Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Năm Đó Vạn Dặm Tìm Đường Phong Hầu - Chương 68
Editor: Miri
---
Dùng xong vãn thiện, Chung Uyển kể lại kĩ càng thêm một lần chuyện gặp Tuyên Cảnh hôm nay với Úc Xá, hỏi: "Úc vương sẽ làm cái gì?"
Úc Xá sau một lúc lâu vẫn không nói gì.
Úc Xá lắc đầu: "Đoán không được."
"Từ nhỏ, ta đã luôn đoán không chuẩn suy nghĩ của hắn." Úc Xá nói, "Bây giờ ta chủ động thành quân cờ để Hoàng Thượng khống chế, không ngừng khiến mâu thuẫn giữa hắn và Hoàng Đế trở nên gay gắt... Suy cho cùng, Hoàng Đế lập Tuyên Quỳnh cũng chính là lập Úc vương. Hoàng đế vẫn luôn dung túng ta, còn có một nguyên nhân lớn khác là vì hắn biết ta sẽ không thành con rối của Úc vương."
Chung Uyển nói: "Ngươi nói xem... chuyện Tuyên Quỳnh cấu kết Bắc Địch, Úc Vương có biết hay không?"
Úc Xá lắc đầu: "Hơn phân nửa là không biết."
Chung Uyển im lặng, nhịn không được cười một tiếng.
Ý cười trong mắt Úc Xá cũng lóe lên.
"Tin tức là từ An Quốc trưởng công chúa kia truyền ra tới, rốt cuộc có phải là cố ý hay không thì khó mà nói trước được." Chung Uyển nói, "Thế tử, ngươi muốn đi gặp trưởng công chúa sao?"
"Tất nhiên." Úc Xá nói, "Ngày mai."
Chung Uyển: "Ta đi chung với ngươi?"
"Đừng, chuyện nạp thiếp..." Úc Xá khó có lúc phải đuối lý, "Sợ là nàng sẽ trách ngươi, đừng tự mình tìm phiền toái."
Chung Uyển cố ý hỏi, "Ngươi sẽ mặc kệ mà nhìn công chúa đánh ta sao?"
"Sẽ không." Úc Xá nói, "Nhưng ta không thể bịt miệng nàng để nàng không mắng ngươi, được rồi việc này không thương lượng nữa, ngày mai ngươi ngốc ở phủ đi."
Chung Uyển vô pháp, gật đầu nói: "Đúng rồi, nhờ thế tử dặn dò bọn gia tướng của ngươi một tiếng, mấy ngày này nếu Lâm Tư tới tìm ta, làm phiền các đại ca châm chước một chút, đừng lại ngăn hắn. Ta có chính sự cần nói với hắn."
Úc Xá theo bản năng nhíu mày, trông không nguyện ý lắm.
Chung Uyển tò mò, "Thế tử... có chuyện ta vẫn thấy vô cùng kỳ quái, vì sao ngươi lại chán ghét Lâm Tư?"
Úc Xá cúi đầu uống trà, không trả lời.
"Hắn là một người câm, cũng không làm phiền ngươi, bình tĩnh xem xét lại thì..." Chung Uyển nói, "Tâm địa hắn rất tốt, làm người cũng thật thà, ta quả thật không rõ vì sao lại có người không thích hắn."
Úc Xá cười nhạo, hỏi lại Chung Uyển, "Ngươi muốn gặp hắn, ngoại trừ có việc cần công đạo thì có phải còn truyền lại lời Tuyên Cảnh cho hắn không?"
Chung Uyển sửng sốt, sao Úc Xá biết được?!
Úc Xá lại hỏi: "Nếu ta đoán không sai... Có phải giữa hắn và Tuyên Cảnh hiện tại có chút khúc mắc, khiến hai người lạnh nhạt với nhau?"
Chung Uyển nghĩ nghĩ nói: "Cũng không tính là lạnh nhạt... Hôm nay Tuyên Cảnh mới nói với ta, bảo ta nói lại với Lâm Tư là hắn không trách Lâm Tư, bảo Lâm Tư trở về."
Úc Xá nghe xong lời này thì sắc mặt càng kém, chán ghét nói, "Làm ra vẻ chia xa, kỳ thật lại là ve vãn tán tỉnh nhau, còn bảo ngươi chạy ở giữa cầu hòa... Ghê tởm!"
Chung Uyển nhịn không được, cười một chút, "Còn chưa hỏi ngươi, sao ngươi lại biết chuyện của hai người họ?"
Úc Xá hờ hững: "Đã sớm đoán được."
"Sớm tới mức nào?" Chung Uyển cứng họng, "Cả ta cũng mới chỉ biết hồi mấy tháng trước."
Úc Xá nói: "Mấy năm trước."
Chung Uyển hoảng sợ: "Lâm Tư hắn sớm đã thế sao... Hắn còn tâm tư để làm vậy à? Lúc ấy hắn còn truyền tin tới Kiềm An bảo không an tâm cho ta, sầu lo không buồn ăn uống, cả ngày ăn không ngon, vậy mà ta còn thật sự tin, sợ hắn lo lắng cho ta nên còn lừa gạt hắn, nói thân mình ta khá tốt. Nguyên lai là hắn đã sớm đè Tuyên Cảnh ra làm? Vậy mấy tháng trước kia đều là giả vờ với ta?!"
"Đè..." Úc Xá có chút nói không nên lời, hắn liếc Chung Uyển một cái, nói lảng sang chuyện khác, "Ta không biết bọn họ có làm tới bước kia chưa, nhưng hai bọn họ tất nhiên đã sớm có tâm tư, bằng không thì trước kia đã..."
Úc Xá không phải là rất có hứng thú nói chuyện này, cầm dược tới cho Chung Uyển, Chung Uyển thì lại tò mò muốn chết, "Trước kia thế nào?"
Úc Xá bất đắc dĩ, "Muốn nghe?"
Chung Uyển gật đầu như đảo tỏi, Úc Xá nói, "Uống dược trước đã."
Chung Uyển vô pháp, ăn dược hoàn vào, không khỏi thúc giục, "Nói nói..."
Úc Xá híp mắt suy nghĩ trong chốc lát, "Bốn năm trước? Mẫu phi của Tuyên Cảnh là Thục phi tới phủ hắn... giáo huấn Lâm Tư một chút."
Chung Uyển thay đổi sắc mặt, Úc Xá không lắm để ý nói: "Không ra tay tàn nhẫn, hơn nữa căn bản chỉ là hiểu lầm."
"Đoạn thời gian đó... là sắp tới sinh thần của Thục phi, là sinh thần tròn năm tuổi, Tuyên Cảnh ở phủ hắn mở yến tiệc, muốn làm cho trọng đại. Trước một ngày, Thục phi đi tới phủ của hắn, liếc mắt thấy Lâm Tư."
"Lâm Tư ăn mặc xiêm y của tôi tớ, lại có thể ra ra vào vào viện dễ dàng, trên người còn đeo một cái ngọc bội cũ kĩ lôi thôi lếch thếch. Thục phi nhìn hắn thấy cổ quái, hỏi một câu, sau khi biết được hắn là tội thần rơi xuống nô tịch thì càng cảm thấy kinh ngạc."
"Thục phi cho rằng hắn lẻn vào nội viện trộm đồ, sai người đi vào phòng hắn lục soát, quả nhiên tìm được không ít vật bằng vàng bạc. Hắn chỉ là một cái nô tài, tiền tiêu hàng tháng còn không có, làm sao có bạc được? Thục phi khẳng định hắn trộm đồ vật, nhưng kẻ câm như Lâm Tư lại chỉ biết khoa tay múa chân, ai xem hiểu?"
"Hắn giải thích không được, bị trói lại, vốn dĩ cũng không phải là chuyện lớn gì, nhà ai sẽ không có vài hạ nhân tay chân không sạch sẽ? Thục phi còn đang mừng sinh thần, cũng không muốn làm lớn chuyện gì, chỉ sai người đánh... chừng hai mươi mấy trượng đi?"
Chung Uyển nhíu mày, "Sau đó thì sao?"
"Sau đó Tuyên Cảnh trở lại thì thấy được, lúc ấy kỳ thật đã gần đánh xong." Úc Xá vẻ mặt hờ hững, "Nhưng Tuyên Cảnh vừa thấy Lâm Tư quỳ rạp trên mặt đất, lại còn bị đánh, thì ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, chất vấn ai dám đánh Lâm Tư. Sau khi biết là ý của Thục phi thì hắn khàn cả giọng, nói mẫu phi nếu người muốn đánh chết hắn thì trước tiên đánh chết ta đi."
Chung Uyển: "..."
Chung Uyển đỡ trán, Tuyên Cảnh sao ngu xuẩn tới vậy...
Úc Xá đờ đẫn: "Đừng nói Thục phi, cả ta còn kinh sợ."
Chung Uyển cố sức nói: "Sau đó thì sao?"
"Không có sau đó nữa." Úc Xá nói, "Thục phi bị hoảng sợ, nhất thời không phản ứng kịp, Tuyên Cảnh cho rằng Thục phi quả thật muốn đánh chết Lâm Tư, dậm chân nổi giận, nhào lên chắn cho hắn. Lâm Tư liền xoay người chắn Tuyên Cảnh dưới thân, bởi vì hắn làm một phen ầm ĩ này mà Lâm Tư ăn thêm vài trượng."
Chung Uyển ráng nhịn cười, một chút cũng không đau lòng.
"Thục phi quả thực không thể hiểu được, đang mừng sinh thần tốt đẹp, tự nhiên thiếu chút nữa đánh nhi tử mình. Nàng ban đầu không nổi lên nghi ngờ gì, nhưng thấy thế rồi lại cảm thấy có chút không đúng, chất vấn hai người một hồi lâu..." Úc Xá nói, "Nhưng lúc ấy hai người bọn họ ước chừng là cũng chưa có tâm tư gì, chỉ là thân thiết với nhau hơn một chút so với người khác. Nàng hỏi bọn hắn, hỏi hạ nhân trong phủ, cũng không tra ra cái gì, nên cũng không giải quyết được gì."
Úc Xá nói: "Sau đó, Tuyên Cảnh sợ Lâm Tư lại xảy ra chuyện, không cho hắn đồ vật đáng giá nữa."
Úc Xá xuất thần nhìn ánh nến, buồn bã nói, "Trong viện của Tuyên Cảnh có một gốc cây hạch đào đại thụ... kết hạch đào cũng không tệ lắm. Tuyên Cảnh không dám tặng Lâm Tư vàng bạc, vậy nên đem hạch đào kết trong viện mình làm tiền bạc thưởng cho hắn. Lúc Lâm Tư nghĩ muốn cái gì hoặc là muốn mua cái gì, thì lấy tiểu hạch đào kia trao đổi với Tuyên Cảnh."
"Sau đó ta lại tới phủ của Tuyên Cảnh dự tiệc." Úc Xá nói, "Từng chính mắt thấy hắn trộm hái hạch đào trên cây nhét vào tay áo Lâm Tư, biểu tình trên mặt họ... Hai người họ có lẽ chưa từng ngẫm lại cẩn thận nên không nhận ra, nhưng ta nhìn lại rõ ràng hết mọi chuyện."
Chung Uyển nghĩ tới cảnh tượng kia, y cơ hồ đã quên mất Tuyên Cảnh cũng là một tên ngốc tử. Vậy cũng là quá xứng đôi rồi. Trong mắt Chung Uyển mang theo vài phần ý cười, "Vậy cũng không đúng, đây là Tuyên Cảnh ngu ngốc, sao ngươi lại giận chó đánh mèo Lâm Tư?"
"Ta không phải giận chó đánh mèo chỉ mình hắn, ta là ghen ghét cả hai bọn họ."
Ý cười trên mặt Úc Xá tan đi, hờ hững nói: "Hoàn cảnh đều giống nhau, nhưng dựa vào cái gì mà hai người bọn họ có thể kề cận, còn có thể cùng nhau nếm trải tư vị, mà ta lại..."
Chung Uyển bỗng có chút đau lòng.
"Nếu ngươi không đi, ta tất nhiên đối đãi ngươi còn tốt hơn Tuyên Cảnh đối đãi Lâm Tư..."
Úc Xá nhìn Chung Uyển, không nói nữa.
Bảy năm trôi qua, hiện tại ngẫm lại, rốt cuộc vẫn cảm thấy khổ sở lẫn xót xa.
Chung Uyển còn chưa hết bệnh, suy nhược nên dễ mệt mỏi, sau khi dùng vãn thiện thì vẫn luôn ngáp ngắn ngáp dài. Y cố gắng gượng dậy nghe Úc Xá nói hết nửa ngày, bây giờ tới mắt còn không mở ra hơn phân nửa. Y thấy Úc Xá có chút buồn bã, còn muốn cùng Úc Xá nói chuyện một lát, nhưng Úc Xá lại đứng dậy nói, "Ngủ đi, hôm nay lẽ ra không nên để ngươi ra ngoài."
"Còn khỏe, chỉ là hơi mệt." Chung Uyển xoa xoa đôi mắt, áy náy nói với Úc Xá, "Bởi vì ta mà mỗi ngày ngươi đều phải ngủ sớm..."
Úc Xá hỏi lại, "Ai nói với ngươi ta muốn ngủ cùng ngươi?"
Chung Uyển xấu hổ lại sửng sốt, "Ngươi... Ngươi không ngủ cùng ta sao?"
Úc Xá nói, "Ta còn có việc, ngươi đi ngủ trước đi"
Chung Uyển không quá yên tâm, cố nén buồn ngủ nói, "Ngươi có phải lại muốn đi thư phòng không?"
Úc Xá bật cười, không đợi hắn giải thích, Chung Uyển đã hù dọa trước, "Ngươi có biết là trong phủ người khác, nếu chủ nhà không ngủ ở phòng ngủ của mình thì đều là có nghĩa gì không?"
Chuyện này thì Úc Xá quả thật không rõ ràng lắm, hắn nhíu mày nhìn về phía Chung Uyển, Chung Uyển hư trương thanh thế: "Có nghĩa là hai ta đã cãi nhau! Hai vợ chồng cãi nhau, trượng phu sợ thê tử buổi tối sẽ giết mình, nên mới tới thư phòng ngủ!"
Úc Xá hoảng sợ.
Chung Uyển biểu tình nghiêm túc: "Xác thật là như thế, hơn nữa nếu trong phủ ngươi có lão nhân, thấy tiểu phu thê không ở cùng nhau thì sẽ hỏi han khuyên giải. Mệnh hai ta không tốt nên không có trưởng bối quản chúng ta, nhưng ngươi cũng không thể bởi vì vậy mà liền phóng túng bản thân, tùy tùy tiện tiện đi ngủ ở thư phòng, có đúng không?"
Úc Xá mê mang, rốt cuộc là đang nói cái gì?
Chung Uyển nói rành mạch hẳn hoi, "Còn có một loại tình huống khác là chủ nhà đi ngủ ở thư phòng chính là để lén đi gặp nhân tình, nhưng nếu tình huống này xảy ra trong phủ ngươi, ai sẽ là người thích hợp để đi với ngươi đây? Chẳng lẽ là mấy cái ma ma kia? Hay là tiểu nha đầu còn cao chưa qua eo của ta? Hay là mấy cái gia tướng to cao như núi của ngươi? Hoặc là Phùng quản gia? Lời này mà bị truyền ra, ngươi cảm thấy dễ nghe sao?"
Úc Xá: "..."
Chung Uyển hối tiếc nói: "Hơn nữa ngươi như vậy cũng sẽ làm ta rất khó xử. Ngươi đi ngủ thư phòng, người trong phủ ngươi sẽ cảm thấy ngươi hết thích ta. Nếu cứ như thế thì sau này bọn họ sẽ không còn dụng tâm chiếu cố ta như vậy nữa, tiện đà còn cho ta mặc xiêm y cũ kĩ, cho ta ăn cơm thừa, cuối cùng đuổi ta tới phòng chất củi. Ta cũng chỉ có thể một bên giã mễ một bên xướng khúc..."
Úc Xá bình tĩnh nói, "Ngươi bịa tiếp đi."
Chung Uyển ngượng ngùng câm miệng.
Úc Xá nhíu mày, "Ngươi ngủ trước, một lát ta tới."
Úc Xá đi thư phòng, sai người kêu gia tướng hôm nay đi theo Chung Uyển xuất môn.
Gia tướng kể hết từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, hôm nay Chung Uyển làm cái gì, nói gì, đều tỉ mỉ nói qua một lần.
Úc Xá nghe Chung Uyển chần chờ không muốn gặp Tuyên Thụy thì ngừng lại gia tướng nói: "Muội muội của nguyên Kiềm An vương phái người tặng rất nhiều lần đồ tới phủ chúng ta, mỗi lần như vậy đều saingười tiện thể truyền tin lại là nói muốn thấy Chung thiếu gia. Chung thiếu gia tuy có trả lời nàng, nhưng vẫn luôn không qua gặp. Hôm nay xuất môn cũng không có nhiều chuyện phải xử lý, thuộc hạ cố ý hỏi Chung thiếu gia là có muốn hồi phủ ngồi một chút hay không, Chung thiếu gia nói không cần."
Gia tướng nói: "Nhưng nhìn vẻ mặt của Chung thiếu gia, rõ ràng là do dự."
Úc Xá rũ mắt, "Y vẫn cảm thấy hổ thẹn với Ninh vương."
Gia tướng không hiểu nội tình, "Vậy sao lại không nói với thế tử ngài?"
"Y sợ ta khó xử, không chịu mở miệng với ta." Úc Xá nhắm mắt thấp giọng nói, "Ngược lại còn sợ ta không thoải mái, nên mới không tim không phổi đùa giỡn làm ta vui..."
Gia tướng cũng đã mơ hồ nhận ra chủ nhân của mình bây giờ đang có ý tranh ngôi, cứng rắn thấp giọng khuyên nhủ: "Chuyện này thì có gì khó? Tương lai nếu thế tử có thể được như ước nguyện thì phong cho tiểu thiếu gia một tước vị thân vương, còn phong hắn làm Ninh vương, lại phong cho tiểu thư làm Quận Chúa, như thế thì Chung thiếu gia đã có thể hoàn toàn vực dậy Ninh vương gia tộc!"
Trong lòng Úc Xá khẽ động, "... Đó cũng là một cách tốt."
---
Dùng xong vãn thiện, Chung Uyển kể lại kĩ càng thêm một lần chuyện gặp Tuyên Cảnh hôm nay với Úc Xá, hỏi: "Úc vương sẽ làm cái gì?"
Úc Xá sau một lúc lâu vẫn không nói gì.
Úc Xá lắc đầu: "Đoán không được."
"Từ nhỏ, ta đã luôn đoán không chuẩn suy nghĩ của hắn." Úc Xá nói, "Bây giờ ta chủ động thành quân cờ để Hoàng Thượng khống chế, không ngừng khiến mâu thuẫn giữa hắn và Hoàng Đế trở nên gay gắt... Suy cho cùng, Hoàng Đế lập Tuyên Quỳnh cũng chính là lập Úc vương. Hoàng đế vẫn luôn dung túng ta, còn có một nguyên nhân lớn khác là vì hắn biết ta sẽ không thành con rối của Úc vương."
Chung Uyển nói: "Ngươi nói xem... chuyện Tuyên Quỳnh cấu kết Bắc Địch, Úc Vương có biết hay không?"
Úc Xá lắc đầu: "Hơn phân nửa là không biết."
Chung Uyển im lặng, nhịn không được cười một tiếng.
Ý cười trong mắt Úc Xá cũng lóe lên.
"Tin tức là từ An Quốc trưởng công chúa kia truyền ra tới, rốt cuộc có phải là cố ý hay không thì khó mà nói trước được." Chung Uyển nói, "Thế tử, ngươi muốn đi gặp trưởng công chúa sao?"
"Tất nhiên." Úc Xá nói, "Ngày mai."
Chung Uyển: "Ta đi chung với ngươi?"
"Đừng, chuyện nạp thiếp..." Úc Xá khó có lúc phải đuối lý, "Sợ là nàng sẽ trách ngươi, đừng tự mình tìm phiền toái."
Chung Uyển cố ý hỏi, "Ngươi sẽ mặc kệ mà nhìn công chúa đánh ta sao?"
"Sẽ không." Úc Xá nói, "Nhưng ta không thể bịt miệng nàng để nàng không mắng ngươi, được rồi việc này không thương lượng nữa, ngày mai ngươi ngốc ở phủ đi."
Chung Uyển vô pháp, gật đầu nói: "Đúng rồi, nhờ thế tử dặn dò bọn gia tướng của ngươi một tiếng, mấy ngày này nếu Lâm Tư tới tìm ta, làm phiền các đại ca châm chước một chút, đừng lại ngăn hắn. Ta có chính sự cần nói với hắn."
Úc Xá theo bản năng nhíu mày, trông không nguyện ý lắm.
Chung Uyển tò mò, "Thế tử... có chuyện ta vẫn thấy vô cùng kỳ quái, vì sao ngươi lại chán ghét Lâm Tư?"
Úc Xá cúi đầu uống trà, không trả lời.
"Hắn là một người câm, cũng không làm phiền ngươi, bình tĩnh xem xét lại thì..." Chung Uyển nói, "Tâm địa hắn rất tốt, làm người cũng thật thà, ta quả thật không rõ vì sao lại có người không thích hắn."
Úc Xá cười nhạo, hỏi lại Chung Uyển, "Ngươi muốn gặp hắn, ngoại trừ có việc cần công đạo thì có phải còn truyền lại lời Tuyên Cảnh cho hắn không?"
Chung Uyển sửng sốt, sao Úc Xá biết được?!
Úc Xá lại hỏi: "Nếu ta đoán không sai... Có phải giữa hắn và Tuyên Cảnh hiện tại có chút khúc mắc, khiến hai người lạnh nhạt với nhau?"
Chung Uyển nghĩ nghĩ nói: "Cũng không tính là lạnh nhạt... Hôm nay Tuyên Cảnh mới nói với ta, bảo ta nói lại với Lâm Tư là hắn không trách Lâm Tư, bảo Lâm Tư trở về."
Úc Xá nghe xong lời này thì sắc mặt càng kém, chán ghét nói, "Làm ra vẻ chia xa, kỳ thật lại là ve vãn tán tỉnh nhau, còn bảo ngươi chạy ở giữa cầu hòa... Ghê tởm!"
Chung Uyển nhịn không được, cười một chút, "Còn chưa hỏi ngươi, sao ngươi lại biết chuyện của hai người họ?"
Úc Xá hờ hững: "Đã sớm đoán được."
"Sớm tới mức nào?" Chung Uyển cứng họng, "Cả ta cũng mới chỉ biết hồi mấy tháng trước."
Úc Xá nói: "Mấy năm trước."
Chung Uyển hoảng sợ: "Lâm Tư hắn sớm đã thế sao... Hắn còn tâm tư để làm vậy à? Lúc ấy hắn còn truyền tin tới Kiềm An bảo không an tâm cho ta, sầu lo không buồn ăn uống, cả ngày ăn không ngon, vậy mà ta còn thật sự tin, sợ hắn lo lắng cho ta nên còn lừa gạt hắn, nói thân mình ta khá tốt. Nguyên lai là hắn đã sớm đè Tuyên Cảnh ra làm? Vậy mấy tháng trước kia đều là giả vờ với ta?!"
"Đè..." Úc Xá có chút nói không nên lời, hắn liếc Chung Uyển một cái, nói lảng sang chuyện khác, "Ta không biết bọn họ có làm tới bước kia chưa, nhưng hai bọn họ tất nhiên đã sớm có tâm tư, bằng không thì trước kia đã..."
Úc Xá không phải là rất có hứng thú nói chuyện này, cầm dược tới cho Chung Uyển, Chung Uyển thì lại tò mò muốn chết, "Trước kia thế nào?"
Úc Xá bất đắc dĩ, "Muốn nghe?"
Chung Uyển gật đầu như đảo tỏi, Úc Xá nói, "Uống dược trước đã."
Chung Uyển vô pháp, ăn dược hoàn vào, không khỏi thúc giục, "Nói nói..."
Úc Xá híp mắt suy nghĩ trong chốc lát, "Bốn năm trước? Mẫu phi của Tuyên Cảnh là Thục phi tới phủ hắn... giáo huấn Lâm Tư một chút."
Chung Uyển thay đổi sắc mặt, Úc Xá không lắm để ý nói: "Không ra tay tàn nhẫn, hơn nữa căn bản chỉ là hiểu lầm."
"Đoạn thời gian đó... là sắp tới sinh thần của Thục phi, là sinh thần tròn năm tuổi, Tuyên Cảnh ở phủ hắn mở yến tiệc, muốn làm cho trọng đại. Trước một ngày, Thục phi đi tới phủ của hắn, liếc mắt thấy Lâm Tư."
"Lâm Tư ăn mặc xiêm y của tôi tớ, lại có thể ra ra vào vào viện dễ dàng, trên người còn đeo một cái ngọc bội cũ kĩ lôi thôi lếch thếch. Thục phi nhìn hắn thấy cổ quái, hỏi một câu, sau khi biết được hắn là tội thần rơi xuống nô tịch thì càng cảm thấy kinh ngạc."
"Thục phi cho rằng hắn lẻn vào nội viện trộm đồ, sai người đi vào phòng hắn lục soát, quả nhiên tìm được không ít vật bằng vàng bạc. Hắn chỉ là một cái nô tài, tiền tiêu hàng tháng còn không có, làm sao có bạc được? Thục phi khẳng định hắn trộm đồ vật, nhưng kẻ câm như Lâm Tư lại chỉ biết khoa tay múa chân, ai xem hiểu?"
"Hắn giải thích không được, bị trói lại, vốn dĩ cũng không phải là chuyện lớn gì, nhà ai sẽ không có vài hạ nhân tay chân không sạch sẽ? Thục phi còn đang mừng sinh thần, cũng không muốn làm lớn chuyện gì, chỉ sai người đánh... chừng hai mươi mấy trượng đi?"
Chung Uyển nhíu mày, "Sau đó thì sao?"
"Sau đó Tuyên Cảnh trở lại thì thấy được, lúc ấy kỳ thật đã gần đánh xong." Úc Xá vẻ mặt hờ hững, "Nhưng Tuyên Cảnh vừa thấy Lâm Tư quỳ rạp trên mặt đất, lại còn bị đánh, thì ngửa mặt lên trời hét lớn một tiếng, chất vấn ai dám đánh Lâm Tư. Sau khi biết là ý của Thục phi thì hắn khàn cả giọng, nói mẫu phi nếu người muốn đánh chết hắn thì trước tiên đánh chết ta đi."
Chung Uyển: "..."
Chung Uyển đỡ trán, Tuyên Cảnh sao ngu xuẩn tới vậy...
Úc Xá đờ đẫn: "Đừng nói Thục phi, cả ta còn kinh sợ."
Chung Uyển cố sức nói: "Sau đó thì sao?"
"Không có sau đó nữa." Úc Xá nói, "Thục phi bị hoảng sợ, nhất thời không phản ứng kịp, Tuyên Cảnh cho rằng Thục phi quả thật muốn đánh chết Lâm Tư, dậm chân nổi giận, nhào lên chắn cho hắn. Lâm Tư liền xoay người chắn Tuyên Cảnh dưới thân, bởi vì hắn làm một phen ầm ĩ này mà Lâm Tư ăn thêm vài trượng."
Chung Uyển ráng nhịn cười, một chút cũng không đau lòng.
"Thục phi quả thực không thể hiểu được, đang mừng sinh thần tốt đẹp, tự nhiên thiếu chút nữa đánh nhi tử mình. Nàng ban đầu không nổi lên nghi ngờ gì, nhưng thấy thế rồi lại cảm thấy có chút không đúng, chất vấn hai người một hồi lâu..." Úc Xá nói, "Nhưng lúc ấy hai người bọn họ ước chừng là cũng chưa có tâm tư gì, chỉ là thân thiết với nhau hơn một chút so với người khác. Nàng hỏi bọn hắn, hỏi hạ nhân trong phủ, cũng không tra ra cái gì, nên cũng không giải quyết được gì."
Úc Xá nói: "Sau đó, Tuyên Cảnh sợ Lâm Tư lại xảy ra chuyện, không cho hắn đồ vật đáng giá nữa."
Úc Xá xuất thần nhìn ánh nến, buồn bã nói, "Trong viện của Tuyên Cảnh có một gốc cây hạch đào đại thụ... kết hạch đào cũng không tệ lắm. Tuyên Cảnh không dám tặng Lâm Tư vàng bạc, vậy nên đem hạch đào kết trong viện mình làm tiền bạc thưởng cho hắn. Lúc Lâm Tư nghĩ muốn cái gì hoặc là muốn mua cái gì, thì lấy tiểu hạch đào kia trao đổi với Tuyên Cảnh."
"Sau đó ta lại tới phủ của Tuyên Cảnh dự tiệc." Úc Xá nói, "Từng chính mắt thấy hắn trộm hái hạch đào trên cây nhét vào tay áo Lâm Tư, biểu tình trên mặt họ... Hai người họ có lẽ chưa từng ngẫm lại cẩn thận nên không nhận ra, nhưng ta nhìn lại rõ ràng hết mọi chuyện."
Chung Uyển nghĩ tới cảnh tượng kia, y cơ hồ đã quên mất Tuyên Cảnh cũng là một tên ngốc tử. Vậy cũng là quá xứng đôi rồi. Trong mắt Chung Uyển mang theo vài phần ý cười, "Vậy cũng không đúng, đây là Tuyên Cảnh ngu ngốc, sao ngươi lại giận chó đánh mèo Lâm Tư?"
"Ta không phải giận chó đánh mèo chỉ mình hắn, ta là ghen ghét cả hai bọn họ."
Ý cười trên mặt Úc Xá tan đi, hờ hững nói: "Hoàn cảnh đều giống nhau, nhưng dựa vào cái gì mà hai người bọn họ có thể kề cận, còn có thể cùng nhau nếm trải tư vị, mà ta lại..."
Chung Uyển bỗng có chút đau lòng.
"Nếu ngươi không đi, ta tất nhiên đối đãi ngươi còn tốt hơn Tuyên Cảnh đối đãi Lâm Tư..."
Úc Xá nhìn Chung Uyển, không nói nữa.
Bảy năm trôi qua, hiện tại ngẫm lại, rốt cuộc vẫn cảm thấy khổ sở lẫn xót xa.
Chung Uyển còn chưa hết bệnh, suy nhược nên dễ mệt mỏi, sau khi dùng vãn thiện thì vẫn luôn ngáp ngắn ngáp dài. Y cố gắng gượng dậy nghe Úc Xá nói hết nửa ngày, bây giờ tới mắt còn không mở ra hơn phân nửa. Y thấy Úc Xá có chút buồn bã, còn muốn cùng Úc Xá nói chuyện một lát, nhưng Úc Xá lại đứng dậy nói, "Ngủ đi, hôm nay lẽ ra không nên để ngươi ra ngoài."
"Còn khỏe, chỉ là hơi mệt." Chung Uyển xoa xoa đôi mắt, áy náy nói với Úc Xá, "Bởi vì ta mà mỗi ngày ngươi đều phải ngủ sớm..."
Úc Xá hỏi lại, "Ai nói với ngươi ta muốn ngủ cùng ngươi?"
Chung Uyển xấu hổ lại sửng sốt, "Ngươi... Ngươi không ngủ cùng ta sao?"
Úc Xá nói, "Ta còn có việc, ngươi đi ngủ trước đi"
Chung Uyển không quá yên tâm, cố nén buồn ngủ nói, "Ngươi có phải lại muốn đi thư phòng không?"
Úc Xá bật cười, không đợi hắn giải thích, Chung Uyển đã hù dọa trước, "Ngươi có biết là trong phủ người khác, nếu chủ nhà không ngủ ở phòng ngủ của mình thì đều là có nghĩa gì không?"
Chuyện này thì Úc Xá quả thật không rõ ràng lắm, hắn nhíu mày nhìn về phía Chung Uyển, Chung Uyển hư trương thanh thế: "Có nghĩa là hai ta đã cãi nhau! Hai vợ chồng cãi nhau, trượng phu sợ thê tử buổi tối sẽ giết mình, nên mới tới thư phòng ngủ!"
Úc Xá hoảng sợ.
Chung Uyển biểu tình nghiêm túc: "Xác thật là như thế, hơn nữa nếu trong phủ ngươi có lão nhân, thấy tiểu phu thê không ở cùng nhau thì sẽ hỏi han khuyên giải. Mệnh hai ta không tốt nên không có trưởng bối quản chúng ta, nhưng ngươi cũng không thể bởi vì vậy mà liền phóng túng bản thân, tùy tùy tiện tiện đi ngủ ở thư phòng, có đúng không?"
Úc Xá mê mang, rốt cuộc là đang nói cái gì?
Chung Uyển nói rành mạch hẳn hoi, "Còn có một loại tình huống khác là chủ nhà đi ngủ ở thư phòng chính là để lén đi gặp nhân tình, nhưng nếu tình huống này xảy ra trong phủ ngươi, ai sẽ là người thích hợp để đi với ngươi đây? Chẳng lẽ là mấy cái ma ma kia? Hay là tiểu nha đầu còn cao chưa qua eo của ta? Hay là mấy cái gia tướng to cao như núi của ngươi? Hoặc là Phùng quản gia? Lời này mà bị truyền ra, ngươi cảm thấy dễ nghe sao?"
Úc Xá: "..."
Chung Uyển hối tiếc nói: "Hơn nữa ngươi như vậy cũng sẽ làm ta rất khó xử. Ngươi đi ngủ thư phòng, người trong phủ ngươi sẽ cảm thấy ngươi hết thích ta. Nếu cứ như thế thì sau này bọn họ sẽ không còn dụng tâm chiếu cố ta như vậy nữa, tiện đà còn cho ta mặc xiêm y cũ kĩ, cho ta ăn cơm thừa, cuối cùng đuổi ta tới phòng chất củi. Ta cũng chỉ có thể một bên giã mễ một bên xướng khúc..."
Úc Xá bình tĩnh nói, "Ngươi bịa tiếp đi."
Chung Uyển ngượng ngùng câm miệng.
Úc Xá nhíu mày, "Ngươi ngủ trước, một lát ta tới."
Úc Xá đi thư phòng, sai người kêu gia tướng hôm nay đi theo Chung Uyển xuất môn.
Gia tướng kể hết từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, hôm nay Chung Uyển làm cái gì, nói gì, đều tỉ mỉ nói qua một lần.
Úc Xá nghe Chung Uyển chần chờ không muốn gặp Tuyên Thụy thì ngừng lại gia tướng nói: "Muội muội của nguyên Kiềm An vương phái người tặng rất nhiều lần đồ tới phủ chúng ta, mỗi lần như vậy đều saingười tiện thể truyền tin lại là nói muốn thấy Chung thiếu gia. Chung thiếu gia tuy có trả lời nàng, nhưng vẫn luôn không qua gặp. Hôm nay xuất môn cũng không có nhiều chuyện phải xử lý, thuộc hạ cố ý hỏi Chung thiếu gia là có muốn hồi phủ ngồi một chút hay không, Chung thiếu gia nói không cần."
Gia tướng nói: "Nhưng nhìn vẻ mặt của Chung thiếu gia, rõ ràng là do dự."
Úc Xá rũ mắt, "Y vẫn cảm thấy hổ thẹn với Ninh vương."
Gia tướng không hiểu nội tình, "Vậy sao lại không nói với thế tử ngài?"
"Y sợ ta khó xử, không chịu mở miệng với ta." Úc Xá nhắm mắt thấp giọng nói, "Ngược lại còn sợ ta không thoải mái, nên mới không tim không phổi đùa giỡn làm ta vui..."
Gia tướng cũng đã mơ hồ nhận ra chủ nhân của mình bây giờ đang có ý tranh ngôi, cứng rắn thấp giọng khuyên nhủ: "Chuyện này thì có gì khó? Tương lai nếu thế tử có thể được như ước nguyện thì phong cho tiểu thiếu gia một tước vị thân vương, còn phong hắn làm Ninh vương, lại phong cho tiểu thư làm Quận Chúa, như thế thì Chung thiếu gia đã có thể hoàn toàn vực dậy Ninh vương gia tộc!"
Trong lòng Úc Xá khẽ động, "... Đó cũng là một cách tốt."