• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full NAM CHỦ TỈNH TỈNH! NGƯƠI LÀ CỦA NỮ CHỦ (1 Viewer)

  • Chương 49: Có sắc quên cẩu

Ngụy Lương nắm tay Lâm Thu, thoải mái hào phóng bước qua cây cầu ngọc trắng bóng loáng, hướng về phía đại điện rộng lớn, hoành tráng nhất trong hoàng thành.



Hoàng hôn đã tối sầm, đèn rực rỡ đã lên.



Trong cung đình đang tổ chức dạ yến.



Ngụy Lương không lại dùng uy áp khi dễ người, mà tùy tiện sử pháp thuật che mắt, hai người liền ẩn mình vào trong bóng đêm.



Một ngày này, Kính kinh đang tiếp mấy vị sứ giả mắt xanh mũi cao của dị quốc, là sứ giả của Đại Lệ quốc Tây Vực.



Bọn họ mang theo mấy con chó dữ đặc thù của Đại Lệ quốc đến Kính kinh chủ yếu để diễu võ dương oai.



Bởi vì người Trung Nguyên nghe không hiểu tiếng nói của bọn họ, cho nên vài người không hề cố kỵ, dùng ngôn ngữ dị bang cao giọng đàm tiếu, không có gì hơn là cười nhạo người Trung Nguyên yếu, đến chó cũng yếu.



Trên long ỷ, hoàng đế đau đầu thật sự. Hôm qua vừa mới xảy ra chuyện đèn thần hiển thánh, hắn đang lo lắng không biết nên xử lý quốc sư như thế nào mới có thể bình ổn cơn giận của thần linh, bên này người dị bang lại tiến đến trước mặt tới khiêu khích. Đại Vị quốc cũng không có truyền thống nuôi mấy con chó đặc biệt điên cuồng để tiếp đón cho mấy trường hợp này, chỉ có thể chọn mấy con chó săn hung mãnh một chút tới, đều bị xé thành mảnh nhỏ.



Cái con chó dị bang này, lông cực dài, hình thể như gấu, da thì cứng đến mức ngay cả đao kiếm cũng khó có thể dễ dàng chém đứt. Miệng to tướng như bồn máu cứ mở ra thè lè lưỡi phun mùi tanh, cái tư thế này chỉ sợ ngay cả hổ cũng có thể bị xé sống.



Mấy người dị bang thì thầm với nhau một trận, người dẫn đầu đứng ra, vừa chắp tay, vừa dùng cái giọng Trung Nguyên cứng đờ nói: " Người hầu của ta có nói cho ta, Trương đại tướng quân của quý quốc, hôm nay đã dâng lên cho Hoàng đế bệ hạ tôn quý một con chó rất tốt. Xin bệ hạ khai sáng một chút cho nhóm sứ giả không có kiến thức bọn ta có được không!"



Mặt tên sứ giả râu xồm mặc trường bào dàu cộm bằng nỉ, đầu đội nón không hề cố kỵ mà dùng tiếng dị bang đàm tiếu, tuy nghe không hiểu, cũng biết bọn họ đang chê cười ở Trung Nguyên này căn bản không có khả năng có con chó tốt nào có thể nói là mở rộng tầm mắt cho bọn hắn.



Sắc mặt Hoàng đế hơi trầm xuống, nói: "Trương tướng quân đưa tới là chó kiểng để nuôi chơi, chứ không phải loại chó để chiến đấu."



Đầu lĩnh dị bang cười to nói: "Không đấu, không đấu! Chỉ là nhìn một cái, nhìn một cái thôi. Ai cũng đồn rằng người vượn trong truyền thuyết là keo kiệt nhất, ta trước nay đều không tin! Hoàng đế bệ hạ là người giàu có nhất Trung Nguyên này, khẳng định không keo kiệt đâu nhỉ!"



Ánh mắt hoàng đế âm trầm đến tích ra nước.



Cái con chó lông mềm trắng tinh hiền lành, mặt mày hớn hở kia đã bị hắn thưởng cho Quý Phi mà hắn sủng ái.



Nếu dắt ra đây, tuy rằng có thể bảo người chú ý bảo hộ nó, không đến mức bị thương tánh mạng, nhưng nhất định sẽ bị dọa cho vỡ gan, biến thành một con chó ngốc nghếch luôn.



Nếu cự tuyệt, cái đám man di này có thể nhảy nhót cả một đêm.



Mắt Hoàng đế nhẹ nhàng chớp hai cái, ánh mắt dính vào trên người mấy con chó dữ dị bang kia, quyết định: "Dẫn con chó mà Trương tướng quân tiến hiến tới đây."



Đại thái giám bên cạnh nhận được ý trong ánh mắt của hoàng đế, lập tức ngầm hiểu, gọi tiểu thái giám tâm phúc đến, phân phó xuống.



Cơn giận của thiên tử chỉ có máu tươi mới có thể bình ổn. Mấy tên dị bang này không có hảo ý, vậy liền làm thỏa mãn ý nguyện của bọn họ, cố ý chọn hai tiểu thái giám yếu ớt dẫn theo chó lại đây, lệnh cho bọn họ bất kể đại giới phải bảo vệ tốt chó cưng của Quý Phi. Chỉ cần nháo ra mạng người, là có chính đại quang minh lấy cớ làm thịt mấy con chó dữ này để bình ổn cơn giận của hoàng đế!



Lâm Thu cùng Ngụy Lương giờ phút này đang đứng bên cạnh hoàng đế.



"Mạng người thật sự giống như cỏ rác vậy." Nàng lắc đầu thở dài.



Ánh mắt Ngụy Lương bất động, ngữ khí bình tĩnh: "Cỏ rác như vậy, nhưng ai chả tranh cướp mà làm."



Lâm Thu sửng sốt trong chốc lát, không hiểu rõ.



Ngụy Lương nói: "Trong cung một ngày có thêm bao nhiêu vong hồn chứ?. Những người đó, không phải là không biết."



Lâm Thu bừng tỉnh.



Bên trong nơi thâm cung thế này, tiểu cung nữ và tiểu thái giám ở tầng dưới chót là người không nhân quyền nhất, làm sai, hay đắc tội với người, thấy chuyện không nên thấy, thậm chí chỉ là vì quý nhân tâm tình không tốt, bọn họ đều có khả năng sẽ vứt bỏ tánh mạng.



Người chết như vậy số lượng cũng không đếm được, không thể nào không ai hay biết.



Mà ngày hôm nay nếu ai có thể cướp được cái số phận bi đát này, thế nào cũng được vinh danh cho cái gọi là "Trung tâm hộ chủ", người trong nhà nhất định không thiếu ban thưởng.



Bao nhiêu người vất vả tồn tại, bất quá chỉ để cho người mà mình để ý sống càng tốt một chút.



Hốc mắt Lâm Thu hơi hơi có chút lên men.



"Vì sao chúng sinh lại khổ như vậy?" Nàng lẩm bẩm tự nói.



"Bởi vì bất công."



Lâm Thu nhìn nhìn hoàng đế uy thế tràn đầy, nói: "Đổi một người khác làm hoàng đế, cũng giống vậy thôi."



"Đúng." Trong mắt Ngụy Lương căn bản không có chuyện của những người này, hắn chỉ nhìn nàng.



"Một ngày nào đó sẽ tốt hơn thôi!" Nàng bỗng nhiên cười cười, nâng đôi mắt lên nhìn hắn.



Trong cặp mắt hắc bạch phân minh kia phản chiếu mấy ánh nến sáng loé, suýt nữa làm hôn mê đầu của hắn.



"Tới rồi." Hắn kéo bả vai của nàng.



Chỉ thấy Đấu Long đang ngáp dài, bị người dắt đi lên.



Ngày hôm qua chủ nhân bảo nó thành thật đợi, nó cũng không biết như thế nào gọi là thành thật, như thế nào gọi là không thành thật, vì thế dứt khoát vứt bỏ đầu óc, người ta dắt nó đi đâu nó liền đi đó, như vậy sẽ không phạm lỗi.



Khi nó ngáp một cái, khóe miệng hai bên mau chóng toét tới mang tai, thoạt nhìn càng thấy một gương mặt tươi cười nịnh nọt thật lớn. Hai lỗ tai nhọn lông xù xù cơ hồ dán sát tới cạnh nhau, hai cái sừng thì giấu vào sau đầu, nhìn vừa ngu vừa dễ thương đến không có thuốc nào cứu được.



Nó run đám lông xù xù lên, vừa nhấc mắt, liền thấy có mấy con chó dữ trong điện đang gầm gừ hầm hè, hướng về phía nó phát ra âm thanh "Ô ô" nhẹ.



Đấu Long: "......" Phàm nhân ngu xuẩn, iem là đấu long! Không phải đấu cẩu!



Lại vừa nhấc mắt lên, liền nhìn thấy hai chủ nhân nhà mình đang đứng trên bậc thang cao cao nhìn mình, Đấu Long tức khắc liền lên tinh thần.



"Âu......" Nó lắc lắc đầu, hướng về phía chủ nhân thân thiết chào hỏi.



Hoàng đế lập tức tâm tình rất tốt, trong lòng vô cùng đắc ý, chỉ nói cái con chó này quả nhiên cực kỳ hiểu ý người, biết mình là chân mệnh thiên tử, liền cúi đầu nghe theo, thân thiện hành lễ với mình.



Lại thấy cái con chó cộc lốc ngây ngốc này vậy mà trực tiếp làm lơ mấy con chó dữ hùng hổ kia, không khỏi cảm khái trong lòng, thật là chó ngu có phúc của chó ngu mà.



"Dắt nó đến trước mặt trẫm đi!" Hoàng đế vốn hỉ nộ không hiện ra sắc mặt, cũng nhịn không được hơi hơi cong lên khóe môi.



Hôm qua đèn thần hiển linh giáng tội quốc sư, trong lòng hoàng đế cũng có chút lo sợ. Hôm nay thấy điềm lành dị thú sùng bái mình, không khí vui mừng, u ám trong lòng rốt cuộc dần dần tan đi.



Đấu Long bị người kéo, nghênh ngang đi về hướng chủ nhân.



Khi đi ngang qua bên cạnh mấy con chó dữ kia, chúng nó càng thêm phát cuồng, mấy sợi xiềng xích bằng tinh thiết to bằng cánh tay người cơ hồ cũng khó lòng giữ được, vài con chó dữ giống như ngọn núi thịt lớn m, "Hô hô" phun ra cái lưỡi đỏ như máu, liều mạng giãy giụa muốn nhào về hướng Đấu Long.



Đấu Long: "......" Cho các ngươi cái ánh mắt khinh miệt đã là tự hạ thấp bản thân ta rồi.



Đầu lĩnh dị bang hơi có chút kinh ngạc.



Mới vừa rồi những con chó khác khi bị dắt vào, hoặc là ngoài mạnh trong yếu gầm gừ yếu ớt sủa lên mấy tiếng với mấy bảo bối hùng khuyển này của mình, hoặc là trực tiếp bị dọa cho quỳ rạp trên mặt đất, động cũng không dám động một chút. Chưa bao giờ thấy qua tình trạng như trước mắt.



Như con chó này đi, miệng nhưng rất lớn, nhưng vừa thấy cũng thấy tính tình ôn thôn.



Lại nhìn nhìn một thân tròn vo như cục thịt mỡ cùng một đống lông xù trắng tinh tinh...... Quả nhiên chỉ là một con chó nuôi chơi trong nhà. Đúng là cái loại chó ngốc nghếch này, ngay cả nguy hiểm đều không cảm giác được.



Tâm niệm của đầu lĩnh dị bang vừa động, hướng về phía thủ hạ hơi hơi nghiêng nghiêng đầu.



Chỉ thấy trong đó một người đang cầm dây xích chó bỗng nhiên trợt tay, dây xích tinh thiết trong tay rơi xuống đất. Con chó dữ kia vốn đang gầm gừ muốn xông lên, đột nhiên được thả lỏng, lập tức kéo theo dây xích thật dài, hung hăng công về hướng Đấu Long!



Tiểu thái giám đi bên cạnh Đấu Long đã sớm dựng hết lông tơ cả người trong một khắc này. Thấy con chó dữ kia phác sát mà đến, trái tim tiểu thái giám như bị kéo lên, hai tay nắm chặt, gắt gao nhắm mắt lại đứng chắn trước mặt Đấu Long!



"Hộ giá! Hộ giá!" Đại thái giám hét lên.



Thị vệ đeo đao đứng dưới bậc thang rút bội đao ra, bảo vệ chặt chẽ hoàng đế.



Chỉ đợi tiểu thái giám kia vừa chết, đàn ngự tiền thị vệ như lang tựa hổ này liền sẽ chém cho chó dữ kia thành nhiều mảnh nhỏ.



Ngụy Lương cong mắt xuống.



Đấu Long "Ngao" một tiếng hoan hô, giơ lên một chân trước lông xù xù, đáp trên vai vị tiểu thái giám đang che ở trước người nó, nhẹ nhàng ấn hắn xuống một cái.



Vị tiểu thái giám kia cảm giác được hai vai mình trầm xuống thật mạnh, sau đó liền có một cái miệng rộng hô hô nóng hổi thè lè lưỡi ra, rộng đến mang tai đang treo trên đỉnh đầu mình, liền sợ tới mức đái trong quần ngay tại chỗ.



Hắn đang nhắm mắt chờ chết, bỗng nhiên một cơn mưa máu liền từ trên đầu đổ xuống dưới.



Đống máu kia vừa tanh lại vừa nồng, tiểu thái giám căn bản không biết mình có phải đã trực tiếp đến A Tì Địa Ngục rồi hay không. Hắn không dám mở mắt ra, ngay cả khóc cũng không dám khóc.



Bốn phía cũng không có tiếng động gì.



Tất cả mọi người đều sợ ngây người ——



Con chó dữ dị bang này khi đứng thẳng thân mình lên còn muốn cao hơn con người một khúc, nó nhào về hướng Đấu Long cùng tiểu thái giám, liền giống như Thái Sơn sập xuống.



Lại không ngờ, cái con chó lông xù trắng tinh mặt mũi khờ khạo cười hề hề kia, lại ghé người vào sau lưng tiểu thái giám, đưa cái mồm to một ngụm cắn đứt yết hầu con chó dữ dị bang này.



Tư thái nhẹ nhàng bâng quơ, phảng phất như nó chỉ mới duỗi cái eo, ngáp một cái.



Chó dữ phát không ra thanh âm gì, chỉ run rẩy giãy giụa không một tiếng động này trong miệng Đấu Long, nhưng như vậy chỉ làm tăng thêm tốc độ đi đến tử vong của nó. Dòng máy nóng hừng hực của nó phun ra dưới cổ, tưới ướt đẫm người tiểu thái giám đang thương kia thành một người đầy máu.



Sau năm ba giây, nó chỉ còn nhẹ nhàng giật giật.



Đấu Long thuận miệng ném nó qua một bên, dùng lớp thịt lót mềm mại dưới móng vuốt vỗ vỗ đầu tiểu thái giám.



Thằng nhóc đáng thương, sao lại sợ tới mức đái trong quần luôn thế?



"Đừng —— đừng để nó tới gần bệ hạ!" Đại thái giám phản ứng nhanh nhất, gân cổ hét lên.



Đấu Long lúc này mới không rảnh lo cái gì bệ thượng bệ hạ, nó run run lông trên người, duỗi hai chi trước về phía trước, quỳ rạp trên mặt đất duỗi cái eo lười to tướng, sau đó rung đùi đắc ý đứng dậy, mơ mơ màng màng đi về hướng mấy cái chó dữ khác.



Tên đầu lĩnh dị bang vẫn còn đang ngơ ngác.



Thủ hạ của hắn phản ứng lại mau, vội vàng ném mớ dây xích trong tay đi, kéo lấy tên đầu lĩnh đang ngốc ngốc lăng lăng này, trốn đến phía sau bàn một vị quan.



Quan viên của Đại Vị quốc cũng hoảng sợ tới mức không nhẹ, bất quá sợ hãi thì sợ hãi, trong lòng lại thập phần thống khoái.



Người lớn gan một chút, đã tự mình trầm trồ khen ngợi vỗ tay cho Đấu Long.



"Cắn thật tốt! Cắn chết đám súc sinh đó đi! Cho bọn hắn biết lợi hại của Đại Vị ta!"



"Ha ha ha để ta xem này đám súc sinh đó còn dám càn rỡ hay không? Hừ hừ! Có mắt không thấy Thái Sơn!"



"Cái này kêu là—— người sao chó vậy, hung hăng cũng có ngày bị cắn chết!"



Này thì mắng cả chó lẫn người.



Mấy con chó dữ kia căn bản không ý thức được Đấu Long lợi hại.



Chúng nó đều là chó để đấu, sinh tử thấy quá nhiều, đồng bạn chết, càng kích thích thêm hung tính trong máu của chúng nó.



Chỉ thấy bốn năm con chó dữ cong lưng lên, vây về hướng Đấu Long biếng nhác, nhe mấy cái răng nanh thật dài, cánh mũi phập phồng, trong miệng phát ra tiếng gầm gừ ô ô.



Mọi người không khỏi lại khẩn trương lên một lần nữa.



Mới vừa rồi còn có chút sợ hãi Đấu Long, giờ phút này lại đồng thời vì nó mà trái tim treo lên, sợ nó đấu không lại bốn con chó dữ này.



Chúng nó cùng nhau lên!



Đấu Long vươn móng vuốt ra, nhẹ nhàng nhảy tới giữa không trung.



Khi thân thể mập mạp bay lên, liền mang đến ấn tượng thị giác cực kỳ mãnh liệt! Bốn con chó dữ ngơ ngác ngẩng đều lên nhìn nó, tiếng gầm gừ lại nghẹn trở về cổ họng.



Chỉ thấy cái cục thịt tròn vo kia đáp xuống "Vù" một cái, một bàn chân giơ bốn móng vuốt thoạt nhìn bình thường vô hại, chân chân chính chính chụp nát sọ não một con chó dữ.



"Bang kỉ."



Đơn giản như đè bẹp một trái dưa hấu vậy.



Hoàng đế tránh ở phía sau cả đám thị vệ đeo đao, trên sống lưng mồ hôi lạnh đã toát ra từng cơn từng cơn một, trong đầu toàn là hình ảnh buổi chiều nay Quý Phi ôm con chó trắng tinh này, trong lòng không khỏi thầm than, không hổ là Quý Phi, quả nhiên mệnh đủ lớn!



Một con chó dữ tấn công về hướng chân sau Đấu Long.



Đấu Long lại lần nữa duỗi eo.



Khi nó duỗi người, thân mình mập mạp lại kéo dài hơn một chút, hai cái chân trước thì tràn về phía thân trước, hai chân sau mập mạp lại quăng về tít phía sau của thân hình tròn như trứng vịt muối.



Vừa giẫm một cái, trực tiếp xuyên móng vuốt chân sau qua thân thể con chó dữ định đánh lén.



Hai con chó còn lại cuối cùng cũng phát hiện lợi hại, bọn chúng cũng không có lùi bước chạy trốn, mà là càng thêm hung hãn, không hề quay đầu, trực tiếp song song cùng nhau tấn công chính diện Đấu Long, muốn cắn đứt yết hầu nó.



Kết quả không hề lâu chút nào. Một ngụm một con, dứt khoát, lưu loát.



Đấu Long được Ma tộc gọi là "Ma thần", lại đi đánh nhau cùng với mấy con chó dữ của phàm nhân, nói ra đúng là đã cho chúng nó một vinh hạnh lớn rồi.



Đấu Long lắc lắc đầu, lại bắt đầu ngáp.



Ngoài điện, một nữ tử mặc hoa phục rực rỡ mỹ lệ vọt vào bên trong, từ xa liền kêu: "Bệ hạ...... Bệ hạ cứu Tiểu Bạch ngoan ngoãn của thần thiếp......"



Đợi nàng ta thấy rõ xác chết của đám chó dữ dưới mặt đất đầy máu, lại nhìn thấy Đấu Long kia cả người tắm máu, lười biếng nhìn nàng chào hỏi, không khỏi trợn trắng mắt, kêu một tiếng "Tiểu Bạch ngoan ngoãn của ta", sau đó liền hôn mê bất tỉnh.



Đấu Long tung tăng đi về bên cạnh chủ nhân. Khi nó bò lên trên bậc thang kia, chân quá ngắn, không có cách nào một bước phóng lên tới, chỉ có thể cuộn hai cái chân trước lên, bỏ lên một bậc, lại cuộn tiếp hai chân sau bỏ lên theo, "Hự hự" nhảy qua từng bậc một.



Ngự tiền thị vệ vội vàng chạy đến che chở cho hoàng đế.



Đại thái giám nơm nớp lo sợ nhưng cũng không quên vuốt mông ngựa: "Bệ hạ là chân long thiên tử, thụy thú định, định tới triều kiến......"



Ngụy Lương thu hồi thủ thuật che mắt, tay áo vung lên, liền rửa sạch vết máu trên thân thể Đấu Long thật đến sạch sẽ, theo sau không chút để ý chuyển tầm mắt, xuyên qua đám người, lạnh như băng liếc hoàng đế một cái.



Sau đó liền thấy thân thể Đấu Long không ngừng biến lớn, mãi đến khi đầu lớn thành một cái cối xay mới ngừng lại. Nó thành thật nằm dưới chân chủ nhân, hất hai người lên trên lưng, bốn vó khuấy động, thẳng tắp bay ra ngoài điện, tiến vào trong bầu trời đêm.



Hồi lâu, hồi lâu.



Trong điện bỗng nhiên tuôn ra một tràn kinh hô: "Thần tiên! Thần tiên a!"



"Trời, trời phù hộ Đại Vị ta rồi!"



Chúng thần đồng loạt hô vạn tuế, chỉ có hoàng đế trong lòng run sợ, trong đầu giờ này toàn là ánh mắt hờ hững lạnh băng kia của Ngụy Lương trước khi đi.



Suy nghĩ kỹ càng hơn một chút, liền hiểu được thần thú kia phát uy là vì bảo hộ tiểu thái giám.



Hoàng đế một đêm không ngủ, ngày kế liền hạ chiếu cáo tội bản thân, từ đây lập tức cần chính quang minh, săn sóc bá tánh, lại đạt được thành tựu là một thế hệ minh quân.



......



Ngụy Lương mang theo thê tử cùng cẩu tử về tới Vạn Kiếm Quy Tông. Lâm Thu ôm cái cổ to lông xù xù của Đấu Long, chôn mặt mình vào bên trong lớp lông tơ mềm mại, cọ suốt một đường, căn bản không để ý tới tên nam nhân thấy sắc quên cẩu này.



Mới vừa đáp xuống, liền nghe thấy đệ tử tới báo, nói là Ma tộc đã vượt qua Động Đình, thẳng tắp bôn ba về hướng cửa tông môn!



Cố Phi cùng Mộ Dung xuân đã suất người, xuất phát nghênh địch.



Tin tức này thập phần oanh động, làm cho nhân tâm hoảng sợ. .
Truyện Quân Sự



Ma tộc chưa bao giờ làm chuyện đánh lén. Cũng không phải vì bọn họ quang minh lỗi lạc, mà là vì ma vật hoàn toàn không thể khống chế bản năng muốn giết chóc tắm máu của mình, đi đến nơi đâu thì nơi đó máu chảy thành sông, căn bản không che dấu được hành tung.



Nếu như bọn họ xuất hiện ở Động Đình, vậy chỉ có thể chứng minh một sự kiện —— cả đoạn đường từ Động Đình đến Vân Thuỷ Giao đều đã bị Ma tộc công hãm!



Cái đoạn đó chính là gần vạn dặm lãnh thổ, như một quốc gia nha!



Vậy mà không truyền ra một chút tiếng gió nào, đây là kiểu xâm lấn gì chứ, nghe rợn cả người!



Nhưng ma vật đã đến Động Đình, lại là sự thật bày ra ngay trước mắt.



Ngụy Lương vừa muốn nhích người, liền thấy một ánh sáng xanh lướt tới.



Mộ Dung Xuân.



Thần sắc hắn có chút kỳ quái, nhìn thấy Ngụy Lương, tức khắc thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói: "Sư tôn trở về vừa đúng lúc! Ta vừa định châm hương yên báo tin cho ngài đây."



"Sao lại thế này?" Ánh mắt Ngụy Lương bất động.



Mộ Dung Xuân đơn giản thi lễ thầy trò một cái, bẩm: "Ma nhân chừng năm trăm người, cảnh giới có vẻ từ Anh cảnh đến trên dưới Thần Ma cảnh. Ta cùng với nhị sư huynh lĩnh ba trăm người đi chặn lại, vốn tưởng rằng sẽ là một hồi ác chiến, không ngờ vừa thấy mặt, những ma nhân đó liền hô to ngừng chiến, nói là bản thân mình từ xa xôi vạn dặm mà đến đây, chỉ vì muốn cầu kiến phu nhân của tông chủ Vạn Kiếm Quy Tông......"



Ngụy Lương quay đầu đi, ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Lâm Thu một cái.



Lâm Thu một giây sau mới hồi tỉnh: "Ta không phải, ta không có, đừng nói bừa. Khẳng định có người oan uổng ta, đúng rồi, nhất định là Liễu Thanh Âm lại bịa đặt chuyện ta cấu kết với ma vật đúng không."



Mộ Dung Xuân ho nhẹ một tiếng, tiếp tục bẩm: "Ta cùng với nhị sư huynh tất nhiên không tin, nhưng những tên ma nhân đích xác không có chút ý tứ nào muốn khai chiến. Chúng ta động thủ, bọn họ vậy mà cũng không thèm đánh lại, chỉ bắt một con rùa khổng lồ đã đạt Thần Ma cảnh xuất ra mui rùa chịu trận, còn cả đám ma nhân núp ở bên dưới. Nhị sư huynh cố ý để lộ sơ hở vài lần, cũng không thấy những ma nhân đó có chút ý đồ công kích nào —— khi nhìn kỹ lại, phát hiện hoá ra đám ma nhân đó đang tự động chia thành hai phe, một phe thì đã tự nguyện trói gô bản thân mình lại, một phe khác lại như con xoay, xoay lòng vòng nhìn chúng ta cười hề hề, hòa hòa khí khí muốn nói chuyện với chúng ta."



Lâm Thu đại khái hiểu tình hình rồi.



Quả nhiên lại nghe Mộ Dung xuân nói: "Cái đám ma nhân bị trói buộc kia, vẫn là bộ dáng cuồng bạo muốn thấy máu, khi nhìn thấy chúng ta liền bắt đầu phát cuồng lên, nhưng cái phe con lại thì không có chút dấu hiệu nào là mất khống chế, ngược lại chúng còn mạnh mẽ áp chế những ma nhân bị trói buộc kia, không cho bọn họ tránh thoát, chỉ nói muốn gặp tông chủ phu nhân."



Ma tộc không có cách nào ức chế được bản năng khát máu táo bạo trong cơ thể mình, cho nên mới xảy ra chuyên đi đến nơi đâu liền tàn sát đến nơi đó.



Trong lúc Ngụy Lương cùng Tế Uyên và Huyết Ngẫu chiến đấu, Lâm Thu rảnh rỗi không có việc gì, liền bảo Vương Vệ Chi cùng Đấu Long tóm được không ít ma nhân lại, trừ đi ma chướng, giúp bọn họ được giải thoát khỏi thống khổ chưa phút giây nào nguôi đó.



Ma nhân là sinh vật có trí tuệ, bọn họ cũng có thân nhân cùng bằng hữu.



Vì thế, ma nhân được Lâm Thu chữa khỏi liền mang theo một ít "người bệnh" khác tới cửa tới tìm thầy trị bệnh.



Đây cũng là chuyện thường tình.



Mà bản thân Lâm Thu cũng cần phải tích cóp thật nhiều ma chướng để mua nhà, à không, mua Ngụy Lương.



Hiện giờ Nghiệp Liên đã nở rộ hai vòng cánh hoa sen, có thể rõ ràng nhìn được Nghiệp Liên có tổng cộng năm tầng, Nói cách khác, nàng còn có thể có thêm được đến ba bí kỹ nữa của Nghiệp Liên, chiêu sau so với chiêu trước càng mạnh mẽ hơn nhiều lần.



Ngày hôm đó nàng dùng Yêu Liên Biến đối đầu trực tiếp với chiêu kiếm trăng non của Liễu Thanh Âm, tuy có thể hơi cản được một chút, nhưng trong nháy mắt liền bị nàng ta trảm phá. Lâm Thu cẩn thận suy xét, Yêu Liên Biến sau khi biến Nghiệp Liên thành vô số bông sen nhỏ, ngay cả lúc Liễu Thanh Âm chưa chuẩn bị, cũng chỉ có thể gây ra cho nàng ta một ít vết thương trên da thịt mà thôi.



Dựa vào sự chênh lệch của hai chiêu Kinh Liên Phá và Yêu Liên Biến mà suy tính, bí kỹ tiếp theo của Nghiệp Liên hẳn là có thể làm tổn thương đến Liễu Thanh Âm. Rồi chiêu thức tiếp theo nữa, liền có khả năng giết chết nàng ta.



Lâm Thu hướng về phía Ngụy Lương, chớp chớp mắt.



Ngụy Lương nói: "Mang bọn họ tới."



"Dạ!" Mộ Dung Xuân không chút nào nghi ngờ quyết định của Ngụy Lương, lập tức xoay người ngự kiếm mà đi.



......



Khi ba trăm đệ tử của Vạn Kiếm Quy Tông cầm bội kiếm "áp giải" năm trăm ma nhân tiến vào tông, trên không trung, mặt trời vừa mới nổi lên.



Ngụy Lương cùng Lâm Thu đứng trên bậc cao nhất của tám trăm bậc thềm đá, cơn gió sáng sớm ngẫu nhiên thổi qua, làm cho sóng tóc đen của nàng tung lên, thỉnh thoảng bay vào đầu vai của hắn.



Ấn đường Ngụy Lương nhíu lại, lại đóng băng đuôi tóc lại cho nàng.



Lâm Thu: "......"



Mới vừa rồi hắn đem một cây Hà Thủ Ô giao cho tiểu lão đầu ở Bách Dược Phong, bảo ông ta đem cái cây Hà Thủ Ô này để lên đỉnh đầu của Tức Mẫu.



Xem ra người này nhất định phải nhìn thấy tóc nàng dài ra như cũ mới.



Ánh sáng đầu tiên của mặt trời bắt đầu nhảy ra từ sau ngọn núi xa.



Trên bậc thang, một đôi thân ảnh áo bào trắng đang đứng, nhìn từ dưới lên trên, liền thấy họ được một tầng lại một tầng ánh sáng nhuộm vàng.



Phảng phất như tấm màn mỏng màu xám âm u được xốc lên, lộ ra cặp đôi vai chính tươi sáng đang đứng trên đài. Nam tuấn dật như tiên, nữ tóc đẹp ngang vai.



Dưới thềm đá, ba trăm đệ tử cùng năm trăm ma nhân, đồng thời nhìn đến sửng sốt.



"Kiểu tóc của đám tu sĩ Nhân tộc thật quả là xinh đẹp." Một nữ ma nhân gãi gãi cái bím tóc lớn của mình, bắt đầu nghiên cứu xem nên hạ kéo từ chỗ nào.



Ma vật không hiểu chuyện che dấu, chỉ biết làm theo bản tính. Nhìn thấy Lâm Thu dưới ánh sáng mặt trời đẹp đến giống như thần tiên, đám nữ ma nhân lập tức kìm nén không được, hoặc là dùng tay xả, hoặc là dùng răng cắn, "hự hự" muốn làm cho tóc mình biến thành giống như kiểu tóc của Lâm Thu.



Trên thềm đá tám trăm bậc, bây giờ lại bay đầy các lọn tóc rơi bồng bềnh.



Khi bọn họ tới gần, tầm mắt của Ngụy Lương đảo qua, cười lạnh lên: "Cắt tóc? A, thật ra cũng có vài phần thành ý đó chứ."



Hắn cho rằng đám nữ ma nhân tự mình cắt tóc là bởi vì u cơ kia hại Lâm Thu phải cắt tóc, cho nên muốn tự phạt.



Lâm Thu: "......"



Những ma nhân đó cũng không nhiều lời vô nghĩa, vừa thấy Lâm Thu, lập tức ấn đồng bọn phía sau đang bị bó thành cái bánh chưng xuống, cầu Lâm Thu cứu trị.



Lâm Thu cũng không vòng vo, dùng suốt một buổi sáng, rửa sạch ma chướng trên từng người của đám ma nhân đó.



"Thật, thật hết rồi! Vậy mà là sự thật......"



Mỗi một ma nhân được chữa trị xong, trên mặt đều tràn ngập khó có thể tin.



"Cái tên Liêm Kiêm quỷ ma kia còn chưa tin! Không chịu đến đây! Chờ ta trở về, xem ta có đánh gãy chân hắn, bắt hắn trói vào cáng khiêng lại đây không cho biết!" Một ma nhân râu xồm cười quái dị nói.



Một người khác chỉ vào cái chân gãy của hắn, cười đến té lăn trên đất: "Nếu không phải cha ngươi gõ gãy cái chân của ngươi, thằng nhãi ranh ngươi làm sao chịu thành thật theo tới đây?! Bây giờ còn đứng đó cười đệ đệ ngươi sao!"



"Ngươi cười cái rắm!" Ma nhân gãy chân chỉ vào cục u tổ tướng sau ót hắn ta, "Nương ngươi mà không đánh ngươi xỉu, chắc ngươi chịu tới?"



Cười cười, nhưng mọi người đều chảy nước mắt xuống.



Đối với người thường mà nói, không đau không bệnh gì đó chính là trạng thái bình thường thôi, nhưng đối với ma nhân, cảm giác này lại là nằm mơ cũng không dám nghĩ, là hy vọng xa vời.



Náo loạn một trận, đám ma nhân chỉnh chỉnh tề tề đứng lên, học theo bộ dáng của tu sĩ, trịnh trọng hướng về phía Lâm Thu làm đại lễ.



"À, Tông chủ phu nhân của Vạn Kiếm Quy Tông, xin hỏi, ta còn có thể lại mang mấy bằng hữu lại đây nữa hay không?" Một cô nương mỏ nhọn ngượng ngùng hỏi.



Lâm Thu trầm ngâm một lát: "Không cần đâu, tới tới lui lui quá phiền toái. Các ngươi phải đi qua Tiên vực đúng không, lỡ như bị phát hiện sẽ xảy ra khủng hoảng không cần thiết."



Đám ma nhân thất vọng cúi thấp đầu xuống, động tác nhất trí bẹp bẹp miệng.



Lâm Thu nói tiếp: "Nửa tháng sau, ta sẽ đi Thiên Kỳ Quan. Các ngươi đem người nào muốn chữa bệnh toàn bộ đưa tới nơi đó chờ ta."



Ma nhân tức khắc mừng rỡ như điên.



Bọn họ vẫn còn chưa học được cách che dấu cảm xúc, từng đôi mắt sáng ngời lên như mắt thú.



Lâm Thu còn chưa thích ứng kịp với loại ánh sáng chói lọi, nặng trĩu mang ơn này. Trong lòng nàng có hơi chút nhũn ra, mũi lại cay cay.



"Phái người hộ tống bọn họ trở về đi, miễn cho trên đường gây ra kinh hoảng."



Nói xong, nàng xoay người, làm bộ bình tĩnh đi về hướng sau núi.



Ngụy Lương nhìn chằm chằm bóng dáng nàng, nhìn một lát, tay áo vung, thân ảnh biến mất tại chỗ.



Khi xuất hiện lại, hắn đã ôm lấy vai nàng.



Lâm Thu nói mang theo chủ giọng mũi: "Ta biết có mấy chỗ đều là vị trí của bí tàng hoặc là có bảo bối ẩn dấu, nếu như ta tính không sai, chắc chắn Liễu Thanh Âm sẽ đi qua hết tất cả mấy chỗ này, chúng ta cứ tìm qua từng chỗ từng chỗ một, thử xem có thể rình bắt được nàng ta hay không!"



Chuyện khe Hồi Vân bị hủy trước tiên làm Lâm Thu ý thức được rằng, Tần Vân Hề trọng sinh sẽ đem hết tất cả cơ duyên cùng bí tàng mà trong tương lai sẽ phát hiện nói hết cho Liễu Thanh Âm.



Nàng lại nói: "Đi xong một vòng, vừa lúc đi Thiên Kỳ Quan —— hy vọng bọn họ có thể mang nhiều ma nhân lại đó một chút."



Ngụy Lương nhẹ nhàng nhướng mày, khóe môi hiện lên một tia ý cười.



Bộ dáng tiểu thê tử nghiêm trang an bài hành trình, còn ra lệnh sắp đặt, càng cực kỳ đáng yêu.



Muốn ma nhân? Chuyện nhỏ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom