• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (6 Viewers)

  • Chương 20

Lúc này A Vãn mới lên tiếng: “Cậu Kiều.”


Anh ta sụt sịt, bị công nên hơi cảm lạnh.


“A Vãn phát hiện ra gì rồi sao?”


A Vãn nhìn cậu chủ rồi nói một cách cẩn thận: “Hình như người tên Z kia đã nhìn trúng ông chủ của tôi rồi.” Không chừng còn là một tên dâm tặc.


Anh ta nghĩ rằng câu sau nên nói riêng thì tốt hơn. Kiều Nam Sớ liếc mắt nhìn Giang Chức rồi cười nói: “Nghĩa là sao?” A Vãn hơi tức giận khi nhắc đến chuyện này: “Cô ta dám cởi quần áo của tôi ra rồi đưa cho ông chủ của tôi mặc.” Người chạy vặt chuyên nghiệp này lại còn là một người ham mê sắc đẹp, A Vãn cực kỳ khinh thường!


Lúc này, ánh mắt lạnh lùng của cậu chủ liếc qua.


“Cút ra ngoài.” “Ồ.” A Vãn buồn bực mà đi ra khỏi phòng bệnh. Mười hai giờ, đám mây đen tan đi để lộ ra một góc của mặt trăng, ánh trăng mờ mịt.


Chu Từ Phưởng quay về Ngự Tuyền Loan, sau khi thay quần áo và thoa thuốc xong thì cô đi tới tủ lạnh lấy hai hộp sữa tươi, hình đại diện


SpongeBob của Sương Giáng chợt xuất hiện trên màn hình máy tính.


“Vết thương trên vai có nặng không?”


Chu Từ Phưởng án bả vai và cử động vài cái: “Đã ổn rồi.” Nếu như không làm nhiệm vụ thì Sương Giáng sẽ không sử dụng phần mềm giọng nói, thay vào đó cô ấy sẽ gõ chữ “Cô vẫn nên thoa thuốc đi.”


“Thoa rồi.” Cô mở nắp hộp sữa tươi và nói: “Dùng hết hai chai rượu thuốc rồi.”


Khả năng hồi phục của cô gấp tám mươi lần người bình thường, những loại thuốc bình thường đều không có tác dụng với cô, người ta bị cảm thì chỉ cần uống một viên thuốc, còn cô phải uống nửa bát thuốc.


“A Phường à.” Một lúc lâu sau trên máy tính mới hiện chữ ra: “Cô có điểm yếu không?” Cô uống một ngụm sữa rồi nói: “Có.”


Sương Giang không hỏi đó là gì mà liên tục gửi vài biểu tượng cảnh báo đến: “Đừng nói cho tôi biết, cũng đừng nói cho người khác biết, không thể nói với bất kỳ ai.”


“ům.”


Khả năng tự chữa trị của cô quá mạnh, cơ thể của cô cũng đặc biệt, nếu như để những người trong giới y học biết được thì e rằng cô sẽ không được yên ổn… Sữa tươi ngon thật, nhưng mà một hộp ít quá nên có lại mở thêm một hộp nữa.


“Tôi đã lắp đặt camera mini ở chỗ Chu Thanh Nhượng rồi, cảnh sát cũng ở đó nên chắc là người của Thiên Tinh không dám đến đó nữa đầu, tạm thời chúng ta không cần nhúng tay vào vụ việc này, tôi sợ không an toàn.” Sương Giang nhắc nhở cô: “Phòng tình báo hình sự đã nhắm vào cô rồi đấy.”


Chu Từ Phưởng gật đầu, cô vừa uống sữa vừa ăn kẹo dẻo, tâm trạng không tệ, hai chân lắc lư qua lại, đôi dép lê đầu thỏ màu hồng trên chân cũng bị cô lắc đến rơi xuống gầm bàn.


Đột nhiên Sương Giang nhớ đến một chuyện: “Người mà cô đã gặp ở hiện trường là ai vậy?”


“Anh ta là Giang Chức.”


Giang Chức?


Sương Giang có chút ấn tượng với anh, cũng biết rằng Chu Từ Phưởng từng gặp lại anh sau khi bắt cóc: “Cô thân với anh ta lắm à?”


Chu Từ Phưởng buông chiếc hộp kẹo dẻo xuống, kẹo dẻo của hãng này hơi ngấy, không ngon bằng hãng kẹo mà cô ăn lúc trước.


Cô nói: “Không thân lắm.” Cô lại uống hết một hộp sữa: “Nhưng mà anh ta rất đẹp trai.”


Sương Giang gửi biểu tượng mặt cười tràn ngập cả màn hình: “A Phường à, nếu sau này cô có người trong lòng thì có đưa người ta đến định cư ở Nguyệt Lượng Loan không?”


Người trong lòng?


Trên một hòn đảo biệt lập không có cái gì cả, không dễ nuôi người trong lòng.


Vì vậy Chu Từ Phưởng quyết định: “Tôi chỉ đưa chó theo thôi.”


Nguyệt Lượng Loan là một hòn đảo hoang ở nước ngoài, nghe nói đó là nơi gần mặt trăng nhất, xung quanh đều là biển. Chu Từ Phưởng định sau khi để dành đủ tiền sẽ mua lại và sống một mình ở nơi đó vừa có đất liền vừa có nước, rất thích hợp với cô, cô có thể sống lưỡng cư, nếu có người đến thì cô có thể ẩn mình ở dưới nước. Trong thành phố quá nguy hiểm, cơ thể của cô không thích hợp với việc sống nơi đông người.


Cô có thể nuôi chó ở trên đảo, nuôi gà vịt cũng được, nhưng nuôi người thì có lẽ hơi khó khăn.


“Có người đang lần theo IP của tôi, tôi thoát trước đây.” Sương Giang nói.


“Ừm.”


Trong phòng tình báo hình sự, đèn vẫn còn sáng.


Bây giờ đã là rạng sáng rồi, nhưng vẫn còn một vài nhân viên kỹ thuật chưa tan làm bởi vì vụ án của Công ty Giải trí Thiên Tinh. “Đội trưởng Kiều.” Vu Phương đẩy mắt kính trên sống mũi và nói: “Đã điều tra ra được địa chỉ rồi.” Kiều Nam Sở bước đến máy tính của anh ta: “Ở đâu?”


“Số 208, tòa 7, biệt thự Giang Phong.” Kiều Nam Sở cười, anh ta lấy một điếu thuốc từ hộp thuốc lá trên bàn, kéo ghế ngồi xuống, châm thuốc rồi hút một hơi, dưới ánh đèn, mái tóc rối tung: “Số 208, tòa 7, biệt thự Giang Phong.” Anh ta liếm môi rồi nói: “Đó là nhà của tôi.”


Nhân viên kỹ thuật Vu Phương: “..” Lại bị Sương Giang chơi một vố rồi!


Gần một giờ sáng thì Kiều Nam Sở mới quay về biệt thự Giang Phong.


Sau khi nghe thấy tiếng xe thì người gác cổng trực ca đang ngủ gà ngủ gật trong phòng bảo vệ mới chợt tỉnh dậy và mở cửa giúp anh ta: “Đến giờ này anh Kiều mới về nhà à.”


“Ừm.” Anh ta bước xuống xe cảnh sát và dặn dò đồng nghiệp trong xe vài câu, sau đó tay kẹp lấy điếu thuốc, vẫy vẫy tay rồi đi vào khu biệt thự.


“À, đúng rồi.” Người gác cổng nhớ ra một chuyện: “Cô gái tìm anh vào tuần trước lại đến đây vào sáng hôm nay đấy.”


Kiều Nam Sở dập tắt điếu thuốc: “Có để lại lời nhắn gì hay không?”


“Không có, cô ấy chỉ để lại một hộp trứng gà mà thôi.” Người gác cổng đi vào phòng bảo vệ và lấy hộp trứng gà kia ra: “Cô ấy nói đây là trứng gà ta do gà nhà nuôi đẻ ra đấy.”


Trên chiếc hộp còn dán một bức thư.


Kiều Nam Sở gỡ bức thư kia xuống, bên trong có một tờ giấy, là loại giấy viết thư của thập niên bảy mươi tám mươi, anh ta mở tờ giấy ra, bên trong có ba hàng chữ, nét chữ đẹp đẽ ngay ngắn,


“Anh Kiều thân mến! Chúc anh sức khỏe dồi dào, vạn sự như ý. Đàn em kính gửi.”


Kính gửi à? Kiều Nam Sở nghiến răng và cười.


“Anh Kiều, người đó là bạn gái của anh đúng không.” Ông chủ gác cổng đã làm việc ở biệt thự Giang Phong được mấy năm rồi, ông ta chưa từng nhìn thấy anh Kiểu dẫn người phụ nữ nào về nhà cả. Anh Kiều không chỉ đẹp trai mà còn lại xe đắt tiền, có không ít cô gái chưa kết hôn ở trong biệt thự có ý với anh ta, nhưng mà từ trước đến giờ anh Kiều không hề nói chuyện với bọn họ nên ông ấy nghĩ rằng anh ta đã có chủ rồi.


“Không phải bạn gái.” Kiều Nam Sở ném bức thư vào trong hộp trứng gà: “Là một học sinh được tài trợ.”


Ngày hôm sau.


Mới sáng sớm A Vãn đã mang canh đến phòng bệnh, cậu chủ vừa ngủ dậy, có lẽ do ngủ không ngon nên sắc mặt khá tệ, tinh thần cũng không tốt, trông rất ủ rũ.


A Vãn đặt bình giữ nhiệt xuống, nhìn thấy chiếc điện thoại ở trên bàn.


“Ông chủ à, kính cường lực của cậu vỡ rồi.” A Vãn bị cảm lạnh, lại nghĩ đến sức khỏe của cậu chủ không tốt, sợ lây bệnh cho anh nên đã đeo khẩu trang: “Tôi đổi kính cường lực mới cho cậu nhé?”


“Để ở đó đi, không cần quan tâm.”


Eo của A Vãn cũng hơi đau, đêm qua anh ta bị thương, sáng nay vừa tỉnh dậy thì cảm thấy đau nhức không chịu được. Anh ta kéo ghế ngồi xuống rồi mở nắp bình giữ nhiệt ra.


Giang Chức ngửi thấy mùi, nhíu mày nói: “Canh gà à?”


“Ừm.” Thật sự không phải là anh ta đang giành công lao đầu: “Mẹ tôi biết cậu nhập viện nên đặc biệt dậy sớm để hầm đẩy, còn bỏ thêm rất nhiều dược liệu nên rất bổ, sáng nay tôi cũng đã uống rồi, không ngấy một xíu nào cả.”


Anh ta chỉ được uống một ít mà thôi, mẹ anh ta không cho uống nhiều.


Từ khi Giang Chức trả tiền giúp mẹ anh ta làm phẫu thuật ghép thận vào hai năm trước thì mẹ đã xem Giang Chức như con trai ruột rồi, có món ngon gì cũng chừa lại cho Giang Chức. Đêm qua sau khi biết Giang Chức nhập viện, mẹ đã mắng anh ta nửa tiếng đồng hồ, bà ấy nói rằng anh ta vô dụng, không bảo vệ được Giang Chức, mẹ còn mắng anh ta là một tên lớn xác ngu ngốc.


Anh ta nghi ngờ rằng anh ta là đứa con nhặt được đấy


“Hai người đã làm thịt con gà trống kia rồi à?” Giang Chức vốn đang cảm thấy buồn ngủ đột nhiên mở bừng mắt ngồi dậy, trong mắt không còn vẻ ngái ngủ.


A Vãn giải thích: “Không, mẹ tôi đã mua một con gà mái.” Giang Chức “ùm” một tiếng, lúc này anh mới nằm xuống lại, khẽ nâng cánh tay quý báu của mình lên, giống như một tổ tông nói: “Múc cho tôi một chén đi, chỉ lấy canh không lấy thịt, không được có một tí thịt vụn nào.”


“O.”


Trời sẩm tối, Giang Chức ra viện, A Vãn đến đón anh, có lẽ là do chuyện tối hôm qua nên khi đối mặt với anh ta, nét mặt của Giang Chức đều khá tệ, dáng vẻ như”ông đây khó chịu đựng chọc ông“.


