• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Full NAM CHỦ TỈNH TỈNH! NGƯƠI LÀ CỦA NỮ CHỦ (4 Viewers)

  • Chương 7: Đại Kiếm Quân

Lâm Thu khẽ giật mình.



Nói như vậy, Tần Vân Hề đã tận mắt chứng kiến hết quá trình nàng thoát ly ra khỏi cốt truyện rầu~?



Lâm Thu bất động thanh sắc, đứng xa xa dùng ánh mắt giằng co với Tần Vân Hề.



Hắn ngồi ngay ngắn ở chỗ hẻo lánh như bóng ma, trên người chỉ mặc một bộ trung y nhàn nhạt, hai gò má cùng hốc mắt hõm sâu, xương gò má cao cao nổi lên bên dưới, sắc môi tái nhợt, da thịt cũng nhạt nhẽo, nhưng có thể nhìn ra hắn cũng là một mỹ nam tử.



Giữa ban ngày, hắn thoạt nhìn có chút hơi giống quỷ.



Da đầu Lâm Thu hơi hơi run lên, nàng cưỡng ép mình nén xuống cảm giác không khoẻ trong lòng, rụt rè hướng hắn gật đầu nhẹ.



Tần Vân Hề cũng chậm rãi gật đầu.



Không có ác ý gì.



Lâm Thu có chút tiếc nuối nhìn cái cánh sen thứ hai trong thức hải đã mở được tám phần.



Ác ý của hai mẫu tử Trịnh Tử Ngọc đối với nàng nhất định vượt xa cái tên Tần Vân Hề vốn không quen biết này.



Tần Vân Hề thoải mái mở ra giùm nàng cánh hoa sen có chữ phiến (片) đầu tiên, mà hai người Trịnh Tử Ngọc cùng Lâm Đông này đã hận đến không thể đem nàng phanh thây xé xác, vậy mà rõ ràng chỉ làm cho cánh sen thứ hai mở ra có tám phần! Bởi vậy có thể thấy được, càng về sau, ác ý cần có để mở ra cánh sen sẽ phải càng nhiều hơn nữa, mà sau khi mở ra được cánh sen thì chỗ tốt cũng sẽ càng lúc càng lớn.



Nhất là nếu mở ra được hết tám cánh sen ở vòng ngoài, có thể lấy được cái chiêu thức sát chiêu đủ để giết chết một cường giả Nguyên Anh, càng làm cho Lâm Thu động tâm không thôi.



Đương nhiên, nàng sẽ không ngu ngốc giống như Lâm Thu trong sách, thật đầu óc úng nước mà suốt ngày đem bản thân mình ra nghịch để hấp thu ác ý của quân địch.



' phải để cho bọn hắn không quen nhìn ta, lại không thể làm gì ta. ' Lâm Thu âm thầm cân nhắc, ' còn thiếu hai phần ác ý nữa nha...... Vậy phải xem biểu hiện của Vương Gia rồi! '



Nàng tay kéo váy, đi về hướng cổng chân núi sơn.



Đó là cái cổng ngoài cùng để đón khách, là một hàng đá trắng thật dài, hai bên còn có mấy loài hoa quý xinh đẹp sinh trưởng, vừa nhìn liền biết là vùng đất của tiên gia có linh khí nồng đậm.



Lâm Thu nhẹ nhàng ngửi ngửi không khí thoang thoảng mang theo mùi hoa phơn phớt, chỉ cảm thấy thật sảng khoái tinh thần.



Nếu như không phải thân phận của nàng xấu hổ như vậy, nàng thậm chí cũng nghĩ muốn vào Vạn Kiếm Quy Tông, lôm chặt đùi nam nữ chủ đại chân, đợi đến lúc hai người này đắc đạo, nàng với tư cách gà chó cũng phi thăng được một chút, nếm thử tư vị làm tiên nhân. Chỉ hận...... không gặp nhau khi chưa gả!



Lâm Thu một đường lắc đầu thở dài đi tới cửa.



Nơi đây cũng đang giương cung giương nỏ với nhau.



Từ xa xa đã nghe tiềng ồn ào, trong nội tâm Lâm Thu liền suy nghĩ cách đại khái tháo gỡ tình huống khoảng bảy tám phần.



Thạch nhũ Chung Linh mà Động Đình Vương Gia trông coi đêm qua bị đoạt. Có thể dùng sức một tay phá vỡ kết giới thủ hộ Vương thị, mà lại chỉ cần một chiêu đánh chết cường giả như Lưu Hỏa kiếm Tiên Vương Thiện Chi, phóng tầm mắt ra hết đại lục Thiên Nguyên này, cũng rải rác không có mấy ai.



Hung đồ tuy che mặt, nhưng lại có thể nhận ra là một đôi nam nữ trẻ tuổi, người đầu tiên mà gia chủ Vương thị, Vương Thiên Phá, nghĩ đến, chính là đám đệ tử đại kiếm tiên dưới toạ Ngụy Lương.



Vì vậy cho nên liền đem thi thể Vương Thiện Chi theo tới đây, yêu cầu so sánh chưởng ấn.



Đệ tử dưới toạ của Ngụy Lương hôm nay chỉ còn lại ba người rưỡi, Nhị sư huynh Cố Phi, Tứ sư huynh Mộ Dung Xuân, Thất sư muội Liễu Thanh Âm, cùng với Đại sư huynh Tần Vân Hề toàn thân bất toại.



Nhị sư huynh Cố Phi bị Trịnh Tử Ngọc chọc cho lên máu không ít, đang trong lòng vô cùng khó chịu, lại gặp đám Vương thị náo loạn tới cửa, ra một yêu cầu vũ nhục người khác như vậy, lúc này tức muốn bùng nổ. Tứ sư huynh Mộ Dung Xuân tính tình trầm ổn hơn rất nhiều, nhìn thấy di thể của kiếm Tiên Vương Thiện Chi sắp bước vào thời kỳ hóa thần, hiểu rõ sự tình không phải chuyện đùa, liền cùng Liễu Thanh Âm đi thuyết phục Cố Phi, chịu đựng sự không cam lòng, đi qua so chưởng ấn, loại bỏ hiềm nghi.



Không nghĩ tới Vạn Kiếm Quy Tông nhường nhịn, lại đổi lấy Vương thị càng làm tới.



Bọn hắn yêu cầu đem Đại sư huynh Tần Vân Hề cũng đưa đến cửa để nghiệm chứng rõ ràng, nếu như vậy mà bất tiện, liền đem thi thể Vương Thiện Chi lên núi luôn.



Các đệ tử phía dưới sớm đã không thể nhịn được nữa, lúc này mới tranh chấp với đám người của Vương thị.



Ngụy Lương đứng phía sau chỗ mọi người tập trung, thờ ơ lạnh nhạt.



Đại Kiếm Quân cao lãnh như hắn vậy, giết người thì có thể xông ra phía trước, còn mấy chuyện ồn ào tranh cãi, thể diện mặt mũi này nọ, hắn không thể nào dính vào.



Bỗng nhiên, trong số đám người của Vương thị, không biết ai gan to bằng trời hô một câu: " Không phải còn Kiếm Quân Ngụy Lương sao?! "



Trong nháy mắt, mọi âm thanh đều nín lại.



Chúng đệ tử Vạn Kiếm Quy Tông đang tức muốn dựng lông gáy, liền thấy Ngụy Lương chắp tay chậm rãi bước ra một bước.



Đám người lao nhao nhượng bộ bước dạt ra hai bên đường.



Ngụy Lương từng bước một đi về hướng đám người Vương thị, hơn trăm người vô ý thức mà rút lui, chen chúc nào lùi lùi xuống đứng bên cạnh bậc thang như sủi cảo lăn lăn xuống thềm đá phía dưới.



" Sư tôn! " Cố Phi mặt đỏ tới mang tai, muốn rút kiếm tương hộ.



Ngụy Lương không đếm xỉa tới, ngẩng lên đưa tay lên, bảo hắn lui ra.



Uy áp của Kiếm Quân, không ai có thể đỡ. Gia chủ của Vương thị, Động Đình Vương gia Vương Thiên Phá, mồ hôi lạnh đổ như mưa, chảy ròng ròng xuống, hắn mạnh mẽ chống đỡ khí thế, hơi ngẩng mặt lên trực diện với Ngụy Lương.



Ngụy Lương đứng trước mặt hắn, lãnh đạm mở miệng.



" Trong trận chiến với Ma tộc, Vạn Kiếm Quy Tông hao tổn ba người đại kiếm tiên, mười lăm kiếm tiên, 17 Nguyên Anh tu sĩ, 482 Kim Đan tu sĩ, đệ tử Trúc Cơ là 751 người. Ta cũng bị trọng thương, cho đến nay tu vi vẫn chưa ổn. "



Mọi người ở đây đều ngay ngắn nín thở tập trung tư tưởng suy nghĩ, có người trong mắt đã tràn đầy nước mắt.



" Mà Vương thị. " Ánh sáng trong mắt Nguỵ Lương rét lạnh, " Trong số 23 đại kiếm tiên, chỉ một người bị một vết thương nhẹ, 56 kiếm tiên không một ai thương vong, số lượng Nguyên Anh tu sĩ tử thương chưa đủ đếm trên bàn tay, cuối cùng báo cáo hao tổn hơn ngàn đệ tử Kim Đan cùng Trúc Cơ tu sĩ, nhưng đều là những người được dùng linh thạch mướn đến. "



Vương Thiên Phá xanh cả mặt: " Người của Vương thị bị chết ít, đó là bởi vì họ hàng gần nhau nên giúp đỡ nhau cầm cự, mới có thể cùng nhau vượt qua cửa ải khó khăn như vậy. "



Ngụy Lương nhẹ nhàng lắc đầu: " Không, đó là bởi vì đám người của ngươi đem non sông gấm vóc chắp tay nhường cho Ma tộc. Bọn họ tiến quân thần tốc, Từ phía Vạn Kỳ Quan bắt đầu, một đường tàn sát cho đến tận Vân Thủy Dao. "



Sắc mặt Vương Thiên Phá càng thêm khó coi: " Vạn Kỳ Quan là bị Ma tộc công phá, làm sao có liên quan gì đến Vương thị của ta? Việc không cản nổi đại quân của Ma tộc, như thế nào lại chỉ có trách nhiệm của một mình Vương thị? "



Ngụy Lương hơi hơi nghiêng người, chắc chắc nói: " nội tình của Vạn Kỳ Quan như thế nào, không ai rõ ràng hơn ta. "



Ánh mắt Vương Thiên Phá kịch liệt loé lên, cắn răng gượng chống: " Ta đóng ở Động Đình, chuyện bên ngoài ta không biết chút nào! Kính xin Kiếm Quân không nên nói chuyện vòng vo lẩn tránh! Chuyện thạch nhũ Chung Linh bị đoạt, Vương thị nhất định phải tra ra manh mối! Bất kể hung đồ có bối cảnh như thế nào, nhất định phải đem ra công lý! Ta tất nhiên không dám hoài nghi Kiếm Quân, nhưng đại đệ tử Tần Vân Hề dưới toạ của người cũng không thể không tra! "



Ngụy Lương lạnh lùng cười cười: " Vương thị bảo tồn thực lực, là vì để dành cho nội đấu sao. Ngươi đã phụng mệnh thăm dò điểm mấu chốt của Vạn Kiếm Quy Tông, ta liền rõ ràng nói không công cho ngươi biết vậy. "



Vương Thiên Phá há miệng muốn biện hộ, nhưng khi chạm vào cặp mắt đầy hàn ý của Ngụy Lương, nhất thời lưng rét run, nói không ra tiếng.



Thanh âm Ngụy Lương nhàn nhạt nói: " 23 người đại kiếm tiên của Vương thị...... Ta mặc dù bị thương nặng, dùng sức một mình cũng có thể diệt nửa giang sơn của ngươi chứ không chơi. Không tin, có thể thử một lần. "



Tiếng nói chậm rãi càng lúc càng thấp, từng thanh bội kiếm đeo bên người mỗi cá nhân ở đây liền ngay ngắn rung động, phát ra tiếng kêu loong coong!



Cái này, chính là kiếm ý của Đại Kiếm Quân, binh khí phàm trần ở đây, đều phải cúi đầu!



Đại Kiếm Quân một thân áo trắng, lạnh nhạt đứng trước một đám người Vương thị, làm cho lòng người sinh ra một loại ảo giác—— một mình hắn thôi, là có thể chống đỡ hết gian nan vất vả khắp thiên hạ.



Thần sắc của đám đệ tử Vạn Kiếm Quy Tông mỗi người đều kích động, trong mắt tràn đầy kiêu ngạo.



Lâm Thu xa xa nhìn qua, chỉ cảm thấy một màn này quả nhiên vừa chính khí vừa nhiệt huyết.



...... Nếu như đêm qua người mang nàng đi ăn vụng thạch nhũ Chung Linh là ai đó chứ không phải cái tên Ngụy Lương này, nàng đều không nhịn được muốn ngưỡng mộ hắn.



Khí thế của đám người Vương thị hoàn toàn biến mất, sắc mặt của từng người cũng ngượng ngùng, không tự chủ lui về phía sau.



Một nam tử trẻ tuổi mặc xiêm y tơ lụa màu xanh lá cây đang chằm chằm nhìn vào Liễu Thanh Âm chảy nước miếng, không chú ý tới tộc nhân của mình bốn phía đang thối lui ra ngoài một trượng.



Tựa như lúc thuỷ triều rút xuống liền lộ ra đá ngầm, cái tên thấy sắc mê mẩn cả tâm thần bỗng nhiên lộ ra ngay trước mắt đám đệ tử của Vạn Kiếm Quy Tông.



Trong lúc nhất thời, tiếng "Xuỳ~~ " vang lên như sóng vỗ.



Lâm Thu nhận ra người này đích thị là cháu ruột của Vương Thiên Phá, Vương Hàn Đàm—— người đang nắm trong tay hai bộ đồ lót của nàng nga.



Cái tên này tướng mạo lại có phần nhã nhặn tuấn tú, chỉ tiếc hai mắt vẩn đục vô thần, vừa nhìn chính biết là tên phá gia chi tử một thời gian dài sa vào tại tửu sắc. Nếu không phải lúc mới sinh ra được uống nước Chung Linh để rèn luyện gân cốt, hôm nay chỉ sợ cả eo cũng đứng không thẳng.



Lâm Thu đang âm thầm quan sát, bỗng cảm thấy thức hải truyền đến một hồi đau nhức kịch liệt!



Cánh hoa sen thứ hai đã mở được tám phần đang tại chậm rãi khép lại.



Linh lực trong cơ thể bỗng thoáng chốc bị rút đi nhanh như chớp, như muốn tháo nước cho toàn bộ linh khí trong cơ thể nàng. Hơi thở Lâm Thu ngừng lại, cảm thấy kinh mạch toàn thân cũng bắt đầu co rút lại co rút, phảng phất một giây sau ngay cả thức hải cũng sẽ bị kéo vào trong u ám, phế đến không còn gì.



Nàng ý thức được, cánh sen mở ra là có giới hạn thời gian, nếu không thể hấp thu được đủ ác ý để làm cho cánh sen hoàn toàn mở ra, nó sẽ một lần nữa khép kín, đồng thời mang đến trừng phạt cắn trả thật lớn!



May mà đêm qua có thạch nhũ Chung Linh của Vương thị che lại trong kinh mạch của nàng, đan điền cùng kinh mạch đã cường hoá hết sức sâu sắc, nếu không giờ phút này đã nàng đã lăn lộn trên mặt đất rồi.



Trong nội tâm Lâm Thu như có vạn con ngựa lao nhanh, chẳng quan tâm nghĩ ngợi thêm nữa, lúc này đưa tay kéo theo váy chạy về phía Ngụy Lương, gọi hắn: " Phu quân......"



Giờ phút này, lời nói của Ngụy Lương đã cố gắng hết sức kềm chế, khí thế lạnh lùng uy nghiêm.



Sắc mặt Vương Thiên Phá thì vừa xanh vừa đỏ, đang ngượng ngùng muốn dẫn đám người Vương thị chuẩn bị cáo từ.



Lâm Thu chạy loạn vào, phảng phất như một cục đá quăng xuống trong hồ xinh đẹp tĩnh mịch, làm bầu không khí nghiêm túc hết mức ở cổng dưới chân núi liền bị quấy lên đến thất linh bát lạc.



Nàng chạy đến bên cạnh Ngụy Lương, nhìn qua loa chung quanh một vòng, rồi đem ánh mắt cố định trên người Vương Thiên Phá.



Vương Thiên Phá nhìn dáng vẻ khoảng trên dưới ba mươi tuổi, cực đen cực gầy, đôi mắt rất có uy thế.



Lâm Thu bắt đầu ngẩng cao đầu lên, bày ra bộ dáng nhìn người không vừa mắt, ngân nga nói: " Chỉ là mấy khối đá lụn vụn vỡ nát, vậy mà cũng xem như đồ gia truyền của Vương thị các ngươi! Loại đồ vật này, có mà dâng lên cho ta, ta cũng ngại nặng, không muốn mang đi! "



Không mang đi làm gì, đứng tại chỗ hút sạch là được rồi.



Vương Thiên Phá giận tái mặt, ánh mắt âm hiểm rơi vào trên người Ngụy Lương, cũng không thèm nhìn Lâm Thu. Hiển nhiên, theo cách đó của hắn, cái nữ nhân này còn chưa đủ tư cách nói chuyện với hắn.



Lâm Thu cũng không thèm để ý thái độ của Vương Thiên Phá, nàng tiếp tục nói: " Cũng là đám Vương thị các ngươi tự lừa mình gạt người, cho rằng khắp thiên hạ ai cũng ngấp nghé bảo bối của các ngươi. Kỳ thật chính là ếch ngồi đáy giếng, chỉ chăm chăm coi trọng...thứ của mình mà thôi! Nếu không phải như vậy, làm sao mà nhiều năm trôi qua rồi, đây mới là lần đầu tiên xảy ra chuyện mất trộm chứ? "



Vương Thiên Phá khinh thường, không thèm để ý tới một con đàn bà, Vương Hàn Đàm lại không kiềm chế được, hắn xông đến đây, giơ lỗ mũi lên nói: " Đó là bởi vì xưa nay đều có đại kiếm tiên thay phiên nhau canh gác! Làm gì có ai muốn chết mà đâm đầu vào?! Hôm qua bất quá vừa vặn đổi thành Lưu Hỏa kiếm tiên......"



Lâm Thu giòn giòn giã giã vỗ vỗ bàn tay, cắt ngang lời của hắn: " Ờ, cái này đúng rồi! Trừ đám người Vương thị của các ngươi, ai sẽ biết hôm qua đổi một kiếm tiên đến canh gác bảo bối nhà các ngươi chứ?! Phá án được rồi! Hung thủ đúng là người nhà Vương thị các ngươi chứ không ai——à cũng chỉ có mỗi người Vương thị các ngươi để ý cái đồ chơi đó! "



Đám người Vương thị không cam lòng, nhao nhao nhìn hằm hằm Lâm Thu.



Từng sợi ác ý vọt về phía nàng, vậy mà khó khăn lắm mới duy trì cánh hoa sen thứ hai của Nghiệp Liên không đóng lại.



' còn phải thêm nữa......' Lâm Thu thầm nghĩ.



Khi nàng suy nghĩ cũng là lúc hình như Vương Hàn Đàm cũng phát hiện sự tình gì đó không được, trong đôi mắt vẩn đục dần dần tóe ra tinh quang.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom