Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 25: Tạm thời tin ngươi
"Chậm đã!" Lâm Thu vội vàng hô.
Tần Vân Hề hơi hơi thu lực lại, mũi kiếm đã đâm thủng da nàng, máu nóng đỏ tươi thấm ra trên thân hàn kiếm lạnh thấu xương, vô cớ có chút yêu dã.
"Hử?" Đôi mi dài của Tần Vân Hề nhíu lại, mắt nhìn nàng, lực chú ý lại không ở trên người nàng, mà là ngưng thần lưu ý động tĩnh nơi xa. Hắn sợ Ngụy Lương lại đây cứu nàng.
"Ngu ngốc." Lâm Thu liếc hắn liếc mắt một cái, ôm hận nói, "Chẳng lẽ ngươi còn không nhìn ra, ta căn bản không phải Lâm Thu sao."
Lời này vừa nói ra, không chỉ Tần Vân Hề, ngay cả Liễu Thanh Âm đứng ở một bên cũng mở to mắt hạnh.
"Cái gì?!"
Lâm Thu bất động thanh sắc lui nửa bước.
Cảm giác mũi kiếm từ trong da thịt nàng đang rời khỏi thật sự là một lời khó nói hết, nàng không khỏi nhẹ nhàng co rúm lại, cắn răng nói, "Nếu ngươi thật sự là Ngụy Lương trọng sinh, vì sao ngay cả cố nhân như ta cũng nhận không ra?"
Nàng phải chấn trụ tinh thần trong thời gian ngắn nhất trước mắt người này, đổi lấy một đường sinh cơ.
Biểu tình Tần Vân Hề có chút dại ra.
Nhưng mà trong nháy mắt, trong mắt hắn liền khôi phục thanh lãnh trấn định, nói: "Bất kể ngươi là ai, hôm nay cũng chỉ có thể xin lỗi."
Lâm Thu vội vàng vỗ trán: "Ngươi lấy oán trả ơn a?! Trận chiến trên ma lĩnh đó nếu không có ta kiềm chế con rối máu, ngươi cho rằng ngươi có thể thuận lợi như vậy liền giết chết Tế Uyên sao! Nếu muộn một bước mà nói, Tế Uyên và Thanh Âm của ngươi đã thể đem chuyện nên làm hay không nên làm gì đó hoàn toàn làm xong rồi!"
Nàng tiếp tục đảo loạn tâm trí Tần Vân Hề.
Biểu tình trên mặt Liễu Thanh Âm mới gọi là xuất sắc, nàng ta mở to hai mắt, nhìn sang Tần Vân Hề, lại nhìn sang Lâm Thu, lẩm bẩm nói: "Các ngươi, các ngươi...... Sao có thể......"
"A," trong mắt Tần Vân Hề không khỏi lộ ra khiếp sợ cùng thần sắc hồi ức: "Khó trách ta cứ cảm thấy trên người của ngươi rất nhiều dị thường. Người trên Tịch Ma Lĩnh kiềm chế con rối máu chính là......"
Đến lúc rồi!
Lâm Thu nhân lúc tinh thần hắn hơi hoảng hốt, đôi tay giao lại, môi đỏ khẽ nhúc nhích.
"Kinh Liên Phá!"
Cùng lúc đó, vẻ mặt Tần Vân Hề nghiêm lại: "Ngươi tuyệt đối không thể là Vương Vệ Chi!"
Hắn đột nhiên xuất kiếm, lấy tốc độ xuyên vân phá nguyệt đánh úp về phía Lâm Thu.
Một đoá hoa sen màu vàng kim mờ tuyệt mỹ nở trên thân kiếm, ầm ầm nổ tung!
Kinh Liên Phá không thể tổn thương đến đại kiếm tiên, nhưng đủ để ngăn cản một kiếm hời hợt của hắn —— giết gà làm sao có thể dùng dao mổ trâu chứ? Ra tay với một tu sĩ Kim Đan, Tần Vân Hề tuyệt đối không dùng tới sát chiêu chân chính của hắn.
Phản lực đẩy trúng Lâm Thu, nàng cố nén cảm giác muốn hộc máu, dùng hết toàn lực, một đường chui vào cửa vào của bí cảnh bảy màu!
"Hô ——"
Trước mắt hơi hơi hoa lên một lúc, nàng một tay chặn lên vết thương còn đang đổ máu trên ngực, một tay kia chống trên mặt đất bằng ngọc thạch.
"À, hắn quả nhiên biết người kềm chế con rối máu trên đỉnh Tịch Ma Lĩnh là Vương Vệ Chi nga." Khoé môi Lâm Thu hiện lên ý cười thần bí.
*
"Này......" Liễu Thanh Âm trợn mắt há hốc mồm.
Thần sắc Tần Vân Hề lạnh băng, trầm giọng nói: "Không kịp giải thích, mau, tự phế tu vi đến kỳ Nguyên Anh, vào bí cảnh, đuổi giết người này!"
Liễu Thanh Âm cảm giác được trên người hắn có một khí thế không cho kháng cự, thấy hắn đã tự mình bấm quyết mấy huyệt vị tự phế tu vi, nàng ta cắn răng thật mạnh một cái, cũng phế tu vi của chính mình tới mãn kỳ Nguyên Anh.
Thân ảnh hai người biến mất ở lối vào bí cảnh bảy màu bí.
Bên kia, tiếng gầm rú kịch liệt kinh động đến tất cả các vị kiếm tiên còn lại của Vương thị l.
Mười một người vội vàng chạy tới nơi xảy ra chuyện, một đường phát hiện mấy xác chết quen thuộc, không khỏi mỗi người đều kinh hãi. Tới trước mặt chỗ phá giải cấm chế của gia chủ Vương thị, tim gan mọi người đều rụng rời, nhất thời không phát ra được tiếng nào.
Sáu xác chết, đều tàn khuyết rách nát, chết không nhắm mắt.
"Gia, gia chủ. Tam, tam thúc tổ......" Một đại kiếm tiên dung mạo trẻ tuổi nhất môi rung động, cắn đầu lưỡi thật mạnh, "Bọn họ đều đã chết...... Chuyện này không có khả năng......"
Tuy rằng chỉ có sáu người tạo thành kiếm trận, nhưng dù cho có là Kiếm Quân Nguỵ Lương khi khí thế còn toàn thịnh cũng tuyệt không khả năng trong thời gian ngắn ngủn như vậy giết sạch tất cả bọn họ.
"Trừ phi là......" Đôi mắt một người trong số đó kịch liệt chớp động, "Ngụy Lương dám hy sinh bổn mạng thần kiếm cùng kiếm ý!"
Mọi người đồng thời hít ngược một hơi khí lạnh.
"Bổn mạng kiếm ý một khi bị vứt bỏ thì sẽ không có khả năng phục hồi lại! Nếu thật sự là Ngụy Lương làm, hắn từ đây chỉ còn là một phế nhân!"
"Chẳng lẽ Vạn Kiếm Quy Tông muốn cùng Vương thị ta đồng quy vu tận sao!"
"Trước mắt không cần hoảng,"một người trong số đó nói, "Nếu thật sự là Vạn Kiếm Quy Tông làm, vậy càng chứng minh thứ trong bí cảnh thật sự rất quan trọng, ngàn lần không thể rơi xuống vào tay kẻ khác!"
"Không sai." Lập tức có người đồng ý, "Người chết thì cũng đã chết, trước mắt quan trọng hơn chính là tiến vào bí cảnh, đoạt truyền thừa của Hoang Xuyên trước Vạn Kiếm Quy Tông, những tộc nhân đã hy sinh ở trên trời có linh thiêng cũng được an ủi!"
"Phân công nhau tìm kiếm cửa vào bí cảnh mau! Ai tìm được phóng yên tin báo!" Người nói chuyện ánh mắt chớp động.
Giờ này khắc này, ai cũng không có tâm tư dừng lại trên thi thể những kẻ đã chết. Nói gì thì nói, thời gian bây giờ rất quý giá, nếu phải đi làm mấy chuyện không quan trọng, người khác rất khả năng nhanh chân đến trước, lấy đi bảo bối cùng truyền thừa trong bí cảnh.
Mười một người nhanh chóng bay đi tứ tán.
Trên một nhánh cây cách đó không xa, bỗng nhiên một người thẳng tắp rơi xuống.
Bạch y đã bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ sậm, có máu của hắn, cũng có máu của những thi thể nằm trên mặt đất.
Nằm gần nửa ngày, người nam nhân trầm tịch giống như những thi thể này rốt cuộc nhẹ nhàng giật giật, chỉ nghe "Tranh" một tiếng, hắn cắm thanh kiếm trong tay vào bãi bùn bên cạnh, chống chuôi kiếm chậm rãi đứng lên.
"Ngụy Lương à Ngụy Lương." Hắn nhẹ nhàng lắc lắc đầu, ngữ khí hơi có chút trào phúng, "Xuy."
Ho khan hai tiếng, phun ra hai ngụm máu đỏ hơi đen thẫm.
Hắn thở hổn hển vài cái, yên lặng điều hoà hô hấp, không nhanh không chậm móc ra một bộ xiêm y sạch từ trong túi Càn Khôn để thay, lấy nước mưa đọng trong hốc rễ cây rửa rửa mặt, thu xếp một lát, thu kiếm trở vào bao, đi về phía Nam.
Trước cửa bí cảnh đã tụ lại không ít người.
Ngắn ngủn chỉ mới nửa ngày, các đại kiếm tiên của Vương thị này tuyệt đối không thể trở lại khu vực Trung Nguyên, mang đám người trong tộc trở lại đây, có thể thấy được bọn họ sớm đã mang ý xấu, ngầm gài thân tín tinh nhuệ của mình đưa tới gần chỗ này để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Hơn mười tiểu bối tinh nhuệ đạt kỳ Nguyên Anh vô cùng thoả thuê mãn nguyện, theo thứ tự bước vào cửa vào bí cảnh.
Dần dần, cửa vào bí cảnh đã rút lại còn dưới một thước vuông, không chừng chỉ ít canh giờ nữa, nó sẽ hoàn toàn khép kín.
Một tu sĩ kỳ Kim Đan sĩ bỗng nhiên bước ra khỏi đám người.
Hai mắt hắn có chút đỏ lên, thần sắc ngu ngơ, chợt vừa nhìn rất giống một con rối không có cảm xúc.
"Vương Hàn Lệnh, ngươi làm gì vậy?" Người bên cạnh hỏi.
Người này cũng không quay đầu lại, thẳng tắp đi về hướng lối vào bí cảnh.
"Xuy," trong đám người có một nữ nhân trung niên phát ra tiếng cười nhạo nói, "Người của Lão nhị gia ai cũng tâm cao ngất nha, Kim Đan kỳ cũng dám đi vào xem náo nhiệt! Thật là không sợ chết!"
Vương Hàn Lệnh kia bước đi cùng tay cùng chân, không ngừng tiến về phía cửa vào bí cảnh trước mặt, giờ phút này kia cửa vào đã co lại thành một cái lỗ chừng khoảng bằng đầu người, dưới tiếng hô kinh ngạc của tất cả mọi người xung quanh, Vương Hàn Lệnh không chút do dự, nhét đầu và bả vai của mình vào.
"Mau trở về......" Một tiếng kêu sợ hãi nghẹn trong cổ họng.
Trên người Vương Hàn Lệnh phát ra tiếng xương cốt đứt gãy từng đoạn, sau khi gãy xong, thân thể hắn mềm oạch giống như rắn, từng chút từng chút một toàn bộ trượt đi vào.
Cửa vào bí cảnh, giờ chỉ lớn hơn nắm tay một chút.
Dưới vũng bùn ở một nơi cực xa, Tế Uyên hai mắt lập loè tia sáng đỏ, đang thao túng con người máu trước mặt mình, hơi có chút cố hết sức để khống chế người trẻ tuổi tên Vương Hàn Lệnh kia. Hiện giờ, đại thuật "Trăm anh hàng huyết" của hắn chỉ mới tu luyện được ba phần, khó khăn lắm mới có thể thao túng được một xác chết hậu kỳ Kim Đan.
Khi Vương Hàn Lệnh bị Tế Uyên thao túng đã trốn được vào bí cảnh, thân ảnh của Ngụy Lương cũng xuất hiện ở một nơi gần bí cảnh.
Ánh mắt hắn lướt một cái, nhìn đến dưới tàng cây trống trơn, đã không còn bóng dáng của cái nấm rừng.
Khoé môi hắn hiện lên một mạt cười lạnh, trên người bộc phát ra một trận hàn khí nghiêm nghị.
Khi đang muốn động, dưới chân "Phác rào phác rào" mà thấy một cái nấm rừng khờ khạo lếch lại đây.
Ánh mắt Ngụy Lương hơi ngưng, duỗi tay bứt lấy.
Chướng nấm rách nát, đấu long xuất hiện ngay trước mặt. Nó dùng hai con mắt đen len lén nhìn sắc mặt Ngụy Lương, vẻ mặt lúng túng, hướng về phía cửa vào bí cảnh mà "Ô ô".
"Nàng đi vào?" Thanh âm Ngụy Lương không biết vui buồn.
"Ngô ngô!" Đấu long liên tục gật đầu.
Ngụy Lương đang muốn làm ra động tác, bỗng nhiên nghe được trong đám người truyền đến tiếng nghị luận tiếng.
"Muốn ta nói, không bằng chúng ta thử hợp lực xem có thể phá cái cấm chế này không? Đám tiểu bối Nguyên Anh sao có thể được việc! Không cần ngồi ở chỗ này chờ, chờ đến nóng ruột."
"A!" Một giọng nữ bén nhọn cắt ngang lời hắn, "Nhà ngươi không có người đi vào, liền bắt đầu đánh chủ ý ngọc nát đá tan chứ gì? Không nói đến có thể phá được cấm chế của đại năng Hoang Xuyên hay không, nhưng nếu thật sự phá đi, bên trong cũng còn có ai còn sống? Động cái tâm tư này, ngươi hỏi xem người khác có đồng ý hay không nha!"
Ngụy Lương trầm ngâm một lát, thu hồi hàn ý đầy người, chậm rãi chuyển động mắt đen, nhìn thẳng một con quạ đen ngay trên đỉnh đầu.
