• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full Hot Nam Chính Bệnh Kiều Cầu Cưng Chiều (9 Viewers)

  • Chương 21

*Xem chuyện bên lề để biết về mối quan hệ giữa các nhân vật của nhà họ Lạc


Hôm nay Chu Từ Phưởng không đến bày hàng dán kính cường lực nữa, cô đi giao đồ ăn đến đài truyền hình rồi.


Còn mười lăm phút nữa là bắt đầu phát sóng, nhân viên hậu trường đã chuẩn bị xong, Đường Dĩnh trang điểm xong thì bảo trợ lý tránh đi.


“Sư huynh, phải làm như vậy thật sao?”


Chu Thanh Nhượng đang đọc bản thảo tin thời sự “Ừm.”


“Bên Giám đốc đài truyền hình…”


Anh ta đặt bản thảo xuống, ngón tay trắng ngần thon dài, chậm rãi cài từng cúc áo của bộ vest: “Cô cứ phối hợp với tôi là được rồi, những việc còn lại để tôi giải quyết.”


Cô chưa bao giờ thấy anh ta cứng đầu cứng cổ như vậy.


Đường Dĩnh không nói thêm gì nữa.


Trợ lý Tiểu Hưng đến gõ cửa nói: “Thầy Chu, có một cô gái họ Lạc đến tìm thấy.”


Trước khi Chu Thanh Nhượng làm việc trong đài truyền hình, anh ta từng là thầy giáo của khoa phát thanh trong nửa năm, nên hầu hết mọi người trong đài truyền hình đều gọi anh ta là thầy Chu. Đường Dĩnh xem thời gian: “Còn mười lăm phút nữa là đến giờ phát sóng trực tiếp.”


“Cô đi chuẩn bị trước đi.”


Chu Thanh Nhượng đẩy xe lăn ra khỏi phòng nghỉ.


Người đến tìm là cháu gái trưởng của nhà họ Lạc, Lạc Thanh Hòa.


“Đã lâu không gặp.” Cô ta đặt tách trà xuống, đứng lên và gọi: “Chú họ.”


Chú họ?


Trợ lý ở ngoài cửa giật mình, thầy Chu và người nhà họ Lạc là họ hàng ư?


Lạch cạch.


Chu Thanh Nhượng đóng cửa lại, ngẩng đầu lên nhìn cô ta với ánh mắt lạnh nhạt: “Lúc trước cô đều gọi tôi là đồ ăn mày.”


Lạc Thanh Hòa vẫn giữ nét cười, đứng dậy bước về phía trước, hoàn toàn mang dáng vẻ của một người có vai vế nhỏ hơn: “Lúc đó còn nhỏ, trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ, không hiểu chuyện, mong chú họ thông cảm.” “Cô rất giống với bố cô.” Chu Thanh Nhượng đặt tay lên tay vịn của xe lăn và siết chặt: “Đạo đức giả giống ông ta.”


Lạc Thanh Hòa thu lại nét cười trên mặt.


“Chu Thanh Nhượng.” Cô ta ngồi xuống, đôi mắt một mí hẹp dài khẽ ngước lên: “Tôi đã tôn trọng chú rồi, rượu mời không uống chủ lại đi uống rượu phạt.”


Chu Thanh Nhượng nhắm mắt làm ngơ, giơ tay lên xem thời gian rồi nói: “Còn mười phút nữa là đến bây giờ ”


Bảy giờ là thời gian phát sóng trực tiếp bản tin thời sự.


Anh ta đã bày tỏ rõ thái độ mềm rắn đều không ăn. Lạc Thanh Hòa cười rộ lên, lấy bật lửa ra, môi đỏ răng trắng ngậm lấy điếu thuốc, ung dung điềm tĩnh nói: “Nếu tôi là chú thì tôi sẽ dừng lại đúng lúc, lấy trứng chọi đá là điều vô cùng ngu xuẩn.”


Chu Thanh Nhượng cúi đầu sửa lại tấm chăn mỏng trên đầu gối của mình, đôi chân khuyết tật của anh ta lạnh cứng và tê dại. Từ đầu đến cuối anh ta đều ung dung thản nhiên:


“Nếu đúng thật là lấy trứng chọi đá thì hôm nay cô sẽ không đến đây rồi.”


Lạc Thanh Hòa lại không cảm thấy bất ngờ, cô ta tự tin và kiêu ngạo mà nâng cằm lên nói: “Muốn chống đối nhà họ Lạc chúng tôi đến cùng đúng không?”


Anh ta không nói gì cả.


Lạc Thanh Hòa dập điếu thuốc lá vào gạt tàn rồi nói: “Được thôi, vậy để tôi xem xem rốt cuộc Chu Thanh Nhượng chú có bản lĩnh như thế nào.”


Lúc cô ta đứng lên và đi ngang qua, mắt cô ta liếc nhìn chân của anh ta.


Chu Thanh Nhượng ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào cô ta và nói: “Có biết tại sao nhà họ Lạc các cô lại không có con cháu nối dõi không?”


Trong phút chốc sắc mặt cô ta liền thay đổi.


Ông cụ nhà họ Lạc có hai người con trai và một người con gái, con trai thứ sinh được một cô con gái rồi chết, con trai cả Lạc Thường Đức thì có thói trăng hoa, ngoại trừ cô con gái do vợ cả sinh thì con riêng là con gái nhiều không đếm xuể, nhưng lại không có một người con trai nào.


Giọng nói mạnh mẽ chậm rãi vang lên: “Bởi vì nhà họ Lạc các người đã làm quá nhiều chuyện không bằng cầm thú nên phải chịu quả báo ”


Ông cụ nhà họ Lạc có một em gái ruột tên là Chỉ Ninh, thời còn trẻ đã đi lấy chồng.


Hai mươi bốn năm trước, vợ chồng Lạc Chỉ Ninh đã gặp phải điều bất trắc nên qua đời, để lại một đứa con trai và một đứa con gái, con gái tên là Thanh Mông còn con trai tên là Thanh Nhượng. Một năm sau, hai chị em đã đến nhờ cậy nhà họ Lạc ở thủ đô, nhà họ Lạc mở rộng cửa nghênh đón.


Chưa đầy một năm sau thì Chu Thanh Mông chết vì bệnh, không rõ nguyên nhân bị bệnh là gì, chỉ nghe đồn rằng cô ấy lén lút qua lại với một người đàn ông rồi sinh ra một đứa con trai, sau đó băng huyết mà chết.


Cùng năm đó, Chu Thanh Nhượng bị cụt mất hai chân trong một vụ tai nạn xe cộ, nằm ở bệnh viện suốt mười lăm năm trời.


Năm ấy, Chu Thanh Mộng mười sáu tuổi còn Chu Thanh Nhượng mười bốn tuổi.


“Thư ký Hàn.”


Lạc Thanh Hòa men theo hành lang, bước chân chậm rãi khoan thai:


“Chuẩn bị xong hết chưa?”


đầu dây điện thoại bên kia, Hàn Phong đáp: “Đã chuẩn bị xong rồi.”


“Có thể bắt đầu rồi.”


“Vâng.”


Lạc Thanh Hòa cúp điện thoại, lúc rẽ ngoặt thì va phải người ở đầu bên kia của hành lang, cô ta vịn vai mình, loạng choạng nghiêng ngả, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy một đôi con ngươi đen như mực


Người nọ cũng nhìn cô ta.


Đôi mắt này nhìn thì lạ, nhưng sao lại có cảm giác hơi quen thuộc. Lạc Thanh Hòa không khỏi nhìn thêm vài lần, sau đó liền dời mắt rồi nhấc chân rời đi.


Chu Từ Phưởng vẫn còn đang sững sờ, đột nhiên hai tai cô bị ù, sau đó bên tại không ngừng vang lên những âm thanh hỗn loạn.


Đó là giọng nói non nớt của một đứa trẻ.


“Cút ra, mày làm dơ tất của tao rồi.” “Mẹ tao nói rồi, mẹ mày là hồ ly tinh, mày là đồ ngu si do hồ ly tinh sinh ra.”


“Đồ câm, cút đi.”


“Không được ăn cơm của nhà tao!”


“Đồ ăn mày hôi hám, mày và cậu của mày đều là đồ ăn mày hôi hám!”


“Bọn họ đều nói mày là một đứa đần độn.”


“Đừng chơi với nó, nó là một đứa đần độn.”


Giọng nói của ai vậy?


Chu Từ Phưởng lảo đảo lui về phía sau, đột nhiên cô cảm thấy đầu đau đến muốn nứt ra.


Có một bàn tay vươn ra đỡ lấy cánh tay của cô: “Cẩn thận.”


Cơ thể của cô cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại thì nhìn thấy một đôi mắt trong veo.


“Thì ra là anh hả.” Là anh ta, người mà cô từng có duyên gặp mặt một lần.


Cô nói: “Cảm ơn.”


Chu Thanh Nhượng không thích cười, nên chỉ khẽ thả lỏng đôi môi đang mím chặt, sự lạnh lùng nghiêm nghị trong đôi mắt dịu đi: “Không có gì.”


Bảy giờ mười lăm phút, Giải trí Thiên Tinh ra văn bản xin lỗi, tuyên bố rằng đã điều tra rõ ràng, những người có chức cao của công ty đã lạm dụng quyền, ép buộc nghệ sĩ của công ty thực hiện giao dịch quan hệ tình dục, có bản ghi âm làm chứng, vì thế công khai và đuổi việc tất cả những người chức cao có liên quan đến chuyện này. Ngoài ra Giải trí Thiên Tinh sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn với các nghệ sĩ bị hại, tuyệt đối sẽ không chổi bỏ tội lỗi và sẽ dốc hết sức hợp tác với cảnh sát để điều tra.


Bảy giờ rưỡi phát sóng trực tiếp bản tin thời sự, người dẫn chương trình Chu Thanh Nhượng công khai chứng cứ về hoạt động bất hợp pháp của Giải trí Thiên Tinh.


Một tin trước một tin sau, thời điểm quá chính xác, còn về chuyện trùng hợp hay là có điều bí ẩn khác, mọi người đều xôn xao, có người nói rằng là Thiên Tinh đổ tội cho những người chức cao, để cho Lạc thị ở sau lưng làm ve sầu thoát xác, cũng có người nói rằng Thiên Tinh biết sai thì sửa là điều vô cùng tốt, thái độ và hành động giải quyết vấn đề đúng là tấm gương sáng cho giới giải trí.


Tấm gương sáng ư?


Đúng là nực cười!


Tiết Bảo Di ném điện thoại lên bàn: “Lạc Thanh Hòa này giỏi thật, không những thoát được tội mà còn vì được tiếng tăm tốt, chẳng trách ông cụ nhà tôi nói cô ta có được chân truyền của ông cụ nhà họ Lạc, trong bụng toàn là mưu ma chước quỷ.”


Ở phía đối diện, chiếc ghế sofa bằng da thật trong phòng làm việc của anh ta đang bị Giang Chức chiếm, còn cực kỳ chú trọng mà trải thêm một tấm chăn sạch sẽ lên, Giang Chức nằm trên ghế sofa, nhìn giống như một người đẹp đang say vậy, quyến rũ ai vậy hả?


Vốn dĩ là đến để bàn về phim điện ảnh mới, nhưng cái tên này lại chê ghế sofa của anh ta dơ, phải lót một tấm chăn mới lên rồi mới chịu nằm xuống, đang nói về chuyện của nhà họ Lạc mà người đẹp này lại giống như không nghe thấy, dùng chân đạp anh ta: “Có mùi thuốc lá, đi mở cửa sổ đi.”


Đúng là trước khi Giang Chức đến thì Tiết Bảo Di có hút một điếu thuốc, mũi gì thính vậy trời, anh ta không nói nên lời, đi mở cửa sổ ra và nói: “Mở cửa sổ rồi thì đừng có mà chê lạnh đó.”


Mở cửa sổ xong, Tiết Bảo Di vừa quay về chỗ ngồi.


Giang Chức lại đá vào cẳng chân của anh ta và nói: “Lấy thêm một tấm chắn cho tôi.”


Mẹ nó, ông cụ nhà anh ta còn chưa bao giờ sai bảo anh ta như vậy.


Thôi kệ, nể tình anh vừa đẹp vừa yếu ớt, khi nhỏ còn từng cứu anh ta. Tiết Bảo Di bèn đi lấy thêm một tấm chắn rồi ném lên người Giang Chức.


“Hình như cậu không hề kinh ngạc đối với chuyện của Thiên Tinh, đoàn trước được rồi sao?”


Giang Chức sợ lạnh nên kéo chặt tấm chăn: “Nhà họ Lạc sao có thể dễ dàng sụp đổ như vậy được.”


Cũng đúng.


Nhà họ Lạc ở thủ đô được xem như là nhà giàu có và quyền lực nhất.


Nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc Tiết Bảo Di cười trên nỗi đau của người khác: “Nhưng mà cũng không lỗ, mặc dù lần này nhà họ Lạc không hề sứt mẻ gì, nhưng cũng lột được một lớp da của bọn họ.”


Chỉ trong vài giờ đồng hồ, giá cổ phiếu của nhà họ Lạc đã rơi vào tình trạng hỗn loạn, Thiên Tinh còn thê thảm hơn, tất cả các nghệ sĩ của công ty nằm không cũng trúng đạn, Tiết Bảo Di cảm thấy lúc này là thời cơ tốt để đi thọc gậy bánh xe, làm sao cũng phải khiến cho nhà họ Lạc nôn ra một ngụm máu nữa.


“Cậu nói xem rốt cuộc Chu Thanh Nhượng này có thù oán gì với nhà họ Lạc vậy? Không sợ chết mà đối đầu với bọn họ, đợi đến khi nhà họ Lạc xử lý ổn thỏa chuyện này thì đoán chừng những ngày tháng tốt đẹp của Chu Thanh Nhượng cũng sắp đến rồi.”


Giang Chức không trả lời.


Tiết Bảo Di gõ lên bàn: “Tôi đang nói chuyện với cậu đó, sao lại là tôi?” Giang Chức nhướng mắt: “Cậu qua đây.” Gì cơ? Tiết Bảo Di bị anh nhìn đến nỗi cả người đều khó chịu: “Làm gì?” Anh đổi sang tư thế nằm nghiêng, chống cằm, mắt chớp chớp: “Qua đây.”


Cái đệt!


Dụ dỗ kìa!


Đôi mắt hoa đào của người đẹp mang ý trêu ghẹo, vừa xinh đẹp lại quyến rũ, con mẹ nó đúng là yêu tinh mà.


Tiết Bảo Di sống chết cũng không động đậy: “Giang Chức, tôi là trai thẳng, cậu đừng hại tôi, tôi còn phải nối dõi tông đường cho gia đình tôi nữa.”


Giang Chức lười nhác nằm ngả về sau: “Hai cái đầu cậu! Mau lăn qua đây cho tôi!” Chậc, người đẹp mà mắng người thì không còn đáng yêu nữa đâu. Tiết Bảo Di vẫn do dự chần chừ, đi qua đó một cách thiếu tự nhiên.


Giang Chức lấy tay phải từ trong tấm chăn ra, đưa đến trước mặt của Tiết Bảo Di và nói: “Ngửi thử xem.”


Á đù!


Tiết Bảo Di kinh hoàng: “Cậu thật là biến thái.”


Mẹ nó, đồ ngu ngốc! Giang Chức tức nghẹn cả họng, khó chịu nhịn xuống, không mắng anh ta: “Cậu có ngửi hay không?”


Được thôi.


Ai bảo cậu xinh đẹp.


Tiết Bảo Di tiến đến gần rồi hít vài cái.


“Có ngửi được mùi sữa không?”


Anh ta ngửi thêm một lần nữa rồi trả lời: “Có.”


Giang Chức lại đặt tay vào trong tấm chăn: “Nhớ kĩ mùi này, trên người của Z cũng có mùi này.”


“Tại sao tôi lại phải nhớ?”


Trên người của Giang Chức cũng có mùi sữa này, quanh đi quẩn lại cũng chính là muốn anh ta nhớ mùi cơ thể của Giang Chức thôi, hai người đàn ông… Tiết Bảo Di cảm thấy buồn nôn.


“Trong nước không có sữa của thương hiệu này, bởi vì vấn đề về giá cả và nơi sản xuất nên số lượng người mua bán không nhiều, cậu đi điều tra tìm ra người này.”


Vòng vo nửa ngày trời thì ra là muốn anh ta đi tìm người ư?


Tiết Bảo Di không vừa ý: “Cậu muốn tôi đi mò kim đáy biển à”


“Vậy cậu có mò hay không?”


Hai tay của Tiết Bảo Di dang ra, chống lên ghế sofa, giọng nói đầy nam tính: “Cậu ẩm Chức, cậu ỷ mình được chiều chuộng nên kiêu ngạo rồi.”


Giang Chức không để ý đến anh ta, quần tấm chăn lại tiếp tục ngủ.


[Chuyện bên lề


Nhà họ Lạc:


Ông cụ Lạc: Lạc Hoài Vũ.


Con trai cả của Lạc Hoài Vũ Lạc Thường Đức, có con gái là Lạc Thanh Hòa.


Con trai thứ của Lạc Hoài Vũ: Lạc Thường An, đã mất, có con gái là Lạc Dĩnh Hòa (chưa xuất hiện)


Con gái út của Lạc Hoài Vũ: Lạc Thường Phương, gả cho nhà họ Giang, có con gái là Giang Phù Ly (chưa xuất hiện). Em giá ruột của Lạc Hòa Vũ: Lạc Chỉ Ninh, đã mất.


Con trai của Lạc Chỉ Ninh: Chu Thanh Nhượng.


Con gái của Lạc Chỉ Ninh: Chu Thanh Mông.


Còn về thân phận của Chu Từ Phưởng thì các bạn tự đoán xem.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom