Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Năm Đó Vạn Dặm Tìm Đường Phong Hầu - Chương 09
Edit: Miri
"Ngươi đọc thiếu một câu... quay trở lại đọc, nhấn mạnh."
---
Này rốt cuộc là ai đang nháo?
Úc Xá lớn lên, so với Chung Uyển còn cao hơn tới hai ba tấc, sức lực cũng nhiều lạ thường, Chung Uyển căn bản là tránh thoát không được nên cũng đành bất lực, chỉ có thể cố ý tỏ ra ghê tởm Úc Xá, "Ta đương nhiên muốn ầm ĩ... Ta ước gì hôm nay vào cung khiến tất cả mọi người đều biết chuyện thì mới tốt... Úc tiểu Vương gia, ngài đại khái đã quên mấy năm nay ta là dựa vào cái gì sống sót đi?"
Úc Xá rũ mắt, trong mắt không hiện buồn vui, "Ta tất nhiên rõ ràng."
Chung Uyển ráng hết sức hạ giọng: "Bên ngoài có nhiều nội thị như vậy, nếu ta nháo lên, ngươi cho rằng sẽ không có tiếng gió truyền ra sao?! Nếu để cho người khác biết là ngươi..."
Chung Uyển bật thốt lên: "Sợ là cả đời này ngươi đều không cưới được Úc Vương phi!"
Úc Xá giật mình, xong trái lại còn bật cười, "Cầu còn không được.".
Chung Uyển nghẹn lời: "Ngươi..."
Úc Xá gắt gao nắm chặt cổ tay của Chung Uyển, thấp giọng hỏi, "Ngươi muốn giấy bán thân thật vì muốn phủi sạch mọi thứ rồi chạy, không trở về kinh nữa?"
Chung Uyển quả thực muốn xuất một gậy gõ chết cái lão lắm chuyện Sùng An Đế kia, chưa giúp được y một chút nào, ngược lại còn chọc giận Úc Xá. Chung Uyển chán nản, "Không phải là ta muốn... Mà dù ta muốn, ngươi sẽ cho sao?!"
Úc Xá suy nghĩ, tay nắm thả lỏng một chút, thấp giọng nói, "Tính ra ngươi vẫn còn chút đầu óc."
Chung Uyển tưởng tượng không nổi Úc Xá cự tuyệt Sùng An Đế như thế nào, vô lực nói: "Ngươi... Thẳng thừng bảo không đưa?"
Úc Xá ừ một tiếng.
Chung Uyển bật cười.
"Cảm thấy ta hành sự quá quái đản, có phải hay không?" Úc Xá hơi hơi nghiêng mặt, nheo mắt lại nhìn Chung Uyển, "Kỳ thật ta còn có thể quái đản hơn thế này... Chung Uyển, ngươi lo ta lấy không được Úc Vương phi, có phải không?"
Đầu Úc Xá hơi hơi cúi xuống, nhỏ giọng thì thầm bên tai Chung Uyển: "Lại nói, ngươi có thể giúp đỡ cho việc hôn sự của ta? Có muốn giúp ta một chút không"
Ngón tay Chung Uyển hơi hơi phát run.
Chung Uyển ở trong lòng liền niệm thanh tâm chú hai lần, nhắm mắt lại, tận lực ngó lơ Úc Xá đang dán chặt phía sau lưng y, khống chế bản thân để không nghĩ đông nghĩ tây.
Úc Xá thấp giọng nói: "Ngươi giúp ta hay là không?"
Chung Uyển hít sâu, cắn răng: "Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?"
Úc Xá thuận miệng nói: "Ngươi đem Tuyên Từ Tâm gả cho ta đi? Nàng chắc chắn sẽ thành thật nghe lời ngươi, đúng không?"
"Ngươi dám!", mấy suy nghĩ rung động trong lòng Chung Uyển thoáng chốc tiêu tan hết, cả giận nói, "Úc Xá, ngươi..."
Chung Uyển lại muốn giãy giụa, Úc Xá gắt gao chế trụ cổ tay Chung Uyển, cười nói: "Ngươi giận cái gì? Nàng tuy miễn cưỡng được xem là nữ tôn thất, nhưng Kiềm An Vương phủ hiện tại đã suy tàn, hôn sự này tính ra... là nàng trèo cao ta đi?"
"Đúng thế..."
Chung Uyển tức giận, sắc mặt trắng bệch: "Từ Tâm tuổi còn nhỏ, tư chất chưa định rõ. Nàng từ nhỏ lại không có mẫu thân giáo dưỡng, tương lai... sợ là không gánh nổi việc nối dòng dõi cho Úc Vương phủ, thỉnh Vương gia... Giơ cao đánh khẽ".
Úc Xá nheo mắt lại, "Nàng cùng ngươi sớm chiều bầu bạn mà lớn lên... Ngươi muốn lấy nàng?"
Chung Uyển nổi trận lôi đình: "Nàng chỉ mới vài tuổi! Ngươi xem ta là loại người nào?!"
Úc Xá lại hỏi: "Ngươi thật sự không nghĩ tới chuyện lấy nàng?"
Chung Uyển sức cùng lực kiệt, gắng gượng tựa trên kệ sách, thở dốc một lát lại nói: "Vương gia... Ta hiện tại là thân phận gì, nàng là thân phận gì? Ta lấy nàng? Ngươi cảm thấy chuyện này có khả năng xảy ra sao?"
Úc Xá không nói nữa.
Nếu năm đó không xảy ra việc gì, Ninh Vương thương Chung Uyển như vậy, có lẽ thật sự sẽ đem nữ nhi gả cho y.
Chung Uyển thấy Úc Xá không nói tiếng nào, cắn răng tiếp tục nói: "Úc tiểu Vương gia... Ta chưa từng có tâm tư gì khác, chỉ nghĩ phải đem đôi long phượng thai này nuôi dưỡng thật tốt, giúp Tuyên Du có thể đỉnh môn lập hộ, giúp Từ Tâm có thể gả cho một người có tuổi tác tương đương, môn đăng hộ đối. Nàng cũng là phượng tử long tôn, đừng lấy nàng... đừng khiến nàng vì loại người như ta mà bị liên lụy, được không?"
Úc Xá im lặng một lát, gật đầu: "Được."
Chung Uyển thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc sau mới bình tĩnh lại vài phần, cảm thấy hối hận mình như thế mà lại thất thố.
Cái tên Úc Xá điên khùng này...
Hắn sao có thể cưới Từ Tâm chứ?
Không nói hôn sự này không đăng hộ đối tới mức nào, hắn khi cầu thú Huệ Dương công chúa làm phi đã bị Sùng An Đế nổi giận mà cấm túc hắn, Từ Tâm... cũng mang họ Tuyên mà.
Chung Uyển nhận ra mình vừa bị Úc Xá đùa giỡn, thấp giọng hỏi: "Ngươi đây là đang mượn chuyện người khác nói chuyện mình sao?"
Úc Xá bị chọc thủng tâm tư, trái lại còn cười, "Ngươi rõ ràng minh bạch ta vì sao lại làm cái sự tình này là được."
Chung Uyển thầm nghĩ, ta trước giờ đều không muốn đòi ngươi giấy bán thân của ta.
Úc Xá quay đầu lại nhìn Chung Uyển, hỏi: "Ngươi mới nãy không phải là muốn khóc rồi sao?"
"Khóc cái gì?" Chung Uyển sửng sốt một chút, "Lần cuối ta khóc vẫn là khi phụ mẫu ta qua đời... Ta nào có dễ khóc như vậy."
Úc Xá cố gắng nhớ lại... Xác thật là hắn chưa từng thấy y khóc bao giờ.
Biết Tuyên Từ Tâm sẽ không xảy ra chuyện gì, Chung Uyển liền thả lỏng, cũng không cùng Úc Xá phân cao thấp. Y vừa mới bị bệnh một hồi, thể lực không có, trong lòng lại buông lỏng,thế nên không kịp suy nghĩ đã mở miệng, "Cổ tay đau quá..."
Úc Xá ngẩn ra.
Chung Uyển nhẹ nhàng giãy giụa một chút, vô ý thức hỏi, "Có phải là bị siết đỏ rồi không?"
Úc Xá nhìn xuống, vén tay áo Chung Uyển lên một chút, quả nhiên... Cổ tay bị nắm chặt của Chung Uyển đã hằn mấy dấu ngân tay.
Úc Xá trầm mặc một lát, nói: "Ngươi nói sai."
Chung Uyển nhíu mày: "Cái gì?"
Úc Xá lặp lại: "Ngươi nói sai."
Chung Uyển hoài nghi có phải mình lại phát sốt hay không mà đầu óc bị thiêu tới hồ đồ rồi, y nói sai cái gì cơ?
"Ngươi đáng lẽ phải nói." Úc Xá buông Chung Uyển ra, trầm giọng: "Thế tử, cổ tay ta đau quá, ngươi xoa xoa chỗ này giúp ta đi."
Chung Uyển: "?"
Ta chắc là phát điên rồi đi?
Úc Xá tiếp tục nói: "Sau đó ta không để ý tới, vẫn ôm lấy ngươi, ngươi lại nói, thế tử, thật sự rất đau, ngươi nhẹ một chút."
Chung Uyển: "..."
Chung Uyển rốt cuộc được thả ra, nhưng lại cảm thấy kinh hồn bạt vía, da đầu tê dại mà nhìn Úc Xá, này... rốt cuộc là mình điên, hay vẫn là Úc Xá điên?
Úc Xá ngồi xuống, mặt vô biểu tình nói: "Ta nói, đừng làm nũng, ta không có dùng lực."
Chung Uyển: "..."
Úc Xá nói: "Ngươi lại nói, sức ngươi mạnh cỡ nào ngươi còn không biết, ngươi mau xem cho ta, thổi thổi cho ta."
Lông tơ Chung Uyển muốn dựng chổng ngược cả lên, Úc Xá... Hắn bị cái thứ dơ bẩn gì bám vào người hay sao?
Úc Xá liếc mắt ngó Chung Uyển một cái, từ trong tay áo lấy ra một quyển sách, ném vào lồng ngực Chung Uyển.
Chung Uyển chẳng hiểu ra sao, cầm quyển sách được ném tới mà nhìn thoáng qua...
< Chung ái khanh xinh đẹp lén lút với tiểu thế tử trong thư phòng >
Chung Uyển: "..."
Hóa ra không phải phát điên, chỉ là thuật lại thoại bản.
Nhưng Chung Uyển đối với việc này vẫn cảm thấy bị đả kích như cũ.
Trong kinh cư nhiên lại có loại thoại bản này?
Dân phong phương Bắc trải dài tới tận đây sao?
Hoàng Thượng, công chúa, Úc Vương gia...
Bao nhiêu người như vậy...
Lại chưa từng có ai quản hắn sao?
Úc Xá vì cái gì lại xem thứ này?
Lại còn đọc thuộc nó?!
Chung Uyển nghẹn ngào hỏi: "Úc tiểu Vương gia... Ngươi mỗi ngày mang theo một quyển đoạn tụ phong nguyệt mà ra vào cung cấm... Ngươi... không cảm thấy có cái gì không đúng sao?"
Chung Uyển lại thử hỏi: "Hay là... Ngươi cố ý mang đến cho ta xem?"
"Không phải cố tình chuẩn bị cho ngươi" vẻ mặt Úc Xá thản nhiên, "Ta thường xuyên xem thứ này."
Chung Uyển: "..."
Úc Xá nhìn thần sắc Chung Uyển, nở nụ cười: "Phàm là thoại bản nổi tiếng về ngươi và ta, ta đều xem qua."
Chung Uyển ngàn lần muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống, hắn đau khổ giãy giụa hỏi, "Ngươi... tại sao lại xem cái này?"
"Tất nhiên là để vui vẻ" Úc Xá mỉm cười, "Có mấy năm, mỗi ngày trôi qua của ta đều không như ý... Điều duy nhất khiến ta vui vẻ là xem thoại bản về ngươi và ta. Ta thấy chúng thập phần thú vị."
Chung Uyển nhạy cảm nói: "Cái gì không như ý?"
Úc Xá im lặng một lát, cười: "Chuyện không như ý của ta không có liên quan tới ngươi... Đây là lời nói thật."
Chung Uyển còn muốn truy vấn, nhưng Úc Xá đánh gãy hắn, "Quyển này viết cũng không tệ lắm, kiều diễm mà không trần tục, ta rất thích."
Chung Uyển nhìn cái tên sách thôi đã cảm thấy thẹn muốn chết, không muốn xem nội dung bên trong chút nào.
Úc Xá cũng nhận ra, còn cố ý nói: "Ta cho ngươi, ngươi muốn không?"
Chung Uyển ngượng ngùng: "Nếu là vật yêu thích của tiểu Vương gia thì ta sao dám muốn."
Úc Xá nheo mắt lại, đầy vẻ nguy hiểm.
Chung Uyển nhanh chóng biết mình nói sai rồi, miễn cưỡng đổi giọng điệu mà nói: "Nhưng... Ta lại thật sự rất muốn xem nó, xin hỏi tiểu Vương gia... có thể đem cho thứ ngươi yêu thích không?"
Úc Xá gật đầu, hào phóng nói: "Cho ngươi."
Chung Uyển thở dài nhẹ nhõm một hơi, đem sách cất vào trong lòng ngực, khi nào ra khỏi cung liền thiêu hủy thứ này.
"Vừa ra cửa cung liền ném, có phải hay không?" Úc Xá liếc mắt một cái là đã nhìn thấu ý đồ của Chung Uyển, lạnh lùng nói, "Ngươi nghĩ muốn ứng phó ta..."
Chung Uyển chột dạ cúi đầu: "Không dám, vật Vương gia tặng cho... Tất nhiên là muốn ngày đêm đọc qua nó.."
"Không cần phải đọc ngày đêm." Úc Xá tự rót cho mình một chén trà nhỏ, uống một ngụm, "Ngươi ngay tại đây, đọc hoàn chỉnh quyển sách này một lần"
Chung Uyển: "..."
Chung Uyển hỏi, "Ngươi nghiêm túc sao?"
Úc Xá gật đầu: "Ngươi đọc xong có khi ta lại thả ngươi đi."
Úc Xá rõ ràng là đang uy hiếp, "Ngươi hẳn biết là ta có thể đem ngươi nhốt lại trong cung, không thả ngươi đi."
Chung Uyển thật muốn hỏng mất rồi, cầm lấy quyển sách đọc sơ một lượt, cả tâm đều lạnh như băng...
Đây đích thực là sách phong nguyệt...
Khóe miệng Úc Xá cong lên khiêu khích.
Chung Uyển muốn nói gì đó lại thôi: "Tiểu Vương gia..."
Úc Xá thản nhiên nói: "Không đọc cũng được, hôm nay ta liền làm thịt Lâm Tư."
Chung Uyển hít sâu một hơi, bảy năm nay Lâm Tư vẫn luôn sống tốt ở kinh thành, ăn đủ no ngủ đủ giấc. Thế nhưng từ khi mình vào kinh, đáng thương thay cho kẻ câm ngày nào cũng bị người ta dọa lấy mạng...
Chung Uyển cắn răng: "Ta đọc."
Úc Xá gật gật đầu: "Đừng đọc quá nhỏ, phải biểu cảm vào... Bắt đầu đi."
Tự mình làm bậy, không thể sống.
Chung Uyển ngồi xuống, mới mở trang đầu tiên thôi mà hai mắt liền biến thành màu đen kịt.
Chung Uyển giọng đọc trong trẻo, "Hiện tại phải kể đến triều đại của mỗ, có một công tử họ Chung, đặc biệt đa tình..."
...
Chung Uyển đần mặt, bắt đầu nghĩ chuyện liên quan tới thân thế Úc Xá, có phải là do mình suy nghĩ quá nhiều rồi hay không?
Cái gì nội tình, cái gì tư sinh... Quanh năm suốt tháng đọc loại đồ vật này, người có tốt cách mấy thì tính tình cũng đại biến thôi...
"Ngươi đọc thiếu một câu... quay trở lại đọc, nhấn mạnh."
---
Này rốt cuộc là ai đang nháo?
Úc Xá lớn lên, so với Chung Uyển còn cao hơn tới hai ba tấc, sức lực cũng nhiều lạ thường, Chung Uyển căn bản là tránh thoát không được nên cũng đành bất lực, chỉ có thể cố ý tỏ ra ghê tởm Úc Xá, "Ta đương nhiên muốn ầm ĩ... Ta ước gì hôm nay vào cung khiến tất cả mọi người đều biết chuyện thì mới tốt... Úc tiểu Vương gia, ngài đại khái đã quên mấy năm nay ta là dựa vào cái gì sống sót đi?"
Úc Xá rũ mắt, trong mắt không hiện buồn vui, "Ta tất nhiên rõ ràng."
Chung Uyển ráng hết sức hạ giọng: "Bên ngoài có nhiều nội thị như vậy, nếu ta nháo lên, ngươi cho rằng sẽ không có tiếng gió truyền ra sao?! Nếu để cho người khác biết là ngươi..."
Chung Uyển bật thốt lên: "Sợ là cả đời này ngươi đều không cưới được Úc Vương phi!"
Úc Xá giật mình, xong trái lại còn bật cười, "Cầu còn không được.".
Chung Uyển nghẹn lời: "Ngươi..."
Úc Xá gắt gao nắm chặt cổ tay của Chung Uyển, thấp giọng hỏi, "Ngươi muốn giấy bán thân thật vì muốn phủi sạch mọi thứ rồi chạy, không trở về kinh nữa?"
Chung Uyển quả thực muốn xuất một gậy gõ chết cái lão lắm chuyện Sùng An Đế kia, chưa giúp được y một chút nào, ngược lại còn chọc giận Úc Xá. Chung Uyển chán nản, "Không phải là ta muốn... Mà dù ta muốn, ngươi sẽ cho sao?!"
Úc Xá suy nghĩ, tay nắm thả lỏng một chút, thấp giọng nói, "Tính ra ngươi vẫn còn chút đầu óc."
Chung Uyển tưởng tượng không nổi Úc Xá cự tuyệt Sùng An Đế như thế nào, vô lực nói: "Ngươi... Thẳng thừng bảo không đưa?"
Úc Xá ừ một tiếng.
Chung Uyển bật cười.
"Cảm thấy ta hành sự quá quái đản, có phải hay không?" Úc Xá hơi hơi nghiêng mặt, nheo mắt lại nhìn Chung Uyển, "Kỳ thật ta còn có thể quái đản hơn thế này... Chung Uyển, ngươi lo ta lấy không được Úc Vương phi, có phải không?"
Đầu Úc Xá hơi hơi cúi xuống, nhỏ giọng thì thầm bên tai Chung Uyển: "Lại nói, ngươi có thể giúp đỡ cho việc hôn sự của ta? Có muốn giúp ta một chút không"
Ngón tay Chung Uyển hơi hơi phát run.
Chung Uyển ở trong lòng liền niệm thanh tâm chú hai lần, nhắm mắt lại, tận lực ngó lơ Úc Xá đang dán chặt phía sau lưng y, khống chế bản thân để không nghĩ đông nghĩ tây.
Úc Xá thấp giọng nói: "Ngươi giúp ta hay là không?"
Chung Uyển hít sâu, cắn răng: "Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?"
Úc Xá thuận miệng nói: "Ngươi đem Tuyên Từ Tâm gả cho ta đi? Nàng chắc chắn sẽ thành thật nghe lời ngươi, đúng không?"
"Ngươi dám!", mấy suy nghĩ rung động trong lòng Chung Uyển thoáng chốc tiêu tan hết, cả giận nói, "Úc Xá, ngươi..."
Chung Uyển lại muốn giãy giụa, Úc Xá gắt gao chế trụ cổ tay Chung Uyển, cười nói: "Ngươi giận cái gì? Nàng tuy miễn cưỡng được xem là nữ tôn thất, nhưng Kiềm An Vương phủ hiện tại đã suy tàn, hôn sự này tính ra... là nàng trèo cao ta đi?"
"Đúng thế..."
Chung Uyển tức giận, sắc mặt trắng bệch: "Từ Tâm tuổi còn nhỏ, tư chất chưa định rõ. Nàng từ nhỏ lại không có mẫu thân giáo dưỡng, tương lai... sợ là không gánh nổi việc nối dòng dõi cho Úc Vương phủ, thỉnh Vương gia... Giơ cao đánh khẽ".
Úc Xá nheo mắt lại, "Nàng cùng ngươi sớm chiều bầu bạn mà lớn lên... Ngươi muốn lấy nàng?"
Chung Uyển nổi trận lôi đình: "Nàng chỉ mới vài tuổi! Ngươi xem ta là loại người nào?!"
Úc Xá lại hỏi: "Ngươi thật sự không nghĩ tới chuyện lấy nàng?"
Chung Uyển sức cùng lực kiệt, gắng gượng tựa trên kệ sách, thở dốc một lát lại nói: "Vương gia... Ta hiện tại là thân phận gì, nàng là thân phận gì? Ta lấy nàng? Ngươi cảm thấy chuyện này có khả năng xảy ra sao?"
Úc Xá không nói nữa.
Nếu năm đó không xảy ra việc gì, Ninh Vương thương Chung Uyển như vậy, có lẽ thật sự sẽ đem nữ nhi gả cho y.
Chung Uyển thấy Úc Xá không nói tiếng nào, cắn răng tiếp tục nói: "Úc tiểu Vương gia... Ta chưa từng có tâm tư gì khác, chỉ nghĩ phải đem đôi long phượng thai này nuôi dưỡng thật tốt, giúp Tuyên Du có thể đỉnh môn lập hộ, giúp Từ Tâm có thể gả cho một người có tuổi tác tương đương, môn đăng hộ đối. Nàng cũng là phượng tử long tôn, đừng lấy nàng... đừng khiến nàng vì loại người như ta mà bị liên lụy, được không?"
Úc Xá im lặng một lát, gật đầu: "Được."
Chung Uyển thở dài nhẹ nhõm một hơi, lúc sau mới bình tĩnh lại vài phần, cảm thấy hối hận mình như thế mà lại thất thố.
Cái tên Úc Xá điên khùng này...
Hắn sao có thể cưới Từ Tâm chứ?
Không nói hôn sự này không đăng hộ đối tới mức nào, hắn khi cầu thú Huệ Dương công chúa làm phi đã bị Sùng An Đế nổi giận mà cấm túc hắn, Từ Tâm... cũng mang họ Tuyên mà.
Chung Uyển nhận ra mình vừa bị Úc Xá đùa giỡn, thấp giọng hỏi: "Ngươi đây là đang mượn chuyện người khác nói chuyện mình sao?"
Úc Xá bị chọc thủng tâm tư, trái lại còn cười, "Ngươi rõ ràng minh bạch ta vì sao lại làm cái sự tình này là được."
Chung Uyển thầm nghĩ, ta trước giờ đều không muốn đòi ngươi giấy bán thân của ta.
Úc Xá quay đầu lại nhìn Chung Uyển, hỏi: "Ngươi mới nãy không phải là muốn khóc rồi sao?"
"Khóc cái gì?" Chung Uyển sửng sốt một chút, "Lần cuối ta khóc vẫn là khi phụ mẫu ta qua đời... Ta nào có dễ khóc như vậy."
Úc Xá cố gắng nhớ lại... Xác thật là hắn chưa từng thấy y khóc bao giờ.
Biết Tuyên Từ Tâm sẽ không xảy ra chuyện gì, Chung Uyển liền thả lỏng, cũng không cùng Úc Xá phân cao thấp. Y vừa mới bị bệnh một hồi, thể lực không có, trong lòng lại buông lỏng,thế nên không kịp suy nghĩ đã mở miệng, "Cổ tay đau quá..."
Úc Xá ngẩn ra.
Chung Uyển nhẹ nhàng giãy giụa một chút, vô ý thức hỏi, "Có phải là bị siết đỏ rồi không?"
Úc Xá nhìn xuống, vén tay áo Chung Uyển lên một chút, quả nhiên... Cổ tay bị nắm chặt của Chung Uyển đã hằn mấy dấu ngân tay.
Úc Xá trầm mặc một lát, nói: "Ngươi nói sai."
Chung Uyển nhíu mày: "Cái gì?"
Úc Xá lặp lại: "Ngươi nói sai."
Chung Uyển hoài nghi có phải mình lại phát sốt hay không mà đầu óc bị thiêu tới hồ đồ rồi, y nói sai cái gì cơ?
"Ngươi đáng lẽ phải nói." Úc Xá buông Chung Uyển ra, trầm giọng: "Thế tử, cổ tay ta đau quá, ngươi xoa xoa chỗ này giúp ta đi."
Chung Uyển: "?"
Ta chắc là phát điên rồi đi?
Úc Xá tiếp tục nói: "Sau đó ta không để ý tới, vẫn ôm lấy ngươi, ngươi lại nói, thế tử, thật sự rất đau, ngươi nhẹ một chút."
Chung Uyển: "..."
Chung Uyển rốt cuộc được thả ra, nhưng lại cảm thấy kinh hồn bạt vía, da đầu tê dại mà nhìn Úc Xá, này... rốt cuộc là mình điên, hay vẫn là Úc Xá điên?
Úc Xá ngồi xuống, mặt vô biểu tình nói: "Ta nói, đừng làm nũng, ta không có dùng lực."
Chung Uyển: "..."
Úc Xá nói: "Ngươi lại nói, sức ngươi mạnh cỡ nào ngươi còn không biết, ngươi mau xem cho ta, thổi thổi cho ta."
Lông tơ Chung Uyển muốn dựng chổng ngược cả lên, Úc Xá... Hắn bị cái thứ dơ bẩn gì bám vào người hay sao?
Úc Xá liếc mắt ngó Chung Uyển một cái, từ trong tay áo lấy ra một quyển sách, ném vào lồng ngực Chung Uyển.
Chung Uyển chẳng hiểu ra sao, cầm quyển sách được ném tới mà nhìn thoáng qua...
< Chung ái khanh xinh đẹp lén lút với tiểu thế tử trong thư phòng >
Chung Uyển: "..."
Hóa ra không phải phát điên, chỉ là thuật lại thoại bản.
Nhưng Chung Uyển đối với việc này vẫn cảm thấy bị đả kích như cũ.
Trong kinh cư nhiên lại có loại thoại bản này?
Dân phong phương Bắc trải dài tới tận đây sao?
Hoàng Thượng, công chúa, Úc Vương gia...
Bao nhiêu người như vậy...
Lại chưa từng có ai quản hắn sao?
Úc Xá vì cái gì lại xem thứ này?
Lại còn đọc thuộc nó?!
Chung Uyển nghẹn ngào hỏi: "Úc tiểu Vương gia... Ngươi mỗi ngày mang theo một quyển đoạn tụ phong nguyệt mà ra vào cung cấm... Ngươi... không cảm thấy có cái gì không đúng sao?"
Chung Uyển lại thử hỏi: "Hay là... Ngươi cố ý mang đến cho ta xem?"
"Không phải cố tình chuẩn bị cho ngươi" vẻ mặt Úc Xá thản nhiên, "Ta thường xuyên xem thứ này."
Chung Uyển: "..."
Úc Xá nhìn thần sắc Chung Uyển, nở nụ cười: "Phàm là thoại bản nổi tiếng về ngươi và ta, ta đều xem qua."
Chung Uyển ngàn lần muốn tìm một cái lỗ mà chui xuống, hắn đau khổ giãy giụa hỏi, "Ngươi... tại sao lại xem cái này?"
"Tất nhiên là để vui vẻ" Úc Xá mỉm cười, "Có mấy năm, mỗi ngày trôi qua của ta đều không như ý... Điều duy nhất khiến ta vui vẻ là xem thoại bản về ngươi và ta. Ta thấy chúng thập phần thú vị."
Chung Uyển nhạy cảm nói: "Cái gì không như ý?"
Úc Xá im lặng một lát, cười: "Chuyện không như ý của ta không có liên quan tới ngươi... Đây là lời nói thật."
Chung Uyển còn muốn truy vấn, nhưng Úc Xá đánh gãy hắn, "Quyển này viết cũng không tệ lắm, kiều diễm mà không trần tục, ta rất thích."
Chung Uyển nhìn cái tên sách thôi đã cảm thấy thẹn muốn chết, không muốn xem nội dung bên trong chút nào.
Úc Xá cũng nhận ra, còn cố ý nói: "Ta cho ngươi, ngươi muốn không?"
Chung Uyển ngượng ngùng: "Nếu là vật yêu thích của tiểu Vương gia thì ta sao dám muốn."
Úc Xá nheo mắt lại, đầy vẻ nguy hiểm.
Chung Uyển nhanh chóng biết mình nói sai rồi, miễn cưỡng đổi giọng điệu mà nói: "Nhưng... Ta lại thật sự rất muốn xem nó, xin hỏi tiểu Vương gia... có thể đem cho thứ ngươi yêu thích không?"
Úc Xá gật đầu, hào phóng nói: "Cho ngươi."
Chung Uyển thở dài nhẹ nhõm một hơi, đem sách cất vào trong lòng ngực, khi nào ra khỏi cung liền thiêu hủy thứ này.
"Vừa ra cửa cung liền ném, có phải hay không?" Úc Xá liếc mắt một cái là đã nhìn thấu ý đồ của Chung Uyển, lạnh lùng nói, "Ngươi nghĩ muốn ứng phó ta..."
Chung Uyển chột dạ cúi đầu: "Không dám, vật Vương gia tặng cho... Tất nhiên là muốn ngày đêm đọc qua nó.."
"Không cần phải đọc ngày đêm." Úc Xá tự rót cho mình một chén trà nhỏ, uống một ngụm, "Ngươi ngay tại đây, đọc hoàn chỉnh quyển sách này một lần"
Chung Uyển: "..."
Chung Uyển hỏi, "Ngươi nghiêm túc sao?"
Úc Xá gật đầu: "Ngươi đọc xong có khi ta lại thả ngươi đi."
Úc Xá rõ ràng là đang uy hiếp, "Ngươi hẳn biết là ta có thể đem ngươi nhốt lại trong cung, không thả ngươi đi."
Chung Uyển thật muốn hỏng mất rồi, cầm lấy quyển sách đọc sơ một lượt, cả tâm đều lạnh như băng...
Đây đích thực là sách phong nguyệt...
Khóe miệng Úc Xá cong lên khiêu khích.
Chung Uyển muốn nói gì đó lại thôi: "Tiểu Vương gia..."
Úc Xá thản nhiên nói: "Không đọc cũng được, hôm nay ta liền làm thịt Lâm Tư."
Chung Uyển hít sâu một hơi, bảy năm nay Lâm Tư vẫn luôn sống tốt ở kinh thành, ăn đủ no ngủ đủ giấc. Thế nhưng từ khi mình vào kinh, đáng thương thay cho kẻ câm ngày nào cũng bị người ta dọa lấy mạng...
Chung Uyển cắn răng: "Ta đọc."
Úc Xá gật gật đầu: "Đừng đọc quá nhỏ, phải biểu cảm vào... Bắt đầu đi."
Tự mình làm bậy, không thể sống.
Chung Uyển ngồi xuống, mới mở trang đầu tiên thôi mà hai mắt liền biến thành màu đen kịt.
Chung Uyển giọng đọc trong trẻo, "Hiện tại phải kể đến triều đại của mỗ, có một công tử họ Chung, đặc biệt đa tình..."
...
Chung Uyển đần mặt, bắt đầu nghĩ chuyện liên quan tới thân thế Úc Xá, có phải là do mình suy nghĩ quá nhiều rồi hay không?
Cái gì nội tình, cái gì tư sinh... Quanh năm suốt tháng đọc loại đồ vật này, người có tốt cách mấy thì tính tình cũng đại biến thôi...
Bình luận facebook