Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-259
Chương 259: Khoan Hồng Đại Lượng
Chương 259 : Khoan hồng đại lượng
Bạch Chỉ rất bình tĩnh, nàng kể từ chuyện nàng bị cưỡng bức, nhận định Phương Đức Thanh là kẻ ác đồ, đến việc Tạ phu nhân sai người liên hệ với nàng, nàng ác ý câu kết với Tạ phu nhân, làm những chuyện gì cho bà ta, kể hết mọi thứ không che giấu chút nào.
Ra là thế!
Lâm Nhữ siết chặt mép bàn, đốt ngón tay trắng bệch, kiềm chế một cách khó khăn.
Lâm Nhữ từng cảm giác trong phủ có nội gián, có ai đó thầm câu kết với Tạ phu nhân. Nàng đã diễn trò cả nửa tháng với Hà Lịch, nhưng phía bên Tạ phu nhân không có chút động tĩnh nào, hóa ra khi ấy Bạch Chỉ đã hối hận nên không truyền tin cho Tạ phu nhân nữa.
Sau đó mấy lần Sùng Huy truyền tin đến, thuốc giải của Hà Lịch, tội trạng của Quách Thành An, khế ước thuê phường quạt nhà họ Tạ… đều thông qua Bạch Chỉ, như giục ngựa trên vách đá, như khiêu vũ trên dây tơ, bị người lợi dụng, tìm đường sống khi chết đuối, nguy hiểm cực kì.
Nếu lúc ấy Bạch Chỉ có lòng ác, nhà họ Phương đã rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Di mẫu thật hồ đồ, đến nay vẫn không thẳng thắn với nàng để giải oan cho Sùng Huy.
Tên ngốc Sùng Huy ấy, tuy nàng đau lòng muốn chết, nhưng bên cạnh vẫn còn Hà Lịch và người nhà, nhưng mà hắn bị oan uổng không biết kể với ai. Lúc trước ngày nào hắn cũng ở cạnh nàng, chỉ cần tách ra một lúc đã thấy khó chịu. Đêm hôm trước, đôi lòng của cả hai hòa hợp, ngay sau đó đã vội tách ra, những ngày ấy không biết hắn sống như thế nào.
Sùng Huy chỉ một lòng suy nghĩ giúp đỡ cho nhà họ Phương và nàng, đối nghịch lại mẫu thân ruột của hắn, nhưng hắn không có lòng tin cùng sự thấu hiểu của nàng. Hôm ấy, sau khi hắn bỏ hết công sức giúp nhà họ Phương tranh được vị trí hoàng thương, nàng còn lạnh lùng, sau khi xuống xe ngựa mỗi người mỗi ngả, chẳng biết cõi lòng hắn đau đớn nhường nào.
Căm phẫn, tức giận, kinh sợ, áy náy, hổ thẹn… các loại cảm xúc lần lượt thay phiên nhau.
Lồng ngực kích động, nàng muốn mắng lớn, muốn cười to, muốn khóc vang.
“Nô tỳ với A Kính sai rồi, sống hay chết đều mặc cho nhị lang xử lí.” Bạch Chỉ tiếp tục dập đầu, tư thái hiên ngang, tuy là quỳ nhưng dáng dấp không hề hèn mọn.
Xử trí Bạch Chỉ với Phương Kính thế nào?
Lâm Nhữ nhìn họ chằm chằm, nghĩ đến rất nhiều việc.
Vào lễ lớn kế vị chức gia chủ, bí mật quạt hợp hoan mỹ nhân nhà họ Phương bị vạch trần, người người chỉ trỏ, rơi xuống vũng bùn không gượng dậy nổi, đầu sỏ là Tạ phu nhân, nhưng công lao của Bạch Chỉ ở trong đó cũng rất lớn. Nếu không có Bạch Chỉ tiết lộ tin tức, Tạ phu nhân không thể biết đến bí mật quạt báu gia truyền nhà họ Phương, không thể giá họa cho Sùng Huy, nàng cũng không đến nỗi chịu giày vò khoan tim gặm xương bảy tám tháng trời.
Biến cố lớn xảy ra vào lễ lớn kế vị ép cổng Phương phủ phải mở toang, Hà Dư được thể vào trong, vì thế Tố Tâm và Tố Vấn bỏ mạng, Cẩm Phong quá đau lòng mà qua đời.
Đối với nhà họ Phương mà nói, tội Bạch Chỉ tàn ác cực kì.
Nhưng mà bàn kĩ lại, Bạch Chỉ cũng chỉ là một người đáng thương, bị Tạ phu nhân lựa chọn lợi dụng mà thôi.
Trước khi chân tướng sáng tỏ thì lòng của Bạch Chỉ đã hướng về nhà họ Phương, coi trọng mọi người trong nhà họ Phương, buông bỏ cái tôi của mình, mấy lần đưa tin thay Sùng Huy, còn cảnh tỉnh nàng đừng vì cá nhân mà không màng đến được mất.
Chuỗi biến cố liên tiếp xảy ra với nhà họ Phương thì Bạch Chỉ cũng không phải đầu sỏ.
Người nhà họ Phương ngụy tạo quạt báu gia truyền, giở trò bịp bợm dối gạt người đời, bị vạch trần có thể nói đó là tự làm tự chịu, không thể oán trách người vạch trần.
Với cái chết của Tố Tâm và Tố Vấn thì Hà Dư là hung thủ, bà bà canh cửa nhà trong núi Trừng Y cho Hà Dư vào trong có lỗi. Mà chính nàng liệu chuyện không chu toàn, không sắp xếp thỏa đáng đủ người trông nom Tố Tâm, Tố Vấn và Cẩm Phong, nên nàng cũng có lỗi.
Sức khỏe của Cẩm Phong luôn yếu ớt, vì thế mới qua đời khi chịu đả kích, không liên quan trực tiếp đến Bạch Chỉ.
Đồng hồ cát chảy tích tắc. Qua một khắc, hai khắc, Bạch Chỉ với Phương Kính quỳ thẳng lưng, không sợ hãi mà đợi lợi đao treo cao trên đầu vung xuống.
Sau một lúc giằng co trong lòng, Lâm Nhữ khẽ thở ra, nhỏ giọng nói: “Chuyện đã qua hãy để nó qua, dừng lại vào lúc này là được, cũng dừng lại giữa ta và các ngươi. Quay về chuẩn bị kĩ lưỡng, ta chọn ngày lành tháng tốt, để hai người với Phương Thành và Sơ Đồng cùng kết hôn.”
Cả người Bạch Chỉ chấn động, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Lâm Nhữ.
Lâm Nhữ mỉm cười nói: “Ta là gia chủ một nhà, đích thân định hôn sự cho các ngươi, thấy thế nào? Bất ngờ lắm sao?”
“Nhị lang!” Bạch Chỉ lạc giọng kêu, nước mắt rơi như mưa.
“Đứng lên đi.” Lâm Nhữ đứng dậy, mỗi tay nàng đỡ một người, vỗ mạnh vào bả vai Phương Kính: “Ta giao Bạch Chỉ cho ngươi, nếu dám đối xử tệ với cô ấy, ta sẽ không tha cho ngươi.”
“Đa tạ nhị lang!” Nước mắt rảo quanh mắt Phương Kính, bả vai gầy không ngừng run rẩy.
“Lau ngay đi, nam tử hán đại trượng phu chỉ chảy máu chứ không chảy nước mắt.” Lâm Nhữ trêu ghẹo.
Phương Kính khóc um lên, nước mắt cùng nước mũi tèm nhem: “Nhị lang, thật ra chúng tôi ôm tâm tình chịu chết mà đến. Trước khi đến đã suy nghĩ, nếu nhị lang chịu cho chúng tôi toàn thây đã là ơn cao bằng trời rồi, thật không dám nghĩ…”
“Thánh nhân đã nói, làm người ai mà không mắc sai lầm, phạm lỗi rồi có thể sửa, còn gì tốt đẹp bằng. (1) Việc này không vấn đề gì nữa.” Lâm Nhữ cười nói đẩy Bạch Chỉ, muốn Bạch Chỉ lau nước mắt thay Phương Kính.
(1) Trích trong “Luận ngữ”.
Bạch Chỉ còn khóc dữ hơn Phương Kính, nước mắt hết lau lại chảy không ngừng, dầm dề khăn tay.
Lâm Nhữ thở dài, nhẹ giọng nói: “Thật ra ta cũng có chỗ sai. Ta là gia chủ nhà họ Phương, nhưng lại không biết được nỗi đau trong lòng hai người, không thể kịp thời khuyên nhủ. Nếu ta có thể phát hiện sớm, có thể đã tránh khỏi bi kịch, các ngươi cũng không đến nỗi phải rối rắm như vậy.”
“Nhị lang chớ tự trách mình. Nếu ngài nói vậy, nô tỳ thật sự không còn chốn dung thân.” Bạch Chỉ nức nở.
Lâm Nhữ dỗ một lúc hai người mới ngừng khóc rồi khom người cáo lui. Lâm Nhữ đích thân tiễn họ ra ngoài.
Ra khỏi cửa sảnh, Bạch Chỉ đứng lại, do dự nói: “Nhị lang, nếu không công khai chân tướng, há chẳng phải thiếu gia Sùng Huy bị oan sao?”
“Không sao, ta chỉ nói mình bị Tạ phu nhân trộm khóa, chìa khóa từ chỗ ta bị lộ ra ngoài là được.” Lâm Nhữ cười nói.
Công khai chân tướng tất nhiên chuyện Sùng Huy bị oan uổng được gột sạch, nhưng sẽ tổn thương Hà Lịch. Tâm tư Hà Lịch vốn kín đáo, dù chuyện to hay nhỏ đều phải sắp xếp thỏa đáng. Nếu để Hà Lịch biết được khuôn chìa khóa bị trộm từ chỗ hắn, không biết sẽ tự trách cỡ nào.
Lâm Nhữ luôn là người như vậy, nhận hết mọi việc lên người mình, dù gồng gánh nặng lưng cũng không muốn làm tổn thương người xung quanh mình chút nào.
Bạch Chỉ rủ mi mắt xuống, cảm động không nói gì.
Lâm Nhữ tiễn họ đến cửa viện, nhìn Bạch Chỉ và Phương Kính đã đi xa mới thu lại ánh mắt. Uyển Sơ và Cảnh Sơ trông coi ngoài viện. Bà bà với kiệu vẫn còn đó, Lâm Nhữ nhấc gấu quần ngồi lên kiệu. Uyển Sơ thò đầu vào trong hỏi: “Chẳng phải Hà đại lang có việc cần bàn với ngài sao? Bàn bạc xong rồi à?”
Lâm Nhữ cứng đờ, cơ thể chưa kịp ngồi xuống thành ra nửa khom người.
“Sao thế?” Uyển Sơ lấy làm lạ hỏi.
Lâm Nhữ cười khổ, đứng dậy trở về.
Nàng không muốn Hà Lịch biết, thế mà vẫn để hắn nghe thấy.
Ở một góc hành lang dài, Hà Lịch đỡ một cây cột sơn son đứng ngẩn người.
“Biểu ca…” Lâm Nhữ khẽ kêu, mọi lời nói nghẹn ở cổ họng, không biết nên lựa lời thế nào.
“Là do huynh sơ sót lơ là mới dẫn đến họa lớn lật đổ nhà họ Phương, hại Sùng Huy bị hiểu lầm.” Hà Lịch nói rất khẽ, đứng không được vững, lảo đảo chực ngã.
“Nếu biểu ca nghĩ như vậy, lỗi của muội càng lớn. Hôm đó là do muội đón di mẫu trở về. Nếu muội không đón di mẫu thì sao di mẫu có thể tính kế huynh được.” Lâm Nhữ cười nói.
“Nhữ lang!” Hà Lịch nhìn nàng ngơ ngác, giơ tay lên, đầu ngón tay yếu ớt chạm lên tóc nàng.
“Biểu ca, đều đã qua rồi, chúng ta đừng nghĩ đến nữa có được không?” Lâm Nhữ rưng rưng nói. Tuy không nói rõ, nhưng cả họ Phương ai chẳng cho rằng Hà Lịch sẽ là con rể của nhà này. Hà Lịch làm trâu làm ngựa cho nhà họ Phương, bỏ biết bao công sức, nhưng nàng lại yêu Sùng Huy, phụ tấm chân tình của hắn. Nếu hắn còn tự trách, nàng thực sự phải rơi vào mười tám tầng địa ngục.
Chương 259 : Khoan hồng đại lượng
Bạch Chỉ rất bình tĩnh, nàng kể từ chuyện nàng bị cưỡng bức, nhận định Phương Đức Thanh là kẻ ác đồ, đến việc Tạ phu nhân sai người liên hệ với nàng, nàng ác ý câu kết với Tạ phu nhân, làm những chuyện gì cho bà ta, kể hết mọi thứ không che giấu chút nào.
Ra là thế!
Lâm Nhữ siết chặt mép bàn, đốt ngón tay trắng bệch, kiềm chế một cách khó khăn.
Lâm Nhữ từng cảm giác trong phủ có nội gián, có ai đó thầm câu kết với Tạ phu nhân. Nàng đã diễn trò cả nửa tháng với Hà Lịch, nhưng phía bên Tạ phu nhân không có chút động tĩnh nào, hóa ra khi ấy Bạch Chỉ đã hối hận nên không truyền tin cho Tạ phu nhân nữa.
Sau đó mấy lần Sùng Huy truyền tin đến, thuốc giải của Hà Lịch, tội trạng của Quách Thành An, khế ước thuê phường quạt nhà họ Tạ… đều thông qua Bạch Chỉ, như giục ngựa trên vách đá, như khiêu vũ trên dây tơ, bị người lợi dụng, tìm đường sống khi chết đuối, nguy hiểm cực kì.
Nếu lúc ấy Bạch Chỉ có lòng ác, nhà họ Phương đã rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Di mẫu thật hồ đồ, đến nay vẫn không thẳng thắn với nàng để giải oan cho Sùng Huy.
Tên ngốc Sùng Huy ấy, tuy nàng đau lòng muốn chết, nhưng bên cạnh vẫn còn Hà Lịch và người nhà, nhưng mà hắn bị oan uổng không biết kể với ai. Lúc trước ngày nào hắn cũng ở cạnh nàng, chỉ cần tách ra một lúc đã thấy khó chịu. Đêm hôm trước, đôi lòng của cả hai hòa hợp, ngay sau đó đã vội tách ra, những ngày ấy không biết hắn sống như thế nào.
Sùng Huy chỉ một lòng suy nghĩ giúp đỡ cho nhà họ Phương và nàng, đối nghịch lại mẫu thân ruột của hắn, nhưng hắn không có lòng tin cùng sự thấu hiểu của nàng. Hôm ấy, sau khi hắn bỏ hết công sức giúp nhà họ Phương tranh được vị trí hoàng thương, nàng còn lạnh lùng, sau khi xuống xe ngựa mỗi người mỗi ngả, chẳng biết cõi lòng hắn đau đớn nhường nào.
Căm phẫn, tức giận, kinh sợ, áy náy, hổ thẹn… các loại cảm xúc lần lượt thay phiên nhau.
Lồng ngực kích động, nàng muốn mắng lớn, muốn cười to, muốn khóc vang.
“Nô tỳ với A Kính sai rồi, sống hay chết đều mặc cho nhị lang xử lí.” Bạch Chỉ tiếp tục dập đầu, tư thái hiên ngang, tuy là quỳ nhưng dáng dấp không hề hèn mọn.
Xử trí Bạch Chỉ với Phương Kính thế nào?
Lâm Nhữ nhìn họ chằm chằm, nghĩ đến rất nhiều việc.
Vào lễ lớn kế vị chức gia chủ, bí mật quạt hợp hoan mỹ nhân nhà họ Phương bị vạch trần, người người chỉ trỏ, rơi xuống vũng bùn không gượng dậy nổi, đầu sỏ là Tạ phu nhân, nhưng công lao của Bạch Chỉ ở trong đó cũng rất lớn. Nếu không có Bạch Chỉ tiết lộ tin tức, Tạ phu nhân không thể biết đến bí mật quạt báu gia truyền nhà họ Phương, không thể giá họa cho Sùng Huy, nàng cũng không đến nỗi chịu giày vò khoan tim gặm xương bảy tám tháng trời.
Biến cố lớn xảy ra vào lễ lớn kế vị ép cổng Phương phủ phải mở toang, Hà Dư được thể vào trong, vì thế Tố Tâm và Tố Vấn bỏ mạng, Cẩm Phong quá đau lòng mà qua đời.
Đối với nhà họ Phương mà nói, tội Bạch Chỉ tàn ác cực kì.
Nhưng mà bàn kĩ lại, Bạch Chỉ cũng chỉ là một người đáng thương, bị Tạ phu nhân lựa chọn lợi dụng mà thôi.
Trước khi chân tướng sáng tỏ thì lòng của Bạch Chỉ đã hướng về nhà họ Phương, coi trọng mọi người trong nhà họ Phương, buông bỏ cái tôi của mình, mấy lần đưa tin thay Sùng Huy, còn cảnh tỉnh nàng đừng vì cá nhân mà không màng đến được mất.
Chuỗi biến cố liên tiếp xảy ra với nhà họ Phương thì Bạch Chỉ cũng không phải đầu sỏ.
Người nhà họ Phương ngụy tạo quạt báu gia truyền, giở trò bịp bợm dối gạt người đời, bị vạch trần có thể nói đó là tự làm tự chịu, không thể oán trách người vạch trần.
Với cái chết của Tố Tâm và Tố Vấn thì Hà Dư là hung thủ, bà bà canh cửa nhà trong núi Trừng Y cho Hà Dư vào trong có lỗi. Mà chính nàng liệu chuyện không chu toàn, không sắp xếp thỏa đáng đủ người trông nom Tố Tâm, Tố Vấn và Cẩm Phong, nên nàng cũng có lỗi.
Sức khỏe của Cẩm Phong luôn yếu ớt, vì thế mới qua đời khi chịu đả kích, không liên quan trực tiếp đến Bạch Chỉ.
Đồng hồ cát chảy tích tắc. Qua một khắc, hai khắc, Bạch Chỉ với Phương Kính quỳ thẳng lưng, không sợ hãi mà đợi lợi đao treo cao trên đầu vung xuống.
Sau một lúc giằng co trong lòng, Lâm Nhữ khẽ thở ra, nhỏ giọng nói: “Chuyện đã qua hãy để nó qua, dừng lại vào lúc này là được, cũng dừng lại giữa ta và các ngươi. Quay về chuẩn bị kĩ lưỡng, ta chọn ngày lành tháng tốt, để hai người với Phương Thành và Sơ Đồng cùng kết hôn.”
Cả người Bạch Chỉ chấn động, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn Lâm Nhữ.
Lâm Nhữ mỉm cười nói: “Ta là gia chủ một nhà, đích thân định hôn sự cho các ngươi, thấy thế nào? Bất ngờ lắm sao?”
“Nhị lang!” Bạch Chỉ lạc giọng kêu, nước mắt rơi như mưa.
“Đứng lên đi.” Lâm Nhữ đứng dậy, mỗi tay nàng đỡ một người, vỗ mạnh vào bả vai Phương Kính: “Ta giao Bạch Chỉ cho ngươi, nếu dám đối xử tệ với cô ấy, ta sẽ không tha cho ngươi.”
“Đa tạ nhị lang!” Nước mắt rảo quanh mắt Phương Kính, bả vai gầy không ngừng run rẩy.
“Lau ngay đi, nam tử hán đại trượng phu chỉ chảy máu chứ không chảy nước mắt.” Lâm Nhữ trêu ghẹo.
Phương Kính khóc um lên, nước mắt cùng nước mũi tèm nhem: “Nhị lang, thật ra chúng tôi ôm tâm tình chịu chết mà đến. Trước khi đến đã suy nghĩ, nếu nhị lang chịu cho chúng tôi toàn thây đã là ơn cao bằng trời rồi, thật không dám nghĩ…”
“Thánh nhân đã nói, làm người ai mà không mắc sai lầm, phạm lỗi rồi có thể sửa, còn gì tốt đẹp bằng. (1) Việc này không vấn đề gì nữa.” Lâm Nhữ cười nói đẩy Bạch Chỉ, muốn Bạch Chỉ lau nước mắt thay Phương Kính.
(1) Trích trong “Luận ngữ”.
Bạch Chỉ còn khóc dữ hơn Phương Kính, nước mắt hết lau lại chảy không ngừng, dầm dề khăn tay.
Lâm Nhữ thở dài, nhẹ giọng nói: “Thật ra ta cũng có chỗ sai. Ta là gia chủ nhà họ Phương, nhưng lại không biết được nỗi đau trong lòng hai người, không thể kịp thời khuyên nhủ. Nếu ta có thể phát hiện sớm, có thể đã tránh khỏi bi kịch, các ngươi cũng không đến nỗi phải rối rắm như vậy.”
“Nhị lang chớ tự trách mình. Nếu ngài nói vậy, nô tỳ thật sự không còn chốn dung thân.” Bạch Chỉ nức nở.
Lâm Nhữ dỗ một lúc hai người mới ngừng khóc rồi khom người cáo lui. Lâm Nhữ đích thân tiễn họ ra ngoài.
Ra khỏi cửa sảnh, Bạch Chỉ đứng lại, do dự nói: “Nhị lang, nếu không công khai chân tướng, há chẳng phải thiếu gia Sùng Huy bị oan sao?”
“Không sao, ta chỉ nói mình bị Tạ phu nhân trộm khóa, chìa khóa từ chỗ ta bị lộ ra ngoài là được.” Lâm Nhữ cười nói.
Công khai chân tướng tất nhiên chuyện Sùng Huy bị oan uổng được gột sạch, nhưng sẽ tổn thương Hà Lịch. Tâm tư Hà Lịch vốn kín đáo, dù chuyện to hay nhỏ đều phải sắp xếp thỏa đáng. Nếu để Hà Lịch biết được khuôn chìa khóa bị trộm từ chỗ hắn, không biết sẽ tự trách cỡ nào.
Lâm Nhữ luôn là người như vậy, nhận hết mọi việc lên người mình, dù gồng gánh nặng lưng cũng không muốn làm tổn thương người xung quanh mình chút nào.
Bạch Chỉ rủ mi mắt xuống, cảm động không nói gì.
Lâm Nhữ tiễn họ đến cửa viện, nhìn Bạch Chỉ và Phương Kính đã đi xa mới thu lại ánh mắt. Uyển Sơ và Cảnh Sơ trông coi ngoài viện. Bà bà với kiệu vẫn còn đó, Lâm Nhữ nhấc gấu quần ngồi lên kiệu. Uyển Sơ thò đầu vào trong hỏi: “Chẳng phải Hà đại lang có việc cần bàn với ngài sao? Bàn bạc xong rồi à?”
Lâm Nhữ cứng đờ, cơ thể chưa kịp ngồi xuống thành ra nửa khom người.
“Sao thế?” Uyển Sơ lấy làm lạ hỏi.
Lâm Nhữ cười khổ, đứng dậy trở về.
Nàng không muốn Hà Lịch biết, thế mà vẫn để hắn nghe thấy.
Ở một góc hành lang dài, Hà Lịch đỡ một cây cột sơn son đứng ngẩn người.
“Biểu ca…” Lâm Nhữ khẽ kêu, mọi lời nói nghẹn ở cổ họng, không biết nên lựa lời thế nào.
“Là do huynh sơ sót lơ là mới dẫn đến họa lớn lật đổ nhà họ Phương, hại Sùng Huy bị hiểu lầm.” Hà Lịch nói rất khẽ, đứng không được vững, lảo đảo chực ngã.
“Nếu biểu ca nghĩ như vậy, lỗi của muội càng lớn. Hôm đó là do muội đón di mẫu trở về. Nếu muội không đón di mẫu thì sao di mẫu có thể tính kế huynh được.” Lâm Nhữ cười nói.
“Nhữ lang!” Hà Lịch nhìn nàng ngơ ngác, giơ tay lên, đầu ngón tay yếu ớt chạm lên tóc nàng.
“Biểu ca, đều đã qua rồi, chúng ta đừng nghĩ đến nữa có được không?” Lâm Nhữ rưng rưng nói. Tuy không nói rõ, nhưng cả họ Phương ai chẳng cho rằng Hà Lịch sẽ là con rể của nhà này. Hà Lịch làm trâu làm ngựa cho nhà họ Phương, bỏ biết bao công sức, nhưng nàng lại yêu Sùng Huy, phụ tấm chân tình của hắn. Nếu hắn còn tự trách, nàng thực sự phải rơi vào mười tám tầng địa ngục.
Bình luận facebook