• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full NAM CHỦ TỈNH TỈNH! NGƯƠI LÀ CỦA NỮ CHỦ (1 Viewer)

  • Chương 26: Ở chung một phòng

Dưới cánh cửa cổ xưa, đám đệ tử Vương thị tổng cộng còn lại chín người.



Liễu Thanh Âm ôm kiếm một mình đứng ở một bên, ánh mắt lạnh lùng, nhìn xa đài bạch ngọc đang tỏa ánh sáng trong hư không đen nhánh.



Từ nơi xa như vậy nhìn lại, chỉ có thể ẩn ẩn thấy rõ hình dáng hai người.



Tần Vân Hề trước khi đi vòng trở về từng dặn nàng ta, nói nếu hắn không trở về, nàng chỉ cần dựa vào bản tâm của mình tiếp tục đi về phía trước, kiên nhẫn chu toàn cùng đám người Vương thị, cuối cùng nhất định có thể lấy được truyền thừa của Hoang Xuyên, cùng với bảo vật cuối cùng: Hư Thực Kính.



Chỉ cần lấy được Hư Thực Kính, liền có thêm một đảm bảo vô cùng mạnh mẽ cho mạng sống của mình, một khi muốn trốn đi, thế gian này không ai có thể làm tổn thương tánh mạng nàng.



Tần Vân Hề đi hơi gấp, cũng không nói tỉ mỉ.



Về mặt lý trí, Liễu Thanh Âm đã tin hắn tám phần, nhưng về mặt cảm tình, nàng ta một phần cũng không muốn tin.



Giờ phút này tình cảm trong lòng nàng ta thật rối rắm lại phức tạp, nàng ta không hy vọng cái tên Tần Vân Hề này là Ngụy Lương, bởi vì nàng ta không có chút xíu tình cảm nào với hắn.



Nàng ta yêu, vẫn là Ngụy Lương kia.



Cũng chỉ có mỗi Ngụy Lương kia.



Trong lúc Liễu Thanh Âm miên man suy nghĩ, trên đài bạch ngọc xa xôi, Lâm Thu nhích người.



Nàng đi được rất ổn định, không mau cũng không chậm.



Ước chừng sau một nén nhang, thân ảnh của nàng rõ ràng xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người.



Chỉ thấy nàng thao túng linh khí quăng ra ở phía trước tạo thành một số hình dạng kỳ kỳ quái quái, có chút giống như cái cầu gỗ sạn đạo mà những người miền núi hay tu sửa để bắc ngang qua vực thẳm. Nhưng không giống chính là dưới chân nàng chỉ trống không không có một vật, những linh khí đó từ hai bên trái phải của nàng hợp thành một đám giá treo hình tam giác hoặc hình vuông, treo trong hư không, làm thành một cái khung cầu nổi trên không, nhưng lại không có mặt cầu.



Nàng nện bước không nhanh không chậm, ổn định vững chắc, từng bước từng bước một xuyên qua chính giữa những cái giá linh khí giống nhau như đúc, đạp hư không đi tới.



Vương Vệ Chi đang đứng ôm hai tay tựa ở phía dưới môn bài. Thấy Lâm Thu đi tới, hắn nhẹ nhàng hạ đuôi lông mày, trong đôi mắt dài tuấn lãng chảy ra một tia hứng thú, tầm mắt đảo hai ba cái trên người Lâm Thu cùng với đám linh khí bên cạnh nàng.



Ba bước...... Hai bước...... Một bước......



"Hô!" Lâm Thu thở ra thật dài một hơi, hai chân vững vàng đứng trên mặt đất đồng thau.



Nàng sở dĩ muốn sau khi kết đan mới có gan đi bào trong bí cảnh, chính là vì cửa thứ nhất này. Lúc trước, khi nàng bắt đầu có ý đồ với bí cảnh Hoang Xuyên, nàng từng nghiêm túc phân tích xem bản thân mình đến tột cùng có bao nhiêu khả năng xông qua những cửa khảo nghiệm. Cửa thứ nhất, chính là một chướng ngại vật.



Muốn thành công lừa gạt tiềm thức, làm mình cho rằng nơi trống không đó kỳ thật có một con đường, đối với một người bình thường mà nói, thực sự rất khó khăn, căn bản không có khả năng làm được.



Cho nên nàng chỉ có thể sáng tạo một ít điều kiện để lừa gạt mình.



Tỷ như —— đây là một cái cầu pha lê nha. Nàng dùng linh khí đắp lên một hệ thống giá chống đỡ ở bên cạnh, sau đó nhìn dưới chân trống trơn thành một loại thuỷ tinh công nghiệp, dựa vào ký ức đi qua con đường thuỷ tinh ở kiếp trước, yên tâm bước lên hư không.



May mắn chính là, nàng thành công qua cửa.



Tần Vân Hề đi theo phía sau nàng, ánh mắt hơi hơi chớp động, trên mặt không có bất luận biểu tình gì.



"Nàng ta sao có thể đi lại đây?" Vương Yến Chi sắc mặt thập phần khó coi.



Nam tu bên cạnh nàng ta không vui nói: "Để ý tới người khác làm gì, con đường phía trước chắc chắn còn nhiều hung hiểm, tự lo cho chính ngươi đi."



Vương Yến Chi giận dữ: "Dương Chiêu! Đừng cho là ta không biết, từ lúc bắt đầu, ngươi vẫn luôn nhìn trộm nữ nhân này! Như thế nào, nàng ta đến được đây, đánh mặt ta, càng làm ngươi xem trọng, đúng không! Dương Chiêu, đừng quên thân phận của ngươi! Nếu không phải ở rể Vương gia ta, chỉ bằng một tán tu nho nhỏ như ngươi, làm gì có hôm nay! Như thế nào, hiện giờ vững gót chân rồi, cánh cũng cứng, muốn học người ta nạp thiếp có phải hay không!"



Nam tu nhìn chung quanh, sắc mặt xấu hổ đến cực điểm: "Yến Chi, đừng nổi điên!"



Vương Yến Chi càng tức: "Bất quá là một nữ nhân cố lộng huyền hư mà thôi, ngươi lại dám vì nàng ta mà hung dữ với ta? Nàng ta rõ ràng có thể đến đây, nhưng lại cố ý dừng ở phía sau làm mấy thứ đồ vật lung tung rối loạn, còn không phải là vì muốn nổi bật sao! Ngươi thử nói xem mấy thứ đồ chơi mà nàng ta làm có cái rắm gì có thể dùng? Ai, các ngươi nói xem, các ngươi đều nói xem! Nữ nhân này còn không phải đang cố ý chậm trễ chuyện của chúng ta sao!"



Nàng ta lớn tiếng như vậy, tất cả mọi người đứng ở dưới cánh cửa đồng thau cũng không tiện làm bộ không nghe thấy.



Một nam tu tuổi hơi lớn thanh thanh giọng, nói: "Yến Chi, không cần so đo với một hậu bối. Việc cấp bách là chuẩn bị qua cửa thứ hai."



Vương Yến Chi mím mím môi, căm giận đứng ở một bên.



Trong số đám tộc nhân Vương thị không thiếu người tràn đầy lòng hiếu kỳ, nhịn không được âm thầm đánh giá Lâm Thu, trong lòng không khỏi cân nhắc nàng đến tột cùng đã làm thế nào mà đến được đây? Những cái giá kỳ kỳ quái quái đó rốt cuộc có tác dụng gì? Nhưng nơi này là những tu sĩ kỳ Nguyên Anh, mỗi người đều quá tự cao về thân phận của mình, khinh thường không muốn nói chuyện với một tiểu tu Kim Đan kỳ, nhưng mỗi người hoặc nhiều hoặc ít đều bắt đầu có chút để bụng đối với Lâm Thu.



Trong số mọi người ở đây, người kinh nghi nhất không nghi ngờ gì chính là Liễu Thanh Âm cùng Tần Vân Hề.



Tần Vân Hề tuy rằng gắt gao đi theo phía sau Lâm Thu, lại không thể hiểu được nàng đã dùng thủ đoạn gì mà qua cửa.



Đối với ánh mắt nghi hoặc của Liễu Thanh Âm, hắn chỉ có thể cười khổ, bất động thanh sắc âm thầm lắc đầu.



Cho dù đánh chết hai người bọn họ cũng tuyệt không tin tưởng Lâm Thu là hạng người "tâm tính cứng cỏi". Vậy nàng ta......rốt cuộc như thế nào đến được đây chứ?



Lâm Thu biết mọi người đều đang âm thầm phỏng đoán nàng, trong lòng nàng có chút buồn cười, càng có chút đắc ý —— Nguyên Anh thì thế nào, đại kiếm tiên thì thế nào? Cũng chưa gặp qua đường pha lê còn gì?!



Nàng bày ra bộ dáng cao thâm bình tĩnh, ngẩng mặt lên, đánh giá môn bài trước mặt.



Tiến vào cánh cửa này, sẽ lập tức đón nhận khảo nghiệm thứ hai của Hoang Xuyên.



Trong sách, tình huống ở cửa thứ hai này chỉ được viết sơ qua, bởi vì nó quá đơn giản ngốc nghếch. Sau khi tiến vào cánh cửa này, tất cả mọi người sẽ bị chuyển tới trên một bãi biển, dưới biển không ngừng có quái thú xông lên, chỉ cần giết chết một trăm con hải quái, lấy được một trăm tinh hạch, liền có thể mở ra một cánh cửa kế bên người, tiến vào cửa thứ ba.



Đối với Liễu Thanh Âm mà nói, đây là đơn giản nhất, là cửa không đáng giá nhắc tới nhất.



Nhưng phần cứng của Lâm Thu không đạt tiêu chuẩn, muốn nàng đối phó một trăm con hải yêu thực lực từ Kim Đan đến Nguyên Anh kỳ, đã có thể nói là có hơi đau đầu nha.



Nàng đang cân nhắc tìm ai nhập thành đội để xông qua cái cửa này, liền thấy cánh cửa đồng thau cổ xưa ở trước mắt chậm rãi mở ra.



Mọi người nối đuôi nhau mà vào.



Tiến vào cửa thứ hai, số lượng người hiện tại còn lại là mười hai người, nếu không có gì bất ngờ xảy ra nói, mười hai người này đều sẽ thuận thuận lợi lợi thông qua cửa này.



Hoang Xuyên là người tốt. Khi đắc đạo thành tiên xong, hắn cũng không xé rách hư không phi thăng lên thượng giới, mà là hành tẩu thế gian, nơi nơi trảm yêu trừ ma, lấy việc giúp người làm niềm vui, còn thu vô số đệ tử, đem thực học suốt cả đời có được truyền thụ cho bọn hắn mà không hề giữ lại.



Đó là một thời đại sáng lạn, tu sĩ Đại Thừa đầy đất, còn kỳ hóa thần thì nhiều như rơm rạ.



Đáng tiếc Hoang Xuyên cuối cùng vẫn chết, sau khi hắn chết, cuộc đại chiến tiên ma hoàn toàn bùng nổ, cuối cùng tuy đuổi được đem Ma tộc đến phía sau ngọn núi phía Nam, nhưng Nhân tộc cũng hao tổn nhiều thực lực, không còn mấy huy hoàng.



Trong sách nói, cửa thứ hai này khảo nghiệm chính là tâm của người trảm yêu trừ ma. Lâm Thu cảm thấy cái lý do tuy rằng nói nghe có vẻ hay, nhưng hình như khiếm khuyết điểm gì đó.



So sáng với mấy cửa khảo nghiệm khác, chỉ cần giết một trăm con hải yêu nhãi nhép là được qua cửa như thế này, không khỏi cũng có chút thường thường vô kỳ quá.



Khi nàng còn đang suy nghĩ, trước mắt hơi hơi hoa lên một chút, còn chưa thấy rõ được cảnh tượng biến ảo, liền nghe thấy dày đặc mùi tanh của nước biển.



Gió hiển vừa ẩm ướt vừa lạnh đánh thẳng vào mặt, làm xiêm y của nàng bay vụt ra phía sau.



Trên không trung là mây đen dày đặc, phía sau là bờ cát vô cùng vô tận, trước mặt lại là mặt biển đen bao la quay cuồng. Biển rộng phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp, giống một con mãnh thú ngo ngoe rục rịch, đang định chọn người tấn công.



Tay Lâm Thu nhoáng lên, nắm chặt lưu li xích kiếm, nhanh chóng nhìn chung quanh.



Mười hai người đều ở trong tầm nhìn, đối mặt với mặt biển nổi giận như vậy, thần sắc mọi người tuy khác nhau nhưng ít nhiều gì cũng có chút thấp thỏm.



Tần Vân Hề thấp giọng dặn dò bên tai Liễu Thanh Âm vài câu, sau đó vác kiếm, đi đến bên cạnh Lâm Thu.



"Cần phải giết một trăm con hải quái, ngươi có biết không?" Hắn hỏi.



Thấy Lâm Thu không để ý tới, hắn lại đạm thanh nói, "Ta tới giúp ngươi."



Lâm Thu xuy cười ra tiếng: "Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo. Tần Vân Hề, ngươi đừng nói ngươi coi trọng ta đi."



Tần Vân Hề sắc mặt lạnh lùng, quay người đi.



Thực mau, sóng gió trở nên lớn hơn nữa.



Trên đường chân trời xa xôi tít tắp ngoài biển, phảng phất có từng ngọn núi nhỏ, theo gió vượt sóng mà đến.



"Có cái gì đang tiến lại đây!"



Đám đệ tử Vương thị còn lại chín người, trong đó bảy người quyết đoán hợp thành Thất Tinh kiếm trận. Vương Vệ Chi vẫn một bộ không chút để ý, tiện tay ôm kiếm đứng một bên, mà Vương Hàn Lệnh chỉ lo đỡ mấy khúc xương gãy trên người, đầu cũng không thèm nâng lên nhìn.



Thần sắc Liễu Thanh Âm có chút phức tạp, nàng ta không muốn làm Lâm Thu cảm thấy nàng ta chú ý Lâm Thu, lại không khống chế được bản thân mình, thỉnh thoảng lại đưa mắt lên nhìn.



Hải quái mau chóng tới rồi. Đều là những sinh vật thường thấy dưới biển, cái gì rùa nè, cua nè, bạch tuộc nè, mỗi một con quái thú đều to cỡ con nghé con, toàn thân đen nhánh, mọc đầy bọc mủ lớn lớn bé bé, hình dạng thực sự khủng bố. Chúng nó xông lên bờ biển, lắc mình chấn động làm rớt xuống nước biển cùng mấy con cá, tôm nhỏ trên người, sau đó nhe răng nhếch miệng tấn công về phía người đang đứng trên bãi biển.



Một màn này cũng không biết là thật hay là ảo giác. Nếu nói thật, Hoang Xuyên căn bản không có khả năng giam giữ nhiều hải quái như vậy, còn nhốt trong bí cảnh này hơn cả vạn năm. Nếu nói ảo giác, gió lạnh, máu nóng, cảm giác khi kiếm đâm vào người hải quái, tất cả xúc cảm cùng với mùi tanh hôi đang văng khắp nơi kia, lại không có chút gì giống như giả.



Lâm Thu lắc đầu, không âu lo nhiều nữa. Nàng vừa phải phòng bị Tần Vân Hề đánh lén, lại muốn thao túng linh khí phóng ra ngoài, chọn lựa đem những con hải quái nhỏ nhất, yếu ớt nhất để giết, thực sự có chút mệt mỏi cả tâm thần và thể xác.



Tần Vân Hề chỉ thao túng phi kiếm phối hợp với Lâm Thu, đánh cho hải quái gần gần nơi đó bị trọng thương, để Lâm Thu tới bổ đao. Lâm Thu mỗi khi giết một con, hắn liền theo sát sau đó, thoải mái giết chết một con khác —— hắn muốn bảo đảm Lâm Thu trước sau phải ở dưới mí mắt hắn.



Dưới sự trợ giúp của Tần Vân Hề, Lâm Thu thoải mái đánh chết rất nhiều hải quái. Mỗi khi giết một con, liền sẽ có một điểm sáng long lanh trồi lên, treo ở trên vai.



Đầu vai nàng thực mau chóng tụ tập rất nhiều đóm sáng nho nhỏ.



Thời gian dần dần trôi qua.



Một đệ tử Vương thị giết có hơi nhiều hải quái rồi nên có chút bực bội, hắn thật cẩn thận liếc sắc mặt Vương Vệ Chi, cung kính hỏi, "Vương Vệ Chi, ngươi có biết cần phải giết đến khi nào không?"



Vương Vệ Chi cười nhạt một tiếng, nói: "Có thời gian hỏi câu vô nghĩa như vậy, không bằng giết nhiều thêm mấy con, miễn cho lát nữa hối hận."



Người này cũng không dám cãi lại, ngượng ngùng gật gật đầu, tiếp tục đánh chết hải quái.



Liễu Thanh Âm đột nhiên mở miệng. Thanh âm nàng ta thực nhu hòa, lại không bị cuồng phong thổi tan, vờn quanh thật lâu trên bãi biển.



Nàng ta nói: "Chỉ cần đánh chết một trăm con hải quái là có thể vượt qua cửa này."



"Phải không?" Mấy đệ tử Vương thị thần sắc chấn động.



Có mục tiêu, trong lòng liền yên ổn lại.



Lúc trước đã có người chú ý tới Liễu Thanh Âm thập phần mạo mĩ, nhưng bởi vì lập trường đối địch, cho nên cũng không có nảy sinh ra bao nhiêu hảo cảm. Giờ phút này thấy nàng ta ôn nhu thân thiện, mỗi người không khỏi nhìn nàng ta nhiều thêm vài lần, không tự giác thả lỏng một chút đề phòng.



Liễu Thanh Âm cũng không nói nhiều lắm, thẳng tay giết chết đủ một trăm con hải quái.



Chỉ thấy mấy điểm sáng trên vai nàng ta xoay tròn lên, ngưng tụ thành một cái cửa bằng quầng sáng nhàn nhạt trước mặt nàng ta.



Nàng ta không chút do dự, nhấc chân đi vào. Cửa ánh sáng khép lại, bóng hình xinh đẹp biến mất trên bãi biển.



Đám đệ tử Vương thị không còn nghi ngờ, bắt đầu tung hoành bốn phía chém giết mấy con hải quái đang nhảy lên trên bờ biển.



Từng người một tiếp nhau biến mất.



Thực mau, trên bãi biển chỉ còn lại có bốn người Lâm Thu, Tần Vân Hề, Vương Hàn Lệnh, Vương Vệ Chi, cùng với một con quạ đen.



Đầu vai Vương Vệ Chi đã tập trung đầy những điểm sáng long lanh, hắn cố ý chỉ giết 99 con hải quái, sau đó liền thối lui đến một chỗ không xa không gần, ôm cánh tay, mắt lạnh nhìn Tần Vân Hề.



Tuy rằng người nói toạc ra phương pháp qua cửa thứ hai là Liễu Thanh Âm, nhưng người thông minh giống như Vương Vệ Chi vậy, đã sớm nhìn ra người chân chính có vấn đề chính là Tần Vân Hề. Mà Tần Vân Hề chú ý Lâm Thu như vậy, tất nhiên cũng làm Vương Vệ Chi càng hứng thú hơn với nàng.



Lâm Thu cảm giác được tầm mắt đến từ Vương Vệ Chi.



Ánh mắt người này thật khó mà làm ngơ, khi dừng ở trên người ai đó liền phảng phất có khuynh hướng cảm xúc nặng nề. Lâm Thu tuy rằng đưa lưng về phía hắn, lại không thể xem nhẹ cái nhìn chăm chú đầy tính xâm lược ở phía sau kia.



Thật đáng tiếc, một nam nhân thật tốt như vậy, không hiểu sao lại bị Liễu Thanh Âm mê hoặc liền biến thành lốp xe dự phòng, thành tiểu chó săn luyến ái mất não chứ?



Trong lòng Lâm Thu đang cảm thán chuyện này, hướng về một phương hướng khác nhìn lại, liền thấy Vương Hàn Lệnh.



Hắn mới vừa ráp xong xương cốt toàn thân, hình thù kỳ quái mà đứng ở đó, trên vai sạch sẽ, một điểm ánh sáng cũng không có.



Lâm Thu hảo tâm hỏi: "Muốn ta hỗ trợ hay không?"



Vương Hàn Lệnh giương mắt nhìn nàng một cái, không khỏi run run, liên thanh nói: "Không không không cần!"



Lâm Thu bị hắn làm cho không nói nên lời.



Giống như nàng sẽ làm gì hắn vậy không bằng.



Nàng không thèm để ý tới người khác nữa, chuyên tâm dùng lưu li xích kiếm, đem từng luồng linh khí chuyển thành từng bóng kiếm sắc bén, chém về phía đám hải quái đang xông tới.



Không thể không nói, loại cảm giác này thật là huyền diệu, lại thần kỳ.



Lâm Thu chơi đến vui vẻ vô cùng.



Lại một con bạch tuộc tám chân thật lớn nhào lên bãi biển.



Sóng biển đánh vào làm nó bôn ba té ngã trên bờ cát ba bốn lần, nó tung ra đám chân dài với mấy cái xúc tu dính nhớp, lạch bạch quất vào trên bờ cát, ổn định thân hình.



