• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full NAM CHỦ TỈNH TỈNH! NGƯƠI LÀ CỦA NỮ CHỦ (3 Viewers)

  • Chương 6: Hành hạ cặn bã

" Vương thị à. " Ngụy Lương nghiêng đầu nhìn nhìn Lâm Thu, thần sắc lạnh lùng như băng thoáng buông lỏng, ánh mắt hình như có thâm ý.



Trong nội tâm Lâm Thu hiện lên một chút tâm tình khác thường, thật giống như lúc còn nhỏ cùng một đám nhóc tì bu lại một chỗ làm chuyện xấu, cái kiểu giảo hoạt đưa mắt nhìn nhau ngầm hiểu vậy.



Nàng nháy mắt mấy cái, cười nói: " Ngươi đi giúp chính sự đi, bên này để ta tiếp đãi. "



Ngụy Lương thoáng chần chờ.



Lâm Thu sẳng giọng: " Nhanh đi. "



Liễu Thanh Âm cắn chặt môi anh đào, khó có thể tin nhìn hai người trước mặt. Chẳng lẽ, mình thật là tự mình đa tình sao? Làm sao có thể, khi nàng ta hướng hắn bày tỏ tâm ý, trong mắt của hắn rõ ràng có ẩn nhẫn vẻ thống khổ...... Làm sao lại thay đổi nhanh như vậy được?



Ngụy Lương nhẹ nhàng gật đầu, bước về hướng cửa tông môn dưới núi.



Liễu Thanh Âm cùng Nhị sư huynh liếc nhau một cái, vội vàng đuổi kịp.



Đưa mắt nhìn một đám nhân rời đi, Trịnh Tử Ngọc chống eo, chuyển đến cái ghế hắc bạch đàn ngồi xuống, hữu khí vô lực mà chửi bới nói: " Vương thị hả, chờ đó cho ta nha, có con rể làm chỗ dựa cho ta, xem ta có chỉnh chết các ngươi không! "



Một đôi mắt tam giác sắc bén mắt nhìn thẳng Lâm Thu, lại mắng: " Đau chết chân ta, còn không qua đây bóp chân cho ta! Ta nói với ngươi nha, mấy ngày trước đây ta thấy Ngụy Lương có vẻ không cam lòng, liền lưu lại đường lui cho ngươi—— Cái thằng bé Vương Bích Đầm kia còn nhung nhớ ngươi, ta liền đem hai bộ áo lót của ngươi đưa cho hắn. Hôm nay nếu Ngụy Lương đối tối với ngươi, chuyện này sau này có đánh chết cũng không nên thừa nhận. Ai, vì chuyện của ngươi YAA.A.A.., người mẹ như ta đây thật là....... suy nghĩ nát óc nát tim đó! "



Lâm Thu hơi chau mày lên, nói: " Sợ là không chỉ có mỗi đưa đồ lót nha, nếu là ta không đoán sai, ngươi đích thị là đáp ứng người ta, giúp người ta đáp cầu dắt mối, tìm cơ hội ngủ với thê tử của Ngụy Lương chứ gì. "



Vương Bích Đầm chính là cháu ruột của Động Đình Vương Gia, chính là tu sĩ Kim Đan vốn muốn nạp Lâm Thu vào cửa làm thị thiếp. Trong sách, sau khi Lâm Thu bị Ngụy Lương đuổi về nhà mẹ đẻ, rất nhanh chóng đã cùng với Vương Bích Đầm lén lút ở với nhau. Hôm nay xem ra, cái này hơn phân nửa là công lao của Trịnh Tử Ngọc.



Trịnh Tử Ngọc hơi khiêu mi: " Còn không phải là vì tốt cho ngươi! Ai biết hai cái chân nhỏ của ngươi lại có thể chen vào trong tim của Ngụy Lương chứ, nhờ có ta sinh ra cho ngươi cái gương mặt xinh đẹp này...... Tới đây tới đây, trù tính một chút cho đệ đệ của ngươi nào! Cái Vạn Kiếm Quy Tông này chính là một núi vàng đó! Lần này, cần phải đào cho đệ đệ ngươi một góc vàng mới được! "



Trịnh Tử Ngọc mặt mày hớn hở.



Lâm Thu cười nhạt, nghiêng đầu nhìn nhìn Lâm Đông đang dạng hai chân ra ngồi ở một bên cạo móng tay.



" Ngươi nói cái gì đi chứ, YAA.A.A..! " Trịnh Tử Ngọc thúc giục.



Lâm Thu cười cười, " Ta sợ ta nói ra ngươi sẽ nổi điên. "



" Cái con điên này nói mò cái gì đâu không! " Bộ dáng tươi cười trên khuôn mặt tham lam của Trịnh Tử Ngọc còn chưa có nhạt xuống, " Tranh thủ thời gian, đừng nói nhảm. "



Lâm Thu ôm cánh tay, ung dung nói: " Vậy ta đây nói nha. Đừng nói đến mấy cái linh thạch hay linh mạch nho nhỏ, Tam Thiên Lý Động Đình, hay là muốn cả cái thiên hạ này, cũng không ai có thể ngăn được ngươi. Có bản lĩnh, tự đi mà lấy, YAA.A.A..! "



" Ngươi có ý gì. " Trịnh Tử Ngọc giận tái mặt.



" Cái đồ vật mà mình không có bản lĩnh có được, mặc dù có đi xin, đi cướp từ trong tay người khác đi chăng nữa, mà dù có chiếm được rồi, các ngươi cũng sẽ không ngừng tay. " Lâm Thu cong khóe môi, nghiêm túc nói ra, " Ai bảo ngươi dưỡng con trai mình thành một tên phế vật chỉ biết ngồi ăn no rồi chờ chết chứ? "



Trịnh Tử Ngọc kinh ngạc há to miệng: " Ngươi nói cái gì?! Tất cả những gì ngươi có hôm nay đều là do ta thay ngươi kiếm được! Lâm Thu ngươi đúng là đồ tàn nhẫn, đồ hung ác, đồ vong ân bội nghĩa! Ngươi dám vong ân phụ nghĩa! "



Lâm Đông xì một tiếng... cong môi trên, mắt lộ ra hung quang, bắt đầu xắn tay áo lên.



Lâm Thu cười đến gập cả người, nói: " Ngươi cũng biết tiến vào Vương gia làm thị thiếp, không có một người nào có thể sống hơn nửa năm. Sau khi trở thành lô đỉnh, mỗi ngày bị bòn rút sinh lực, dung nhan cùng thân thể sẽ nhanh chóng suy kiệt, mặc dù không bị chôn sống hay bị bòn rút sinh mệnh đến chết, cũng sẽ vì trở nên vừa già vừa xấu mà bị nam nhân ngược đãi tra tấn, bi thảm đến chết. Nếu không phải ta giả bộ ngốc, lâu thật lâu cũng không luyện thành Ngọc Tâm kinh, giờ phút này sớm đã hóa thành một nhúm đất vàng. Ngươi còn nhớ rõ là ngươi bức ép ta tu luyện Ngọc Tâm kinh như thế nào không? Trịnh Tử Ngọc, con gái của ngươi đã sớm chết rồi! "



Đúng vậy, đã chết. Người là Lâm Thu đã chết, từng đã là Lâm Thu cũng đã chết.



Sắc mặt Trịnh Tử Ngọc ngượng ngùng: " Nói hươu nói vượn! Đó là chính ngươi không mê hoặc được nam nhân, chết cũng xứng đáng! Dùng tư sắc của ngươi đi mê hoặc Vương Bích Đầm có gì khó? Ngày nào đó từ thị thiếp bò lên vị trí chính thê, cũng không phải không có khả năng. Ta đây đem ngươi đẩy vào ổ vàng, ngươi không nhận chán tình thì cũng thôi đi, còn dám ghi hận ta? Có nữ nhi nhà ai làm như vậy không! "



Lâm Đông sớm đã kềm nén không được, nhảy dựng lên trên ghế hắc bạch đàn, bay lên cho một cước, đạp về hướng ngực Lâm Thu, trong miệng không sạch sẽ mắng chửi: " Ta phải thay mẫu thân dạy dỗ cho cái thứ Bạch Nhãn Lang không biết trời cao đất rộng này! "



Trịnh Tử Ngọc ném tài nguyên tu luyện lên người Lâm Đông đếm cũng đếm không xuể, Lâm Thu bất quá chỉ được chia một ít đầu thừa đuôi thẹo, nên từ năm mười lăm tuổi đã dừng lại ở Trúc Cơ. Nhưng mà Lâm Đông đến năm 17 tuổi rồi vẫn dừng lại tại kỳ Luyện Khí, thẳng đến khi Trịnh Tử Ngọc bán con gái, theo Vương Gia lấy được một viên Trúc Cơ Đan, lúc này mới giúp đỡ nhi tử bảo bối của mình khó khăn lắm mới mò lên đến sơ kỳ Trúc Cơ.



Lâm Thu bất quá đã quen chịu khi phụ sỉ nhục từ nhỏ, không dám đánh trả mà thôi, Lâm Đông lại cho rằng tỷ tỷ đánh không lại hắn.



Lâm Thu cũng không để tên củi mục này vào mắt. Nàng vốn là trung kỳ Trúc Cơ, sau khi được một mảnh cánh hoa Nghiệp Liên trợ lực, tu vi đã đạt đến cuối kỳ Trúc Cơ, chẳng qua là nhất thời không biết nên làm sao để đột phá bức tường ngăn cách mà thôi. Hơn nữa Ngụy Lương giúp nàng hấp thụ thạch nhũ Chung Linh, hôm nay kinh mạch kiên cường lại dẻo dai, linh khí trong cơ thể đầy đủ nồng đậm, bỏ rơi Lâm Đông không biết bao nhiêu con phố!



Trong mắt nàng, một cước này của Lâm Đông thật sự là quá chậm rồi.



Lâm Thu cười lạnh, nghiêng người nắm mắt cá chân Lâm Đông, vô cùng dứt khoát nện vào hướng trên mặt đất một cái!



" NGAO——" Lâm Đông vội vàng không kịp chuẩn bị, lưng rơi xuống đất, té đến phát ra một tiếng trầm đục.



Trịnh Tử Ngọc lập tức nhảy ra khỏi ghế lao đến, mười ngón tay như móng gà chụp vào Lâm Thu: " Ngươi dám lật trời rồi! "



Lâm Thu ấn chặt bờ vai của bà ta, nhẹ nhàng đẩy ra một cái, đẩy Trịnh Tử Ngọc lui bảy tám bước, ngã trở về ghế hắc bạch đàn.



Lâm Đông nằm trên mặt đất vẫn còn muốn co chân đạp nàng, Lâm Thu nắm mắt cá chân của hắn, đưa hắn múa nửa vòng, ngã thành thế chó gặm bùn.



Chợt, nàng nghiêng thân trên xuống, một cước đạp trên eo Lâm Đông, tay tìm tòi, vặn ngược cánh tay của hắn, ấn trên lưng, chế trụ hắn thật chặt, một chút cũng không thể nào nhúc nhích được.



" Mẹ! Mẹ......" Người đàn ông tám thước lại lên tiếng khóc lên.



Trịnh Tử Ngọc nhào lên, lần lượt bị Lâm Thu nhẹ nhàng đẩy trở về ghế.



Trong thức hải, Nghiệp Liên hơi rung động.



Lâm Thu cảm thấy được ác ý đến từ Lâm Đông cùng Trịnh Tử Ngọc.



Trong lòng vừa mới khẽ động, liền nghe Lâm Đông đang nằm trên mặt đất chửi ầm lên: " Lâm Thu cái đồ ti tiện! Ngươi là thứ gì cũng dám đánh ta! Ngươi khi nào bị thôi cũng đừng có quay về Động Đình nha! Ngươi dám trở về, lão tử để cho các huynh đệ luân gian ngươi! Mẹ kiếp, nếu không phải mẹ muốn đem ngươi bán vào Vương gia, lão tử đã sớm đem ngươi đưa cho mấy huynh đệ nếm thử mùi vị rồi! "



Cánh sen thứ hai có chữ phiến (片) của Nghiệp Liên chậm rãi tách ra một phần.



" Ai ôi, đệ đệ nhà ai mà tốt thế này. " Lâm Thu nắm hai tay hắn giật ngược lên đỉnh đầu, dạy bảo nói, " Chỉ tiếc ngươi không có cơ hội này! Bất quá, nếu như ngươi thiệt tình cảm thấy quá yêu thương mấy tên bạn chó má của mình, ta có thể giúp ngươi một tay nha, phế đi thân nam nhi này của ngươi—— ôi cái thân thể trắng nõn da thịt mịn màng này của ngươi chắc bọn hắn thích lắm nga. "



" Híz-khà-zzz—— Đau, đau!!! Ngươi thả ta ra không, đau quá...! Mẹ! bà còn ở đó làm gì! Còn không mau chóng cho con tiện nhân này! A... A... A... Lâm Thu ta muốn ngươi chết! " Lâm Đông rú lên thê thảm không ngớt.



Con mắt Trịnh Tử Ngọc trần trụi uy hiếp nói: " Ngươi sẽ không buông đệ đệ ra, ta sẽ đem mấy chuyện ngươi thông đồng nam nhân lúc trước toàn bộ nói cho Ngụy Lương! Còn có chuyện đồ lót nữa, ta cho ngươi biết Lâm Thu, không có nam nhân nào có thể dễ dàng tha thứ đồ lót vợ mình rơi vào tay một nam nhân khác......"



Lâm Thu cười nói: " Không sao cả. Ta vốn cũng không muốn gả cho Ngụy Lương, đây hết thảy đều là ngươi tự biên tự diễn, một bước xong đường ai nấy đi, thật hợp ý ta. Từ nay về sau trời cao biển rộng, ta cũng không còn gặp lại thứ người như các ngươi, ta cầu còn không được! "



" Phóng rắm vào mặt mẹ mày! " Lâm Đông mặt đỏ tía tai, nghiêng đầu qua mắng, " Lúc ấy con chó cái nào đứng nhìn Ngụy Lương từ xa đã động tình! Đừng cho là ta và mẹ mắt mù! Còn có, tiểu nhân đắc ý quá sớm, Liễu Thanh Âm kia vẫn còn nằm dưới giường mày chứ ở đâu xa! Tao nói cho Nguỵ Lương mấy chuyện mày đi trù ếm nữ nhân đó, mày chống mắt lên xem hắn có thôi mày không! "



Cánh sen giương ra hai phần.



Lâm Thu ác ý cười cười, nói: " Yên tâm, ngươi không có cơ hội đó đâu. Ta đây phải đi xuống cổng chân núi đây, nói cho Vương gia biết, ta với đám mẫu tử các ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt, ân oán của các ngươi cùng Vương gia, toàn bộ...... không, liên, quan, đến, ta. "



Không khí ngưng trệ trong một chớp mắt, chợt, ác ý đến từ hai mẫu tử sinh sôi làm cánh sen nở ra đến năm phần.



Lâm Thu đều có chút không nỡ thả bọn họ đi.



" Cha ngươi trên trời có linh thiêng sẽ nhìn xuống. " Trịnh Tử Ngọc cắn răng, nói từng chữ một.



" Ah, " Lâm Thu lơ đễnh, cười nhạt nói, " Nhìn xuống xem tên súc vật Lâm Đông này ngồi trên chủ vị của Thanh Dần tông, hưng phấn đến sắp xếp yến hội, cùng cái đám bạn chó má của hắn náo loạn suốt ba ngày? Nếu là cha ta trên trời có ở linh thiêng, thế nào cũng nghe được con trai mình cùng với đám... bạn nhậu phàn nàn vì cái gì ông không chết sớm vài năm, chừa ra cái cái vị trí này...... Sách, vậy cũng thật sự là chết không nhắm mắt. "



" Tao muốn giết mày! Lâm Thu đồ ti tiện này! Tao muốn giết mày! " Trán Lâm Đông nổi gân xanh lồi lên, khuôn mặt vốn cũng có thể xem là tuấn tú giờ đây vặn vẹo dữ tợn.



" Có bản lĩnh thì đến đây. " Lâm Thu nghiêng người về phía trước, " Không ngại nói cho ngươi biết, ngươi càng hận ta, ta càng sảng khoái. Thật sự luôn. "



Lâm Đông tức giận đến cười quái dị đứng lên.



Nghiệp Liên tiếp tục tách ra, đã được tám phần, lại ngưng lại, bất động.



Lâm Thu vô ý thức vươn tay ra, gõ hai cái lên đầu Lâm Đông.



" Hứ. " Lâm Thu bĩu môi, " Đồ vô dụng. "



Lâm Đông vùng vẫy lâu như vậy, sớm đã kiệt sức, liền như một con sên ngồi phịch trên mặt đất.



Trịnh Tử Ngọc mặt mày méo mó, khóe mắt không ngừng run rẩy.



Lâm Thu bỏ qua cánh tay của Lâm Đông, chậm rãi đứng lên, đem đế giày cọ cọ lên lưng Lâm Đông, thanh âm cũng từ từ nói: " Dù sao cũng có quan hệ huyết thống, ta cũng sẽ không muốn làm gì với các ngươi. Chỉ cho các ngươi một con đường nha, thành thành thật thật ra đi từ sau núi, quay về Động Đình đi, đừng làm cho chuyện xốc nỗi gì. Nhớ cho kỹ, ta, không sợ hãi. Các ngươi muốn quậy lên bãi nước đục, cuối cùng cũng chết đuối trong đó, đây là ta muốn tốt cho các ngươi nên mới nói thế. "



" Lời hữu ích đã nói hết. Ta đây phải đi xuống núi rồi, các ngươi hy vọng ta nói gì trước mặt Vương gia, vậy phải xem các ngươi biểu hiện như thế nào. "



Lâm Thu ôm cánh tay, miễn cưỡng đi hướng về phía cửa ra vào, giương cằm lên.



Trịnh Tử Ngọc tiến lên níu lấy Lâm Đông đang còn muốn đập Lâm Thu, sắc mặt nặng nề, nhìn chằm chằm Lâm Thu, sau đó dìu nhi tử, khập khiễng đi khỏi đại đường.



Đưa mắt nhìn hai người đã đi xa, Lâm Thu đặt mông ngồi ở ngưỡng cửa, vạch đầu ngón tay ra đếm: " Đánh tiểu nhân lên Liễu Thanh Âm, tình cũ lúc trước một đống, đồ lót nằm trong tay Vương cái gì Đầm ấy nhỉ, không còn gì khác đúng không ta? Quay lại liền nói cho Ngụy Lương một tiếng, thế nào cũng thôi ta. "



Nàng đứng lên vỗ vỗ phủi bụi, chợt nghe sau lưng truyền đến một tiếng ho khan trầm thấp.



Lâm Thu sững sờ quay lại, chứng kiến Đại sư huynh Tần Vân Hề ngồi lên xe lăn, như một bóng ma ẩn tại một góc hẻo lánh của đại đường, con mắt sắc lạnh nặng nề, đang nhìn nàng.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom