Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2009: Tiểu Quai, ta đau 9
Edit: Thanh Hoa
Beta: Tinh Niệm
Tô Cổ nhìn về phía Tô Yên,
“Có biện pháp nào khiến Minh thạch rời khỏi thân thể của nó không?”
Tô Yên nghĩ nghĩ
“Ta cũng không hiểu biết mấy về thứ này. Minh thạch đến từ Minh giới. Muốn giải quyết, vẫn là phải đi đến Minh giới mới được.”
Tô Cổ nghe xong, gật đầu.
Sau đó nhìn Tiểu Hồng, ngang ngược gọi
“Lại đây”
Tiểu Hồng cũng không thèm đi tới.
Nhỡ hắn lại đánh nó sưng mặt thì làm sao bây giờ?
Nhưng lại nhìn nhìn Tô Cổ, vẫn phải chậm rì rì đi đến.
Vừa đi vừa không quên lên giọng uy hϊế͙p͙
" Nếu ngươi lại đánh ta, ta sẽ không để ý tới ngươi nữa.”
Tô Cổ duỗi tay túm cổ áo Tiểu Hồng lôi người nó lại đây.
Tô Yên lắc tay, biến ra một quả màu xanh lục rồi đưa cho Tô Cổ
“Nó có thể đưa các em đến Minh giới, Ma Vực và Cửu Trọng Thiên. Gặp phải nguy hiểm, có thể lập tức trở về.”
Tô Cổ cầm lấy, gật gật đầu.
Khi sắp đi, Tô Cổ cứ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn quyết định nói
“ Chị sẽ không có chuyện gì chứ?”
Tô Yên sửng sốt.
“Ân?”
Tô Cổ dời tầm mắt, bĩu môi
“Không có gì, chỉ tùy tiện hỏi.”
Đôi mắt kim sắc của Tô Yên nhìn Tô Cổ
“Sẽ sống tốt.”
Tô Cổ gật đầu.
“Ân”
Trả lời xong, nắm lấy vật Tô Yên đưa.
Đảo mắt liền biến mất.
Chờ đến khi Tô Yên trở lại cung điện của mình, các Chủ Thần còn lại đã đi rồi.
Chỉ còn lại Kiêu Lôi dựa vào gốc hợp hoan, vẫn đang chờ nàng.
Nàng vừa đi vào, Kiêu Lôi cũng vừa vặn quay đầu nhìn qua.
Hắn cau mày nói thầm một câu
“Sao chậm như vậy mới trở về?”
Nói xong, hắn đi tới trước mặt Tô Yên.
Tô Yên nghi hoặc
“Có việc?”
Kiêu Lôi gật đầu.
Tô Yên chờ hắn mở miệng.
Kết quả đợi nửa ngày, hắn vẫn chưa nói.
Tô Yên nghi hoặc
“Ân?”
Kiêu Lôi
“Nếu chị không muốn làm Chủ Thần, khôi phục cuộc sống sinh hoạt như người thường. Ta sẽ che chở chị, không cho người khác khi dễ chị.”
Khi nói ra lời này, Kiêu Lôi liền cảm thấy cả người mình không được tự nhiên, thế nên hắn lại bổ sung thêm một câu
“Tuy chị là chị gái của ta, nhưng cũng không có làm tròn trách nhiệm mấy. Về sau khi ta che chở chị, chị nên đến cảm tạ ta.”
Hiển nhiên, Kiêu Lôi đã biết chút gì đó.
Tô Yên nhẹ nhàng gật đầu.
“Ân, được.”
Tóc Kiêu Lôi cột sau đầu, khi hắn đi lại, bím tóc cũng theo đó mà bay bay.
Hai đôi mắt kim sắc nhìn nhau.
Kiêu Lôi có chút vừa lòng.
Hắn kỳ thật cũng không thích hai mắt của mình biến thành cái dạng này.
Nhưng nhìn hắn cùng Tô Yên khó khăn lắm mới có được một chỗ tương đồng.
Kết quả đôi mắt này thành bộ phận mà hắn thích nhất.
Sau khi Kiêu Lôi rời khỏi.
Tô Yên trở lại trong phòng, nằm xuống ngủ.
Tuy rằng nàng là Chủ Thần, nhưng đi theo Quân Vực lăn lộn ba ngày.
Ưm······ vẫn thật là mệt a.
Ngày mai còn phải đi tìm hắn, không chừng hắn sẽ làm ra chút chuyện gì đó.
Nàng cũng không biết mình ngủ bao lâu, chỉ là lúc tỉnh lại thì phát hiện mình không có ở trong điện.
Xung quanh trống rỗng, mênh ʍôиɠ vô bờ, cái gì cũng không có.
Nơi này... có chút quen thuộc.
Là nơi trước đó cô gặp mặt Thiên Đạo.
Cũng không biết rốt cuộc Tô Yên đã ngây người bao lâu, một canh giờ?
Hay hai canh giờ?
Nàng nhắm mắt lại, yên tĩnh nghỉ ngơi.
Cho đến lúc bên tai truyền đến giọng nói
“ Đang nghĩ cái gì?”
Lúc mở to mắt, liền thấy một vị lão nhân râu tóc bạc phơ mặc bạch y đứng trước mặt mình.
Tô Yên lắc đầu
“Ta sẽ không giết hắn.”
Lão nhân kia đầu tiên là nghiêm túc tức giận, nhưng mà rất nhanh, sự tức giận kia liền biến mất.
Trong tay hắn xuất hiện cây gậy gỗ màu đen, dậm xuống mặt đất, phát ra một tiếng vang.
Bùm!!!
Beta: Tinh Niệm
Tô Cổ nhìn về phía Tô Yên,
“Có biện pháp nào khiến Minh thạch rời khỏi thân thể của nó không?”
Tô Yên nghĩ nghĩ
“Ta cũng không hiểu biết mấy về thứ này. Minh thạch đến từ Minh giới. Muốn giải quyết, vẫn là phải đi đến Minh giới mới được.”
Tô Cổ nghe xong, gật đầu.
Sau đó nhìn Tiểu Hồng, ngang ngược gọi
“Lại đây”
Tiểu Hồng cũng không thèm đi tới.
Nhỡ hắn lại đánh nó sưng mặt thì làm sao bây giờ?
Nhưng lại nhìn nhìn Tô Cổ, vẫn phải chậm rì rì đi đến.
Vừa đi vừa không quên lên giọng uy hϊế͙p͙
" Nếu ngươi lại đánh ta, ta sẽ không để ý tới ngươi nữa.”
Tô Cổ duỗi tay túm cổ áo Tiểu Hồng lôi người nó lại đây.
Tô Yên lắc tay, biến ra một quả màu xanh lục rồi đưa cho Tô Cổ
“Nó có thể đưa các em đến Minh giới, Ma Vực và Cửu Trọng Thiên. Gặp phải nguy hiểm, có thể lập tức trở về.”
Tô Cổ cầm lấy, gật gật đầu.
Khi sắp đi, Tô Cổ cứ muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn quyết định nói
“ Chị sẽ không có chuyện gì chứ?”
Tô Yên sửng sốt.
“Ân?”
Tô Cổ dời tầm mắt, bĩu môi
“Không có gì, chỉ tùy tiện hỏi.”
Đôi mắt kim sắc của Tô Yên nhìn Tô Cổ
“Sẽ sống tốt.”
Tô Cổ gật đầu.
“Ân”
Trả lời xong, nắm lấy vật Tô Yên đưa.
Đảo mắt liền biến mất.
Chờ đến khi Tô Yên trở lại cung điện của mình, các Chủ Thần còn lại đã đi rồi.
Chỉ còn lại Kiêu Lôi dựa vào gốc hợp hoan, vẫn đang chờ nàng.
Nàng vừa đi vào, Kiêu Lôi cũng vừa vặn quay đầu nhìn qua.
Hắn cau mày nói thầm một câu
“Sao chậm như vậy mới trở về?”
Nói xong, hắn đi tới trước mặt Tô Yên.
Tô Yên nghi hoặc
“Có việc?”
Kiêu Lôi gật đầu.
Tô Yên chờ hắn mở miệng.
Kết quả đợi nửa ngày, hắn vẫn chưa nói.
Tô Yên nghi hoặc
“Ân?”
Kiêu Lôi
“Nếu chị không muốn làm Chủ Thần, khôi phục cuộc sống sinh hoạt như người thường. Ta sẽ che chở chị, không cho người khác khi dễ chị.”
Khi nói ra lời này, Kiêu Lôi liền cảm thấy cả người mình không được tự nhiên, thế nên hắn lại bổ sung thêm một câu
“Tuy chị là chị gái của ta, nhưng cũng không có làm tròn trách nhiệm mấy. Về sau khi ta che chở chị, chị nên đến cảm tạ ta.”
Hiển nhiên, Kiêu Lôi đã biết chút gì đó.
Tô Yên nhẹ nhàng gật đầu.
“Ân, được.”
Tóc Kiêu Lôi cột sau đầu, khi hắn đi lại, bím tóc cũng theo đó mà bay bay.
Hai đôi mắt kim sắc nhìn nhau.
Kiêu Lôi có chút vừa lòng.
Hắn kỳ thật cũng không thích hai mắt của mình biến thành cái dạng này.
Nhưng nhìn hắn cùng Tô Yên khó khăn lắm mới có được một chỗ tương đồng.
Kết quả đôi mắt này thành bộ phận mà hắn thích nhất.
Sau khi Kiêu Lôi rời khỏi.
Tô Yên trở lại trong phòng, nằm xuống ngủ.
Tuy rằng nàng là Chủ Thần, nhưng đi theo Quân Vực lăn lộn ba ngày.
Ưm······ vẫn thật là mệt a.
Ngày mai còn phải đi tìm hắn, không chừng hắn sẽ làm ra chút chuyện gì đó.
Nàng cũng không biết mình ngủ bao lâu, chỉ là lúc tỉnh lại thì phát hiện mình không có ở trong điện.
Xung quanh trống rỗng, mênh ʍôиɠ vô bờ, cái gì cũng không có.
Nơi này... có chút quen thuộc.
Là nơi trước đó cô gặp mặt Thiên Đạo.
Cũng không biết rốt cuộc Tô Yên đã ngây người bao lâu, một canh giờ?
Hay hai canh giờ?
Nàng nhắm mắt lại, yên tĩnh nghỉ ngơi.
Cho đến lúc bên tai truyền đến giọng nói
“ Đang nghĩ cái gì?”
Lúc mở to mắt, liền thấy một vị lão nhân râu tóc bạc phơ mặc bạch y đứng trước mặt mình.
Tô Yên lắc đầu
“Ta sẽ không giết hắn.”
Lão nhân kia đầu tiên là nghiêm túc tức giận, nhưng mà rất nhanh, sự tức giận kia liền biến mất.
Trong tay hắn xuất hiện cây gậy gỗ màu đen, dậm xuống mặt đất, phát ra một tiếng vang.
Bùm!!!
Bình luận facebook