ra. Đợi phụ thân ra rồi, chúng ta sẽ tiếp tục con đường mà phụ thân lựa chọn. Phụ thân không cần lo lắng.”
“Ra ngoài?” Phương Đức Thanh lắc đầu, thở phì phò nói. “Con chớ làm gì hết, dân không đấu lại quan. Chúng ta trước giờ cũng không trải qua chuyện thế này, không đấu lại Lỗ Huyền đâu, sơ hở sẽ làm họ Phương bị lật cả lên. Con cứ mặc kệ phụ thân, gánh vác cho tốt sản nghiệp họ Phương, còn những việc khác để về sau lại mưu tính.”
Làm sao mà mặc kệ được! Vô nhân tính đến mức nào mới có thể vứt bỏ phụ thân mình không màng đến! Lâm Nhữ cắn răng nhịn xuống, dù không đành lại không thể không thỏa hiệp: “Phụ thân, Lỗ Huyền thèm khát quạt hợp hoan mỹ nhân của chúng ta, thì chúng ta thỏa mãn hắn. Dù là báu vật, nhưng sao có thể quan trọng hơn người được, chỉ cần phụ thân bình an ra khỏi đại lao.” Nhượng bộ với thế lực ác độc, không phải vì bản thân mềm yếu, mà vì phải sống mới có thể đấu lại.
Bình luận facebook