Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35
Ngôn Đỉnh ôm tâm thái bị anh hai của Thẩm Thượng đánh sắp chết đi đến nhà Thẩm Thượng một lần nữa.
Thẩm Phú ngăn ở cổng, mặt lạnh không mời Ngôn Đỉnh vào nhà, bày ra bắp tay cường tráng, nắm đấm bóp lại kêu răng rắc: “Lại đến đây tìm chết nữa?”
Ngôn Đỉnh không dám mạo hiểm bước lên: “Anh hai, Thẩm Thượng đâu rồi?”
“Phi, ai lại là anh hai của cậu hả? Không biết xấu hổ.” Thẩm Phú nhếch miệng dự định đóng cửa lại, trong khe cửa có một cái chân gắt gao chống đỡ: “Hắc, cậu không cần cái chân này nữa có đúng không?"
Ngôn Đỉnh dùng chân đỡ cửa, đánh chết cũng không buông ra, cầu xin nói: “Anh Thẩm, cầu xin anh, cầu xin anh hãy cho tôi phương thức liên lạc với Thẩm Thượng, không thấy cậu ấy đâu nữa rồi, tôi rất lo lắng!”
Thẩm Phú trợn trắng mắt với Ngôn Đỉnh, anh ta cảm thấy phản cảm khó hiểu, dù sao thì người hãm hại em trai của anh ta phải cắt đức tuyến thể chính là cái tên này, người trẻ tuổi khí huyết mạnh mẽ, nhất là người luyện võ, Thẩm Phú đóng sập cửa lại thiếu chút nữa là xắn tay áo lên đánh chết cái con rùa rút đầu này.
“Cho cậu ta vào đây.” Trong phòng truyền đến giọng nói của một người đàn ông thành thục ổn trọng, lạnh lùng và gợi cảm, có thể nghĩ được người lên tiếng nhất định là một băng sơn mỹ nhân.
Giống như Ngôn Đỉnh suy nghĩ, một người đàn ông tóc dài, ngũ quan cực kỳ tinh xảo ngồi ở trên ghế sa lông, mặc đồ vest mang giày da, mang theo gọng kính có nối với một sợi xích màu vàng, khí chất toàn thân lạnh lùng cao quý nho nhã phong độ, nhất là gương mặt đó rất giống với Thẩm Thượng, tuổi tác có vẻ còn nhỏ, chính là anh cả của Thẩm Thượng, Thẩm Yến.
Trên người của Thẩm Yến mang theo khí chất khôn khéo của thương nhân, điểm ấy Ngôn Đỉnh sẽ không nhìn lầm, mà nói chuyện với thương nhân, Ngôn Đỉnh rất vui lòng, thành thạo điêu luyện hơn là so với việc ứng phó với tình cảm.
Thẩm Yến gõ ngón trỏ lên bàn trà, ra hiệu cho Ngôn Đỉnh ngồi xuống.
Ngôn Đỉnh hào phóng ngồi xuống, khí chất của anh đã thay đổi, là một thương nhân thành công, anh có khí phách vương giả bẩm sinh: “Anh cả Thẩm.”
Câu chào hỏi mở đầu làm Thẩm Yến nhướng mày, vui vẻ chấp nhận xưng hô như thế này, dựa theo tuổi tác thực tế đúng là anh ta lớn hơn Ngôn Đỉnh rất nhiều, cho nên anh ta có thể nhìn thấu được dự định và mong muốn của Ngôn Đỉnh, cho nên cũng không quanh co lòng vòng: “Ngôn tổng, chúng ta đánh cược một hiệp nghĩ đi.”
Sắc mặt của Ngôn Đỉnh bất động lắng nghe.
“Trong vòng một tháng, cậu giúp Thẩm Thượng tìm được bác sĩ, có thể cải tử hồi sinh, thuyết phục thằng bé tiếp nhận trị liệu.” Thẩm Yến chậm rãi nói: “Nếu như thành công thì tôi sẽ tự mình buộc em trai đã chữa khỏi bệnh của mình đến cho cậu, hôn lễ khách sạn tôi bao, thất bại thì..."
Đôi mắt sắc bén như chim ưng của Thẩm Yến xuyên thấu qua thấu kính, rơi ở trên mặt của Ngôn Đỉnh: “Cậu chuyển giao cho tôi gói tài sản Đông Bắc Cần Nghiệp, như thế nào?”
Gói tài sản ở Đông Bắc Cần Nghiệp, nói ít thì có giá trị ba nghìn tỷ, chắp tay nhường cho người khác? Không nói đến việc anh có tìm được thần y trong vòng một tháng trời hay không, chỉ dựa vào việc cầm lấy ba nghìn tỷ đổi lấy một trái tim không xác định được có thể trở về trên người của anh không, đây là một vụ mua bán lỗ.
Anh có thể từ chối không? Từ chối thì cũng đừng có mong gặp được Thẩm Thượng.
Đáp ứng à?
Nếu như đồng ý thì chắc chắn anh bị ngu, bị ngốc.
“Được, hi vọng đến lúc đó anh nói được làm được.” Ngôn Đỉnh hận không thể cắt đứt đầu lưỡi của mình, thân thể hành động nhanh hơn đầu óc một bước, quả nhiên từ đầu đến cuối anh chính là người yêu đến nỗi đầu óc ngớ ngẩn.
“Tốt lắm.” Thẩm Yến: “Nếm thử một chút đi, cũng không kém gì ngự tiền bát khỏa của cậu.”
Trong lòng của Ngôn Đỉnh tự nhủ muốn dùng một ly trà để đuổi tôi đi hả, đúng là coi anh là người ngoài mà.
“Anh cả Thẩm, trà thì tôi xin từ chối, anh nói cho tôi biết Thẩm Thượng đang ở đâu đi, tôi chỉ muốn trước khi đi gặp lại cậu ấy một lần.” Ngôn Đỉnh nói rất chân thành.
Chỉ là Thẩm Yên không biết trước khi Ngôn Đỉnh đến cát lâm thì đã tìm hết danh y ở trong nước, đối với loại hành động cắt đứt tuyến thể không thể cứu vãn, bọn họ đều biểu thị mình bất lực.
Dù vậy, Ngôn Đỉnh vẫn đồng ý, có lẽ là đang ép buộc mình, cho mình với Thẩm Thượng có một cơ hội và hy vọng, về phần trả giá trong chuyện này, Ngôn Đỉnh đã sớm không rảnh để quan tâm tới, trong chuyện tình cảm không nói được hay mất, hóa ra đây chính là tình yêu à... Ha... Xúc động, lỗ mãng, con nai con chạy loạn, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, người trước ngã xuống người sau tiến lên.
Thẩm Yến thong dong ưu nhã nhấp một ngụm trà: “Tôi cho thư ký chuẩn bị hợp đồng gửi cho cậu, về phần Thẩm Thượng..."
Thẩm Phú ngăn ở cổng, mặt lạnh không mời Ngôn Đỉnh vào nhà, bày ra bắp tay cường tráng, nắm đấm bóp lại kêu răng rắc: “Lại đến đây tìm chết nữa?”
Ngôn Đỉnh không dám mạo hiểm bước lên: “Anh hai, Thẩm Thượng đâu rồi?”
“Phi, ai lại là anh hai của cậu hả? Không biết xấu hổ.” Thẩm Phú nhếch miệng dự định đóng cửa lại, trong khe cửa có một cái chân gắt gao chống đỡ: “Hắc, cậu không cần cái chân này nữa có đúng không?"
Ngôn Đỉnh dùng chân đỡ cửa, đánh chết cũng không buông ra, cầu xin nói: “Anh Thẩm, cầu xin anh, cầu xin anh hãy cho tôi phương thức liên lạc với Thẩm Thượng, không thấy cậu ấy đâu nữa rồi, tôi rất lo lắng!”
Thẩm Phú trợn trắng mắt với Ngôn Đỉnh, anh ta cảm thấy phản cảm khó hiểu, dù sao thì người hãm hại em trai của anh ta phải cắt đức tuyến thể chính là cái tên này, người trẻ tuổi khí huyết mạnh mẽ, nhất là người luyện võ, Thẩm Phú đóng sập cửa lại thiếu chút nữa là xắn tay áo lên đánh chết cái con rùa rút đầu này.
“Cho cậu ta vào đây.” Trong phòng truyền đến giọng nói của một người đàn ông thành thục ổn trọng, lạnh lùng và gợi cảm, có thể nghĩ được người lên tiếng nhất định là một băng sơn mỹ nhân.
Giống như Ngôn Đỉnh suy nghĩ, một người đàn ông tóc dài, ngũ quan cực kỳ tinh xảo ngồi ở trên ghế sa lông, mặc đồ vest mang giày da, mang theo gọng kính có nối với một sợi xích màu vàng, khí chất toàn thân lạnh lùng cao quý nho nhã phong độ, nhất là gương mặt đó rất giống với Thẩm Thượng, tuổi tác có vẻ còn nhỏ, chính là anh cả của Thẩm Thượng, Thẩm Yến.
Trên người của Thẩm Yến mang theo khí chất khôn khéo của thương nhân, điểm ấy Ngôn Đỉnh sẽ không nhìn lầm, mà nói chuyện với thương nhân, Ngôn Đỉnh rất vui lòng, thành thạo điêu luyện hơn là so với việc ứng phó với tình cảm.
Thẩm Yến gõ ngón trỏ lên bàn trà, ra hiệu cho Ngôn Đỉnh ngồi xuống.
Ngôn Đỉnh hào phóng ngồi xuống, khí chất của anh đã thay đổi, là một thương nhân thành công, anh có khí phách vương giả bẩm sinh: “Anh cả Thẩm.”
Câu chào hỏi mở đầu làm Thẩm Yến nhướng mày, vui vẻ chấp nhận xưng hô như thế này, dựa theo tuổi tác thực tế đúng là anh ta lớn hơn Ngôn Đỉnh rất nhiều, cho nên anh ta có thể nhìn thấu được dự định và mong muốn của Ngôn Đỉnh, cho nên cũng không quanh co lòng vòng: “Ngôn tổng, chúng ta đánh cược một hiệp nghĩ đi.”
Sắc mặt của Ngôn Đỉnh bất động lắng nghe.
“Trong vòng một tháng, cậu giúp Thẩm Thượng tìm được bác sĩ, có thể cải tử hồi sinh, thuyết phục thằng bé tiếp nhận trị liệu.” Thẩm Yến chậm rãi nói: “Nếu như thành công thì tôi sẽ tự mình buộc em trai đã chữa khỏi bệnh của mình đến cho cậu, hôn lễ khách sạn tôi bao, thất bại thì..."
Đôi mắt sắc bén như chim ưng của Thẩm Yến xuyên thấu qua thấu kính, rơi ở trên mặt của Ngôn Đỉnh: “Cậu chuyển giao cho tôi gói tài sản Đông Bắc Cần Nghiệp, như thế nào?”
Gói tài sản ở Đông Bắc Cần Nghiệp, nói ít thì có giá trị ba nghìn tỷ, chắp tay nhường cho người khác? Không nói đến việc anh có tìm được thần y trong vòng một tháng trời hay không, chỉ dựa vào việc cầm lấy ba nghìn tỷ đổi lấy một trái tim không xác định được có thể trở về trên người của anh không, đây là một vụ mua bán lỗ.
Anh có thể từ chối không? Từ chối thì cũng đừng có mong gặp được Thẩm Thượng.
Đáp ứng à?
Nếu như đồng ý thì chắc chắn anh bị ngu, bị ngốc.
“Được, hi vọng đến lúc đó anh nói được làm được.” Ngôn Đỉnh hận không thể cắt đứt đầu lưỡi của mình, thân thể hành động nhanh hơn đầu óc một bước, quả nhiên từ đầu đến cuối anh chính là người yêu đến nỗi đầu óc ngớ ngẩn.
“Tốt lắm.” Thẩm Yến: “Nếm thử một chút đi, cũng không kém gì ngự tiền bát khỏa của cậu.”
Trong lòng của Ngôn Đỉnh tự nhủ muốn dùng một ly trà để đuổi tôi đi hả, đúng là coi anh là người ngoài mà.
“Anh cả Thẩm, trà thì tôi xin từ chối, anh nói cho tôi biết Thẩm Thượng đang ở đâu đi, tôi chỉ muốn trước khi đi gặp lại cậu ấy một lần.” Ngôn Đỉnh nói rất chân thành.
Chỉ là Thẩm Yên không biết trước khi Ngôn Đỉnh đến cát lâm thì đã tìm hết danh y ở trong nước, đối với loại hành động cắt đứt tuyến thể không thể cứu vãn, bọn họ đều biểu thị mình bất lực.
Dù vậy, Ngôn Đỉnh vẫn đồng ý, có lẽ là đang ép buộc mình, cho mình với Thẩm Thượng có một cơ hội và hy vọng, về phần trả giá trong chuyện này, Ngôn Đỉnh đã sớm không rảnh để quan tâm tới, trong chuyện tình cảm không nói được hay mất, hóa ra đây chính là tình yêu à... Ha... Xúc động, lỗ mãng, con nai con chạy loạn, giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, người trước ngã xuống người sau tiến lên.
Thẩm Yến thong dong ưu nhã nhấp một ngụm trà: “Tôi cho thư ký chuẩn bị hợp đồng gửi cho cậu, về phần Thẩm Thượng..."
Bình luận facebook