Xe chạy đến dưới cầu Bát Nhất. Người ngồi ghế sau vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi bỗng mở mắt ra nói: “Tìm một nơi đậu xe đi.”


A Vãn dừng xe lại, động tác quay đầu lại khiến eo của anh ta đau nhức:


“Cậu muốn làm chuyện gì thế? Tôi làm giúp cậu.”


“Ngồi trên xe đợi đi.”


Vừa dứt lời, Giang Chức liền xuống xe.


Vào giờ này thì dưới chân cầu Bát Nhất toàn là những quầy hàng, bày bán đủ thứ, công viên đối diện đang phát nhạc khiêu vũ ở quảng trường, ồn ào đến nỗi khiến cho người ta đau đầu. Giang Chức sốt ruột tìm kiếm xung quanh nhưng không tìm thấy người.


Anh bước đến một quầy hàng và hỏi: “Sao hôm nay Chu Từ Phưởng không đến vậy?” Hôm nay, ở nơi mà Chu Từ Phưởng thường bày sạp bán hàng lại bị một ông chủ hơn bốn mươi tuổi chiếm lấy. Ông chú ấy đang ăn miến xào, lau mồ hôi rồi ngẩng đầu lên hỏi: “Chu Từ Phưởng là ai?” Dưới chân cầu có rất nhiều người qua lại, xô xô đẩy đẩy, dọc đường
có rất nhiều quầy bán đồ ăn bình dân, trong không khí có đủ loại mùi, Giang Chức lấy khăn tay ra che miệng và mũi lại họ vài cái, bước vào nơi ít người rồi nói: “Người dán kính cường lực ở đây.”


Ông chủ nhìn thấy cách ăn mặc của anh không hề tầm thường nên giọng điệu trở nên khách sáo hơn: “Những người bày hàng ở đây không cố định, tôi không biết cậu đang nói ai.”


Giang Chức cầm một chiếc khăn tay tơ lụa màu đen làm tôn lên làn da trắng của anh: “Cô gái ngày nào cũng đội mũ, luôn mặc đồ màu đen ấy.” Anh khó chịu mà bổ sung thêm một câu: “Trông rất xinh đẹp.”


Ông chú lùa một đũa miến xào vào miệng rồi nói: “Ồ, tôi biết cậu đang nói đến ai rồi, hôm nay cô ấy không đến.”


“Tại sao cô ấy không đến?” “Cái này thì tôi không biết, người làm cùng nghề là oan gia, chúng tôi cũng không thân.” Thấy người này là một người sang trọng vì thế ông chủ bèn hỏi:


“Cậu tìm cô ấy có việc gì thế?”


Lúc này, một đứa bé đi ngang qua va vào Giang Chức.


Anh liên bày ra vẻ mặt lạnh lùng, cực kỳ ghét bỏ.


Đứa bé ấy bị dọa đến có giò chạy mất.


Anh vẫn đen mặt: “Tìm cô ấy để dán kính cường lực.” Ông chủ lập tức bỏ miến xào xuống: “Tôi cũng dán kính cường lực nè, điện thoại nào cũng dán hết.” Vừa nhìn đã biết người này là một người giàu, mà câu cửa miệng của những người giàu đều là “không cần thổi tiên”.


Cơ hội để kiếm tiền đó!


Nghĩ vậy, ông chủ liền cười tươi: “Dán kính cường lực không? Dán kính cường lực tặng ốp lưng điện thoại đó.”


Giang Chức mặc kệ ông ta rồi bỏ đi.


Bỗng chốc ông chủ đứng dậy: “Cô ấy lấy hai mươi, tôi chỉ lấy mười lăm thôi!” Thấy người ta bỏ đi không hề quay đầu nhìn lại, ông ta vỗ đùi nói: “Mười tệ! Mười tệ có dán không?”


Giang Chức lạnh lùng nói: “Không dán.”


Mẹ nó!


Trong phút chốc sắc mặt của ông chủ liền thay đổi: “Cậu bị điên à?”


Giang Chức: “…”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom