Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Năm Đó Vạn Dặm Tìm Đường Phong Hầu - Chương 66
Editor: Miri
---
Vừa nhớ tới cái này thì Úc Xá liền giận tới nghiến răng. Mới vừa nãy bóp mũi đi thỉnh an Sùng An Đế, Sùng An Đế cứ như đã sớm đoán được hắn sẽ đến, còn dụng tâm triệu hai các lão cùng vài tông thân tới.
Úc Xá cũng không dùng cái biểu tình lơ đãng, ứng đối qua loa cho có lệ như ngày xưa. Hắn biểu tình túc mục, quy quy củ củ dập đầu thỉnh an Sùng An Đế. Sùng An Đế còn cố ý răn đe Úc Xá, không bảo hắn đứng dậy, làm trò trước mặt mọi người. Hắn để Úc Xá quỳ trên gạch đá lạnh lẽo khoảng chừng một nén nhang, hỏi hắn mấy ngày gần đây vào nội các nghe bẩm tấu và quyết định chính sự thấy thế nào, còn thật sự nghiêm túc giáo huấn Úc Xá một phen, thể hiện đủ loại lão tử uy phong, sau đó lại dùng ngữ khí an ủi ôn hòa. Hắn ân cần hỏi Úc Xá gần đây có mệt hay không, có vất vả không. Nếu là ngày xưa thì Úc Xá đã lập tức đứng dậy đi mất, nhưng lần này, hắn lại không làm vậy.
Biểu tình trên mặt Úc Xá tuy không mang vẻ cung kính, nhưng hắn quỳ đoan chính, Sùng An Đế hỏi điều vô nghĩa nào hắn cũng đều nhất nhất trả lời, không có nửa phần qua loa, khiến cho người khác sửng sốt, không biết Úc Xá sao lại đột nhiên chuyển tính.
Sùng An Đế trước sau vẫn không cho Úc Xá đứng dậy, cuối cùng vẫn là có một lão tông thân nhìn không nổi nữa, nói giỡn một chút chuyện linh tinh, lại nhắc tới chuyện Chung Uyển.
Lão tông thân mỉm cười nhìn Úc Xá, hỏi, "Nghe nói trong Úc vương trong phủ vừa có hỉ sự? Sao Tử Hựu còn không đứng dậy, kể cho Hoàng Thượng nghe?"
Sùng An Đế không hiểu lắm, lão thái giám tùy thân của hắn vội tiến lên, nhỏ giọng thuật lại chuyện vừa lan truyền trong nội các với Sùng An Đế. Sùng An Đế nghẹn lời một hồi lâu, hắn đoán không nổi Chung Uyển đây là đang có mưu tính gì, không khỏi nhìn về phía Úc Xá, "Quy Viễn... y muốn làm cái gì?"
Úc Xá quỳ trên mặt đất giận tới đau gan. Mới qua có bao lâu mà lời đồn cư nhiên đã tả được chi tiết mắt mũi, hài tử là nam hay là nữ cũng đều đã định rồi.
Trong lòng Úc Xá đem Chung Uyển ra mắng một trận, lạnh giọng trả lời: "Trong phủ có người hồ đồ, truyền lời bậy."
Sùng An Đế trong lòng khẽ động, cười nói, "Vậy là người khác có thai? Nha đầu trong phòng ngươi sao?"
Mắt Úc Xá hiện lên một tia chán ghét. Mấy năm trước, bởi vì hắn không chịu thành thân, có một đoạn thời gian, Sùng An Đế cùng An Quốc trưởng công chúa đều thay phiên nhau đem người đưa tới biệt viện Úc vương phủ. Úc Xá một người cũng không cần, đều từ chối.
Hai huynh muội này thấy không thể đem người vào được, lại lần lượt khuyên Úc Xá nạp vài nàng thiếp, lại không được, khuyên hắn thu mấy cái nha đầu cũng không xong. Họ còn chưa nói dứt lời, thì Úc Xá ngay sau đó liền đem hết mấy nha đầu đã thành niên phân phát ra ngoài, chỉ để lại vài lão phụ đã qua tuổi năm mươi, cùng một nha đầu mười tuổi không muốn về nhà. Đến bây giờ, biệt viện Úc vương phủ mỗi khi ngẫu nhiên nghênh đón khách lạ, đều chỉ có thể giữ thể diện bằng nha đầu mười mấy tuổi kia.
Chuyện này Sùng An Đế cũng biết, hắn hoang mang nói: "Nha đầu trong phủ ngươi mới bao lớn?"
Trong lòng Úc Xá cảm thấy nhạt nhẽo vô cùng, "Không ai mang thai cả."
Sùng An Đế nghe vậy lắc đầu, nói, "Vậy không phải đã mừng hụt một hồi rồi sao? Thôi, không bằng trẫm tuyển cho ngươi vài khuê nữ xinh đẹp, ngươi không thích quý nữ của cao môn vọng tộc, trẫm biết. Vậy ta tuyển vài người huyết thống trong sạch cho ngươi thì sao? Ít nhất ngươi cũng có người hầu hạ sớm chiều..."
Úc Xá thầm nghĩ, quả nhiên những người này đều như vậy, nhường họ một bước, họ liền phải lấn tới hai bước.
Mấy ngày gần đây, Sùng An Đế cho Úc Xá không ít chỗ tốt, đều là những thứ đáng giá đánh đổi. Bù lại, Úc Xá cũng phải cho Sùng An Đế không ít chỗ tốt.
Tỷ như hắn bây giờ phải tận lực kiềm nén để bản thân không phát bệnh, giả làm "Người đứng đắn" trước mặt Hoàng Đế, lại tỷ như bây giờ phải ngoan ngoãn quỳ gối ở đây, để Sùng An Đế khoe khoang cho người khác xem.
Úc Xá am hiểu sâu sắc các thủ đoạn để khống chế quyền lực lẫn nhau, cũng không muốn nhượng bộ quá nhiều.
"Tạ ơn Hoàng Thượng quan tâm, nhưng không cần." trong mắt Úc Xá hiện lên một mạt tàn bạo, "Hiện giờ ta mới vừa học nghe bẩm tấu và quyết định chính sự, không đủ lực để ứng phó với người trong phòng."
Sùng An Đế cười khụ hai tiếng, "Này thì ngươi cần gì phải phí lực? Ngươi bất quá chỉ là có thêm vài người hầu hạ, ngươi yên tâm, trẫm biết ngươi rất quy củ, nên sẽ không ép ngươi nhận ai. Chính ngươi đi tuyển, tuyển được người ngươi thích, hợp tâm ý, mặc kệ là ai, trẫm đều ban cho ngươi."
Úc Xá ngữ khí bình tĩnh: "Ta không thích ai hết."
Ý cười trên mặt Sùng An Đế phai nhạt đi vài phần, nửa ngày nay Úc Xá đều thành thành thật thật, không nghĩ khi nhắc tới chuyện nạp thiếp thì lại bắt đầu ngoan cố. Sùng An Đế kỳ thậtcũng không thập phần sốt ruột với chuyện này, nhưng hắn đã muốn dạy dỗ Úc Xá, muốn khiến Úc Xá hoàn toàn thuần phục mình, thì tất nhiên không thể để hắn lại không nghe theo tâm ý của mình.
Sùng An Đế ỷ ở trên đệm mềm, ngữ khí phai nhạt chút, "Này chỉ là cho ngươi nạp thiếp, vậy chuyện thú thê sau này thì sao? Không thích thì sẽ không thú ai? Tử Hựu... ngươi cũng không còn nhỏ, đừng nói tới chuyện hài tử, ngươi không mê nữ sắc cũng không sao, nhưng chẳng lẽ sau này cũng không cần hài tử? Đừng hồ nháo, chính ngươi tự quyết định, tuyển mấy cái..."
Úc Xá vẫn không chịu thua, "Không cần."
Sùng An Đế im lặng, ngữ khí lại lạnh thêm vài phần, "Tử Hựu... đừng quên thứ ngươi muốn là cái gì."
Úc Xá nghe vậy thì khóe miệng hơi hơi cong lên, nhịn không được bật cười một tiếng.
Sùng An Đế âm thầm nghi hoặc, chuyện này thì có gì buồn cười?
Úc Xá rũ mắt, không nói lời nào nữa.
Hắn muốn cái gì sao? Hắn hiện giờ chỉ muốn sống sót, cùng Chung Uyển sống sót.
Nhưng nếu mình phải thú người khác, lại cùng người đó có hài tử, vậy còn có thể xem như cùng Chung Uyển sống sót sao?
Không.
Phải sống chung với thê thiếp, lại còn có một mưu sĩ không danh không phận vô cùng kỳ quái kè kè bên cạnh, thứ quỷ đó mà gọi là sống sót?
Nếu thật phải như thế, không bằng mình và Chung Uyển đồng quy vu tận, sớm đi đầu thai làm một đôi dã uyên ương.
Sùng An Đế hoang mang nhìn Úc Xá, không hiểu sao hắn lại đột nhiên trở lại tính tình kia, mấy ngày gần đây mình còn chưa thiên vị hắn đủ sao? Hiện giờ bất quá là muốn hắn nạp vài cái thiếp, chuyện này thì có gì lớn lao?
Sùng An Đế nín thở, khụ mấy tiếng hỏi, "Lại thất thần cái gì?!"
Úc Xá không giải thích, Hoàng Đế căn bản không cùng suy nghĩ với mình, nói không thông.
Sùng An Đế vừa mất chút mặt mũi nên muốn tìm trở về, nhưng lại sợ nếu quá bức Úc Xá sẽ khiến hắn tức nước vỡ bờ. Đang lúc do dự thì đúng lúc có một tông thân xen mồm cười nói, "Tử Hựu đây là sợ chậm trễ chính sự. Thôi, bởi ta nói, Hoàng Thượng chính là quá thương Tử Hựu nên mới muốn tuyển cho hắn tới vài khuê nữ, bất quá hắn lại từ chối, không bằng trong số đó chỉ tuyển một người thôi là được."
Sùng An Đế miễn cưỡng ngầm đồng ý với cách nói của tông thân, nhìn về phía Úc Xá.
Úc Xá nhíu mày, trong lòng bực bội, nhịn không được muốn giận chó đánh mèo Chung Uyển, đang yên đang lành, một hai phải nói cái gì hỉ mạch, liên lụy ra nhiều chuyện lung tung rối loạn như vậy
Úc Xá quỳ trên mặt đất, nhắm mắt thầm nghĩ, Chung Uyển, là ngươi đối ta bất nhân, hại ta đến bước đường này, vậy thì chớ trách ta đối với ngươi bất nghĩa.
"Còn đang nghĩ cái gì? Vẫn luôn thất thần." Chung Uyển vẫn chưa biết chân tướng sự thật, liền nghi hoặc nhìn Úc Xá, "Hoàng Thượng nói lời gì không dễ nghe sao? Hay là tại quỳ lâu quá nên mệt?"
Úc Xá ít nhiều vẫn có chút chột dạ, hắn quay đầu đi không nhìn hung Uyển, "Không còn sớm nữa, ngủ đi."
"Ta không ngủ." Chung Uyển nói, "Có chuyện gì khó xử ư? Nói ta biết đi."
"Không có gì." Úc Xá đứng dậy, "Ngươi ngủ đi, ta ngủ ở thư phòng."
Chung Uyển cứng họng, đây là làm sao vậy?
Mấy ngày trước còn cực nhọc ngày đêm, không thể an tâm nghỉ ngơi mà canh giữ ở trước giường mình. Hiện tại mình còn chưa hết bệnh mà, sao lại đột nhiên không để ý tới mình nữa?
"Đây là..." Chung Uyển khó nhọc nói, "Ngươi thành hoàng tử rồi, nên ta không còn xứng ngủ chung với ngươi?"
Úc Xá: "..."
Úc Xá chịu thua, "Ngủ... Ta ngủ chung với ngươi."
Chung Uyển nằm trên giường một hồi, trằn trọc không ngủ được.
Úc Xá thẹn trong lòng, cũng ngủ không được.
Chung Uyển cảm thấy thần sắc Úc Xá không đúng, trong lòng âm thầm sốt ruột. Y thay Úc Xá đem chuyện xảy ra từ đầu tới cuối suy nghĩ lại một lần, nghĩ nghĩ lại nhớ tới mấy cuốn thoại bản, càng cảm thấy mệnh mình sao quá khổ, đến bây giờ còn chưa nhận được chỗ tốt nào cũng đành thôi, vậy mà trước mắt đã thấy tình cảm sắp phai nhạt rồi.
Nếu tương lai, Úc Xá thật sự đăng cơ làm hoàng đế, mình có khả năng chỉ được cho ngủ ở Ngự Thiện Phòng.
Ngự Thiện Phòng thật ra cũng không tồi, ít nhất không phải lo ăn uống, xem ai không vừa mắt còn có thể tiểu vào đồ ăn của họ. Nếu sau này Úc Xá có thú Hoàng Hậu hay phi tử gì đó, thì mình lập tức sẽ ngày ngày đứng tiểu trước bếp, làm toàn gia bạch nhãn lang này ăn cái gì cũng không yên.
Nhưng...
Chung Uyển khổ sở nói: "Nước tiểu đồng tử mặt khác còn là dược trị bệnh, vậy thì tiện nghi chết các ngươi."
Úc Xá đưa lưng về phía Chung Uyển, nghe vậy đột nhiên mở mắt ra, "Nói mớ cái gì đó?"
"Không." Chung Uyển thảm thương nói, "Thế tử, ngươi biết Tiết Bình Quý không?"
*Tiết Bình Quý: một tướng quân thời nhà Đường. Mình cũng không biết Uyển có ý gì nhưng đoán chắc là đang nhắc tới chuyện Vương Bảo Xuyến trung trinh chờ chồng, chàng Tiết Bình Quý, 18 năm ròng ở một căn hầm nhỏ hẹp, khốn khổ. Mà sau này hai người đoàn tụ.
Úc Xá đờ đẫn.
Úc Xá trở mình, "Lại suy nghĩ tới chuyện cổ quái gì?"
"Đang nghĩ ngươi vong ân phụ nghĩa..." Chung Uyển nhỏ giọng nói, "Thế tử, nếu sau này ta tiểu ở Ngự Thiện Phòng, có phải ngươi cũng sẽ đuổi ta ra khỏi Ngự Thiện Phòng không? Sau đó tới cơm cũng không cho ta ăn? Ngươi cùng một đám thê thiếp ngồi ở trong phòng dùng thiện, ta chỉ có thể ngồi xổm ngoài cửa sổ, bụng đói kêu vang gặm cỏ, ăn trọc hết cỏ còn sẽ bị ngươi mắng. Sau đó ta cũng chỉ có thể đi uống nước hồ, chờ đến mùa đông hồ nước kết băng, ngay cả nước hồ còn uống không được..."
"..." Úc Xá tận lực tâm bình khí hòa hỏi, "Có phải ngươi lúc vãn thiện, ăn chưa no không?"
Chung Uyển lắc đầu, "Ăn no, nhưng ngươi biết đấy, mấy thứ cơm nước này, ăn hay không cũng vậy."
Úc Xá nhắm mắt lại, không muốn cãi với Chung Uyển, nhưng lại nhịn không được phải ngồi dậy, "Rốt cuộc ngươi muốn cái gì?"
"Không có gì." Chung Uyển cười khổ, "Ta chỉ là cảm thấy mệnh mình không tốt."
Úc Xá bị nghẹn nói không ra lời.
Mệnh ngươi không tốt, mệnh ta thì tốt ư?!
Úc Xá còn muốn la Chung Uyển hai câu để y mau ngủ, nhưng hồi ban ngày, Úc Xá vừa mới làm chuyện thực có lỗi với Chung Uyển ở trong cung, lúc này không có cái tự tin thường có để nổi giận, chỉ có thể đè nặng hỏa khí nói, "Ngày mai còn không ít chuyện phải làm, ta phải đi nội các, ngươi còn phải đi gặp Tuyên Cảnh, ngủ sớm một chút."
Hai mắt Chung Uyển đột nhiên sáng ngời, có tinh thần hơn hẳn, "Trong lòng đột nhiên có tâm sự, ngủ không được..."
Úc Xá từ kẽ răng phát ra từng tiếng ken két, "Ngươi thật sự ngủ không được, hay là muốn ta chạm vào ngươi?"
Chung Uyển nhắm mắt lại cười một cái.
"Thái y nói, ngươi sinh bệnh liên tục, thân thể không thể bị giày vò, ta không thể thân mật với ngươi." Úc Xá gắt gao chịu đựng, thấp giọng nói, "Ngủ không được thì đi mà niệm thanh tâm chú, hoặc là Trần Thiệp Thế Gia... Gì cũng được, niệm xong vài lần sẽ ngủ được."
Chung Uyển tội nghiệp vô cùng, thật sự bắt đầu đọc《 Tâm Kinh 》.
Thanh âm cực kì khảng khái, to tới bên ngoài cũng nghe được.
Úc Xá: "..."
Úc Xá bị tra tấn tới không phát cáu được nữa, "Hơn nửa đêm rồi... Ngươi muốn cho toàn phủ đều ngủ không được sao?"
Úc Xá không thể nhịn được nữa, xốc chăn lên rồi lật người lại, cúi đầu chặn miệng Chung Uyển một cái.
"Đột nhiên mua cá về hầm ăn, nhưng trong bụng cá... Ưm..."
"Hôn một chút rồi ngủ ngay." Úc Xá hơi hơi ngẩng đầu, rũ mắt nhìn Chung Uyển, thanh âm thực nhẹ, "Được chưa?"
Hơi thở của Úc Xá quét qua mặt Chung Uyển khiến cho xương cốt y nhũn đi vài phần, nháy mắt liền ngoan ngoãn, do dự nhỏ giọng hỏi trước, "Vậy ta có thể... lộn xộn sao?"
Úc Xá ngập ngừng, "Có thể."
Chung Uyển nâng cằm lên, chủ động hôn môi Úc Xá.
Hôm sau, khi Chung Uyển rời giường thì Úc Xá đã sớm đi rồi. Chung Uyển ăn điểm tâm, khi thấy Phùng quản gia từ bên ngoài trở về, dáng vẻ lão như vừa trút được gánh nặng, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có việc gì." Phùng quản gia châm trà cho Chung Uyển, "Mới vừa nghe là hôm qua Hoàng Thượng ép thế tử nạp thiếp, nên có chút hoảng sợ."
Chung Uyển sửng sốt, nuốt cháo trong miệng xuống, "Hắn phải, phải nạp thiếp?"
"Đúng vậy." Phùng quản gia nói, "Nguyên bản là phải nạp, nhưng..."
Phùng quản gia nhìn Chung Uyển từ trên xuống dưới, ấp úng, "Nhưng thế tử nói với Hoàng Thượng là thiếu gia ngươi... sẽ ghen tị, vô cùng quấn người, thế tử chỉ liếc mắt nhìn người khác lâu một chút thôi mà ngươi còn có thể khóc hết một đêm, sau đó ngươi còn, còn... ra tay tàn nhẫn."
"Hoàng Thượng sợ ngươi khóc tới mù mắt, lại sợ ngươi thật sự đi giết người, lập tức không nhắc chuyện này nữa."
---
Vừa nhớ tới cái này thì Úc Xá liền giận tới nghiến răng. Mới vừa nãy bóp mũi đi thỉnh an Sùng An Đế, Sùng An Đế cứ như đã sớm đoán được hắn sẽ đến, còn dụng tâm triệu hai các lão cùng vài tông thân tới.
Úc Xá cũng không dùng cái biểu tình lơ đãng, ứng đối qua loa cho có lệ như ngày xưa. Hắn biểu tình túc mục, quy quy củ củ dập đầu thỉnh an Sùng An Đế. Sùng An Đế còn cố ý răn đe Úc Xá, không bảo hắn đứng dậy, làm trò trước mặt mọi người. Hắn để Úc Xá quỳ trên gạch đá lạnh lẽo khoảng chừng một nén nhang, hỏi hắn mấy ngày gần đây vào nội các nghe bẩm tấu và quyết định chính sự thấy thế nào, còn thật sự nghiêm túc giáo huấn Úc Xá một phen, thể hiện đủ loại lão tử uy phong, sau đó lại dùng ngữ khí an ủi ôn hòa. Hắn ân cần hỏi Úc Xá gần đây có mệt hay không, có vất vả không. Nếu là ngày xưa thì Úc Xá đã lập tức đứng dậy đi mất, nhưng lần này, hắn lại không làm vậy.
Biểu tình trên mặt Úc Xá tuy không mang vẻ cung kính, nhưng hắn quỳ đoan chính, Sùng An Đế hỏi điều vô nghĩa nào hắn cũng đều nhất nhất trả lời, không có nửa phần qua loa, khiến cho người khác sửng sốt, không biết Úc Xá sao lại đột nhiên chuyển tính.
Sùng An Đế trước sau vẫn không cho Úc Xá đứng dậy, cuối cùng vẫn là có một lão tông thân nhìn không nổi nữa, nói giỡn một chút chuyện linh tinh, lại nhắc tới chuyện Chung Uyển.
Lão tông thân mỉm cười nhìn Úc Xá, hỏi, "Nghe nói trong Úc vương trong phủ vừa có hỉ sự? Sao Tử Hựu còn không đứng dậy, kể cho Hoàng Thượng nghe?"
Sùng An Đế không hiểu lắm, lão thái giám tùy thân của hắn vội tiến lên, nhỏ giọng thuật lại chuyện vừa lan truyền trong nội các với Sùng An Đế. Sùng An Đế nghẹn lời một hồi lâu, hắn đoán không nổi Chung Uyển đây là đang có mưu tính gì, không khỏi nhìn về phía Úc Xá, "Quy Viễn... y muốn làm cái gì?"
Úc Xá quỳ trên mặt đất giận tới đau gan. Mới qua có bao lâu mà lời đồn cư nhiên đã tả được chi tiết mắt mũi, hài tử là nam hay là nữ cũng đều đã định rồi.
Trong lòng Úc Xá đem Chung Uyển ra mắng một trận, lạnh giọng trả lời: "Trong phủ có người hồ đồ, truyền lời bậy."
Sùng An Đế trong lòng khẽ động, cười nói, "Vậy là người khác có thai? Nha đầu trong phòng ngươi sao?"
Mắt Úc Xá hiện lên một tia chán ghét. Mấy năm trước, bởi vì hắn không chịu thành thân, có một đoạn thời gian, Sùng An Đế cùng An Quốc trưởng công chúa đều thay phiên nhau đem người đưa tới biệt viện Úc vương phủ. Úc Xá một người cũng không cần, đều từ chối.
Hai huynh muội này thấy không thể đem người vào được, lại lần lượt khuyên Úc Xá nạp vài nàng thiếp, lại không được, khuyên hắn thu mấy cái nha đầu cũng không xong. Họ còn chưa nói dứt lời, thì Úc Xá ngay sau đó liền đem hết mấy nha đầu đã thành niên phân phát ra ngoài, chỉ để lại vài lão phụ đã qua tuổi năm mươi, cùng một nha đầu mười tuổi không muốn về nhà. Đến bây giờ, biệt viện Úc vương phủ mỗi khi ngẫu nhiên nghênh đón khách lạ, đều chỉ có thể giữ thể diện bằng nha đầu mười mấy tuổi kia.
Chuyện này Sùng An Đế cũng biết, hắn hoang mang nói: "Nha đầu trong phủ ngươi mới bao lớn?"
Trong lòng Úc Xá cảm thấy nhạt nhẽo vô cùng, "Không ai mang thai cả."
Sùng An Đế nghe vậy lắc đầu, nói, "Vậy không phải đã mừng hụt một hồi rồi sao? Thôi, không bằng trẫm tuyển cho ngươi vài khuê nữ xinh đẹp, ngươi không thích quý nữ của cao môn vọng tộc, trẫm biết. Vậy ta tuyển vài người huyết thống trong sạch cho ngươi thì sao? Ít nhất ngươi cũng có người hầu hạ sớm chiều..."
Úc Xá thầm nghĩ, quả nhiên những người này đều như vậy, nhường họ một bước, họ liền phải lấn tới hai bước.
Mấy ngày gần đây, Sùng An Đế cho Úc Xá không ít chỗ tốt, đều là những thứ đáng giá đánh đổi. Bù lại, Úc Xá cũng phải cho Sùng An Đế không ít chỗ tốt.
Tỷ như hắn bây giờ phải tận lực kiềm nén để bản thân không phát bệnh, giả làm "Người đứng đắn" trước mặt Hoàng Đế, lại tỷ như bây giờ phải ngoan ngoãn quỳ gối ở đây, để Sùng An Đế khoe khoang cho người khác xem.
Úc Xá am hiểu sâu sắc các thủ đoạn để khống chế quyền lực lẫn nhau, cũng không muốn nhượng bộ quá nhiều.
"Tạ ơn Hoàng Thượng quan tâm, nhưng không cần." trong mắt Úc Xá hiện lên một mạt tàn bạo, "Hiện giờ ta mới vừa học nghe bẩm tấu và quyết định chính sự, không đủ lực để ứng phó với người trong phòng."
Sùng An Đế cười khụ hai tiếng, "Này thì ngươi cần gì phải phí lực? Ngươi bất quá chỉ là có thêm vài người hầu hạ, ngươi yên tâm, trẫm biết ngươi rất quy củ, nên sẽ không ép ngươi nhận ai. Chính ngươi đi tuyển, tuyển được người ngươi thích, hợp tâm ý, mặc kệ là ai, trẫm đều ban cho ngươi."
Úc Xá ngữ khí bình tĩnh: "Ta không thích ai hết."
Ý cười trên mặt Sùng An Đế phai nhạt đi vài phần, nửa ngày nay Úc Xá đều thành thành thật thật, không nghĩ khi nhắc tới chuyện nạp thiếp thì lại bắt đầu ngoan cố. Sùng An Đế kỳ thậtcũng không thập phần sốt ruột với chuyện này, nhưng hắn đã muốn dạy dỗ Úc Xá, muốn khiến Úc Xá hoàn toàn thuần phục mình, thì tất nhiên không thể để hắn lại không nghe theo tâm ý của mình.
Sùng An Đế ỷ ở trên đệm mềm, ngữ khí phai nhạt chút, "Này chỉ là cho ngươi nạp thiếp, vậy chuyện thú thê sau này thì sao? Không thích thì sẽ không thú ai? Tử Hựu... ngươi cũng không còn nhỏ, đừng nói tới chuyện hài tử, ngươi không mê nữ sắc cũng không sao, nhưng chẳng lẽ sau này cũng không cần hài tử? Đừng hồ nháo, chính ngươi tự quyết định, tuyển mấy cái..."
Úc Xá vẫn không chịu thua, "Không cần."
Sùng An Đế im lặng, ngữ khí lại lạnh thêm vài phần, "Tử Hựu... đừng quên thứ ngươi muốn là cái gì."
Úc Xá nghe vậy thì khóe miệng hơi hơi cong lên, nhịn không được bật cười một tiếng.
Sùng An Đế âm thầm nghi hoặc, chuyện này thì có gì buồn cười?
Úc Xá rũ mắt, không nói lời nào nữa.
Hắn muốn cái gì sao? Hắn hiện giờ chỉ muốn sống sót, cùng Chung Uyển sống sót.
Nhưng nếu mình phải thú người khác, lại cùng người đó có hài tử, vậy còn có thể xem như cùng Chung Uyển sống sót sao?
Không.
Phải sống chung với thê thiếp, lại còn có một mưu sĩ không danh không phận vô cùng kỳ quái kè kè bên cạnh, thứ quỷ đó mà gọi là sống sót?
Nếu thật phải như thế, không bằng mình và Chung Uyển đồng quy vu tận, sớm đi đầu thai làm một đôi dã uyên ương.
Sùng An Đế hoang mang nhìn Úc Xá, không hiểu sao hắn lại đột nhiên trở lại tính tình kia, mấy ngày gần đây mình còn chưa thiên vị hắn đủ sao? Hiện giờ bất quá là muốn hắn nạp vài cái thiếp, chuyện này thì có gì lớn lao?
Sùng An Đế nín thở, khụ mấy tiếng hỏi, "Lại thất thần cái gì?!"
Úc Xá không giải thích, Hoàng Đế căn bản không cùng suy nghĩ với mình, nói không thông.
Sùng An Đế vừa mất chút mặt mũi nên muốn tìm trở về, nhưng lại sợ nếu quá bức Úc Xá sẽ khiến hắn tức nước vỡ bờ. Đang lúc do dự thì đúng lúc có một tông thân xen mồm cười nói, "Tử Hựu đây là sợ chậm trễ chính sự. Thôi, bởi ta nói, Hoàng Thượng chính là quá thương Tử Hựu nên mới muốn tuyển cho hắn tới vài khuê nữ, bất quá hắn lại từ chối, không bằng trong số đó chỉ tuyển một người thôi là được."
Sùng An Đế miễn cưỡng ngầm đồng ý với cách nói của tông thân, nhìn về phía Úc Xá.
Úc Xá nhíu mày, trong lòng bực bội, nhịn không được muốn giận chó đánh mèo Chung Uyển, đang yên đang lành, một hai phải nói cái gì hỉ mạch, liên lụy ra nhiều chuyện lung tung rối loạn như vậy
Úc Xá quỳ trên mặt đất, nhắm mắt thầm nghĩ, Chung Uyển, là ngươi đối ta bất nhân, hại ta đến bước đường này, vậy thì chớ trách ta đối với ngươi bất nghĩa.
"Còn đang nghĩ cái gì? Vẫn luôn thất thần." Chung Uyển vẫn chưa biết chân tướng sự thật, liền nghi hoặc nhìn Úc Xá, "Hoàng Thượng nói lời gì không dễ nghe sao? Hay là tại quỳ lâu quá nên mệt?"
Úc Xá ít nhiều vẫn có chút chột dạ, hắn quay đầu đi không nhìn hung Uyển, "Không còn sớm nữa, ngủ đi."
"Ta không ngủ." Chung Uyển nói, "Có chuyện gì khó xử ư? Nói ta biết đi."
"Không có gì." Úc Xá đứng dậy, "Ngươi ngủ đi, ta ngủ ở thư phòng."
Chung Uyển cứng họng, đây là làm sao vậy?
Mấy ngày trước còn cực nhọc ngày đêm, không thể an tâm nghỉ ngơi mà canh giữ ở trước giường mình. Hiện tại mình còn chưa hết bệnh mà, sao lại đột nhiên không để ý tới mình nữa?
"Đây là..." Chung Uyển khó nhọc nói, "Ngươi thành hoàng tử rồi, nên ta không còn xứng ngủ chung với ngươi?"
Úc Xá: "..."
Úc Xá chịu thua, "Ngủ... Ta ngủ chung với ngươi."
Chung Uyển nằm trên giường một hồi, trằn trọc không ngủ được.
Úc Xá thẹn trong lòng, cũng ngủ không được.
Chung Uyển cảm thấy thần sắc Úc Xá không đúng, trong lòng âm thầm sốt ruột. Y thay Úc Xá đem chuyện xảy ra từ đầu tới cuối suy nghĩ lại một lần, nghĩ nghĩ lại nhớ tới mấy cuốn thoại bản, càng cảm thấy mệnh mình sao quá khổ, đến bây giờ còn chưa nhận được chỗ tốt nào cũng đành thôi, vậy mà trước mắt đã thấy tình cảm sắp phai nhạt rồi.
Nếu tương lai, Úc Xá thật sự đăng cơ làm hoàng đế, mình có khả năng chỉ được cho ngủ ở Ngự Thiện Phòng.
Ngự Thiện Phòng thật ra cũng không tồi, ít nhất không phải lo ăn uống, xem ai không vừa mắt còn có thể tiểu vào đồ ăn của họ. Nếu sau này Úc Xá có thú Hoàng Hậu hay phi tử gì đó, thì mình lập tức sẽ ngày ngày đứng tiểu trước bếp, làm toàn gia bạch nhãn lang này ăn cái gì cũng không yên.
Nhưng...
Chung Uyển khổ sở nói: "Nước tiểu đồng tử mặt khác còn là dược trị bệnh, vậy thì tiện nghi chết các ngươi."
Úc Xá đưa lưng về phía Chung Uyển, nghe vậy đột nhiên mở mắt ra, "Nói mớ cái gì đó?"
"Không." Chung Uyển thảm thương nói, "Thế tử, ngươi biết Tiết Bình Quý không?"
*Tiết Bình Quý: một tướng quân thời nhà Đường. Mình cũng không biết Uyển có ý gì nhưng đoán chắc là đang nhắc tới chuyện Vương Bảo Xuyến trung trinh chờ chồng, chàng Tiết Bình Quý, 18 năm ròng ở một căn hầm nhỏ hẹp, khốn khổ. Mà sau này hai người đoàn tụ.
Úc Xá đờ đẫn.
Úc Xá trở mình, "Lại suy nghĩ tới chuyện cổ quái gì?"
"Đang nghĩ ngươi vong ân phụ nghĩa..." Chung Uyển nhỏ giọng nói, "Thế tử, nếu sau này ta tiểu ở Ngự Thiện Phòng, có phải ngươi cũng sẽ đuổi ta ra khỏi Ngự Thiện Phòng không? Sau đó tới cơm cũng không cho ta ăn? Ngươi cùng một đám thê thiếp ngồi ở trong phòng dùng thiện, ta chỉ có thể ngồi xổm ngoài cửa sổ, bụng đói kêu vang gặm cỏ, ăn trọc hết cỏ còn sẽ bị ngươi mắng. Sau đó ta cũng chỉ có thể đi uống nước hồ, chờ đến mùa đông hồ nước kết băng, ngay cả nước hồ còn uống không được..."
"..." Úc Xá tận lực tâm bình khí hòa hỏi, "Có phải ngươi lúc vãn thiện, ăn chưa no không?"
Chung Uyển lắc đầu, "Ăn no, nhưng ngươi biết đấy, mấy thứ cơm nước này, ăn hay không cũng vậy."
Úc Xá nhắm mắt lại, không muốn cãi với Chung Uyển, nhưng lại nhịn không được phải ngồi dậy, "Rốt cuộc ngươi muốn cái gì?"
"Không có gì." Chung Uyển cười khổ, "Ta chỉ là cảm thấy mệnh mình không tốt."
Úc Xá bị nghẹn nói không ra lời.
Mệnh ngươi không tốt, mệnh ta thì tốt ư?!
Úc Xá còn muốn la Chung Uyển hai câu để y mau ngủ, nhưng hồi ban ngày, Úc Xá vừa mới làm chuyện thực có lỗi với Chung Uyển ở trong cung, lúc này không có cái tự tin thường có để nổi giận, chỉ có thể đè nặng hỏa khí nói, "Ngày mai còn không ít chuyện phải làm, ta phải đi nội các, ngươi còn phải đi gặp Tuyên Cảnh, ngủ sớm một chút."
Hai mắt Chung Uyển đột nhiên sáng ngời, có tinh thần hơn hẳn, "Trong lòng đột nhiên có tâm sự, ngủ không được..."
Úc Xá từ kẽ răng phát ra từng tiếng ken két, "Ngươi thật sự ngủ không được, hay là muốn ta chạm vào ngươi?"
Chung Uyển nhắm mắt lại cười một cái.
"Thái y nói, ngươi sinh bệnh liên tục, thân thể không thể bị giày vò, ta không thể thân mật với ngươi." Úc Xá gắt gao chịu đựng, thấp giọng nói, "Ngủ không được thì đi mà niệm thanh tâm chú, hoặc là Trần Thiệp Thế Gia... Gì cũng được, niệm xong vài lần sẽ ngủ được."
Chung Uyển tội nghiệp vô cùng, thật sự bắt đầu đọc《 Tâm Kinh 》.
Thanh âm cực kì khảng khái, to tới bên ngoài cũng nghe được.
Úc Xá: "..."
Úc Xá bị tra tấn tới không phát cáu được nữa, "Hơn nửa đêm rồi... Ngươi muốn cho toàn phủ đều ngủ không được sao?"
Úc Xá không thể nhịn được nữa, xốc chăn lên rồi lật người lại, cúi đầu chặn miệng Chung Uyển một cái.
"Đột nhiên mua cá về hầm ăn, nhưng trong bụng cá... Ưm..."
"Hôn một chút rồi ngủ ngay." Úc Xá hơi hơi ngẩng đầu, rũ mắt nhìn Chung Uyển, thanh âm thực nhẹ, "Được chưa?"
Hơi thở của Úc Xá quét qua mặt Chung Uyển khiến cho xương cốt y nhũn đi vài phần, nháy mắt liền ngoan ngoãn, do dự nhỏ giọng hỏi trước, "Vậy ta có thể... lộn xộn sao?"
Úc Xá ngập ngừng, "Có thể."
Chung Uyển nâng cằm lên, chủ động hôn môi Úc Xá.
Hôm sau, khi Chung Uyển rời giường thì Úc Xá đã sớm đi rồi. Chung Uyển ăn điểm tâm, khi thấy Phùng quản gia từ bên ngoài trở về, dáng vẻ lão như vừa trút được gánh nặng, hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có việc gì." Phùng quản gia châm trà cho Chung Uyển, "Mới vừa nghe là hôm qua Hoàng Thượng ép thế tử nạp thiếp, nên có chút hoảng sợ."
Chung Uyển sửng sốt, nuốt cháo trong miệng xuống, "Hắn phải, phải nạp thiếp?"
"Đúng vậy." Phùng quản gia nói, "Nguyên bản là phải nạp, nhưng..."
Phùng quản gia nhìn Chung Uyển từ trên xuống dưới, ấp úng, "Nhưng thế tử nói với Hoàng Thượng là thiếu gia ngươi... sẽ ghen tị, vô cùng quấn người, thế tử chỉ liếc mắt nhìn người khác lâu một chút thôi mà ngươi còn có thể khóc hết một đêm, sau đó ngươi còn, còn... ra tay tàn nhẫn."
"Hoàng Thượng sợ ngươi khóc tới mù mắt, lại sợ ngươi thật sự đi giết người, lập tức không nhắc chuyện này nữa."
Bình luận facebook