Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-208
Chương 208: Sắc Đẹp Mê Người
Chương 208 : Sắc đẹp mê người
Hắn đã như giao long vút bay, sẽ không muốn khuất phục trước ai nữa.
Tinh thần Lâm Nhữ hơi hoảng loạn, một lúc sau mới sẵng giọng: “Hắt xì một cái thì mời đại phu thôi, kinh ngạc đến thế làm chi.”
“Ta lo cho nàng mà.” Sùng Huy hừ hừ leo lên giường, ôm cả Lâm Nhữ cùng chăn, cọ cọ trên cổ của nàng. Da trên mặt lành lạnh nhưng hơi thở nóng hổi của hắn phả bên tai nàng. Lâm Nhữ run rẩy, cười che giấu đi: “To đầu vậy rồi còn như con chó lớn, ta sẽ không chịu nổi, huynh tránh ra đi.”
Miệng thì nói thế nhưng nàng không hề đẩy hắn ra, cũng không hề lộ vẻ không vui nào.
Bản lĩnh quan sát lời nói và sắc mặt của Sùng Huy đã đạt tới trình độ lão luyện, tất nhiên sẽ không tránh ra. Hắn ngẩng đầu, con ngươi đen tuyền chăm chú nhìn Lâm Nhữ, lông mi rất dài chớp chớp, nở nụ cười dại gái: “Nhị lang, người nàng thơm quá, rất dễ ngửi.”
Lâm Nhữ nghiêng đầu ngửi thử, lười nhác nói: “Bạch phụ tử, đinh hương, khinh phấn với hạnh nhân pha thành mùi thơm của bột tắm. Nếu huynh thấy thơm thì hôm khác ta kêu Uyển Sơ hỏi Thư cửu nương, xin một hộp đưa qua mái Lưu Thương cho huynh.”
“Không cần, mùi thơm trên người ta sẽ không dễ ngửi như trên người nàng.” Sùng Huy cười hì hì mở miệng, lại dụi đầu vào gáy Lâm Nhữ.
Lâm Nhữ chợt nhận ra hắn đang bắt chuyện, tìm đề tài sinh hoạt thường ngày thay đổi cách nói để dỗ nàng vui vẻ. Tim nàng không tự chủ được thắt lại. Hắn xem trọng nàng hơn cả bản thân hắn, lúc nào cũng để ý đến tâm trạng của nàng, trong lúc vô ý đều muốn dỗ nàng vui, sao có thể không khiến người ta tình nồng rạo rực. Nàng không tự chủ được, giơ tay lên, khẽ chạm vào gáy Sùng Huy.
Sùng Huy chưa từng nhận được cử chỉ thân mật như vậy, hắn ngây người không nhúc nhích. Qua một lúc, hắn như kẻ gian lặng lẽ vặn cổ, cảm nhận rõ ràng ngón tay của Lâm Nhữ thật sự đang đặt lên gáy của hắn. Hắn còn chưa tin, đưa ngón tay đặt bên miệng Lâm Nhữ, gọi khẽ: “Nhị lang, nàng cắn ta đi, để ta cảm nhận thử có đau không, liệu có phải đang nằm mơ hay không.”
Ngón tay kia lướt qua bên môi, rõ là lạnh nhưng cơ thể bị cọ đến nóng bừng. Lâm Nhữ há miệng cắn hắn thật mạnh.
“Đau lắm ấy, không phải mơ rồi.” Sùng Huy kêu lên sung sướng. Hắn tự học được, sau khi Lâm Nhữ nhả ra thì không rút ngón tay về, ngược lại chọc ghẹo trong miệng nàng, khẽ vuốt qua mặt lưỡi rồi chạm vào răng, ngay sau đó co qua co lại.
“Đừng…” Lâm Nhữ kêu lên mơ hồ, cơ thể căng cứng, kiềm chế hơi thở gấp. Dù bên ngoài nàng có hành sự lão luyện tự nhiên, nhưng rốt cuộc vẫn là một thiếu nữ ở độ tuổi bích ngọc, không thể chịu đựng được tình triều đột ngột ập đến.
Sùng Huy kinh ngạc nhìn nàng, không nghĩ đến nàng lại phản ứng mạnh như vậy, sau thoáng ngơ ngẩn, hắn hất mạnh chăn chui vào.
Lâm Nhữ chưa kịp tỉnh hồn, khuỷu tay của hắn mạnh mẽ ôm lấy nàng, cơ thể nàng bị lôi vào lồng ngực rộng lớn của hắn. Áo giữa bằng lụa mỏng của nàng va chạm với cẩm bào của hắn vang tiếng xoạt. Lâm Nhữ hốt hoảng muốn cựa ra nhưng lại yếu ớt không còn sức lực, nên không đẩy nổi hắn, ngược lại càng khiến hai người ép sát vào nhau hơn. Cơ thể nàng dán chặt vào cơ thể với bắp thịt rắn chắc dồi dào cơ dãn của hắn, hơi thở trong lành tốt đẹp lan tỏa tràn đầy, hơi nóng khiến trái tim đúc bằng sắt thép của nàng cũng phải tan chảy, huyết dịch sôi trào.
Từ trước đến nay nàng luôn tránh né không dám đối mặt, phiền muộn với sắc đẹp nghiêng thành hại nước hại dân của hắn, kiêng kị bản thân là gái giả trai đảm nhận chức gia chủ, không dám buông thả mình, không dám đáp lại, một mực đè nén, nhưng lại luôn gặp phải báo ứng. Giờ mọi thứ hữu hình cũng như vô hình đều rối tung rối mù, không chỉ suy nghĩ bị đánh động mà còn cả tình cảm. Tim vừa đau vừa mềm, hồn phách rời khỏi cơ thể, không còn lí trí.
Chương 208 : Sắc đẹp mê người
Hắn đã như giao long vút bay, sẽ không muốn khuất phục trước ai nữa.
Tinh thần Lâm Nhữ hơi hoảng loạn, một lúc sau mới sẵng giọng: “Hắt xì một cái thì mời đại phu thôi, kinh ngạc đến thế làm chi.”
“Ta lo cho nàng mà.” Sùng Huy hừ hừ leo lên giường, ôm cả Lâm Nhữ cùng chăn, cọ cọ trên cổ của nàng. Da trên mặt lành lạnh nhưng hơi thở nóng hổi của hắn phả bên tai nàng. Lâm Nhữ run rẩy, cười che giấu đi: “To đầu vậy rồi còn như con chó lớn, ta sẽ không chịu nổi, huynh tránh ra đi.”
Miệng thì nói thế nhưng nàng không hề đẩy hắn ra, cũng không hề lộ vẻ không vui nào.
Bản lĩnh quan sát lời nói và sắc mặt của Sùng Huy đã đạt tới trình độ lão luyện, tất nhiên sẽ không tránh ra. Hắn ngẩng đầu, con ngươi đen tuyền chăm chú nhìn Lâm Nhữ, lông mi rất dài chớp chớp, nở nụ cười dại gái: “Nhị lang, người nàng thơm quá, rất dễ ngửi.”
Lâm Nhữ nghiêng đầu ngửi thử, lười nhác nói: “Bạch phụ tử, đinh hương, khinh phấn với hạnh nhân pha thành mùi thơm của bột tắm. Nếu huynh thấy thơm thì hôm khác ta kêu Uyển Sơ hỏi Thư cửu nương, xin một hộp đưa qua mái Lưu Thương cho huynh.”
“Không cần, mùi thơm trên người ta sẽ không dễ ngửi như trên người nàng.” Sùng Huy cười hì hì mở miệng, lại dụi đầu vào gáy Lâm Nhữ.
Lâm Nhữ chợt nhận ra hắn đang bắt chuyện, tìm đề tài sinh hoạt thường ngày thay đổi cách nói để dỗ nàng vui vẻ. Tim nàng không tự chủ được thắt lại. Hắn xem trọng nàng hơn cả bản thân hắn, lúc nào cũng để ý đến tâm trạng của nàng, trong lúc vô ý đều muốn dỗ nàng vui, sao có thể không khiến người ta tình nồng rạo rực. Nàng không tự chủ được, giơ tay lên, khẽ chạm vào gáy Sùng Huy.
Sùng Huy chưa từng nhận được cử chỉ thân mật như vậy, hắn ngây người không nhúc nhích. Qua một lúc, hắn như kẻ gian lặng lẽ vặn cổ, cảm nhận rõ ràng ngón tay của Lâm Nhữ thật sự đang đặt lên gáy của hắn. Hắn còn chưa tin, đưa ngón tay đặt bên miệng Lâm Nhữ, gọi khẽ: “Nhị lang, nàng cắn ta đi, để ta cảm nhận thử có đau không, liệu có phải đang nằm mơ hay không.”
Ngón tay kia lướt qua bên môi, rõ là lạnh nhưng cơ thể bị cọ đến nóng bừng. Lâm Nhữ há miệng cắn hắn thật mạnh.
“Đau lắm ấy, không phải mơ rồi.” Sùng Huy kêu lên sung sướng. Hắn tự học được, sau khi Lâm Nhữ nhả ra thì không rút ngón tay về, ngược lại chọc ghẹo trong miệng nàng, khẽ vuốt qua mặt lưỡi rồi chạm vào răng, ngay sau đó co qua co lại.
“Đừng…” Lâm Nhữ kêu lên mơ hồ, cơ thể căng cứng, kiềm chế hơi thở gấp. Dù bên ngoài nàng có hành sự lão luyện tự nhiên, nhưng rốt cuộc vẫn là một thiếu nữ ở độ tuổi bích ngọc, không thể chịu đựng được tình triều đột ngột ập đến.
Sùng Huy kinh ngạc nhìn nàng, không nghĩ đến nàng lại phản ứng mạnh như vậy, sau thoáng ngơ ngẩn, hắn hất mạnh chăn chui vào.
Lâm Nhữ chưa kịp tỉnh hồn, khuỷu tay của hắn mạnh mẽ ôm lấy nàng, cơ thể nàng bị lôi vào lồng ngực rộng lớn của hắn. Áo giữa bằng lụa mỏng của nàng va chạm với cẩm bào của hắn vang tiếng xoạt. Lâm Nhữ hốt hoảng muốn cựa ra nhưng lại yếu ớt không còn sức lực, nên không đẩy nổi hắn, ngược lại càng khiến hai người ép sát vào nhau hơn. Cơ thể nàng dán chặt vào cơ thể với bắp thịt rắn chắc dồi dào cơ dãn của hắn, hơi thở trong lành tốt đẹp lan tỏa tràn đầy, hơi nóng khiến trái tim đúc bằng sắt thép của nàng cũng phải tan chảy, huyết dịch sôi trào.
Từ trước đến nay nàng luôn tránh né không dám đối mặt, phiền muộn với sắc đẹp nghiêng thành hại nước hại dân của hắn, kiêng kị bản thân là gái giả trai đảm nhận chức gia chủ, không dám buông thả mình, không dám đáp lại, một mực đè nén, nhưng lại luôn gặp phải báo ứng. Giờ mọi thứ hữu hình cũng như vô hình đều rối tung rối mù, không chỉ suy nghĩ bị đánh động mà còn cả tình cảm. Tim vừa đau vừa mềm, hồn phách rời khỏi cơ thể, không còn lí trí.