Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 10: Ác quỷ
Hùng Vũ Liên đi rồi, Lâm Thu yên lặng ngồi trong chốc lát.
Sau khi Nghiệp Liên bắt đầu tự quay được, liền liên tục không ngừng hấp thu linh khí từ bốn phía, hòa nhập vào trong cơ thể của nàng. Ngụy Lương chỉ đi gần nửa canh giờ, trong kinh mạch nàng đã hội tụ một đám linh khí phẩm chất mỏng manh, dựa vào cách Ngụy Lương truyền thụ cho mà bơi lượn xung quanh thân.
Lâm Thu giờ phút này cũng không đói bụng. Cho dù đói, nàng cũng không có ý định ăn đồ ăn của ả "hắc tâm liên" Hùng Vũ Liên này đưa tới—— mặc dù ả ta sẽ không dám hạ độc trong cơm canh, nhưng có thể thêm vào bên trong nước mũi nước miếng và vân vân gì đó cũng không chừng.
Hiện tại còn cái chuyện bỏ Tình Độc......
Lâm Thu nhanh chóng liền quyết định chủ ý.
Tuy nàng không muốn bị cuốn vào bên trong mối tình của Ngụy Lương cùng Liễu Thanh Âm, nhưng cũng không muốn đi theo con đường nữ xứng ác độc trong nguyên tác. Thừa dịp cơ hội lần này, xem thử một chút Liễu Thanh Âm rốt cuộc là người như thế nào.
Nàng lật tung phòng của Ngụy Lương, tìm ra không ít bình bình lọ lọ.
Chạng vạng tối, Hùng Vũ Liên liền đem thuốc tới đây.
Ả ta thần thần bí bí hướng về phía Lâm Thu cười nói: " Mộ Dung sư bá đến Kinh Loan Phong cùng sư tôn luận đạo, xem bộ dáng là muốn lưu lại dùng bữa tối! Ta vừa bẩm với sư tôn, nói ngài một mình ở trên ngọn núi này quá quạnh quẽ, sư tôn liền để cho ta hỏi ngài một câu, có nguyện ý di giá đến Kinh Loan Phong làm khách hay không? Đây chính là một cơ hội tốt rồi, YAA.A.A..! "
Lâm Thu nhận cái bình bạch ngọc nho nhỏ kia, nắm trong tay ước lượng, nói: " Ngươi ở bên ngoài chờ ta, ta thay xiêm y. "
Nàng đóng kín cửa, đem cái bình bạch ngọc kia dấu ở phía dưới gối đầu, sau đó lấy một cái bình tượng tự trong số mấy cái bình Ngụy Lương lưu lại cất vào bên trong tay áo.
Hùng Vũ Liên tu vi cũng không cao, ước chừng chính khoảng trung kỳ Trúc Cơ thôi.
Đến chỗ cái cầu ván gỗ treo phất phơ giữa hai đỉnh núi, lòng Lâm Thu vẫn còn sợ hãi, để Hùng Vũ Liên đi trước.
Chỉ thấy Hùng Vũ Liên mở hai tay ra, bắt lấy khoá sắt hai bên trái phải, nhẹ nhàng đạp trên tấm ván gỗ, nhảy tới trước, nhúng bật lên cao, lại nhảy tới trước như một chiếc xe cộc kệch cũ, nhưng căn bản không có dấu hiệu nào muốn lật xe cả.
Lâm Thu trừng mắt nhìn, học bộ dáng của ả ta thử thử.
Quả nhiên vững như Thái Sơn.
Hai người như ý thuận lợi liền đi đến Kinh Loan Phong. Chỉ thấy trong động phủ đốt nến dài trắng muốt như ngọc, ánh sáng cũng vô cung rõ ràng như ban ngày, không thấy chút lờ mờ nào. Liễu Thanh Âm đang cùng Mộ Dung Xuân ngồi đối diện tại trên giường đá, tay còn đang nhấc một viên đá nhỏ, hình như đang đánh cờ. Hai vị này như có tiên khí bồng bềnh, phảng phất phong thái của "thế ngoại chi nhân".
Nhìn thấy Lâm Thu tiến đến, hai nhân đứng dậy, khẽ vuốt càm.
Dù sao cũng là đại kiếm tiên tu vi tuyệt thế, cường giả hậu kỳ Hóa Thần, để cho bọn họ gọi Lâm Thu là sư mẫu không khỏi hơi miễn cưỡng.
