Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11: Nói
Lâm Thu đem cái chén trà kia thẳng tắp đưa đến bên miệng Tần Vân Hề, duỗi tay rót vào!
" Dừng tay! " Liễu Thanh Âm phát ra một tiếng nũng nịu, thân ảnh phiêu tới, đánh thẳng vào Lâm Thu.
Mộ Dung Xuân kịp thời ra tay, một bên ngăn được chén trà trong tay Lâm Thu, một bên ngăn lại Liễu Thanh Âm đánh về phía sau lưng Lâm Thu.
" Không thể! " Mộ Dung Xuân vội la lên, " Tỉnh táo, trước tỉnh táo lại. Nói miệng không bằng chứng, muốn biết nước trà đến tột cùng có vấn đề hay không, chỉ cần đem nó giao cho Bách Dược Phong, sẽ rất nhanh có được kết quả. "
Nghe xong lời này, Lâm Thu càng cười lạnh không ngớt.
Dễ dàng như vậy có thể có được kết quả? Nếu vậy thì cái hành động dùng thân nghiệm thuốc kia của Liễu Thanh Âm càng là một lời khó nói hết.
" Đúng vậy, " Lâm Thu bảo, " Cũng biết nói miệng không bằng chứng, chỉ cần đưa đến cho Bách Dược Phong có thể có được kết quả. Vậy mà vị Đại sư huynh của Vạn Kiếm Quy Tông, đường đường đại kiếm tiên Tần Vân Hề, dựa vào cái gì một mực chắc chắn bên trong là cái tình tâm dẫn gì đó? Đàn ông cao bảy thước mà nói chuyện y như đánh rắm sao. Hay là nói...... Ngươi cùng cái ả Hùng Vũ Liên này có quan hệ gì đó không thể để cho người ta biết, cấu kết nhau vu oan hãm hại ta?! "
Cánh tay Lâm Thu xiết chặt.
Nhưng chén trà ấn chặt trong tay nàng đang để ngay miệng Tần Vân Hề, khi câu cuối cùng vừa phát ra, hắn ngậm lấy miệng chén, đem nước trà uống một hơi cạn sạch.
Hắn chậm rãi giương mắt lên, bình tĩnh nhìn qua Lâm Thu, tiếng nói hơi có anh ách: " Nếu như tròn chén này chính là tình tâm dẫn...... Bất luận là ai, cũng tuyệt đối không bảo vệ được ngươi. "
Lâm Thu cười nhạt không nói, ung dung quay người qua ngồi trở lại trên giường đá.
Ít khi, Liễu Thanh Âm nhàn nhạt mở miệng hỏi: " Vũ Liên, ngươi có dám thề vừa rồi nói những câu là thật? Đúng không? "
Trong thanh âm ẩn hàm một tia uy áp.
Hùng Vũ Liên tranh thủ thời gian quỳ xuống dưới giường đá, nói: " Đệ tử dám lấy tánh mạng đảm bảo! "
Ả ta oán độc nghiêng qua liếc Lâm Thu, thầm nghĩ dù sao hai người bên nào cũng cho là mình phải, chỉ cần liều chết không nhận, đợi đến lúc dược tính phát tác, ai cũng chẳng quan tâm lời nói của mình đến tột cùng là thật hay giả.
Thời gian dần dần trôi qua.
Giữa hai hàng lông mày Tần Vân Hề càng lúc càng nhíu chặt. Sắc mặt hắn vẫn tái nhợt như trước, căn bản không có dấu hiệu nào là bị bỏ thuốc.
" Không có khả năng..., làm sao có thể......" Hùng Vũ Liên bắt đầu đứng ngồi không yên, hai tay không tự chủ đặt ở trước người chà xát.
Ngay tại lúc trên trán Hùng Vũ Liên bắt đầu đổ mồ hôi, Tần Vân Hề bỗng nhiên sắc mặt đại biến!
Cái gương mặt trắng bệch của hắn cực kỳ nhanh đỏ lên, hai đạo mày rậm chăm chú xoắn cùng một chỗ.
Hùng Vũ Liên sâu sắc thở dài một hơi, hưng phấn không thôi, vỗ tay cười nói: " Đã đến đã đến! Sư tôn, sư tôn! Đệ tử cũng không oan uổng cho nàng ta! Cái này thật sự là quá tốt, nhân chứng vật chứng đều đủ! Mau mau đem nàng ta đưa đi {Hình đường}, đợi đến lúc Kiếm Quân trở về, còn không phải bỏ nàng ta được sao! Ta xem nàng ta cũng không phải chỉ muốn làm lần này đâu! Hừ, dựa vào thủ đoạn bỉ ổi để lừa gạt kết hôn, có thể là cái thứ gì tốt? Lần này lại lộ ra nguyên hình YAA.A.A..! "
Lâm Thu nhìn ra được, Hùng Vũ Liên là thật tâm thực lòng cao hứng cho địa vị của Liễu Thanh Âm.
Nhìn ả ta, Lâm Thu không khỏi sinh lòng vài phần hâm mộ—— nói đạo lý, nếu có được được chọn, nàng, Lâm Thu, tuyệt đối nguyện ý làm khuê mật của nữ chủ nha! Dầu gì, làm một vật trang sức tinh xảo cũng được a....
Nếu có thể thuận buồn xuôi gió, ai lại nguyện ý nghịch thiên mà đi?
Lâm Thu lẳng lặng nhìn Tần Vân Hề biểu diễn.
Cái tên bệnh nhân tê liệt nửa người này thật là có bản lĩnh, diễn xuất bệnh trạng trúng Tình Độc giống như đúc, dưới nhận thức của nguyên chủ Lâm Thu trước khi bị đày đi Động Đình, chắc chắn tự tay trao cho hắn một cái tượng vàng Oscar mất thôi.
Chỉ thấy sắc mặt Tần Vân Hề càng ngày càng khó coi, bộ dáng như ăn hết hoàng liên, thần sắc có miệng khó trả lời.
Khuôn mặt tuấn tú đỏ lên như tôm luộc.
" Đã đủ rồi! " Liễu Thanh Âm bước nhanh đến, một bên nhẹ nhàng vuốt lưng Tần Vân Hề, một bên phân phó nói, " Vũ Liên, nhanh đi Bách Dược Phong, mời dược sư đến xem bệnh! "
Tần Vân Hề khó khăn lắm mới dựng thẳng lên một bàn tay: " Không...... Đừng......"
Lâm Thu cười lạnh không ngớt: " Ah? Đừng mời dược sư? Như thế nào? Ngươi có phải muốn nói, thuốc này cần phải một nam một nữ, cởi xiêm y, cùng nhau trong mật thất chậm rãi giải thuốc? "
Ở trong sách đây, đối với cẩu với nam nữ chủ, cũng không phải đã dùng lý do như vậy sao!
Nghe vậy, khuôn mặt trắng nõn của Liễu Thanh Âm thoáng chốc đỏ bừng lên: " Ngươi! Ngươi...... miệng lại phun ra ô ngôn uế ngữ như thế......"
" Ố? " Lâm Thu nhướng lông mày, " Ta vẫn chưa nói đến làm chuyện gì để giải thuốc mà, ý ta là phải chăm chú dùng nguyên khí dẫn đường cho dược bốc hơi ra hết bên ngoài. Người dâm thấy dâm, ngươi nghĩ đi đâu rồi? "
Hốc mắt Liễu Thanh Âm đỏ lên, tức giận đến nói không ra lời.
Tần Vân Hề lại một bộ trợn mắt há hốc mồm, hốc mắt banh ra, gắt gao nhìn thẳng Lâm Thu, phảng phất phát hiện chuyện gì đó không được.
Trong thân thể căng thẳng như dây cung hồi lâu của hắn bỗng nhiên không tự chủ buông lỏng——
Nháy mắt sau đó, bên trong Động phủ tràn đầy tiên khí, bỗng nhiên vang lên rõ ràng một chuỗi âm thanh đánh rắm thật dài.
" Phốc—— bủm bủm bủm bủm—— phốc phốc phốc phốc—— ba! "
Da mặt đỏ bừng của Tần Vân Hề thoáng chốc khôi phục trắng bệch.
Liễu Thanh Âm: "......"
Hùng Vũ Liên: "......"
Mộ Dung Xuân: "......"
Lâm Thu: "......??!! " Cái quái gì vậy? Trong cái bình tên Nguỵ Lương này giấu giấu giếm giếm lại là bã đậu sao?? Cho dù hắn có giả vờ đánh lạc hướng đi nữa, cũng không cần phải bỏ bã đậu có uy lực lớn đến như vậy chứ??
Vậy ra tình cảnh Tần Vân Hề mới vừa rồi không phải đang diễn trò, mà là đang cố nín cái rắm đó?
Tần Vân Hề vò đã mẻ không ngại sứt, cúi đầu thở dài nói: " Chẳng qua chỉ là bã đậu bình thường mà thôi, số lượng cũng cực nhỏ, không có hại gì cho cơ thể con người. "
Liễu Thanh Âm tức giận đến hai mắt đỏ bừng, chất vấn Lâm Thu: " Ngươi đem bã đậu bỏ vào trà của ta là muốn cho ta xấu mặt trước mặt mọi người sao! "
Lâm Thu cười lạnh: " Hắn đánh rắm, đó là bởi vì thân thể hắn không khoẻ. Ngươi một đại kiếm tiên thực lực toàn thịnh, còn có thể bị đánh rắm như hắn được không?"
Nàng cố ý đem hai chữ " đánh rắm" kéo dài, rất ý vị thâm trường.
" Ngươi! " Liễu Thanh Âm tức muốn ngưng thở.
Cánh hoa thứ ba của Nghiệp Liên trong thức hải Lâm Thu triệt để mở ra hoàn toàn.
Dòng nước ấm từ thức hải chảy về hướng tất cả xương cốt tứ chi, Lâm Thu hơi lui hai bước, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, dùng phương pháp Ngụy Lương truyền thụ l dẫn đường cho một cổ linh khí khổng lồ lưu chuyển trong kinh mạch.
" Ngươi dám ở đây lén luyện ma công?! " Liễu Thanh Âm nhạy cảm phát giác được trong cơ thể Lâm Thu có một cỗ lực lượng cường đại mà nàng ta không hiểu nhiều, không cần nghĩ ngợi, phi thân tiến lên, chế trụ mạch của Lâm Thu.
Lâm Thu giơ mắt lên, quái dị hướng về phía Liễu Thanh Âm cười cười, âm thanh chậm rãi nói: " Ngứa mắt ta đến như vậy? Bắt đầu chụp mũ tùm lum rồi? "
Không thèm nói chuyện tiếp với Liễu Thanh Âm, Lâm Thu nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh hất tay nàng ta ra, hướng về phía Mộ Dung Xuân nói: " Kính xin Mộ Dung đại kiếm tiên thay ta hộ pháp một chút, ta mới chợt có tâm đắc, muốn vận hành công pháp Ngụy Lương truyền cho một lần. "
Kỳ thật vừa chạm vào mạch môn của Lâm Thu, Liễu Thanh Âm sớm đã phát hiện trong cơ thể Lâm Thu căn bản không có chút nào dấu hiệu của linh khí hỗn loạn, càng không có dấu hiệu nào của việc nhập ma. Lâm Thu sử dụng đích thật là pháp môn tiêu chuẩn nhất của Vạn Kiếm Quy Tông.
Nhìn thấy sự tình biến thành như vậy, Mộ Dung Xuân cũng hơi có chút xấu hổ, hắn vuốt mũi hoà giải nói: " Liễu sư muội cũng là quan tâm người, quan tâm quá hoá loạn, kính xin chớ so đo. Người cứ vận công lại, ta cùng với sư muội thì sẽ hộ pháp cho. "
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của hai người, Lâm Thu yên tâm thoải mái đem những linh khí này chậm rãi phụng dưỡng Nghiệp Liên, lưu lại một bộ phận rất ít, đem tu vi tăng đến trung kỳ Trúc Cơ.
Mặt mũi Mộ Dung Xuân tràn đầy đồng tình: "...... Rất tốt, rất tốt, hôm nay lúc tại cửa tông môn dưới chân núi, vốn cũng nên lên cấp rồi, đợi tới thời khắc này mới lên được, cũng không tính là muộn. " Tư chất này quả thật như cái phễu, càng luyện càng chật vật, chưa từng thấy qua người thứ hai!
Lâm Thu chậm ung dung ấn định tu vi, cảm thấy mỹ mãn dùng ý niệm xem lại một lần ~ ~ ba cánh sen của Nghiệp Liên có hình chữ phiến (片) đã ngưng tụ vững vàng, khóe môi hiện lên vui vẻ.
" Xong rồi, giờ cũng nên tính toán một chút. " Lâm Thu liếc nhìn Hùng Vũ Liên, " Ngươi không phải nói, ta đòi ngươi kiếm Tình Độc cho ta đúng không? "
Sắc mặt Hùng Vũ Liên trắng bệch: " Ai, ai biết ngươi đổi thành bã đậu đến hại ta? "
Lâm Thu từng bước ép sát: " Ý của ngươi là, ta cố ý đòi ngươi lấy cho bằng được Tình Độc, sau đó đổi thành bã đậu, bỏ vào chén trà của sư phụ Liễu Thanh Âm của ngươi, cố ý bị phát hiện...... để hại ngươi? Ngươi là cái thứ gì? Ta có quen biết gì ngươi mà hao tâm tổn trí, lẩn quẩn trong lòng đi hại ngươi? Ta rốt cục hại ngươi để làm gì? "
Hùng Vũ Liên không lựa lời nói: " Đồ xảo trá, dù sao cũng là ngươi không thể nhìn được sư tôn cùng Kiếm Quân tốt, ngươi nghĩ cách hãm hại sư tôn, muốn cho sư tôn cùng tứ sư bá ở cùng một chỗ......"
" Ồ? " Lâm Thu nhướng cao lông mi, " Ngươi vừa rồi hình như không phải nói như vậy YAA.A.A..! Ngươi không phải nói, ta nói cho ngươi biết thuốc kia là do Kiếm Quân muốn sao? Nếu như ngươi đã nhận định ta muốn hại sư tôn cùng sư bá ngươi, vậy còn đi khắp nơi tìm thuốc đến cho ta? Rốt cuộc là ta hiểm ác, hay chính ngươi mới là kẻ hiểm ác? "
Mộ Dung Xuân đứng ở một bên dần dần thay đổi sắc mặt.
Sắc mặt Liễu Thanh Âm càng là khó coi.
Chuyện tới nước này, chân tướng như thế nào đã vừa xem hiểu ngay. Hiển nhiên là Hùng Vũ Liên muốn dụ Lâm Thu làm chuyện xấu, lại bị Lâm Thu nhìn thấu, cho một đòn trả lại.
Liễu Thanh Âm hít một hơi thật sâu, cắn cắn môi anh đào, chỉnh đốn trang phục thi lễ: " Xin lỗi, chuyện hôm nay, là ta dạy đồ đệ không nghiêm! Ta chắc chắn sẽ trừng phạt nàng ấy, cũng sẽ cảnh tỉnh lại bản thân. Đợi đến lúc sư tôn trở về, ta nhất định sẽ đem việc này từ đầu chí cuối báo cho sư tôn, mặc cho sư tôn xử phạt. "
Nàng ta nói đến nước này, Lâm Thu nếu không buông tha thì liền có chút người đúng lý hẹp hòi không độ lượng.
Lâm Thu vẫn bày cái bộ dạng tiểu nhân đắc chí như trước, nhưng ánh mắt liếc xéo qua, vẫn thủy chung một mực khóa tại trên người Tần Vân Hề.
Không đúng, quá không được bình thường!
Nếu suy nghĩ theo mấy con đường huyền ảo trong tiểu thuyết, loại tình huống như Tần Vân Hề này, hoặc là xuyên qua, hoặc là trùng sinh. Thế nhưng, cảm giác lại thấy có chỗ nào không đúng......
Lâm Thu âm thầm lưu ý, vẻ mặt không sao cả hướng về phía Liễu Thanh Âm phất phất tay: " Thôi được rồi, ta biết rõ rất nhiều người cũng muốn ra tay bênh vực kẻ yếu cho ngươi, cảm thấy ngươi cùng Ngụy Lương mới đúng là một đôi. Kỳ thật ta cũng nghĩ như vậy, khi nào hắn về ngươi cố gắng khuyên hắn một chút, nếu có thể thả ta đi, vậy không còn gì tốt hơn. "
Liễu Thanh Âm hít sâu một hơi, nặn ra mấy chữ: " Người đa tâm. Ta đối với sư tôn, tuyệt không có những ý nghĩ không thích hợp! "
Lời này nghe vào tai Lâm Thu thật đúng là mười phần dối trá.
Lâm Thu chỉ cười nhạt vẫy vẫy tay: " Loại lời này không cần nói với ta, hôm nay không đói bụng, đợi sau khi Ngụy Lương trở về, ta lại mời các ngươi tới ăn uống chi đó. "
Nàng không thèm đếm xỉa tới, liếc nhìn Tần Vân Hề, sau đó đi thẳng ra khỏi động phủ của Liễu Thanh Âm.
Tầm mắt Tần Vân Hề một mực đuổi theo Liễu Thanh Âm, trong ánh mắt phức tạp còn rối rắm như một cuộn sợi gai.
......
Lâm Thu trở lại ngọn núi chính, ngồi phịch xuống trên giường cưới, trong tay vuốt vuốt bình bạch ngọc Hùng Vũ Liên mang đến, yên lặng tự suy nghĩ một chút.
Với tư cách một nữ chính được thiên đạo ưu đãi, người như Liễu Thanh Âm nàng thật sự thấy không ít.
Có nhiều tiền bối từng nói qua, bên trong hoàn cảnh như ý thì nhìn không ra nhân phẩm. Liễu Thanh Âm tư chất trác tuyệt, được vạn chúng ngưỡng mộ, cùng đoạn tình cảm với Ngụy Lương mặc dù có chút ngược tâm, nhưng cũng là chua ngọt đan xen nhau. Khi nào Ngụy Lương hạ quyết tâm sắc đá cự tuyệt nàng ta, bên cạnh nàng ta thế nào cũng xuất hiện một nhân vật khác phái chất lượng tốt, để cho Ngụy Lương ăn thêm mấy vại dấm chua, tiến thêm một bước cho hắn thấy rõ lòng mình.
Dưới cảnh ngộ như vậy, phàm là người bình thường, ai chả lựa chọn làm một người thiện lương nhân phẩm tốt.
Hơn nữa, vốn dĩ là nữ xứng Lâm Thu tâm tư bất chính, đem hết toàn lực đối phó với hai người nam nữ chủ, chỉ càng thêm phụ trợ cho Liễu Thanh Âm nổi bật thành một đóa sen trắng thuần khiết không dính bụi trần.
Liễu Thanh Âm tất nhiên không cần phải đi vào đường ám đạo nào.
Nhưng sau khi Lâm Thu xuyên đến đây, tất cả mọi việc cũng trở nên không giống với lúc trước. Lâm Thu tỉnh táo, bình tĩnh, lại nắm giữ tiên cơ. Trước tấm gương sạch sẽ ngay trước mặt, những tâm tư nhỏ nhoi đen tối bị che giấu trong nội tâm Liễu Thanh Âm, căn bản không có chỗ ẩn trốn.
Nhưng dù như vậy cũng có sao đâu? Từng người, từng người đều tín nhiệm Liễu Thanh Âm, ai cũng có một phần cơ duyên chiếu cố nàng ta, nếu đứng chính diện đối đầu với Liễu Thanh Âm, Lâm Thu cũng chỉ miễn cưỡng tính như một con kiến càng đi lay thân cây to thôi.
Nàng thở dài, lầm bầm lầu bầu: " Không thèm. Trước khi rời đi, tận lực tìm được chút lợi ích trên người Ngụy Lương là được rồi! "
Lời nói còn chưa dứt, chỉ cảm thấy quanh thân lạnh lẽo.
Ngụy Lương chẳng biết lúc nào đã trở lại trong phòng, đang dừng trước mặt nàng.
Mặt mũi Lâm Thu tràn đầy mộng bức.
" Ngươi, không phải nói năm ba ngày mới quay về sao? " Nàng lúng túng phát hiện trong tay mình còn cầm cái bình bạch ngọc nhỏ kia.
Ngụy Lương mặt không biểu tình, lấy cái bình bạch ngọc nhỏ vào trong tay, vẹt nắp bình ra, đặt ở trước mắt nhìn nhìn vào.
Lâm Thu không dám thở mạnh, trong đầu ong ong anh anh như có một đàn ong mật vo ve, bề ngoài giả ngu xem như không biết.
Ngụy Lương rốt cục miễn cưỡng dời mắt đi, ý vị thâm trường nhìn nàng: " Muốn kiếm "lợi ích" trên người của ta, không cần ba cái thứ rác rưởi này. "
Lâm Thu: "......" Ta không phải, ta không có, đừng nói mò.
Hắn cúi người, l đôi cánh tay dài bao lấy Lâm Thu vòng trên giường, " Hiện tại muốn không? "
Lâm Thu cảm giác mình thật sự là người xui xẻo nhất trên thế giới rồi.
Nàng mặt mày ủ rũ, đáng thương nói: " Ngươi nghe ta nói tiền căn hậu quả trước đã, rồi tính toán phạt ta cũng không muộn. "
Ngụy Lương nhìn chằm chằm hai mắt nàng, thân thể cúi xuống thấp hơn, hơi hơi nghiêng đầu, môi hắn cùng môi nàng như gần như xa, từng hơi thở mang theo mùi hương lạnh lẽo ảm đạm phà lên hai má của nàng.
" Nói. " Môi khẽ động, liền nhẹ nhàng chạm vào.
" Dừng tay! " Liễu Thanh Âm phát ra một tiếng nũng nịu, thân ảnh phiêu tới, đánh thẳng vào Lâm Thu.
Mộ Dung Xuân kịp thời ra tay, một bên ngăn được chén trà trong tay Lâm Thu, một bên ngăn lại Liễu Thanh Âm đánh về phía sau lưng Lâm Thu.
" Không thể! " Mộ Dung Xuân vội la lên, " Tỉnh táo, trước tỉnh táo lại. Nói miệng không bằng chứng, muốn biết nước trà đến tột cùng có vấn đề hay không, chỉ cần đem nó giao cho Bách Dược Phong, sẽ rất nhanh có được kết quả. "
Nghe xong lời này, Lâm Thu càng cười lạnh không ngớt.
Dễ dàng như vậy có thể có được kết quả? Nếu vậy thì cái hành động dùng thân nghiệm thuốc kia của Liễu Thanh Âm càng là một lời khó nói hết.
" Đúng vậy, " Lâm Thu bảo, " Cũng biết nói miệng không bằng chứng, chỉ cần đưa đến cho Bách Dược Phong có thể có được kết quả. Vậy mà vị Đại sư huynh của Vạn Kiếm Quy Tông, đường đường đại kiếm tiên Tần Vân Hề, dựa vào cái gì một mực chắc chắn bên trong là cái tình tâm dẫn gì đó? Đàn ông cao bảy thước mà nói chuyện y như đánh rắm sao. Hay là nói...... Ngươi cùng cái ả Hùng Vũ Liên này có quan hệ gì đó không thể để cho người ta biết, cấu kết nhau vu oan hãm hại ta?! "
Cánh tay Lâm Thu xiết chặt.
Nhưng chén trà ấn chặt trong tay nàng đang để ngay miệng Tần Vân Hề, khi câu cuối cùng vừa phát ra, hắn ngậm lấy miệng chén, đem nước trà uống một hơi cạn sạch.
Hắn chậm rãi giương mắt lên, bình tĩnh nhìn qua Lâm Thu, tiếng nói hơi có anh ách: " Nếu như tròn chén này chính là tình tâm dẫn...... Bất luận là ai, cũng tuyệt đối không bảo vệ được ngươi. "
Lâm Thu cười nhạt không nói, ung dung quay người qua ngồi trở lại trên giường đá.
Ít khi, Liễu Thanh Âm nhàn nhạt mở miệng hỏi: " Vũ Liên, ngươi có dám thề vừa rồi nói những câu là thật? Đúng không? "
Trong thanh âm ẩn hàm một tia uy áp.
Hùng Vũ Liên tranh thủ thời gian quỳ xuống dưới giường đá, nói: " Đệ tử dám lấy tánh mạng đảm bảo! "
Ả ta oán độc nghiêng qua liếc Lâm Thu, thầm nghĩ dù sao hai người bên nào cũng cho là mình phải, chỉ cần liều chết không nhận, đợi đến lúc dược tính phát tác, ai cũng chẳng quan tâm lời nói của mình đến tột cùng là thật hay giả.
Thời gian dần dần trôi qua.
Giữa hai hàng lông mày Tần Vân Hề càng lúc càng nhíu chặt. Sắc mặt hắn vẫn tái nhợt như trước, căn bản không có dấu hiệu nào là bị bỏ thuốc.
" Không có khả năng..., làm sao có thể......" Hùng Vũ Liên bắt đầu đứng ngồi không yên, hai tay không tự chủ đặt ở trước người chà xát.
Ngay tại lúc trên trán Hùng Vũ Liên bắt đầu đổ mồ hôi, Tần Vân Hề bỗng nhiên sắc mặt đại biến!
Cái gương mặt trắng bệch của hắn cực kỳ nhanh đỏ lên, hai đạo mày rậm chăm chú xoắn cùng một chỗ.
Hùng Vũ Liên sâu sắc thở dài một hơi, hưng phấn không thôi, vỗ tay cười nói: " Đã đến đã đến! Sư tôn, sư tôn! Đệ tử cũng không oan uổng cho nàng ta! Cái này thật sự là quá tốt, nhân chứng vật chứng đều đủ! Mau mau đem nàng ta đưa đi {Hình đường}, đợi đến lúc Kiếm Quân trở về, còn không phải bỏ nàng ta được sao! Ta xem nàng ta cũng không phải chỉ muốn làm lần này đâu! Hừ, dựa vào thủ đoạn bỉ ổi để lừa gạt kết hôn, có thể là cái thứ gì tốt? Lần này lại lộ ra nguyên hình YAA.A.A..! "
Lâm Thu nhìn ra được, Hùng Vũ Liên là thật tâm thực lòng cao hứng cho địa vị của Liễu Thanh Âm.
Nhìn ả ta, Lâm Thu không khỏi sinh lòng vài phần hâm mộ—— nói đạo lý, nếu có được được chọn, nàng, Lâm Thu, tuyệt đối nguyện ý làm khuê mật của nữ chủ nha! Dầu gì, làm một vật trang sức tinh xảo cũng được a....
Nếu có thể thuận buồn xuôi gió, ai lại nguyện ý nghịch thiên mà đi?
Lâm Thu lẳng lặng nhìn Tần Vân Hề biểu diễn.
Cái tên bệnh nhân tê liệt nửa người này thật là có bản lĩnh, diễn xuất bệnh trạng trúng Tình Độc giống như đúc, dưới nhận thức của nguyên chủ Lâm Thu trước khi bị đày đi Động Đình, chắc chắn tự tay trao cho hắn một cái tượng vàng Oscar mất thôi.
Chỉ thấy sắc mặt Tần Vân Hề càng ngày càng khó coi, bộ dáng như ăn hết hoàng liên, thần sắc có miệng khó trả lời.
Khuôn mặt tuấn tú đỏ lên như tôm luộc.
" Đã đủ rồi! " Liễu Thanh Âm bước nhanh đến, một bên nhẹ nhàng vuốt lưng Tần Vân Hề, một bên phân phó nói, " Vũ Liên, nhanh đi Bách Dược Phong, mời dược sư đến xem bệnh! "
Tần Vân Hề khó khăn lắm mới dựng thẳng lên một bàn tay: " Không...... Đừng......"
Lâm Thu cười lạnh không ngớt: " Ah? Đừng mời dược sư? Như thế nào? Ngươi có phải muốn nói, thuốc này cần phải một nam một nữ, cởi xiêm y, cùng nhau trong mật thất chậm rãi giải thuốc? "
Ở trong sách đây, đối với cẩu với nam nữ chủ, cũng không phải đã dùng lý do như vậy sao!
Nghe vậy, khuôn mặt trắng nõn của Liễu Thanh Âm thoáng chốc đỏ bừng lên: " Ngươi! Ngươi...... miệng lại phun ra ô ngôn uế ngữ như thế......"
" Ố? " Lâm Thu nhướng lông mày, " Ta vẫn chưa nói đến làm chuyện gì để giải thuốc mà, ý ta là phải chăm chú dùng nguyên khí dẫn đường cho dược bốc hơi ra hết bên ngoài. Người dâm thấy dâm, ngươi nghĩ đi đâu rồi? "
Hốc mắt Liễu Thanh Âm đỏ lên, tức giận đến nói không ra lời.
Tần Vân Hề lại một bộ trợn mắt há hốc mồm, hốc mắt banh ra, gắt gao nhìn thẳng Lâm Thu, phảng phất phát hiện chuyện gì đó không được.
Trong thân thể căng thẳng như dây cung hồi lâu của hắn bỗng nhiên không tự chủ buông lỏng——
Nháy mắt sau đó, bên trong Động phủ tràn đầy tiên khí, bỗng nhiên vang lên rõ ràng một chuỗi âm thanh đánh rắm thật dài.
" Phốc—— bủm bủm bủm bủm—— phốc phốc phốc phốc—— ba! "
Da mặt đỏ bừng của Tần Vân Hề thoáng chốc khôi phục trắng bệch.
Liễu Thanh Âm: "......"
Hùng Vũ Liên: "......"
Mộ Dung Xuân: "......"
Lâm Thu: "......??!! " Cái quái gì vậy? Trong cái bình tên Nguỵ Lương này giấu giấu giếm giếm lại là bã đậu sao?? Cho dù hắn có giả vờ đánh lạc hướng đi nữa, cũng không cần phải bỏ bã đậu có uy lực lớn đến như vậy chứ??
Vậy ra tình cảnh Tần Vân Hề mới vừa rồi không phải đang diễn trò, mà là đang cố nín cái rắm đó?
Tần Vân Hề vò đã mẻ không ngại sứt, cúi đầu thở dài nói: " Chẳng qua chỉ là bã đậu bình thường mà thôi, số lượng cũng cực nhỏ, không có hại gì cho cơ thể con người. "
Liễu Thanh Âm tức giận đến hai mắt đỏ bừng, chất vấn Lâm Thu: " Ngươi đem bã đậu bỏ vào trà của ta là muốn cho ta xấu mặt trước mặt mọi người sao! "
Lâm Thu cười lạnh: " Hắn đánh rắm, đó là bởi vì thân thể hắn không khoẻ. Ngươi một đại kiếm tiên thực lực toàn thịnh, còn có thể bị đánh rắm như hắn được không?"
Nàng cố ý đem hai chữ " đánh rắm" kéo dài, rất ý vị thâm trường.
" Ngươi! " Liễu Thanh Âm tức muốn ngưng thở.
Cánh hoa thứ ba của Nghiệp Liên trong thức hải Lâm Thu triệt để mở ra hoàn toàn.
Dòng nước ấm từ thức hải chảy về hướng tất cả xương cốt tứ chi, Lâm Thu hơi lui hai bước, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, dùng phương pháp Ngụy Lương truyền thụ l dẫn đường cho một cổ linh khí khổng lồ lưu chuyển trong kinh mạch.
" Ngươi dám ở đây lén luyện ma công?! " Liễu Thanh Âm nhạy cảm phát giác được trong cơ thể Lâm Thu có một cỗ lực lượng cường đại mà nàng ta không hiểu nhiều, không cần nghĩ ngợi, phi thân tiến lên, chế trụ mạch của Lâm Thu.
Lâm Thu giơ mắt lên, quái dị hướng về phía Liễu Thanh Âm cười cười, âm thanh chậm rãi nói: " Ngứa mắt ta đến như vậy? Bắt đầu chụp mũ tùm lum rồi? "
Không thèm nói chuyện tiếp với Liễu Thanh Âm, Lâm Thu nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh hất tay nàng ta ra, hướng về phía Mộ Dung Xuân nói: " Kính xin Mộ Dung đại kiếm tiên thay ta hộ pháp một chút, ta mới chợt có tâm đắc, muốn vận hành công pháp Ngụy Lương truyền cho một lần. "
Kỳ thật vừa chạm vào mạch môn của Lâm Thu, Liễu Thanh Âm sớm đã phát hiện trong cơ thể Lâm Thu căn bản không có chút nào dấu hiệu của linh khí hỗn loạn, càng không có dấu hiệu nào của việc nhập ma. Lâm Thu sử dụng đích thật là pháp môn tiêu chuẩn nhất của Vạn Kiếm Quy Tông.
Nhìn thấy sự tình biến thành như vậy, Mộ Dung Xuân cũng hơi có chút xấu hổ, hắn vuốt mũi hoà giải nói: " Liễu sư muội cũng là quan tâm người, quan tâm quá hoá loạn, kính xin chớ so đo. Người cứ vận công lại, ta cùng với sư muội thì sẽ hộ pháp cho. "
Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của hai người, Lâm Thu yên tâm thoải mái đem những linh khí này chậm rãi phụng dưỡng Nghiệp Liên, lưu lại một bộ phận rất ít, đem tu vi tăng đến trung kỳ Trúc Cơ.
Mặt mũi Mộ Dung Xuân tràn đầy đồng tình: "...... Rất tốt, rất tốt, hôm nay lúc tại cửa tông môn dưới chân núi, vốn cũng nên lên cấp rồi, đợi tới thời khắc này mới lên được, cũng không tính là muộn. " Tư chất này quả thật như cái phễu, càng luyện càng chật vật, chưa từng thấy qua người thứ hai!
Lâm Thu chậm ung dung ấn định tu vi, cảm thấy mỹ mãn dùng ý niệm xem lại một lần ~ ~ ba cánh sen của Nghiệp Liên có hình chữ phiến (片) đã ngưng tụ vững vàng, khóe môi hiện lên vui vẻ.
" Xong rồi, giờ cũng nên tính toán một chút. " Lâm Thu liếc nhìn Hùng Vũ Liên, " Ngươi không phải nói, ta đòi ngươi kiếm Tình Độc cho ta đúng không? "
Sắc mặt Hùng Vũ Liên trắng bệch: " Ai, ai biết ngươi đổi thành bã đậu đến hại ta? "
Lâm Thu từng bước ép sát: " Ý của ngươi là, ta cố ý đòi ngươi lấy cho bằng được Tình Độc, sau đó đổi thành bã đậu, bỏ vào chén trà của sư phụ Liễu Thanh Âm của ngươi, cố ý bị phát hiện...... để hại ngươi? Ngươi là cái thứ gì? Ta có quen biết gì ngươi mà hao tâm tổn trí, lẩn quẩn trong lòng đi hại ngươi? Ta rốt cục hại ngươi để làm gì? "
Hùng Vũ Liên không lựa lời nói: " Đồ xảo trá, dù sao cũng là ngươi không thể nhìn được sư tôn cùng Kiếm Quân tốt, ngươi nghĩ cách hãm hại sư tôn, muốn cho sư tôn cùng tứ sư bá ở cùng một chỗ......"
" Ồ? " Lâm Thu nhướng cao lông mi, " Ngươi vừa rồi hình như không phải nói như vậy YAA.A.A..! Ngươi không phải nói, ta nói cho ngươi biết thuốc kia là do Kiếm Quân muốn sao? Nếu như ngươi đã nhận định ta muốn hại sư tôn cùng sư bá ngươi, vậy còn đi khắp nơi tìm thuốc đến cho ta? Rốt cuộc là ta hiểm ác, hay chính ngươi mới là kẻ hiểm ác? "
Mộ Dung Xuân đứng ở một bên dần dần thay đổi sắc mặt.
Sắc mặt Liễu Thanh Âm càng là khó coi.
Chuyện tới nước này, chân tướng như thế nào đã vừa xem hiểu ngay. Hiển nhiên là Hùng Vũ Liên muốn dụ Lâm Thu làm chuyện xấu, lại bị Lâm Thu nhìn thấu, cho một đòn trả lại.
Liễu Thanh Âm hít một hơi thật sâu, cắn cắn môi anh đào, chỉnh đốn trang phục thi lễ: " Xin lỗi, chuyện hôm nay, là ta dạy đồ đệ không nghiêm! Ta chắc chắn sẽ trừng phạt nàng ấy, cũng sẽ cảnh tỉnh lại bản thân. Đợi đến lúc sư tôn trở về, ta nhất định sẽ đem việc này từ đầu chí cuối báo cho sư tôn, mặc cho sư tôn xử phạt. "
Nàng ta nói đến nước này, Lâm Thu nếu không buông tha thì liền có chút người đúng lý hẹp hòi không độ lượng.
Lâm Thu vẫn bày cái bộ dạng tiểu nhân đắc chí như trước, nhưng ánh mắt liếc xéo qua, vẫn thủy chung một mực khóa tại trên người Tần Vân Hề.
Không đúng, quá không được bình thường!
Nếu suy nghĩ theo mấy con đường huyền ảo trong tiểu thuyết, loại tình huống như Tần Vân Hề này, hoặc là xuyên qua, hoặc là trùng sinh. Thế nhưng, cảm giác lại thấy có chỗ nào không đúng......
Lâm Thu âm thầm lưu ý, vẻ mặt không sao cả hướng về phía Liễu Thanh Âm phất phất tay: " Thôi được rồi, ta biết rõ rất nhiều người cũng muốn ra tay bênh vực kẻ yếu cho ngươi, cảm thấy ngươi cùng Ngụy Lương mới đúng là một đôi. Kỳ thật ta cũng nghĩ như vậy, khi nào hắn về ngươi cố gắng khuyên hắn một chút, nếu có thể thả ta đi, vậy không còn gì tốt hơn. "
Liễu Thanh Âm hít sâu một hơi, nặn ra mấy chữ: " Người đa tâm. Ta đối với sư tôn, tuyệt không có những ý nghĩ không thích hợp! "
Lời này nghe vào tai Lâm Thu thật đúng là mười phần dối trá.
Lâm Thu chỉ cười nhạt vẫy vẫy tay: " Loại lời này không cần nói với ta, hôm nay không đói bụng, đợi sau khi Ngụy Lương trở về, ta lại mời các ngươi tới ăn uống chi đó. "
Nàng không thèm đếm xỉa tới, liếc nhìn Tần Vân Hề, sau đó đi thẳng ra khỏi động phủ của Liễu Thanh Âm.
Tầm mắt Tần Vân Hề một mực đuổi theo Liễu Thanh Âm, trong ánh mắt phức tạp còn rối rắm như một cuộn sợi gai.
......
Lâm Thu trở lại ngọn núi chính, ngồi phịch xuống trên giường cưới, trong tay vuốt vuốt bình bạch ngọc Hùng Vũ Liên mang đến, yên lặng tự suy nghĩ một chút.
Với tư cách một nữ chính được thiên đạo ưu đãi, người như Liễu Thanh Âm nàng thật sự thấy không ít.
Có nhiều tiền bối từng nói qua, bên trong hoàn cảnh như ý thì nhìn không ra nhân phẩm. Liễu Thanh Âm tư chất trác tuyệt, được vạn chúng ngưỡng mộ, cùng đoạn tình cảm với Ngụy Lương mặc dù có chút ngược tâm, nhưng cũng là chua ngọt đan xen nhau. Khi nào Ngụy Lương hạ quyết tâm sắc đá cự tuyệt nàng ta, bên cạnh nàng ta thế nào cũng xuất hiện một nhân vật khác phái chất lượng tốt, để cho Ngụy Lương ăn thêm mấy vại dấm chua, tiến thêm một bước cho hắn thấy rõ lòng mình.
Dưới cảnh ngộ như vậy, phàm là người bình thường, ai chả lựa chọn làm một người thiện lương nhân phẩm tốt.
Hơn nữa, vốn dĩ là nữ xứng Lâm Thu tâm tư bất chính, đem hết toàn lực đối phó với hai người nam nữ chủ, chỉ càng thêm phụ trợ cho Liễu Thanh Âm nổi bật thành một đóa sen trắng thuần khiết không dính bụi trần.
Liễu Thanh Âm tất nhiên không cần phải đi vào đường ám đạo nào.
Nhưng sau khi Lâm Thu xuyên đến đây, tất cả mọi việc cũng trở nên không giống với lúc trước. Lâm Thu tỉnh táo, bình tĩnh, lại nắm giữ tiên cơ. Trước tấm gương sạch sẽ ngay trước mặt, những tâm tư nhỏ nhoi đen tối bị che giấu trong nội tâm Liễu Thanh Âm, căn bản không có chỗ ẩn trốn.
Nhưng dù như vậy cũng có sao đâu? Từng người, từng người đều tín nhiệm Liễu Thanh Âm, ai cũng có một phần cơ duyên chiếu cố nàng ta, nếu đứng chính diện đối đầu với Liễu Thanh Âm, Lâm Thu cũng chỉ miễn cưỡng tính như một con kiến càng đi lay thân cây to thôi.
Nàng thở dài, lầm bầm lầu bầu: " Không thèm. Trước khi rời đi, tận lực tìm được chút lợi ích trên người Ngụy Lương là được rồi! "
Lời nói còn chưa dứt, chỉ cảm thấy quanh thân lạnh lẽo.
Ngụy Lương chẳng biết lúc nào đã trở lại trong phòng, đang dừng trước mặt nàng.
Mặt mũi Lâm Thu tràn đầy mộng bức.
" Ngươi, không phải nói năm ba ngày mới quay về sao? " Nàng lúng túng phát hiện trong tay mình còn cầm cái bình bạch ngọc nhỏ kia.
Ngụy Lương mặt không biểu tình, lấy cái bình bạch ngọc nhỏ vào trong tay, vẹt nắp bình ra, đặt ở trước mắt nhìn nhìn vào.
Lâm Thu không dám thở mạnh, trong đầu ong ong anh anh như có một đàn ong mật vo ve, bề ngoài giả ngu xem như không biết.
Ngụy Lương rốt cục miễn cưỡng dời mắt đi, ý vị thâm trường nhìn nàng: " Muốn kiếm "lợi ích" trên người của ta, không cần ba cái thứ rác rưởi này. "
Lâm Thu: "......" Ta không phải, ta không có, đừng nói mò.
Hắn cúi người, l đôi cánh tay dài bao lấy Lâm Thu vòng trên giường, " Hiện tại muốn không? "
Lâm Thu cảm giác mình thật sự là người xui xẻo nhất trên thế giới rồi.
Nàng mặt mày ủ rũ, đáng thương nói: " Ngươi nghe ta nói tiền căn hậu quả trước đã, rồi tính toán phạt ta cũng không muộn. "
Ngụy Lương nhìn chằm chằm hai mắt nàng, thân thể cúi xuống thấp hơn, hơi hơi nghiêng đầu, môi hắn cùng môi nàng như gần như xa, từng hơi thở mang theo mùi hương lạnh lẽo ảm đạm phà lên hai má của nàng.
" Nói. " Môi khẽ động, liền nhẹ nhàng chạm vào.
Bình luận facebook