Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-25
Chương 25: Thịnh Suy Đổi Chỗ
Chương 25 : Thịnh suy đổi chỗ
Phương Vị nóng nảy đỏ cả mắt, nửa đêm còn vực cả Phương Hiếu dậy.
Mấy chục năm nay họ Phương chưa từng xảy ra chuyện này. Phương Hiếu nghe bảo có người leo tường mà không bắt được, giận đến mức đạp Phương Vị lộn nhào trên đất, mắng to: “Làm quái quỷ gì thế, thể diện của lão già này cũng bị mày làm mất sạch!”
Không để ý bản thân đã lớn tuổi, Phương Hiếu tự dẫn người đi lục soát một lần, lục không ra vừa tức vừa giận. Cả nửa đời ông tài giỏi, Lâm Nhữ mới nhậm chức gia chủ, sợ y sẽ thấy mình lớn tuổi rồi thành ra vô dụng, lại thêm mấy lời chói tai hôm đó của Liễu thị nữa, nên tập tức căn dặn kĩ không được bẩm lại chuyện này với Lâm Nhữ. Ông còn dặn Phương Vị ngày đêm canh chừng cẩn thận, nếu xảy ra chuyện nữa thì mang đầu đến gặp.
Đến giờ Dần mọi người tản đi, có một người dần dần đi chậm lại phía sau, lẩn mình vào bụi hoa. Duỗi mình một lúc nhìn trái phải không có ai, đến gần tường men theo đó đi khoảng trăm bước có một bụi ngô đồng. Người đó bám thân cây leo lên, bò trên mái tường đưa chân hướng ra phía ngoài thăm dò, trong thoáng chốc nhảy ra khỏi tường.
Trời mới rạng đông, hạ nhân trong phủ lục soát cả đêm cũng đã đi nghỉ, không có ai dò xét. Người nọ lột đồ hạ nhân họ Phương là áo tay ngắn cổ tròn màu xanh ráng tím trên người, lộ ra áo bào bằng lụa Phủ Châu màu xanh ngọc, vạt áo buộc vào quần dài màu đen, áo tay ngắn dài đến hông. Gã kéo lưng quần kéo cả vạt áo bào dài bên trong để phủ kín đi, lại tháo khăn đen sáu cạnh buộc đầu xuống lộ ra tóc tai chỉnh tề, bên trong cài một cây trâm bằng vàng ròng chạm trổ uốn lượn. Giàu sang bức người, mặt chữ điền mày rậm, vẻ mặt kiêu căng, chính là Quách Thành An.
Quách Thành An ra khỏi phố Quan Tiền không bao xa, mấy tên tiểu tử vây lại chỗ gã mồm năm miệng mười hỏi: “Đại lang vẫn ổn chứ ạ?”
“Phải đi chung với đám đần độn đó cả đêm mà bọn bây còn dám hỏi!” Quách Thành An mắng, bực bội đạp chân tên tùy tùng thân cận Mậu Thụ.
“Bọn nô tài cũng muốn cứu đại lang nhưng sợ người họ Phương phát hiện.” Mậu Thụ oan uổng biện bạch.
“Một đám ngu xuẩn, đến cả kế điệu hổ ly sơn cũng không biết dùng hả? Một thằng ra dụ tầm mắt của thằng ngu Phương Vị kia thì ta thoát thân được còn gì? Tên nào tên nấy trốn còn nhanh hơn thỏ.” Quách Thành An giận giữ mắng mỏ.
Lúc Lâm Nhữ cùng Hà Lịch về phủ chỉ cảm giác khoảng bốn năm tên theo dõi. Thật ra không chỉ có nhiêu đó mà đến hơn mười hai tên, trong đó có cả Quách Thành An.
Sau đó Lâm Nhữ có giả bộ bệnh tật, nhưng vẫn có sự chênh lệch quá lớn với Cẩm Phong lúc đi an táng, càng khiến Quách Thành An nghi ngờ hơn.
Người hồi sáng yếu đến mức gió thổi cũng lay, eo thon gập xuống thở phì phò, bị gã đùa cợt chỉ ho khan không ngừng. Hoàn toàn khác với ngày thường miệng lưỡi sắc bén, quả thực không phải tác phong của Phương Lâm Nhữ.
Người như Phương Lâm Nhữ dù có bị đập gãy xương, rút gân cũng thể hiện thái độ quật cường ngạo nghễ chúng sinh.
Cứ lòng vòng ngoài Phương phủ, Quách Thành An không nén được tò mò mà len lén leo tường, muốn lẻn vào chỗ của Lâm Nhữ để điều tra, gặp phải Phương Vị dẫn người đi tuần đêm vội nhảy xuống trốn vào một góc. Khi Phương Vị tiếp tục dẫn người lục soát các khu gần đó thì gã nương vào bóng đêm và ánh đèn lờ mờ mà gạt được Phương Vị. Sau lần lục soát đầu tiên bèn theo người của Phương phủ, trộm áo quần hạ nhân mặc vào, lại bình tĩnh đi theo sự dẫn dắt của Phương Hiếu một lần nữa.
Quách Thành An về phủ, vừa vào cửa không về nghỉ ngơi mà chạy thẳng đến sân trong chỗ mẫu thân Phòng thị.
Ba gia tộc làm quạt lớn nhất thành Nhuận Châu là họ Tạ, họ Phương và họ Quách, đều có bối cảnh khác nhau.
Tạ Thiên mất khi tuổi đời còn trẻ. Lúc lâm thời, tuy nói rằng do Tạ phu nhân đố kỵ, nhưng chính ông cũng giữ mình trong sạch. Trước thành thân không có nô tỳ thông phòng, mà thành thân rồi cũng không nạp ai làm thiếp.
Họ Phương giàu nứt đố đổ vách, bản thân Phương Đức Thanh lại anh tuấn nho nhã nhưng cũng không ham mê nữ sắc. Bên người chỉ có một nô tỳ thông phòng được nạp thiếp là Liễu thị cùng chính thất phu nhân Khương thị.
Quách Tiếu Minh thì khác hẳn hai người kia, chỉ hận không thể chiếm hết mỹ nhân trong thiên hạ làm của riêng. Thiếp thất có danh phận là tám người, mà không danh phận ở ngoài cũng không ít, con cái hơn ba mươi người. Mẫu thân Phòng thị của Quách Thành An là chính thất, do Quách Tiếu Minh vâng lời của mẫu thân mình cưới về. Lúc còn trẻ thì mặt mũi bà bình thường, khi lớn tuổi hơn lại phát phì, gò má và quai hàm tròn vo. Cả người nung núc mỡ thịt cứ như chỉ phát triển bề ngang, còn mập hơn cả tiêu chuẩn nở nang là đẹp của Đại Đường.
Tuy Phòng thị không được Quách Tiếu Minh sủng ái nhưng vì có mưu tính nên biết lôi kéo lòng người, nắm quyền hành trong nhà vững chắc trong tay. Mười mấy năm giả bộ là con người rộng lượng nhưng bên trong thì ngầm xúi giục mấy thiếp thất của Quách Tiếu Minh xâu xé lẫn nhau. Những vị thiếp ấy lôi cả con cái họ vào cuộc tranh giành này, rốt cuộc chính thất phu nhân như bà một bên hưởng lợi. Khi Quách Tiếu Minh vì ăn chơi quá độ khiến sức khỏe suy giảm không thể quản lý mọi việc được nữa, Quách Thành An thuận lợi lấy được quyền hành nhà họ Quách.
Phòng thị không chỉ biết cách xử lý việc trong nhà mà với chuyện buôn bán cũng có cách nhìn riêng, trợ giúp rất lớn cho Quách Thành An mỗi khi gã gặp chuyện khó khăn.
Lúc Quách Thành An đến bà đã dậy. Nghe nói gã một đêm không về nên vội gọi tỳ nữ bên cạnh mình rửa mặt chải đầu cho gã. Khi gọn gàng cả rồi thì cho gọi bữa sáng, mẫu tử vừa ăn vừa bàn chuyện.
Khi ở trước mặt Phòng thị, Quách Thành An luôn thả lỏng, nhồm nhoàm một họng không kịp nuốt xuống. Bắp thịt trên gương mặt ngăm ngăm nhúc nhích, lầm bầm kể qua loa: “Người đi an táng hôm qua chắc chắn không phải Phương Lâm Nhữ. Mẫu thân à, người nghĩ xem có phải hôm qua y có việc ra ngoài đến tối mới về nên không thể đi an táng Phương Đức Thanh, nhờ đến con ma bệnh kia thay hắn ôm bài vị không?”
“Không thể nào.” Phòng thị lắc đầu quả quyết. “Làm gì có chuyện nào quan trọng hơn chuyện an táng cho phụ thân? Phương Lâm Nhữ là đứa con có hiếu, nề nếp của họ Phương cũng đàng hoàng, sẽ không cho phép y gây chuyện trong buổi an táng phụ thân mình.”
“Nếu không như thế thì phải là…” Quách Thành An chớp chớp đôi mắt lấp lánh nhìn Phòng thị.
“Phương Lâm Nhữ là con gái, còn con ma bệnh lúc an táng mới là Phương nhị lang. Bắt buộc con trai ôm bài vị nên ả là gái không thể không để nhị huynh của mình ôm.” Phòng thị như có điều suy nghĩ, bánh bao kẹp trong đũa bị rơi cũng không nhận ra, môi bặm đầu đũa, bà trừng đôi mắt tròn xoe: “Để con gái nhậm chức gia chủ họ Phương, như vậy có phải làm càn không?”
“Phương Lâm Nhữ có gì không dám làm.” Quách Thành An hừ mũi. Gã nhìn những kẻ hầu hạ xung quanh đều là tâm phúc của Phòng thị, nhích người đến sát Phòng thị, nhỏ giọng: “Hôm đó Lỗ Huyền khỏe mạnh sai người bắt giữ Phương Đức Thanh nhưng chiều hôm đó lại chết đột ngột. Mẫu thân không thấy lạ ư?”
“Ý con là Lỗ Huyền bị Phương Lâm Nhữ giết?” Phòng thị sợ hãi che miệng không dám tin.
“Mọi chuyện quá trùng hợp, tuy rằng không có chứng cứ nhưng cũng phải đến tám phần như vậy.” Quách Thành An chau mày nói: “Chỉ không biết ả đã làm gì mà không phải đền mạng cho Lỗ Huyền.”
“Nếu thật thế thì ả quả là một người lòng dạ độc ác, hành sự quyết đoán. E rằng Phương Lâm Nhữ còn khó đối phó hơn cả Phương Đức Thanh. Họ Quách chúng ta muốn đứng trên đầu họ Phương lại càng thêm khó.” Phòng thị lẩm bẩm.
“Có khó cỡ nào con cũng phải để họ Quách trở thành gia tộc làm quạt đứng đầu.” Quách Thành An cắn răng nghiến lợi, xem bánh bao trong miệng như Phương Lâm Nhữ mà ngấu nghiến, oán hận nói: “Dựa vào đâu một Phương Lâm Nhữ lúc nào cũng có thể đè đầu cưỡi cổ con. Đợi con lôi họ Phương khỏi vị thế gia tộc làm quạt đứng đầu, nghiền nát Phương Lâm Nhữ ấy dưới chân mình, con phải…”
Mình phải làm gì? Quách Thành An nhớ đến gương mặt tuyệt đẹp yếu ớt lúc an táng, hầu kết nhấp nhô, nuốt nước miếng cái ực.
“Nếu Phương Lâm Nhữ là con gái thì việc hạ bệ họ Phương cũng không phải không thể.” Phòng thị trầm ngâm, ra dấu để Quách Thành An kề tai lại, giải thích tỉ mỉ.
“Mẫu thân thật cao kiến.” Quách Thành An mừng rỡ, nhét cái bánh bao vào trong miệng rồi chạy vội ra ngoài.
Phòng thị mỉm cười yêu thương dõi theo bóng dáng gã chạy đi.
“Phu nhân đưa ra ý kiến gì khiến đại lang vui đến vậy?” Thiếp thân tỳ nữ Nguyệt Kiều của Phòng thị cười hỏi, thấy Phòng thị không ăn nữa liền nhanh chóng dọn dẹp.
Phòng thị lật ngược tay ghì xuống, đôi tay trắng nõn mũm mĩm với những chiếc móng được sơn đỏ. Khi lật ngược lại dường như có gió độc quét qua, lạnh lùng mỉm cười: “Kế khiến cho họ Phương rơi vào đường cùng, Phương Lâm Nhữ phải thân bại danh liệt.”
Ngẩng đầu nhìn ngoài cửa, bà dõi mắt trông xa xa. Ánh nắng nơi chân trời rực rỡ, nhuốm đỏ từng áng sương rọi xuống gác mái những đình đài lầu các. Bà tự nhủ: “Họ Phương giữ vị trí gia tộc làm quạt đứng đầu nhiều năm như vậy, cũng đến lúc phải đổi thành họ Quách rồi.”
Chương 25 : Thịnh suy đổi chỗ
Phương Vị nóng nảy đỏ cả mắt, nửa đêm còn vực cả Phương Hiếu dậy.
Mấy chục năm nay họ Phương chưa từng xảy ra chuyện này. Phương Hiếu nghe bảo có người leo tường mà không bắt được, giận đến mức đạp Phương Vị lộn nhào trên đất, mắng to: “Làm quái quỷ gì thế, thể diện của lão già này cũng bị mày làm mất sạch!”
Không để ý bản thân đã lớn tuổi, Phương Hiếu tự dẫn người đi lục soát một lần, lục không ra vừa tức vừa giận. Cả nửa đời ông tài giỏi, Lâm Nhữ mới nhậm chức gia chủ, sợ y sẽ thấy mình lớn tuổi rồi thành ra vô dụng, lại thêm mấy lời chói tai hôm đó của Liễu thị nữa, nên tập tức căn dặn kĩ không được bẩm lại chuyện này với Lâm Nhữ. Ông còn dặn Phương Vị ngày đêm canh chừng cẩn thận, nếu xảy ra chuyện nữa thì mang đầu đến gặp.
Đến giờ Dần mọi người tản đi, có một người dần dần đi chậm lại phía sau, lẩn mình vào bụi hoa. Duỗi mình một lúc nhìn trái phải không có ai, đến gần tường men theo đó đi khoảng trăm bước có một bụi ngô đồng. Người đó bám thân cây leo lên, bò trên mái tường đưa chân hướng ra phía ngoài thăm dò, trong thoáng chốc nhảy ra khỏi tường.
Trời mới rạng đông, hạ nhân trong phủ lục soát cả đêm cũng đã đi nghỉ, không có ai dò xét. Người nọ lột đồ hạ nhân họ Phương là áo tay ngắn cổ tròn màu xanh ráng tím trên người, lộ ra áo bào bằng lụa Phủ Châu màu xanh ngọc, vạt áo buộc vào quần dài màu đen, áo tay ngắn dài đến hông. Gã kéo lưng quần kéo cả vạt áo bào dài bên trong để phủ kín đi, lại tháo khăn đen sáu cạnh buộc đầu xuống lộ ra tóc tai chỉnh tề, bên trong cài một cây trâm bằng vàng ròng chạm trổ uốn lượn. Giàu sang bức người, mặt chữ điền mày rậm, vẻ mặt kiêu căng, chính là Quách Thành An.
Quách Thành An ra khỏi phố Quan Tiền không bao xa, mấy tên tiểu tử vây lại chỗ gã mồm năm miệng mười hỏi: “Đại lang vẫn ổn chứ ạ?”
“Phải đi chung với đám đần độn đó cả đêm mà bọn bây còn dám hỏi!” Quách Thành An mắng, bực bội đạp chân tên tùy tùng thân cận Mậu Thụ.
“Bọn nô tài cũng muốn cứu đại lang nhưng sợ người họ Phương phát hiện.” Mậu Thụ oan uổng biện bạch.
“Một đám ngu xuẩn, đến cả kế điệu hổ ly sơn cũng không biết dùng hả? Một thằng ra dụ tầm mắt của thằng ngu Phương Vị kia thì ta thoát thân được còn gì? Tên nào tên nấy trốn còn nhanh hơn thỏ.” Quách Thành An giận giữ mắng mỏ.
Lúc Lâm Nhữ cùng Hà Lịch về phủ chỉ cảm giác khoảng bốn năm tên theo dõi. Thật ra không chỉ có nhiêu đó mà đến hơn mười hai tên, trong đó có cả Quách Thành An.
Sau đó Lâm Nhữ có giả bộ bệnh tật, nhưng vẫn có sự chênh lệch quá lớn với Cẩm Phong lúc đi an táng, càng khiến Quách Thành An nghi ngờ hơn.
Người hồi sáng yếu đến mức gió thổi cũng lay, eo thon gập xuống thở phì phò, bị gã đùa cợt chỉ ho khan không ngừng. Hoàn toàn khác với ngày thường miệng lưỡi sắc bén, quả thực không phải tác phong của Phương Lâm Nhữ.
Người như Phương Lâm Nhữ dù có bị đập gãy xương, rút gân cũng thể hiện thái độ quật cường ngạo nghễ chúng sinh.
Cứ lòng vòng ngoài Phương phủ, Quách Thành An không nén được tò mò mà len lén leo tường, muốn lẻn vào chỗ của Lâm Nhữ để điều tra, gặp phải Phương Vị dẫn người đi tuần đêm vội nhảy xuống trốn vào một góc. Khi Phương Vị tiếp tục dẫn người lục soát các khu gần đó thì gã nương vào bóng đêm và ánh đèn lờ mờ mà gạt được Phương Vị. Sau lần lục soát đầu tiên bèn theo người của Phương phủ, trộm áo quần hạ nhân mặc vào, lại bình tĩnh đi theo sự dẫn dắt của Phương Hiếu một lần nữa.
Quách Thành An về phủ, vừa vào cửa không về nghỉ ngơi mà chạy thẳng đến sân trong chỗ mẫu thân Phòng thị.
Ba gia tộc làm quạt lớn nhất thành Nhuận Châu là họ Tạ, họ Phương và họ Quách, đều có bối cảnh khác nhau.
Tạ Thiên mất khi tuổi đời còn trẻ. Lúc lâm thời, tuy nói rằng do Tạ phu nhân đố kỵ, nhưng chính ông cũng giữ mình trong sạch. Trước thành thân không có nô tỳ thông phòng, mà thành thân rồi cũng không nạp ai làm thiếp.
Họ Phương giàu nứt đố đổ vách, bản thân Phương Đức Thanh lại anh tuấn nho nhã nhưng cũng không ham mê nữ sắc. Bên người chỉ có một nô tỳ thông phòng được nạp thiếp là Liễu thị cùng chính thất phu nhân Khương thị.
Quách Tiếu Minh thì khác hẳn hai người kia, chỉ hận không thể chiếm hết mỹ nhân trong thiên hạ làm của riêng. Thiếp thất có danh phận là tám người, mà không danh phận ở ngoài cũng không ít, con cái hơn ba mươi người. Mẫu thân Phòng thị của Quách Thành An là chính thất, do Quách Tiếu Minh vâng lời của mẫu thân mình cưới về. Lúc còn trẻ thì mặt mũi bà bình thường, khi lớn tuổi hơn lại phát phì, gò má và quai hàm tròn vo. Cả người nung núc mỡ thịt cứ như chỉ phát triển bề ngang, còn mập hơn cả tiêu chuẩn nở nang là đẹp của Đại Đường.
Tuy Phòng thị không được Quách Tiếu Minh sủng ái nhưng vì có mưu tính nên biết lôi kéo lòng người, nắm quyền hành trong nhà vững chắc trong tay. Mười mấy năm giả bộ là con người rộng lượng nhưng bên trong thì ngầm xúi giục mấy thiếp thất của Quách Tiếu Minh xâu xé lẫn nhau. Những vị thiếp ấy lôi cả con cái họ vào cuộc tranh giành này, rốt cuộc chính thất phu nhân như bà một bên hưởng lợi. Khi Quách Tiếu Minh vì ăn chơi quá độ khiến sức khỏe suy giảm không thể quản lý mọi việc được nữa, Quách Thành An thuận lợi lấy được quyền hành nhà họ Quách.
Phòng thị không chỉ biết cách xử lý việc trong nhà mà với chuyện buôn bán cũng có cách nhìn riêng, trợ giúp rất lớn cho Quách Thành An mỗi khi gã gặp chuyện khó khăn.
Lúc Quách Thành An đến bà đã dậy. Nghe nói gã một đêm không về nên vội gọi tỳ nữ bên cạnh mình rửa mặt chải đầu cho gã. Khi gọn gàng cả rồi thì cho gọi bữa sáng, mẫu tử vừa ăn vừa bàn chuyện.
Khi ở trước mặt Phòng thị, Quách Thành An luôn thả lỏng, nhồm nhoàm một họng không kịp nuốt xuống. Bắp thịt trên gương mặt ngăm ngăm nhúc nhích, lầm bầm kể qua loa: “Người đi an táng hôm qua chắc chắn không phải Phương Lâm Nhữ. Mẫu thân à, người nghĩ xem có phải hôm qua y có việc ra ngoài đến tối mới về nên không thể đi an táng Phương Đức Thanh, nhờ đến con ma bệnh kia thay hắn ôm bài vị không?”
“Không thể nào.” Phòng thị lắc đầu quả quyết. “Làm gì có chuyện nào quan trọng hơn chuyện an táng cho phụ thân? Phương Lâm Nhữ là đứa con có hiếu, nề nếp của họ Phương cũng đàng hoàng, sẽ không cho phép y gây chuyện trong buổi an táng phụ thân mình.”
“Nếu không như thế thì phải là…” Quách Thành An chớp chớp đôi mắt lấp lánh nhìn Phòng thị.
“Phương Lâm Nhữ là con gái, còn con ma bệnh lúc an táng mới là Phương nhị lang. Bắt buộc con trai ôm bài vị nên ả là gái không thể không để nhị huynh của mình ôm.” Phòng thị như có điều suy nghĩ, bánh bao kẹp trong đũa bị rơi cũng không nhận ra, môi bặm đầu đũa, bà trừng đôi mắt tròn xoe: “Để con gái nhậm chức gia chủ họ Phương, như vậy có phải làm càn không?”
“Phương Lâm Nhữ có gì không dám làm.” Quách Thành An hừ mũi. Gã nhìn những kẻ hầu hạ xung quanh đều là tâm phúc của Phòng thị, nhích người đến sát Phòng thị, nhỏ giọng: “Hôm đó Lỗ Huyền khỏe mạnh sai người bắt giữ Phương Đức Thanh nhưng chiều hôm đó lại chết đột ngột. Mẫu thân không thấy lạ ư?”
“Ý con là Lỗ Huyền bị Phương Lâm Nhữ giết?” Phòng thị sợ hãi che miệng không dám tin.
“Mọi chuyện quá trùng hợp, tuy rằng không có chứng cứ nhưng cũng phải đến tám phần như vậy.” Quách Thành An chau mày nói: “Chỉ không biết ả đã làm gì mà không phải đền mạng cho Lỗ Huyền.”
“Nếu thật thế thì ả quả là một người lòng dạ độc ác, hành sự quyết đoán. E rằng Phương Lâm Nhữ còn khó đối phó hơn cả Phương Đức Thanh. Họ Quách chúng ta muốn đứng trên đầu họ Phương lại càng thêm khó.” Phòng thị lẩm bẩm.
“Có khó cỡ nào con cũng phải để họ Quách trở thành gia tộc làm quạt đứng đầu.” Quách Thành An cắn răng nghiến lợi, xem bánh bao trong miệng như Phương Lâm Nhữ mà ngấu nghiến, oán hận nói: “Dựa vào đâu một Phương Lâm Nhữ lúc nào cũng có thể đè đầu cưỡi cổ con. Đợi con lôi họ Phương khỏi vị thế gia tộc làm quạt đứng đầu, nghiền nát Phương Lâm Nhữ ấy dưới chân mình, con phải…”
Mình phải làm gì? Quách Thành An nhớ đến gương mặt tuyệt đẹp yếu ớt lúc an táng, hầu kết nhấp nhô, nuốt nước miếng cái ực.
“Nếu Phương Lâm Nhữ là con gái thì việc hạ bệ họ Phương cũng không phải không thể.” Phòng thị trầm ngâm, ra dấu để Quách Thành An kề tai lại, giải thích tỉ mỉ.
“Mẫu thân thật cao kiến.” Quách Thành An mừng rỡ, nhét cái bánh bao vào trong miệng rồi chạy vội ra ngoài.
Phòng thị mỉm cười yêu thương dõi theo bóng dáng gã chạy đi.
“Phu nhân đưa ra ý kiến gì khiến đại lang vui đến vậy?” Thiếp thân tỳ nữ Nguyệt Kiều của Phòng thị cười hỏi, thấy Phòng thị không ăn nữa liền nhanh chóng dọn dẹp.
Phòng thị lật ngược tay ghì xuống, đôi tay trắng nõn mũm mĩm với những chiếc móng được sơn đỏ. Khi lật ngược lại dường như có gió độc quét qua, lạnh lùng mỉm cười: “Kế khiến cho họ Phương rơi vào đường cùng, Phương Lâm Nhữ phải thân bại danh liệt.”
Ngẩng đầu nhìn ngoài cửa, bà dõi mắt trông xa xa. Ánh nắng nơi chân trời rực rỡ, nhuốm đỏ từng áng sương rọi xuống gác mái những đình đài lầu các. Bà tự nhủ: “Họ Phương giữ vị trí gia tộc làm quạt đứng đầu nhiều năm như vậy, cũng đến lúc phải đổi thành họ Quách rồi.”