Lê Hoàng Yến ( Nhi Tử )
Tác giả VW
-
Chương 5: Lễ hội tình nhân
Không ngờ nhiệm vụ lại đơn giản như vậy, xử lý sạch sẽ trong chốc lát. Từ lúc về quán trọ mặt Sở Tư Liên vẫn luôn trầm tư. Ngồi trong phòng suy nghĩ một lúc, cuối cùng y quyết định khi về sẽ tạ lỗi với chưởng môn. Là sư tôn mà lại trốn sau lưng đệ tử, ra thể thống gì nữa.
Đang chìm sâu trong suy nghĩ bỗng cánh cửa bật ra làm y giật mình.
Đoạn Dạ Thành đặt túi vải lên bàn, đến gần Sở Tư Liên, cúi đầu hỏi : "Sư tôn không khỏe sao, nhìn người có vẻ mệt mỏi .''
Sở Tư Liên thấy hắn quan tâm mình như vậy, trong lòng có chút ấm áp. Y quơ tay :"Ta không sao. Ngươi tìm ta có chuyện gì ?"
Đoan Dạ Thành không ngại ngồi sát bên cạnh sư tôn của mình. Không biết theo thói quen hay gì, mỗi lần đến gần y, hắn đều thuận tiện khoác vai bá cổ rất tự nhiên.
Đoan Dạ Thành ghé tai sư tôn nói nhỏ :" nghe nói sư tôn thích rắn ."
Sở Tư Liên giật mình, y vội vàng xua tay :" .... Ta ko có"
Đoan Dạ Thành cười cười :" Có hay ko ta cũng đem đến một con tặng người nè. Vui ko ?"
Sở Tư Liên :" ....."
Một con rắn nhỏ khoảng chừng một ngón út chui từ cánh tay đang khoác lên vai y ra, nó thè lưỡi "xì xì" trước mặt y. Sở Tư Liên mặt tái mét không biết lui đường nào. Trong vô thức ôm chặt lấy eo Đoan Dạ Thành, giọng y run run :" Ngươi... bỏ... bỏ nó ra... Ta..."
Đoan Dạ Thành tỏ vẻ tội lỗi :" Sư tôn là sợ rắn sao ? Xin lỗi, ta không biết. Sư tôn tha thứ cho đệ tử nha. "
Sở Tư Liên đương nhiên không trách hắn ngược lại cảm thấy xấu hổ nhiều hơn . Y lấy lại chút bình tĩnh nói :"Trước tiên ngươi bỏ nó ra đã.''
Đoan Dạ Thành :" Được thôi nhưng sư tôn phải đồng ý với ta một việc."
Sở Tư Liên lúc này đã rối quá rồi, liền tùy tiện gật đầu đồng ý với hắn.
Đoan Dạ Thành nhe răng cười. Hắn cất rắn con vào túi vải bên hông rồi đi đến bên bàn cầm túi vải ném cho sư tôn.
Sở Tư Liên mở túi vải ra, bên trong là một bộ y phục màu lam nhạt. Đây là tặng y sao ? Cầm bộ y phục lên nhìn, Sở Tư Liên liền đỏ mặt. Đây là y phục của nữ... đừng nói là Đoan Dạ Thành bắt y mặc cái này nha.
Đoan Dạ Thành giải thích :"Đêm nay là lễ hội tình nhân dành cho các cặp đôi. Trong trấn có Thiên Lư Lâu, đó là nơi tổ chức, nghe chủ quán nói ở đấy có rất nhiều thứ hay ho. Ta cũng muốn đi hội, nhưng chỉ những cặp đôi nam nữ mới được vào. Đành ủy khuất sư tôn giả nữ rồi."
Sở Tư Liên đỡ chán, mặt y lúc này không những đỏ mà còn nóng nữa. Sư đồ giả làm đôi tình nhân, chuyện này mà đồn ra ngoài y có chết cũng không hết tội.
Nghĩ một hồi Sở Tư Liên lắc đầu :" Không được. Ta sẽ không .... Aaa... Ngươi bỏ nó ra, ta...ta đồng ý, ta giả nữ."
Đoan Dạ Thành cười thỏa mãn, cất bé rắn nhỏ vào trong túi.
Y phục của nữ nhi thật khó mặc, hết lớp này đến lớp khác. Cũng may thân hình Sở Tư Liên nhỏ nên mặc rất vừa vặn.
Đoan Dạ Thành nhìn y tư trên xuống dưới, rồi bắt y xoay một vòng cho mình ngắm. Hắn "chẹp" miệng :" Thiếu rồi."
Sở Tư Liên hỏi :" Thiếu gì cơ ?"
Đoan Dạ Thành vuốt ngực y :" Thiếu chỗ này."
Sở Tư Liên hất tay hắn ra :" Chỗ đó ngươi muốn cũng không có được đâu."
Đoan Dạ Thành vẫn cười :"Không có cũng không sao. Vẫn rất đẹp."
"Sư tôn ngồi xuống đây, ta giúp người chải tóc."
Sở Tư Liên :" Ta chải rồi."
Đoan Dạ Thành :" Nữ nhi sẽ không buộc tóc như này đâu. Sư tôn ngoan, để ta giúp người. "
Không đợi Sở Tư Liên từ chối, hắn đã kéo y ngồi xuống ghế rồi tháo dây buộc tóc bắt đầu chải chuốt, bện tóc rồi cài trâm các kiểu.
Cuối cùng Sở Tư Liên thật sự biến thành một cô nương xinh đẹp động lòng người.
Đoan Dạ Thành nhìn sư tôn của mình, tặc lưỡi :" Đúng là mỹ nhân. Mỹ nhân sư tôn của ta a~."
Đêm nay cả con đường đều được thắp sáng. Đứng trước Thiên Lư Lâu, Đoan Dạ Thành cầm tay sư tôn kéo vào trong.
Thiên Lư Lâu hôm nay là nơi nổi bật nhất thành. Đèn lồng treo từ cổng dài đến hết các viện trong Thiên Lư Lâu.
Đoan Dạ Thành chọn một đình trên lầu hai. Ở đây vừa dễ dàng ngắm cảnh vừa quan sát kĩ hơn.
Chỗ tốt như vậy đương nhiên sẽ có rất nhiều người tranh dành. Bọn họ đến muộn nên chắc chắn không còn chỗ. Vậy mà vẫn có thể lấy được một chỗ. Chuyện tốt này đương nhiên là Đoan Dạ Thành dùng tiền đuổi người ta rồi cướp chỗ, người ta không đi thì liền nổi sát khí đe dọa, mấy người kia liền co cẳng chạy. Thế là được chỗ tốt.
Sở Tư Liên xoa mi tâm :" Ngươi không thể đuổi họ như thế, lầu một vẫn còn nhiều chỗ trống mà."
Đoan Dạ Thành vắt chân ngồi xem một ca nữ ôm tỳ bà ngân nga trên sân khấu :" Còn nhiều chỗ nên ta mới đuổi họ xuống đó."
Mắt Sở Tư Liên hơi dịu xuống :" A Thành ".
Đoan Dạ Thành nghe vậy quay sang nhìn y :" Người gọi ta là A Thành ?"
Sở Tư Liên hơi ngượng :" Nếu ngươi không thích thì thôi vậy, coi như ta chưa nói gì đi".
Đoan Dạ Thành :" Ta thích ''. Bởi vì chỉ có ngươi mới gọi ta như vậy.
Sở Tư Liên nghe hắn nói vậy hơi mỉm cười. Y lấy một túi gấm trong vạt áo ra đặt lên tay Đoan Dạ Thành :" Cái này cho ngươi. Lễ bái sư."
Đoan Dạ Thành cười tươi :" Ta cũng có sao ?"
Sở Tư Liên gật đầu :" Vốn dĩ lễ bái sư muốn tặng cho ngươi, nhưng thấy ngươi có vẻ ... không thích ta nên giờ mới có cơ hội ."
Đoan Dạ Thành không nói gì, coi như ngầm thừa nhận. Đúng là lúc đó không thích y thật, nhưng vẫn thấy y rất xinh đẹp a.
Im lặng hồi lâu, Sở Tư Liên hỏi nhỏ :"Hiện tại ngươi còn coi thường ta không ?" Chắc là có rồi, bản thân mình vô dụng vậy mà.
Đoan Dạ Thành có ý cười :" Có chứ ".
Sở Tư Liên rũ mi, quả nhiên là vậy.
Đoan Dạ Thành vươn tay ra sau gáy y, kéo y lại gần rồi hôn lên trán y :"Muộn rồi, về thôi."
.... ???? Gì vậy ?
___________________________________
Ngọt ghê a ~
Đang chìm sâu trong suy nghĩ bỗng cánh cửa bật ra làm y giật mình.
Đoạn Dạ Thành đặt túi vải lên bàn, đến gần Sở Tư Liên, cúi đầu hỏi : "Sư tôn không khỏe sao, nhìn người có vẻ mệt mỏi .''
Sở Tư Liên thấy hắn quan tâm mình như vậy, trong lòng có chút ấm áp. Y quơ tay :"Ta không sao. Ngươi tìm ta có chuyện gì ?"
Đoan Dạ Thành không ngại ngồi sát bên cạnh sư tôn của mình. Không biết theo thói quen hay gì, mỗi lần đến gần y, hắn đều thuận tiện khoác vai bá cổ rất tự nhiên.
Đoan Dạ Thành ghé tai sư tôn nói nhỏ :" nghe nói sư tôn thích rắn ."
Sở Tư Liên giật mình, y vội vàng xua tay :" .... Ta ko có"
Đoan Dạ Thành cười cười :" Có hay ko ta cũng đem đến một con tặng người nè. Vui ko ?"
Sở Tư Liên :" ....."
Một con rắn nhỏ khoảng chừng một ngón út chui từ cánh tay đang khoác lên vai y ra, nó thè lưỡi "xì xì" trước mặt y. Sở Tư Liên mặt tái mét không biết lui đường nào. Trong vô thức ôm chặt lấy eo Đoan Dạ Thành, giọng y run run :" Ngươi... bỏ... bỏ nó ra... Ta..."
Đoan Dạ Thành tỏ vẻ tội lỗi :" Sư tôn là sợ rắn sao ? Xin lỗi, ta không biết. Sư tôn tha thứ cho đệ tử nha. "
Sở Tư Liên đương nhiên không trách hắn ngược lại cảm thấy xấu hổ nhiều hơn . Y lấy lại chút bình tĩnh nói :"Trước tiên ngươi bỏ nó ra đã.''
Đoan Dạ Thành :" Được thôi nhưng sư tôn phải đồng ý với ta một việc."
Sở Tư Liên lúc này đã rối quá rồi, liền tùy tiện gật đầu đồng ý với hắn.
Đoan Dạ Thành nhe răng cười. Hắn cất rắn con vào túi vải bên hông rồi đi đến bên bàn cầm túi vải ném cho sư tôn.
Sở Tư Liên mở túi vải ra, bên trong là một bộ y phục màu lam nhạt. Đây là tặng y sao ? Cầm bộ y phục lên nhìn, Sở Tư Liên liền đỏ mặt. Đây là y phục của nữ... đừng nói là Đoan Dạ Thành bắt y mặc cái này nha.
Đoan Dạ Thành giải thích :"Đêm nay là lễ hội tình nhân dành cho các cặp đôi. Trong trấn có Thiên Lư Lâu, đó là nơi tổ chức, nghe chủ quán nói ở đấy có rất nhiều thứ hay ho. Ta cũng muốn đi hội, nhưng chỉ những cặp đôi nam nữ mới được vào. Đành ủy khuất sư tôn giả nữ rồi."
Sở Tư Liên đỡ chán, mặt y lúc này không những đỏ mà còn nóng nữa. Sư đồ giả làm đôi tình nhân, chuyện này mà đồn ra ngoài y có chết cũng không hết tội.
Nghĩ một hồi Sở Tư Liên lắc đầu :" Không được. Ta sẽ không .... Aaa... Ngươi bỏ nó ra, ta...ta đồng ý, ta giả nữ."
Đoan Dạ Thành cười thỏa mãn, cất bé rắn nhỏ vào trong túi.
Y phục của nữ nhi thật khó mặc, hết lớp này đến lớp khác. Cũng may thân hình Sở Tư Liên nhỏ nên mặc rất vừa vặn.
Đoan Dạ Thành nhìn y tư trên xuống dưới, rồi bắt y xoay một vòng cho mình ngắm. Hắn "chẹp" miệng :" Thiếu rồi."
Sở Tư Liên hỏi :" Thiếu gì cơ ?"
Đoan Dạ Thành vuốt ngực y :" Thiếu chỗ này."
Sở Tư Liên hất tay hắn ra :" Chỗ đó ngươi muốn cũng không có được đâu."
Đoan Dạ Thành vẫn cười :"Không có cũng không sao. Vẫn rất đẹp."
"Sư tôn ngồi xuống đây, ta giúp người chải tóc."
Sở Tư Liên :" Ta chải rồi."
Đoan Dạ Thành :" Nữ nhi sẽ không buộc tóc như này đâu. Sư tôn ngoan, để ta giúp người. "
Không đợi Sở Tư Liên từ chối, hắn đã kéo y ngồi xuống ghế rồi tháo dây buộc tóc bắt đầu chải chuốt, bện tóc rồi cài trâm các kiểu.
Cuối cùng Sở Tư Liên thật sự biến thành một cô nương xinh đẹp động lòng người.
Đoan Dạ Thành nhìn sư tôn của mình, tặc lưỡi :" Đúng là mỹ nhân. Mỹ nhân sư tôn của ta a~."
Đêm nay cả con đường đều được thắp sáng. Đứng trước Thiên Lư Lâu, Đoan Dạ Thành cầm tay sư tôn kéo vào trong.
Thiên Lư Lâu hôm nay là nơi nổi bật nhất thành. Đèn lồng treo từ cổng dài đến hết các viện trong Thiên Lư Lâu.
Đoan Dạ Thành chọn một đình trên lầu hai. Ở đây vừa dễ dàng ngắm cảnh vừa quan sát kĩ hơn.
Chỗ tốt như vậy đương nhiên sẽ có rất nhiều người tranh dành. Bọn họ đến muộn nên chắc chắn không còn chỗ. Vậy mà vẫn có thể lấy được một chỗ. Chuyện tốt này đương nhiên là Đoan Dạ Thành dùng tiền đuổi người ta rồi cướp chỗ, người ta không đi thì liền nổi sát khí đe dọa, mấy người kia liền co cẳng chạy. Thế là được chỗ tốt.
Sở Tư Liên xoa mi tâm :" Ngươi không thể đuổi họ như thế, lầu một vẫn còn nhiều chỗ trống mà."
Đoan Dạ Thành vắt chân ngồi xem một ca nữ ôm tỳ bà ngân nga trên sân khấu :" Còn nhiều chỗ nên ta mới đuổi họ xuống đó."
Mắt Sở Tư Liên hơi dịu xuống :" A Thành ".
Đoan Dạ Thành nghe vậy quay sang nhìn y :" Người gọi ta là A Thành ?"
Sở Tư Liên hơi ngượng :" Nếu ngươi không thích thì thôi vậy, coi như ta chưa nói gì đi".
Đoan Dạ Thành :" Ta thích ''. Bởi vì chỉ có ngươi mới gọi ta như vậy.
Sở Tư Liên nghe hắn nói vậy hơi mỉm cười. Y lấy một túi gấm trong vạt áo ra đặt lên tay Đoan Dạ Thành :" Cái này cho ngươi. Lễ bái sư."
Đoan Dạ Thành cười tươi :" Ta cũng có sao ?"
Sở Tư Liên gật đầu :" Vốn dĩ lễ bái sư muốn tặng cho ngươi, nhưng thấy ngươi có vẻ ... không thích ta nên giờ mới có cơ hội ."
Đoan Dạ Thành không nói gì, coi như ngầm thừa nhận. Đúng là lúc đó không thích y thật, nhưng vẫn thấy y rất xinh đẹp a.
Im lặng hồi lâu, Sở Tư Liên hỏi nhỏ :"Hiện tại ngươi còn coi thường ta không ?" Chắc là có rồi, bản thân mình vô dụng vậy mà.
Đoan Dạ Thành có ý cười :" Có chứ ".
Sở Tư Liên rũ mi, quả nhiên là vậy.
Đoan Dạ Thành vươn tay ra sau gáy y, kéo y lại gần rồi hôn lên trán y :"Muộn rồi, về thôi."
.... ???? Gì vậy ?
___________________________________
Ngọt ghê a ~
Bình luận facebook