• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full NAM CHỦ TỈNH TỈNH! NGƯƠI LÀ CỦA NỮ CHỦ (1 Viewer)

  • Chương 51: Sắc làm mờ mắt

Trong mộ thất.



Lâm Thu lẳng lặng nhìn hai tên tu sĩ Nguyên Anh bị sắc làm mờ mắt này.



"Các ngươi muốn làm gì?" Nàng bình tĩnh hỏi.



Giờ phút hiện tại, hai người này đang sốt ruột hoảng hốt mà cởi quần áo ra.



"Làm gì?" Nam tu mắt tam giác nhướng cao một bên khóe môi, tà mị phun ra hai chữ, "**"



"Nếu ta không đồng ý thì sao?" Lâm Thu đầy mặt bình tĩnh.



Hai tên nam tu đã không manh áo che thân liếc nhau.



"Bớt nói đi một chút," tên mập hung hăng mà phỉ nhổ, "Khuyên ngươi đừng tìm chết. Cố gắng hầu hạ bọn ta thật tốt, bằng không đừng trách hai ca đây hút ngươi thành thây khô!"



Tên gầy mắt tam giác liền cười quái dị: "Trong chốc lát thôi ngươi sẽ thích mà! Ngoan ngoãn tự mình cởi ra, để ca nhìn xem dáng người ngươi như thế nào."



Lâm Thu nhàn nhạt đảo mắt qua hai thân thể đáng ghê tởm này, mắt lộ ra ghét bỏ: "Dáng người cực kém."



Yên Liên Biến đã ở đầu ngón tay, vận sức chờ kích phát.



Nàng chỉ là đang tính toán phải động thủ từ phương vị nào mới có thể không đem cái gian mật thất kia chôn theo luôn —— lỡ như phải đào nó ra từ đống đất đá, chung quy cũng là chuyện khá phiền toái.



Bỗng nhiên, một bóng dáng tinh tế đến cực điểm giống như gió lướt vào bên trong.



"Đã lấy đồ vật được chưa, Ngụy Lương không có mắc mưu ta!" Giọng nói cực nhẹ cực mềm, tuy nói chuyện trong khi sốt ruột nhưng vẫn rất nhu mì.



Trận gió này vừa cuốn tới rồi trước mặt, thấy hai tên một béo một gầy trống trơn trần truồng, nàng ta không khỏi hít một ngụm khí lạnh.



Lâm Thu tập trung nhìn, chỉ thấy khuôn mặt nàng ta cực kỳ thanh tú, nhìn giống một nữ nhân yếu đuối mong manh nhỏ xinh, đôi mắt to tròn đang mở lớn như nai con bị kinh hoảng, môi đỏ nho nhỏ, hơi hơi thở phì phò, làm người vừa thấy liền sinh lòng yêu thương.



Lâm Thu nhịn không được tưởng tượng một chút bộ đang nàng ta kiều kiều nhược nhược mà đem chìa khoá mộ thất dâng cho Tần Vân Hề.



Bị một đôi mắt như vậy nhìn, ai chả khó tránh khỏi muốn mềm lòng.



"Các ngươi đang làm gì ——" nàng ta sốt ruột kêu to lên, "Vì sao không đi mở cửa, vì sao!"



"Mộc, Mộc sư muội......" Hai tên nam tu ở trước mặt nàng ta tức khắc lùn đi không biết mấy cái đầu, ngượng ngùng dùng tay che chỗ kín, chân nhảy nhảy, đi lấy xiêm y trên mặt đất mặc vào.



"Đồ vụng về như lợn!" Mộc Nhu Giai nổi giận mắng, "Muốn cởi cũng phải trước tiên cởi nàng ta chứ, bộ dáng này cho dù bị người phá hỏng chuyện tốt, cũng có thể no nhìn mắt! Cô nương xinh đẹp như vậy bắt vào tay rồi cũng không nhìn được gì, quá mệt tâm với đồ ngu bất tử các ngươi!"



Khi nàng ta tức giận mắng chửi người, vẫn là bộ dáng kiều kiều nhu nhu, như một thiếu nữ trẻ tuổi đang hướng về người bĩu môi làm nũng.



"Không phải, sư muội, Ngụy Lương không phải không mắc mưu ngươi sao." Tên nam tu mắt tam giác vô cùng chật vật tròng quần vào.



"Ta ngu xuẩn giống như các ngươi sao, ta nửa đường dùng thủy kính dẫn hắn ta tới cái mộ đạo giả kia rồi! Nhanh lên đi!" Mộc Nhu Giai không quên nghịch ngợm hướng về phía Lâm Thu chớp chớp mắt, "Ngụy Lương thật tốt, ngươi nhặt được bảo bối rồi! Ngày sau chờ ta chơi đủ rồi, khi nào muốn tìm đạo lữ phải tìm người như hắn vậy!"



Lâm Thu: "...... Cảm ơn đã khích lệ?"



Bên trong mộ thất, nhiệt độ không khí bỗng nhiên lạnh băng.



"A nga." Lâm Thu nhún vai, "Ngươi không nên mất thời gian quản hai tên ngu xuẩn này."



Mộc Nhu Giai hai mắt hồng hồng: "Cũng không phải đâu, ta chủ yếu chỉ là muốn nhìn một chút xem cửa phòng tối có mở ra rồi hay chưa thôi. Sớm biết chưa mở được, ta mới không thèm tiến vào đây, đã sớm chạy trốn cho xong."



Ngụy Lương còn chưa đến, một cổ gió lạnh đã cuốn vào trước tiên, vô số băng tinh li ti cuốn lấy Lâm Thu vào ở giữa.



"Tỷ muội, cầu tình giùm ta với." Hai bàn tay Mộc Nhu Giai chắp lại, đáng thương vô cùng mà nhìn Lâm Thu, "Ta chưa làm được cái gì cả, thật tình luôn, bản thân ta còn bị hắn suýt rớt hết quần áo!"



Lâm Thu: "...... Phốc."



Nàng ta ngoại trừ việc yêu thích thải dương bổ âm ra, thật ra chưa làm cái chuyện xấu gì. Những tên nam nhân bị nàng ta dẫn dụ đó cũng mỗi người là cam tâm tình nguyện, lấy tư sắc cùng kỹ thuật bực này của nàng ta, không biết có bao nhiêu người cầu chết dưới hoa mẫu đơn đâu.



Từ ánh mắt của Liễu Thanh Âm mà nhìn, Mộc Nhu Giai chính là cái loại hồ ly tinh không biết xấu hổ nhất, trong xương cốt đã vô cùng uỷ mị dụ hoặc, làm người hận chỉ muốn chết dưới chân.



Nhưng không biết vì sao, Lâm Thu lại cảm thấy nàng ta có chút...... dễ thương......



Bên trong mộ thất, nhiệt độ không khí lại càng lạnh hơn.



Ngụy Lương mặt không có biểu tình đi đến, ngay cat trên vai đều ngưng đọng một tầng sương trắng.



Mộc Nhu Giai chắp tay thi lễ với Lâm Thu chắp liên tục, quả thật là nửa mắt cũng chưa dám nhìn Ngụy Lương.



Hai tên nam tu kia còn không biết lợi hại, giờ phút này đã xiêu xiêu vẹo vẹo mặc xong xiêm y, thấy Ngụy Lương tiến vào, nhịn không được cố ý nói thầm: "Kiếm Quân Ngụy Lương mà cũng đi trộm mộ sao!"



Băng sương vây quanh trên người Lâm Thu chậm rãi rà soát kiểm tra nàng từ đầu đến chân một lần.



Thấy nàng không có việc gì, băng sương trên lông mày hắn mới tan đi một chút.



Lâm Thu nhìn nam nhân nghiêm nghị không thể xâm phạm này, trong lòng không khỏi nảy lên một dòng nước ấm tinh tế, lại hơi hơi có một chút chua chua.



Nàng hướng về phía hắn nở nụ cười.



Từ lúc đi vào trong mộ thất, trong ánh mắt Ngụy Lương liền vẫn luôn chỉ có nàng.



Thấy nàng cười đến cộc lốc, hắn không khỏi cũng nhẹ nhàng cong môi.



Bình tĩnh xem xét, so sánh với bộ dáng vừa rồi Mộc Nhu Giai dùng gương mặt của nàng cười rộ lên, cái kiểu này bản tôn thật sự là một tia phong tình cũng không lên nổi.



Nhưng không biết vì sao, lại thấy đáng yêu đến cực điểm.



"Ừ, không có thương tích đến một cọng tóc." Hắn hơi cúi mặt xuống.



Người khác không nghe ra thâm ý trong đó, Lâm Thu lại biết, đây đã là lên án nghiêm khắc nhất rồi.



Nàng thành thật lắc đầu, nói: "Không có thương tổn mà."



Ngụy Lương nhìn hai tên nam tu xiêm y không chỉnh tề, tất nhiên đoán được đã xảy ra chuyện gì.



Còn tiểu kiều thê nhà mình vì sao lông tóc chưa tổn hại......



"A," Ngụy Lương lạnh như băng cười một cái, "Bản lĩnh của nàng lớn, chỉ là hai tên Nguyên Anh nhãi nhép, tất nhiên là không làm gì được nàng."



Nói như vậy xong, nhiệt độ bên trong mộ thất lại lần thứ hai sụp xuống một tầng.



Lâm Thu đột nhiên nhanh trí, bỗng nhiên ý thức được đại tủ đông nhà mình đang tức giận!



Loại thời điểm này, đương nhiên đạo hữu chết còn hơn bần đạo chết.



Nàng vội vàng cười nói: "Hai vị đạo hữu này cũng thật sự là đáng thương, không biết bị cái bệnh gì mà giống như thấy nóng quá, bộ dáng lại rất khó chịu, vừa tiến vào liền cởi hết xiêm y ra! Ta đứng một bên nhìn còn cảm thấy bọn họ thật sự đáng thương, không hiểu sao lại bị nóng đến như vậy —— phu quân tới vừa đúng lúc, có thể giúp bọn hắn hạ bớt nhiệt độ."



Nói đùa sao, bao che tội phạm cường gian? Sao có thể chứ!



Quả nhiên, sau khi dời đi hỏa lực, ánh mắt Ngụy Lương nhìn về phía nàng tức khắc nhu hoà đi không ít.



Thân hình hắn chợt loé lên, đứng ở bên cạnh nàng, ôm lấy vai nàng thật mạnh.



Tay áo rộng phất qua, chỉ thấy hai người một béo một gầy jia, bị một lực lượng vô hình nắm lấy cổ, quăng người lên, cả hai song song rơi vào trong cái quan tài đang bị dựng đứng ở đằng kia.



Lại sau đó nữa, nghe một tiếng "Phanh" một cái, băng sương giáng xuống, chỉ trong một hơi hô hấp, gỗ đàn màu vàng đen ngàn năm không rữa kia lại bị đóng băng lại thành cái quan tài băng nửa trong suốt!



Hai người bên trong thì không cần phải nói.



Chỉ thấy hai người kia căn bản không có chút lực chống cự nào, ngoại trừ gắt gao ôm lấy nhau để sưởi ấm, cũng làm không ra bất cứ động tác dư thừa nào. Hai người càng ôm càng chặt, không bao lâu, lại bất chợt khảm vào bên trong huyết nhục lẫn nhau!



Mộc Nhu Giai đứng một bên nhìn, sắc mặt càng trắng bệch như tờ giấy, thân thể mảnh khảnh run rẩy càng run rẩy lên, môi mím chặt đến chỉ còn một đường trắng hơi hơi chu lên, lông mi thật dài dính đầy nước mắt.



"Còn đây thì sao?" Ngụy Lương nhàn nhạt liếc Mộc Nhu Giai một cái, "Nàng ta mới vừa rồi giả dạng nàng."



Cô nương đáng thương tức khắc sợ tới mức nước mắt đều rụt trở về.



Nàng ta ngay cả liếc mắt một cái cũng chưa dám nhìn Ngụy Lương, chỉ tha thiết nhìn chằm chằm Lâm Thu, hai tay chắp lại nắm thật chặt lại run rẩy, giống như con hamster không tiếng động khẩn cầu.



"Vậy ngươi trúng chiêu không?" Lâm Thu hỏi.



Ngụy Lương nhướng mày cười: "Nàng nói đi."



Lâm Thu cong mặt mày lên: "Nếu như trúng chiêu, thật đúng là phải phạt ngươi. Không trúng chiêu, vậy liền không phạt ngươi. Nói cho cùng cũng không có liên quan gì đến nàng ta."



Ngụy Lương nao nao, chợt trên mặt mày rộng mở thông suốt.



Khoé môi tinh xảo hiện lên một tia cười xấu xa, âm sắc hắn trầm thấp đi rất nhiều: "Thu nhi muốn phạt ta như thế nào, thì chỉ cần lo phạt thôi."



Lâm Thu: "......" Người này nói chuyện sao mà lúc nào cũng làm người cảm thấy không đứng đắn nhỉ.



Mộc Nhu Giai nuốt một ngụm nước miếng lớn"ực" một tiếng, yếu ớt buông hai tay xuống: "Hay là, ta cũng không có việc gì, không nên gây trở ngại hai người các ngươi nói lời tri kỷ nhỉ?"



Lâm Thu lặng lẽ chớp mắt rồi đưa tay làm dấu "OK" với nàng ta.



Mộc Nhu Giai tuy rằng nhìn không hiểu cái dấu hiệu đó, lại có thể nhìn hiểu ánh mắt, lập tức vô thanh vô tức, xách váy điểm chân, lặng lẽ lùi lại chạy mất.



Đãi sau khi hơi thở nàng ta hoàn toàn biến mất trong mộ đạo, Ngụy Lương một lần nữa nghiêm mặt.



"Lần sau, đứng chỗ chờ ta."



Hắn hiếm khi thay đổi sắc mặt nói chuyện với nàng, ngữ khí vô cùng nghiêm túc.



Ánh mắt nặng nề giống như thực chất, ấn đầu nàng càng thấp xuống, lại càng thấp xuống.



"Ừ." Lâm Thu rũ đầu nói, "Mới vừa rồi nàng ta đứng trước mặt ta khen ngươi không ngớt lời, ai biết được người vừa đi ngươi lại bắt đầu giáo huấn ta."



Bộ dáng mười phần mười ủy khuất.



Ngụy Lương không khỏi bật cười, nâng tay lên, xoa nhẹ tóc nàng.



Cổ Lâm Thu hơi hơi rụt lại, từ dưới nhìn lên trên, giương mắt nhìn hắn.



Ánh mắt Ngụy Lương rõ ràng mềm nhũn.



Hắn nhanh chóng chuyển mắt, giấu đi ý cười, hỏi: "Đồ vật ở trong mật thất sao."



"Đúng vậy!" Lâm Thu chỉ vào góc, "Cần một cái chìa khóa hoa mai nha, không ai biết nó ở chỗ nào."



Hiện tại còn chưa có người biết.



Bởi vì kia cái chìa khóa kia là mấy năm sau Mộc Nhu Giai trong lúc vô tình có được manh mốt nên mới tìm được. Hiện giờ dù có bức tử nàng ta, nàng ta cũng không biết nó ở đâu.



"À."



Ngụy Lương trầm ngâm một lát, hai mắt dần dần biến thành màu trắng.



Chỉ thấy từng cụm băng sương dần dần sinh ra bên trong cái ổ khóa hình hoa mai kia, chúng nó từ từ ngưng thành thực chất rõ ràng, đông đặc lại nhìn giống như ngọc bóng loáng.



Nhưng nó lại mềm.



Chỉ thấy kia khối băng tuyết như ngọc kia bắt đầu thẩm thấu vào bên trong ổ khóa phức tạp đó, không bao lâu, từ sâu bên trong ổ khóa trên cánh cửa cổ kính, truyền đến một tiếng "cùm cụp" giòn vang.



Ngụy Lương dùng tay áo rộng nhẹ nhàng bảo vệ Lâm Thu.



Cái "chìa khóa" bắt đầu chuyển động.



Thực mau, liền có một đống bụi cát và đá vụn ào ào rơi xuống từ trên đầu cánh cửa đã khóa chặt nhiều năm.



Cánh cửa mật thất chậm rãi mở ra.



Ánh sáng màu lam óng ánh tức khắc vẩy đầy trong gian mộ thất.



Lâm Thu giật mình mà nhìn phía trong mật thất, chỉ thấy trên một cái đài bằng bạch ngọc, đoan đoan chính chính có bày một cái lu thủy tình cao chừng hơn một thước, trong đáy lu còn dư lại một ít linh dịch màu lam hơi u ám.. Một gốc cây Tụ Linh Thù béo béo lùn lùnđang ghé vào miệng lu, phảng phất như là một sinh mệnh có ý thức, lười nhác mà đánh giá hai kẻ xâm nhập.



"À, tụ Linh Thù hệ Mẫu." Ngữ khí Ngụy Lương bình bình đạm đạm.



Lâm Thu cảm thấy cái giọng điệu này của hắn giống như đại lão mãn cấp mang em gái gà mờ chơi game phó bản, vô luận rơi xuống cái trang bị cực phẩm gì đi nữa, hắn đều chỉ biết cảm thấy "Ờ, cũng được".



Tay áo phất một cái, cả cái lu mang cây thảo dược đều bị thu vào trong túi Càn Khôn.



Hiện tại cách thời gian hẹn với ma nhân còn có năm ngày.



Ngụy Lương mang theo Lâm Thu trở lại Vạn Kiếm Quy Tông, lập tức đi Bách Dược Phong.



Hắn nói: "Nếu qua ba bốn năm nữa, cái linh dịch sẽ tiêu hao không còn một giọt."



Lâm Thu âm thầm chấp nhận, gật gật đầu. Trong sách, khi Liễu Thanh Âm cùng Tần Vân Hề tìm được cái cây hệ mẫu này, linh dịch cũng sắp không còn một giọt.



"Thừa lại có một chút như vậy, có ích lợi gì chứ?" Nàng hỏi.



Ngụy Lương cười thần bí.



Tiểu lão đầu của Bách Dược Phong Tiểu nhìn thấy Ngụy Lương, ánh mắt hơi có chút túng quẫn.



Người này chính là điển hình nhất của cái loại người thành thật mang hết tất cả tâm tư của mình đều viết lên trên mặt.



Nhưng mà người thành thật vì sự nghiệp mà mình nhiệt tình yêu thương, ngẫu nhiên cũng sẽ làm chút chuyện không thành thật. Thí dụ như hiện tại, hắn không làm theo lời của Ngụy Lương căn dặn đem Hà Thủ Ô đặt lên trên đầu tức mẫu, mà lấy cái cây Hộ Tâm Quả linh khí quá sức nồng đậm kia bỏ lên trên tức mẫu.



Giờ phút này, dưới phần tức nhưỡng xung quanh Hộ Tâm Quả đã xông ra mấy cái mầm cây nho nhỏ. Đây chính là tác dụng thần kỳ của tức mẫu.



Lâm Thu sợ Ngụy Lương sinh tức giận với Tiểu lão đầu, vội vàng nhìn hắn nói: "Ôi hôm nay ta mới nhớ là ngày ấy mình nhớ nhầm, Hà Thủ Ô không phải có tác dụng mọc tóc nhanh hơn đâu, thôi cứ để Tiểu lão đầu trưởng lão đổi thành Hộ Tâm Quả đi."



Lời vừa ra khỏi miệng, Ngụy Lương cùng Tiểu lão đầu đều dùng ánh mắt một lời khó nói hết nhìn nàng.



Sau một lúc lâu, Ngụy Lương ho nhẹ một tiếng: "Hà trưởng lão họ Hà."



Lâm Thu: "......" Mỗi ngày ở trong lòng gọi người ta là Tiểu lão đầu riết rồi quen.



Hà trưởng lão của Bách Dược Phong ha hả cười gượng: "Gọi là gì cũng được, khá tốt khá tốt, đều khá tốt."



Ngụy Lương nhanh chóng ôm Lâm Thu đầy mặt đỏ bừng đi tới bên cạnh tức mẫu.



Hắn từ trong túi Càn Khôn lấy ra cái lu thủy tinh kia, tiện tay úp ngược cái lu xuống, làm cho linh dịch màu lam u ám nhàn nhạt kia đổ ra.



Tiểu lão đầu cả kinh hít một ngụm khí lạnh thật lớn, đuổi theo phía sau kêu to: "Kiếm Quân! Đây là linh dịch?! Linh dịch?! Chỉ có nơi mà thiên địa linh khí tụ lại dày đặc cực điểm, ấp ủ trăm ngàn năm mới được một giọt linh dịch!!! Ngài ở đâu tìm được nhiều như vậy?! Không phải, từ từ, cái bảo bối tuyệt thế như vầy ngài sao có thể đổ vào trong đất hết cả vậy chứ a a a a ——"



"Ờ," Ngụy Lương không chút để ý, "Phu nhân tặng ta."



Tay Ngụy Lương lắc lắc hai cái, thấy trên vách cái lu thủy tinh còn thừa một chút linh dịch, dứt khoát đóng băng toàn bộ lu thủy tinh thành một khối băng, bóp nát, trút hết vào đầu tức mẫu.



Tiểu lão đầu thấy một trận choáng váng: "Khoan, từ từ, đây không phải là loại linh thuỷ tinh có thể làm vật chứa đảm bảo cho vật bên trong tươi sống ngàn năm không mục nát sao......"



Tức mẫu đoan đoan chính chính mà bị bẹp ra trên mặt đất, bùn đất lúp xúp mềm mại bao vây trùm lấy nó. Một bong bóng tức nhưỡng tròn xoe bị nhổ ra "phốc phốc", xuyên qua tầng bùn mềm, lăn về hướng một bên.



Giờ phút này, linh dịch màu lam kia cùng với mấy vụn băng tinh nhuyễn đã thấm qua lớp đất mềm xốp mỏng, thấm xuống dưới.



"Kiếm Quân người sao lại có thể lấy linh dịch tưới hoa chứ!!!" Tiểu lão nhân vô cùng đau đớn mà liên tục dậm chân, hận không thể dẫm xuyên qua sàn nhà luôn.



Ngay sau đó, hắn há to miệng, trong cổ họng chỉ còn tiếng hút khí "Tê tê".



Chỉ thấy ngay sau khi linh dịch màu lam kia thấm xuống, tức mẫu nhổ ra tức nhưỡng, thế nhưng mỗi một bong bóng tức nhưỡng đều là màu lam nhạt nha!



"Này...... Này này này!" Tiểu lão nhân chấn động đến nói năng lộn xộn, "Linh dịch biến thành tức nhưỡng, à không phải, tức nhưỡng biến thành linh dịch, à mà cái này ta cũng không biết nữa trời ạ!"



Dùng đầu gối nghĩ cũng biết, dùng linh nhưỡng như vậy để trồng trọt linh thảo, thời gian sinh trưởng chỉ sợ có thể ngắn lại trăm ngàn lần!



Ngắn ngủn chỉ trong mấy giây, cái cây Hộ Tâm Quả kia lại lớn lên vùn vụt cao thêm một thước, mấy mầm non ở kế bên cũng không chịu thua kém, lập tức duỗi người, rễ mọc dài ra, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà càng cao lớn lên như muốn bắt kịp cây lớn kế bên, phát ra tiếng kêu "tạch tạch".



Ngụy Lương đưa tay liền đem chúng nó rút ra, ném ở một bên, bình tĩnh mà móc ra một cây Hà Thủ Ô......



Lâm Thu hít ngược một hơi khí lạnh, giành lấy cây Hà Thủ Ô cùng cái túi Càn Khôn từ trên tay hắn kéo lại đây, thành thạo lấy ra cái cây Tụ Linh Thù hệ Mẫu kia, đường hoàng cắm xuống.



Một màn này, có thể nói là quá huyền huyễn.



Cái cây Tụ Linh Thù hệ Mẫu kia lại duỗi cái eo lười, hai lá mầm tròn xoe trên thân cây hình như hơi cong về phía trước một chút, sau đó liền "Bổ bổ bổ" mà châu đầu xuống bên dưới, giống như đang gồng mình sinh con ấy. Lại sau đó nữa, chỉ thấy vùng đất xung quanh nó bắt đầu kích động, vô số cây non rung đùi đắc ý, chui từ dưới đất mà ra!



Tức mẫu không cam lòng yếu thế, tốc độ phụt lên bong bóng tức nhưỡng màu lam nhạt trong nháy mắt tăng lên gấp trăm lần không ngừng, chỉ thấy từng viên tức nhưỡng mượt mà no đủ, toả ánh sáng màu lam óng ánh không ngừng được phun ra, "Ào ào" chạy về hướng tứ phương.



Cái cây Tụ Linh Thù hệ Mẫu kia cũng giống như nghẹn lại, cùng nó giằng co.



Liền thấy cơn thủy triều tức nhưỡng màu lam kia đang hướng về bốn phương tám hướng nhanh chóng tản ra, phía trên mặt đất màu lam óng ánh, từng mầm cây non chui từ dưới đất mà ra, điên cuồng hấp thu chất dinh dưỡng màu lam, đón gió phất phơ, nhanh chóng cao lên.



Âm thanh "Sàn sạt" rất có qui luật phú, trong nháy mắt, cả đỉnh núi lại biến thành một bức tranh giao nhau giữ hai mà xanh lục và xanh lam, đẹp không sao tả xiết. Thảm cây màu lục không ngừng lăn dài, tràn xuống phía chân núi, tiếng cảm thán kinh ngạc và tiếng hút khí không ngừng vang lên mỗi một góc trong Bách Dược Phong, mãi đến khi cái màu xanh lam xanh lục đó phủ kín cả một ngọn núi, tức mẫu với Tụ Linh Thù hệ Mẫu mới ngừng lại được.



Chúng nó không hề mở rộng hơn về hướng bên ngoài nữa, mà chỉ chăm chú bồi dưỡng mấy đám cây non vừa mới mọc trên cả ngọn núi.



"Đây, ngày này, cả ngọn núi này sau một năm nữa....! Sang năm đúng ngày này, cả sườn núi đều là Tụ Linh Thù 300 năm trở lên!" Hà trưởng lão đầu váng mắt hoa, "Tông chủ phu nhân thật sự là, thật sự là......"



Ông cũng tìm không được từ nào để cảm thán.



Trên đời này, sao lại có người cao thương đến như vậy?! Nhiều bảo bối như vậy, nói giao cho Bách Dược Phong liền giao cho Bách Dược Phong, đây là kiểu cao thượng bao nhiêu! Kiểu tình cảm bao nhiêu! Nàng! Nàng sao lại có thể vô tư như thế!



"Kiếm Quân, phu nhân," tiểu lão nhân vẫn còn đang khó có thể tin, "Mấy cái này, thật sự, thật sự thật sự là giao cho ta xử lý?"



"Bằng không thì ai?" Ngụy Lương kỳ quái nhìn hắn liếc mắt một cái.



Bằng không ai làm? Hắn? Thu nhi? Có thể sao.



Tiểu lão nhân kích động đến sắp ngất đi rồi.



Sau một lúc lâu, ông mới trịnh trọng sửa sang lại vạt áo, được rồi làm lễ trân trọng nhất của tu sĩ, nghiêm mặt nói: "Ta nhất định sẽ không phụ uỷ thác! Cây còn người còn, cây mất người mất!"



Đệ tử Bách Dược Phong một người tiếp một người vọt tới đỉnh núi, nhìn thấy một màn mộng ảo này, mỗi người đều mừng rỡ như điên. Giờ phút này bọn họ còn chưa chân chính ý thức được chuyện này có bao nhiêu khủng bố —— chỉ cần qua hai ba năm nữa thôi, linh thảo đầy khắp nhất ngọn núi này của bọn họ chính là Tụ Linh Thù ngàn năm trở lên!



Sau khi rời khỏi Bách Dược Phong, Lâm Thu có chút lo lắng: "Hiện giờ thực lực tông phái tổn hao nhiều, một khi tin tức được truyền ra, chỉ sợ không ít người động tâm, làm ra chuyện ngu ngốc tham lam. Hay là ngươi ở lại đây giữ nhà đi, ta đi Thiên Kỳ Quan một mình cũng được. Ma tộc chắc chắn không tiếc hết thảy bảo hộ ta, hơn nữa còn có Hư Thật kính trong tay, chắc sẽ không gặp nguy hiểm gì."



Ngụy Lương cười: "Không sao. Vạn Kiếm Quy Tông làm sao không ai quản. Có Trác Tấn, có Tần Vô Xuyên, còn có Cố Phi Mộ Dung Xuân, chưa kể còn mấy nghìn tu sĩ Nguyên anh cùng kiếm tiên nữa."



Lâm Thu yên lặng gật đầu.



Chợt nghe hắn than thở nói một câu: "Mà ta lại chỉ có một mình nàng."



Đáy lòng Lâm Thu chấn động, chậm rãi mở to đôi mắt, nhất thời ngay cả đi đường cũng quên mất, ngơ ngẩn ngừng lại tại chỗ.



Ngụy Lương đi tới trước hai bước, thấy nàng không đuổi kịp, liền quay đầu lại nhìn nàng.



Đối diện với tầm mắt của hắn, Lâm Thu giống như bị bỏng vậy, vội vàng xoay mặt đi, lại không thể che dấu được hai hàng nước mắt lăn xuống.



"Những ngày tháng không có ta rốt cục là ăn bao nhiêu khổ vậy? Như vậy cũng khóc." Bóng dáng của hắn nặng nề bao lấy nàng.



"Vì sao," giọng điệu của nàng nghẹn ngào, "Vì sao lại đối với ta tốt như vậy?."



Hắn cúi đầu tìm đến cặp mắt đang phiếm hồng của nàng, thản nhiên nói một cách vô cùng có lý: "Nàng là người ta thích. Ta không đối xử tốt với người ta thích, chẳng lẽ phải đối xử tốt với người ta không thích sao?"



Lâm Thu ngẩng đầu nhìn hắn, nhìn trong chốc lát, cảm thấy hắn nói rất có đạo lý.



Nàng chậm rãi ngừng nức nở, nói: "Về sau ta sẽ tận lực đối tốt với ngươi."



Hắn cười khẽ ra tiếng, giữ chặt tay áo nàng, đem nàng mang về ngọn núi chính.



Mấy tấm màn bố cùng trang trí tân hôn đỏ thẫm trong phòng đã được thu dọn đi, gian nhà gỗ lại khôi phục bộ dáng vô cùng đơn giản.



Lâm Thu cảm thấy, nếu hắn muốn hôm nay viên phòng, vậy cũng nên viên đi.



Nàng cũng có chút muốn biết, sau khi hắn có được thứ hắn vẫn luôn muốn, hắn còn có thể đối xử với nàng tốt như hiện tại hay không.



Hắn kéo nàng tới trước giường gỗ, đỡ nàng ngồi xuống.



Sau đó hắn đứng dậy, khép cửa lại.



Trái tim nàng hơi giật mình một cái, vô cùng kích động, không biết tại sao từng luồng cảm xúc lại không ngừng nảy lên trong lòng, đôi tay nàng không tự giác mà nắm chặt lấy nhau.



Băng sương giáng xuống, đem cả gian phòng nhỏ chặt chẽ bao lại.



' À, cách âm cũng làm tốt rồi. ' Trong lòng Lâm Thu âm thầm nói thầm.



Trái tim nàng hơi chao đảo, bắt đầu động thủ tự cởi thắt lưng của chính mình.



Ngụy Lương bố trí kết giới băng sương xong, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên người Lâm Thu đã chỉ còn một lớp trung y màu trắng, thân hình tinh tế yểu điệu lấp ló hờ hững như ẩn như hiện bên dưới trung y. Nàng hơi mím môi, mặt đầy ngượng ngùng, còn đang sắp cởi trung y.



Hầu kết Ngụy Lương vừa động, âm sắc hơi ấm ách: "Phu nhân, kết Anh không cần thoát y đâu."



Lâm Thu: "......"



Không phải chứ, người này sao lại thế này? Lúc nên đứng đắn thì thà chết không đứng đắn, lúc nên lưu manh thì hắn lại......



Hắn bước nhanh tới, trong mắt như châm lên một ngọn lửa u ám. Ánh lửa kia phảng phất như có thể nướng được người.



Hắn ôm nàng thật mạnh vào trong lòng ngực, gắt gao xiết lấy hai cái, giọng nói dễ nghe càng thêm khàn khàn: "Quá trình kết Anh đã gấp đến lửa sém lông mày, kéo dài nữa không được. Thu nhi, nhẫn nại một chút, sau khi độ Vấn Tâm kiếp, vi phu nhất định không để nàng thất vọng."



Lâm Thu cũng phát hiện không ổn. Đầu quả tim nàng lại một lần nữa nhẹ nhàng giật mình, một lực lượng kỳ dị tiếp tục xuất hiện trong thân thể, đan điền phảng phất cũng có một trái tim đang nhảy lên.



Hoá ra xúc động mới vừa rồi không phải bởi vì hắn, mà là bởi vì, nàng muốn kết Anh!



Giờ khắc này, cảm thụ càng thêm rõ ràng.



Viên Kim Đan trong đan điền đã ngừng xoay tròn, giống như là phôi thai đang bắt đầu lớn lên, đầu tiên nó biến mềm lại như bùn non, một lát sau, từng "cành cây" linh khí trong viên Kim Đan rút ra, giương ra ngoài dày đặc khiến cho viên Kim Đan biến thành một con nhím, lại nhẹ nhàng lay động.



Thực mau, cái vật này tựa như có sức sống, chậm rãi tụ lại như hình dáng một con người đang đặt đôi tay trước người, khoanh chân ngồi, đầu mình tứ chi dần dần rõ ràng.



Ngụy Lương nghĩ tới cái gì, sắc mặt hơi trầm xuống: "Chìa khoá bí mật của Huyền môn đang nằm trong tay Liễu Thanh Âm à?"



"Ừ." Lâm Thu vừa ngượng ngùng lại vừa khẩn trương, "Làm sao bây giờ, hiện tại ta giống như sắp sinh hài tử vậy sao?"



Ngụy Lương nói: "Nàng ta có bát tự sinh thần cùng tinh huyết của nàng không?"



"...... Hả?"



Thấy bộ dáng Lâm Thu không ở trạng thái tập trung, thần sắc Ngụy Lương càng thêm nghiêm túc, bắt lấy bả vai nàng, khom người hỏi: "Thu nhi, trả lời ta cho chính xác, trên tay Liễu Thanh Âm có tinh huyết của nàng hay không?"



Bát tự sinh thần chỉ sợ Liễu Thanh Âm sẽ nhớ rõ.



Trước khi Lâm Thu được gả vào cửa, chuyện hợp bát tự lặt vặt này nọ thế nào Liễu Thanh Âm cũng nhất định muốn đưa tay vào.



"Bát tự sinh thần nàng ta hẳn là có, còn tinh huyết hả," Lâm Thu định thần, " Lần trước nàng ta đâm ta bị thương bằng chính kiếm của mình chứ không phải bằng linh khí! Vậy chắc chắn trên thân kiếm ki có thể đã nhiễm máu rồi."



Hai mắt Ngụy Lương híp lại: "Đã biết. Nàng an tâm kết Anh đi, còn khi nào đến Vấn Tâm kiếp, ta sẽ cùng độ với nàng."



Lâm Thu nói: "Ý của ngươi là...... Liễu Thanh Âm sẽ lợi dụng chìa khoá bí mật Huyền môn, quấy nhiễu ta độ kiếp?"



"Không sai." Thanh âm Ngụy Lương tràn đầy lạnh lẽo, "Có được hồn lực của Tần Vân Hề, nàng ta xác thực có bản lĩnh này."



Lâm Thu hơi hơi trầm ngâm.



Ngụy Lương cười lạnh không ngừng: "Nếu nàng ta dám động thủ, liền để cho nàng ta có đến mà không có về."
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom