Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-206
Chương 206: Lằn Ranh Sống Chết
Chương 206 : Lằn ranh sống chết
Đèn đóm yếu ớt được thắp lên, Tạ phu nhân hừ lạnh một tiếng, nặng nề kéo cửa phòng, gài khóa đồng lại: “Hối hận rồi thì gõ cửa, để tỷ thả muội ra ngoài…”
Xa xa truyền đến tiếng bước chân dồn dập cắt đứt câu nói kế tiếp của Tạ phu nhân.
“Ai đó?” Tạ phu nhân quát khẽ, bóng người đi đến cạnh bà, là Lan Tôn. Gương mặt nàng lạnh như băng nhưng cử chỉ hơi hoảng hốt. Tạ phu nhân cau mày hỏi: “Có chuyện gì?”
“Không thấy Mai nương đâu.” Lan Tôn nói nặng nề.
“Không thấy đâu?” Tạ phu nhân hỏi ngược lại, khó nén nỗi kinh ngạc, cửa ra khỏi phủ đều đã khóa rồi sao có thể không thấy được: “Đã đi tìm chưa?”
“Đã tìm rồi, có điều phủ đệ lớn quá, nếu cô ấy lẩn trốn, quả thật không dễ tìm.” Lan Tôn nói.
Tạ phu nhân cắn răng hỏi: “Hai hôm nay cô ấy có rời khỏi chỗ ở không? Phát hiện ra không thấy cô ấy từ lúc nào? Trước lúc không thấy thì cô ấy đã làm gì và nói những gì?”
“Có rời khỏi chỗ, dường như rất hiếm khi ở trong phòng. Cô ấy rất yêu hoa cỏ, lúc còn ở trong vườn trúc tía thường xuyên ra ngoài chăm sóc hoa cỏ, còn hái mang về cắm trong phòng. Tôi cũng không quá để ý. Hồi xế trưa, cô ấy bảo mệt nên muốn về phòng ngủ, dặn mọi người bữa tối cũng đừng gọi ra dùng, nên tôi cũng không đi gọi. Vừa rồi mấy con bé trao đổi xem hoa trong bình tên gì, vì không biết nên có một đứa đi hỏi cô ấy, mới biết cô ấy không ở trong phòng, chăn được bung ra gồ lên giống như có người đang ngủ, nhưng thực tế chẳng thấy ai cả.”
Đây rõ ràng là hành động cố ý chạy trốn, nếu như mấy con bé đó không cãi vã rồi tìm Mai nương thì thật sự không biết nàng không còn ở trong phòng.
Tạ phu nhân ngẫm nghĩ lại vẻ mặt và cách nói năng của Mai nương vào hôm bà vào vườn trúc tía. Ban đầu rõ ràng nàng không muốn ra khỏi vườn trúc tía, sau đó thấy Lan Tôn với những mỹ nhân kia muốn rời khỏi, nàng mới nói rằng nàng cũng đồng ý ra khỏi vườn. Ắt hẳn khi ấy Mai nương đã suy nghĩ ổn thỏa rồi, muốn tìm cơ hội báo tin cho Sùng Huy với Lâm Nhữ.
Yên La ở trong phòng nghe thấy, vô thức bắt lấy giá nến, đau đến mức rên khẽ một tiếng.
Tạ phu nhân sải bước ra ngoài, bỗng trở lại, cách cánh cửa hỏi: “Muội cảm thấy Mai nương vẫn còn trong phủ chứ?”
Yên La khẽ cắn môi, thoáng do dự rồi nhỏ giọng nói: “E là đã ra khỏi phủ rồi.”
“Cửa trong phủ đều đã khóa cả, sao cô ta có thể ra ngoài được?” Tạ phu nhân hỏi Yên La, không đợi đối phương trả lời, bà đã suy nghĩ rõ ràng trước.
Chắc hẳn Mai nương đã đi con đường tắt giống như Sùng Huy năm đó.
Trốn đi từ chỗ nào chứ?
Năm đó không thấy con trai đâu, đào ba thước trong phủ cũng không tìm ra, đến giờ bà vẫn không hiểu năm ấy Sùng Huy rời phủ bằng cách nào.
Từ xế trưa đến giờ đã hơn ba canh giờ, nếu Mai nương ra khỏi phủ, chuyện mỹ nhân trong vườn trúc tía bị bà dẫn đi e là Lâm Nhữ đã biết.
Hai hôm nay bà vẫn luôn cho rằng phải nắm lấy bí mật quạt báu gia truyền nhà họ Phương khiến Lâm Nhữ không có cơ hội xoay chuyển trời đất, hạ lệnh rút lui hết người giám thị nhà họ Phương, giờ không biết rốt cuộc Mai nương đã vào nhà họ Phương chưa.
May mà còn có thể hỏi Bạch Chỉ.
Một bên Tạ phu nhân sai người tìm kiếm trong phủ, một bên sai người đến chỗ Bạch Chỉ truyền lời.
Bà bà hầu hạ mẫu thân của Bạch Chỉ là người của Tạ phu nhân, sắp xếp qua đó thuận lợi truyền lời và chuyển lời.
Bạch Chỉ đã ra khỏi phủ, nghe tin lại quay về nhà họ Phương, cũng không vào bên trong mà chỉ đứng ở cổng hỏi Dẫn Tuyền, nói rằng bà bà hầu hạ mẫu thân của mình không ở trong nhà nên hỏi gã không biết có ghé qua đây không, tất nhiên chưa từng đến rồi, thuận tiện hỏi luôn hôm nay có ai khác đến không, nghe bảo không có liền rời đi.
Nghe nói Mai nương chưa đến nhà họ Phương, Tạ phu nhân thoáng thở phào. Không ở đâu trong phủ tìm được Mai nương, về cơ bản có thể chắc chắn chuyện nàng đã rời Tạ phủ rồi. Bà sai Tạ Vận Hưng phái người ở mọi nơi, mười mấy người qua lại những đường rẽ vào phố Quan Tiền thăm dò, những người khác vào các nơi trong thành nghe ngóng.
Tin tức lục tục truyền về phủ, đến giờ Tý, các đường phố trong thành không còn ai, vẫn không tìm được Mai nương.
“Đi đâu rồi?” Tạ phu nhân vô cùng sốt ruột. Nếu như Lâm Nhữ đã biết được mỹ nhân trên mặt quạt ở trong tay bà thì phải suy nghĩ cách đối phó, công sức dã tràng xe cát, hơn nữa ý đồ đã bại lộ, từ nay về sau, muốn dồn nhà họ Phương vào chỗ chết còn khó hơn lên trời.
Đêm khuya vắng người, trong Quách phủ, phòng của Quách Thành An vẫn sáng đèn, trên giá đèn vẽ hình rồng phượng hổ báo thắp mười mấy cây nến. Dây tua rua bằng châu ngọc vàng bạc trên giá rũ xuống lay động trong gió nhẹ, vang lên tiếng lách cách. Ánh nến chói mắt, long phượng hổ báo trên giá đèn trông rất sống động, cứ như đang muốn nhảy múa.
Phòng thị ngồi trên bệ, ánh mắt hơi trống rỗng. Quách Thành An đi lại không ngừng, trên giường là một thiếu nữ xinh đẹp đang nằm, bất ngờ thay đó chính là Mai nương.
Buổi chiều rời khỏi Phương phủ, Quách Thành An vừa xấu hổ vừa tức giận, cho rằng mình không còn chốn dung thân, càng thêm đố kị và thù hận Lâm Nhữ.
Xe ngựa sắp rời khỏi phố Quan Tiền, Quách Thành An quay đầu nhìn, Phương phủ nhà cao cửa rộng, rộn rã vô cùng, trước cổng phủ là đài ngắm quạt mang đầy dáng vẻ vui mừng, cực kì sôi nổi. Mỗi chiếc đèn lồng đó chính là từng nét mặt vui vẻ đắc ý hay nhạo báng vừa rồi của Lâm Nhữ thoáng qua trước mắt gã. Quách Thành An nghiến răng ken két, hận không thể quay đầu phá nát đài ngắm quạt, đạp tan tành cổng Phương phủ.
“Dừng xe!” Phòng thị đột ngột thét chói tai.
“Sao thế?” Quách Thành An kinh ngạc hỏi.
Phòng thị không đáp, con ngươi nhìn thẳng ra ngoài xe về phía một thiếu nữ ở ven đường.
Quách Thành An nhìn theo tầm mắt của bà, giọng còn chói tai hơn Phòng thị: “Mỹ nhân trên mặt quạt!”
Mai nương nghe tiếng kêu nên ngẩng đầu nhìn lại, ngắm Phòng thị rồi ngắm Quách Thành An, liếc mắt nhìn Phương phủ ở xa xa, vén váy lên chạy như điên.
“Bắt nàng ta lại.” Phòng thị khẽ kêu.
Không nghĩ ra được sao mỹ nhân trên mặt quạt nhà họ Phương vừa rồi nhìn thấy giờ lại trở thành người sống xuất hiện ngay trước mắt. Nỗi sợ trong mắt Mai nương khiến cho Phòng thị cảm thấy ngay rằng, phải bắt lại người này.
Hai mẫu tử ghì lại Mai nương đang chạy thật nhanh.
Mai nương liều mạng giãy giụa.
Chỉ còn cách cổng Phương phủ hai mươi bước, Quách Thành An lôi Mai nương lên xe ngựa, siết lấy búi tóc của nàng đập mạnh vào càng xe. Cơ thể Mai nương mềm nhũn, cổ rũ xuống, hôn mê bất tỉnh.
“Mỹ nhân trên mặt quạt hợp hoan của nhà họ Phương sao lại thành người sống chứ?” Quách Thành An như tự nói, lẩm bẩm không ngừng.
Lời như vậy, từ sau khi bắt được Mai nương trở về phủ, gã đã nói gần trăm lần.
Phòng thị véo trán, bà cũng không nghĩ thông được.
Bên ngoài có lời đồn, mỹ nhân trên mặt quạt nhà họ Phương có thể trở thành người sống, hồi trước bà không tin, hôm nay tận mắt chứng kiến biến hóa của quạt hợp hoan mỹ nhân nhà họ Phương nên tin tưởng mấy phần, chỉ là không nghĩ ra được, mỹ nhân trên mặt quạt có thể trở thành người sống, vốn được xem như tiên tử không nếm trải qua khói lửa nhân gian, có tiên căn tuệ cốt, sao lại bị bà với con trai bắt dễ như vậy.
Gọi đại phu đến bắt mạch, đại phu bảo ưu tư quá độ cộng thêm giật mình sợ hãi, trên đầu còn bị đập nghiêm trọng nên trong thời gian ngắn không tỉnh lại được, kê đơn thuốc tịnh dưỡng sẽ không có chuyện gì đáng ngại.
Đại phu đã nói như vậy, cũng chẳng khác nào chứng thực, cô nương này chỉ là người bình thường, chẳng phải do thần quạt gì đó quở trách.
“Mẫu thân có muốn con sai người trả cô ta cho Phương Lâm Nhữ không?” Quách Thành An đi mấy vòng rồi hỏi, trộm quạt báu nhà họ Phương khiến cả người tê ngứa, giờ vẫn còn sợ hãi.
Phòng thị đứng dậy đến trước giường nhìn Mai nương chằm chằm. Đôi mắt Mai nương nhắm nghiền nhưng vẻ đẹp nghiêng thành vẫn không hề bị tổn hại. Phòng thị quan sát hồi lâu, đột nhiên nói: “Đúng là một mỹ nhân, nhân gian hiếm thấy cõi trần khó gặp, hẳn không thua kém vị hôn thê của Phương Lâm Nhữ bao nhiêu.”
Quách Thành An liếc nhìn Mai nương rồi dời mắt ngay, thờ ơ nói: “Cũng tạm, xuân lan thu cúc mỗi người mỗi vẻ, thế thôi.”
Chương 206 : Lằn ranh sống chết
Đèn đóm yếu ớt được thắp lên, Tạ phu nhân hừ lạnh một tiếng, nặng nề kéo cửa phòng, gài khóa đồng lại: “Hối hận rồi thì gõ cửa, để tỷ thả muội ra ngoài…”
Xa xa truyền đến tiếng bước chân dồn dập cắt đứt câu nói kế tiếp của Tạ phu nhân.
“Ai đó?” Tạ phu nhân quát khẽ, bóng người đi đến cạnh bà, là Lan Tôn. Gương mặt nàng lạnh như băng nhưng cử chỉ hơi hoảng hốt. Tạ phu nhân cau mày hỏi: “Có chuyện gì?”
“Không thấy Mai nương đâu.” Lan Tôn nói nặng nề.
“Không thấy đâu?” Tạ phu nhân hỏi ngược lại, khó nén nỗi kinh ngạc, cửa ra khỏi phủ đều đã khóa rồi sao có thể không thấy được: “Đã đi tìm chưa?”
“Đã tìm rồi, có điều phủ đệ lớn quá, nếu cô ấy lẩn trốn, quả thật không dễ tìm.” Lan Tôn nói.
Tạ phu nhân cắn răng hỏi: “Hai hôm nay cô ấy có rời khỏi chỗ ở không? Phát hiện ra không thấy cô ấy từ lúc nào? Trước lúc không thấy thì cô ấy đã làm gì và nói những gì?”
“Có rời khỏi chỗ, dường như rất hiếm khi ở trong phòng. Cô ấy rất yêu hoa cỏ, lúc còn ở trong vườn trúc tía thường xuyên ra ngoài chăm sóc hoa cỏ, còn hái mang về cắm trong phòng. Tôi cũng không quá để ý. Hồi xế trưa, cô ấy bảo mệt nên muốn về phòng ngủ, dặn mọi người bữa tối cũng đừng gọi ra dùng, nên tôi cũng không đi gọi. Vừa rồi mấy con bé trao đổi xem hoa trong bình tên gì, vì không biết nên có một đứa đi hỏi cô ấy, mới biết cô ấy không ở trong phòng, chăn được bung ra gồ lên giống như có người đang ngủ, nhưng thực tế chẳng thấy ai cả.”
Đây rõ ràng là hành động cố ý chạy trốn, nếu như mấy con bé đó không cãi vã rồi tìm Mai nương thì thật sự không biết nàng không còn ở trong phòng.
Tạ phu nhân ngẫm nghĩ lại vẻ mặt và cách nói năng của Mai nương vào hôm bà vào vườn trúc tía. Ban đầu rõ ràng nàng không muốn ra khỏi vườn trúc tía, sau đó thấy Lan Tôn với những mỹ nhân kia muốn rời khỏi, nàng mới nói rằng nàng cũng đồng ý ra khỏi vườn. Ắt hẳn khi ấy Mai nương đã suy nghĩ ổn thỏa rồi, muốn tìm cơ hội báo tin cho Sùng Huy với Lâm Nhữ.
Yên La ở trong phòng nghe thấy, vô thức bắt lấy giá nến, đau đến mức rên khẽ một tiếng.
Tạ phu nhân sải bước ra ngoài, bỗng trở lại, cách cánh cửa hỏi: “Muội cảm thấy Mai nương vẫn còn trong phủ chứ?”
Yên La khẽ cắn môi, thoáng do dự rồi nhỏ giọng nói: “E là đã ra khỏi phủ rồi.”
“Cửa trong phủ đều đã khóa cả, sao cô ta có thể ra ngoài được?” Tạ phu nhân hỏi Yên La, không đợi đối phương trả lời, bà đã suy nghĩ rõ ràng trước.
Chắc hẳn Mai nương đã đi con đường tắt giống như Sùng Huy năm đó.
Trốn đi từ chỗ nào chứ?
Năm đó không thấy con trai đâu, đào ba thước trong phủ cũng không tìm ra, đến giờ bà vẫn không hiểu năm ấy Sùng Huy rời phủ bằng cách nào.
Từ xế trưa đến giờ đã hơn ba canh giờ, nếu Mai nương ra khỏi phủ, chuyện mỹ nhân trong vườn trúc tía bị bà dẫn đi e là Lâm Nhữ đã biết.
Hai hôm nay bà vẫn luôn cho rằng phải nắm lấy bí mật quạt báu gia truyền nhà họ Phương khiến Lâm Nhữ không có cơ hội xoay chuyển trời đất, hạ lệnh rút lui hết người giám thị nhà họ Phương, giờ không biết rốt cuộc Mai nương đã vào nhà họ Phương chưa.
May mà còn có thể hỏi Bạch Chỉ.
Một bên Tạ phu nhân sai người tìm kiếm trong phủ, một bên sai người đến chỗ Bạch Chỉ truyền lời.
Bà bà hầu hạ mẫu thân của Bạch Chỉ là người của Tạ phu nhân, sắp xếp qua đó thuận lợi truyền lời và chuyển lời.
Bạch Chỉ đã ra khỏi phủ, nghe tin lại quay về nhà họ Phương, cũng không vào bên trong mà chỉ đứng ở cổng hỏi Dẫn Tuyền, nói rằng bà bà hầu hạ mẫu thân của mình không ở trong nhà nên hỏi gã không biết có ghé qua đây không, tất nhiên chưa từng đến rồi, thuận tiện hỏi luôn hôm nay có ai khác đến không, nghe bảo không có liền rời đi.
Nghe nói Mai nương chưa đến nhà họ Phương, Tạ phu nhân thoáng thở phào. Không ở đâu trong phủ tìm được Mai nương, về cơ bản có thể chắc chắn chuyện nàng đã rời Tạ phủ rồi. Bà sai Tạ Vận Hưng phái người ở mọi nơi, mười mấy người qua lại những đường rẽ vào phố Quan Tiền thăm dò, những người khác vào các nơi trong thành nghe ngóng.
Tin tức lục tục truyền về phủ, đến giờ Tý, các đường phố trong thành không còn ai, vẫn không tìm được Mai nương.
“Đi đâu rồi?” Tạ phu nhân vô cùng sốt ruột. Nếu như Lâm Nhữ đã biết được mỹ nhân trên mặt quạt ở trong tay bà thì phải suy nghĩ cách đối phó, công sức dã tràng xe cát, hơn nữa ý đồ đã bại lộ, từ nay về sau, muốn dồn nhà họ Phương vào chỗ chết còn khó hơn lên trời.
Đêm khuya vắng người, trong Quách phủ, phòng của Quách Thành An vẫn sáng đèn, trên giá đèn vẽ hình rồng phượng hổ báo thắp mười mấy cây nến. Dây tua rua bằng châu ngọc vàng bạc trên giá rũ xuống lay động trong gió nhẹ, vang lên tiếng lách cách. Ánh nến chói mắt, long phượng hổ báo trên giá đèn trông rất sống động, cứ như đang muốn nhảy múa.
Phòng thị ngồi trên bệ, ánh mắt hơi trống rỗng. Quách Thành An đi lại không ngừng, trên giường là một thiếu nữ xinh đẹp đang nằm, bất ngờ thay đó chính là Mai nương.
Buổi chiều rời khỏi Phương phủ, Quách Thành An vừa xấu hổ vừa tức giận, cho rằng mình không còn chốn dung thân, càng thêm đố kị và thù hận Lâm Nhữ.
Xe ngựa sắp rời khỏi phố Quan Tiền, Quách Thành An quay đầu nhìn, Phương phủ nhà cao cửa rộng, rộn rã vô cùng, trước cổng phủ là đài ngắm quạt mang đầy dáng vẻ vui mừng, cực kì sôi nổi. Mỗi chiếc đèn lồng đó chính là từng nét mặt vui vẻ đắc ý hay nhạo báng vừa rồi của Lâm Nhữ thoáng qua trước mắt gã. Quách Thành An nghiến răng ken két, hận không thể quay đầu phá nát đài ngắm quạt, đạp tan tành cổng Phương phủ.
“Dừng xe!” Phòng thị đột ngột thét chói tai.
“Sao thế?” Quách Thành An kinh ngạc hỏi.
Phòng thị không đáp, con ngươi nhìn thẳng ra ngoài xe về phía một thiếu nữ ở ven đường.
Quách Thành An nhìn theo tầm mắt của bà, giọng còn chói tai hơn Phòng thị: “Mỹ nhân trên mặt quạt!”
Mai nương nghe tiếng kêu nên ngẩng đầu nhìn lại, ngắm Phòng thị rồi ngắm Quách Thành An, liếc mắt nhìn Phương phủ ở xa xa, vén váy lên chạy như điên.
“Bắt nàng ta lại.” Phòng thị khẽ kêu.
Không nghĩ ra được sao mỹ nhân trên mặt quạt nhà họ Phương vừa rồi nhìn thấy giờ lại trở thành người sống xuất hiện ngay trước mắt. Nỗi sợ trong mắt Mai nương khiến cho Phòng thị cảm thấy ngay rằng, phải bắt lại người này.
Hai mẫu tử ghì lại Mai nương đang chạy thật nhanh.
Mai nương liều mạng giãy giụa.
Chỉ còn cách cổng Phương phủ hai mươi bước, Quách Thành An lôi Mai nương lên xe ngựa, siết lấy búi tóc của nàng đập mạnh vào càng xe. Cơ thể Mai nương mềm nhũn, cổ rũ xuống, hôn mê bất tỉnh.
“Mỹ nhân trên mặt quạt hợp hoan của nhà họ Phương sao lại thành người sống chứ?” Quách Thành An như tự nói, lẩm bẩm không ngừng.
Lời như vậy, từ sau khi bắt được Mai nương trở về phủ, gã đã nói gần trăm lần.
Phòng thị véo trán, bà cũng không nghĩ thông được.
Bên ngoài có lời đồn, mỹ nhân trên mặt quạt nhà họ Phương có thể trở thành người sống, hồi trước bà không tin, hôm nay tận mắt chứng kiến biến hóa của quạt hợp hoan mỹ nhân nhà họ Phương nên tin tưởng mấy phần, chỉ là không nghĩ ra được, mỹ nhân trên mặt quạt có thể trở thành người sống, vốn được xem như tiên tử không nếm trải qua khói lửa nhân gian, có tiên căn tuệ cốt, sao lại bị bà với con trai bắt dễ như vậy.
Gọi đại phu đến bắt mạch, đại phu bảo ưu tư quá độ cộng thêm giật mình sợ hãi, trên đầu còn bị đập nghiêm trọng nên trong thời gian ngắn không tỉnh lại được, kê đơn thuốc tịnh dưỡng sẽ không có chuyện gì đáng ngại.
Đại phu đã nói như vậy, cũng chẳng khác nào chứng thực, cô nương này chỉ là người bình thường, chẳng phải do thần quạt gì đó quở trách.
“Mẫu thân có muốn con sai người trả cô ta cho Phương Lâm Nhữ không?” Quách Thành An đi mấy vòng rồi hỏi, trộm quạt báu nhà họ Phương khiến cả người tê ngứa, giờ vẫn còn sợ hãi.
Phòng thị đứng dậy đến trước giường nhìn Mai nương chằm chằm. Đôi mắt Mai nương nhắm nghiền nhưng vẻ đẹp nghiêng thành vẫn không hề bị tổn hại. Phòng thị quan sát hồi lâu, đột nhiên nói: “Đúng là một mỹ nhân, nhân gian hiếm thấy cõi trần khó gặp, hẳn không thua kém vị hôn thê của Phương Lâm Nhữ bao nhiêu.”
Quách Thành An liếc nhìn Mai nương rồi dời mắt ngay, thờ ơ nói: “Cũng tạm, xuân lan thu cúc mỗi người mỗi vẻ, thế thôi.”