Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-265
Chương 265: Mọi Người Đều Vui
Chương 265 : Mọi người đều vui
Mùng một tháng năm năm Bảo Lịch thứ ba. Nắng gắt như đổ lửa. Biển người thành Nhuận Châu lớp lớp, người đi đường lẫn xe ngựa vội vàng chung một phương hướng – Phương phủ ở phố Quan Tiền phía đông thành.
Hai gia tộc làm quạt lớn nhất thành Nhuận Châu – họ Phương và họ Tạ - hôm nay cử hành hôn lễ.
Chuyện gả con gái về làm dâu là chuyện bình thường. Không bình thường ở chỗ, hai nhà Phương và Tạ kết thông gia, con trai độc nhất nhà họ Tạ gả cho con gái nhà họ Phương.
Mọi người còn tò mò, nhà họ Phương tính cả dòng chính và dòng thứ có ba cô con gái, hai đứa đầu đã qua đời, đứa thứ ba gả cho đương gia của Giang thị vùng Minh Châu, đâu ra cô con gái nào cưới con trai nhà họ Tạ?
Tân nương cưỡi tuấn mã cao đầu ra từ cổng Phương phủ muốn đến nhà họ Tạ rước dâu, tóc cài trâm ngọc, mặc áo cưới màu xanh lá, gương mặt hình trứng ngỗng, đôi mắt phượng như được vẩy mực mà thành, phong thái vô song, mặt mày xinh đẹp tuyệt trần.
“Phương nhị lang!” Mọi người đồng loạt kêu lên sợ hãi, rối rít hỏi người bên cạnh: “Tôi không nhìn lầm chứ? Đây rõ ràng là Phương nhị lang mà?”
“Tôi hoa mắt không nhìn thấy rõ. Tôi cũng thấy đó là Phương nhị lang.” Những người bên cạnh dụi mắt.
Tân nương cưỡi ngựa đi, từ bên trong lại xuất hiện một người theo sau, một bộ cẩm bào đỏ tươi, mặt mày giống hệt tân nương trên lưng ngựa.
“Sao lại có đến hai Phương nhị lang?” Mọi người nghẹn họng trợn tròn mắt.
Người trên ngựa hành lễ vái chào, khẽ mỉm cười nói: “Tại hạ là Phương Lâm Nhữ, nhị nương của Phương phủ.”
Phương Lâm Nhữ chẳng phải là tên của nhị lang nhà họ Phương sao? Sao lại thành nhị nương rồi?
Mọi người ngây như phỗng.
Người xuất hiện đằng sau cũng đến bên cạnh, mặt mày giống y hệt người trên ngựa, đến cái nhếch môi cũng giống như đúc, hành lễ vái chào: “Tại hạ Phương Cẩm Phong, nhị lang của Phương phủ.”
Phương Lâm Nhữ cưỡi ngựa đi xa. Phương Cẩm Phong về phủ.
Đám người im lặng hồi lâu, không biết ai sợ hãi kêu lên: “Tôi biết rồi, Phương nhị lang mà chúng ta hay thấy là Phương nhị nương, là con gái, còn người luôn nằm liệt giường trong nhà họ Phương mới là Phương nhị lang! Ôi trời ơi! Sau khi Phương lão gia qua đời, hóa ra người kế vị chức gia chủ nhà họ Phương là một cô gái!”
Rất nhiều người đồng loạt kêu lên sợ hãi.
Trong Phương phủ đãi tiệc xa hoa, phù dung trướng ấm (1), người buôn quạt cùng với các đương gia nhà giàu có máu mặt trong thành Nhuận Châu đều tề tụ trong sảnh, lúc Lâm Nhữ với Cẩm Phong cùng nhau lộ mặt, mọi người đều bối rối.
(1) 筵开玳瑁,褥设芙蓉: lấy ý từ bài “Đối tửu” của Lý Bạch.
“Thật không ngờ Phương nhị lang lại là con gái!” Triệu Ngô Hàng thở dài.
“Con gái hay con trai như chúng ta đều giống nhau cả, kiếm ra tiền là được.” Giang Sở Trạch cười nói.
“Cũng phải!” Triệu Ngô Hàng thả lỏng.
Triệu thị cho Phương thị mượn hai mươi nghìn lượng vàng. Phương thị trả lại, ngoài tiền lời còn thêm năm nghìn lượng vàng làm quà cám ơn. Quan hệ hai nhà vô cùng vững chắc, không gì phá nổi. Hôm nay trong việc kinh doanh quạt hợp hoan, nhắc đến Triệu thị, vì quan hệ giữa Triệu thị với nhà họ Phương mà ai cũng phải cúi đầu, nhún nhường ba phần.
Ngày mười lăm tháng sáu, Phương Tú Khởi xuất giá, hồng trang mười dặm, của hồi môn nhà họ Phương rất nhiều vàng bạc châu báu, thêm nhiều ruộng tốt cùng cửa hàng ở Minh Châu làm của hồi môn cho nàng. Cả thành ầm ĩ.
Tiếng chiêng trống lọt vào tai, Liễu thị từ trong gian Kính Tiết đỏ mắt nhìn. Quản sự mắng: “Không liên quan đến bà. Nhà họ Phương đã tuyên bố, Phương tam nương là con gái ruột của Phương phu nhân. Chớ xem nữa.”
“Ngươi đừng có dùng mắt chó xem thường người khác. Ta có con trai. Rồi Phong lang cũng sẽ đón ta đi.” Liễu thị cao giọng kêu.
“Là bà dùng mắt chó xem thường người khác thì có. Nếu bà không hối thúc phân nhà. Giàu sang hiện giờ của nhà họ Phương cũng có phần của con trai bà. Đúng là không biết xấu hổ.” Quản sự bĩu môi, liếc mắt nhìn ngoài cửa, chân thành khuyên bảo: “Nếu bà còn có phần thương con trai mình thì yên tâm ở trong này. Phương nhị lang thấy con trai bà đã phủi sạch quan hệ với bà nên mới để mắt đến gã. Con trai bà mở cửa hàng đồ sứ một hai năm trời chẳng có thu nhập gì, đều nhờ Phương nhị lang không ngừng đút tiền vào đó. Giờ tình hình mới khá khẩm hơn, Phương nhị lang lại làm chủ cho gã cưới một nương tử xinh đẹp vô song tri thư đạt lễ. Bà đừng có làm ầm lên nữa.”
Liễu thị khóc lóc hối hận.
Cửa nhà giàu sang, nhân tài xuất chúng, rất nhiều người trong thành Nhuận Châu ưng ý Hà Lịch với Cẩm Phong. Sau khi Phương Tú Khởi xuất giá, người đến cửa cầu hôn nối liền không dứt.
Lúc đầu Phương Khương thị còn thoái thác, sau đó cũng động lòng, sau giờ Ngọ hôm nay kêu Bạch Chỉ gọi Lâm Nhữ đến bàn bạc.
“Lúc Tố Tâm và Tố Vấn mất, nhị huynh chỉ muốn chết theo, vì nghĩ cho mẫu thân với con, cũng như hai đứa nhỏ mới gắng gượng sống tiếp. Người chết không thể sống lại, âm dương cách biệt đã đau đớn vạn phần, mẫu thân còn muốn đâm một dao vào lòng nhị huynh sao?” Lâm Nhữ lắc đầu không tán thành.
Phương Khương thị á khẩu không trả lời được, một lúc sau mới nói: “Vậy Lịch lang thì sao? Con cũng lập gia đình rồi, chẳng lẽ muốn nó ở vậy cả đời vì con?”
Lâm Nhữ rủ xuống mi mắt, lông mi dài nhọn tạo thành bóng mờ. Tiếng đồng hồ nước chảy tí tách, im lặng một lúc lâu rồi nàng nhỏ giọng nói: “Con phụ lòng biểu ca đã quá có lỗi rồi, mẫu thân còn muốn con vì cầu trái tim mình được yên mà ép biểu ca lấy thê tử ư?”
“Có hiền thê làm bạn, con cháu đầy đàn, lẽ nào không tốt hơn cả đời cô độc sao?” Phương Khương thị đột ngột biến sắc mặt.
“Mình không phải là cá sao biết niềm vui của cá (2). Sự đời ấm lạnh trong lòng mỗi người tự biết. Cứ tùy biểu ca thôi.” Lâm Nhữ thở dài.
(2) Tử phi ngư an tri ngư chi lạc (Ngài không phải cá sao biết niềm vui của cá) trích trong “Trang Tử - Nam Hoa Kinh” nằm trong thiên “Thu Thủy” bàn về tính chủ quan của nhận thức mỗi người đối với sự vật bên ngoài.
Phương Khương thị còn muốn nói nữa, Phương Vị vội vã chạy vào, thở hồng hộc: “Phu nhân, nhị nương, không xong rồi…”
Cẩm Phong và Hà Lịch muốn xuất gia làm thầy tu, hôm nay đã đến chùa Thiên Thiện, chuẩn bị xuống tóc chịu giới luật.
“Vậy sao được!” Phương Khương thị vén váy chạy vội ra ngoài muốn đi ngăn cản.
“Mẫu thân chớ vội.” Lâm Nhữ kéo bà lại: “Mẫu thân còn muốn ép biểu ca với nhị huynh cưới thê tử sao?”
“Cưới thê tử gì nữa, hai đứa nó không đi tu là được rồi. Mẫu thân không để ý nữa.” Phương Khương thị khóc lớn.
Lâm Nhữ thở phào một hơi, mỉm cười khẽ nói với Phương Vị: “Chuyển lại lời của phu nhân với nhị lang và Hà đại lang.”
Sau đó Hà Lịch và Cẩm Phong không xuất gia nữa, chỉ ở trước Phật thề cả đời không lập gia đình. Phương Khương thị bị dọa sợ hãi, không dám nhắc chuyện yêu cầu hai người họ cưới thê tử nữa.
Chương 265 : Mọi người đều vui
Mùng một tháng năm năm Bảo Lịch thứ ba. Nắng gắt như đổ lửa. Biển người thành Nhuận Châu lớp lớp, người đi đường lẫn xe ngựa vội vàng chung một phương hướng – Phương phủ ở phố Quan Tiền phía đông thành.
Hai gia tộc làm quạt lớn nhất thành Nhuận Châu – họ Phương và họ Tạ - hôm nay cử hành hôn lễ.
Chuyện gả con gái về làm dâu là chuyện bình thường. Không bình thường ở chỗ, hai nhà Phương và Tạ kết thông gia, con trai độc nhất nhà họ Tạ gả cho con gái nhà họ Phương.
Mọi người còn tò mò, nhà họ Phương tính cả dòng chính và dòng thứ có ba cô con gái, hai đứa đầu đã qua đời, đứa thứ ba gả cho đương gia của Giang thị vùng Minh Châu, đâu ra cô con gái nào cưới con trai nhà họ Tạ?
Tân nương cưỡi tuấn mã cao đầu ra từ cổng Phương phủ muốn đến nhà họ Tạ rước dâu, tóc cài trâm ngọc, mặc áo cưới màu xanh lá, gương mặt hình trứng ngỗng, đôi mắt phượng như được vẩy mực mà thành, phong thái vô song, mặt mày xinh đẹp tuyệt trần.
“Phương nhị lang!” Mọi người đồng loạt kêu lên sợ hãi, rối rít hỏi người bên cạnh: “Tôi không nhìn lầm chứ? Đây rõ ràng là Phương nhị lang mà?”
“Tôi hoa mắt không nhìn thấy rõ. Tôi cũng thấy đó là Phương nhị lang.” Những người bên cạnh dụi mắt.
Tân nương cưỡi ngựa đi, từ bên trong lại xuất hiện một người theo sau, một bộ cẩm bào đỏ tươi, mặt mày giống hệt tân nương trên lưng ngựa.
“Sao lại có đến hai Phương nhị lang?” Mọi người nghẹn họng trợn tròn mắt.
Người trên ngựa hành lễ vái chào, khẽ mỉm cười nói: “Tại hạ là Phương Lâm Nhữ, nhị nương của Phương phủ.”
Phương Lâm Nhữ chẳng phải là tên của nhị lang nhà họ Phương sao? Sao lại thành nhị nương rồi?
Mọi người ngây như phỗng.
Người xuất hiện đằng sau cũng đến bên cạnh, mặt mày giống y hệt người trên ngựa, đến cái nhếch môi cũng giống như đúc, hành lễ vái chào: “Tại hạ Phương Cẩm Phong, nhị lang của Phương phủ.”
Phương Lâm Nhữ cưỡi ngựa đi xa. Phương Cẩm Phong về phủ.
Đám người im lặng hồi lâu, không biết ai sợ hãi kêu lên: “Tôi biết rồi, Phương nhị lang mà chúng ta hay thấy là Phương nhị nương, là con gái, còn người luôn nằm liệt giường trong nhà họ Phương mới là Phương nhị lang! Ôi trời ơi! Sau khi Phương lão gia qua đời, hóa ra người kế vị chức gia chủ nhà họ Phương là một cô gái!”
Rất nhiều người đồng loạt kêu lên sợ hãi.
Trong Phương phủ đãi tiệc xa hoa, phù dung trướng ấm (1), người buôn quạt cùng với các đương gia nhà giàu có máu mặt trong thành Nhuận Châu đều tề tụ trong sảnh, lúc Lâm Nhữ với Cẩm Phong cùng nhau lộ mặt, mọi người đều bối rối.
(1) 筵开玳瑁,褥设芙蓉: lấy ý từ bài “Đối tửu” của Lý Bạch.
“Thật không ngờ Phương nhị lang lại là con gái!” Triệu Ngô Hàng thở dài.
“Con gái hay con trai như chúng ta đều giống nhau cả, kiếm ra tiền là được.” Giang Sở Trạch cười nói.
“Cũng phải!” Triệu Ngô Hàng thả lỏng.
Triệu thị cho Phương thị mượn hai mươi nghìn lượng vàng. Phương thị trả lại, ngoài tiền lời còn thêm năm nghìn lượng vàng làm quà cám ơn. Quan hệ hai nhà vô cùng vững chắc, không gì phá nổi. Hôm nay trong việc kinh doanh quạt hợp hoan, nhắc đến Triệu thị, vì quan hệ giữa Triệu thị với nhà họ Phương mà ai cũng phải cúi đầu, nhún nhường ba phần.
Ngày mười lăm tháng sáu, Phương Tú Khởi xuất giá, hồng trang mười dặm, của hồi môn nhà họ Phương rất nhiều vàng bạc châu báu, thêm nhiều ruộng tốt cùng cửa hàng ở Minh Châu làm của hồi môn cho nàng. Cả thành ầm ĩ.
Tiếng chiêng trống lọt vào tai, Liễu thị từ trong gian Kính Tiết đỏ mắt nhìn. Quản sự mắng: “Không liên quan đến bà. Nhà họ Phương đã tuyên bố, Phương tam nương là con gái ruột của Phương phu nhân. Chớ xem nữa.”
“Ngươi đừng có dùng mắt chó xem thường người khác. Ta có con trai. Rồi Phong lang cũng sẽ đón ta đi.” Liễu thị cao giọng kêu.
“Là bà dùng mắt chó xem thường người khác thì có. Nếu bà không hối thúc phân nhà. Giàu sang hiện giờ của nhà họ Phương cũng có phần của con trai bà. Đúng là không biết xấu hổ.” Quản sự bĩu môi, liếc mắt nhìn ngoài cửa, chân thành khuyên bảo: “Nếu bà còn có phần thương con trai mình thì yên tâm ở trong này. Phương nhị lang thấy con trai bà đã phủi sạch quan hệ với bà nên mới để mắt đến gã. Con trai bà mở cửa hàng đồ sứ một hai năm trời chẳng có thu nhập gì, đều nhờ Phương nhị lang không ngừng đút tiền vào đó. Giờ tình hình mới khá khẩm hơn, Phương nhị lang lại làm chủ cho gã cưới một nương tử xinh đẹp vô song tri thư đạt lễ. Bà đừng có làm ầm lên nữa.”
Liễu thị khóc lóc hối hận.
Cửa nhà giàu sang, nhân tài xuất chúng, rất nhiều người trong thành Nhuận Châu ưng ý Hà Lịch với Cẩm Phong. Sau khi Phương Tú Khởi xuất giá, người đến cửa cầu hôn nối liền không dứt.
Lúc đầu Phương Khương thị còn thoái thác, sau đó cũng động lòng, sau giờ Ngọ hôm nay kêu Bạch Chỉ gọi Lâm Nhữ đến bàn bạc.
“Lúc Tố Tâm và Tố Vấn mất, nhị huynh chỉ muốn chết theo, vì nghĩ cho mẫu thân với con, cũng như hai đứa nhỏ mới gắng gượng sống tiếp. Người chết không thể sống lại, âm dương cách biệt đã đau đớn vạn phần, mẫu thân còn muốn đâm một dao vào lòng nhị huynh sao?” Lâm Nhữ lắc đầu không tán thành.
Phương Khương thị á khẩu không trả lời được, một lúc sau mới nói: “Vậy Lịch lang thì sao? Con cũng lập gia đình rồi, chẳng lẽ muốn nó ở vậy cả đời vì con?”
Lâm Nhữ rủ xuống mi mắt, lông mi dài nhọn tạo thành bóng mờ. Tiếng đồng hồ nước chảy tí tách, im lặng một lúc lâu rồi nàng nhỏ giọng nói: “Con phụ lòng biểu ca đã quá có lỗi rồi, mẫu thân còn muốn con vì cầu trái tim mình được yên mà ép biểu ca lấy thê tử ư?”
“Có hiền thê làm bạn, con cháu đầy đàn, lẽ nào không tốt hơn cả đời cô độc sao?” Phương Khương thị đột ngột biến sắc mặt.
“Mình không phải là cá sao biết niềm vui của cá (2). Sự đời ấm lạnh trong lòng mỗi người tự biết. Cứ tùy biểu ca thôi.” Lâm Nhữ thở dài.
(2) Tử phi ngư an tri ngư chi lạc (Ngài không phải cá sao biết niềm vui của cá) trích trong “Trang Tử - Nam Hoa Kinh” nằm trong thiên “Thu Thủy” bàn về tính chủ quan của nhận thức mỗi người đối với sự vật bên ngoài.
Phương Khương thị còn muốn nói nữa, Phương Vị vội vã chạy vào, thở hồng hộc: “Phu nhân, nhị nương, không xong rồi…”
Cẩm Phong và Hà Lịch muốn xuất gia làm thầy tu, hôm nay đã đến chùa Thiên Thiện, chuẩn bị xuống tóc chịu giới luật.
“Vậy sao được!” Phương Khương thị vén váy chạy vội ra ngoài muốn đi ngăn cản.
“Mẫu thân chớ vội.” Lâm Nhữ kéo bà lại: “Mẫu thân còn muốn ép biểu ca với nhị huynh cưới thê tử sao?”
“Cưới thê tử gì nữa, hai đứa nó không đi tu là được rồi. Mẫu thân không để ý nữa.” Phương Khương thị khóc lớn.
Lâm Nhữ thở phào một hơi, mỉm cười khẽ nói với Phương Vị: “Chuyển lại lời của phu nhân với nhị lang và Hà đại lang.”
Sau đó Hà Lịch và Cẩm Phong không xuất gia nữa, chỉ ở trước Phật thề cả đời không lập gia đình. Phương Khương thị bị dọa sợ hãi, không dám nhắc chuyện yêu cầu hai người họ cưới thê tử nữa.
Bình luận facebook