Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-49
Chương 49: Trừng Trị Nghiêm Khắc
Chương 49 : Trừng trị nghiêm khắc
Phương Khương thị vẫn chưa dậy, Ngân Hạnh mặc áo tay hẹp màu vàng ngỗng, váy trắng, xinh đẹp duyên dáng tràn đầy sức sống, cùng với một thiếp thân tỳ nữ khác của Phương Khương thị là Thúy Kiều sai bảo các hạ nô chuẩn bị khăn lược, trà súc miệng cùng đồ ăn sáng, thấy Lâm Nhữ lôi Hà Dư đến liền biến sắc, không đợi Lâm Nhữ căn dặn đã vội vào bên trong bẩm lại Phương Khương thị.
Lâm Nhữ phất tay, kêu Ngân Hạnh cùng Thúy Kiều canh chừng Hà Dư, còn nàng vào trong.
“Sao lại xảy ra chuyện như vậy!” Phương Khương thị không ngừng dậm chân, nghe Lâm Nhữ kể hết, đầu ngón tay nhọn chọt trán của nàng, trách mắng: “Sức khỏe của Phong nhi như vậy sao có thể làm chuyện phu thê với phụ nữ, con không biết đường ngăn lại, cũng không phải không tìm được đàn ông trong phủ đâu.”
Lâm Nhữ nhỏ giọng: “Huynh ấy không đồng ý.”
“Nó không đồng ý thì con trơ mắt nhìn nó liều mạng?” Phương Khương thị nói bằng giọng the thé, vội vàng mặc xiêm áo vào muốn đi thăm Cẩm Phong, Lâm Nhữ vội tiến lên hầu hạ, nhỏ giọng nhận tội lại nói: “Lúc con vào, trông huynh trưởng vẫn ổn, đang ngủ ngon lành, nếu giờ mẫu thân qua sẽ đánh thức huynh ấy.”
Phương Khương thị ngừng lại, nặng nề hừ một tiếng: “Chỉ lần này thôi, lần sau không được tự ý quyết định như vậy.”
Bà lại mắng tiếp: “Phong nhi niệm tình hai ả đã săn sóc nó từ nhỏ, sao hai ả lại không biết suy nghĩ cho sức khỏe của Phong nhi, con đi dặn Thư cửu nương tìm bà dắt mối tới bán hai ả đi, bây giờ sáng suốt vẫn có thể ở cạnh Phong nhi, nhưng chỉ sợ không biết điều sẽ quyến rũ Phong nhi.”
Tố Tâm và Tố Vấn hiểu rõ sức khỏe của Cẩm Phong hơn bất kì ai, chỉ là tình huống lúc ấy quá ngặt nghèo, Phương Khương thị không phân rõ trắng đen nhưng Lâm Nhữ cũng không thể cãi bà, nghĩ một hồi nàng mới nói: “Nếu đuổi hai người ấy đi thì tìm người khác chưa chắc sẽ săn sóc cho huynh trưởng được tận tâm, huynh trưởng vốn yếu người nên không thể chăm lo công việc, giờ con vẫn chưa thể đổi lại thân phận với huynh ấy, nếu giờ đổi người hầu thì lỡ như lộ ra tiếng gió nào cũng phiền lắm.”
Phương Khương thị ngớ người, có phần do dự.
Lâm Nhữ lại nói: “Biết đâu hai người đó đã có con của huynh trưởng, đó là cháu ruột của mẫu thân, nếu như huynh trưởng có người nối dõi chẳng phải là một việc đáng vui mừng ư.”
Phương Khương thị chán nản ngồi bên mép giường, vẻ mặt vui buồn lẫn lộn, hồi lâu mới nói: “Thôi, nghe theo con sắp xếp.”
Đây là ý muốn cho qua, Lâm Nhữ thả lỏng gánh nặng, hỏi cách xử lý Hà Dư.
Theo ý nàng muốn đập gãy một chân để y không đi khắp nơi gây tội ác nữa, nhưng muốn đập gãy chân y thì đừng nói Hà Khương thị, cả Phương Khương thị cũng sẽ không đồng ý, chỉ có thể đuổi ra khỏi Phương phủ để về sau không gây họa cho họ Phương nữa.
“Mẫu thân cũng không biết nên làm thế nào cho phải nữa.” Phương Khương thị xoa trán, mệt mỏi nói: “Kêu người mời di mẫu của con qua đây đi.”
Hà Khương thị là một người ngu ngốc cứng đầu chỉ nghe theo Hà Dư, việc này phải tìm Hà Lịch mới đúng, nhưng Lâm Nhữ không muốn làm khó Hà Lịch, nàng quyết định thế nào Hà Lịch cũng sẽ không phản đối, nên làm theo lời Phương Khương thị chỉ cho mời Hà Khương thị đến.
Trong lòng nàng lại quyết đoán, tìm Hà Khương thị tới không phải để thương lượng mà là đưa ra thông báo.
Tối hôm qua nàng chạy vội đến lầu Thuật Hương nên không bó ngực, không chải đầu rửa mặt, xiêm áo rộng vào ban đêm sẽ không nhìn ra gì nhưng trời đã sáng thế này sẽ lộ hết trước mọi người, Lâm Nhữ vừa tính kêu Ngân Hạnh đến nhà đài Sấu Thạch cầm xiêm áo qua cho nàng, không ngờ Ngân Hạnh đã dẫn Uyển Sơ cầm xiêm áo của nàng cùng nhau bước vào.
Mới vừa rồi chạm mặt Lâm Nhữ, Ngân Hạnh đã vội chạy đến nhà đài Sấu Thạch.
Lâm Nhữ cười, thầm khen Ngân Hạnh là một người nhạy bén, ngẫm nếu được sẽ nhắc lại nàng trước mặt Hà Lịch.
Lâm Nhữ thu xếp ổn thỏa thì Hà Khương thị cũng vừa đến.
Cả người bà mặc váy áo màu xanh thẫm, tóc búi khéo không cài trâm, trông già hơn mấy phần, vừa vào cửa nhìn thấy Hà Dư liền lớn tiếng khóc lóc, không khóc vì con trai mà lại khóc mẫu thân của bà đã mất, đau lòng nói sống không nổi nữa, mong mẫu thân có linh lấy mạng bà đi, xuống suối vàng có mẫu thân bầu bạn cũng không phải chịu cảnh cô đơn.
Bà khóc lóc gọi mẫu thân, Phương Khương thị liền đau lòng nhỏ lệ.
Huynh đệ tỷ muội không ít, nhưng cùng mẫu thân sinh ra chỉ có hai tỷ muội bà thôi, mẫu thân mất sớm, lúc ở nhà chỉ có hai tỷ muội sống nương tựa lẫn nhau, sau khi thành thân, Hà Khương thị đến nhờ cậy tiếp tục sống chung, tuổi gần bốn mươi nhưng hai người họ chỉ xa cách mấy năm lúc mới thành thân, tỷ muội tình thâm không thể so nhiều hay ít hơn tấm lòng thương con cái. Hà Khương thị chưa trách cứ Lâm Nhữ, Phương Khương thị đã nổi giận mắng Lâm Nhữ trước: “Sao có thể đối xử với biểu đệ của con như vậy, nếu có chỗ nào không đúng thì cứ khuyên giải nó, ai cho phép con đánh nó!” Bà tự mình tiến lên mở dây trói cho Hà Dư, cởi áo khoác phủ lên, luôn miệng kêu người lấy xiêm áo cho Hà Dư, lại nhỏ giọng xin lỗi Hà Khương thị, nói rõ nguyên nhân.
Hà Khương thị khóc thút thít, nức nở nói: “Cách làm của Dư lang có phần không đúng, nhưng chẳng qua vì tấm lòng ái mộ Phong nương, tuy trước mắt nó không có công ăn chuyện làm, nhưng nó vẫn còn trẻ, về sau nếu nó có khá hơn thì con gả Phong nương cho nó đi.”
Hà Dư cởi được trói, có Hà Khương thị ở đây, thu lại vẻ vênh váo cao ngạo tối hôm qua, run bần bật giả đáng thương quỳ xuống, chân tình nói: “Di mẫu, cháu thật sự thích Phong nương, mong di mẫu tác thành cho cháu.”
Phương Khương thị nghẹn lời, Phong nhi là con trai chứ là con gái thì hứa gả cho Hà Dư để hai bên càng thêm thân thiết cũng không phải là chuyện không thể.
Bán tiên đã căn dặn, bí mật con gái được nuôi như con trai, con trai được nuôi như con gái phải được giữ kín, không thể cho người khác biết được, nếu để lộ thiên cơ, Cẩm Phong khó giữ được mạng, vì con trai mình nên có là thân tỷ tỷ cũng không thể tiết lộ, ánh mắt chợt lóe, bà khó xử nhìn Lâm Nhữ.
Lâm Nhữ không nhịn được mà cười sang sảng.
Đánh một trận như dự định là tốt nhất, chưa nói chuyện Cẩm Phong là con trai, nếu là con gái cũng không thể gả cho một thằng vô dụng chẳng được trò trống gì, một đứa ăn bám quần là áo lượt vô sỉ hèn hạ.
Với một tên tiểu nhân thì chớ nói phong độ người quân tử, chỉ có thể càng tiểu nhân, càng thêm vô liêm sỉ hơn y mà thôi.
Lâm Nhữ tiến lên, không nói một lời, nhắm chuẩn Hà Dư mà đá tới, sau đó không để ý đứng dậy mà đấm đá liên tục.
Hà Dư kêu lên thảm thiết, bị trói hồi lâu, tay chân tê dại không thể phản kháng, mà thực tế cơ thể một kẻ ham mê tửu sắc cũng không thể là đối thủ của Lâm Nhữ, y lăn lộn trên mặt đất tránh này tránh nọ.
Hà Khương thị gấp đến độ khóc lớn, Phương Khương thị cũng tái cả mặt mày, hai người tiến lên muốn ngăn cản, Ngân Hạnh cùng Thúy Kiều và Uyển Sơ cũng tiến lên nói lời khuyên ngăn, không hẹn mà cùng cản lại Phương Khương thị và Hà Khương thị, đợi Phương Khương thị và Hà Khương thị tiến lên được thì Lâm Nhữ đánh cũng đã mệt người, dừng tay không đánh nữa, Hà Dư sưng hết mặt mày, xiêm áo lộn xộn, trên người không có chỗ nào lành lặn.
Hà Khương thị khàn giọng khóc lớn, ngón tay run rẩy chỉ vào Lâm Nhữ: “Dư lang là biểu đệ của mày sao mày lại ra tay tàn nhẫn như vậy? Mày đúng là đứa ác độc mà!”
Lâm Nhữ lạnh lùng nhìn bà, trầm giọng nói: “Lời vừa rồi mà nó còn dám nói lại, cháu nhất định sẽ đánh chết nó, nếu di mẫu cảm thấy bất bình thì có thể đến nha môn báo quan, nhưng chớ có quên, là nó vào phòng của Phong nương làm trò đồi bại trước.”
“Mày… mày…” Hà Khương thị ngây người, vẻ mặt tím ngắt nói không ra lời.
Phương Khương thị đứng ở một bên muốn tiến lên thì Ngân Hạnh thấy không cản được liền bẩm báo: “Phu nhân, vừa rồi người bên lầu Thuật Hương truyền lời, nhị nương khó chịu trong người, đã cho mời Vương đại phu bắt mạch.”
“Cái gì?” Phương Khương thị sợ hãi. “Sao không nói sớm?”
Bà vội vàng đến lầu Thuật Hương, miệng gào thét cho mời Vương đại phu.
Chuyện sống chết của Hà Dư bà không để ý nữa, nếu Cẩm Phong có chuyện gì không hay, Lâm Nhữ có giết chết y bà cũng sẽ không ngăn cản.
Lâm Nhữ lạnh lùng căn dặn: “Đưa Hà nhị lang về, truyền lời của ta đến Phương bá, không có chuyện họ hàng có nghĩa vụ cứu vớt bọn họ cả đời, Hà nhị lang đã đến tuổi trưởng thành, giúp họ tìm một ngôi nhà bên ngoài để Hà nhị lang cùng di mẫu dọn ra khỏi phủ.”
Sắc mặt của Hà Khương thị trắng bệch như tờ giấy, Hà Dư trợn to mắt, hôn mê bất tỉnh.
Lâm Nhữ rảo bước ra cửa, Uyển Sơ vội vàng đuổi theo, chủ tớ hai người về nhà đài Sấu Thạch, Uyển Sơ luôn là tâm phúc của nàng, nói lời thẳng thắn không kiêng kị điều gì, Uyển Sơ không hiểu lắm: “Nhị lang đuổi Hà nhị lang và Hà phu nhân ra khỏi phủ, nếu phu nhân biết được sẽ không đồng ý đâu, phu nhân sẽ không để họ dọn ra ngoài, vậy thì chẳng phải ngài sẽ mất mặt sao? Huống hồ làm như vậy cũng không nể mặt Hà đại lang nữa.”
Lâm Nhữ cười cười: “Nếu mẫu thân hồ đồ muốn vả mặt ta thì để người tùy ý, còn phía biểu ca thì khỏi lo, trong lòng huynh ấy hiểu rõ hết.”
Thật ra mục đích lần này của nàng cũng không phải là đuổi Hà Dư ra khỏi phủ.
Dù Phương Khương thị có giận dữ, nhưng chỉ cần sức khỏe của Cẩm Phong không đáng lo ngại, bà vẫn niệm tình tỷ muội mà không đồng ý đuổi họ. Biết rõ bị vả mặt vẫn lớn tiếng tuyên bố đuổi Hà Dư ra khỏi phủ chỉ là muốn từng bước bức ép Phương Khương thị, hôm nay bà có thể vả mặt nàng không cho đuổi cổ Hà Dư đi, nhưng ngày khác nếu Hà Dư lại phạm tội, nàng đuổi tiếp thì Phương Khương thị không thể ngăn cản được nữa.
Chương 49 : Trừng trị nghiêm khắc
Phương Khương thị vẫn chưa dậy, Ngân Hạnh mặc áo tay hẹp màu vàng ngỗng, váy trắng, xinh đẹp duyên dáng tràn đầy sức sống, cùng với một thiếp thân tỳ nữ khác của Phương Khương thị là Thúy Kiều sai bảo các hạ nô chuẩn bị khăn lược, trà súc miệng cùng đồ ăn sáng, thấy Lâm Nhữ lôi Hà Dư đến liền biến sắc, không đợi Lâm Nhữ căn dặn đã vội vào bên trong bẩm lại Phương Khương thị.
Lâm Nhữ phất tay, kêu Ngân Hạnh cùng Thúy Kiều canh chừng Hà Dư, còn nàng vào trong.
“Sao lại xảy ra chuyện như vậy!” Phương Khương thị không ngừng dậm chân, nghe Lâm Nhữ kể hết, đầu ngón tay nhọn chọt trán của nàng, trách mắng: “Sức khỏe của Phong nhi như vậy sao có thể làm chuyện phu thê với phụ nữ, con không biết đường ngăn lại, cũng không phải không tìm được đàn ông trong phủ đâu.”
Lâm Nhữ nhỏ giọng: “Huynh ấy không đồng ý.”
“Nó không đồng ý thì con trơ mắt nhìn nó liều mạng?” Phương Khương thị nói bằng giọng the thé, vội vàng mặc xiêm áo vào muốn đi thăm Cẩm Phong, Lâm Nhữ vội tiến lên hầu hạ, nhỏ giọng nhận tội lại nói: “Lúc con vào, trông huynh trưởng vẫn ổn, đang ngủ ngon lành, nếu giờ mẫu thân qua sẽ đánh thức huynh ấy.”
Phương Khương thị ngừng lại, nặng nề hừ một tiếng: “Chỉ lần này thôi, lần sau không được tự ý quyết định như vậy.”
Bà lại mắng tiếp: “Phong nhi niệm tình hai ả đã săn sóc nó từ nhỏ, sao hai ả lại không biết suy nghĩ cho sức khỏe của Phong nhi, con đi dặn Thư cửu nương tìm bà dắt mối tới bán hai ả đi, bây giờ sáng suốt vẫn có thể ở cạnh Phong nhi, nhưng chỉ sợ không biết điều sẽ quyến rũ Phong nhi.”
Tố Tâm và Tố Vấn hiểu rõ sức khỏe của Cẩm Phong hơn bất kì ai, chỉ là tình huống lúc ấy quá ngặt nghèo, Phương Khương thị không phân rõ trắng đen nhưng Lâm Nhữ cũng không thể cãi bà, nghĩ một hồi nàng mới nói: “Nếu đuổi hai người ấy đi thì tìm người khác chưa chắc sẽ săn sóc cho huynh trưởng được tận tâm, huynh trưởng vốn yếu người nên không thể chăm lo công việc, giờ con vẫn chưa thể đổi lại thân phận với huynh ấy, nếu giờ đổi người hầu thì lỡ như lộ ra tiếng gió nào cũng phiền lắm.”
Phương Khương thị ngớ người, có phần do dự.
Lâm Nhữ lại nói: “Biết đâu hai người đó đã có con của huynh trưởng, đó là cháu ruột của mẫu thân, nếu như huynh trưởng có người nối dõi chẳng phải là một việc đáng vui mừng ư.”
Phương Khương thị chán nản ngồi bên mép giường, vẻ mặt vui buồn lẫn lộn, hồi lâu mới nói: “Thôi, nghe theo con sắp xếp.”
Đây là ý muốn cho qua, Lâm Nhữ thả lỏng gánh nặng, hỏi cách xử lý Hà Dư.
Theo ý nàng muốn đập gãy một chân để y không đi khắp nơi gây tội ác nữa, nhưng muốn đập gãy chân y thì đừng nói Hà Khương thị, cả Phương Khương thị cũng sẽ không đồng ý, chỉ có thể đuổi ra khỏi Phương phủ để về sau không gây họa cho họ Phương nữa.
“Mẫu thân cũng không biết nên làm thế nào cho phải nữa.” Phương Khương thị xoa trán, mệt mỏi nói: “Kêu người mời di mẫu của con qua đây đi.”
Hà Khương thị là một người ngu ngốc cứng đầu chỉ nghe theo Hà Dư, việc này phải tìm Hà Lịch mới đúng, nhưng Lâm Nhữ không muốn làm khó Hà Lịch, nàng quyết định thế nào Hà Lịch cũng sẽ không phản đối, nên làm theo lời Phương Khương thị chỉ cho mời Hà Khương thị đến.
Trong lòng nàng lại quyết đoán, tìm Hà Khương thị tới không phải để thương lượng mà là đưa ra thông báo.
Tối hôm qua nàng chạy vội đến lầu Thuật Hương nên không bó ngực, không chải đầu rửa mặt, xiêm áo rộng vào ban đêm sẽ không nhìn ra gì nhưng trời đã sáng thế này sẽ lộ hết trước mọi người, Lâm Nhữ vừa tính kêu Ngân Hạnh đến nhà đài Sấu Thạch cầm xiêm áo qua cho nàng, không ngờ Ngân Hạnh đã dẫn Uyển Sơ cầm xiêm áo của nàng cùng nhau bước vào.
Mới vừa rồi chạm mặt Lâm Nhữ, Ngân Hạnh đã vội chạy đến nhà đài Sấu Thạch.
Lâm Nhữ cười, thầm khen Ngân Hạnh là một người nhạy bén, ngẫm nếu được sẽ nhắc lại nàng trước mặt Hà Lịch.
Lâm Nhữ thu xếp ổn thỏa thì Hà Khương thị cũng vừa đến.
Cả người bà mặc váy áo màu xanh thẫm, tóc búi khéo không cài trâm, trông già hơn mấy phần, vừa vào cửa nhìn thấy Hà Dư liền lớn tiếng khóc lóc, không khóc vì con trai mà lại khóc mẫu thân của bà đã mất, đau lòng nói sống không nổi nữa, mong mẫu thân có linh lấy mạng bà đi, xuống suối vàng có mẫu thân bầu bạn cũng không phải chịu cảnh cô đơn.
Bà khóc lóc gọi mẫu thân, Phương Khương thị liền đau lòng nhỏ lệ.
Huynh đệ tỷ muội không ít, nhưng cùng mẫu thân sinh ra chỉ có hai tỷ muội bà thôi, mẫu thân mất sớm, lúc ở nhà chỉ có hai tỷ muội sống nương tựa lẫn nhau, sau khi thành thân, Hà Khương thị đến nhờ cậy tiếp tục sống chung, tuổi gần bốn mươi nhưng hai người họ chỉ xa cách mấy năm lúc mới thành thân, tỷ muội tình thâm không thể so nhiều hay ít hơn tấm lòng thương con cái. Hà Khương thị chưa trách cứ Lâm Nhữ, Phương Khương thị đã nổi giận mắng Lâm Nhữ trước: “Sao có thể đối xử với biểu đệ của con như vậy, nếu có chỗ nào không đúng thì cứ khuyên giải nó, ai cho phép con đánh nó!” Bà tự mình tiến lên mở dây trói cho Hà Dư, cởi áo khoác phủ lên, luôn miệng kêu người lấy xiêm áo cho Hà Dư, lại nhỏ giọng xin lỗi Hà Khương thị, nói rõ nguyên nhân.
Hà Khương thị khóc thút thít, nức nở nói: “Cách làm của Dư lang có phần không đúng, nhưng chẳng qua vì tấm lòng ái mộ Phong nương, tuy trước mắt nó không có công ăn chuyện làm, nhưng nó vẫn còn trẻ, về sau nếu nó có khá hơn thì con gả Phong nương cho nó đi.”
Hà Dư cởi được trói, có Hà Khương thị ở đây, thu lại vẻ vênh váo cao ngạo tối hôm qua, run bần bật giả đáng thương quỳ xuống, chân tình nói: “Di mẫu, cháu thật sự thích Phong nương, mong di mẫu tác thành cho cháu.”
Phương Khương thị nghẹn lời, Phong nhi là con trai chứ là con gái thì hứa gả cho Hà Dư để hai bên càng thêm thân thiết cũng không phải là chuyện không thể.
Bán tiên đã căn dặn, bí mật con gái được nuôi như con trai, con trai được nuôi như con gái phải được giữ kín, không thể cho người khác biết được, nếu để lộ thiên cơ, Cẩm Phong khó giữ được mạng, vì con trai mình nên có là thân tỷ tỷ cũng không thể tiết lộ, ánh mắt chợt lóe, bà khó xử nhìn Lâm Nhữ.
Lâm Nhữ không nhịn được mà cười sang sảng.
Đánh một trận như dự định là tốt nhất, chưa nói chuyện Cẩm Phong là con trai, nếu là con gái cũng không thể gả cho một thằng vô dụng chẳng được trò trống gì, một đứa ăn bám quần là áo lượt vô sỉ hèn hạ.
Với một tên tiểu nhân thì chớ nói phong độ người quân tử, chỉ có thể càng tiểu nhân, càng thêm vô liêm sỉ hơn y mà thôi.
Lâm Nhữ tiến lên, không nói một lời, nhắm chuẩn Hà Dư mà đá tới, sau đó không để ý đứng dậy mà đấm đá liên tục.
Hà Dư kêu lên thảm thiết, bị trói hồi lâu, tay chân tê dại không thể phản kháng, mà thực tế cơ thể một kẻ ham mê tửu sắc cũng không thể là đối thủ của Lâm Nhữ, y lăn lộn trên mặt đất tránh này tránh nọ.
Hà Khương thị gấp đến độ khóc lớn, Phương Khương thị cũng tái cả mặt mày, hai người tiến lên muốn ngăn cản, Ngân Hạnh cùng Thúy Kiều và Uyển Sơ cũng tiến lên nói lời khuyên ngăn, không hẹn mà cùng cản lại Phương Khương thị và Hà Khương thị, đợi Phương Khương thị và Hà Khương thị tiến lên được thì Lâm Nhữ đánh cũng đã mệt người, dừng tay không đánh nữa, Hà Dư sưng hết mặt mày, xiêm áo lộn xộn, trên người không có chỗ nào lành lặn.
Hà Khương thị khàn giọng khóc lớn, ngón tay run rẩy chỉ vào Lâm Nhữ: “Dư lang là biểu đệ của mày sao mày lại ra tay tàn nhẫn như vậy? Mày đúng là đứa ác độc mà!”
Lâm Nhữ lạnh lùng nhìn bà, trầm giọng nói: “Lời vừa rồi mà nó còn dám nói lại, cháu nhất định sẽ đánh chết nó, nếu di mẫu cảm thấy bất bình thì có thể đến nha môn báo quan, nhưng chớ có quên, là nó vào phòng của Phong nương làm trò đồi bại trước.”
“Mày… mày…” Hà Khương thị ngây người, vẻ mặt tím ngắt nói không ra lời.
Phương Khương thị đứng ở một bên muốn tiến lên thì Ngân Hạnh thấy không cản được liền bẩm báo: “Phu nhân, vừa rồi người bên lầu Thuật Hương truyền lời, nhị nương khó chịu trong người, đã cho mời Vương đại phu bắt mạch.”
“Cái gì?” Phương Khương thị sợ hãi. “Sao không nói sớm?”
Bà vội vàng đến lầu Thuật Hương, miệng gào thét cho mời Vương đại phu.
Chuyện sống chết của Hà Dư bà không để ý nữa, nếu Cẩm Phong có chuyện gì không hay, Lâm Nhữ có giết chết y bà cũng sẽ không ngăn cản.
Lâm Nhữ lạnh lùng căn dặn: “Đưa Hà nhị lang về, truyền lời của ta đến Phương bá, không có chuyện họ hàng có nghĩa vụ cứu vớt bọn họ cả đời, Hà nhị lang đã đến tuổi trưởng thành, giúp họ tìm một ngôi nhà bên ngoài để Hà nhị lang cùng di mẫu dọn ra khỏi phủ.”
Sắc mặt của Hà Khương thị trắng bệch như tờ giấy, Hà Dư trợn to mắt, hôn mê bất tỉnh.
Lâm Nhữ rảo bước ra cửa, Uyển Sơ vội vàng đuổi theo, chủ tớ hai người về nhà đài Sấu Thạch, Uyển Sơ luôn là tâm phúc của nàng, nói lời thẳng thắn không kiêng kị điều gì, Uyển Sơ không hiểu lắm: “Nhị lang đuổi Hà nhị lang và Hà phu nhân ra khỏi phủ, nếu phu nhân biết được sẽ không đồng ý đâu, phu nhân sẽ không để họ dọn ra ngoài, vậy thì chẳng phải ngài sẽ mất mặt sao? Huống hồ làm như vậy cũng không nể mặt Hà đại lang nữa.”
Lâm Nhữ cười cười: “Nếu mẫu thân hồ đồ muốn vả mặt ta thì để người tùy ý, còn phía biểu ca thì khỏi lo, trong lòng huynh ấy hiểu rõ hết.”
Thật ra mục đích lần này của nàng cũng không phải là đuổi Hà Dư ra khỏi phủ.
Dù Phương Khương thị có giận dữ, nhưng chỉ cần sức khỏe của Cẩm Phong không đáng lo ngại, bà vẫn niệm tình tỷ muội mà không đồng ý đuổi họ. Biết rõ bị vả mặt vẫn lớn tiếng tuyên bố đuổi Hà Dư ra khỏi phủ chỉ là muốn từng bước bức ép Phương Khương thị, hôm nay bà có thể vả mặt nàng không cho đuổi cổ Hà Dư đi, nhưng ngày khác nếu Hà Dư lại phạm tội, nàng đuổi tiếp thì Phương Khương thị không thể ngăn cản được nữa.