Ngay khi cửa vào bí cảnh hoàn toàn biến mất, chỉ thấy một cái bóng đen phành phạch xẹt ngang qua đỉnh đầu mọi người, giống như một mũi tên thẳng tắp chui vào bên trong bí cảnh.
*
Lâm Thu ngồi trong một màn sương đen thoạt nhìn thực an toàn, an tĩnh mà điều tức một lúc lâu.
Nàng biết, chờ đến khi cửa vào bí cảnh hoàn toàn đóng lại, sương đen cũng sẽ biến mất theo, tất cả mọi người đã vào bên trong bí cảnh đều sẽ hiện ra trước mắt nhau.
' không biết hắn có thể nghĩ cách tiến vào giúp ta hay không......'
Trong đầu bỗng có một ý niệm thoảng qua.
Lâm Thu bỗng nhiên cảnh giác, hít ngược một hơi khí lạnh, trên ót nhè nhẹ có từng đợt từng đợt lạnh lẽo bò lên.
Bắt đầu từ khi nào, nàng bất tri bất giác, lại có một chút ỷ lại vào người kia?
Không thể. Tuyệt đối không thể. Nếu hắn là Ngụy Lương, vậy tuyệt không thể có tâm tư gì với hắn cả, nếu hắn là ma chủ, vậy càng không thể lấy. Bởi vì ma chủ chỉ sống có 49 ngày...... Không, đã qua 21 ngày, nếu hắn là ma chủ, vậy hắn chỉ còn thời gian không đến một tháng.
Lâm Thu nhẹ nhàng mím môi.
Trong thức hải, linh khí của hai cây tụ linh thù còn lại có 500 năm.
Đủ dùng năm lần Kinh Liên Phá.
Chỉ cần có thể chắn được một chiêu tuyệt sát của Tần Vân Hề......
Nàng âm thầm thở dài, trong lòng thực sự không nắm chắc được bao nhiêu. Mới vừa rồi để bảo hộ tánh mạng, đã lộ ra ách chủ bài trước mặt hắn, lần ra tay kế tiếp của hắn, tất sẽ khuynh tẫn toàn lực.
Trong bí cảnh của Hoang Xuyên, cấm ra tay đả thương người, một khi làm người bị thương liền sẽ bị truyền tống ra khỏi bí cảnh.
Nhưng cho dù Tần Vân Hề biết quy tắc này, cũng nhất định sẽ động thủ với nàng —— hắn tới diệt trừ mối hoạ là Lâm Thu, cướp lấy truyền thừa giao cho Liễu Thanh Âm, hai việc đều không chậm trễ.
Mà Lâm Thu, cho dù khuynh tẫn hết năng lực hiện có mà đỡ lấy một kích của Tần Vân Hề, cũng nhất định thân bị trọng thương, sao còn có thể tính đến chuyện xảy ra sau đó nữa?
Buồn.
Xem ra chỉ có thể tiêu tài bảo mệnh thôi.
Lâm Thu an tĩnh nỗi lòng, vận chuyển linh khí quanh thân, rửa sạch mấy khối máu bầm tích ở ngực sau chấn động vừa rồi.
Sau một lúc lâu, cổ họng hơi đắng, phụt lên ra một ngụm máu đen.
Trước mắt dần dần có ánh sáng.
Sương đen tiêu tán, trên đài ngọc thạch to tướng đang lơ lửng ở giữa không trung, rải rác đang đứng chỉ khoảng mười mấy người, trên mặt mỗi người đều lộ vẻ cảnh giác, đánh giá hoàn cảnh bốn phía đang dần dần sáng ngời lên.
Lâm Thu liếc mắt một cái liền thấy Tần Vân Hề cùng Liễu Thanh Âm đang cầm kiếm đứng bên trái ngọc thạch dài.
Nàng nhanh nhẹn nhảy về hướng bên cạnh, giấu thân thể sau một đệ tử Vương thị, tránh khỏi tầm mắt của Tần Vân Hề liếc qua.
Nàng vội vàng đưa mắt tìm thân ảnh Ngụy Lương.
Không có.
Trong số tất cả mọi người ở đây, tướng mạo bắt mắt nhất đương nhiên thuộc về Vương thị thiên kiêu Vương Vệ Chi, thứ hai đó là Tần Vân Hề, những người còn lại cho dù có bề ngoài tốt mã một chút, nhưng khí chất chung quy cũng kém hơn, không bắt mắt lắm.
Ánh mắt Lâm Thu hơi hơi dừng lại.
Nàng thấy một người hơi kỳ quái, đang đứng ở bên trái mình.
Người này, thân mặc bộ xiêm y tầm thường của đệ tử Vương thị, bộ dạng thanh tú, ánh mắt dại ra, hơi hơi nghiêng đầu, đang tự mình đỡ xương cánh tay gãy của mình, nhìn động tác hình thù kỳ quái, làm Lâm Thu lập tức nhớ tới mấy con cương thi trong phim điện ảnh.
"Y......"
Nếu thật sự không được, vậy ra tay với tên này đi, người này thoạt nhìn tương đối dễ khi dễ.
Tay phải Lâm Thu nhoáng lên, trong tay liền xuất hiện thanh xích kiếm tinh xảo đặc sắc.
Nàng lặng lẽ ló đầu ra, đưa mắt nhìn về phương hướng Tần Vân Hề cùng Liễu Thanh Âm một cái.
Thực không khéo, ánh mắt lén lút này bị Tần Vân Hề vừa vặn bắt được.
Chỉ nghe hắn cười lạnh một tiếng, tiếng xuất kiếm "Tranh" một tiếng, từng bước một hướng đến gần Lâm Thu.
Lâm Thu cũng không chút do dự, linh khí chảy vào mũi kiếm, không nói hai lời, liền tấn công về hướng tên đệ tử Vương thị đang bị gãy xương cốt đứng ở bên trái mình.
Mới vừa rồi nàng đã tính toán xong, nếu Ngụy Lương không có tiến vào bí cảnh, nàng liền trốn.
Lấy tu vi của nàng, nếu ương ngạnh chống lại một kiếm của Tần Vân Hề là phi thường nguy hiểm. Cho dù là may mắn đi nữa, liền tính nàng thành công đỡ được một kiếm, sau khi bị thương nàng cũng căn bản không qua được các cửa thử thách kế tiếp của bí cảnh, chi bằng lợi dụng quy tắc không được đả thương người trong bí cảnh để được loại trừ, lập tức cao chạy xa bay trước khi Tần Vân Hề kịp phản ứng lại, giữ được tánh mạng mới là chuyện quan trọng.
Vì thế nàng nhanh chóng quyết định, chọn quả hồng thoạt nhìn tương đối mềm để niết. Lại không nghĩ rằng, người mà nàng theo dõi đã bị Tế Uyên dùng đại thuật "Trăm anh hàng huyết" thao túng.
Khi mũi kiếm của nàng sắp chạm được vào trên người tên trẻ tuổi người như rắn này, hắn bỗng nhiên ngạc nhiên quá mức, hoảng sợ nhìn nàng một cái, quái kêu lên: "Sao lại là ngươi!"
Lâm Thu không khỏi sửng sốt, liền thấy hắn như một động vật không xương lách đi khỏi mũi kiếm của nàng.
Cùng lúc đó, Tần Vân Hề cũng thẳng tắp lao lại đây.
Lâm Thu dưới tình thế cấp bách, đâm một nhát kiếm về hướng cánh tay người trẻ tuổi.
"Ngươi đừng trốn, ta chỉ chọc nhẹ nhàng một cái thôi!" Nàng nhìn hắn gầm nhẹ một tiếng.
Người trẻ tuổi thân hình kỳ quái hít nhẹ một ngụm khí lạnh, rúc người về phía sau, lại kỳ quái kêu lên: "Nữ nhân này, sao lại lì lợm la liếm thế!"
Lâm Thu thuận miệng nói một câu: "Ngươi ngoan ngoãn đừng lộn xộn, ta bảo đảm chỉ đâm nhẹ một cái thôi, không đau, thật sự!"
Người trẻ tuổi: "......" Sao cái lời kịch này có vẻ quen quen vậy?
Lâm Thu thấy hắn đầy mặt biểu cảm như thấy quỷ, không khỏi có chút ê răng.
Nàng rất muốn nói một câu, lão đệ, bộ dáng này của ngươi nhìn y chang như con cương thi, ta cũng không khẩu vị nặng đến nỗi coi trọng ngươi, ngươi rốt cuộc đang sợ cái gì chứ?
Đuôi mắt thoáng nhìn Tần Vân Hề đã vượt qua nửa đài bạch ngọc, nàng không khỏi có chút nóng lòng.
Hai tên đệ tử Vương thị đứng gần đó phát hiện động tác của Lâm Thu, chắn trước người tên trẻ tuổi ban nãy, thấp giọng hỏi: "Vương Hàn Lệnh ngươi không sao chứ? Nữ nhân này là ai?"
"Vương Hàn Lệnh" khó khăn mở to miệng, đưa tay giữ xương cổ chính, nói: "Là ả theo đuổi ta!"
Lâm Thu: "......"
May mắn chính là Tần Vân Hề cũng bị cản lại.
Hắn và Liễu Thanh Âm vốn đã nổi danh từ sớm, đám đệ tử kỳ Nguyên Anh của Vương thị này ít nhiều gì cũng biết mặt hai người bọn họ.
Bên ngoài đã chết mất mười hai vị đại kiếm tiên, Vương thị vốn đang hoài nghi là Vạn Kiếm Quy Tông ra tay, giờ phút này thấy Tần Vân Hề cùng Liễu Thanh Âm trong bí cảnh, nghi ngờ trong lòng đâm người này từ tám phần lập tức bay lên tới mười phần chắc chắn.
"Quả nhiên là các ngươi!"
"Người Vạn Kiếm Quy Tông ở chỗ này! Tốc tốc liệt trận!"
Hai tu sĩ Nguyên Anh trước mặt Lâm Thu bỗng chốc nghiêm mặt lại, vội vàng bỏ qua nàng lướt về phía trước.
Đối đầu với kẻ địch mạnh, ai cũng không rảnh quan tâm đến một nữ tu sĩ Kim Đan hoàn toàn không gây ra uy hiếp gì.
Thế trận trên đài bạch ngọc thay đổi bất ngờ, mười bốn tu sĩ Nguyên Anh của Vương thị hợp thành hai trận Thất Tinh kiếm, mũi kiếm thẳng chỉ Tần Vân Hề cùng Liễu Thanh Âm, chợt liền thấy giống như là đang bảo hộ Lâm Thu cùng Vương Hàn Lệnh ở phía sau vậy.
"Không phải sợ!" Một người đệ tử kêu lớn, "Bọn họ nếu có thể tiến vào, chắc chắn phải tự phế tu vi đến kỳ Nguyên Anh, không tung ra được kiếm chiêu! Chúng ta đông người như vậy, sợ cái gì!"
"Đúng! Chúng ta còn có Vương Vệ Chi!"
"Nếu đã đến đây rồi, dứt khoát vĩnh viễn ở lại nơi này cùng với Hoang Xuyên đi." Một nam tử mặt dài âm trắc trắc nói với Tần Vân Hề.
Giờ phút này, Vương Vệ Chi anh tuấn một thân hai màu trắng đỏ đang đứng ôm cánh tay, thờ ơ lạnh nhạt đứng bên cạnh đài bạch ngọc.
Tần Vân Hề nắm chuôi kiếm thật chặt, tay trái ngăn chặn Liễu Thanh Âm đang muốn tiến lên, thấp giọng nói: "Không thể đả thương người."
Liễu Thanh Âm cười lạnh một tiếng: "Vương thị đã xé rách mặt rồi, ngươi còn muốn nhịn làm gì! Nếu ngươi thật sự là người kia...... A, không tiếp nhận ta, chẳng lẽ là vì gần đây quá yếu đuối?"
Hô hấp Tần Vân Hề cứng lại, trong mắt tràn đầy khổ sở: "Thanh Âm, hiện tại không phải thời điểm nói cái này."
Kiếm trận của Vương thị động.
"Giết!"
Cho dù không xảy ra mấy sự cố bên ngoài, tộc nhân Vương thị cũng tuyệt đối không có khả năng cứ mặc kệ hai người ngoài này cùng bọn họ đi tìm bảo vật ở nơi đây, xé rách mặt là chuyện sớm hay muộn thôi. Huống chi còn có nợ máu trước đây, bọn họ càng không có chỗ nào cố kỵ —— ở thời điểm như vậy, bất luận hung án bên ngoài có phải là do Vạn Kiếm Quy Tông hạ độc thủ hay không, Vương thị đều sẽ một mực chắc chắn chính là bọn họ làm.
"Nàng không cần ra tay, để ta tới." Tần Vân Hề thấp giọng phân phó một câu, hơi hơi nắm chặt kiếm trong tay, khinh thân nhảy lên.
Bản lĩnh hắn không tồi, lướt qua một cái, tay giơ lên, va chạm một cái liền có hai gã đệ tử Vương thị tay run rẩy, suýt nữa không cầm được kiếm trong tay.
Liễu Thanh Âm ngơ ngẩn nhìn, ánh mắt dần dần có chút hoảng hốt.
Kiếm pháp của người này, thật sự không giống kiếm pháp của Đại sư huynh và Sư tôn mà nàng ta biết. Người này kiếm thuật đã vô cùng tuyệt hảo, rất có khí độ của một thế hệ tông sư. Kiếm khí của Đại sư huynh thì trầm ổn nhưng không đủ linh động, cũng không phải như vậy. Mà Sư tôn...... Sư tôn giống như hàn kiếm một phen ra khỏi vỏ, còn người này, lại là thu hết phong khí vào vỏ, khó có thể tưởng tượng khi hắn chân chính ra tay, sẽ là kiểu phong hoa tuyết nguyệt gì!
Từ trong kiếm ý của một người, có thể nhìn ra tâm tính thậm chí quá khứ mà người này trải qua.
Liễu Thanh Âm hoảng hốt một lát, ánh mắt đột nhiên căng thẳng.
Nàng ta nhớ tới ngày hôm đó bên ngoài Vân Thủy Dao, Ngụy Lương tiện tay cầm kiếm đi tới. Quanh thân hắn, kiếm ý phảng phất nhơ có huyết sắc vờn quanh, khuôn mặt lại thanh lãnh cao khiết, như đọa tiên từ trong địa ngục đi ra.
So với người trước mắt, càng làm cho nhân tâm khiếp sợ.
Giữa sân bỗng nhiên truyền đến một tiếng động "Xuy" nhẹ nhàng, hình như là tiếng mũi kiếm cắt qua da thịt.
Thần sắc Liễu Thanh Âm chấn động, giương mắt nhìn lại.
Chỉ thấy trên cánh tay trái của Tần Vân Hề xuất hiện một vết thương nhỏ, những giọt máu tinh tế thấm vào áo trắng, mờ mịt như vẽ ra một đường tơ hồng.
"Sao, tại sao lại......" Tên đệ tử Vương Thị đang cầm thanh kiếm có mũi dính máu kia đầy mặt hoảng sợ, thân thể không tự chủ được phồng lên, sau khi bay lên cách mặt đất nửa thước, "Vèo" một cái biến mất tại chỗ.
"VươngTấn Chi!" Kiếm trận hơi hơi tán ra.
Một nam tử trung niên hướng về phía Tần Vân Hề kêu lên: "Ngươi đã làm gì hắn!"
Tần Vân Hề không nhanh không chậm tra kiếm về vỏ, thanh âm thanh lãnh: "Đả thương người khác, bị loại trừ. Còn muốn đánh tiếp không?"
Mọi người hai mắt nhìn nhau, nhất thời lưỡng lự.
"Phụt."
Bên sân truyền đến một tiếng cười khẽ.
Chỉ thấy Vương Vệ Chi ôm cánh tay, ngưỡng cằm đi tới, nói: "Cần phải tranh giành ăn thua ở chỗ nào sao? Tự mình vào lấy bằng bản lĩnh của mình là được thôi."
Một tên đệ tử Vương thị khó chịu nói: "Vương Vệ Chi ngươi có bản lĩnh, nhưng không đại biểu cho người khác cũng có bản lĩnh như ngươi. Lỡ như đồ vật rơi vào tay của hai người kia, ngươi có gánh nổi trách nhiệm này hay không?"
"Vậy à," Vương Vệ Chi cười khẽ, "Không có khả năng."
"Nhưng nếu hắn đánh lén chúng ta thì làm sao bây giờ?" Một nữ đệ tử khẩn trương hỏi.
"Hắn không ngu như ngươi." Vương Vệ Chi hơi có chút ngả ngớn, cong cong khóe miệng.
Hô hấp nữ tử cứng lại, trên khuôn mặt xinh đẹp nhất thời đỏ bừng.
Một hồi phong ba hóa hư không.
Kiếm trận của đệ tử Vương thị tan đi, từng ánh mắt lại loạn xạ dừng trên người Lâm Thu.
Lâm Thu vội vàng cười giải thích nói: "Ta chỉ tiến vào nhìn xem, không đoạt đồ vật, các ngươi động thủ với ta không có lời nga."
"Kim Đan kỳ." Nữ tử vừa mới rồi bị Vương Vệ Chi khinh bỉ trào phúng nói, "Vừa vặn làm thành một đôi phế vật với Vương Hàn Lệnh!"
"Phế vật mắng ai á?" Lâm Thu thản nhiên bước xuống.
"Phế vật mắng ngươi!" Nữ đệ tử quả nhiên trúng kế.
"Đúng vậy, xác thật là phế vật đang mắng ta." Lâm Thu nhún nhún vai, vứt mị nhãn nhìn về hướng Vương Vệ Chi đang đứng xa xa, nói: "Ta đồng ý với cái nhìn của ngươi."
Mới vừa rồi Vương Vệ Chi trào phúng nữ đệ tử này ngu.
Vương Vệ Chi quay mặt đi, căn bản khinh thường đáp lời một nữ tu sĩ Kim Đan.
Lâm Thu lại bộ dáng như quen thuộc, tiến đến bên cạnh Vương Vệ Chi.
"Thiên kiêu đương đại, Vương Vệ Chi, cửu ngưỡng cửu ngưỡng."
Vương Vệ Chi ước chừng cũng chưa thấy qua nữ tử nào da mặt dày như vậy, khóe miệng hơi hơi hạ xuống, nhàn nhạt mà gật gật đầu với nàng.
Lâm Thu âm thầm nhướng mày, hướng về phía Tần Vân Hề cách đó không xa hơi hơi mỉm cười.
Nàng không cần thân cận thế nào với Vương Vệ Chi, chỉ cần có thể ăn vạ bên cạnh hắn, Tần Vân Hề cũng không dám tùy tiện động thủ.
Quả nhiên, Tần Vân Hề yên lặng thu ánh mắt, không hề nhìnnàng.
Lâm Thu biết hắn đánh cái bài gì —— giờ phút này không nên cành mẹ đẻ cành con, nếu vì giết nàng mà bị truyền tống ra ngoài, đám đệ tử Vương thị rất có thể sẽ lựa chọn hy sinh một người, hợp lực lại đưa luôn cả Liễu Thanh Âm cũng đi luôn. Hắn ở lại nơi này chủ yếu để che chở cho Liễu Thanh Âm, phải đợi đến khi đám đệ tử Vương thị bị đào thải gần hết rồi, hắn mới có thể động thủ một lần nữa.
Lâm Thu hơi hơi mỉm cười.
Tới bên trong rồi...... Ai hố ai cũng không biết chừng nga.
Cho dù Tần Vân Hề có thực sự là Ngụy Lương trọng sinh, hắn cũng chưa từng trải qua bí cảnh của Hoang Xuyên, chỉ là từ trong miệng Liễu Thanh Âm nghe được một ít tình trạng bên trong thôi. Mà Liễu Thanh Âm tuyệt không sẽ chủ động nói cho hắn, nàng ta làm như thế nào tồn tại giữa đám đệ tử Vương thị đó một cách chu toàn, nàng ta lợi dụng lòng hơi khuynh mộ của những người này đối với nàng ta như thế nào, thuận lợi đưa bọn họ từng bước từng bước đến cảnh bị đào thải loại trừ ra sao.
Thực ra cách này của Liễu Thanh Âm cũng không có gì đáng trách, nếu không phải nàng ta cơ linh ứng biến, sớm đã bị đám người Vương thị liên thủ đưa ra ngoài rồi, làm sao tới phiên nàng ta hái trái ngọt cuối cùng chứ? Chẳng qua những chi tiết này thật không tiện nói cho đạo lữ nhà mình, chỉ có thể hàm hồ kể sơ sài qua thôi.
Tần Vân Hề không biết, Lâm Thu lại biết.
Lâm Thu đang đắc ý, bỗng nhiên thấy một cái bóng đen từ trên trời giáng xuống, thật mạnh dừng ở trên vai nàng.
Nàng còn chưa lấy lại tinh thần, liền nghe được bên tai truyền đến tiếng cười lạnh "dát" một tiếng, một con quạ đen giơ cánh lên che ở đỉnh đầu nàng, đẩy nàng một cái lảo đảo, cách Vương Vệ Chi xa ra vài bước.
Lâm Thu: "......" Cái quỷ gì, bí cảnh này, sao ngay cả quạ đen cũng có thể bay loạn vào?!
Đám người Vương thị thương lượng một lát, quyết định tạm thời không để ý tới ba người ngoài này, sau thì xem tình huống thế nào lại tính tiếp.
Bọn họ chậm rãi tập trung lại một chỗ bên vách đài bạch ngọc.
Nơi đó có một tấm bia đá, mặt trên khắc lại hai hàng văn tự cổ đại nhìn không hiểu.
Lâm Thu biết, đó là "Lòng mang không sợ, thẳng lối mà đi".
Bạch ngọc đài tuy xuất hiện ngay đầu tiên sau khi vào bí cảnh Hoang Xuyên, nhưng nó chỉ là tầng bên ngoài, sau khi thuận lợi qua được khảo nghiệm đầu tiên này, mới chân chính bước vào bí cảnh.
Phóng mắt nhìn lại, bốn phía đài bạch ngọc chỉ có không gian đen nhánh mênh mông vô bờ.
"Viết cái gì vậy?"
Vương Vệ Chi nhấc chân đi về hướng tấm bia đá, đám đệ tử Vương thị đang tụ tập nơi đó thực tự giác lùi hướng hai bên, nhường đường ra.
Hắn tới gần, híp mắt lại, đánh giá một lát, mở miệng nói: "Lòng mang không sợ, thẳng lối mà đi."
Lâm Thu đi theo phía sau hắn không khỏi nhẹ nhàng "Sách" một tiếng.
Vương Vệ Chi, quả nhiên có vài phần bản lĩnh.
"Cái này có ý gì?"
Vương Vệ Chi lạnh lùng cười, mị đôi mắt cẩn thận đánh giá bốn phía, trầm ngâm một lát, đầu ngón tay ngưng ra một sợi linh khí màu xanh lam, ném về hướng Đông.
Tia linh khí kia như một cái ánh đèn lam nho nhỏ, chiếu sáng một mảnh hư không, cách đài bạch ngọc đang lơ lửng hơn trăm trượng là một vách tường đồng thau nhìn trên dưới đều không thấy cực hạn. Trên vách tường khổng lồ, ở giữa liền có một hàng bệ đỡ nhỏ bằng đồng thau lớn nhỏ kéo dài ra mười trượng, phía trên những cái bệ nhỏ đó lại là một cánh cửa cổ xưa bằng đồng thau, giống như là cửa vào của vách tường khổng lồ kia vậy.
Một đệ tử Vương thị không kìm nén được, lập tức ngự kiếm, lướt qua đi!
Mới vừa rời khỏi đài bạch ngọc, liền nghe được tiếng hắn ta kêu lên quai quái, thân thể hơi hơi phồng lên, một lúc sau bỗng dưng biến mất tại chỗ.
"Không thể ngự không!"
Nếu tính luôn cả Vương Hàn Lệnh và Vương Vệ Chi, đệ tử Vương thị vào được bí cảnh tổng cộng có mười sáu người, trước mắt bị đào thải hai người, còn lại mười bốn người.
Mọi người sôi nổi nhìn về phía Vương Vệ Chi.
Giờ phút này, Vương Vệ Chi nghiễm nhiên đã thành chỗ dựa tinh thần cho mọi người.
Hắn nhẹ nhàng vuốt cằm, nói: "Ý trên mặt chữ, rất đơn giản. Không phải sợ, thẳng đường đi qua đi là được."
Nữ tử kia mới vừa nãy bị khinh bỉ vẫn còn dỗi, nhưng nhịn không được lại mở miệng: "Không thể ngự không, lại không có đường, làm sao vượt qua được chứ!"
Vương Vệ Chi cười nhạt, ôm cánh tay, từng bước một, kiên định đi về phía hư không.
Mọi người ngừng thở, khẩn trương ngóng nhìn hắn.
Ủng đen giơ lên, lại rơi xuống.
Trong hư không trống rỗng đó, vậy mà lại vững vàng nâng bước chân hắn!
Vương Vệ Chi không có chút nào chần chờ, không nhanh không chậm, đi từng bước một về phía trước, sau mấy hơi thở, người hắn đã hoàn toàn treo lơ lửng trong hư không đen nhánh.
"Nơi đó có đường!" Một đệ tử vui sướng mà hô.
Hắn gấp đến khó dằn nổi, vội vàng lướt qua.
Tới bên vách đài bạch ngọc, hắn thăm dò nhìn xuống, chỉ thấy đen tối một mảnh, sâu không thấy đáy, trong lòng tức khắc có hơi rờn rợn.
"Không có đường mà." Hắn duỗi tay sờ sờ về hướng Vương Vệ Chi đi qua, quay lại đầu, bất đắc dĩ mà nói.
Vương Vệ Chi đứng yên ở nơi xa, hơi hơi nghiêng nửa khuôn mặt tuấn tú, âm thanh lạnh lùng nói: "Tu tâm nhiều năm như vậy, đều tu cho chó ăn hết rồi sao?"
"Này......"
Mọi người không khỏi có chút ngượng ngùng.
Hắn đã làm gương rồi, rõ ràng nói cho tất cả mọi người ở phía sau nơi này xác thật có một con đường, bản thân cũng lớn mật bước lên đi, vậy mà mấy người sau lại sợ hãi rụt rè, không trách bị hắn khinh thường.
Một tu sĩ Nguyên Anh thoạt nhìn tuổi hơi lớn khẽ cắn môi, đạp lên đi.
Đi được hai bước, bình yên vô sự. Tu sĩ Nguyên Anh cũng đã trải qua nhiều năm khổ tu, khi kết Anh còn phải độ qua một lần tâm kiếp, tâm tính tất nhiên cứng cỏi hơn so với người bình thường nhiều. Nếu tin tưởng "Lòng mang không sợ, thẳng lối mà đi", trong lòng liền biết nên làm như thế nào.
"Xác thật có thể đi!" Hắn vui sướng quay đầu lại vẫy tay, "Mau tới đây. Chỉ cần không nhìn xuống sẽ không có việc gì."
Nói xong, hắn nhịn không được hơi liếc mắt vừa nhìn xuống ——
"A tê......"
Mọi người trơ mắt nhìn hắn rơi xuống mấy trượng, sau đó biến mất tại chỗ.
"......"
Một người khác cơ trí hơn, linh khí phóng ra ngoài, tự đắp thành một cái cầu ngay trước mặt mình, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực đạp lên đi.
...... Hắn ngay cả một giây đồng hồ cũng không giữ được.
Mọi người: "......"
"Xem ta!" Lại có một người tin tưởng tràn đầy đi ra khỏi đám người, đem linh khí ngưng ở sau lưng, giống như cánh của Ma tộc, vỗ vài cái lướt về hướng đối diện.
Mới vừa ra khỏi đài bạch ngọc, liền kêu lên quai quái bị truyền tống khỏi bí cảnh.
Mọi người: "......"
Ngự kiếm không thể, ngự linh khí cũng không thể, làm cái cánh giả càng không thể. Cần phải chân đạp hư không, phải nhận định trước mặt có một con đường.
Cửa này, chính là khảo nghiệm tâm chí cứng cỏi.
Trong mắt Lâm Thu, cửa này chính là muốn tự mình lừa gạt bản thân mình, lừa gạt tiềm thức là có thể thuận lợi thông qua.
"Vương Hàn Lệnh, ngươi đi đi." Trong số các tộc nhân Vương thị, một người thoạt nhìn tuổi khá lớn mở miệng, âm sắc hắn trầm ổn, ánh mắt đen tối.
Kia "Vương Hàn Lệnh" đang một mình đứng trên cái chân gãy của mình ở phía sau cả đám người bị bắt lấy cánh tay kéo tới phía trước, mới biết được đã xảy ra chuyện gì.
Hắn ngẩng đầu nhìn sang Vương Vệ Chi đã đi đến nơi xa, khóe môi hiện lên một nụ cười quái dị, tùy tiện đạp hư không đi qua.
Dưới ánh mắt khó tin và chăm chú của mọi người, tứ chi không lớn không kiện toàn của Vương Hàn Lệnh thuận lợi lợi liền đuổi theo Vương Vệ Chi.
Trong lòng mọi người đã an tâm hơn nhiều, bắt đầu một người tiếp một người bước vào trong hư không.
Đối mặt với vực sâu vô tận, chung quy là có người khó chống lại bản năng sợ hãi trong lòng, thỉnh thoảng, sẽ có một người kêu lên sợ hãi ngã xuống, chịu bị đào thải, bị loại trừ.
Tần Vân Hề cùng Liễu Thanh Âm đều không phải là kẻ đầu đường xó chợ, hai người liếc nhau, thực mau chóng kiên định đi qua.
Trên đài bạch ngọc, chỉ còn lại có Lâm Thu cùng hai đệ tử Vương.
Trong đó có một người chính là nữ tử lúc nãy vừa có hiềm khích cùng Lâm Thu xong.
"Đi nha!" Nàng ta nhìn về phía Lâm Thu cười lạnh nói, "Ta muốn nhìn lát nữa thứ này rơi xuống nước như thế nào."
Nếu vừa nhìn qua Lâm Thu, liền thấy tuổi còn nhỏ, tu vi cũng thấp, tâm kiếp chưa độ, đi không được mới là lẽ thường.
"Yến Chi, đừng động người khác, chúng ta cùng nhau đi thôi." Một nam du khác thần sắc có chút không tự nhiên lắm, hắn duỗi tay kéo kéo cổ tay áo của nữ tu kia, thấp giọng khuyên nhủ.
"A," nữ tu lạnh lùng liếc Lâm Thu một cái, "Phế vật thì ở lại nơi này đi, lấy sức ngươi cũng không dám theo tới!"
Dứt lời, liền cùng nam tu kia cùng nhau bước lên cái "cầu" trong hư không nhìn không thấy được.
Lâm Thu đi đến bên vách đài bạch ngọc, dò ra linh khí thử thử, quả nhiên rỗng tuếch.
Cái "cầu" này cũng không có thực thể, nếu ngươi tin nó tồn tại, nó liền tồn tại. Nếu ngươi lòng mang nghi hoặc, vậy nó liền không tồn tại.
Thực huyền học, vô cùng huyền học!
Tuy nguyên lý rất rõ ràng, nhưng sợ hãi không phải là thứ nói không có liền không có, thông thường nếu càng sợ, càng cảm thụ sâu sắc. Thí dụ như đêm khuya khi một mình ngồi ở trước bàn, biết rõ phía sau không có thứ gì, lại căn bản không khống chế được bản thân miên man suy nghĩ rằng biết đâu ở phía sau có gì đó.
"Ê —— phế vật, thật không dám tới sao!" Nữ tu kia đã đi ra một khoảng, thấy Lâm Thu đứng bất động bên cạnh vách đài bạch ngọc, nhịn không được lên tiếng trào phúng.
Là không dám, nếu bây giờ là lúc chưa kết đan, Lâm Thu thật đúng là không dám.
Nhưng mà sau khi kết đan có thể phóng linh khí ra ngoài, nàng liền có một biện pháp.
Nàng ngồi xổm bên vách bạch ngọc đài, cẩn thận phóng ra ngoài luồng linh khí màu ám kim, thao túng chúng nó tạo thành hình đường cong đơn giản trước mặt. Loại cảm giác này vô cùng kỳ dị, giống như chơi với bong bóng xà phòng ấy, nhưng lại linh hoạt hơn nhiều, còn có thể tuỳ sở thích mà biến thành hình dạng mình muốn.
Nữ tu kia thấy thế, nhịn không được tiếp tục trào phúng: "Ngươi mắt mù hay là đầu óc bị vô nước? Mới vừa rồi không thấy sao, đạp linh khí là không được nha! Cần phải từng bước một, làm đến nơi đến chốn!"
Lâm Thu không đáp lời, con quạ đen đang ngồi xổm trên đầu vai nàng lại có chút không kiên nhẫn: "Dát."
Lâm Thu nghiêng đầu vừa nhìn, chỉ thấy trong đôi mắt con quạ đen này đều là khinh thường, hơi hơi gật đầu một cái, tư thế kia lại có cảm giác soái khí đến quỷ dị.
Xứng với một tiếng "Dát" này, làm Lâm Thu không khỏi lại liên tưởng tới mấy nam chính trong mấy bộ phim Hàn Quốc.
Mấy anh nam chính ngạo kiều lãnh khốc trong mấy phim truyền hình Hàn Quốc, khi muốn người khác cút đi, cứ một bộ hơi hơi cau mày, môi mỏng khẽ nhúc nhích, khinh mạn mà phun ra một chữ —— "Dát."
Lâm Thu: "...... Phốc ha ha ha!" Không được, cái trò tưởng tượng bậy bạ này có thể gây nghiện lắm nha.
Quạ đen bị nàng cười đến hơn muốn dựng lông lên.
Lâm Thu bỗng nhiên ra tay, đem một luồng khí luyện thật dài trong tay ném về hướng hai đệ tử Vương thị kia.
"Ngươi muốn chết!" Mắt hạnh nữ tu trợn lên.
"Bình tĩnh! Yến Chi!" Nam tu nói, "Nàng ta chỉ muốn nhiễu loạn tâm thần chúng ta thôi."
Vương Yến Chi cười lạnh không ngừng: "Phế vật, ngươi đúng là muốn chết, khuyên ngươi một câu, tốt nhất không nên theo tới!"
Trong lòng Lâm Thu ẩn ẩn có chút nghi hoặc, không biết ả nữ tu này vì cái gì lại nắm nàng không buông, nhưng mà giờ phút này nàng cũng không dư hơi đâu đi để ý tới mấy chuyện lông gà vỏ tỏi đó. Người này nếu đã mang địch ý đối với mình, vậy dùng nàng ta làm thí nghiệm cũng đúng rồi còn gì!
Lâm Thu bất động thanh sắc, chuyên tâm thao túng luồng linh khí kia, làm nó đi theo hai tu sĩ Nguyên Anh này đi ra xa xa một đoạn dài.
"Quả nhiên...... Chỉ cần không đặt linh khí ở dưới chân, liền không phải trái với quy tắc."
"Kế tiếp, cần phải luyện thêm một chút, khống chế càng tinh tế thêm chút." Lâm Thu tâm tình rất tốt, đưa tay sờ sờ đầu quạ đen.
Nó như bị sét đánh, lông chim cả người đều dựng đứng lên.
"Lông còn rất mềm nha." Lâm Thu thuận tay chỉ chỉ mõm nó.
Quạ đen: "......" À tốt lắm, tốt lắm.
Lâm Thu không hề trêu cợt nó, chuyên tâm thử một lần lại một lần, rốt cuộc có thể khống chế được linh khí ngưng tụ thành hình dạng đơn giản cách mình trong vòng năm ba mét.
Đôi mắt đen lay láy của con quạ đen kia bắt đầu lộ ra lẫn lộn ánh sáng nhạt.
Hắn sống không biết bao nhiêu năm tháng rồi, nhưng đây lại là lần đầu tiên, thiệt tình thực lòng xem không hiểu một người dưới mí mắt hắn đang muốn chơi cái chiêu gì.
Nữ tu Vương Yến Chi nữ tu cùng tên nam tu kia thực mau liền xuyên qua hư không, đuổi tới dưới môn bài cổ xưa ở đối diện.
Một bóng trắng lại vòng vèo trở về.
Tần Vân Hề.
Lâm Thu tiếp tục bình tĩnh thao túng linh khí, trong lòng lại dựng lên mười hai vạn phần cảnh giác, đề phòng hắn đột nhiên xuống tay với nàng.
"Tần Vân Hề, ngươi chỉ có một lần cơ hội động thủ, nếu ngươi giết ta không chết, ngươi sẽ bị truyền tống ra bên ngoài, lúc đó tìm cơ hội giết ta đã có thể khó khăn. Ngươi ngẫm cho rõ ràng." Nàng bình tĩnh mà nói.
Ánh mắt Tần Vân Hề lạnh băng: "Ta biết, không cần ngươi nhắc nhở."
Lâm Thu dừng động tác trong tay, chậm rì rì xoay người đối mặt hắn: "Cho nên ngươi tới nhìn chằm chằm ta. Ngươi kỳ thật là sợ ta chạy đi tìm Ngụy Lương, nói cho hắn biết bí mật của ngươi."
"Không sai." Tần Vân Hề cũng lười vòng vo với nàng, "Ta đích xác sẽ không ra tay trong bí cảnh đối với ngươi, lỡ như không thể một kích giết chết ngươi, sẽ lưu lại mối hoạ rất lớn. Nhưng nếu ngươi bị truyền tống ra khỏi bí cảnh, ta chắc chắn sẽ đuổi theo ngay phía sau ngươi, dùng hết thảy năng lượng đánh chết ngươi. Nếu ngươi muốn sống lâu một chút, vậy cố gắng kiên trì đi qua mấy cửa ải đi. Bất quá, ta rất hoài nghi ngay cả cửa thứ nhất ngươi cũng không qua nổi."
Lâm Thu trừng mắt liếc hắn một cái: "Ta cảm ơn ngươi! Ngươi biết không, người mà bị chó dữ đuổi theo phía sau cắn, thường thường sẽ bộc lộ tiềm lực ở mức cao nhất, chạy trốn còn nhanh hơn cả người khác."
Tần Vân Hề cười nhạt không nói, làm động tác "mời" với nàng.
Lâm Thu nhẹ nhàng cười nhạt: "Người sốt ruột lại cũng phải ta. Ta cũng đâu trông cậy vào việc cướp đoạt bảo bối gì."
Nàng tiếp tục luyện tập thao túng những linh khí phóng ra ngoài kia.
"Ngươi chính là Lâm Thu." Tần Vân Hề thấy nàng lại bắt đầu kéo thời gian, liền khoanh tay đứng một bên, chắc chắn mà nói, "Ngươi cũng đã trở lại, còn học được ma công ở kiếp trước."
Lâm Thu hơi hơi hạ mắt.
Nữ xứng Lâm Thu xác thật sau này dưới danh nghĩa "nhập ma" mà bị giết giết, mà sát chiêu duy nhất của nữ xứng bị lộ ra kia, lại là do vì chắn cho Nguỵ Lương một độc chưởng từ con rối máu của Tế Uyên mà bạo lộ.
Không chừng là thấy chiêu Kinh Liên Phá phóng ra quá mức hoa mỹ, nữ xứng không xứng làm được, cho nên trong sách cũng không miêu tả kỹ càng tỉ mỉ xem ma công của Lâm Thu đến tột cùng là bộ dáng gì, chỉ nói nàng nhập ma, bị Ngụy Lương nhốt ở trên tháp chín tầng, cuối cùng bị hắn tự mình chém giết.
Đây cũng là nguyên nhân Lâm Thu ghét Ngụy Lương.
Đối mặt với cái gọi là "Tà ma ngoại đạo", hắn căn bản không chút nào niệm tình cũ, đừng hy vọng hắn nhân từ nương tay.
Lâm Thu trầm ngâm một lát, lạnh nhạt nói: "Ta không phải. Ta không có. Đừng nói bừa."
Trên sắc mặt thanh lãnh của Tần Vân Hề toát ra một tia châm chọc nhàn nhạt: "Ta từng nghi hoặc quá, vì sao đời này ngươi lại thay đổi triệt để, thành người tốt. Hoá ra lại là như vậy, ngươi cũng trọng sinh, cũng trở lại. Nói đi. Ngươi, còn mưu tính cái gì? Ngươi cấu kết cùng Tế Uyên, có phải thế không?"
Nghe được cái tên Tế Uyên này, Lâm Thu tức khắc có chút héo.
Nàng thật ra cũng muốn cấu kết cùng mỹ nam một phen, đáng tiếc dưới hào quang chói loá của Liễu Thanh Âm, nam xứng cùng đám vai ác đều như trúng tà, căn bản không cho nàng chút cơ hội nào mà?
"Ta thật ra cũng muốn đó chứ." Lâm Thu lẩm bẩm một câu, uể oải gục đầu xuống tiếp tục đùa nghịch linh khí trong tay đang phóng ra ngoài.
Quạ đen kéo một sợi tóc của nàng, giật thật mạnh một cái.
"Ui ——"
Nghiêng đầu vừa nhìn, chỉ thấy trong ánh mắt của cái con này mông lung như có một tầng băng, dưới lớp băng còn có lửa hừng hực thiêu đốt.
Trong lòng Lâm Thu không khỏi hiện lên cảm giác có chút quái dị, cứ cảm thấy giống như có một sự tồn tại đáng sợ nào đó đang giám thị mình.
Nàng hất hất đầu, không suy nghĩ vẩn vơ nữa.
Nguy cơ lớn nhất trước mắt chính là đến từ người nam nhân bên cạnh này chứ không phải ở đâu khác.
Chỉ cần có cơ hội một kích đánh chết mình, hắn nhất định sẽ ra tay.
Lâm Thu hít sâu một hơi, nói: "Ta muốn đi qua. Nếu ngươi còn là nam nhân, thì không nên nhân lúc ta đi qua mà cố ý nhiễu loạn tâm thần ta."
Khoé môi Tần Vân Hề treo một nụ cười nhợt nhạt trào phúng, đáp: "An tâm, ta còn chưa đến mức làm chuyện tiểu nhân như vậy. Muốn động thủ, cũng tuyệt không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của."
"Tạm thời tin ngươi."
Lâm Thu liếc mắt nhìn hắn thật sâu một cái, quay đầu đi, đem linh khí trong tay quăng về hướng vực sâu, sau đó nghĩa vô phản cố, một chân bước lên hư không!
Ánh mắt quạ đen hơi rùng mình, quanh thân ẩn ẩn nổi lên sát khí.
Tần Vân Hề hơi hơi thu lực lại, mũi kiếm đã đâm thủng da nàng, máu nóng đỏ tươi thấm ra trên thân hàn kiếm lạnh thấu xương, vô cớ có chút yêu dã.
"Hử?" Đôi mi dài của Tần Vân Hề nhíu lại, mắt nhìn nàng, lực chú ý lại không ở trên người nàng, mà là ngưng thần lưu ý động tĩnh nơi xa. Hắn sợ Ngụy Lương lại đây cứu nàng.
"Ngu ngốc." Lâm Thu liếc hắn liếc mắt một cái, ôm hận nói, "Chẳng lẽ ngươi còn không nhìn ra, ta căn bản không phải Lâm Thu sao."
Lời này vừa nói ra, không chỉ Tần Vân Hề, ngay cả Liễu Thanh Âm đứng ở một bên cũng mở to mắt hạnh.
"Cái gì?!"
Lâm Thu bất động thanh sắc lui nửa bước.
Cảm giác mũi kiếm từ trong da thịt nàng đang rời khỏi thật sự là một lời khó nói hết, nàng không khỏi nhẹ nhàng co rúm lại, cắn răng nói, "Nếu ngươi thật sự là Ngụy Lương trọng sinh, vì sao ngay cả cố nhân như ta cũng nhận không ra?"
Nàng phải chấn trụ tinh thần trong thời gian ngắn nhất trước mắt người này, đổi lấy một đường sinh cơ.
Biểu tình Tần Vân Hề có chút dại ra.
Nhưng mà trong nháy mắt, trong mắt hắn liền khôi phục thanh lãnh trấn định, nói: "Bất kể ngươi là ai, hôm nay cũng chỉ có thể xin lỗi."
Lâm Thu vội vàng vỗ trán: "Ngươi lấy oán trả ơn a?! Trận chiến trên ma lĩnh đó nếu không có ta kiềm chế con rối máu, ngươi cho rằng ngươi có thể thuận lợi như vậy liền giết chết Tế Uyên sao! Nếu muộn một bước mà nói, Tế Uyên và Thanh Âm của ngươi đã thể đem chuyện nên làm hay không nên làm gì đó hoàn toàn làm xong rồi!"
Nàng tiếp tục đảo loạn tâm trí Tần Vân Hề.
Biểu tình trên mặt Liễu Thanh Âm mới gọi là xuất sắc, nàng ta mở to hai mắt, nhìn sang Tần Vân Hề, lại nhìn sang Lâm Thu, lẩm bẩm nói: "Các ngươi, các ngươi...... Sao có thể......"
"A," trong mắt Tần Vân Hề không khỏi lộ ra khiếp sợ cùng thần sắc hồi ức: "Khó trách ta cứ cảm thấy trên người của ngươi rất nhiều dị thường. Người trên Tịch Ma Lĩnh kiềm chế con rối máu chính là......"
Đến lúc rồi!
Lâm Thu nhân lúc tinh thần hắn hơi hoảng hốt, đôi tay giao lại, môi đỏ khẽ nhúc nhích.
"Kinh Liên Phá!"
Cùng lúc đó, vẻ mặt Tần Vân Hề nghiêm lại: "Ngươi tuyệt đối không thể là Vương Vệ Chi!"
Hắn đột nhiên xuất kiếm, lấy tốc độ xuyên vân phá nguyệt đánh úp về phía Lâm Thu.
Một đoá hoa sen màu vàng kim mờ tuyệt mỹ nở trên thân kiếm, ầm ầm nổ tung!
Kinh Liên Phá không thể tổn thương đến đại kiếm tiên, nhưng đủ để ngăn cản một kiếm hời hợt của hắn —— giết gà làm sao có thể dùng dao mổ trâu chứ? Ra tay với một tu sĩ Kim Đan, Tần Vân Hề tuyệt đối không dùng tới sát chiêu chân chính của hắn.
Phản lực đẩy trúng Lâm Thu, nàng cố nén cảm giác muốn hộc máu, dùng hết toàn lực, một đường chui vào cửa vào của bí cảnh bảy màu!
"Hô ——"
Trước mắt hơi hơi hoa lên một lúc, nàng một tay chặn lên vết thương còn đang đổ máu trên ngực, một tay kia chống trên mặt đất bằng ngọc thạch.
"À, hắn quả nhiên biết người kềm chế con rối máu trên đỉnh Tịch Ma Lĩnh là Vương Vệ Chi nga." Khoé môi Lâm Thu hiện lên ý cười thần bí.
*
"Này......" Liễu Thanh Âm trợn mắt há hốc mồm.
Thần sắc Tần Vân Hề lạnh băng, trầm giọng nói: "Không kịp giải thích, mau, tự phế tu vi đến kỳ Nguyên Anh, vào bí cảnh, đuổi giết người này!"
Liễu Thanh Âm cảm giác được trên người hắn có một khí thế không cho kháng cự, thấy hắn đã tự mình bấm quyết mấy huyệt vị tự phế tu vi, nàng ta cắn răng thật mạnh một cái, cũng phế tu vi của chính mình tới mãn kỳ Nguyên Anh.
Thân ảnh hai người biến mất ở lối vào bí cảnh bảy màu bí.
Bên kia, tiếng gầm rú kịch liệt kinh động đến tất cả các vị kiếm tiên còn lại của Vương thị l.
Mười một người vội vàng chạy tới nơi xảy ra chuyện, một đường phát hiện mấy xác chết quen thuộc, không khỏi mỗi người đều kinh hãi. Tới trước mặt chỗ phá giải cấm chế của gia chủ Vương thị, tim gan mọi người đều rụng rời, nhất thời không phát ra được tiếng nào.
Sáu xác chết, đều tàn khuyết rách nát, chết không nhắm mắt.
"Gia, gia chủ. Tam, tam thúc tổ......" Một đại kiếm tiên dung mạo trẻ tuổi nhất môi rung động, cắn đầu lưỡi thật mạnh, "Bọn họ đều đã chết...... Chuyện này không có khả năng......"
Tuy rằng chỉ có sáu người tạo thành kiếm trận, nhưng dù cho có là Kiếm Quân Nguỵ Lương khi khí thế còn toàn thịnh cũng tuyệt không khả năng trong thời gian ngắn ngủn như vậy giết sạch tất cả bọn họ.
"Trừ phi là......" Đôi mắt một người trong số đó kịch liệt chớp động, "Ngụy Lương dám hy sinh bổn mạng thần kiếm cùng kiếm ý!"
Mọi người đồng thời hít ngược một hơi khí lạnh.
"Bổn mạng kiếm ý một khi bị vứt bỏ thì sẽ không có khả năng phục hồi lại! Nếu thật sự là Ngụy Lương làm, hắn từ đây chỉ còn là một phế nhân!"
"Chẳng lẽ Vạn Kiếm Quy Tông muốn cùng Vương thị ta đồng quy vu tận sao!"
"Trước mắt không cần hoảng,"một người trong số đó nói, "Nếu thật sự là Vạn Kiếm Quy Tông làm, vậy càng chứng minh thứ trong bí cảnh thật sự rất quan trọng, ngàn lần không thể rơi xuống vào tay kẻ khác!"
"Không sai." Lập tức có người đồng ý, "Người chết thì cũng đã chết, trước mắt quan trọng hơn chính là tiến vào bí cảnh, đoạt truyền thừa của Hoang Xuyên trước Vạn Kiếm Quy Tông, những tộc nhân đã hy sinh ở trên trời có linh thiêng cũng được an ủi!"
"Phân công nhau tìm kiếm cửa vào bí cảnh mau! Ai tìm được phóng yên tin báo!" Người nói chuyện ánh mắt chớp động.
Giờ này khắc này, ai cũng không có tâm tư dừng lại trên thi thể những kẻ đã chết. Nói gì thì nói, thời gian bây giờ rất quý giá, nếu phải đi làm mấy chuyện không quan trọng, người khác rất khả năng nhanh chân đến trước, lấy đi bảo bối cùng truyền thừa trong bí cảnh.
Mười một người nhanh chóng bay đi tứ tán.
Trên một nhánh cây cách đó không xa, bỗng nhiên một người thẳng tắp rơi xuống.
Bạch y đã bị máu tươi nhuộm thành màu đỏ sậm, có máu của hắn, cũng có máu của những thi thể nằm trên mặt đất.
Nằm gần nửa ngày, người nam nhân trầm tịch giống như những thi thể này rốt cuộc nhẹ nhàng giật giật, chỉ nghe "Tranh" một tiếng, hắn cắm thanh kiếm trong tay vào bãi bùn bên cạnh, chống chuôi kiếm chậm rãi đứng lên.
"Ngụy Lương à Ngụy Lương." Hắn nhẹ nhàng lắc lắc đầu, ngữ khí hơi có chút trào phúng, "Xuy."
Ho khan hai tiếng, phun ra hai ngụm máu đỏ hơi đen thẫm.
Hắn thở hổn hển vài cái, yên lặng điều hoà hô hấp, không nhanh không chậm móc ra một bộ xiêm y sạch từ trong túi Càn Khôn để thay, lấy nước mưa đọng trong hốc rễ cây rửa rửa mặt, thu xếp một lát, thu kiếm trở vào bao, đi về phía Nam.
Trước cửa bí cảnh đã tụ lại không ít người.
Ngắn ngủn chỉ mới nửa ngày, các đại kiếm tiên của Vương thị này tuyệt đối không thể trở lại khu vực Trung Nguyên, mang đám người trong tộc trở lại đây, có thể thấy được bọn họ sớm đã mang ý xấu, ngầm gài thân tín tinh nhuệ của mình đưa tới gần chỗ này để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Hơn mười tiểu bối tinh nhuệ đạt kỳ Nguyên Anh vô cùng thoả thuê mãn nguyện, theo thứ tự bước vào cửa vào bí cảnh.
Dần dần, cửa vào bí cảnh đã rút lại còn dưới một thước vuông, không chừng chỉ ít canh giờ nữa, nó sẽ hoàn toàn khép kín.
Một tu sĩ kỳ Kim Đan sĩ bỗng nhiên bước ra khỏi đám người.
Hai mắt hắn có chút đỏ lên, thần sắc ngu ngơ, chợt vừa nhìn rất giống một con rối không có cảm xúc.
"Vương Hàn Lệnh, ngươi làm gì vậy?" Người bên cạnh hỏi.
Người này cũng không quay đầu lại, thẳng tắp đi về hướng lối vào bí cảnh.
"Xuy," trong đám người có một nữ nhân trung niên phát ra tiếng cười nhạo nói, "Người của Lão nhị gia ai cũng tâm cao ngất nha, Kim Đan kỳ cũng dám đi vào xem náo nhiệt! Thật là không sợ chết!"
Vương Hàn Lệnh kia bước đi cùng tay cùng chân, không ngừng tiến về phía cửa vào bí cảnh trước mặt, giờ phút này kia cửa vào đã co lại thành một cái lỗ chừng khoảng bằng đầu người, dưới tiếng hô kinh ngạc của tất cả mọi người xung quanh, Vương Hàn Lệnh không chút do dự, nhét đầu và bả vai của mình vào.
"Mau trở về......" Một tiếng kêu sợ hãi nghẹn trong cổ họng.
Trên người Vương Hàn Lệnh phát ra tiếng xương cốt đứt gãy từng đoạn, sau khi gãy xong, thân thể hắn mềm oạch giống như rắn, từng chút từng chút một toàn bộ trượt đi vào.
Cửa vào bí cảnh, giờ chỉ lớn hơn nắm tay một chút.
Dưới vũng bùn ở một nơi cực xa, Tế Uyên hai mắt lập loè tia sáng đỏ, đang thao túng con người máu trước mặt mình, hơi có chút cố hết sức để khống chế người trẻ tuổi tên Vương Hàn Lệnh kia. Hiện giờ, đại thuật "Trăm anh hàng huyết" của hắn chỉ mới tu luyện được ba phần, khó khăn lắm mới có thể thao túng được một xác chết hậu kỳ Kim Đan.
Khi Vương Hàn Lệnh bị Tế Uyên thao túng đã trốn được vào bí cảnh, thân ảnh của Ngụy Lương cũng xuất hiện ở một nơi gần bí cảnh.
Ánh mắt hắn lướt một cái, nhìn đến dưới tàng cây trống trơn, đã không còn bóng dáng của cái nấm rừng.
Khoé môi hắn hiện lên một mạt cười lạnh, trên người bộc phát ra một trận hàn khí nghiêm nghị.
Khi đang muốn động, dưới chân "Phác rào phác rào" mà thấy một cái nấm rừng khờ khạo lếch lại đây.
Ánh mắt Ngụy Lương hơi ngưng, duỗi tay bứt lấy.
Chướng nấm rách nát, đấu long xuất hiện ngay trước mặt. Nó dùng hai con mắt đen len lén nhìn sắc mặt Ngụy Lương, vẻ mặt lúng túng, hướng về phía cửa vào bí cảnh mà "Ô ô".
"Nàng đi vào?" Thanh âm Ngụy Lương không biết vui buồn.
"Ngô ngô!" Đấu long liên tục gật đầu.
Ngụy Lương đang muốn làm ra động tác, bỗng nhiên nghe được trong đám người truyền đến tiếng nghị luận tiếng.
"Muốn ta nói, không bằng chúng ta thử hợp lực xem có thể phá cái cấm chế này không? Đám tiểu bối Nguyên Anh sao có thể được việc! Không cần ngồi ở chỗ này chờ, chờ đến nóng ruột."
"A!" Một giọng nữ bén nhọn cắt ngang lời hắn, "Nhà ngươi không có người đi vào, liền bắt đầu đánh chủ ý ngọc nát đá tan chứ gì? Không nói đến có thể phá được cấm chế của đại năng Hoang Xuyên hay không, nhưng nếu thật sự phá đi, bên trong cũng còn có ai còn sống? Động cái tâm tư này, ngươi hỏi xem người khác có đồng ý hay không nha!"
Ngụy Lương trầm ngâm một lát, thu hồi hàn ý đầy người, chậm rãi chuyển động mắt đen, nhìn thẳng một con quạ đen ngay trên đỉnh đầu.
Ngay khi cửa vào bí cảnh hoàn toàn biến mất, chỉ thấy một cái bóng đen phành phạch xẹt ngang qua đỉnh đầu mọi người, giống như một mũi tên thẳng tắp chui vào bên trong bí cảnh.
*
Lâm Thu ngồi trong một màn sương đen thoạt nhìn thực an toàn, an tĩnh mà điều tức một lúc lâu.
Nàng biết, chờ đến khi cửa vào bí cảnh hoàn toàn đóng lại, sương đen cũng sẽ biến mất theo, tất cả mọi người đã vào bên trong bí cảnh đều sẽ hiện ra trước mắt nhau.
' không biết hắn có thể nghĩ cách tiến vào giúp ta hay không......'
Trong đầu bỗng có một ý niệm thoảng qua.
Lâm Thu bỗng nhiên cảnh giác, hít ngược một hơi khí lạnh, trên ót nhè nhẹ có từng đợt từng đợt lạnh lẽo bò lên.
Bắt đầu từ khi nào, nàng bất tri bất giác, lại có một chút ỷ lại vào người kia?
Không thể. Tuyệt đối không thể. Nếu hắn là Ngụy Lương, vậy tuyệt không thể có tâm tư gì với hắn cả, nếu hắn là ma chủ, vậy càng không thể lấy. Bởi vì ma chủ chỉ sống có 49 ngày...... Không, đã qua 21 ngày, nếu hắn là ma chủ, vậy hắn chỉ còn thời gian không đến một tháng.
Lâm Thu nhẹ nhàng mím môi.
Trong thức hải, linh khí của hai cây tụ linh thù còn lại có 500 năm.
Đủ dùng năm lần Kinh Liên Phá.
Chỉ cần có thể chắn được một chiêu tuyệt sát của Tần Vân Hề......
Nàng âm thầm thở dài, trong lòng thực sự không nắm chắc được bao nhiêu. Mới vừa rồi để bảo hộ tánh mạng, đã lộ ra ách chủ bài trước mặt hắn, lần ra tay kế tiếp của hắn, tất sẽ khuynh tẫn toàn lực.
Trong bí cảnh của Hoang Xuyên, cấm ra tay đả thương người, một khi làm người bị thương liền sẽ bị truyền tống ra khỏi bí cảnh.
Nhưng cho dù Tần Vân Hề biết quy tắc này, cũng nhất định sẽ động thủ với nàng —— hắn tới diệt trừ mối hoạ là Lâm Thu, cướp lấy truyền thừa giao cho Liễu Thanh Âm, hai việc đều không chậm trễ.
Mà Lâm Thu, cho dù khuynh tẫn hết năng lực hiện có mà đỡ lấy một kích của Tần Vân Hề, cũng nhất định thân bị trọng thương, sao còn có thể tính đến chuyện xảy ra sau đó nữa?
Buồn.
Xem ra chỉ có thể tiêu tài bảo mệnh thôi.
Lâm Thu an tĩnh nỗi lòng, vận chuyển linh khí quanh thân, rửa sạch mấy khối máu bầm tích ở ngực sau chấn động vừa rồi.
Sau một lúc lâu, cổ họng hơi đắng, phụt lên ra một ngụm máu đen.
Trước mắt dần dần có ánh sáng.
Sương đen tiêu tán, trên đài ngọc thạch to tướng đang lơ lửng ở giữa không trung, rải rác đang đứng chỉ khoảng mười mấy người, trên mặt mỗi người đều lộ vẻ cảnh giác, đánh giá hoàn cảnh bốn phía đang dần dần sáng ngời lên.
Lâm Thu liếc mắt một cái liền thấy Tần Vân Hề cùng Liễu Thanh Âm đang cầm kiếm đứng bên trái ngọc thạch dài.
Nàng nhanh nhẹn nhảy về hướng bên cạnh, giấu thân thể sau một đệ tử Vương thị, tránh khỏi tầm mắt của Tần Vân Hề liếc qua.
Nàng vội vàng đưa mắt tìm thân ảnh Ngụy Lương.
Không có.
Trong số tất cả mọi người ở đây, tướng mạo bắt mắt nhất đương nhiên thuộc về Vương thị thiên kiêu Vương Vệ Chi, thứ hai đó là Tần Vân Hề, những người còn lại cho dù có bề ngoài tốt mã một chút, nhưng khí chất chung quy cũng kém hơn, không bắt mắt lắm.
Ánh mắt Lâm Thu hơi hơi dừng lại.
Nàng thấy một người hơi kỳ quái, đang đứng ở bên trái mình.
Người này, thân mặc bộ xiêm y tầm thường của đệ tử Vương thị, bộ dạng thanh tú, ánh mắt dại ra, hơi hơi nghiêng đầu, đang tự mình đỡ xương cánh tay gãy của mình, nhìn động tác hình thù kỳ quái, làm Lâm Thu lập tức nhớ tới mấy con cương thi trong phim điện ảnh.
"Y......"
Nếu thật sự không được, vậy ra tay với tên này đi, người này thoạt nhìn tương đối dễ khi dễ.
Tay phải Lâm Thu nhoáng lên, trong tay liền xuất hiện thanh xích kiếm tinh xảo đặc sắc.
Nàng lặng lẽ ló đầu ra, đưa mắt nhìn về phương hướng Tần Vân Hề cùng Liễu Thanh Âm một cái.
Thực không khéo, ánh mắt lén lút này bị Tần Vân Hề vừa vặn bắt được.
Chỉ nghe hắn cười lạnh một tiếng, tiếng xuất kiếm "Tranh" một tiếng, từng bước một hướng đến gần Lâm Thu.
Lâm Thu cũng không chút do dự, linh khí chảy vào mũi kiếm, không nói hai lời, liền tấn công về hướng tên đệ tử Vương thị đang bị gãy xương cốt đứng ở bên trái mình.
Mới vừa rồi nàng đã tính toán xong, nếu Ngụy Lương không có tiến vào bí cảnh, nàng liền trốn.
Lấy tu vi của nàng, nếu ương ngạnh chống lại một kiếm của Tần Vân Hề là phi thường nguy hiểm. Cho dù là may mắn đi nữa, liền tính nàng thành công đỡ được một kiếm, sau khi bị thương nàng cũng căn bản không qua được các cửa thử thách kế tiếp của bí cảnh, chi bằng lợi dụng quy tắc không được đả thương người trong bí cảnh để được loại trừ, lập tức cao chạy xa bay trước khi Tần Vân Hề kịp phản ứng lại, giữ được tánh mạng mới là chuyện quan trọng.
Vì thế nàng nhanh chóng quyết định, chọn quả hồng thoạt nhìn tương đối mềm để niết. Lại không nghĩ rằng, người mà nàng theo dõi đã bị Tế Uyên dùng đại thuật "Trăm anh hàng huyết" thao túng.
Khi mũi kiếm của nàng sắp chạm được vào trên người tên trẻ tuổi người như rắn này, hắn bỗng nhiên ngạc nhiên quá mức, hoảng sợ nhìn nàng một cái, quái kêu lên: "Sao lại là ngươi!"
Lâm Thu không khỏi sửng sốt, liền thấy hắn như một động vật không xương lách đi khỏi mũi kiếm của nàng.
Cùng lúc đó, Tần Vân Hề cũng thẳng tắp lao lại đây.
Lâm Thu dưới tình thế cấp bách, đâm một nhát kiếm về hướng cánh tay người trẻ tuổi.
"Ngươi đừng trốn, ta chỉ chọc nhẹ nhàng một cái thôi!" Nàng nhìn hắn gầm nhẹ một tiếng.
Người trẻ tuổi thân hình kỳ quái hít nhẹ một ngụm khí lạnh, rúc người về phía sau, lại kỳ quái kêu lên: "Nữ nhân này, sao lại lì lợm la liếm thế!"
Lâm Thu thuận miệng nói một câu: "Ngươi ngoan ngoãn đừng lộn xộn, ta bảo đảm chỉ đâm nhẹ một cái thôi, không đau, thật sự!"
Người trẻ tuổi: "......" Sao cái lời kịch này có vẻ quen quen vậy?
Lâm Thu thấy hắn đầy mặt biểu cảm như thấy quỷ, không khỏi có chút ê răng.
Nàng rất muốn nói một câu, lão đệ, bộ dáng này của ngươi nhìn y chang như con cương thi, ta cũng không khẩu vị nặng đến nỗi coi trọng ngươi, ngươi rốt cuộc đang sợ cái gì chứ?
Đuôi mắt thoáng nhìn Tần Vân Hề đã vượt qua nửa đài bạch ngọc, nàng không khỏi có chút nóng lòng.
Hai tên đệ tử Vương thị đứng gần đó phát hiện động tác của Lâm Thu, chắn trước người tên trẻ tuổi ban nãy, thấp giọng hỏi: "Vương Hàn Lệnh ngươi không sao chứ? Nữ nhân này là ai?"
"Vương Hàn Lệnh" khó khăn mở to miệng, đưa tay giữ xương cổ chính, nói: "Là ả theo đuổi ta!"
Lâm Thu: "......"
May mắn chính là Tần Vân Hề cũng bị cản lại.
Hắn và Liễu Thanh Âm vốn đã nổi danh từ sớm, đám đệ tử kỳ Nguyên Anh của Vương thị này ít nhiều gì cũng biết mặt hai người bọn họ.
Bên ngoài đã chết mất mười hai vị đại kiếm tiên, Vương thị vốn đang hoài nghi là Vạn Kiếm Quy Tông ra tay, giờ phút này thấy Tần Vân Hề cùng Liễu Thanh Âm trong bí cảnh, nghi ngờ trong lòng đâm người này từ tám phần lập tức bay lên tới mười phần chắc chắn.
"Quả nhiên là các ngươi!"
"Người Vạn Kiếm Quy Tông ở chỗ này! Tốc tốc liệt trận!"
Hai tu sĩ Nguyên Anh trước mặt Lâm Thu bỗng chốc nghiêm mặt lại, vội vàng bỏ qua nàng lướt về phía trước.
Đối đầu với kẻ địch mạnh, ai cũng không rảnh quan tâm đến một nữ tu sĩ Kim Đan hoàn toàn không gây ra uy hiếp gì.
Thế trận trên đài bạch ngọc thay đổi bất ngờ, mười bốn tu sĩ Nguyên Anh của Vương thị hợp thành hai trận Thất Tinh kiếm, mũi kiếm thẳng chỉ Tần Vân Hề cùng Liễu Thanh Âm, chợt liền thấy giống như là đang bảo hộ Lâm Thu cùng Vương Hàn Lệnh ở phía sau vậy.
"Không phải sợ!" Một người đệ tử kêu lớn, "Bọn họ nếu có thể tiến vào, chắc chắn phải tự phế tu vi đến kỳ Nguyên Anh, không tung ra được kiếm chiêu! Chúng ta đông người như vậy, sợ cái gì!"
"Đúng! Chúng ta còn có Vương Vệ Chi!"
"Nếu đã đến đây rồi, dứt khoát vĩnh viễn ở lại nơi này cùng với Hoang Xuyên đi." Một nam tử mặt dài âm trắc trắc nói với Tần Vân Hề.
Giờ phút này, Vương Vệ Chi anh tuấn một thân hai màu trắng đỏ đang đứng ôm cánh tay, thờ ơ lạnh nhạt đứng bên cạnh đài bạch ngọc.
Tần Vân Hề nắm chuôi kiếm thật chặt, tay trái ngăn chặn Liễu Thanh Âm đang muốn tiến lên, thấp giọng nói: "Không thể đả thương người."
Liễu Thanh Âm cười lạnh một tiếng: "Vương thị đã xé rách mặt rồi, ngươi còn muốn nhịn làm gì! Nếu ngươi thật sự là người kia...... A, không tiếp nhận ta, chẳng lẽ là vì gần đây quá yếu đuối?"
Hô hấp Tần Vân Hề cứng lại, trong mắt tràn đầy khổ sở: "Thanh Âm, hiện tại không phải thời điểm nói cái này."
Kiếm trận của Vương thị động.
"Giết!"
Cho dù không xảy ra mấy sự cố bên ngoài, tộc nhân Vương thị cũng tuyệt đối không có khả năng cứ mặc kệ hai người ngoài này cùng bọn họ đi tìm bảo vật ở nơi đây, xé rách mặt là chuyện sớm hay muộn thôi. Huống chi còn có nợ máu trước đây, bọn họ càng không có chỗ nào cố kỵ —— ở thời điểm như vậy, bất luận hung án bên ngoài có phải là do Vạn Kiếm Quy Tông hạ độc thủ hay không, Vương thị đều sẽ một mực chắc chắn chính là bọn họ làm.
"Nàng không cần ra tay, để ta tới." Tần Vân Hề thấp giọng phân phó một câu, hơi hơi nắm chặt kiếm trong tay, khinh thân nhảy lên.
Bản lĩnh hắn không tồi, lướt qua một cái, tay giơ lên, va chạm một cái liền có hai gã đệ tử Vương thị tay run rẩy, suýt nữa không cầm được kiếm trong tay.
Liễu Thanh Âm ngơ ngẩn nhìn, ánh mắt dần dần có chút hoảng hốt.
Kiếm pháp của người này, thật sự không giống kiếm pháp của Đại sư huynh và Sư tôn mà nàng ta biết. Người này kiếm thuật đã vô cùng tuyệt hảo, rất có khí độ của một thế hệ tông sư. Kiếm khí của Đại sư huynh thì trầm ổn nhưng không đủ linh động, cũng không phải như vậy. Mà Sư tôn...... Sư tôn giống như hàn kiếm một phen ra khỏi vỏ, còn người này, lại là thu hết phong khí vào vỏ, khó có thể tưởng tượng khi hắn chân chính ra tay, sẽ là kiểu phong hoa tuyết nguyệt gì!
Từ trong kiếm ý của một người, có thể nhìn ra tâm tính thậm chí quá khứ mà người này trải qua.
Liễu Thanh Âm hoảng hốt một lát, ánh mắt đột nhiên căng thẳng.
Nàng ta nhớ tới ngày hôm đó bên ngoài Vân Thủy Dao, Ngụy Lương tiện tay cầm kiếm đi tới. Quanh thân hắn, kiếm ý phảng phất nhơ có huyết sắc vờn quanh, khuôn mặt lại thanh lãnh cao khiết, như đọa tiên từ trong địa ngục đi ra.
So với người trước mắt, càng làm cho nhân tâm khiếp sợ.
Giữa sân bỗng nhiên truyền đến một tiếng động "Xuy" nhẹ nhàng, hình như là tiếng mũi kiếm cắt qua da thịt.
Thần sắc Liễu Thanh Âm chấn động, giương mắt nhìn lại.
Chỉ thấy trên cánh tay trái của Tần Vân Hề xuất hiện một vết thương nhỏ, những giọt máu tinh tế thấm vào áo trắng, mờ mịt như vẽ ra một đường tơ hồng.
"Sao, tại sao lại......" Tên đệ tử Vương Thị đang cầm thanh kiếm có mũi dính máu kia đầy mặt hoảng sợ, thân thể không tự chủ được phồng lên, sau khi bay lên cách mặt đất nửa thước, "Vèo" một cái biến mất tại chỗ.
"VươngTấn Chi!" Kiếm trận hơi hơi tán ra.
Một nam tử trung niên hướng về phía Tần Vân Hề kêu lên: "Ngươi đã làm gì hắn!"
Tần Vân Hề không nhanh không chậm tra kiếm về vỏ, thanh âm thanh lãnh: "Đả thương người khác, bị loại trừ. Còn muốn đánh tiếp không?"
Mọi người hai mắt nhìn nhau, nhất thời lưỡng lự.
"Phụt."
Bên sân truyền đến một tiếng cười khẽ.
Chỉ thấy Vương Vệ Chi ôm cánh tay, ngưỡng cằm đi tới, nói: "Cần phải tranh giành ăn thua ở chỗ nào sao? Tự mình vào lấy bằng bản lĩnh của mình là được thôi."
Một tên đệ tử Vương thị khó chịu nói: "Vương Vệ Chi ngươi có bản lĩnh, nhưng không đại biểu cho người khác cũng có bản lĩnh như ngươi. Lỡ như đồ vật rơi vào tay của hai người kia, ngươi có gánh nổi trách nhiệm này hay không?"
"Vậy à," Vương Vệ Chi cười khẽ, "Không có khả năng."
"Nhưng nếu hắn đánh lén chúng ta thì làm sao bây giờ?" Một nữ đệ tử khẩn trương hỏi.
"Hắn không ngu như ngươi." Vương Vệ Chi hơi có chút ngả ngớn, cong cong khóe miệng.
Hô hấp nữ tử cứng lại, trên khuôn mặt xinh đẹp nhất thời đỏ bừng.
Một hồi phong ba hóa hư không.
Kiếm trận của đệ tử Vương thị tan đi, từng ánh mắt lại loạn xạ dừng trên người Lâm Thu.
Lâm Thu vội vàng cười giải thích nói: "Ta chỉ tiến vào nhìn xem, không đoạt đồ vật, các ngươi động thủ với ta không có lời nga."
"Kim Đan kỳ." Nữ tử vừa mới rồi bị Vương Vệ Chi khinh bỉ trào phúng nói, "Vừa vặn làm thành một đôi phế vật với Vương Hàn Lệnh!"
"Phế vật mắng ai á?" Lâm Thu thản nhiên bước xuống.
"Phế vật mắng ngươi!" Nữ đệ tử quả nhiên trúng kế.
"Đúng vậy, xác thật là phế vật đang mắng ta." Lâm Thu nhún nhún vai, vứt mị nhãn nhìn về hướng Vương Vệ Chi đang đứng xa xa, nói: "Ta đồng ý với cái nhìn của ngươi."
Mới vừa rồi Vương Vệ Chi trào phúng nữ đệ tử này ngu.
Vương Vệ Chi quay mặt đi, căn bản khinh thường đáp lời một nữ tu sĩ Kim Đan.
Lâm Thu lại bộ dáng như quen thuộc, tiến đến bên cạnh Vương Vệ Chi.
"Thiên kiêu đương đại, Vương Vệ Chi, cửu ngưỡng cửu ngưỡng."
Vương Vệ Chi ước chừng cũng chưa thấy qua nữ tử nào da mặt dày như vậy, khóe miệng hơi hơi hạ xuống, nhàn nhạt mà gật gật đầu với nàng.
Lâm Thu âm thầm nhướng mày, hướng về phía Tần Vân Hề cách đó không xa hơi hơi mỉm cười.
Nàng không cần thân cận thế nào với Vương Vệ Chi, chỉ cần có thể ăn vạ bên cạnh hắn, Tần Vân Hề cũng không dám tùy tiện động thủ.
Quả nhiên, Tần Vân Hề yên lặng thu ánh mắt, không hề nhìnnàng.
Lâm Thu biết hắn đánh cái bài gì —— giờ phút này không nên cành mẹ đẻ cành con, nếu vì giết nàng mà bị truyền tống ra ngoài, đám đệ tử Vương thị rất có thể sẽ lựa chọn hy sinh một người, hợp lực lại đưa luôn cả Liễu Thanh Âm cũng đi luôn. Hắn ở lại nơi này chủ yếu để che chở cho Liễu Thanh Âm, phải đợi đến khi đám đệ tử Vương thị bị đào thải gần hết rồi, hắn mới có thể động thủ một lần nữa.
Lâm Thu hơi hơi mỉm cười.
Tới bên trong rồi...... Ai hố ai cũng không biết chừng nga.
Cho dù Tần Vân Hề có thực sự là Ngụy Lương trọng sinh, hắn cũng chưa từng trải qua bí cảnh của Hoang Xuyên, chỉ là từ trong miệng Liễu Thanh Âm nghe được một ít tình trạng bên trong thôi. Mà Liễu Thanh Âm tuyệt không sẽ chủ động nói cho hắn, nàng ta làm như thế nào tồn tại giữa đám đệ tử Vương thị đó một cách chu toàn, nàng ta lợi dụng lòng hơi khuynh mộ của những người này đối với nàng ta như thế nào, thuận lợi đưa bọn họ từng bước từng bước đến cảnh bị đào thải loại trừ ra sao.
Thực ra cách này của Liễu Thanh Âm cũng không có gì đáng trách, nếu không phải nàng ta cơ linh ứng biến, sớm đã bị đám người Vương thị liên thủ đưa ra ngoài rồi, làm sao tới phiên nàng ta hái trái ngọt cuối cùng chứ? Chẳng qua những chi tiết này thật không tiện nói cho đạo lữ nhà mình, chỉ có thể hàm hồ kể sơ sài qua thôi.
Tần Vân Hề không biết, Lâm Thu lại biết.
Lâm Thu đang đắc ý, bỗng nhiên thấy một cái bóng đen từ trên trời giáng xuống, thật mạnh dừng ở trên vai nàng.
Nàng còn chưa lấy lại tinh thần, liền nghe được bên tai truyền đến tiếng cười lạnh "dát" một tiếng, một con quạ đen giơ cánh lên che ở đỉnh đầu nàng, đẩy nàng một cái lảo đảo, cách Vương Vệ Chi xa ra vài bước.
Lâm Thu: "......" Cái quỷ gì, bí cảnh này, sao ngay cả quạ đen cũng có thể bay loạn vào?!
Đám người Vương thị thương lượng một lát, quyết định tạm thời không để ý tới ba người ngoài này, sau thì xem tình huống thế nào lại tính tiếp.
Bọn họ chậm rãi tập trung lại một chỗ bên vách đài bạch ngọc.
Nơi đó có một tấm bia đá, mặt trên khắc lại hai hàng văn tự cổ đại nhìn không hiểu.
Lâm Thu biết, đó là "Lòng mang không sợ, thẳng lối mà đi".
Bạch ngọc đài tuy xuất hiện ngay đầu tiên sau khi vào bí cảnh Hoang Xuyên, nhưng nó chỉ là tầng bên ngoài, sau khi thuận lợi qua được khảo nghiệm đầu tiên này, mới chân chính bước vào bí cảnh.
Phóng mắt nhìn lại, bốn phía đài bạch ngọc chỉ có không gian đen nhánh mênh mông vô bờ.
"Viết cái gì vậy?"
Vương Vệ Chi nhấc chân đi về hướng tấm bia đá, đám đệ tử Vương thị đang tụ tập nơi đó thực tự giác lùi hướng hai bên, nhường đường ra.
Hắn tới gần, híp mắt lại, đánh giá một lát, mở miệng nói: "Lòng mang không sợ, thẳng lối mà đi."
Lâm Thu đi theo phía sau hắn không khỏi nhẹ nhàng "Sách" một tiếng.
Vương Vệ Chi, quả nhiên có vài phần bản lĩnh.
"Cái này có ý gì?"
Vương Vệ Chi lạnh lùng cười, mị đôi mắt cẩn thận đánh giá bốn phía, trầm ngâm một lát, đầu ngón tay ngưng ra một sợi linh khí màu xanh lam, ném về hướng Đông.
Tia linh khí kia như một cái ánh đèn lam nho nhỏ, chiếu sáng một mảnh hư không, cách đài bạch ngọc đang lơ lửng hơn trăm trượng là một vách tường đồng thau nhìn trên dưới đều không thấy cực hạn. Trên vách tường khổng lồ, ở giữa liền có một hàng bệ đỡ nhỏ bằng đồng thau lớn nhỏ kéo dài ra mười trượng, phía trên những cái bệ nhỏ đó lại là một cánh cửa cổ xưa bằng đồng thau, giống như là cửa vào của vách tường khổng lồ kia vậy.
Một đệ tử Vương thị không kìm nén được, lập tức ngự kiếm, lướt qua đi!
Mới vừa rời khỏi đài bạch ngọc, liền nghe được tiếng hắn ta kêu lên quai quái, thân thể hơi hơi phồng lên, một lúc sau bỗng dưng biến mất tại chỗ.
"Không thể ngự không!"
Nếu tính luôn cả Vương Hàn Lệnh và Vương Vệ Chi, đệ tử Vương thị vào được bí cảnh tổng cộng có mười sáu người, trước mắt bị đào thải hai người, còn lại mười bốn người.
Mọi người sôi nổi nhìn về phía Vương Vệ Chi.
Giờ phút này, Vương Vệ Chi nghiễm nhiên đã thành chỗ dựa tinh thần cho mọi người.
Hắn nhẹ nhàng vuốt cằm, nói: "Ý trên mặt chữ, rất đơn giản. Không phải sợ, thẳng đường đi qua đi là được."
Nữ tử kia mới vừa nãy bị khinh bỉ vẫn còn dỗi, nhưng nhịn không được lại mở miệng: "Không thể ngự không, lại không có đường, làm sao vượt qua được chứ!"
Vương Vệ Chi cười nhạt, ôm cánh tay, từng bước một, kiên định đi về phía hư không.
Mọi người ngừng thở, khẩn trương ngóng nhìn hắn.
Ủng đen giơ lên, lại rơi xuống.
Trong hư không trống rỗng đó, vậy mà lại vững vàng nâng bước chân hắn!
Vương Vệ Chi không có chút nào chần chờ, không nhanh không chậm, đi từng bước một về phía trước, sau mấy hơi thở, người hắn đã hoàn toàn treo lơ lửng trong hư không đen nhánh.
"Nơi đó có đường!" Một đệ tử vui sướng mà hô.
Hắn gấp đến khó dằn nổi, vội vàng lướt qua.
Tới bên vách đài bạch ngọc, hắn thăm dò nhìn xuống, chỉ thấy đen tối một mảnh, sâu không thấy đáy, trong lòng tức khắc có hơi rờn rợn.
"Không có đường mà." Hắn duỗi tay sờ sờ về hướng Vương Vệ Chi đi qua, quay lại đầu, bất đắc dĩ mà nói.
Vương Vệ Chi đứng yên ở nơi xa, hơi hơi nghiêng nửa khuôn mặt tuấn tú, âm thanh lạnh lùng nói: "Tu tâm nhiều năm như vậy, đều tu cho chó ăn hết rồi sao?"
"Này......"
Mọi người không khỏi có chút ngượng ngùng.
Hắn đã làm gương rồi, rõ ràng nói cho tất cả mọi người ở phía sau nơi này xác thật có một con đường, bản thân cũng lớn mật bước lên đi, vậy mà mấy người sau lại sợ hãi rụt rè, không trách bị hắn khinh thường.
Một tu sĩ Nguyên Anh thoạt nhìn tuổi hơi lớn khẽ cắn môi, đạp lên đi.
Đi được hai bước, bình yên vô sự. Tu sĩ Nguyên Anh cũng đã trải qua nhiều năm khổ tu, khi kết Anh còn phải độ qua một lần tâm kiếp, tâm tính tất nhiên cứng cỏi hơn so với người bình thường nhiều. Nếu tin tưởng "Lòng mang không sợ, thẳng lối mà đi", trong lòng liền biết nên làm như thế nào.
"Xác thật có thể đi!" Hắn vui sướng quay đầu lại vẫy tay, "Mau tới đây. Chỉ cần không nhìn xuống sẽ không có việc gì."
Nói xong, hắn nhịn không được hơi liếc mắt vừa nhìn xuống ——
"A tê......"
Mọi người trơ mắt nhìn hắn rơi xuống mấy trượng, sau đó biến mất tại chỗ.
"......"
Một người khác cơ trí hơn, linh khí phóng ra ngoài, tự đắp thành một cái cầu ngay trước mặt mình, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực đạp lên đi.
...... Hắn ngay cả một giây đồng hồ cũng không giữ được.
Mọi người: "......"
"Xem ta!" Lại có một người tin tưởng tràn đầy đi ra khỏi đám người, đem linh khí ngưng ở sau lưng, giống như cánh của Ma tộc, vỗ vài cái lướt về hướng đối diện.
Mới vừa ra khỏi đài bạch ngọc, liền kêu lên quai quái bị truyền tống khỏi bí cảnh.
Mọi người: "......"
Ngự kiếm không thể, ngự linh khí cũng không thể, làm cái cánh giả càng không thể. Cần phải chân đạp hư không, phải nhận định trước mặt có một con đường.
Cửa này, chính là khảo nghiệm tâm chí cứng cỏi.
Trong mắt Lâm Thu, cửa này chính là muốn tự mình lừa gạt bản thân mình, lừa gạt tiềm thức là có thể thuận lợi thông qua.
"Vương Hàn Lệnh, ngươi đi đi." Trong số các tộc nhân Vương thị, một người thoạt nhìn tuổi khá lớn mở miệng, âm sắc hắn trầm ổn, ánh mắt đen tối.
Kia "Vương Hàn Lệnh" đang một mình đứng trên cái chân gãy của mình ở phía sau cả đám người bị bắt lấy cánh tay kéo tới phía trước, mới biết được đã xảy ra chuyện gì.
Hắn ngẩng đầu nhìn sang Vương Vệ Chi đã đi đến nơi xa, khóe môi hiện lên một nụ cười quái dị, tùy tiện đạp hư không đi qua.
Dưới ánh mắt khó tin và chăm chú của mọi người, tứ chi không lớn không kiện toàn của Vương Hàn Lệnh thuận lợi lợi liền đuổi theo Vương Vệ Chi.
Trong lòng mọi người đã an tâm hơn nhiều, bắt đầu một người tiếp một người bước vào trong hư không.
Đối mặt với vực sâu vô tận, chung quy là có người khó chống lại bản năng sợ hãi trong lòng, thỉnh thoảng, sẽ có một người kêu lên sợ hãi ngã xuống, chịu bị đào thải, bị loại trừ.
Tần Vân Hề cùng Liễu Thanh Âm đều không phải là kẻ đầu đường xó chợ, hai người liếc nhau, thực mau chóng kiên định đi qua.
Trên đài bạch ngọc, chỉ còn lại có Lâm Thu cùng hai đệ tử Vương.
Trong đó có một người chính là nữ tử lúc nãy vừa có hiềm khích cùng Lâm Thu xong.
"Đi nha!" Nàng ta nhìn về phía Lâm Thu cười lạnh nói, "Ta muốn nhìn lát nữa thứ này rơi xuống nước như thế nào."
Nếu vừa nhìn qua Lâm Thu, liền thấy tuổi còn nhỏ, tu vi cũng thấp, tâm kiếp chưa độ, đi không được mới là lẽ thường.
"Yến Chi, đừng động người khác, chúng ta cùng nhau đi thôi." Một nam du khác thần sắc có chút không tự nhiên lắm, hắn duỗi tay kéo kéo cổ tay áo của nữ tu kia, thấp giọng khuyên nhủ.
"A," nữ tu lạnh lùng liếc Lâm Thu một cái, "Phế vật thì ở lại nơi này đi, lấy sức ngươi cũng không dám theo tới!"
Dứt lời, liền cùng nam tu kia cùng nhau bước lên cái "cầu" trong hư không nhìn không thấy được.
Lâm Thu đi đến bên vách đài bạch ngọc, dò ra linh khí thử thử, quả nhiên rỗng tuếch.
Cái "cầu" này cũng không có thực thể, nếu ngươi tin nó tồn tại, nó liền tồn tại. Nếu ngươi lòng mang nghi hoặc, vậy nó liền không tồn tại.
Thực huyền học, vô cùng huyền học!
Tuy nguyên lý rất rõ ràng, nhưng sợ hãi không phải là thứ nói không có liền không có, thông thường nếu càng sợ, càng cảm thụ sâu sắc. Thí dụ như đêm khuya khi một mình ngồi ở trước bàn, biết rõ phía sau không có thứ gì, lại căn bản không khống chế được bản thân miên man suy nghĩ rằng biết đâu ở phía sau có gì đó.
"Ê —— phế vật, thật không dám tới sao!" Nữ tu kia đã đi ra một khoảng, thấy Lâm Thu đứng bất động bên cạnh vách đài bạch ngọc, nhịn không được lên tiếng trào phúng.
Là không dám, nếu bây giờ là lúc chưa kết đan, Lâm Thu thật đúng là không dám.
Nhưng mà sau khi kết đan có thể phóng linh khí ra ngoài, nàng liền có một biện pháp.
Nàng ngồi xổm bên vách bạch ngọc đài, cẩn thận phóng ra ngoài luồng linh khí màu ám kim, thao túng chúng nó tạo thành hình đường cong đơn giản trước mặt. Loại cảm giác này vô cùng kỳ dị, giống như chơi với bong bóng xà phòng ấy, nhưng lại linh hoạt hơn nhiều, còn có thể tuỳ sở thích mà biến thành hình dạng mình muốn.
Nữ tu kia thấy thế, nhịn không được tiếp tục trào phúng: "Ngươi mắt mù hay là đầu óc bị vô nước? Mới vừa rồi không thấy sao, đạp linh khí là không được nha! Cần phải từng bước một, làm đến nơi đến chốn!"
Lâm Thu không đáp lời, con quạ đen đang ngồi xổm trên đầu vai nàng lại có chút không kiên nhẫn: "Dát."
Lâm Thu nghiêng đầu vừa nhìn, chỉ thấy trong đôi mắt con quạ đen này đều là khinh thường, hơi hơi gật đầu một cái, tư thế kia lại có cảm giác soái khí đến quỷ dị.
Xứng với một tiếng "Dát" này, làm Lâm Thu không khỏi lại liên tưởng tới mấy nam chính trong mấy bộ phim Hàn Quốc.
Mấy anh nam chính ngạo kiều lãnh khốc trong mấy phim truyền hình Hàn Quốc, khi muốn người khác cút đi, cứ một bộ hơi hơi cau mày, môi mỏng khẽ nhúc nhích, khinh mạn mà phun ra một chữ —— "Dát."
Lâm Thu: "...... Phốc ha ha ha!" Không được, cái trò tưởng tượng bậy bạ này có thể gây nghiện lắm nha.
Quạ đen bị nàng cười đến hơn muốn dựng lông lên.
Lâm Thu bỗng nhiên ra tay, đem một luồng khí luyện thật dài trong tay ném về hướng hai đệ tử Vương thị kia.
"Ngươi muốn chết!" Mắt hạnh nữ tu trợn lên.
"Bình tĩnh! Yến Chi!" Nam tu nói, "Nàng ta chỉ muốn nhiễu loạn tâm thần chúng ta thôi."
Vương Yến Chi cười lạnh không ngừng: "Phế vật, ngươi đúng là muốn chết, khuyên ngươi một câu, tốt nhất không nên theo tới!"
Trong lòng Lâm Thu ẩn ẩn có chút nghi hoặc, không biết ả nữ tu này vì cái gì lại nắm nàng không buông, nhưng mà giờ phút này nàng cũng không dư hơi đâu đi để ý tới mấy chuyện lông gà vỏ tỏi đó. Người này nếu đã mang địch ý đối với mình, vậy dùng nàng ta làm thí nghiệm cũng đúng rồi còn gì!
Lâm Thu bất động thanh sắc, chuyên tâm thao túng luồng linh khí kia, làm nó đi theo hai tu sĩ Nguyên Anh này đi ra xa xa một đoạn dài.
"Quả nhiên...... Chỉ cần không đặt linh khí ở dưới chân, liền không phải trái với quy tắc."
"Kế tiếp, cần phải luyện thêm một chút, khống chế càng tinh tế thêm chút." Lâm Thu tâm tình rất tốt, đưa tay sờ sờ đầu quạ đen.
Nó như bị sét đánh, lông chim cả người đều dựng đứng lên.
"Lông còn rất mềm nha." Lâm Thu thuận tay chỉ chỉ mõm nó.
Quạ đen: "......" À tốt lắm, tốt lắm.
Lâm Thu không hề trêu cợt nó, chuyên tâm thử một lần lại một lần, rốt cuộc có thể khống chế được linh khí ngưng tụ thành hình dạng đơn giản cách mình trong vòng năm ba mét.
Đôi mắt đen lay láy của con quạ đen kia bắt đầu lộ ra lẫn lộn ánh sáng nhạt.
Hắn sống không biết bao nhiêu năm tháng rồi, nhưng đây lại là lần đầu tiên, thiệt tình thực lòng xem không hiểu một người dưới mí mắt hắn đang muốn chơi cái chiêu gì.
Nữ tu Vương Yến Chi nữ tu cùng tên nam tu kia thực mau liền xuyên qua hư không, đuổi tới dưới môn bài cổ xưa ở đối diện.
Một bóng trắng lại vòng vèo trở về.
Tần Vân Hề.
Lâm Thu tiếp tục bình tĩnh thao túng linh khí, trong lòng lại dựng lên mười hai vạn phần cảnh giác, đề phòng hắn đột nhiên xuống tay với nàng.
"Tần Vân Hề, ngươi chỉ có một lần cơ hội động thủ, nếu ngươi giết ta không chết, ngươi sẽ bị truyền tống ra bên ngoài, lúc đó tìm cơ hội giết ta đã có thể khó khăn. Ngươi ngẫm cho rõ ràng." Nàng bình tĩnh mà nói.
Ánh mắt Tần Vân Hề lạnh băng: "Ta biết, không cần ngươi nhắc nhở."
Lâm Thu dừng động tác trong tay, chậm rì rì xoay người đối mặt hắn: "Cho nên ngươi tới nhìn chằm chằm ta. Ngươi kỳ thật là sợ ta chạy đi tìm Ngụy Lương, nói cho hắn biết bí mật của ngươi."
"Không sai." Tần Vân Hề cũng lười vòng vo với nàng, "Ta đích xác sẽ không ra tay trong bí cảnh đối với ngươi, lỡ như không thể một kích giết chết ngươi, sẽ lưu lại mối hoạ rất lớn. Nhưng nếu ngươi bị truyền tống ra khỏi bí cảnh, ta chắc chắn sẽ đuổi theo ngay phía sau ngươi, dùng hết thảy năng lượng đánh chết ngươi. Nếu ngươi muốn sống lâu một chút, vậy cố gắng kiên trì đi qua mấy cửa ải đi. Bất quá, ta rất hoài nghi ngay cả cửa thứ nhất ngươi cũng không qua nổi."
Lâm Thu trừng mắt liếc hắn một cái: "Ta cảm ơn ngươi! Ngươi biết không, người mà bị chó dữ đuổi theo phía sau cắn, thường thường sẽ bộc lộ tiềm lực ở mức cao nhất, chạy trốn còn nhanh hơn cả người khác."
Tần Vân Hề cười nhạt không nói, làm động tác "mời" với nàng.
Lâm Thu nhẹ nhàng cười nhạt: "Người sốt ruột lại cũng phải ta. Ta cũng đâu trông cậy vào việc cướp đoạt bảo bối gì."
Nàng tiếp tục luyện tập thao túng những linh khí phóng ra ngoài kia.
"Ngươi chính là Lâm Thu." Tần Vân Hề thấy nàng lại bắt đầu kéo thời gian, liền khoanh tay đứng một bên, chắc chắn mà nói, "Ngươi cũng đã trở lại, còn học được ma công ở kiếp trước."
Lâm Thu hơi hơi hạ mắt.
Nữ xứng Lâm Thu xác thật sau này dưới danh nghĩa "nhập ma" mà bị giết giết, mà sát chiêu duy nhất của nữ xứng bị lộ ra kia, lại là do vì chắn cho Nguỵ Lương một độc chưởng từ con rối máu của Tế Uyên mà bạo lộ.
Không chừng là thấy chiêu Kinh Liên Phá phóng ra quá mức hoa mỹ, nữ xứng không xứng làm được, cho nên trong sách cũng không miêu tả kỹ càng tỉ mỉ xem ma công của Lâm Thu đến tột cùng là bộ dáng gì, chỉ nói nàng nhập ma, bị Ngụy Lương nhốt ở trên tháp chín tầng, cuối cùng bị hắn tự mình chém giết.
Đây cũng là nguyên nhân Lâm Thu ghét Ngụy Lương.
Đối mặt với cái gọi là "Tà ma ngoại đạo", hắn căn bản không chút nào niệm tình cũ, đừng hy vọng hắn nhân từ nương tay.
Lâm Thu trầm ngâm một lát, lạnh nhạt nói: "Ta không phải. Ta không có. Đừng nói bừa."
Trên sắc mặt thanh lãnh của Tần Vân Hề toát ra một tia châm chọc nhàn nhạt: "Ta từng nghi hoặc quá, vì sao đời này ngươi lại thay đổi triệt để, thành người tốt. Hoá ra lại là như vậy, ngươi cũng trọng sinh, cũng trở lại. Nói đi. Ngươi, còn mưu tính cái gì? Ngươi cấu kết cùng Tế Uyên, có phải thế không?"
Nghe được cái tên Tế Uyên này, Lâm Thu tức khắc có chút héo.
Nàng thật ra cũng muốn cấu kết cùng mỹ nam một phen, đáng tiếc dưới hào quang chói loá của Liễu Thanh Âm, nam xứng cùng đám vai ác đều như trúng tà, căn bản không cho nàng chút cơ hội nào mà?
"Ta thật ra cũng muốn đó chứ." Lâm Thu lẩm bẩm một câu, uể oải gục đầu xuống tiếp tục đùa nghịch linh khí trong tay đang phóng ra ngoài.
Quạ đen kéo một sợi tóc của nàng, giật thật mạnh một cái.
"Ui ——"
Nghiêng đầu vừa nhìn, chỉ thấy trong ánh mắt của cái con này mông lung như có một tầng băng, dưới lớp băng còn có lửa hừng hực thiêu đốt.
Trong lòng Lâm Thu không khỏi hiện lên cảm giác có chút quái dị, cứ cảm thấy giống như có một sự tồn tại đáng sợ nào đó đang giám thị mình.
Nàng hất hất đầu, không suy nghĩ vẩn vơ nữa.
Nguy cơ lớn nhất trước mắt chính là đến từ người nam nhân bên cạnh này chứ không phải ở đâu khác.
Chỉ cần có cơ hội một kích đánh chết mình, hắn nhất định sẽ ra tay.
Lâm Thu hít sâu một hơi, nói: "Ta muốn đi qua. Nếu ngươi còn là nam nhân, thì không nên nhân lúc ta đi qua mà cố ý nhiễu loạn tâm thần ta."
Khoé môi Tần Vân Hề treo một nụ cười nhợt nhạt trào phúng, đáp: "An tâm, ta còn chưa đến mức làm chuyện tiểu nhân như vậy. Muốn động thủ, cũng tuyệt không nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của."
"Tạm thời tin ngươi."
Lâm Thu liếc mắt nhìn hắn thật sâu một cái, quay đầu đi, đem linh khí trong tay quăng về hướng vực sâu, sau đó nghĩa vô phản cố, một chân bước lên hư không!
Ánh mắt quạ đen hơi rùng mình, quanh thân ẩn ẩn nổi lên sát khí.
Bình luận facebook