Lâm Thu cũng không khách khí với bọn họ, nói: " Các ngươi cứ chơi của các ngươi đi, không cần chú ý ta, ta chỉ là tới đây ăn ké bữa cơm mà thôi. "
Đôi mi thanh tú của Liễu Thanh Âm cau lại, muốn nói gì đó nhưng lại nhịn.
Mộ Dung Xuân thấy nàng ta giống như có chuyện sẽ nói với Lâm Thu, liền đem cục đá trong tay ném lại sọt đựng quân cờ, nói: " Các ngươi ngồi đây đi, ta đi giục bữa tối. "
Liễu Thanh Âm yên lặng thu dọn bàn cờ, vung lên tay áo, ngâm hai chén nước trà, mời Lâm Thu nhập tọa.
Hùng Vũ Liên cười mỉm nhìn Liễu Thanh Âm làm lễ, nói: " Sư tôn, hôm nay lúc vận công, đệ tử cảm thấy linh khí có chút hỗn loạn, ngài giúp đệ tử nhìn một cái YAA.A.A..! "
Ả ta cố ý dẫn đường cho Liễu Thanh Âm đưa lưng về phía Lâm Thu, vén ống tay áo lên, thừa dịp Liễu Thanh Âm cúi đầu xem mạch, không ngừng hướng về phía Lâm Thu nháy mắt, ý bảo nàng bỏ thuốc vào trong chén trà của Liễu Thanh Âm.
Người bên cạnh cũng nhiệt tình đào được cái hố đến mức này, không nhảy vào chẳng phải là uổng phí một phen khổ tâm của người ta? Lâm Thu cười thầm, ung dung lần lần trong tay áo lấy ra một cái bình bạch ngọc, do do dự dự mà vẹt nắp bình ra, chậm vươn về hướng chén trà của Liễu Thanh Âm, làm bộ làm tịch run lên vài cái.
Ngay lúc Lâm Thu vừa muốn rút cánh tay lại, Liễu Thanh Âm vốn đang khom lưng lúi cúi vậy mà mạnh mẽ quay đầu lại, một phát bắt được cổ tay Lâm Thu, bắt quả tang tại trận.
" Ngươi muốn làm cái gì! " giọng nói từ trong cuống họng Liễu Thanh Âm vô ý thức mang theo uy áp, ầm ầm đập trúng ngực Lâm Thu.
Lâm Thu khí tức trì trệ, ngực khó chịu, cổ họng vọt lên chút mùi máu tanh. Nếu không phải Ngụy Lương đã dùng thạch nhũ Chung Linh thay nàng rèn luyện kinh mạch rồi, một chiêu này của Liễu Thanh Âm có thể làm cho nàng hơn nửa canh giờ nói không ra lời.
Cảm thấy hình như đây mới chính là nguyên nhân mà Lâm Thu trong nguyên tác không có bán đứng Hùng Vũ Liên nhỉ?
" Chuyện gì xảy ra?! " Trước cửa ra vào của động phủ truyền đến thanh âm nam tử.
Chỉ thấy Mộ Dung Xuân đẩy xe lăn vội vàng xông vào.
Tần Vân Hề ngồi ngay ngắn trên xe lăn, tia sáng trong mắt nặng nề, chăm chú nhìn Lâm Thu. Hắn cũng không che dấu sát ý một chút nào, trong thức hải của Lâm Thu, cánh hoa thứ ba của Nghiệp Liên l thoáng chốc đã nở ra bốn phần!
Lâm Thu hơi có chút kinh hãi, cái này Nghiệp Liên càng về sau cần ác ý càng nhiều, Tần Vân Hề vào ban ngày rõ ràng đã đối với nàng không có ác ý gì, giờ phút này chỉ một cái đối mặt, làm sao lại có thể làm cho Nghiệp Liên mở được bốn phần?!
Khiến cho nàng không hiểu chính là, Nghiệp Liên vẫn còn tiếp tục tách ra!
Ác ý đến tiếp sau tuy không phải mãnh liệt như lúc vừa đối mặt, nhưng lại như mưa dầm không ngớt, liên tục không nghỉ.
Lâm Thu đè xuống nghi hoặc trong lòng, quơ quơ tay đang bị Liễu Thanh Âm nắm lấy, mặt không đổi sắc nói: " Đây là ta tìm được trên giường của Ngụy Lương, không biết là bảo bối gì, liền đêm tới đây hỏi ngươi một chút—— ngươi làm sao lại kích động như vậy? "
Liễu Thanh Âm ném bàn tay của nàng ra, cười trong trẻo nhưng lạnh lùng: " Ta rõ ràng bắt tận tay ngươi bỏ thứ gì vào trong ly trà của ta. "
" Khục, khục. " Tần Vân Hề ngồi trên lăn ho nhẹ hai tiếng, ánh mắt sáng loé lên, hắn nhẹ giọng nói với Lâm Thu, " Ta cũng nhìn thấy, ngươi không cần chống chế. "
Khoé môi Lâm Thu hơi cong, thầm nghĩ: cái tên này lại là một fans não tàn của Liễu Thanh Âm đây. Hai người này rõ ràng là nghe được thanh âm Liễu Thanh Âm mới xông tới, hắn làm sao có con mắt nào có thể trông thấy?
Nàng không sao cả mà nhún vai, nói: " Cho nên sao? Ta nói ta muốn hỏi cái này là vật gì, đang muốn tiện tay đổ ra một ít mời các ngươi nhìn xem, các ngươi liền một người tiếp một người bắt đầu hưng sư vấn tội. Này, ta đến tột cùng có tội gì? "
Mộ Dung Xuân cũng tính là một người bình thường, lông mày rậm của hắn cau lại, hoà giải nói: " Đại sư huynh, Liễu sư muội, trước không cần sốt ruột nóng nảy, nhìn thử xem đây rốt cục là vật gì, sau đó lại nói cũng không muộn. "
" Không cần nhìn, là Tình tâm dẫn. "
" Không cần nhìn, là Tình Độc! "
Hai người Tần Vân Hề cùng Hùng Vũ Liên đồng thời phát ra tiếng.
Lâm Thu cao cao nâng mi lên: " Sách, vật tư mật của Ngụy Lương giấu ở trên giường, các ngươi làm sao ai cũng biết hết sức rõ ràng vậy?! "
Tần Vân Hề tức giận đến cười lạnh lên tiếng.
Hùng Vũ Liên nhảy ra, lớn tiếng nói: " Hôm nay lúc ta đưa đồ ăn tới cho nàng ta, nàng ta bảo ta tìm cho nàng ta một loại thuốc kích tình thật lợi hại, còn nói là Kiếm Quân muốn, không cho phép ta nói ra với ai khác. Kiếm Quân hiện tại không có trong núi, ta không dám nghi vấn là thật là giả, liền vụng trộm lấy một loại Tình Độc giao cho nàng, cứ nghĩ chờ Kiếm Quân trở lại bẩm báo việc này. Không ngờ vừa rồi, nàng ta lại thừa dịp sư tôn xem mạch cho ta, đem thuốc kia trút vào trong nước trà của sư tôn! Thật sự là tâm địa độc ác mà! "
Cái câu này nói nguyên một tràng vô cùng lưu loát, không hề có một chữ vấp hay chen vào một thán từ biểu lộ cảm xúc nào. Rất hiển nhiên, lời nói này Hùng Vũ Liên tập luyện ở trong nội tâm cả trăm ngàn lần.
Lâm Thu âm thầm mỉm cười một cái, mặt mũi tràn đầy không sao cả: " Đây chỉ là lời nói một phía của ngươi, ta đại khái có thể nói, từng chữ người nói ra, cũng, đều, để, đánh, rắm. "
Ánh mắt tất cả mọi người ở đây đều ngưng tại chén nước trà trong vắt hơi lay chuyển nhẹ. Lâm Thu cùng Hùng Vũ Liên bên nào cũng cho là mình phải, cũng không thể chứng minh được gì, trước mắt phải xem vật chứng.
Lâm Thu khiêu khích nhìn Liễu Thanh Âm.
Dựa theo nội dung nguyên tác cốt truyện, giờ phút này Liễu Thanh Âm có lẽ sẽ phẫn nộ uống hết nước trà, dùng thân nghiệm thuốc.
Không ngờ đã đợi một hồi lâu, Liễu Thanh Âm lại không hề động đậy.
Lâm Thu mờ mịt một lát, bỗng nhiên da đầu hơi hơi run lên—— Liễu Thanh Âm vì sao không giống như trong sách, dùng thân thử độc? Nguyên nhân chỉ có một, đó chính là Ngụy Lương không có ở đây!
Trong nguyên tác, Tần Vân Hề đã chết, cho nên Ngụy Lương không cần đi đến Vân Thuỷ Dao tìm cỏ Trụ Nguyên về cho hắn, lúc phát sinh sự kiện bỏ thuốc này, Ngụy Lương cũng có mặt ở hiện trường.
Liễu Thanh Âm, dưới tình huống Ngụy Lương đang có mặt, lấy thân thử thuốc, Ngụy Lương tất nhiên không có khả năng ngồi yên không để ý đến. Cái này là dịp cho một loạt các thao tác giải độc mập mờ sau đó, tình cảm hai người muốn không ấm lên cũng khó.
Thật sự có chút một lời khó nói hết.
Mà phản ứng của Đại sư huynh Tần Vân Hề càng làm cho lưng Lâm Thu bỗng bò lên từng cơn ớn lạnh.
Một người đã chết, vì sao ngay cả tên loại thuốc này cũng biết?!
Tâm tư vừa mới lệch ra, liền cảm giác bên trong động phủ bỗng nổi lên từng trận gió lạnh, làm cho Tần Vân Hề đang ngồi trên xe lăn càng lộ ra trắng bệch gầy yếu, chợt nhìn, như là ác quỷ mới từ lòng đất lạnh như bò ra tới.
Lâm Thu liên tiếp rùng mình bảy tám cái.
Màu vàng trong Nghiệp Liên bên trong thức hải chậm rãi tràn ra, cánh hoa thứ ba rất nhanh chóng liền mở chín phần.
Đại sư huynh Tần Vân Hề cống hiến gần như đại bộ phận ác ý, còn lại một chút, đến từ Liễu Thanh Âm cùng Hùng Vũ Liên.
Rất tốt, thành công đắc tội nữ chủ.
Lâm Thu phát hiện khí thế mình dần dần yếu xuống.
Cảm giác bề thọ địch cũng không hay ho gì.
Trong thoáng chốc, nàng phảng phất như về lại kiếp trước, bị chính " thân nhân" của mình cả đám bao vây, ác ý chỗ nào cũng có, làm người cảm thấy rung rẩy phát ra từ nội tâm.
Lâm Thu hít sâu một hơi, mạnh mẽ vươn tay, đoạt lấy chén trà trước mặt Liễu Thanh Âm.
Ngay tại lúc tất cả mọi người cũng cho rằng nàng muốn uống hết nước trà tự chứng minh sự trong sạch của mình, chỉ thấy Lâm Thu thản nhiên đứng lên, đi vài bước đến trước mặt xe lăn Tần Vân Hề, dưới con mắt chăm chú theo dõi của hắn, đem chén trà giơ đến bên mồm hắn.
" Nếu như một mực chắc chắn đây là độc tình, không bằng ngươi lấy thân nghiệm thuốc đi. " Thân thể Lâm Thu cực lạnh, hơi hơi run lẩy bẩy, đáy lòng chậm rãi dâng lên một cảm giác nói không rõ là hưng phấn hay là thống khổ.
Trong đầu của nàng điên cuồng lóe ra hình ảnh người đàn ông kia đẩy nàng xuống lầu, hiện tại trong mắt Lâm Thu, Tần Vân Hề trước mặt cũng giống hệt như người đàn ông ấy, đều là ác quỷ hóa thân, đều muốn đem nàng đẩy xuống Địa ngục.
Lúc này đây, nàng sẽ hung hăng níu lấy hắn theo!
Tần Vân Hề rất rõ ràng giật mình, sau nửa ngày, hắn trì độn nâng lên một ngón tay, chỉ chỉ chính hắn: " Ta? "
Lâm Thu chậm rãi cong khoé môi, xinh đẹp nở rộ trên khuôn mặt, nhưng phủ lên đó lại là vui vẻ đến cay nghiệt của trước khi lâm chung kiếp trước nghiệt.
" Tất nhiên là ngươi. Ngươi không phải một mực chắc chắn đây là tình độc sao? Mấy người bên cạnh đây huyết khí phương cương, nếu ăn trúng tình độc không may làm ra chuyện gì đó không tốt, ai có thể phụ trách? Vậy không bằng cứ bắt đầu thử thuốc từ tên phế nhân như ngươi đi, cho dù có thật sự là tình độc đi chăng nữa, ngươi cũng không làm được cái gì, chẳng phải là vừa vặn tốt hay sao? "
Tần Vân Hề ngơ ngác nhìn qua nàng, con ngươi vốn chậm rãi co lại thành cây kim, sau đó mờ mịt khuếch tán ra phía bốn phía.
Ác ý đến từ Tần Vân Hề ngưng lại, nhưng sau lưng đã có dầy đặc ác ý không ngừng vọt tới, không cần quay đầu lại cũng biết, những thứ ác ý này đến từ Liễu Thanh Âm.
Lâm Thu đem cái chén trà kia thẳng tắp đưa đến bên miệng Tần Vân Hề, duỗi tay rót vào!
Chỉ còn cách bóp quả hồng mềm là hắn thôi!
Sau khi Nghiệp Liên bắt đầu tự quay được, liền liên tục không ngừng hấp thu linh khí từ bốn phía, hòa nhập vào trong cơ thể của nàng. Ngụy Lương chỉ đi gần nửa canh giờ, trong kinh mạch nàng đã hội tụ một đám linh khí phẩm chất mỏng manh, dựa vào cách Ngụy Lương truyền thụ cho mà bơi lượn xung quanh thân.
Lâm Thu giờ phút này cũng không đói bụng. Cho dù đói, nàng cũng không có ý định ăn đồ ăn của ả "hắc tâm liên" Hùng Vũ Liên này đưa tới—— mặc dù ả ta sẽ không dám hạ độc trong cơm canh, nhưng có thể thêm vào bên trong nước mũi nước miếng và vân vân gì đó cũng không chừng.
Hiện tại còn cái chuyện bỏ Tình Độc......
Lâm Thu nhanh chóng liền quyết định chủ ý.
Tuy nàng không muốn bị cuốn vào bên trong mối tình của Ngụy Lương cùng Liễu Thanh Âm, nhưng cũng không muốn đi theo con đường nữ xứng ác độc trong nguyên tác. Thừa dịp cơ hội lần này, xem thử một chút Liễu Thanh Âm rốt cuộc là người như thế nào.
Nàng lật tung phòng của Ngụy Lương, tìm ra không ít bình bình lọ lọ.
Chạng vạng tối, Hùng Vũ Liên liền đem thuốc tới đây.
Ả ta thần thần bí bí hướng về phía Lâm Thu cười nói: " Mộ Dung sư bá đến Kinh Loan Phong cùng sư tôn luận đạo, xem bộ dáng là muốn lưu lại dùng bữa tối! Ta vừa bẩm với sư tôn, nói ngài một mình ở trên ngọn núi này quá quạnh quẽ, sư tôn liền để cho ta hỏi ngài một câu, có nguyện ý di giá đến Kinh Loan Phong làm khách hay không? Đây chính là một cơ hội tốt rồi, YAA.A.A..! "
Lâm Thu nhận cái bình bạch ngọc nho nhỏ kia, nắm trong tay ước lượng, nói: " Ngươi ở bên ngoài chờ ta, ta thay xiêm y. "
Nàng đóng kín cửa, đem cái bình bạch ngọc kia dấu ở phía dưới gối đầu, sau đó lấy một cái bình tượng tự trong số mấy cái bình Ngụy Lương lưu lại cất vào bên trong tay áo.
Hùng Vũ Liên tu vi cũng không cao, ước chừng chính khoảng trung kỳ Trúc Cơ thôi.
Đến chỗ cái cầu ván gỗ treo phất phơ giữa hai đỉnh núi, lòng Lâm Thu vẫn còn sợ hãi, để Hùng Vũ Liên đi trước.
Chỉ thấy Hùng Vũ Liên mở hai tay ra, bắt lấy khoá sắt hai bên trái phải, nhẹ nhàng đạp trên tấm ván gỗ, nhảy tới trước, nhúng bật lên cao, lại nhảy tới trước như một chiếc xe cộc kệch cũ, nhưng căn bản không có dấu hiệu nào muốn lật xe cả.
Lâm Thu trừng mắt nhìn, học bộ dáng của ả ta thử thử.
Quả nhiên vững như Thái Sơn.
Hai người như ý thuận lợi liền đi đến Kinh Loan Phong. Chỉ thấy trong động phủ đốt nến dài trắng muốt như ngọc, ánh sáng cũng vô cung rõ ràng như ban ngày, không thấy chút lờ mờ nào. Liễu Thanh Âm đang cùng Mộ Dung Xuân ngồi đối diện tại trên giường đá, tay còn đang nhấc một viên đá nhỏ, hình như đang đánh cờ. Hai vị này như có tiên khí bồng bềnh, phảng phất phong thái của "thế ngoại chi nhân".
Nhìn thấy Lâm Thu tiến đến, hai nhân đứng dậy, khẽ vuốt càm.
Dù sao cũng là đại kiếm tiên tu vi tuyệt thế, cường giả hậu kỳ Hóa Thần, để cho bọn họ gọi Lâm Thu là sư mẫu không khỏi hơi miễn cưỡng.
Lâm Thu cũng không khách khí với bọn họ, nói: " Các ngươi cứ chơi của các ngươi đi, không cần chú ý ta, ta chỉ là tới đây ăn ké bữa cơm mà thôi. "
Đôi mi thanh tú của Liễu Thanh Âm cau lại, muốn nói gì đó nhưng lại nhịn.
Mộ Dung Xuân thấy nàng ta giống như có chuyện sẽ nói với Lâm Thu, liền đem cục đá trong tay ném lại sọt đựng quân cờ, nói: " Các ngươi ngồi đây đi, ta đi giục bữa tối. "
Liễu Thanh Âm yên lặng thu dọn bàn cờ, vung lên tay áo, ngâm hai chén nước trà, mời Lâm Thu nhập tọa.
Hùng Vũ Liên cười mỉm nhìn Liễu Thanh Âm làm lễ, nói: " Sư tôn, hôm nay lúc vận công, đệ tử cảm thấy linh khí có chút hỗn loạn, ngài giúp đệ tử nhìn một cái YAA.A.A..! "
Ả ta cố ý dẫn đường cho Liễu Thanh Âm đưa lưng về phía Lâm Thu, vén ống tay áo lên, thừa dịp Liễu Thanh Âm cúi đầu xem mạch, không ngừng hướng về phía Lâm Thu nháy mắt, ý bảo nàng bỏ thuốc vào trong chén trà của Liễu Thanh Âm.
Người bên cạnh cũng nhiệt tình đào được cái hố đến mức này, không nhảy vào chẳng phải là uổng phí một phen khổ tâm của người ta? Lâm Thu cười thầm, ung dung lần lần trong tay áo lấy ra một cái bình bạch ngọc, do do dự dự mà vẹt nắp bình ra, chậm vươn về hướng chén trà của Liễu Thanh Âm, làm bộ làm tịch run lên vài cái.
Ngay lúc Lâm Thu vừa muốn rút cánh tay lại, Liễu Thanh Âm vốn đang khom lưng lúi cúi vậy mà mạnh mẽ quay đầu lại, một phát bắt được cổ tay Lâm Thu, bắt quả tang tại trận.
" Ngươi muốn làm cái gì! " giọng nói từ trong cuống họng Liễu Thanh Âm vô ý thức mang theo uy áp, ầm ầm đập trúng ngực Lâm Thu.
Lâm Thu khí tức trì trệ, ngực khó chịu, cổ họng vọt lên chút mùi máu tanh. Nếu không phải Ngụy Lương đã dùng thạch nhũ Chung Linh thay nàng rèn luyện kinh mạch rồi, một chiêu này của Liễu Thanh Âm có thể làm cho nàng hơn nửa canh giờ nói không ra lời.
Cảm thấy hình như đây mới chính là nguyên nhân mà Lâm Thu trong nguyên tác không có bán đứng Hùng Vũ Liên nhỉ?
" Chuyện gì xảy ra?! " Trước cửa ra vào của động phủ truyền đến thanh âm nam tử.
Chỉ thấy Mộ Dung Xuân đẩy xe lăn vội vàng xông vào.
Tần Vân Hề ngồi ngay ngắn trên xe lăn, tia sáng trong mắt nặng nề, chăm chú nhìn Lâm Thu. Hắn cũng không che dấu sát ý một chút nào, trong thức hải của Lâm Thu, cánh hoa thứ ba của Nghiệp Liên l thoáng chốc đã nở ra bốn phần!
Lâm Thu hơi có chút kinh hãi, cái này Nghiệp Liên càng về sau cần ác ý càng nhiều, Tần Vân Hề vào ban ngày rõ ràng đã đối với nàng không có ác ý gì, giờ phút này chỉ một cái đối mặt, làm sao lại có thể làm cho Nghiệp Liên mở được bốn phần?!
Khiến cho nàng không hiểu chính là, Nghiệp Liên vẫn còn tiếp tục tách ra!
Ác ý đến tiếp sau tuy không phải mãnh liệt như lúc vừa đối mặt, nhưng lại như mưa dầm không ngớt, liên tục không nghỉ.
Lâm Thu đè xuống nghi hoặc trong lòng, quơ quơ tay đang bị Liễu Thanh Âm nắm lấy, mặt không đổi sắc nói: " Đây là ta tìm được trên giường của Ngụy Lương, không biết là bảo bối gì, liền đêm tới đây hỏi ngươi một chút—— ngươi làm sao lại kích động như vậy? "
Liễu Thanh Âm ném bàn tay của nàng ra, cười trong trẻo nhưng lạnh lùng: " Ta rõ ràng bắt tận tay ngươi bỏ thứ gì vào trong ly trà của ta. "
" Khục, khục. " Tần Vân Hề ngồi trên lăn ho nhẹ hai tiếng, ánh mắt sáng loé lên, hắn nhẹ giọng nói với Lâm Thu, " Ta cũng nhìn thấy, ngươi không cần chống chế. "
Khoé môi Lâm Thu hơi cong, thầm nghĩ: cái tên này lại là một fans não tàn của Liễu Thanh Âm đây. Hai người này rõ ràng là nghe được thanh âm Liễu Thanh Âm mới xông tới, hắn làm sao có con mắt nào có thể trông thấy?
Nàng không sao cả mà nhún vai, nói: " Cho nên sao? Ta nói ta muốn hỏi cái này là vật gì, đang muốn tiện tay đổ ra một ít mời các ngươi nhìn xem, các ngươi liền một người tiếp một người bắt đầu hưng sư vấn tội. Này, ta đến tột cùng có tội gì? "
Mộ Dung Xuân cũng tính là một người bình thường, lông mày rậm của hắn cau lại, hoà giải nói: " Đại sư huynh, Liễu sư muội, trước không cần sốt ruột nóng nảy, nhìn thử xem đây rốt cục là vật gì, sau đó lại nói cũng không muộn. "
" Không cần nhìn, là Tình tâm dẫn. "
" Không cần nhìn, là Tình Độc! "
Hai người Tần Vân Hề cùng Hùng Vũ Liên đồng thời phát ra tiếng.
Lâm Thu cao cao nâng mi lên: " Sách, vật tư mật của Ngụy Lương giấu ở trên giường, các ngươi làm sao ai cũng biết hết sức rõ ràng vậy?! "
Tần Vân Hề tức giận đến cười lạnh lên tiếng.
Hùng Vũ Liên nhảy ra, lớn tiếng nói: " Hôm nay lúc ta đưa đồ ăn tới cho nàng ta, nàng ta bảo ta tìm cho nàng ta một loại thuốc kích tình thật lợi hại, còn nói là Kiếm Quân muốn, không cho phép ta nói ra với ai khác. Kiếm Quân hiện tại không có trong núi, ta không dám nghi vấn là thật là giả, liền vụng trộm lấy một loại Tình Độc giao cho nàng, cứ nghĩ chờ Kiếm Quân trở lại bẩm báo việc này. Không ngờ vừa rồi, nàng ta lại thừa dịp sư tôn xem mạch cho ta, đem thuốc kia trút vào trong nước trà của sư tôn! Thật sự là tâm địa độc ác mà! "
Cái câu này nói nguyên một tràng vô cùng lưu loát, không hề có một chữ vấp hay chen vào một thán từ biểu lộ cảm xúc nào. Rất hiển nhiên, lời nói này Hùng Vũ Liên tập luyện ở trong nội tâm cả trăm ngàn lần.
Lâm Thu âm thầm mỉm cười một cái, mặt mũi tràn đầy không sao cả: " Đây chỉ là lời nói một phía của ngươi, ta đại khái có thể nói, từng chữ người nói ra, cũng, đều, để, đánh, rắm. "
Ánh mắt tất cả mọi người ở đây đều ngưng tại chén nước trà trong vắt hơi lay chuyển nhẹ. Lâm Thu cùng Hùng Vũ Liên bên nào cũng cho là mình phải, cũng không thể chứng minh được gì, trước mắt phải xem vật chứng.
Lâm Thu khiêu khích nhìn Liễu Thanh Âm.
Dựa theo nội dung nguyên tác cốt truyện, giờ phút này Liễu Thanh Âm có lẽ sẽ phẫn nộ uống hết nước trà, dùng thân nghiệm thuốc.
Không ngờ đã đợi một hồi lâu, Liễu Thanh Âm lại không hề động đậy.
Lâm Thu mờ mịt một lát, bỗng nhiên da đầu hơi hơi run lên—— Liễu Thanh Âm vì sao không giống như trong sách, dùng thân thử độc? Nguyên nhân chỉ có một, đó chính là Ngụy Lương không có ở đây!
Trong nguyên tác, Tần Vân Hề đã chết, cho nên Ngụy Lương không cần đi đến Vân Thuỷ Dao tìm cỏ Trụ Nguyên về cho hắn, lúc phát sinh sự kiện bỏ thuốc này, Ngụy Lương cũng có mặt ở hiện trường.
Liễu Thanh Âm, dưới tình huống Ngụy Lương đang có mặt, lấy thân thử thuốc, Ngụy Lương tất nhiên không có khả năng ngồi yên không để ý đến. Cái này là dịp cho một loạt các thao tác giải độc mập mờ sau đó, tình cảm hai người muốn không ấm lên cũng khó.
Thật sự có chút một lời khó nói hết.
Mà phản ứng của Đại sư huynh Tần Vân Hề càng làm cho lưng Lâm Thu bỗng bò lên từng cơn ớn lạnh.
Một người đã chết, vì sao ngay cả tên loại thuốc này cũng biết?!
Tâm tư vừa mới lệch ra, liền cảm giác bên trong động phủ bỗng nổi lên từng trận gió lạnh, làm cho Tần Vân Hề đang ngồi trên xe lăn càng lộ ra trắng bệch gầy yếu, chợt nhìn, như là ác quỷ mới từ lòng đất lạnh như bò ra tới.
Lâm Thu liên tiếp rùng mình bảy tám cái.
Màu vàng trong Nghiệp Liên bên trong thức hải chậm rãi tràn ra, cánh hoa thứ ba rất nhanh chóng liền mở chín phần.
Đại sư huynh Tần Vân Hề cống hiến gần như đại bộ phận ác ý, còn lại một chút, đến từ Liễu Thanh Âm cùng Hùng Vũ Liên.
Rất tốt, thành công đắc tội nữ chủ.
Lâm Thu phát hiện khí thế mình dần dần yếu xuống.
Cảm giác bề thọ địch cũng không hay ho gì.
Trong thoáng chốc, nàng phảng phất như về lại kiếp trước, bị chính " thân nhân" của mình cả đám bao vây, ác ý chỗ nào cũng có, làm người cảm thấy rung rẩy phát ra từ nội tâm.
Lâm Thu hít sâu một hơi, mạnh mẽ vươn tay, đoạt lấy chén trà trước mặt Liễu Thanh Âm.
Ngay tại lúc tất cả mọi người cũng cho rằng nàng muốn uống hết nước trà tự chứng minh sự trong sạch của mình, chỉ thấy Lâm Thu thản nhiên đứng lên, đi vài bước đến trước mặt xe lăn Tần Vân Hề, dưới con mắt chăm chú theo dõi của hắn, đem chén trà giơ đến bên mồm hắn.
" Nếu như một mực chắc chắn đây là độc tình, không bằng ngươi lấy thân nghiệm thuốc đi. " Thân thể Lâm Thu cực lạnh, hơi hơi run lẩy bẩy, đáy lòng chậm rãi dâng lên một cảm giác nói không rõ là hưng phấn hay là thống khổ.
Trong đầu của nàng điên cuồng lóe ra hình ảnh người đàn ông kia đẩy nàng xuống lầu, hiện tại trong mắt Lâm Thu, Tần Vân Hề trước mặt cũng giống hệt như người đàn ông ấy, đều là ác quỷ hóa thân, đều muốn đem nàng đẩy xuống Địa ngục.
Lúc này đây, nàng sẽ hung hăng níu lấy hắn theo!
Tần Vân Hề rất rõ ràng giật mình, sau nửa ngày, hắn trì độn nâng lên một ngón tay, chỉ chỉ chính hắn: " Ta? "
Lâm Thu chậm rãi cong khoé môi, xinh đẹp nở rộ trên khuôn mặt, nhưng phủ lên đó lại là vui vẻ đến cay nghiệt của trước khi lâm chung kiếp trước nghiệt.
" Tất nhiên là ngươi. Ngươi không phải một mực chắc chắn đây là tình độc sao? Mấy người bên cạnh đây huyết khí phương cương, nếu ăn trúng tình độc không may làm ra chuyện gì đó không tốt, ai có thể phụ trách? Vậy không bằng cứ bắt đầu thử thuốc từ tên phế nhân như ngươi đi, cho dù có thật sự là tình độc đi chăng nữa, ngươi cũng không làm được cái gì, chẳng phải là vừa vặn tốt hay sao? "
Tần Vân Hề ngơ ngác nhìn qua nàng, con ngươi vốn chậm rãi co lại thành cây kim, sau đó mờ mịt khuếch tán ra phía bốn phía.
Ác ý đến từ Tần Vân Hề ngưng lại, nhưng sau lưng đã có dầy đặc ác ý không ngừng vọt tới, không cần quay đầu lại cũng biết, những thứ ác ý này đến từ Liễu Thanh Âm.
Lâm Thu đem cái chén trà kia thẳng tắp đưa đến bên miệng Tần Vân Hề, duỗi tay rót vào!
Chỉ còn cách bóp quả hồng mềm là hắn thôi!
Bình luận facebook