Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-210
Chương 210: Nghìn Cân Treo Sợi Tóc
Chương 210 : Nghìn cân treo sợi tóc
Hà Lịch đến sớm, đứng ở cửa sảnh trông ngóng. Lan bào tay hẹp màu đỏ rực rỡ bằng gấm Tứ Xuyên thêu chìm hoa văn Bảo Tương, lưng giắt ngọc Kim Tương và bội Như Ý, thẳng lưng già dặn, mặt mày dịu dàng, trong vẻ đoan chính có mấy phần không câu nệ, chắc chắn ổn định, thấu tình đạt lí. Nhìn thấy Lâm Nhữ, hắn thở phào nhẹ nhõm, nghênh đón nàng, nhỏ giọng nói: “Giờ lành sắp đến, vừa muốn sai người đi giục muội.”
“Không chênh lệch mấy với ngày hội đặt quạt, mà so với ngày hội đặt quạt còn đơn giản hơn nhiều, chỉ mời quạt báu ra cho họ ngắm, nói mấy câu xã giao. Chúng ta đã gặp qua nhiều ngày hội đặt quạt rồi, còn lo lắng gì nữa.” Lâm Nhữ mỉm cười, vào bên trong phát hiện Sùng Huy đã đến. Hắn mặc cẩm bào ống rộng màu xanh nhạt, mặt mày xuất trần, chăm chút tinh tế, vạt bào thêu trúc tía trang nhã, mờ mờ ảo ảo như trích tiên. Trên đầu là nón màn che chỉ thiếu nữ mới đội, rũ màn lụa trắng xuống. Thấy Lâm Nhữ nhìn hắn, Sùng Huy vén màn, gương mặt thoa son dặm phấn, đẹp đến mức khiến người nhìn thấy phải nghẹt thở, kinh ngạc ngơ ngác không nói nên lời.
Qua một lúc, Lâm Nhữ mới tỉnh táo lại, ho khan một cái rồi nói: “Trước mắt nhìn huynh là con trai, nón màn che trên đầu không hẳn có thể giấu hết trước mặt mọi người. Hôm nay đông lắm, chưa chắc bên trong không có người tinh mắt, bị nhìn ra thì không ổn đâu, huynh đừng lộ diện.”
“Ta muốn ngắm nàng.” Sùng Huy bĩu môi, ánh mắt dính chặt vào nàng, hắn chỉ lỗ tai đeo khuyên ngọc bích đang lay động, lại chỉ vào ngực căng phồng. Dạo này hắn thành con trai rồi, không thích giả làm con gái một chút nào, không thấy độn ngực bằng bông vải nữa. Vì để lộ diện trước mặt mọi người nên uất ức nhét vào.
Lâm Nhữ nhìn kĩ một lượt, tuy vẻ con trai nặng hơn, nhưng cũng không phải không gạt được. Uyển Sơ và Cảnh Sơ vừa tới, đang ở ngoài cửa chờ sai sử. Nàng gọi Uyển Sơ: “Cô đi hỏi thử Phương Thành xem, Quách Thành An với Lâm Nguyên có đến không.”
Uyển Sơ chưa quay lại, Phương Vị đã đến, dịch xá vừa giao hai bức thư.
Là thư của Triệu Ngô Hàng với Giang Sở Trạch. Triệu Ngô Hàng viết, vốn muốn đến chúc mừng, nhưng phu nhân có tin vui không tiện đi xa. Giang Sở Trạch viết, đệ đệ dòng thứ cùng di nương không ngừng làm ầm lên, gây nên một vài chuyện, hắn không thể phân thân được. Cả hai đều chúc lễ lớn kế vị của Lâm Nhữ được thuận lợi.
Triệu phu nhân có tin vui, xem ra tình cảm của phu thê hai người sau khi hợp lại rất tốt, niềm vui muôn vàn.
Lâm Nhữ liếc qua một lượt thì gác lại, sau đó lại nhìn thư của Giang Sở Trạch, mày hơi nhíu lại.
“Sao thế?” Sùng Huy hỏi.
“Tuy cách nói của Giang đại lang hơi hời hợt, nhưng e là chuyện không đơn giản.” Lâm Nhữ chậm rãi nói, theo bản năng đưa thư cho Hà Lịch.
Hà Lịch nhận lấy nhưng không xem mà chuyển cho Sùng Huy.
Hà Lịch nhìn ra Sùng Huy uống một vại giấm, nên quan tâm nhường cho Sùng Huy xem trước.
Mỗi cọng tóc của Sùng Huy đều như chua loét, đột ngột bị ném vào lò luyện, ngượng đến mức cháy da cháy thịt, mặt mày đỏ bừng, muốn bày vẻ phong độ không nhận, lại không nỡ bỏ qua việc biết nội tình trước Hà Lịch, cái tay cứ chìa ra rồi rụt về, rụt về lại chìa ra.
Hà Lịch cười cười, nhét thư vào trong tay Sùng Huy, lấy thư của Triệu Ngô Hàng từ chỗ Lâm Nhữ ra xem.
Sùng Huy mất tự nhiên, õng ẹo xem thư, vô cùng không thích Giang Sở Trạch, bĩu môi nói: “Không đến càng tốt, trời lạnh như vậy, hắn ta không hứng thú với mỹ nhân trên mặt quạt nên không đến, chẳng có gì đáng lo cả.”
Lâm Nhữ muốn chọc hắn, cố ý hỏi: “Sao huynh biết hắn không hứng thú với mỹ nhân trên mặt quạt?”
“Nhìn hắn là thấy không phải người háo sắc rồi.” Sùng Huy nói, chợt mím môi lại, ủ dột, ảo não không ngừng.
Không để ý lại mở miệng khen cái tên như cột trụ bằng sắt kia. Xem ra Lâm Nhữ rất có hảo cảm với hắn ta, tốt nhất là đừng khen. Với Giang Sở Trạch… Sùng Huy hận không nuốt lại lời khen vừa rồi.
Lâm Nhữ mỉm cười.
Hà Lịch cũng không khỏi buồn cười, môi nhếch lên một lúc, ôn tồn nói: “Giang đại lang từng chung hoạn nạn với nhà họ Phương. Phường quạt nhà họ Phương bị đốt lại hết lòng giúp đỡ. Mọi người đều hợp tác làm ăn, cũng là bằng hữu, Nhữ lang quan tâm đến hắn là chuyện phải làm. Huống chi nhà chúng ta trước mắt còn thiếu Giang thị ba mươi nghìn lượng vàng. Nếu Giang thị gặp nạn muốn đòi lại vàng, chúng ta sẽ gặp khó khăn.”
“Những điều này ta hiểu hết.” Sùng Huy buồn bã nói.
Lý lẽ thì hắn hiểu, nhưng chỉ nghĩ ánh mắt Lâm Nhữ dời về chàng trai khác, cả người hắn liền khó chịu.
Lâm Nhữ đỡ trán, yên lặng.
Hà Lịch rủ mi, giả bộ như không nhìn ra điều gì cả.
Uyển Sơ quay lại, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.
Lâm Nguyên có đến, Phương Thành mời gã tới trước đài ngắm quạt. Quách Thành An không đến, chỉ thấy mấy vị quản sự hay bôn ba bên ngoài của nhà họ Quách.
“Quách Thành An thế mà không đến!” Hà Lịch kinh ngạc.
“Chắc do hôm qua mất mặt quá nên không có mặt mũi để đến.” Lâm Nhữ mỉm cười.
Quách Thành An không đến. Lâm Nguyên nhìn qua không ham nữ sắc, ánh mắt thăm dò con gái cũng không cay độc, không sợ gã nhìn ra Sùng Huy là con trai, nên nàng đồng ý cho hắn lộ mặt. Chỉ là, liếc mắt nhìn hắn mặc áo bào trắng cả người, nàng không hề hài lòng.
Trong lòng người bình thường cũng đều cho rằng màu đỏ tượng trưng cho niềm vui. Ngày hôm nay cả Phương phủ đều mặc đủ màu đỏ, có đỏ thẫm, đỏ nhạt, đỏ lựu, đỏ đào… Ngay cả chín chắn mực thước như Hà Lịch cũng mặc cẩm bào màu đỏ thắm. Nàng cũng không mặc màu xanh da trời hay xanh nước biển mà đổi thành hồ bào màu đỏ tươi. Cả người Sùng Huy thuần trắng, tất nhiên mang vẻ thoát tục xuất trần, nhưng nhìn qua, không khỏi có cảm giác hoàn toàn xa lạ với mọi người trong nhà họ Phương.
Muốn đổi xiêm áo đỏ cho Sùng Huy, nhưng ngẫm nghĩ, xiêm áo của Sùng Huy đều gần như màu trắng cả, xanh nhạt, thuần trắng hay trắng sữa, trước đó không có ý định để hắn lộ mặt nên cũng không may cho hắn bộ cẩm bào màu đỏ nào, nàng thoáng chần chừ.
Khi Sùng Huy nhìn thấy Hà Lịch lại mặc xiêm áo màu đỏ thắm liền mất tự nhiên. Trước giờ Hà Lịch đều mặc màu xanh rêu hay màu xanh da trời, chưa từng thấy qua Hà Lịch mặc màu sắc rực rỡ nào. Xiêm áo đỏ thắm này khiến Hà Lịch bớt đi vẻ nghiêm cần thêm phần phong lưu, trông càng anh tuấn. Bản thân Sùng Huy trước giờ không cảm thấy mình đẹp nghiêng thành, chỉ tự so ra không bằng Hà Lịch, vô cùng chán nản. Sau đó Lâm Nhữ đến, mặc hồ bào đỏ tươi, nhìn như một đôi với Hà Lịch, lòng dạ hắn càng thêm cồn cào, vừa thầm hận mình không có áo khoác màu đỏ, vừa hận vóc dáng mình quá cao, không thể mượn xiêm áo của Lâm Nhữ hay Hà Lịch mặc vào. Giờ nhìn ánh mắt Lâm Nhữ rõ ràng không muốn cho hắn ra ngoài, hắn gấp đến độ ôm lấy cánh tay nàng lắc mạnh.
“Được rồi, cho huynh cùng ra ngoài.” Lâm Nhữ cười cười, không muốn thấy hắn phiền muộn nên chiều theo ý hắn.
Sắp đến giờ lành, đóng cửa gian Ngọc Lan, vào trong mời quạt hợp hoan mỹ nhân ra.
“Để ta.” Sùng Huy kêu lên, tranh vào trước lấy quạt báu.
Mở ra từng chiếc hộp, lôi ra hộp gỗ trắc, mở khóa.
Lâm Nhữ muốn mở ra kiểm tra nhưng Sùng Huy không cho, đè nắp hộp lại, ánh mắt nhìn Lâm Nhữ lấp lánh: “Chuẩn bị xong cả rồi, hỏa lân phấn ở đầu này, đá đánh lửa ở đầu kia.”
“Được, không nhìn.” Lâm Nhữ cười híp mắt nói, chỉ cho rằng Hà Lịch ở bên cạnh, Sùng Huy không muốn để Hà Lịch thấy bức họa mình đổi nữ trang, nên không để bụng.
Nhưng Hà Lịch lại ngẩn người.
Sau khi Sùng Huy vẽ chân dung, hắn sợ nhìn thấy Lâm Nhữ đổi nữ trang thì tình cảm khó lòng kiềm chế sẽ lộ ra điều gì đó nên không nhắc chuyện muốn xem qua, giờ nhìn vẻ mặt của Lâm Nhữ, hẳn cũng không nhìn thấy qua, bất giác dấy lên nghi ngờ.
Hắn lại thoáng đổi suy nghĩ. Sùng Huy một lòng một dạ vì nhà họ Phương, khăng khăng với mình Lâm Nhữ, trong mắt trong lòng chỉ có nàng, sẽ không biết làm chuyện có lỗi với nhà họ Phương và Lâm Nhữ, nên thư thái.
Với chuyện lớn Sùng Huy thông minh bén nhạy, chuyện nhỏ lại dễ rơi vào bế tắc, sợ sẽ tổn thương đến trái tim nhỏ bé yếu mềm dễ vỡ của Sùng Huy, nên Hà Lịch giống như Lâm Nhữ, không kiên trì muốn kiểm tra lần cuối.
Chương 210 : Nghìn cân treo sợi tóc
Hà Lịch đến sớm, đứng ở cửa sảnh trông ngóng. Lan bào tay hẹp màu đỏ rực rỡ bằng gấm Tứ Xuyên thêu chìm hoa văn Bảo Tương, lưng giắt ngọc Kim Tương và bội Như Ý, thẳng lưng già dặn, mặt mày dịu dàng, trong vẻ đoan chính có mấy phần không câu nệ, chắc chắn ổn định, thấu tình đạt lí. Nhìn thấy Lâm Nhữ, hắn thở phào nhẹ nhõm, nghênh đón nàng, nhỏ giọng nói: “Giờ lành sắp đến, vừa muốn sai người đi giục muội.”
“Không chênh lệch mấy với ngày hội đặt quạt, mà so với ngày hội đặt quạt còn đơn giản hơn nhiều, chỉ mời quạt báu ra cho họ ngắm, nói mấy câu xã giao. Chúng ta đã gặp qua nhiều ngày hội đặt quạt rồi, còn lo lắng gì nữa.” Lâm Nhữ mỉm cười, vào bên trong phát hiện Sùng Huy đã đến. Hắn mặc cẩm bào ống rộng màu xanh nhạt, mặt mày xuất trần, chăm chút tinh tế, vạt bào thêu trúc tía trang nhã, mờ mờ ảo ảo như trích tiên. Trên đầu là nón màn che chỉ thiếu nữ mới đội, rũ màn lụa trắng xuống. Thấy Lâm Nhữ nhìn hắn, Sùng Huy vén màn, gương mặt thoa son dặm phấn, đẹp đến mức khiến người nhìn thấy phải nghẹt thở, kinh ngạc ngơ ngác không nói nên lời.
Qua một lúc, Lâm Nhữ mới tỉnh táo lại, ho khan một cái rồi nói: “Trước mắt nhìn huynh là con trai, nón màn che trên đầu không hẳn có thể giấu hết trước mặt mọi người. Hôm nay đông lắm, chưa chắc bên trong không có người tinh mắt, bị nhìn ra thì không ổn đâu, huynh đừng lộ diện.”
“Ta muốn ngắm nàng.” Sùng Huy bĩu môi, ánh mắt dính chặt vào nàng, hắn chỉ lỗ tai đeo khuyên ngọc bích đang lay động, lại chỉ vào ngực căng phồng. Dạo này hắn thành con trai rồi, không thích giả làm con gái một chút nào, không thấy độn ngực bằng bông vải nữa. Vì để lộ diện trước mặt mọi người nên uất ức nhét vào.
Lâm Nhữ nhìn kĩ một lượt, tuy vẻ con trai nặng hơn, nhưng cũng không phải không gạt được. Uyển Sơ và Cảnh Sơ vừa tới, đang ở ngoài cửa chờ sai sử. Nàng gọi Uyển Sơ: “Cô đi hỏi thử Phương Thành xem, Quách Thành An với Lâm Nguyên có đến không.”
Uyển Sơ chưa quay lại, Phương Vị đã đến, dịch xá vừa giao hai bức thư.
Là thư của Triệu Ngô Hàng với Giang Sở Trạch. Triệu Ngô Hàng viết, vốn muốn đến chúc mừng, nhưng phu nhân có tin vui không tiện đi xa. Giang Sở Trạch viết, đệ đệ dòng thứ cùng di nương không ngừng làm ầm lên, gây nên một vài chuyện, hắn không thể phân thân được. Cả hai đều chúc lễ lớn kế vị của Lâm Nhữ được thuận lợi.
Triệu phu nhân có tin vui, xem ra tình cảm của phu thê hai người sau khi hợp lại rất tốt, niềm vui muôn vàn.
Lâm Nhữ liếc qua một lượt thì gác lại, sau đó lại nhìn thư của Giang Sở Trạch, mày hơi nhíu lại.
“Sao thế?” Sùng Huy hỏi.
“Tuy cách nói của Giang đại lang hơi hời hợt, nhưng e là chuyện không đơn giản.” Lâm Nhữ chậm rãi nói, theo bản năng đưa thư cho Hà Lịch.
Hà Lịch nhận lấy nhưng không xem mà chuyển cho Sùng Huy.
Hà Lịch nhìn ra Sùng Huy uống một vại giấm, nên quan tâm nhường cho Sùng Huy xem trước.
Mỗi cọng tóc của Sùng Huy đều như chua loét, đột ngột bị ném vào lò luyện, ngượng đến mức cháy da cháy thịt, mặt mày đỏ bừng, muốn bày vẻ phong độ không nhận, lại không nỡ bỏ qua việc biết nội tình trước Hà Lịch, cái tay cứ chìa ra rồi rụt về, rụt về lại chìa ra.
Hà Lịch cười cười, nhét thư vào trong tay Sùng Huy, lấy thư của Triệu Ngô Hàng từ chỗ Lâm Nhữ ra xem.
Sùng Huy mất tự nhiên, õng ẹo xem thư, vô cùng không thích Giang Sở Trạch, bĩu môi nói: “Không đến càng tốt, trời lạnh như vậy, hắn ta không hứng thú với mỹ nhân trên mặt quạt nên không đến, chẳng có gì đáng lo cả.”
Lâm Nhữ muốn chọc hắn, cố ý hỏi: “Sao huynh biết hắn không hứng thú với mỹ nhân trên mặt quạt?”
“Nhìn hắn là thấy không phải người háo sắc rồi.” Sùng Huy nói, chợt mím môi lại, ủ dột, ảo não không ngừng.
Không để ý lại mở miệng khen cái tên như cột trụ bằng sắt kia. Xem ra Lâm Nhữ rất có hảo cảm với hắn ta, tốt nhất là đừng khen. Với Giang Sở Trạch… Sùng Huy hận không nuốt lại lời khen vừa rồi.
Lâm Nhữ mỉm cười.
Hà Lịch cũng không khỏi buồn cười, môi nhếch lên một lúc, ôn tồn nói: “Giang đại lang từng chung hoạn nạn với nhà họ Phương. Phường quạt nhà họ Phương bị đốt lại hết lòng giúp đỡ. Mọi người đều hợp tác làm ăn, cũng là bằng hữu, Nhữ lang quan tâm đến hắn là chuyện phải làm. Huống chi nhà chúng ta trước mắt còn thiếu Giang thị ba mươi nghìn lượng vàng. Nếu Giang thị gặp nạn muốn đòi lại vàng, chúng ta sẽ gặp khó khăn.”
“Những điều này ta hiểu hết.” Sùng Huy buồn bã nói.
Lý lẽ thì hắn hiểu, nhưng chỉ nghĩ ánh mắt Lâm Nhữ dời về chàng trai khác, cả người hắn liền khó chịu.
Lâm Nhữ đỡ trán, yên lặng.
Hà Lịch rủ mi, giả bộ như không nhìn ra điều gì cả.
Uyển Sơ quay lại, phá vỡ bầu không khí ngột ngạt.
Lâm Nguyên có đến, Phương Thành mời gã tới trước đài ngắm quạt. Quách Thành An không đến, chỉ thấy mấy vị quản sự hay bôn ba bên ngoài của nhà họ Quách.
“Quách Thành An thế mà không đến!” Hà Lịch kinh ngạc.
“Chắc do hôm qua mất mặt quá nên không có mặt mũi để đến.” Lâm Nhữ mỉm cười.
Quách Thành An không đến. Lâm Nguyên nhìn qua không ham nữ sắc, ánh mắt thăm dò con gái cũng không cay độc, không sợ gã nhìn ra Sùng Huy là con trai, nên nàng đồng ý cho hắn lộ mặt. Chỉ là, liếc mắt nhìn hắn mặc áo bào trắng cả người, nàng không hề hài lòng.
Trong lòng người bình thường cũng đều cho rằng màu đỏ tượng trưng cho niềm vui. Ngày hôm nay cả Phương phủ đều mặc đủ màu đỏ, có đỏ thẫm, đỏ nhạt, đỏ lựu, đỏ đào… Ngay cả chín chắn mực thước như Hà Lịch cũng mặc cẩm bào màu đỏ thắm. Nàng cũng không mặc màu xanh da trời hay xanh nước biển mà đổi thành hồ bào màu đỏ tươi. Cả người Sùng Huy thuần trắng, tất nhiên mang vẻ thoát tục xuất trần, nhưng nhìn qua, không khỏi có cảm giác hoàn toàn xa lạ với mọi người trong nhà họ Phương.
Muốn đổi xiêm áo đỏ cho Sùng Huy, nhưng ngẫm nghĩ, xiêm áo của Sùng Huy đều gần như màu trắng cả, xanh nhạt, thuần trắng hay trắng sữa, trước đó không có ý định để hắn lộ mặt nên cũng không may cho hắn bộ cẩm bào màu đỏ nào, nàng thoáng chần chừ.
Khi Sùng Huy nhìn thấy Hà Lịch lại mặc xiêm áo màu đỏ thắm liền mất tự nhiên. Trước giờ Hà Lịch đều mặc màu xanh rêu hay màu xanh da trời, chưa từng thấy qua Hà Lịch mặc màu sắc rực rỡ nào. Xiêm áo đỏ thắm này khiến Hà Lịch bớt đi vẻ nghiêm cần thêm phần phong lưu, trông càng anh tuấn. Bản thân Sùng Huy trước giờ không cảm thấy mình đẹp nghiêng thành, chỉ tự so ra không bằng Hà Lịch, vô cùng chán nản. Sau đó Lâm Nhữ đến, mặc hồ bào đỏ tươi, nhìn như một đôi với Hà Lịch, lòng dạ hắn càng thêm cồn cào, vừa thầm hận mình không có áo khoác màu đỏ, vừa hận vóc dáng mình quá cao, không thể mượn xiêm áo của Lâm Nhữ hay Hà Lịch mặc vào. Giờ nhìn ánh mắt Lâm Nhữ rõ ràng không muốn cho hắn ra ngoài, hắn gấp đến độ ôm lấy cánh tay nàng lắc mạnh.
“Được rồi, cho huynh cùng ra ngoài.” Lâm Nhữ cười cười, không muốn thấy hắn phiền muộn nên chiều theo ý hắn.
Sắp đến giờ lành, đóng cửa gian Ngọc Lan, vào trong mời quạt hợp hoan mỹ nhân ra.
“Để ta.” Sùng Huy kêu lên, tranh vào trước lấy quạt báu.
Mở ra từng chiếc hộp, lôi ra hộp gỗ trắc, mở khóa.
Lâm Nhữ muốn mở ra kiểm tra nhưng Sùng Huy không cho, đè nắp hộp lại, ánh mắt nhìn Lâm Nhữ lấp lánh: “Chuẩn bị xong cả rồi, hỏa lân phấn ở đầu này, đá đánh lửa ở đầu kia.”
“Được, không nhìn.” Lâm Nhữ cười híp mắt nói, chỉ cho rằng Hà Lịch ở bên cạnh, Sùng Huy không muốn để Hà Lịch thấy bức họa mình đổi nữ trang, nên không để bụng.
Nhưng Hà Lịch lại ngẩn người.
Sau khi Sùng Huy vẽ chân dung, hắn sợ nhìn thấy Lâm Nhữ đổi nữ trang thì tình cảm khó lòng kiềm chế sẽ lộ ra điều gì đó nên không nhắc chuyện muốn xem qua, giờ nhìn vẻ mặt của Lâm Nhữ, hẳn cũng không nhìn thấy qua, bất giác dấy lên nghi ngờ.
Hắn lại thoáng đổi suy nghĩ. Sùng Huy một lòng một dạ vì nhà họ Phương, khăng khăng với mình Lâm Nhữ, trong mắt trong lòng chỉ có nàng, sẽ không biết làm chuyện có lỗi với nhà họ Phương và Lâm Nhữ, nên thư thái.
Với chuyện lớn Sùng Huy thông minh bén nhạy, chuyện nhỏ lại dễ rơi vào bế tắc, sợ sẽ tổn thương đến trái tim nhỏ bé yếu mềm dễ vỡ của Sùng Huy, nên Hà Lịch giống như Lâm Nhữ, không kiên trì muốn kiểm tra lần cuối.