Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 12
Thẩm Thượng ở trong xe mơ mơ màng màng nhìn một cái, sau đó ngất đi.
Ngôn Đỉnh càng tức điên!
Vậy mà còn giả bộ không nghe thấy với anh?
Tưởng trốn ở trong xe thì anh không làm được gì sao?
Ngôn Đỉnh chạy tới trên xe của mình lấy ra chìa khóa dự phòng, chiếc xe này của Ngôn Đỉnh là xe anh lái dư, anh sao có thể không mở được?
Lúc cửa xe mở ra, cả người của Thẩm Thượng thuận theo cửa xe mà ngã xuống, Ngôn Đỉnh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy, lúc này mới phát hiện Thẩm Thượng đã ngất đi rồi.
Ngôn Đỉnh lập tức luống cuống tay chân, vội vàng nói với người tình nhỏ ở bên cạnh tự mình về nhà đi, bèn ôm Thẩm Thượng lên xe, chạy thẳng về chỗ ở.
Khi Thẩm Thượng từ từ tỉnh lại, Ngôn Đỉnh vừa tắm xong đi ra, trên người anh có dấu vết làm tình, là bị đàn ông cào, mà vị trí tim còn có một dấu răng, rõ ràng là khi động tình bị người ta cố ý để lại.Vô cùng chói mắt!
Thẩm Thượng cảm thấy mình rất khó chịu, nước mắt kém cỏi rơi xuống.
“Cậu tỉnh rồi.” Ngôn Đỉnh nói, nhìn thấy nước mắt trên mặt Thẩm Thượng, không khỏi hỏi: “Sao lại khóc rồi?”
“Không khóc.” Thẩm Thượng ương ngạnh, cũng lười tranh luận, cậu dùng ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Ngôn Đỉnh, vết cắn ở tim của Ngôn Đỉnh quá rõ, Thẩm Nguyệt nhìn mà lồng ngực phập phồng, một tầng u ám tỏa ra trong đáy mắt, tối đen ép gần Ngôn Đỉnh.
Ngôn Đỉnh chưa từng nhìn thấy Thẩm Thượng như này, lần đầu tiên nhìn thấy không tránh khỏi cảm thấy kinh tâm động phách, chỉ là ánh mắt phức tạp tới lộ xương này, hoàn toàn không có tình yêu, mà là hận ý, oán trách, khiến cục tức của Ngôn Đỉnh nghẹn ở cổ họng, có loại cảm giác đau đớn khi linh hồn bị tổn thương.
Trái tim... bắt đầu nhâm nhẩm đau, không nghe sai khiến mà đập thình thịch.
“Ưm.” Ngôn Đỉnh ôm lồng ngực, đau đớn khuỵu người xuống.
“Không... không... đừng như vậy...” Thẩm Thượng lại giống như mất kiểm soát, giống như cầm một thứ quý giá dễ vỡ, ôm Ngôn Đỉnh mà nói, biểu cảm của anh giống với sự sụp đổ tinh thần của người đó: “Không được, đừng mà... tôi không nháo nữa, tôi ngoan, đừng khó chịu, đừng khó chịu... xin anh... tôi sai rồi, anh đừng khó chịu... đừng khiến nó đau...”
“Cậu đang nói cái gì?” Ngôn Đỉnh buồn bực đẩy Thẩm Thượng ra, trước mắt tối đen, rơi vào hôn mê.
Sau khi tỉnh lại từ bệnh viện, bác sĩ nói là say rượu và sinh hoạt về đêm quá độ dẫn tới trái tim cấy ghép bị quá tải, suýt nữa sinh ra hiện tượng bài xích trong thời gian ngắn mà đình công thôi.
Thẩm Thượng một đêm không ngủ, một bước không rời cứ túc trực ở đầu giường, hai mắt hằn tơ máu, ngây ngốc đợi Ngôn Đỉnh tỉnh lại, sau đó Hứa Hạo tới, kéo Thẩm Thượng ra ngoài ăn chút gì đó.
Khi hai người quay lại phòng bệnh, nhìn thấy Ngôn Đỉnh trên giường bệnh vẫn đang ngủ say.
Thẩm Thượng túm tóc mặt mày đau đớn, Hứa Hạo ôm chặt cậu, an ủi: “Đừng như vậy, Thẩm Thượng, bình tĩnh một chút.”
“Hứa Hạo, tôi suýt nữa hại chết anh ấy.” Căng thẳng lo lắng suốt đêm khiến thần kinh của Thẩm Thượng rất căng cứng, giống như một dây cung rất căng, bất cứ lúc nào cũng sẽ đứt, cậu rơi vào bờ vực hóa ma: “Tôi sao có thể như thế, sao có thể khiến anh ấy tức giận, đau lòng, buồn bã chứ? Đó là trái tim của Hà Hiên, đó là Hà Hiên.”
“Thẩm Thượng!” Hứa Hạo quát khẽ, bịt chặt miệng của Thẩm Thượng, ánh mắt nhìn sang Ngôn Đỉnh, may mắn anh còn đang hôn mê, anh ta kéo Thẩm Thượng ra khỏi phòng bệnh, đóng cửa lại: “Ngôn Đỉnh không phải là Hà Hiên, cậu ta càng không phải là thế thân của Hà Hiên, cậu muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa.”
“Tôi thật sự hối hận khi đưa cậu tới bên cạnh Ngôn Đỉnh.” Hứa Hạo trầm ngâm mấy giây: “Đợi Ngôn Đỉnh xuất viện, tôi sẽ liên lạc với anh của cậu, bảo anh ta dẫn cậu về nhà, tôi không thể tiếp tục nhìn cậu sa sút, chấp mê bất ngộ được nữa, cái chết của Hà Hiên không phải là lỗi của cậu, cậu không cần gánh tội ác mà sống cả đời.”
“Hứa Hạo, anh lẽ nào không hận tôi sao?”
Đối với câu hỏi của Thẩm Thượng, Hứa Hạo không trả lời, nói không hận là giả, anh ta và Hà Hiên là thanh mai trúc mã, anh ta yêu Hà Hiên, cũng cất giấu loại tâm tư không để cho ai biết này, mà Thẩm Thượng đã cướp mối tình đầu của anh ta, còn gián tiếp hại chết người trong lòng của anh ta, sao có thể không hận? Chính vì hận, anh ta mới chính tay đem Thẩm Thượng đưa tới trên giường của Ngôn Đỉnh, hoa danh này ở ngoài, cậu chủ ăn chơi phong lưu vô lối.
Chỉ là điều nằm ngoài dự liệu của Hứa Hạo là lấy sự hiểu biết của anh ta về Thẩm Thượng, anh ta còn cho rằng Thẩm Thượng có thể chịu được tính tình của Ngôn Đỉnh, mà Ngôn Đỉnh, sau khi cảm giác mới mẻ qua đi, nhất định sẽ đá Thẩm Thượng, nhưng kết quả... ai cũng không ngờ, hai người vậy mà bên nhau 6 năm... Trong 6 năm, gai góc trên người Thẩm Thượng đều bị mài phẳng, sự thay đổi cực lớn của cậu khiến Hứa Hạo kinh hãi đồng thời nhiều hơn là sự đau lòng, bởi vì Ngôn Đỉnh vẫn là Ngôn Đỉnh, Thẩm Thượng sớm đã không phải là Thẩm Thượng.
Hai người nói chuyện riêng ở ngoài phòng, Ngôn Đỉnh nghe không chân thật, cái tên mà Thẩm Thượng gọi trong phòng vào trước đó, Ngôn Đỉnh nghe rõ ràng.
Hà Hiên, chủ nhân trước của trái tim đó của anh, tên là Hà Hiên!
Ngôn Đỉnh càng tức điên!
Vậy mà còn giả bộ không nghe thấy với anh?
Tưởng trốn ở trong xe thì anh không làm được gì sao?
Ngôn Đỉnh chạy tới trên xe của mình lấy ra chìa khóa dự phòng, chiếc xe này của Ngôn Đỉnh là xe anh lái dư, anh sao có thể không mở được?
Lúc cửa xe mở ra, cả người của Thẩm Thượng thuận theo cửa xe mà ngã xuống, Ngôn Đỉnh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy, lúc này mới phát hiện Thẩm Thượng đã ngất đi rồi.
Ngôn Đỉnh lập tức luống cuống tay chân, vội vàng nói với người tình nhỏ ở bên cạnh tự mình về nhà đi, bèn ôm Thẩm Thượng lên xe, chạy thẳng về chỗ ở.
Khi Thẩm Thượng từ từ tỉnh lại, Ngôn Đỉnh vừa tắm xong đi ra, trên người anh có dấu vết làm tình, là bị đàn ông cào, mà vị trí tim còn có một dấu răng, rõ ràng là khi động tình bị người ta cố ý để lại.Vô cùng chói mắt!
Thẩm Thượng cảm thấy mình rất khó chịu, nước mắt kém cỏi rơi xuống.
“Cậu tỉnh rồi.” Ngôn Đỉnh nói, nhìn thấy nước mắt trên mặt Thẩm Thượng, không khỏi hỏi: “Sao lại khóc rồi?”
“Không khóc.” Thẩm Thượng ương ngạnh, cũng lười tranh luận, cậu dùng ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Ngôn Đỉnh, vết cắn ở tim của Ngôn Đỉnh quá rõ, Thẩm Nguyệt nhìn mà lồng ngực phập phồng, một tầng u ám tỏa ra trong đáy mắt, tối đen ép gần Ngôn Đỉnh.
Ngôn Đỉnh chưa từng nhìn thấy Thẩm Thượng như này, lần đầu tiên nhìn thấy không tránh khỏi cảm thấy kinh tâm động phách, chỉ là ánh mắt phức tạp tới lộ xương này, hoàn toàn không có tình yêu, mà là hận ý, oán trách, khiến cục tức của Ngôn Đỉnh nghẹn ở cổ họng, có loại cảm giác đau đớn khi linh hồn bị tổn thương.
Trái tim... bắt đầu nhâm nhẩm đau, không nghe sai khiến mà đập thình thịch.
“Ưm.” Ngôn Đỉnh ôm lồng ngực, đau đớn khuỵu người xuống.
“Không... không... đừng như vậy...” Thẩm Thượng lại giống như mất kiểm soát, giống như cầm một thứ quý giá dễ vỡ, ôm Ngôn Đỉnh mà nói, biểu cảm của anh giống với sự sụp đổ tinh thần của người đó: “Không được, đừng mà... tôi không nháo nữa, tôi ngoan, đừng khó chịu, đừng khó chịu... xin anh... tôi sai rồi, anh đừng khó chịu... đừng khiến nó đau...”
“Cậu đang nói cái gì?” Ngôn Đỉnh buồn bực đẩy Thẩm Thượng ra, trước mắt tối đen, rơi vào hôn mê.
Sau khi tỉnh lại từ bệnh viện, bác sĩ nói là say rượu và sinh hoạt về đêm quá độ dẫn tới trái tim cấy ghép bị quá tải, suýt nữa sinh ra hiện tượng bài xích trong thời gian ngắn mà đình công thôi.
Thẩm Thượng một đêm không ngủ, một bước không rời cứ túc trực ở đầu giường, hai mắt hằn tơ máu, ngây ngốc đợi Ngôn Đỉnh tỉnh lại, sau đó Hứa Hạo tới, kéo Thẩm Thượng ra ngoài ăn chút gì đó.
Khi hai người quay lại phòng bệnh, nhìn thấy Ngôn Đỉnh trên giường bệnh vẫn đang ngủ say.
Thẩm Thượng túm tóc mặt mày đau đớn, Hứa Hạo ôm chặt cậu, an ủi: “Đừng như vậy, Thẩm Thượng, bình tĩnh một chút.”
“Hứa Hạo, tôi suýt nữa hại chết anh ấy.” Căng thẳng lo lắng suốt đêm khiến thần kinh của Thẩm Thượng rất căng cứng, giống như một dây cung rất căng, bất cứ lúc nào cũng sẽ đứt, cậu rơi vào bờ vực hóa ma: “Tôi sao có thể như thế, sao có thể khiến anh ấy tức giận, đau lòng, buồn bã chứ? Đó là trái tim của Hà Hiên, đó là Hà Hiên.”
“Thẩm Thượng!” Hứa Hạo quát khẽ, bịt chặt miệng của Thẩm Thượng, ánh mắt nhìn sang Ngôn Đỉnh, may mắn anh còn đang hôn mê, anh ta kéo Thẩm Thượng ra khỏi phòng bệnh, đóng cửa lại: “Ngôn Đỉnh không phải là Hà Hiên, cậu ta càng không phải là thế thân của Hà Hiên, cậu muốn tôi nói bao nhiêu lần nữa.”
“Tôi thật sự hối hận khi đưa cậu tới bên cạnh Ngôn Đỉnh.” Hứa Hạo trầm ngâm mấy giây: “Đợi Ngôn Đỉnh xuất viện, tôi sẽ liên lạc với anh của cậu, bảo anh ta dẫn cậu về nhà, tôi không thể tiếp tục nhìn cậu sa sút, chấp mê bất ngộ được nữa, cái chết của Hà Hiên không phải là lỗi của cậu, cậu không cần gánh tội ác mà sống cả đời.”
“Hứa Hạo, anh lẽ nào không hận tôi sao?”
Đối với câu hỏi của Thẩm Thượng, Hứa Hạo không trả lời, nói không hận là giả, anh ta và Hà Hiên là thanh mai trúc mã, anh ta yêu Hà Hiên, cũng cất giấu loại tâm tư không để cho ai biết này, mà Thẩm Thượng đã cướp mối tình đầu của anh ta, còn gián tiếp hại chết người trong lòng của anh ta, sao có thể không hận? Chính vì hận, anh ta mới chính tay đem Thẩm Thượng đưa tới trên giường của Ngôn Đỉnh, hoa danh này ở ngoài, cậu chủ ăn chơi phong lưu vô lối.
Chỉ là điều nằm ngoài dự liệu của Hứa Hạo là lấy sự hiểu biết của anh ta về Thẩm Thượng, anh ta còn cho rằng Thẩm Thượng có thể chịu được tính tình của Ngôn Đỉnh, mà Ngôn Đỉnh, sau khi cảm giác mới mẻ qua đi, nhất định sẽ đá Thẩm Thượng, nhưng kết quả... ai cũng không ngờ, hai người vậy mà bên nhau 6 năm... Trong 6 năm, gai góc trên người Thẩm Thượng đều bị mài phẳng, sự thay đổi cực lớn của cậu khiến Hứa Hạo kinh hãi đồng thời nhiều hơn là sự đau lòng, bởi vì Ngôn Đỉnh vẫn là Ngôn Đỉnh, Thẩm Thượng sớm đã không phải là Thẩm Thượng.
Hai người nói chuyện riêng ở ngoài phòng, Ngôn Đỉnh nghe không chân thật, cái tên mà Thẩm Thượng gọi trong phòng vào trước đó, Ngôn Đỉnh nghe rõ ràng.
Hà Hiên, chủ nhân trước của trái tim đó của anh, tên là Hà Hiên!
Bình luận facebook