Lâm Thu phát hiện trên người nó rơi xuống vô số bọt biển, mà khi đám bọt nước này tan ra, vô số tôm nhỏ cá nhỏ màu trắng bạc cũng bị chấn động rớt xuống trên bờ cát.



Chúng nó bất lực mấp máy miệng, uốn ép thân mình như đang nhảy nhót trên bờ cát.



Trong lòng Lâm Thu nhảy dựng, đưa mắt nhìn bốn phía.



Quá nhiều.



Mới vừa rồi lực chú ý không đặt dưới chân, cũng không phát hiện mấy sinh mệnh nhỏ này bị đưa tới trên bờ cát. Giờ phút này chú ý nhìn lại, mới phát hiện toàn bộ trên bãi biển đều có dày đặc mấy con cá nhỏ, tôn nhỏ đang gần chết, rất nhiều con trên người đã bọc đầy hạt cát, nhìn không ra sống hay chết.



Cúi đầu vừa nhìn, ngay cả dưới chân cũng có hai con cá nhỏ nằm rải rác, một béo một gầy, béo thì đang hấp hối giãy giụa, gầy còn nhảy trông thật là vui sướng.



Lâm Thu cong lưng, tiện tay nhặt hai con cá nhỏ này lên, lướt đến phía trước một cái, lướt qua khỏi con quái bạch tuộc tám chân kia, đưa hai con cái nhỏ về trong làn sóng biển. Ngọn sóng chồm lên nhận lấy, con cá gầy vẫy đuôi, bơi vèo không còn thấy bóng dáng tăm hơi, con cá béo vẫn còn trôi nổi trên mặt nước không nhúc nhích, không biết còn có sống để trở về hay không.



Thanh âm Tần Vân Hề lạnh lùng vang lên ở phía sau lưng: "Ở trước mặt ta không cần phải giả dạng người tốt. Lâm Thu, làm như vậy không có ý nghĩa, không tổ lãng phí thời gian."



Ở đằng xa, Vương Vệ Chi lười nhác ôm kiếm: "Xuy."



Lâm Thu căn bản không để Tần Vân Hề vào mắt một chút nào, nàng lại lướt về phía bãi biển, né khỏi đòn công kích của con bạch tuộc tám chân.



Ánh mắt đảo qua một số nơi, phát hiện muốn tìm nơi đặt chân đều có chút gian nan, đám cá tôm bị rơi rụng trên bờ cát thật sự là quá nhiều.



"Ngươi cứu sao cho hết." Vương Vệ Chi giương giọng hô.



Thanh âm hắn từ xa xa bay tới, lanh lảnh trong gió biển lạnh thấu xương có vẻ có chút phiêu lạc, nhưng âm sắc lại vẫn trong trẻo.



Lâm Thu quay đầu mỉm cười, cũng không trả lời.



Nàng cẩn thận chọn chỗ đặt chân, vừa tránh đi đòn tập kích của hải quái, vừa đem tất cả cá tôm bên cạnh đưa về biển rộng, vô luận là chết hay là sống.



Ánh mắt Vương Vệ Chi khẽ nhúc nhích, học theo bộ dáng nàng, từ xa xa mà dùng linh khí cầm lấy đám cá tôm trên bờ cát, vứt vào trong biển.



Lâm Thu nhịn không được lại liếc mắt nhìn hắn một lần nữa.



Bộ dáng thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, mặt mày có chút không quá khó chịu, có chút không kiên nhẫn, môi mỏng hơi mím, khóe môi hơi hơi trầm xuống.



Dây cột tóc đỏ tung bay ở trong gió biển, lúc giơ tay nhấc chân, động tác lưu loát soái khí, là một thiếu niên khí phách hăng hái.



Lâm Thu hơi giật mình, trên vành tai bỗng nhiên truyền đến cơn đau đớn nhói lên.



Quạ đen nặng nề đưa mỏ ngậm vào vành tai nàng, giống như muốn mổ lấy khối thịt tiếp theo.



"Tê ——"



Mõm quạ hơi hơi buông lỏng ra một chút, cái lưỡi chim nhẹ nhàng thè ra tới, cùng với cái mõm nhỏ xíu, miết theo vành tai của nàng từ dưới lên trên.



Lâm Thu rùng mình, hoảng sợ mà nhìn về phía con con súc sinh lông xẹp này.



Chỉ thấy nó hơi nghiêng đầu, rõ ràng là ngồi xổm trên vai nàng, lại làm nàng có một loại ảo giác như bị người nhìn từ trên cao xuống.



"Dát." Lạnh lùng uy hiếp.



Lâm Thu: "......" Sao lại thế này? Nếu nàng không nhìn lầm, trong ánh mắt của con quạ đen này đều nồng đậm sự chiếm hữu?!



Điên rồi điên rồi.



Nàng lắc lắc đầu, không thèm quan tâm tới con súc sinh lông xẹp này nữa, tiếp tục gục đầu xuống, tiếp tục cứu giúp đám cá tôm trên bờ cát.



Phía sau, bỗng nhiên truyền đến tiếng vạt áo bay xé gió!



Da đầu Lâm Thu căng thẳng, bỗng nhiên xoay người, giơ kiếm ra trước ngực phòng thủ.



Tần Vân Hề khinh thân lướt đến, bóng dáng nặng nề bao lấy nàng. Thấy tâm lý phòng bị của nàng rất nặng, hắn nhẹ nhàng hạ khóe miệng, thu lại cái tay đang muốn nắm chặt cổ tay nàng kia.



"Không cần lãng phí thời gian." Hắn trầm giọng nói.



Lâm Thu hiện tại chỉ cần đối mặt với hắn là lòng tràn đầy khó chịu, nàng tức giận trả lời: "Tần Vân Hề, ngươi không khỏi quá thiếu kiên nhẫn. Vương Vệ Chi còn không gấp, ngươi gấp cái gì?"



Người được nói đến, Vương Vệ Chi, lẳng lặng đứng ở một bên, nhẹ nhàng hạ đuôi lông mày.



"Đích xác không có gì phải sốt ruột, Tần đại kiếm tiên." Vương Vệ Chi thong thả ung dung đi về phía trước hai bước, "Dù sao chỉ cần còn người chưa qua cửa, cửa tiếp theo sẽ không mở ra."



Ánh mắt Tần Vân Hề hơi hơi nhảy dựng.



Vương Vệ Chi vậy mà mau như vậy liền phát hiện ra một cái quy tắc không nói rõ bày. Người này, từ kiếp trước đến kiếp này, đều không thể khinh thường.



Hắn liếc mắt nhìn Vương Vệ Chi một cái, ánh mắt hơi có chút phức tạp.



Vương Vệ Chi nhạy bén bắt giữ được một tia khác thường này, hắn cong cong môi, ngữ khí hơi kinh ngạc: "Tần đại kiếm tiên sao lại nhìn ta như vậy? Ta lại có chút hiểu lầm, cho rằng ngươi xem ta là tình địch nha."



Tần Vân Hề hơi hạ thần sắc, đôi mắt rũ xuống, hướng vê phía hắn hơi chắp tay.



Vương Vệ Chi thật ra không nói thêm gì nữa, cũng nâng tay lên, lười nhác làm đáp lễ qua loa.



Khi hai nam nhân còn ngươi tới ta đi, Lâm Thu sớm đã bất động thanh sắc dịch tới một chỗ xa.



Nàng không ngừng đưa cá tôm trên bờ cát trở về biển rộng, giày cùng vạt áo đã ướt đến âm ỉ, nàng không để bụng, vừa bận rộn, vừa tinh tế trải nghiệm tâm cảnh trước mắt.



Bất kể là trong sách hay trong hiện tại, những người này không có ai phát hiện một màn trên bãi biển này, thế nhưng vô cùng phù hợp với tâm cảnh của Hoang Xuyên năm đó.



Hoang Xuyên đắc đạo thăng tiên, vốn có thể đạp vỡ hư không thuận gió mà đi, nhưng hắn lại lưu lại thế gian, trảm yêu trừ ma, trợ giúp người yếu khổ. Thế gian nhiều đau khổ như vậy, giúp làm sao cho hết? Giúp không xong, sẽ giống như Vương Vệ Chi mới vừa nói với nàng, "Ngươi cứu sao cho hết".



Bãi biển này chạy dài bát ngát, phóng tầm mắt nhìn lại, trước mắt đều là cá tôm đang giãy giụa, cứu cho hết sao? Cứu không nổi.



Nhưng có biện pháp nào đâu? Trong tay một con, trước mặt một con, tất cả những nơi ánh mắt có thể đặt đến đều một con lại một con, đều là sinh mệnh còn sống sờ sờ, chỉ cần mình động tay một cái, liền có thể dễ dàng giúp chúng nó thoát ly khổ ải.



Có một số việc chính là như vậy, một khi thấy, bắt đầu làm, liền dừng lại không được. Dừng lại, ý niệm sẽ không còn hiểu rõ.



Cho nên Hoang Xuyên ngày đó chính là bị ràng buộc như vậy sao?



Lâm Thu híp mắt nhìn nhìn ra xa, đem linh khí tụ với trên thân kiếm, thân thể lướt về hướng mặt biển, kiếm vung lên, làm dậy lên một con sóng lớn.



Sóng lớn nảy lên bờ cát, cọ rửa qua, khi trở về cuốn theo lũ cá tôm đang nằm trên bãi biển, kẹp theo chúng nó quay về biển rộng.



Vương Vệ Chi híp híp mắt thật mạnh, không biết xuất phát từ mục đích gì, cũng học Lâm Thu, bắt đầu làm chuyện tương tự.



Tu vi hắn hơn xa mấy chiêu mèo ba chân của Lâm Thu, chỉ thấy thân ảnh hai màu đỏ trắng kia hóa thành tàn ảnh, lướt qua trên một bình diện mặt biển rộng lớn. Một ngọn sóng lớn lao nhanh đến, hết đợt này đến đợt khác, đem bãi biển cọ rửa đến sạch sẽ.



Lâm Thu lướt về trên bãi biển, lại cảm nhận được một tâm cảnh nữa của Hoang Xuyên —— sức lực một người chung quy cũng có giới hạn, cho nên hắn không màn tất cả dốc hết túi ra, đem sở học suốt đời đoạt được truyền thụ cho thế nhân, không hề giữ lại chút gì.



Giờ khắc này, cái tên Hoang Xuyên lưu danh thiên cổ là người tốt đang chậm rãi có hình tượng càng cụ thể hơn trong lòng Lâm Thu.



Có lẽ, khi mới bắt đầu, hắn cũng không hề cao thượng như vậy, không có vô tư như vậy, cũng không có vĩ đại như vậy. Hắn chỉ muốn giải quyết một vấn đề, giải quyết không được, trong lòng liền không thoải mái.



Không biết vì cái gì, hốc mắt Lâm Thu bỗng nhiên ẩn ẩn có chút ôn nhuận.



Đại đạo, bắt đầu với chữ nghĩa.



Khi ý niệm vừa mới rơi xuống, một thanh âm mờ mịt bỗng nhiên vang vọng khắp nơi.



"Nhận lấy món quà ta tặng, hài tử, ta thực chờ mong một khắc cùng ngươi gặp mặt......"



Lâm Thu hơi hơi mở to mắt, khẩn trương nhìn về phía Tần Vân Hề.



Lại thấy hắn không hề phản ứng gì với thanh âm này, mày rậm nhíu chặt, ánh mắt hơi lóe, gắt gao nhìn chằm chằm thân ảnh Vương Vệ Chi đang lướt tới lao đi.



Mà Vương Vệ Chi vẫn giống một con hải yến, không ngừng đem nước biển tràn về phía bờ biển.



Trong lòng Lâm Thu nhảy dựng, lại đi tìm thân ảnh Vương Hàn Lệnh.



Hắn đã trốn vào đất liền ở xa xa, từ bãi biển nhìn lại, chỉ còn một cái bóng người cao cỡ đầu ngón tay.



' cho nên bọn họ đều nghe không thấy thanh âm này? Chỉ có một mình ta có thể nghe thấy? Hắn đang nói chuyện với ta! Thanh âm này...... là của Hoang Xuyên đúng không?! Cũng chỉ có thể là Hoang Xuyên thôi nhỉ?! ' Trái tim Lâm Thu bắt đầu thình thịch kinh hoàng lên.



Ngay sau đó, lòng bàn tay hơi hơi nặng xuống.



Lâm Thu cúi đầu vừa nhìn, phát hiện trong tay có thêm một cái kính đồng thau nhỏ sáu cạnh.



"Nó hiện tại chỉ có thể giúp ngươi một lần. Hài tử, nếu ngươi có thể thông qua tất cả khảo nghiệm, sẽ trở thành chủ nhân chân chính của Hư Thật Kính."



Hư Thật Kính!



Da đầu Lâm Thu tê dại, trái tim tức khắc nhảy càng nhanh.



Đó là bảo bối nàng tâm tâm niệm niệm muốn có được, giờ phút này, nó cư nhiên lại trước tiên đến tay nàng!



Tuy rằng chỉ có thể dùng một lần, nhưng đã là kinh hỉ ngoài ý liệu.



Vật này có thể nói là Thần Khí để chạy trốn. Một khi kích hoạt, sẽ ngay tại chỗ chế tạo một ảo ảnh không thể phân biệt thật giả, mê hoặc tầm mắt của địch nhân, chân thân sẽ được trốn vào hư không, trong vòng một nén nhang, bất luận kẻ nào cũng không thể bắt được một hơi thở.



Gương mặt Lâm Thu đều đã tê rần. Nàng đến bí cảnh của Hoang Xuyên chính là vì cái bảo bối này!



Tâm niệm vừa động, mặt kính sáu cạnh trong lòng bàn tay biến mất không thấy, trên cổ tay lại xuất hiện thêm một ấn ký nho nhỏ.



Có thể dùng một lần......



Lâm Thu giơ mặt lên, hướng về phía Tần Vân Hề hơi hơi mỉm cười.



Tần Vân Hề giờ phút này một lòng lưu ý Vương Vệ Chi.



Vương Vệ Chi cứu cá tôm nhiều hơn Lâm Thu gấp trăm lần, nhưng trên người hắn cũng không phát sinh sự tình kỳ quái gì.



Hắn trở xuống bãi biển, nhẹ nhàng xuy một cái, nói: "Suy nghĩ nhiều rồi."



Chợt, trở tay phát ra một đạo kiếm khí, đem một con mực lớn lặng lẽ lặn xuống phía sau hắn tính đánh lén cắt thành hai mảnh.



Cửa ở trước mặt hắn mở ra, hắn ngoái đầu nhìn lại Lâm Thu, liếc mắt một cái, đạm thanh nói: "Ta ở phía trước chờ ngươi."



Lâm Thu: "......" Hử? Thành công khiến cho Vương Vệ Chi chú ý.



Nàng vô tội nhìn nhìn Tần Vân Hề bên cạnh, chỉ thấy hắn gắt gao nhăn mày lại.



Lâm Thu không tiếp tục chần chờ nữa, thẳng tay giết đủ một trăm con hải quái. Mấy điểm sáng trên vai nhẹ nhàng bay lên, chậm rãi ngưng tụ thành một cái cửa, Lâm Thu không chút do dự bước vào, tiến vào cửa thứ ba.



Sau khi xác nhận nàng đã rời khỏi bãi biển, Tần Vân Hề trở tay xuất kiếm, thu kiếm, sau đó lẳng lặng chờ cửa ánh sáng mở ra.



Khi bước vào bên trong cánh cửa, đuôi mắt bỗng nhiên thoáng nhìn thấy Vương Hàn Lệnh đang đứng xa xa bãi biển hơi chấn động, hắn cong người, phảng phất như đang nôn mửa, trong miệng thẳng tắp rơi xuống một dòng máu đỏ đậm, thập phần kinh tủng.



Ánh mắt Tần Vân Hề hơi khẩn trương, đang định nhìn kỹ lại thì thấy hoa mắt một cái, người đã đứng giữa một gian nhà gỗ cổ kính.



"Đại sư huynh?" Phía sau truyền đến giọng nữ quen thuộc.



Tầm mắt Tần Vân Hề trấn định, chậm rãi nhìn chung quanh bốn phía, thấy ngoại trừ Liễu Thanh Âm, trong phòng còn có hai người khác là đệ tử Vương thị.



Trái tim hơi trầm xuống, hắn nói: "Lâm Thu không ở chỗ này?"



Trong mắt Liễu Thanh Âm vốn có chút kinh hỉ, không ngờ hắn mở miệng một cái lại hỏi Lâm Thu, nàng ta tức khắc lạnh mắt, nâng nâng tay, đạm thanh trả lời: "Đây là Vương Yến Chi, đây là Dương Chiêu. Sau khi ta tới chỉ thấy hai người bọn họ, nếu ngươi hoài nghi ta động tay động chân gì với Lâm Thu...... Đại sư huynh, ta không phải người dám làm không dám nhận."



Tần Vân Hề ngạc nhiên một lát, bật cười: "Nghĩ nhiều rồi. Ta chỉ là lo lắng Lâm Thu rời khỏi tầm mắt ta, thoát khỏi bí cảnh mà thôi."



Liễu Thanh Âm không khỏi lạnh lùng cười: Lâm Thu đạo đức tốt, khinh thường chuyện tranh đoạt bảo bối với chúng ta, Đại sư huynh có ý này sao?"



Tần Vân Hề không nói nên lời, cười khổ: "Không phải."



Hắn biết, Liễu Thanh Âm từ trước đến nay đều không phải là loại nữ tử thông tuệ. Nàng ta có thiên phú về mặt tu hành cùng kiếm ý, mà tất cả các mặt khác thì không. Sau khi tiến vào Vạn Kiếm Quy Tông, nàng ta được bảo hộ quá tốt, càng ngày càng ngu si tùy hứng.



Nếu hết thảy đều trôi chảy giống kiếp trước, tính tình nàng ta như vậy, liền thập phần ngay thẳng đáng yêu. Nhưng mà thế sự khó lường, hiện giờ thế cục gian nan, khuyết điểm bé nhỏ không đáng kể này sẽ không ngừng bị phóng đại. Tần Vân Hề đã có thể tưởng tượng ra, Liễu Thanh Âm nếu cứ tiếp tục như vậy, sớm muộn gì đem đến tai hoạ ngập đầu cho chính mình cùng người bên cạnh.



Giờ phút này lại làm trò hề trước mặt hai đệ tử Vương thị, cũng không tiện giải thích tỉ mỉ cho nàng ta cái bí mật kia mà Lâm Thu nghe lén được là chuyện đáng sợ đến cỡ nào. Huống hồ, Liễu Thanh Âm trước sau không muốn tin tưởng Ngụy Lương hiện tại là ma chủ, nếu càng nhiều lời với nàng ta, sợ là chủ tạo ra hiệu quả hoàn toàn ngược lại.



Hết thảy, còn phải từ từ mưu tính......



Tần Vân Hề khe khẽ thở dài, nhịn lại hết toàn bộ lời nói đầy trong bụng, bình tĩnh nỗi lòng, nói: "Cái cửa này sẽ rất khó nhai, ngàn vạn lần nhớ kỹ, vô luận phát sinh ra bất luận sự tình gì, đều không được thương tổn người trong ảo cảnh."



Liễu Thanh Âm không khỏi nhíu mi, bất động thanh sắc nhìn nhìn hai người Vương Yến Chi cùng Dương Chiêu.



Hai người này đang ngưng thần nghiêng tai, nghe lén Tần Vân Hề nói chuyện.



Tần Vân Hề cũng không có có chút ý tứ nào là muốn tránh bọn họ, chỉ hướng về phía Liễu Thanh Âm chớp chớp mắt, trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa đến cực điểm, đạm thanh nói: "An tâm."



Liễu Thanh Âm nhẹ nhàng cười nhạt, cúi đầu xuống.



Vô luận bất luận tình huống gì, đều không được đả thương người. Trong trận chiến tiên ma, những lời này Ngụy Lương thường treo ở bên miệng.



Có đôi khi gặp phải tình trạng đặc thù khó tránh khỏi, chỉ cần nhẫn tâm hy sinh một ít tín mạng mấy con tin, liền có thể dễ dàng tiêu diệt một đại đội Ma tộc. Mỗi khi tới loại thời điểm này, bất kể người khác khuyên bảo như thế nào, phân tích lợi và hại ra sao, Ngụy Lương vĩnh viễn không dao động, kiên định lựa chọn cứu người.



Thần sắc Liễu Thanh Âm không khỏi hoảng hốt.



Nếu hết thảy không biến thành tình trạng như trước mắt, nếu bên cạnh Ngụy Lương không có thêm một ả Lâm Thu. Như vậy, căn bản không cần bất luận kẻ nào tới nhắc nhở, mặc dù tới trong ảo cảnh, chính nàng ta cũng tuyệt đối giữ vững điểm mấu chốt, cho dù biết là ảo giác, cũng tuyệt đối không ra tay thương tổn bất luận kẻ nào. Chỉ có như vậy, mới là người có tư cách cùng hắn sóng vai mà đi......



Đáng tiếc, ngắn ngủn mấy ngày, hết thảy đã long trời lở đất, hoàn toàn thay đổi.



Liễu Thanh Âm nhìn Tần Vân Hề, nỗi lòng phức tạp khôn kể.



Chữ "Xuyên" hình thành trên giữa mày Tần Vân Hề vẫn không thả ra được. Cái cửa này, hắn cũng không muốn dùng biện pháp mà kiếp trước Liễu Thanh Âm từng dùng. Hắn không muốn nhìn nàng ta chết ở trước mặt hắn, cho dù chỉ là biểu hiện giả dối, cũng sẽ làm tim hắn đau như bị đao cắt.



Cửa này, muốn qua được không phải dễ.



Càng làm cho hắn nóng lòng hơn chính là Lâm Thu không ở nơi này. Lo lắng trong lòng hắn lại không thể kềm chế mà bành trướng lên —— nàng có thể nhân cơ hội chạy ra khỏi bí cảnh hay không? Mặc dù nàng không có ý định chạy trốn đi nữa, cửa thứ ba này, nàng có thuận lợi thông qua được hay không chứ?



Nghĩ tới nghĩ lui, trong lòng càng thêm thấp thỏm.



Khi Liễu Thanh Âm kêu tên hắn, hắn còn chưa kịp hoàn hồn, theo bản năng há mồm ra đó là: "Lâm Thu......"



Liễu Thanh Âm ngạc nhiên: "Ngay cả ngươi cũng tâm tâm niệm niệm, nhớ thương nàng ta sao."



......



Mà Lâm Thu đang được Tần Vân Hề nhớ thương thật sâu, giờ phút này đang không nói được một lời nhìn về phía Vương Vệ Chi, cùng ngồi trên một cái giường với mình.



Đây là một gian nhà gỗ cổ kính, trên giường màn lụa buông xuống, xuyên qua màn lụa, thấy từng sợi khói huân hương nhẹ nhàng phiêu đãng trong phòng.



Vương Vệ Chi nghiêng người tựa lên một cái gối mềm tơ vàng, cong chân, rất có hứng thú đánh giá nàng.



Lâm Thu có chút không được tự nhiên, hỏi: "Chỉ có ngươi?"



Đôi mi dài của Vương Vệ Chi khẽ nhúc nhích, khóe môi hướng tới phía ngoài giường: "Có đứa ngu xuẩn chạy ra khỏi giường, bị loại trừ rồi."



Hắn cong khóe môi lên một chút, cười hỏi nàng: "Tần Vân Hề không phải đi theo ngươi sao, sao không thấy hắn? Hay bị truyền tới nơi khác rồi?"



Hắn chậm rì rì chống thân mình ngồi dậy, nghiêng về hướng Lâm Thu, ngả ngớn động động lông mày, cố tình đè thấp giọng, nói, "Lúc ta rời đi, Vương Hàn Lệnh còn đứng đó, một con hải quái cũng chưa giết, chờ hắn tới, chỉ sợ còn phải mất một thời gian. Ngồi chờ đợi thật nhàm chán, trai đơn gái chiếc, lại không được rời giường...... Không bằng chúng ta làm chút gì."



Lâm Thu còn chưa lên tiếng, chỉ thấy con quạ đen trên vai hung hăng chụp cánh, âm trắc trắc nhìn chằm chằm Vương Vệ Chi, phát ra uy hiếp lạnh băng: "Dát."



Vương Vệ Chi ngưỡng trở về, ôm bụng cười cười ha hả, ngón tay chỉ chỉ con quạ đen, "Hay cho một con súc sinh vướng bận!"



Lâm Thu căn bản liền không cho chuyện hắn nói là thật. Vương Vệ Chi người này nàng ít nhiều cũng coi như là có vài phần hiểu biết. Hắn kiệt ngạo, không kềm chế bản thân, khi ngẫu nhiên có hứng thú lên sẽ thuận miệng đùa giỡn một chút, không thèm quan tâm đến ít lợi gì hay có liên luỵ gì đến nữ tử hay không. Nhưng chỉ cần người khác nghĩ là thật, hắn sẽ chạy trốn nhanh hơn ai hết!.



Cho nên, trong mắt hắn, tu sĩ Kim Đan như Lâm Thu đây căn bản không thể tạo thành bất cứ uy hiếp nào đối với kế hoạch đoạt bảo bối của hắn, vậy là được rồi.



Như vậy là có tinh thần trêu đùa người?



Lâm Thu cong khoé môi lên một chút, nheo lại đôi mắt xinh đẹp, trở tay kéo con quạ đen từ trên vai xuống dưới, dứt khoát lưu loát nhét vào trong cổ áo.



Quạ đen cả người cứng đờ, giống một cục đá, nặng nề rơi xuống trước ngực nàng.



Bàn tay mềm mại của Lâm Thu chống giường nệm, chậm rãi hướng về phía Vương Vệ Chi dịch hai bước.



"Hiện tại, nó không trở ngại chúng ta nữa rồi."



"Gì?" Vương Vệ Chi nhẹ nhàng hít một ngụm khí lạnh.



Lâm Thu cảm giác được quạ đen hơi nhảy một chút, dường như muốn nhảy từ trong xiêm y của nàng ra ngoài, nàng tiện tay ấn một cái, mạnh mẽ ấn nó trở về giam trong ngực.



Quạ đen lần này hoàn toàn cứng thành một cục đá.



Lâm Thu cọ tới bên cạnh Vương Vệ Chi, nàng như gần như xa, cúi người kề sát bên tai hắn, nhả khí như lan: "Tiểu hài tử, ngươi muốn làm cái gì? Lại đây nói ta nghe một chút đi."



Vương Vệ Chi co rút con ngươi quay đầu nhìn tới, đối diện cặp mắt cười đến híp lại của nàng.



Khuôn mặt trắng nõn của hắn hơi hơi nổi lên màu đỏ.



Hắn cứng cổ, ra vẻ trấn định: "Đừng cho là ta không biết ngươi là ai. Ngươi là ả Lâm Thu mà Ngụy Lương mới vừa cưới vào cửa chứ gì."



"Cho nên?" Lâm Thu không cho là đúng lại cười cười.



Khoé mắt Vương Vệ Chi hơi cứng lại: "Ngươi chẳng lẽ muốn ngoại tình với ta?"



Lâm Thu: "......" Thật không dám dấu diếm, thật là có nghĩ vậy nga!



Vương Vệ Chi tuy kiệt ngạo, nhưng nếu có thể đi vào trong lòng hắn, liền sẽ phát hiện người này vừa hài hước lại vừa hiểu phong tình, nếu cùng hắn ở bên nhau, nhất định là lưu lạc thiên nhai, ngâm thơ uống rượu thưởng kiếm, chả phải vô cùng phong lưu khoái hoạt!



Rời xa nam nữ chủ, làm một đôi uyên ương tiêu sái.



Có thể, cái lựa chọn này hoàn toàn có thể.



"A," Vương Vệ Chi cười cười, nói, "Đợi ta thay thế được Ngụy Lương, trở thành thủ lĩnh kiếm đạo, liền đòi hắn dâng ngươi lên."



"Thiệt hay giả?" Lâm Thu nhướng mày.



Vương Vệ Chi cười đến vân đạm phong khinh: "Ngươi có tình ý đối với ta, ta sao có thể phụ ngươi. Ngươi, thật sự muốn ở bên ta sao? Vì ta, không tiếc phản bội Kiếm Quân Ngụy Lương? Ta ở trong lòng ngươi quan trọng đến như vậy?"



Lâm Thu đã hiểu, người nam nhân này chính là cái loại tính cánh thiếu đánh "Lão tử chính là nhất thiên hạ" điển hình, hắn không phải có hứng thú với Lâm Thu nàng, mà có hứng thú đối với chuyện hắn mị lực vô biên, làm cho lão bà của người khác cũng vì hắn mà "hồng hạnh vượt tường".



Hay là hắn theo đuổi Liễu Thanh Âm cũng là xuất phát từ mục đích này?



Khi Lâm Thu đang trầm ngâm, con quạ đen kia trong lòng ngực nàng cũng chậm rãi hồi thần lại.



Nó thấp giọng cười lạnh, giơ móng vuốt chộp lên trên người nàng một cái, đau đến mức mặt Lâm Thu chậm rãi đỏ lên.



"Ta và Ngụy Lương không phải phu thê thực sự, không nói được là phản bội hay không phản bội." Lâm Thu cách Vương Vệ Chi xa chút, ánh mắt hướng lên trên đỉnh.



Vương Vệ Chi phảng phất bỗng nhiên mất hứng thú, thanh âm lãnh lãnh đạm đạm, không mang theo cảm xúc mà "Nga" một tiếng.



Trong lòng Lâm Thu nhẹ nhàng cười một cái, thầm nghĩ, quả nhiên là tên đại móng heo tam quan bất chính mà, dám có hứng thú với lão bà nhà người ta nga!



Không khí trầm mặc bắt đầu lan tràn nhưng không còn xấu hổ.



Điểm này trong mắt Vương Vệ Chi vốn dĩ cũng chỉ là khúc nhạc đệm bé nhỏ không đáng kể, đại kế trước mắt, hắn làm gì có tâm tư ở chỗ này làm ra chuyện phong lưu gì?



Mà Lâm Thu, bắt đầu chuẩn bị nghênh đón khiêu chiến ở cửa thứ ba.



Cái cửa này......



Nàng hơi hơi có chút thất thần.



Ngày đi dạo trong Vân Thuỷ Dao kia, nàng từng rành mạch cảm thụ được đau khổ cùng tra tấn mà Ma tộc phải chịu đựng.



Bọn họ chỉ cần tồn tại, là phải chịu đau đớn vô biên mà không có thời khắc nào là không thể thừa nhận từ trong huyết mạch.



Bọn họ thô bạo, mất khống chế, thích giết chóc. Chỉ có khi được uống máu nóng tươi sống, nghe con mồi kêu rên, thì tra tấn vô tận đó mới có thể hơi giảm bớt một chút.



Sinh ra đã có tội, đó là sinh mệnh như vậy.



Khi cái cửa này mở ra, người bước vào cửa sẽ biến thành một tộc nhân Ma tộc.



Hết thảy đau đớn khổ sở mà Ma tộc chịu đựng sẽ không hề khác biệt buông xuống trên mỗi người tiến vào cửa, hơn nữa, phía trước chờ đợi bọn họ sẽ là mưa rền gió dữ đến từ Nhân tộc. Bọn họ không thể đánh trả, bởi vì chỉ cần tổn thương đến một Nhân tộc trong ảo cảnh, sẽ bị đào thải, loại trừ.



Lâm Thu thở phào một hơi.



Nỗi thống khổ mà Ma tộc phải chịu đựng đó, nàng chỉ mới hơi hơi cảm thụ trong nháy mắt, đã cảm thấy căn bản không phải người bình thường nào cũng có thể chịu được.



May mắn, nàng biết phải làm như thế nào để qua cửa.



"Vương Vệ Chi, muốn ta nói cho ngươi biết biện pháp qua cửa không?"



Trong sách, Liễu Thanh Âm đã tại lúc qua cửa này mà thu hút sự chú ý Vương Vệ Chi.



Nàng ta đau lòng nhân sinh, biết rõ là ảo giác, lại kiên định tâm trí, bản thân tuyệt không đả thương người, hơn nữa cực lực ngăn cản Vương Vệ Chi động thủ đối với người trong ảo cảnh. Vương Vệ Chi tuy rằng trong lòng không tán đồng cho lắm, nhưng lại bị dung nhan cùng phong tư của nàng ta hấp dẫn, khi nàng ta xoay kiếm tự vận, hắn cười ha ha, học theo, theo nàng ta một đường thành công qua cửa.



Mà hiện tại, bởi vì thêm hai biến số là Lâm Thu cùng Tần Vân Hề này, Vương Vệ Chi lại không được truyền tới bên cạnh Liễu Thanh Âm.



Lâm Thu không hy vọng Vương Vệ Chi bị đào thải. Bởi vì chỉ có hắn ở đây, Tần Vân Hề mới có thể kiêng kị.



Vương Vệ Chi chậm rãi nhìn phía Lâm Thu: "Vì sao."



"Vì sao ta nói cho ngươi sao?" Lâm Thu nói, "Bởi vì ngươi đẹp."



Vương Vệ Chi cười nhạt một tiếng: "Ta muốn hỏi, tại sao ngươi và Tần Vân Hề lại biết bí mật trong bí cảnh?"



Lâm Thu nói dối tới mắt cũng không nháy mắt: "Bởi vì ta nghe lén hắn nói chuyện với Liễu Thanh Âm."



Nàng cố ý lại đi đến trước cúi cúi người, hạ giọng nói, "Cho nên...... ta chẳng những biết cách để qua khỏi cửa này, ta còn biết luôn cả những bẫy rập ở bên trong cửa...... Tần Vân Hề phòng ta như phòng cướp, đó là vì sợ ta đem bí mật này tiết lộ cho ngươi, bởi vì trong số những người ở đây, người duy nhất hắn coi là kình địch, chỉ có ngươi."



"Thì ra là thế." Vương Vệ Chi vỗ tay bừng tỉnh, "Đích xác như thế."



Trong lòng Lâm Thu âm thầm cười, thầm nghĩ, đối phó với thiếu niên trẻ trâu quả nhiên dùng kế nịnh nọt đưa lên mây là hay nhất, chỉ cần thổi cho hắn mấy hơi, tự hắn có thể bay lên tận trời cao.



Vương Vệ Chi híp híp mắt, khinh miệt cười rộ lên, "Hắn suy nghĩ nhiều, chỉ có một cái bí cảnh hèn mọn mà thôi, còn cần gì quyết qua cửa cái gì chứ, CĂN, BẢN, TA, KHÔNG, CẦN, BIẾT."



Lâm Thu: "......" Vẫn đã quá xem nhẹ trình độ trẻ trâu này.



"Ngươi nghe ta nói," Lâm Thu lập tức nói, "Sau khi cửa thứ ba mở ra, bất luận như thế nào cũng không thể ra tay với người trong ảo cảnh, nếu thật sự không chịu đựng nổi nữa, liền xoay kiếm tự sát. Như vậy mới có thể qua cửa."



"Ngươi dỗ tiểu hài tử à?" Vương Vệ Chi đầy mặt khinh thường.



Lâm Thu: "......" Đầu năm nay, lời nói thật ra vĩnh viễn không ai tin.



Khi nàng đang phiền não làm thế nào khuyên hắn, một tiếng gào thét bén nhọn vang lên, đang ngồi ngay ngắn trên giường, bỗng nhiên máu ở đâu bắn tứ tung vào!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom